Mẹ giống như có chút không tin: "Sao? Con không có bạn trai còn nói qua được, Y Y cũng không có bạn trai? Này, mẹ biết rồi, là nha đầu chết tiệt con làm phiền nàng quá, người ta cũng không còn thời gian đi tìm bạn trai".
Tôi gần đây không dám gọi điện về nhà cũng vì chuyện này: Mẹ càng ngày càng thích càm ràm vấn đề nhân duyên của tôi.
Tôi ngăn đề tài đúng lúc: "Mẹ, mẹ gọi điện tới có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể gọi điện cho con gái mẹ sao?" Giọng nói của mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn, "Nhạc Nhạc, mẹ nói con cũng hai mươi mấy rồi, sao còn giống con nít vậy? Ở mãi trong nhà Y Y làm gì? Phiền đến người ta cũng ngại chính con. Ra bên ngoài, tìm người mà nương tựa, lúc nào dẫn một anh chàng về nhà, mẹ với ba con cũng yên lòng". Nghe xong những lời này của bà, đầu tôi lại đau, nhưng cũng chỉ có thể tùy tiện "Dạ" mấy tiếng, hy vọng nhanh gạt đề tài này qua một chút. Nhưng mẹ tôi cũng không dễ đuổi như vậy, nàng thấy tôi lại bắt đầu nói qua loa cho có, liền nói: "Con đừng nghĩ qua loa với mẹ, con gái của mẹ Vương sang năm liền chuẩn bị bày rượu kết hôn, nói không chừng ba năm sau liền sinh con, con nói con..."
"Được rồi, mẹ", tôi gãi gãi đầu bất đắc dĩ, "Ba đâu? Có ở bên cạnh mẹ không?"
"A... ba con ở phòng sách ấy", mẹ vội trả lời, sau đó lại ở đầu điện thoại bên kia hô "Ông xã, Nhạc Nhạc gọi ông nghe điện thoại".
Cuối cùng được cứu rồi.
Ba của tôi là người khá ít nói, có lẽ "sự buồn bực" của tôi cũng di truyền từ ông ấy. Ở trong trí nhớ trưởng thành của tôi, ông ấy vĩnh viễn là người rất ít mở miệng nói chuyện, nói đúng ra, là một người rất ít mở miệng nói vô nghĩa. Cho nên, ông ấy và tôi chỉ đơn giản hàn huyên trò chuyện chuyện công việc, nói cho tôi biết tình hình gần đây của ông ấy và mẹ sau lại dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại. Bỏ di động lại vào trong túi xách, tôi không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm ngày xưa, chỉ thấy vẫn rối rắm cực kỳ. Thở dài, chải mái tóc dài vừa rồi rối tung xong, sau đó đi ra ngoài. Đi tới phòng khách lại không thấy bóng dáng của Tả Y Y, đang buồn bực, lại nghe bên nhà vệ sinh truyền tới giọng của nàng: "Nói chuyện với dì xong rồi hả?" Quay đầu lại, chỉ thấy nàng cột tóc dài xõa loạn thành đuôi ngựa, đang dựa ở trên cửa, hơi mang ý cười nhìn tôi. Cố gắng thế nào cũng không cách gì nhếch khóe miệng lên, tôi chỉ mấp máy môi, từ từ đi về phía nàng.
"Sao vậy?" Tả Y Y vừa dịu dàng hỏi vừa đi lại gần.
Tôi không trả lời, chỉ nhịn không được vươn hai tay ôm nàng vào trong lòng. Tả Y Y chỉ khẽ cười, cũng đưa tay kéo eo tôi qua, dùng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng tôi. Cảm giác bị đè nén vừa rồi bởi vì người trong lòng mà từ từ biến mất, tôi thở dài, rồi lại nói không nên lời vì sao mà thở dài. Tả Y Y chỉ lẳng lặng để tôi tùy ý ôm nàng, một lát sau còn nói: "Chúng ta đi coi phim, thế nào?"
"Ừ", tôi cười buông lỏng nàng ra, tận lực khiến giọng nói của mình nghe vui vẻ một chút, "Muốn xem gì?"
Tả Y Y nhéo nhéo mặt tôi: "Xem cái gì cũng được, chỉ là muốn cùng cậu cùng coi phim mà thôi".
Mục đích không phải là "Xem phim", mà là "Muốn cùng cậu ở chung". Tôi cười gật đầu đồng ý, sau đó lại bàn với nàng đi ăn tối ở đâu. Cảm xúc dao động mà chuyện nhỏ vừa rồi mang lại đã bình phục, tôi nghĩ, ràng buộc giữa tôi và Tả Y Y, liền từ hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
Vừa ra tới trước cửa, Tả Y Y lại muốn về phòng đổi quần áo, tôi nhân lúc này, xem cho xong đoạn cuối trong nhật ký ngày 8 tháng 4.
