Hôm nay tôi ngủ đến 10 giờ mới tỉnh dậy, rất uể oải. Nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì tôi lại càng thấy uất ức và tức giận. Đều là do Minh Quyên mà ra cả, hại tôi không còn mặt mũi nào, thật là xấu hổ.
Không biết bây giờ Quyên như thế nào rồi nhỉ!? Tôi liền nhấc máy điện thoại gọi cho Quyên, nhưng Quyên đã khóa máy. Tôi ngồi xuống ghế sofa độc thoại “Trách Quyên sao? Chuyện này không thể trách Quyên. Tôi biết Quyên đang phải chịu đựng, Ngô Tân Lượng đang bị điều tra về tội tham ô, Quyên không có chỗ dựa tinh thần, không còn gì thiết tha với cuộc sống, những ngày tháng còn lại với Quyên đều là vô nghĩa. Cho nên Quyên đã nghiện heroin để quên sự đời buồn chán, phần đời còn lại của Quyên sẽ rất mịt mù. Phụ nữ! Đôi lúc họ cũng phải lừa dối bản thân”.
Thứ hai, ngày 17 tháng 9
Ngồi trong phòng làm việc mà tôi cứ lo lo, tôi đang nghĩ đến cảnh tối hôm đó bị cảnh sát bắt vì tội uống thuốc lắc ở quán bar. Chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó, sớm muộn gì thì Trương tổng cũng biết. Thật sự là tôi không nghiện thuốc nhưng anh ta sẽ nghĩ thế nào về tôi đây? Hình ảnh đẹp đẽ của tôi ngày nào giờ thì đã tan biến hết rồi.
Cả buổi trưa hôm ấy Trương tổng không đến công ty, mãi đến đầu giờ chiều anh ta mới đến, nhưng cứ ngồi lì trong phòng. Tôi thấy bất an, lúc thì nghĩ anh ta sẽ gọi mình vo để hỏi chuyện, lúc thì nghĩ tôi nên trả lời như thế nào trước những câu chất vấn của anh ta đây. Đến chiều, lúc sắp tan ca thì Trương tổng gọi điện cho tôi. Anh ta rủ tôi sau khi tan sở thì về trang trại để nghỉ ngơi. Tôi hỏi, “Trương tổng! Anh có chuyện gì à?” Anh ta đáp, “Không có gì! Chỉ muốn được ở bên em, em hãy đến đây một lát đi”. Tôi giải thích, “Anh hãy hiểu cho em, không phải em không cho anh…”. Tôi chưa nói dứt câu thì lão vội chen ngang, “Người phụ nữ cao quý như em, anh không dám mơ tới. Nhưng có điều là anh đang có trong tay một loại bạch phiến, nếu em thích thì em cứ đến đây, anh sẽ cho em xài miễn phí”. Tôi sững người, trong lòng nổi lên một nỗi lo sợ khó tả, trán tôi cũng toát mồ hôi hột. Trong mắt anh ta, tôi đã thành con nghiện rồi sao?! Tôi bỗng cao giọng nói với anh là tôi không như vậy, ở đây có sự hiểu lầm! Đầu dây bên kia, Trương tổng đột nhiên hạ giọng, nói rất nhỏ nhẹ, “Nhi! Em đừng có quá kích động như thế, anh biết em bị vu oan. Trưa nay, công an có gọi cho anh để tra xét, anh lập tức chứng thực đó là sự hiểu nhầm. Người có văn hóa, sự nghiệp đàng hoàng như em thì làm sao lại đi nghiện cái thứ ấy được! Mấy cha công an đó cũng thật là, tại sao lại không đưa người ta đi xét nghiệm, có kết quả thì sẽ biết ngay chứ gì. Không có bằng chứng thì cứ nghi ngờ sao. Thôi được rồi, Nhi! Em đừng lo lắng nữa ha. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ lo cho em mà!” Tôi thật cảm động. Anh ta nói tiếp, “Sao rồi? Còn giận anh hả? Thôi đừng giận, chiều nay tan sở anh sẽ đền cho em nhé!” Tôi không nói gì và cúp máy.
Cúp máy xong, tôi vẫn ngồi thừ ra đó, không nói câu nào. Ngay cả khi anh ta đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi cũng không biết, trong đầu vẫn tràn đầy những viễn cảnh tối tăm. Trương tổng bước lại gần, hai tay đặt lên vai tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói, “Nhi! Tóc em đẹp thật!” Lúc này tôi mới biết là anh ta đang ở sau tôi, tôi vội gạt tay anh ra và nói, “Người trong công ty…” vốn dĩ tôi nói vậy là muốn nhắc nhở anh ta. Không ngờ anh ta đáp, “Làm gì có người nào ở đây”. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xung quanh, thì ra mấy chị khác trong phòng đã ra về từ lúc nào rồi. Tôi đành im lặng.
Trương tổng lại vuốt ve mái tóc tôi, “Một mái tóc mới đẹp làm sao, tuyệt diệu làm sao, thế mà không bàn tay đàn ông nào vuốt ve, còn anh thì lúc nào cũng chỉ nằm mơ đến nó”.
Tôi đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cho anh ta làm gì thì làm, nhưng khi bàn tay anh ta đụng đến chỗ kín, theo bản năng, tôi né tránh. Lần này không chút ngạc nhiên, ngược lại anh ta còn cười và nói, “Anh thích nhất là tính cách đó của em, và cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn có được em”. Tôi lạnh lùng đáp, “Em không nghĩ là anh sẽ làm như vậy, em cũng không muốn thế”. Sượng mặt, Trương tổng liền nổi đóa, “Cô nghĩ cô là ai chứ? Nhiều đứa con gái khác muốn có tôi mà không được đó. Đàn ông, đàn bà chung đụng với nhau thì đã sao chứ, hơn nữa cô có còn là gái trinh mười tám đôi mươi đâu…” Tôi bịt tai lại và la to, “Tôi không muốn nghe anh nói nữa đâu, được rồi, ngày mai tôi sẽ đi”. Trương tổng nhếch mép, “Đi! Đi là xong hết sao? Cô đừng quên, không có ông chủ nào lại đồng ý thuê một nhân viên nghiện heroin đâu”. Tôi đã hoảng hốt! Tôi đã gào khóc, trong đầu tôi bây giờ là một khoảng trống mênh mông. Trương tổng liền bước đến, cúi người xuống lước mắt cho tôi, từ từ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Đầu óc trống rỗng, tôi không đủ dũng cảm và càng không còn đủ sức lực để chống cự lại, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Và anh ta đã lao vào tôi như một con mãnh hổ đang kỳ động dục. Tôi không hề thấy hứng thú, chỉ thấy mình đang ngấp nghé bên bờ vực thẳm, thân xác đang bị giày vò đau đớn. Khi cơn mê qua đi, tôi nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của Trương tổng, anh ta vẫn còn nằm đó, đang vuốt tóc tôi. Anh nói, “Nhi này! Em quả là thật đẹp, anh thật không muốn xa em tí nào cả…!”
Tôi không biết mình đã lết về nhà bằng cách nào. Tôi bật nước thật nóng, liên tục chà xát cơ thể để gột rửa cho sạch tấm thân nhơ nhuốc của mình. Nhưng liệu tôi có thể gột rửa được hết những chuyện đã xảy ra? Đương nhiên là không.
Thứ tư, ngày 19 tháng 9
Hôm qua tôi không đi làm. Trương tổng gọi điện thoại đến nói là muốn tới nhà chơi nhưng tôi đã từ chối. Buổi trưa anh ta nhờ dịch vụ tặng quà mang đến cho tôi một bó hoa hồng.
