Hơn 10 giờ sáng, chúng tôi đến bệnh viện Tâm thần Thành phố.
Đạt Minh có một người quen làm bác sĩ ở trong bệnh viện, nên chúng tôi nhanh chóng gặp được Vương Tân Mai.
Mai có vóc người cao ráo, mặc dù không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, nhưng trông vẫn còn rất thướt tha nền nã, như phong thái trước đây của bạn ấy. Mai đang ngồi đơ ra ở đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức tường màu trắng.
Vương Tân Mai chẳng biểu hiện gì khi thấy chúng tôi đến.
Minh Quyên bước đến gần và hỏi, “Tân Mai, cậu có nhận ra mình không?”
Vương Tân Mai như bị kích động, sợ đến nỗi co người lại, cứ luôn miệng nói, “Tôi không cần, tôi không cần”.
Chúng tôi đều ngơ ngác nhìn nhau. Tân Mai nói “Tôi không cần” là ý gì?
Tôi nói nhỏ với Đạt Minh, “Tân Mai có phải bị sốc không, một người đang yên đang lành, sao lại trở nên như thế này?”
Nhìn thấy bộ dạng của Mai, tôi thật sự muốn khóc, trong lòng như thể có ai xát muối, nước mắt tôi cứ ràn rụa.
Đạt Minh nói, “Chúng ta đi đi, đừng làm cậu ấy bị kích động nữa”. Chúng tôi cùng Đạt Minh đi ra ngoài, lúc này, Tân Mai đột nhiên đứng dậy túm lấy Đạt Minh, la lên, “Kiếm Hùng, Kiếm Hùng, anh định đi đâu?”
Tôi và Minh Quyên ngớ người ra trước hành động của Tân Mai.
Đạt Minh quay người lại, hai tay dịu dàng đỡ lấy Tân Mai, Đạt Minh dỗ dành Tân Mai ngồi lên giường, vỗ về một hồi lâu mới đi ra.
Tôi và Minh Quyên đứng đợi Đạt Minh ở hành lang.
Đạt Minh đoán, “Sao vậy nhỉ, có thể Tân Mai vì Vương Kiếm Hùng nên mới ra nông nỗi này”.
Minh Quyên lắc đầu, “Chắc không phải, Tân Mai đang là Phó Chủ tịch huyện Bắc Giang còn gì? Vương Kiếm Hùng nịnh nọt còn không được nữa là, sao có thể...”.
Tôi nói, “Cũng chưa hẳn, phía sau người đàn ông thành đạt nhất định có một người phụ nữ phi thường, cũng giống như vậy, phía sau người phụ nữ thành đạt cũng luôn có một người đàn ông phi thường. Đàn ông thành đạt rồi, chỉ hi vọng có một người vợ hiền và người mẹ tốt, chứ không muốn vợ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió, đây là sự khác biệt về giới tính, đồng thời cũng là sự khác biệt về tâm lý, đàn ông luôn nghĩ mình mạnh mẽ và là chỗ che chở bảo vệ cho phụ nữ”.
Minh Quyên cố ý khom lưng nhìn tôi từ trên xuống và trêu tôi, “Ối, Tuyết Nhi, không thể nhận ra cậu nữa rồi, cậu đã trở thành nhà triết học rồi, sao mình vẫn chưa biết nhỉ”.
Tôi liền giơ tay giả bộ đánh Minh Quyên, Quyên chạy vòng vòng.
Đạt Minh thở dài, “Trông bộ dạng của Tân Mai bây giờ, mình thấy buồn quá, nói cho các cậu biết một bí mật của mình nha, mối tình đầu của mình chính là Vương Tân Mai”.
Minh Quyên ngạc nhiên, “Sao chúng mình chẳng biết gì cả?”.
Tôi nói, “Thế mới gọi là bí mật”.
nói tiếp, “Nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương, tình cảm của mình với cậu ấy sâu đậm là thế, nhưng Tân Mai không hay biết gì cả”.
Tôi và Minh Quyên cùng nhau ồ lên.
Minh Quyên cười nói, “Đạt Minh quả là chàng trai đa tình, tiếc quá, tiếc quá, sao lúc trước cậu không yêu mình, nếu cậu yêu mình thì mình nhất định sẽ cưới cậu làm chồng”.
Đạt Minh nói, “Mình sẽ dành thời gian tìm Vương Kiếm Hùng, chồng của Vương Tân Mai để hỏi anh ta đã làm gì mà Tân Mai ra nông nỗi này?”
Thứ ba, ngày 4 tháng 9
Nóng gay gắt
Buổi trưa, ba gọi điện thoại đến nói Hà Quốc An có gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của Gia Gia, ba hỏi anh ta đang ở đâu thì anh ta không nói, chỉ nói bây giờ anh ta rất tốt, anh ta còn bảo Gia Gia gọi anh ta “ba, ba” qua điện thoại.
Tôi hỏi Hà Quốc An có hỏi gì về tôi không, ba bảo không. Tôi và ba nói chuyện khoảng 20 phút mới cúp máy.
Tôi cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao cứ vấn vương Hà Quốc An nhỉ? Mình thật ngốc.
Hai ngày nay trong đầu tôi cứ ẩn hiện gương mặt vô hồn của Tân Mai, trong lòng luôn nặng nề, u uất, không thể vui lên được. Đáng lý người phụ nữ có sự nghiệp như bạn ấy, phải hưởng hạnh phúc trọn vẹn mới đúng chứ. Thế mà bạn ấy lại mất trí, trở thành người đáng thương và đáng buồn.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện đối nhân xử thế, tôi trở nên dửng dưng với cuộc sống. Có lẽ sống như Tân Mai còn tốt hơn là sống một cách tỉnh táo như tôi đây. Với chúng tôi, Tân Mai là người đáng thương, nhưng với bạn ấy thì biết đâu lại là một sự giải thoát.
Thứ sáu, ngày 7 tháng 9
Nhiệt độ 38OC
Trong điện thoại, Đạt Minh nói anh ấy đã hẹn Vương Kiếm Hùng chồng của Vương Tân Mai 7 giờ rưỡi tối nay gặp nhau ở quán trà Thanh Nhàn, bảo tôi cùng đi. Tôi hỏi còn Minh Quyên thì sao. Đạt Minh nói anh sẽ báo cho Minh Quyên biết. Sau khi tan sở, anh sẽ đến đón tôi. Tôi nói để tôi tự đi, không cần làm phiền anh.
Vương Kiếm Hùng cao khoảng 1m72, thân hình rắn chắc, anh ta mặc áo thun cổ tròn màu đỏ, ở ngoài khoác chiếc áo jacket màu vàng đất, chiếc quần jeans xanh đã bạc màu bó sát đôi chân lực lưỡng, rất có phong thái của nhà nghệ thuật. Đây là một người đàn ông rất hấp dẫn, Tân Mai lấy được một người đàn ông như vậy đương nhiên rất tương xứng với địa vị phó chủ tịch huyện của bạn ấy. Vương Tân Mai và Vương Kiếm Hùng có thể được gọi là “Gái tài trai sắc”, Kiếm Hùng là một tài năng đang tỏa sáng, tốt nghiệp khoa trang trí Học viện Mỹ thuật, hiện mở một công ty vật liệu xây dựng và thiết kế trang trí, cũng có sự nghiệp không thua gì Tân Mai.
Vương Kiếm Hùng ngồi đối diện với tôi, vẻ mặt anh ủ rũ, sau khi đưa cho ba chúng tôi mỗi người một tấm danh thiếp thì anh chỉ im lặng
Đạt Minh nói, “Chúng tôi là bạn học của Vương Tân Mai hồi trung học phổ thông, trước đây ai cũng bận nên không liên lạc với nhau, bây giờ Mai ra nông nỗi này, chúng tôi cũng rất buồn, tôi nghĩ anh Hùng có lẽ càng buồn hơn, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn...”
Vương Kiếm Hùng ngẩng đầu lên, xua xua tay bảo, “Đừng nói nữa”. Ngưng một lát, Kiếm Hùng mới nói, “Tôi yêu Tân Mai, hơn nữa trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, Tân Mai vẫn yêu tôi dù phải chịu sức ép từ mọi phía, bây giờ cô ấy như vậy không phải vì tình cảm của chúng tôi, mà là vì tâm sinh lý của cô ấy”.
Tôi hỏi, “Mai mắc bệnh gì?”
Kiếm Hùng cúi xuống uống trà và nói, “Có rất nhiều chuyện không như ý trong cuộc sống, đặc biệt là chuyện tình cảm, có người đã có tình cảm, nhưng lại thiếu cái cốt lõi để làm cho tình cảm đơm hoa kết trái, đáng lý ra có thể làm cho tình yêu bền vững lâu dài, nhưng ông trời lại đùa cợt với chúng tôi”.
Tôi và Minh Quyên ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc Vương Kiếm Hùng đang nói gì, có lẽ tư duy của những người làm nghệ thuật khác với người bình thường, chúng tôi không phải trong giới nghệ thuật, nghe những lời anh ta nói cứ giống như là đang ở trên mây.
Vương Kiếm Hùng lấy điếu thuốc ra và lặng lẽ hút, qua làn khói thuốc, tôi nhận thấy một nụ cười gượng của Vương Kiếm Hùng, tôi đoán rằng tận sâu trong đáy lòng, có lẽ anh rất đau khổ, như người ta hay nói: Miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.
Vương Kiếm Hùng nói tiếp, “Tân Mai từ nhỏ đã hay đau bụng, sau này chuyển thành dị vị tử cung, u nang buồng trứng, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa có con, Vương Tân Mai đã phẫu thuật cắt hết tử cung, vì vậy..
Vương Kiếm Hùng lại hút thuốc, chúng tôi chăm chú nghe câu chuyện. Nhưng anh ta không nói nữa.
Rất lâu sau anh mới nói, “Thôi, nói ra càng làm người ta đau lòng, hay là không nói nữa thì tốt hơn”.
Tôi biết bệnh dị vị tử cung, phẫu thuật cắt hết tử cung ảnh hưởng rất lớn đến sinh lý của phụ nữ, tôi dường như đã hiểu ra, hai vợ chồng Tân Mai không hòa hợp tình dục. Đời sống hôn nhân mà không tình dục thì rất khó làm cho tình yêu bền vững, dù cho chúng ta có thể vượt qua tất cả những chướng ngại vật để yêu thương lẫn nhau, nhưng không có tình dục, thì hôn nhân chỉ còn là trên danh nghĩa.
