editor: coki
"Bác Lưu, Thấm Nhã như thế nào rồi?" Trong giọng nói luôn ôn hòa của Hình Liệt Phong mang theo sự lo lắng nôn nóng. Tuyệt đối không thể để Việt Kỳ phá hỏng kế hoạch Nữ Bạt được, kế hoạch mà nhà họ Hình đã sắp đặt nhiều năm rốt cuộc cũng được đưa ra ánh sáng nên dù thế nào cũng không thể để nhà họ Việt phá ngang trong lúc mấu chốt này được, ánh mắt Hình Liệt Phong buồn bực, khó nén được sát khí quay cuồng trong mắt.
... Đường Yên, nếu không là do người phụ nữ này thì chuyến đi đến Thanh Hải sẽ không bị trở ngại như vậy, Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không xảy ra chuyện, không nói đến chuyện ở công ty điện tử Lưu Thấm Nhã đã cứu hắn, chỉ cần dị năng chữa khỏi hiếm thấy thì cũng đã đủ để nhà họ Hình không cho phép Lưu Thấm Nhã xảy ra chuyện vào lúc này.
Có dị năng giả chửa khỏi thì ngày sau việc chiêu mộ dị năng giả sẽ dễ dàng giống như hổ thêm cánh. Cho dù là dị năng giả thì cũng sợ hãi, càng mạnh càng sợ hãi tử vong. Mấy ngày nay Bác Lưu luôn luôn dùng dị năng để bồi bổ cho Lưu Thấm Nhã đồng thời giảm bớt sự tàn bạo của dị năng lôi điện đang phá hỏng kinh mạch.
Ông già họ Lưu cau mày, nghi hoặc cảm nhận trong nguồn năng lượng trong cơ thể Lưu Thấm Nhã: “Không có việc gì, nghỉ ngơi thêm ba bốn ngày nữa là có thể hồi phục." Ông ta cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Lần này Thấm Nhã gặp họa nhưng được phúc, dị năng lôi điện trong cơ thể cô ấy đã phá vỡ lá chắn cấp năm, chúc mừng Thấm Nhã thành công thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm song hệ."
"Thật sao?" Hình Liệt Phong vui vẻ nói sau đó cẩn thận đỡ Lưu Thấm Nhã dậy, ngay cả xóc nảy trên đường đi cũng không them để ý nữa mà chỉ đắm chìm bên trong tin tức tốt mà ông già họ Lưu đã nói cho bọn họ biết.
Ông già họ Lưu nghiêm túc gật đầuu, ánh mắt khi nhìn Lưu Thấm Nhã đột nhiên trở nên hiền lành hơn.
So với sự yên ả bên Hình Liệt Phong thì bên Đường Yên lại gặp phải trở ngại không nhỏ. Sau khi rời khỏi thôn Cao Điền thì chiếc xe chậm rãi chạy về căn cứ Thanh Long. Thực lực của Mạnh Lộ lại ngày một tăng lên nên cũng chạm đến cánh cửa cấp năm, có vẻ như chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá. So với bên Hạ Dĩnh thì đoàn người Đường Yên rất mạnh, ngoại trừ Chu Nhã mới tham gia vào có vẻ không phù hợp thì ngay cả Mạnh Lộ và Giang Ly đều đang ở cấp bốn cao nhất còn đứa bé trai từ đầu đến cuối đều không có mở miệng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Phát hiện này làm cho vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút phức tạp.
Miêu Trạch lái xe còn Đường Yên thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Giang Ly và Mạnh Lộ ngồi ở trên mui xe, Đường Yên nói như vậy có thể giúp đỡ bọn họ tăng thực lực, dọc đường đi, lúc đụng phải tang thi và thú biến dị thì đều do hai người bọn họ ra tay. Đường Yên cẩn thận quan sát Giang Ly, cô phát hiện mặc dù Giang Ly có tâm tư đối với Hạ Dĩnh nhưng vẫn biết điểm mấu chốt, điều này làm cho Đường Yên rất yên tâm. Cô giúp đỡ Giang Ly tăng thực lực nhưng không phải là để đối địch với mình.
Giang Ly và Mạnh Lộ đều là dị năng giả hệ thổ, trong khoảng thời gian ở chung này hai người ra tay hết sức ăn ý, Giang Ly lưu loát tạo ra gia đất để giải quyết tang thi còn Mạnh Lộ thì đi theo phía sau thu thập tinh hạch, động tác cực kì thành thạo giống như đã làm vô số lần. Nhìn động tác bạo lực của Mạnh Lộ khi mở so tang thi và thú biến dị để lấy tinh hạch, huyết hạch thì vẻ mặt Đường Yên có chút cứng ngắc. Phong cách của hai người này quá máu me bạo lực, thoạt nhìn cực kì tàn bạo, hoàn toàn đối lập với Buster khi thu thập tinh hạch, điều này càng khiến cho động tác củ hai người thêm thô lỗ.
Càng gần căn cứ Thanh Long thì Đường Yên càng nhớ Buster, ông và Bác Dương, La Hồng Bân. Nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đã bị Hình Liệt Phong đoạt mấy, không biết ông có tức giận hay không?
Chiếc xe dừng lại trước một nhà máy lọc dầu khiến mắt Hạ Dĩnh lóe sáng, nhà máy lọc dầu này rất lớn, cửa kho hàng lại bị khóa kín, thoạt nhìn không giống đã bị người ta xâm nhập. Hạ Dĩnh lập tức vung tay lên dùng dị năng phá khóa ở cửa kho hàng
"Thu súng lại, Hạ Nhất, mấy anh ở lại coi chừng xe." Vì sợ chuyện lau súng cướp cò nên Hạ Dĩnh bảo mấy người Hạ Nhất ở lại còn cô thì dẫn theo một nhóm nhỏ dị năng giả đi vào kho hàng, Đường Yên liếc nhìn xung quanh, tay nắm chặt kiếm, giải quyết ba tên tang thi quản lí (trước làm quản lí kho hang á) sau đó đoàn người nhanh chóng bước vào kho hàng.
Xe chạy xăng trong kho hàng không nhiều lắm, Đường Yên liếc mắt ra hiệu với Miêu Trạch, bảo Miêu Trạch đuổi theo mấy người Hạ Dĩnh còn cô thì dẫn Mạnh Lộ đi về phía bên ngược lại, Đường Yên đi qua chỗ nào thì hàng hóa chỗ đó đều biến mất, ngay cả lọ mỡ lợn lọ cũng không buông. Mạnh Lộ đi theo phía sau Đường Yên, khi nhìn thấy cô càn quét như vậy thì trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hạ Dĩnh lấy hết xăng sau đó phân loại rồi cất kỹ theo cách chia 4-6 mà Đường Yên đã nói lúc trước. Tuy rằng cô không cam lòng nhưng chỉ có thể đồng ý, ai bảo phía bên cô không có dị năng giả không gian nên chỉ có thể đỏ mắt nhìn Đường Yên mà thôi. Trong lòng Hạ Dĩnh không khỏi tò mò không gian của Đường Yên lớn đến cỡ nào, trong suốt đường đi cô thấy Đường Yên vơ vét cũng không ít thứ.
