Các thú con có thể biến thành manh vật cũng có thể biến thành hình người, hơn nữa có lẽ là do thiên tính của động vật hoang dã, mới sinh ra chưa được bao lâu, nguyên hình của các bé đã nhanh chóng cứng cáp hẳn lên, ở hình người còn cần người lớn bế trong tay chỉ lo đói, lo lạnh thì nguyên hình đã có thể bò tới bò lui khắp nơi, nghịch tung trời.
Vì thế chuyện cho các bé bú sữa cuối cùng cũng không cần điều động cả nhà tới bế đút nữa, mỗi lần các thú con muốn uống sữa, chỉ cần biến về nguyên hình giống ba ba Tô Ngọ, sau đó cả một đám nằm quanh đĩa sữa, ngoan ngoãn liếm liếm uống sữa là được.
Chỉ có bé năm ngoan nhất, cũng là mềm mại nhất bởi quá đói mà cuống cả lên, cơ thể quá mềm mại, mới đầu còn lăn tọt vào trong đĩa sữa, Viêm Phi Ngang trông ở bên cạnh bị dọa sợ quá chừng, đành phải ôm bé trong lòng bàn tay, tìm một cái xilanh sạch sẽ đút cho bé ăn —— vốn muốn để bé biến về hình người dùng bình sữa đút nhưng lại lo một đứa biến hình, mấy đứa khác cũng sẽ biến về theo nên đành thôi.
Còn chưa tới đêm 30, ngày hôm sau Viêm Phi Ngang còn phải tiếp tục đi làm, mặc dù anh không hề trưng cái vẻ mặt gặp ai cũng cười đắc ý nhưng trên người mơ hồ cũng có thể nhận ra được điều gì đó.
Đáng tiếc mỗi lần tới ngày lễ ngày tết Cục 9 luôn bận rộn nhất, trên dưới Cục 9 bận tới chân không chạm đất, một năm này có thể nói họ đã đối đầu chính diện với đám người kia, lần đầu không cần quản ngoài sáng trong tối đều đã có được những thành công to lớn, phá hủy vài căn cứ liên lạc trong tối của đối phương, nhưng càng là lúc này, càng không được thả lỏng cảnh giác, các chiến sĩ trong trụ sở huấn luyện vừa mới sát hạch xong đã bị điều đi ngay, tiến hành những nhiệm vụ nghiêm mật, phòng đám người kia thừa dịp làm chuyện gì đó trong lúc mọi người đang mải ăn Tết.
Chẳng qua dù có như vậy thì Cố Tinh Hà vẫn phát hiện tâm tình của Viêm Phi Ngang đã thay đổi một cách vi diệu, dù sao hắn cũng làm cái nghề này, chút tâm tình ấy của Viêm Phi Ngang trong mắt hắn vẫn cực kì dễ nhìn ra.
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không?” Cố Tinh Hà nhân lúc đi uống nước liền hỏi anh một câu.
Viêm Phi Ngang cũng biết hắn đã nhìn ra, anh cũng không giấu, nói lại lời giải thích mà mọi người trong nhà đã biên sẵn ra.
“Năm đứa? Cậu không cần mạng nữa hả!” Cố Tinh Hà vừa nghe thấy liền nhịn không được mà tránh xa anh ra một chút. Trong nhà cha nuôi của hắn có không ít trẻ con, nhưng đứa nào cũng đều chỉ là con một, được yêu chiều vô cùng, cơ mà đám trẻ con đâu có đứa nào không phải là hùng hài tử, chỉ mới nghĩ vậy thôi hắn đã nhịn không được nhanh chóng phân rõ giới hạn với anh!
“Thằng cả và bé út rất hiểu chuyện.” Dù sao cũng là con trai mình, mấy đứa nghịch ngợm kia Viêm Phi Ngang tự động không nhắc tới, nói chung chỉ cần sau này anh quản giáo thật nghiêm là được rồi.
Dù là vậy, Cố Tinh Hà vẫn duy trì thái độ kính sợ, tránh thật xa anh ra.
Có điều, hắn nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Hay là cứ để tôi trực ban ngày Tết cho, cậu về nhà đi, năm đứa nhỏ chắc là cần không ít người chăm sóc nhỉ?”
Viêm Phi Ngang nghĩ xong vẫn từ chối, anh lắc đầu nói: “Nhà đông người, mọi người có thể giúp chăm được.”
“Không phải cậu chăm thì vẫn là không chăm thôi, cậu không muốn chơi với các con nhiều hơn sao?”
“Sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
Cuối cùng hai người thỏa thuận với nhau, chiều 30, Viêm Phi Ngang tan làm như thường lệ, tối Cố Tinh Hà sẽ ở lại Cục 9, đề phòng có bất kì bất trắc gì, tiện điều động nhân thủ luôn.
Nhà họ Viêm bên này cũng cực kì bận rộn, đặc biệt là Khang Văn Thanh, mỗi ngày đều vừa phải tranh thủ thời gian dỗ, cho các tiểu tâm can ăn sữa, vừa phải bận rộn chuẩn bị ăn Tết, bận tới chân không chạm đất, chẳng qua bà dù bận nhưng vẫn rất vui, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Vì không muốn mọi người trong nhà sau khi biết nguyên hình của bọn nhỏ lại không thể tiếp thu được nên Tô Ngọ đã bắt đầu huấn luyện các bé khống chế năng lực hóa hình của mình.
Lũ nhỏ không giống với cậu, hồ ly và mèo đen nhỏ, các bé được sinh ra từ trong yêu đan, là yêu trời sinh, biết hóa hình ngay từ lúc mới sinh ra, trời sinh linh lực cũng mạnh mẽ phi thường, đây chính là thiên phú mạnh mẽ mà hai người ba dành cho các bé, chỉ cần sau này đốc thúc các bé tu luyện chăm chỉ, thì thời gian qua đi, chắc chắn các bé sẽ đều lập được công tích.
Có lẽ bởi huyết mạch tương liên nên các bé trời sinh thích thân cận với hai ba ba ruột của mình, đặc biệt là khi ở nguyên hình, thích nhất là lăn lộn trong bàn tay rộng ấm nóng của ba ba Phi Ngang, cũng thích cọ cọ ba ba Tô Ngọ, đồng thời lúc này, có lẽ là do bản năng của động vật có hình thể nhỏ yếu, mà các bé khá bài xích những con người hoặc sinh vật khác tới gần, bởi vậy khi các bé duy trì nguyên hình, người nhà họ Viêm sẽ tận lực không ở trước mặt các bé, tránh cho các bé thấy sợ sệt. Có điều khi các bé hóa thành hình người, cũng không còn bài xích thân cận với người lớn nữa, cũng chỉ lúc này, mọi người mới có thể yêu thương tới gần bế các bé lên hôn hôn, sờ sờ cho thỏa nỗi lòng.
Hơn nữa đề phòng các bé mặc quần áo xong bế lên lại biến về nguyên hình, Khang Văn Thanh còn thiết kế một loại quần áo có thể lật thành một cái túi, như vậy, nhỡ khi các bé được họ bế lên lại đột nhiên biến về nguyên hình bị quần áo trùm lên thì cũng sẽ không bị ngã xuống dưới đất nữa, phải nói là vô cùng dụng tâm.
“Được rồi, các con ăn hết sữa rồi phải dùng khăn ở đây lau miệng một chút, biết chưa nào?” Tô Ngọ ngồi xổm trước đĩa sữa, nghiêm túc dạy bảo năm thú con, “Phải sạch sẽ biết chưa?!”
“Chít!” Năm thú con đều kêu lên, sau đó xếp thành hàng đi tới bên khăn lau miệng, thoạt nhìn cực kì ngoan ngoãn.
Đương nhiên cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, bé hai chớp mắt một cái bắt đầu nghĩ ra chuyện xấu để làm, quay đầu lập tức ủn ngã bé ba có cái mông tròn tròn đang đứng sau lưng mình, bé ba đầy mặt ngơ ngác bị ngã liền đụng phải bé tư đứng sau, bé tư lúc ngã lại đụng phải bé năm nhỏ nhất đứng cuối cùng.