Thứ hai, ngày 10 tháng 9
Trời quang đãng chuyển sang âm u
Hôm nay lúc đi làm, tôi nhận được một cú điện thoại rất kỳ lạ, là của một phụ nữ gọi đến, cô ta hẹn tôi xế chiều đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ.
Tôi thắc mắc, “Chị là ai vậy? Tôi không biết chị là ai, sao tôi có thể gặp mặt chị được”.
Cô ta nói, “Cô yên tâm đi, cô không phải là đứa trẻ lên ba nữa, tôi sao mà ăn thịt cô được?”
Tôi nói cho Hiểu Lâm và Đạt Minh biết chuyện về cú điện thoại rất lạ này, ý của tôi rất rõ, hy vọng họ đi cùng tôi.
Đạt Minh vẫn luôn là người bạn tốt. Nghe tôi đề nghị, anh đồng ý ngay, “Tuyết Nhi, cậu yên tâm đi, tối nay mình và Hiểu Lâm sẽ đi cùng cậu, cậu vào quán bar gặp cô ta, còn chúng mình sẽ ở ngoài hoặc đứng ở gần chỗ cậu để bảo vệ cho cậu”.
Buổi chiều, Đạt Minh một mình đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ để dò thám trước.
Lúc xế chiều, cùng với Đạt Minh và Hiểu Lâm, tôi đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ, Đạt Minh và Hiểu Lâm vào trước để quan sát tình hình, khi đã chắc chắn không có ai khả nghi, mới gọi tôi đi vào.
Người phụ nữ tóc dài để xõa, mặc bộ áo quần màu đỏ đã ngồi ở đó từ lâu, tôi vừa bước vào, cô ta đã đứng dậy đến chào hỏi tôi, nói, “Châu Tuyết Nhi, trước đây tôi đã gặp cô rồi, cô rất đẹp”.
Tôi hơi nghi hoặc hỏi, “Chị là…?” Cô ta mời tôi ngồi xong mới trả lời, “Tôi là vợ Trương tổng, tôi họ Lâm, cô cứ gọi tôi là chị Lâm”.
Tôi vẫn chưa kịp nói thì cô ta lại nói tiếp một hơi, “Một tháng trước tôi đã đọc nhật ký của cô, tôi rất cảm động, tôi đã mất rất nhiều đêm mới đọc xong, bài nào cũng đọc cả, thực ra tôi nghe người ta bàn tán nhiều nên mới đọc thử, sau tôi đã đọc được chuyện của Trương tổng. Lúc đầu tôi rất căm tức cô, nhưng sau khi người khác chỉ cô cho tôi thấy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là, cô lôi cuốn chồng tôi bởi vì cô quá đẹp, hơn nữa cô là một phụ nữ đã ly hôn, phụ nữ luôn mong muốn cưới được người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, sắc đẹp của phụ nữ là vốn liếng, cũng có thể nói sắc đẹp của phụ nữ là của cải, dù cho bây giờ cô ta không có, nhưng cô ta có thể dùng nhan sắc của mình để đạt được...”
Tôi nói, “Chị Lâm, chắc chị đã hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi đã viếtõ trong nhật ký ở trên mạng rồi sao?”
Chị Lâm xua xua tay, ra hiệu tôi đừng nói nữa, tôi biết ý nên cũng ngừng nói.
Tôi nhận thấy, Hiểu Lâm và Đạt Minh ngồi cách tôi không xa, mắt luôn nhìn về hướng tôi.
Chị Lâm nói, “Tuyết Nhi, cô đừng nghĩ gì nhiều, cũng đừng xúc động, nghe tôi nói hết đã”.
Tôi khẽ gật đầu.
Chị Lâm nói tiếp, “Làm phụ nữ thật sự rất khó, thực ra đàn bà có thể kiếm tiền bằng vẻ đẹp của mình. Đàn ông cũng thế, họ cũng có thể dựa vào diện mạo đẹp trai của mình mà kiếm tiền. Ai cũng vậy! Giám đốc Trương của cô cũng vậy. Lúc trước khi chưa đọc nhật ký của cô, tôi tuyệt đối không tin anh ta là loại người như vậy. Đọc xong nhật ký của cô tôi vẫn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi…” Chị Lâm không nói thêm gì, từ từ uống hết ly rượu, rồi chị nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi phát hiện chị không như những gì Trương tổng nói, vô học, không hiểu biết, cả ngày chỉ biết đánh bài. Chị Lâm trước mặt tôi hoàn toàn khác, dịu dàng, mềm yếu, có tâm hồn, thuộc kiểu người có thể tâm sự được. Chị ấy nói, “Nhi! Em có nhớ chuyện lần trước đi cùng giám đốc đến thành phố H không? Thật ra thì lúc đó chị cố ý để em và anh ta đi cùng nhau, chị lén thử xem anh ta muốn làm gì em. Đúng là anh ta đã làm như vậy, nhưng em đã từ chối anh ta. Nhìn thấy cảnh em bị anh ta quấy rối, thật lòng chị muốn giết chết anh ta cho rồi. Thế mà trước mặt chị thì anh ta ra vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, không bao giờ dám nói ‘Không’”. Nghe chị ta nói vậy tôi càng thêm giận. Chị ta nghĩ tôi là loại người nào kia chứ. Dường như chị ta đã đoán được ý nghĩ của tôi nên nói, “Nhi! Chị đã bị đưa vào thế kẹt, không đồng ý không được. Em thứ lỗi cho chị nhé!” Tôi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào chị ta. Chị ta cúi đầu nói nên không thấy tôi đang nhìn, “Chị đã quá yêu anh ta! Chị đã bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc, toàn bộ tài sản công ty đều là của chị, đó là của cải của ba chị để lại. Chị nghĩ chị có một thân một mình, không cần đến nhiều tiền như vậy, chị muốn có cuộc sống an nhàn, nên đã giao toàn bộ công ty cho anh ta, nhưng anh ta…” Tôi thông cảm được với những gì chị ta đưa tay ra nắm lấy tay chị ta. Chị nói, “Nhi! Chuyện ngày hôm nay, em đừng nói với ai hết nhé, càng không được nói với anh Trương. Đây là chuyện riêng của chị và anh ấy, em đừng có hỏi thêm gì nữa”. Dừng lại một lúc lâu rồi chị ta nói tiếp, “Nhi! Chị muốn đưa em đến Lan Châu, ở đó chị có một công ty, em đến làm giám đốc ở đó nha!” Tôi đáp, “Sao như vậy được?” Tôi biết chị ta muốn tôi đi. Trước mắt, tôi đang làm thư ký cho giám đốc Trương, ngày nào cũng gặp mặt nhau, và nếu muốn tôi đi công tác cùng thì anh ta cũng danh chính ngôn thuận. Miệng thì nói là hận Trương tổng, bị hắn lợi dụng, nhưng tại sao chị ta không ly dị đi. Thật là mâu thuẫn, rõ ràng là muốn bảo vệ hôn nhân của mình, chị ta tìm mọi cách tách tôi ra khỏi giám đốc, để anh ta không tham của lạ nữa. Chị Lâm hỏi tôi, “Em vẫn còn kiên trì viết nhật ký à?” Tôi không trả lời, chị ấy nói tiếp, “Em có thể xóa bỏ hình ảnh Trương tổng ra khỏi đầu được không?”, thấy tôi vẫn không nói gì, chị ta tiếp tục, “Chị có thể bồi thường cho em mà”. Tôi đáp, “Tôi không cần, hơn nữa tôi đâu có chỉ ra danh tánh ai đâu mà chị lo”. Chị ta nói, “Chuyện này cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Người ta đọc thì sẽ biết ngay, em hãy cho chị một chút thể diện chứ”. Tôi nói, “Tôi sẽ suy nghĩ lại. Tôi muốn nhấn mạnh với chị là tôi không muốn đi chỗ khác làm việc. Tôi không muốn rời bỏ thành phố này. Nếu như có thể, tôi sẽ đi khỏi công ty này”. Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc trong căng thẳng. Lúc sắp đi, chị ta còn nhắc tôi hãy cân nhắc về lời đề nghị của chị ta. Chị ta để lại cho tôi số điện thoại, bảo tôi suy nghĩ kỹ rồi báo cho chị biết. Với thái độ ngạo mạn như thế, chị ta sẽ không thể nào thuyết phục được tôi đâu. Tôi rất ghét thái độ ấy. Tôi muốn chị ta phải cúi đầu trước tôi, van nài tôi. Chị Lâm đi rồi thì Hiểu Lâm và Đạt Minh đến hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện. Hiểu Lâm hỏi, “Cô ta mà cũng dám giáo huấn cậu à? Không giữ nổi người đàn ông của mình, thì còn trách được ai?” Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng.
Thứ ba, ngày 11 tháng 9
Cả buổi tối tôi không tài nào ngủ được, trong đầu bây giờ toàn là gương mặt khinh người thật đáng ghét của chị Lâm. Vừa mới chợp mắt được một tí lại nằm mơ, tôi mơ thấy mình đang làm chuyện ấy với Trương tổng, mơ thấy chị Lâm quỳ gối cầu xin tôi hãy trả Trương tổng lại cho chị t
Giấc mơ ấy làm cho tôi sợ, chúng tôi đều là phận đàn bà, hà tất gì phải tranh giành đấu đá với nhau như vậy. Có một danh nhân đã từng nói, hai người phụ nữ mà có tranh giành với nhau thì dứt khoát là do đàn ông mà ra. Tôi không hiểu được ý sâu xa của câu nói ấy nhưng tôi thấy rằng: Chung quy thì đều là phái yếu cả, hoa thơm không thể không nhờ vào lá xanh. Một cành hoa, hoa thì chỉ có một cái còn lá thì rất nhiều, hoa muốn thơm thì phải nhờ vào lá. Lá càng không thể tách khỏi hoa thơm. Dù thế nào đi nữa thì phụ nữ cũng cần phải lấy người đàn ông tốt. Đàn ông cũng vậy, họ cũng kỳ vọng bên cạnh mình có người phụ nữ tốt, người đàn ông thành công thì không mong muốn làm bạn đời với người phụ nữ thành đạt. Ngược lại, người phụ nữ thành đạt lại muốn bên mình có người đàn ông thành công. Chúng ta không thể tách tình yêu khỏi lệ thường được.
