Nhưng tận tới lúc họ đã sắp về tới nhà rồi, một đôi tai và cái đuôi to xù của Tô Ngọ vẫn chưa thể thu lại được, điều này làm cho cậu vô cùng phiền não.
Hai tay cậu che tai, quay đầu lại như cầu cứu nhìn Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang, không thu trở lại được, phải làm sao bây giờ?”
Viêm Phi Ngang nhìn đôi mắt to tội nghiệp của cậu đang nhìn mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đi mua mũ đội vào? Đuôi nhét vào trong quần áo được không?”
Tô Ngọ nhét cái đuôi to vào trong lưng quần, quần của cậu cũng không phải kiểu quần rộng, mà tương đối nhỏ, bó, còn chưa nhét hết vào, cậu kéo kéo quần nói: “Có vẻ không nhét vào được rồi.”
“Vậy lại đi mua cái quần khác.” Viêm Phi Ngang cũng không có biện pháp nào, anh lớn như vậy rồi, chuyện lớn từng xử lý cũng có rất nhiều, tình huống nguy cấp, phức tạp cũng từng giải quyết qua, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy…
Bởi Tô Ngọ không thể xuống xe, sợ bị người khác nhìn thấy tai và đuôi, Viêm Phi Ngang đành phải đỗ xe ở gần một trung tâm thương mại, sau đó một mình đi tới cửa hàng bán quần áo.
Cô bán hàng thấy anh chọn một bộ quần áo anh căn bản không thể mặc vừa, vội vừa cười tươi vừa nói với anh: “Tiên sinh, ngài mua quần áo cho em trai à? Bộ này nhỏ thích hợp cho em trai mười sáu, mười bảy tuổi mặc, xin hỏi em trai của tiên sinh bao nhiêu tuổi, cân nặng thế nào?”
Viêm Phi Ngang ho khan một tiếng, ướm một chút nơi xương quai xanh của mình, “Cao đến đây, còn bề ngang thì tương đối nhỏ.”
Cuối cùng dưới sự trợ giúp, anh thuận lợi mua được một bộ quần áo, sau đó anh tới cửa hàng chuyên bán mũ. Anh suy nghĩ một chút, trên đầu Tô Ngọ có một đôi tai mỏng tròn tròn đang dựng thẳng, đôi tai hai bên của con người thì biến mất, bị mái tóc đen che đi, người ta sẽ không phát hiện ra vấn đề, chỉ có thể mua mũ có đỉnh lớn một chút, có thể che nhiều một chút, miễn làm cho người trong nhà cảm thấy khả nghi.
Tô Ngọ dựa bên cửa sổ xe, tha thiết chờ mong Viêm Phi Ngang ôm túi đồ quay lại, cậu đột nhiên cảm giác vừa mới xuống núi đã gặp được Phi Ngang thật là may mắn, vấn đề nào cậu không giải quyết được, Phi Ngang đều có thể giúp cậu giải quyết, nếu là cậu, sẽ không biết phải làm sao mất!
Viêm Phi Ngang gõ gõ vào đầu cậu cách một tấm cửa sổ xe, anh mở cửa xe, nhét túi quần áo vào, nói: “Em mặc thử xem.”
“Ừm được, cảm ơn anh Phi Ngang.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu, nhận lấy túi.
Viêm Phi Ngang vì muốn cho Tô Ngọ không gian riêng tư, nên cũng không lên xe ngay mà dựa bên cửa xe chờ đợi, anh lúc này bỗng hiểu ra, người trong nhà, còn cả những người xung quanh biết Tô Ngọ, tại sao đều nói nhóc này đáng yêu, cái cảm giác gọi là đáng yêu này trước đây anh chưa từng cảm nhận được, nhưng lần này, bỗng nhiên anh lại cảm nhận được nó.
Cảm giác kia tựa như trái tim bị người nhét vào một cục bông mềm mại, nhẹ bẫng, cảm giác thật muốn rít gào… thực sự là đáng yêu tới làm người ta muốn nâng cậu nhóc trong lòng bàn tay mà dùng sức nhéo…
Anh không nhịn được mà cúi đầu đưa tay lau mặt một cái, cảm giác trong đầu trồi ra một ý nghĩ nào đó rất không đứng đắn…
Tô Ngọ lục xục trên xe cuối cùng cũng mặc xong quần áo, nhưng sau khi cậu nhét đuôi vào quần xong, đuôi vừa to lại vừa dài, nhét trong quần bị bó chặt, lông cũng bị quấn vào, làm cho cậu cực kì không thoải mái, chính cậu cố một lúc lâu cũng không xử lý ổn thỏa được, không thể làm gì hơn là đành mở cửa xe cầu cứu mà nhìn Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang, Phi Ngang, anh giúp em một chút có được không, không thoải mái.”
Viêm Phi Ngang liếc một cái, thấy cậu đã xỏ chân vào ống quần xong rồi, liền quệt mặt một cái, ngồi vào ghế lái.
Đuôi Tô Ngọ tuy rằng lúc ở bên ngoài to như một cái ô, nhưng thực ra nếu nhét vào, cũng chỉ thành một cục nho nhỏ. Viêm Phi Ngang thấy khuôn mặt cậu khó chịu, lại không tiện trực tiếp nhét tay vào trong quần cậu, không thể làm gì hơn là đành bảo cậu cởi quần ra rồi lại nhét lại từ đầu.
Hai người giằng co trong xe cả nửa ngày, Tô Ngọ thì không sao, nhưng Viêm Phi Ngang đầu lại đầy mồ hôi, cái đuôi của Tô Ngọ vốn từ khi sinh ra đã luôn vểnh lên, không để ý, theo phản xạ sẽ đều cong lên, hơn nữa còn nhắm ngay mặt Viêm Phi Ngang mà quét, Viêm thương úy xưa nay luôn nghiêm túc, càng cảm thấy bản thân thật không đứng đắn…
Viêm Phi Ngang lau mồ hôi trên mặt, kéo quần lên cho Tô Ngọ, không khỏi nghiêng đầu thở dài một hơi, nói thật, Viêm thượng úy đã nhiều năm rồi không sốt sắng như vậy…
Cái đuôi trong quần cuối cùng cũng yên ổn, Tô Ngọ ngồi trên ghế cũng không bị ngồi đè lên đuôi, sau đó cậu đội mũ lên, quay đầu thấy khuôn mặt Viêm Phi Ngang đã đỏ bừng lên, còn vã mồ hôi, tưởng rằng anh có chỗ nào không thoải mái, lo âu hỏi: “Phi Ngang, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Viêm Phi Ngang tỉnh táo trở lại khởi động xe ô tô lái về nhà, lắc đầu đáp: “Không sao, về nhà thôi.”
Tô Ngọ thấy anh thực sự không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm trở lại, có điều vẫn dặn dò: “Nếu thấy không thoải mái, nhớ phải nói cho em biết nha.”
“Ừm.”
Tốn thêm một đống thời gian trên đường, chờ tới khi họ cuối cùng cũng đã về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, đã muộn lắm rồi.
Bởi biết hôm nay Tô Ngọ sẽ trở về ăn cơm tối, người trong nhà vẫn chưa ăn cơm, đều chờ họ về nhà rồi cùng ăn, dù sao mỗi lần lúc ăn cơm, nhìn cậu nhóc ăn, đã là một sự hưởng thụ rồi!
Khang Văn Thanh nhìn đồng hồ, nói với Viêm Phi Ưng: “Gọi điện hỏi Phi Ngang xem sao, sao vẫn chưa về tới, nếu không kịp về thì cứ ăn trên đường đi, không thằng bé lại đói bụng, chúng ta cũng ăn cơm thôi.”
Viêm Phi Ưng còn chưa cầm điện thoại lên, đã thấy em gái Viêm Phi Tuyết nhảy nhót từ ngoài cửa vào, vui vẻ nói: “Anh tư, chị dâu tư về rồi, em thấy xe của hai người.”
Viêm Phi Ưng lúc nghiêm túc cũng chẳng khác gì em tư Viêm Phi Ngang, nhưng anh cũng không giống Viêm Phi Ngang lúc nào cũng trưng ra cái mặt than kia, có thể nói làm một thương nhân, anh hai Viêm có thể trưng ra rất nhiều vẻ mặt, nghe thấy xưng hô của em gái, anh cười híp mắt nói: “Tiểu Tô Ngọ thoạt nhìn còn nhỏ hơn em, em gọi cậu ấy là chị dâu tư cũng không sợ làm cho người ta già đi à.”
Viêm Phi Tuyết le lưỡi với anh, nói: “Vậy anh hai chừng nào mới tìm chị dâu hai về cho em đây? Anh xem anh tư tìm chị dâu đáng yêu cỡ nào chứ, anh cũng phải tìm một người đáng yêu như vậy về.”
Viêm Phi Ưng trợn mắt trắng trong lòng, nói nếu anh có thể tìm được một người đáng yêu như vậy thì anh đã kết hôn từ lâu rồi có được không?! Đâu được tốt số như thế chứ!
