Thôn nhỏ nằm sâu trong xóm, vẫn duy trì rất nhiều “cặn bã” cũ kĩ, tỷ như nối dõi tông đường, tỷ như mê tín dị đoan.
Trong núi, ai cũng tin rằng sơn thần có tồn tại, mà sơn thần lại mạnh mẽ vô cùng, không gì không làm được, người sống trong núi, đều phải quỳ bái nó, không được bất kính, bằng không thần linh sẽ nổi giận, chỉ trong chốc lát sẽ phá hủy quê hương của họ, cướp đi tính mạng họ.
Người trong thôn bình thường cũng không dám tùy tiện nhắc tới, thế nên họ thà tin rằng có yêu ma quỷ quái tinh ranh tới cướp cô gái kia còn hơn là cho rằng mình đã chọc giận sơn thần. Bởi vì quỷ quái tinh ranh ma quỷ kia, đại sư còn có thể diệt trừ được, chứ sức mạnh của sơn thần, không gì không làm được, không ai có thể chống lại, đây là lời truyền dạy của vô số đời tổ tiên họ, sợ hãi thần linh theo bản năng.
Từ đường lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều e ngại trong lòng, họ có lòng muốn nói trưởng thôn đa nghi nhưng lại vừa sợ chuyện thật sự là như thế, cuối cùng cũng không có ai dám nói thêm gì, lòng ngập tràn nỗi kinh hoảng.
Cô gái rất nhanh đã bị mấy người đưa tới, chịu đủ mọi dằn vặt, cô gái thành phố trắng bệch mặt, cơ thể run lên không ngừng, vừa mới bị đưa vào, đã bị mụ Dư kia giận cá chém thớt trực tiếp đẩy ngã xuống nền đất, phát uy mà quát: “Quỳ xuống.”
Thẩm Lan tức tới siết chặt nắm đấm, nếu không có Tô Ngọ ấn cô lại, nếu như không phải mình không bằng người, cô thật sự muốn trực tiếp tát cho con mụ kia mấy cái bạt tai!
Tô Ngọ vốn định cứu cô gái kia trên đường mấy người mụ Dư đi, thế nhưng lại đột nhiên nghe thấy mấy người kia nhắc tới “sơn thần”, cậu liền khựng lại.
Cậu là yêu tinh trong núi, biết sơn thần thực sự có tồn tại, chỉ là cậu chưa từng thấy bao giờ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc cậu tin vào sức mạnh của sơn thần. Lại thấy mấy người này thờ phụng sơn thần kia tới vậy, cậu đột nhiên có một ý tưởng.
Cậu nói ý này cho Thẩm Lan nghe, Thẩm Lan kinh ngạc nhìn cậu, nói: ” Như, như vậy có được không?”
“Cứ thử đi, dù sao cũng phải bắt những kẻ này trả một cái giá đắt.”
Thẩm Lan nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng làm như vậy, những kẻ man rợ này chỉ biết tới lợi ích của bản thân, cô thực sự muốn hành vi của chúng phải được trả bằng một cái giá đắt. Cô mặc dù cũng không hiểu về pháp luật lắm, nhưng cũng từng thấy nhiều trên mạng, cũng biết mấy người này sống thành nhà, thành thôn, cuối cùng xử án cũng sẽ không nghiêm trọng lắm, chắc cũng chỉ cùng lắm là ngồi tù mấy năm hoặc mười mấy năm, thậm chí là chờ họ ra tù rồi, vẫn có thể tiếp tục phạm tội, căn bản là cũng chẳng biết tội mình đã phạm phải nghiêm trọng, đáng ghét tới cỡ nào…
Thẩm Lan không nghĩ tiếp nữa, cô bây giờ tràn đầy tự tin với cậu trai nhìn còn ít tuổi hơn mình đây, nếu là cậu, có lẽ là sẽ có thể.
Cô gái nhỏ bị đẩy, quỳ rạp ngay chính giữa từ đường, cơ thể gầy gò run lên lẩy bẩy, nhỏ giọng khóc thút thít, tựa như một con cừu nhỏ chỉ chờ bị giết thịt. Mà những kẻ khác nhìn cô, ánh mắt trước đây chẳng khác gì đang đánh giá một món hàng, bây giờ thì biến thành ánh mắt nhìn đồ cúng, đó cũng chính là ánh mắt nhìn người chết, dù sao làm đồ cúng cho sơn thần, căn bản là không thể sống sót.