Chị Lâm đương nhiên là muốn Trương tổng có phong cách đĩnh đạc của một người đàn ông, bản lĩnh, trước mặt chị em phụ nữ thì tỏ ra ga lăng. Trương tổng lại không muốn chị Lâm cứ ngạo mạn trước mặt mình, điều này ảnh hưởng đến “cái tôi” đàn ông của anh ta. Sống trong gia đình như vậy nên Trương tổng muốn được bùđắp, muốn mình là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, muốn giương đôi cánh ra để bảo vệ người phụ nữ yếu đuối. Đó là tâm lý của một đại trượng phu, muôn đời không thể nào thay đổi.
Đến công ty, Trương tổng vẫn bình thường, tôi chắc anh ta không hề hay biết gì về chuyện vợ anh ta gặp tôi, mà chị ta cũng không dám đem chuyện ấy kể lại cho chồng mình nghe đâu.
Công ty Tây An gởi hồ sơ đến, Trương tổng gọi tôi lên văn phòng để đưa cho tôi và phàn nàn rằng thư ký của công ty đó thật tệ, viết có mỗi cái hồ sơ thôi mà hành văn cứ lủng cà lủng củng. Tôi nhìn anh ta một cái, anh ta nói, “Tuyết Nhi à! Hôm nay em mặc cái quần trắng này đẹp lắm, em đã xinh, mặc cái quần này trông lại càng xinh thêm”. Tôi không nói gì, đưa tay lấy bộ hồ sơ, anh ta liền nắm lấy tay tôi và nói, “Em! Tối qua, anh toàn mơ thấy bóng hình em…”. Tôi cố sức rút tay ra khỏi tay anh ta, nói, “Bộ hồ sơ này sai ở chỗ nào?” Anh ta đáp, “Hôm nay em giúp anh viết lại cho nó trôi chảy, trưa nay anh mời em đi ăn bò bít-tết nhé?” Tôi trả lời, “Như vậy không được, còn… anh…”. Tôi muốn nói hai chữ “vợ anh” nhưng lời nói v ra khỏi cửa miệng thì liền ngừng lại.
Trưa hôm nay tôi cùng Trương tổng đến một quán ăn nằm trên đường Tân Hoa, tôi cứ nơm nớp nghĩ đến chuyện vợ anh ta vẫn luôn theo sát chúng tôi, theo dõi mọi hành vi cử chỉ của tôi và Trương tổng. Nhưng trong lòng tôi thì lại hả hê, muốn cho chị ta thấy được cảnh này, mà bớt kiêu ngạo khinh người. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy mình thật bỉ ổi… Tôi thật là mâu thuẫn, tôi cũng là người bị hại trong chuyện tình cảm, vậy mà giờ đây lẽ nào tôi lại làm người phụ nữ khác đau khổ sao!?
Thứ sáu, ngày 14 tháng 9
Trưa hôm nay Trương tổng lén gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi chơi cuối tuần với anh ta ở suối nước khoáng Nam Sơn. Tôi đã từ chối, tôi nói rằng mình muốn về quê thăm cha mẹ và con gái.
Chiều nay vừa ra khỏi cửa công ty thì Minh Quyên gọi điện thoại cho tôi, cô ấy rủ tôi đi nhảy. Tôi nói, “Minh Quyên! Cậu thật là, sàn nhảy là nơi dành cho đàn bà như tụi mình hay sao?” Quyên liền đáp, “Sao? Bây giờ già đến nỗi ngay cả sàn nhảy mà cậu cũng không còn hào hứng nữa sao?”
Tôi ngẩng đầu lên thì đã thấy Quyên đứng bên kia đường, liền cúp máy rồi vẫy tay chào. Quyên bước qua đường rồi kéo tay tôi lại nói, “Đi thôi! Đã lâu rồi bọn mình chưa đi chơi với nhau, hôm nay mình rất muốn đi nhảy, mình muốn thư giãn một tí!”
Tôi do dự một hồi lâu rồi đáp, “Có đi thì cũng phải ăn cái gì đã chứ!” Vừa nghe đến đó thì Quyên đã reo lên, “Được!.. được!.. ăn thì ăn… mình đi mua phiếu ăn, cậu muốn ăn gì thì cứ nói, mình đi mua cho”.
Minh Quyên đưa tôi đến một quán bar ở lầu chín của một tòa nhàuán bar này thật lớn, chính giữa là một sân khấu rộng, trên khán đài là vài ca sĩ ăn măc rất gợi tình, dưới khán đài có rất nhiều người đang lắc như điên như dại theo tiếng nhạc chói tai. Minh Quyên bảo, trên khán đài là những người hoạt náo. Nếu như tôi không biết nhảy như thế nào cho sành điệu thì cứ nhìn theo họ mà làm, nói xong, Quyên biến đâu mất tiêu. Đây là lần đầu tiên tôi đến sàn nhảy, cho nên cảm thấy không tự nhiên lắm. Lúc này có một cô gái đến kéo tay tôi nói, “Chị! Nhảy đi nào! Điệu nhạc này rất hay mà!” Tôi gượng gạo nhảy được một lúc, rồi cảm thấy nơi này quả thật không phù hợp với mình nên rất muốn bỏ đi. Mà cũng phải nói với Quyên một tiếng chứ, nhưng không tìm thấy Quyên đâu cả.
Khoảng chừng 20 phút thì có vài anh công an đến, tiếng nhạc chói tai bỗng im bặt. Nhưng còn một số người vẫn lắc, trong đó có Quyên. Cô ấy đang cùng với một tên con trai lắc như điên như dại như giữa chốn không người. Một anh công an bắt hai anh chàng choai choai trong tay vẫn còn cầm cái bịch đen đen. Một số cô cậu khác thì vẫn lắc qua lắc lại. Thấy thế, tôi định đến kêu Quyên nhưng một anh công an đã giữ lấy vai tôi, tôi muốn giải thích, nhưng…
Tôi và Quyên bị giải đến phòng công an. Tôi không nhận là mình đã sử dụng thuốc. Anh công an thấy tôi rất thành thật, lại không có vẻ gì giống dân nghiện, nên bảo tôi hãy đưa ra bằng chứng để chứng minh là tôi vô tội, nhưng tôi biết tìm ai bây giờ, chẳng lẽ lại nhờ Quyên làm chứng!? Cô ta cũng là dân nghiện mà, làm sao đây, cô ta có thể làm chứng cho tôi sao?! Tôi đáp, “Không tin thì anh có thể đi điều tra, tôi chỉ đưa bạn tới đó chơi”. Nhưng anh công an không chịu bỏ qua và hỏi tên của đơn vị tôi đang công tác. Trong lúc căng thẳng, tôi đã khai tên công ty và Trương tổng. Họ bắt giữ tôi đến tận 3 giờ sáng mới tha cho tôi về nhà.
Một mình cô đơn đi về trên con đường vắng, tôi thấy rất tức tối vì mình bị oan, nhưng oan thì đã sao chứ? Có phải tôi đang kể khổ không?! Nghĩ đến đó, tôi chịu không nổi và bật khóc.
Chủ nhật, ngày tháng
Trời quang đãng
Hơn giờ sáng, chúng tôi đến bệnh viện Tâm thần Thành phố.
Đạt Minh có một người quen làm bác sĩ ở trong bệnh viện, nên chúng tôi nhanh chóng gặp được Vương Tân Mai.
Mai có vóc người cao ráo, mặc dù không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, nhưng trông vẫn còn rất thướt tha nền nã, như phong thái trước đây của bạn ấy. Mai đang ngồi đơ ra ở đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức tường màu trắng.
Vương Tân Mai chẳng biểu hiện gì khi thấy chúng tôi đến.
Minh Quyên bước đến gần và hỏi, “Tân Mai, cậu có nhận ra mình không?”
Vương Tân Mai như bị kích động, sợ đến nỗi co người lại, cứ luôn miệng nói, “Tôi không cần, tôi không cần”.
Chúng tôi đều ngơ ngác nhìn nhau. Tân Mai nói “Tôi không cần” là ý gì?
Tôi nói nhỏ với Đạt Minh, “Tân Mai có phải bị sốc không, một người đang yên đang lành, sao lại trở nên như thế này?”
Nhìn thấy bộ dạng của Mai, tôi thật sự muốn khóc, trong lòng như thể có ai xát muối, nước mắt tôi cứ ràn rụa.
Đạt Minh nói, “Chúng ta đi đi, đừng làm cậu ấy bị kích động nữa”. Chúng tôi cùng Đạt Minh đi ra ngoài, lúc này, Tân Mai đột nhiên đứng dậy túm lấy Đạt Minh, la lên, “Kiếm Hùng, Kiếm Hùng, anh định đi đâu?”
Tôi và Minh Quyên ngớ người ra trước hành động của Tân Mai.
Đạt Minh quay người lại, hai tay dịu dàng đỡ lấy Tân Mai, Đạt Minh dỗ dành Tân Mai ngồi lên giường, vỗ về một hồi lâu mới đi ra.
Tôi và Minh Quyên đứng đợi Đạt Minh ở hành lang.
Đạt Minh đoán, “Sao vậy nhỉ, có thể Tân Mai vì Vương Kiếm Hùng nên mới ra nông nỗi này”.
Minh Quyên lắc đầu, “Chắc không phải, Tân Mai đang là Phó Chủ tịch huyện Bắc Giang còn gì? Vương Kiếm Hùng nịnh nọt còn không được nữa là, sao có thể...”.
Tôi nói, “Cũng chưa hẳn, phía sau người đàn ông thành đạt nhất định có một người phụ nữ phi thường, cũng giống như vậy, phía sau người phụ nữ thành đạt cũng luôn có một người đàn ông phi thường. Đàn ông thành đạt rồi, chỉ hi vọng có một người vợ hiền và người mẹ tốt, chứ không muốn vợ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió, đây là sự khác biệt về giới tính, đồng thời cũng là sự khác biệt về tâm lý, đàn ông luôn nghĩ mình mạnh mẽ và là chỗ che chở bảo vệ cho phụ nữ”.
Minh Quyên cố ý khom lưng nhìn tôi từ trên xuống và trêu tôi, “Ối, Tuyết Nhi, không thể nhận ra cậu nữa rồi, cậu đã trở thành nhà triết học rồi, sao mình vẫn chưa biết nhỉ”.
Tôi liền giơ tay giả bộ đánh Minh Quyên, Quyên chạy vòng vòng.