"Đợi Hoa Tiện Lạc quét dọn xong, sau khi trở về phòng ngủ, đã gần qua 12h. Thường ngày tôi có lẽ có thể lẳng lặng đứng trong phòng sách hoặc là phòng khách chờ hừng sáng, nhưng tối nay, tôi thấp thỏm không yên định muốn trông chừng trong hành lang trước cửa Hoa Tiện Lạc, để tránh người đàn ông kia lại đột ngột xuất hiện.
Tôi quả thật không dám tưởng tượng, nếu tối nay tôi không ở trong này, nếu tôi hoàn toàn chết thật rồi, Hoa Tiện Lạc sẽ xảy ra chuyện gì? Hay là, sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi? Nghĩ như vậy, tôi không khỏi cảm thấy có chút bất an, rồi lại có điểm may mắn.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần Hoa Tiện Lạc bình an vô sự, liền tốt rồi".
"Sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi?" Trong lòng tôi niệm những lời này lại mấy lần, cảm thấy có chút chỗ nghĩ không ra. Trong nhật ký ngày 8 tháng 4 viết người đàn ông kia xâm nhập nhà Hoa Tiện Lạc, nhưng vì sự tồn tại của Lâm Tấu, Hoa Tiện Lạc may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Về nội dụng trong cuốn nhật ký này, quả thật có không ít cách có thể chứng minh nó rốt cuộc là thật hay giả. Tôi nghĩ, tôi biết mình nên hỏi Hoa Tiện Lạc vấn đề gì ở trong điện thoại rồi.
Đột nhiên, cái trán bị người ta gõ nhẹ, sau đó liền nghe Tả Y Y quở: "Đi rồi, cậu còn xem gì nữa". Nàng không biết từ lúc nào đã đổi lại áo quần, mặc một bộ váy bó màu vàng nhạt phối hợp với áo khoác ngoài màu đen, trang điểm nhạt, đem đuôi ngựa sau đầu quấn lên thành búi tóc, đang mang một đôi giày cao gót cao chết người đứng trước mặt tôi. Tôi khẽ cười, sau đó ba hoa chích choè mà khen vẻ đẹp động lòng người của nàng, nàng liền dùng sự ăn nói chua ngoa kia chế nhạo tôi miệng lưỡi trơn tru một phen, rồi sau đó chúng tôi mới nắm tay đi ra cửa.
Trong rạp chiếu phim cũng không có phim gì đặc biệt hay, Tả Y Y thì dựa theo sở thích của tôi chọn bộ "B+ trinh thám" do Quách Phú Thành làm diễn viên chính. Chúng tôi mua hai phiếu hàng cuối cùng, trong góc nhất, nếu vào lúc bình thường, phim đề tài này tôi tuyệt đối sẽ coi đến mê mẩn. Nhưng tối nay, tôi coi lại cực kỳ không tập trung. Trong lúc chiếu phim, tay của tôi và Tả Y Y vẫn luôn đan chặt nhau không chịu buông ra, nàng một lát bảo tôi bón nàng uống nước, tôi một lát bảo nàng bón tôi ăn bỏng. Đợi lúc phim sắp kết thúc, tôi lại nhịn không được mà lén nhích qua hôn Tả Y Y trong tối, nàng đấm nhẹ vai tôi mấy cái, sau đó mới cười đáp lại "trò lưu manh" của tôi, chờ ánh đèn đột nhiên sáng lên liền lập tức tách ra. Thấy vẻ đỏ ửng thẹn thùng trên mặt nàng, tôi nhịn không được trêu chọc, nàng liền vừa giận mắng vừa cầm khăn giấy để lau vết son đỏ bởi vì hôn môi mà cọ lên cho tôi.
Mặc dù hoàn toàn không biết "B+ trinh thám" đã nói những gì, nhưng tôi và Tả Y Y cũng chả thèm để ý chút nào, chỉ tranh thủ chọn quán ăn đi lấp đầy cái bụng đang sôi ùng ục. Vừa ngồi xuống ghi món ăn xong, tôi mới uống miếng nước chanh, Tả Y Y ngồi ở bên cạnh liền một tay chống cằm, nghiêng mặt qua, nhướng mày nói: "Phạm, cậu cũng không hỏi sao".
"Gì?" Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Becky nói tớ 'Qua sông rút cầu'". Tả Y Y thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện không chút liên quan gì tới nàng.
