Khi xuống núi, bởi có hồ ly đi cùng, nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Tô Ngọ vốn là một tên nói nhiều, lúc này bởi có đồng bạn có cùng sở thích, sao có thể không nói tận hứng cho được?
Khi họ xuống trấn nhỏ dưới núi, thời gian còn sớm hơn dự tính, một đường đi xe lên thành phố, thời gian cũng chưa muộn.
Hồ ly hoàn toàn chính là một tên nhà quê lên thành phố, nhìn thấy thứ gì cũng trợn mắt lên kêu “oa oa” không ngừng, mèo đen nhỏ bên cạnh khinh thường bĩu môi: Hồ ly ngốc.
Kế hoạch vốn là tối đó lên máy bay bay về, nhưng Viêm Phi Ngang còn có chuyện khác, thế nên họ tạm thời đặt phòng trong khách sạn trước.
“Phi Ngang, anh muốn làm gì vậy?” Tô Ngọ vòng tới vòng lui quanh anh như một cái đuôi nhỏ.
Viêm Phi Ngang nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Muốn đi cùng không?”
“Có có có.” Tô Ngọ gật mạnh đầu, chớp đôi mắt to mong chờ nhìn anh.
“Đi thôi.” Viêm Phi Ngang cười với cậu, nắm tay cậu ra ngoài.
“Hai người đi đâu vậy?” Hồ ly thấy hai người Tô Ngọ đi, cũng đứng dậy muốn đi theo.
“Đi hẹn hò, cậu không được theo tới.” Tô Ngọ nói thẳng với y, bởi tính tình hồ ly phóng phóng khoáng khoáng, sẽ hoàn toàn không tức giận.
“Vậy cũng được.” Hồ ly không thể làm gì hơn là lại ngồi xuống.
Vì vậy Tô Ngọ vui vẻ cùng Viêm Phi Ngang ra ngoài, hồ ly thì ở lại khách sạn, anh hai tạm thời trông coi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tô Ngọ ngồi trên taxi, tò mò hỏi.
“Đi gặp một người, một người rất quan trọng, Tiểu Ngọ đừng nói cho người khác nhé.” Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ cái hiểu cái không gật đầu.
Cuối cùng nơi họ tới là một tiệm cà phê, Viêm Phi Ngang gọi một ly cà phê, dùng thìa đút cho Tô Ngọ thử một chút, khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ lập tức nhăn nhó lại, thè lưỡi nói: “Đắng quá.”
Viêm Phi Ngang cười cười, nhét cái thìa cậu đã dùng vào trong miệng mình nếm, thấy ngọt vô cùng.
“Nơi này có thứ khác có thể uống được không?” Tô Ngọ thèm thuồng hỏi.
Viêm Phi Ngang gọi phục vụ tới hỏi, cuối cùng phục vụ không chỉ bưng một ly sữa tới cho Tô Ngọ mà còn đặt một cái kẹo bông lên bàn trước mặt cậu, cười híp mắt nói với cậu: “Ông chủ chúng tôi nói vị tiên sinh này rất đẹp trai, thế nên tặng thêm cho cậu cái này nha.”
Bỗng được nghe người ta khen mình đẹp trai chứ không phải là đáng yêu hay gì khác, Tô Ngọ có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn.”
Hai người ngồi tại chỗ ung dung thong thả uống, mãi tận đến khi kẹo bông và sữa Tô Ngọ đều đã ăn hết, uống cạn sạch, người Viêm Phi Ngang chờ vẫn chưa tới.
Viêm Phi Ngang cau mày, sắc mặt dần trở nên nặng nề, anh lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Cục 9, đồng thời mở một chương trình đặc thù ra.
Tô Ngọ thấy vẻ mặt anh không tốt, cũng không dám quấy rầy anh, lo âu ngồi bên cạnh.
Thao tác trên điện thoại di động một hồi, Viêm Phi Ngang bỗng nói: “Tiểu Ngọ, em về khách sạn chờ anh trước có được không? Anh có chút chuyện cần đi xử lý.”
Tô Ngọ lo lắng hỏi: “Có phải là rất nguy hiểm không? Em, em đi cùng với anh!”
Viêm Phi Ngang trầm mặc nhìn cậu vài giây, sau đó gật đầu đồng ý, “Em nhất định phải đi theo sau lưng anh đấy, nhất định phải chú ý an toàn, biết chưa?”
“Được, em biết rồi.” Tô Ngọ tranh thủ được quyền lợi hành động, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai người trả tiền xong liền rời khỏi tiệm cà phê, Viêm Phi Ngang bắt một chiếc xe, hai người đi tới một nơi nào đó trong thành phố này.
Long Văn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng hôm nay mạng mình sẽ chấm dứt tại đây!
Anh đã lén lút làm việc nhiều năm vì Cục 9, cung cấp đủ các loại thông tin, vẫn ẩn núp rất khá, lần này phối hợp với người Cục 9 đánh bại một thế lực trong thành phố này, không ngờ bởi vậy mà cuối cùng lại làm bại lộ thân phận.
Anh máu me đầy mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lông tạp đứng ở đằng xa, bỗng giơ bàn tay đeo nhẫn phỉ thúy hình rồng kia lên, biển người xung quanh anh chỉ cảm thấy hoa mắt, người đàn ông mặc áo gió kia, đã biến thành một luồng lưu quang màu trắng sữa xuyên qua bức tường người của chúng, vọt về phía người sau lưng chúng!
Mục tiêu đang bị khóa chặt —— lông tạp hơi nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, lưu quang màu nâu lập tức tựa nước chảy, cuốn thành một cái vòi rồng xoay thật nhanh ngay trước mặt anh!
Lực hút của vòi rồng rất mạnh làm cho sức mạnh tấn công của Long Văn giảm hơn nửa! Lông tạp bỗng vừa tung người liền biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện lần nữa sau lưng Long Văn, một quyền đã là nỏ mạnh hết đà đá Long Văn vào vòi rồng như cối xay thịt kia!
Long Văn cứ nghĩ hôm nay mình sẽ chết ở đây! Làm việc vì Cục 9. Anh chưa bao giờ hối hận, chỉ đáng tiếc đời này của anh có lẽ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy người kia nữa…
“Long Văn ——!!!”
Trong đổ nát thê lương, bỗng có một bóng dáng mạnh mẽ bay tới, một cước đã bay lông tạp đã cho là đại công cáo thành dính lên vách tường.
Thịt toàn thân không ngừng bị cắt nát, Long Văn cứ nghĩ mình sẽ lập tức chết đi bỗng cảm nhận có một chùm sáng rực rỡ bao trên người mình, sau đó anh còn chưa kịp hiểu rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, toàn thân đã bay ra ngoài từ trong vòi rồng màu nâu hỗn loạn kia!
Đợi đến khi Long Văn toàn thân đau nhức, đầu váng mắt hoa, cuối cùng cũng mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp tới mức có chút quá mức. Chủ nhân của khuôn mặt nhỏ kia mấp máy môi giống như đang nói gì đó, nhưng đáng tiếc lúc này vọng vào trong tai Long Văn chỉ còn lại tiếng ong ong, căn bản không nghe thấy rõ bất kỳ điều gì cả.
Tô Ngọ thấy toàn thân người này đều “rách” tới không còn hình dáng, lo lắng vô cùng, nhanh chóng dùng linh lực trị liệu đơn giản cho anh một chút, sau đó lấy một trái cây ra đút cho anh ăn.
Long Văn không biết thiếu niên nhỏ này muốn làm gì, nhưng anh sắp đối diện với tử vong, càng thêm nhạy cảm với thiện ác, thiếu niên này không hề có ác ý với anh, anh nghĩ vậy trong lòng, vì vậy anh tiếp nhận thiện ý cuối cùng trước khi chết.
