Editor: coki
Sau khi Lưu Thấm Nhã tỉnh táo lại từ trong hôn mê thì liên tục hỏi về tình huống của bản thân mình vì nửa người trên của cô ta gần như không còn cảm giác. Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã cực kì bất an, cố gắng đứng dậy, Hình Liệt Phong không kịp ngăn cản nên dành phải do dự nói ra tình trạng của vết thương.
Dị năng lôi điện của Đường Yên quá mức bá đạo, nó vẫn luôn ở trong cơ thể Lưu Thấm Nhã, nếu không thể loại bỏ thì trong khoảng thời gian ngắn Lưu Thấm Nhã không thể nào dùng dị năng được, hai xương bả vai lại bị đâm thủng nên cho dù cô ta là dị năng giả lại có năng lực chữa khỏi thì cũng không có cách nào khôi phục ngay lập tức được.
"Dị năng mất rồi… mất rồi sao?" Lưu Thấm Nhã nằm xuống, ánh mắt âm độc, bộ mặt dữ tợn hỏi. Cô ta không thể tin vào lỗ tai của mình, chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!
"Thấm Nhã, em đừng vội, bác Lưu nói tình huống này chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần loại bỏ được dị năng lôi điện trong thân thể em thì dị năng của em sẽ tự khôi phục lại." Hình Liệt Phong ôn hòa an ủi nhưn trong mắt lại cực kì lạnh lẽo, nếu có dị năng chữa khỏi Lưu Thấm Nhã hỗ trợ thì hắn có thể vững vàng khống chế khống chế căn cứ Thanh Long nhưng mà bây giờ lại như vậy, tất cả những mọi thứ điều đã bị Đường Yên phá hỏng! Điều này làm cho hắn cực kì tức giận, tuy nhiên việc cấp bách hiện giờ là phải an ủi Lưu Thấm Nhã.
Lưu Thấm Nhã đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị một cái chùy cực nặng đập vào, cô ta oán hận phun ra một búng máu.
Hình Liệt Phong đứng ở gần đó nên hơn nửa người đều bị máu nhuộm đỏ, trên cặp kính của hắn cũng dính vài giọt máu làm che khuất đi con ngươi đen đáng sợ ở phía sau. Trán Lưu Thấm Nhã nổi gân xanh, cánh môi trắng bệch giống như người chết sắp chết.
"Khụ khụ... Liệt Phong, em rất hận!" Lưu Thấm Nhã nuốt chất lỏng ngai ngái trong cổ họng xuống, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự tàn độc nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra nhu nhược không có chỗ dựa, nước mắt chảy dọc xuống theo gò má, trong lòng lại thầm hận Đường Yên, nhất định cô ta phải làm cho Đường Yên sống không bằng chết để giải tỏa mối hận trong lòng: “Bác Lưu có nói phải làm như thế nào mới có thể loại bỏ được dị năng lôi điện trong cơ thể em không"
Lưu Thấm Nhã dựa vào Hình Liệt Phong, hai tay vô lực buông thõng bên giường, thỉnh thoảng cả người lại co rút run rẩy, cô ta nhìn tình trạng thê thảm của mình, trong lòng lại càng bất an, lúc ở Miêu Trại cô ta đã thoáng cảm thấy Đường Yên biết được tâm tư của cô ta. Cô ta tự nhận đã che giấu dã tâm trong hai mươi mấy năm này vô cùng tốt, ngay cả ở trước mặt Bác sĩ Đường chưa từng để lộ ra nhưng cuối cùng lại thua ở trên tay Đường Yên kiêu căng điêu ngoa. Trước kia ba lần bốn lượt không giết được Đường Yên, cô ta còn tưởng Đường Yên may mắn, bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng là bản thân quá tự phụ, nhất thời Lưu Thấm Nhã nhớ lại chuyện ở vách núi trong trấn nhỏ ngày ấy, Đường Yên đã dùng môi nói với cô ta là... sẽ trở lại!
Rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy đều là do cô ta quá tự phụ. Nếu ngay từ đầu tự mình ra tay thì hôm nay cũng sẽ không thê thảm như vậy, dị năng bị phong tỏa, xương bả vai bị đâm thủng, thiếu chút nữa nay cả tính mệnh cũng không còn... Tất cả những điều này đều là do Đường Yên mà cô ta đã từng xem thường nhất ban cho.
"Không vội, bác Lưu nói chờ cơ thể em tốt hơn một chút thì ông ấy sẽ tự mình ra tay, bác Lưu là dị năng giả hệ thủy cấp năm, ông ấy đã tự mình ra tay thì nhất định sẽ không có việc gì." Dị năng hệ thủy là dị năng ôn hòa nhất nhưng dị năng lôi điện lại quá bá đạo, các dị năng khác không có cách nào tới gần được, mặc dù dị năng hệ thủy có thể loại bỏ được lôi điện nhưng nhất định là đau tận xương cốt!
"Vâng, em hiểu được." Lưu Thấm Nhã nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Hình Liệt Phong, vẻ mặt hơi mệt mỏi, mềm giọng nói: "Liệt Phong, anh cũng mệt rồi, đi trước đi nghỉ ngơi, em không sao."
"Được, vậy anh đi xử lý nhóm vật tư ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia trước. Anh đã báo cho Hãn Vũ bảo cậu ta tới trông chừng em." Mối quan hệ giữa Lưu Thấm Nhã và nhà họ Lưu là chuyện nằm ngoài dự đoán của Hình Liệt Phong, tuy nhiên đây không phải là chuyện xấu. Hắn cẩn thận đắp chăn cho Lưu Thấm Nhã rồi đi ra khỏi phòng.
Hình Liệt Phong vừa đi khỏi thì khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn. Đáy mắt chứa đựng âm u, Đường Yên... lúc Lưu Thấm Nhã thì thầm tên Đường Yên thì trong con ngươi đen không khỏi hiện lên ánh sáng kì lạ.
Lưu Thấm Nhã cảm nhận được tay chân cứng ngắc, kinh mạch bị lấp đầy bởi dị năng lôi điện. Lưu Thấm Nhã là dị năng giả hệ thủy nên khi kinh mạch bị dị năng lôi điện quấy nhiễu thì nhất thời đau đớn không chịu nổi (điện mà gặp nước thì biết rồi đó). Lưu Thấm Nhã cẩn thận sử dụng huyết châu ở chính giữa trán, từ từ hấp thu lấy dị năng lôi điện trong kinh mạch. Lưu Thấm Nhã cũng không ngờ tới ngày đó hấp thu huyết châu nhưng nó lại ở chính giữa trán, cũng vì năng lượng của huyết châu quá bá đạo nên Lưu Thấm Nhã cũng chỉ dám dùng một chút đồng thời cải thiện thể chất, đây cũng chính là lí do vì sao tuy rằng cô ta đã thức tỉnh dị năng chữa khỏi nhưng không cách nào sử dụng nó hoàn toàn được.
Cảm thụ trong dị năng lôi điện đang giảm đi từng chút một trong kinh mạch, Lưu Thấm Nhã lè lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng. Đáy mắt toàn là tối tăm, âm u.
************************
Sau khi tiến vào không gian thì Đường Yên vẫn luôn tập trung tu luyện Khô mộc quyết, sau khi hấp thu tinh hạch và huyết hạch thì cô vẫn không ngừng rèn luyện thân thể đồng thời cũng dùn nước trong hồ để làm giảm sự tàn bạo của năng lượng đang hủy hoại kinh mạch. Có Khô mộc quyết dẫn đường, hơn nữa còn được hồ nước nuôi dưỡng nên năng lượng của tinh hạch và huyết hạch đều được hấp thu hoàn toàn.
Đường Yên nằm ngửa ở trong hồ nước, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng như đang tỏa ra ánh sáng, ở dưới da thịt lôi điện như ẩn như hiện, nước trong hồ dần dần bắt đầu sôi trào. Trong đầu Đường Yên chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này rồi từ từ suy nghĩ. Kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng nên thực lực có được từ kinh nghiệm, còn ở kiếp này cô cần phải có thời gian để thân thể và ý thức kết hợp lại.
Thực lực cứ tăng từng chút từng chút một, cuối cùng dừng lại ở cấp năm cao nhất. Càng về sau những tinh hạch cấp thấp sẽ không cung cấp được bao nhiêu năng lượng cho dị năng giả, tuy cấp bậc của những tinh hạch và huyết hạch mà Việt Kỳ cho cô không thấp nhưng hắc hẳn là Việt Kỳ xem thường cô, tưởng rằng nhiều nhất cô cũng chỉ mới vượt qua cấp bốn mà thôi nên nghĩ từng đó tinh hạch, huyết hạch cũng đủ cho cô thăng cấp nhưng lại không biết cô vượt qua cánh cửa của dị năng giả cấp cao, trở thành dị năng giả cấp năm. Vì vậy nên cấp bậc của đống tinh hạch, huyết hạch này liền trở nên vô dụng.