Trưởng thôn lúc này mới đứng thẳng cái cơ thể lọm khọm của mình, trầm giọng nói: “Đi thôi, dẫn cô ta ra sau núi, tế sơn thần.”
Sau thôn chính là sơn mạch của núi Yến, kéo dài hàng nghìn dặm, ra sau không còn khói bếp nữa, người trong thôn có xây một miếu sơn thần trên núi, cách xa thôn, miếu thờ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, vô cùng cũ nát, mà người trong thôn lễ tết cũng vẫn thường tới miếu tế bái.
Đàn ông trong thôn được trưởng thôn dẫn theo, lệnh cho cô gái đáng thương đang run lẩy bẩy kia một đường ra sau núi, đặt cô trước hương án, sau đó đồng loạt quỳ gối trước mặt tượng sơn thần.
Trưởng thôn cúi sát rạt đầu trên mặt đất, cao giọng nói: “Tiểu dân hôm nay tới để bái sơn thần núi Yến, dâng đồ cúng lên, mong rằng sơn thần có thể tiếp tục phù hộ cho cả thôn…”
Tô Ngọ dùng thuật ẩn thân núp sau tượng sơn thần, cậu nhìn thấy tượng thần này, trong lòng có một cảm giác kì quái, tựa như đã từng gặp nhau ở nơi nào đó, nhưng đã gặp ở đâu mới được chứ?
Cậu không nghĩ ra, cũng không nghĩ tiếp nữa, nghe thấy lời của trưởng thôn, buông tầm mắt xuống, nhìn một đám người quỳ ở đó, cùng với cô gái yếu ớt đáng thương, đã sắp ngất đi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bi ai.
“Là ai bảo ngươi, bản sơn thần ta cần đồ cúng như vậy?”
Giọng nói trầm trầm vang lên trong miếu thờ cũ nát, tựa như vang tới từ bốn phương tám hướng, tựa như đến từ nỗi sợ hãi sâu xa nhất trong lòng.
Trưởng thôn và những gã đàn ông kia tất cả đều bị giọng nói đột nhiên vang lên này làm cho kinh sợ, trên mặt tất cả đều là vẻ hoảng sợ.
Mấy gã đàn ông cường tráng kia lúc này còn run hơn cả cô gái, không chỉ dập đầu trên đất, mà ngay cả người cũng dán sát với mặt đất, tựa như làm như vậy có thể giảm thấp độ tồn tại của họ xuống.
Trưởng thôn lúc này mồ hôi rơi như mưa, lão muốn mở miệng nói, lại phát hiện giọng nói của mình bởi vì sợ quá mà khàn giọng khó nói, “Sơn thần không hài lòng với đồ cúng như thế này sao? Vậy ngài muốn chúng con chuẩn bị thứ gì?”
Tô Ngọ nhíu mày, không trả lời lão, mà tiếp tục dùng phép biến âm mà nói: “Ngươi có biết bản sơn thần giáng lâm ở nơi này làm gì không?”
Trưởng thôn dùng sức, họng run lên, run rẩy hỏi: “Tiểu dân cả gan, xin hỏi sơn thần đại nhân vì sao lại đến?”
Tô Ngọ rũ mắt nhìn lão, chầm chậm nói: “Bản sơn thần giáng lâm nơi này, chính là bởi các ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý, trời đất khó dung! Không xứng tiến cống thần linh!” Cậu tức giận nói xong, trực tiếp vung tay lên, chỉ nghe một tiếng “ầm ầm” cực to, miếu sơn thần vốn cũ nát không chịu nổi, bỗng sụp hẳn xuống một nửa, sụp ngay xuống bên cạnh chỗ thôn dân đang quỳ, tạo ra một ngọn núi nhỏ toàn bụi đá.
Tất cả người trong miếu đều sợ tới choáng váng, có mấy gã đàn ông bình thường hay làm chuyện xấu, trực tiếp bị dọa tới ngất đi, trong không khí đầy bụi thậm chí còn thoảng mùi nước tiểu, lão trưởng thôn vừa rồi còn có thể mở miệng bây giờ lời cũng không dám nói ra.