Mèo đen nhỏ đang ngồi xổm bên ban công liếm móng vuốt nghe thấy đối thoại của hai anh em, ngẩng cái đầu đen đen lên nhìn tên người hầu đưa thức ăn mà nó đã chọn, nó nghe nói có rất nhiều người đàn ông tìm bạn gái, sẽ không để tâm tới vật nuôi của mình nữa, còn có người lợi dụng vật nuôi làm chuyện vừa xấu hổ lại cực kì nhàm chán – ví dụ như để chó ngốc ngậm cái giỏ, đưa hoa tới, đưa nhẫn kim cương tới, ngu ngốc chết mất, nó kiên quyết không làm – như vậy nó có nên ngăn cản tên hầu mang thức ăn này tìm bạn gái không nhỉ? Làm người hầu đưa thức ăn không phải chỉ cần một chủ nhân mèo này là đã đủ rồi hay sao?!
Viêm Phi Ưng cũng không biết có một con mèo nọ đang có chủ ý ngăn cản anh thoát FA, quay đầu lại hỏi mẹ mình: “Mẹ, hôm nay ba thế nào rồi? Có khôi phục thêm chút nào không?”
Nói tới chuyện này, trên mặt Khang Văn Thanh xuất hiện chút ý cười, “Hôm nay khí sắc không tệ, còn theo mẹ đi phơi nắng một hồi, có điều vẫn chưa thể phát ra âm thanh nào, hơn nữa cũng dễ mệt, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng.”
Viêm Phi Ưng gật đầu, “Chút nữa nhờ Tô Ngọ tới xem cho ba, cậu nhóc ở phương diện này, vẫn luôn rất đáng tin.”
Khang Văn Thanh cũng cảm thấy như vậy, bà bây giờ vô cùng biết ơn ông trời, để cho nhà họ Viêm họ gặp được nhóc Tô Ngọ này, liên tiếp giải quyết cho họ một loạt nguy cơ, nếu không có họ, bà căn bản không thể tưởng tượng được gia đình mình sẽ ra sao, con trai và chồng đồng loạt xảy ra chuyện, bà không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không.
May mà còn có Tiểu Tô Ngọ, đây là đại ân nhân của nhà họ Viêm, họ phải nhớ ân tình này cả đời.
Họ đang nói chuyện thì Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ đi vào.
Khang Văn Thanh nhìn bộ quần áo quái dị của Tô Ngọ, nghi ngờ hỏi: “Trời hôm nay nóng như vậy, đội mũ làm gì?” Ban ngày đội mũ còn có thể nói là tránh ánh mặt trời, mà bây giờ đã là buổi tối…
Tô Ngọ cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn Viêm Phi Ngang, lại thấy anh mặt cũng không đỏ đáp lại: “Em ấy thích cái mũ này.”
Không thể không nói Viêm Phi Ngang sẽ không nói dối, đây là cái lí do nát bét gì chứ? Viêm Phi Ưng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Khang Văn Thanh dù nghi hoặc nhưng cũng không nói thêm gì nữa, trẻ con thích cái gì thì cứ để nó mặc, mấy đứa nhóc ở tuổi này, thích làm một vài chuyện chứng tỏ bản thân đã lớn, đã tự lập, “Nhanh vào bàn đi, đã muộn thế này rồi, cả nhà chỉ chờ hai đứa thôi đấy.”
Ông bà nội Viêm đều không ăn, bản thân họ đã qua cái tuổi chuộng ăn uống, muộn vậy rồi cũng không cảm thấy đói bụng, chỉ là thích ngồi ăn cùng với con cháu nên mới cùng nhau đợi họ về.
Bà nội thấy Tô Ngọ, cười híp mắt ngoắc ngoắc cậu nói: “Thằng nhóc này, đến ngồi bên cạnh bà nội nào, hôm nay trong nhà đều làm món cháu thích đó.”
Tô Ngọ mau chóng bước tới, còn không quên nói: “Phi Ngang cũng mua gà hầm hạt dẻ về đó bà, thơm lắm nha.”
“Vậy mọi người nhất định muốn ăn thử.” Bà nội rất vừa ý cậu nhóc này, chưa nói tới những chuyện khác, chỉ riêng tính cách cậu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đã không thể không có người lớn nào không thích.
Tô Ngọ đắc ý ngồi xuống, còn không quên kéo Phi Ngang ngồi xuống bên cạnh mình.
Trên đầu cậu đội mũ, lúc bình thường thì không sao, lúc ăn cơm lại có chút không tiện, cậu cúi đầu xuống, mũ quá lớn liền chạm xuống, vành mũ che tầm mắt, đã sắp không thể nào nhìn thấy thức ăn trong bát, Khang Văn Thanh nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn khuyên: “Hay là bỏ mũ xuống ăn đã, chút nữa lại đội vào?”
Tô Ngọ vội bỏ đũa xuống, hai tay che mũ, lắc mạnh đầu, nhưng hỏi cậu lí do tại sao, cậu lại không nói được lí do. Khang Văn Thanh chỉ thấy thật mông lung.
Viêm Phi Tuyết ngồi bên cười tới run rẩy toàn thân, nhịn cười tới nước mắt cũng đã trào ra, bị Viêm Phi Ngang liếc mắt cho một cái nghiêm mặt dạy dỗ: “Tập trung ăn cơm.”
Cô sao có thể tập trung ăn được chứ! Chị dâu tư đáng yêu như vậy, căn bản là không thể dừng lại được có được không! – nhưng lời này cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám tranh luận với anh tư.
Viêm Phi Ưng ngồi bên cạnh cô bất đắc dĩ gõ đầu cô.
Ông nội vẫn luôn im lặng ăn cơm lúc này mới nói: “Nó muốn đội thì cứ để nó đội đi, con trai luôn có vật đặc biệt yêu thích.” Đàn ông, sẽ kiên trì vì đam mê của mình, đây cũng là một phẩm tính tốt đẹp.
Bởi câu nói này của ông nội, cái mũ trên đầu Tô Ngọ may mắn không bị ai kéo xuống. Khang Văn Thanh lo cậu bị ảnh hưởng không ăn cơm được, không thể làm gì hơn là để Viêm Phi Ngang phụ trách thức ăn cho cậu, lúc cúi đầu ăn thức ăn cũng để cho Viêm Phi Ngang đút cậu ăn, toàn bộ quá trình cậu đều không cần phải cúi đầu – năm anh em nhà họ Viêm, đều được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, từ xưa tới nay, chưa từng ai lại được nuông chiều, có đãi ngộ không giới hạn như vậy, nhưng đổi lại trên người Tô Ngọ, hoàn toàn không ai cảm thấy có gì không ổn, trong lòng họ đã tự động viện đủ cớ cho cậu, trẻ con mà, phải cưng chiều, chiều cũng không hư được.
Viêm Phi Ngang cũng vậy, trước đây dạy em gái thế nào, mà giờ đến lượt vợ mình, rõ ràng đã quên hết…
Thật vất vả mới cơm nước xong, trên đầu Tô Ngọ vẫn đội một cái mũ, đầu cũng đã vã đầy mồ hôi, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là dẫn cậu vào phòng vệ sinh lau khô mồ hôi trên mặt cho cậu.
“Hô, nóng quá.” Tô Ngọ nhắm mắt lại cho anh lau mặt, đôi tai trên đầu còn hơi rung rung, Viêm Phi Ngang đang giữ đầu cậu, lau mặt cho cậu, ánh mắt bị thu hút, tầm mắt dính trên đó có chút không dời ra nổi, vẻ mặt lại có chút ngây ra.
Tô Ngọ được khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, vội kéo tay áo anh nói: “Phi Ngang, chúng ta mau đi kiểm tra sức khỏe cho bác Viêm thôi, đuôi khó chịu quá.”
“Được.” Viêm Phi Ngang treo khăn mặt lên móc, nắm tay cậu đi tới phòng của cha mình.
Viêm Vân Hải bây giờ thời gian tỉnh táo trong một ngày không nhiều, dù sao bị thương vẫn là ở não bộ, vẫn cần ngủ nhiều để an dưỡng.
Những người khác trong nhà cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông, đều theo tới.
Tô Ngọ dùng số linh lực còn lại kiểm tra não bộ của ông một lần, phát hiện trong đầu ông, những vết thương kia khôi phục không tệ, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với những người khác: “Bác ấy khôi phục rất tốt, chút nữa cháu sẽ chuẩn bị thêm ít thuốc, sáng mai cho bác ấy uống.”
Khang Văn Thanh lo âu hỏi: “Vậy ông ấy còn có thể khôi phục lại giọng nói không?”