Ăn thứ có vị hơi ngọt kia vào, Long Văn có chút buồn ngủ.
Thật muốn gặp lại người kia, anh nghĩ, gặp lại được nhìn thấy người kia một lần là được rồi, cho dù tính tình của cậu ấy vẫn hay nóng giận như vậy, cũng không sao cả…
Tô Ngọ thấy người trước mắt nhắm hai mắt lại thì giật mình, nhìn kỹ mới biết anh chỉ tạm thời ngủ mê man mà thôi, lúc này mới cảm thấy yên lòng, đồng thời còn nhìn tới khuôn mặt của người này, mới phát hiện người đàn ông này cũng thật là đẹp trai!
Đương nhiên là vẫn không đẹp trai bằng Phi Ngang rồi! Tô Ngọ bổ sung thêm một câu trong lòng.
Lúc này tình huống của Viêm Phi Ngang bên kia càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn.
Từ khi cơ thể của Viêm Phi Ngang được cải tạo, có thể tu luyện, anh vẫn luôn tu hành với Tô Ngọ, đồng thời còn học được cách rút linh khí chuyển đổi thành sức mạnh cho bản thân, lông tạp mang người tới vây công Long Văn, anh trước đây căn bản không tìm được cách giải quyết nan đề, nhưng bây giờ tất cả những chuyện trước mặt anh đây đều không đáng nhắc tới!
Từng luồng từng luồng ánh sáng màu đỏ vàng ngập tràn chính khí lưu chuyển trên mặt đất, người muốn phản kháng gần như vừa mới đụng tới tia sáng chói mắt kia, ngay lập tức giống như cành gãy lá khô bị quét bay ra ngoài!
Lông tạp trước đây từng đối đầu với Viêm Phi Ngang một lần, thế nên lúc đầu gã căn bản không đặt Viêm Phi Ngang trong mắt, gã chỉ lo Tô Ngọ kia, tên kia tuyệt đối có thể làm cho gã tan xương nát thịt!
Nhưng làm gã không ngờ đến chính là, người đàn ông trước mặt vốn chỉ là người bình thường kia không ngờ lại trở nên mạnh mẽ tới vậy chỉ trong một thời gian ngắn! Lông tạp nghĩ thật nhanh, xoay người bỏ chạy.
Viêm Phi Ngang lập tức muốn chạy đuổi theo, ngay cả Tô Ngọ đã cứu người xong cũng nghĩ vậy, đối đầu với cả hai người này cùng một lúc, trong lòng lông tạp biết bản thân hoàn toàn không có phần thắng, gã lùi lại phía sau, đồng thời còn gọi những kẻ mình mang đến kia lại gần làm bia đỡ đạn cho mình, một đường dùng cơ thể thay gã chống lại công kích của hai người!
Những kẻ này tuy rằng sức mạnh đều không đủ mạnh, nhưng đủ để cuốn lấy Viêm Phi Ngang, trong lòng Tô Ngọ không khỏi lo lắng, trên người bỗng thả một tấm lưới ánh sáng ra, phô thiên cái địa chụp về phía người lông tạp!
Lông tạp thầm nghĩ không ổn, bỗng co rụt lại xuống dưới đất, đợi đến khi lưới ánh sáng của Tô Ngọ chụp xuống đất, sau đó vây chặt người lại, đã phát hiện trên mặt đất căn bản không còn gì cả!
“Đã có chuyện gì xảy ra???” Tô Ngọ vòng tới vòng lui xung quanh cái hố nông bị lưới ánh sáng tạo ra, chính là không tìm được chút vết tích nào!
Viêm Phi Ngang cẩn thận tìm trên mặt đất một lần, cau mày nói: “Gã chạy trốn rồi.”
“Vậy mà vẫn có thể chạy trốn được à?” Tô Ngọ vẫn rất có tự tin đối với cái lưới ánh sáng mình vừa nghĩ ra kia, không ngờ người cứ như vậy mà trốn, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, an ủi: “Có lẽ là sức mạnh của gã có liên quan tới thuộc tính ‘thổ’, thế nên có cách thoát thân đặc biệt gì đó.”
Tô Ngọ nặng nề thở ra một hơi, lời như vậy mặc dù không sai, nhưng cậu vẫn rất phiền muộn! Vốn tưởng rằng mình bỗng trở nên thật lợi hại, quay đầu lại phát hiện căn bản không có gì có thể dùng được!
“Hay là để em đuổi theo gã?” Tô Ngọ không cam lòng nói.
“Đừng đi, nơi này không phải là thủ đô, chúng ta không hiểu rõ, rất nguy hiểm.”
Tô Ngọ nghe anh nói như vậy, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn gật đầu coi như bỏ đi.
Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó sắc mặt nghiêm túc đi tới chỗ Long Văn.
Bộ dáng Long Văn thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng chỉ cần anh vẫn còn một hơi thở, thiên sứ nhỏ Tô Ngọ sẽ có biện pháp giúp anh sống lại, Viêm Phi Ngang không hề lo lắng về điểm này.
“Anh ấy sao rồi?”
“Chú ấy bị thương rất nặng, có thể sẽ phải dưỡng sức một thời gian, mới có thể tốt lên được.” Tô Ngọ nói.
Viêm Phi Ngang gật đầu. Anh quay đầu liếc mắt nhìn những kẻ ngã trên đất, những kẻ này gần như đều còn sống, nếu có thể mang về, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với Cục 9, thế là anh nhờ Tô Ngọ thu toàn bộ chúng vào trong bọc quần áo, như vậy cho dù có mang người trở lại thủ đô, cũng sẽ tuyệt không có ai phát hiện ra!
Cục 9 ở đây cũng có nhân viên làm việc, họ rất nhanh đã tới thu dọn tàn cục. Đồng thời Viêm Phi Ngang cũng nhận được điện thoại của Cố Tinh Hà.
“Đã có chuyện gì xảy ra? Long Văn làm sao rồi?” Ngữ khí Cố Tinh Hà nghe vô cùng nôn nóng, giọng nói cực kỳ dọa người.
“Ừm, chúng tôi chỉ cần chậm thêm một bước, anh ấy sẽ mất mạng.” Không biết vì sao, Viêm Phi Ngang vẫn luôn không nhiều lời lại nói thêm một câu như vậy.
Quả nhiên nghe thấy câu nói này, lửa giận của Cố Tinh Hà gần như đã biến thành lửa thật truyền qua tín hiệu điện thoại di động, “Mấy người về ngay lập tức! Tôi bảo người sắp xếp chuyên cơ!”
“Được.”
Có chuyên cơ của Cục 9, tất cả các thủ tục đều được miễn, bao gồm cả chuyện vé máy bay của hồ ly họ vẫn đang lo lắng, bây giờ cũng không cần phải lo nữa.
Sau khi Viêm Phi Ưng thu dọn một chút ở khách sạn xong, liền mang theo mèo đen nhỏ và hồ ly tới địa điểm đã hẹn.
“Không sao chứ?” Anh không hỏi nhiều chuyện liên quan tới Cục 9, chỉ lo hai em trai sẽ gặp chuyện, không để ý tới an nguy của bản thân.
Viêm Phi Ngang lắc lắc đầu với anh, ra hiệu anh không cần phải lo lắng.
Điều kiện của chuyên cơ rất bình thường, nhưng lại thắng ở chỗ không có ai quấy rầy.