Bé năm vóc dáng nho nhỏ mềm mại là thảm nhất, cái đầu nhỏ lập tức đụng phải cái đĩa sứ trắng bên cạnh, nhất thời bị cộc đầu đau quá, bé đầy mặt ấm ức chít chít khóc lên, cũng không hiểu tại sao các anh trai lại đẩy mình.
“Ai nha, bé hai này sao con lại nghịch như vậy!” Tô Ngọ bò qua thật nhanh, vừa đưa móng vuốt hiệp lực cùng bé cả đánh cho ba đứa nhóc một cái, vừa đi tới trước mặt bé năm liếm liếm chỗ đau bị cộc đầu của bé.
Lần này Tô Ngọ thật sự giận rồi, cậu trừng mắt dùng linh lực tách mấy đứa nghịch ngợm ra đứng sang một bên, phạt các bé, “Các con còn cứ bắt nạt em trai như vậy nữa thì bữa tối nay không có sữa uống đâu nhé!”
“Chít chít chít! Chít chít!”
Không có sữa uống thật đúng là ~ hình phạt cực nặng! Ba tên nhóc quả nhiên bị dọa sợ, bé hai sai bé ba thanh minh với ba ba, bé ba lại bảo bé tư đi làm, kết quả bé tư vừa mới chít chít với Tô Ngọ hai tiếng, liền bị Tô Ngọ dùng móng vuốt vỗ cho ba đứa mỗi đứa một cái.
“Các con quá nghịch ngợm!” Tô Ngọ phạt ba đứa đứng trước đĩa sữa, còn phải đi xin lỗi bé năm nữa.
Trong suy nghĩ của các bé thú con mới sinh, cuộc sống chỉ là ăn uống chơi đùa, xin lỗi là gì, các bé nghe không hiểu!
Tô Ngọ giận đến không biết làm thế nào, nhịn không được mà thở dài, bây giờ cuối cùng cậu cũng hơi hối hận vì đã một lần sinh nhiều thú con đến vậy, thật là khó dạy bảo!
Có điều người làm ba như Tô Ngọ không có cách nào, không có nghĩa là anh cả trong đám thú con không có cách. Bé cả dỗ em trai nhỏ xíu nín khóc, lại đi tới trước mặt ba em trai lần lượt dạy bảo mỗi đứa một lần, có câu nói chỉ có nắm đấm cứng mới có hiệu quả dài lâu, bé hai, bé ba, bé tư không chịu nổi nắm đấm dạy bảo của anh cả, cuối cùng đều ngoan ngoãn đàng hoàng lại, ngoan ngoãn đi xin lỗi bé năm, cũng chính là thè lưỡi liếm liếm lên nơi bị đau của bé, lại dùng mũi khịt khịt húc nhẹ vào người bé, bé năm hiền khô quay đầu đã quên ngay chuyện bị bắt nạt, cũng vòng tới vòng lui sau mông các bé khác chơi đùa, có chuyện gì xảy ra anh cả cũng sẽ giúp bé nha.
Viêm Phi Ngang tới khuya mới trở về nhà, Tô Ngọ vội kể lại chuyện của mấy thú con cho anh nghe, có chút buồn bực nói: “Phi Ngang, có phải em đã làm sai rồi không?”
Ý cậu chính là chuyện một lần đẻ tận năm thú con, Viêm Phi Ngang dù là người nghiêm túc nhưng căn bản không nỡ nói gì cậu, anh xoa xoa đầu cậu an ủi: “Không đâu, mọi người trong nhà đều rất vui vì một lần lại có thể có nhiều bảo bối như vậy tới nhà, chỉ là lần sau gặp chuyện tương tự, em nhớ thương lượng với anh trước, biết chưa?”
“Ừm, em biết rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, cọ cọ lên ngón tay anh.
Trong lòng bàn tay Viêm Phi Ngang là một cục tròn tròn mềm mại, anh nghĩ một lúc vẫn không nhịn nổi, hỏi cậu lúc nào mới có thể hóa hình một lần nữa —— anh vốn không định hỏi, để tránh tạo thêm áp lực cho Tô Ngọ, chỉ là gần đây tâm sự cậu lên xuống hơi nhiều, anh rất muốn ôm thật chặt người yêu bé nhỏ vào trong lòng, dùng cơ thể bày tỏ cho cậu hiểu cảm thụ sâu trong lòng anh.
“Có lẽ cần thêm mấy ngày nữa, linh lực của em rất mau sẽ khôi phục lại thôi.” Tô Ngọ nói xong liền bò lên cổ anh cọ cọ.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang nâng cậu trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.
Tối Viêm Phi Ngang tan làm về nhà rất muộn, các bé con đều đã ngủ trên giường lớn, Viêm Phi Ngang chỉ có thể lại gần hôn một cái lên khuôn mặt càng lúc càng thêm trắng mịn đáng yêu của các con, biểu đạt tình thương của cha. Sau đó mới có chút thời gian ăn qua loa vài thứ rồi lên giường cùng tu luyện với Tô Ngọ.
Sáng ngày hôm sau, Viêm Phi Ngang từ sớm đã phải dậy đến Cục 9, mấy ngày trước đêm 30 vẫn luôn như vậy, vì vậy các thú con chẳng khác nào mấy ngày liền cũng không được gặp ba ba Phi Ngang ~ lớn y như ngọn núi kia, thật không vui tí nào.
Bé năm nằm nhoài trên người ba ba Tô Ngọ, kêu chít chít vài tiếng với cậu, Tô Ngọ có lẽ cũng hiểu rõ bé muốn gặp Phi Ngang, thở dài trong lòng, dùng linh lực mang điện thoại tới giường lớn, màn hình điện thoại đang đen sì liền sáng lên.
Điện thoại của cậu dù là màn hình khóa hay là hình nền tất cả đều là ảnh cậu chụp chung với Viêm Phi Ngang, bé năm đột nhiên thấy ba ba Phi Ngang xuất hiện trước mặt, lập tức vui vẻ bò qua, bé cả bên cạnh cũng đi tới, rất nhanh ba đứa kia cũng lăn thành một cục ba con hiếu kì đi tới bên cạnh điện thoại.
“Chít!” Nhìn thấy khuôn mặt của ba ba Phi Ngang, ba bé nhất thời sáng mắt lên, lấy lòng liếm liếm mặt ba ba. Ai ngờ màn hình di động cực kì không nể mặt, bởi còn chưa mở khóa nên rất nhanh màn hình lại đen sì trở lại, năm thú con trơ mắt nhìn ba ba Phi Ngang vẫn đang ở trước mặt đột nhiên biến mất, gần như đứa nào đứa nấy đều không chịu nổi!
“Chít chít chít! Chít chít chít!!!” Lần này chưa nói tới bé năm bị dọa khóc ngay tại trận mà ngay cả bé hai cũng hoảng hốt, vội đưa móng vuốt gọi ba ba Tô Ngọ.
“Đừng lo, đây chỉ là ảnh thôi.” Tô Ngọ lại ấn sáng màn hình lên lần nữa, vì vậy ba ba Phi Ngang cứ tưởng đã biến mất lại xuất hiện trở lại, năm thú con lại một lần nữa vui vẻ.
Tô Ngọ ngồi xổm trước điện thoại di động, mở khóa, sau đó mở album ra cho các bé xem ảnh bên trong.
“Đây là ba ba Phi Ngang của các con, đây là bộ dáng khi hóa thành hình người của ba, phải nhớ kĩ nha.” Tô Ngọ đưa móng vuốt lướt từng tấm ảnh cho các bé xem.
