Buster uốn éo muốn nhảy xuống, Đường Yên định đi về phía nhà gỗ thì đột nhiên trong đầu liên tục hiện lên những kí tự thần bí phát ra ánh sáng màu vàng.... Một chuỗi kí tự phồn thể màu vàng lóng lánh như được khảm vào trong đầu, phía trên cùng là ba chữ 《 Khô mộc quyết 》đang lơ lửng, rõ ràng đây là những kí tự rất xa lạ nhưng Đường Yên lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
“Không gian truyền thừa...” Đường Yên chấn động vì đột ngột nhận được một lượng tin tức cực lớn,《 Khô mộc quyết 》 là một loại tâm pháp dưỡng sinh, Đường Yên đè ép sự kinh ngạc và khiếp sợ xuống, chậm rãi làm rõ một loạt tin tức ở trong đầu, khô mộc quyết là tâm pháp dưỡng sinh, dùng để tu luyện tinh thần lực thì hiệu quả cực kì tốt.
Đường Yên không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức ngồi xếp bằng niệm khô mộc quyết, dung hợp nó với tâm pháp vô danh trước kia thành một, sau khi vận hành ở trong kinh mạch thì Đường Yên cảm thấy cả người cực kì thoải mái và sức mạnh đang chuyển động trong cơ thế, không biết đã qua bao lâu thì Đường Yên cảm nhận được tinh thần lực đang tăng tiến một cách rõ ràng, phát hiện này làm cho Đường Yên mừng rỡ như điên, chẳng trách Hình Liệt Phong sở hữu dị năng hệ tinh thần, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới sợ rằng không thoát được liên quan với khô mộc quyết này.
Cô sống thay thế Đường Yên kiếp trước nên vòng bạch ngọc không rơi vào tay Lưu Thấm Nhã, tuy Lưu Thấm Nhã vẫn thức tỉnh dị năng chữa khỏi như trước nhưng thân thể lại yếu đi, hơn nữa không có vòng bạch ngọc, không có khô mộc quyết thì Lưu Thấm Nhã sẽ đi được bao xa? Đường Yên mỏi mắt mong chờ. (Không biết ai mới là con ruột của tác giả nữa:v)
Nhìn không gian rộng lớn bát ngát, Đường Yên thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy sau đó lại ngừng đột ngột, lúc cúi đầu xuống nhìn thì mặt đen thui nhìn cơ thể mình bị bao phủ mới một lớp chất bẩn màu đen, cô không nghĩ tới sau khi vận hành tâm pháp một vòng thì cơ thể lại bài xuất nhiều tạp chất như vậy, Đường Yên lập tức bước tới chỗ hồ nước, cởi quần áo trên người ra sau đó bước xuống tắm rửa.
Sau khi rửa sạch tạp chất trên người thì Đường Yên mới chậm rãi lên bờ, vẫy tay lấy quần áo tới trong nhà gỗ tới rồi mặc quần áo tử tế, tiếp đó cầm khăn mặt lau khô nước trên tóc thì nhìn thấy Buster đang chạy tới trong nhà gỗ ra.
“Meo...” Buster quấn quanh chân Đường Yên sau đó há mồm cắn ống quần của cô rồi chạy về phía nhà gỗ, cái đuôi vung vẫy thật nhẹ, kêu to làm nũng. Đôi mắt mèo mở rất to giống như đang nói nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.
“Đói bụng rồi hả?” Đường Yên ôm lấy Buster đi vào nhà gỗ, sau đó thành thạo pha sữa cho Buster, sau khi tiếp nhận khô mộc quyết thì Đường Yên đã hiểu rõ nhưng bảng tên đặt trên các đồ vật lộn xộn trong nhà kho sau phòng bếp, đều hạt giống thảo dược, đều là những thứ có ích sau này nên Đường Yên cất mấy cái túi nhỏ thật cẩn thận. Sau khi ổn định thì mới có thể khai phá đất trong không gian để trồng nó được.
Buster híp mắt, thỏa mãn liếm sữa trong chén sứ, Đường Yên thì chế mì ăn liền rồi bắt đầu ăn, sau khi ăn xong cô để Buster ở trong không gian rồi rời khỏi không gian trở về công ty điện tử. Đường Yên vung tay lên, thu hết hai phần ba các thiết bị thông tin chồng chất trong công ty điện tử vào trong không gian, sau đó dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét động tĩnh bên ngoài.