Quyên từ trại cai nghiện gọi cho tôi nói xin lỗi. Tôi nói với Quyên dù gì thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc đến nó nữa. Tôi khuyên cô nên cố gắng cai nghiện và phải biết quý bản thân mình. Cô đáp, “Nhi có biết không, đây là lần thứ ba mình cần đến nó, mình không muốn như vậy đâu. Nhưng mình không dám đối diện với sự thật, mình sống không còn ý nghĩa gì cả, mình muốn hủy hoại mình, mình muốn làm tê liệt chính mình”. Tôi báo cho Quyên biết, “Trưa nay mình có xem tin tức được biết vụ án của anh Lượng mới có những điều tra sơ bộ, vụ án này có liên quan đến rất nhiều người. Nói không chừng anh ấy vô tội. Hoặc là tham ô không nhiều nên chỉ bị phạt vài năm tù thôi, cậu có thể chờ anh ấy về mà”. Quyên than vãn, “Nói gì đến chịu phạt vài năm, chỉ cần anh ta có tội là coi như không còn gì nữa cả. Mình sống với anh ta đâu phải để chịu cuộc sống nghèo hèn, ban đầu chẳng phải vì tiền mà mình chịu lấy anh ta đó sao?” Tôi đành im lặng, tôi không biết phải nói gì đây. Quyên nói thêm, “Lúc đầu mình có nhắc nhở anh ta rồi, cái thằng cha nhân viên phòng tài vụ đó là người thấy lợi mà tối mắt, lại không biết làm giấy tờ giả, không biết lợi dụng kẽ hở. Ngược lại, anh ta rất tin tưởng hắn, lại còn hay thưởng cho hắn nữa chứ. Nếu không như thế thì làm sao hắn có thể mua được ngôi nhà trị giá mấy chục triệu tệ như vậy kia chứ. Bây giờ khi đã thất thế rồi mà anh ta vẫn còn bao che cho hắn, để cho hắn sống tự do tự tại…” Tôi khuyên Quyên, “Dù có như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên cai thuốc đi”. Quyên bỗng đổi giọng hằn học, “Nhi à! Cậu thật là nhẹ dạ cả tin. Mình với Ngô Tân Lượng đã tiếp xúc với giới quan chức của hắn khá lâu, mình biết tỏng bộ mặt hiểm độc, xấu xa bẩn thỉu của chúng, chúng nó cũng cấu kết buôn bán bạch phiến đấy. Cứ như vậy, bọn chúng đã rủ rê, cám dỗ, làm hư các cô gái trẻ, có những đứa đáng tuổi con tuổi cháu. Lương tâm của bọn chúng đã mất từ lâu rồi. Vậy thì chúng cũng đáng phải chịu sự trừng trị của pháp luật”. Tôi ngắt lời, “Tất nhiên rồi, bây giờ lão ta đang bị trừng trị đấy thôi, cậu cũng không cần phải khổ sở, chịu khó cai thuốc, sống thanh thản một chút, như vậy mới phải chứ”.
Quyên chép miệng, “Mình chỉ tiếc là sau này chẳng ai cung phụng tiền bạc cho mình”. Tôi nói, “Tiền là vật ngoài thân mà!” Quyên liền ngắt lời, “Thôi đủ rồi! Cậu không có tiền thì muôn đời vẫn thế. Thôi nhé, đã đến giờ mình phải vào rồi”. Nói xong cô liền dập máy. Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, trống trải mà trước giờ tôi chưa từng gặp.
Thứ sáu, ngày 21 tháng 9
Buổi chiều, Trương tổng gọi tôi lên phòng. Vừa đóng cửa lại là anh ta liền ôm tôi hôn lấy hôn để như thể không chờ thêm được nữa, tôi cứ để mặc cho anh ta hôn. Tôi giả vờ nói, “Anh! Anh hãy lấy em đi!” Không nói gì, anh ta vẫn tới tấp hôn lấy hôn để vào cổ, vào mặt tôi. Tôi đẩy tay anh ta ra, “Em muốn danh chính ngôn thuận làm vợ của anh, nếu không thì…” Trương tổng ngượng ngạo lúng túng, “Chuyện này để nói sau nha em!” Tôi cười cười, “Vậy thì thôi vậy!” Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
Trương tổng gọi điện thoại, mời tôi đi chơi, tôi liền
Tối hôm nay một mình nằm trong cái tổ chim của mình, tôi đã gọi cho Hiểu Lâm vài lần nhưng không có ai bắt máy, chị ấy không có ở nhà. Điện thoại cầm tay của Lâm và Minh đều tắt máy. Họ đang tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần, có lẽ đang hạnh phúc bên nhau, thật lãng mạn. Bây giờ họ không màng đến những thứ xung quanh rồi!
Nghĩ đến chuyện Trương tổng, tôi vừa thấy tức vừa thấy buồn cười. Tức Trương tổng, vì loại đàn ông như hắn chỉ được cái háo sắc, lại đê tiện vô liêm sỉ. Buồn cười vì tôi vừa bàn đến chuyện cưới xin là hắn cuống cuồng lo sợ, hạng người sống nhờ đàn bà như hắn, đương nhiên làm sao dám bỏ vợ mình. Nếu như tôi muốn hạ gục hắn thì rất dễ dàng, chỉ cần trả giá bằng lòng tự trọng. Làm như vậy liệu có quá đáng với bản thân không nhỉ?! Hơn nữa, chị Lâm cũng thật đáng thương, chúng tôi đều là phận đàn bà, lẽ nào vì mình mà tôi lại làm cho người khác bị tổn thương hay sao? Nói không chừng, tới lúc đó thì hai bên đều phải khổ.
Có lúc tôi nghĩ phải dẹp bỏ ngay ý định hạ Trương tổng đi, nhưng nhớ đến điệu bộ ngạo mạn của vợ Trương thì tôi lại rất căm tức. Trời ơi! Sao tôi lại mâu thuẫn như thế này!?
Thứ hai, ngày 24 tháng 9
Hôm nay đang đi công chuyện thì gặp Vương Kiếm Hùng. Kiếm Hùng nói anh cùng bạn hợp tác mở một công ty thiết kế hình tượng đầu tiên của thành phố. Anh nói rất hoan nghênh tôi đến. Tôi trả lời khi nào rảnh tôi sẽ đến.
Tôi cùng Kiếm Hùng đứng ở góc đường nói chuyện một hồi lâu, tôi hỏi anh về Mai, anh có vẻ hơi thất vọng, im lặng hồi lâu, anh nói, “Vẫn như thế, anh nghĩ đến cuối đời cô ấy vẫn như thế”. Tôi không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt lạnh lùng, chua xót của anh. Kiếm Hùng nói tiếp, “Người không b nghĩ tôi là thằng vong ơn phụ nghĩa, nhưng thật ra cô ấy ra nông nỗi này là do áp lực của cuộc sống và cơ quan. Em cũng đi làm rồi nên em biết đó. Cách quản lý của phương Tây nó khác, em có năng lực tức em là kẻ mạnh và có nhiều cơ hội để phát huy tài năng. Còn ở các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là các cơ quan nhà nước, có nhiều việc xem chừng như hợp lý đấy, nhưng… Em có năng lực thật sự, chưa chắc gì em có thể phát huy chuyên môn. Hoặc giả, nếu như có môi trường để em phát huy thì thành tích cũng sẽ rất nhỏ, hay đôi khi lại trống rỗng vô hình. Em muốn làm nhưng không hẳn là em sẽ làm được. Em đọc qua quyển sách Người Trung Quốc xấu xí chưa? Thực sự là như vậy, Mai là dân tỉnh, mà nếu là dân tỉnh thì làm ở cơ quan nhà nước càng khó. Các nhân viên nhà nước gặp dân bao giờ cũng rạng rỡ tươi cười, nhưng thực chất là bòn rút, tham ô đến tàn tệ. Mai là một cô gái mạnh mẽ, tính tình ngay thẳng, trong sáng. Xem ra cô ấy không quen với việc vì dân. Thậm chí có thể nói Mai là cô gái có tấm lòng chính nghĩa, cho nên cô ấy mới…” Tôi liền hỏi, “Anh đang nói gì thế? Em không hiểu lắm, làm quan đương nhiên là phải lấy dân làm chủ rồi, làm quan mà không vì dân thì chi bằng về nhà mà bán khoai lang”. Anh Hùng cười, “Tuyết Nhi à! Em trong sáng như cái tên của em vậy”. Tôi đáp, “Anh đang mắng em đó ư? Bây giờ hai chữ trong sáng ấy đã biến thành nghĩa khác rồi, là đồ ngốc, là đần độn đó anh có biết không? Em ngốc lắm sao anh?” Anh Hùng, “Thôi để anh giải thích cho em nghe, ý của anh là: Ngoài gánh nặng của cuộc sống, Mai còn phải chịu áp lực của công việc. Mai không thể là con người của công việc. Như thế em đã hiểu chưa?” Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh Hùng cười, “Thôi! Để hôm khác bọn mình nói nhiều hơn nhé, khi nào rảnh anh mời em đi ăn bít-tết Mỹ, trong thành phố vừa mới khai trương cửa hàng bán bít-tết theo kiểu Texas, rất ngon. Cửa hàng đó là do công ty anh thiết kế, khi nào có dịp anh mời em đến đó nhé”.