Dưới sự cố chấp của Hạ Dĩnh thì mấy người Hạ Nhất đành phải lái một chiếc xe bồn. Ở tận thế thì xăng đúng là vật tư không thể thiếu được nên tất nhiên Hạ Dĩnh cho cái nơi đầy xăng dầu này, nếu không phải trong lúc Đường Yên đang vơ vét, mấy người Hạ Nhất đi qua thì cô hận không thể mang theo kho hàng này cùng đi ấy chứ.
Sau khi thu thập xong thì mọi người lên xe đi tiếp, trên mặt ai nấy đều mừng rỡ như điên, ở tận thế có thể gặp được vận may như thế này thật sự là không nhiều lắm.
"Cẩn thận một chút, phía trước có chuyện..." Đường Yên mở hai mắt ra, trong mắt xẹt qua một chút khác thường, cô lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Vẻ mặt Miêu Trạch căng thẳng: “Ở đâu?"
Hạ Dĩnh ngồi phía sau xe cảnh giác hạ cửa kính xe xuống, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Khi chiếc xe chạy chầm chầm về phía trước được khoảng một tram mét thì sắc mặt Đường Yên trở nên nặng nề, vẻ mặt cực kì tối tăm: “Con đường phía trước đã bị chặn lại, có mấy chiếc xe nằm ngang trên mặt đường hơn nữa có mùi máu tươi và tiếng gào thét của đàn tang thi... Đàn tang thi bị ai dẫn dụ tới đây?"
Đường Yên vừa nói xong thì vẻ mặt của mọi người trong xe đều trở nên nghiêm túc, trong mặt cuồn cuộn sát khí. Giang Ly và Mạnh L trên mMui xe nhảy xuống đầu tiên sau đó Miêu Trạch mới phanh xe lại, lúc này Hạ Dĩnh bảo mọi người xuống xe: “Xuống xe mở đường, có người cố dựng chướng ngại vật."
Vẻ mặt Chu Nhã tối sầm, trên tay nắm chặt dùi cảnh sát. Khuông mặt vốn luôn trang điểm rất đậm của cô ta nay đã trở về khuôn mặt mộc vốn có nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, đôi mắt âm u làm cho người ta có cảm giác chết chóc bị đè nén ở trong đó, thứ này vốn không nên xuất hiện ở những người trẻ như cô ta, mọi người đang định tới gần Chu Nhã nhưng tinh thần lực lại bị xao động sau đó vội vàng lui về phía sau đồng thời lo lắng mình sẽ bị Chu Nhã để mắt đến.
Sau khi cứu Chu Nhã thì Đường Yên không nói nhiều khác nhưng cũng ngầm đồng ý để Chu Nhã đi theo sau đó lấy một quyển sách về các huyệt đạo trên thân thể con người đưa cho Chu Nhã xem. Khi thấy mọi người xuống xe thì Chu Nhã cũng cầm dùi cảnh sát đi theo ở phía sau, hai tay cô ta có chút run rẩy, tuy nhiên sự hoảng hốt trong ánh mắt lúc nhìn Đường Yên đã giảm đi rất nhiều.
Lúc xuống xe, nhờ ánh sáng của ngôi sao mai nên mọi người vẫn có thể thấy đường xá ở trước mặt. Tang thi ở đó không ít, khoảng chừng một trăm, trên mặt đường có ba chiếc xe nằm ngang. Đàn tang thi vây kín quanh những chiếc xe đó, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt...
"Bên cạnh tôi không có đồ vô dụng, nếu muốn đi theo tôi vậy thì cô phải chứng minh mình có đủ tư cách để ở lại không." Đường Yên nắm chặt kiếm, mũi kiếm gõ nhẹ nhẹ trên mặt đất, truyền ra đến tiếng “cốp… cốp” rất nhỏ nhưng cũ đủ để đàn tang thi phía trước nghe được. Bọn chúng lập tức há cái miệng đầy máu ra, bước chân loạng choạng đi tới chỗ Đường Yên.
Chu Nhã nuốt nước miếng, nhìn đàn tang thi dữ tợn xấu xí phía trước, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt vốn đã tái nhợt của cô ta lại càng trắng hơn. Hạ Dĩnh hơi dừng lại, có chút chần chờ nhìn Đường Yên, tuy rằng tang thi này không có tang thi biến dị nhưng số lượng lại không ít mà Chu Nhã lại chỉ là một người bình thường, làm như vậy thật sự không có việc gì chứ?
Đường Yên hơi lắc đầu, ý bảo Hạ Dĩnh không cần nhúng tay vào. Nếu như không hiểu về cái chết thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót ở tận thế nên cô mới nhắc nhở những người khác không được nhúng tay vào. Hành động của tang thi bình thường rất chậm, không đủ để gây nên sợ hãi gì nhưng Hạ Nhất lại không nhịn được lên tiếng: "Chu Nhã chỉ là người thường, làm như vậy có phải quá mức..." Sau khi Đường Yên nghe được hai chữ"Người thường" thì lập tức quay sang, ánh mắt rét lạnh đảo qua người Hạ Nhất, lạnh lùng nói: "Tang thi và thú biến dị sẽ không bởi vì cô ta là người thường mà bỏ qua cho anh, nếu muốn sống thì phải ra tay. Không thì... Mẹ nó cút ngay cho tôi!"
Mọi người thấy Đường Yên phát hỏa nên trong lúc nhất thời ai cũng im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Chu Nhã cắn răng, nắm chặt dùi cảnh sát một dẫn đầu xông tới trước. Đối với tang thi đang nhào tới, Chu Nhã oán hận vung dùi cảnh sát, hung hăng đập xuống đầu nó làm cho máu tươi văng ra, nhuộm đỏ cả thân thể nhỏ bé của cô ta. Máu tươi, mùi tanh tưởi... tất cả đều có thể làm cho người ta phát điên. Khi nhìn Chu Nhã đập loạn xa giống như nổi điên thì mọi người không đành long nên quay sang chỗ khác.
Đứa bé trai luôn theo sát phía sau Đường Yên cầm chặt cây súng mà nó nhặt được ở trong xe, cánh tay nhỏ gầy run run nhắm thẳng vào tang thi: “Bang bang..."
Nghe được súng tiếng vang lên một cách đột ngột nên mọi người đều kinh ngạc xoay người lại. Sau khi thấy rõ người nổ súng thì bọn họ lại càng kinh ngạc hơn, chỉ có Đường Yên là vẫn không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: "Tập trung bắn vào giữa trán của tang thi, đạn ở tận thế không nhiều lắm, không thể lãng phí một viên nào cả." Giọng nói lạnh như băng của cô làm cho lòng người cũng lạnh theo nhưng đứa bé đó lại nhếch miệng nở nụ cười rồi nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nó khó khăn giơ súng lên tập trung vào giữa trán tang thi: “Bang bang..." Lần này mỗi một phát súng đều vô cùng chính xác, trăm phát trăm trúng làm cho Hạ Dĩnh chấn động. Cho dù là cô thì lần đầu tiên dùng súng cũng không thể đạt đến mức độ chính xác này được.
"Không tệ!" Đường Yên đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của nó: “Nếu muốn sống thì phải có ý nghĩ muốn chết, ở tận thế, không ai chịu trách nhiệm cho tính mạng của người khác cả."