Hơn nửa công ty điện tử đã bị sụp xuống và vùi lấp dưới đất, Đường Yên nhìn xuyên qua cửa sổ phân xưởng để quan sát cửa chính của công ty điện tử. Lúc này đám người Hình Liệt Phong đang bao vây con trăn biến dị, cơ thể to gần bằng thùng nước của con trăn biến dị có không ít vết thương, kiến cắn nhiều cũng chết, cho dù con trăn biến dị cường có mạnh hơn đi nữa nhưng bị nhiều dị năng giả bao vây như vậy thì cũng không xong, huống chi còn có Lưu Thấm Nhã đứng ở phía sau, bất cứ người nào trong nhóm Hình Liệt Phong bị thương thì Lưu Thấm Nhã đều chữa khỏi sau đó lại gia nhập vòng chiến đấu lần nữa.
Niệm tâm pháp khô mộc quyết để loại bỏ mệt mỏi trong thân thể, hai mắt Đường Yên nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã đã tràn đầy uể oải, sắc mặt tái nhợt không có lấy chút máu, có lẽ cô nên tìm thời gian hỏi Miêu Trạch xem thử thần vật được thờ phụng trong cấm địa Miêu Trại là cái gì mà có thể làm cho Lưu Thấm Nhã chỉ trong một vài ngày đã tiều tụy thành như vậy. Đường Yên lại âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc ấy thứ cô đoạt được là vòng bạch ngọc, nếu không chỉ dựa vào đây là tận thế và mình không có được vận mệnh nghịcg thiên như Lưu Thấm Nhã thì với thể chất giống như Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, nổi tiếng yếu đuối) này đoán chắc là không sống được hai ngày thì đã chết rồi.
Đột nhiên Lưu Thấm Nhã lảo đảo hai cái, Đỗ Mộng ở bên cạnh hoảng loạn duỗi tay ra đỡ mới làm cho Lưu Thấm Nhã tránh khỏi cảnh ngã nhào xuống đất, khuôn mặt của Lưu Thấm Nhã tái nhợt, cái trán bị che kín bởi những giọt mồ hôi to như hạt đậu, cánh môi không có chút hồng nhuận mà mơ hồ có màu tro tàn.
Hình Liệt Phong đang đứng ở một bên quan sát tìm kiếm nhược điểm của con trăn biến dị thấy thế thì bước nhanh tới, ôm lấy thân thế mềm nhũn của Lưu Thấm Nhã sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Mộng, nói: “Đỗ Mộng, lấy một viên tinh hạch ra.”
“Liệt Phong, anh điên rồi, trong tay chúng ta chỉ có năm viên tinh hạch, dùng một viên là ít đi một viên, dựa vào cái gì phải cho cô ta? Đừng quên lúc trước ở biệt thự anh đã cho cô ta một viên rồi.” Hai mắt Đỗ Mộng đỏ lên, oán hận trừng mắt với Lưu Thấm Nhã.
Trong tay bọn họ có sáu viên tinh hạch, lúc ở biệt thự Lưu Thấm Nhã chữa trị cho mọi người nên đã tiêu hao một viên, vì vậy trong tay bọn họ chỉ còn lại có năm viên tinh hạch, mỗi một viên tinh hạch đều vô cùng quan trọng, cứ tiêu hao như vậy thì cho dù là bọn họ cũng không chịu nỗi. Thiểm Thực Giả không thể so với tang thi bình thường, cho dù là dị năng giả thì hơi lơ đều có khả năng mất mạng, sáu viên tinh hạch trong tay bọn họ là do mọi người đổi mạng mới lấy được, dựa vào cái gì mà đi cho một người ngoài? Trong đáy lòng Đỗ Mộng đã không ưa Lưu Thấm Nhã thì làm sao đồng ý đưa tinh hạch cho Lưu Thấm Nhã được.
“Đỗ Mộng, đừng cáu kỉnh, thực lực của con trăn biến dị này vượt quá dự đoán của mọi người, chúng ta cần dị năng chữa khỏi của Thấm Nhã, đừng chậm trễ nữa, nhanh lên một chút.” Hình Liệt Phong lạnh lùng nói.