Viêm Phi Ngang cực kì ưa nhìn, chụp ảnh cũng rất ăn ảnh, bức ảnh chụp ra không kém các minh tinh kia chút nào, các thú con đều di truyền tính nhan khống của Tô Ngọ, hơn nữa còn đặc biệt mê mẩn tướng mạo của ba ba Phi Ngang, cả lũ nhìn như mê như say, ba ba Phi Ngang thật là ưa nhìn! Sau này các bé lớn lên rồi cũng muốn được như vậy!
Tô Ngọ lật cho các bé xem hết cả album, lại chỉnh camera trước, sau đó bảo mỗi đứa đi tới trước điện thoại, chụp cho mỗi đứa một bức ảnh selfie, vì vậy cái trò selfie này liền không thể ngừng lại được nữa!
Mắt to đáng yêu, miệng nhỏ hồng hồng chu ra, cười thật vui vẻ, lông vừa trắng vừa mềm mại! Trời ạ, mấy đứa nhỏ này tạo dáng chụp ra ảnh rõ là đẹp!
Vì vậy cả một buổi trưa, mấy thú con chụp ra tận mấy trăm bức ảnh, các bé sinh ra trong thời đại selfie, tựa như trời sinh đã có bản lĩnh biết tự tạo dáng, trong album có đầy đủ tạo hình của các bé, nghiêng đầu, ngửa cổ, bán manh —— may mà dung lượng điện thoại của Tô Ngọ lớn, bằng không chưa chắc đã có thể lưu được hết toàn bộ.
Tối hôm đó Viêm Phi Ngang mở điện thoại của cậu ra xem, nghe cậu kể các thú con rất muốn được nhìn thấy anh, trong lòng vừa mềm nhũn lại có chút chua xót, đợi thêm một thời gian nữa là anh sẽ có thời gian cùng chơi với các con rồi, anh nghĩ.
Cuối cùng cũng đã tới đêm 30, hôm đó cả gia đình bác cả Viêm Phi Ngang đều trở về nhà chính đón Tết cùng ông bà nội, vì không muốn để mọi người phát hiện ra bí mật của các bảo bối nên Tô Ngọ đã cố ý dậy sớm nghiêm túc dặn dò năm đứa nhất định phải duy trì hình người, các bé con tuy rằng nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn rất nghe lời, quả nhiên tất cả đều ngoan ngoãn biến về hình người, được bà nội Khang Văn Thanh mặc quần áo nho nhỏ đáng yêu vào cho.
Khang Văn Thanh đã thấy nguyên hình của các thú con, các thú con này nếu là gia đình nhà người khác, bà nhất định không thể tiếp thu nổi. Nhưng Tô Ngọ lại khác, Tô Ngọ đã cứu hai mạng nhà họ Viêm họ, sau này cậu cũng đã mang đến đủ chỗ tốt cho nhà họ Viêm, ân tình sâu nặng như vậy, căn bản không có cách nào nói ra thành lời, cả nhà họ cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, biết được sự thật rồi, suy nghĩ đầu tiên chính là cố gắng tiếp thu sự thật này, chứ không phải là bất kì suy nghĩ gì khác.
Song một khi đã khắc phục được nhận thức của bản thân, tiếp nhận chuyện này, lại nhìn năm bé con đáng yêu mỗi đứa đều mang khuôn mặt tròn xoe, thật là muốn đòi mạng mà! Làm gì còn chút chướng ngại tâm lý nào nữa chứ!
“Bảo bối của bà, cháu trai của bà, bà nội mặc quần áo đẹp cho các cháu nhé.” Khang Văn Thanh cười ngọt như mật, vừa mặc quần áo cho các bé con, vừa hôn nhẹ cọ cọ mặt các bé, yêu thương không dứt.
Các bé khi ở hình người hoàn toàn không sợ thân cận với người lớn, hơn nữa thú con trời sinh chính là yêu tinh, đương nhiên sẽ càng thông minh hơn, bé con nhà khác mới sinh ra ngoài ăn ra cũng không hiểu chuyện gì khác, mấy bé con này đã có thể nở nụ cười đáp lại tình yêu thương của người lớn, sau khi được hôn, còn biết nở một nụ cười vui vẻ, làm cho Khang Văn Thanh càng thêm nhũn hết cả tim, hận không thể mọc tám cánh tay, mỗi tay ôm một đứa, ôm hết tất cả vào lòng!
“Bảo bối, hôm nay ăn tiệc giao thừa, chút nữa ông bà nội sẽ cho các cháu bao lì xì thật to, có vui không nào?” Khang Văn Thanh ôm bé năm dễ thẹn thùng, người hơn sáu mươi tuổi, chơi với trẻ nhỏ cũng không thành vấn đề, cọ cọ trán bé.
Khuôn mặt nho nhỏ của bé năm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, bé thích ba ba Tô Ngọ, thích ba ba Phi Ngang, còn rất thích người bà nội này nữa.
Các bé con khác thấy thế cũng không chịu bị bỏ quên, giơ giơ cánh tay mềm mại trắng trẻo lên hướng về phía bà nội, cũng muốn bà nội bế bế.
Khang Văn Thanh chơi với các cháu không muốn rời, cuối cùng vẫn là Viêm Vân Hải đợi mãi không thấy người đành phải tới gọi bà đi, dùng một cái xe đẩy trẻ em cực lớn, đặt các bảo bối nhỏ mặc năm bộ quần áo mới may màu đỏ thẫm, đẩy xe tới nhà chính.
Tô Ngọ bây giờ còn chưa hóa hình lại được, nhưng cậu cũng là một thành viên trong nhà, cùng với mèo đen nhỏ cũng không hóa hình, Viêm Phi Ngang và Viêm Phi Ưng đều không thể nào lại không mang họ theo, vì vậy, mỗi người ôm một tên yêu tinh đi tới nhà chính ăn tiệc giao thừa.
Người nhà bác cả cũng nhiều, cháu trai cả của ông, cũng chính là cháu trai duy nhất tên là A Lân đã bảy tuổi, năm nay đang học lớp hai, cũng không biết có phải do đã được chú tư Viêm Phi Ngang huấn luyện vài lần hay không, mà tuổi dù còn nhỏ đã có tính cách trầm ổn bình tĩnh, rất có phong độ của chú tư, có điều dù có trầm ổn hơn nữa thì vẫn là trẻ con, vốn trong nhà, cậu nhỏ tuổi nhất, bây giờ lại đột nhiên có tận năm em trai, trong lòng cậu không thể không nói là không hiếu kì.
A Lân đứng trước xe đẩy trẻ em cực lớn, nhìn năm em trai đang chớp chớp đôi mắt to cực kì đáng yêu, cảm thấy các em thật không hổ là con trai của chú tư, đứa nào đứa nấy đều thật ngoan, thật đáng yêu! Sau này các em chắc chắn cũng sẽ lợi hại như chú tư nhỉ? —— không thể không nói đứa nhỏ này thật đúng là một fan trung thành của chú tư cậu.
Có điều mấy đứa nhóc này cũng không thật sự ngoan như thoạt nhìn, đặc biệt là bé hai thích nhất là đi đầu gây chuyện kia, đôi mắt to linh động chớp một cái, ý xấu từng sọt, từng sọt nảy ra ngoài, lúc này bé nằm trong xe đẩy trẻ em nhìn thấy người anh lớn này, liền nở một nụ cười cực tươi với anh trai.
A Lân nhất thời liền bị bé hấp dẫn, ngượng ngùng hỏi Khang Văn Thanh: “Bà hai ơi, cháu có thể bế em bé được không?”
“Bế đi, các em trai nhất định cũng sẽ rất thích người anh trai là cháu đó.” Khang Văn Thanh trước đây cũng đã giúp trông A Lân một thời gian, hiểu cậu không phải là đứa nhỏ không hiểu nặng nhẹ, liền cổ vũ vỗ vỗ vai cậu.
A Lân cực kì căng thẳng đứng trước xe đẩy trẻ em, nhìn bé hai đang cười híp mắt nhìn mình: “Anh bế em một cái nhé, em đừng khóc.”
