Đường Yên yên lặng không nói gì, chỉ tập trung dùng dị năng áp chế sự xao động và nóng bỏng trong cơ thể. Cô lén nhìn Việt Kỳ, ngoại trừ hô hấp của anh có hơi gấp gáp thì vẻ mặt không có gì thay đổi, điều này khiến Đường Yên rất kinh ngạc, chẳng lẽ Việt Kỳ miễn dịch với thứ đồ chơi này? Hay là anh bất lực...
Vẻ ngoài của thân thể này không kém hơn nữa còn cực kì xinh đẹp, trong con như có dòng nước đang chuyển động mang theo phong tình vô hạn. Sau khi xuyên qua nhìn vào gương thì ngay cả Đường Yên cũng không khỏi gật đầu thầm cảm thán ngay cả phụ nữ như cô cũng không kìm được mà yêu thích. Mặt như hoa đào, da thịt như ngọc, nếu không là cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa kia Việt Kỳ thì Đường Yên sẽ thật sự hoài nghi Việt Kỳ không phải là đàn ông.
"Tìm thử xem, chắc hẳn trong phòng có thuốc giải độc." Mị Sắc không thể dùng quá nhiều, dễ dàng khiến cơ thể bị tổn thương nên bình thường khi mua Mị Sắc thì sẽ tặng thêm thuốc giải độc, tránh cho phát sinh tình huống dị thường. Vừa rồi nếu không phải Đường Yên đẩy anh thì anh thật sự sẽ phát cuồng nhào lên nuốt Đường Yên vào bụng. Môi Việt Kỳ hơi nhếch lên, liếm liếm cánh môi, khép chân lại che dấu giữa khác thường giữa hai chân.
Đường Yên cắn môi dưới khiến trong miệng tràn ra vị rỉ sắt. Hai tay hoạt động hết công suất tìm thuốc giải độc theo lời Việt Kỳ, ánh mắt thì cố gắng bỏ qua Việt Kỳ đang đứng ở góc phòng, tránh cho chính cô không nhịn được mà bổ nhào về phía Việt Kỳ. Cô không có biện pháp nào cả, thân thể này rất mẫn cảm mà ánh mắt nhiệt tình như lửa của Việt Kỳ cứ liên tục đảo qua người cô khiến cả người cô bất giác phát run. Đường Yên cắn chặt môi tránh cho phát ra bất kì thanh âm kỳ quái nào, hiện tại không phải là thời gian thích hớp. Trước có sói sau có hổ, hoàn toàn không thích hợp làm loại chuyện tình hài hòa nào đó.
Cô tin rằng Việt Kỳ cũng hiểu được điểm ấy nên hai người vẫn cô gắng duy trì bình tĩnh và khoảng cách.
"Thuốc giải độc có đặc điểm gì?" Đường Yên nhìn kệ thuốc ngã trên mặt đất, các loại thuốc khác nhau văng ra khắp nơi, cô không dám tùy tiện thử thuốc, ai biết trong những loại thuốc này có lẫn những thứ thuốc kích dục khác hay không? Dựa vào tính cách kì quái của chủ nhân khi trang trí căn phòng này thì khả năng đó cũng rất có thể xảy ra.
Thứ đồ chơi Mị Sắc này, Việt Kỳ đã từng nhìn thấy người khác dùng nó khi đang thi hành nhiệm vụ, anh nhíu mày lặng trong chốc lát, một lát sau nói: "Chắc là một loại thuốc có màu xanh." Hoa hồng lá xanh, thuốc Mị Sắc có màu màu đỏ, mùi ngọt ngào như vậy thuốc giải độc sẽ là màu xanh, mùi nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ở bên chân anh đó, đá đến đây." Tầm mắt Đường Yên dừng ở bình thuốc màu anh bên chân Việt Kỳ, hô hấp dồn dập, trong đầu liên tục hiện ra những suy nghĩ khác thường. Cô sắp áp chế không được nữa rồi, ánh mắt Đường Yên nhìn chằm chằm bình thuốc trên đất, không dám liếc nhìn Việt Kỳ: “Ừ… a..." Đường Yên cúi đầu, nhỏ giọng rên rỉ, cảm giác khác thường đã lan tràn khắp cơ thể cô
Việt Kỳ ngồi xuống, nhặt bình thuốc màu xanh ở bên chân lên đổ ra một nửa, sau khi nhấp thử một chút, cảm thấy ngọn lửa trong thân thể dần dần biến mất thì bất giác thở dài một hơi. Anh ngẩng đầu nhìn Đường Yên, ngọn lửa vừa mới biến mất lập tức bùng lên trở lại. Việt Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới lực hấp dẫn của Đường Yên đối với anh lại mạnh như vậy, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh mà trước nay anh luôn kiêu ngạo nhưng tình huống này làm cho Việt Kỳ bất giác cảm thấy tâm tình rất tốt.