Hình Liệt Phong cầm lấy tinh hạch trong tay Đỗ Mộng đưa cho Lưu Thấm Nhã rồi bảo cô ta hấp thu năng lượng tinh hạch bổ sung thể lực, trong lúc vô tình Lưu Thấm Nhã đã phát hiện cô ta có thể trực tiếp hấp thu tinh hạch bổ sung thể lực, tuy nhiên mất máu nhưng thì không cách nào bổ sung trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, đây cũng chính là lí do vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thể lực của Lưu Thấm Nhã đã nhanh chóng giảm xuống, cũng may là cô ta thức tỉnh dị năng hệ thủy, nếu là các dị năng có tính công kích khác thì thân thể Lưu Thấm Nhã sẽ càng suy yếu. Dị năng hệ thủy có khả năng nuôi dưỡng cơ thể Lưu Thấm Nhã ơ một mức độ nhất định, tránh cho thân thể hoại tử ở mức độ lớn.
“Thật xin lỗi!” Lưu Thấm Nhã yếu ớt nói, khuôn mặt đẹp đẽ luống cuống, khổ sở: “Em không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy? Nếu không thì để em nghỉ một chút, dù sao tinh hạch cũng là do mọi người săn được, không thể để cho một mình em hưởng thụ được. Em nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại rồi, không cần hấp thu tinh hạch để bổ sung thể lực đâu.”
“Đừng lo lắng, tinh hạch không có, lại đi săn bắn đó là, thân ngươi thể trọng muốn.” Hình Liệt Phong ôn hòa nói xong, đem còn thừa năm viên tinh hạch đều giao cho Lưu Thấm Nhã, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Đỗ Mộng: “Đỗ Mộng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa! Thấm Nhã cũng đúng là trong đội thành viên, nếu không là cô hao phí dị năng, chúng ta không có khả năng không bị thương chút nào tìm được con trăn biến dị.”
Một mặt thì Lưu Thấm Nhã xin lỗi Đỗ Mộng, một mặt thì dựa sát vào Hình Liệt Phong, gương mặt xinh đẹp mang theo đỏ ửng, sau khi hấp thu tinh hạch thì cả người cô ta tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, trong đêm khuya tĩnh lặng có vẻ cực kì thanh khiết tốt đẹp làm cho mọi người xung quanh bị hoa mắt, liên tục dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lưu Thấm Nhã, Đỗ Mộng tức giận đến phát cuồng nhưng lại không thể làm gì được, đành âm thầm oán hận cắn môi, hung hăng dậm chân phát tiết bất mãn trong lòng.
Hình Liệt Phong đã nói như vậy rồi, nếu cô cố ý đối địch với Lưu Thấm Nhã thì đến lúc đó anh trai cũng sẽ trách mắng cô, Đỗ Mộng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã.
Khóe miệng Đường Yên nhếch lên thành nụ cười, lạnh lùng nhìn Lưu Thấm Nhã hư tình giả ý, đúng là cô ta vẫn diễn tốt như vậy, tầm mắt Đường Yên đảo qua đảo lại trên người Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong một lần sau đó ánh mắt bình tĩnh con trăn biến dị. Cô chậm rãi thu hồi tinh thần lực, vươn tay vào không gian mang Buster ra.
Sau khi Buster thu nhỏ lại thì thân hình không lớn lắm, chỉ khoảng cỡ lòng bàn tay, bộ lông mềm mại tản ra ánh huỳnh quang mờ ảo, đôi mắt mèo xanh lam lóe lên ánh sáng thông minh đồng thời cũng làm cho người ta cảm nhận rõ ràng dã tính ở trong đó. Lúc ở Miêu Trại, Buster không chút do dự cứa đứt cổ những người kia nên ngoại trừ Đường Yên và Miêu Trạch thì không ai dám tùy ý đụng vào Buster vì lo lắng Buster chỉ cần xòe vuốt ra là sẽ mất mạng, ngay cả Miêu Trạch là dị năng giả hệ kim nhưng khi bị Buster cào một cái thì vẫn xuất hiện tia máu.
“Buster, có thể biến lớn lên hay không?” Đường Yên khoa tay múa chân nói với Buster.
