Tính cách hồ ly tuy rằng tinh quái nhưng dù sao quanh năm cũng ở trong núi sâu, tính cách vẫn rất hồn nhiên, y cho rằng nơi đó quá nguy hiểm, lại một lần nữa ngăn họ lại.
“Nếu như thực sự nguy hiểm, vậy chúng ta không xuống là được rồi.” Tô Ngọ nói.
Hồ ly do dự nhìn họ một chút, y sẽ không đi tới đó một mình, nhưng thấy Tô Ngọ kiên trì, đến cùng vẫn không yên lòng về người bạn này, lo âu theo sau họ.
Mười mấy dặm đường núi vẫn có chút xa, cũng may tất cả mọi người đều không phải là người yếu ớt, bỏ ra chút thời gian vẫn có thể tới được nơi Tô Ngọ nói trước buổi trưa.
Viêm Phi Ngang nhìn xung quanh một vòng, nơi này cây cỏ um tùm, cho dù đã vào tiết tháng mười, trong sâu núi lớn này, vẫn cứ là màu xanh biếc, xanh sẫm, mà vị trí của họ, chính là ở gần một cái thung lũng.
Bên trong thung lũng này là một bình địa nhỏ, Tô Ngọ nói: “Hay là chúng ta ăn trưa trước đã rồi hãy vào, bên trong tương đối sâu, không có chỗ cho chúng ta ăn cơm.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang gật đầu, đặt balo leo núi trên lưng xuống, Viêm Phi Ưng dời mấy hòn đá lại đây kê bếp.
Họ mang không nhiều lương khô, nếu bây giờ vẫn tự mình nhóm lửa làm cơm được, vậy thì cũng không cần phải tiêu tốn lương thực.
Khói bếp mịt mù bay lên, hương thơm thức ăn bay lên theo, hồ ly bị tụt lại phía sau không nhịn được mà chạy tới.
“Chuyện đó, mấy người thật sự chuẩn bị đi tới thung lũng kia?” Hồ ly nhận lấy đồ ăn Tô Ngọ đưa cho, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng.
“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu. Cậu còn một câu chưa nói, bởi cậu biết ở đó có một loại thực vật, có thể trợ giúp Viêm Phi Ngang tu luyện càng tốt hơn. Sức mạnh trước đó Tạ Phong bắn vào cơ thể Phi Ngang, thực ra rất có tính phá hoại, Tô Ngọ trước đây đã kiểm tra cơ thể cho anh, nếu như không thêm một ít linh thực đặc thù phụ trợ anh tu luyện, sau này anh sẽ rất khó khống chế những sức mạnh này, thậm chí Phi Ngang còn có thể bị những sức mạnh này phản phệ.
Hồ ly ăn thức ăn, do dự một chút rồi nói: “Vậy cũng được, tôi cũng đi cùng với mọi người.”
“Cậu không sợ à?” Tô Ngọ tò mò hỏi.
“Sợ chứ, nhưng ít ra mọi người vào đó lỡ có gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể đến giúp mọi người.”
Hồ ly tu luyện đã lâu, linh lực cũng càng mạnh mẽ hơn, Tô Ngọ là bạn y, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu.
“Vậy cũng được.” Tô Ngọ trái lại đã tập mãi thành quen, nếu như hồ ly gặp phải chuyện như vậy, cậu đương nhiên cũng sẽ đi cùng.
Ăn trưa xong, Viêm Phi Ngang dập tắt ngọn lửa vùi vào trong đất, “Đi thôi, chúng ta cố gắng đi ra sớm một chút.”
“Ừm.” Tô Ngọ nắm tay anh, ngoan ngoãn đi phía trước.
Có lẽ bởi có ít người đi lại nên lối vào của thung lũng kia tương đối bí ẩn. Mấy người cùng Tô Ngọ dẹp cành cây và cỏ dại mở đường, tốn không ít hơi sức cuối cùng mới nhìn thấy toàn bộ̣ khung cảnh.
Chỉ thấy dưới chân là một cái rảnh hẹp dài sâu, dấu vết trên mặt đất như một con dao cùn quệt qua. Từ lối vào phải đi xuống rất lâu, mới có thể đến được tận cùng, bên dưới một tầng sương mù mỏng manh tràn ra, khiến người không thấy rõ dưới đáy kia cất giấu bí mật gì.
Mọi người đều biết, đường núi đi xuống khó gấp mấy lần so với đi lên trên, mà trong núi thẳm hơi nước dày đặc, mặt đất đầy bùn lầy lội trơn trượt, hơi không để ý một chút, có thể ngã một cái dập mông. Cũng may Viêm Phi Ngang có kinh nghiệm nhất, bảo mọi người dùng nhiều nhánh cỏ bọc quanh chân, trên tay cũng đeo găng tay vào, như vậy khi xuống núi cây cối xung quanh cũng không đến nỗi làm tay bị thương được.
Mọi người tốn chút khí lực, cuối cùng cũng tới giữa sườn núi. Mà lúc này, hồ ly và mèo đen nhỏ theo sau lông trên người đều dựng lên, hồ ly đầy mặt lo lắng, hạ thấp giọng e sợ nói: “Đừng, đừng xuống, nguy hiểm!”
Mèo đen nhỏ cũng dựng đứng lông trên người hỏi: “Phía dưới rốt cuộc có thứ gì!”
“Không nên hỏi! Không nên hỏi!” Hồ ly nhanh chóng nhỏ giọng ngăn cản y, đồng thời không nhịn được mà quỳ xuống đất, dập đầu trước vách núi.
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Tô Ngọ do dự một chút nói: “Vậy mọi người ở đây chờ tôi, tôi một mình đi xuống được không?”
“Không được.” Viêm Phi Ngang lạnh nhạt nói ra hai chữ này, “Anh cùng em xuống, những người khác ở lại.”
Viêm Phi Ưng nói: “Anh cũng đi.” Nếu Tô Ngọ nói nơi đó có thứ tốt, nói không chừng lại có thứ thích hợp cho mèo đen nhỏ, anh cũng muốn đi tìm hiểu thêm.
Thế là Tô Ngọ khuyên hồ ly vẫn đang sợ sệt dập đầu ở lại, hồ ly rõ ràng đã sợ đến không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng đứng lên, “Không, tôi và mọi người cùng đi.”
Nói thật Tô Ngọ thực ra cũng có chút cảm động, hồ ly đứng lên tay vẫn còn run run rẩy rẩy, đôi tai trên đầu rũ xuống trên đỉnh đầu, đây là động tác chỉ khi dã thú thần phục hoặc yếu thế mới có thể làm ra.
Hồ ly run rẩy lộ một nụ cười cứng ngắc với cậu, “Nếu chẳng may mấy người ở trong đó xảy ra chuyện, sau này tôi sẽ không được ăn món ngon nữa.”
Tô Ngọ: “…”
Nếu tất cả mọi người đã quyết định muốn đi, vậy thì họ cũng không cần phải xoắn xuýt nữa, Tô Ngọ nắm chặt tay Phi Ngang, nói: “Đi thôi.”
Bởi vì thung lũng này thực sự quá hẹp, đường có thể đi chỉ có thể chứa một người qua lại, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể đi thành một hàng dài theo sau Tô Ngọ, từ từ di chuyển trong từng sợi sương mù mỏng manh.
Họ đi lại trong sương mù một lúc, bỗng nhiên, tầng sương mù mỏng tản ra ngay trước mặt mọi người.