Bay từ đây về thủ đô tốn không ít thời gian, trên máy bay có chút tẻ nhạt, Viêm Phi Ngang liền lấy một quyển sách, ôm Tô Ngọ cùng đọc. Ngoài ra, trước khi lên máy bay, Viêm Phi Ưng còn mua một túi hoa quả, sau khi chia cho anh em trong Cục 9 xong, còn lại bao nhiêu Viêm Phi Ngang liền rửa sạch đặt lên bàn, cùng Tô Ngọ vừa đọc sách vừa ăn hoa quả.
Thân là một tên ăn vặt hợp lệ, Tô Ngọ gần như thích tất cả những thứ gì có thể ăn được.
Có điều khi cậu đọc sách hoặc xem phim, cũng sẽ rất tập trung, xem một chút liền rất dễ quên mất việc ăn, vô cùng nghiêm túc.
Viêm Phi Ngang thấy cậu đọc tới quên hết tất cả, liền cầm nho từ trên đĩa lên bóc vỏ ra, cẩn thận bỏ hạt, rồi mới nhét vào cái miệng nhỏ của cậu, để cậu ngậm trong miệng từ từ ăn.
Mèo đen nhỏ ngồi xổm trên đùi Viêm Phi Ưng, Viêm tổng lúc này cũng đang lật tạp chí xem. Mèo đen nhỏ lúc nhìn tuấn nam mỹ nữ trong tạp chí, lại nhìn sóc bay nhỏ được Viêm Phi Ngang hầu hạ như Thái thượng hoàng, trong lòng nhất thời cảm thấy không cân bằng, một móng vuốt gạt phăng tạp chí trong tay Viêm Phi Ưng đi, tứ chi co quắp trên đùi anh.
Viêm Phi Ưng liếc mắt nhìn y cười hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi đói, muốn ăn cá khô nhỏ.” Mèo đen nhỏ liếm liếm móng vuốt, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh một cái.
Viêm tổng không nhịn được cười, “Đang ở trên máy bay, tôi biến không ra cá khô nhỏ, phải làm sao bây giờ?”
“Vậy anh nghĩ cách đi.” Mèo đen nhỏ quả đúng là ngông cuồng tự đại.
“Chậc, cậu đó.” Viêm Phi Ưng đưa ngón tay thon dài gãi gãi cái cằm nhỏ của y, thấy mèo đen nhỏ thoải mái tới ưỡn thẳng cổ, mới cười đến có chút bất đắc dĩ nói, “Nhóc này đúng sinh ra để làm chủ nhân của người khác, để tôi đi xem xem, có thể tìm được cái gì cho cậu ăn không.”
Hồ ly ngốc hoàn toàn không bị hai đôi này ngược, y ngồi một bên say sưa lật một quyển manga, tuy rằng y không hiểu chữ giản thể cho lắm, nhưng có tranh mà, không sao cả, đọc không hiểu có thể đoán!
Có thứ để giết thời gian, thời gian liền trở nên rất nhanh, khi đến thủ đô, sóc bay nhỏ còn chưa đọc xong hết một quyển sách.
Đến thủ đô, Viêm Phi Ngang trực tiếp cùng Tô Ngọ lên xe của Cục 9, hồ ly được Tô Ngọ dặn phải theo sát sau anh hai tới nhà họ Viêm, mọi chuyện xong xuôi sẽ trở về tìm y sau.
Lúc này hồ ly mới biết hóa ra sóc bay nhỏ lại có địa vị trong xã hội loài người tới vậy, còn có cả xe chuyên đưa đón, vừa nãy y còn nghe thấy người kia vô cùng cung kính gọi cậu là đại sư, trong lòng vô cùng hâm mộ, lại càng kiên định hơn về ý nghĩ muốn tiếp tục sống trong xã hội loài người.
Phòng làm việc của Cục 9 lại một đêm đèn đuốc sáng choang, Long Văn bị thương nặng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Cố Tinh Hà khi nhìn thấy bộ dạng kia của anh, sắc mặt đen sì trước nay chưa từng thấy.
“Người chạy rồi?” Hắn lau mặt hỏi.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang gật đầu, kể kĩ lại chuyện đó cho hắn nghe.
“Hừ, đúng là chuột chũi có thể đào đất! Người trơn trượt chạy đúng là nhanh.
Hắn mắng xong một câu, liền quay đầu hỏi Tô Ngọ: “ Long Văn không sao chứ? Thương nặng như vậy có thể để lại di chứng gì không?”
Tô Ngọ bây giờ dù sao cũng đang học ngành y, có rất nhiều từ chuyên môn cậu cũng đã từng nghe qua, nên đáp: “ Không đâu, em đã cho chú ấy ăn một trái cây có thể giúp chữa trị vết thương, chờ chú ấy tiêu hóa xong, cơ thể sẽ dần dần tốt lên, sẽ không làm thương tới căn cơ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nghe được lời này của Tô Ngọ, trong lòng Cố Tinh Hà cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong chuyện này, Viêm Phi Ngang bảo Tô Ngọ đến phòng làm việc của mình chơi, sau đó kéo Cố Tinh Hà tới phòng làm việc đặc thù kia.
“Sao vậy?”
“Có chút chuyện muốn nói với anh.”
Đồ trong phòng làm việc của Viêm Phi Ngang vẫn chẳng khác gì ngày trước, Tô Ngọ ngồi xuống ghế trước máy tính, mở máy tính ra, sau đó nhìn xung quanh bàn làm việc một chút.
Trên bàn làm việc ngoại trừ cặp văn kiện và hộp đựng bút ra, thì được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều ở góc bàn lại đặt một chậu cây nho nhỏ.
Tô Ngọ liếc mắt nhìn chậu cây kia một cái, lại nhìn thêm một lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi qua sờ một chút.
Trong chậu chính là cây lá xanh biếc đơn giản nhất, nhưng Tô Ngọ có thể cảm nhận được khí tức của những người khác từ đó, lại còn rất dày đặc nữa.
“Đây là chậu cây phát thống nhất trong phòng làm việc của tất cả mọi người, cậu không thích à?” Một giọng nói vang lên phía cửa phòng làm việc.
Tô Ngọ quay đầu, phát hiện mình đã từng gặp chủ nhân của giọng nói này mấy lần, đồng thời ấn tượng còn rất sâu sắc.
“Không phải là không thích.” Tô Ngọ lắc đầu.
Người kia cười với Tô Ngọ, nói: “Tôi tên Trần Nê Sinh, cậu tên là Tô Ngọ phải không.”
Trần Nê Sinh? Cái tên này thật là kì quái, Tô Ngọ gật đầu với cậu ta, cũng không có ý định tiếp lời.
Lúc này máy tính cuối cùng cũng đã khởi động xong, trên màn hình nền rộng lớn, chính là một bức ảnh chụp một chú sóc bay nhỏ, Tô Ngọ vừa liếc mắt đã nhận ra đó chính là mình, trên mặt không khỏi lộ nụ cười vui vẻ.
Trần Nê Sinh đi tới, cũng đúng lúc nhìn thấy màn hình nền kia, cậu ta cũng không liên tưởng tới điều gì cả, chẳng qua chỉ cảm thấy người đàn ông như Viêm Phi Ngang không ngờ lại thích sinh vật nhỏ mềm mại này, vẻ mặt nhàn nhạt, ngoài miệng lại cười nói: “Không ngờ Viêm thượng úy lại thích vật nuôi như vậy, thật đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc.”
Tô Ngọ nhất thời cảm thấy cực kì bất mãn, đây không phải là vật nuôi gì cả, là người yêu đấy có được không?!