Tôi giờ mới hiểu ra, nhưng không biết nên trả lời nàng thế nào, vì vậy lại uống một miếng nước chanh mới để ly xuống. Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn rất muốn biết rõ câu "Qua sông rút cầu" kia của Becky rốt cuộc có ý gì, nhưng nếu Tả Y Y không nói trước, hơn nữa lại vì tránh cho mình biểu hiện giống oán phụ, tôi liền chỉ có thể nghe nàng tạm thời không đi dây dưa cái đề tài này. Bây giờ Tả Y Y ngược lại nói ra trước, vì vậy tôi liền cẩn thận hỏi: "Thế... sao cậu ấy phải nói cậu như vậy?"
"Giống cậu, đều là giả". Đối phương trả lời thình lình.
Tôi sửng sốt, quả thật càng ngày càng bị thói quen nói chuyện ngắn gọn của Tả Y Y khiến không hiểu ra sao cả.
"Cậu với đồng nghiệp cậu giả người yêu, tớ cũng giống vậy", Tả Y Y dùng ngón trỏ tay trái điểm nhẹ xuống mặt bàn, "Tớ cùng Becky cũng là giả bộ người yêu".
Giả bộ người yêu? Tôi dường như có chút hiểu được, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể đợi nàng nói tiếp.
Tả Y Y uống một ngụm trà, lại dừng một chút mới chậm rãi mà nói: "Cậu là vì giúp đồng nghiệp của cậu... còn tớ, là vì dẫn sự chú ý của cậu", không đợi tôi nói chen vào, nàng lại tiếp tục nói, "Becky chỉ là một thính giả của tớ, cậu ấy có ngày đột nhiên chạy tới nói rất thích nghe tiết mục của tớ. Cậu biết tớ vẫn luôn không quá thích có quá nhiều tiếp xúc với thính giả của mình, cho nên cũng không để ý nàng mấy. Nhưng về sau, Becky còn nói cậu ấy rất thích tớ, muốn cùng tớ chung một chỗ. Lúc ấy tớ liền cự tuyệt cậu ấy, nhưng Becky nói không sao, cậu ấy có thể làm bạn bè bình thường với tớ. Về sau tớ tiếp xúc nhiều với cậu ấy, liền nói ra chuyện bản thân thích cậu. Không biết sao, Becky nói cậu ấy muốn giúp tớ, còn tớ cũng rất sợ, thật nếu không làm chút gì cậu sẽ ở chung một chỗ với người khác, vì vậy quyết định cùng cậu ấy giả bộ người yêu gạt cậu".
"Nhưng mà", Tả Y Y vừa nói vừa cười khổ, "Cậu người này quả thật đáng giận cực kỳ, sau khi biết rõ tớ thích con gái lại chả có phản ứng gì cả, còn giả bộ thông tình đạt lý. Lúc ấy, cả lòng tớ đều xám xịt, còn cậu lại chỉ lo xem cuốn nhật ký mà mình nhặt được kia".
Mẹ giống như có chút không tin: "Sao? Con không có bạn trai còn nói qua được, Y Y cũng không có bạn trai? Này, mẹ biết rồi, là nha đầu chết tiệt con làm phiền nàng quá, người ta cũng không còn thời gian đi tìm bạn trai".
Tôi gần đây không dám gọi điện về nhà cũng vì chuyện này: Mẹ càng ngày càng thích càm ràm vấn đề nhân duyên của tôi.
Tôi ngăn đề tài đúng lúc: "Mẹ, mẹ gọi điện tới có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể gọi điện cho con gái mẹ sao?" Giọng nói của mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn, "Nhạc Nhạc, mẹ nói con cũng hai mươi mấy rồi, sao còn giống con nít vậy? Ở mãi trong nhà Y Y làm gì? Phiền đến người ta cũng ngại chính con. Ra bên ngoài, tìm người mà nương tựa, lúc nào dẫn một anh chàng về nhà, mẹ với ba con cũng yên lòng". Nghe xong những lời này của bà, đầu tôi lại đau, nhưng cũng chỉ có thể tùy tiện "Dạ" mấy tiếng, hy vọng nhanh gạt đề tài này qua một chút. Nhưng mẹ tôi cũng không dễ đuổi như vậy, nàng thấy tôi lại bắt đầu nói qua loa cho có, liền nói: "Con đừng nghĩ qua loa với mẹ, con gái của mẹ Vương sang năm liền chuẩn bị bày rượu kết hôn, nói không chừng ba năm sau liền sinh con, con nói con..."