Buster nghiêng đầu, liếc nhìn Đường Yên rồi kêu lên một tiếng: “Meo!” Sau đó nó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tay Đường Yên, trong chớp mắt, cơ thể chỉ bằng lòng bàn tay của Buster nhanh chóng dài ra, Buster bé bỏng lập tức trở nên to lớn, thân dài khoảng chừng một mét, bộ lông đen tuyền sáng bóng, trên hai tai có hai nhúm lông tơ màu trắng làm cho nó có vẻ nguy hiểm hơn trong đêm tối, đôi mắt mèo xanh biếc mang theo chút khinh thường lườm Đường Yên một cái làm Đường Yên bất đắc dĩ trợn mắt, tại sao cô lại quên đứa nhỏ này rất kiêu ngạo lại còn hay mang thù nhỉ.
Cơ thể mạnh mẽ, khuôn mặt hung mãnh, nếu không biết nó thật sự là một con mèo thì cô vẫn tưởng trước mắt là một con báo khỏe mạnh oai phong đấy, bốn móng vuốt cào trên mặt đất tạo thành mấy cái rãnh sau, chi trước hơi cong lên giống như bất cứ lúc nào đều có thể tấn công làm cho người ta không nhịn được mà sợ hãi.
Đầu Buster hơi cúi, miệng phát ra mấy tiếng gừ trầm trầm, không giống tiếng mèo kêu mềm mại lúc trước, mà là tiếng gào của dã thú bị đè nén, tuy rất nhỏ nhưng lại làm người ta không nhịn được nhượng bộ lui binh.
“Buster...” Đường Yên kinh ngạc nhìn Buster trước mặt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cơ bắp của Buster mạnh mẽ tràn đầy dẻo dai, khó trách Miêu Trạch thường xuyên dùng ánh mắt hâm mộ và sợ hãi đánh giá Buster. Ai có thể nghĩ tới dã thú hung hãn trước mắt lại là Buster chỉ lớn bằng bàn tay.
“Gào.... “ Buster cong chi trước, móng vuốt đâm xuống mặt đất, đầu ngẩng lên thật cao cọ xát vào đùi Đường Yên, trong cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thiếp. Mắt mèo xanh biếc lóe lên sự nguy hiểm, cái mũi phả ra hơi thở cực nóng.
Đường Yên ngồi xổm xuống với Buster bên cạnh cửa sổ nhìn mọi người phía ngoài đang chiến đấu, con trăn biến dị đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cuộc chiến cũng đã đến hồi kết thúc rồi! Ánh mắt Đường Yên dừng lại trên khuôn mặt khó nén được vui mừng của Lưu Thấm Nhã, vẻ mặt đen tối xẹt qua chút bỡn cợt, huyết hạch hệ tinh thần thật đúng là hiếm thấy!, cô đã dâng lên phần lễ lớn này thì tôi cũng cố gắng nhận thôi, Đường Yên dán sát vào tai Buster, thì thầm vài câu, cô biết Buster hiểu được ý tứ trong những câu nói đó.
“Đi đi...” Đường Yên nhàn nhạt liếc nhìn đám người Hình Liệt Phong ở bên ngoài, không biết bọn họ đang nói cái gì. Đột nhiên có một bóng dáng màu đen lóe lên, vọt ra từ công ty điện tử, không đợi đám người Hình Liệt Phong phản ứng kịp thì bóng dáng màu đen kia đã vọt tới chỗ con trăn biến dị đang bị đám người Hình Liệt Phong bao vây, hết thảy mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, đám người Hình Liệt Phong cũng quá kinh ngạc và sợ hãi, hoảng loạn muốn ngăn cản.
Nghe thấy Hình Liệt Phong hổn hển gào to, lông mày Đường Yên hơi nhíu lại, đeo ba lô lên, linh hoạt đi tới chỗ Dịch Thao. Dịch Thao đang che chở cho mấy người Hầu Tích Hoa, bọn họ đứng cách công ty điện tử khoảng một trăm mét, Chu Nhã cực kì chật vật, cả người trốn tuốt ở phía sau, Hầu Tích Hoa thì nâng cái bụng bự như có bầu, nghiêng người đứng ở phía trước Hầu Húc Kiêu, thỉnh thoảng nói gì đó với Dịch Thao, vẻ mặt Miêu Trạch lo âu nhìn công ty điện tử còn Mạnh Lộ đứng im lặng ở bên cạnh, hai tay hơi nắm chặt, hiển nhiên là cũng đang cảnh giác.