Bầu không khí trong miếu nhất thời trở nên cực kì ngột ngạt, có người nhỏ giọng khóc lên, sau đó tiếng nức nở càng lúc càng lớn, có kẻ “bịch bịch” dùng sức dập đầu trên mặt đất, khóc lớn kêu: “Xin sơn thần khai ân, xin sơn thần khai ân, đều là trưởng thôn dạy chúng con làm, sau này chúng con không dám nữa, xin sơn thần khai ân, tha cho con một mạng, xin sơn thần khai ân…”
Tô Ngọ thấy gã dập đầu tới nỗi đầu sắp đập tới nở ra bốn cánh hoa, lần thứ hai vung tay lên, trực tiếp dùng phép, làm cho gã bắn ra khỏi miếu thờ rách nát, một chiêu này càng làm cho mấy người thêm tin rằng cậu chính là sơn thần hiển linh, sợ tới câm như hến, cho dù có đang gào khóc, cũng chỉ có thể cố gắng nén lại, không dám phát ra tiếng động.
Tô Ngọ thấy không ai dám nói gì nữa, lần này cố ý nhằm vào trưởng thôn, nói với thái độ cứng rắn: “Hóa ra là do ngươi xúi giục chúng làm mấy chuyện thương thiên hại lý này? Ngươi có nguyện ý nhận tội không?”
Trưởng thôn mắt tam giác cũng bị dọa cho phát sợ, gã kia đổ hết tội lên đầu lão, làm cho lão vừa hận vừa sợ, mà lão đương nhiên không muốn chịu hết tội lỗi, chịu đựng lửa giận của sơn thần, liên tục dập đầu thưa: “Xin sơn thần linh giám, chúng mua những cô gái dưới núi, là chúng tự mình chọn, không liên quan gì tới tiểu dân hết…”
“Sao có thể không liên quan tới trưởng thôn được, mua những cô gái kia, không có người liên lạc đưa tới hay sao?” Một gã khác thấy trưởng thôn chối, sợ rằng sơn thần sẽ tin lời lão, lập tức phản bác, cuối cùng còn chêm thêm một câu, “Tôi còn nghe nói, ông cũng nhận được lợi lộc trong chuyện này!”
Những kẻ khác lúc trước không dám cãi lời trưởng thôn, tin tưởng lão hoàn toàn, bây giờ cũng không nhịn được mà đổ hết tội trên người mình lên đầu kẻ khác, tựa như mình mới chính là kẻ vô tội nhất.
Miếu thờ dần trở nên ồn ào, trưởng thôn là người từng đọc sách, miệng ngụy biện tới dẻo quẹo, nào còn giống nông dân trên núi, dù sao cũng liên quan trực tiếp tới tính mạng mình, ai cũng không muốn chịu toàn bộ lỗi lầm.
Vì vậy, một cái thôn vững chắc kết thành một khối, rất nhanh đã tan rã nứt toác, những người nông dân kia đúng là không biết ngụy biện, nhưng trong cơn kích động đã tố hết tần tần tật từng chuyện ác của trưởng thôn ra.
Dụ dỗ buôn bán người, chỉ huy người trong thôn trông giữ, đánh đập, “huấn luyện” phụ nữ mua được, phòng không cho các cô đào tẩu, lúc đối ngoại cũng thống nhất một lời, không để người ta phát hiện ra chân tướng, nếu có người phụ nữ nào không chịu được dằn vặt, chịu nhục mà chết, thì sẽ sai mấy gã đàn ông ném thi thể các cô vào núi sâu để rắn rết, dã thú xé xác…
Từng tội như giòi bọ trên thịt thối, đột nhiên bị người ta đào đất bới lên từ dưới lòng đất âm u, cơ thể giãy giụa vặn vẹo xấu xí kinh hoảng chạy trốn, làm người buồn nôn.
Tô Ngọ cau mày, chán ghét nói: “Bản sơn thần đã gieo nhân quả báo ứng lên người các ngươi, bây giờ đưa những cô gái còn sống xuống núi, tự thú, đồng thời đảm bảo từ nay về sau không làm việc ác nữa, nếu không ngày mai ngay lúc mặt trời lên, chính là giờ chết của các ngươi! Con cháu của các ngươi cũng sẽ phải tiếp tục gánh chịu hậu quả do các ngươi gây ra!”
Cậu nói xong liền làm phép, người trong miếu lập tức cảm giác ngực mình bắt đầu đau nhức, cảm giác đau đớn như bị kim châm kia kéo dài không dứt, sau đó lan tràn không ngừng, khắp toàn thân, từ trên xuống dưới tựa như bị người chậm rãi cắm lên vạn cây châm, khó chịu tới làm cho người ta không cần hình tượng, trực tiếp lăn lộn trên mặt đất để làm giảm bớt cảm giác đau đớn này.