"Được rồi, mẹ", tôi gãi gãi đầu bất đắc dĩ, "Ba đâu? Có ở bên cạnh mẹ không?"
"A... ba con ở phòng sách ấy", mẹ vội trả lời, sau đó lại ở đầu điện thoại bên kia hô "Ông xã, Nhạc Nhạc gọi ông nghe điện thoại".
Cuối cùng được cứu rồi.
Ba của tôi là người khá ít nói, có lẽ "sự buồn bực" của tôi cũng di truyền từ ông ấy. Ở trong trí nhớ trưởng thành của tôi, ông ấy vĩnh viễn là người rất ít mở miệng nói chuyện, nói đúng ra, là một người rất ít mở miệng nói vô nghĩa. Cho nên, ông ấy và tôi chỉ đơn giản hàn huyên trò chuyện chuyện công việc, nói cho tôi biết tình hình gần đây của ông ấy và mẹ sau lại dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại. Bỏ di động lại vào trong túi xách, tôi không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm ngày xưa, chỉ thấy vẫn rối rắm cực kỳ. Thở dài, chải mái tóc dài vừa rồi rối tung xong, sau đó đi ra ngoài. Đi tới phòng khách lại không thấy bóng dáng của Tả Y Y, đang buồn bực, lại nghe bên nhà vệ sinh truyền tới giọng của nàng: "Nói chuyện với dì xong rồi hả?" Quay đầu lại, chỉ thấy nàng cột tóc dài xõa loạn thành đuôi ngựa, đang dựa ở trên cửa, hơi mang ý cười nhìn tôi. Cố gắng thế nào cũng không cách gì nhếch khóe miệng lên, tôi chỉ mấp máy môi, từ từ đi về phía nàng.
"Sao vậy?" Tả Y Y vừa dịu dàng hỏi vừa đi lại gần.
Tôi không trả lời, chỉ nhịn không được vươn hai tay ôm nàng vào trong lòng. Tả Y Y chỉ khẽ cười, cũng đưa tay kéo eo tôi qua, dùng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng tôi. Cảm giác bị đè nén vừa rồi bởi vì người trong lòng mà từ từ biến mất, tôi thở dài, rồi lại nói không nên lời vì sao mà thở dài. Tả Y Y chỉ lẳng lặng để tôi tùy ý ôm nàng, một lát sau còn nói: "Chúng ta đi coi phim, thế nào?"
"Ừ", tôi cười buông lỏng nàng ra, tận lực khiến giọng nói của mình nghe vui vẻ một chút, "Muốn xem gì?"
Tả Y Y nhéo nhéo mặt tôi: "Xem cái gì cũng được, chỉ là muốn cùng cậu cùng coi phim mà thôi".
Mục đích không phải là "Xem phim", mà là "Muốn cùng cậu ở chung". Tôi cười gật đầu đồng ý, sau đó lại bàn với nàng đi ăn tối ở đâu. Cảm xúc dao động mà chuyện nhỏ vừa rồi mang lại đã bình phục, tôi nghĩ, ràng buộc giữa tôi và Tả Y Y, liền từ hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
Vừa ra tới trước cửa, Tả Y Y lại muốn về phòng đổi quần áo, tôi nhân lúc này, xem cho xong đoạn cuối trong nhật ký ngày tháng .
"Đợi Hoa Tiện Lạc quét dọn xong, sau khi trở về phòng ngủ, đã gần qua h. Thường ngày tôi có lẽ có thể lẳng lặng đứng trong phòng sách hoặc là phòng khách chờ hừng sáng, nhưng tối nay, tôi thấp thỏm không yên định muốn trông chừng trong hành lang trước cửa Hoa Tiện Lạc, để tránh người đàn ông kia lại đột ngột xuất hiện.
Tôi quả thật không dám tưởng tượng, nếu tối nay tôi không ở trong này, nếu tôi hoàn toàn chết thật rồi, Hoa Tiện Lạc sẽ xảy ra chuyện gì? Hay là, sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi? Nghĩ như vậy, tôi không khỏi cảm thấy có chút bất an, rồi lại có điểm may mắn.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần Hoa Tiện Lạc bình an vô sự, liền tốt rồi".
"Sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi?" Trong lòng tôi niệm những lời này lại mấy lần, cảm thấy có chút chỗ nghĩ không ra. Trong nhật ký ngày tháng viết người đàn ông kia xâm nhập nhà Hoa Tiện Lạc, nhưng vì sự tồn tại của Lâm Tấu, Hoa Tiện Lạc may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Về nội dụng trong cuốn nhật ký này, quả thật có không ít cách có thể chứng minh nó rốt cuộc là thật hay giả. Tôi nghĩ, tôi biết mình nên hỏi Hoa Tiện Lạc vấn đề gì ở trong điện thoại rồi.