Sau khi củng cố dị năng ở cấp năm cao cấp thì Đường Yên mới chậm rãi mở mắt ra rồi đứng dậy, cô vuốt ve trơn mịn da thịt, trong mắt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ. Cũng may là sau tận thế khí hậu thay đổi, cho dù trời đang nắng thì nhiệt độ cũng không cao như trước nên phần lớn mọi người đều mặc trang phục mùa đông, nếu không thì làn da trắng nõn này của cô thật sự không giống như người đang sống ở tận thế.
Đường Yên đi tới nhà gỗ lấy quần áo mặc vào, sau khi nhìn thấy không gian to lớn xa xa chất đầy đồ ăn thì trong mắt hiện lên vui sướng. Nghĩ tới vừa rồi Miêu Trạch có nói đã lâu cũng không được nếm mùi vị hoa quả tươi non thì Đường Yên nhớ tới những hạt giống mà mình đã gieo lúc trước, là chỗ ruộng gần triền núi, cách nơi này khá xa. Lúc đó cô đã trồng một vài loại cây ăn quả, lại dùng nước trong hồ để tưới nên bây giờ những cây ăn quả này rất khỏe mạnh, trái cây cũng rất to tròn mọng nước. Đường Yên lấy ba lô mà mình đã bỏ bên ngoài không gian vào rồi hái không ít hoa quả bỏ vào đó. Về rau dưa thì vẫn chưa gấp, đến lúc đó giả bộ không gian thành dị năng không gian rồi hãy lấy ra dùng. Đường Yên thuần thục dùng tinh thần lực thu hoạch rau dưa và hoa quả rồi bỏ vào hầm. Không biết có phải là được tới bởi nước hồ trong không gian hay không mà vị của hoa quả rất ngọt.
(Giải thích xíu nha, Đường Yên có không gian thôi, kiểu như cái ba lô khổng lồ dậy đó, không gian này là của vòng bạch ngọc còn dị năng không gian là tự thức tỉnh kia, như An Lộ hay An Du gì đó quên rồi, cao hơn thì như Ba Hành Giả không gian lúc trước, nó cũng thức tỉnh dị năng, không chỉ bỏ đồ mà nó có thể phân cắt không gian, phong tỏa không gian hay di chuyển không gian, dùng không gian ẩn núp gì gì đó….)
Đường Yên chọn một quả hồng chín rồi cắn một miếng, rất ngọt, cũng may là có loại “nhà ấm” cỡ lớn này để gieo trồng nên Đường Yên không hề lo lắng về vấn đề mùa vụ. Từ đầu trong không gian đã không hề tồn tại cái gọi là mùa vụ, chỉ cần gieo hạt thì bất kể là hoa quả rau dưa mùa nào cũng có thể sinh trưởng và phát triển ở trong này được.
Đường Yên nhớ đến mình đã tiến vào không gian một khoảng thời gian không ngắn nên nhanh chóng ôm ba lô rau củ thoát ra ngoài sau đó dùng đồ bôi trét lên mặt để làm cho sắc mặt có vẻ tái nhợt một chút.
Lúc cô mở cửa đi ra ngoài thì đám người Hạ Dĩnh đang ngồi an vị trong nhà, có thể là do được nghỉ ngơi một khoảng thời gian nên sắc mặt trắng bệch của bọn họ đã khôi phục không ít. Vết thương trên người cũng dần dần tạo sẹo, rốt cuộc cũng là dị năng giả cho nên tốc độ khôi phục không giống với người thường, nếu là người thường bị thương kiểu này thì chắc đã đi nửa cái mạng rồi, làm sao có thể thoải mái giống như hiện tại được, khó trách sau tận thế có vô số người bình thường cam nguyện làm vật thí nghiệm, đồng ý tiêm đủ loại thuốc vào người chỉ vì 10% khả năng trở thành một dị năng giả mạnh mẽ mà không tiếc đánh đổi tính mạng của mình.
"Lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi!" Hạ Dĩnh giật mình nhìn Đường Yên, đáy mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Cô vẫn chưa có cách nào đột phá được cánh cửa cấp năm nên cứ ở cấp bốn cao nhất rất lâu rồi. Lúc vừa mới rời khỏi căn cứ Thanh Long thì cô vẫn còn mạnh hơn Đường Yên nhưng mới chỉ nửa tháng trôi qua, Đường Yên đã bỏ cô lại quá xa, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào!
"Cô cũng tiến bộ rất nhanh!" Đường Yên nhìn Hạ Dĩnh, cấp bốn cao nhất, Đường Yên cũng không nói đùa, thật sự là Hạ Dĩnh rất mạnh. Cô lấy mấy viên tinh hạch hệ mộc và huyết hạch ra đưa cho Hạ Dĩnh: “Chắc chắn trên đường trở về sẽ không yên bình, tốt nhất nhanh là cô phải nhanh chóng đột phá cấp năm, mọi nười cũng vậy."
Đường Yên nói xong thì nhìn mọi người chung quanh một lượt, không ai có thể biết trước một giây sau sẽ gặp phải cái gì cả.
Không phải cô đã biết trước những tình tiết trong tiểu thuyết sao? Đáp án không phải là rất rõ. Dù sao lúc trước cô đọc là vì cảm thấy hứng thú với hai chữ Đường Yên này nhưng không nghĩ tới ngay từ đầu tiểu thuyết Đường Yên lại chết, tuy rằng cảm thấy tác giả viết không sai nhưng mọi chuyện trong tác phẩm cũng không phải được giải thích rõ ràng nên cô cũng chỉ biết đại khái mà thôi. Vì sống sót,cô không thể không đi theo Lưu Thấm Nhã biết mọi chuyện. Mà lúc này những tình tiết trong tác phẩm đều bị thay đổi hơn phân nửa, kiếp trước Đường Yên là bộ đội đặc chủng nhưng cũng là người phụ nữ, vì là một người phụ nữ sống ở tận thế nên cô cũng sẽ sợ, cũng sẽ hoảng hốt...
Nhưng vì sống sót khiến cô không thể không giấu nó đi. Cô phải giết tang thi, diệt thú biến dị lại phải luôn đề phòng để không bị Lưu Thấm Nhã giết chết, tất cả những điều này nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng khi làm lại rất khó.
Không vận may nghịch thiên và ánh sáng của nữ chính như Lưu Thấm Nhã nên tất cả những thứ cô có được đều phải dựa vào hai tay của mình. Mặc dù cô biết rất rõ Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong đang muốn chiếm quyền khống chế căn cứ Thanh Long và ra tay với trung tâm nghiên cứu sinh hóa nhưng cô chỉ có thể giấu ở trong lòng. Ngoại trừ không ngừng nâng cao thực lực thì cô cũng chỉ có thể yên lặng nhìn chòng chọc Lưu Thấm Nhã nhưng mà Lưu Thấm Nhã lại được Hình Liệt Phong bảo vệ hết sức kín kẽ, đừng nói nhìn chòng chọc, ngay cả theo dõi cũng rất khó.
Lúc ở tầng hầm ngầm cô không để ý đến chuyện hao hết tinh thần lực chỉ vì muốn vận dụng ảo thuật để giết Lưu Thấm Nhã nhưng vào lúc cuối cùng lại bị Hình Liệt Phong phá hỏng làm cô rất ảo não cũng oán hận nhưng rốt cuộc lại không thể nói được gì.
"Tôi sẽ cô hết sức!" Hạ Dĩnh không từ chối tinh hạch mà Đường Yên đưa qua, dị năng của cô đã chậm chạp cắm rễ ở cấp bốn cao nhất lâu lắm rồi, nguyên nhân chính cũng là bởi vì tinh hạch và huyết hạch không đủ hơn nữa theo thời gian trôi qua thì tinh hạch và huyết hạch bên trong đầu tang thi biến dị, thú biến dị cũng xuất hiện biến hóa, hệ khác nhau thì không có cách nào hấp thu được, huyết hạch thì tốt hơn một chút nhưng vấn đề là thực lực của đại đa số thú biến dị đều rất mạnh mẽ khiến cô không dám tùy tiện săn bắn thú biến dị. Vì vậy cũng chỉ có thể chậm rãi tích lũy năng lượng, sau đó dùng nó để phá lá chắn cấp năm, tuy nhiên bây giờ có tinh hạch và huyết hạch Đường Yên cộng thêm năng lượng tích trữ trong cơ thể thì đã đủ để cô phá lá chắn, bước vào cánh cửa của dị năng giả cao cấp.
