Ra khỏi Thanh Hà điện, không khí cũng thoáng đãng hơn bên trong kia nhiều. Ta hít một thơi thật sâu, nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm. Bây giờ là sơ Dậu (17h đến 18h), mặt trời đang khuất dần sau dáng núi mờ nhạt, cảnh hoàng hôn một màu trần bì ảm đạm. Thanh Hà điện vị trí cũng không tệ, gần bên là Hồ Bán Nguyệt xinh đẹp, giữa hồ có cái đình nghỉ mát. Ta đưa mắt ngang qua, thấy ngay bóng dáng nhỏ nhắn của Tạ Lan Như. Hơi sửng sốt một chút, ta liền nhanh chân bước qua đó.
Tạ Lan Như tựa cột đình mải miết ngắm mặt hồ trong vắt. Nhìn theo hướng mắt của nàng liếc qua mặt hồ, ta không khỏi tắm tắc, bầu trời hoàng hôn in bóng trên dòng nước, đẹp đến mê hồn. Nếu để cho một văn nhân tao nhã nào nhìn thấy cảnh đẹp thế này nhất định phải cất giọng ngâm vài thủ thi ướt lệ. Aiz... đáng tiếc ta lại không phải con nhà đọc sách, lại không có tâm hồn đầy chất thi vị, nên thôi bỏ qua, không bàn chuyện thơ phú nhàm chán ở đây.
"Lan Như, muội sao vẫn ở đây?" Ta thật sự bất ngờ, với tính thích dính người của nàng, hẳn là cũng không có kiên nhẫn đơn độc chờ ta cả buổi mà không chạy về bên sư huynh nàng.
Tạ Lan Như xoay người, thấy ta liền mất hứng dẩu môi: "Đình tỷ tỷ, muội đã nói sẽ đợi tỷ ngoài Thanh Hà điện, dĩ nhiên là phải ở đây ngồi rồi."
Ta ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Tạ Lan Như cũng đi qua ngồi theo, cười cười rồi nói: "Cứ tưởng muội sẽ không có kiên nhẫn chờ lâu như thế, sớm đã đến chỗ sư huynh muội rồi."
Tạ Lan Như mím môi, lắc đầu nhỏ: "Dĩ nhiên là không. Muội đã nói chờ thì sẽ chờ, với lại sư huynh còn đang bận điều chế dược liệu, tìm ra loại có thể áp chế độc tính mạnh hơn cho Hoàng hậu. Khi huynh ấy tập trung sẽ không muốn bị làm phiền, càng không mong có người bên cạnh." Nói đến không khỏi nhíu mày, "Thuốc Hoàng hậu đang uống chỉ là cầm chừng, cũng không có tác dụng được bao lâu. Một ngày phải uống ba lần, thế nhưng lâu dần độc sẽ kháng thuốc."
Ta nhướng cao mày, hỏi: "Nguồn độc vẫn chưa tìm ra? Chẳng lẽ một chút cũng không có manh mối gì?"
Đây vẫn là vấn đề nàng bân khuân, đáp: "Muội và sư huynh đã tìm khắp tẩm cung, hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi."
"Còn nô tài trong Phượng cung?"
Hỏi đến đây, Tạ Lan Như liền ngập ngừng trả lời, ngó đông ngó tây rồi thấp giọng: "Phượng cung thật sự cũng bất đồng với bề ngoài hoa lệ, muội với sư huynh chỉ tra một chút đã có thật nhiều khuất tất không thể giải bày. Sư huynh hắn thấy thế đành không tiếp tục tra nữa, giao cho người của Quân Hoàng thượng."
Ta mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng một lát, lại trầm mặc xuống, trong khi trong lòng cũng hoàn toàn rõ ràng. Tính ra Hoắc Hoàng hậu cũng không kém cạnh mấy lời mà vài tên thổ phỉ Ô Long Trại nói. Mà vấn đề này lại không thích hợp để mấy người ngoài như bọn ta bàn luận, thấy vậy ta liền chuyển đề tài.
"Cữu cữu rất anh minh, chắc chắn sẽ tra ra sớm thôi!" Ta chắc chắn.
"Sư huynh muội cũng sẽ tìm ra giải dược sớm thôi!" Nàng cũng rất tin tưởng Đông Phương Tĩnh.
"Nói đến sư huynh muội, ta vẫn thấy hắn mặt lạnh như gỗ đá nha. Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng thế?"
Tạ Lan Như không cần suy nghĩ nhiều liền nói: "Đúng vậy a..." lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói tiếp, "Mà cũng thật không phải... lần trước muội có thấy sư huynh một mình ngẩn người nhớ ai đó. Còn nở nụ cười thật ôn nhu."
Ta chớp chớp mắt, người làm Đông Phương mặt lạnh phải tan băng, ngoài nữ chủ ra còn ai đây? Như vậy họ đã gặp nhau rồi?
Suy ngẫm lại tình tiết, quả là hai người họ có duyên ngó mặt nhau một lần. Nữ chủ người cao tâm cũng cao, không để trong lòng nhưng trái tim nam phụ đã sớm không thuộc về chủ nhân là hắn sau khi gặp nàng rồi. Ta gật đầu trong lòng, tình tiết cũng không sai biệt lắm. Có nam phụ xuất chúng chen chân, nam nữ chủ cũng không dễ dàng gì mà tu thành chính quả a.