Đột nhiên, cái trán bị người ta gõ nhẹ, sau đó liền nghe Tả Y Y quở: "Đi rồi, cậu còn xem gì nữa". Nàng không biết từ lúc nào đã đổi lại áo quần, mặc một bộ váy bó màu vàng nhạt phối hợp với áo khoác ngoài màu đen, trang điểm nhạt, đem đuôi ngựa sau đầu quấn lên thành búi tóc, đang mang một đôi giày cao gót cao chết người đứng trước mặt tôi. Tôi khẽ cười, sau đó ba hoa chích choè mà khen vẻ đẹp động lòng người của nàng, nàng liền dùng sự ăn nói chua ngoa kia chế nhạo tôi miệng lưỡi trơn tru một phen, rồi sau đó chúng tôi mới nắm tay đi ra cửa.
Trong rạp chiếu phim cũng không có phim gì đặc biệt hay, Tả Y Y thì dựa theo sở thích của tôi chọn bộ "B+ trinh thám" do Quách Phú Thành làm diễn viên chính. Chúng tôi mua hai phiếu hàng cuối cùng, trong góc nhất, nếu vào lúc bình thường, phim đề tài này tôi tuyệt đối sẽ coi đến mê mẩn. Nhưng tối nay, tôi coi lại cực kỳ không tập trung. Trong lúc chiếu phim, tay của tôi và Tả Y Y vẫn luôn đan chặt nhau không chịu buông ra, nàng một lát bảo tôi bón nàng uống nước, tôi một lát bảo nàng bón tôi ăn bỏng. Đợi lúc phim sắp kết thúc, tôi lại nhịn không được mà lén nhích qua hôn Tả Y Y trong tối, nàng đấm nhẹ vai tôi mấy cái, sau đó mới cười đáp lại "trò lưu manh" của tôi, chờ ánh đèn đột nhiên sáng lên liền lập tức tách ra. Thấy vẻ đỏ ửng thẹn thùng trên mặt nàng, tôi nhịn không được trêu chọc, nàng liền vừa giận mắng vừa cầm khăn giấy để lau vết son đỏ bởi vì hôn môi mà cọ lên cho tôi.
Mặc dù hoàn toàn không biết "B+ trinh thám" đã nói những gì, nhưng tôi và Tả Y Y cũng chả thèm để ý chút nào, chỉ tranh thủ chọn quán ăn đi lấp đầy cái bụng đang sôi ùng ục. Vừa ngồi xuống ghi món ăn xong, tôi mới uống miếng nước chanh, Tả Y Y ngồi ở bên cạnh liền một tay chống cằm, nghiêng mặt qua, nhướng mày nói: "Phạm, cậu cũng không hỏi sao".
"Gì?" Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Becky nói tớ 'Qua sông rút cầu'". Tả Y Y thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện không chút liên quan gì tới nàng.
Tôi giờ mới hiểu ra, nhưng không biết nên trả lời nàng thế nào, vì vậy lại uống một miếng nước chanh mới để ly xuống. Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn rất muốn biết rõ câu "Qua sông rút cầu" kia của Becky rốt cuộc có ý gì, nhưng nếu Tả Y Y không nói trước, hơn nữa lại vì tránh cho mình biểu hiện giống oán phụ, tôi liền chỉ có thể nghe nàng tạm thời không đi dây dưa cái đề tài này. Bây giờ Tả Y Y ngược lại nói ra trước, vì vậy tôi liền cẩn thận hỏi: "Thế... sao cậu ấy phải nói cậu như vậy?"
"Giống cậu, đều là giả". Đối phương trả lời thình lình.
Tôi sửng sốt, quả thật càng ngày càng bị thói quen nói chuyện ngắn gọn của Tả Y Y khiến không hiểu ra sao cả.
"Cậu với đồng nghiệp cậu giả người yêu, tớ cũng giống vậy", Tả Y Y dùng ngón trỏ tay trái điểm nhẹ xuống mặt bàn, "Tớ cùng Becky cũng là giả bộ người yêu".
Giả bộ người yêu? Tôi dường như có chút hiểu được, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể đợi nàng nói tiếp.