Giang Ly, Mạnh Lộ và vài người bị thương nhẹ ra khỏi nhà để thanh lí tang thi xung quanh vì nghe tiếng động mà đến. Bọn họ không thể ngăn cản được mùi máu tươi trên người Hạ Dĩnh và những người khác tản ra, vì vậy nếu không tiêu diệt tang thi xung quanh đây thì e rằng đêm nay sẽ rất phiền toái, chính vì thế nhân lúc mấy người Miêu Trạch đang chuẩn bị đồ ăn thì đám người Giang Ly đi ra ngoài thanh lí tang thi.
Miêu Trạch bưng đồ ăn đặt lên bàn, Đường Yên mở bộ đàm ra gọi đám người Giang Ly trở về. Lúc đầu Hạ Nhất ở trong phòng bếp giúp Miêu Trạch nhưng về sau lại bị Miêu Trạch đuổi ra nên anh ta liền trông chừng đứa bé đồng thời cầm khăn mặt cẩn thận lau mặt cho nó.
Nhìn khuôn mặt đứa bé dần dần rõ ràng, Đường Yên hơi nhíu mày, cô vẫn luôn cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, có vẻ như cô đã gặp nó ở nơi nào đó nhưng lại không nhớ rõ. Không bao lâu sau thì mấy người Giang Ly trèo tường tiến vào, khi nhìn thấy vết máu trên người Giang Ly thì Đường Yên mới thu hồi nghi hoặc trong đáy mắt.
"Thế nào, có tang thi biến dị sao?"
"Ừ! Gặp một con Thiểm Thực Giả. Thực lực mạnh hơn những con mà chúng ta đã gặp trước kia không ít, tứ chi cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Gần đây có một trung tâm mua sắm ở dưới đất, tối nay muốn đi dò thám hay không?" Chắc hẳn là trung tâm thương mại dưới đất này có không ít đồ ăn, mặc dù suốt dọc đường bọn họ đã thu thập được không ít vật tư nhưng vì nhiều người nên cũng tiêu hao rất nhanh, bây giờ lại may mắn gặp được một trung tâm mua sắm cỡ lớn, rất đáng để đi xem thử.
"Cách đây xa không?" Đường Yên hỏi đồng thời đang suy nghĩ có nên mượn cơ hội này để ngả bài với mấy người Miêu Trạch hay không, cô đã quan sát Miêu Trạch và Mạnh Lộ rất lâu rồi nên mới quyết định xem bọn họ như đồng đội thật sự. Ngoài Miêu Trạch và Mạnh Lộ thì Đường Yên còn rất vừa ý với Dịch Thao, Dịch Thiến, thực lực của hai người này rất mạnh, tuy nhiên cô vẫn luôn không có cơ hội để nói với bọn họ, không biết về sau còn có thể gặp gỡ hay không. Về Giang Ly thì cô không dám chắc chắn vì bây giờ ánh mắt khi Giang Ly nhìn Hạ Dĩnh đã lộ ra một chút tình ý.
Hơn nữa nế Hình Liệt Phong quyết định ra tay với căn cứ Thanh Long thì nhất định Lưu Thấm Nhã sẽ giúp đỡ, đến lúc đó Giang Ly sẽ lựa chọn như thế nào?
Bất cứ lúc nào thì thực lực mới đúng là nắm đấm cứng nhất! Nếu tụt lại phía sau thì sẽ bị đánh, đây là sự thật không thể chối cãi được. Trong tiểu thuyết thì vốn Đường Yên bị Lưu Thấm Nhã chèn ép đến sít sao sau đó sớm bỏ mạng chứ đâu giống như bây giờ, cô không chỉ thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm mà ngay cả tính cách cũng thay đổi không ít nên kéo theo những người bên cạnh cũng thay đổi.
Trong tiểu thuyết thì Giang Ly vì cứu Lưu Thấm Nhã nên chết ở Miêu Trại, còn Lưu Thấm Nhã không tới vài ngày sau đó đã thông đồng với Hình Liệt Phong đánh quái thăng cấp, hoàn toàn không để Giang Ly đã từng hy sinh vì mình ở trong lòng. Nói thật Đường Yên luôn cảm thấy Giang Ly làm vậy chẳng đáng, không chỉ có Giang Ly mà còn có cả Cao Phong nữa, người đàn ông này luôn luôn lo lắng hết lòng cho Lưu Thấm Nhã nhưng cuối cùng cũng rơi vào bi kịch chết thảm còn Lưu Thấm Nhã vì để cho Hình Liệt Phong hoàn toàn khống chế được căn cứ Thanh Long thậm chí không tiếc vu oan cho Cao Phong để đả kích thế lực của nhà họ Từ ở căn cứ, đáng thương cho Cao Phong đến chết cũng không biết bản thân mình cũng chỉ là một con cờ trong tay Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đương nhiên trong tiểu thuyết thì Lưu Thấm Nhã đã sắp xếp rất tốt, từ đầu tới cuối cũng không có người nào cảm thấy Cao Phong vô tội, đã chết còn tô đẹp cho thanh danh Lưu Thấm Nhã thì Đường Yên tự nhận là không làm được.
Hiện tại tình tiết trong tác phẩm lại thay đổi vòng vo. Đầy tiên là cô mở được không gian trong vòng bạch ngọc sau đó chiếm được nhóm vật tư ở trong trấn nhỏ kia, ngay cả thần vật trong cấm địa Miêu Trại cũng đoạt mất một nửa, hơn nữa lại đánh tiếng trước bên bác sĩ Đường, lặng yên không một tiếng động ép Lưu Thấm Nhã đến sốt ruột. Dựa vào thủ đoạn của Lưu Thấm Nhã thì nếu như muốn loại bỏ cô và Hạ Dĩnh thì chắc chắn kế hoạch của cô ta sẽ không đơn giản như thế nhưng vì cô luôn ép sát khắp nơi, đồng thời tinh thần lực hướng cô ta đi theo ý muốn của mình khiến cô ta mất lý trí, trở nên giận dữ sau đó tự cô ta sẽ để lộ ra nhược điểm, những nhược điểm này đối với Hình Liệt Phong đang vui vẻ và yêu cô ta thì sẽ không thấm vào đâu nhưng lại làm những người bên cạnh Hình Liệt Phong thấy rõ Lưu Thấm Nhã là người chỉ vì cái lợi trước mắt, dã tâm bừng bừng.
Tận thế không người thiếu có dã tâm, nhưng dã tâm cũng phải có thực lực mạnh mẽ để chống đỡ. Trong tiểu thuyết Lưu Thấm Nhã có thể đi xa như vậy có quan hệ rất lớn tới thự lực của cô ta, đủ mạnh thì mới có quyền nói chuyện. Thật đáng tiếc, vốn lúc này Lưu Thấm Nhã nên thăng cấp trở thành dị năng giả song hệ cấp năm thì lại bị cô quấy nhiễu nên phải dừng lại ở dị năng giả cấp bốn, ngay cả dị năng chữa khỏi cũng có thiếu sót. Dị năng giả cấp bốn không tính là nhiều nhưng cũn không ít. Cứ như vậy, sự tồn tại của cô ta không thể nghi ngờ đã rước lấy không ít bất mãn của mọi người người, nếu không có Hình Liệt Phong bảo vệ thì chắc chắn Lưu Thấm Nhã sẽ không nhẹ nhàng được như thế.
"Ra cửa rồi quẹo trái, đi thẳng khoảng năm trăm mét là tới." Giang Ly trả lời sau đó nhìn Đường Yên chăm chú, mặc dù Đường Yên đã đè nén hơi thở nhưng là chỉ cần là dị năng giả thì rất mẫn cảm với sức mạnh, những dị năng giả khác trong phòng cũng rất dễ dàng cảm thấy được khí thế của Đường Yên lại trở nên mạnh mẽ!
"Ăn cơm xong rồi đi dò thám tình huống." Ở gần như vậy thì không có lí gì lại bỏ qua được.
Giang Ly và vài người ra ngoài lúc nãy vào nhà ăn cơm, Hạ Nhất đánh thức đứa bé, khi nó nhìn thấy người xa lạ thì sợ hãi mở to mắt nhìn đám người Đường Yên tuy nhiên lại không khóc mà nuốt nước miếng nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn đứng ở trong góc.
Thấy thế, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ đều là người trưởng thành lại chưa hề ở chung với con nít nên nếu nó quậy hay khóc thì bọn họ thật sự không biết giải quyết như thế nào. Bây giờ nhìn thấy nó đứng yên lặng ở trong góc thì mọi người cảm thấy rất đau lòng. Miêu Trạch xới một chén cơm đưa tới: “Ăn đi!" Ý bảo mọi người đi qua ăn, đoàn người cũng không nói gì, ở tận thế có thể ăn cơm nóng là chuyện không dễ dàng gì, ở căn cứ còn tốt chứ nếu ở bên ngoài thì chỉ ăn qua loa tùy tiện là xong bữa rồi.