Dưới đáy sâu thẳm, là thế giới gần như hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Dưới chân núi là một bình địa vừa dài, vừa rộng, trên đất bằng hoa thơm chim hót, hương thơm nhàn nhạt xa xôi bay trong không khí, hít sâu một hơi vào khoang ngực, lập tức cũng cảm nhận được toàn thân đều được gột rửa một phen, cả người khoan khoái.
Trên mặt đất mọc đầy các loại hoa tươi, hoặc lớn hoặc nhỏ, xung quanh là các loại cây mọc trái cây tròn vo, mà tất cả thực vật quanh một dặm này, đều phát ra ánh sáng hoặc sáng hoặc tối, giống như thế giới cổ tích vậy, mỹ lệ tới kì lạ.
“Thật, thật là đẹp!” Hồ ly trừng lớn một đôi mắt hẹp dài, nhịn không được mà cảm thán.
Dưới đáy nơi này vẫn có sương mù lượn lờ, còn có càng nhiều hơn là các linh khí quanh quẩn con người bình thường không nhìn thấy, tựa như Tiên cung.
“Đúng là rất đẹp.” Từng trải nhiều, Viêm Phi Ưng hơi híp mắt lại, cảnh sắc nơi này hẳn là thiên nhiên hình thành nên, trong đó lại tự có sẵn một luồng thanh mát, đây là thứ mà cảnh sắc nhân tạo rất khó có được.
“Em muốn qua bên kia lễ bái trước đã.” Tô Ngọ chỉ chỉ nơi sâu trong thung lũng, nói với Phi Ngang.
“Có gì ở đó?” Viêm Phi Ngang đương nhiên là đồng ý với cậu, vừa nắm tay cậu đi vào trong, vừa tán gẫu với cậu.
“Em cũng không biết, chỉ là muốn đi lễ bái.”
Những người khác xuống tới đáy thung lũng, khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng không có ai ra tay phá hoại từng cọng cây ngọn cỏ, nghe vậy đều tự giác cùng cậu vào sâu trong thung lũng.
Vốn tất cả mọi người cho là sâu trong thung lũng có lẽ có cái gì không tầm thường, nhưng chờ đến khi họ cùng Tô Ngọ đi tới, lại chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một tảng đá không lớn nằm trên vách núi, tảng đá kia thoạt nhìn cũng chỉ có bộ dáng bình thường, cũng không phải là thần thạch gì cả, mọi người cũng không biết Tô Ngọ muốn bái cái gì.
Nhưng Tô Ngọ lại rất nghiêm túc, cậu cũng không phô trương làm dáng, trực tiếp quỳ một đầu gối xuống, còn ngẩng đầu lên kéo Viêm Phi Ngang, muốn anh cũng quỳ cùng mình.
Viêm Phi Ngang quỳ xuống theo ý cậu, cậu giơ hai tay lên lạy trên đất, thần sắc hết sức chăm chú mà lạy ba lạy, Viêm Phi Ngang cũng không chút do dự mà làm cùng cậu.
Sau khi anh lạy xong, Viêm Phi Ưng cũng đi lạy theo, mèo đen nhỏ thậm chí còn biến thành hình người cùng lạy. Cuối cùng là hồ ly, hồ ly cũng không hiểu tại sao họ lại phải cúng bái một tảng đá, y cũng không cảm nhận được hòn đá kia có linh tính hay là yêu khí gì, có điều y vẫn thành thật bái theo.
Tất cả mọi người lạy xong, Tô Ngọ nhìn tảng đá kia một hồi, bỗng cười híp mắt nói: “Chúng ta có thể tùy tiện mang đồ vật trong sơn cốc này đi, không có nguy hiểm, nhưng không thể tùy tiện nói ra ngoài.”
Hồ ly thật không dám tin tưởng cậu, do dự một chút, thử thăm dò hái một trái cây bên cạnh xuống, sốt sắng chờ đợi.
Y chờ một lúc lâu, không ngờ lại thật sự không có thứ gì xảy ra cả! Nhất thời y hưng phấn, vui mừng nói: “Trước đây luôn nghe các yêu tinh khác nói có thế nào cũng không thể chạm vào thứ gì trong sơn cốc này, nếu không sẽ xảy ra chuyện, hoá ra là do họ không đến lễ bái!
Yêu tinh tính tình hồn nhiên, dù biết lễ bái xong là có thể lấy đồ, nhưng hồ ly cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về nguyên nhân của chuyện này, y hưng phấn đi hái không ít trái cây nhìn trông rất ngon, mãi đến tận lúc không ôm hết được trong lòng nữa, mới thôi.
Mục đích của Tô Ngọ rất rõ ràng, cậu đưa Viêm Phi Ngang đi tìm một loại cỏ có bề ngoài thoạt nhìn rất kỳ dị, sau đó nói với Viêm Phi Ngang rằng: “Chúng ta đào loại cỏ này mang về, có thể giúp anh cải thiện thể chất, giúp anh tu luyện an toàn hơn.”
“Được.” Viêm Phi Ngang sao có thể không biết cậu làm cả một chuỗi những việc này là vì mình, trong lòng nói không cảm động là giả, cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ hái hai loại thực vật khác đưa cho Viêm Phi Ưng, “Anh hai, hai loại thực vật này hai người cũng đào nhiều một chút, thứ này cực kì có lợi cho Tiểu Hắc tu luyện, đúng rồi còn cả trái cây này nữa, trái này chứa nồng độ linh khí tương đối thấp, anh cũng có thể ăn, rất tốt cho cơ thể người bình thường, có thể hái nhiều một chút mang về cho ông bà nội, ba mẹ ăn, nói không chừng quanh năm ăn trái này, sau này anh cũng có thể tu luyện, nhưng mà em cũng không chắc chắn lắm, ngọc giản của đại sư Thanh Sơn cũng không nói rõ.”
“Cảm ơn Tiểu Ngọ, anh biết rồi.” Viêm Phi Ưng cười híp mắt vỗ vỗ vai cậu.
Đồ trong sơn cốc này chính là một kho báu lớn, mọi người nghe theo lời Tô Ngọ hái đào rất nhiều linh thực, đến khi mặt trời sắp xuống núi liền dừng tay theo lời đã hẹn lúc trước, cũng không tham lam muốn có càng nhiều hơn.
“Chúng ta về đi thôi, mang những thứ này về gieo, đủ cho chúng ta dùng rất lâu.” Tô Ngọ nói.
“Đi thôi.” Mọi người cũng không có ý kiến gì.
Lúc về, những người khác đi phía trước, thứ hồ ly hái tất cả đều là trái cây có thể ăn, y còn tìm Tô Ngọ muốn cầm túi dẫn đầu đi trước. Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đi sau cùng.
Khi rời khỏi đi thung lũng kia, Tô Ngọ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sâu vào trong thung lũng, khoát tay áo về hướng kia một cái, cười híp mắt nói: “Tạm biệt.”
Viêm Phi Ngang trong lúc vô tình quay đầu lại, liền thấy một vệt sáng bỗng phóng tới từ sâu trong thung lũng, anh sợ hết hồn, muốn kéo Tô Ngọ ra phía sau, nhưng luồng lưu quang xanh lục đậm này đã bắn vào trong cơ thể Tô Ngọ rồi!
“Tiểu Ngọ! Em có sao không?!” Viêm Phi Ngang đỡ được cơ thể ngã xuống của Tô Ngọ, sợ đến gan mật đều như vỡ ra, bế người lên.