"Cám ơn! Em muốn giết sạch những con quái vật này để báo thù cho ba mẹ và các anh." Giọng nói non nớt kiên định vang lên dưới ở bầu trời đêm hiu quạnh an tĩnh nhưng lại mang theo sự kiên quyết từ trước đến nay chưa từng có làm cho lòng của mọi người run lên, ánh mắt phức tạp nhìn đứa bé.
"Vậy thì phải nỗ lực để trở nên mạnh mẽ!" Đường Yên rút kiếm ra, bóng dáng lóe lên sau đó nhanh chóng vọt vào đàn tang thi cứu Chu Nhã ra, cô nhìn mấy vết thương do tang thi gây ra trên người Chu Nhã rồi lấy ra huyết thanh thế hệ hai tiêm tĩnh mạch cho cô ta: “Cảm giác chết qua một lần như thế nào? Hoan nghênh trở về từ địa ngục!"
"Chưa từng nghĩ tới hương vị máu lại ngon như vậy." Chu Nhã cúi đầu liếm cánh tay dính vết máu, khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta quỷ dị giống như la sát làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra e ngại, vẻ mặt đó vào ban đêm lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Đường Yên tức giận tát cho Chu Nhã một cái, nói: "Thế nào, muốn biến thành tang thi sao?"
"Làm sao có thể. Cô đã tiêm cho tôi cái gì vậy?" Chu Nhã lắc đầu, rất vất vả cô ta mới sống lại sau khi kề cận cái chết nên cô ta không muốn chết nhanh như vậy.
"Huyết thanh thế hệ hai của trung tâm nghiên cứu nghiên cứu sinh hóa, nó có thể trung hòa vi khuẩn tang thi nhưn cô là người thường nên thể chất tương đối kém, chắc có lẽ phải hôn mê vài ngày." Đường Yên lên tiếng giải thích sau đó cúi xuống nhìn Chu Nhã rồi nói tiếp: “Nếu không chịu đựng được thì tôi sẽ tự tay tiễn cô ra đi."
Bệnh độc tang thi có thể kích thích phát triển tiềm năng thân thể ở một mức độ nhất định nhưng là rồng hay là giun thì đều phải tùy vào chính bản thân của Chu Nhã.
"Tôi hiểu, tuy nhiên trước khi chết tôi còn phải kéo thêm vài cái đệm lưng nữa." Chu Nhã liếm khóe miệng, nắm dùi cảnh sát vọt tới tang thi đang đứng gần cô ta nhất. Mọi người đều im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người sau đó lại bị vẻ mặt khát máu của Chu Nhã dọa sợ tới mức không nhẹ, cô ta thay đổi quá nhanh rồi... Cái gì mà chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng chứ, sau khi nhìn động tác tàn bạo của Chu Nhã thì tất cả mọi người đều có chút không chịu nổi, hoàn toàn là khủng long bạo chúa bùng nổ mà...
Hạ Dĩnh nhìn về phía Đường Yên, cô rấtthật muốn mở miệng hỏi rõ rang là Đường Yên có huyết thanh thế hệ hai sẵn trong tay như tại sao lại không tiêm cho Chu Nhã ngay từ đầu mà phải chờ đến khi Chu Nhã bị tang thi làm bị thương tổn mới lấy ra.. Kết quả Đường Yên muốn là cái gì? Hạ Dĩnh nhìn Chu Nhã đang đắm chìm trong cuộc chém giết, tâm tình cực kì khó hiểu, tại sao cô cứ cảm thấy vẻ mặt hưởng thụ của Chu Nhã lại biến thái như vậy chứ...
Cuối cùng Đường Yên cũng ra tay, rất nhanh đàn tang thi gần trăm con đã bị thanh lí sạch sẽ.
Hạ Dĩnh xoay đầu sang chỗ khác, mở miệng nói với Trịnh Nhiên: "Trịnh Nhiên, dọn dẹp phần cuối đi, tôi đến phía trước xem thử."
Những người khác thì vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng Chu Nhã hành hạ những con tang thi đến chết, cảm giác đó cực kì sợ hãi, cả người Chu Nhã đầy vết máu, vẻ mặt thỏa mãn bước từng bước tới chỗ bọn làm cho mọi người cảm thấy giống như đang bị một con rắn độc để mặt đến. Chu Nhã hơi híp mắt mắt lộ ra cảm giác khát máu giống như cô ta vẫn còn đang ở trong trận chém giết kía. Cô ta đã vận dụng được những thứ mà cô ta đã học được trong quyển sách của Đường Yên, mặc dù cô ta đã nhiễm bệnh độc tang thi trở thành bán tang thi nhưng vị trị huyệt đạo trên cơ thể vẫn không có thay đổi thì nhiều. Bước chân của Chu Nhã có chút loạng choạng, lảo đảo cầm dùi cảnh sát đi tới chỗ mấy người Đường Yên.
Đường Yên liếc nhìn Chu Nhã sau đó cảm thán về sự thay đổi của người phụ nữ này. Ai có thể tin được một người phụ nữ mới không lâu còn phải sống dựa vào người đàn ông mà bây giờ lại lộ ra khuôn mặt tươi cười khát máu dữ tợn như vậy được. Có lẽ ngay từ đầu trong người Chu Nhã đã ẩn chứa sự tàn nhẫn đó rồi. Khi Đường Yên nhìn thấy sắc mặt Chu Nhã đỏ bừng thì cô hiểu được Chu Nhã đã bị lây bệnh, giờ phút này huyết thanh thế hệ hai đang phân cao thấp với bệnh độc ở trong cơ thể cô ta, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào chính cô ta rồi.
"Hộc…hộc.... " Chu Nhã còn chưa đi đến nơi thì đã ngã xuống.
"Ôm cô ta lên xe, nhớ dùng dây thừng trói chặt lại. Trong những ngày này phải cẩn thận trông chừng cô ta!" Huyết thanh thế hệ hai bá đạo hơn huyết thanh thế hệ rất nhiều nhưng cũng may là vì Chu Nhã đã sống ở tận thế hơn nửa năm nên trong cơ thể đã có một chút kháng thể. Nếu ở lúc tận thế vừa mới bắt đầu thì co dù là huyết thanh liền thế hệ ba cũng không cứu g được. Tác dụng lớn nhất của huyết thanh chính là làm tăng lượng kháng thể trong cơ thể con người nên cô rất tò mò không biết Chu Nhã có thể sống sót được hay không.
Hạ Dĩnh dùng dị năng giải quyết chiếc xe đang cản ngay giữa đường đi.
"Không thể tưởng được ở chỗ này mà vẫn có thể gặp được dị năng giả." Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc...
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Đường Yên lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Lúc vừa nhìn qua thì Đường Yên không thể nhận ra được người này là Hoàng Mô, cả người anh ta khô gầy giống y như một bộ xương khô di động, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn một bộ da dáng lên khung xương làm cô không cách nào tưởng tượng người đàn ông khỏe mạnh cách đây một tháng bây giờ lại trở nên khô gầy, vàng vọt, ánh mắt lõm xuống, giọng nói khàn khàn như vậy.
Đường Yên chấn động, cô lau sạch thanh kiếm, bỏ vào vỏ rồi bước tới trước, nghi ngờ hỏi: "Hoàng Mô?"