Tuy rằng cô giáo bảo ngăn cản nhân duyên người ta là không nên, nhưng thầy giáo lại nói mạng sống con người quý giá hơn tất thảy. Cổ đại trọng nam khinh nữ, ta liền quyết định nghe thầy giáo dạy, vì mạng nhỏ mà tạo điều kiện cho nam phụ chia uyên rẽ thúy vậy. Ai bảo tâm tư họ quá lớn làm chi? Cứ đến với nhau thì phải đoạt thiên hạ, mà muốn đoạt thiên hạ thì phải giẫm nát hòn đá nhỏ bé đáng thương là ta. Ta muốn hiền lành cũng không nổi.
Thôi suy nghĩ kịch tình huyên thuyên, ta lại chú ý biểu tình Tạ Lan Như, hỏi nàng: "Vậy hẳn là hắn đang nhớ người trong mộng rồi. Cô nương hắn thích cũng thật không tốt số, không biết có bị gương mặt lạnh kia dọa sợ không?"
"Ây, cái đó muội không biết, huynh ấy không có đưa người đến sư môn, cũng không nghe nhắc đến, muội cũng không dám hỏi đến."
Ôi!? Chẳng phải nói Tạ Lan Như yêu sư huynh nàng, yêu đến mức tâm hồn vặn vẹo, linh hồn vẩn đục, nhân lúc không ai ở cạnh liền muốn giết nữ chủ. Vậy tại sao lại dùng thái độ bình thản đó mà nói về tình địch của mình?
Tạ Lan Như hơi chớp mắt, cười tinh nghịch, "Nhưng mà muội thật muốn nhìn thấy sư tẩu tương lai a... có điều nhìn sư huynh..." nàng lí nhí, "Muội thật không dám hỏi."
Ta có chút ngã ngửa, ơ, cái thái độ này là thế nào? Này không giống như giả vờ nha!
Vậy chẳng lẽ, Tạ Lan Như không yêu Đông Phương Tĩnh? Không thể nào! Nếu không yêu hắn thì sao nàng lại bất chấp muốn hại Hoa Dung như trong nguyên tác?
Chẳng lẽ... kịch tình có gì đó thay đổi? Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ ta xuyên không lại khiến cho tình tiết thay đổi lớn, xuất hiện hiệu ứng cánh bướm? Nhưng cũng không thể! Ta xuyên đến cũng đã đến đoạn giữa câu chuyện rồi cơ mà. Làm sao lại có sức ảnh hưởng to lớn đến như vậy, thay đổi cả tình cảm nhân vật tồn tại nơi thế giới này mười mấy năm?
Bên trong ruột già ruột non ta xoắn lại, thầm chửi thề. Cơm mẹ nấu kịch tình nhà ngươi! Đến cả nhân vật xác pháo bên đường như Tạ Lan Như cảm tình cũng thay đổi, vậy tuyến nhân vật chủ đạo thì sao đây? Ta chìm trong bãi bùn bối rối. Đang lúc tâm tư như tơ rối trăm mối, đột nhiên ta nghe bên bờ hồ có tiếng náo nhiệt, không tính lớn nhưng ở chốn yên tĩnh lại hơi rõ ràng.
Từ đình mát nhìn ra, chỉ thấy một hàng người hướng cửa điện Thanh Hà đến. Phi tần đã bị cấm lết thân vào, vậy đến đây chỉ có hoàng thân quốc thích thân thuộc đến thăm. Híp mắt nhìn kỹ, trong hàng người rất dễ nhận ra có hai nam tử cầm đầu bắt mắt nhất. Nam tử vận y phục một màu đen huyền như đang chuẩn bị đi phóng hỏa giết người, à, thiếu một cái khăn che mặt, với lại khoảng cách xa, ta cũng tự động bỏ qua hoa văn phức tạp trên y phục người kia. Người còn lại thì xem như dễ nhìn, ít nhất không phải một màu cộng với làm màu như kẻ đi cạnh, một thân y phục đắc giá, màu sắc thanh đạm nhã nhặn, phối hợp rất tốt, nhìn nhiều không ảnh hưởng mắt.
Thật ra gu thẩm mỹ ta rất đơn giản, chỉ cần nhân vật không có tạo hình "nguyên cây màu đen" dọa người, "nguyên cây màu trắng" như đưa tang, "nguyên cây màu đỏ" như muốn chọc đui mắt người khác, cùng hàng ngàn cái "cây" tông tiệp tông khác,... ừm, ta rất dễ tính, những màu sắc hài hòa phối trí với nhau, ta đều vui vẻ ngắm a.
Tạ Lan Như bên cạnh cũng sửng sốt nhìn qua, dù sao người nàng gặp không nhiều cho lắm, đối với hai người có khí chất bất phàm thế cũng rất bất ngờ. Ta ngoắc tay gọi tiểu thái giám hầu việc ở gần bên hỏi: "Hai người kia là ai? Hướng họ đi chẳng phải là điện Thanh Hà cữu mẫu ta nghỉ sao?"
Tiểu thái giám cung thanh: "Hồi Quận chúa, hai vị kia chính là Thái tử điện hạ cùng Hiển Vương gia."