Trong núi, ai cũng tin rằng sơn thần có tồn tại, mà sơn thần lại mạnh mẽ vô cùng, không gì không làm được, người sống trong núi, đều phải quỳ bái nó, không được bất kính, bằng không thần linh sẽ nổi giận, chỉ trong chốc lát sẽ phá hủy quê hương của họ, cướp đi tính mạng họ.
Người trong thôn bình thường cũng không dám tùy tiện nhắc tới, thế nên họ thà tin rằng có yêu ma quỷ quái tinh ranh tới cướp cô gái kia còn hơn là cho rằng mình đã chọc giận sơn thần. Bởi vì quỷ quái tinh ranh ma quỷ kia, đại sư còn có thể diệt trừ được, chứ sức mạnh của sơn thần, không gì không làm được, không ai có thể chống lại, đây là lời truyền dạy của vô số đời tổ tiên họ, sợ hãi thần linh theo bản năng.
Từ đường lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều e ngại trong lòng, họ có lòng muốn nói trưởng thôn đa nghi nhưng lại vừa sợ chuyện thật sự là như thế, cuối cùng cũng không có ai dám nói thêm gì, lòng ngập tràn nỗi kinh hoảng.
Cô gái rất nhanh đã bị mấy người đưa tới, chịu đủ mọi dằn vặt, cô gái thành phố trắng bệch mặt, cơ thể run lên không ngừng, vừa mới bị đưa vào, đã bị mụ Dư kia giận cá chém thớt trực tiếp đẩy ngã xuống nền đất, phát uy mà quát: “Quỳ xuống.”
Thẩm Lan tức tới siết chặt nắm đấm, nếu không có Tô Ngọ ấn cô lại, nếu như không phải mình không bằng người, cô thật sự muốn trực tiếp tát cho con mụ kia mấy cái bạt tai!
Tô Ngọ vốn định cứu cô gái kia trên đường mấy người mụ Dư đi, thế nhưng lại đột nhiên nghe thấy mấy người kia nhắc tới “sơn thần”, cậu liền khựng lại.
Cậu là yêu tinh trong núi, biết sơn thần thực sự có tồn tại, chỉ là cậu chưa từng thấy bao giờ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc cậu tin vào sức mạnh của sơn thần. Lại thấy mấy người này thờ phụng sơn thần kia tới vậy, cậu đột nhiên có một ý tưởng.
Cậu nói ý này cho Thẩm Lan nghe, Thẩm Lan kinh ngạc nhìn cậu, nói: ” Như, như vậy có được không?”
“Cứ thử đi, dù sao cũng phải bắt những kẻ này trả một cái giá đắt.”
Thẩm Lan nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng làm như vậy, những kẻ man rợ này chỉ biết tới lợi ích của bản thân, cô thực sự muốn hành vi của chúng phải được trả bằng một cái giá đắt. Cô mặc dù cũng không hiểu về pháp luật lắm, nhưng cũng từng thấy nhiều trên mạng, cũng biết mấy người này sống thành nhà, thành thôn, cuối cùng xử án cũng sẽ không nghiêm trọng lắm, chắc cũng chỉ cùng lắm là ngồi tù mấy năm hoặc mười mấy năm, thậm chí là chờ họ ra tù rồi, vẫn có thể tiếp tục phạm tội, căn bản là cũng chẳng biết tội mình đã phạm phải nghiêm trọng, đáng ghét tới cỡ nào…
Thẩm Lan không nghĩ tiếp nữa, cô bây giờ tràn đầy tự tin với cậu trai nhìn còn ít tuổi hơn mình đây, nếu là cậu, có lẽ là sẽ có thể.
Cô gái nhỏ bị đẩy, quỳ rạp ngay chính giữa từ đường, cơ thể gầy gò run lên lẩy bẩy, nhỏ giọng khóc thút thít, tựa như một con cừu nhỏ chỉ chờ bị giết thịt. Mà những kẻ khác nhìn cô, ánh mắt trước đây chẳng khác gì đang đánh giá một món hàng, bây giờ thì biến thành ánh mắt nhìn đồ cúng, đó cũng chính là ánh mắt nhìn người chết, dù sao làm đồ cúng cho sơn thần, căn bản là không thể sống sót.