Nhìn Kiếm Hùng bước đi, trong tôi có một ý nghĩ, con người ta không thể cùng lúc thành công cả trong tình yêu và sự nghiệp. Chẳng lẽ trong cuộc sống hôn nhân gia đình, muốn cho gia đình hạnh phúc thì một trong hai người phải hy sinh sự nghiệp của mình?
Vài ngày trước, tôi có đọc một quyển truyện, nội dung là: Có một người phụ nữ nọ sống với người chồng không may bị mù hai mắt. Người vợ rất yêu chồng nên đã nhường đôi mắt của mình cho chồng. Từ đó, người vợ vui vẻ sống trong thế giới tối tăm, bởi lẽ theo cô, chồng cô là mặt trời, là ánh sáng của đời cô. Thoạt đầu, người chồng tận tình chăm sóc cô. Nhưng không bao lâu sau, hai vợ chồng dần dần không còn chuyện để nói với nhau vì không còn yêu nhau nữa. Cuối cùng, người chồng bỏ người vợ mù lòa đáng thương mà ra đ
Câu chuyện thật thương tâm, nhưng từ đó tôi đã rút ra được bài học: trong cuộc sống vợ chồng, chúng ta cũng phải nghĩ đến bản thân chứ không nên hy sinh tất cả như vậy được. Tình yêu sẽ là hoa thơm không bao giờ tàn, nếu như vợ chồng đôi bên biết cùng nhau gìn giữ, vun tưới nó bằng thứ mật ngọt của tình yêu. Còn nếu như “đồng sàng dị mộng” thì sớm muộn gì thứ hoa tình yêu ấy cũng sẽ lụi tàn.
Câu chuyện trên hoàn toàn trái ngược với vợ chồng anh Hùng và Mai. Cuối cùng, tôi vẫn không tài nào hiểu được. Vậy thì trong tình yêu hôn nhân gia đình, hy sinh là tốt, hay là giữ kín một thế giới cho riêng mình mới tốt!?
Thứ ba, ngày 25 tháng 9
Chiều nay, ở công ty, Trương tổng tuyên bố với mọi người rằng hiệu quả làm ăn của công ty khá kém, anh ta chuẩn bị cắt giảm nhân sự. Tôi không biết anh ta đang có dụng ý gì đây, hay là anh ta muốn chúng tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng bị sa thải chăng!? Sau khi tuyên bố xong, anh ta bảo tôi vào phòng làm việc của anh ta, tôi cứ tưởng anh ta yêu cầu tôi làm chuyện gì của công ty, thì ra anh ta muốn tối nay tôi đi khách sạn với anh ta, tôi liền từ chối nhưng anh ta đã bước đến, ôm chặt tôi vào lòng rồi cứ thế mà hôn. Tôi ra sức chống cự, nhưng không tài nào vùng khỏi tay anh ta. Cuối cùng thì tôi cũng thoát ra được. Tôi ôm mặt chạy ra ngoài, mấy chị trong phòng thư ký nhìn tôi chằm chằm thật xấu hổ, chỉ muốn khóc…
Gần tới giờ tan ca, chị Ngô đến chỗ tôi và nói rằng muốn nói chuyện với tôi, hẹn tôi sau khi xong việc đến quán rượu Tình Điệu. Y hẹn, tôi đã đến đó. Chị Ngô khổ sở nói với tôi rằng, cô ấy đã bị Trương tổng lừa. Tôi liền hỏi, “Chị bị lừa cái gì?”, chị Ngô nghẹn ngào, “Trong bụng tôi bây giờ đang mang cốt nhục của anh ấy”. Tôi giật mình, không tin vào tai mình, suýt nữa thì phun ngụm nước chanh trong miệng ra. Chị Ngô nhìn tôi dò xét, “Dạo này tôi cứ ngờ ngợ hình như là Trương tổng thích cô. Hôm nay, nhìn thấy bộ dạng của cô khi chạy ra khỏi phòng làm việc của anh ta thì tôi càng chắc chắn”. Tôi không nói gì, chỉ biết cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ lại có thêm một người phụ nữ nữa đến xin tôi nhường Trương tổng hay sao!? Chị Ngô uống một hơi cạn ly rượu rồi nói tiếp, “Anh ta nói anh ta yêu tôi nhưng anh ta đã có vợ rồi, thế mà lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh ta còn bảo tôi hãy đợi anh ta ly hôn xong rồi sẽ lấy tôi…” Chị Ngô rất đau khổ, chị nói tiếp, “Sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi đã hơn một tháng. Tôi đã có thai nên tôi muốn làm vợ anh ấy, cho dù là vợ lẽ tôi cũng chịu, chỉ cần sinh đứa bé này ra, tôi muốn… tôi…” Chị Ngô ngửa mặt lên trời uống hết ly rượu, như thể chị đang uống những nỗi thống khổ và uất hận, rồi chị lại rót thêm ly nữa. Chị Ngô lặp lại, “Chỉ cần vợ anh ấy không phản đối, tôi làm vợ lẽ cũng được”.
Ông trời ơi! Chẳng lẽ trong tình yêu, phụ nữ thường mất giá vậy sao? Vì chút tình cảm mà họ lại cúi đầu nhịn nhục như vậy sao? Tôi đồng cảm với nỗi đau của chị Ngô, vì hai chúng tôi là người cùng cảnh ngộ, chẳng phải tôi cũng là vật hy sinh của anh ta đó sao? Chị Ngô đã uống rất nhiều, tôi mặc cho chị ta uống thoải mái, còn gì đau khổ hơn là thất bại trong tình yêu? Tôi đang nghĩ lại chuyện Trương tổng nói muốn cắt giảm nhân viên, có thể là đang nhằm vào tôi, anh ta muốn nhắc nhở tôi phải chiều anh ta, nếu không thì… Xem ra thì tôi nên rời khỏi công ty này càng nhanh càng tốt.
Thứ bảy, ngày tháng
Hôm nay tôi ngủ đến giờ mới tỉnh dậy, rất uể oải. Nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì tôi lại càng thấy uất ức và tức giận. Đều là do Minh Quyên mà ra cả, hại tôi không còn mặt mũi nào, thật là xấu hổ.
Không biết bây giờ Quyên như thế nào rồi nhỉ!? Tôi liền nhấc máy điện thoại gọi cho Quyên, nhưng Quyên đã khóa máy. Tôi ngồi xuống ghế sofa độc thoại “Trách Quyên sao? Chuyện này không thể trách Quyên. Tôi biết Quyên đang phải chịu đựng, Ngô Tân Lượng đang bị điều tra về tội tham ô, Quyên không có chỗ dựa tinh thần, không còn gì thiết tha với cuộc sống, những ngày tháng còn lại với Quyên đều là vô nghĩa. Cho nên Quyên đã nghiện heroin để quên sự đời buồn chán, phần đời còn lại của Quyên sẽ rất mịt mù. Phụ nữ! Đôi lúc họ cũng phải lừa dối bản thân”.
Thứ hai, ngày tháng
Ngồi trong phòng làm việc mà tôi cứ lo lo, tôi đang nghĩ đến cảnh tối hôm đó bị cảnh sát bắt vì tội uống thuốc lắc ở quán bar. Chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó, sớm muộn gì thì Trương tổng cũng biết. Thật sự là tôi không nghiện thuốc nhưng anh ta sẽ nghĩ thế nào về tôi đây? Hình ảnh đẹp đẽ của tôi ngày nào giờ thì đã tan biến hết rồi.
Cả buổi trưa hôm ấy Trương tổng không đến công ty, mãi đến đầu giờ chiều anh ta mới đến, nhưng cứ ngồi lì trong phòng. Tôi thấy bất an, lúc thì nghĩ anh ta sẽ gọi mình vo để hỏi chuyện, lúc thì nghĩ tôi nên trả lời như thế nào trước những câu chất vấn của anh ta đây. Đến chiều, lúc sắp tan ca thì Trương tổng gọi điện cho tôi. Anh ta rủ tôi sau khi tan sở thì về trang trại để nghỉ ngơi. Tôi hỏi, “Trương tổng! Anh có chuyện gì à?” Anh ta đáp, “Không có gì! Chỉ muốn được ở bên em, em hãy đến đây một lát đi”. Tôi giải thích, “Anh hãy hiểu cho em, không phải em không cho anh…”. Tôi chưa nói dứt câu thì lão vội chen ngang, “Người phụ nữ cao quý như em, anh không dám mơ tới. Nhưng có điều là anh đang có trong tay một loại bạch phiến, nếu em thích thì em cứ đến đây, anh sẽ cho em xài miễn phí”. Tôi sững người, trong lòng nổi lên một nỗi lo sợ khó tả, trán tôi cũng toát mồ hôi hột. Trong mắt anh ta, tôi đã thành con nghiện rồi sao?! Tôi bỗng cao giọng nói với anh là tôi không như vậy, ở đây có sự hiểu lầm! Đầu dây bên kia, Trương tổng đột nhiên hạ giọng, nói rất nhỏ nhẹ, “Nhi! Em đừng có quá kích động như thế, anh biết em bị vu oan. Trưa nay, công an có gọi cho anh để tra xét, anh lập tức chứng thực đó là sự hiểu nhầm. Người có văn hóa, sự nghiệp đàng hoàng như em thì làm sao lại đi nghiện cái thứ ấy được! Mấy cha công an đó cũng thật là, tại sao lại không đưa người ta đi xét nghiệm, có kết quả thì sẽ biết ngay chứ gì. Không có bằng chứng thì cứ nghi ngờ sao. Thôi được rồi, Nhi! Em đừng lo lắng nữa ha. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ lo cho em mà!” Tôi thật cảm động. Anh ta nói tiếp, “Sao rồi? Còn giận anh hả? Thôi đừng giận, chiều nay tan sở anh sẽ đền cho em nhé!” Tôi không nói gì và cúp máy.