Ta nhếch miệng, ngớ mặt nhìn hàng người đang bước vào cửa lớn kia. Bất chợt nam tử áo đen trước khi bước vào nghiêng người nhìn sang đây, chỉ một thoáng, ánh mắt thâm trầm băng lãnh kia dùng tốc độ âm thanh phóng đến đây. Một cái liếc mắt với khí tràng âm u xung quanh người hắn làm toàn bộ team ngồi đình mát lạnh cứng cả người.
Nam tử đi bên cạnh phát hiện hắn thoáng dừng lại nhìn sang bên đây cũng tò mò nhìn qua. Nam tử sau khi thấy rõ hơi bất ngờ, hướng bên đây nở nụ cười ấm áp như mang gió xuân, nhẹ gật đầu rồi nhìn hắc y nam một câu. Tên kia nghe xong không rõ biểu cảm, không nói tiếng nào bước tiếp.
Team đình mát quả là tổn thất tinh thần nặng. Một đám vừa trải qua đêm của kỷ băng hà lại cảm nhận ngày của mùa xuân rực rỡ. Cảm xúc như từ nhân gian bị kéo xuống địa ngục, chưa kịp hốt hoảng đã được vứt lên cao tận trời. Quả là dày vò tinh thần con nhà người ta, đặc biệt, hai người tạo nên hiệu ứng đặc biệt này lại là tuyệt đại mỹ nam mới thốn chứ!
Hiển nhiên trong team này không có tên ta. Bà đây gần ba mươi tuổi đầu, sợ hãi mấy thằng nhóc mới hơn hai mươi không phải rất mất phẩm giá sao?
Ách ~ Xin hãy bỏ qua khí thế mạnh mẽ từ người có võ công không phải dạng vừa....
Trong lòng ta hừ lạnh, đối với bộ dáng "make color" công suất nặng này thật tâm khinh bỉ! Nam chủ à, ta còn chưa làm gì ngươi đâu!
Ách ~ Xin hãy bỏ qua việc ta phá chuyện tốt nhà hắn âm mưu sắp đặt, góp một phần sức cứu Đông Phương Tĩnh làm kế hoạch của hắn lung lay... à... còn có, binh quyền to lớn bằng với binh quyền của hắn mà ta không công có được... còn có, tấm lòng yêu thương vô bờ bến cha già hắn dành cho ta... còn có, ta là một trong những cái cớ Liễu gia dùng để hắn khó lòng ra tay với bọn họ... ha, ha ha, làm gì nhiều đâu chứ, đúng không!?
Ta đang lặng lẽ lau mồ hôi trên trán...
Cho dù hiện tại mặt ta đã hơi bị ngơ ngơ, nhưng so với mấy người khác còn đang ngu ngu thì đỡ hơn rất nhiều. Ta hướng tiểu thái giám hỏi: "Nam nhân hắc y là Hiểu Vương?"
Tiểu thái giám phục hồi tinh thần, dường như nhớ đến ánh mắt giết người ban nãy, rùng mình, run giọng đáp: "Bẩm, phải ạ."
Tạ Lan Như đã hồi phục tinh thần, không lo sợ nơm nớp như tiểu thái giám nhưng vẫn còn chút ngây dại trên mặt, bật hốt: "Kia thật là Hiển Vương!" Không khỏi nhỏ giọng lầu bầu, "Quả là giống với lời đồn, còn lạnh lùng hơi cả sư huynh a!"
Lúc nãy ánh mắt mang theo khí tràng áp lực của Đông Phương Sách khiến cho cả team ngu người, nụ cười dương quang tỏa nắng của Quân Thiên Kỳ không có tác dụng trấn an bao nhiêu, ngược lại lại khiến người ta bị dày vò tâm lí, có chút thích nghi không nổi. Ta cũng câm nín giây lát, Quân Thiên Kỳ là đang đổ dầu vào lửa chứ trấn an cái nổi gì?
"Nếu vậy thì đúng là lạ thật!" Ta hốt lên.
Tạ Lan Như giật mình, hỏi ta: "Đình tỷ tỷ, là sao ạ?" Những kẻ hầu cận gần đây cũng ngạc nhiên.
"Muội không thấy ánh mắt vị Hiển Vương biểu ca kia nhìn sang đây sao? Thật lạ! Tỷ trước đây cũng không có gặp qua hắn, càng không thể mượn tiền hắn. Vì sao Hiển Vương biểu ca lại nhìn tỷ như thể, tỷ thiếu hắn vạn lượng bạc mười năm rồi không trả?"
Đám nô tài xung quanh tiếp tục ngớ người, không lâu sau tay chân liền run lên nhè nhẹ, trán toát mồ hôi, môi trắng bệnh, mặt xanh tím... là biểu hiện của kinh hách quá độ.
Tạ Lan Như hơi suy nghĩ một lát liền nói: "Tỷ nói cũng đúng. Nhưng muội lại thấy, giống như gương mặt cùng ánh mắt sư phụ muội nhìn sư huynh mỗi khi sư huynh hắn cướp rượu của sư phụ hơn."
"Ồ, vậy càng không đúng, tỷ làm gì cướp rượu của hắn chứ. Tỷ nghĩ càng giống hắn gặp kẻ cướp ái thiếp trong phủ hắn hơn."
