Nguồn sức mạnh trong đầu Viêm Vân Hải kia bị Tô Ngọ hấp thu, sức mạnh này trước đây cậu cũng chưa từng thấy. Đương nhiên là làm một yêu tinh chưa từng trải đời, có rất nhiều sức mạnh kì quái cậu đều chưa thấy, chỉ là nguồn sức mạnh thực sự rất có tính công kích, cậu có chút không tưởng tượng được sức mạnh này lại đến từ một sinh vật… hay là nên nói, cậu cảm giác sức mạnh này như lũ quét bất ngờ, núi lửa phun trào, đều thuộc về thiên nhiên, hung tợn, không ai có thể ngăn cản lại nổi, chứ không phải là thứ mà cơ thể con người hay động vật có thể điều khiển.
Mà ngoài ra, càng làm cho cậu cảm thấy kì quái chính là, cậu không ngờ còn có thể thoải mái hấp thu sức mạnh kinh khủng này…
Trên thực tế cậu chỉ là một tiểu yêu tinh thôi! Hồ ly tinh từng kể chuyện cho cậu nghe, yêu tinh bị đạo sĩ đánh sẽ lập tức hồn phi phách tán!
Tô Ngọ cảm thấy điều này rất đáng để người ta suy ngẫm kĩ càng, cậu đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
Con mèo đen nhỏ lặng lẽ không một tiếng động tới trước mặt cậu nói: “Ta đói, cho ta ăn.”
Con mèo đen nhỏ chỉ bị giật mình lúc cậu bỏ nó ra khỏi bọc quần áo ngày hôm qua, sau đó rất nhanh đã có thể làm quen với hoàn cảnh mới, giẫm chân mèo đi vòng quanh khu nhà nhỏ của Viêm Phi Ngang một lần, chiếm địa bàn, không chút khách khí coi mình chính là “chủ nhân” của nơi này, lúc yêu cầu người khác, cũng cứ như thể đại gia.
Tô Ngọ một khi hiểu rõ tính cách của loài sinh vật gọi là mèo này, sẽ biết cái bọn mèo này vốn luôn e sợ không thể giao tiếp với con người, cuối cùng cũng có thể tìm được một người có thể nghe hiểu “mệnh lệnh” của nó, còn không mau chóng tạo quan hệ thì phải đợi tới khi nào?
Nhưng Tô Ngọ là một tiểu manh vật luôn tha thiết mong chờ được người bao dưỡng, sao có thể có thức ăn nuôi một con vật khác? Lúc này nghe thấy lời của mèo liền lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mặt khó xử.
“Nhưng buổi trưa ta có hỏi bác Khang, bác ấy nói ngươi không thể ăn thức ăn của con người, phải làm sao đây?” Tô Ngọ bối rối tới độ lông mày cũng nhíu cả lại, thức ăn cậu tìm trên núi, không phải là dược thảo thì cũng chính là các loại hoa quả và hạt giống, không có thịt cho mèo ăn.
Lời này nó nghe hiểu! Con mèo nhỏ xụ mặt vô cùng vô cùng không cao hứng, thế mà lại không chuẩn bị thức ăn cho nó!
Tuy rằng nói với mèo như vậy nhưng trong lòng Tô Ngọ vẫn rất có trách nhiệm với mèo nhỏ, Tô Tiểu Ngọ vốn có chuyện sẽ lập tức đi tìm Phi Ngang liền lập tức chạy về phía thư phòng.
Viêm Phi Ngang xin giấy nghỉ phép ở Cục, lão đại của Cục 9 đặc biệt cuồng công việc không ngờ cũng sẽ có một ngày xin nghỉ! Thế nhưng Viêm lão gia tự mình gọi điện thoại cho lãnh đạo của anh, lời lãnh đạo muốn nói ra miệng cũng chỉ đành miễn cưỡng nuốt lại vào bụng, phê duyệt cho anh. Có điều coi như Viêm Phi Ngang nghỉ ở nhà, người làm lãnh đạo, vẫn rất nham hiểm mà giao nhiệm vụ cho Viêm Phi Ngang, đó là sửa lại một vài tin tức và tin đồn họ từng thu thập được, thử xem có thể tìm được những người kia dựa trên đặc điểm sẵn có không.