Trưởng thôn lúc này mới đứng thẳng cái cơ thể lọm khọm của mình, trầm giọng nói: “Đi thôi, dẫn cô ta ra sau núi, tế sơn thần.”
Sau thôn chính là sơn mạch của núi Yến, kéo dài hàng nghìn dặm, ra sau không còn khói bếp nữa, người trong thôn có xây một miếu sơn thần trên núi, cách xa thôn, miếu thờ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, vô cùng cũ nát, mà người trong thôn lễ tết cũng vẫn thường tới miếu tế bái.
Đàn ông trong thôn được trưởng thôn dẫn theo, lệnh cho cô gái đáng thương đang run lẩy bẩy kia một đường ra sau núi, đặt cô trước hương án, sau đó đồng loạt quỳ gối trước mặt tượng sơn thần.
Trưởng thôn cúi sát rạt đầu trên mặt đất, cao giọng nói: “Tiểu dân hôm nay tới để bái sơn thần núi Yến, dâng đồ cúng lên, mong rằng sơn thần có thể tiếp tục phù hộ cho cả thôn…”
Tô Ngọ dùng thuật ẩn thân núp sau tượng sơn thần, cậu nhìn thấy tượng thần này, trong lòng có một cảm giác kì quái, tựa như đã từng gặp nhau ở nơi nào đó, nhưng đã gặp ở đâu mới được chứ?
Cậu không nghĩ ra, cũng không nghĩ tiếp nữa, nghe thấy lời của trưởng thôn, buông tầm mắt xuống, nhìn một đám người quỳ ở đó, cùng với cô gái yếu ớt đáng thương, đã sắp ngất đi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bi ai.
“Là ai bảo ngươi, bản sơn thần ta cần đồ cúng như vậy?”
Giọng nói trầm trầm vang lên trong miếu thờ cũ nát, tựa như vang tới từ bốn phương tám hướng, tựa như đến từ nỗi sợ hãi sâu xa nhất trong lòng.
Trưởng thôn và những gã đàn ông kia tất cả đều bị giọng nói đột nhiên vang lên này làm cho kinh sợ, trên mặt tất cả đều là vẻ hoảng sợ.
Mấy gã đàn ông cường tráng kia lúc này còn run hơn cả cô gái, không chỉ dập đầu trên đất, mà ngay cả người cũng dán sát với mặt đất, tựa như làm như vậy có thể giảm thấp độ tồn tại của họ xuống.
Trưởng thôn lúc này mồ hôi rơi như mưa, lão muốn mở miệng nói, lại phát hiện giọng nói của mình bởi vì sợ quá mà khàn giọng khó nói, “Sơn thần không hài lòng với đồ cúng như thế này sao? Vậy ngài muốn chúng con chuẩn bị thứ gì?”
Tô Ngọ nhíu mày, không trả lời lão, mà tiếp tục dùng phép biến âm mà nói: “Ngươi có biết bản sơn thần giáng lâm ở nơi này làm gì không?”
Trưởng thôn dùng sức, họng run lên, run rẩy hỏi: “Tiểu dân cả gan, xin hỏi sơn thần đại nhân vì sao lại đến?”
Tô Ngọ rũ mắt nhìn lão, chầm chậm nói: “Bản sơn thần giáng lâm nơi này, chính là bởi các ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý, trời đất khó dung! Không xứng tiến cống thần linh!” Cậu tức giận nói xong, trực tiếp vung tay lên, chỉ nghe một tiếng “ầm ầm” cực to, miếu sơn thần vốn cũ nát không chịu nổi, bỗng sụp hẳn xuống một nửa, sụp ngay xuống bên cạnh chỗ thôn dân đang quỳ, tạo ra một ngọn núi nhỏ toàn bụi đá.
Tất cả người trong miếu đều sợ tới choáng váng, có mấy gã đàn ông bình thường hay làm chuyện xấu, trực tiếp bị dọa tới ngất đi, trong không khí đầy bụi thậm chí còn thoảng mùi nước tiểu, lão trưởng thôn vừa rồi còn có thể mở miệng bây giờ lời cũng không dám nói ra.