Cái này mới là mở đầu thôi, tui đảm bảo về sau còn hấp dẫn hơn gấp mấy lần. Có điều là tui không thích kết lắm vì nó không hoành tráng như mong đợi của tui, kém hấp dẫn hơn các tình tiết trong truyện. Tuy nhiên không phải là tệ, nói tóm lại thì đây là một bộ hay. Tui nghĩ sẽ không bỏ công theo dõi nó đâu
“Không gian truyền thừa...” Đường Yên chấn động vì đột ngột nhận được một lượng tin tức cực lớn,《 Khô mộc quyết 》 là một loại tâm pháp dưỡng sinh, Đường Yên đè ép sự kinh ngạc và khiếp sợ xuống, chậm rãi làm rõ một loạt tin tức ở trong đầu, khô mộc quyết là tâm pháp dưỡng sinh, dùng để tu luyện tinh thần lực thì hiệu quả cực kì tốt.
Đường Yên không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức ngồi xếp bằng niệm khô mộc quyết, dung hợp nó với tâm pháp vô danh trước kia thành một, sau khi vận hành ở trong kinh mạch thì Đường Yên cảm thấy cả người cực kì thoải mái và sức mạnh đang chuyển động trong cơ thế, không biết đã qua bao lâu thì Đường Yên cảm nhận được tinh thần lực đang tăng tiến một cách rõ ràng, phát hiện này làm cho Đường Yên mừng rỡ như điên, chẳng trách Hình Liệt Phong sở hữu dị năng hệ tinh thần, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới sợ rằng không thoát được liên quan với khô mộc quyết này.
Cô sống thay thế Đường Yên kiếp trước nên vòng bạch ngọc không rơi vào tay Lưu Thấm Nhã, tuy Lưu Thấm Nhã vẫn thức tỉnh dị năng chữa khỏi như trước nhưng thân thể lại yếu đi, hơn nữa không có vòng bạch ngọc, không có khô mộc quyết thì Lưu Thấm Nhã sẽ đi được bao xa? Đường Yên mỏi mắt mong chờ. (Không biết ai mới là con ruột của tác giả nữa:v)
Nhìn không gian rộng lớn bát ngát, Đường Yên thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy sau đó lại ngừng đột ngột, lúc cúi đầu xuống nhìn thì mặt đen thui nhìn cơ thể mình bị bao phủ mới một lớp chất bẩn màu đen, cô không nghĩ tới sau khi vận hành tâm pháp một vòng thì cơ thể lại bài xuất nhiều tạp chất như vậy, Đường Yên lập tức bước tới chỗ hồ nước, cởi quần áo trên người ra sau đó bước xuống tắm rửa.
Sau khi rửa sạch tạp chất trên người thì Đường Yên mới chậm rãi lên bờ, vẫy tay lấy quần áo tới trong nhà gỗ tới rồi mặc quần áo tử tế, tiếp đó cầm khăn mặt lau khô nước trên tóc thì nhìn thấy Buster đang chạy tới trong nhà gỗ ra.
“Meo...” Buster quấn quanh chân Đường Yên sau đó há mồm cắn ống quần của cô rồi chạy về phía nhà gỗ, cái đuôi vung vẫy thật nhẹ, kêu to làm nũng. Đôi mắt mèo mở rất to giống như đang nói nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.
“Đói bụng rồi hả?” Đường Yên ôm lấy Buster đi vào nhà gỗ, sau đó thành thạo pha sữa cho Buster, sau khi tiếp nhận khô mộc quyết thì Đường Yên đã hiểu rõ nhưng bảng tên đặt trên các đồ vật lộn xộn trong nhà kho sau phòng bếp, đều hạt giống thảo dược, đều là những thứ có ích sau này nên Đường Yên cất mấy cái túi nhỏ thật cẩn thận. Sau khi ổn định thì mới có thể khai phá đất trong không gian để trồng nó được.
Buster híp mắt, thỏa mãn liếm sữa trong chén sứ, Đường Yên thì chế mì ăn liền rồi bắt đầu ăn, sau khi ăn xong cô để Buster ở trong không gian rồi rời khỏi không gian trở về công ty điện tử. Đường Yên vung tay lên, thu hết hai phần ba các thiết bị thông tin chồng chất trong công ty điện tử vào trong không gian, sau đó dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét động tĩnh bên ngoài.