Trong chỗ ở của Viêm Phi Ngang, nhiều nhất chính là các loại bàn lớn và tủ. Thực ra nhà họ Viêm tuy rằng rộng, nhưng cũng không rộng đến nỗi mỗi người đều có một tòa nhà riêng, tòa nhà này của Viêm Phi Ngang, trước đây chính là mấy anh em họ ở cùng nhau, chỉ là sau này anh cả Viêm và anh ba Viêm lần lượt kết hôn nên chuyển ra ngoài, lúc về cũng đều mang theo vợ con ở nhà chính bên kia, anh hai Viêm thì đã chuyển sang một tòa nhà khác bỏ trống, tòa nhà của anh bên này mới trống trải không còn ai. Những cái bàn, tủ này, đều là do các anh trai cũng cuồng công việc để lại, Viêm Phi Ngang còn cố tình để lại một cái bàn to nhất làm bàn làm việc của mình, hai cái bàn lớn khác cũng đang để trưng bày chỗ anh.
Tô Ngọ đẩy cửa thư phòng ra, thò cái đầu nhỏ vào, liền thấy trước mặt Viêm Phi Ngang có trải một tờ giấy trắng rất lớn, anh đưa lưng về phía cửa, cầm bút viết, vẽ lên trên rất nhiều kí hiệu, có lớn có nhỏ, có lúc còn dùng bút đỏ bút xanh, thoạt nhìn rất phức tạp, đều là những thứ mà Tô Ngọ xem không hiểu.
Viêm Phi Ngang dừng bút, vừa gấp giấy lại, tiện tay cất vào ngăn kéo, vừa nói: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Tô Ngọ đẩy cửa ra, chạy vào, cười híp mắt nói: “Phi Ngang, sao anh biết là em.”
Viêm Phi Ngang quay đầu lại xoa đầu cậu một cái, “Trong nhà này ngoài em ra thì làm gì còn ai, hơn nữa tiếng bước chân của em cũng không giống.” Anh không nói tới chuyện đàn ông trong nhà đều đã luyện được tới cảnh giới bước đi không phát ra tiếng động, người giúp việc cũng sẽ không tùy tiện vào phòng anh, những đứa trẻ khác trong nhà đều sợ anh, ở trước mặt anh đều ngoan như búp bê, chỉ có Tô Ngọ là không giống, tiếng bước chân của cậu luôn nhẹ nhàng, lại như một đứa trẻ hiếu động đang chơi đùa, vừa vui sướng vừa hồn nhiên, đương nhiên Tô Ngọ vốn đúng là một đứa trẻ mà.
Lời này của anh làm cho Tô Ngọ rất vui vẻ, có rất nhiều động vật nhỏ đều có khả năng cảm ứng tần suất, trong đó không ít động vật đều dựa vào các loại tần suất khác nhau để nhận biết những con vật khác, đối với động vật mà nói, các loại tần suất khác nhau đều có ý nghĩa riêng biệt, Viêm Phi Ngang có thể nhớ kĩ tiếng bước chân của cậu, chứng tỏ cậu rất đặc biệt đối với anh.
“Chúng ta sẽ ra ngoài chơi sao?” Tô Ngọ vui vẻ nắm tay anh, trong nháy mắt đã quên mất chuyện tới tìm Viêm Phi Ngang để hỏi thức ăn cho mèo.
“Đi siêu thị.” Viêm Phi Ngang kéo cậu ra khỏi thư phòng, lấy chìa khóa xe và ví tiền, chuẩn bị dẫn cậu đi mua ít đồ về.
“Siêu thị là cái gì?” Lần trước mới chỉ dẫn cậu đi trung tâm thương mại, danh từ siêu thị này cậu vẫn là lần đầu nghe thấy.