"Cái này..."
Nhìn thấy đề tài này nàng không mấy thấu hiểu, ta liền tốt tâm thay đổi.
"Thật ra giống như vừa mới rớt mất ngân lượng hay ngân phiếu gì đó a."
"Nha, cái này có vẻ hợp lý nhất."
Vậy nếu không hợp lý, chả lẽ chúng ta còn muốn tiếp tục bàn luận a? Nữ phụ tiểu cô nương, phải có tâm nhân hậu a, không nhận ra nhân loại xung quanh chúng ta sắp đột tử đến nơi rồi sao?
Kiệu lớn lại lắc lư tiến vào Hoàng cung, ta một đường không tính quen thuộc nhưng cũng không xa lạ đi vào.
Aiz.. phải thầm thở dài. Ta thật giống như có gian tình vậy, cứ thích mò vào Hoàng cung lúc mặt trời xế bóng. Mặc dù với điệu bộ kêng kiệu này thì không ai liên tưởng đến mấy chuyện mờ ám đó, mà cũng không ai dám suy nghĩ lung tung.
Tuy rằng ta đã cố thay đổi tạo hình nhưng vẫn phải mang gương mặt kiêu ngạo hất hàm sai khiến người khác, hết cách nha, mắt lão Hoàng đế cứ chằm chằm nhìn, với vai trò hiện tại không thể không diễn vai não tàn.
"Cữu cữu ta ở đâu?" Ta mở miệng hỏi Phúc công công.
Ông ta khom lưng đáp: "Hồi Quận chúa, bệ hạ đang ở điện Thanh Hà cùng Hoàng hậu nương nương."
"Ồ, vậy Đông Phương công tử cùng Lan Như ở đâu?"
Ông ta thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạ, Đông Phương thần y đang ở Phượng cung tra xét nguồn gốc độc dược, còn Tạ cô nương hẳn là còn ở bên Hoàng hậu nương nương quan sát bệnh trạng."
Ta im lặng nghe, hơi gật đầu rồi không nói gì nữa, bước chân thẳng tiến điện Thanh Hà.
Cả Phượng cung như bị lật lên để tìm nguồn độc, người của Hoàng hậu bị gom một chỗ để tra hỏi. Hoàng hậu không thể ở Phượng cung đành nghe theo Hoàng đế chuyển đến điện Thanh Hà ở tạm, Hoàng đế cũng tiện thể ban lệnh cấm phi tần không liên quan lại không có việc gì đến chỗ đó hết diện kiến thì vấn an.
Ta cong môi, thật đúng là trò hề mà. Thay vì nói đang giúp Hoàng hậu chữa bệnh, không bằng nói thẳng là đang ra uy với Hoắc gia và cảnh cáo với Hoàng hậu đi. Vị chủ nhân Phượng cung lần này chịu không ít khổ rồi.
Ta được đặc cách cho đi thẳng vào trong, không cần hành lễ quỳ bái với đôi Đế Hậu đang thâm tình nhìn nhau, hết sức ung dung đi giữa tẩm điện, nhìn quanh một lượt. Hoàng đế tâm tình tốt ngồi bên bàn trà, khí thế uy vũ. Hoàng hậu đỡ hơn hôm qua, không cần nằm trên giường nữa mà ngồi ghế quý phi hoa lệ, tay bưng chén thuốc đen chuẩn bị uống, bên cạnh là bánh ngọt mật ong tùy thời mà cho vào miệng, thấy ta liền buông xuống chén thuốc. Tạ Lan Như bên cạnh xem mạch cho bà, mắt lấp lánh cười với ta, không tiếng động chào hỏi.
Sau khi hô mấy tiếng "Cữu cữu, cữu mẫu hảo!" ta cũng nhìn nàng gật đầu cười.
Hoàng hậu phát huy khả năng diễn sâu, nhìn thấy ta như thể nhìn thấy nha đầu bản thân nuôi dưỡng thiếp thân mười mấy năm lại vừa xa cách ba thu mới gặp lại. Bà cực kì sủng nịch nhìn ta, câu từ tuy trách móc lại chứa đầy ý dung túng nói: "Đình Nhi con đến rồi à? Mau, đến đây đi... cũng thật, sao cứ chọn buổi chiều tối mà tiến cung chứ. Đường tối khó đi, bọn cung nhân lại vụng về, lỡ có sơ sót thì sao?"
Ta cúi đầu ngượng ngùng sờ sờ mũi, lí nhí: "Con cũng không cố ý nha. Chỉ tại buổi sáng cô cô cùng biểu tỷ đến, nhất thời ôn chuyện đến chiều. Con không cố ý quên cữu mẫu đâu a, người không được giận con."
Tâm trạng Hoàng hậu vốn không tốt đẹp là bao, lại bị ta chọt trúng chỗ đau, hẳn là lửa giận thêm cao. Thế nhưng trông bà cũng không có dấu vết mất hứng, ngoài ánh mắt thoáng chút lành lạnh thì nụ cười không tắt, biểu cảm không chút sơ sót.
Ta chớp mắt vô tội hai cái, thầm nhủ: ừm, cũng không đến mức tụt lùi. Ít nhất kỹ thuật chọc người tức giận mà không dám phát tác vẫn còn đây.