"... Đường Yên? Không nghĩ tới còn có thể gặp gỡ người quen ở chỗ này, Lưu Thấm Nhã tha cho anh ư?" Hoàng Mô cười ôn hòa, bắt tay chào hỏi với Đường Yên. Tuy nhiên anh ta không mở miệng nhưng trong đáy mắt lại khó nén được vẻ đau xót và tức giận.
"Anh có chuyện gì vậy? Tôi nhớ là hẳn các anh phải ở căn cứ Thanh Long chứ, tại sao lại ở chỗ nào" Đường Yên kinh ngạc nói, theo tình tiết trong tác phẩm thì có vẻ cuộc đời của hai anh em Hoàng Mô cũng không tệ, như vậy thì tại sao bây giờ lại thê thảm đến thế? Đường Yên đánh giá Hoàng Mô vài lần sau đó không thấy bóng dáng Hoàng Lão Tam thì hỏi: "Hoàng Lão Tam đi đâu rồi? Tại sao lại không ở chung với anh?"
"Đi đâu sao... Ha ha ha... Đã chết rồi!" Chỉ trong phút chốc sắc mặt Hoàng Mô trở nên cực kì dữ tợn, giọng nói giống như chứa đựng oán hận từ trong xương tủy: “Anh ấy đã bị tang thi xé nát ở trước mặt tôi... Cô nói đi, vì sao những người đó vẫn còn sống chứ?"
Cả người Đường Yên thân mình run rẩy, hận ý ngập trời của Hoàng Mô làm cho lòng người hoảng hốt. Rốt cuộc Hoàng Mô đã trải qua chuyện gì mà lại bị tra tấn thành được đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ thế này? Kỳ thực thì nói đến cùng việc này cũng có liên quan đến Đường Yên. Sau khi Lưu Thấm Nhã đến căn cứ Thanh Long thì cô ta đã bí mật dò xét tin tức về Đường Yênvà trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Sau khi biết được Đường Yên đã đến căn cứ thì trong lòng Lưu Thấm Nhã cực kì bất an, cô ta đã đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa đi tìm Đường Yên và bác sĩ Đường nhưng không ngờ lại bị từ chối ngoài cửa nên Lưu Thấm Nhã mới nảy sinh oán hận nên muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên người Đường Yên trên người nhưng cô ta lại lo lắng có người để lộ ra sự thật nên mới nảy sinh ý định giết người giệt khẩu, vừa đúng lúc này cô ta lại nhận được tin tức đám người Hoàng Mô vừa mới đến căn cứ nên cô ta và Hình Liệt Phong đã hạ độc thủ với Hoàng Mô.
Đoàn người của Hoàng Mô và Hoàng Lão Tam xuất phát từ căn cứ nhỏ kia có đến cả trăm người nhưng trên đường đi người thì chết, người thì bị thương, cuối cùng chỉ có không đến hai mươi người còn sống sót thì làm sao có thể so được với Hình Liệt Phong nên trong một lần ra ngoài nhiệm vụ bọn họ đã bị mấy người bên Hình Liệt Phong dụ vào đàn tang thi sau đó chết hết... Hoàng Lão Tam không có bản lãnh gì nhưng lại rất yêu thươnng người em ruột là Hoàng Mô, vì vậy mới liều mạng cứu Hoàng Mô cuối cùng bị tang thi xé xác.
Vì vậy nên Hoàng Mô mới nản lòng thoái chí, anh ta mai phục bên ngoài căn cứ trong một thời gian rất dài và giết không ít những đội nhỏ ra ngoài thu thập vật tư của Hình Liệt Phong nên tình cờ biết được tin tức Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ đến Thanh Hải để nhiệm vụ, vì vậy Hoàng Mô mới quyết định bám theo nhưng lại rất khó khăn vì căn cứ che giấu tung tích của bọn họ rất kĩ, nên Hoàng Mô cũng không thể nghe ngóng thêm được tin tức nào nữa, kết quả là không thu được gì mà lại suýt mất luôn mạng của mình.
"Anh muốn làm cái gì?" Đường Yên bình tĩnh nhìn Hoàng Mô, lúc này Hoàng Mô đã cách giới hạn phát đến không xa nữa, bình thường thì còn được chứ nếu thật sự chọc giận người như thế này thì hậu quả sẽ rất nguy hiểm! Tính cách Hoàng Mô rất trầm ổn bình tĩnh giống như rắn độc ẩn núp trong bóng tối vì vậy không ai có thể biết được chắc chắn lúc nào anh ta sẽ xuất hiện cắn mình một miếng cả.
"Báo thù, hãy cho tôi đi theo cô. Lưu Thấm Nhã hận cô đến tận xương nhưng cô vẫn có thể sống đến giờ khiến tôi rất giật mình." Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Mô nhìn chằm chằm Đường Yên, trong giọng nói mang theo sự cố chấp, kiên quyết: “Tôi là dị năng giả hệ kim cấp bốn, tôi cũng không muốn gì cả, chỉ cần cô giữ mạng Lưu Thấm Nhã lại cho tôi thì tôi sẽ tùy ý cho cô sai bảo, thế nào?"
"Đồng ý!" Đồ ăn đã dâng lên tận miệng mà bỏ thì quá uổng, thứ đáng sợ nhất của Hoàng Mô không phải của thực lực là mà suy nghĩ của anh ta. Đường Yên cũng nhìn trúng Hoàng Mô ở điểm này, Giang Ly không tệ nhưng Đường Yên không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta. Cô ngẩng đầu liếc nhìn mấy người phía sau Hoàng Mô. Thực lực của bọn họ cao thấp không đều, ánh mắt bỉ ổi láo liên, vừa thấy đã biết không phải là người an phận, người như thế giữ lại sẽ chỉ thêm phiền toái mà thôi: “Vậy những người này giải quyết như thế nào?"
Ngụ ý của cô chính là cô không có ý định giữ lại những người này.
"Giết!" Hoàng Mô vừa nói xong thì lập tức hai tay anh ta phủ đầy dị năng, chỉ trong mấy chiêu đã xé nát mấy người phía sau, mưa máu rơi đầy mặt đất, vừa quả quyết lại tàn nhẫn làm cho đáy lòng Hạ Dĩnh lạnh lẽo đồng thời kiêng kị thêm vài phần. Dị năng giả bên cạnh Đường Yên càng ngày càng nhiều, chuyện này đối với căn cứ mà nói là chuyện tốt nhưng cũng là tai họa đối với nhà họ Hạ
Giường nhà mình há lại cho người khác ngủ ngáy, nhà họ đã Hình như hổ rình mồi, nếu như bác sĩ Đường cũng sinh ra tâm tư khác thì quyền khống chế căn cứ của nhà họ Hạ tràn đầy nguy cơ... Trước kia bác sĩ Đường không tâm tư gì chẳng qua là vì bên không có dị năng giả nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh Đường Yên có không ít dị năng giả thực lực không kém nên đâu ai có thể nói trước được điều gì. Hạ Dĩnh trao đổi ánh mắt với Hạ Nhất bên cạnh, trong đôi mặt hai người đều là phức tạp, nặng nề.