“Nơi bán các thứ.”
“Thứ gì cũng bán?”
“Ừm.”
Mèo đen nhỏ bị ngó lơ tức giận nhìn theo bóng lưng của hai người, vậy mà không thèm nhìn nó một cái! Nó đã bắt đầu hoài nghi độ đúng đắn của quyết định đi cùng con sóc bay nhỏ này rồi đó!
Dưới cái nhìn của Viêm Phi Ngang và mọi người trong nhà, Tô Ngọ từ trên núi xuống, nhất định là thứ gì cũng không mang theo, thế nên từ sáng sớm khi Tô Ngọ dẫn nguồn sức mạnh kia ra khỏi đầu Viêm Vân Hải, Khang Văn Thanh đã cố tình viết một tờ giấy, khi hai người ra ngoài, dặn Viêm Phi Ngang nhất định phải dẫn cậu đi mua đồ.
Viêm Phi Ngang lái xe đưa Tô Ngọ tới siêu thị lớn nhất gần đó, định một lần mua đủ hết mọi thứ cho cậu, đỡ phải đi đi lại lại, thật phiền.
Toàn siêu thị có năm tầng, tầng một là nơi bán quần áo và nhiều cửa hàng khác, tầng hai có rất nhiều phòng ăn và cửa hàng bán đồ ngọt, tầng ba là bách hóa, tầng bốn bày bán rau củ quả, tầng năm là đồ điện. Bởi tầng một, tầng hai ít người, thế nên lúc họ vừa bước vào đại sảnh, đã ngửi thấy các loại mùi thơm thức ăn thơm tới nức mũi.
Tô Tiểu Ngọ lúc này đúng là như chuột sa chĩnh gạo, kìm lòng không đặng hít một hơi, khịt khịt cái mũi nhỏ, vẻ mặt say sưa: “A, thơm quá thơm quá đi!” Thật muốn ăn! Thật muốn sống ở đây cả đời!!!
Viêm Phi Ngang: “…” Rõ ràng họ vừa mới ăn trưa không lâu…
Trên phương diện đồ ăn, Viêm Phi Ngang chưa bao giờ có thói quen cho trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt, thế nhưng đôi mắt sáng long lanh của Tô Ngọ quả thực rất khó có thể làm cho người ta nói lời cự tuyệt, tựa như chỉ cần vừa nói lời từ chối ra khỏi miệng, ánh sao trong đôi mắt kia sẽ rơi trong chớp mắt, sau đó lụi tắt, ảm đạm…
Đây đúng là một tội ác!
Viêm thượng úy thường hay bị Mạnh Thực chê tâm địa sắt đá nhịn không được mà thở dài.
Mấy phút sau, họ đứng trước một cửa hàng đồ ngọt, Tô Ngọ hai tay ôm một cái bánh ngọt vừa mới được nhân viên bán hàng cắt cho, chớp mắt chờ Viêm Phi Ngang trả tiền, sau đó mới dùng cả hai tay giơ bánh lên, cắn lại cắn, dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu ăn.
Viêm Phi Ngang trả tiền xong liền lập tức kéo cậu lên khu bách hóa trên tầng ba, anh hiếm có lúc lại cảm thấy lo lắng như thế, chỉ lo rằng nếu họ còn không đi, cửa tiệm kia sẽ bị Tô Ngọ ăn sạch sẽ…
Trong siêu thị vô cùng náo nhiệt, trên thang cuốn người sát bên người, Viêm Phi Ngang mất kiên nhẫn kéo Tô Ngọ tới cầu thang thoát hiểm.
Người đi cầu thang này với họ cũng rất nhiều, Tô Ngọ đang cố ăn bánh không cẩn thận bị người ta va vào tay, suýt chút nữa đã cho lỗ mũi ăn bánh.