Có thể nhìn ra được bé hai vẫn rất thích người anh lớn này, nếu không phải lúc này tay bé còn đang bị bao trong bao tay, thì chắc chắn đã chủ động thò tay về phía anh trai rồi.
A Lân đã được Viêm Phi Ngang huấn luyện, cánh tay vô cùng mạnh mẽ, lập tức bế em trai nho nhỏ lên.
Bé hai thuận thế gặm một cái lên khuôn mặt ưa nhìn của anh lớn, dính đầy nước miếng lên mặt cậu, còn cười hì hì với cậu.
“Em ngoan quá.” A Lân cũng không để ý, ôm em trai thật chặt.
Viêm Phi Ngang ôm Tô Ngọ đi tới liền nghe thấy câu này của cậu, lại nhìn thằng con thứ của mình đang cười tươi tới híp cả mắt lại, tâm tình có chút phức tạp.
Quả nhiên, A Lân bế bé trong chốc lát, bé hai liền không nhịn được xoay tới xoay lui trong lòng cậu, khi thì dùng cái miệng còn chưa mọc răng gặm mặt cậu, khi thì cắn quần áo của cậu, hai tay hai chân uốn éo tới lui, căn bản không có lúc nào nằm yên.
Viêm Phi Ngang sợ cậu bế không nổi, liền đỡ lấy thằng hai nhà mình từ trong lòng cháu trai, đưa ngón tay cốc nhẹ lên trán bé.
Một nhà bác cả ở trên tầng chúc phúc ông nội xong, khi xuống tầng đúng lúc nhìn thấy một dàn các bảo bối này, lại thấy đứa nào cũng đang mở đôi mắt đen láy xoe tròn, nhìn hết bên này lại nhìn bên kia, vô cùng linh động, nhịn không được liền thở dài: “Nhìn mỗi đứa này, đều đẹp như tinh linh vậy, nhìn đã biết là không đơn giản, nhà họ Viêm ta sau này có người kế nghiệp rồi.” Dứt lời ông cũng không nhịn được mà bế bé cả ở gần mình nhất lên, bé cả mặt mũi giống Viêm Phi Ngang nhất, lộ ra vẻ trầm ổn trấn định, đột nhiên bị bế lên cũng không khóc, chỉ đưa mắt im lặng nhìn ông, bác cả Viêm nhìn mà cảm thấy thú vị cực kì, đứa nhóc này thật không tệ.
Nhà anh cả và anh ba Viêm Phi Ngang cũng không nhịn được mà bế mấy đứa còn lại lên, chị dâu ba Vệ Lăng Yên đã kết hôn với anh ba nhiều năm, trước đây vẫn luôn bởi chuyện công việc nên chưa muốn có con, gần đây cuối cùng cũng có ý định đẻ một đứa, lúc này cô đang ôm bé út ngoan nhất trong lòng, miệng ai nha liên tục, “Bé út ngoan như vậy, làm con trai của bác luôn đi! Thật muốn bế về nhà nuôi quá!”
Anh ba Viêm đứng cạnh ghẹo: “Em đừng nói nữa, không thấy thằng tư đen hết cả mặt rồi sao, em đang cướp con trai với nó đó.”
Vệ Lăng Yên cười tới không ngậm miệng lại nổi, “Nhưng ngoan như vậy, thật muốn lén bế về nhà nuôi!”
“Em tự mình sinh một đứa không phải là có ngay rồi sao?” Chị dâu cả Viêm cũng đang bế một đứa trong lòng, mấy bé con này tuy rằng nho nhỏ, nhưng đúng là đáng yêu không chịu nổi, hơn nữa nhìn cũng rất khỏe mạnh, không hề giống mấy cục cưng có thể khiến cho cả người đã làm mẹ lẫn người không muốn làm mẹ đều không thương yêu nổi kia.
“Em còn không phải là sợ tự mình sinh không thể đáng yêu được như vậy sao?!” Vệ Lăng Yên bĩu môi, hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé út, bé út gan bé nhất, nhưng lại làm mọi người dễ cưng nhất, khi bị cô hôn liền xấu hổ tới đỏ mặt, chớp đôi mắt to cực kì đáng thương nhìn cô.
“Aizzô, còn biết thẹn thùng cơ đấy!” Vệ Lăng Yên như phát hiện ra đại lục mới, hôn lên một bên má của bé, đồng thời còn sai bảo chồng mình, “Mau chụp nhiều thêm mấy tấm ảnh về dán lên tường, sau này con chúng ta sinh ra cũng phải như con của em tư ấy, đáng yêu biết bao nhiêu!”
Anh ba Viêm bất đắc dĩ, trong nhà vợ mình là to nhất, đành phải nghe theo lời cô.
Bé năm thấy đối phương lấy điện thoại di động ra, liền hiểu là muốn chụp ảnh cho mình, nhanh nhẹn ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên, mở to hai mắt đáng yêu nhìn về phía điện thoại, chờ chụp ra bức ảnh thật đáng yêu.
Vẻ mặt kia của bé làm cho người lớn xung quanh đều cười ồ lên, Vệ Lăng Yên đang bế bé cũng cười không ngừng lại được, “Bé con còn rất biết tạo dáng nha! Aiya, để bác ba về rồi tặng cho các cháu một cái điện thoại nhé, để các cháu chụp ảnh cho đã được không nào?”
Các bé con không biết tác dụng vốn có của điện thoại là gì, nhưng nghe thấy tiếng tách tách khi chụp ảnh phát ra từ điện thoại, liền lập tức bị hấp dẫn tới, tất cả đều thò cổ nhìn, các bé cũng muốn chụp ảnh! Chụp ra bức ảnh thật là đẹp!
Người một nhà đều bị mấy bé con thích tạo dáng chọc cười, ai nấy đều lấy điện thoại ra, mỗi góc chụp một tấm cho các bé, sau đó up hết lên nhóm chat mọi người thường hay lên, khoe các bảo bối nhỏ trong nhà.
Vì vậy tiệc giao thừa đêm nay còn chưa bắt đầu, mà tiếng tách tách chụp ảnh đã vang lên không ngừng, thỏa mãn nguyện vọng được chụp ảnh của các bé.
Cuối cùng vẫn là Khang Văn Thanh thấy đã đến giờ, mới giục họ vào bàn ăn cơm.
Sau khi bác cả Viêm ngồi xuống nhìn một vòng, lại không nhịn được mà hỏi: “Này, Tiểu Ngọ đâu rồi? Sao không thấy thằng bé đâu?” Người cả nhà đều đã biết chuyện Phi Ngang và cậu đã kết hôn, giao thừa là thời điểm đoàn viên, sao có thể không vào bàn cùng ăn tiệc?
Mọi người biết được nội tình đều không hé răng, Tô Ngọ đang ở nguyên hình ngồi xổm trên vai Viêm Phi Ngang chớp đôi mắt to, lại không có cách nào mở miệng giải thích được, Viêm Phi Ngang đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, “Tiểu Ngọ về quê rồi, sang năm mới lên ạ.”
Bác cả Viêm ngẩn ra, nhìn mấy đứa cháu trai trong xe đẩy trẻ em cực lớn, cũng không biết là đang nghĩ gì, ông cau mày nhìn thằng cháu mình, nói: “Chuyện mấy đứa nhỏ, cháu có bàn bạc trước với thằng bé không?” Ông chỉ sợ người trẻ tuổi xử sự không biết nặng nhẹ, vô tình làm tổn thương đến người khác lại không tự mình nhận ra.
“Có bàn bạc ạ, em ấy về nhà không phải bởi chuyện này, chỉ là muốn về thăm… sư phụ của em ấy thôi ạ.” Viêm Phi Ngang hiểu nỗi lo của ông liền giải thích.
Lúc này bác cả Viêm mới yên tâm trở lại, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, người một nhà cả, mọi chuyện đều phải bàn bạc thật kĩ lưỡng với nhau, không thể tiền trảm hậu tấu được, biết chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Bác cả Viêm vẫn tương đối yên tâm với tính cách của thằng cháu này, nói hai câu xong cũng không nói gì nữa, nói chung, một năm mới đến này với người nhà họ Viêm là một năm cực kì vui vẻ, tất cả mọi người ai nấy đều vui mừng.