Hơn nửa công ty điện tử đã bị sụp xuống và vùi lấp dưới đất, Đường Yên nhìn xuyên qua cửa sổ phân xưởng để quan sát cửa chính của công ty điện tử. Lúc này đám người Hình Liệt Phong đang bao vây con trăn biến dị, cơ thể to gần bằng thùng nước của con trăn biến dị có không ít vết thương, kiến cắn nhiều cũng chết, cho dù con trăn biến dị cường có mạnh hơn đi nữa nhưng bị nhiều dị năng giả bao vây như vậy thì cũng không xong, huống chi còn có Lưu Thấm Nhã đứng ở phía sau, bất cứ người nào trong nhóm Hình Liệt Phong bị thương thì Lưu Thấm Nhã đều chữa khỏi sau đó lại gia nhập vòng chiến đấu lần nữa.
Niệm tâm pháp khô mộc quyết để loại bỏ mệt mỏi trong thân thể, hai mắt Đường Yên nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã đã tràn đầy uể oải, sắc mặt tái nhợt không có lấy chút máu, có lẽ cô nên tìm thời gian hỏi Miêu Trạch xem thử thần vật được thờ phụng trong cấm địa Miêu Trại là cái gì mà có thể làm cho Lưu Thấm Nhã chỉ trong một vài ngày đã tiều tụy thành như vậy. Đường Yên lại âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc ấy thứ cô đoạt được là vòng bạch ngọc, nếu không chỉ dựa vào đây là tận thế và mình không có được vận mệnh nghịcg thiên như Lưu Thấm Nhã thì với thể chất giống như Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, nổi tiếng yếu đuối) này đoán chắc là không sống được hai ngày thì đã chết rồi.
Đột nhiên Lưu Thấm Nhã lảo đảo hai cái, Đỗ Mộng ở bên cạnh hoảng loạn duỗi tay ra đỡ mới làm cho Lưu Thấm Nhã tránh khỏi cảnh ngã nhào xuống đất, khuôn mặt của Lưu Thấm Nhã tái nhợt, cái trán bị che kín bởi những giọt mồ hôi to như hạt đậu, cánh môi không có chút hồng nhuận mà mơ hồ có màu tro tàn.
Hình Liệt Phong đang đứng ở một bên quan sát tìm kiếm nhược điểm của con trăn biến dị thấy thế thì bước nhanh tới, ôm lấy thân thế mềm nhũn của Lưu Thấm Nhã sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Mộng, nói: “Đỗ Mộng, lấy một viên tinh hạch ra.”
“Liệt Phong, anh điên rồi, trong tay chúng ta chỉ có năm viên tinh hạch, dùng một viên là ít đi một viên, dựa vào cái gì phải cho cô ta? Đừng quên lúc trước ở biệt thự anh đã cho cô ta một viên rồi.” Hai mắt Đỗ Mộng đỏ lên, oán hận trừng mắt với Lưu Thấm Nhã.
Trong tay bọn họ có sáu viên tinh hạch, lúc ở biệt thự Lưu Thấm Nhã chữa trị cho mọi người nên đã tiêu hao một viên, vì vậy trong tay bọn họ chỉ còn lại có năm viên tinh hạch, mỗi một viên tinh hạch đều vô cùng quan trọng, cứ tiêu hao như vậy thì cho dù là bọn họ cũng không chịu nỗi. Thiểm Thực Giả không thể so với tang thi bình thường, cho dù là dị năng giả thì hơi lơ đều có khả năng mất mạng, sáu viên tinh hạch trong tay bọn họ là do mọi người đổi mạng mới lấy được, dựa vào cái gì mà đi cho một người ngoài? Trong đáy lòng Đỗ Mộng đã không ưa Lưu Thấm Nhã thì làm sao đồng ý đưa tinh hạch cho Lưu Thấm Nhã được.
“Đỗ Mộng, đừng cáu kỉnh, thực lực của con trăn biến dị này vượt quá dự đoán của mọi người, chúng ta cần dị năng chữa khỏi của Thấm Nhã, đừng chậm trễ nữa, nhanh lên một chút.” Hình Liệt Phong lạnh lùng nói.