Viêm Phi Ngang một phát bắt được tay cậu, quay đầu lại nhìn người đang vội vã xuống tầng kia một cái, Tô Ngọ đang giơ tay cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Đó là một người đàn ông, nhìn dáng người của anh ta, tuổi chắc cũng còn ít, anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo lại có nhiều nếp nhăn, tóc tai cũng rối bù, toàn thân mang theo sự chật vật, trên mặt còn đeo kính râm to bản, anh ta biết mình đụng phải người khác, chỉ cúi đầu thấp giọng nói một câu xin lỗi, rất nhanh liền tiếp tục đi xuống dưới.
Đương nhiên Tô Ngọ cũng không biết thứ trên mặt anh ta gọi là kính râm, thế nên cậu quay đầu lại nhìn Viêm Phi Ngang, hiếu kì hỏi: “Trên mặt anh ta là cái gì thế, đeo nó lên sẽ không nhìn thấy đường đi sao?” Hai vật kia đen đen lại to bự, đôi mắt bị che kín, sao có thể thấy đường?
“Kính râm.” Viêm Phi Ngang buông tay cậu ra, lấy khăn tay lau bánh ngọt không cẩn thận bị dính lên mặt cho cậu, vừa lau vừa nhân cơ hội dạy cậu: “Chính là không nhìn thấy rõ nên mới đụng phải em, thế nên sau này em không được đeo kính trong nhà, chỉ có thể đeo dưới ánh mặt trời, dùng để che bớt ánh sáng.”
“Ồ, được rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu. Rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn, người kia đã không thấy đâu nữa, Tô Ngọ thực ra có chút hiếu kì, trên người kia có ánh sáng vàng nhàn nhạt của công đức, là một người tốt, không biết dung mạo ra sao.
Viêm Phi Ngang thấy cậu vừa đi cầu thang vừa ngoái đầu nhìn, trên tay cũng không quên nhét bánh ngọt vào miệng, không hề ngơi tay, cau mày dạy: “Lúc đi đừng ăn, đi cho đàng hoàng.”
Tô Ngọ vội nhét miếng bánh không còn nhiều lại vào trong miệng, phồng hai bên má ngước nhìn Viêm Phi Ngang, ý là cậu đã ăn xong rồi.
Viêm Phi Ngang vẫn luôn nghiêm khắc cũng không làm gì được cậu, lắc đầu lau sạch tay và mặt cho cậu, nắm tay cậu tiếp tục leo lên tầng.
Tiêu Triển nhìn quán cà phê kia từ xa xa, hắn đã tới đây sớm trước nửa tiếng, lúc vào cũng vô cùng cẩn thận, đi cầu thang từ dưới hầm để xe lên thẳng tầng ba, sau đó lại dùng cầu thang bộ đi từ tầng ba xuống tầng hai, La Chương là bạn tốt duy nhất bây giờ hắn có thể cầu viện, nhưng…
Tiêu Triển lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt xuống cuống họng đã khô khốc, mà động tác nuốt xuống này lại làm cho hắn càng thêm không thoải mái, hắn có chút hối hận đáng lẽ phải mua chai nước bằng chút tiền lẻ vô dụng còn sót lại trên người, có điều nghĩ tới cả một hàng dài người đang xếp trước quầy thu ngân… thôi vậy.
Hắn đứng ở chỗ ngoặt cầu thang thoát hiểm nhìn về phía tiệm cà phê kia hơn hai mươi phút, cũng không phát hiện có gì lạ thường. Mũi lại bị đủ các mùi thơm của tầng hai bít kín, làm cho dạ dày cả ngày còn chưa có gì nhét vào đau đớn, hốc mắt hắn bỗng chợt nhức mỏi.
Ánh đèn sáng chói, sáng tới nỗi có thể làm cho sàn nhà gạch sứ kia biến thành một tấm gương, tường thủy tinh trong suốt phản xạ đủ loại ánh sáng, thức ăn và các mặt hàng đóng gói tinh xảo đặt trên kệ… Mỗi một thứ đều từng là những thứ hắn có thể chiếm lấy dễ như trở bàn tay, mà bây giờ, một cái giấy bọc hắn cũng không mua nổi.