Vì thế chuyện cho các bé bú sữa cuối cùng cũng không cần điều động cả nhà tới bế đút nữa, mỗi lần các thú con muốn uống sữa, chỉ cần biến về nguyên hình giống ba ba Tô Ngọ, sau đó cả một đám nằm quanh đĩa sữa, ngoan ngoãn liếm liếm uống sữa là được.
Chỉ có bé năm ngoan nhất, cũng là mềm mại nhất bởi quá đói mà cuống cả lên, cơ thể quá mềm mại, mới đầu còn lăn tọt vào trong đĩa sữa, Viêm Phi Ngang trông ở bên cạnh bị dọa sợ quá chừng, đành phải ôm bé trong lòng bàn tay, tìm một cái xilanh sạch sẽ đút cho bé ăn —— vốn muốn để bé biến về hình người dùng bình sữa đút nhưng lại lo một đứa biến hình, mấy đứa khác cũng sẽ biến về theo nên đành thôi.
Còn chưa tới đêm 30, ngày hôm sau Viêm Phi Ngang còn phải tiếp tục đi làm, mặc dù anh không hề trưng cái vẻ mặt gặp ai cũng cười đắc ý nhưng trên người mơ hồ cũng có thể nhận ra được điều gì đó.
Đáng tiếc mỗi lần tới ngày lễ ngày tết Cục 9 luôn bận rộn nhất, trên dưới Cục 9 bận tới chân không chạm đất, một năm này có thể nói họ đã đối đầu chính diện với đám người kia, lần đầu không cần quản ngoài sáng trong tối đều đã có được những thành công to lớn, phá hủy vài căn cứ liên lạc trong tối của đối phương, nhưng càng là lúc này, càng không được thả lỏng cảnh giác, các chiến sĩ trong trụ sở huấn luyện vừa mới sát hạch xong đã bị điều đi ngay, tiến hành những nhiệm vụ nghiêm mật, phòng đám người kia thừa dịp làm chuyện gì đó trong lúc mọi người đang mải ăn Tết.
Chẳng qua dù có như vậy thì Cố Tinh Hà vẫn phát hiện tâm tình của Viêm Phi Ngang đã thay đổi một cách vi diệu, dù sao hắn cũng làm cái nghề này, chút tâm tình ấy của Viêm Phi Ngang trong mắt hắn vẫn cực kì dễ nhìn ra.
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không?” Cố Tinh Hà nhân lúc đi uống nước liền hỏi anh một câu.
Viêm Phi Ngang cũng biết hắn đã nhìn ra, anh cũng không giấu, nói lại lời giải thích mà mọi người trong nhà đã biên sẵn ra.
“Năm đứa? Cậu không cần mạng nữa hả!” Cố Tinh Hà vừa nghe thấy liền nhịn không được mà tránh xa anh ra một chút. Trong nhà cha nuôi của hắn có không ít trẻ con, nhưng đứa nào cũng đều chỉ là con một, được yêu chiều vô cùng, cơ mà đám trẻ con đâu có đứa nào không phải là hùng hài tử, chỉ mới nghĩ vậy thôi hắn đã nhịn không được nhanh chóng phân rõ giới hạn với anh!
“Thằng cả và bé út rất hiểu chuyện.” Dù sao cũng là con trai mình, mấy đứa nghịch ngợm kia Viêm Phi Ngang tự động không nhắc tới, nói chung chỉ cần sau này anh quản giáo thật nghiêm là được rồi.
Dù là vậy, Cố Tinh Hà vẫn duy trì thái độ kính sợ, tránh thật xa anh ra.
Có điều, hắn nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Hay là cứ để tôi trực ban ngày Tết cho, cậu về nhà đi, năm đứa nhỏ chắc là cần không ít người chăm sóc nhỉ?”
Viêm Phi Ngang nghĩ xong vẫn từ chối, anh lắc đầu nói: “Nhà đông người, mọi người có thể giúp chăm được.”
“Không phải cậu chăm thì vẫn là không chăm thôi, cậu không muốn chơi với các con nhiều hơn sao?”
“Sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
Cuối cùng hai người thỏa thuận với nhau, chiều 30, Viêm Phi Ngang tan làm như thường lệ, tối Cố Tinh Hà sẽ ở lại Cục 9, đề phòng có bất kì bất trắc gì, tiện điều động nhân thủ luôn.
Nhà họ Viêm bên này cũng cực kì bận rộn, đặc biệt là Khang Văn Thanh, mỗi ngày đều vừa phải tranh thủ thời gian dỗ, cho các tiểu tâm can ăn sữa, vừa phải bận rộn chuẩn bị ăn Tết, bận tới chân không chạm đất, chẳng qua bà dù bận nhưng vẫn rất vui, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Vì không muốn mọi người trong nhà sau khi biết nguyên hình của bọn nhỏ lại không thể tiếp thu được nên Tô Ngọ đã bắt đầu huấn luyện các bé khống chế năng lực hóa hình của mình.
Lũ nhỏ không giống với cậu, hồ ly và mèo đen nhỏ, các bé được sinh ra từ trong yêu đan, là yêu trời sinh, biết hóa hình ngay từ lúc mới sinh ra, trời sinh linh lực cũng mạnh mẽ phi thường, đây chính là thiên phú mạnh mẽ mà hai người ba dành cho các bé, chỉ cần sau này đốc thúc các bé tu luyện chăm chỉ, thì thời gian qua đi, chắc chắn các bé sẽ đều lập được công tích.
Có lẽ bởi huyết mạch tương liên nên các bé trời sinh thích thân cận với hai ba ba ruột của mình, đặc biệt là khi ở nguyên hình, thích nhất là lăn lộn trong bàn tay rộng ấm nóng của ba ba Phi Ngang, cũng thích cọ cọ ba ba Tô Ngọ, đồng thời lúc này, có lẽ là do bản năng của động vật có hình thể nhỏ yếu, mà các bé khá bài xích những con người hoặc sinh vật khác tới gần, bởi vậy khi các bé duy trì nguyên hình, người nhà họ Viêm sẽ tận lực không ở trước mặt các bé, tránh cho các bé thấy sợ sệt. Có điều khi các bé hóa thành hình người, cũng không còn bài xích thân cận với người lớn nữa, cũng chỉ lúc này, mọi người mới có thể yêu thương tới gần bế các bé lên hôn hôn, sờ sờ cho thỏa nỗi lòng.
Hơn nữa đề phòng các bé mặc quần áo xong bế lên lại biến về nguyên hình, Khang Văn Thanh còn thiết kế một loại quần áo có thể lật thành một cái túi, như vậy, nhỡ khi các bé được họ bế lên lại đột nhiên biến về nguyên hình bị quần áo trùm lên thì cũng sẽ không bị ngã xuống dưới đất nữa, phải nói là vô cùng dụng tâm.
“Được rồi, các con ăn hết sữa rồi phải dùng khăn ở đây lau miệng một chút, biết chưa nào?” Tô Ngọ ngồi xổm trước đĩa sữa, nghiêm túc dạy bảo năm thú con, “Phải sạch sẽ biết chưa?!”
“Chít!” Năm thú con đều kêu lên, sau đó xếp thành hàng đi tới bên khăn lau miệng, thoạt nhìn cực kì ngoan ngoãn.
Đương nhiên cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, bé hai chớp mắt một cái bắt đầu nghĩ ra chuyện xấu để làm, quay đầu lập tức ủn ngã bé ba có cái mông tròn tròn đang đứng sau lưng mình, bé ba đầy mặt ngơ ngác bị ngã liền đụng phải bé tư đứng sau, bé tư lúc ngã lại đụng phải bé năm nhỏ nhất đứng cuối cùng.