Đạt Minh thở dài, “Trông bộ dạng của Tân Mai bây giờ, mình thấy buồn quá, nói cho các cậu biết một bí mật của mình nha, mối tình đầu của mình chính là Vương Tân Mai”.
Minh Quyên ngạc nhiên, “Sao chúng mình chẳng biết gì cả?”.
Tôi nói, “Thế mới gọi là bí mật”.
nói tiếp, “Nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương, tình cảm của mình với cậu ấy sâu đậm là thế, nhưng Tân Mai không hay biết gì cả”.
Tôi và Minh Quyên cùng nhau ồ lên.
Minh Quyên cười nói, “Đạt Minh quả là chàng trai đa tình, tiếc quá, tiếc quá, sao lúc trước cậu không yêu mình, nếu cậu yêu mình thì mình nhất định sẽ cưới cậu làm chồng”.
Đạt Minh nói, “Mình sẽ dành thời gian tìm Vương Kiếm Hùng, chồng của Vương Tân Mai để hỏi anh ta đã làm gì mà Tân Mai ra nông nỗi này?”
Thứ ba, ngày tháng
Nóng gay gắt
Buổi trưa, ba gọi điện thoại đến nói Hà Quốc An có gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của Gia Gia, ba hỏi anh ta đang ở đâu thì anh ta không nói, chỉ nói bây giờ anh ta rất tốt, anh ta còn bảo Gia Gia gọi anh ta “ba, ba” qua điện thoại.
Tôi hỏi Hà Quốc An có hỏi gì về tôi không, ba bảo không. Tôi và ba nói chuyện khoảng phút mới cúp máy.
Tôi cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao cứ vấn vương Hà Quốc An nhỉ? Mình thật ngốc.
Hai ngày nay trong đầu tôi cứ ẩn hiện gương mặt vô hồn của Tân Mai, trong lòng luôn nặng nề, u uất, không thể vui lên được. Đáng lý người phụ nữ có sự nghiệp như bạn ấy, phải hưởng hạnh phúc trọn vẹn mới đúng chứ. Thế mà bạn ấy lại mất trí, trở thành người đáng thương và đáng buồn.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện đối nhân xử thế, tôi trở nên dửng dưng với cuộc sống. Có lẽ sống như Tân Mai còn tốt hơn là sống một cách tỉnh táo như tôi đây. Với chúng tôi, Tân Mai là người đáng thương, nhưng với bạn ấy thì biết đâu lại là một sự giải thoát.
Thứ sáu, ngày tháng
Nhiệt độ OC
Trong điện thoại, Đạt Minh nói anh ấy đã hẹn Vương Kiếm Hùng chồng của Vương Tân Mai giờ rưỡi tối nay gặp nhau ở quán trà Thanh Nhàn, bảo tôi cùng đi. Tôi hỏi còn Minh Quyên thì sao. Đạt Minh nói anh sẽ báo cho Minh Quyên biết. Sau khi tan sở, anh sẽ đến đón tôi. Tôi nói để tôi tự đi, không cần làm phiền anh.
Vương Kiếm Hùng cao khoảng m, thân hình rắn chắc, anh ta mặc áo thun cổ tròn màu đỏ, ở ngoài khoác chiếc áo jacket màu vàng đất, chiếc quần jeans xanh đã bạc màu bó sát đôi chân lực lưỡng, rất có phong thái của nhà nghệ thuật. Đây là một người đàn ông rất hấp dẫn, Tân Mai lấy được một người đàn ông như vậy đương nhiên rất tương xứng với địa vị phó chủ tịch huyện của bạn ấy. Vương Tân Mai và Vương Kiếm Hùng có thể được gọi là “Gái tài trai sắc”, Kiếm Hùng là một tài năng đang tỏa sáng, tốt nghiệp khoa trang trí Học viện Mỹ thuật, hiện mở một công ty vật liệu xây dựng và thiết kế trang trí, cũng có sự nghiệp không thua gì Tân Mai.
Vương Kiếm Hùng ngồi đối diện với tôi, vẻ mặt anh ủ rũ, sau khi đưa cho ba chúng tôi mỗi người một tấm danh thiếp thì anh chỉ im lặng
Đạt Minh nói, “Chúng tôi là bạn học của Vương Tân Mai hồi trung học phổ thông, trước đây ai cũng bận nên không liên lạc với nhau, bây giờ Mai ra nông nỗi này, chúng tôi cũng rất buồn, tôi nghĩ anh Hùng có lẽ càng buồn hơn, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn...”
Vương Kiếm Hùng ngẩng đầu lên, xua xua tay bảo, “Đừng nói nữa”. Ngưng một lát, Kiếm Hùng mới nói, “Tôi yêu Tân Mai, hơn nữa trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, Tân Mai vẫn yêu tôi dù phải chịu sức ép từ mọi phía, bây giờ cô ấy như vậy không phải vì tình cảm của chúng tôi, mà là vì tâm sinh lý của cô ấy”.
Tôi hỏi, “Mai mắc bệnh gì?”
Kiếm Hùng cúi xuống uống trà và nói, “Có rất nhiều chuyện không như ý trong cuộc sống, đặc biệt là chuyện tình cảm, có người đã có tình cảm, nhưng lại thiếu cái cốt lõi để làm cho tình cảm đơm hoa kết trái, đáng lý ra có thể làm cho tình yêu bền vững lâu dài, nhưng ông trời lại đùa cợt với chúng tôi”.
Tôi và Minh Quyên ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc Vương Kiếm Hùng đang nói gì, có lẽ tư duy của những người làm nghệ thuật khác với người bình thường, chúng tôi không phải trong giới nghệ thuật, nghe những lời anh ta nói cứ giống như là đang ở trên mây.
Vương Kiếm Hùng lấy điếu thuốc ra và lặng lẽ hút, qua làn khói thuốc, tôi nhận thấy một nụ cười gượng của Vương Kiếm Hùng, tôi đoán rằng tận sâu trong đáy lòng, có lẽ anh rất đau khổ, như người ta hay nói: Miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.
Vương Kiếm Hùng nói tiếp, “Tân Mai từ nhỏ đã hay đau bụng, sau này chuyển thành dị vị tử cung, u nang buồng trứng, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa có con, Vương Tân Mai đã phẫu thuật cắt hết tử cung, vì vậy..
Vương Kiếm Hùng lại hút thuốc, chúng tôi chăm chú nghe câu chuyện. Nhưng anh ta không nói nữa.
Rất lâu sau anh mới nói, “Thôi, nói ra càng làm người ta đau lòng, hay là không nói nữa thì tốt hơn”.
Tôi biết bệnh dị vị tử cung, phẫu thuật cắt hết tử cung ảnh hưởng rất lớn đến sinh lý của phụ nữ, tôi dường như đã hiểu ra, hai vợ chồng Tân Mai không hòa hợp tình dục. Đời sống hôn nhân mà không tình dục thì rất khó làm cho tình yêu bền vững, dù cho chúng ta có thể vượt qua tất cả những chướng ngại vật để yêu thương lẫn nhau, nhưng không có tình dục, thì hôn nhân chỉ còn là trên danh nghĩa.
Thứ hai, ngày tháng
Trời quang đãng chuyển sang âm u
Hôm nay lúc đi làm, tôi nhận được một cú điện thoại rất kỳ lạ, là của một phụ nữ gọi đến, cô ta hẹn tôi xế chiều đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ.
Tôi thắc mắc, “Chị là ai vậy? Tôi không biết chị là ai, sao tôi có thể gặp mặt chị được”.
Cô ta nói, “Cô yên tâm đi, cô không phải là đứa trẻ lên ba nữa, tôi sao mà ăn thịt cô được?”
Tôi nói cho Hiểu Lâm và Đạt Minh biết chuyện về cú điện thoại rất lạ này, ý của tôi rất rõ, hy vọng họ đi cùng tôi.
Đạt Minh vẫn luôn là người bạn tốt. Nghe tôi đề nghị, anh đồng ý ngay, “Tuyết Nhi, cậu yên tâm đi, tối nay mình và Hiểu Lâm sẽ đi cùng cậu, cậu vào quán bar gặp cô ta, còn chúng mình sẽ ở ngoài hoặc đứng ở gần chỗ cậu để bảo vệ cho cậu”.
Buổi chiều, Đạt Minh một mình đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ để dò thám trước.
Lúc xế chiều, cùng với Đạt Minh và Hiểu Lâm, tôi đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ, Đạt Minh và Hiểu Lâm vào trước để quan sát tình hình, khi đã chắc chắn không có ai khả nghi, mới gọi tôi đi vào.
Người phụ nữ tóc dài để xõa, mặc bộ áo quần màu đỏ đã ngồi ở đó từ lâu, tôi vừa bước vào, cô ta đã đứng dậy đến chào hỏi tôi, nói, “Châu Tuyết Nhi, trước đây tôi đã gặp cô rồi, cô rất đẹp”.
Tôi hơi nghi hoặc hỏi, “Chị là…?” Cô ta mời tôi ngồi xong mới trả lời, “Tôi là vợ Trương tổng, tôi họ Lâm, cô cứ gọi tôi là chị Lâm”.
Tôi vẫn chưa kịp nói thì cô ta lại nói tiếp một hơi, “Một tháng trước tôi đã đọc nhật ký của cô, tôi rất cảm động, tôi đã mất rất nhiều đêm mới đọc xong, bài nào cũng đọc cả, thực ra tôi nghe người ta bàn tán nhiều nên mới đọc thử, sau tôi đã đọc được chuyện của Trương tổng. Lúc đầu tôi rất căm tức cô, nhưng sau khi người khác chỉ cô cho tôi thấy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là, cô lôi cuốn chồng tôi bởi vì cô quá đẹp, hơn nữa cô là một phụ nữ đã ly hôn, phụ nữ luôn mong muốn cưới được người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, sắc đẹp của phụ nữ là vốn liếng, cũng có thể nói sắc đẹp của phụ nữ là của cải, dù cho bây giờ cô ta không có, nhưng cô ta có thể dùng nhan sắc của mình để đạt được...”
Tôi nói, “Chị Lâm, chắc chị đã hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi đã viếtõ trong nhật ký ở trên mạng rồi sao?”
Chị Lâm xua xua tay, ra hiệu tôi đừng nói nữa, tôi biết ý nên cũng ngừng nói.
Tôi nhận thấy, Hiểu Lâm và Đạt Minh ngồi cách tôi không xa, mắt luôn nhìn về hướng tôi.