“Sao vậy? Tiểu Ngọ bị sao vậy?” Viêm Phi Ưng đi trước nghe thấy động tĩnh bên họ, cũng nhanh chóng chạy lại. Đi theo sau anh, còn có hồ ly đang mờ mịt.
Tô Ngọ chỉ hôn mê rồi lập tức tỉnh lại ngay, cậu mở mắt ra nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh mình, không hiểu ra sao liền hỏi: “Sao vậy?”
“Em bị ngất? Đã có chuyện gì xảy ra? Có chỗ nào không thoải mái không?” Viêm Phi Ngang sợ tới trán vã đầy mồ hôi lạnh.
“Em cũng không biết, không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút.” Tô Ngọ lắc đầu trong lòng anh.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.” Viêm Phi Ưng cau mày nói.
Viêm Phi Ngang gật đầu, ôm thật chặt Tô Ngọ, nhanh chân bước đi.
Tô Ngọ vẫn cảm thấy mệt, còn có chút uể oải, dựa vào lồng ngực anh rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn không nhịn được mà cất tiếng ngáy, giống như một người vừa trải qua một ngày mệt nhọc, không chống đỡ nổi cơ thể uể oải mà chìm vào hôn mê.
Bởi lo sức khoẻ Tô Ngọ xảy ra vấn đề gì, họ trực tiếp về tới dưới cây thông lớn, trên đường căn bản không hề dám dừng lại.
Sau khi mời cây thông lớn xem qua xong, cây thông lớn lại bảo họ không cần lo lắng, “Nó không sao cả, chẳng qua là đã lấy lại thứ thuộc về nó mà thôi, chờ cơ thể nó hoàn toàn dung hợp là được, mọi người không cần phải lo.”
“Thứ thuộc về em ấy?” Viêm Phi Ngang nghi hoặc cau mày.
Nhưng cây thông lớn lại không hề giải thích thêm cho anh nữa.
Có điều nếu cây thông lớn đã nói cậu không sao, Viêm Phi Ngang liền yên lòng, nhưng cùng lúc lại có chút lo lắng về chuyện cây thông lớn nói tới “cơ thể hoàn toàn dung hợp”, cũng không biết có thể có vấn đề dung hợp thất bại hay không, nói chung Tô Ngọ chưa tỉnh lại, anh căn bản không dám buông cậu ra đi làm chuyện gì khác.
Tô Ngọ vô cùng ỷ lại vào anh, dựa vào lòng anh, một tay còn nắm thật chặt áo anh, trong lòng Viêm Phi Ngang mềm nhũn, không nỡ buông cậu ra, ngồi dựa thẳng vào thân cây, ôm người lên đùi như ôm trẻ con, thỉnh thoảng còn lau chút nước miếng chảy ra đọng lại trên cái miệng nhỏ đang thở khò khè của cậu.
Bởi Viêm Phi Ngang muốn chăm sóc Tô Ngọ, thế nên cơm tối không có ai làm.
Viêm Phi Ưng ở nhà chính là một đại thiếu gia bá đạo tổng tài tiêu chuẩn, xuống bếp sẽ gây ra tai nạn, mèo đen nhỏ càng không cần phải nói, còn hồ ly, nếu như muốn y làm món ngon, vậy còn không bằng ăn sống luôn, thế nên ai cũng không làm được, cũng may họ mang rất nhiều trái cây về, không bằng cứ gặm luôn trái cây.
Hồ ly trước đây mỗi ngày ăn thịt sống còn không hề có cảm giác gì, bây giờ ăn một bữa do Viêm Phi Ngang nấu, có ăn trái cây cũng không thích bằng ăn thức ăn ngon, luôn phải tưởng tượng vị thịt trong miệng, chỉ mong sóc bay nhỏ mau chóng tỉnh lại, để họ còn có món ngon ăn.
Có điều họ đã định trước là sẽ phải thất vọng, khi Tô Ngọ tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Viêm Phi Ngang trông cậu cả một đêm không dám ngủ, Tô Ngọ mở mắt ra anh liền biết ngay, “Tỉnh lại rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Ngọ lắc đầu, cậu thấy Phi Ngang đầy mặt mệt mỏi, đau lòng hỏi: “Anh không ngủ tí nào ư?”
“Không, lo cho em.” Viêm Phi Ngang đưa ngón tay cái vuốt ve mặt cậu, sau khi chắc chắn là cậu không sao, liền cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn của cậu một cái.
Tô Ngọ có chút ngượng ngùng, cậu theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn này lưu luyến mà ôn nhu, Viêm Phi Ngang mềm nhẹ mơn trớn môi cậu, ánh nắng sáng sớm từ một đỉnh núi khác rọi tới, chiếu lên đôi gò má đang dán sát vào nhau của họ, chiếu sáng cho hạnh phúc của họ, đây là lời chúc phúc tuyệt vời nhất trên thế gian.
“Dậy nhé?” Thật lâu sau, Viêm Phi Ngang mới kết thúc nụ hôn này, trán anh nhẹ nhàng dán vào trán cậu, ngậm cười hỏi.
“Ừm.” Tô Ngọ hồng cả khuôn mặt. Cậu bây giờ thật sự rất thoải mái! Từ khi Phi Ngang tỏ tình và cầu hôn cậu, mỗi một ngày đều như đang ở trong mơ vậy, cậu không hề muốn tỉnh lại chút nào.
Có điều đợi đến khi Viêm Phi Ngang muốn buông cậu ra, cậu mới cảm thấy giữa hai chân không thoải mái lắm, cương cứng lên, điều này làm cho mặt cậu nhất thời càng đỏ hơn.
Viêm Phi Ngang không chê cười cậu, bế cậu tới bên bờ suối rửa mặt, thuận tiện giải thích nguyên nhân cho cậu nghe, và các loại vấn đề không thể dùng tay quá nhiều.
Tô Ngọ đỏ mặt nghe xong, cũng không biết nên thất vọng hay là nên thế nào, nói chung sóc bay nhỏ lông trắng xám sắp biến thành sóc bay lông đỏ luôn rồi!
Bữa sáng hôm đó cuối cùng cũng trở về đồ ăn bình thường, Viêm Phi Ngang vẫn nấu cháo, đồng thời tỏ ý trưa nay sẽ làm gà hầm nấm.
“Oa! Món này vừa nghe đã muốn ăn rồi!” Hồ ly đã sắp nhiễu cả nước miếng xuống, mèo đen nhỏ lập tức ghét bỏ mà tránh xa y ra, đồng thời còn bảo tên hầu của mình cũng tránh ra xa!
“Ừm, chút nữa tôi và Tiểu Ngọ đi tìm nấm, cậu đi bắt gà, anh hai vẫn chịu trách nhiệm kiếm củi đi.” Viêm Phi Ngang phân chia công việc.
Bởi đã ăn quá nhiều hoa quả, sau một buổi tối “đói bụng”, mọi người đều vô cùng tích cực.
“Được, không thành vấn đề!”
“Vậy tôi đi bắt gà trước!” Hồ ly ừng ực nuốt cháo gà, nhảy lên chạy xuống núi.
Viêm Phi Ngang ở đằng sau dặn một câu, “Nếu có trứng gà thì cũng có thể mang một ít về.”
“Biết rồi!”
Ăn sáng đơn giản xong, Viêm Phi Ngang quả nhiên cùng Tô Ngọ đi hái nấm trong rừng. Trời thu, chính là mùa thu hoạch của thiên nhiên, họ toại nguyện nhặt được rất nhiều nấm trong rừng cây, còn hái được một ít mộc nhĩ mọc trên thân cây, sóc bay nhỏ còn thường xuyên bay lên trên cây hái rất nhiều quả dại xuống.