“Chờ vết thương của bác ấy khép lại đã, cháu và bác sĩ Đường còn phải bàn bạc với nhau một chút, mới có thể tìm ra cách giải quyết.” Tô Ngọ bây giờ đã biết được nhiều điều hơn, càng không dám làm bừa. Bây giờ cậu mới hiểu ra, con người có thể phát triển được đến trình độ này, cũng không phải hoàn toàn là do họ độc chiếm ân sủng của trời cao, mà cũng là bởi họ vì để cho chủng tộc của mình phát triển ngày càng tốt hơn nên luôn liều mạng nghiên cứu càng nhiều thêm những lĩnh vực chưa biết tới, khi gặp phải thời điểm khó khăn có thể tìm được biện pháp giải quyết, đây là thứ mà yêu tinh và những người tu hành như cậu thông qua tu luyện có thể thu được linh lực mạnh mẽ lại thiếu hụt. Giới tu hành cường giả vi tôn, họ không có lòng hiếu kì nhiều tới vậy, phần lớn đều dùng linh lực để tu luyện.
“Được, bác sẽ nói với bác sĩ Đường, để cậu ấy phối hợp với cháu.” Khang Văn Thanh cảm kích nói với cậu.
Tô Ngọ cảm thấy tuy rằng bây giờ tinh thần bà tốt hơn nhiều so với hồi đầu mới gặp, nhưng nét mặt vẫn lộ ra nét mỏi mệt, cậu nhớ tới món quà mà mình đã chuẩn bị, bởi hộp quà vẫn chưa có thời gian làm, nên bây giờ vẫn chưa đưa tới đây! Ai, gần đây có nhiều chuyện xảy ra, làm cho cậu tay chân luống cuống, mong rằng thời gian cậu ở lại xã hội loài người càng lâu, biết nhiều thứ hơn, thì sẽ có thể xử lý mọi chuyện càng thành thạo, điêu luyện hơn!
Trở lại khu nhà riêng, đã có chút muộn, Tô Ngọ bây giờ vừa phải xử lý chuyện của Tiêu Triển, mà vết thương của Viêm Vân Hải thì vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thế nên cậu cảm thấy bản thân căn bản không có thời gian để lười biếng, vì vậy cậu vừa vào phòng đã lấy ngọc giản chưa tra xét ra ngay.
Viêm Phi Ngang tiện tay bỏ mũ của cậu xuống, lại nhìn quần cậu một chút, “Đuôi khó chịu thì cứ bỏ ra bên ngoài đi.”
Tô Ngọ nghĩ một chút rồi nói: “Em biến trở về nguyên hình thì hơn, như vậy có thể tiết kiệm linh lực, Phi Ngang anh chạm ngọc giản vào trán em, như vậy em có thể tìm manh mối, anh giúp em ghi nhớ lại.”
“Được.” Viêm Phi Ngang gật đầu.
Anh vừa mới gật đầu, đang định bảo Tô Ngọ đi đến salon rồi hãy biến hình, cậu nhóc đã không thể chờ thêm, lập tức biến trở lại, quần áo, mũ rơi xuống lả tả.
Viêm Phi Ngang gạt đồ ra, Tô Ngọ chui ra khỏi đống quần áo, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Viêm Phi Ngang nhặt quần áo, mũ rơi dưới đất lên, thả xuống ghế salon, rồi nhấc cậu đặt lên bàn, lúc này mới cầm lấy ngọc giản, từng cái một nhẹ nhàng dán lên cái trán nhỏ của cậu.
Mỗi một ngọc giản đều có nội dung vô cùng phong phú, đại sư Thanh Sơn có lẽ là để cho dễ tìm, hoặc là để lưu giữ lại cho người khác, tất cả nội dung ghi chép đều phân loại, không ghi trong cùng một ngọc giản, điều này làm cho số lượng của ngọc giản có chút nhiều.
Một người một sóc bận rộn tới gần nửa đêm, Khang Văn Thanh có lẽ đã biết trước họ sẽ phải bận rộn nên đã cố ý dặn đầu bếp làm thức ăn khuya, đúng lúc này, người giúp việc vừa vặn đưa tới.
Viêm Phi Ngang nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới cửa nhận bữa ăn khuya, không để người giúp việc đi vào.
“Ăn một chút đi đã, nghỉ một lúc.” Viêm Phi Ngang dời notebook mình ghi chú lại sang một bên, bưng bữa khuya lên.
Bữa ăn khuya đều là thức ăn chay dễ tiêu hóa, súp ngọt, bánh, rau trái, còn có cả lạc, đậu nành, đặc biệt là hai món cuối, quả thực chính là thứ mà Tô Ngọ yêu nhất, cậu bận rộn suốt cả nửa tối, đúng là đã đói, vội vã chạy tới ôm một hạt lạc lên, há miệng nhỏ bắt đầu gặm.
Viêm Phi Ngang cùng cậu ăn một chút, thuận tiện lật lại bản ghi chép mình đã ghi lại.
Nội dung đa số đều kể về chuyện kì lạ, cùng một vài cách giải quyết hiện tượng quỷ dị, còn có một vài cái là công pháp tu luyện, loại sau là thứ Tô Ngọ muốn tìm để tự mình tu luyện, Viêm Phi Ngang nhìn một chút, không ngờ lại tìm thấy một vài thứ quen thuộc.
Viêm Phi Ngang hơi nhướng mày, tỉ mỉ xem kĩ một hồi, mới phát hiện những phương pháp tu luyện này, anh từng nhìn thấy trong tài liệu ở Cục 9.
Cục 9 họ ngoài làm việc như bề ngoài, thì cũng âm thầm bồi dưỡng thế lực dị năng trong bóng tối, chỉ là mọi người tu luyện vẫn không có phương pháp, rất khó tịnh tiến, cũng là bởi do không có phương pháp tu luyện đắc lực, lúc đạo sĩ họ và thế lực dị năng du đãng trong dân gian đàm phán và lôi kéo, hoàn toàn không có ưu thế gì, đối phương cũng cảm thấy gia nhập Cục 9, cũng không giúp ích được cho mình bao nhiêu, cũng không hào hứng với sự lôi kéo của họ.
Phương pháp tu luyện anh từng nhìn thấy kia, cũng không trọn vẹn, căn bản không hề hoàn chỉnh như thứ mà anh vừa tiện tay ghi chép lại!
Viêm Phi Ngang cẩn thận đọc xong một lượt phương pháp tu luyện, anh không có sức mạnh đặc biệt, cũng không biết phương pháp tu luyện như vậy có hữu hiệu hay không, mà cho dù anh không biết, thì cái “giáo trình” tu luyện này lấy ra, đã có thể làm cho những nhân sĩ dị năng và thuật sĩ mắt luôn cao hơn đầu kia điên cuồng rồi! Dù sao, Cục 9 mới chỉ có một phần không trọn vẹn, đã bị họ lăn qua lộn lại nghiên cứu triệt để.
Trong lúc nhất thời, Viêm Phi Ngang suy nghĩ rất nhiều, anh đẩy notebook tới, nói với Tô Ngọ còn đang cúi đầu gặm lạc: “Tiểu Ngọ, bộ giáo trình tu luyện này, có thể cho tôi được không?”
“Hả?” Miệng Tô Ngọ vẫn còn đang gặm lạc, cúi đầu nhìn nội dung trong notebook, đầu tiên là thở dài một chút bởi Phi Ngang nhà mình viết chữ đúng là siêu siêu đẹp, chờ sau khi đã nhìn thấy rõ nội dung liền đáp, “Có thể chứ, đại sư Thanh Sơn đã biến mất rồi, ông truyền những thứ này lại cho cây thông lớn, cũng là hy vọng cây thông lớn có thể giúp ông ấy tiếp tục truyền thừa.”
Viêm Phi Ngang vuốt vuốt sống lưng cậu, trong lòng nghĩ chỉ có Tô Ngọ đơn thuần như vậy mới có thể dễ dàng nói những thứ này cho anh nghe, nếu như rơi vào trong tay một số kẻ, chỉ sợ nhóc này đã bị lợi dụng triệt để, bị bán còn giúp người đếm tiền.
May mà lúc đó Tô Ngọ đồng ý đi cùng với anh, mà anh cũng đã quyết định dẫn cậu tới thủ đô, chuyện này đối với cả hai người họ mà nói, đều là chuyện may mắn nhất.
Thấy cái bát đựng lạc và đậu nành đã bị Tô Ngọ tạo ra một cái lỗ, Viêm Phi Ngang nói: “Thứ này không thể ăn thêm nữa, ăn chút rau quả bánh trái đi, buổi tối còn dễ tiêu hóa.”
Tô Ngọ có chút không vui, nhưng Phi Ngang nói thì phải nghe, lưu luyến không rời nhìn một bát đầy lạc, đậu kia, chỉ có thể để lần sau lại ăn.
Ăn xong, Tô Ngọ tiếp tục xem nội dung trong ngọc giản, cuối cùng khi Viêm Phi Ngang giục cậu đi ngủ thì cũng chỉ còn lại vài khối ngọc giản, cuối cùng cũng tìm được một vài ghi chép tương tự với tình huống của Tiêu Triển.