Bé năm vóc dáng nho nhỏ mềm mại là thảm nhất, cái đầu nhỏ lập tức đụng phải cái đĩa sứ trắng bên cạnh, nhất thời bị cộc đầu đau quá, bé đầy mặt ấm ức chít chít khóc lên, cũng không hiểu tại sao các anh trai lại đẩy mình.
“Ai nha, bé hai này sao con lại nghịch như vậy!” Tô Ngọ bò qua thật nhanh, vừa đưa móng vuốt hiệp lực cùng bé cả đánh cho ba đứa nhóc một cái, vừa đi tới trước mặt bé năm liếm liếm chỗ đau bị cộc đầu của bé.
Lần này Tô Ngọ thật sự giận rồi, cậu trừng mắt dùng linh lực tách mấy đứa nghịch ngợm ra đứng sang một bên, phạt các bé, “Các con còn cứ bắt nạt em trai như vậy nữa thì bữa tối nay không có sữa uống đâu nhé!”
“Chít chít chít! Chít chít!”
Không có sữa uống thật đúng là ~ hình phạt cực nặng! Ba tên nhóc quả nhiên bị dọa sợ, bé hai sai bé ba thanh minh với ba ba, bé ba lại bảo bé tư đi làm, kết quả bé tư vừa mới chít chít với Tô Ngọ hai tiếng, liền bị Tô Ngọ dùng móng vuốt vỗ cho ba đứa mỗi đứa một cái.
“Các con quá nghịch ngợm!” Tô Ngọ phạt ba đứa đứng trước đĩa sữa, còn phải đi xin lỗi bé năm nữa.
Trong suy nghĩ của các bé thú con mới sinh, cuộc sống chỉ là ăn uống chơi đùa, xin lỗi là gì, các bé nghe không hiểu!
Tô Ngọ giận đến không biết làm thế nào, nhịn không được mà thở dài, bây giờ cuối cùng cậu cũng hơi hối hận vì đã một lần sinh nhiều thú con đến vậy, thật là khó dạy bảo!
Có điều người làm ba như Tô Ngọ không có cách nào, không có nghĩa là anh cả trong đám thú con không có cách. Bé cả dỗ em trai nhỏ xíu nín khóc, lại đi tới trước mặt ba em trai lần lượt dạy bảo mỗi đứa một lần, có câu nói chỉ có nắm đấm cứng mới có hiệu quả dài lâu, bé hai, bé ba, bé tư không chịu nổi nắm đấm dạy bảo của anh cả, cuối cùng đều ngoan ngoãn đàng hoàng lại, ngoan ngoãn đi xin lỗi bé năm, cũng chính là thè lưỡi liếm liếm lên nơi bị đau của bé, lại dùng mũi khịt khịt húc nhẹ vào người bé, bé năm hiền khô quay đầu đã quên ngay chuyện bị bắt nạt, cũng vòng tới vòng lui sau mông các bé khác chơi đùa, có chuyện gì xảy ra anh cả cũng sẽ giúp bé nha.
Viêm Phi Ngang tới khuya mới trở về nhà, Tô Ngọ vội kể lại chuyện của mấy thú con cho anh nghe, có chút buồn bực nói: “Phi Ngang, có phải em đã làm sai rồi không?”
Ý cậu chính là chuyện một lần đẻ tận năm thú con, Viêm Phi Ngang dù là người nghiêm túc nhưng căn bản không nỡ nói gì cậu, anh xoa xoa đầu cậu an ủi: “Không đâu, mọi người trong nhà đều rất vui vì một lần lại có thể có nhiều bảo bối như vậy tới nhà, chỉ là lần sau gặp chuyện tương tự, em nhớ thương lượng với anh trước, biết chưa?”
“Ừm, em biết rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, cọ cọ lên ngón tay anh.
Trong lòng bàn tay Viêm Phi Ngang là một cục tròn tròn mềm mại, anh nghĩ một lúc vẫn không nhịn nổi, hỏi cậu lúc nào mới có thể hóa hình một lần nữa —— anh vốn không định hỏi, để tránh tạo thêm áp lực cho Tô Ngọ, chỉ là gần đây tâm sự cậu lên xuống hơi nhiều, anh rất muốn ôm thật chặt người yêu bé nhỏ vào trong lòng, dùng cơ thể bày tỏ cho cậu hiểu cảm thụ sâu trong lòng anh.
“Có lẽ cần thêm mấy ngày nữa, linh lực của em rất mau sẽ khôi phục lại thôi.” Tô Ngọ nói xong liền bò lên cổ anh cọ cọ.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang nâng cậu trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.
Tối Viêm Phi Ngang tan làm về nhà rất muộn, các bé con đều đã ngủ trên giường lớn, Viêm Phi Ngang chỉ có thể lại gần hôn một cái lên khuôn mặt càng lúc càng thêm trắng mịn đáng yêu của các con, biểu đạt tình thương của cha. Sau đó mới có chút thời gian ăn qua loa vài thứ rồi lên giường cùng tu luyện với Tô Ngọ.
Sáng ngày hôm sau, Viêm Phi Ngang từ sớm đã phải dậy đến Cục 9, mấy ngày trước đêm 30 vẫn luôn như vậy, vì vậy các thú con chẳng khác nào mấy ngày liền cũng không được gặp ba ba Phi Ngang ~ lớn y như ngọn núi kia, thật không vui tí nào.
Bé năm nằm nhoài trên người ba ba Tô Ngọ, kêu chít chít vài tiếng với cậu, Tô Ngọ có lẽ cũng hiểu rõ bé muốn gặp Phi Ngang, thở dài trong lòng, dùng linh lực mang điện thoại tới giường lớn, màn hình điện thoại đang đen sì liền sáng lên.
Điện thoại của cậu dù là màn hình khóa hay là hình nền tất cả đều là ảnh cậu chụp chung với Viêm Phi Ngang, bé năm đột nhiên thấy ba ba Phi Ngang xuất hiện trước mặt, lập tức vui vẻ bò qua, bé cả bên cạnh cũng đi tới, rất nhanh ba đứa kia cũng lăn thành một cục ba con hiếu kì đi tới bên cạnh điện thoại.
“Chít!” Nhìn thấy khuôn mặt của ba ba Phi Ngang, ba bé nhất thời sáng mắt lên, lấy lòng liếm liếm mặt ba ba. Ai ngờ màn hình di động cực kì không nể mặt, bởi còn chưa mở khóa nên rất nhanh màn hình lại đen sì trở lại, năm thú con trơ mắt nhìn ba ba Phi Ngang vẫn đang ở trước mặt đột nhiên biến mất, gần như đứa nào đứa nấy đều không chịu nổi!
“Chít chít chít! Chít chít chít!!!” Lần này chưa nói tới bé năm bị dọa khóc ngay tại trận mà ngay cả bé hai cũng hoảng hốt, vội đưa móng vuốt gọi ba ba Tô Ngọ.
“Đừng lo, đây chỉ là ảnh thôi.” Tô Ngọ lại ấn sáng màn hình lên lần nữa, vì vậy ba ba Phi Ngang cứ tưởng đã biến mất lại xuất hiện trở lại, năm thú con lại một lần nữa vui vẻ.
Tô Ngọ ngồi xổm trước điện thoại di động, mở khóa, sau đó mở album ra cho các bé xem ảnh bên trong.
“Đây là ba ba Phi Ngang của các con, đây là bộ dáng khi hóa thành hình người của ba, phải nhớ kĩ nha.” Tô Ngọ đưa móng vuốt lướt từng tấm ảnh cho các bé xem.
Viêm Phi Ngang cực kì ưa nhìn, chụp ảnh cũng rất ăn ảnh, bức ảnh chụp ra không kém các minh tinh kia chút nào, các thú con đều di truyền tính nhan khống của Tô Ngọ, hơn nữa còn đặc biệt mê mẩn tướng mạo của ba ba Phi Ngang, cả lũ nhìn như mê như say, ba ba Phi Ngang thật là ưa nhìn! Sau này các bé lớn lên rồi cũng muốn được như vậy!