Lúc này Tô Ngọ đã rất không thích người trẻ tuổi này rồi, nhưng cậu lại không biết phải làm sao mới có thể đuổi người ra khỏi phòng làm việc của Viêm Phi Ngang, chỉ có thể khó chịu trong lòng.
Cũng may rất nhanh Mạnh Thực đã vào phòng, anh ta thấy Trần Nê Sinh ở đây liền rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi thấy em trai của Viêm thượng úy tới đây, muốn tới chào cậu ấy một câu.” Cậu ta cười cười với Mạnh Thực, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, “Dù sao cũng là trẻ con, tôi lo cậu bé sẽ làm loạn phòng làm việc của Viêm thượng úy mất.”
Cậu ta một câu “vật nuôi”, hai câu “em trai”, cuối cùng chốt lại bằng “trẻ con”, Tô Ngọ giận tới mặt đỏ bừng lên, cậu trừng người trẻ tuổi tên Trần Nê Sinh này, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Tôi không phải là trẻ con, tôi là người yêu của Phi Ngang!” Cậu và Phi Ngang cũng đã giao phối rồi!!! Mới không phải là trẻ con hay vật nuôi gì hết!!!
Mạnh Thực cũng biết quan hệ giữa Tiểu Tô Ngọ và lão đại nhà mình, tên Trần Nê Sinh này thích đâm chọt, anh ta cũng nghe ra, lúc này càng giận tái mặt, “Nhân viên Trần này, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết quy định trong cao ốc này chứ, không được tùy tiện ra vào phòng làm việc của ‘người khác’, đây là quy định cơ bản nhất!”
Trần Nê Sinh bị anh ta nói thẳng mặt, sắc mặt lập tức hơi thay đổi một chút, chẳng qua người này rõ ràng là rất am hiểu cách xử sự, chẳng hề tranh luận với anh ta, chỉ cười cười áy náy nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Cậu ta nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Tô Ngọ một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi ra.
Tô Ngọ bị cái người không hiểu ra làm sao này làm cho cực kì cực kì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ bừng lên vì tức, hai nắm đấm nhỏ buông thõng bên người càng là giận tới phát run lên, lần đầu cậu muốn đánh người tới vậy!!! Không có lí do gì cả, chỉ là muốn đánh người!!!
Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng ra khỏi căn phòng kia, thấy Tô Ngọ đang trưng khuôn mặt sa sầm ngồi trên ghế làm việc, Mạnh Thực thì vây quanh cậu dỗ dành, trong lòng có chút nghi hoặc, “Sao vậy?”
Tô Ngọ nhìn thấy anh, oan ức trong lòng lập tức tăng lên tận mấy lần, cậu bỗng đứng dậy từ trên ghế, chạy tới nhào vào lòng anh, chôn mặt trước ngực anh, không nói tiếng nào.
Tô Ngọ ngoan thế nào, không ai rõ hơn Viêm Phi Ngang, cậu nhóc chưa bao giờ tùy tiện cáu giận, thấp giọng dỗ cậu vài câu không thấy cậu đỡ hơn, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là đành chuyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Thực.
Mạnh Thực cũng cảm thấy Trần Nê Sinh quá mức khó hiểu, đầy mặt buồn bực kể lại cho anh chuyện vừa rồi, đặc biệt còn cố tình thêm mắm dặm muối vào những lời Trần Nê Sinh vô tình hay cố ý nói với Tô Ngọ, cố gắng làm cho lão đại hiểu được Tiểu Tô Ngọ vừa rồi đã phải chịu oan ức lớn tới mức nào!
“Tôi hiểu rồi, cậu đi làm việc đi.” Viêm Phi Ngang ôm Tô Ngọ ngồi xuống ghế, đợi đến khi Mạnh Thực đã đóng cửa phòng làm việc lại rồi mới cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình của Tô Ngọ.
“Vẫn còn giận?” Viêm Phi Ngang ôm người ngồi lên đùi, dù có nói thế nào, cậu nhóc đã giận tới mức này, đối phương chắc chắn không vô tội là bao, anh ở nhà ngay cả quần lót còn không nỡ để Tô Ngọ giặt, sao có thể cam lòng để cậu bị người khác bắt nạt?
“Lần sau còn nghe thấy có ai dám nói chuyện như vậy với em ở Cục 9, em cứ để người đó ngày hôm sau không phải đi làm nữa.” Viêm Phi Ngang nhàn nhạt nói, tay lại mang theo chút trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, sợi tóc của cậu nhóc hoàn toàn tương tự tính cách của cậu, vừa nhỏ lại mềm mại, vuốt ve mái tóc cậu, tâm địa có cứng tới mức nào cũng sẽ trở nên mềm mại.
Tô Ngọ dưới sự kiên trì của anh, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn anh một cái, lẩm bẩm hỏi: “Có, có thật không?”
“Ừm, bây giờ địa vị của em ở Cục 9 rất cao, lãnh đạo bên trên vẫn luôn dặn bọn anh phải giữ quan hệ với em, một nhân viên không quá quan trọng trong phòng làm việc, lại dám gây xích mích quan hệ trong Cục 9 chúng ta, chỉ cần điều cậu ta đi làm việc ở chỗ khác là được rồi.” Viêm Phi Ngang nói nhẹ như mây. Sự thật cũng quả thực chính là như vậy, bởi tính đặc thù của các vụ án nơi Cục 9, rất nhiều bộ ngành phải phục tùng vô điều kiện, một người không quá quan trọng, đương nhiên cũng chẳng là gì cả.
Nội dung trong lời anh thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là… Viêm Phi Ngang vẫn luôn kiệm lợi như vậy lại nguyện ý nói nhiều tới vậy chỉ để dỗ cậu —— cũng bởi cậu cãi nhau thua với người ta —— thôi được rồi, thực ra trong lòng sóc bay nhỏ rất đắc ý, bởi cậu có thể chắc chắn, Phi Ngang sẽ tuyệt đối không kiên trì nói nhiều lời với người khác tới vậy.
“Vui chưa?” Thấy khóe miệng cậu không khống chế được mà cong lên, Viêm Phi Ngang đưa ngón tay chọt mũi cậu một cái.
“Ừm.” Tô Ngọ ngượng ngùng gật đầu, sau khi tức giận xong, cậu lại cảm thấy bản thân mình lòng dạ quá nhỏ mọn.
Sóc bay nhỏ ngoan tới làm người đau lòng, Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên cái miệng đang nở nụ cười kia một cái, rồi mới hôn lên trán cậu nói: “Vậy chúng ta về nhà đi, xuống máy bay xong em cũng chưa được nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Tô Ngọ được anh hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mặt đỏ ửng, thoạt nhìn càng ngoan hơn.
Bởi Viêm Phi Ngang có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Viêm Vân Hải nên họ trực tiếp trở lại nhà họ Viêm.
Khi họ về đến nhà, đã là sáng sớm. Khang Văn Thanh đã sớm chờ trong nhà, bữa sáng còn chuẩn bị bánh bao gạch cua và cả mì vằn thắn thịt tươi ngon do bà tự tay làm từ sáng sớm, chờ họ về mọi người mới cùng nhau dùng bữa.
Tô Ngọ khi ngồi vào bàn ăn quả nhiên là vô cùng vui sướng, ngửi thấy mùi thơm, nước miếng đều đã sắp chảy xuống rồi!
“Cẩn thận nóng.” Viêm Phi Ngang dặn.
Anh vừa mới nói xong, hồ ly bên kia vội vàng ăn bánh bao quả nhiên bị nóng bỏng đầy miệng, mọi người trên bàn nhất thời đều cười ồ lên, hoàn toàn không để ý tới hành động như trẻ con của y.