“… Con rối nguyền rủa? Có thể dùng để nguyền rủa, điều khiển cơ thể người khác, để người khác thay mình làm chuyện xấu… thật là ác quá!” Tô Ngọ xem xong nội dung của ngọc giản kia, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thở phì phì, tại sao lại nghiên cứu ra thứ tà ác, xấu xa như vậy chứ! Tiêu Triển bị hại thảm, chắc chắn cũng là do bị người nguyền rủa cả!
“Cái em đang tìm chính là thứ này sao?” Viêm Phi Ngang thấy vẻ mặt cậu kích động, đưa ngón tay ra xoa xoa tai cậu.
Tô Ngọ gật mạnh cái đầu nhỏ, “Chắc chắn chính là thứ này, may mà đại sư Thanh Sơn có ghi lại, bằng không không ai có thể cứu được Tiêu Triển, bởi lời nguyền rủa này một khi thi thuật, chỉ cần người thi thuật không chủ động ngừng lại, Tiêu… người bị khống chế hành vi sẽ mãi mãi bị kẻ đó điều khiển, giúp kẻ đó làm chuyện ác, đồng thời cũng gánh hết mọi ác danh trên lưng thay kẻ khác, thật xấu xa!”
Tô Ngọ quá giận dữ, bởi người ngồi bên cạnh chính là Viêm Phi Ngang, trực tiếp nói lỡ miệng, Viêm Phi Ngang chỉ đành coi như không nghe thấy, hỏi tiếp: “Vậy đại sư Thanh Sơn có ghi lại cách giải quyết không?”
Tô Ngọ đang nghiêm túc hồi tưởng lại nội dung được ghi chép lại trong ngọc giản, vừa nhớ lại vừa nói: “Có ghi chép, phải phá con rối hình người có dán ngày sinh tháng đẻ do kẻ thi thuật làm ra, đặc biệt là phải phá hủy nguyền rủa bên trên… trong này ghi chép rất phức tạp, nhưng nói tóm lại trước tiên phải đoạt con rối hình người lại mới là thượng sách, hơn nữa trong ngọc giản còn nói, loại thuật con rối nguyền rủa này, ác độc hơn thuật con rối bình thường gấp trăm lần, bởi nguyền rủa chính là nguyền rủa vận mệnh của người khác, xảy ra điều xấu trong vận mệnh của người khác, điều xấu này sẽ không ngừng lặp lại, tuần hoàn ác tính, làm cho người bị nguyền rủa càng thêm bi thảm, cho đến chết mới thôi… còn thuật nguyền rủa này sẽ làm cho người đó luôn làm theo chuyện xấu do kẻ thi thuật chỉ định, làm tiếp, làm mãi cho tới tận lúc chết mới thôi, mà kẻ thi thuật thậm chí không cần phải điều khiển con rối hình người thường xuyên, chỉ cần lúc mới đầu truyền đạt mệnh lệnh, sau đó lại tiến hành nguyền rủa tiếp là được.”
Viêm Phi Ngang biết cậu đang nói tới Tiêu Triển, anh vừa nhớ lại tình huống của Tiêu Triển một chút, vừa cổ vũ cậu, giúp cậu làm rõ suy nghĩ, “Nói cách khác, nếu như người thi thuật khống chế một con rối hình người, hoặc là trộm đồ vật gì đó, chỉ cần thêm vào mệnh lệnh nguyền rủa có thể “tuần hoàn”, người bị khống chế sẽ gặp người liền đánh, thấy vật liền cướp có phải không?
Tô Ngọ gật đầu liên tục, “Đúng, chính là ý này, có điều trong này còn nói, kỹ thuật trộm cướp đồ vật này cũng không phải là nguyền rủa, nguyền rủa đều giống nhau, kéo dài, lại sinh ra hành vi bạo lực, chứ không bao gồm cả việc trộm cắp.”
Viêm Phi Ngang hơi híp mắt lại, “Nói cách khác, nếu như điều khiển con rối giết người, còn là bị nguyền rủa, người bị khống chế sẽ gặp người là giết?”
“Đúng thế.” Tô Ngọ gật đầu, lập tức kịp phản ứng lại, điểm này không giống với tình huống của Tiêu Triển cho lắm, Tiêu Triển cũng không phải là gặp ai cũng giết, căn cứ theo manh mối bên La Chương và chú Lộ Bác, Tiêu Triển đang bị áp đặt tội danh, giết tổng cộng ba người, cha mẹ hắn, và một nhân viên phục vụ, lúc khác cũng không phải là gặp người liền giết, hành vi cũng rất bình thường…
Tô Ngọ cau mày, Viêm Phi Ngang tiếp tục cổ vũ cậu, “E rằng, còn có thứ gì đó có thể khống chế ‘con rối’ vào một thời gian nào đó sẽ xảy ra hành vi bạo lực.”
Câu nói này đúng là đã đánh vào trọng điểm, hai mắt Tô Ngọ sáng ngời, đúng rồi, Tiêu Triển lúc đó giết người trong cái ngõ kia, là bởi vì bị cậu ngăn cản, ý thức mới tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn không dừng lại được, có phải là cũng bởi thời gian này, hắn vẫn chưa thành công trong việc giết chết bất cứ một người nào, nên mới không thể dừng lại được?
“Nhưng thứ có thể khống chế ‘con rối’ sinh ra hành vi bạo lực đúng giờ có thể là thứ gì chứ?” Tô Ngọ nghiêng đầu, nghĩ chuyện như vậy thật đúng là thống khổ, nghĩ vỡ đầu cũng không ra được.
Viêm Phi Ngang bây giờ cũng cảm thấy rất hứng thú với đại sư Thanh Sơn này, anh cho rằng người có kiến thức uyên bác này, thực ra cũng là đang dùng một cách khác để làm việc thiện, truyền thừa nhiều vấn đề có cách giải quyết lại, để người đời sau không đến mức cảm thấy bế tắc. Anh cúi đầu nhìn ngọc giản còn lại trong tay, nói: “Xem xong cái này, nhìn thử xem trong này có manh mối mà em muốn tìm không.”
“Được.” Tô Ngọ gật đầu.
Có lẽ là đại sư Thanh Sơn trên trời linh thiêng phù hộ cho họ, hoặc là do họ thật sự rất may mắn, trong vài khối ngọc giản cuối cùng, họ không ngờ lại thật sự tìm ra được một thứ – cổ trùng.
Thứ này đương nhiên Tô Ngọ đã từng nghe nói, nhưng Tô Ngọ cũng chưa từng nghĩ rằng cổ trùng lại có thể sử dụng như thế!
“Cổ trùng?” Viêm Phi Ngang cũng đã từng đọc qua nhiều tài liệu tương tự, đương nhiên từng nghe nói đến, chỉ là anh cũng không ngờ rằng thứ này thật sự tồn tại.
Lúc này Tô Ngọ đã hiểu ra toàn bộ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn lại phẫn nộ, “Bản thân cổ trùng cũng có thể khống chế hành vi của con người, đồng thời cũng có thể tạo ra một loại sức mạnh, đại sư Thanh Sơn ghi lại, có một loại sâu độc có thể đóng vai trò như một ‘cơ quan’ khống chế thuật con rối và phép thuật nguyền rủa, chỉ cần đến thời gian đã định sẵn, ‘cơ quan’ cổ trùng này sẽ mở ra đúng giờ, sau khi mở ra người bị hại từ người bình thường biến thành con rối, tiếp thu khống chế của cả thuật con rối và nguyền rủa, chỉ cần người này không thành công giết chết một người đúng giờ, sẽ tiếp tục giết tiếp, người đó thành công giết chết một người, ‘cơ quan’ cổ trùng mới có thể gửi đi mệnh lệnh cho thuật con rối và nguyền rủa tạm thời ngừng lại, người bị khống chế mới có thể ngừng hành vi giết người lại…”
Ba thứ như vậy kết hợp, có thể nói Tiêu Triển chỉ là một người bình thường căn bản không hề có năng lực chống cự, mà những người bên cạnh hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh bị người thân giết chết…
Quá tàn nhẫn! Kẻ đã tạo ra thứ ác độc này, quả đúng là ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục!
Viêm Phi Ngang nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ dưới ánh đèn, không còn… niềm vui sướng như trước nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, lại bức bối phẫn nộ, cậu nhóc ngây thơ như thế, lại phải nhìn thấy thứ hiểm ác xấu xí như vậy… anh hận không thể làm cho toàn bộ những thứ không thể nhìn thấy trên thiên hạ này không xuất hiện trước mặt cậu, đây không phải là thứ mà một Tô Ngọ ngây thơ phải gánh vác, cậu đáng lẽ phải luôn vui vui vẻ vẻ, vĩnh viễn hồn nhiên.
Anh giơ tay ôm Tô Ngọ vào trong lòng, thấp giọng nói: “Có việc gì cần anh làm, hãy cứ nói với anh.”
Tô Ngọ ôm lại anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh, cậu vốn không muốn nói cho Phi Ngang, là bởi không muốn Phi Ngang bị thân phận của mình làm khó xử, nhưng bây giờ cậu không nói ra là bởi kẻ ác độc như vậy, cậu sao có thể để cho Phi Ngang không có sức mạnh đặc thù đi đối mặt chứ, nhỡ Phi Ngang bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Hai tay cậu che tai, quay đầu lại như cầu cứu nhìn Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang, không thu trở lại được, phải làm sao bây giờ?”