Chị Lâm nói, “Tuyết Nhi, cô đừng nghĩ gì nhiều, cũng đừng xúc động, nghe tôi nói hết đã”.
Tôi khẽ gật đầu.
Chị Lâm nói tiếp, “Làm phụ nữ thật sự rất khó, thực ra đàn bà có thể kiếm tiền bằng vẻ đẹp của mình. Đàn ông cũng thế, họ cũng có thể dựa vào diện mạo đẹp trai của mình mà kiếm tiền. Ai cũng vậy! Giám đốc Trương của cô cũng vậy. Lúc trước khi chưa đọc nhật ký của cô, tôi tuyệt đối không tin anh ta là loại người như vậy. Đọc xong nhật ký của cô tôi vẫn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi…” Chị Lâm không nói thêm gì, từ từ uống hết ly rượu, rồi chị nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi phát hiện chị không như những gì Trương tổng nói, vô học, không hiểu biết, cả ngày chỉ biết đánh bài. Chị Lâm trước mặt tôi hoàn toàn khác, dịu dàng, mềm yếu, có tâm hồn, thuộc kiểu người có thể tâm sự được. Chị ấy nói, “Nhi! Em có nhớ chuyện lần trước đi cùng giám đốc đến thành phố H không? Thật ra thì lúc đó chị cố ý để em và anh ta đi cùng nhau, chị lén thử xem anh ta muốn làm gì em. Đúng là anh ta đã làm như vậy, nhưng em đã từ chối anh ta. Nhìn thấy cảnh em bị anh ta quấy rối, thật lòng chị muốn giết chết anh ta cho rồi. Thế mà trước mặt chị thì anh ta ra vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, không bao giờ dám nói ‘Không’”. Nghe chị ta nói vậy tôi càng thêm giận. Chị ta nghĩ tôi là loại người nào kia chứ. Dường như chị ta đã đoán được ý nghĩ của tôi nên nói, “Nhi! Chị đã bị đưa vào thế kẹt, không đồng ý không được. Em thứ lỗi cho chị nhé!” Tôi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào chị ta. Chị ta cúi đầu nói nên không thấy tôi đang nhìn, “Chị đã quá yêu anh ta! Chị đã bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc, toàn bộ tài sản công ty đều là của chị, đó là của cải của ba chị để lại. Chị nghĩ chị có một thân một mình, không cần đến nhiều tiền như vậy, chị muốn có cuộc sống an nhàn, nên đã giao toàn bộ công ty cho anh ta, nhưng anh ta…” Tôi thông cảm được với những gì chị ta đưa tay ra nắm lấy tay chị ta. Chị nói, “Nhi! Chuyện ngày hôm nay, em đừng nói với ai hết nhé, càng không được nói với anh Trương. Đây là chuyện riêng của chị và anh ấy, em đừng có hỏi thêm gì nữa”. Dừng lại một lúc lâu rồi chị ta nói tiếp, “Nhi! Chị muốn đưa em đến Lan Châu, ở đó chị có một công ty, em đến làm giám đốc ở đó nha!” Tôi đáp, “Sao như vậy được?” Tôi biết chị ta muốn tôi đi. Trước mắt, tôi đang làm thư ký cho giám đốc Trương, ngày nào cũng gặp mặt nhau, và nếu muốn tôi đi công tác cùng thì anh ta cũng danh chính ngôn thuận. Miệng thì nói là hận Trương tổng, bị hắn lợi dụng, nhưng tại sao chị ta không ly dị đi. Thật là mâu thuẫn, rõ ràng là muốn bảo vệ hôn nhân của mình, chị ta tìm mọi cách tách tôi ra khỏi giám đốc, để anh ta không tham của lạ nữa. Chị Lâm hỏi tôi, “Em vẫn còn kiên trì viết nhật ký à?” Tôi không trả lời, chị ấy nói tiếp, “Em có thể xóa bỏ hình ảnh Trương tổng ra khỏi đầu được không?”, thấy tôi vẫn không nói gì, chị ta tiếp tục, “Chị có thể bồi thường cho em mà”. Tôi đáp, “Tôi không cần, hơn nữa tôi đâu có chỉ ra danh tánh ai đâu mà chị lo”. Chị ta nói, “Chuyện này cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Người ta đọc thì sẽ biết ngay, em hãy cho chị một chút thể diện chứ”. Tôi nói, “Tôi sẽ suy nghĩ lại. Tôi muốn nhấn mạnh với chị là tôi không muốn đi chỗ khác làm việc. Tôi không muốn rời bỏ thành phố này. Nếu như có thể, tôi sẽ đi khỏi công ty này”. Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc trong căng thẳng. Lúc sắp đi, chị ta còn nhắc tôi hãy cân nhắc về lời đề nghị của chị ta. Chị ta để lại cho tôi số điện thoại, bảo tôi suy nghĩ kỹ rồi báo cho chị biết. Với thái độ ngạo mạn như thế, chị ta sẽ không thể nào thuyết phục được tôi đâu. Tôi rất ghét thái độ ấy. Tôi muốn chị ta phải cúi đầu trước tôi, van nài tôi. Chị Lâm đi rồi thì Hiểu Lâm và Đạt Minh đến hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện. Hiểu Lâm hỏi, “Cô ta mà cũng dám giáo huấn cậu à? Không giữ nổi người đàn ông của mình, thì còn trách được ai?” Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng.
Thứ ba, ngày tháng
Cả buổi tối tôi không tài nào ngủ được, trong đầu bây giờ toàn là gương mặt khinh người thật đáng ghét của chị Lâm. Vừa mới chợp mắt được một tí lại nằm mơ, tôi mơ thấy mình đang làm chuyện ấy với Trương tổng, mơ thấy chị Lâm quỳ gối cầu xin tôi hãy trả Trương tổng lại cho chị t
Giấc mơ ấy làm cho tôi sợ, chúng tôi đều là phận đàn bà, hà tất gì phải tranh giành đấu đá với nhau như vậy. Có một danh nhân đã từng nói, hai người phụ nữ mà có tranh giành với nhau thì dứt khoát là do đàn ông mà ra. Tôi không hiểu được ý sâu xa của câu nói ấy nhưng tôi thấy rằng: Chung quy thì đều là phái yếu cả, hoa thơm không thể không nhờ vào lá xanh. Một cành hoa, hoa thì chỉ có một cái còn lá thì rất nhiều, hoa muốn thơm thì phải nhờ vào lá. Lá càng không thể tách khỏi hoa thơm. Dù thế nào đi nữa thì phụ nữ cũng cần phải lấy người đàn ông tốt. Đàn ông cũng vậy, họ cũng kỳ vọng bên cạnh mình có người phụ nữ tốt, người đàn ông thành công thì không mong muốn làm bạn đời với người phụ nữ thành đạt. Ngược lại, người phụ nữ thành đạt lại muốn bên mình có người đàn ông thành công. Chúng ta không thể tách tình yêu khỏi lệ thường được.
Chị Lâm đương nhiên là muốn Trương tổng có phong cách đĩnh đạc của một người đàn ông, bản lĩnh, trước mặt chị em phụ nữ thì tỏ ra ga lăng. Trương tổng lại không muốn chị Lâm cứ ngạo mạn trước mặt mình, điều này ảnh hưởng đến “cái tôi” đàn ông của anh ta. Sống trong gia đình như vậy nên Trương tổng muốn được bùđắp, muốn mình là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, muốn giương đôi cánh ra để bảo vệ người phụ nữ yếu đuối. Đó là tâm lý của một đại trượng phu, muôn đời không thể nào thay đổi.
Đến công ty, Trương tổng vẫn bình thường, tôi chắc anh ta không hề hay biết gì về chuyện vợ anh ta gặp tôi, mà chị ta cũng không dám đem chuyện ấy kể lại cho chồng mình nghe đâu.
Công ty Tây An gởi hồ sơ đến, Trương tổng gọi tôi lên văn phòng để đưa cho tôi và phàn nàn rằng thư ký của công ty đó thật tệ, viết có mỗi cái hồ sơ thôi mà hành văn cứ lủng cà lủng củng. Tôi nhìn anh ta một cái, anh ta nói, “Tuyết Nhi à! Hôm nay em mặc cái quần trắng này đẹp lắm, em đã xinh, mặc cái quần này trông lại càng xinh thêm”. Tôi không nói gì, đưa tay lấy bộ hồ sơ, anh ta liền nắm lấy tay tôi và nói, “Em! Tối qua, anh toàn mơ thấy bóng hình em…”. Tôi cố sức rút tay ra khỏi tay anh ta, nói, “Bộ hồ sơ này sai ở chỗ nào?” Anh ta đáp, “Hôm nay em giúp anh viết lại cho nó trôi chảy, trưa nay anh mời em đi ăn bò bít-tết nhé?” Tôi trả lời, “Như vậy không được, còn… anh…”. Tôi muốn nói hai chữ “vợ anh” nhưng lời nói v ra khỏi cửa miệng thì liền ngừng lại.
Trưa hôm nay tôi cùng Trương tổng đến một quán ăn nằm trên đường Tân Hoa, tôi cứ nơm nớp nghĩ đến chuyện vợ anh ta vẫn luôn theo sát chúng tôi, theo dõi mọi hành vi cử chỉ của tôi và Trương tổng. Nhưng trong lòng tôi thì lại hả hê, muốn cho chị ta thấy được cảnh này, mà bớt kiêu ngạo khinh người. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy mình thật bỉ ổi… Tôi thật là mâu thuẫn, tôi cũng là người bị hại trong chuyện tình cảm, vậy mà giờ đây lẽ nào tôi lại làm người phụ nữ khác đau khổ sao!?
Thứ sáu, ngày tháng
Trưa hôm nay Trương tổng lén gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi chơi cuối tuần với anh ta ở suối nước khoáng Nam Sơn. Tôi đã từ chối, tôi nói rằng mình muốn về quê thăm cha mẹ và con gái.
Chiều nay vừa ra khỏi cửa công ty thì Minh Quyên gọi điện thoại cho tôi, cô ấy rủ tôi đi nhảy. Tôi nói, “Minh Quyên! Cậu thật là, sàn nhảy là nơi dành cho đàn bà như tụi mình hay sao?” Quyên liền đáp, “Sao? Bây giờ già đến nỗi ngay cả sàn nhảy mà cậu cũng không còn hào hứng nữa sao?”