Hình Liệt Phong cầm lấy tinh hạch trong tay Đỗ Mộng đưa cho Lưu Thấm Nhã rồi bảo cô ta hấp thu năng lượng tinh hạch bổ sung thể lực, trong lúc vô tình Lưu Thấm Nhã đã phát hiện cô ta có thể trực tiếp hấp thu tinh hạch bổ sung thể lực, tuy nhiên mất máu nhưng thì không cách nào bổ sung trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, đây cũng chính là lí do vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thể lực của Lưu Thấm Nhã đã nhanh chóng giảm xuống, cũng may là cô ta thức tỉnh dị năng hệ thủy, nếu là các dị năng có tính công kích khác thì thân thể Lưu Thấm Nhã sẽ càng suy yếu. Dị năng hệ thủy có khả năng nuôi dưỡng cơ thể Lưu Thấm Nhã ơ một mức độ nhất định, tránh cho thân thể hoại tử ở mức độ lớn.
“Thật xin lỗi!” Lưu Thấm Nhã yếu ớt nói, khuôn mặt đẹp đẽ luống cuống, khổ sở: “Em không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy? Nếu không thì để em nghỉ một chút, dù sao tinh hạch cũng là do mọi người săn được, không thể để cho một mình em hưởng thụ được. Em nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại rồi, không cần hấp thu tinh hạch để bổ sung thể lực đâu.”
“Đừng lo lắng, tinh hạch không có, lại đi săn bắn đó là, thân ngươi thể trọng muốn.” Hình Liệt Phong ôn hòa nói xong, đem còn thừa năm viên tinh hạch đều giao cho Lưu Thấm Nhã, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Đỗ Mộng: “Đỗ Mộng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa! Thấm Nhã cũng đúng là trong đội thành viên, nếu không là cô hao phí dị năng, chúng ta không có khả năng không bị thương chút nào tìm được con trăn biến dị.”
Một mặt thì Lưu Thấm Nhã xin lỗi Đỗ Mộng, một mặt thì dựa sát vào Hình Liệt Phong, gương mặt xinh đẹp mang theo đỏ ửng, sau khi hấp thu tinh hạch thì cả người cô ta tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, trong đêm khuya tĩnh lặng có vẻ cực kì thanh khiết tốt đẹp làm cho mọi người xung quanh bị hoa mắt, liên tục dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lưu Thấm Nhã, Đỗ Mộng tức giận đến phát cuồng nhưng lại không thể làm gì được, đành âm thầm oán hận cắn môi, hung hăng dậm chân phát tiết bất mãn trong lòng.
Hình Liệt Phong đã nói như vậy rồi, nếu cô cố ý đối địch với Lưu Thấm Nhã thì đến lúc đó anh trai cũng sẽ trách mắng cô, Đỗ Mộng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã.
Khóe miệng Đường Yên nhếch lên thành nụ cười, lạnh lùng nhìn Lưu Thấm Nhã hư tình giả ý, đúng là cô ta vẫn diễn tốt như vậy, tầm mắt Đường Yên đảo qua đảo lại trên người Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong một lần sau đó ánh mắt bình tĩnh con trăn biến dị. Cô chậm rãi thu hồi tinh thần lực, vươn tay vào không gian mang Buster ra.
Sau khi Buster thu nhỏ lại thì thân hình không lớn lắm, chỉ khoảng cỡ lòng bàn tay, bộ lông mềm mại tản ra ánh huỳnh quang mờ ảo, đôi mắt mèo xanh lam lóe lên ánh sáng thông minh đồng thời cũng làm cho người ta cảm nhận rõ ràng dã tính ở trong đó. Lúc ở Miêu Trại, Buster không chút do dự cứa đứt cổ những người kia nên ngoại trừ Đường Yên và Miêu Trạch thì không ai dám tùy ý đụng vào Buster vì lo lắng Buster chỉ cần xòe vuốt ra là sẽ mất mạng, ngay cả Miêu Trạch là dị năng giả hệ kim nhưng khi bị Buster cào một cái thì vẫn xuất hiện tia máu.
“Buster, có thể biến lớn lên hay không?” Đường Yên khoa tay múa chân nói với Buster.
Buster nghiêng đầu, liếc nhìn Đường Yên rồi kêu lên một tiếng: “Meo!” Sau đó nó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tay Đường Yên, trong chớp mắt, cơ thể chỉ bằng lòng bàn tay của Buster nhanh chóng dài ra, Buster bé bỏng lập tức trở nên to lớn, thân dài khoảng chừng một mét, bộ lông đen tuyền sáng bóng, trên hai tai có hai nhúm lông tơ màu trắng làm cho nó có vẻ nguy hiểm hơn trong đêm tối, đôi mắt mèo xanh biếc mang theo chút khinh thường lườm Đường Yên một cái làm Đường Yên bất đắc dĩ trợn mắt, tại sao cô lại quên đứa nhỏ này rất kiêu ngạo lại còn hay mang thù nhỉ.