Đồ ăn không tính là phong phú, lượng cũng không nhiều tuy nhiên mọi người đều ăn rất vui vẻ, đứa bé kia thì ngồi ở trong góc, ăn rất nhanh nhưng nước mắt thì lại không ngừng rơi xuống dưới. Nó ngồi trong góc khóc một cách yên lặng, không khóc thành tiếng. Nhìn cảnh này, vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút không đành lòng, cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của đứa bé, nói khẽ: "Ăn nhiều một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Đường Yên lẳng lặng nhìn, từ đầu tới cuối cũng không có lên tiếng. Tận thế không ai có quyền than thở cả, vì sinh tồn nên bọn họ chỉ có thể vứt bỏ hết thảy! Đồ ăn không đủ, mọi người đều ăn chưa no tuy nhiên lúc này không ai oán giận gì cả. Đường Yên vào phòng mang ba lô ra, sau đó đổ đống hoa quả ra bàn: “Mọi người ăn đi, vừa rồi lúc rời khỏi Thanh Hải thì thuận tay lấy từ cửa hàng."
Hầu hết các loại trái cây đều là những thứ mà Đường Yên thuận tay hái xuống, hồng, táo, lê, chuối tiêu... Mỗi thứ đều có một ít. Đường Yên cũng không dám lấy nhiều vì hoa quả hái mới xuống thì tươi ngon nhưng để lâu sẽ hư. Bây giờ quan trọng là phải tranh thủ thời gian đi xem trung tâm thương mại dưới đất mà Giang Ly đã nói đến. Kỳ thực lúc trước nhìn bản đồ thì Đường Yên thoáng đã cảm thấy thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân này rất quen thuộc, có vẻ như đã thấy ở nơi nào đó, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một chuyện.
Đường Yên nhanh chóng nhìn bản đồ, cầm lấy đèn pin ở bên cạnh qua chiếu vào bản đồ sau đó cứ nhìn chằm chằm vào ba chữ khu Hồng Vân trên bản đồ mãi. Cô nhớ hình như mình đã thấy ba chữ này ở nơi nào rồi, hình như lúc trước đọc tiểu thuyết thì trong đó có nói Lưu Thấm Nhã đã phát hiện được một lượng vật tư cực kì lớn của nhà họ Lôi ở khu Hồng Vân, khó trách Hạ Dĩnh lại không tìm thấy vật tư ở tòa nhà Thuận Phát, chắc hẳn là nhà họ Lôi đã sử dụng kế điệu hổ ly sơn, đánh tráo kho hàng vật tư.
"Sao vậy?" Thấy Đường Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc thì đám người Hạ Dĩnh cũng không tự chủ mà nói nhỏ lại đồng thời cũng quên luôn chuyện hoa quả mà tập trung vào Đường Yên
"Hạ Dĩnh, cô còn nhớ Hình Liệt Phong đã đề cập với cô chuyện vật tư ở tòa nhà Thuận Phát không?" Đường Yên cũng không có ý định độc chiếm nhóm vật tư này vì thế cô mới làm rõ mọi chuyện với Hạ Dĩnh. Tuy lần này Hạ Dĩnh tổn thất rất lớn nhưng căn cơ ở căn cứ Thanh Long của nhà họ Hạ đã ổn định, nếu muốn phá hỏng quỷ kế của Hình Liệt Phong thì cần phải hợp tác với nhà họ Hạ.
"Có." Hạ Dĩnh gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đường Yên, cô hiểu chuyện này có liên quan gì đến nhóm vật tư ở tòa nhà Thuận Phát mà Hình Liệt Phong đã nói.
"Chắc hẳn là nhóm vật tư đó đang ở trong kho hàng của trung tâm thương mại dưới đất này!" Đường Yên chỉ vào vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ, tuy rằng cô không nhớ rõ ràng, tuy nhiên mấy chữ thôn Lũng Đông, khu Hồng Vân này ở trong ký ức của Đường Yên vẫn còn rất mới mẻ. Trong tiểu thuyết thì Lưu Thấm Nhã ở trong này phô bày thực lực sau đó thu phục không ít người, hình như trong tác phẩm thì ở chỗ này còn xảy ra một cao trào nhỏ.
Nhưng mà bây giờ Lưu Thấm Nhã lại bị cô làm cho tàn phế, chỉ còn lại chút hơn tàn, sợ là không có cơ hội tới đây phô bày thực lực. Tuy nhiên Hình Liệt Phong có thể điều tra được chỗ này hay không thì rất khó nói, vì vậy trước khi đám người Hình Liệt Phong tới đây thì cô phải lấy được nhóm vật tư này trước. Trên bản đồ thôn Lũng Đông cũng chỉ có một cái trung tâm thương mại dưới đất cỡ lớn này, ngoại trừ nơi này thì cô không thể nghĩ tới một nơi nào khác có thể chứa đứng một số lượng vật tư lớn như vậy nữa.
"Làm sao cô biết được?" Đáy mắt Hạ Dĩnh hiện lên ánh sáng, kinh ngạc nhìn Đường Yên, làm sao mà Đường Yên biết được? Dựa vào tính tình cẩn thận của Hình Liệt Phong thì nhất định hắn sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
"Lôi Đông Hổ, ở căn cứ Thanh Long thì ai mà không biết Lôi Đông Hổ?" Đường Yên lạnh lùng nói. Sau khi Lôi Đông Hổ tiếp xúc với Lưu Thấm Nhã thì lập tức mất tung mất tích, Lưu Thấm Nhã lại là người của Hình Liệt Phong, vì vậy không khó đoán ra tất cả những điều này là vì cái gì.
"Vậy tại sao cô lại khẳng định nhà họ Lôi sẽ giấu vật tư giấu tại đây? Thành phố Thanh Hải lớn như vậy, không nhất định phải giấu ở khu Hồng Vân, khu Hồng Vân rất xa nội thành." Hạ Dĩnh nói.
"Đánh cuộc một lần đi, từ tòa nhà Thuận Phát hướng ra chung quanh thì cũng chỉ có thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân này là trung tâm thương mại dưới đất có thể giấu được rất nhiều vật tư, không phải sao?" Đường Yên đáp, tất nhiên cô không thể nói là mình biết chuyện này khi xem tiểu thuyết nên chỉ có thể tùy tiện nói ra một lý do để chặn Hạ Dĩnh là được, cái khác cô lười nghĩ nhiều.
Cô vốn định thừa dịp bóng đêm để trở về tòa nhà Thuận Phát một chuyến, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, Đường Yên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dĩnh, chờ Hạ Dĩnh lên tiếng.
Hạ Dĩnh cắn môi, nhìn chằm chằm vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ. Lý do Đường Yên đưa ra quá gượng ép, nếu như trước đây thì Hạ Dĩnh nhất định sẽ không đồng ý nhưng mà xưa đâu giống nay, mặc kệ trung tâm thương mại dưới đất này là thật hay giả thì bọn họ cũng phải vào xem thử một lần. Nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đã rơi vào trong tay Hình Liệt Phong, chuyện dị biến ở Thanh Hải cô cũng không điều tra được gì, cuối cùng cũng chỉ có thể chuyển hướng sang nhóm vật tư của nhà họ Lôi mà thôi.
Nhà họ Hạ không thể so bì độ giàu có với nhà họ Trịnh được, lần này nếu một hành xử quyết liết với nhà họ Hình mà nhà họ Trịnh không trợ giúp thì tình cảnh của nhà họ Hạ sẽ càng trở nên khó khăn. Vì để cho nhà họ Hạ lấy được quyền chủ động thì nhóm vật tư này đối với cô là tình thế bắt buộc.
Suy xét một hồi lâu, cuối cùng Hạ Dĩnh nghiêm túc gật đầu: “Được, cho dù không có nhóm vật tư kia thì chắc hẳn trung tâm thương mại dưới đất này cũng có không ít thứ." Trong tay bọn họ còn ba chiếc xe quân dụng, cũng đủ để vận chuyện không ít đồ.
"Chuẩn bị đi sau đó lập tức xuất phát!" Đường Yên quyết đoán nói, bên này cũng phải để lại một người trông chừng. Sau khi bàn bạc xong thì mọi người chà lau súng ống, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát bất cứ lúc nào.