Viêm Phi Ngang nhìn cậu nhóc nho nhỏ tròn tròn bay qua bay lại, trên mặt cũng nở nụ cười.
Dưới sự bận bịu của tất cả mọi người, cơm trưa nay trở nên đặc biệt phong phú, mỗi người ăn xong bụng đều tròn vo.
Viêm Phi Ưng nói: “Aizz không được, nếu cứ ăn thế này, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thành tên béo mất.”
Tô Ngọ cười híp mắt nói: “Không đâu, vóc người của anh hai tốt như vậy, rèn luyện nhiều sẽ giữ được thôi.”
“Vẫn là Tiểu Tô Ngọ nói chuyện êm tai nhất.” Viêm Phi Ưng cười híp mắt xoa nhẹ đầu cậu một cái.
Trên núi tuy rằng rất hạn chế, không có gì để giải trí, ngay cả Internet và điện cũng không có, nhưng lại cực kì nhàn tản, hoàn toàn không khiến cho người thường cảm thấy nhàm chán.
Mỗi ngày chỉ một bữa ăn cũng đã đủ làm cho người ta nghĩ cả ngày.
Chỉ là khoảng thời gian vui vẻ vĩnh viễn trôi qua quá nhanh, sau mấy ngày họ ở trên núi, kì nghỉ dài hạn cũng phải trôi qua.
“Sáng sớm mai chúng ta năm rưỡi khởi hành, tranh thủ trưa mai phải xuống được chân núi, chiều muộn lên máy bay quay về.” Viêm Phi Ngang nói.
“Được, cứ theo sắp xếp của em là được.” Viêm Phi Ưng không có ý kiến, những người khác lại càng không.
“Mọi người phải đi rồi sao?” Hồ ly no bụng, nằm dài trên cành cây, nghe thấy họ nói chuyện, đầy mặt đều không muốn.
“Đúng vậy, tôi phải về đi học, Phi Ngang và anh hai còn phải đi làm, nhất định phải về.” Tô Ngọ chớp mắt nói với y, cậu cũng đang căng tròn cái bụng dựa vào trong lòng Viêm Phi Ngang, hưởng thụ được người yêu xoa bụng giúp.
Hồ ly quả nhiên càng thấy hụt hẫng, “Vậy, vậy cũng được.” Y nói xong liền nhảy từ trên cây xuống, xoa bụng đi mất.
Tô Ngọ thấy dáng vẻ kia của y, tâm tình bỗng nhiên cũng có chút buồn. Cậu nhớ mình cũng sắp phải tạm biệt cây thông lớn, lần sau không biết phải lúc nào mới có thời gian trở về.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, bảo cậu đi nói lời từ biệt với cây thông lớn.
Tô Ngọ bò lên trên thân của cây thông lớn, ngồi trong hốc cây trước đây mình từng ở, cậu cảm thấy có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói với cây thông lớn, nhưng lúc thật sự nói ra, lại một câu cũng không mở miệng được, chỉ có thể khẽ tựa vào thân cây, bày tỏ bản thân không muốn xa rời nó.
“… Mọi việc đều phải cẩn thận.” Cuối cùng, vẫn là cây thông lớn nói với cậu một câu.
“Ừm.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt lập tức chảy ra, cậu dựa vào cây thông lớn khóc không thành tiếng. Cậu đã từng cùng cây thông lớn sống nương tựa vào nhau, cây thông lớn chính là người thân nhất của cậu, nhưng cậu lớn rồi, cây thông lớn như cha như mẹ nhất định phải đuổi cậu ra ngoài, đây là quy luật của thiên nhiên, trong lòng Tô Ngọ đều hiểu, cho nên cho dù trong lòng rất khó chịu, cậu vẫn là im lặng tiếp nhận.
Bất kể là yêu tinh hay là con người, lớn rồi, nhất định phải chịu đựng rất nhiều điều khiến người đau khổ, như là ly biệt chẳng hạn.
Chờ đến tối, Viêm Phi Ngang tìm thấy cậu trong hốc cây, thấy cậu nhóc khóc đầy mặt nước mắt, liền lau cho cậu, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối ngủ ở đây nhé?”
“Ừm.” Tô Ngọ hít mũi một cái, gật đầu.
Thế là Viêm Phi Ngang liền ngủ lại cùng cậu trong hốc cây.
Đây là hốc cây của cây thông lớn, bên cạnh còn có Phi Ngang mà cậu thích nhất, họ đều ở bên cậu, thế nên Tô Ngọ cảm thấy rất vui sướng.
Tối hôm đó Tô Ngọ mơ một giấc mộng rất đẹp, tuy rằng nội dung đã không còn nhớ rõ, nhưng cảm xúc vui sướng hạnh phúc vẫn khắc ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng cậu.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Viêm Phi Ngang đã dậy, anh chuẩn bị quần áo cho Tô Ngọ xong, mới nhỏ giọng đánh thức người dậy.
Tô Ngọ dụi mắt bò dậy, mơ mơ màng màng được anh nắm tay đi xuống núi.
Trên đỉnh núi gió thổi cành lá của cây thông lớn, cành cây hơi rung rung, như đang nói lời từ biệt với họ, vẫn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.
Xuống núi khó hơn lên núi, nhưng có cách chống đỡ, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Chờ đến khi họ đã rời khỏi ngọn núi của cây thông lớn kia rồi, bỗng lại nghe thấy cách đó không xa có một giọng la lớn: “Ai! Mọi người chờ tôi với, tôi cũng cùng đi với mọi người!”
Mọi người quay đầu lại, liền thấy hồ ly thân hình cao lớn buộc một bọc quần áo trên người, vẫy tay kêu to chạy tới.
“Cậu đi cùng chúng tôi làm gì?” Tô Ngọ lúc này cũng tỉnh táo lại, đầy mặt không hiểu nhìn y.
“Hì hì, mấy người biết làm đồ ăn ngon, mấy người đi cả rồi, tôi không ăn được, thế nên tôi cùng mọi người xuống núi là được rồi!” Đây là kết luận hồ ly đã suy nghĩ cả một buổi tối mới cho ra được, y cảm thấy mình đúng là thông minh chết mất!
“Nhưng mà sống dưới núi cần tiền! Cậu làm gì có tiền.” Tô Ngọ bây giờ đã là người có kinh nghiệm, dạy bảo “đàn em” cực kì thành thạo!
“Không có tiền thì tôi đi kiếm, trưởng lão nói tôi có khí lực lớn như vậy chắc chắn sẽ có người đồng ý thuê tôi!” Bộ tộc hồ ly là gia tộc lâu năm trong giới yêu tinh, gia đình y cũng có rất nhiều hồ ly đã tu thành hình người, trong đó có rất nhiều người đều từng tới xã hội con người rèn luyện.
Tô Ngọ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được.” Hồ ly là đồng bạn của cậu, cậu cũng hy vọng có thể có càng nhiều đồng bạn hơn khi xuống núi, nhưng cậu lại rất nghiêm túc nói rõ với y, “Nhưng mà Phi Ngang là của tôi, không cho phép cậu thương nhớ anh ấy.”
Hồ ly bĩu môi, “Cậu yên tâm đi, đối tượng giao phối tìm tới tôi không hề ít đâu, không thèm cướp với cậu.”
Cũng không biết đối tượng trong cuộc tranh luận —— Viêm Phi Ngang nghĩ trong lòng thế nào, chứ Viêm Phi Ưng thì đã sắp chết cười trong lòng, cảm giác bị coi như đồ chơi mà giành giật này, hẳn là sảng khoái lắm nhỉ!