Tôi ngẩng đầu lên thì đã thấy Quyên đứng bên kia đường, liền cúp máy rồi vẫy tay chào. Quyên bước qua đường rồi kéo tay tôi lại nói, “Đi thôi! Đã lâu rồi bọn mình chưa đi chơi với nhau, hôm nay mình rất muốn đi nhảy, mình muốn thư giãn một tí!”
Tôi do dự một hồi lâu rồi đáp, “Có đi thì cũng phải ăn cái gì đã chứ!” Vừa nghe đến đó thì Quyên đã reo lên, “Được!.. được!.. ăn thì ăn… mình đi mua phiếu ăn, cậu muốn ăn gì thì cứ nói, mình đi mua cho”.
Minh Quyên đưa tôi đến một quán bar ở lầu chín của một tòa nhàuán bar này thật lớn, chính giữa là một sân khấu rộng, trên khán đài là vài ca sĩ ăn măc rất gợi tình, dưới khán đài có rất nhiều người đang lắc như điên như dại theo tiếng nhạc chói tai. Minh Quyên bảo, trên khán đài là những người hoạt náo. Nếu như tôi không biết nhảy như thế nào cho sành điệu thì cứ nhìn theo họ mà làm, nói xong, Quyên biến đâu mất tiêu. Đây là lần đầu tiên tôi đến sàn nhảy, cho nên cảm thấy không tự nhiên lắm. Lúc này có một cô gái đến kéo tay tôi nói, “Chị! Nhảy đi nào! Điệu nhạc này rất hay mà!” Tôi gượng gạo nhảy được một lúc, rồi cảm thấy nơi này quả thật không phù hợp với mình nên rất muốn bỏ đi. Mà cũng phải nói với Quyên một tiếng chứ, nhưng không tìm thấy Quyên đâu cả.
Khoảng chừng phút thì có vài anh công an đến, tiếng nhạc chói tai bỗng im bặt. Nhưng còn một số người vẫn lắc, trong đó có Quyên. Cô ấy đang cùng với một tên con trai lắc như điên như dại như giữa chốn không người. Một anh công an bắt hai anh chàng choai choai trong tay vẫn còn cầm cái bịch đen đen. Một số cô cậu khác thì vẫn lắc qua lắc lại. Thấy thế, tôi định đến kêu Quyên nhưng một anh công an đã giữ lấy vai tôi, tôi muốn giải thích, nhưng…
Tôi và Quyên bị giải đến phòng công an. Tôi không nhận là mình đã sử dụng thuốc. Anh công an thấy tôi rất thành thật, lại không có vẻ gì giống dân nghiện, nên bảo tôi hãy đưa ra bằng chứng để chứng minh là tôi vô tội, nhưng tôi biết tìm ai bây giờ, chẳng lẽ lại nhờ Quyên làm chứng!? Cô ta cũng là dân nghiện mà, làm sao đây, cô ta có thể làm chứng cho tôi sao?! Tôi đáp, “Không tin thì anh có thể đi điều tra, tôi chỉ đưa bạn tới đó chơi”. Nhưng anh công an không chịu bỏ qua và hỏi tên của đơn vị tôi đang công tác. Trong lúc căng thẳng, tôi đã khai tên công ty và Trương tổng. Họ bắt giữ tôi đến tận giờ sáng mới tha cho tôi về nhà.
Một mình cô đơn đi về trên con đường vắng, tôi thấy rất tức tối vì mình bị oan, nhưng oan thì đã sao chứ? Có phải tôi đang kể khổ không?! Nghĩ đến đó, tôi chịu không nổi và bật khóc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chủ nhật, ngày 2 tháng 9
Trời quang đãng
Hơn 10 giờ sáng, chúng tôi đến bệnh viện Tâm thần Thành phố.
Đạt Minh có một người quen làm bác sĩ ở trong bệnh viện, nên chúng tôi nhanh chóng gặp được Vương Tân Mai.
Mai có vóc người cao ráo, mặc dù không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, nhưng trông vẫn còn rất thướt tha nền nã, như phong thái trước đây của bạn ấy. Mai đang ngồi đơ ra ở đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức tường màu trắng.
Vương Tân Mai chẳng biểu hiện gì khi thấy chúng tôi đến.
Minh Quyên bước đến gần và hỏi, “Tân Mai, cậu có nhận ra mình không?”
Vương Tân Mai như bị kích động, sợ đến nỗi co người lại, cứ luôn miệng nói, “Tôi không cần, tôi không cần”.
Chúng tôi đều ngơ ngác nhìn nhau. Tân Mai nói “Tôi không cần” là ý gì?
Tôi nói nhỏ với Đạt Minh, “Tân Mai có phải bị sốc không, một người đang yên đang lành, sao lại trở nên như thế này?”
Nhìn thấy bộ dạng của Mai, tôi thật sự muốn khóc, trong lòng như thể có ai xát muối, nước mắt tôi cứ ràn rụa.
Đạt Minh nói, “Chúng ta đi đi, đừng làm cậu ấy bị kích động nữa”. Chúng tôi cùng Đạt Minh đi ra ngoài, lúc này, Tân Mai đột nhiên đứng dậy túm lấy Đạt Minh, la lên, “Kiếm Hùng, Kiếm Hùng, anh định đi đâu?”
Tôi và Minh Quyên ngớ người ra trước hành động của Tân Mai.
Đạt Minh quay người lại, hai tay dịu dàng đỡ lấy Tân Mai, Đạt Minh dỗ dành Tân Mai ngồi lên giường, vỗ về một hồi lâu mới đi ra.
Tôi và Minh Quyên đứng đợi Đạt Minh ở hành lang.
Đạt Minh đoán, “Sao vậy nhỉ, có thể Tân Mai vì Vương Kiếm Hùng nên mới ra nông nỗi này”.
Minh Quyên lắc đầu, “Chắc không phải, Tân Mai đang là Phó Chủ tịch huyện Bắc Giang còn gì? Vương Kiếm Hùng nịnh nọt còn không được nữa là, sao có thể...”.
Tôi nói, “Cũng chưa hẳn, phía sau người đàn ông thành đạt nhất định có một người phụ nữ phi thường, cũng giống như vậy, phía sau người phụ nữ thành đạt cũng luôn có một người đàn ông phi thường. Đàn ông thành đạt rồi, chỉ hi vọng có một người vợ hiền và người mẹ tốt, chứ không muốn vợ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió, đây là sự khác biệt về giới tính, đồng thời cũng là sự khác biệt về tâm lý, đàn ông luôn nghĩ mình mạnh mẽ và là chỗ che chở bảo vệ cho phụ nữ”.
Minh Quyên cố ý khom lưng nhìn tôi từ trên xuống và trêu tôi, “Ối, Tuyết Nhi, không thể nhận ra cậu nữa rồi, cậu đã trở thành nhà triết học rồi, sao mình vẫn chưa biết nhỉ”.
Tôi liền giơ tay giả bộ đánh Minh Quyên, Quyên chạy vòng vòng.
Đạt Minh thở dài, “Trông bộ dạng của Tân Mai bây giờ, mình thấy buồn quá, nói cho các cậu biết một bí mật của mình nha, mối tình đầu của mình chính là Vương Tân Mai”.
Minh Quyên ngạc nhiên, “Sao chúng mình chẳng biết gì cả?”.
Tôi nói, “Thế mới gọi là bí mật”.
nói tiếp, “Nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương, tình cảm của mình với cậu ấy sâu đậm là thế, nhưng Tân Mai không hay biết gì cả”.
Tôi và Minh Quyên cùng nhau ồ lên.
Minh Quyên cười nói, “Đạt Minh quả là chàng trai đa tình, tiếc quá, tiếc quá, sao lúc trước cậu không yêu mình, nếu cậu yêu mình thì mình nhất định sẽ cưới cậu làm chồng”.
Đạt Minh nói, “Mình sẽ dành thời gian tìm Vương Kiếm Hùng, chồng của Vương Tân Mai để hỏi anh ta đã làm gì mà Tân Mai ra nông nỗi này?”
Thứ ba, ngày 4 tháng 9
Nóng gay gắt
Buổi trưa, ba gọi điện thoại đến nói Hà Quốc An có gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của Gia Gia, ba hỏi anh ta đang ở đâu thì anh ta không nói, chỉ nói bây giờ anh ta rất tốt, anh ta còn bảo Gia Gia gọi anh ta “ba, ba” qua điện thoại.
Tôi hỏi Hà Quốc An có hỏi gì về tôi không, ba bảo không. Tôi và ba nói chuyện khoảng 20 phút mới cúp máy.
Tôi cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao cứ vấn vương Hà Quốc An nhỉ? Mình thật ngốc.
Hai ngày nay trong đầu tôi cứ ẩn hiện gương mặt vô hồn của Tân Mai, trong lòng luôn nặng nề, u uất, không thể vui lên được. Đáng lý người phụ nữ có sự nghiệp như bạn ấy, phải hưởng hạnh phúc trọn vẹn mới đúng chứ. Thế mà bạn ấy lại mất trí, trở thành người đáng thương và đáng buồn.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện đối nhân xử thế, tôi trở nên dửng dưng với cuộc sống. Có lẽ sống như Tân Mai còn tốt hơn là sống một cách tỉnh táo như tôi đây. Với chúng tôi, Tân Mai là người đáng thương, nhưng với bạn ấy thì biết đâu lại là một sự giải thoát.
Thứ sáu, ngày 7 tháng 9
Nhiệt độ 38OC
Trong điện thoại, Đạt Minh nói anh ấy đã hẹn Vương Kiếm Hùng chồng của Vương Tân Mai 7 giờ rưỡi tối nay gặp nhau ở quán trà Thanh Nhàn, bảo tôi cùng đi. Tôi hỏi còn Minh Quyên thì sao. Đạt Minh nói anh sẽ báo cho Minh Quyên biết. Sau khi tan sở, anh sẽ đến đón tôi. Tôi nói để tôi tự đi, không cần làm phiền anh.
Vương Kiếm Hùng cao khoảng 1m72, thân hình rắn chắc, anh ta mặc áo thun cổ tròn màu đỏ, ở ngoài khoác chiếc áo jacket màu vàng đất, chiếc quần jeans xanh đã bạc màu bó sát đôi chân lực lưỡng, rất có phong thái của nhà nghệ thuật. Đây là một người đàn ông rất hấp dẫn, Tân Mai lấy được một người đàn ông như vậy đương nhiên rất tương xứng với địa vị phó chủ tịch huyện của bạn ấy. Vương Tân Mai và Vương Kiếm Hùng có thể được gọi là “Gái tài trai sắc”, Kiếm Hùng là một tài năng đang tỏa sáng, tốt nghiệp khoa trang trí Học viện Mỹ thuật, hiện mở một công ty vật liệu xây dựng và thiết kế trang trí, cũng có sự nghiệp không thua gì Tân Mai.