Cúp máy xong, tôi vẫn ngồi thừ ra đó, không nói câu nào. Ngay cả khi anh ta đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi cũng không biết, trong đầu vẫn tràn đầy những viễn cảnh tối tăm. Trương tổng bước lại gần, hai tay đặt lên vai tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói, “Nhi! Tóc em đẹp thật!” Lúc này tôi mới biết là anh ta đang ở sau tôi, tôi vội gạt tay anh ra và nói, “Người trong công ty…” vốn dĩ tôi nói vậy là muốn nhắc nhở anh ta. Không ngờ anh ta đáp, “Làm gì có người nào ở đây”. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xung quanh, thì ra mấy chị khác trong phòng đã ra về từ lúc nào rồi. Tôi đành im lặng.
Trương tổng lại vuốt ve mái tóc tôi, “Một mái tóc mới đẹp làm sao, tuyệt diệu làm sao, thế mà không bàn tay đàn ông nào vuốt ve, còn anh thì lúc nào cũng chỉ nằm mơ đến nó”.
Tôi đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cho anh ta làm gì thì làm, nhưng khi bàn tay anh ta đụng đến chỗ kín, theo bản năng, tôi né tránh. Lần này không chút ngạc nhiên, ngược lại anh ta còn cười và nói, “Anh thích nhất là tính cách đó của em, và cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn có được em”. Tôi lạnh lùng đáp, “Em không nghĩ là anh sẽ làm như vậy, em cũng không muốn thế”. Sượng mặt, Trương tổng liền nổi đóa, “Cô nghĩ cô là ai chứ? Nhiều đứa con gái khác muốn có tôi mà không được đó. Đàn ông, đàn bà chung đụng với nhau thì đã sao chứ, hơn nữa cô có còn là gái trinh mười tám đôi mươi đâu…” Tôi bịt tai lại và la to, “Tôi không muốn nghe anh nói nữa đâu, được rồi, ngày mai tôi sẽ đi”. Trương tổng nhếch mép, “Đi! Đi là xong hết sao? Cô đừng quên, không có ông chủ nào lại đồng ý thuê một nhân viên nghiện heroin đâu”. Tôi đã hoảng hốt! Tôi đã gào khóc, trong đầu tôi bây giờ là một khoảng trống mênh mông. Trương tổng liền bước đến, cúi người xuống lước mắt cho tôi, từ từ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Đầu óc trống rỗng, tôi không đủ dũng cảm và càng không còn đủ sức lực để chống cự lại, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Và anh ta đã lao vào tôi như một con mãnh hổ đang kỳ động dục. Tôi không hề thấy hứng thú, chỉ thấy mình đang ngấp nghé bên bờ vực thẳm, thân xác đang bị giày vò đau đớn. Khi cơn mê qua đi, tôi nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của Trương tổng, anh ta vẫn còn nằm đó, đang vuốt tóc tôi. Anh nói, “Nhi này! Em quả là thật đẹp, anh thật không muốn xa em tí nào cả…!”
Tôi không biết mình đã lết về nhà bằng cách nào. Tôi bật nước thật nóng, liên tục chà xát cơ thể để gột rửa cho sạch tấm thân nhơ nhuốc của mình. Nhưng liệu tôi có thể gột rửa được hết những chuyện đã xảy ra? Đương nhiên là không.
Thứ tư, ngày tháng
Hôm qua tôi không đi làm. Trương tổng gọi điện thoại đến nói là muốn tới nhà chơi nhưng tôi đã từ chối. Buổi trưa anh ta nhờ dịch vụ tặng quà mang đến cho tôi một bó hoa hồng.
Quyên từ trại cai nghiện gọi cho tôi nói xin lỗi. Tôi nói với Quyên dù gì thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc đến nó nữa. Tôi khuyên cô nên cố gắng cai nghiện và phải biết quý bản thân mình. Cô đáp, “Nhi có biết không, đây là lần thứ ba mình cần đến nó, mình không muốn như vậy đâu. Nhưng mình không dám đối diện với sự thật, mình sống không còn ý nghĩa gì cả, mình muốn hủy hoại mình, mình muốn làm tê liệt chính mình”. Tôi báo cho Quyên biết, “Trưa nay mình có xem tin tức được biết vụ án của anh Lượng mới có những điều tra sơ bộ, vụ án này có liên quan đến rất nhiều người. Nói không chừng anh ấy vô tội. Hoặc là tham ô không nhiều nên chỉ bị phạt vài năm tù thôi, cậu có thể chờ anh ấy về mà”. Quyên than vãn, “Nói gì đến chịu phạt vài năm, chỉ cần anh ta có tội là coi như không còn gì nữa cả. Mình sống với anh ta đâu phải để chịu cuộc sống nghèo hèn, ban đầu chẳng phải vì tiền mà mình chịu lấy anh ta đó sao?” Tôi đành im lặng, tôi không biết phải nói gì đây. Quyên nói thêm, “Lúc đầu mình có nhắc nhở anh ta rồi, cái thằng cha nhân viên phòng tài vụ đó là người thấy lợi mà tối mắt, lại không biết làm giấy tờ giả, không biết lợi dụng kẽ hở. Ngược lại, anh ta rất tin tưởng hắn, lại còn hay thưởng cho hắn nữa chứ. Nếu không như thế thì làm sao hắn có thể mua được ngôi nhà trị giá mấy chục triệu tệ như vậy kia chứ. Bây giờ khi đã thất thế rồi mà anh ta vẫn còn bao che cho hắn, để cho hắn sống tự do tự tại…” Tôi khuyên Quyên, “Dù có như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên cai thuốc đi”. Quyên bỗng đổi giọng hằn học, “Nhi à! Cậu thật là nhẹ dạ cả tin. Mình với Ngô Tân Lượng đã tiếp xúc với giới quan chức của hắn khá lâu, mình biết tỏng bộ mặt hiểm độc, xấu xa bẩn thỉu của chúng, chúng nó cũng cấu kết buôn bán bạch phiến đấy. Cứ như vậy, bọn chúng đã rủ rê, cám dỗ, làm hư các cô gái trẻ, có những đứa đáng tuổi con tuổi cháu. Lương tâm của bọn chúng đã mất từ lâu rồi. Vậy thì chúng cũng đáng phải chịu sự trừng trị của pháp luật”. Tôi ngắt lời, “Tất nhiên rồi, bây giờ lão ta đang bị trừng trị đấy thôi, cậu cũng không cần phải khổ sở, chịu khó cai thuốc, sống thanh thản một chút, như vậy mới phải chứ”.
Quyên chép miệng, “Mình chỉ tiếc là sau này chẳng ai cung phụng tiền bạc cho mình”. Tôi nói, “Tiền là vật ngoài thân mà!” Quyên liền ngắt lời, “Thôi đủ rồi! Cậu không có tiền thì muôn đời vẫn thế. Thôi nhé, đã đến giờ mình phải vào rồi”. Nói xong cô liền dập máy. Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, trống trải mà trước giờ tôi chưa từng gặp.