"Bác Lưu, Thấm Nhã như thế nào rồi?" Trong giọng nói luôn ôn hòa của Hình Liệt Phong mang theo sự lo lắng nôn nóng. Tuyệt đối không thể để Việt Kỳ phá hỏng kế hoạch Nữ Bạt được, kế hoạch mà nhà họ Hình đã sắp đặt nhiều năm rốt cuộc cũng được đưa ra ánh sáng nên dù thế nào cũng không thể để nhà họ Việt phá ngang trong lúc mấu chốt này được, ánh mắt Hình Liệt Phong buồn bực, khó nén được sát khí quay cuồng trong mắt.
... Đường Yên, nếu không là do người phụ nữ này thì chuyến đi đến Thanh Hải sẽ không bị trở ngại như vậy, Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không xảy ra chuyện, không nói đến chuyện ở công ty điện tử Lưu Thấm Nhã đã cứu hắn, chỉ cần dị năng chữa khỏi hiếm thấy thì cũng đã đủ để nhà họ Hình không cho phép Lưu Thấm Nhã xảy ra chuyện vào lúc này.
Có dị năng giả chửa khỏi thì ngày sau việc chiêu mộ dị năng giả sẽ dễ dàng giống như hổ thêm cánh. Cho dù là dị năng giả thì cũng sợ hãi, càng mạnh càng sợ hãi tử vong. Mấy ngày nay Bác Lưu luôn luôn dùng dị năng để bồi bổ cho Lưu Thấm Nhã đồng thời giảm bớt sự tàn bạo của dị năng lôi điện đang phá hỏng kinh mạch.
Ông già họ Lưu cau mày, nghi hoặc cảm nhận trong nguồn năng lượng trong cơ thể Lưu Thấm Nhã: “Không có việc gì, nghỉ ngơi thêm ba bốn ngày nữa là có thể hồi phục." Ông ta cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Lần này Thấm Nhã gặp họa nhưng được phúc, dị năng lôi điện trong cơ thể cô ấy đã phá vỡ lá chắn cấp năm, chúc mừng Thấm Nhã thành công thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm song hệ."
"Thật sao?" Hình Liệt Phong vui vẻ nói sau đó cẩn thận đỡ Lưu Thấm Nhã dậy, ngay cả xóc nảy trên đường đi cũng không them để ý nữa mà chỉ đắm chìm bên trong tin tức tốt mà ông già họ Lưu đã nói cho bọn họ biết.
Ông già họ Lưu nghiêm túc gật đầuu, ánh mắt khi nhìn Lưu Thấm Nhã đột nhiên trở nên hiền lành hơn.
So với sự yên ả bên Hình Liệt Phong thì bên Đường Yên lại gặp phải trở ngại không nhỏ. Sau khi rời khỏi thôn Cao Điền thì chiếc xe chậm rãi chạy về căn cứ Thanh Long. Thực lực của Mạnh Lộ lại ngày một tăng lên nên cũng chạm đến cánh cửa cấp năm, có vẻ như chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá. So với bên Hạ Dĩnh thì đoàn người Đường Yên rất mạnh, ngoại trừ Chu Nhã mới tham gia vào có vẻ không phù hợp thì ngay cả Mạnh Lộ và Giang Ly đều đang ở cấp bốn cao nhất còn đứa bé trai từ đầu đến cuối đều không có mở miệng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Phát hiện này làm cho vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút phức tạp.
Miêu Trạch lái xe còn Đường Yên thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Giang Ly và Mạnh Lộ ngồi ở trên mui xe, Đường Yên nói như vậy có thể giúp đỡ bọn họ tăng thực lực, dọc đường đi, lúc đụng phải tang thi và thú biến dị thì đều do hai người bọn họ ra tay. Đường Yên cẩn thận quan sát Giang Ly, cô phát hiện mặc dù Giang Ly có tâm tư đối với Hạ Dĩnh nhưng vẫn biết điểm mấu chốt, điều này làm cho Đường Yên rất yên tâm. Cô giúp đỡ Giang Ly tăng thực lực nhưng không phải là để đối địch với mình.
Giang Ly và Mạnh Lộ đều là dị năng giả hệ thổ, trong khoảng thời gian ở chung này hai người ra tay hết sức ăn ý, Giang Ly lưu loát tạo ra gia đất để giải quyết tang thi còn Mạnh Lộ thì đi theo phía sau thu thập tinh hạch, động tác cực kì thành thạo giống như đã làm vô số lần. Nhìn động tác bạo lực của Mạnh Lộ khi mở so tang thi và thú biến dị để lấy tinh hạch, huyết hạch thì vẻ mặt Đường Yên có chút cứng ngắc. Phong cách của hai người này quá máu me bạo lực, thoạt nhìn cực kì tàn bạo, hoàn toàn đối lập với Buster khi thu thập tinh hạch, điều này càng khiến cho động tác củ hai người thêm thô lỗ.
Càng gần căn cứ Thanh Long thì Đường Yên càng nhớ Buster, ông và Bác Dương, La Hồng Bân. Nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đã bị Hình Liệt Phong đoạt mấy, không biết ông có tức giận hay không?
Chiếc xe dừng lại trước một nhà máy lọc dầu khiến mắt Hạ Dĩnh lóe sáng, nhà máy lọc dầu này rất lớn, cửa kho hàng lại bị khóa kín, thoạt nhìn không giống đã bị người ta xâm nhập. Hạ Dĩnh lập tức vung tay lên dùng dị năng phá khóa ở cửa kho hàng
"Thu súng lại, Hạ Nhất, mấy anh ở lại coi chừng xe." Vì sợ chuyện lau súng cướp cò nên Hạ Dĩnh bảo mấy người Hạ Nhất ở lại còn cô thì dẫn theo một nhóm nhỏ dị năng giả đi vào kho hàng, Đường Yên liếc nhìn xung quanh, tay nắm chặt kiếm, giải quyết ba tên tang thi quản lí (trước làm quản lí kho hang á) sau đó đoàn người nhanh chóng bước vào kho hàng.
Xe chạy xăng trong kho hàng không nhiều lắm, Đường Yên liếc mắt ra hiệu với Miêu Trạch, bảo Miêu Trạch đuổi theo mấy người Hạ Dĩnh còn cô thì dẫn Mạnh Lộ đi về phía bên ngược lại, Đường Yên đi qua chỗ nào thì hàng hóa chỗ đó đều biến mất, ngay cả lọ mỡ lợn lọ cũng không buông. Mạnh Lộ đi theo phía sau Đường Yên, khi nhìn thấy cô càn quét như vậy thì trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hạ Dĩnh lấy hết xăng sau đó phân loại rồi cất kỹ theo cách chia 4-6 mà Đường Yên đã nói lúc trước. Tuy rằng cô không cam lòng nhưng chỉ có thể đồng ý, ai bảo phía bên cô không có dị năng giả không gian nên chỉ có thể đỏ mắt nhìn Đường Yên mà thôi. Trong lòng Hạ Dĩnh không khỏi tò mò không gian của Đường Yên lớn đến cỡ nào, trong suốt đường đi cô thấy Đường Yên vơ vét cũng không ít thứ.