Thời thái bình thịnh trị sau 3c thì đã qua rồi, bây giờ tới cao trào tiếp theo. Trên đó bà tác giả cũng nói rồi đó. Có ai hóng hơm, dạo này tui lu bu quá
Sau khi Lưu Thấm Nhã tỉnh táo lại từ trong hôn mê thì liên tục hỏi về tình huống của bản thân mình vì nửa người trên của cô ta gần như không còn cảm giác. Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã cực kì bất an, cố gắng đứng dậy, Hình Liệt Phong không kịp ngăn cản nên dành phải do dự nói ra tình trạng của vết thương.
Dị năng lôi điện của Đường Yên quá mức bá đạo, nó vẫn luôn ở trong cơ thể Lưu Thấm Nhã, nếu không thể loại bỏ thì trong khoảng thời gian ngắn Lưu Thấm Nhã không thể nào dùng dị năng được, hai xương bả vai lại bị đâm thủng nên cho dù cô ta là dị năng giả lại có năng lực chữa khỏi thì cũng không có cách nào khôi phục ngay lập tức được.
"Dị năng mất rồi… mất rồi sao?" Lưu Thấm Nhã nằm xuống, ánh mắt âm độc, bộ mặt dữ tợn hỏi. Cô ta không thể tin vào lỗ tai của mình, chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!
"Thấm Nhã, em đừng vội, bác Lưu nói tình huống này chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần loại bỏ được dị năng lôi điện trong thân thể em thì dị năng của em sẽ tự khôi phục lại." Hình Liệt Phong ôn hòa an ủi nhưn trong mắt lại cực kì lạnh lẽo, nếu có dị năng chữa khỏi Lưu Thấm Nhã hỗ trợ thì hắn có thể vững vàng khống chế khống chế căn cứ Thanh Long nhưng mà bây giờ lại như vậy, tất cả những mọi thứ điều đã bị Đường Yên phá hỏng! Điều này làm cho hắn cực kì tức giận, tuy nhiên việc cấp bách hiện giờ là phải an ủi Lưu Thấm Nhã.
Lưu Thấm Nhã đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị một cái chùy cực nặng đập vào, cô ta oán hận phun ra một búng máu.
Hình Liệt Phong đứng ở gần đó nên hơn nửa người đều bị máu nhuộm đỏ, trên cặp kính của hắn cũng dính vài giọt máu làm che khuất đi con ngươi đen đáng sợ ở phía sau. Trán Lưu Thấm Nhã nổi gân xanh, cánh môi trắng bệch giống như người chết sắp chết.
"Khụ khụ... Liệt Phong, em rất hận!" Lưu Thấm Nhã nuốt chất lỏng ngai ngái trong cổ họng xuống, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự tàn độc nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra nhu nhược không có chỗ dựa, nước mắt chảy dọc xuống theo gò má, trong lòng lại thầm hận Đường Yên, nhất định cô ta phải làm cho Đường Yên sống không bằng chết để giải tỏa mối hận trong lòng: “Bác Lưu có nói phải làm như thế nào mới có thể loại bỏ được dị năng lôi điện trong cơ thể em không"
Lưu Thấm Nhã dựa vào Hình Liệt Phong, hai tay vô lực buông thõng bên giường, thỉnh thoảng cả người lại co rút run rẩy, cô ta nhìn tình trạng thê thảm của mình, trong lòng lại càng bất an, lúc ở Miêu Trại cô ta đã thoáng cảm thấy Đường Yên biết được tâm tư của cô ta. Cô ta tự nhận đã che giấu dã tâm trong hai mươi mấy năm này vô cùng tốt, ngay cả ở trước mặt Bác sĩ Đường chưa từng để lộ ra nhưng cuối cùng lại thua ở trên tay Đường Yên kiêu căng điêu ngoa. Trước kia ba lần bốn lượt không giết được Đường Yên, cô ta còn tưởng Đường Yên may mắn, bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng là bản thân quá tự phụ, nhất thời Lưu Thấm Nhã nhớ lại chuyện ở vách núi trong trấn nhỏ ngày ấy, Đường Yên đã dùng môi nói với cô ta là... sẽ trở lại!
Rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy đều là do cô ta quá tự phụ. Nếu ngay từ đầu tự mình ra tay thì hôm nay cũng sẽ không thê thảm như vậy, dị năng bị phong tỏa, xương bả vai bị đâm thủng, thiếu chút nữa nay cả tính mệnh cũng không còn... Tất cả những điều này đều là do Đường Yên mà cô ta đã từng xem thường nhất ban cho.
"Không vội, bác Lưu nói chờ cơ thể em tốt hơn một chút thì ông ấy sẽ tự mình ra tay, bác Lưu là dị năng giả hệ thủy cấp năm, ông ấy đã tự mình ra tay thì nhất định sẽ không có việc gì." Dị năng hệ thủy là dị năng ôn hòa nhất nhưng dị năng lôi điện lại quá bá đạo, các dị năng khác không có cách nào tới gần được, mặc dù dị năng hệ thủy có thể loại bỏ được lôi điện nhưng nhất định là đau tận xương cốt!
"Vâng, em hiểu được." Lưu Thấm Nhã nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Hình Liệt Phong, vẻ mặt hơi mệt mỏi, mềm giọng nói: "Liệt Phong, anh cũng mệt rồi, đi trước đi nghỉ ngơi, em không sao."
"Được, vậy anh đi xử lý nhóm vật tư ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia trước. Anh đã báo cho Hãn Vũ bảo cậu ta tới trông chừng em." Mối quan hệ giữa Lưu Thấm Nhã và nhà họ Lưu là chuyện nằm ngoài dự đoán của Hình Liệt Phong, tuy nhiên đây không phải là chuyện xấu. Hắn cẩn thận đắp chăn cho Lưu Thấm Nhã rồi đi ra khỏi phòng.
Hình Liệt Phong vừa đi khỏi thì khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn. Đáy mắt chứa đựng âm u, Đường Yên... lúc Lưu Thấm Nhã thì thầm tên Đường Yên thì trong con ngươi đen không khỏi hiện lên ánh sáng kì lạ.
Lưu Thấm Nhã cảm nhận được tay chân cứng ngắc, kinh mạch bị lấp đầy bởi dị năng lôi điện. Lưu Thấm Nhã là dị năng giả hệ thủy nên khi kinh mạch bị dị năng lôi điện quấy nhiễu thì nhất thời đau đớn không chịu nổi (điện mà gặp nước thì biết rồi đó). Lưu Thấm Nhã cẩn thận sử dụng huyết châu ở chính giữa trán, từ từ hấp thu lấy dị năng lôi điện trong kinh mạch. Lưu Thấm Nhã cũng không ngờ tới ngày đó hấp thu huyết châu nhưng nó lại ở chính giữa trán, cũng vì năng lượng của huyết châu quá bá đạo nên Lưu Thấm Nhã cũng chỉ dám dùng một chút đồng thời cải thiện thể chất, đây cũng chính là lí do vì sao tuy rằng cô ta đã thức tỉnh dị năng chữa khỏi nhưng không cách nào sử dụng nó hoàn toàn được.
Cảm thụ trong dị năng lôi điện đang giảm đi từng chút một trong kinh mạch, Lưu Thấm Nhã lè lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng. Đáy mắt toàn là tối tăm, âm u.
************************
Sau khi tiến vào không gian thì Đường Yên vẫn luôn tập trung tu luyện Khô mộc quyết, sau khi hấp thu tinh hạch và huyết hạch thì cô vẫn không ngừng rèn luyện thân thể đồng thời cũng dùn nước trong hồ để làm giảm sự tàn bạo của năng lượng đang hủy hoại kinh mạch. Có Khô mộc quyết dẫn đường, hơn nữa còn được hồ nước nuôi dưỡng nên năng lượng của tinh hạch và huyết hạch đều được hấp thu hoàn toàn.
Đường Yên nằm ngửa ở trong hồ nước, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng như đang tỏa ra ánh sáng, ở dưới da thịt lôi điện như ẩn như hiện, nước trong hồ dần dần bắt đầu sôi trào. Trong đầu Đường Yên chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này rồi từ từ suy nghĩ. Kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng nên thực lực có được từ kinh nghiệm, còn ở kiếp này cô cần phải có thời gian để thân thể và ý thức kết hợp lại.
Thực lực cứ tăng từng chút từng chút một, cuối cùng dừng lại ở cấp năm cao nhất. Càng về sau những tinh hạch cấp thấp sẽ không cung cấp được bao nhiêu năng lượng cho dị năng giả, tuy cấp bậc của những tinh hạch và huyết hạch mà Việt Kỳ cho cô không thấp nhưng hắc hẳn là Việt Kỳ xem thường cô, tưởng rằng nhiều nhất cô cũng chỉ mới vượt qua cấp bốn mà thôi nên nghĩ từng đó tinh hạch, huyết hạch cũng đủ cho cô thăng cấp nhưng lại không biết cô vượt qua cánh cửa của dị năng giả cấp cao, trở thành dị năng giả cấp năm. Vì vậy nên cấp bậc của đống tinh hạch, huyết hạch này liền trở nên vô dụng.