Thứ sáu, ngày tháng
Buổi chiều, Trương tổng gọi tôi lên phòng. Vừa đóng cửa lại là anh ta liền ôm tôi hôn lấy hôn để như thể không chờ thêm được nữa, tôi cứ để mặc cho anh ta hôn. Tôi giả vờ nói, “Anh! Anh hãy lấy em đi!” Không nói gì, anh ta vẫn tới tấp hôn lấy hôn để vào cổ, vào mặt tôi. Tôi đẩy tay anh ta ra, “Em muốn danh chính ngôn thuận làm vợ của anh, nếu không thì…” Trương tổng ngượng ngạo lúng túng, “Chuyện này để nói sau nha em!” Tôi cười cười, “Vậy thì thôi vậy!” Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
Trương tổng gọi điện thoại, mời tôi đi chơi, tôi liền
Tối hôm nay một mình nằm trong cái tổ chim của mình, tôi đã gọi cho Hiểu Lâm vài lần nhưng không có ai bắt máy, chị ấy không có ở nhà. Điện thoại cầm tay của Lâm và Minh đều tắt máy. Họ đang tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần, có lẽ đang hạnh phúc bên nhau, thật lãng mạn. Bây giờ họ không màng đến những thứ xung quanh rồi!
Nghĩ đến chuyện Trương tổng, tôi vừa thấy tức vừa thấy buồn cười. Tức Trương tổng, vì loại đàn ông như hắn chỉ được cái háo sắc, lại đê tiện vô liêm sỉ. Buồn cười vì tôi vừa bàn đến chuyện cưới xin là hắn cuống cuồng lo sợ, hạng người sống nhờ đàn bà như hắn, đương nhiên làm sao dám bỏ vợ mình. Nếu như tôi muốn hạ gục hắn thì rất dễ dàng, chỉ cần trả giá bằng lòng tự trọng. Làm như vậy liệu có quá đáng với bản thân không nhỉ?! Hơn nữa, chị Lâm cũng thật đáng thương, chúng tôi đều là phận đàn bà, lẽ nào vì mình mà tôi lại làm cho người khác bị tổn thương hay sao? Nói không chừng, tới lúc đó thì hai bên đều phải khổ.
Có lúc tôi nghĩ phải dẹp bỏ ngay ý định hạ Trương tổng đi, nhưng nhớ đến điệu bộ ngạo mạn của vợ Trương thì tôi lại rất căm tức. Trời ơi! Sao tôi lại mâu thuẫn như thế này!?
Thứ hai, ngày tháng
Hôm nay đang đi công chuyện thì gặp Vương Kiếm Hùng. Kiếm Hùng nói anh cùng bạn hợp tác mở một công ty thiết kế hình tượng đầu tiên của thành phố. Anh nói rất hoan nghênh tôi đến. Tôi trả lời khi nào rảnh tôi sẽ đến.
Tôi cùng Kiếm Hùng đứng ở góc đường nói chuyện một hồi lâu, tôi hỏi anh về Mai, anh có vẻ hơi thất vọng, im lặng hồi lâu, anh nói, “Vẫn như thế, anh nghĩ đến cuối đời cô ấy vẫn như thế”. Tôi không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt lạnh lùng, chua xót của anh. Kiếm Hùng nói tiếp, “Người không b nghĩ tôi là thằng vong ơn phụ nghĩa, nhưng thật ra cô ấy ra nông nỗi này là do áp lực của cuộc sống và cơ quan. Em cũng đi làm rồi nên em biết đó. Cách quản lý của phương Tây nó khác, em có năng lực tức em là kẻ mạnh và có nhiều cơ hội để phát huy tài năng. Còn ở các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là các cơ quan nhà nước, có nhiều việc xem chừng như hợp lý đấy, nhưng… Em có năng lực thật sự, chưa chắc gì em có thể phát huy chuyên môn. Hoặc giả, nếu như có môi trường để em phát huy thì thành tích cũng sẽ rất nhỏ, hay đôi khi lại trống rỗng vô hình. Em muốn làm nhưng không hẳn là em sẽ làm được. Em đọc qua quyển sách Người Trung Quốc xấu xí chưa? Thực sự là như vậy, Mai là dân tỉnh, mà nếu là dân tỉnh thì làm ở cơ quan nhà nước càng khó. Các nhân viên nhà nước gặp dân bao giờ cũng rạng rỡ tươi cười, nhưng thực chất là bòn rút, tham ô đến tàn tệ. Mai là một cô gái mạnh mẽ, tính tình ngay thẳng, trong sáng. Xem ra cô ấy không quen với việc vì dân. Thậm chí có thể nói Mai là cô gái có tấm lòng chính nghĩa, cho nên cô ấy mới…” Tôi liền hỏi, “Anh đang nói gì thế? Em không hiểu lắm, làm quan đương nhiên là phải lấy dân làm chủ rồi, làm quan mà không vì dân thì chi bằng về nhà mà bán khoai lang”. Anh Hùng cười, “Tuyết Nhi à! Em trong sáng như cái tên của em vậy”. Tôi đáp, “Anh đang mắng em đó ư? Bây giờ hai chữ trong sáng ấy đã biến thành nghĩa khác rồi, là đồ ngốc, là đần độn đó anh có biết không? Em ngốc lắm sao anh?” Anh Hùng, “Thôi để anh giải thích cho em nghe, ý của anh là: Ngoài gánh nặng của cuộc sống, Mai còn phải chịu áp lực của công việc. Mai không thể là con người của công việc. Như thế em đã hiểu chưa?” Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh Hùng cười, “Thôi! Để hôm khác bọn mình nói nhiều hơn nhé, khi nào rảnh anh mời em đi ăn bít-tết Mỹ, trong thành phố vừa mới khai trương cửa hàng bán bít-tết theo kiểu Texas, rất ngon. Cửa hàng đó là do công ty anh thiết kế, khi nào có dịp anh mời em đến đó nhé”.
Nhìn Kiếm Hùng bước đi, trong tôi có một ý nghĩ, con người ta không thể cùng lúc thành công cả trong tình yêu và sự nghiệp. Chẳng lẽ trong cuộc sống hôn nhân gia đình, muốn cho gia đình hạnh phúc thì một trong hai người phải hy sinh sự nghiệp của mình?
Vài ngày trước, tôi có đọc một quyển truyện, nội dung là: Có một người phụ nữ nọ sống với người chồng không may bị mù hai mắt. Người vợ rất yêu chồng nên đã nhường đôi mắt của mình cho chồng. Từ đó, người vợ vui vẻ sống trong thế giới tối tăm, bởi lẽ theo cô, chồng cô là mặt trời, là ánh sáng của đời cô. Thoạt đầu, người chồng tận tình chăm sóc cô. Nhưng không bao lâu sau, hai vợ chồng dần dần không còn chuyện để nói với nhau vì không còn yêu nhau nữa. Cuối cùng, người chồng bỏ người vợ mù lòa đáng thương mà ra đ
Câu chuyện thật thương tâm, nhưng từ đó tôi đã rút ra được bài học: trong cuộc sống vợ chồng, chúng ta cũng phải nghĩ đến bản thân chứ không nên hy sinh tất cả như vậy được. Tình yêu sẽ là hoa thơm không bao giờ tàn, nếu như vợ chồng đôi bên biết cùng nhau gìn giữ, vun tưới nó bằng thứ mật ngọt của tình yêu. Còn nếu như “đồng sàng dị mộng” thì sớm muộn gì thứ hoa tình yêu ấy cũng sẽ lụi tàn.
Câu chuyện trên hoàn toàn trái ngược với vợ chồng anh Hùng và Mai. Cuối cùng, tôi vẫn không tài nào hiểu được. Vậy thì trong tình yêu hôn nhân gia đình, hy sinh là tốt, hay là giữ kín một thế giới cho riêng mình mới tốt!?