Điện thoại di động kiểu cũ trong túi quần hơi rung lên, hắn cau mày do dự một lúc, mới lấy ra liếc mắt nhìn, một tin nhắn ngắn hiện lên, “Tiệm cà phê không an toàn, tới cửa Tây.”
Mà ngoài ra, càng làm cho cậu cảm thấy kì quái chính là, cậu không ngờ còn có thể thoải mái hấp thu sức mạnh kinh khủng này…
Trên thực tế cậu chỉ là một tiểu yêu tinh thôi! Hồ ly tinh từng kể chuyện cho cậu nghe, yêu tinh bị đạo sĩ đánh sẽ lập tức hồn phi phách tán!
Tô Ngọ cảm thấy điều này rất đáng để người ta suy ngẫm kĩ càng, cậu đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
Con mèo đen nhỏ lặng lẽ không một tiếng động tới trước mặt cậu nói: “Ta đói, cho ta ăn.”
Con mèo đen nhỏ chỉ bị giật mình lúc cậu bỏ nó ra khỏi bọc quần áo ngày hôm qua, sau đó rất nhanh đã có thể làm quen với hoàn cảnh mới, giẫm chân mèo đi vòng quanh khu nhà nhỏ của Viêm Phi Ngang một lần, chiếm địa bàn, không chút khách khí coi mình chính là “chủ nhân” của nơi này, lúc yêu cầu người khác, cũng cứ như thể đại gia.
Tô Ngọ một khi hiểu rõ tính cách của loài sinh vật gọi là mèo này, sẽ biết cái bọn mèo này vốn luôn e sợ không thể giao tiếp với con người, cuối cùng cũng có thể tìm được một người có thể nghe hiểu “mệnh lệnh” của nó, còn không mau chóng tạo quan hệ thì phải đợi tới khi nào?
Nhưng Tô Ngọ là một tiểu manh vật luôn tha thiết mong chờ được người bao dưỡng, sao có thể có thức ăn nuôi một con vật khác? Lúc này nghe thấy lời của mèo liền lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mặt khó xử.
“Nhưng buổi trưa ta có hỏi bác Khang, bác ấy nói ngươi không thể ăn thức ăn của con người, phải làm sao đây?” Tô Ngọ bối rối tới độ lông mày cũng nhíu cả lại, thức ăn cậu tìm trên núi, không phải là dược thảo thì cũng chính là các loại hoa quả và hạt giống, không có thịt cho mèo ăn.
Lời này nó nghe hiểu! Con mèo nhỏ xụ mặt vô cùng vô cùng không cao hứng, thế mà lại không chuẩn bị thức ăn cho nó!
Tuy rằng nói với mèo như vậy nhưng trong lòng Tô Ngọ vẫn rất có trách nhiệm với mèo nhỏ, Tô Tiểu Ngọ vốn có chuyện sẽ lập tức đi tìm Phi Ngang liền lập tức chạy về phía thư phòng.
Viêm Phi Ngang xin giấy nghỉ phép ở Cục, lão đại của Cục 9 đặc biệt cuồng công việc không ngờ cũng sẽ có một ngày xin nghỉ! Thế nhưng Viêm lão gia tự mình gọi điện thoại cho lãnh đạo của anh, lời lãnh đạo muốn nói ra miệng cũng chỉ đành miễn cưỡng nuốt lại vào bụng, phê duyệt cho anh. Có điều coi như Viêm Phi Ngang nghỉ ở nhà, người làm lãnh đạo, vẫn rất nham hiểm mà giao nhiệm vụ cho Viêm Phi Ngang, đó là sửa lại một vài tin tức và tin đồn họ từng thu thập được, thử xem có thể tìm được những người kia dựa trên đặc điểm sẵn có không.