Sau khi củng cố dị năng ở cấp năm cao cấp thì Đường Yên mới chậm rãi mở mắt ra rồi đứng dậy, cô vuốt ve trơn mịn da thịt, trong mắt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ. Cũng may là sau tận thế khí hậu thay đổi, cho dù trời đang nắng thì nhiệt độ cũng không cao như trước nên phần lớn mọi người đều mặc trang phục mùa đông, nếu không thì làn da trắng nõn này của cô thật sự không giống như người đang sống ở tận thế.
Đường Yên đi tới nhà gỗ lấy quần áo mặc vào, sau khi nhìn thấy không gian to lớn xa xa chất đầy đồ ăn thì trong mắt hiện lên vui sướng. Nghĩ tới vừa rồi Miêu Trạch có nói đã lâu cũng không được nếm mùi vị hoa quả tươi non thì Đường Yên nhớ tới những hạt giống mà mình đã gieo lúc trước, là chỗ ruộng gần triền núi, cách nơi này khá xa. Lúc đó cô đã trồng một vài loại cây ăn quả, lại dùng nước trong hồ để tưới nên bây giờ những cây ăn quả này rất khỏe mạnh, trái cây cũng rất to tròn mọng nước. Đường Yên lấy ba lô mà mình đã bỏ bên ngoài không gian vào rồi hái không ít hoa quả bỏ vào đó. Về rau dưa thì vẫn chưa gấp, đến lúc đó giả bộ không gian thành dị năng không gian rồi hãy lấy ra dùng. Đường Yên thuần thục dùng tinh thần lực thu hoạch rau dưa và hoa quả rồi bỏ vào hầm. Không biết có phải là được tới bởi nước hồ trong không gian hay không mà vị của hoa quả rất ngọt.
(Giải thích xíu nha, Đường Yên có không gian thôi, kiểu như cái ba lô khổng lồ dậy đó, không gian này là của vòng bạch ngọc còn dị năng không gian là tự thức tỉnh kia, như An Lộ hay An Du gì đó quên rồi, cao hơn thì như Ba Hành Giả không gian lúc trước, nó cũng thức tỉnh dị năng, không chỉ bỏ đồ mà nó có thể phân cắt không gian, phong tỏa không gian hay di chuyển không gian, dùng không gian ẩn núp gì gì đó….)
Đường Yên chọn một quả hồng chín rồi cắn một miếng, rất ngọt, cũng may là có loại “nhà ấm” cỡ lớn này để gieo trồng nên Đường Yên không hề lo lắng về vấn đề mùa vụ. Từ đầu trong không gian đã không hề tồn tại cái gọi là mùa vụ, chỉ cần gieo hạt thì bất kể là hoa quả rau dưa mùa nào cũng có thể sinh trưởng và phát triển ở trong này được.
Đường Yên nhớ đến mình đã tiến vào không gian một khoảng thời gian không ngắn nên nhanh chóng ôm ba lô rau củ thoát ra ngoài sau đó dùng đồ bôi trét lên mặt để làm cho sắc mặt có vẻ tái nhợt một chút.
Lúc cô mở cửa đi ra ngoài thì đám người Hạ Dĩnh đang ngồi an vị trong nhà, có thể là do được nghỉ ngơi một khoảng thời gian nên sắc mặt trắng bệch của bọn họ đã khôi phục không ít. Vết thương trên người cũng dần dần tạo sẹo, rốt cuộc cũng là dị năng giả cho nên tốc độ khôi phục không giống với người thường, nếu là người thường bị thương kiểu này thì chắc đã đi nửa cái mạng rồi, làm sao có thể thoải mái giống như hiện tại được, khó trách sau tận thế có vô số người bình thường cam nguyện làm vật thí nghiệm, đồng ý tiêm đủ loại thuốc vào người chỉ vì 10% khả năng trở thành một dị năng giả mạnh mẽ mà không tiếc đánh đổi tính mạng của mình.
"Lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi!" Hạ Dĩnh giật mình nhìn Đường Yên, đáy mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Cô vẫn chưa có cách nào đột phá được cánh cửa cấp năm nên cứ ở cấp bốn cao nhất rất lâu rồi. Lúc vừa mới rời khỏi căn cứ Thanh Long thì cô vẫn còn mạnh hơn Đường Yên nhưng mới chỉ nửa tháng trôi qua, Đường Yên đã bỏ cô lại quá xa, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào!
"Cô cũng tiến bộ rất nhanh!" Đường Yên nhìn Hạ Dĩnh, cấp bốn cao nhất, Đường Yên cũng không nói đùa, thật sự là Hạ Dĩnh rất mạnh. Cô lấy mấy viên tinh hạch hệ mộc và huyết hạch ra đưa cho Hạ Dĩnh: “Chắc chắn trên đường trở về sẽ không yên bình, tốt nhất nhanh là cô phải nhanh chóng đột phá cấp năm, mọi nười cũng vậy."
Đường Yên nói xong thì nhìn mọi người chung quanh một lượt, không ai có thể biết trước một giây sau sẽ gặp phải cái gì cả.
Không phải cô đã biết trước những tình tiết trong tiểu thuyết sao? Đáp án không phải là rất rõ. Dù sao lúc trước cô đọc là vì cảm thấy hứng thú với hai chữ Đường Yên này nhưng không nghĩ tới ngay từ đầu tiểu thuyết Đường Yên lại chết, tuy rằng cảm thấy tác giả viết không sai nhưng mọi chuyện trong tác phẩm cũng không phải được giải thích rõ ràng nên cô cũng chỉ biết đại khái mà thôi. Vì sống sót,cô không thể không đi theo Lưu Thấm Nhã biết mọi chuyện. Mà lúc này những tình tiết trong tác phẩm đều bị thay đổi hơn phân nửa, kiếp trước Đường Yên là bộ đội đặc chủng nhưng cũng là người phụ nữ, vì là một người phụ nữ sống ở tận thế nên cô cũng sẽ sợ, cũng sẽ hoảng hốt...
Nhưng vì sống sót khiến cô không thể không giấu nó đi. Cô phải giết tang thi, diệt thú biến dị lại phải luôn đề phòng để không bị Lưu Thấm Nhã giết chết, tất cả những điều này nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng khi làm lại rất khó.
Không vận may nghịch thiên và ánh sáng của nữ chính như Lưu Thấm Nhã nên tất cả những thứ cô có được đều phải dựa vào hai tay của mình. Mặc dù cô biết rất rõ Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong đang muốn chiếm quyền khống chế căn cứ Thanh Long và ra tay với trung tâm nghiên cứu sinh hóa nhưng cô chỉ có thể giấu ở trong lòng. Ngoại trừ không ngừng nâng cao thực lực thì cô cũng chỉ có thể yên lặng nhìn chòng chọc Lưu Thấm Nhã nhưng mà Lưu Thấm Nhã lại được Hình Liệt Phong bảo vệ hết sức kín kẽ, đừng nói nhìn chòng chọc, ngay cả theo dõi cũng rất khó.
Lúc ở tầng hầm ngầm cô không để ý đến chuyện hao hết tinh thần lực chỉ vì muốn vận dụng ảo thuật để giết Lưu Thấm Nhã nhưng vào lúc cuối cùng lại bị Hình Liệt Phong phá hỏng làm cô rất ảo não cũng oán hận nhưng rốt cuộc lại không thể nói được gì.
"Tôi sẽ cô hết sức!" Hạ Dĩnh không từ chối tinh hạch mà Đường Yên đưa qua, dị năng của cô đã chậm chạp cắm rễ ở cấp bốn cao nhất lâu lắm rồi, nguyên nhân chính cũng là bởi vì tinh hạch và huyết hạch không đủ hơn nữa theo thời gian trôi qua thì tinh hạch và huyết hạch bên trong đầu tang thi biến dị, thú biến dị cũng xuất hiện biến hóa, hệ khác nhau thì không có cách nào hấp thu được, huyết hạch thì tốt hơn một chút nhưng vấn đề là thực lực của đại đa số thú biến dị đều rất mạnh mẽ khiến cô không dám tùy tiện săn bắn thú biến dị. Vì vậy cũng chỉ có thể chậm rãi tích lũy năng lượng, sau đó dùng nó để phá lá chắn cấp năm, tuy nhiên bây giờ có tinh hạch và huyết hạch Đường Yên cộng thêm năng lượng tích trữ trong cơ thể thì đã đủ để cô phá lá chắn, bước vào cánh cửa của dị năng giả cao cấp.