Tô Ngọ chớp chớp mắt với hồ ly, rồi mới bắt đầu ăn dưới sự hầu hạ của Viêm Phi Ngang.
Khi họ xuống trấn nhỏ dưới núi, thời gian còn sớm hơn dự tính, một đường đi xe lên thành phố, thời gian cũng chưa muộn.
Hồ ly hoàn toàn chính là một tên nhà quê lên thành phố, nhìn thấy thứ gì cũng trợn mắt lên kêu “oa oa” không ngừng, mèo đen nhỏ bên cạnh khinh thường bĩu môi: Hồ ly ngốc.
Kế hoạch vốn là tối đó lên máy bay bay về, nhưng Viêm Phi Ngang còn có chuyện khác, thế nên họ tạm thời đặt phòng trong khách sạn trước.
“Phi Ngang, anh muốn làm gì vậy?” Tô Ngọ vòng tới vòng lui quanh anh như một cái đuôi nhỏ.
Viêm Phi Ngang nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Muốn đi cùng không?”
“Có có có.” Tô Ngọ gật mạnh đầu, chớp đôi mắt to mong chờ nhìn anh.
“Đi thôi.” Viêm Phi Ngang cười với cậu, nắm tay cậu ra ngoài.
“Hai người đi đâu vậy?” Hồ ly thấy hai người Tô Ngọ đi, cũng đứng dậy muốn đi theo.
“Đi hẹn hò, cậu không được theo tới.” Tô Ngọ nói thẳng với y, bởi tính tình hồ ly phóng phóng khoáng khoáng, sẽ hoàn toàn không tức giận.
“Vậy cũng được.” Hồ ly không thể làm gì hơn là lại ngồi xuống.
Vì vậy Tô Ngọ vui vẻ cùng Viêm Phi Ngang ra ngoài, hồ ly thì ở lại khách sạn, anh hai tạm thời trông coi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tô Ngọ ngồi trên taxi, tò mò hỏi.
“Đi gặp một người, một người rất quan trọng, Tiểu Ngọ đừng nói cho người khác nhé.” Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu.
Tô Ngọ cái hiểu cái không gật đầu.
Cuối cùng nơi họ tới là một tiệm cà phê, Viêm Phi Ngang gọi một ly cà phê, dùng thìa đút cho Tô Ngọ thử một chút, khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ lập tức nhăn nhó lại, thè lưỡi nói: “Đắng quá.”
Viêm Phi Ngang cười cười, nhét cái thìa cậu đã dùng vào trong miệng mình nếm, thấy ngọt vô cùng.
“Nơi này có thứ khác có thể uống được không?” Tô Ngọ thèm thuồng hỏi.
Viêm Phi Ngang gọi phục vụ tới hỏi, cuối cùng phục vụ không chỉ bưng một ly sữa tới cho Tô Ngọ mà còn đặt một cái kẹo bông lên bàn trước mặt cậu, cười híp mắt nói với cậu: “Ông chủ chúng tôi nói vị tiên sinh này rất đẹp trai, thế nên tặng thêm cho cậu cái này nha.”
Bỗng được nghe người ta khen mình đẹp trai chứ không phải là đáng yêu hay gì khác, Tô Ngọ có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn.”
Hai người ngồi tại chỗ ung dung thong thả uống, mãi tận đến khi kẹo bông và sữa Tô Ngọ đều đã ăn hết, uống cạn sạch, người Viêm Phi Ngang chờ vẫn chưa tới.
Viêm Phi Ngang cau mày, sắc mặt dần trở nên nặng nề, anh lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Cục 9, đồng thời mở một chương trình đặc thù ra.
Tô Ngọ thấy vẻ mặt anh không tốt, cũng không dám quấy rầy anh, lo âu ngồi bên cạnh.
Thao tác trên điện thoại di động một hồi, Viêm Phi Ngang bỗng nói: “Tiểu Ngọ, em về khách sạn chờ anh trước có được không? Anh có chút chuyện cần đi xử lý.”
Tô Ngọ lo lắng hỏi: “Có phải là rất nguy hiểm không? Em, em đi cùng với anh!”
Viêm Phi Ngang trầm mặc nhìn cậu vài giây, sau đó gật đầu đồng ý, “Em nhất định phải đi theo sau lưng anh đấy, nhất định phải chú ý an toàn, biết chưa?”
“Được, em biết rồi.” Tô Ngọ tranh thủ được quyền lợi hành động, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai người trả tiền xong liền rời khỏi tiệm cà phê, Viêm Phi Ngang bắt một chiếc xe, hai người đi tới một nơi nào đó trong thành phố này.
Long Văn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng hôm nay mạng mình sẽ chấm dứt tại đây!
Anh đã lén lút làm việc nhiều năm vì Cục 9, cung cấp đủ các loại thông tin, vẫn ẩn núp rất khá, lần này phối hợp với người Cục 9 đánh bại một thế lực trong thành phố này, không ngờ bởi vậy mà cuối cùng lại làm bại lộ thân phận.
Anh máu me đầy mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lông tạp đứng ở đằng xa, bỗng giơ bàn tay đeo nhẫn phỉ thúy hình rồng kia lên, biển người xung quanh anh chỉ cảm thấy hoa mắt, người đàn ông mặc áo gió kia, đã biến thành một luồng lưu quang màu trắng sữa xuyên qua bức tường người của chúng, vọt về phía người sau lưng chúng!
Mục tiêu đang bị khóa chặt —— lông tạp hơi nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, lưu quang màu nâu lập tức tựa nước chảy, cuốn thành một cái vòi rồng xoay thật nhanh ngay trước mặt anh!
Lực hút của vòi rồng rất mạnh làm cho sức mạnh tấn công của Long Văn giảm hơn nửa! Lông tạp bỗng vừa tung người liền biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện lần nữa sau lưng Long Văn, một quyền đã là nỏ mạnh hết đà đá Long Văn vào vòi rồng như cối xay thịt kia!
Long Văn cứ nghĩ hôm nay mình sẽ chết ở đây! Làm việc vì Cục 9. Anh chưa bao giờ hối hận, chỉ đáng tiếc đời này của anh có lẽ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy người kia nữa…
“Long Văn ——!!!”
Trong đổ nát thê lương, bỗng có một bóng dáng mạnh mẽ bay tới, một cước đã bay lông tạp đã cho là đại công cáo thành dính lên vách tường.
Thịt toàn thân không ngừng bị cắt nát, Long Văn cứ nghĩ mình sẽ lập tức chết đi bỗng cảm nhận có một chùm sáng rực rỡ bao trên người mình, sau đó anh còn chưa kịp hiểu rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, toàn thân đã bay ra ngoài từ trong vòi rồng màu nâu hỗn loạn kia!
Đợi đến khi Long Văn toàn thân đau nhức, đầu váng mắt hoa, cuối cùng cũng mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp tới mức có chút quá mức. Chủ nhân của khuôn mặt nhỏ kia mấp máy môi giống như đang nói gì đó, nhưng đáng tiếc lúc này vọng vào trong tai Long Văn chỉ còn lại tiếng ong ong, căn bản không nghe thấy rõ bất kỳ điều gì cả.
Tô Ngọ thấy toàn thân người này đều “rách” tới không còn hình dáng, lo lắng vô cùng, nhanh chóng dùng linh lực trị liệu đơn giản cho anh một chút, sau đó lấy một trái cây ra đút cho anh ăn.
Long Văn không biết thiếu niên nhỏ này muốn làm gì, nhưng anh sắp đối diện với tử vong, càng thêm nhạy cảm với thiện ác, thiếu niên này không hề có ác ý với anh, anh nghĩ vậy trong lòng, vì vậy anh tiếp nhận thiện ý cuối cùng trước khi chết.