Tâm tình Hoàng đế tốt, theo góc nhìn của ta thì chính là cười trên nỗi đau của người khác, thản nhiên ban bố: "Chỉ biết nói con cháu lại không nhìn bản thân. Nàng còn không mau uống thuốc? Chẳng lẽ muốn có người uy mới uống?" Lại nhìn ta, "Đình Nhi đến rồi thì đến đây ngồi đi."
Hờ hờ, người ngồi trên cao càng lâu thì ngạo khí càng cao. Nhược điểm lớn nhất là chịu không nổi có người leo lên đầu. Hoàng hậu còn đang bực tức Hoàng đế, bên kia Liễu gia thỉnh thoảng gây chút phiền phức cho Hoắc gia lại đang thân mật ôn chuyện cùng người mà mình hết lòng lôi kéo, muốn rước cho con trai. Thế mà ta vẫn hiên ngang cho bà biết ta vì họ mà bỏ quên không đến chỗ bà, muốn không chịu đựng một bụng lửa giận được sao?
Hoàng hậu cười một tiếng, dịu dàng "Vâng." rồi từ tay Tạ Lan Nhu tiếp nhận chén thuốc, chạy trời không khỏi nắng mà uống một hơi cạn sạch. Lông mày bà nhíu chặt, tiện tay lấy chút mức ngọt bên cạnh ăn vào. Sau khi nhìn bà uống thuốc, Tạ Lan Như lại xem mạch lần nữa.
"Nương nương xin chú ý tâm tình, không nên kích động, có cảm xúc quá lớn. Thuốc mà sư huynh ta đưa cũng không tiêu trừ độc tính mà chỉ áp chế một phần. Cần nhất vẫn là nương nương dưỡng tốt tinh thần."
"Làm phiền thần y cùng cô nương, bản cung ghi nhớ." Hoàng hậu cười nhẹ.
"Đó là trách nhiệm của chúng ta. Nếu không có gì đánh ngại, như vậy tiểu nữ xin phép cáo lui."
Hoàng đế khoát tay, nói: "Tạ cô nương cứ làm việc của mình."
Nàng đáp một tiếng, thu dọn đồ xoay người đi ra, trước khi đi còn tinh nghịch nháy mắt với ta, không tiếng động nói: "Muội chờ tỷ bên ngoài."
Ta cười ứng, lại tập trung tinh thần hướng đôi Đế Hậu bên này. Nhíu mày lo lắng, hỏi: "Cữu cữu, cữu mẫu, chẳng lẽ vẫn chưa tìm ra cách giải độc ư? Vì sao Lan Như lại nói là thuốc áp chế mà không phải tiêu trừ?"
Hoàng đế lắc đầu, giải thích: "Phượng cung chỗ lớn người nhiều, nhất thời không thể tra hết được."
Hoàng hậu thong thả nói: "Con không cần lo, có thuốc áp chế, cữu mẫu không còn thường thổ huyết nữa, tạm thời không đáng lo lắng. Huống hồ có Đông Phương thần y, muốn giải độc cũng là một ngày không xa." Điệu bộ thực ung dung, hoàn toàn không thấy chút lo sợ của kẻ bị người hạ độc.
Lông mày ta vẫn nhíu chặt, dặn: "Vậy cữu mẫu nhất định phải bảo dưỡng thân mình."
"Đình Nhi xem con kìa, đâu cần lo lắng thế! Ta không sao. Con đã ăn gì chưa? Đến dùng chút điểm tâm đi."
"Không cần ạ, con đã ăn rồi." Ta lắc lắc đầu. Nói đùa a? Ngồi một lát đã gai óc nổi đầy, hư tình giả ý đến ớn lạnh toàn thân. Nhìn hai kẻ hoàn toàn không yêu thương gì nhau là bao lại ra vẻ thâm tình thật đáng buồn nôn.
Thâm cung nội chiến tuy kích thích nhưng mấy trò ngược luyến ta lại không ham nha. Ta đến đây chỉ muốn nhìn tình hình bệnh tình Hoàng hậu một chút, quạn trọng hơn vẫn là gặp Tạ Lan Như hỏi chút tin tức về nam phụ với nữ chủ. Ta không có ý định xem phim truyền hình.
Nội tâm vẫn đang tỏ vẻ ngạo kiều, trên mặt cũng làm bộ làm tịch một phen. Trò chuyện mấy chuyện lảm nhảm với Hoàng đế cùng Hoàng hậu một hồi, ta nhìn sắc trời, tỏ ý hôm khác lại đến. Tạ Lan Như vẫn đợi ta ở ngoài đó!
Hoàng đế phất tay một cái, trong ánh mắt tiếc nuối của Hoàng hậu, ta đứng dậy, lẫm liệt bước ra ngoài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ra khỏi Thanh Hà điện, không khí cũng thoáng đãng hơn bên trong kia nhiều. Ta hít một thơi thật sâu, nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm. Bây giờ là sơ Dậu (17h đến 18h), mặt trời đang khuất dần sau dáng núi mờ nhạt, cảnh hoàng hôn một màu trần bì ảm đạm. Thanh Hà điện vị trí cũng không tệ, gần bên là Hồ Bán Nguyệt xinh đẹp, giữa hồ có cái đình nghỉ mát. Ta đưa mắt ngang qua, thấy ngay bóng dáng nhỏ nhắn của Tạ Lan Như. Hơi sửng sốt một chút, ta liền nhanh chân bước qua đó.