Dưới sự cố chấp của Hạ Dĩnh thì mấy người Hạ Nhất đành phải lái một chiếc xe bồn. Ở tận thế thì xăng đúng là vật tư không thể thiếu được nên tất nhiên Hạ Dĩnh cho cái nơi đầy xăng dầu này, nếu không phải trong lúc Đường Yên đang vơ vét, mấy người Hạ Nhất đi qua thì cô hận không thể mang theo kho hàng này cùng đi ấy chứ.
Sau khi thu thập xong thì mọi người lên xe đi tiếp, trên mặt ai nấy đều mừng rỡ như điên, ở tận thế có thể gặp được vận may như thế này thật sự là không nhiều lắm.
"Cẩn thận một chút, phía trước có chuyện..." Đường Yên mở hai mắt ra, trong mắt xẹt qua một chút khác thường, cô lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Vẻ mặt Miêu Trạch căng thẳng: “Ở đâu?"
Hạ Dĩnh ngồi phía sau xe cảnh giác hạ cửa kính xe xuống, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Khi chiếc xe chạy chầm chầm về phía trước được khoảng một tram mét thì sắc mặt Đường Yên trở nên nặng nề, vẻ mặt cực kì tối tăm: “Con đường phía trước đã bị chặn lại, có mấy chiếc xe nằm ngang trên mặt đường hơn nữa có mùi máu tươi và tiếng gào thét của đàn tang thi... Đàn tang thi bị ai dẫn dụ tới đây?"
Đường Yên vừa nói xong thì vẻ mặt của mọi người trong xe đều trở nên nghiêm túc, trong mặt cuồn cuộn sát khí. Giang Ly và Mạnh L trên mMui xe nhảy xuống đầu tiên sau đó Miêu Trạch mới phanh xe lại, lúc này Hạ Dĩnh bảo mọi người xuống xe: “Xuống xe mở đường, có người cố dựng chướng ngại vật."
Vẻ mặt Chu Nhã tối sầm, trên tay nắm chặt dùi cảnh sát. Khuông mặt vốn luôn trang điểm rất đậm của cô ta nay đã trở về khuôn mặt mộc vốn có nhưng cũng không kém phần xinh đẹp, đôi mắt âm u làm cho người ta có cảm giác chết chóc bị đè nén ở trong đó, thứ này vốn không nên xuất hiện ở những người trẻ như cô ta, mọi người đang định tới gần Chu Nhã nhưng tinh thần lực lại bị xao động sau đó vội vàng lui về phía sau đồng thời lo lắng mình sẽ bị Chu Nhã để mắt đến.
Sau khi cứu Chu Nhã thì Đường Yên không nói nhiều khác nhưng cũng ngầm đồng ý để Chu Nhã đi theo sau đó lấy một quyển sách về các huyệt đạo trên thân thể con người đưa cho Chu Nhã xem. Khi thấy mọi người xuống xe thì Chu Nhã cũng cầm dùi cảnh sát đi theo ở phía sau, hai tay cô ta có chút run rẩy, tuy nhiên sự hoảng hốt trong ánh mắt lúc nhìn Đường Yên đã giảm đi rất nhiều.
Lúc xuống xe, nhờ ánh sáng của ngôi sao mai nên mọi người vẫn có thể thấy đường xá ở trước mặt. Tang thi ở đó không ít, khoảng chừng một trăm, trên mặt đường có ba chiếc xe nằm ngang. Đàn tang thi vây kín quanh những chiếc xe đó, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt...
"Bên cạnh tôi không có đồ vô dụng, nếu muốn đi theo tôi vậy thì cô phải chứng minh mình có đủ tư cách để ở lại không." Đường Yên nắm chặt kiếm, mũi kiếm gõ nhẹ nhẹ trên mặt đất, truyền ra đến tiếng “cốp… cốp” rất nhỏ nhưng cũ đủ để đàn tang thi phía trước nghe được. Bọn chúng lập tức há cái miệng đầy máu ra, bước chân loạng choạng đi tới chỗ Đường Yên.
Chu Nhã nuốt nước miếng, nhìn đàn tang thi dữ tợn xấu xí phía trước, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt vốn đã tái nhợt của cô ta lại càng trắng hơn. Hạ Dĩnh hơi dừng lại, có chút chần chờ nhìn Đường Yên, tuy rằng tang thi này không có tang thi biến dị nhưng số lượng lại không ít mà Chu Nhã lại chỉ là một người bình thường, làm như vậy thật sự không có việc gì chứ?
Đường Yên hơi lắc đầu, ý bảo Hạ Dĩnh không cần nhúng tay vào. Nếu như không hiểu về cái chết thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót ở tận thế nên cô mới nhắc nhở những người khác không được nhúng tay vào. Hành động của tang thi bình thường rất chậm, không đủ để gây nên sợ hãi gì nhưng Hạ Nhất lại không nhịn được lên tiếng: "Chu Nhã chỉ là người thường, làm như vậy có phải quá mức..." Sau khi Đường Yên nghe được hai chữ"Người thường" thì lập tức quay sang, ánh mắt rét lạnh đảo qua người Hạ Nhất, lạnh lùng nói: "Tang thi và thú biến dị sẽ không bởi vì cô ta là người thường mà bỏ qua cho anh, nếu muốn sống thì phải ra tay. Không thì... Mẹ nó cút ngay cho tôi!"
Mọi người thấy Đường Yên phát hỏa nên trong lúc nhất thời ai cũng im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Chu Nhã cắn răng, nắm chặt dùi cảnh sát một dẫn đầu xông tới trước. Đối với tang thi đang nhào tới, Chu Nhã oán hận vung dùi cảnh sát, hung hăng đập xuống đầu nó làm cho máu tươi văng ra, nhuộm đỏ cả thân thể nhỏ bé của cô ta. Máu tươi, mùi tanh tưởi... tất cả đều có thể làm cho người ta phát điên. Khi nhìn Chu Nhã đập loạn xa giống như nổi điên thì mọi người không đành long nên quay sang chỗ khác.
Đứa bé trai luôn theo sát phía sau Đường Yên cầm chặt cây súng mà nó nhặt được ở trong xe, cánh tay nhỏ gầy run run nhắm thẳng vào tang thi: “Bang bang..."
Nghe được súng tiếng vang lên một cách đột ngột nên mọi người đều kinh ngạc xoay người lại. Sau khi thấy rõ người nổ súng thì bọn họ lại càng kinh ngạc hơn, chỉ có Đường Yên là vẫn không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: "Tập trung bắn vào giữa trán của tang thi, đạn ở tận thế không nhiều lắm, không thể lãng phí một viên nào cả." Giọng nói lạnh như băng của cô làm cho lòng người cũng lạnh theo nhưng đứa bé đó lại nhếch miệng nở nụ cười rồi nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nó khó khăn giơ súng lên tập trung vào giữa trán tang thi: “Bang bang..." Lần này mỗi một phát súng đều vô cùng chính xác, trăm phát trăm trúng làm cho Hạ Dĩnh chấn động. Cho dù là cô thì lần đầu tiên dùng súng cũng không thể đạt đến mức độ chính xác này được.
"Không tệ!" Đường Yên đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của nó: “Nếu muốn sống thì phải có ý nghĩ muốn chết, ở tận thế, không ai chịu trách nhiệm cho tính mạng của người khác cả."