Viêm Phi Ngang nhìn đôi mắt to tội nghiệp của cậu đang nhìn mình, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đi mua mũ đội vào? Đuôi nhét vào trong quần áo được không?”
Tô Ngọ nhét cái đuôi to vào trong lưng quần, quần của cậu cũng không phải kiểu quần rộng, mà tương đối nhỏ, bó, còn chưa nhét hết vào, cậu kéo kéo quần nói: “Có vẻ không nhét vào được rồi.”
“Vậy lại đi mua cái quần khác.” Viêm Phi Ngang cũng không có biện pháp nào, anh lớn như vậy rồi, chuyện lớn từng xử lý cũng có rất nhiều, tình huống nguy cấp, phức tạp cũng từng giải quyết qua, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy…
Bởi Tô Ngọ không thể xuống xe, sợ bị người khác nhìn thấy tai và đuôi, Viêm Phi Ngang đành phải đỗ xe ở gần một trung tâm thương mại, sau đó một mình đi tới cửa hàng bán quần áo.
Cô bán hàng thấy anh chọn một bộ quần áo anh căn bản không thể mặc vừa, vội vừa cười tươi vừa nói với anh: “Tiên sinh, ngài mua quần áo cho em trai à? Bộ này nhỏ thích hợp cho em trai mười sáu, mười bảy tuổi mặc, xin hỏi em trai của tiên sinh bao nhiêu tuổi, cân nặng thế nào?”
Viêm Phi Ngang ho khan một tiếng, ướm một chút nơi xương quai xanh của mình, “Cao đến đây, còn bề ngang thì tương đối nhỏ.”
Cuối cùng dưới sự trợ giúp, anh thuận lợi mua được một bộ quần áo, sau đó anh tới cửa hàng chuyên bán mũ. Anh suy nghĩ một chút, trên đầu Tô Ngọ có một đôi tai mỏng tròn tròn đang dựng thẳng, đôi tai hai bên của con người thì biến mất, bị mái tóc đen che đi, người ta sẽ không phát hiện ra vấn đề, chỉ có thể mua mũ có đỉnh lớn một chút, có thể che nhiều một chút, miễn làm cho người trong nhà cảm thấy khả nghi.
Tô Ngọ dựa bên cửa sổ xe, tha thiết chờ mong Viêm Phi Ngang ôm túi đồ quay lại, cậu đột nhiên cảm giác vừa mới xuống núi đã gặp được Phi Ngang thật là may mắn, vấn đề nào cậu không giải quyết được, Phi Ngang đều có thể giúp cậu giải quyết, nếu là cậu, sẽ không biết phải làm sao mất!
Viêm Phi Ngang gõ gõ vào đầu cậu cách một tấm cửa sổ xe, anh mở cửa xe, nhét túi quần áo vào, nói: “Em mặc thử xem.”
“Ừm được, cảm ơn anh Phi Ngang.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu, nhận lấy túi.
Viêm Phi Ngang vì muốn cho Tô Ngọ không gian riêng tư, nên cũng không lên xe ngay mà dựa bên cửa xe chờ đợi, anh lúc này bỗng hiểu ra, người trong nhà, còn cả những người xung quanh biết Tô Ngọ, tại sao đều nói nhóc này đáng yêu, cái cảm giác gọi là đáng yêu này trước đây anh chưa từng cảm nhận được, nhưng lần này, bỗng nhiên anh lại cảm nhận được nó.
Cảm giác kia tựa như trái tim bị người nhét vào một cục bông mềm mại, nhẹ bẫng, cảm giác thật muốn rít gào… thực sự là đáng yêu tới làm người ta muốn nâng cậu nhóc trong lòng bàn tay mà dùng sức nhéo…
Anh không nhịn được mà cúi đầu đưa tay lau mặt một cái, cảm giác trong đầu trồi ra một ý nghĩ nào đó rất không đứng đắn…
Tô Ngọ lục xục trên xe cuối cùng cũng mặc xong quần áo, nhưng sau khi cậu nhét đuôi vào quần xong, đuôi vừa to lại vừa dài, nhét trong quần bị bó chặt, lông cũng bị quấn vào, làm cho cậu cực kì không thoải mái, chính cậu cố một lúc lâu cũng không xử lý ổn thỏa được, không thể làm gì hơn là đành mở cửa xe cầu cứu mà nhìn Viêm Phi Ngang, “Phi Ngang, Phi Ngang, anh giúp em một chút có được không, không thoải mái.”
Viêm Phi Ngang liếc một cái, thấy cậu đã xỏ chân vào ống quần xong rồi, liền quệt mặt một cái, ngồi vào ghế lái.
Đuôi Tô Ngọ tuy rằng lúc ở bên ngoài to như một cái ô, nhưng thực ra nếu nhét vào, cũng chỉ thành một cục nho nhỏ. Viêm Phi Ngang thấy khuôn mặt cậu khó chịu, lại không tiện trực tiếp nhét tay vào trong quần cậu, không thể làm gì hơn là đành bảo cậu cởi quần ra rồi lại nhét lại từ đầu.
Hai người giằng co trong xe cả nửa ngày, Tô Ngọ thì không sao, nhưng Viêm Phi Ngang đầu lại đầy mồ hôi, cái đuôi của Tô Ngọ vốn từ khi sinh ra đã luôn vểnh lên, không để ý, theo phản xạ sẽ đều cong lên, hơn nữa còn nhắm ngay mặt Viêm Phi Ngang mà quét, Viêm thương úy xưa nay luôn nghiêm túc, càng cảm thấy bản thân thật không đứng đắn…
Viêm Phi Ngang lau mồ hôi trên mặt, kéo quần lên cho Tô Ngọ, không khỏi nghiêng đầu thở dài một hơi, nói thật, Viêm thượng úy đã nhiều năm rồi không sốt sắng như vậy…
Cái đuôi trong quần cuối cùng cũng yên ổn, Tô Ngọ ngồi trên ghế cũng không bị ngồi đè lên đuôi, sau đó cậu đội mũ lên, quay đầu thấy khuôn mặt Viêm Phi Ngang đã đỏ bừng lên, còn vã mồ hôi, tưởng rằng anh có chỗ nào không thoải mái, lo âu hỏi: “Phi Ngang, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Viêm Phi Ngang tỉnh táo trở lại khởi động xe ô tô lái về nhà, lắc đầu đáp: “Không sao, về nhà thôi.”
Tô Ngọ thấy anh thực sự không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm trở lại, có điều vẫn dặn dò: “Nếu thấy không thoải mái, nhớ phải nói cho em biết nha.”
“Ừm.”
Tốn thêm một đống thời gian trên đường, chờ tới khi họ cuối cùng cũng đã về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, đã muộn lắm rồi.
Bởi biết hôm nay Tô Ngọ sẽ trở về ăn cơm tối, người trong nhà vẫn chưa ăn cơm, đều chờ họ về nhà rồi cùng ăn, dù sao mỗi lần lúc ăn cơm, nhìn cậu nhóc ăn, đã là một sự hưởng thụ rồi!
Khang Văn Thanh nhìn đồng hồ, nói với Viêm Phi Ưng: “Gọi điện hỏi Phi Ngang xem sao, sao vẫn chưa về tới, nếu không kịp về thì cứ ăn trên đường đi, không thằng bé lại đói bụng, chúng ta cũng ăn cơm thôi.”
Viêm Phi Ưng còn chưa cầm điện thoại lên, đã thấy em gái Viêm Phi Tuyết nhảy nhót từ ngoài cửa vào, vui vẻ nói: “Anh tư, chị dâu tư về rồi, em thấy xe của hai người.”
Viêm Phi Ưng lúc nghiêm túc cũng chẳng khác gì em tư Viêm Phi Ngang, nhưng anh cũng không giống Viêm Phi Ngang lúc nào cũng trưng ra cái mặt than kia, có thể nói làm một thương nhân, anh hai Viêm có thể trưng ra rất nhiều vẻ mặt, nghe thấy xưng hô của em gái, anh cười híp mắt nói: “Tiểu Tô Ngọ thoạt nhìn còn nhỏ hơn em, em gọi cậu ấy là chị dâu tư cũng không sợ làm cho người ta già đi à.”
Viêm Phi Tuyết le lưỡi với anh, nói: “Vậy anh hai chừng nào mới tìm chị dâu hai về cho em đây? Anh xem anh tư tìm chị dâu đáng yêu cỡ nào chứ, anh cũng phải tìm một người đáng yêu như vậy về.”
Viêm Phi Ưng trợn mắt trắng trong lòng, nói nếu anh có thể tìm được một người đáng yêu như vậy thì anh đã kết hôn từ lâu rồi có được không?! Đâu được tốt số như thế chứ!