Tạ Lan Như tựa cột đình mải miết ngắm mặt hồ trong vắt. Nhìn theo hướng mắt của nàng liếc qua mặt hồ, ta không khỏi tắm tắc, bầu trời hoàng hôn in bóng trên dòng nước, đẹp đến mê hồn. Nếu để cho một văn nhân tao nhã nào nhìn thấy cảnh đẹp thế này nhất định phải cất giọng ngâm vài thủ thi ướt lệ. Aiz... đáng tiếc ta lại không phải con nhà đọc sách, lại không có tâm hồn đầy chất thi vị, nên thôi bỏ qua, không bàn chuyện thơ phú nhàm chán ở đây.
"Lan Như, muội sao vẫn ở đây?" Ta thật sự bất ngờ, với tính thích dính người của nàng, hẳn là cũng không có kiên nhẫn đơn độc chờ ta cả buổi mà không chạy về bên sư huynh nàng.
Tạ Lan Như xoay người, thấy ta liền mất hứng dẩu môi: "Đình tỷ tỷ, muội đã nói sẽ đợi tỷ ngoài Thanh Hà điện, dĩ nhiên là phải ở đây ngồi rồi."
Ta ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Tạ Lan Như cũng đi qua ngồi theo, cười cười rồi nói: "Cứ tưởng muội sẽ không có kiên nhẫn chờ lâu như thế, sớm đã đến chỗ sư huynh muội rồi."
Tạ Lan Như mím môi, lắc đầu nhỏ: "Dĩ nhiên là không. Muội đã nói chờ thì sẽ chờ, với lại sư huynh còn đang bận điều chế dược liệu, tìm ra loại có thể áp chế độc tính mạnh hơn cho Hoàng hậu. Khi huynh ấy tập trung sẽ không muốn bị làm phiền, càng không mong có người bên cạnh." Nói đến không khỏi nhíu mày, "Thuốc Hoàng hậu đang uống chỉ là cầm chừng, cũng không có tác dụng được bao lâu. Một ngày phải uống ba lần, thế nhưng lâu dần độc sẽ kháng thuốc."
Ta nhướng cao mày, hỏi: "Nguồn độc vẫn chưa tìm ra? Chẳng lẽ một chút cũng không có manh mối gì?"
Đây vẫn là vấn đề nàng bân khuân, đáp: "Muội và sư huynh đã tìm khắp tẩm cung, hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi."
"Còn nô tài trong Phượng cung?"
Hỏi đến đây, Tạ Lan Như liền ngập ngừng trả lời, ngó đông ngó tây rồi thấp giọng: "Phượng cung thật sự cũng bất đồng với bề ngoài hoa lệ, muội với sư huynh chỉ tra một chút đã có thật nhiều khuất tất không thể giải bày. Sư huynh hắn thấy thế đành không tiếp tục tra nữa, giao cho người của Quân Hoàng thượng."
Ta mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng một lát, lại trầm mặc xuống, trong khi trong lòng cũng hoàn toàn rõ ràng. Tính ra Hoắc Hoàng hậu cũng không kém cạnh mấy lời mà vài tên thổ phỉ Ô Long Trại nói. Mà vấn đề này lại không thích hợp để mấy người ngoài như bọn ta bàn luận, thấy vậy ta liền chuyển đề tài.
"Cữu cữu rất anh minh, chắc chắn sẽ tra ra sớm thôi!" Ta chắc chắn.
"Sư huynh muội cũng sẽ tìm ra giải dược sớm thôi!" Nàng cũng rất tin tưởng Đông Phương Tĩnh.
"Nói đến sư huynh muội, ta vẫn thấy hắn mặt lạnh như gỗ đá nha. Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng thế?"
Tạ Lan Như không cần suy nghĩ nhiều liền nói: "Đúng vậy a..." lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói tiếp, "Mà cũng thật không phải... lần trước muội có thấy sư huynh một mình ngẩn người nhớ ai đó. Còn nở nụ cười thật ôn nhu."
Ta chớp chớp mắt, người làm Đông Phương mặt lạnh phải tan băng, ngoài nữ chủ ra còn ai đây? Như vậy họ đã gặp nhau rồi?
Suy ngẫm lại tình tiết, quả là hai người họ có duyên ngó mặt nhau một lần. Nữ chủ người cao tâm cũng cao, không để trong lòng nhưng trái tim nam phụ đã sớm không thuộc về chủ nhân là hắn sau khi gặp nàng rồi. Ta gật đầu trong lòng, tình tiết cũng không sai biệt lắm. Có nam phụ xuất chúng chen chân, nam nữ chủ cũng không dễ dàng gì mà tu thành chính quả a.
Tuy rằng cô giáo bảo ngăn cản nhân duyên người ta là không nên, nhưng thầy giáo lại nói mạng sống con người quý giá hơn tất thảy. Cổ đại trọng nam khinh nữ, ta liền quyết định nghe thầy giáo dạy, vì mạng nhỏ mà tạo điều kiện cho nam phụ chia uyên rẽ thúy vậy. Ai bảo tâm tư họ quá lớn làm chi? Cứ đến với nhau thì phải đoạt thiên hạ, mà muốn đoạt thiên hạ thì phải giẫm nát hòn đá nhỏ bé đáng thương là ta. Ta muốn hiền lành cũng không nổi.