"Chết tiệt!" Việt Kỳ không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, cất bước đi đến chỗ Đường Yên.
"A! Anh… anh... Nhanh lên một chút..." Đường Yên bất mãn nói, dùng ánh mắt ngập nước tức giận trừng Việt Kỳ khiến cả người Việt Kỳ không khỏi cứng đờ. Anh vươn tay ra ôm lấy eo Đường Yên, ngậm viên thuốc màu xanh sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hai người quấn quýt, dán chặt vào nhau... Rất ngọt! Rất mềm! Rất thoải mái!
Việt Kỳ há mồm ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngọt mà anh mơ ước đã lâu, đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào thăm dò khoang miệng Đường Yên sau đó dùng sức cạy mở khớp hàm của cô, cường thế chiếm đoạt khoang miệng cô. Đầu lưỡi anh tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Đường Yên nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ, cánh tay Việt Kỳ siết chặt lấy eo Đường Yên, dụ dỗ cô chơi đùa với anh.
"Ừ a..." Cả người Đường Yên không khỏi mềm nhũn, tùy ý để Việt Kỳ ôm lấy mình. Theo hô hấp lên xuống của Việt Kỳ, cô có thể cảm nhận được chỗ cực nóng kia, rõ ràng cô rất muốn khéo léo từ chối, lời đã đến đầu môi nhưng không thể nào phát ra tiếng được. (Gần hết rồi cũng ráng cho được @.@)
Giây lát sau, Việt Kỳ gác đầu lên vai Đường Yên, cố gắng đè nén dục vọng đang xao động ở trong lòng. Việt Kỳ nắm thật chặt quả đấm sau đó đấm mạnh vào vách tường phía sau Đường Yên: “Răng rắc..." Vách tường nứt ra sau đó sụp xuống, gió lạnh từ chỗ tường bị đổ thổi vào phòng.
Đường Yên hít thở sâu mấy hơi, lát sau hô hấp dần dần khôi phục lại bình thường. Cô đẩy Việt Kỳ vài cái để anh buông mình ra sau đó xoay người đánh giá động tĩnh bên kia vách tường. Lúc này mắt Đường Yên không khỏi mở to, kinh ngạc nhìn kho hàng rộng mênh mông trước mắt, mèo mù lại gặp chuột chết, đúng là không uổng công sức bọn họ bỏ ra khi đến đây.
"Chắc hẳn đây mới là kho quân nhu của căn cứ quân sự dưới đất!" Đường Yên nhíu mày, vẻ mặt có chút kích động nhìn kho hàng cực lớn trước mặt. Căn cứ quân sự dưới đất của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh chính là căn cứ quân sự dự bị của hải quân, chủ yếu dùng để theo dõi vùng biển xung quanh đây.
Lúc trước Phùng Khải Dương đã dùng mây đạn đạo cho nổ tung đê kè khiến toàn bộ núi Mậu Danh chìm trong biển nước. Bây giờ nếu muốn rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, ngoại trừ liên lạc với căn cứ Thanh Long bảo bên kia phái người lại đây đón thì cũng chỉ có tìm kho quân nhu ở căn cứ quân sự dưới đất, nơi đây là căn cứ quân sự dự bị của hải quân nên không có khả năng căn cứ quân sự dưới đất này không có tàu chiến hay thuyền được.