Mèo đen nhỏ đang ngồi xổm bên ban công liếm móng vuốt nghe thấy đối thoại của hai anh em, ngẩng cái đầu đen đen lên nhìn tên người hầu đưa thức ăn mà nó đã chọn, nó nghe nói có rất nhiều người đàn ông tìm bạn gái, sẽ không để tâm tới vật nuôi của mình nữa, còn có người lợi dụng vật nuôi làm chuyện vừa xấu hổ lại cực kì nhàm chán – ví dụ như để chó ngốc ngậm cái giỏ, đưa hoa tới, đưa nhẫn kim cương tới, ngu ngốc chết mất, nó kiên quyết không làm – như vậy nó có nên ngăn cản tên hầu mang thức ăn này tìm bạn gái không nhỉ? Làm người hầu đưa thức ăn không phải chỉ cần một chủ nhân mèo này là đã đủ rồi hay sao?!
Viêm Phi Ưng cũng không biết có một con mèo nọ đang có chủ ý ngăn cản anh thoát FA, quay đầu lại hỏi mẹ mình: “Mẹ, hôm nay ba thế nào rồi? Có khôi phục thêm chút nào không?”
Nói tới chuyện này, trên mặt Khang Văn Thanh xuất hiện chút ý cười, “Hôm nay khí sắc không tệ, còn theo mẹ đi phơi nắng một hồi, có điều vẫn chưa thể phát ra âm thanh nào, hơn nữa cũng dễ mệt, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng.”
Viêm Phi Ưng gật đầu, “Chút nữa nhờ Tô Ngọ tới xem cho ba, cậu nhóc ở phương diện này, vẫn luôn rất đáng tin.”
Khang Văn Thanh cũng cảm thấy như vậy, bà bây giờ vô cùng biết ơn ông trời, để cho nhà họ Viêm họ gặp được nhóc Tô Ngọ này, liên tiếp giải quyết cho họ một loạt nguy cơ, nếu không có họ, bà căn bản không thể tưởng tượng được gia đình mình sẽ ra sao, con trai và chồng đồng loạt xảy ra chuyện, bà không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không.
May mà còn có Tiểu Tô Ngọ, đây là đại ân nhân của nhà họ Viêm, họ phải nhớ ân tình này cả đời.
Họ đang nói chuyện thì Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ đi vào.
Khang Văn Thanh nhìn bộ quần áo quái dị của Tô Ngọ, nghi ngờ hỏi: “Trời hôm nay nóng như vậy, đội mũ làm gì?” Ban ngày đội mũ còn có thể nói là tránh ánh mặt trời, mà bây giờ đã là buổi tối…
Tô Ngọ cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn Viêm Phi Ngang, lại thấy anh mặt cũng không đỏ đáp lại: “Em ấy thích cái mũ này.”
Không thể không nói Viêm Phi Ngang sẽ không nói dối, đây là cái lí do nát bét gì chứ? Viêm Phi Ưng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Khang Văn Thanh dù nghi hoặc nhưng cũng không nói thêm gì nữa, trẻ con thích cái gì thì cứ để nó mặc, mấy đứa nhóc ở tuổi này, thích làm một vài chuyện chứng tỏ bản thân đã lớn, đã tự lập, “Nhanh vào bàn đi, đã muộn thế này rồi, cả nhà chỉ chờ hai đứa thôi đấy.”
Ông bà nội Viêm đều không ăn, bản thân họ đã qua cái tuổi chuộng ăn uống, muộn vậy rồi cũng không cảm thấy đói bụng, chỉ là thích ngồi ăn cùng với con cháu nên mới cùng nhau đợi họ về.
Bà nội thấy Tô Ngọ, cười híp mắt ngoắc ngoắc cậu nói: “Thằng nhóc này, đến ngồi bên cạnh bà nội nào, hôm nay trong nhà đều làm món cháu thích đó.”
Tô Ngọ mau chóng bước tới, còn không quên nói: “Phi Ngang cũng mua gà hầm hạt dẻ về đó bà, thơm lắm nha.”
“Vậy mọi người nhất định muốn ăn thử.” Bà nội rất vừa ý cậu nhóc này, chưa nói tới những chuyện khác, chỉ riêng tính cách cậu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đã không thể không có người lớn nào không thích.
Tô Ngọ đắc ý ngồi xuống, còn không quên kéo Phi Ngang ngồi xuống bên cạnh mình.
Trên đầu cậu đội mũ, lúc bình thường thì không sao, lúc ăn cơm lại có chút không tiện, cậu cúi đầu xuống, mũ quá lớn liền chạm xuống, vành mũ che tầm mắt, đã sắp không thể nào nhìn thấy thức ăn trong bát, Khang Văn Thanh nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn khuyên: “Hay là bỏ mũ xuống ăn đã, chút nữa lại đội vào?”
Tô Ngọ vội bỏ đũa xuống, hai tay che mũ, lắc mạnh đầu, nhưng hỏi cậu lí do tại sao, cậu lại không nói được lí do. Khang Văn Thanh chỉ thấy thật mông lung.
Viêm Phi Tuyết ngồi bên cười tới run rẩy toàn thân, nhịn cười tới nước mắt cũng đã trào ra, bị Viêm Phi Ngang liếc mắt cho một cái nghiêm mặt dạy dỗ: “Tập trung ăn cơm.”
Cô sao có thể tập trung ăn được chứ! Chị dâu tư đáng yêu như vậy, căn bản là không thể dừng lại được có được không! – nhưng lời này cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám tranh luận với anh tư.
Viêm Phi Ưng ngồi bên cạnh cô bất đắc dĩ gõ đầu cô.
Ông nội vẫn luôn im lặng ăn cơm lúc này mới nói: “Nó muốn đội thì cứ để nó đội đi, con trai luôn có vật đặc biệt yêu thích.” Đàn ông, sẽ kiên trì vì đam mê của mình, đây cũng là một phẩm tính tốt đẹp.
Bởi câu nói này của ông nội, cái mũ trên đầu Tô Ngọ may mắn không bị ai kéo xuống. Khang Văn Thanh lo cậu bị ảnh hưởng không ăn cơm được, không thể làm gì hơn là để Viêm Phi Ngang phụ trách thức ăn cho cậu, lúc cúi đầu ăn thức ăn cũng để cho Viêm Phi Ngang đút cậu ăn, toàn bộ quá trình cậu đều không cần phải cúi đầu – năm anh em nhà họ Viêm, đều được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, từ xưa tới nay, chưa từng ai lại được nuông chiều, có đãi ngộ không giới hạn như vậy, nhưng đổi lại trên người Tô Ngọ, hoàn toàn không ai cảm thấy có gì không ổn, trong lòng họ đã tự động viện đủ cớ cho cậu, trẻ con mà, phải cưng chiều, chiều cũng không hư được.
Viêm Phi Ngang cũng vậy, trước đây dạy em gái thế nào, mà giờ đến lượt vợ mình, rõ ràng đã quên hết…
Thật vất vả mới cơm nước xong, trên đầu Tô Ngọ vẫn đội một cái mũ, đầu cũng đã vã đầy mồ hôi, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là dẫn cậu vào phòng vệ sinh lau khô mồ hôi trên mặt cho cậu.
“Hô, nóng quá.” Tô Ngọ nhắm mắt lại cho anh lau mặt, đôi tai trên đầu còn hơi rung rung, Viêm Phi Ngang đang giữ đầu cậu, lau mặt cho cậu, ánh mắt bị thu hút, tầm mắt dính trên đó có chút không dời ra nổi, vẻ mặt lại có chút ngây ra.
Tô Ngọ được khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, vội kéo tay áo anh nói: “Phi Ngang, chúng ta mau đi kiểm tra sức khỏe cho bác Viêm thôi, đuôi khó chịu quá.”
“Được.” Viêm Phi Ngang treo khăn mặt lên móc, nắm tay cậu đi tới phòng của cha mình.
Viêm Vân Hải bây giờ thời gian tỉnh táo trong một ngày không nhiều, dù sao bị thương vẫn là ở não bộ, vẫn cần ngủ nhiều để an dưỡng.
Những người khác trong nhà cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông, đều theo tới.
Tô Ngọ dùng số linh lực còn lại kiểm tra não bộ của ông một lần, phát hiện trong đầu ông, những vết thương kia khôi phục không tệ, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với những người khác: “Bác ấy khôi phục rất tốt, chút nữa cháu sẽ chuẩn bị thêm ít thuốc, sáng mai cho bác ấy uống.”
Khang Văn Thanh lo âu hỏi: “Vậy ông ấy còn có thể khôi phục lại giọng nói không?”