“Nếu như thực sự nguy hiểm, vậy chúng ta không xuống là được rồi.” Tô Ngọ nói.
Hồ ly do dự nhìn họ một chút, y sẽ không đi tới đó một mình, nhưng thấy Tô Ngọ kiên trì, đến cùng vẫn không yên lòng về người bạn này, lo âu theo sau họ.
Mười mấy dặm đường núi vẫn có chút xa, cũng may tất cả mọi người đều không phải là người yếu ớt, bỏ ra chút thời gian vẫn có thể tới được nơi Tô Ngọ nói trước buổi trưa.
Viêm Phi Ngang nhìn xung quanh một vòng, nơi này cây cỏ um tùm, cho dù đã vào tiết tháng mười, trong sâu núi lớn này, vẫn cứ là màu xanh biếc, xanh sẫm, mà vị trí của họ, chính là ở gần một cái thung lũng.
Bên trong thung lũng này là một bình địa nhỏ, Tô Ngọ nói: “Hay là chúng ta ăn trưa trước đã rồi hãy vào, bên trong tương đối sâu, không có chỗ cho chúng ta ăn cơm.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang gật đầu, đặt balo leo núi trên lưng xuống, Viêm Phi Ưng dời mấy hòn đá lại đây kê bếp.
Họ mang không nhiều lương khô, nếu bây giờ vẫn tự mình nhóm lửa làm cơm được, vậy thì cũng không cần phải tiêu tốn lương thực.
Khói bếp mịt mù bay lên, hương thơm thức ăn bay lên theo, hồ ly bị tụt lại phía sau không nhịn được mà chạy tới.
“Chuyện đó, mấy người thật sự chuẩn bị đi tới thung lũng kia?” Hồ ly nhận lấy đồ ăn Tô Ngọ đưa cho, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng.
“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu. Cậu còn một câu chưa nói, bởi cậu biết ở đó có một loại thực vật, có thể trợ giúp Viêm Phi Ngang tu luyện càng tốt hơn. Sức mạnh trước đó Tạ Phong bắn vào cơ thể Phi Ngang, thực ra rất có tính phá hoại, Tô Ngọ trước đây đã kiểm tra cơ thể cho anh, nếu như không thêm một ít linh thực đặc thù phụ trợ anh tu luyện, sau này anh sẽ rất khó khống chế những sức mạnh này, thậm chí Phi Ngang còn có thể bị những sức mạnh này phản phệ.
Hồ ly ăn thức ăn, do dự một chút rồi nói: “Vậy cũng được, tôi cũng đi cùng với mọi người.”
“Cậu không sợ à?” Tô Ngọ tò mò hỏi.
“Sợ chứ, nhưng ít ra mọi người vào đó lỡ có gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể đến giúp mọi người.”
Hồ ly tu luyện đã lâu, linh lực cũng càng mạnh mẽ hơn, Tô Ngọ là bạn y, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu.
“Vậy cũng được.” Tô Ngọ trái lại đã tập mãi thành quen, nếu như hồ ly gặp phải chuyện như vậy, cậu đương nhiên cũng sẽ đi cùng.
Ăn trưa xong, Viêm Phi Ngang dập tắt ngọn lửa vùi vào trong đất, “Đi thôi, chúng ta cố gắng đi ra sớm một chút.”
“Ừm.” Tô Ngọ nắm tay anh, ngoan ngoãn đi phía trước.
Có lẽ bởi có ít người đi lại nên lối vào của thung lũng kia tương đối bí ẩn. Mấy người cùng Tô Ngọ dẹp cành cây và cỏ dại mở đường, tốn không ít hơi sức cuối cùng mới nhìn thấy toàn bộ̣ khung cảnh.
Chỉ thấy dưới chân là một cái rảnh hẹp dài sâu, dấu vết trên mặt đất như một con dao cùn quệt qua. Từ lối vào phải đi xuống rất lâu, mới có thể đến được tận cùng, bên dưới một tầng sương mù mỏng manh tràn ra, khiến người không thấy rõ dưới đáy kia cất giấu bí mật gì.
Mọi người đều biết, đường núi đi xuống khó gấp mấy lần so với đi lên trên, mà trong núi thẳm hơi nước dày đặc, mặt đất đầy bùn lầy lội trơn trượt, hơi không để ý một chút, có thể ngã một cái dập mông. Cũng may Viêm Phi Ngang có kinh nghiệm nhất, bảo mọi người dùng nhiều nhánh cỏ bọc quanh chân, trên tay cũng đeo găng tay vào, như vậy khi xuống núi cây cối xung quanh cũng không đến nỗi làm tay bị thương được.
Mọi người tốn chút khí lực, cuối cùng cũng tới giữa sườn núi. Mà lúc này, hồ ly và mèo đen nhỏ theo sau lông trên người đều dựng lên, hồ ly đầy mặt lo lắng, hạ thấp giọng e sợ nói: “Đừng, đừng xuống, nguy hiểm!”
Mèo đen nhỏ cũng dựng đứng lông trên người hỏi: “Phía dưới rốt cuộc có thứ gì!”
“Không nên hỏi! Không nên hỏi!” Hồ ly nhanh chóng nhỏ giọng ngăn cản y, đồng thời không nhịn được mà quỳ xuống đất, dập đầu trước vách núi.
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Tô Ngọ do dự một chút nói: “Vậy mọi người ở đây chờ tôi, tôi một mình đi xuống được không?”
“Không được.” Viêm Phi Ngang lạnh nhạt nói ra hai chữ này, “Anh cùng em xuống, những người khác ở lại.”
Viêm Phi Ưng nói: “Anh cũng đi.” Nếu Tô Ngọ nói nơi đó có thứ tốt, nói không chừng lại có thứ thích hợp cho mèo đen nhỏ, anh cũng muốn đi tìm hiểu thêm.
Thế là Tô Ngọ khuyên hồ ly vẫn đang sợ sệt dập đầu ở lại, hồ ly rõ ràng đã sợ đến không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng đứng lên, “Không, tôi và mọi người cùng đi.”
Nói thật Tô Ngọ thực ra cũng có chút cảm động, hồ ly đứng lên tay vẫn còn run run rẩy rẩy, đôi tai trên đầu rũ xuống trên đỉnh đầu, đây là động tác chỉ khi dã thú thần phục hoặc yếu thế mới có thể làm ra.
Hồ ly run rẩy lộ một nụ cười cứng ngắc với cậu, “Nếu chẳng may mấy người ở trong đó xảy ra chuyện, sau này tôi sẽ không được ăn món ngon nữa.”
Tô Ngọ: “…”
Nếu tất cả mọi người đã quyết định muốn đi, vậy thì họ cũng không cần phải xoắn xuýt nữa, Tô Ngọ nắm chặt tay Phi Ngang, nói: “Đi thôi.”
Bởi vì thung lũng này thực sự quá hẹp, đường có thể đi chỉ có thể chứa một người qua lại, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể đi thành một hàng dài theo sau Tô Ngọ, từ từ di chuyển trong từng sợi sương mù mỏng manh.
Họ đi lại trong sương mù một lúc, bỗng nhiên, tầng sương mù mỏng tản ra ngay trước mặt mọi người.
Dưới đáy sâu thẳm, là thế giới gần như hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Dưới chân núi là một bình địa vừa dài, vừa rộng, trên đất bằng hoa thơm chim hót, hương thơm nhàn nhạt xa xôi bay trong không khí, hít sâu một hơi vào khoang ngực, lập tức cũng cảm nhận được toàn thân đều được gột rửa một phen, cả người khoan khoái.