Bầu không khí trong miếu nhất thời trở nên cực kì ngột ngạt, có người nhỏ giọng khóc lên, sau đó tiếng nức nở càng lúc càng lớn, có kẻ “bịch bịch” dùng sức dập đầu trên mặt đất, khóc lớn kêu: “Xin sơn thần khai ân, xin sơn thần khai ân, đều là trưởng thôn dạy chúng con làm, sau này chúng con không dám nữa, xin sơn thần khai ân, tha cho con một mạng, xin sơn thần khai ân…”
Tô Ngọ thấy gã dập đầu tới nỗi đầu sắp đập tới nở ra bốn cánh hoa, lần thứ hai vung tay lên, trực tiếp dùng phép, làm cho gã bắn ra khỏi miếu thờ rách nát, một chiêu này càng làm cho mấy người thêm tin rằng cậu chính là sơn thần hiển linh, sợ tới câm như hến, cho dù có đang gào khóc, cũng chỉ có thể cố gắng nén lại, không dám phát ra tiếng động.
Tô Ngọ thấy không ai dám nói gì nữa, lần này cố ý nhằm vào trưởng thôn, nói với thái độ cứng rắn: “Hóa ra là do ngươi xúi giục chúng làm mấy chuyện thương thiên hại lý này? Ngươi có nguyện ý nhận tội không?”
Trưởng thôn mắt tam giác cũng bị dọa cho phát sợ, gã kia đổ hết tội lên đầu lão, làm cho lão vừa hận vừa sợ, mà lão đương nhiên không muốn chịu hết tội lỗi, chịu đựng lửa giận của sơn thần, liên tục dập đầu thưa: “Xin sơn thần linh giám, chúng mua những cô gái dưới núi, là chúng tự mình chọn, không liên quan gì tới tiểu dân hết…”
“Sao có thể không liên quan tới trưởng thôn được, mua những cô gái kia, không có người liên lạc đưa tới hay sao?” Một gã khác thấy trưởng thôn chối, sợ rằng sơn thần sẽ tin lời lão, lập tức phản bác, cuối cùng còn chêm thêm một câu, “Tôi còn nghe nói, ông cũng nhận được lợi lộc trong chuyện này!”
Những kẻ khác lúc trước không dám cãi lời trưởng thôn, tin tưởng lão hoàn toàn, bây giờ cũng không nhịn được mà đổ hết tội trên người mình lên đầu kẻ khác, tựa như mình mới chính là kẻ vô tội nhất.
Miếu thờ dần trở nên ồn ào, trưởng thôn là người từng đọc sách, miệng ngụy biện tới dẻo quẹo, nào còn giống nông dân trên núi, dù sao cũng liên quan trực tiếp tới tính mạng mình, ai cũng không muốn chịu toàn bộ lỗi lầm.
Vì vậy, một cái thôn vững chắc kết thành một khối, rất nhanh đã tan rã nứt toác, những người nông dân kia đúng là không biết ngụy biện, nhưng trong cơn kích động đã tố hết tần tần tật từng chuyện ác của trưởng thôn ra.
Dụ dỗ buôn bán người, chỉ huy người trong thôn trông giữ, đánh đập, “huấn luyện” phụ nữ mua được, phòng không cho các cô đào tẩu, lúc đối ngoại cũng thống nhất một lời, không để người ta phát hiện ra chân tướng, nếu có người phụ nữ nào không chịu được dằn vặt, chịu nhục mà chết, thì sẽ sai mấy gã đàn ông ném thi thể các cô vào núi sâu để rắn rết, dã thú xé xác…
Từng tội như giòi bọ trên thịt thối, đột nhiên bị người ta đào đất bới lên từ dưới lòng đất âm u, cơ thể giãy giụa vặn vẹo xấu xí kinh hoảng chạy trốn, làm người buồn nôn.
Tô Ngọ cau mày, chán ghét nói: “Bản sơn thần đã gieo nhân quả báo ứng lên người các ngươi, bây giờ đưa những cô gái còn sống xuống núi, tự thú, đồng thời đảm bảo từ nay về sau không làm việc ác nữa, nếu không ngày mai ngay lúc mặt trời lên, chính là giờ chết của các ngươi! Con cháu của các ngươi cũng sẽ phải tiếp tục gánh chịu hậu quả do các ngươi gây ra!”
Cậu nói xong liền làm phép, người trong miếu lập tức cảm giác ngực mình bắt đầu đau nhức, cảm giác đau đớn như bị kim châm kia kéo dài không dứt, sau đó lan tràn không ngừng, khắp toàn thân, từ trên xuống dưới tựa như bị người chậm rãi cắm lên vạn cây châm, khó chịu tới làm cho người ta không cần hình tượng, trực tiếp lăn lộn trên mặt đất để làm giảm bớt cảm giác đau đớn này.