“Chờ vết thương của bác ấy khép lại đã, cháu và bác sĩ Đường còn phải bàn bạc với nhau một chút, mới có thể tìm ra cách giải quyết.” Tô Ngọ bây giờ đã biết được nhiều điều hơn, càng không dám làm bừa. Bây giờ cậu mới hiểu ra, con người có thể phát triển được đến trình độ này, cũng không phải hoàn toàn là do họ độc chiếm ân sủng của trời cao, mà cũng là bởi họ vì để cho chủng tộc của mình phát triển ngày càng tốt hơn nên luôn liều mạng nghiên cứu càng nhiều thêm những lĩnh vực chưa biết tới, khi gặp phải thời điểm khó khăn có thể tìm được biện pháp giải quyết, đây là thứ mà yêu tinh và những người tu hành như cậu thông qua tu luyện có thể thu được linh lực mạnh mẽ lại thiếu hụt. Giới tu hành cường giả vi tôn, họ không có lòng hiếu kì nhiều tới vậy, phần lớn đều dùng linh lực để tu luyện.
“Được, bác sẽ nói với bác sĩ Đường, để cậu ấy phối hợp với cháu.” Khang Văn Thanh cảm kích nói với cậu.
Tô Ngọ cảm thấy tuy rằng bây giờ tinh thần bà tốt hơn nhiều so với hồi đầu mới gặp, nhưng nét mặt vẫn lộ ra nét mỏi mệt, cậu nhớ tới món quà mà mình đã chuẩn bị, bởi hộp quà vẫn chưa có thời gian làm, nên bây giờ vẫn chưa đưa tới đây! Ai, gần đây có nhiều chuyện xảy ra, làm cho cậu tay chân luống cuống, mong rằng thời gian cậu ở lại xã hội loài người càng lâu, biết nhiều thứ hơn, thì sẽ có thể xử lý mọi chuyện càng thành thạo, điêu luyện hơn!
Trở lại khu nhà riêng, đã có chút muộn, Tô Ngọ bây giờ vừa phải xử lý chuyện của Tiêu Triển, mà vết thương của Viêm Vân Hải thì vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thế nên cậu cảm thấy bản thân căn bản không có thời gian để lười biếng, vì vậy cậu vừa vào phòng đã lấy ngọc giản chưa tra xét ra ngay.
Viêm Phi Ngang tiện tay bỏ mũ của cậu xuống, lại nhìn quần cậu một chút, “Đuôi khó chịu thì cứ bỏ ra bên ngoài đi.”
Tô Ngọ nghĩ một chút rồi nói: “Em biến trở về nguyên hình thì hơn, như vậy có thể tiết kiệm linh lực, Phi Ngang anh chạm ngọc giản vào trán em, như vậy em có thể tìm manh mối, anh giúp em ghi nhớ lại.”
“Được.” Viêm Phi Ngang gật đầu.
Anh vừa mới gật đầu, đang định bảo Tô Ngọ đi đến salon rồi hãy biến hình, cậu nhóc đã không thể chờ thêm, lập tức biến trở lại, quần áo, mũ rơi xuống lả tả.
Viêm Phi Ngang gạt đồ ra, Tô Ngọ chui ra khỏi đống quần áo, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Viêm Phi Ngang nhặt quần áo, mũ rơi dưới đất lên, thả xuống ghế salon, rồi nhấc cậu đặt lên bàn, lúc này mới cầm lấy ngọc giản, từng cái một nhẹ nhàng dán lên cái trán nhỏ của cậu.
Mỗi một ngọc giản đều có nội dung vô cùng phong phú, đại sư Thanh Sơn có lẽ là để cho dễ tìm, hoặc là để lưu giữ lại cho người khác, tất cả nội dung ghi chép đều phân loại, không ghi trong cùng một ngọc giản, điều này làm cho số lượng của ngọc giản có chút nhiều.
Một người một sóc bận rộn tới gần nửa đêm, Khang Văn Thanh có lẽ đã biết trước họ sẽ phải bận rộn nên đã cố ý dặn đầu bếp làm thức ăn khuya, đúng lúc này, người giúp việc vừa vặn đưa tới.
Viêm Phi Ngang nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới cửa nhận bữa ăn khuya, không để người giúp việc đi vào.
“Ăn một chút đi đã, nghỉ một lúc.” Viêm Phi Ngang dời notebook mình ghi chú lại sang một bên, bưng bữa khuya lên.
Bữa ăn khuya đều là thức ăn chay dễ tiêu hóa, súp ngọt, bánh, rau trái, còn có cả lạc, đậu nành, đặc biệt là hai món cuối, quả thực chính là thứ mà Tô Ngọ yêu nhất, cậu bận rộn suốt cả nửa tối, đúng là đã đói, vội vã chạy tới ôm một hạt lạc lên, há miệng nhỏ bắt đầu gặm.
Viêm Phi Ngang cùng cậu ăn một chút, thuận tiện lật lại bản ghi chép mình đã ghi lại.
Nội dung đa số đều kể về chuyện kì lạ, cùng một vài cách giải quyết hiện tượng quỷ dị, còn có một vài cái là công pháp tu luyện, loại sau là thứ Tô Ngọ muốn tìm để tự mình tu luyện, Viêm Phi Ngang nhìn một chút, không ngờ lại tìm thấy một vài thứ quen thuộc.
Viêm Phi Ngang hơi nhướng mày, tỉ mỉ xem kĩ một hồi, mới phát hiện những phương pháp tu luyện này, anh từng nhìn thấy trong tài liệu ở Cục 9.
Cục 9 họ ngoài làm việc như bề ngoài, thì cũng âm thầm bồi dưỡng thế lực dị năng trong bóng tối, chỉ là mọi người tu luyện vẫn không có phương pháp, rất khó tịnh tiến, cũng là bởi do không có phương pháp tu luyện đắc lực, lúc đạo sĩ họ và thế lực dị năng du đãng trong dân gian đàm phán và lôi kéo, hoàn toàn không có ưu thế gì, đối phương cũng cảm thấy gia nhập Cục 9, cũng không giúp ích được cho mình bao nhiêu, cũng không hào hứng với sự lôi kéo của họ.
Phương pháp tu luyện anh từng nhìn thấy kia, cũng không trọn vẹn, căn bản không hề hoàn chỉnh như thứ mà anh vừa tiện tay ghi chép lại!
Viêm Phi Ngang cẩn thận đọc xong một lượt phương pháp tu luyện, anh không có sức mạnh đặc biệt, cũng không biết phương pháp tu luyện như vậy có hữu hiệu hay không, mà cho dù anh không biết, thì cái “giáo trình” tu luyện này lấy ra, đã có thể làm cho những nhân sĩ dị năng và thuật sĩ mắt luôn cao hơn đầu kia điên cuồng rồi! Dù sao, Cục 9 mới chỉ có một phần không trọn vẹn, đã bị họ lăn qua lộn lại nghiên cứu triệt để.
Trong lúc nhất thời, Viêm Phi Ngang suy nghĩ rất nhiều, anh đẩy notebook tới, nói với Tô Ngọ còn đang cúi đầu gặm lạc: “Tiểu Ngọ, bộ giáo trình tu luyện này, có thể cho tôi được không?”
“Hả?” Miệng Tô Ngọ vẫn còn đang gặm lạc, cúi đầu nhìn nội dung trong notebook, đầu tiên là thở dài một chút bởi Phi Ngang nhà mình viết chữ đúng là siêu siêu đẹp, chờ sau khi đã nhìn thấy rõ nội dung liền đáp, “Có thể chứ, đại sư Thanh Sơn đã biến mất rồi, ông truyền những thứ này lại cho cây thông lớn, cũng là hy vọng cây thông lớn có thể giúp ông ấy tiếp tục truyền thừa.”
Viêm Phi Ngang vuốt vuốt sống lưng cậu, trong lòng nghĩ chỉ có Tô Ngọ đơn thuần như vậy mới có thể dễ dàng nói những thứ này cho anh nghe, nếu như rơi vào trong tay một số kẻ, chỉ sợ nhóc này đã bị lợi dụng triệt để, bị bán còn giúp người đếm tiền.
May mà lúc đó Tô Ngọ đồng ý đi cùng với anh, mà anh cũng đã quyết định dẫn cậu tới thủ đô, chuyện này đối với cả hai người họ mà nói, đều là chuyện may mắn nhất.
Thấy cái bát đựng lạc và đậu nành đã bị Tô Ngọ tạo ra một cái lỗ, Viêm Phi Ngang nói: “Thứ này không thể ăn thêm nữa, ăn chút rau quả bánh trái đi, buổi tối còn dễ tiêu hóa.”
Tô Ngọ có chút không vui, nhưng Phi Ngang nói thì phải nghe, lưu luyến không rời nhìn một bát đầy lạc, đậu kia, chỉ có thể để lần sau lại ăn.
Ăn xong, Tô Ngọ tiếp tục xem nội dung trong ngọc giản, cuối cùng khi Viêm Phi Ngang giục cậu đi ngủ thì cũng chỉ còn lại vài khối ngọc giản, cuối cùng cũng tìm được một vài ghi chép tương tự với tình huống của Tiêu Triển.
“… Con rối nguyền rủa? Có thể dùng để nguyền rủa, điều khiển cơ thể người khác, để người khác thay mình làm chuyện xấu… thật là ác quá!” Tô Ngọ xem xong nội dung của ngọc giản kia, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thở phì phì, tại sao lại nghiên cứu ra thứ tà ác, xấu xa như vậy chứ! Tiêu Triển bị hại thảm, chắc chắn cũng là do bị người nguyền rủa cả!