Trong chỗ ở của Viêm Phi Ngang, nhiều nhất chính là các loại bàn lớn và tủ. Thực ra nhà họ Viêm tuy rằng rộng, nhưng cũng không rộng đến nỗi mỗi người đều có một tòa nhà riêng, tòa nhà này của Viêm Phi Ngang, trước đây chính là mấy anh em họ ở cùng nhau, chỉ là sau này anh cả Viêm và anh ba Viêm lần lượt kết hôn nên chuyển ra ngoài, lúc về cũng đều mang theo vợ con ở nhà chính bên kia, anh hai Viêm thì đã chuyển sang một tòa nhà khác bỏ trống, tòa nhà của anh bên này mới trống trải không còn ai. Những cái bàn, tủ này, đều là do các anh trai cũng cuồng công việc để lại, Viêm Phi Ngang còn cố tình để lại một cái bàn to nhất làm bàn làm việc của mình, hai cái bàn lớn khác cũng đang để trưng bày chỗ anh.
Tô Ngọ đẩy cửa thư phòng ra, thò cái đầu nhỏ vào, liền thấy trước mặt Viêm Phi Ngang có trải một tờ giấy trắng rất lớn, anh đưa lưng về phía cửa, cầm bút viết, vẽ lên trên rất nhiều kí hiệu, có lớn có nhỏ, có lúc còn dùng bút đỏ bút xanh, thoạt nhìn rất phức tạp, đều là những thứ mà Tô Ngọ xem không hiểu.
Viêm Phi Ngang dừng bút, vừa gấp giấy lại, tiện tay cất vào ngăn kéo, vừa nói: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Tô Ngọ đẩy cửa ra, chạy vào, cười híp mắt nói: “Phi Ngang, sao anh biết là em.”
Viêm Phi Ngang quay đầu lại xoa đầu cậu một cái, “Trong nhà này ngoài em ra thì làm gì còn ai, hơn nữa tiếng bước chân của em cũng không giống.” Anh không nói tới chuyện đàn ông trong nhà đều đã luyện được tới cảnh giới bước đi không phát ra tiếng động, người giúp việc cũng sẽ không tùy tiện vào phòng anh, những đứa trẻ khác trong nhà đều sợ anh, ở trước mặt anh đều ngoan như búp bê, chỉ có Tô Ngọ là không giống, tiếng bước chân của cậu luôn nhẹ nhàng, lại như một đứa trẻ hiếu động đang chơi đùa, vừa vui sướng vừa hồn nhiên, đương nhiên Tô Ngọ vốn đúng là một đứa trẻ mà.
Lời này của anh làm cho Tô Ngọ rất vui vẻ, có rất nhiều động vật nhỏ đều có khả năng cảm ứng tần suất, trong đó không ít động vật đều dựa vào các loại tần suất khác nhau để nhận biết những con vật khác, đối với động vật mà nói, các loại tần suất khác nhau đều có ý nghĩa riêng biệt, Viêm Phi Ngang có thể nhớ kĩ tiếng bước chân của cậu, chứng tỏ cậu rất đặc biệt đối với anh.
“Chúng ta sẽ ra ngoài chơi sao?” Tô Ngọ vui vẻ nắm tay anh, trong nháy mắt đã quên mất chuyện tới tìm Viêm Phi Ngang để hỏi thức ăn cho mèo.
“Đi siêu thị.” Viêm Phi Ngang kéo cậu ra khỏi thư phòng, lấy chìa khóa xe và ví tiền, chuẩn bị dẫn cậu đi mua ít đồ về.
“Siêu thị là cái gì?” Lần trước mới chỉ dẫn cậu đi trung tâm thương mại, danh từ siêu thị này cậu vẫn là lần đầu nghe thấy.
“Nơi bán các thứ.”
“Thứ gì cũng bán?”
“Ừm.”
Mèo đen nhỏ bị ngó lơ tức giận nhìn theo bóng lưng của hai người, vậy mà không thèm nhìn nó một cái! Nó đã bắt đầu hoài nghi độ đúng đắn của quyết định đi cùng con sóc bay nhỏ này rồi đó!