Thứ ba, ngày tháng
Chiều nay, ở công ty, Trương tổng tuyên bố với mọi người rằng hiệu quả làm ăn của công ty khá kém, anh ta chuẩn bị cắt giảm nhân sự. Tôi không biết anh ta đang có dụng ý gì đây, hay là anh ta muốn chúng tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng bị sa thải chăng!? Sau khi tuyên bố xong, anh ta bảo tôi vào phòng làm việc của anh ta, tôi cứ tưởng anh ta yêu cầu tôi làm chuyện gì của công ty, thì ra anh ta muốn tối nay tôi đi khách sạn với anh ta, tôi liền từ chối nhưng anh ta đã bước đến, ôm chặt tôi vào lòng rồi cứ thế mà hôn. Tôi ra sức chống cự, nhưng không tài nào vùng khỏi tay anh ta. Cuối cùng thì tôi cũng thoát ra được. Tôi ôm mặt chạy ra ngoài, mấy chị trong phòng thư ký nhìn tôi chằm chằm thật xấu hổ, chỉ muốn khóc…
Gần tới giờ tan ca, chị Ngô đến chỗ tôi và nói rằng muốn nói chuyện với tôi, hẹn tôi sau khi xong việc đến quán rượu Tình Điệu. Y hẹn, tôi đã đến đó. Chị Ngô khổ sở nói với tôi rằng, cô ấy đã bị Trương tổng lừa. Tôi liền hỏi, “Chị bị lừa cái gì?”, chị Ngô nghẹn ngào, “Trong bụng tôi bây giờ đang mang cốt nhục của anh ấy”. Tôi giật mình, không tin vào tai mình, suýt nữa thì phun ngụm nước chanh trong miệng ra. Chị Ngô nhìn tôi dò xét, “Dạo này tôi cứ ngờ ngợ hình như là Trương tổng thích cô. Hôm nay, nhìn thấy bộ dạng của cô khi chạy ra khỏi phòng làm việc của anh ta thì tôi càng chắc chắn”. Tôi không nói gì, chỉ biết cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ lại có thêm một người phụ nữ nữa đến xin tôi nhường Trương tổng hay sao!? Chị Ngô uống một hơi cạn ly rượu rồi nói tiếp, “Anh ta nói anh ta yêu tôi nhưng anh ta đã có vợ rồi, thế mà lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh ta còn bảo tôi hãy đợi anh ta ly hôn xong rồi sẽ lấy tôi…” Chị Ngô rất đau khổ, chị nói tiếp, “Sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi đã hơn một tháng. Tôi đã có thai nên tôi muốn làm vợ anh ấy, cho dù là vợ lẽ tôi cũng chịu, chỉ cần sinh đứa bé này ra, tôi muốn… tôi…” Chị Ngô ngửa mặt lên trời uống hết ly rượu, như thể chị đang uống những nỗi thống khổ và uất hận, rồi chị lại rót thêm ly nữa. Chị Ngô lặp lại, “Chỉ cần vợ anh ấy không phản đối, tôi làm vợ lẽ cũng được”.
Ông trời ơi! Chẳng lẽ trong tình yêu, phụ nữ thường mất giá vậy sao? Vì chút tình cảm mà họ lại cúi đầu nhịn nhục như vậy sao? Tôi đồng cảm với nỗi đau của chị Ngô, vì hai chúng tôi là người cùng cảnh ngộ, chẳng phải tôi cũng là vật hy sinh của anh ta đó sao? Chị Ngô đã uống rất nhiều, tôi mặc cho chị ta uống thoải mái, còn gì đau khổ hơn là thất bại trong tình yêu? Tôi đang nghĩ lại chuyện Trương tổng nói muốn cắt giảm nhân viên, có thể là đang nhằm vào tôi, anh ta muốn nhắc nhở tôi phải chiều anh ta, nếu không thì… Xem ra thì tôi nên rời khỏi công ty này càng nhanh càng tốt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thứ bảy, ngày 15 tháng 9
Hôm nay tôi ngủ đến 10 giờ mới tỉnh dậy, rất uể oải. Nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì tôi lại càng thấy uất ức và tức giận. Đều là do Minh Quyên mà ra cả, hại tôi không còn mặt mũi nào, thật là xấu hổ.
Không biết bây giờ Quyên như thế nào rồi nhỉ!? Tôi liền nhấc máy điện thoại gọi cho Quyên, nhưng Quyên đã khóa máy. Tôi ngồi xuống ghế sofa độc thoại “Trách Quyên sao? Chuyện này không thể trách Quyên. Tôi biết Quyên đang phải chịu đựng, Ngô Tân Lượng đang bị điều tra về tội tham ô, Quyên không có chỗ dựa tinh thần, không còn gì thiết tha với cuộc sống, những ngày tháng còn lại với Quyên đều là vô nghĩa. Cho nên Quyên đã nghiện heroin để quên sự đời buồn chán, phần đời còn lại của Quyên sẽ rất mịt mù. Phụ nữ! Đôi lúc họ cũng phải lừa dối bản thân”.
Thứ hai, ngày 17 tháng 9
Ngồi trong phòng làm việc mà tôi cứ lo lo, tôi đang nghĩ đến cảnh tối hôm đó bị cảnh sát bắt vì tội uống thuốc lắc ở quán bar. Chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó, sớm muộn gì thì Trương tổng cũng biết. Thật sự là tôi không nghiện thuốc nhưng anh ta sẽ nghĩ thế nào về tôi đây? Hình ảnh đẹp đẽ của tôi ngày nào giờ thì đã tan biến hết rồi.
Cả buổi trưa hôm ấy Trương tổng không đến công ty, mãi đến đầu giờ chiều anh ta mới đến, nhưng cứ ngồi lì trong phòng. Tôi thấy bất an, lúc thì nghĩ anh ta sẽ gọi mình vo để hỏi chuyện, lúc thì nghĩ tôi nên trả lời như thế nào trước những câu chất vấn của anh ta đây. Đến chiều, lúc sắp tan ca thì Trương tổng gọi điện cho tôi. Anh ta rủ tôi sau khi tan sở thì về trang trại để nghỉ ngơi. Tôi hỏi, “Trương tổng! Anh có chuyện gì à?” Anh ta đáp, “Không có gì! Chỉ muốn được ở bên em, em hãy đến đây một lát đi”. Tôi giải thích, “Anh hãy hiểu cho em, không phải em không cho anh…”. Tôi chưa nói dứt câu thì lão vội chen ngang, “Người phụ nữ cao quý như em, anh không dám mơ tới. Nhưng có điều là anh đang có trong tay một loại bạch phiến, nếu em thích thì em cứ đến đây, anh sẽ cho em xài miễn phí”. Tôi sững người, trong lòng nổi lên một nỗi lo sợ khó tả, trán tôi cũng toát mồ hôi hột. Trong mắt anh ta, tôi đã thành con nghiện rồi sao?! Tôi bỗng cao giọng nói với anh là tôi không như vậy, ở đây có sự hiểu lầm! Đầu dây bên kia, Trương tổng đột nhiên hạ giọng, nói rất nhỏ nhẹ, “Nhi! Em đừng có quá kích động như thế, anh biết em bị vu oan. Trưa nay, công an có gọi cho anh để tra xét, anh lập tức chứng thực đó là sự hiểu nhầm. Người có văn hóa, sự nghiệp đàng hoàng như em thì làm sao lại đi nghiện cái thứ ấy được! Mấy cha công an đó cũng thật là, tại sao lại không đưa người ta đi xét nghiệm, có kết quả thì sẽ biết ngay chứ gì. Không có bằng chứng thì cứ nghi ngờ sao. Thôi được rồi, Nhi! Em đừng lo lắng nữa ha. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ lo cho em mà!” Tôi thật cảm động. Anh ta nói tiếp, “Sao rồi? Còn giận anh hả? Thôi đừng giận, chiều nay tan sở anh sẽ đền cho em nhé!” Tôi không nói gì và cúp máy.
Cúp máy xong, tôi vẫn ngồi thừ ra đó, không nói câu nào. Ngay cả khi anh ta đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi cũng không biết, trong đầu vẫn tràn đầy những viễn cảnh tối tăm. Trương tổng bước lại gần, hai tay đặt lên vai tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói, “Nhi! Tóc em đẹp thật!” Lúc này tôi mới biết là anh ta đang ở sau tôi, tôi vội gạt tay anh ra và nói, “Người trong công ty…” vốn dĩ tôi nói vậy là muốn nhắc nhở anh ta. Không ngờ anh ta đáp, “Làm gì có người nào ở đây”. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn xung quanh, thì ra mấy chị khác trong phòng đã ra về từ lúc nào rồi. Tôi đành im lặng.
Trương tổng lại vuốt ve mái tóc tôi, “Một mái tóc mới đẹp làm sao, tuyệt diệu làm sao, thế mà không bàn tay đàn ông nào vuốt ve, còn anh thì lúc nào cũng chỉ nằm mơ đến nó”.