Ăn thứ có vị hơi ngọt kia vào, Long Văn có chút buồn ngủ.
Thật muốn gặp lại người kia, anh nghĩ, gặp lại được nhìn thấy người kia một lần là được rồi, cho dù tính tình của cậu ấy vẫn hay nóng giận như vậy, cũng không sao cả…
Tô Ngọ thấy người trước mắt nhắm hai mắt lại thì giật mình, nhìn kỹ mới biết anh chỉ tạm thời ngủ mê man mà thôi, lúc này mới cảm thấy yên lòng, đồng thời còn nhìn tới khuôn mặt của người này, mới phát hiện người đàn ông này cũng thật là đẹp trai!
Đương nhiên là vẫn không đẹp trai bằng Phi Ngang rồi! Tô Ngọ bổ sung thêm một câu trong lòng.
Lúc này tình huống của Viêm Phi Ngang bên kia càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn.
Từ khi cơ thể của Viêm Phi Ngang được cải tạo, có thể tu luyện, anh vẫn luôn tu hành với Tô Ngọ, đồng thời còn học được cách rút linh khí chuyển đổi thành sức mạnh cho bản thân, lông tạp mang người tới vây công Long Văn, anh trước đây căn bản không tìm được cách giải quyết nan đề, nhưng bây giờ tất cả những chuyện trước mặt anh đây đều không đáng nhắc tới!
Từng luồng từng luồng ánh sáng màu đỏ vàng ngập tràn chính khí lưu chuyển trên mặt đất, người muốn phản kháng gần như vừa mới đụng tới tia sáng chói mắt kia, ngay lập tức giống như cành gãy lá khô bị quét bay ra ngoài!
Lông tạp trước đây từng đối đầu với Viêm Phi Ngang một lần, thế nên lúc đầu gã căn bản không đặt Viêm Phi Ngang trong mắt, gã chỉ lo Tô Ngọ kia, tên kia tuyệt đối có thể làm cho gã tan xương nát thịt!
Nhưng làm gã không ngờ đến chính là, người đàn ông trước mặt vốn chỉ là người bình thường kia không ngờ lại trở nên mạnh mẽ tới vậy chỉ trong một thời gian ngắn! Lông tạp nghĩ thật nhanh, xoay người bỏ chạy.
Viêm Phi Ngang lập tức muốn chạy đuổi theo, ngay cả Tô Ngọ đã cứu người xong cũng nghĩ vậy, đối đầu với cả hai người này cùng một lúc, trong lòng lông tạp biết bản thân hoàn toàn không có phần thắng, gã lùi lại phía sau, đồng thời còn gọi những kẻ mình mang đến kia lại gần làm bia đỡ đạn cho mình, một đường dùng cơ thể thay gã chống lại công kích của hai người!
Những kẻ này tuy rằng sức mạnh đều không đủ mạnh, nhưng đủ để cuốn lấy Viêm Phi Ngang, trong lòng Tô Ngọ không khỏi lo lắng, trên người bỗng thả một tấm lưới ánh sáng ra, phô thiên cái địa chụp về phía người lông tạp!
Lông tạp thầm nghĩ không ổn, bỗng co rụt lại xuống dưới đất, đợi đến khi lưới ánh sáng của Tô Ngọ chụp xuống đất, sau đó vây chặt người lại, đã phát hiện trên mặt đất căn bản không còn gì cả!
“Đã có chuyện gì xảy ra???” Tô Ngọ vòng tới vòng lui xung quanh cái hố nông bị lưới ánh sáng tạo ra, chính là không tìm được chút vết tích nào!
Viêm Phi Ngang cẩn thận tìm trên mặt đất một lần, cau mày nói: “Gã chạy trốn rồi.”
“Vậy mà vẫn có thể chạy trốn được à?” Tô Ngọ vẫn rất có tự tin đối với cái lưới ánh sáng mình vừa nghĩ ra kia, không ngờ người cứ như vậy mà trốn, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, an ủi: “Có lẽ là sức mạnh của gã có liên quan tới thuộc tính ‘thổ’, thế nên có cách thoát thân đặc biệt gì đó.”
Tô Ngọ nặng nề thở ra một hơi, lời như vậy mặc dù không sai, nhưng cậu vẫn rất phiền muộn! Vốn tưởng rằng mình bỗng trở nên thật lợi hại, quay đầu lại phát hiện căn bản không có gì có thể dùng được!
“Hay là để em đuổi theo gã?” Tô Ngọ không cam lòng nói.
“Đừng đi, nơi này không phải là thủ đô, chúng ta không hiểu rõ, rất nguy hiểm.”
Tô Ngọ nghe anh nói như vậy, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn gật đầu coi như bỏ đi.
Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó sắc mặt nghiêm túc đi tới chỗ Long Văn.
Bộ dáng Long Văn thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng chỉ cần anh vẫn còn một hơi thở, thiên sứ nhỏ Tô Ngọ sẽ có biện pháp giúp anh sống lại, Viêm Phi Ngang không hề lo lắng về điểm này.
“Anh ấy sao rồi?”
“Chú ấy bị thương rất nặng, có thể sẽ phải dưỡng sức một thời gian, mới có thể tốt lên được.” Tô Ngọ nói.
Viêm Phi Ngang gật đầu. Anh quay đầu liếc mắt nhìn những kẻ ngã trên đất, những kẻ này gần như đều còn sống, nếu có thể mang về, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với Cục 9, thế là anh nhờ Tô Ngọ thu toàn bộ chúng vào trong bọc quần áo, như vậy cho dù có mang người trở lại thủ đô, cũng sẽ tuyệt không có ai phát hiện ra!
Cục 9 ở đây cũng có nhân viên làm việc, họ rất nhanh đã tới thu dọn tàn cục. Đồng thời Viêm Phi Ngang cũng nhận được điện thoại của Cố Tinh Hà.
“Đã có chuyện gì xảy ra? Long Văn làm sao rồi?” Ngữ khí Cố Tinh Hà nghe vô cùng nôn nóng, giọng nói cực kỳ dọa người.
“Ừm, chúng tôi chỉ cần chậm thêm một bước, anh ấy sẽ mất mạng.” Không biết vì sao, Viêm Phi Ngang vẫn luôn không nhiều lời lại nói thêm một câu như vậy.
Quả nhiên nghe thấy câu nói này, lửa giận của Cố Tinh Hà gần như đã biến thành lửa thật truyền qua tín hiệu điện thoại di động, “Mấy người về ngay lập tức! Tôi bảo người sắp xếp chuyên cơ!”
“Được.”
Có chuyên cơ của Cục 9, tất cả các thủ tục đều được miễn, bao gồm cả chuyện vé máy bay của hồ ly họ vẫn đang lo lắng, bây giờ cũng không cần phải lo nữa.
Sau khi Viêm Phi Ưng thu dọn một chút ở khách sạn xong, liền mang theo mèo đen nhỏ và hồ ly tới địa điểm đã hẹn.
“Không sao chứ?” Anh không hỏi nhiều chuyện liên quan tới Cục 9, chỉ lo hai em trai sẽ gặp chuyện, không để ý tới an nguy của bản thân.
Viêm Phi Ngang lắc lắc đầu với anh, ra hiệu anh không cần phải lo lắng.
Điều kiện của chuyên cơ rất bình thường, nhưng lại thắng ở chỗ không có ai quấy rầy.