Giang Ly, Mạnh Lộ và vài người bị thương nhẹ ra khỏi nhà để thanh lí tang thi xung quanh vì nghe tiếng động mà đến. Bọn họ không thể ngăn cản được mùi máu tươi trên người Hạ Dĩnh và những người khác tản ra, vì vậy nếu không tiêu diệt tang thi xung quanh đây thì e rằng đêm nay sẽ rất phiền toái, chính vì thế nhân lúc mấy người Miêu Trạch đang chuẩn bị đồ ăn thì đám người Giang Ly đi ra ngoài thanh lí tang thi.
Miêu Trạch bưng đồ ăn đặt lên bàn, Đường Yên mở bộ đàm ra gọi đám người Giang Ly trở về. Lúc đầu Hạ Nhất ở trong phòng bếp giúp Miêu Trạch nhưng về sau lại bị Miêu Trạch đuổi ra nên anh ta liền trông chừng đứa bé đồng thời cầm khăn mặt cẩn thận lau mặt cho nó.
Nhìn khuôn mặt đứa bé dần dần rõ ràng, Đường Yên hơi nhíu mày, cô vẫn luôn cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, có vẻ như cô đã gặp nó ở nơi nào đó nhưng lại không nhớ rõ. Không bao lâu sau thì mấy người Giang Ly trèo tường tiến vào, khi nhìn thấy vết máu trên người Giang Ly thì Đường Yên mới thu hồi nghi hoặc trong đáy mắt.
"Thế nào, có tang thi biến dị sao?"
"Ừ! Gặp một con Thiểm Thực Giả. Thực lực mạnh hơn những con mà chúng ta đã gặp trước kia không ít, tứ chi cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Gần đây có một trung tâm mua sắm ở dưới đất, tối nay muốn đi dò thám hay không?" Chắc hẳn là trung tâm thương mại dưới đất này có không ít đồ ăn, mặc dù suốt dọc đường bọn họ đã thu thập được không ít vật tư nhưng vì nhiều người nên cũng tiêu hao rất nhanh, bây giờ lại may mắn gặp được một trung tâm mua sắm cỡ lớn, rất đáng để đi xem thử.
"Cách đây xa không?" Đường Yên hỏi đồng thời đang suy nghĩ có nên mượn cơ hội này để ngả bài với mấy người Miêu Trạch hay không, cô đã quan sát Miêu Trạch và Mạnh Lộ rất lâu rồi nên mới quyết định xem bọn họ như đồng đội thật sự. Ngoài Miêu Trạch và Mạnh Lộ thì Đường Yên còn rất vừa ý với Dịch Thao, Dịch Thiến, thực lực của hai người này rất mạnh, tuy nhiên cô vẫn luôn không có cơ hội để nói với bọn họ, không biết về sau còn có thể gặp gỡ hay không. Về Giang Ly thì cô không dám chắc chắn vì bây giờ ánh mắt khi Giang Ly nhìn Hạ Dĩnh đã lộ ra một chút tình ý.
Hơn nữa nế Hình Liệt Phong quyết định ra tay với căn cứ Thanh Long thì nhất định Lưu Thấm Nhã sẽ giúp đỡ, đến lúc đó Giang Ly sẽ lựa chọn như thế nào?
Bất cứ lúc nào thì thực lực mới đúng là nắm đấm cứng nhất! Nếu tụt lại phía sau thì sẽ bị đánh, đây là sự thật không thể chối cãi được. Trong tiểu thuyết thì vốn Đường Yên bị Lưu Thấm Nhã chèn ép đến sít sao sau đó sớm bỏ mạng chứ đâu giống như bây giờ, cô không chỉ thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm mà ngay cả tính cách cũng thay đổi không ít nên kéo theo những người bên cạnh cũng thay đổi.
Trong tiểu thuyết thì Giang Ly vì cứu Lưu Thấm Nhã nên chết ở Miêu Trại, còn Lưu Thấm Nhã không tới vài ngày sau đó đã thông đồng với Hình Liệt Phong đánh quái thăng cấp, hoàn toàn không để Giang Ly đã từng hy sinh vì mình ở trong lòng. Nói thật Đường Yên luôn cảm thấy Giang Ly làm vậy chẳng đáng, không chỉ có Giang Ly mà còn có cả Cao Phong nữa, người đàn ông này luôn luôn lo lắng hết lòng cho Lưu Thấm Nhã nhưng cuối cùng cũng rơi vào bi kịch chết thảm còn Lưu Thấm Nhã vì để cho Hình Liệt Phong hoàn toàn khống chế được căn cứ Thanh Long thậm chí không tiếc vu oan cho Cao Phong để đả kích thế lực của nhà họ Từ ở căn cứ, đáng thương cho Cao Phong đến chết cũng không biết bản thân mình cũng chỉ là một con cờ trong tay Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đương nhiên trong tiểu thuyết thì Lưu Thấm Nhã đã sắp xếp rất tốt, từ đầu tới cuối cũng không có người nào cảm thấy Cao Phong vô tội, đã chết còn tô đẹp cho thanh danh Lưu Thấm Nhã thì Đường Yên tự nhận là không làm được.
Hiện tại tình tiết trong tác phẩm lại thay đổi vòng vo. Đầy tiên là cô mở được không gian trong vòng bạch ngọc sau đó chiếm được nhóm vật tư ở trong trấn nhỏ kia, ngay cả thần vật trong cấm địa Miêu Trại cũng đoạt mất một nửa, hơn nữa lại đánh tiếng trước bên bác sĩ Đường, lặng yên không một tiếng động ép Lưu Thấm Nhã đến sốt ruột. Dựa vào thủ đoạn của Lưu Thấm Nhã thì nếu như muốn loại bỏ cô và Hạ Dĩnh thì chắc chắn kế hoạch của cô ta sẽ không đơn giản như thế nhưng vì cô luôn ép sát khắp nơi, đồng thời tinh thần lực hướng cô ta đi theo ý muốn của mình khiến cô ta mất lý trí, trở nên giận dữ sau đó tự cô ta sẽ để lộ ra nhược điểm, những nhược điểm này đối với Hình Liệt Phong đang vui vẻ và yêu cô ta thì sẽ không thấm vào đâu nhưng lại làm những người bên cạnh Hình Liệt Phong thấy rõ Lưu Thấm Nhã là người chỉ vì cái lợi trước mắt, dã tâm bừng bừng.
Tận thế không người thiếu có dã tâm, nhưng dã tâm cũng phải có thực lực mạnh mẽ để chống đỡ. Trong tiểu thuyết Lưu Thấm Nhã có thể đi xa như vậy có quan hệ rất lớn tới thự lực của cô ta, đủ mạnh thì mới có quyền nói chuyện. Thật đáng tiếc, vốn lúc này Lưu Thấm Nhã nên thăng cấp trở thành dị năng giả song hệ cấp năm thì lại bị cô quấy nhiễu nên phải dừng lại ở dị năng giả cấp bốn, ngay cả dị năng chữa khỏi cũng có thiếu sót. Dị năng giả cấp bốn không tính là nhiều nhưng cũn không ít. Cứ như vậy, sự tồn tại của cô ta không thể nghi ngờ đã rước lấy không ít bất mãn của mọi người người, nếu không có Hình Liệt Phong bảo vệ thì chắc chắn Lưu Thấm Nhã sẽ không nhẹ nhàng được như thế.
"Ra cửa rồi quẹo trái, đi thẳng khoảng năm trăm mét là tới." Giang Ly trả lời sau đó nhìn Đường Yên chăm chú, mặc dù Đường Yên đã đè nén hơi thở nhưng là chỉ cần là dị năng giả thì rất mẫn cảm với sức mạnh, những dị năng giả khác trong phòng cũng rất dễ dàng cảm thấy được khí thế của Đường Yên lại trở nên mạnh mẽ!
"Ăn cơm xong rồi đi dò thám tình huống." Ở gần như vậy thì không có lí gì lại bỏ qua được.
Giang Ly và vài người ra ngoài lúc nãy vào nhà ăn cơm, Hạ Nhất đánh thức đứa bé, khi nó nhìn thấy người xa lạ thì sợ hãi mở to mắt nhìn đám người Đường Yên tuy nhiên lại không khóc mà nuốt nước miếng nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn đứng ở trong góc.
Thấy thế, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ đều là người trưởng thành lại chưa hề ở chung với con nít nên nếu nó quậy hay khóc thì bọn họ thật sự không biết giải quyết như thế nào. Bây giờ nhìn thấy nó đứng yên lặng ở trong góc thì mọi người cảm thấy rất đau lòng. Miêu Trạch xới một chén cơm đưa tới: “Ăn đi!" Ý bảo mọi người đi qua ăn, đoàn người cũng không nói gì, ở tận thế có thể ăn cơm nóng là chuyện không dễ dàng gì, ở căn cứ còn tốt chứ nếu ở bên ngoài thì chỉ ăn qua loa tùy tiện là xong bữa rồi.