Tôi đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cho anh ta làm gì thì làm, nhưng khi bàn tay anh ta đụng đến chỗ kín, theo bản năng, tôi né tránh. Lần này không chút ngạc nhiên, ngược lại anh ta còn cười và nói, “Anh thích nhất là tính cách đó của em, và cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn có được em”. Tôi lạnh lùng đáp, “Em không nghĩ là anh sẽ làm như vậy, em cũng không muốn thế”. Sượng mặt, Trương tổng liền nổi đóa, “Cô nghĩ cô là ai chứ? Nhiều đứa con gái khác muốn có tôi mà không được đó. Đàn ông, đàn bà chung đụng với nhau thì đã sao chứ, hơn nữa cô có còn là gái trinh mười tám đôi mươi đâu…” Tôi bịt tai lại và la to, “Tôi không muốn nghe anh nói nữa đâu, được rồi, ngày mai tôi sẽ đi”. Trương tổng nhếch mép, “Đi! Đi là xong hết sao? Cô đừng quên, không có ông chủ nào lại đồng ý thuê một nhân viên nghiện heroin đâu”. Tôi đã hoảng hốt! Tôi đã gào khóc, trong đầu tôi bây giờ là một khoảng trống mênh mông. Trương tổng liền bước đến, cúi người xuống lước mắt cho tôi, từ từ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Đầu óc trống rỗng, tôi không đủ dũng cảm và càng không còn đủ sức lực để chống cự lại, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Và anh ta đã lao vào tôi như một con mãnh hổ đang kỳ động dục. Tôi không hề thấy hứng thú, chỉ thấy mình đang ngấp nghé bên bờ vực thẳm, thân xác đang bị giày vò đau đớn. Khi cơn mê qua đi, tôi nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của Trương tổng, anh ta vẫn còn nằm đó, đang vuốt tóc tôi. Anh nói, “Nhi này! Em quả là thật đẹp, anh thật không muốn xa em tí nào cả…!”
Tôi không biết mình đã lết về nhà bằng cách nào. Tôi bật nước thật nóng, liên tục chà xát cơ thể để gột rửa cho sạch tấm thân nhơ nhuốc của mình. Nhưng liệu tôi có thể gột rửa được hết những chuyện đã xảy ra? Đương nhiên là không.
Thứ tư, ngày 19 tháng 9
Hôm qua tôi không đi làm. Trương tổng gọi điện thoại đến nói là muốn tới nhà chơi nhưng tôi đã từ chối. Buổi trưa anh ta nhờ dịch vụ tặng quà mang đến cho tôi một bó hoa hồng.
Quyên từ trại cai nghiện gọi cho tôi nói xin lỗi. Tôi nói với Quyên dù gì thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc đến nó nữa. Tôi khuyên cô nên cố gắng cai nghiện và phải biết quý bản thân mình. Cô đáp, “Nhi có biết không, đây là lần thứ ba mình cần đến nó, mình không muốn như vậy đâu. Nhưng mình không dám đối diện với sự thật, mình sống không còn ý nghĩa gì cả, mình muốn hủy hoại mình, mình muốn làm tê liệt chính mình”. Tôi báo cho Quyên biết, “Trưa nay mình có xem tin tức được biết vụ án của anh Lượng mới có những điều tra sơ bộ, vụ án này có liên quan đến rất nhiều người. Nói không chừng anh ấy vô tội. Hoặc là tham ô không nhiều nên chỉ bị phạt vài năm tù thôi, cậu có thể chờ anh ấy về mà”. Quyên than vãn, “Nói gì đến chịu phạt vài năm, chỉ cần anh ta có tội là coi như không còn gì nữa cả. Mình sống với anh ta đâu phải để chịu cuộc sống nghèo hèn, ban đầu chẳng phải vì tiền mà mình chịu lấy anh ta đó sao?” Tôi đành im lặng, tôi không biết phải nói gì đây. Quyên nói thêm, “Lúc đầu mình có nhắc nhở anh ta rồi, cái thằng cha nhân viên phòng tài vụ đó là người thấy lợi mà tối mắt, lại không biết làm giấy tờ giả, không biết lợi dụng kẽ hở. Ngược lại, anh ta rất tin tưởng hắn, lại còn hay thưởng cho hắn nữa chứ. Nếu không như thế thì làm sao hắn có thể mua được ngôi nhà trị giá mấy chục triệu tệ như vậy kia chứ. Bây giờ khi đã thất thế rồi mà anh ta vẫn còn bao che cho hắn, để cho hắn sống tự do tự tại…” Tôi khuyên Quyên, “Dù có như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên cai thuốc đi”. Quyên bỗng đổi giọng hằn học, “Nhi à! Cậu thật là nhẹ dạ cả tin. Mình với Ngô Tân Lượng đã tiếp xúc với giới quan chức của hắn khá lâu, mình biết tỏng bộ mặt hiểm độc, xấu xa bẩn thỉu của chúng, chúng nó cũng cấu kết buôn bán bạch phiến đấy. Cứ như vậy, bọn chúng đã rủ rê, cám dỗ, làm hư các cô gái trẻ, có những đứa đáng tuổi con tuổi cháu. Lương tâm của bọn chúng đã mất từ lâu rồi. Vậy thì chúng cũng đáng phải chịu sự trừng trị của pháp luật”. Tôi ngắt lời, “Tất nhiên rồi, bây giờ lão ta đang bị trừng trị đấy thôi, cậu cũng không cần phải khổ sở, chịu khó cai thuốc, sống thanh thản một chút, như vậy mới phải chứ”.
Quyên chép miệng, “Mình chỉ tiếc là sau này chẳng ai cung phụng tiền bạc cho mình”. Tôi nói, “Tiền là vật ngoài thân mà!” Quyên liền ngắt lời, “Thôi đủ rồi! Cậu không có tiền thì muôn đời vẫn thế. Thôi nhé, đã đến giờ mình phải vào rồi”. Nói xong cô liền dập máy. Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, trống trải mà trước giờ tôi chưa từng gặp.
Thứ sáu, ngày 21 tháng 9
Buổi chiều, Trương tổng gọi tôi lên phòng. Vừa đóng cửa lại là anh ta liền ôm tôi hôn lấy hôn để như thể không chờ thêm được nữa, tôi cứ để mặc cho anh ta hôn. Tôi giả vờ nói, “Anh! Anh hãy lấy em đi!” Không nói gì, anh ta vẫn tới tấp hôn lấy hôn để vào cổ, vào mặt tôi. Tôi đẩy tay anh ta ra, “Em muốn danh chính ngôn thuận làm vợ của anh, nếu không thì…” Trương tổng ngượng ngạo lúng túng, “Chuyện này để nói sau nha em!” Tôi cười cười, “Vậy thì thôi vậy!” Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
Trương tổng gọi điện thoại, mời tôi đi chơi, tôi liền
Tối hôm nay một mình nằm trong cái tổ chim của mình, tôi đã gọi cho Hiểu Lâm vài lần nhưng không có ai bắt máy, chị ấy không có ở nhà. Điện thoại cầm tay của Lâm và Minh đều tắt máy. Họ đang tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần, có lẽ đang hạnh phúc bên nhau, thật lãng mạn. Bây giờ họ không màng đến những thứ xung quanh rồi!
Nghĩ đến chuyện Trương tổng, tôi vừa thấy tức vừa thấy buồn cười. Tức Trương tổng, vì loại đàn ông như hắn chỉ được cái háo sắc, lại đê tiện vô liêm sỉ. Buồn cười vì tôi vừa bàn đến chuyện cưới xin là hắn cuống cuồng lo sợ, hạng người sống nhờ đàn bà như hắn, đương nhiên làm sao dám bỏ vợ mình. Nếu như tôi muốn hạ gục hắn thì rất dễ dàng, chỉ cần trả giá bằng lòng tự trọng. Làm như vậy liệu có quá đáng với bản thân không nhỉ?! Hơn nữa, chị Lâm cũng thật đáng thương, chúng tôi đều là phận đàn bà, lẽ nào vì mình mà tôi lại làm cho người khác bị tổn thương hay sao? Nói không chừng, tới lúc đó thì hai bên đều phải khổ.
Có lúc tôi nghĩ phải dẹp bỏ ngay ý định hạ Trương tổng đi, nhưng nhớ đến điệu bộ ngạo mạn của vợ Trương thì tôi lại rất căm tức. Trời ơi! Sao tôi lại mâu thuẫn như thế này!?
Thứ hai, ngày 24 tháng 9
Hôm nay đang đi công chuyện thì gặp Vương Kiếm Hùng. Kiếm Hùng nói anh cùng bạn hợp tác mở một công ty thiết kế hình tượng đầu tiên của thành phố. Anh nói rất hoan nghênh tôi đến. Tôi trả lời khi nào rảnh tôi sẽ đến.