Tô Ngọ lật cho các bé xem hết cả album, lại chỉnh camera trước, sau đó bảo mỗi đứa đi tới trước điện thoại, chụp cho mỗi đứa một bức ảnh selfie, vì vậy cái trò selfie này liền không thể ngừng lại được nữa!
Mắt to đáng yêu, miệng nhỏ hồng hồng chu ra, cười thật vui vẻ, lông vừa trắng vừa mềm mại! Trời ạ, mấy đứa nhỏ này tạo dáng chụp ra ảnh rõ là đẹp!
Vì vậy cả một buổi trưa, mấy thú con chụp ra tận mấy trăm bức ảnh, các bé sinh ra trong thời đại selfie, tựa như trời sinh đã có bản lĩnh biết tự tạo dáng, trong album có đầy đủ tạo hình của các bé, nghiêng đầu, ngửa cổ, bán manh —— may mà dung lượng điện thoại của Tô Ngọ lớn, bằng không chưa chắc đã có thể lưu được hết toàn bộ.
Tối hôm đó Viêm Phi Ngang mở điện thoại của cậu ra xem, nghe cậu kể các thú con rất muốn được nhìn thấy anh, trong lòng vừa mềm nhũn lại có chút chua xót, đợi thêm một thời gian nữa là anh sẽ có thời gian cùng chơi với các con rồi, anh nghĩ.
Cuối cùng cũng đã tới đêm 30, hôm đó cả gia đình bác cả Viêm Phi Ngang đều trở về nhà chính đón Tết cùng ông bà nội, vì không muốn để mọi người phát hiện ra bí mật của các bảo bối nên Tô Ngọ đã cố ý dậy sớm nghiêm túc dặn dò năm đứa nhất định phải duy trì hình người, các bé con tuy rằng nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn rất nghe lời, quả nhiên tất cả đều ngoan ngoãn biến về hình người, được bà nội Khang Văn Thanh mặc quần áo nho nhỏ đáng yêu vào cho.
Khang Văn Thanh đã thấy nguyên hình của các thú con, các thú con này nếu là gia đình nhà người khác, bà nhất định không thể tiếp thu nổi. Nhưng Tô Ngọ lại khác, Tô Ngọ đã cứu hai mạng nhà họ Viêm họ, sau này cậu cũng đã mang đến đủ chỗ tốt cho nhà họ Viêm, ân tình sâu nặng như vậy, căn bản không có cách nào nói ra thành lời, cả nhà họ cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, biết được sự thật rồi, suy nghĩ đầu tiên chính là cố gắng tiếp thu sự thật này, chứ không phải là bất kì suy nghĩ gì khác.
Song một khi đã khắc phục được nhận thức của bản thân, tiếp nhận chuyện này, lại nhìn năm bé con đáng yêu mỗi đứa đều mang khuôn mặt tròn xoe, thật là muốn đòi mạng mà! Làm gì còn chút chướng ngại tâm lý nào nữa chứ!
“Bảo bối của bà, cháu trai của bà, bà nội mặc quần áo đẹp cho các cháu nhé.” Khang Văn Thanh cười ngọt như mật, vừa mặc quần áo cho các bé con, vừa hôn nhẹ cọ cọ mặt các bé, yêu thương không dứt.
Các bé khi ở hình người hoàn toàn không sợ thân cận với người lớn, hơn nữa thú con trời sinh chính là yêu tinh, đương nhiên sẽ càng thông minh hơn, bé con nhà khác mới sinh ra ngoài ăn ra cũng không hiểu chuyện gì khác, mấy bé con này đã có thể nở nụ cười đáp lại tình yêu thương của người lớn, sau khi được hôn, còn biết nở một nụ cười vui vẻ, làm cho Khang Văn Thanh càng thêm nhũn hết cả tim, hận không thể mọc tám cánh tay, mỗi tay ôm một đứa, ôm hết tất cả vào lòng!
“Bảo bối, hôm nay ăn tiệc giao thừa, chút nữa ông bà nội sẽ cho các cháu bao lì xì thật to, có vui không nào?” Khang Văn Thanh ôm bé năm dễ thẹn thùng, người hơn sáu mươi tuổi, chơi với trẻ nhỏ cũng không thành vấn đề, cọ cọ trán bé.
Khuôn mặt nho nhỏ của bé năm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, bé thích ba ba Tô Ngọ, thích ba ba Phi Ngang, còn rất thích người bà nội này nữa.
Các bé con khác thấy thế cũng không chịu bị bỏ quên, giơ giơ cánh tay mềm mại trắng trẻo lên hướng về phía bà nội, cũng muốn bà nội bế bế.
Khang Văn Thanh chơi với các cháu không muốn rời, cuối cùng vẫn là Viêm Vân Hải đợi mãi không thấy người đành phải tới gọi bà đi, dùng một cái xe đẩy trẻ em cực lớn, đặt các bảo bối nhỏ mặc năm bộ quần áo mới may màu đỏ thẫm, đẩy xe tới nhà chính.
Tô Ngọ bây giờ còn chưa hóa hình lại được, nhưng cậu cũng là một thành viên trong nhà, cùng với mèo đen nhỏ cũng không hóa hình, Viêm Phi Ngang và Viêm Phi Ưng đều không thể nào lại không mang họ theo, vì vậy, mỗi người ôm một tên yêu tinh đi tới nhà chính ăn tiệc giao thừa.
Người nhà bác cả cũng nhiều, cháu trai cả của ông, cũng chính là cháu trai duy nhất tên là A Lân đã bảy tuổi, năm nay đang học lớp hai, cũng không biết có phải do đã được chú tư Viêm Phi Ngang huấn luyện vài lần hay không, mà tuổi dù còn nhỏ đã có tính cách trầm ổn bình tĩnh, rất có phong độ của chú tư, có điều dù có trầm ổn hơn nữa thì vẫn là trẻ con, vốn trong nhà, cậu nhỏ tuổi nhất, bây giờ lại đột nhiên có tận năm em trai, trong lòng cậu không thể không nói là không hiếu kì.
A Lân đứng trước xe đẩy trẻ em cực lớn, nhìn năm em trai đang chớp chớp đôi mắt to cực kì đáng yêu, cảm thấy các em thật không hổ là con trai của chú tư, đứa nào đứa nấy đều thật ngoan, thật đáng yêu! Sau này các em chắc chắn cũng sẽ lợi hại như chú tư nhỉ? —— không thể không nói đứa nhỏ này thật đúng là một fan trung thành của chú tư cậu.
Có điều mấy đứa nhóc này cũng không thật sự ngoan như thoạt nhìn, đặc biệt là bé hai thích nhất là đi đầu gây chuyện kia, đôi mắt to linh động chớp một cái, ý xấu từng sọt, từng sọt nảy ra ngoài, lúc này bé nằm trong xe đẩy trẻ em nhìn thấy người anh lớn này, liền nở một nụ cười cực tươi với anh trai.
A Lân nhất thời liền bị bé hấp dẫn, ngượng ngùng hỏi Khang Văn Thanh: “Bà hai ơi, cháu có thể bế em bé được không?”
“Bế đi, các em trai nhất định cũng sẽ rất thích người anh trai là cháu đó.” Khang Văn Thanh trước đây cũng đã giúp trông A Lân một thời gian, hiểu cậu không phải là đứa nhỏ không hiểu nặng nhẹ, liền cổ vũ vỗ vỗ vai cậu.
A Lân cực kì căng thẳng đứng trước xe đẩy trẻ em, nhìn bé hai đang cười híp mắt nhìn mình: “Anh bế em một cái nhé, em đừng khóc.”
Có thể nhìn ra được bé hai vẫn rất thích người anh lớn này, nếu không phải lúc này tay bé còn đang bị bao trong bao tay, thì chắc chắn đã chủ động thò tay về phía anh trai rồi.