Nhưng mà lúc trước bọn họ đi vòng vo ở căn cứ quân sự dưới đất nhiều vòng như vậy lại mãi không tìm thấy tàu chiến hay con thuyền nào cả, chuyện này rất không thích hợp. Lúc này Đường Yên cố gắng kiễng chân liếc nhìn kho quân nhu cực lớn này, thì ra bọn họ tìm không thấy là do nó đã bị che giấu. Khó trách trong tác phẩm có nói đến sau khi Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã đoạt được quyền khống chế căn cứ Thanh Long thì không lâu sau đó đã làm cho căn cứ Thanh Long đứng đầu bốn căn cứ lớn một lần nữa, chắc hẳn chuyện đó hơn phân nửa là có liên quan đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này.
Trong không khí đột nhiên tản ra mùi máu tanh khác thường làm cho lông mày Đường Yên nhíu lại. Cô lập tức tinh thần lực cẩn thận tra xét xung quanh kho quân nhu. Đột nhiên tinh thần lực bị cản lại khiến ý thức Đường Yên chấn động, vùng ngực như bị đè ép, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Sao vậy?" Việt Kỳ cúi đầu hỏi.
Đường Yên lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, chỗ sâu trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cơ thể thon dài của Việt Kỳ dựa vào tường, nhìn chằm chằm Đường Yên, hoàn toàn không có để những người đối diện vào mắt. Ngoại trừ Đường Yên thì anh không muốn lãng phí thời gian và tinh thần với người khác, so với việc lãng phí đó thì không bằng nhìn Đường Yên thêm vài lần.
"Không có gì." Đường Yên lắc đầu nhưng đáy lòng lại không yên. Lúc trước cô đã nhận thấy Lưu Thấm Nhã có cái gì đó không đúng, hy vọng là cô suy nghĩ nhiều! Tuy nhiên từ trước tới nay trực giác của dị năng giả rất mẫn cảm nên Đường Yên không dám khinh thường. Khi vừa bước vào kho quân nhu này thì cô đã cảm giác được áp lực lẫn trong mùi máu tươi khiến cô lập tức nhớ lại gương mặt quỷ dị của Lưu Thấm Nhã. Lúc này động tác của Đường Yên lại càng cẩn thận hơn.
Trong thời gian này Đường Yên vẫn luôn liên lạc với đám người Hạ Bác nhưng đáng tiếc là không liên lạc được. Bên căn cứ Thanh Long cũng không tin tức, từ sau khi cô và Việt Kỳ rơi vào căn phòng kì lạ kia thì không nhìn thấy đám người Diệp Quân nữa, chuyện này không biết là họa hay phúc đây? Đường Yên nhíu mày trầm tư, khi bọn họ tiến vào địa phận Mậu Danh thì bên căn cứ Thanh Long đã phá hủy lối vào. Bây giờ bọn họ lại không liên lạc được với căn cứ Thanh Long, đê kè thì bị nổ tung, núi Mậu Danh bị nước bao phủ, hoàn toàn không biết được tình huống cụ thể bên ngoài. Dựa theo tính cách cẩn thận của Hạ Chu Tuất thì chỉ sợ đến lúc đó ông ta tình nguyện hy sinh Hạ Bác chứ không muốn phái người tới đây.
"Nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tao đấy." Phùng Khải Dương đứng ở trên nóc xe container, ánh mắt hiện lên kinh ngạc. Lưu Thấm Nhã im lặng đi theo bên cạnh Phùng Khải Dương, bên cạnh hắn còn có một con sư tử trắng cao lớn dũng mãnh đang nằm dài lười biếng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Buster trên vai Đường Yên. Đôi mắt xanh lam chợt lóe lên màu đỏ rồi biến mất, nó đứng dậy lắc lắc bộ lông rậm rạp trên người sau đó mở miệng phát ra tiếng gầm chấn động.