Tôi cùng Kiếm Hùng đứng ở góc đường nói chuyện một hồi lâu, tôi hỏi anh về Mai, anh có vẻ hơi thất vọng, im lặng hồi lâu, anh nói, “Vẫn như thế, anh nghĩ đến cuối đời cô ấy vẫn như thế”. Tôi không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt lạnh lùng, chua xót của anh. Kiếm Hùng nói tiếp, “Người không b nghĩ tôi là thằng vong ơn phụ nghĩa, nhưng thật ra cô ấy ra nông nỗi này là do áp lực của cuộc sống và cơ quan. Em cũng đi làm rồi nên em biết đó. Cách quản lý của phương Tây nó khác, em có năng lực tức em là kẻ mạnh và có nhiều cơ hội để phát huy tài năng. Còn ở các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là các cơ quan nhà nước, có nhiều việc xem chừng như hợp lý đấy, nhưng… Em có năng lực thật sự, chưa chắc gì em có thể phát huy chuyên môn. Hoặc giả, nếu như có môi trường để em phát huy thì thành tích cũng sẽ rất nhỏ, hay đôi khi lại trống rỗng vô hình. Em muốn làm nhưng không hẳn là em sẽ làm được. Em đọc qua quyển sách Người Trung Quốc xấu xí chưa? Thực sự là như vậy, Mai là dân tỉnh, mà nếu là dân tỉnh thì làm ở cơ quan nhà nước càng khó. Các nhân viên nhà nước gặp dân bao giờ cũng rạng rỡ tươi cười, nhưng thực chất là bòn rút, tham ô đến tàn tệ. Mai là một cô gái mạnh mẽ, tính tình ngay thẳng, trong sáng. Xem ra cô ấy không quen với việc vì dân. Thậm chí có thể nói Mai là cô gái có tấm lòng chính nghĩa, cho nên cô ấy mới…” Tôi liền hỏi, “Anh đang nói gì thế? Em không hiểu lắm, làm quan đương nhiên là phải lấy dân làm chủ rồi, làm quan mà không vì dân thì chi bằng về nhà mà bán khoai lang”. Anh Hùng cười, “Tuyết Nhi à! Em trong sáng như cái tên của em vậy”. Tôi đáp, “Anh đang mắng em đó ư? Bây giờ hai chữ trong sáng ấy đã biến thành nghĩa khác rồi, là đồ ngốc, là đần độn đó anh có biết không? Em ngốc lắm sao anh?” Anh Hùng, “Thôi để anh giải thích cho em nghe, ý của anh là: Ngoài gánh nặng của cuộc sống, Mai còn phải chịu áp lực của công việc. Mai không thể là con người của công việc. Như thế em đã hiểu chưa?” Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh Hùng cười, “Thôi! Để hôm khác bọn mình nói nhiều hơn nhé, khi nào rảnh anh mời em đi ăn bít-tết Mỹ, trong thành phố vừa mới khai trương cửa hàng bán bít-tết theo kiểu Texas, rất ngon. Cửa hàng đó là do công ty anh thiết kế, khi nào có dịp anh mời em đến đó nhé”.
Nhìn Kiếm Hùng bước đi, trong tôi có một ý nghĩ, con người ta không thể cùng lúc thành công cả trong tình yêu và sự nghiệp. Chẳng lẽ trong cuộc sống hôn nhân gia đình, muốn cho gia đình hạnh phúc thì một trong hai người phải hy sinh sự nghiệp của mình?
Vài ngày trước, tôi có đọc một quyển truyện, nội dung là: Có một người phụ nữ nọ sống với người chồng không may bị mù hai mắt. Người vợ rất yêu chồng nên đã nhường đôi mắt của mình cho chồng. Từ đó, người vợ vui vẻ sống trong thế giới tối tăm, bởi lẽ theo cô, chồng cô là mặt trời, là ánh sáng của đời cô. Thoạt đầu, người chồng tận tình chăm sóc cô. Nhưng không bao lâu sau, hai vợ chồng dần dần không còn chuyện để nói với nhau vì không còn yêu nhau nữa. Cuối cùng, người chồng bỏ người vợ mù lòa đáng thương mà ra đ
Câu chuyện thật thương tâm, nhưng từ đó tôi đã rút ra được bài học: trong cuộc sống vợ chồng, chúng ta cũng phải nghĩ đến bản thân chứ không nên hy sinh tất cả như vậy được. Tình yêu sẽ là hoa thơm không bao giờ tàn, nếu như vợ chồng đôi bên biết cùng nhau gìn giữ, vun tưới nó bằng thứ mật ngọt của tình yêu. Còn nếu như “đồng sàng dị mộng” thì sớm muộn gì thứ hoa tình yêu ấy cũng sẽ lụi tàn.
Câu chuyện trên hoàn toàn trái ngược với vợ chồng anh Hùng và Mai. Cuối cùng, tôi vẫn không tài nào hiểu được. Vậy thì trong tình yêu hôn nhân gia đình, hy sinh là tốt, hay là giữ kín một thế giới cho riêng mình mới tốt!?
Thứ ba, ngày 25 tháng 9
Chiều nay, ở công ty, Trương tổng tuyên bố với mọi người rằng hiệu quả làm ăn của công ty khá kém, anh ta chuẩn bị cắt giảm nhân sự. Tôi không biết anh ta đang có dụng ý gì đây, hay là anh ta muốn chúng tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng bị sa thải chăng!? Sau khi tuyên bố xong, anh ta bảo tôi vào phòng làm việc của anh ta, tôi cứ tưởng anh ta yêu cầu tôi làm chuyện gì của công ty, thì ra anh ta muốn tối nay tôi đi khách sạn với anh ta, tôi liền từ chối nhưng anh ta đã bước đến, ôm chặt tôi vào lòng rồi cứ thế mà hôn. Tôi ra sức chống cự, nhưng không tài nào vùng khỏi tay anh ta. Cuối cùng thì tôi cũng thoát ra được. Tôi ôm mặt chạy ra ngoài, mấy chị trong phòng thư ký nhìn tôi chằm chằm thật xấu hổ, chỉ muốn khóc…
Gần tới giờ tan ca, chị Ngô đến chỗ tôi và nói rằng muốn nói chuyện với tôi, hẹn tôi sau khi xong việc đến quán rượu Tình Điệu. Y hẹn, tôi đã đến đó. Chị Ngô khổ sở nói với tôi rằng, cô ấy đã bị Trương tổng lừa. Tôi liền hỏi, “Chị bị lừa cái gì?”, chị Ngô nghẹn ngào, “Trong bụng tôi bây giờ đang mang cốt nhục của anh ấy”. Tôi giật mình, không tin vào tai mình, suýt nữa thì phun ngụm nước chanh trong miệng ra. Chị Ngô nhìn tôi dò xét, “Dạo này tôi cứ ngờ ngợ hình như là Trương tổng thích cô. Hôm nay, nhìn thấy bộ dạng của cô khi chạy ra khỏi phòng làm việc của anh ta thì tôi càng chắc chắn”. Tôi không nói gì, chỉ biết cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ lại có thêm một người phụ nữ nữa đến xin tôi nhường Trương tổng hay sao!? Chị Ngô uống một hơi cạn ly rượu rồi nói tiếp, “Anh ta nói anh ta yêu tôi nhưng anh ta đã có vợ rồi, thế mà lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh ta còn bảo tôi hãy đợi anh ta ly hôn xong rồi sẽ lấy tôi…” Chị Ngô rất đau khổ, chị nói tiếp, “Sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi đã hơn một tháng. Tôi đã có thai nên tôi muốn làm vợ anh ấy, cho dù là vợ lẽ tôi cũng chịu, chỉ cần sinh đứa bé này ra, tôi muốn… tôi…” Chị Ngô ngửa mặt lên trời uống hết ly rượu, như thể chị đang uống những nỗi thống khổ và uất hận, rồi chị lại rót thêm ly nữa. Chị Ngô lặp lại, “Chỉ cần vợ anh ấy không phản đối, tôi làm vợ lẽ cũng được”.
Ông trời ơi! Chẳng lẽ trong tình yêu, phụ nữ thường mất giá vậy sao? Vì chút tình cảm mà họ lại cúi đầu nhịn nhục như vậy sao? Tôi đồng cảm với nỗi đau của chị Ngô, vì hai chúng tôi là người cùng cảnh ngộ, chẳng phải tôi cũng là vật hy sinh của anh ta đó sao? Chị Ngô đã uống rất nhiều, tôi mặc cho chị ta uống thoải mái, còn gì đau khổ hơn là thất bại trong tình yêu? Tôi đang nghĩ lại chuyện Trương tổng nói muốn cắt giảm nhân viên, có thể là đang nhằm vào tôi, anh ta muốn nhắc nhở tôi phải chiều anh ta, nếu không thì… Xem ra thì tôi nên rời khỏi công ty này càng nhanh càng tốt.