Dưới cái nhìn của Viêm Phi Ngang và mọi người trong nhà, Tô Ngọ từ trên núi xuống, nhất định là thứ gì cũng không mang theo, thế nên từ sáng sớm khi Tô Ngọ dẫn nguồn sức mạnh kia ra khỏi đầu Viêm Vân Hải, Khang Văn Thanh đã cố tình viết một tờ giấy, khi hai người ra ngoài, dặn Viêm Phi Ngang nhất định phải dẫn cậu đi mua đồ.
Viêm Phi Ngang lái xe đưa Tô Ngọ tới siêu thị lớn nhất gần đó, định một lần mua đủ hết mọi thứ cho cậu, đỡ phải đi đi lại lại, thật phiền.
Toàn siêu thị có năm tầng, tầng một là nơi bán quần áo và nhiều cửa hàng khác, tầng hai có rất nhiều phòng ăn và cửa hàng bán đồ ngọt, tầng ba là bách hóa, tầng bốn bày bán rau củ quả, tầng năm là đồ điện. Bởi tầng một, tầng hai ít người, thế nên lúc họ vừa bước vào đại sảnh, đã ngửi thấy các loại mùi thơm thức ăn thơm tới nức mũi.
Tô Tiểu Ngọ lúc này đúng là như chuột sa chĩnh gạo, kìm lòng không đặng hít một hơi, khịt khịt cái mũi nhỏ, vẻ mặt say sưa: “A, thơm quá thơm quá đi!” Thật muốn ăn! Thật muốn sống ở đây cả đời!!!
Viêm Phi Ngang: “…” Rõ ràng họ vừa mới ăn trưa không lâu…
Trên phương diện đồ ăn, Viêm Phi Ngang chưa bao giờ có thói quen cho trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt, thế nhưng đôi mắt sáng long lanh của Tô Ngọ quả thực rất khó có thể làm cho người ta nói lời cự tuyệt, tựa như chỉ cần vừa nói lời từ chối ra khỏi miệng, ánh sao trong đôi mắt kia sẽ rơi trong chớp mắt, sau đó lụi tắt, ảm đạm…
Đây đúng là một tội ác!
Viêm thượng úy thường hay bị Mạnh Thực chê tâm địa sắt đá nhịn không được mà thở dài.
Mấy phút sau, họ đứng trước một cửa hàng đồ ngọt, Tô Ngọ hai tay ôm một cái bánh ngọt vừa mới được nhân viên bán hàng cắt cho, chớp mắt chờ Viêm Phi Ngang trả tiền, sau đó mới dùng cả hai tay giơ bánh lên, cắn lại cắn, dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu ăn.
Viêm Phi Ngang trả tiền xong liền lập tức kéo cậu lên khu bách hóa trên tầng ba, anh hiếm có lúc lại cảm thấy lo lắng như thế, chỉ lo rằng nếu họ còn không đi, cửa tiệm kia sẽ bị Tô Ngọ ăn sạch sẽ…
Trong siêu thị vô cùng náo nhiệt, trên thang cuốn người sát bên người, Viêm Phi Ngang mất kiên nhẫn kéo Tô Ngọ tới cầu thang thoát hiểm.
Người đi cầu thang này với họ cũng rất nhiều, Tô Ngọ đang cố ăn bánh không cẩn thận bị người ta va vào tay, suýt chút nữa đã cho lỗ mũi ăn bánh.
Viêm Phi Ngang một phát bắt được tay cậu, quay đầu lại nhìn người đang vội vã xuống tầng kia một cái, Tô Ngọ đang giơ tay cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Đó là một người đàn ông, nhìn dáng người của anh ta, tuổi chắc cũng còn ít, anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo lại có nhiều nếp nhăn, tóc tai cũng rối bù, toàn thân mang theo sự chật vật, trên mặt còn đeo kính râm to bản, anh ta biết mình đụng phải người khác, chỉ cúi đầu thấp giọng nói một câu xin lỗi, rất nhanh liền tiếp tục đi xuống dưới.