"Phùng Khải Dương?" Ánh mắt Đường Yên lóe lên, cô ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói. Quả nhiên nhìn thấy Phùng Khải Dương đang đứng ở phía trên container, phía bên phải hắn là Lưu Thấm Nhã, phía sau còn có bóng người, bên trái là một con sư tử màu trắng.
"Ồ!" Ánh mắt Phùng Khải Dương cực kì kinh ngạc nhìn Buster trên vai Đường Yên, Luân Ân là một con thú biến dị vô cùng hoàn mỹ, bất luận thực lực hay trí tuệ đều rất cao. Phùng Khải Dương vuốt cằm, nhìn chằm chằm Buster, nghi hoặc nói: "Thuần phục thú biến dị? Trên người Đường Yên còn che giấu bao nhiêu bí mật không muốn cho người ta biết đây?"
Hắn chậm rãi vuốt ve bộ lông của con sư tử trắng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đường Yên dưới tàu chiến, khi ánh mắt chậm rãi đảo qua Việt Kỳ kì thì con ngươi đen lập tức thay đổi. Bây giờ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã sớm mất đi khống chế, ngay cả hắn đều không thể ra lệnh được cho chúng nó. Trong lòng bàn tay Phùng Khải Dương đang nắm chặt một tinh thể màu xám tro lớn cỡ bằng móng tay, ngón tay hắn hơi dùng sức một chút bóp nát tinh thể đó sau đó tùy ý để bột vụn bay theo gió.
"Mày đã làm cái gì? Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Đường Yên lạnh lẽo nhìn Phùng Khải Dương, ngón cái hơi dùng sức đẩy vỏ kiếm ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Đường Yên không dám khinh thường, tuy kho quân nhu gần ngay trước mắt nhưng trái lại cô càng thêm bình tĩnh. Tuy rằng trong tay Từ Mục có bản vẽ mặt phẳng và bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự nhưng mấy thứ này là vật chết vả lại cho dù có thì cũng không giúp ích gì nhiều vì căn cứ quân sự dưới đất không có khả năng không có phòng hoặc lối đi bí mật.
"Không có gì, chẳng qua có chút nhàm chán khi chơi trò chơi với bọn đó. Chắc bây giờ bọn đó... đã chết rồi!" Phùng Khải Dương ác ý nói. Lúc hắn nói đến chữ chết thì cả người tản mát ra ác ý mãnh liệt. Sự sống chết của những người này hoàn toàn không đáng để hắn để trong lòng lại càng không có bất kỳ suy nghĩ hối hận hay mắc nợ nào.
"Hừ!" Đường Yên giận dữ, vung tay tạo thành vô số tia sét bổ thẳng xuống đầu Phùng Khải Dương, dị năng lôi điện hóa thành một con rồng sét khổng lồ dữ dằn lao thẳng tới Phùng Khải Dương, chỗ nó đi qua vẫn còn lại những tia lửa điện rất nhỏ.
Phùng Khải Dương giống như hoàn toàn không chú ý đến lôi điện đang bổ thẳng xuống đầu mình, bàn tay để bên người hắn nhẹ nhàng vung lên ngăn cản lôi điện ở bốn phía. Lôi điện phát ra tiếng “roẹt….xoẹt…” sau đó là tiếng ma sát trong không khí.
"Dị năng giả không khí!" Việt Kỳ liếc Phùng Khải Dương một cái, trong mắt lóe lên vẻ khác thường. Phùng Khải Dương vẫn luôn giấu kín dị năng của mình nên không ai biết hắn đã thức tỉnh dị năng gì. Không nghĩ tới hắn lại thức tỉnh dị năng không khí hơn nữa cấp bậc còn cao hơn Đường Yên một chút, chẳng trách hắn lại không biết sợ hãi đùa bỡn mọi người như vậy! Bây giờ dị năng giả cấp mười ở quân khu trung tâm cũng không nhiều, không ngờ Phùng Khải Dương lại là dị năng giả không khí cấp mười, quả thực không thể coi thường được.