Cơ thể mạnh mẽ, khuôn mặt hung mãnh, nếu không biết nó thật sự là một con mèo thì cô vẫn tưởng trước mắt là một con báo khỏe mạnh oai phong đấy, bốn móng vuốt cào trên mặt đất tạo thành mấy cái rãnh sau, chi trước hơi cong lên giống như bất cứ lúc nào đều có thể tấn công làm cho người ta không nhịn được mà sợ hãi.
Đầu Buster hơi cúi, miệng phát ra mấy tiếng gừ trầm trầm, không giống tiếng mèo kêu mềm mại lúc trước, mà là tiếng gào của dã thú bị đè nén, tuy rất nhỏ nhưng lại làm người ta không nhịn được nhượng bộ lui binh.
“Buster...” Đường Yên kinh ngạc nhìn Buster trước mặt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cơ bắp của Buster mạnh mẽ tràn đầy dẻo dai, khó trách Miêu Trạch thường xuyên dùng ánh mắt hâm mộ và sợ hãi đánh giá Buster. Ai có thể nghĩ tới dã thú hung hãn trước mắt lại là Buster chỉ lớn bằng bàn tay.
“Gào.... “ Buster cong chi trước, móng vuốt đâm xuống mặt đất, đầu ngẩng lên thật cao cọ xát vào đùi Đường Yên, trong cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thiếp. Mắt mèo xanh biếc lóe lên sự nguy hiểm, cái mũi phả ra hơi thở cực nóng.
Đường Yên ngồi xổm xuống với Buster bên cạnh cửa sổ nhìn mọi người phía ngoài đang chiến đấu, con trăn biến dị đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cuộc chiến cũng đã đến hồi kết thúc rồi! Ánh mắt Đường Yên dừng lại trên khuôn mặt khó nén được vui mừng của Lưu Thấm Nhã, vẻ mặt đen tối xẹt qua chút bỡn cợt, huyết hạch hệ tinh thần thật đúng là hiếm thấy!, cô đã dâng lên phần lễ lớn này thì tôi cũng cố gắng nhận thôi, Đường Yên dán sát vào tai Buster, thì thầm vài câu, cô biết Buster hiểu được ý tứ trong những câu nói đó.
“Đi đi...” Đường Yên nhàn nhạt liếc nhìn đám người Hình Liệt Phong ở bên ngoài, không biết bọn họ đang nói cái gì. Đột nhiên có một bóng dáng màu đen lóe lên, vọt ra từ công ty điện tử, không đợi đám người Hình Liệt Phong phản ứng kịp thì bóng dáng màu đen kia đã vọt tới chỗ con trăn biến dị đang bị đám người Hình Liệt Phong bao vây, hết thảy mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, đám người Hình Liệt Phong cũng quá kinh ngạc và sợ hãi, hoảng loạn muốn ngăn cản.
Nghe thấy Hình Liệt Phong hổn hển gào to, lông mày Đường Yên hơi nhíu lại, đeo ba lô lên, linh hoạt đi tới chỗ Dịch Thao. Dịch Thao đang che chở cho mấy người Hầu Tích Hoa, bọn họ đứng cách công ty điện tử khoảng một trăm mét, Chu Nhã cực kì chật vật, cả người trốn tuốt ở phía sau, Hầu Tích Hoa thì nâng cái bụng bự như có bầu, nghiêng người đứng ở phía trước Hầu Húc Kiêu, thỉnh thoảng nói gì đó với Dịch Thao, vẻ mặt Miêu Trạch lo âu nhìn công ty điện tử còn Mạnh Lộ đứng im lặng ở bên cạnh, hai tay hơi nắm chặt, hiển nhiên là cũng đang cảnh giác.
Cái này mới là mở đầu thôi, tui đảm bảo về sau còn hấp dẫn hơn gấp mấy lần. Có điều là tui không thích kết lắm vì nó không hoành tráng như mong đợi của tui, kém hấp dẫn hơn các tình tiết trong truyện. Tuy nhiên không phải là tệ, nói tóm lại thì đây là một bộ hay. Tui nghĩ sẽ không bỏ công theo dõi nó đâu