Bay từ đây về thủ đô tốn không ít thời gian, trên máy bay có chút tẻ nhạt, Viêm Phi Ngang liền lấy một quyển sách, ôm Tô Ngọ cùng đọc. Ngoài ra, trước khi lên máy bay, Viêm Phi Ưng còn mua một túi hoa quả, sau khi chia cho anh em trong Cục 9 xong, còn lại bao nhiêu Viêm Phi Ngang liền rửa sạch đặt lên bàn, cùng Tô Ngọ vừa đọc sách vừa ăn hoa quả.
Thân là một tên ăn vặt hợp lệ, Tô Ngọ gần như thích tất cả những thứ gì có thể ăn được.
Có điều khi cậu đọc sách hoặc xem phim, cũng sẽ rất tập trung, xem một chút liền rất dễ quên mất việc ăn, vô cùng nghiêm túc.
Viêm Phi Ngang thấy cậu đọc tới quên hết tất cả, liền cầm nho từ trên đĩa lên bóc vỏ ra, cẩn thận bỏ hạt, rồi mới nhét vào cái miệng nhỏ của cậu, để cậu ngậm trong miệng từ từ ăn.
Mèo đen nhỏ ngồi xổm trên đùi Viêm Phi Ưng, Viêm tổng lúc này cũng đang lật tạp chí xem. Mèo đen nhỏ lúc nhìn tuấn nam mỹ nữ trong tạp chí, lại nhìn sóc bay nhỏ được Viêm Phi Ngang hầu hạ như Thái thượng hoàng, trong lòng nhất thời cảm thấy không cân bằng, một móng vuốt gạt phăng tạp chí trong tay Viêm Phi Ưng đi, tứ chi co quắp trên đùi anh.
Viêm Phi Ưng liếc mắt nhìn y cười hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi đói, muốn ăn cá khô nhỏ.” Mèo đen nhỏ liếm liếm móng vuốt, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh một cái.
Viêm tổng không nhịn được cười, “Đang ở trên máy bay, tôi biến không ra cá khô nhỏ, phải làm sao bây giờ?”
“Vậy anh nghĩ cách đi.” Mèo đen nhỏ quả đúng là ngông cuồng tự đại.
“Chậc, cậu đó.” Viêm Phi Ưng đưa ngón tay thon dài gãi gãi cái cằm nhỏ của y, thấy mèo đen nhỏ thoải mái tới ưỡn thẳng cổ, mới cười đến có chút bất đắc dĩ nói, “Nhóc này đúng sinh ra để làm chủ nhân của người khác, để tôi đi xem xem, có thể tìm được cái gì cho cậu ăn không.”
Hồ ly ngốc hoàn toàn không bị hai đôi này ngược, y ngồi một bên say sưa lật một quyển manga, tuy rằng y không hiểu chữ giản thể cho lắm, nhưng có tranh mà, không sao cả, đọc không hiểu có thể đoán!
Có thứ để giết thời gian, thời gian liền trở nên rất nhanh, khi đến thủ đô, sóc bay nhỏ còn chưa đọc xong hết một quyển sách.
Đến thủ đô, Viêm Phi Ngang trực tiếp cùng Tô Ngọ lên xe của Cục 9, hồ ly được Tô Ngọ dặn phải theo sát sau anh hai tới nhà họ Viêm, mọi chuyện xong xuôi sẽ trở về tìm y sau.
Lúc này hồ ly mới biết hóa ra sóc bay nhỏ lại có địa vị trong xã hội loài người tới vậy, còn có cả xe chuyên đưa đón, vừa nãy y còn nghe thấy người kia vô cùng cung kính gọi cậu là đại sư, trong lòng vô cùng hâm mộ, lại càng kiên định hơn về ý nghĩ muốn tiếp tục sống trong xã hội loài người.
Phòng làm việc của Cục 9 lại một đêm đèn đuốc sáng choang, Long Văn bị thương nặng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Cố Tinh Hà khi nhìn thấy bộ dạng kia của anh, sắc mặt đen sì trước nay chưa từng thấy.
“Người chạy rồi?” Hắn lau mặt hỏi.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang gật đầu, kể kĩ lại chuyện đó cho hắn nghe.
“Hừ, đúng là chuột chũi có thể đào đất! Người trơn trượt chạy đúng là nhanh.
Hắn mắng xong một câu, liền quay đầu hỏi Tô Ngọ: “ Long Văn không sao chứ? Thương nặng như vậy có thể để lại di chứng gì không?”
Tô Ngọ bây giờ dù sao cũng đang học ngành y, có rất nhiều từ chuyên môn cậu cũng đã từng nghe qua, nên đáp: “ Không đâu, em đã cho chú ấy ăn một trái cây có thể giúp chữa trị vết thương, chờ chú ấy tiêu hóa xong, cơ thể sẽ dần dần tốt lên, sẽ không làm thương tới căn cơ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nghe được lời này của Tô Ngọ, trong lòng Cố Tinh Hà cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong chuyện này, Viêm Phi Ngang bảo Tô Ngọ đến phòng làm việc của mình chơi, sau đó kéo Cố Tinh Hà tới phòng làm việc đặc thù kia.
“Sao vậy?”
“Có chút chuyện muốn nói với anh.”
Đồ trong phòng làm việc của Viêm Phi Ngang vẫn chẳng khác gì ngày trước, Tô Ngọ ngồi xuống ghế trước máy tính, mở máy tính ra, sau đó nhìn xung quanh bàn làm việc một chút.
Trên bàn làm việc ngoại trừ cặp văn kiện và hộp đựng bút ra, thì được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều ở góc bàn lại đặt một chậu cây nho nhỏ.
Tô Ngọ liếc mắt nhìn chậu cây kia một cái, lại nhìn thêm một lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi qua sờ một chút.
Trong chậu chính là cây lá xanh biếc đơn giản nhất, nhưng Tô Ngọ có thể cảm nhận được khí tức của những người khác từ đó, lại còn rất dày đặc nữa.
“Đây là chậu cây phát thống nhất trong phòng làm việc của tất cả mọi người, cậu không thích à?” Một giọng nói vang lên phía cửa phòng làm việc.
Tô Ngọ quay đầu, phát hiện mình đã từng gặp chủ nhân của giọng nói này mấy lần, đồng thời ấn tượng còn rất sâu sắc.
“Không phải là không thích.” Tô Ngọ lắc đầu.
Người kia cười với Tô Ngọ, nói: “Tôi tên Trần Nê Sinh, cậu tên là Tô Ngọ phải không.”
Trần Nê Sinh? Cái tên này thật là kì quái, Tô Ngọ gật đầu với cậu ta, cũng không có ý định tiếp lời.
Lúc này máy tính cuối cùng cũng đã khởi động xong, trên màn hình nền rộng lớn, chính là một bức ảnh chụp một chú sóc bay nhỏ, Tô Ngọ vừa liếc mắt đã nhận ra đó chính là mình, trên mặt không khỏi lộ nụ cười vui vẻ.
Trần Nê Sinh đi tới, cũng đúng lúc nhìn thấy màn hình nền kia, cậu ta cũng không liên tưởng tới điều gì cả, chẳng qua chỉ cảm thấy người đàn ông như Viêm Phi Ngang không ngờ lại thích sinh vật nhỏ mềm mại này, vẻ mặt nhàn nhạt, ngoài miệng lại cười nói: “Không ngờ Viêm thượng úy lại thích vật nuôi như vậy, thật đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc.”
Tô Ngọ nhất thời cảm thấy cực kì bất mãn, đây không phải là vật nuôi gì cả, là người yêu đấy có được không?!
Lúc này Tô Ngọ đã rất không thích người trẻ tuổi này rồi, nhưng cậu lại không biết phải làm sao mới có thể đuổi người ra khỏi phòng làm việc của Viêm Phi Ngang, chỉ có thể khó chịu trong lòng.