A Lân đã được Viêm Phi Ngang huấn luyện, cánh tay vô cùng mạnh mẽ, lập tức bế em trai nho nhỏ lên.
Bé hai thuận thế gặm một cái lên khuôn mặt ưa nhìn của anh lớn, dính đầy nước miếng lên mặt cậu, còn cười hì hì với cậu.
“Em ngoan quá.” A Lân cũng không để ý, ôm em trai thật chặt.
Viêm Phi Ngang ôm Tô Ngọ đi tới liền nghe thấy câu này của cậu, lại nhìn thằng con thứ của mình đang cười tươi tới híp cả mắt lại, tâm tình có chút phức tạp.
Quả nhiên, A Lân bế bé trong chốc lát, bé hai liền không nhịn được xoay tới xoay lui trong lòng cậu, khi thì dùng cái miệng còn chưa mọc răng gặm mặt cậu, khi thì cắn quần áo của cậu, hai tay hai chân uốn éo tới lui, căn bản không có lúc nào nằm yên.
Viêm Phi Ngang sợ cậu bế không nổi, liền đỡ lấy thằng hai nhà mình từ trong lòng cháu trai, đưa ngón tay cốc nhẹ lên trán bé.
Một nhà bác cả ở trên tầng chúc phúc ông nội xong, khi xuống tầng đúng lúc nhìn thấy một dàn các bảo bối này, lại thấy đứa nào cũng đang mở đôi mắt đen láy xoe tròn, nhìn hết bên này lại nhìn bên kia, vô cùng linh động, nhịn không được liền thở dài: “Nhìn mỗi đứa này, đều đẹp như tinh linh vậy, nhìn đã biết là không đơn giản, nhà họ Viêm ta sau này có người kế nghiệp rồi.” Dứt lời ông cũng không nhịn được mà bế bé cả ở gần mình nhất lên, bé cả mặt mũi giống Viêm Phi Ngang nhất, lộ ra vẻ trầm ổn trấn định, đột nhiên bị bế lên cũng không khóc, chỉ đưa mắt im lặng nhìn ông, bác cả Viêm nhìn mà cảm thấy thú vị cực kì, đứa nhóc này thật không tệ.
Nhà anh cả và anh ba Viêm Phi Ngang cũng không nhịn được mà bế mấy đứa còn lại lên, chị dâu ba Vệ Lăng Yên đã kết hôn với anh ba nhiều năm, trước đây vẫn luôn bởi chuyện công việc nên chưa muốn có con, gần đây cuối cùng cũng có ý định đẻ một đứa, lúc này cô đang ôm bé út ngoan nhất trong lòng, miệng ai nha liên tục, “Bé út ngoan như vậy, làm con trai của bác luôn đi! Thật muốn bế về nhà nuôi quá!”
Anh ba Viêm đứng cạnh ghẹo: “Em đừng nói nữa, không thấy thằng tư đen hết cả mặt rồi sao, em đang cướp con trai với nó đó.”
Vệ Lăng Yên cười tới không ngậm miệng lại nổi, “Nhưng ngoan như vậy, thật muốn lén bế về nhà nuôi!”
“Em tự mình sinh một đứa không phải là có ngay rồi sao?” Chị dâu cả Viêm cũng đang bế một đứa trong lòng, mấy bé con này tuy rằng nho nhỏ, nhưng đúng là đáng yêu không chịu nổi, hơn nữa nhìn cũng rất khỏe mạnh, không hề giống mấy cục cưng có thể khiến cho cả người đã làm mẹ lẫn người không muốn làm mẹ đều không thương yêu nổi kia.
“Em còn không phải là sợ tự mình sinh không thể đáng yêu được như vậy sao?!” Vệ Lăng Yên bĩu môi, hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé út, bé út gan bé nhất, nhưng lại làm mọi người dễ cưng nhất, khi bị cô hôn liền xấu hổ tới đỏ mặt, chớp đôi mắt to cực kì đáng thương nhìn cô.
“Aizzô, còn biết thẹn thùng cơ đấy!” Vệ Lăng Yên như phát hiện ra đại lục mới, hôn lên một bên má của bé, đồng thời còn sai bảo chồng mình, “Mau chụp nhiều thêm mấy tấm ảnh về dán lên tường, sau này con chúng ta sinh ra cũng phải như con của em tư ấy, đáng yêu biết bao nhiêu!”
Anh ba Viêm bất đắc dĩ, trong nhà vợ mình là to nhất, đành phải nghe theo lời cô.
Bé năm thấy đối phương lấy điện thoại di động ra, liền hiểu là muốn chụp ảnh cho mình, nhanh nhẹn ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên, mở to hai mắt đáng yêu nhìn về phía điện thoại, chờ chụp ra bức ảnh thật đáng yêu.
Vẻ mặt kia của bé làm cho người lớn xung quanh đều cười ồ lên, Vệ Lăng Yên đang bế bé cũng cười không ngừng lại được, “Bé con còn rất biết tạo dáng nha! Aiya, để bác ba về rồi tặng cho các cháu một cái điện thoại nhé, để các cháu chụp ảnh cho đã được không nào?”
Các bé con không biết tác dụng vốn có của điện thoại là gì, nhưng nghe thấy tiếng tách tách khi chụp ảnh phát ra từ điện thoại, liền lập tức bị hấp dẫn tới, tất cả đều thò cổ nhìn, các bé cũng muốn chụp ảnh! Chụp ra bức ảnh thật là đẹp!
Người một nhà đều bị mấy bé con thích tạo dáng chọc cười, ai nấy đều lấy điện thoại ra, mỗi góc chụp một tấm cho các bé, sau đó up hết lên nhóm chat mọi người thường hay lên, khoe các bảo bối nhỏ trong nhà.
Vì vậy tiệc giao thừa đêm nay còn chưa bắt đầu, mà tiếng tách tách chụp ảnh đã vang lên không ngừng, thỏa mãn nguyện vọng được chụp ảnh của các bé.
Cuối cùng vẫn là Khang Văn Thanh thấy đã đến giờ, mới giục họ vào bàn ăn cơm.
Sau khi bác cả Viêm ngồi xuống nhìn một vòng, lại không nhịn được mà hỏi: “Này, Tiểu Ngọ đâu rồi? Sao không thấy thằng bé đâu?” Người cả nhà đều đã biết chuyện Phi Ngang và cậu đã kết hôn, giao thừa là thời điểm đoàn viên, sao có thể không vào bàn cùng ăn tiệc?
Mọi người biết được nội tình đều không hé răng, Tô Ngọ đang ở nguyên hình ngồi xổm trên vai Viêm Phi Ngang chớp đôi mắt to, lại không có cách nào mở miệng giải thích được, Viêm Phi Ngang đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, “Tiểu Ngọ về quê rồi, sang năm mới lên ạ.”
Bác cả Viêm ngẩn ra, nhìn mấy đứa cháu trai trong xe đẩy trẻ em cực lớn, cũng không biết là đang nghĩ gì, ông cau mày nhìn thằng cháu mình, nói: “Chuyện mấy đứa nhỏ, cháu có bàn bạc trước với thằng bé không?” Ông chỉ sợ người trẻ tuổi xử sự không biết nặng nhẹ, vô tình làm tổn thương đến người khác lại không tự mình nhận ra.
“Có bàn bạc ạ, em ấy về nhà không phải bởi chuyện này, chỉ là muốn về thăm… sư phụ của em ấy thôi ạ.” Viêm Phi Ngang hiểu nỗi lo của ông liền giải thích.
Lúc này bác cả Viêm mới yên tâm trở lại, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, người một nhà cả, mọi chuyện đều phải bàn bạc thật kĩ lưỡng với nhau, không thể tiền trảm hậu tấu được, biết chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Bác cả Viêm vẫn tương đối yên tâm với tính cách của thằng cháu này, nói hai câu xong cũng không nói gì nữa, nói chung, một năm mới đến này với người nhà họ Viêm là một năm cực kì vui vẻ, tất cả mọi người ai nấy đều vui mừng.