Thôi suy nghĩ kịch tình huyên thuyên, ta lại chú ý biểu tình Tạ Lan Như, hỏi nàng: "Vậy hẳn là hắn đang nhớ người trong mộng rồi. Cô nương hắn thích cũng thật không tốt số, không biết có bị gương mặt lạnh kia dọa sợ không?"
"Ây, cái đó muội không biết, huynh ấy không có đưa người đến sư môn, cũng không nghe nhắc đến, muội cũng không dám hỏi đến."
Ôi!? Chẳng phải nói Tạ Lan Như yêu sư huynh nàng, yêu đến mức tâm hồn vặn vẹo, linh hồn vẩn đục, nhân lúc không ai ở cạnh liền muốn giết nữ chủ. Vậy tại sao lại dùng thái độ bình thản đó mà nói về tình địch của mình?
Tạ Lan Như hơi chớp mắt, cười tinh nghịch, "Nhưng mà muội thật muốn nhìn thấy sư tẩu tương lai a... có điều nhìn sư huynh..." nàng lí nhí, "Muội thật không dám hỏi."
Ta có chút ngã ngửa, ơ, cái thái độ này là thế nào? Này không giống như giả vờ nha!
Vậy chẳng lẽ, Tạ Lan Như không yêu Đông Phương Tĩnh? Không thể nào! Nếu không yêu hắn thì sao nàng lại bất chấp muốn hại Hoa Dung như trong nguyên tác?
Chẳng lẽ... kịch tình có gì đó thay đổi? Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ ta xuyên không lại khiến cho tình tiết thay đổi lớn, xuất hiện hiệu ứng cánh bướm? Nhưng cũng không thể! Ta xuyên đến cũng đã đến đoạn giữa câu chuyện rồi cơ mà. Làm sao lại có sức ảnh hưởng to lớn đến như vậy, thay đổi cả tình cảm nhân vật tồn tại nơi thế giới này mười mấy năm?
Bên trong ruột già ruột non ta xoắn lại, thầm chửi thề. Cơm mẹ nấu kịch tình nhà ngươi! Đến cả nhân vật xác pháo bên đường như Tạ Lan Như cảm tình cũng thay đổi, vậy tuyến nhân vật chủ đạo thì sao đây? Ta chìm trong bãi bùn bối rối. Đang lúc tâm tư như tơ rối trăm mối, đột nhiên ta nghe bên bờ hồ có tiếng náo nhiệt, không tính lớn nhưng ở chốn yên tĩnh lại hơi rõ ràng.
Từ đình mát nhìn ra, chỉ thấy một hàng người hướng cửa điện Thanh Hà đến. Phi tần đã bị cấm lết thân vào, vậy đến đây chỉ có hoàng thân quốc thích thân thuộc đến thăm. Híp mắt nhìn kỹ, trong hàng người rất dễ nhận ra có hai nam tử cầm đầu bắt mắt nhất. Nam tử vận y phục một màu đen huyền như đang chuẩn bị đi phóng hỏa giết người, à, thiếu một cái khăn che mặt, với lại khoảng cách xa, ta cũng tự động bỏ qua hoa văn phức tạp trên y phục người kia. Người còn lại thì xem như dễ nhìn, ít nhất không phải một màu cộng với làm màu như kẻ đi cạnh, một thân y phục đắc giá, màu sắc thanh đạm nhã nhặn, phối hợp rất tốt, nhìn nhiều không ảnh hưởng mắt.
Thật ra gu thẩm mỹ ta rất đơn giản, chỉ cần nhân vật không có tạo hình "nguyên cây màu đen" dọa người, "nguyên cây màu trắng" như đưa tang, "nguyên cây màu đỏ" như muốn chọc đui mắt người khác, cùng hàng ngàn cái "cây" tông tiệp tông khác,... ừm, ta rất dễ tính, những màu sắc hài hòa phối trí với nhau, ta đều vui vẻ ngắm a.
Tạ Lan Như bên cạnh cũng sửng sốt nhìn qua, dù sao người nàng gặp không nhiều cho lắm, đối với hai người có khí chất bất phàm thế cũng rất bất ngờ. Ta ngoắc tay gọi tiểu thái giám hầu việc ở gần bên hỏi: "Hai người kia là ai? Hướng họ đi chẳng phải là điện Thanh Hà cữu mẫu ta nghỉ sao?"
Tiểu thái giám cung thanh: "Hồi Quận chúa, hai vị kia chính là Thái tử điện hạ cùng Hiển Vương gia."
Ta nhếch miệng, ngớ mặt nhìn hàng người đang bước vào cửa lớn kia. Bất chợt nam tử áo đen trước khi bước vào nghiêng người nhìn sang đây, chỉ một thoáng, ánh mắt thâm trầm băng lãnh kia dùng tốc độ âm thanh phóng đến đây. Một cái liếc mắt với khí tràng âm u xung quanh người hắn làm toàn bộ team ngồi đình mát lạnh cứng cả người.