“Cái em đang tìm chính là thứ này sao?” Viêm Phi Ngang thấy vẻ mặt cậu kích động, đưa ngón tay ra xoa xoa tai cậu.
Tô Ngọ gật mạnh cái đầu nhỏ, “Chắc chắn chính là thứ này, may mà đại sư Thanh Sơn có ghi lại, bằng không không ai có thể cứu được Tiêu Triển, bởi lời nguyền rủa này một khi thi thuật, chỉ cần người thi thuật không chủ động ngừng lại, Tiêu… người bị khống chế hành vi sẽ mãi mãi bị kẻ đó điều khiển, giúp kẻ đó làm chuyện ác, đồng thời cũng gánh hết mọi ác danh trên lưng thay kẻ khác, thật xấu xa!”
Tô Ngọ quá giận dữ, bởi người ngồi bên cạnh chính là Viêm Phi Ngang, trực tiếp nói lỡ miệng, Viêm Phi Ngang chỉ đành coi như không nghe thấy, hỏi tiếp: “Vậy đại sư Thanh Sơn có ghi lại cách giải quyết không?”
Tô Ngọ đang nghiêm túc hồi tưởng lại nội dung được ghi chép lại trong ngọc giản, vừa nhớ lại vừa nói: “Có ghi chép, phải phá con rối hình người có dán ngày sinh tháng đẻ do kẻ thi thuật làm ra, đặc biệt là phải phá hủy nguyền rủa bên trên… trong này ghi chép rất phức tạp, nhưng nói tóm lại trước tiên phải đoạt con rối hình người lại mới là thượng sách, hơn nữa trong ngọc giản còn nói, loại thuật con rối nguyền rủa này, ác độc hơn thuật con rối bình thường gấp trăm lần, bởi nguyền rủa chính là nguyền rủa vận mệnh của người khác, xảy ra điều xấu trong vận mệnh của người khác, điều xấu này sẽ không ngừng lặp lại, tuần hoàn ác tính, làm cho người bị nguyền rủa càng thêm bi thảm, cho đến chết mới thôi… còn thuật nguyền rủa này sẽ làm cho người đó luôn làm theo chuyện xấu do kẻ thi thuật chỉ định, làm tiếp, làm mãi cho tới tận lúc chết mới thôi, mà kẻ thi thuật thậm chí không cần phải điều khiển con rối hình người thường xuyên, chỉ cần lúc mới đầu truyền đạt mệnh lệnh, sau đó lại tiến hành nguyền rủa tiếp là được.”
Viêm Phi Ngang biết cậu đang nói tới Tiêu Triển, anh vừa nhớ lại tình huống của Tiêu Triển một chút, vừa cổ vũ cậu, giúp cậu làm rõ suy nghĩ, “Nói cách khác, nếu như người thi thuật khống chế một con rối hình người, hoặc là trộm đồ vật gì đó, chỉ cần thêm vào mệnh lệnh nguyền rủa có thể “tuần hoàn”, người bị khống chế sẽ gặp người liền đánh, thấy vật liền cướp có phải không?
Tô Ngọ gật đầu liên tục, “Đúng, chính là ý này, có điều trong này còn nói, kỹ thuật trộm cướp đồ vật này cũng không phải là nguyền rủa, nguyền rủa đều giống nhau, kéo dài, lại sinh ra hành vi bạo lực, chứ không bao gồm cả việc trộm cắp.”
Viêm Phi Ngang hơi híp mắt lại, “Nói cách khác, nếu như điều khiển con rối giết người, còn là bị nguyền rủa, người bị khống chế sẽ gặp người là giết?”
“Đúng thế.” Tô Ngọ gật đầu, lập tức kịp phản ứng lại, điểm này không giống với tình huống của Tiêu Triển cho lắm, Tiêu Triển cũng không phải là gặp ai cũng giết, căn cứ theo manh mối bên La Chương và chú Lộ Bác, Tiêu Triển đang bị áp đặt tội danh, giết tổng cộng ba người, cha mẹ hắn, và một nhân viên phục vụ, lúc khác cũng không phải là gặp người liền giết, hành vi cũng rất bình thường…
Tô Ngọ cau mày, Viêm Phi Ngang tiếp tục cổ vũ cậu, “E rằng, còn có thứ gì đó có thể khống chế ‘con rối’ vào một thời gian nào đó sẽ xảy ra hành vi bạo lực.”
Câu nói này đúng là đã đánh vào trọng điểm, hai mắt Tô Ngọ sáng ngời, đúng rồi, Tiêu Triển lúc đó giết người trong cái ngõ kia, là bởi vì bị cậu ngăn cản, ý thức mới tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn không dừng lại được, có phải là cũng bởi thời gian này, hắn vẫn chưa thành công trong việc giết chết bất cứ một người nào, nên mới không thể dừng lại được?
“Nhưng thứ có thể khống chế ‘con rối’ sinh ra hành vi bạo lực đúng giờ có thể là thứ gì chứ?” Tô Ngọ nghiêng đầu, nghĩ chuyện như vậy thật đúng là thống khổ, nghĩ vỡ đầu cũng không ra được.
Viêm Phi Ngang bây giờ cũng cảm thấy rất hứng thú với đại sư Thanh Sơn này, anh cho rằng người có kiến thức uyên bác này, thực ra cũng là đang dùng một cách khác để làm việc thiện, truyền thừa nhiều vấn đề có cách giải quyết lại, để người đời sau không đến mức cảm thấy bế tắc. Anh cúi đầu nhìn ngọc giản còn lại trong tay, nói: “Xem xong cái này, nhìn thử xem trong này có manh mối mà em muốn tìm không.”
“Được.” Tô Ngọ gật đầu.
Có lẽ là đại sư Thanh Sơn trên trời linh thiêng phù hộ cho họ, hoặc là do họ thật sự rất may mắn, trong vài khối ngọc giản cuối cùng, họ không ngờ lại thật sự tìm ra được một thứ – cổ trùng.
Thứ này đương nhiên Tô Ngọ đã từng nghe nói, nhưng Tô Ngọ cũng chưa từng nghĩ rằng cổ trùng lại có thể sử dụng như thế!
“Cổ trùng?” Viêm Phi Ngang cũng đã từng đọc qua nhiều tài liệu tương tự, đương nhiên từng nghe nói đến, chỉ là anh cũng không ngờ rằng thứ này thật sự tồn tại.
Lúc này Tô Ngọ đã hiểu ra toàn bộ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn lại phẫn nộ, “Bản thân cổ trùng cũng có thể khống chế hành vi của con người, đồng thời cũng có thể tạo ra một loại sức mạnh, đại sư Thanh Sơn ghi lại, có một loại sâu độc có thể đóng vai trò như một ‘cơ quan’ khống chế thuật con rối và phép thuật nguyền rủa, chỉ cần đến thời gian đã định sẵn, ‘cơ quan’ cổ trùng này sẽ mở ra đúng giờ, sau khi mở ra người bị hại từ người bình thường biến thành con rối, tiếp thu khống chế của cả thuật con rối và nguyền rủa, chỉ cần người này không thành công giết chết một người đúng giờ, sẽ tiếp tục giết tiếp, người đó thành công giết chết một người, ‘cơ quan’ cổ trùng mới có thể gửi đi mệnh lệnh cho thuật con rối và nguyền rủa tạm thời ngừng lại, người bị khống chế mới có thể ngừng hành vi giết người lại…”
Ba thứ như vậy kết hợp, có thể nói Tiêu Triển chỉ là một người bình thường căn bản không hề có năng lực chống cự, mà những người bên cạnh hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh bị người thân giết chết…
Quá tàn nhẫn! Kẻ đã tạo ra thứ ác độc này, quả đúng là ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục!
Viêm Phi Ngang nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ dưới ánh đèn, không còn… niềm vui sướng như trước nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, lại bức bối phẫn nộ, cậu nhóc ngây thơ như thế, lại phải nhìn thấy thứ hiểm ác xấu xí như vậy… anh hận không thể làm cho toàn bộ những thứ không thể nhìn thấy trên thiên hạ này không xuất hiện trước mặt cậu, đây không phải là thứ mà một Tô Ngọ ngây thơ phải gánh vác, cậu đáng lẽ phải luôn vui vui vẻ vẻ, vĩnh viễn hồn nhiên.
Anh giơ tay ôm Tô Ngọ vào trong lòng, thấp giọng nói: “Có việc gì cần anh làm, hãy cứ nói với anh.”
Tô Ngọ ôm lại anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh, cậu vốn không muốn nói cho Phi Ngang, là bởi không muốn Phi Ngang bị thân phận của mình làm khó xử, nhưng bây giờ cậu không nói ra là bởi kẻ ác độc như vậy, cậu sao có thể để cho Phi Ngang không có sức mạnh đặc thù đi đối mặt chứ, nhỡ Phi Ngang bị thương thì phải làm sao bây giờ?