Đồ ăn không tính là phong phú, lượng cũng không nhiều tuy nhiên mọi người đều ăn rất vui vẻ, đứa bé kia thì ngồi ở trong góc, ăn rất nhanh nhưng nước mắt thì lại không ngừng rơi xuống dưới. Nó ngồi trong góc khóc một cách yên lặng, không khóc thành tiếng. Nhìn cảnh này, vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút không đành lòng, cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của đứa bé, nói khẽ: "Ăn nhiều một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Đường Yên lẳng lặng nhìn, từ đầu tới cuối cũng không có lên tiếng. Tận thế không ai có quyền than thở cả, vì sinh tồn nên bọn họ chỉ có thể vứt bỏ hết thảy! Đồ ăn không đủ, mọi người đều ăn chưa no tuy nhiên lúc này không ai oán giận gì cả. Đường Yên vào phòng mang ba lô ra, sau đó đổ đống hoa quả ra bàn: “Mọi người ăn đi, vừa rồi lúc rời khỏi Thanh Hải thì thuận tay lấy từ cửa hàng."
Hầu hết các loại trái cây đều là những thứ mà Đường Yên thuận tay hái xuống, hồng, táo, lê, chuối tiêu... Mỗi thứ đều có một ít. Đường Yên cũng không dám lấy nhiều vì hoa quả hái mới xuống thì tươi ngon nhưng để lâu sẽ hư. Bây giờ quan trọng là phải tranh thủ thời gian đi xem trung tâm thương mại dưới đất mà Giang Ly đã nói đến. Kỳ thực lúc trước nhìn bản đồ thì Đường Yên thoáng đã cảm thấy thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân này rất quen thuộc, có vẻ như đã thấy ở nơi nào đó, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một chuyện.
Đường Yên nhanh chóng nhìn bản đồ, cầm lấy đèn pin ở bên cạnh qua chiếu vào bản đồ sau đó cứ nhìn chằm chằm vào ba chữ khu Hồng Vân trên bản đồ mãi. Cô nhớ hình như mình đã thấy ba chữ này ở nơi nào rồi, hình như lúc trước đọc tiểu thuyết thì trong đó có nói Lưu Thấm Nhã đã phát hiện được một lượng vật tư cực kì lớn của nhà họ Lôi ở khu Hồng Vân, khó trách Hạ Dĩnh lại không tìm thấy vật tư ở tòa nhà Thuận Phát, chắc hẳn là nhà họ Lôi đã sử dụng kế điệu hổ ly sơn, đánh tráo kho hàng vật tư.
"Sao vậy?" Thấy Đường Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc thì đám người Hạ Dĩnh cũng không tự chủ mà nói nhỏ lại đồng thời cũng quên luôn chuyện hoa quả mà tập trung vào Đường Yên
"Hạ Dĩnh, cô còn nhớ Hình Liệt Phong đã đề cập với cô chuyện vật tư ở tòa nhà Thuận Phát không?" Đường Yên cũng không có ý định độc chiếm nhóm vật tư này vì thế cô mới làm rõ mọi chuyện với Hạ Dĩnh. Tuy lần này Hạ Dĩnh tổn thất rất lớn nhưng căn cơ ở căn cứ Thanh Long của nhà họ Hạ đã ổn định, nếu muốn phá hỏng quỷ kế của Hình Liệt Phong thì cần phải hợp tác với nhà họ Hạ.
"Có." Hạ Dĩnh gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đường Yên, cô hiểu chuyện này có liên quan gì đến nhóm vật tư ở tòa nhà Thuận Phát mà Hình Liệt Phong đã nói.
"Chắc hẳn là nhóm vật tư đó đang ở trong kho hàng của trung tâm thương mại dưới đất này!" Đường Yên chỉ vào vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ, tuy rằng cô không nhớ rõ ràng, tuy nhiên mấy chữ thôn Lũng Đông, khu Hồng Vân này ở trong ký ức của Đường Yên vẫn còn rất mới mẻ. Trong tiểu thuyết thì Lưu Thấm Nhã ở trong này phô bày thực lực sau đó thu phục không ít người, hình như trong tác phẩm thì ở chỗ này còn xảy ra một cao trào nhỏ.
Nhưng mà bây giờ Lưu Thấm Nhã lại bị cô làm cho tàn phế, chỉ còn lại chút hơn tàn, sợ là không có cơ hội tới đây phô bày thực lực. Tuy nhiên Hình Liệt Phong có thể điều tra được chỗ này hay không thì rất khó nói, vì vậy trước khi đám người Hình Liệt Phong tới đây thì cô phải lấy được nhóm vật tư này trước. Trên bản đồ thôn Lũng Đông cũng chỉ có một cái trung tâm thương mại dưới đất cỡ lớn này, ngoại trừ nơi này thì cô không thể nghĩ tới một nơi nào khác có thể chứa đứng một số lượng vật tư lớn như vậy nữa.
"Làm sao cô biết được?" Đáy mắt Hạ Dĩnh hiện lên ánh sáng, kinh ngạc nhìn Đường Yên, làm sao mà Đường Yên biết được? Dựa vào tính tình cẩn thận của Hình Liệt Phong thì nhất định hắn sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
"Lôi Đông Hổ, ở căn cứ Thanh Long thì ai mà không biết Lôi Đông Hổ?" Đường Yên lạnh lùng nói. Sau khi Lôi Đông Hổ tiếp xúc với Lưu Thấm Nhã thì lập tức mất tung mất tích, Lưu Thấm Nhã lại là người của Hình Liệt Phong, vì vậy không khó đoán ra tất cả những điều này là vì cái gì.
"Vậy tại sao cô lại khẳng định nhà họ Lôi sẽ giấu vật tư giấu tại đây? Thành phố Thanh Hải lớn như vậy, không nhất định phải giấu ở khu Hồng Vân, khu Hồng Vân rất xa nội thành." Hạ Dĩnh nói.
"Đánh cuộc một lần đi, từ tòa nhà Thuận Phát hướng ra chung quanh thì cũng chỉ có thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân này là trung tâm thương mại dưới đất có thể giấu được rất nhiều vật tư, không phải sao?" Đường Yên đáp, tất nhiên cô không thể nói là mình biết chuyện này khi xem tiểu thuyết nên chỉ có thể tùy tiện nói ra một lý do để chặn Hạ Dĩnh là được, cái khác cô lười nghĩ nhiều.
Cô vốn định thừa dịp bóng đêm để trở về tòa nhà Thuận Phát một chuyến, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, Đường Yên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dĩnh, chờ Hạ Dĩnh lên tiếng.
Hạ Dĩnh cắn môi, nhìn chằm chằm vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ. Lý do Đường Yên đưa ra quá gượng ép, nếu như trước đây thì Hạ Dĩnh nhất định sẽ không đồng ý nhưng mà xưa đâu giống nay, mặc kệ trung tâm thương mại dưới đất này là thật hay giả thì bọn họ cũng phải vào xem thử một lần. Nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đã rơi vào trong tay Hình Liệt Phong, chuyện dị biến ở Thanh Hải cô cũng không điều tra được gì, cuối cùng cũng chỉ có thể chuyển hướng sang nhóm vật tư của nhà họ Lôi mà thôi.
Nhà họ Hạ không thể so bì độ giàu có với nhà họ Trịnh được, lần này nếu một hành xử quyết liết với nhà họ Hình mà nhà họ Trịnh không trợ giúp thì tình cảnh của nhà họ Hạ sẽ càng trở nên khó khăn. Vì để cho nhà họ Hạ lấy được quyền chủ động thì nhóm vật tư này đối với cô là tình thế bắt buộc.
Suy xét một hồi lâu, cuối cùng Hạ Dĩnh nghiêm túc gật đầu: “Được, cho dù không có nhóm vật tư kia thì chắc hẳn trung tâm thương mại dưới đất này cũng có không ít thứ." Trong tay bọn họ còn ba chiếc xe quân dụng, cũng đủ để vận chuyện không ít đồ.
"Chuẩn bị đi sau đó lập tức xuất phát!" Đường Yên quyết đoán nói, bên này cũng phải để lại một người trông chừng. Sau khi bàn bạc xong thì mọi người chà lau súng ống, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát bất cứ lúc nào.
Thời thái bình thịnh trị sau 3c thì đã qua rồi, bây giờ tới cao trào tiếp theo. Trên đó bà tác giả cũng nói rồi đó. Có ai hóng hơm, dạo này tui lu bu quá