Tả Y Y uống một ngụm trà, lại dừng một chút mới chậm rãi mà nói: "Cậu là vì giúp đồng nghiệp của cậu... còn tớ, là vì dẫn sự chú ý của cậu", không đợi tôi nói chen vào, nàng lại tiếp tục nói, "Becky chỉ là một thính giả của tớ, cậu ấy có ngày đột nhiên chạy tới nói rất thích nghe tiết mục của tớ. Cậu biết tớ vẫn luôn không quá thích có quá nhiều tiếp xúc với thính giả của mình, cho nên cũng không để ý nàng mấy. Nhưng về sau, Becky còn nói cậu ấy rất thích tớ, muốn cùng tớ chung một chỗ. Lúc ấy tớ liền cự tuyệt cậu ấy, nhưng Becky nói không sao, cậu ấy có thể làm bạn bè bình thường với tớ. Về sau tớ tiếp xúc nhiều với cậu ấy, liền nói ra chuyện bản thân thích cậu. Không biết sao, Becky nói cậu ấy muốn giúp tớ, còn tớ cũng rất sợ, thật nếu không làm chút gì cậu sẽ ở chung một chỗ với người khác, vì vậy quyết định cùng cậu ấy giả bộ người yêu gạt cậu".
"Nhưng mà", Tả Y Y vừa nói vừa cười khổ, "Cậu người này quả thật đáng giận cực kỳ, sau khi biết rõ tớ thích con gái lại chả có phản ứng gì cả, còn giả bộ thông tình đạt lý. Lúc ấy, cả lòng tớ đều xám xịt, còn cậu lại chỉ lo xem cuốn nhật ký mà mình nhặt được kia".
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mẹ giống như có chút không tin: "Sao? Con không có bạn trai còn nói qua được, Y Y cũng không có bạn trai? Này, mẹ biết rồi, là nha đầu chết tiệt con làm phiền nàng quá, người ta cũng không còn thời gian đi tìm bạn trai".
Tôi gần đây không dám gọi điện về nhà cũng vì chuyện này: Mẹ càng ngày càng thích càm ràm vấn đề nhân duyên của tôi.
Tôi ngăn đề tài đúng lúc: "Mẹ, mẹ gọi điện tới có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể gọi điện cho con gái mẹ sao?" Giọng nói của mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn, "Nhạc Nhạc, mẹ nói con cũng hai mươi mấy rồi, sao còn giống con nít vậy? Ở mãi trong nhà Y Y làm gì? Phiền đến người ta cũng ngại chính con. Ra bên ngoài, tìm người mà nương tựa, lúc nào dẫn một anh chàng về nhà, mẹ với ba con cũng yên lòng". Nghe xong những lời này của bà, đầu tôi lại đau, nhưng cũng chỉ có thể tùy tiện "Dạ" mấy tiếng, hy vọng nhanh gạt đề tài này qua một chút. Nhưng mẹ tôi cũng không dễ đuổi như vậy, nàng thấy tôi lại bắt đầu nói qua loa cho có, liền nói: "Con đừng nghĩ qua loa với mẹ, con gái của mẹ Vương sang năm liền chuẩn bị bày rượu kết hôn, nói không chừng ba năm sau liền sinh con, con nói con..."
"Được rồi, mẹ", tôi gãi gãi đầu bất đắc dĩ, "Ba đâu? Có ở bên cạnh mẹ không?"
"A... ba con ở phòng sách ấy", mẹ vội trả lời, sau đó lại ở đầu điện thoại bên kia hô "Ông xã, Nhạc Nhạc gọi ông nghe điện thoại".
Cuối cùng được cứu rồi.
Ba của tôi là người khá ít nói, có lẽ "sự buồn bực" của tôi cũng di truyền từ ông ấy. Ở trong trí nhớ trưởng thành của tôi, ông ấy vĩnh viễn là người rất ít mở miệng nói chuyện, nói đúng ra, là một người rất ít mở miệng nói vô nghĩa. Cho nên, ông ấy và tôi chỉ đơn giản hàn huyên trò chuyện chuyện công việc, nói cho tôi biết tình hình gần đây của ông ấy và mẹ sau lại dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại. Bỏ di động lại vào trong túi xách, tôi không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm ngày xưa, chỉ thấy vẫn rối rắm cực kỳ. Thở dài, chải mái tóc dài vừa rồi rối tung xong, sau đó đi ra ngoài. Đi tới phòng khách lại không thấy bóng dáng của Tả Y Y, đang buồn bực, lại nghe bên nhà vệ sinh truyền tới giọng của nàng: "Nói chuyện với dì xong rồi hả?" Quay đầu lại, chỉ thấy nàng cột tóc dài xõa loạn thành đuôi ngựa, đang dựa ở trên cửa, hơi mang ý cười nhìn tôi. Cố gắng thế nào cũng không cách gì nhếch khóe miệng lên, tôi chỉ mấp máy môi, từ từ đi về phía nàng.