Trên mặt đất mọc đầy các loại hoa tươi, hoặc lớn hoặc nhỏ, xung quanh là các loại cây mọc trái cây tròn vo, mà tất cả thực vật quanh một dặm này, đều phát ra ánh sáng hoặc sáng hoặc tối, giống như thế giới cổ tích vậy, mỹ lệ tới kì lạ.
“Thật, thật là đẹp!” Hồ ly trừng lớn một đôi mắt hẹp dài, nhịn không được mà cảm thán.
Dưới đáy nơi này vẫn có sương mù lượn lờ, còn có càng nhiều hơn là các linh khí quanh quẩn con người bình thường không nhìn thấy, tựa như Tiên cung.
“Đúng là rất đẹp.” Từng trải nhiều, Viêm Phi Ưng hơi híp mắt lại, cảnh sắc nơi này hẳn là thiên nhiên hình thành nên, trong đó lại tự có sẵn một luồng thanh mát, đây là thứ mà cảnh sắc nhân tạo rất khó có được.
“Em muốn qua bên kia lễ bái trước đã.” Tô Ngọ chỉ chỉ nơi sâu trong thung lũng, nói với Phi Ngang.
“Có gì ở đó?” Viêm Phi Ngang đương nhiên là đồng ý với cậu, vừa nắm tay cậu đi vào trong, vừa tán gẫu với cậu.
“Em cũng không biết, chỉ là muốn đi lễ bái.”
Những người khác xuống tới đáy thung lũng, khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng không có ai ra tay phá hoại từng cọng cây ngọn cỏ, nghe vậy đều tự giác cùng cậu vào sâu trong thung lũng.
Vốn tất cả mọi người cho là sâu trong thung lũng có lẽ có cái gì không tầm thường, nhưng chờ đến khi họ cùng Tô Ngọ đi tới, lại chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có một tảng đá không lớn nằm trên vách núi, tảng đá kia thoạt nhìn cũng chỉ có bộ dáng bình thường, cũng không phải là thần thạch gì cả, mọi người cũng không biết Tô Ngọ muốn bái cái gì.
Nhưng Tô Ngọ lại rất nghiêm túc, cậu cũng không phô trương làm dáng, trực tiếp quỳ một đầu gối xuống, còn ngẩng đầu lên kéo Viêm Phi Ngang, muốn anh cũng quỳ cùng mình.
Viêm Phi Ngang quỳ xuống theo ý cậu, cậu giơ hai tay lên lạy trên đất, thần sắc hết sức chăm chú mà lạy ba lạy, Viêm Phi Ngang cũng không chút do dự mà làm cùng cậu.
Sau khi anh lạy xong, Viêm Phi Ưng cũng đi lạy theo, mèo đen nhỏ thậm chí còn biến thành hình người cùng lạy. Cuối cùng là hồ ly, hồ ly cũng không hiểu tại sao họ lại phải cúng bái một tảng đá, y cũng không cảm nhận được hòn đá kia có linh tính hay là yêu khí gì, có điều y vẫn thành thật bái theo.
Tất cả mọi người lạy xong, Tô Ngọ nhìn tảng đá kia một hồi, bỗng cười híp mắt nói: “Chúng ta có thể tùy tiện mang đồ vật trong sơn cốc này đi, không có nguy hiểm, nhưng không thể tùy tiện nói ra ngoài.”
Hồ ly thật không dám tin tưởng cậu, do dự một chút, thử thăm dò hái một trái cây bên cạnh xuống, sốt sắng chờ đợi.
Y chờ một lúc lâu, không ngờ lại thật sự không có thứ gì xảy ra cả! Nhất thời y hưng phấn, vui mừng nói: “Trước đây luôn nghe các yêu tinh khác nói có thế nào cũng không thể chạm vào thứ gì trong sơn cốc này, nếu không sẽ xảy ra chuyện, hoá ra là do họ không đến lễ bái!
Yêu tinh tính tình hồn nhiên, dù biết lễ bái xong là có thể lấy đồ, nhưng hồ ly cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về nguyên nhân của chuyện này, y hưng phấn đi hái không ít trái cây nhìn trông rất ngon, mãi đến tận lúc không ôm hết được trong lòng nữa, mới thôi.
Mục đích của Tô Ngọ rất rõ ràng, cậu đưa Viêm Phi Ngang đi tìm một loại cỏ có bề ngoài thoạt nhìn rất kỳ dị, sau đó nói với Viêm Phi Ngang rằng: “Chúng ta đào loại cỏ này mang về, có thể giúp anh cải thiện thể chất, giúp anh tu luyện an toàn hơn.”
“Được.” Viêm Phi Ngang sao có thể không biết cậu làm cả một chuỗi những việc này là vì mình, trong lòng nói không cảm động là giả, cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ hái hai loại thực vật khác đưa cho Viêm Phi Ưng, “Anh hai, hai loại thực vật này hai người cũng đào nhiều một chút, thứ này cực kì có lợi cho Tiểu Hắc tu luyện, đúng rồi còn cả trái cây này nữa, trái này chứa nồng độ linh khí tương đối thấp, anh cũng có thể ăn, rất tốt cho cơ thể người bình thường, có thể hái nhiều một chút mang về cho ông bà nội, ba mẹ ăn, nói không chừng quanh năm ăn trái này, sau này anh cũng có thể tu luyện, nhưng mà em cũng không chắc chắn lắm, ngọc giản của đại sư Thanh Sơn cũng không nói rõ.”
“Cảm ơn Tiểu Ngọ, anh biết rồi.” Viêm Phi Ưng cười híp mắt vỗ vỗ vai cậu.
Đồ trong sơn cốc này chính là một kho báu lớn, mọi người nghe theo lời Tô Ngọ hái đào rất nhiều linh thực, đến khi mặt trời sắp xuống núi liền dừng tay theo lời đã hẹn lúc trước, cũng không tham lam muốn có càng nhiều hơn.
“Chúng ta về đi thôi, mang những thứ này về gieo, đủ cho chúng ta dùng rất lâu.” Tô Ngọ nói.
“Đi thôi.” Mọi người cũng không có ý kiến gì.
Lúc về, những người khác đi phía trước, thứ hồ ly hái tất cả đều là trái cây có thể ăn, y còn tìm Tô Ngọ muốn cầm túi dẫn đầu đi trước. Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đi sau cùng.
Khi rời khỏi đi thung lũng kia, Tô Ngọ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sâu vào trong thung lũng, khoát tay áo về hướng kia một cái, cười híp mắt nói: “Tạm biệt.”
Viêm Phi Ngang trong lúc vô tình quay đầu lại, liền thấy một vệt sáng bỗng phóng tới từ sâu trong thung lũng, anh sợ hết hồn, muốn kéo Tô Ngọ ra phía sau, nhưng luồng lưu quang xanh lục đậm này đã bắn vào trong cơ thể Tô Ngọ rồi!
“Tiểu Ngọ! Em có sao không?!” Viêm Phi Ngang đỡ được cơ thể ngã xuống của Tô Ngọ, sợ đến gan mật đều như vỡ ra, bế người lên.
“Sao vậy? Tiểu Ngọ bị sao vậy?” Viêm Phi Ưng đi trước nghe thấy động tĩnh bên họ, cũng nhanh chóng chạy lại. Đi theo sau anh, còn có hồ ly đang mờ mịt.