"Cám ơn! Em muốn giết sạch những con quái vật này để báo thù cho ba mẹ và các anh." Giọng nói non nớt kiên định vang lên dưới ở bầu trời đêm hiu quạnh an tĩnh nhưng lại mang theo sự kiên quyết từ trước đến nay chưa từng có làm cho lòng của mọi người run lên, ánh mắt phức tạp nhìn đứa bé.
"Vậy thì phải nỗ lực để trở nên mạnh mẽ!" Đường Yên rút kiếm ra, bóng dáng lóe lên sau đó nhanh chóng vọt vào đàn tang thi cứu Chu Nhã ra, cô nhìn mấy vết thương do tang thi gây ra trên người Chu Nhã rồi lấy ra huyết thanh thế hệ hai tiêm tĩnh mạch cho cô ta: “Cảm giác chết qua một lần như thế nào? Hoan nghênh trở về từ địa ngục!"
"Chưa từng nghĩ tới hương vị máu lại ngon như vậy." Chu Nhã cúi đầu liếm cánh tay dính vết máu, khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta quỷ dị giống như la sát làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra e ngại, vẻ mặt đó vào ban đêm lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Đường Yên tức giận tát cho Chu Nhã một cái, nói: "Thế nào, muốn biến thành tang thi sao?"
"Làm sao có thể. Cô đã tiêm cho tôi cái gì vậy?" Chu Nhã lắc đầu, rất vất vả cô ta mới sống lại sau khi kề cận cái chết nên cô ta không muốn chết nhanh như vậy.
"Huyết thanh thế hệ hai của trung tâm nghiên cứu nghiên cứu sinh hóa, nó có thể trung hòa vi khuẩn tang thi nhưn cô là người thường nên thể chất tương đối kém, chắc có lẽ phải hôn mê vài ngày." Đường Yên lên tiếng giải thích sau đó cúi xuống nhìn Chu Nhã rồi nói tiếp: “Nếu không chịu đựng được thì tôi sẽ tự tay tiễn cô ra đi."
Bệnh độc tang thi có thể kích thích phát triển tiềm năng thân thể ở một mức độ nhất định nhưng là rồng hay là giun thì đều phải tùy vào chính bản thân của Chu Nhã.
"Tôi hiểu, tuy nhiên trước khi chết tôi còn phải kéo thêm vài cái đệm lưng nữa." Chu Nhã liếm khóe miệng, nắm dùi cảnh sát vọt tới tang thi đang đứng gần cô ta nhất. Mọi người đều im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người sau đó lại bị vẻ mặt khát máu của Chu Nhã dọa sợ tới mức không nhẹ, cô ta thay đổi quá nhanh rồi... Cái gì mà chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng chứ, sau khi nhìn động tác tàn bạo của Chu Nhã thì tất cả mọi người đều có chút không chịu nổi, hoàn toàn là khủng long bạo chúa bùng nổ mà...
Hạ Dĩnh nhìn về phía Đường Yên, cô rấtthật muốn mở miệng hỏi rõ rang là Đường Yên có huyết thanh thế hệ hai sẵn trong tay như tại sao lại không tiêm cho Chu Nhã ngay từ đầu mà phải chờ đến khi Chu Nhã bị tang thi làm bị thương tổn mới lấy ra.. Kết quả Đường Yên muốn là cái gì? Hạ Dĩnh nhìn Chu Nhã đang đắm chìm trong cuộc chém giết, tâm tình cực kì khó hiểu, tại sao cô cứ cảm thấy vẻ mặt hưởng thụ của Chu Nhã lại biến thái như vậy chứ...
Cuối cùng Đường Yên cũng ra tay, rất nhanh đàn tang thi gần trăm con đã bị thanh lí sạch sẽ.
Hạ Dĩnh xoay đầu sang chỗ khác, mở miệng nói với Trịnh Nhiên: "Trịnh Nhiên, dọn dẹp phần cuối đi, tôi đến phía trước xem thử."
Những người khác thì vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng Chu Nhã hành hạ những con tang thi đến chết, cảm giác đó cực kì sợ hãi, cả người Chu Nhã đầy vết máu, vẻ mặt thỏa mãn bước từng bước tới chỗ bọn làm cho mọi người cảm thấy giống như đang bị một con rắn độc để mặt đến. Chu Nhã hơi híp mắt mắt lộ ra cảm giác khát máu giống như cô ta vẫn còn đang ở trong trận chém giết kía. Cô ta đã vận dụng được những thứ mà cô ta đã học được trong quyển sách của Đường Yên, mặc dù cô ta đã nhiễm bệnh độc tang thi trở thành bán tang thi nhưng vị trị huyệt đạo trên cơ thể vẫn không có thay đổi thì nhiều. Bước chân của Chu Nhã có chút loạng choạng, lảo đảo cầm dùi cảnh sát đi tới chỗ mấy người Đường Yên.
Đường Yên liếc nhìn Chu Nhã sau đó cảm thán về sự thay đổi của người phụ nữ này. Ai có thể tin được một người phụ nữ mới không lâu còn phải sống dựa vào người đàn ông mà bây giờ lại lộ ra khuôn mặt tươi cười khát máu dữ tợn như vậy được. Có lẽ ngay từ đầu trong người Chu Nhã đã ẩn chứa sự tàn nhẫn đó rồi. Khi Đường Yên nhìn thấy sắc mặt Chu Nhã đỏ bừng thì cô hiểu được Chu Nhã đã bị lây bệnh, giờ phút này huyết thanh thế hệ hai đang phân cao thấp với bệnh độc ở trong cơ thể cô ta, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào chính cô ta rồi.
"Hộc…hộc.... " Chu Nhã còn chưa đi đến nơi thì đã ngã xuống.
"Ôm cô ta lên xe, nhớ dùng dây thừng trói chặt lại. Trong những ngày này phải cẩn thận trông chừng cô ta!" Huyết thanh thế hệ hai bá đạo hơn huyết thanh thế hệ rất nhiều nhưng cũng may là vì Chu Nhã đã sống ở tận thế hơn nửa năm nên trong cơ thể đã có một chút kháng thể. Nếu ở lúc tận thế vừa mới bắt đầu thì co dù là huyết thanh liền thế hệ ba cũng không cứu g được. Tác dụng lớn nhất của huyết thanh chính là làm tăng lượng kháng thể trong cơ thể con người nên cô rất tò mò không biết Chu Nhã có thể sống sót được hay không.
Hạ Dĩnh dùng dị năng giải quyết chiếc xe đang cản ngay giữa đường đi.
"Không thể tưởng được ở chỗ này mà vẫn có thể gặp được dị năng giả." Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc...
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Đường Yên lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Lúc vừa nhìn qua thì Đường Yên không thể nhận ra được người này là Hoàng Mô, cả người anh ta khô gầy giống y như một bộ xương khô di động, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn một bộ da dáng lên khung xương làm cô không cách nào tưởng tượng người đàn ông khỏe mạnh cách đây một tháng bây giờ lại trở nên khô gầy, vàng vọt, ánh mắt lõm xuống, giọng nói khàn khàn như vậy.