"Sao vậy?" Tả Y Y vừa dịu dàng hỏi vừa đi lại gần.
Tôi không trả lời, chỉ nhịn không được vươn hai tay ôm nàng vào trong lòng. Tả Y Y chỉ khẽ cười, cũng đưa tay kéo eo tôi qua, dùng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng tôi. Cảm giác bị đè nén vừa rồi bởi vì người trong lòng mà từ từ biến mất, tôi thở dài, rồi lại nói không nên lời vì sao mà thở dài. Tả Y Y chỉ lẳng lặng để tôi tùy ý ôm nàng, một lát sau còn nói: "Chúng ta đi coi phim, thế nào?"
"Ừ", tôi cười buông lỏng nàng ra, tận lực khiến giọng nói của mình nghe vui vẻ một chút, "Muốn xem gì?"
Tả Y Y nhéo nhéo mặt tôi: "Xem cái gì cũng được, chỉ là muốn cùng cậu cùng coi phim mà thôi".
Mục đích không phải là "Xem phim", mà là "Muốn cùng cậu ở chung". Tôi cười gật đầu đồng ý, sau đó lại bàn với nàng đi ăn tối ở đâu. Cảm xúc dao động mà chuyện nhỏ vừa rồi mang lại đã bình phục, tôi nghĩ, ràng buộc giữa tôi và Tả Y Y, liền từ hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
Vừa ra tới trước cửa, Tả Y Y lại muốn về phòng đổi quần áo, tôi nhân lúc này, xem cho xong đoạn cuối trong nhật ký ngày 8 tháng 4.
"Đợi Hoa Tiện Lạc quét dọn xong, sau khi trở về phòng ngủ, đã gần qua 12h. Thường ngày tôi có lẽ có thể lẳng lặng đứng trong phòng sách hoặc là phòng khách chờ hừng sáng, nhưng tối nay, tôi thấp thỏm không yên định muốn trông chừng trong hành lang trước cửa Hoa Tiện Lạc, để tránh người đàn ông kia lại đột ngột xuất hiện.
Tôi quả thật không dám tưởng tượng, nếu tối nay tôi không ở trong này, nếu tôi hoàn toàn chết thật rồi, Hoa Tiện Lạc sẽ xảy ra chuyện gì? Hay là, sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi? Nghĩ như vậy, tôi không khỏi cảm thấy có chút bất an, rồi lại có điểm may mắn.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần Hoa Tiện Lạc bình an vô sự, liền tốt rồi".
"Sự xuất hiện của tôi đã thay đổi hướng phát triển của một số chuyện trong thế giới này rồi?" Trong lòng tôi niệm những lời này lại mấy lần, cảm thấy có chút chỗ nghĩ không ra. Trong nhật ký ngày 8 tháng 4 viết người đàn ông kia xâm nhập nhà Hoa Tiện Lạc, nhưng vì sự tồn tại của Lâm Tấu, Hoa Tiện Lạc may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Về nội dụng trong cuốn nhật ký này, quả thật có không ít cách có thể chứng minh nó rốt cuộc là thật hay giả. Tôi nghĩ, tôi biết mình nên hỏi Hoa Tiện Lạc vấn đề gì ở trong điện thoại rồi.
Đột nhiên, cái trán bị người ta gõ nhẹ, sau đó liền nghe Tả Y Y quở: "Đi rồi, cậu còn xem gì nữa". Nàng không biết từ lúc nào đã đổi lại áo quần, mặc một bộ váy bó màu vàng nhạt phối hợp với áo khoác ngoài màu đen, trang điểm nhạt, đem đuôi ngựa sau đầu quấn lên thành búi tóc, đang mang một đôi giày cao gót cao chết người đứng trước mặt tôi. Tôi khẽ cười, sau đó ba hoa chích choè mà khen vẻ đẹp động lòng người của nàng, nàng liền dùng sự ăn nói chua ngoa kia chế nhạo tôi miệng lưỡi trơn tru một phen, rồi sau đó chúng tôi mới nắm tay đi ra cửa.