Tô Ngọ chỉ hôn mê rồi lập tức tỉnh lại ngay, cậu mở mắt ra nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh mình, không hiểu ra sao liền hỏi: “Sao vậy?”
“Em bị ngất? Đã có chuyện gì xảy ra? Có chỗ nào không thoải mái không?” Viêm Phi Ngang sợ tới trán vã đầy mồ hôi lạnh.
“Em cũng không biết, không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút.” Tô Ngọ lắc đầu trong lòng anh.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.” Viêm Phi Ưng cau mày nói.
Viêm Phi Ngang gật đầu, ôm thật chặt Tô Ngọ, nhanh chân bước đi.
Tô Ngọ vẫn cảm thấy mệt, còn có chút uể oải, dựa vào lồng ngực anh rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn không nhịn được mà cất tiếng ngáy, giống như một người vừa trải qua một ngày mệt nhọc, không chống đỡ nổi cơ thể uể oải mà chìm vào hôn mê.
Bởi lo sức khoẻ Tô Ngọ xảy ra vấn đề gì, họ trực tiếp về tới dưới cây thông lớn, trên đường căn bản không hề dám dừng lại.
Sau khi mời cây thông lớn xem qua xong, cây thông lớn lại bảo họ không cần lo lắng, “Nó không sao cả, chẳng qua là đã lấy lại thứ thuộc về nó mà thôi, chờ cơ thể nó hoàn toàn dung hợp là được, mọi người không cần phải lo.”
“Thứ thuộc về em ấy?” Viêm Phi Ngang nghi hoặc cau mày.
Nhưng cây thông lớn lại không hề giải thích thêm cho anh nữa.
Có điều nếu cây thông lớn đã nói cậu không sao, Viêm Phi Ngang liền yên lòng, nhưng cùng lúc lại có chút lo lắng về chuyện cây thông lớn nói tới “cơ thể hoàn toàn dung hợp”, cũng không biết có thể có vấn đề dung hợp thất bại hay không, nói chung Tô Ngọ chưa tỉnh lại, anh căn bản không dám buông cậu ra đi làm chuyện gì khác.
Tô Ngọ vô cùng ỷ lại vào anh, dựa vào lòng anh, một tay còn nắm thật chặt áo anh, trong lòng Viêm Phi Ngang mềm nhũn, không nỡ buông cậu ra, ngồi dựa thẳng vào thân cây, ôm người lên đùi như ôm trẻ con, thỉnh thoảng còn lau chút nước miếng chảy ra đọng lại trên cái miệng nhỏ đang thở khò khè của cậu.
Bởi Viêm Phi Ngang muốn chăm sóc Tô Ngọ, thế nên cơm tối không có ai làm.
Viêm Phi Ưng ở nhà chính là một đại thiếu gia bá đạo tổng tài tiêu chuẩn, xuống bếp sẽ gây ra tai nạn, mèo đen nhỏ càng không cần phải nói, còn hồ ly, nếu như muốn y làm món ngon, vậy còn không bằng ăn sống luôn, thế nên ai cũng không làm được, cũng may họ mang rất nhiều trái cây về, không bằng cứ gặm luôn trái cây.
Hồ ly trước đây mỗi ngày ăn thịt sống còn không hề có cảm giác gì, bây giờ ăn một bữa do Viêm Phi Ngang nấu, có ăn trái cây cũng không thích bằng ăn thức ăn ngon, luôn phải tưởng tượng vị thịt trong miệng, chỉ mong sóc bay nhỏ mau chóng tỉnh lại, để họ còn có món ngon ăn.
Có điều họ đã định trước là sẽ phải thất vọng, khi Tô Ngọ tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Viêm Phi Ngang trông cậu cả một đêm không dám ngủ, Tô Ngọ mở mắt ra anh liền biết ngay, “Tỉnh lại rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Ngọ lắc đầu, cậu thấy Phi Ngang đầy mặt mệt mỏi, đau lòng hỏi: “Anh không ngủ tí nào ư?”
“Không, lo cho em.” Viêm Phi Ngang đưa ngón tay cái vuốt ve mặt cậu, sau khi chắc chắn là cậu không sao, liền cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn của cậu một cái.
Tô Ngọ có chút ngượng ngùng, cậu theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn này lưu luyến mà ôn nhu, Viêm Phi Ngang mềm nhẹ mơn trớn môi cậu, ánh nắng sáng sớm từ một đỉnh núi khác rọi tới, chiếu lên đôi gò má đang dán sát vào nhau của họ, chiếu sáng cho hạnh phúc của họ, đây là lời chúc phúc tuyệt vời nhất trên thế gian.
“Dậy nhé?” Thật lâu sau, Viêm Phi Ngang mới kết thúc nụ hôn này, trán anh nhẹ nhàng dán vào trán cậu, ngậm cười hỏi.
“Ừm.” Tô Ngọ hồng cả khuôn mặt. Cậu bây giờ thật sự rất thoải mái! Từ khi Phi Ngang tỏ tình và cầu hôn cậu, mỗi một ngày đều như đang ở trong mơ vậy, cậu không hề muốn tỉnh lại chút nào.
Có điều đợi đến khi Viêm Phi Ngang muốn buông cậu ra, cậu mới cảm thấy giữa hai chân không thoải mái lắm, cương cứng lên, điều này làm cho mặt cậu nhất thời càng đỏ hơn.
Viêm Phi Ngang không chê cười cậu, bế cậu tới bên bờ suối rửa mặt, thuận tiện giải thích nguyên nhân cho cậu nghe, và các loại vấn đề không thể dùng tay quá nhiều.
Tô Ngọ đỏ mặt nghe xong, cũng không biết nên thất vọng hay là nên thế nào, nói chung sóc bay nhỏ lông trắng xám sắp biến thành sóc bay lông đỏ luôn rồi!
Bữa sáng hôm đó cuối cùng cũng trở về đồ ăn bình thường, Viêm Phi Ngang vẫn nấu cháo, đồng thời tỏ ý trưa nay sẽ làm gà hầm nấm.
“Oa! Món này vừa nghe đã muốn ăn rồi!” Hồ ly đã sắp nhiễu cả nước miếng xuống, mèo đen nhỏ lập tức ghét bỏ mà tránh xa y ra, đồng thời còn bảo tên hầu của mình cũng tránh ra xa!
“Ừm, chút nữa tôi và Tiểu Ngọ đi tìm nấm, cậu đi bắt gà, anh hai vẫn chịu trách nhiệm kiếm củi đi.” Viêm Phi Ngang phân chia công việc.
Bởi đã ăn quá nhiều hoa quả, sau một buổi tối “đói bụng”, mọi người đều vô cùng tích cực.
“Được, không thành vấn đề!”
“Vậy tôi đi bắt gà trước!” Hồ ly ừng ực nuốt cháo gà, nhảy lên chạy xuống núi.
Viêm Phi Ngang ở đằng sau dặn một câu, “Nếu có trứng gà thì cũng có thể mang một ít về.”
“Biết rồi!”
Ăn sáng đơn giản xong, Viêm Phi Ngang quả nhiên cùng Tô Ngọ đi hái nấm trong rừng. Trời thu, chính là mùa thu hoạch của thiên nhiên, họ toại nguyện nhặt được rất nhiều nấm trong rừng cây, còn hái được một ít mộc nhĩ mọc trên thân cây, sóc bay nhỏ còn thường xuyên bay lên trên cây hái rất nhiều quả dại xuống.