Đường Yên chấn động, cô lau sạch thanh kiếm, bỏ vào vỏ rồi bước tới trước, nghi ngờ hỏi: "Hoàng Mô?"
"... Đường Yên? Không nghĩ tới còn có thể gặp gỡ người quen ở chỗ này, Lưu Thấm Nhã tha cho anh ư?" Hoàng Mô cười ôn hòa, bắt tay chào hỏi với Đường Yên. Tuy nhiên anh ta không mở miệng nhưng trong đáy mắt lại khó nén được vẻ đau xót và tức giận.
"Anh có chuyện gì vậy? Tôi nhớ là hẳn các anh phải ở căn cứ Thanh Long chứ, tại sao lại ở chỗ nào" Đường Yên kinh ngạc nói, theo tình tiết trong tác phẩm thì có vẻ cuộc đời của hai anh em Hoàng Mô cũng không tệ, như vậy thì tại sao bây giờ lại thê thảm đến thế? Đường Yên đánh giá Hoàng Mô vài lần sau đó không thấy bóng dáng Hoàng Lão Tam thì hỏi: "Hoàng Lão Tam đi đâu rồi? Tại sao lại không ở chung với anh?"
"Đi đâu sao... Ha ha ha... Đã chết rồi!" Chỉ trong phút chốc sắc mặt Hoàng Mô trở nên cực kì dữ tợn, giọng nói giống như chứa đựng oán hận từ trong xương tủy: “Anh ấy đã bị tang thi xé nát ở trước mặt tôi... Cô nói đi, vì sao những người đó vẫn còn sống chứ?"
Cả người Đường Yên thân mình run rẩy, hận ý ngập trời của Hoàng Mô làm cho lòng người hoảng hốt. Rốt cuộc Hoàng Mô đã trải qua chuyện gì mà lại bị tra tấn thành được đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ thế này? Kỳ thực thì nói đến cùng việc này cũng có liên quan đến Đường Yên. Sau khi Lưu Thấm Nhã đến căn cứ Thanh Long thì cô ta đã bí mật dò xét tin tức về Đường Yênvà trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Sau khi biết được Đường Yên đã đến căn cứ thì trong lòng Lưu Thấm Nhã cực kì bất an, cô ta đã đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa đi tìm Đường Yên và bác sĩ Đường nhưng không ngờ lại bị từ chối ngoài cửa nên Lưu Thấm Nhã mới nảy sinh oán hận nên muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên người Đường Yên trên người nhưng cô ta lại lo lắng có người để lộ ra sự thật nên mới nảy sinh ý định giết người giệt khẩu, vừa đúng lúc này cô ta lại nhận được tin tức đám người Hoàng Mô vừa mới đến căn cứ nên cô ta và Hình Liệt Phong đã hạ độc thủ với Hoàng Mô.
Đoàn người của Hoàng Mô và Hoàng Lão Tam xuất phát từ căn cứ nhỏ kia có đến cả trăm người nhưng trên đường đi người thì chết, người thì bị thương, cuối cùng chỉ có không đến hai mươi người còn sống sót thì làm sao có thể so được với Hình Liệt Phong nên trong một lần ra ngoài nhiệm vụ bọn họ đã bị mấy người bên Hình Liệt Phong dụ vào đàn tang thi sau đó chết hết... Hoàng Lão Tam không có bản lãnh gì nhưng lại rất yêu thươnng người em ruột là Hoàng Mô, vì vậy mới liều mạng cứu Hoàng Mô cuối cùng bị tang thi xé xác.
Vì vậy nên Hoàng Mô mới nản lòng thoái chí, anh ta mai phục bên ngoài căn cứ trong một thời gian rất dài và giết không ít những đội nhỏ ra ngoài thu thập vật tư của Hình Liệt Phong nên tình cờ biết được tin tức Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ đến Thanh Hải để nhiệm vụ, vì vậy Hoàng Mô mới quyết định bám theo nhưng lại rất khó khăn vì căn cứ che giấu tung tích của bọn họ rất kĩ, nên Hoàng Mô cũng không thể nghe ngóng thêm được tin tức nào nữa, kết quả là không thu được gì mà lại suýt mất luôn mạng của mình.
"Anh muốn làm cái gì?" Đường Yên bình tĩnh nhìn Hoàng Mô, lúc này Hoàng Mô đã cách giới hạn phát đến không xa nữa, bình thường thì còn được chứ nếu thật sự chọc giận người như thế này thì hậu quả sẽ rất nguy hiểm! Tính cách Hoàng Mô rất trầm ổn bình tĩnh giống như rắn độc ẩn núp trong bóng tối vì vậy không ai có thể biết được chắc chắn lúc nào anh ta sẽ xuất hiện cắn mình một miếng cả.
"Báo thù, hãy cho tôi đi theo cô. Lưu Thấm Nhã hận cô đến tận xương nhưng cô vẫn có thể sống đến giờ khiến tôi rất giật mình." Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Mô nhìn chằm chằm Đường Yên, trong giọng nói mang theo sự cố chấp, kiên quyết: “Tôi là dị năng giả hệ kim cấp bốn, tôi cũng không muốn gì cả, chỉ cần cô giữ mạng Lưu Thấm Nhã lại cho tôi thì tôi sẽ tùy ý cho cô sai bảo, thế nào?"
"Đồng ý!" Đồ ăn đã dâng lên tận miệng mà bỏ thì quá uổng, thứ đáng sợ nhất của Hoàng Mô không phải của thực lực là mà suy nghĩ của anh ta. Đường Yên cũng nhìn trúng Hoàng Mô ở điểm này, Giang Ly không tệ nhưng Đường Yên không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta. Cô ngẩng đầu liếc nhìn mấy người phía sau Hoàng Mô. Thực lực của bọn họ cao thấp không đều, ánh mắt bỉ ổi láo liên, vừa thấy đã biết không phải là người an phận, người như thế giữ lại sẽ chỉ thêm phiền toái mà thôi: “Vậy những người này giải quyết như thế nào?"
Ngụ ý của cô chính là cô không có ý định giữ lại những người này.
"Giết!" Hoàng Mô vừa nói xong thì lập tức hai tay anh ta phủ đầy dị năng, chỉ trong mấy chiêu đã xé nát mấy người phía sau, mưa máu rơi đầy mặt đất, vừa quả quyết lại tàn nhẫn làm cho đáy lòng Hạ Dĩnh lạnh lẽo đồng thời kiêng kị thêm vài phần. Dị năng giả bên cạnh Đường Yên càng ngày càng nhiều, chuyện này đối với căn cứ mà nói là chuyện tốt nhưng cũng là tai họa đối với nhà họ Hạ
Giường nhà mình há lại cho người khác ngủ ngáy, nhà họ đã Hình như hổ rình mồi, nếu như bác sĩ Đường cũng sinh ra tâm tư khác thì quyền khống chế căn cứ của nhà họ Hạ tràn đầy nguy cơ... Trước kia bác sĩ Đường không tâm tư gì chẳng qua là vì bên không có dị năng giả nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh Đường Yên có không ít dị năng giả thực lực không kém nên đâu ai có thể nói trước được điều gì. Hạ Dĩnh trao đổi ánh mắt với Hạ Nhất bên cạnh, trong đôi mặt hai người đều là phức tạp, nặng nề.