Trong rạp chiếu phim cũng không có phim gì đặc biệt hay, Tả Y Y thì dựa theo sở thích của tôi chọn bộ "B+ trinh thám" do Quách Phú Thành làm diễn viên chính. Chúng tôi mua hai phiếu hàng cuối cùng, trong góc nhất, nếu vào lúc bình thường, phim đề tài này tôi tuyệt đối sẽ coi đến mê mẩn. Nhưng tối nay, tôi coi lại cực kỳ không tập trung. Trong lúc chiếu phim, tay của tôi và Tả Y Y vẫn luôn đan chặt nhau không chịu buông ra, nàng một lát bảo tôi bón nàng uống nước, tôi một lát bảo nàng bón tôi ăn bỏng. Đợi lúc phim sắp kết thúc, tôi lại nhịn không được mà lén nhích qua hôn Tả Y Y trong tối, nàng đấm nhẹ vai tôi mấy cái, sau đó mới cười đáp lại "trò lưu manh" của tôi, chờ ánh đèn đột nhiên sáng lên liền lập tức tách ra. Thấy vẻ đỏ ửng thẹn thùng trên mặt nàng, tôi nhịn không được trêu chọc, nàng liền vừa giận mắng vừa cầm khăn giấy để lau vết son đỏ bởi vì hôn môi mà cọ lên cho tôi.
Mặc dù hoàn toàn không biết "B+ trinh thám" đã nói những gì, nhưng tôi và Tả Y Y cũng chả thèm để ý chút nào, chỉ tranh thủ chọn quán ăn đi lấp đầy cái bụng đang sôi ùng ục. Vừa ngồi xuống ghi món ăn xong, tôi mới uống miếng nước chanh, Tả Y Y ngồi ở bên cạnh liền một tay chống cằm, nghiêng mặt qua, nhướng mày nói: "Phạm, cậu cũng không hỏi sao".
"Gì?" Tôi nhất thời phản ứng không kịp.
"Becky nói tớ 'Qua sông rút cầu'". Tả Y Y thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện không chút liên quan gì tới nàng.
Tôi giờ mới hiểu ra, nhưng không biết nên trả lời nàng thế nào, vì vậy lại uống một miếng nước chanh mới để ly xuống. Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn rất muốn biết rõ câu "Qua sông rút cầu" kia của Becky rốt cuộc có ý gì, nhưng nếu Tả Y Y không nói trước, hơn nữa lại vì tránh cho mình biểu hiện giống oán phụ, tôi liền chỉ có thể nghe nàng tạm thời không đi dây dưa cái đề tài này. Bây giờ Tả Y Y ngược lại nói ra trước, vì vậy tôi liền cẩn thận hỏi: "Thế... sao cậu ấy phải nói cậu như vậy?"
"Giống cậu, đều là giả". Đối phương trả lời thình lình.
Tôi sửng sốt, quả thật càng ngày càng bị thói quen nói chuyện ngắn gọn của Tả Y Y khiến không hiểu ra sao cả.
"Cậu với đồng nghiệp cậu giả người yêu, tớ cũng giống vậy", Tả Y Y dùng ngón trỏ tay trái điểm nhẹ xuống mặt bàn, "Tớ cùng Becky cũng là giả bộ người yêu".
Giả bộ người yêu? Tôi dường như có chút hiểu được, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể đợi nàng nói tiếp.
Tả Y Y uống một ngụm trà, lại dừng một chút mới chậm rãi mà nói: "Cậu là vì giúp đồng nghiệp của cậu... còn tớ, là vì dẫn sự chú ý của cậu", không đợi tôi nói chen vào, nàng lại tiếp tục nói, "Becky chỉ là một thính giả của tớ, cậu ấy có ngày đột nhiên chạy tới nói rất thích nghe tiết mục của tớ. Cậu biết tớ vẫn luôn không quá thích có quá nhiều tiếp xúc với thính giả của mình, cho nên cũng không để ý nàng mấy. Nhưng về sau, Becky còn nói cậu ấy rất thích tớ, muốn cùng tớ chung một chỗ. Lúc ấy tớ liền cự tuyệt cậu ấy, nhưng Becky nói không sao, cậu ấy có thể làm bạn bè bình thường với tớ. Về sau tớ tiếp xúc nhiều với cậu ấy, liền nói ra chuyện bản thân thích cậu. Không biết sao, Becky nói cậu ấy muốn giúp tớ, còn tớ cũng rất sợ, thật nếu không làm chút gì cậu sẽ ở chung một chỗ với người khác, vì vậy quyết định cùng cậu ấy giả bộ người yêu gạt cậu".
"Nhưng mà", Tả Y Y vừa nói vừa cười khổ, "Cậu người này quả thật đáng giận cực kỳ, sau khi biết rõ tớ thích con gái lại chả có phản ứng gì cả, còn giả bộ thông tình đạt lý. Lúc ấy, cả lòng tớ đều xám xịt, còn cậu lại chỉ lo xem cuốn nhật ký mà mình nhặt được kia".