Vương Kiếm Hùng ngồi đối diện với tôi, vẻ mặt anh ủ rũ, sau khi đưa cho ba chúng tôi mỗi người một tấm danh thiếp thì anh chỉ im lặng
Đạt Minh nói, “Chúng tôi là bạn học của Vương Tân Mai hồi trung học phổ thông, trước đây ai cũng bận nên không liên lạc với nhau, bây giờ Mai ra nông nỗi này, chúng tôi cũng rất buồn, tôi nghĩ anh Hùng có lẽ càng buồn hơn, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn...”
Vương Kiếm Hùng ngẩng đầu lên, xua xua tay bảo, “Đừng nói nữa”. Ngưng một lát, Kiếm Hùng mới nói, “Tôi yêu Tân Mai, hơn nữa trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, Tân Mai vẫn yêu tôi dù phải chịu sức ép từ mọi phía, bây giờ cô ấy như vậy không phải vì tình cảm của chúng tôi, mà là vì tâm sinh lý của cô ấy”.
Tôi hỏi, “Mai mắc bệnh gì?”
Kiếm Hùng cúi xuống uống trà và nói, “Có rất nhiều chuyện không như ý trong cuộc sống, đặc biệt là chuyện tình cảm, có người đã có tình cảm, nhưng lại thiếu cái cốt lõi để làm cho tình cảm đơm hoa kết trái, đáng lý ra có thể làm cho tình yêu bền vững lâu dài, nhưng ông trời lại đùa cợt với chúng tôi”.
Tôi và Minh Quyên ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc Vương Kiếm Hùng đang nói gì, có lẽ tư duy của những người làm nghệ thuật khác với người bình thường, chúng tôi không phải trong giới nghệ thuật, nghe những lời anh ta nói cứ giống như là đang ở trên mây.
Vương Kiếm Hùng lấy điếu thuốc ra và lặng lẽ hút, qua làn khói thuốc, tôi nhận thấy một nụ cười gượng của Vương Kiếm Hùng, tôi đoán rằng tận sâu trong đáy lòng, có lẽ anh rất đau khổ, như người ta hay nói: Miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.
Vương Kiếm Hùng nói tiếp, “Tân Mai từ nhỏ đã hay đau bụng, sau này chuyển thành dị vị tử cung, u nang buồng trứng, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa có con, Vương Tân Mai đã phẫu thuật cắt hết tử cung, vì vậy..
Vương Kiếm Hùng lại hút thuốc, chúng tôi chăm chú nghe câu chuyện. Nhưng anh ta không nói nữa.
Rất lâu sau anh mới nói, “Thôi, nói ra càng làm người ta đau lòng, hay là không nói nữa thì tốt hơn”.
Tôi biết bệnh dị vị tử cung, phẫu thuật cắt hết tử cung ảnh hưởng rất lớn đến sinh lý của phụ nữ, tôi dường như đã hiểu ra, hai vợ chồng Tân Mai không hòa hợp tình dục. Đời sống hôn nhân mà không tình dục thì rất khó làm cho tình yêu bền vững, dù cho chúng ta có thể vượt qua tất cả những chướng ngại vật để yêu thương lẫn nhau, nhưng không có tình dục, thì hôn nhân chỉ còn là trên danh nghĩa.
Thứ hai, ngày 10 tháng 9
Trời quang đãng chuyển sang âm u
Hôm nay lúc đi làm, tôi nhận được một cú điện thoại rất kỳ lạ, là của một phụ nữ gọi đến, cô ta hẹn tôi xế chiều đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ.
Tôi thắc mắc, “Chị là ai vậy? Tôi không biết chị là ai, sao tôi có thể gặp mặt chị được”.
Cô ta nói, “Cô yên tâm đi, cô không phải là đứa trẻ lên ba nữa, tôi sao mà ăn thịt cô được?”
Tôi nói cho Hiểu Lâm và Đạt Minh biết chuyện về cú điện thoại rất lạ này, ý của tôi rất rõ, hy vọng họ đi cùng tôi.
Đạt Minh vẫn luôn là người bạn tốt. Nghe tôi đề nghị, anh đồng ý ngay, “Tuyết Nhi, cậu yên tâm đi, tối nay mình và Hiểu Lâm sẽ đi cùng cậu, cậu vào quán bar gặp cô ta, còn chúng mình sẽ ở ngoài hoặc đứng ở gần chỗ cậu để bảo vệ cho cậu”.
Buổi chiều, Đạt Minh một mình đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ để dò thám trước.
Lúc xế chiều, cùng với Đạt Minh và Hiểu Lâm, tôi đi đến quán bar Chuồn Chuồn Đỏ, Đạt Minh và Hiểu Lâm vào trước để quan sát tình hình, khi đã chắc chắn không có ai khả nghi, mới gọi tôi đi vào.
Người phụ nữ tóc dài để xõa, mặc bộ áo quần màu đỏ đã ngồi ở đó từ lâu, tôi vừa bước vào, cô ta đã đứng dậy đến chào hỏi tôi, nói, “Châu Tuyết Nhi, trước đây tôi đã gặp cô rồi, cô rất đẹp”.
Tôi hơi nghi hoặc hỏi, “Chị là…?” Cô ta mời tôi ngồi xong mới trả lời, “Tôi là vợ Trương tổng, tôi họ Lâm, cô cứ gọi tôi là chị Lâm”.
Tôi vẫn chưa kịp nói thì cô ta lại nói tiếp một hơi, “Một tháng trước tôi đã đọc nhật ký của cô, tôi rất cảm động, tôi đã mất rất nhiều đêm mới đọc xong, bài nào cũng đọc cả, thực ra tôi nghe người ta bàn tán nhiều nên mới đọc thử, sau tôi đã đọc được chuyện của Trương tổng. Lúc đầu tôi rất căm tức cô, nhưng sau khi người khác chỉ cô cho tôi thấy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là, cô lôi cuốn chồng tôi bởi vì cô quá đẹp, hơn nữa cô là một phụ nữ đã ly hôn, phụ nữ luôn mong muốn cưới được người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, sắc đẹp của phụ nữ là vốn liếng, cũng có thể nói sắc đẹp của phụ nữ là của cải, dù cho bây giờ cô ta không có, nhưng cô ta có thể dùng nhan sắc của mình để đạt được...”
Tôi nói, “Chị Lâm, chắc chị đã hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi đã viếtõ trong nhật ký ở trên mạng rồi sao?”
Chị Lâm xua xua tay, ra hiệu tôi đừng nói nữa, tôi biết ý nên cũng ngừng nói.
Tôi nhận thấy, Hiểu Lâm và Đạt Minh ngồi cách tôi không xa, mắt luôn nhìn về hướng tôi.
Chị Lâm nói, “Tuyết Nhi, cô đừng nghĩ gì nhiều, cũng đừng xúc động, nghe tôi nói hết đã”.
Tôi khẽ gật đầu.
Chị Lâm nói tiếp, “Làm phụ nữ thật sự rất khó, thực ra đàn bà có thể kiếm tiền bằng vẻ đẹp của mình. Đàn ông cũng thế, họ cũng có thể dựa vào diện mạo đẹp trai của mình mà kiếm tiền. Ai cũng vậy! Giám đốc Trương của cô cũng vậy. Lúc trước khi chưa đọc nhật ký của cô, tôi tuyệt đối không tin anh ta là loại người như vậy. Đọc xong nhật ký của cô tôi vẫn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi…” Chị Lâm không nói thêm gì, từ từ uống hết ly rượu, rồi chị nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi phát hiện chị không như những gì Trương tổng nói, vô học, không hiểu biết, cả ngày chỉ biết đánh bài. Chị Lâm trước mặt tôi hoàn toàn khác, dịu dàng, mềm yếu, có tâm hồn, thuộc kiểu người có thể tâm sự được. Chị ấy nói, “Nhi! Em có nhớ chuyện lần trước đi cùng giám đốc đến thành phố H không? Thật ra thì lúc đó chị cố ý để em và anh ta đi cùng nhau, chị lén thử xem anh ta muốn làm gì em. Đúng là anh ta đã làm như vậy, nhưng em đã từ chối anh ta. Nhìn thấy cảnh em bị anh ta quấy rối, thật lòng chị muốn giết chết anh ta cho rồi. Thế mà trước mặt chị thì anh ta ra vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, không bao giờ dám nói ‘Không’”. Nghe chị ta nói vậy tôi càng thêm giận. Chị ta nghĩ tôi là loại người nào kia chứ. Dường như chị ta đã đoán được ý nghĩ của tôi nên nói, “Nhi! Chị đã bị đưa vào thế kẹt, không đồng ý không được. Em thứ lỗi cho chị nhé!” Tôi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào chị ta. Chị ta cúi đầu nói nên không thấy tôi đang nhìn, “Chị đã quá yêu anh ta! Chị đã bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc, toàn bộ tài sản công ty đều là của chị, đó là của cải của ba chị để lại. Chị nghĩ chị có một thân một mình, không cần đến nhiều tiền như vậy, chị muốn có cuộc sống an nhàn, nên đã giao toàn bộ công ty cho anh ta, nhưng anh ta…” Tôi thông cảm được với những gì chị ta đưa tay ra nắm lấy tay chị ta. Chị nói, “Nhi! Chuyện ngày hôm nay, em đừng nói với ai hết nhé, càng không được nói với anh Trương. Đây là chuyện riêng của chị và anh ấy, em đừng có hỏi thêm gì nữa”. Dừng lại một lúc lâu rồi chị ta nói tiếp, “Nhi! Chị muốn đưa em đến Lan Châu, ở đó chị có một công ty, em đến làm giám đốc ở đó nha!” Tôi đáp, “Sao như vậy được?” Tôi biết chị ta muốn tôi đi. Trước mắt, tôi đang làm thư ký cho giám đốc Trương, ngày nào cũng gặp mặt nhau, và nếu muốn tôi đi công tác cùng thì anh ta cũng danh chính ngôn thuận. Miệng thì nói là hận Trương tổng, bị hắn lợi dụng, nhưng tại sao chị ta không ly dị đi. Thật là mâu thuẫn, rõ ràng là muốn bảo vệ hôn nhân của mình, chị ta tìm mọi cách tách tôi ra khỏi giám đốc, để anh ta không tham của lạ nữa. Chị Lâm hỏi tôi, “Em vẫn còn kiên trì viết nhật ký à?” Tôi không trả lời, chị ấy nói tiếp, “Em có thể xóa bỏ hình ảnh Trương tổng ra khỏi đầu được không?”, thấy tôi vẫn không nói gì, chị ta tiếp tục, “Chị có thể bồi thường cho em mà”. Tôi đáp, “Tôi không cần, hơn nữa tôi đâu có chỉ ra danh tánh ai đâu mà chị lo”. Chị ta nói, “Chuyện này cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Người ta đọc thì sẽ biết ngay, em hãy cho chị một chút thể diện chứ”. Tôi nói, “Tôi sẽ suy nghĩ lại. Tôi muốn nhấn mạnh với chị là tôi không muốn đi chỗ khác làm việc. Tôi không muốn rời bỏ thành phố này. Nếu như có thể, tôi sẽ đi khỏi công ty này”. Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc trong căng thẳng. Lúc sắp đi, chị ta còn nhắc tôi hãy cân nhắc về lời đề nghị của chị ta. Chị ta để lại cho tôi số điện thoại, bảo tôi suy nghĩ kỹ rồi báo cho chị biết. Với thái độ ngạo mạn như thế, chị ta sẽ không thể nào thuyết phục được tôi đâu. Tôi rất ghét thái độ ấy. Tôi muốn chị ta phải cúi đầu trước tôi, van nài tôi. Chị Lâm đi rồi thì Hiểu Lâm và Đạt Minh đến hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện. Hiểu Lâm hỏi, “Cô ta mà cũng dám giáo huấn cậu à? Không giữ nổi người đàn ông của mình, thì còn trách được ai?” Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng.