Cũng may rất nhanh Mạnh Thực đã vào phòng, anh ta thấy Trần Nê Sinh ở đây liền rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi thấy em trai của Viêm thượng úy tới đây, muốn tới chào cậu ấy một câu.” Cậu ta cười cười với Mạnh Thực, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, “Dù sao cũng là trẻ con, tôi lo cậu bé sẽ làm loạn phòng làm việc của Viêm thượng úy mất.”
Cậu ta một câu “vật nuôi”, hai câu “em trai”, cuối cùng chốt lại bằng “trẻ con”, Tô Ngọ giận tới mặt đỏ bừng lên, cậu trừng người trẻ tuổi tên Trần Nê Sinh này, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Tôi không phải là trẻ con, tôi là người yêu của Phi Ngang!” Cậu và Phi Ngang cũng đã giao phối rồi!!! Mới không phải là trẻ con hay vật nuôi gì hết!!!
Mạnh Thực cũng biết quan hệ giữa Tiểu Tô Ngọ và lão đại nhà mình, tên Trần Nê Sinh này thích đâm chọt, anh ta cũng nghe ra, lúc này càng giận tái mặt, “Nhân viên Trần này, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết quy định trong cao ốc này chứ, không được tùy tiện ra vào phòng làm việc của ‘người khác’, đây là quy định cơ bản nhất!”
Trần Nê Sinh bị anh ta nói thẳng mặt, sắc mặt lập tức hơi thay đổi một chút, chẳng qua người này rõ ràng là rất am hiểu cách xử sự, chẳng hề tranh luận với anh ta, chỉ cười cười áy náy nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Cậu ta nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Tô Ngọ một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi ra.
Tô Ngọ bị cái người không hiểu ra làm sao này làm cho cực kì cực kì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ bừng lên vì tức, hai nắm đấm nhỏ buông thõng bên người càng là giận tới phát run lên, lần đầu cậu muốn đánh người tới vậy!!! Không có lí do gì cả, chỉ là muốn đánh người!!!
Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng ra khỏi căn phòng kia, thấy Tô Ngọ đang trưng khuôn mặt sa sầm ngồi trên ghế làm việc, Mạnh Thực thì vây quanh cậu dỗ dành, trong lòng có chút nghi hoặc, “Sao vậy?”
Tô Ngọ nhìn thấy anh, oan ức trong lòng lập tức tăng lên tận mấy lần, cậu bỗng đứng dậy từ trên ghế, chạy tới nhào vào lòng anh, chôn mặt trước ngực anh, không nói tiếng nào.
Tô Ngọ ngoan thế nào, không ai rõ hơn Viêm Phi Ngang, cậu nhóc chưa bao giờ tùy tiện cáu giận, thấp giọng dỗ cậu vài câu không thấy cậu đỡ hơn, Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là đành chuyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Thực.
Mạnh Thực cũng cảm thấy Trần Nê Sinh quá mức khó hiểu, đầy mặt buồn bực kể lại cho anh chuyện vừa rồi, đặc biệt còn cố tình thêm mắm dặm muối vào những lời Trần Nê Sinh vô tình hay cố ý nói với Tô Ngọ, cố gắng làm cho lão đại hiểu được Tiểu Tô Ngọ vừa rồi đã phải chịu oan ức lớn tới mức nào!
“Tôi hiểu rồi, cậu đi làm việc đi.” Viêm Phi Ngang ôm Tô Ngọ ngồi xuống ghế, đợi đến khi Mạnh Thực đã đóng cửa phòng làm việc lại rồi mới cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình của Tô Ngọ.
“Vẫn còn giận?” Viêm Phi Ngang ôm người ngồi lên đùi, dù có nói thế nào, cậu nhóc đã giận tới mức này, đối phương chắc chắn không vô tội là bao, anh ở nhà ngay cả quần lót còn không nỡ để Tô Ngọ giặt, sao có thể cam lòng để cậu bị người khác bắt nạt?
“Lần sau còn nghe thấy có ai dám nói chuyện như vậy với em ở Cục 9, em cứ để người đó ngày hôm sau không phải đi làm nữa.” Viêm Phi Ngang nhàn nhạt nói, tay lại mang theo chút trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, sợi tóc của cậu nhóc hoàn toàn tương tự tính cách của cậu, vừa nhỏ lại mềm mại, vuốt ve mái tóc cậu, tâm địa có cứng tới mức nào cũng sẽ trở nên mềm mại.
Tô Ngọ dưới sự kiên trì của anh, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn anh một cái, lẩm bẩm hỏi: “Có, có thật không?”
“Ừm, bây giờ địa vị của em ở Cục 9 rất cao, lãnh đạo bên trên vẫn luôn dặn bọn anh phải giữ quan hệ với em, một nhân viên không quá quan trọng trong phòng làm việc, lại dám gây xích mích quan hệ trong Cục 9 chúng ta, chỉ cần điều cậu ta đi làm việc ở chỗ khác là được rồi.” Viêm Phi Ngang nói nhẹ như mây. Sự thật cũng quả thực chính là như vậy, bởi tính đặc thù của các vụ án nơi Cục 9, rất nhiều bộ ngành phải phục tùng vô điều kiện, một người không quá quan trọng, đương nhiên cũng chẳng là gì cả.
Nội dung trong lời anh thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là… Viêm Phi Ngang vẫn luôn kiệm lợi như vậy lại nguyện ý nói nhiều tới vậy chỉ để dỗ cậu —— cũng bởi cậu cãi nhau thua với người ta —— thôi được rồi, thực ra trong lòng sóc bay nhỏ rất đắc ý, bởi cậu có thể chắc chắn, Phi Ngang sẽ tuyệt đối không kiên trì nói nhiều lời với người khác tới vậy.
“Vui chưa?” Thấy khóe miệng cậu không khống chế được mà cong lên, Viêm Phi Ngang đưa ngón tay chọt mũi cậu một cái.
“Ừm.” Tô Ngọ ngượng ngùng gật đầu, sau khi tức giận xong, cậu lại cảm thấy bản thân mình lòng dạ quá nhỏ mọn.
Sóc bay nhỏ ngoan tới làm người đau lòng, Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên cái miệng đang nở nụ cười kia một cái, rồi mới hôn lên trán cậu nói: “Vậy chúng ta về nhà đi, xuống máy bay xong em cũng chưa được nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Tô Ngọ được anh hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mặt đỏ ửng, thoạt nhìn càng ngoan hơn.
Bởi Viêm Phi Ngang có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Viêm Vân Hải nên họ trực tiếp trở lại nhà họ Viêm.
Khi họ về đến nhà, đã là sáng sớm. Khang Văn Thanh đã sớm chờ trong nhà, bữa sáng còn chuẩn bị bánh bao gạch cua và cả mì vằn thắn thịt tươi ngon do bà tự tay làm từ sáng sớm, chờ họ về mọi người mới cùng nhau dùng bữa.
Tô Ngọ khi ngồi vào bàn ăn quả nhiên là vô cùng vui sướng, ngửi thấy mùi thơm, nước miếng đều đã sắp chảy xuống rồi!
“Cẩn thận nóng.” Viêm Phi Ngang dặn.
Anh vừa mới nói xong, hồ ly bên kia vội vàng ăn bánh bao quả nhiên bị nóng bỏng đầy miệng, mọi người trên bàn nhất thời đều cười ồ lên, hoàn toàn không để ý tới hành động như trẻ con của y.
Tô Ngọ chớp chớp mắt với hồ ly, rồi mới bắt đầu ăn dưới sự hầu hạ của Viêm Phi Ngang.