Đương nhiên Tô Ngọ cũng không biết thứ trên mặt anh ta gọi là kính râm, thế nên cậu quay đầu lại nhìn Viêm Phi Ngang, hiếu kì hỏi: “Trên mặt anh ta là cái gì thế, đeo nó lên sẽ không nhìn thấy đường đi sao?” Hai vật kia đen đen lại to bự, đôi mắt bị che kín, sao có thể thấy đường?
“Kính râm.” Viêm Phi Ngang buông tay cậu ra, lấy khăn tay lau bánh ngọt không cẩn thận bị dính lên mặt cho cậu, vừa lau vừa nhân cơ hội dạy cậu: “Chính là không nhìn thấy rõ nên mới đụng phải em, thế nên sau này em không được đeo kính trong nhà, chỉ có thể đeo dưới ánh mặt trời, dùng để che bớt ánh sáng.”
“Ồ, được rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu. Rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn, người kia đã không thấy đâu nữa, Tô Ngọ thực ra có chút hiếu kì, trên người kia có ánh sáng vàng nhàn nhạt của công đức, là một người tốt, không biết dung mạo ra sao.
Viêm Phi Ngang thấy cậu vừa đi cầu thang vừa ngoái đầu nhìn, trên tay cũng không quên nhét bánh ngọt vào miệng, không hề ngơi tay, cau mày dạy: “Lúc đi đừng ăn, đi cho đàng hoàng.”
Tô Ngọ vội nhét miếng bánh không còn nhiều lại vào trong miệng, phồng hai bên má ngước nhìn Viêm Phi Ngang, ý là cậu đã ăn xong rồi.
Viêm Phi Ngang vẫn luôn nghiêm khắc cũng không làm gì được cậu, lắc đầu lau sạch tay và mặt cho cậu, nắm tay cậu tiếp tục leo lên tầng.
Tiêu Triển nhìn quán cà phê kia từ xa xa, hắn đã tới đây sớm trước nửa tiếng, lúc vào cũng vô cùng cẩn thận, đi cầu thang từ dưới hầm để xe lên thẳng tầng ba, sau đó lại dùng cầu thang bộ đi từ tầng ba xuống tầng hai, La Chương là bạn tốt duy nhất bây giờ hắn có thể cầu viện, nhưng…
Tiêu Triển lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt xuống cuống họng đã khô khốc, mà động tác nuốt xuống này lại làm cho hắn càng thêm không thoải mái, hắn có chút hối hận đáng lẽ phải mua chai nước bằng chút tiền lẻ vô dụng còn sót lại trên người, có điều nghĩ tới cả một hàng dài người đang xếp trước quầy thu ngân… thôi vậy.
Hắn đứng ở chỗ ngoặt cầu thang thoát hiểm nhìn về phía tiệm cà phê kia hơn hai mươi phút, cũng không phát hiện có gì lạ thường. Mũi lại bị đủ các mùi thơm của tầng hai bít kín, làm cho dạ dày cả ngày còn chưa có gì nhét vào đau đớn, hốc mắt hắn bỗng chợt nhức mỏi.
Ánh đèn sáng chói, sáng tới nỗi có thể làm cho sàn nhà gạch sứ kia biến thành một tấm gương, tường thủy tinh trong suốt phản xạ đủ loại ánh sáng, thức ăn và các mặt hàng đóng gói tinh xảo đặt trên kệ… Mỗi một thứ đều từng là những thứ hắn có thể chiếm lấy dễ như trở bàn tay, mà bây giờ, một cái giấy bọc hắn cũng không mua nổi.
Điện thoại di động kiểu cũ trong túi quần hơi rung lên, hắn cau mày do dự một lúc, mới lấy ra liếc mắt nhìn, một tin nhắn ngắn hiện lên, “Tiệm cà phê không an toàn, tới cửa Tây.”