Viêm Phi Ngang nhìn cậu nhóc nho nhỏ tròn tròn bay qua bay lại, trên mặt cũng nở nụ cười.
Dưới sự bận bịu của tất cả mọi người, cơm trưa nay trở nên đặc biệt phong phú, mỗi người ăn xong bụng đều tròn vo.
Viêm Phi Ưng nói: “Aizz không được, nếu cứ ăn thế này, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thành tên béo mất.”
Tô Ngọ cười híp mắt nói: “Không đâu, vóc người của anh hai tốt như vậy, rèn luyện nhiều sẽ giữ được thôi.”
“Vẫn là Tiểu Tô Ngọ nói chuyện êm tai nhất.” Viêm Phi Ưng cười híp mắt xoa nhẹ đầu cậu một cái.
Trên núi tuy rằng rất hạn chế, không có gì để giải trí, ngay cả Internet và điện cũng không có, nhưng lại cực kì nhàn tản, hoàn toàn không khiến cho người thường cảm thấy nhàm chán.
Mỗi ngày chỉ một bữa ăn cũng đã đủ làm cho người ta nghĩ cả ngày.
Chỉ là khoảng thời gian vui vẻ vĩnh viễn trôi qua quá nhanh, sau mấy ngày họ ở trên núi, kì nghỉ dài hạn cũng phải trôi qua.
“Sáng sớm mai chúng ta năm rưỡi khởi hành, tranh thủ trưa mai phải xuống được chân núi, chiều muộn lên máy bay quay về.” Viêm Phi Ngang nói.
“Được, cứ theo sắp xếp của em là được.” Viêm Phi Ưng không có ý kiến, những người khác lại càng không.
“Mọi người phải đi rồi sao?” Hồ ly no bụng, nằm dài trên cành cây, nghe thấy họ nói chuyện, đầy mặt đều không muốn.
“Đúng vậy, tôi phải về đi học, Phi Ngang và anh hai còn phải đi làm, nhất định phải về.” Tô Ngọ chớp mắt nói với y, cậu cũng đang căng tròn cái bụng dựa vào trong lòng Viêm Phi Ngang, hưởng thụ được người yêu xoa bụng giúp.
Hồ ly quả nhiên càng thấy hụt hẫng, “Vậy, vậy cũng được.” Y nói xong liền nhảy từ trên cây xuống, xoa bụng đi mất.
Tô Ngọ thấy dáng vẻ kia của y, tâm tình bỗng nhiên cũng có chút buồn. Cậu nhớ mình cũng sắp phải tạm biệt cây thông lớn, lần sau không biết phải lúc nào mới có thời gian trở về.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, bảo cậu đi nói lời từ biệt với cây thông lớn.
Tô Ngọ bò lên trên thân của cây thông lớn, ngồi trong hốc cây trước đây mình từng ở, cậu cảm thấy có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói với cây thông lớn, nhưng lúc thật sự nói ra, lại một câu cũng không mở miệng được, chỉ có thể khẽ tựa vào thân cây, bày tỏ bản thân không muốn xa rời nó.
“… Mọi việc đều phải cẩn thận.” Cuối cùng, vẫn là cây thông lớn nói với cậu một câu.
“Ừm.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt lập tức chảy ra, cậu dựa vào cây thông lớn khóc không thành tiếng. Cậu đã từng cùng cây thông lớn sống nương tựa vào nhau, cây thông lớn chính là người thân nhất của cậu, nhưng cậu lớn rồi, cây thông lớn như cha như mẹ nhất định phải đuổi cậu ra ngoài, đây là quy luật của thiên nhiên, trong lòng Tô Ngọ đều hiểu, cho nên cho dù trong lòng rất khó chịu, cậu vẫn là im lặng tiếp nhận.
Bất kể là yêu tinh hay là con người, lớn rồi, nhất định phải chịu đựng rất nhiều điều khiến người đau khổ, như là ly biệt chẳng hạn.
Chờ đến tối, Viêm Phi Ngang tìm thấy cậu trong hốc cây, thấy cậu nhóc khóc đầy mặt nước mắt, liền lau cho cậu, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối ngủ ở đây nhé?”
“Ừm.” Tô Ngọ hít mũi một cái, gật đầu.
Thế là Viêm Phi Ngang liền ngủ lại cùng cậu trong hốc cây.
Đây là hốc cây của cây thông lớn, bên cạnh còn có Phi Ngang mà cậu thích nhất, họ đều ở bên cậu, thế nên Tô Ngọ cảm thấy rất vui sướng.
Tối hôm đó Tô Ngọ mơ một giấc mộng rất đẹp, tuy rằng nội dung đã không còn nhớ rõ, nhưng cảm xúc vui sướng hạnh phúc vẫn khắc ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng cậu.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Viêm Phi Ngang đã dậy, anh chuẩn bị quần áo cho Tô Ngọ xong, mới nhỏ giọng đánh thức người dậy.
Tô Ngọ dụi mắt bò dậy, mơ mơ màng màng được anh nắm tay đi xuống núi.
Trên đỉnh núi gió thổi cành lá của cây thông lớn, cành cây hơi rung rung, như đang nói lời từ biệt với họ, vẫn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.
Xuống núi khó hơn lên núi, nhưng có cách chống đỡ, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Chờ đến khi họ đã rời khỏi ngọn núi của cây thông lớn kia rồi, bỗng lại nghe thấy cách đó không xa có một giọng la lớn: “Ai! Mọi người chờ tôi với, tôi cũng cùng đi với mọi người!”
Mọi người quay đầu lại, liền thấy hồ ly thân hình cao lớn buộc một bọc quần áo trên người, vẫy tay kêu to chạy tới.
“Cậu đi cùng chúng tôi làm gì?” Tô Ngọ lúc này cũng tỉnh táo lại, đầy mặt không hiểu nhìn y.
“Hì hì, mấy người biết làm đồ ăn ngon, mấy người đi cả rồi, tôi không ăn được, thế nên tôi cùng mọi người xuống núi là được rồi!” Đây là kết luận hồ ly đã suy nghĩ cả một buổi tối mới cho ra được, y cảm thấy mình đúng là thông minh chết mất!
“Nhưng mà sống dưới núi cần tiền! Cậu làm gì có tiền.” Tô Ngọ bây giờ đã là người có kinh nghiệm, dạy bảo “đàn em” cực kì thành thạo!
“Không có tiền thì tôi đi kiếm, trưởng lão nói tôi có khí lực lớn như vậy chắc chắn sẽ có người đồng ý thuê tôi!” Bộ tộc hồ ly là gia tộc lâu năm trong giới yêu tinh, gia đình y cũng có rất nhiều hồ ly đã tu thành hình người, trong đó có rất nhiều người đều từng tới xã hội con người rèn luyện.
Tô Ngọ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được.” Hồ ly là đồng bạn của cậu, cậu cũng hy vọng có thể có càng nhiều đồng bạn hơn khi xuống núi, nhưng cậu lại rất nghiêm túc nói rõ với y, “Nhưng mà Phi Ngang là của tôi, không cho phép cậu thương nhớ anh ấy.”
Hồ ly bĩu môi, “Cậu yên tâm đi, đối tượng giao phối tìm tới tôi không hề ít đâu, không thèm cướp với cậu.”
Cũng không biết đối tượng trong cuộc tranh luận —— Viêm Phi Ngang nghĩ trong lòng thế nào, chứ Viêm Phi Ưng thì đã sắp chết cười trong lòng, cảm giác bị coi như đồ chơi mà giành giật này, hẳn là sảng khoái lắm nhỉ!