Nam tử đi bên cạnh phát hiện hắn thoáng dừng lại nhìn sang bên đây cũng tò mò nhìn qua. Nam tử sau khi thấy rõ hơi bất ngờ, hướng bên đây nở nụ cười ấm áp như mang gió xuân, nhẹ gật đầu rồi nhìn hắc y nam một câu. Tên kia nghe xong không rõ biểu cảm, không nói tiếng nào bước tiếp.
Team đình mát quả là tổn thất tinh thần nặng. Một đám vừa trải qua đêm của kỷ băng hà lại cảm nhận ngày của mùa xuân rực rỡ. Cảm xúc như từ nhân gian bị kéo xuống địa ngục, chưa kịp hốt hoảng đã được vứt lên cao tận trời. Quả là dày vò tinh thần con nhà người ta, đặc biệt, hai người tạo nên hiệu ứng đặc biệt này lại là tuyệt đại mỹ nam mới thốn chứ!
Hiển nhiên trong team này không có tên ta. Bà đây gần ba mươi tuổi đầu, sợ hãi mấy thằng nhóc mới hơn hai mươi không phải rất mất phẩm giá sao?
Ách ~ Xin hãy bỏ qua khí thế mạnh mẽ từ người có võ công không phải dạng vừa....
Trong lòng ta hừ lạnh, đối với bộ dáng "make color" công suất nặng này thật tâm khinh bỉ! Nam chủ à, ta còn chưa làm gì ngươi đâu!
Ách ~ Xin hãy bỏ qua việc ta phá chuyện tốt nhà hắn âm mưu sắp đặt, góp một phần sức cứu Đông Phương Tĩnh làm kế hoạch của hắn lung lay... à... còn có, binh quyền to lớn bằng với binh quyền của hắn mà ta không công có được... còn có, tấm lòng yêu thương vô bờ bến cha già hắn dành cho ta... còn có, ta là một trong những cái cớ Liễu gia dùng để hắn khó lòng ra tay với bọn họ... ha, ha ha, làm gì nhiều đâu chứ, đúng không!?
Ta đang lặng lẽ lau mồ hôi trên trán...
Cho dù hiện tại mặt ta đã hơi bị ngơ ngơ, nhưng so với mấy người khác còn đang ngu ngu thì đỡ hơn rất nhiều. Ta hướng tiểu thái giám hỏi: "Nam nhân hắc y là Hiểu Vương?"
Tiểu thái giám phục hồi tinh thần, dường như nhớ đến ánh mắt giết người ban nãy, rùng mình, run giọng đáp: "Bẩm, phải ạ."
Tạ Lan Như đã hồi phục tinh thần, không lo sợ nơm nớp như tiểu thái giám nhưng vẫn còn chút ngây dại trên mặt, bật hốt: "Kia thật là Hiển Vương!" Không khỏi nhỏ giọng lầu bầu, "Quả là giống với lời đồn, còn lạnh lùng hơi cả sư huynh a!"
Lúc nãy ánh mắt mang theo khí tràng áp lực của Đông Phương Sách khiến cho cả team ngu người, nụ cười dương quang tỏa nắng của Quân Thiên Kỳ không có tác dụng trấn an bao nhiêu, ngược lại lại khiến người ta bị dày vò tâm lí, có chút thích nghi không nổi. Ta cũng câm nín giây lát, Quân Thiên Kỳ là đang đổ dầu vào lửa chứ trấn an cái nổi gì?
"Nếu vậy thì đúng là lạ thật!" Ta hốt lên.
Tạ Lan Như giật mình, hỏi ta: "Đình tỷ tỷ, là sao ạ?" Những kẻ hầu cận gần đây cũng ngạc nhiên.
"Muội không thấy ánh mắt vị Hiển Vương biểu ca kia nhìn sang đây sao? Thật lạ! Tỷ trước đây cũng không có gặp qua hắn, càng không thể mượn tiền hắn. Vì sao Hiển Vương biểu ca lại nhìn tỷ như thể, tỷ thiếu hắn vạn lượng bạc mười năm rồi không trả?"
Đám nô tài xung quanh tiếp tục ngớ người, không lâu sau tay chân liền run lên nhè nhẹ, trán toát mồ hôi, môi trắng bệnh, mặt xanh tím... là biểu hiện của kinh hách quá độ.
Tạ Lan Như hơi suy nghĩ một lát liền nói: "Tỷ nói cũng đúng. Nhưng muội lại thấy, giống như gương mặt cùng ánh mắt sư phụ muội nhìn sư huynh mỗi khi sư huynh hắn cướp rượu của sư phụ hơn."
"Ồ, vậy càng không đúng, tỷ làm gì cướp rượu của hắn chứ. Tỷ nghĩ càng giống hắn gặp kẻ cướp ái thiếp trong phủ hắn hơn."
"Cái này..."
Nhìn thấy đề tài này nàng không mấy thấu hiểu, ta liền tốt tâm thay đổi.
"Thật ra giống như vừa mới rớt mất ngân lượng hay ngân phiếu gì đó a."
"Nha, cái này có vẻ hợp lý nhất."
Vậy nếu không hợp lý, chả lẽ chúng ta còn muốn tiếp tục bàn luận a? Nữ phụ tiểu cô nương, phải có tâm nhân hậu a, không nhận ra nhân loại xung quanh chúng ta sắp đột tử đến nơi rồi sao?