Thứ ba, ngày 11 tháng 9
Cả buổi tối tôi không tài nào ngủ được, trong đầu bây giờ toàn là gương mặt khinh người thật đáng ghét của chị Lâm. Vừa mới chợp mắt được một tí lại nằm mơ, tôi mơ thấy mình đang làm chuyện ấy với Trương tổng, mơ thấy chị Lâm quỳ gối cầu xin tôi hãy trả Trương tổng lại cho chị t
Giấc mơ ấy làm cho tôi sợ, chúng tôi đều là phận đàn bà, hà tất gì phải tranh giành đấu đá với nhau như vậy. Có một danh nhân đã từng nói, hai người phụ nữ mà có tranh giành với nhau thì dứt khoát là do đàn ông mà ra. Tôi không hiểu được ý sâu xa của câu nói ấy nhưng tôi thấy rằng: Chung quy thì đều là phái yếu cả, hoa thơm không thể không nhờ vào lá xanh. Một cành hoa, hoa thì chỉ có một cái còn lá thì rất nhiều, hoa muốn thơm thì phải nhờ vào lá. Lá càng không thể tách khỏi hoa thơm. Dù thế nào đi nữa thì phụ nữ cũng cần phải lấy người đàn ông tốt. Đàn ông cũng vậy, họ cũng kỳ vọng bên cạnh mình có người phụ nữ tốt, người đàn ông thành công thì không mong muốn làm bạn đời với người phụ nữ thành đạt. Ngược lại, người phụ nữ thành đạt lại muốn bên mình có người đàn ông thành công. Chúng ta không thể tách tình yêu khỏi lệ thường được.
Chị Lâm đương nhiên là muốn Trương tổng có phong cách đĩnh đạc của một người đàn ông, bản lĩnh, trước mặt chị em phụ nữ thì tỏ ra ga lăng. Trương tổng lại không muốn chị Lâm cứ ngạo mạn trước mặt mình, điều này ảnh hưởng đến “cái tôi” đàn ông của anh ta. Sống trong gia đình như vậy nên Trương tổng muốn được bùđắp, muốn mình là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, muốn giương đôi cánh ra để bảo vệ người phụ nữ yếu đuối. Đó là tâm lý của một đại trượng phu, muôn đời không thể nào thay đổi.
Đến công ty, Trương tổng vẫn bình thường, tôi chắc anh ta không hề hay biết gì về chuyện vợ anh ta gặp tôi, mà chị ta cũng không dám đem chuyện ấy kể lại cho chồng mình nghe đâu.
Công ty Tây An gởi hồ sơ đến, Trương tổng gọi tôi lên văn phòng để đưa cho tôi và phàn nàn rằng thư ký của công ty đó thật tệ, viết có mỗi cái hồ sơ thôi mà hành văn cứ lủng cà lủng củng. Tôi nhìn anh ta một cái, anh ta nói, “Tuyết Nhi à! Hôm nay em mặc cái quần trắng này đẹp lắm, em đã xinh, mặc cái quần này trông lại càng xinh thêm”. Tôi không nói gì, đưa tay lấy bộ hồ sơ, anh ta liền nắm lấy tay tôi và nói, “Em! Tối qua, anh toàn mơ thấy bóng hình em…”. Tôi cố sức rút tay ra khỏi tay anh ta, nói, “Bộ hồ sơ này sai ở chỗ nào?” Anh ta đáp, “Hôm nay em giúp anh viết lại cho nó trôi chảy, trưa nay anh mời em đi ăn bò bít-tết nhé?” Tôi trả lời, “Như vậy không được, còn… anh…”. Tôi muốn nói hai chữ “vợ anh” nhưng lời nói v ra khỏi cửa miệng thì liền ngừng lại.
Trưa hôm nay tôi cùng Trương tổng đến một quán ăn nằm trên đường Tân Hoa, tôi cứ nơm nớp nghĩ đến chuyện vợ anh ta vẫn luôn theo sát chúng tôi, theo dõi mọi hành vi cử chỉ của tôi và Trương tổng. Nhưng trong lòng tôi thì lại hả hê, muốn cho chị ta thấy được cảnh này, mà bớt kiêu ngạo khinh người. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy mình thật bỉ ổi… Tôi thật là mâu thuẫn, tôi cũng là người bị hại trong chuyện tình cảm, vậy mà giờ đây lẽ nào tôi lại làm người phụ nữ khác đau khổ sao!?
Thứ sáu, ngày 14 tháng 9
Trưa hôm nay Trương tổng lén gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi chơi cuối tuần với anh ta ở suối nước khoáng Nam Sơn. Tôi đã từ chối, tôi nói rằng mình muốn về quê thăm cha mẹ và con gái.
Chiều nay vừa ra khỏi cửa công ty thì Minh Quyên gọi điện thoại cho tôi, cô ấy rủ tôi đi nhảy. Tôi nói, “Minh Quyên! Cậu thật là, sàn nhảy là nơi dành cho đàn bà như tụi mình hay sao?” Quyên liền đáp, “Sao? Bây giờ già đến nỗi ngay cả sàn nhảy mà cậu cũng không còn hào hứng nữa sao?”
Tôi ngẩng đầu lên thì đã thấy Quyên đứng bên kia đường, liền cúp máy rồi vẫy tay chào. Quyên bước qua đường rồi kéo tay tôi lại nói, “Đi thôi! Đã lâu rồi bọn mình chưa đi chơi với nhau, hôm nay mình rất muốn đi nhảy, mình muốn thư giãn một tí!”
Tôi do dự một hồi lâu rồi đáp, “Có đi thì cũng phải ăn cái gì đã chứ!” Vừa nghe đến đó thì Quyên đã reo lên, “Được!.. được!.. ăn thì ăn… mình đi mua phiếu ăn, cậu muốn ăn gì thì cứ nói, mình đi mua cho”.
Minh Quyên đưa tôi đến một quán bar ở lầu chín của một tòa nhàuán bar này thật lớn, chính giữa là một sân khấu rộng, trên khán đài là vài ca sĩ ăn măc rất gợi tình, dưới khán đài có rất nhiều người đang lắc như điên như dại theo tiếng nhạc chói tai. Minh Quyên bảo, trên khán đài là những người hoạt náo. Nếu như tôi không biết nhảy như thế nào cho sành điệu thì cứ nhìn theo họ mà làm, nói xong, Quyên biến đâu mất tiêu. Đây là lần đầu tiên tôi đến sàn nhảy, cho nên cảm thấy không tự nhiên lắm. Lúc này có một cô gái đến kéo tay tôi nói, “Chị! Nhảy đi nào! Điệu nhạc này rất hay mà!” Tôi gượng gạo nhảy được một lúc, rồi cảm thấy nơi này quả thật không phù hợp với mình nên rất muốn bỏ đi. Mà cũng phải nói với Quyên một tiếng chứ, nhưng không tìm thấy Quyên đâu cả.
Khoảng chừng 20 phút thì có vài anh công an đến, tiếng nhạc chói tai bỗng im bặt. Nhưng còn một số người vẫn lắc, trong đó có Quyên. Cô ấy đang cùng với một tên con trai lắc như điên như dại như giữa chốn không người. Một anh công an bắt hai anh chàng choai choai trong tay vẫn còn cầm cái bịch đen đen. Một số cô cậu khác thì vẫn lắc qua lắc lại. Thấy thế, tôi định đến kêu Quyên nhưng một anh công an đã giữ lấy vai tôi, tôi muốn giải thích, nhưng…
Tôi và Quyên bị giải đến phòng công an. Tôi không nhận là mình đã sử dụng thuốc. Anh công an thấy tôi rất thành thật, lại không có vẻ gì giống dân nghiện, nên bảo tôi hãy đưa ra bằng chứng để chứng minh là tôi vô tội, nhưng tôi biết tìm ai bây giờ, chẳng lẽ lại nhờ Quyên làm chứng!? Cô ta cũng là dân nghiện mà, làm sao đây, cô ta có thể làm chứng cho tôi sao?! Tôi đáp, “Không tin thì anh có thể đi điều tra, tôi chỉ đưa bạn tới đó chơi”. Nhưng anh công an không chịu bỏ qua và hỏi tên của đơn vị tôi đang công tác. Trong lúc căng thẳng, tôi đã khai tên công ty và Trương tổng. Họ bắt giữ tôi đến tận 3 giờ sáng mới tha cho tôi về nhà.
Một mình cô đơn đi về trên con đường vắng, tôi thấy rất tức tối vì mình bị oan, nhưng oan thì đã sao chứ? Có phải tôi đang kể khổ không?! Nghĩ đến đó, tôi chịu không nổi và bật khóc.