Việt Kỳ tiến lên nửa bước, nghiêng người che ở phía trước Đường Yên, giọng nói lạnh lùng: "Em không phải là đối thủ của hắn, cho đến tận bây giờ thì vẫn chưa có dị năng giả không khí nào xuất hiện."
"Cấp bậc dị năng của hắn là bao nhiêu?" Đường Yên quay đầu lại nhìn Việt Kỳ, rất tò mò cấp bậc của hắn là bao nhiêu mà có thể dễ dàng ngăn cản chiêu tấn công bằng dị năng của cô, rốt cuộc Phùng Khải Dương còn che giấu bao nhiêu con át chủ bài nữa đây?
"Cấp mười." Việt Kỳ nói.
"Cấp mười!" Đồng tử Đường Yên co lại, bất giác liếm cánh môi dưới khô ráp. Cấp tám trung cấp còn cách cấp mười một đoạn rất xa, không nghĩ tới Phùng Khải Dương lại là dị năng giả cấp mười, khó trách hắn dám tùy ý làm bậy ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này. Không đúng, cho dù là dị năng giả cấp mười thì lượng lớn tang thi, thú biến dị ở căn cứ quân sự dưới đất này cũng không thể nào để cho hắn tự nhiên qua lại được, chắc chắn phương diện này còn có chuyện gì đó mà bọn họ không biết.
Phùng Khải Dương búng tay một cái, chỉ trong nháy mắt không khí xung quanh đã bị đè nén lại nhưng gương mặt lạnh lẽo của Đường Yên cũng không hiện lên vẻ kích động, khóe miệng Việt Kỳ thì hơi cong lên, hoàn toàn không kinh hoảng với những chuyện đang xảy ra. Người càng tài giỏi thì càng có thể sống sót lâu ở tận thế, ngay khi gặp gỡ Đường Yên ở Miêu Trại thì Việt Kỳ đã thấy Đường Yên rất quen mắt sau đó lập tức nhớ ra hai người đã từng chơi đùa với nhau hồi còn bé nên mới ra tay cứu một phen. Không ngờ sau khi quan sát và tiếp xúc thì bất giác bị cô hấp dẫn. Từ trước tới nay Việt Kỳ không phải là người bị ảnh hưởng bởi tình cảm nhưng mà khi gặp lại cô thì lại muốn cô luôn sánh vai cùng anh, ở tận thế cho dù thực lực của anh có mạnh như thế nào thì vẫn luôn có những nơi mà anh không thể nhìn thấy hay đến ngay được.
"Cẩn thận, dị năng không khí có thể tùy ý điều khiển không khí!" Việt Kỳ nhanh chóng nhắc nhở, cứng đối cứng dùng dị năng bức lui Phùng Khải Dương đang bày ra không gian phong tỏa.
Bên này vừa mới bắt đầu giao chiến thì ở bên kia bức tường đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
"Rầm…rầm..." Sau vài tiếng nổ mạnh thì bức tường bằng bê tông đã bị sụp đổ, lộ ra đoàn người ở phía bên kia. Thì là do Miêu Trạch dị năng hóa cánh tay, trực tiếp dùng nắm đấm đập bể bức tường, cậu ta vừa đập vừa gào ầm lên: "Từ Mục, có phải nơi này hay không?"
"Không chắc, trên bản kết cấu kiến trúc thì chỗ này rất quái dị." Giọng nói bình tĩnh của Từ Mục truyền đến từ phía sau lưng Miêu Trạch, theo sau đó còn có một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, tuy nhiên chắc hẳn không có nhiều người hiểu được mấy thuật ngữ chuyên nghiệp này nên Từ Mục cũng không thèm để ý, lầm bầm lầu bầu nói một mình.
Mạnh Lộ trào phúng lườm Miêu Trạch một cái, giọng nói lạnh lùng: "Ngu ngốc, chỉ biết lãng phí dị năng." Cậu ta vừa dứt lời thì đưa tay chạm vào vách tường, lợi dụng dị năng hệ thổ mở bức tường bê tông để lộ một lối đi có thể cho ba người cùng đi qua.
"Mạnh Lộ, cậu..." Miêu Trạch trợn mắt nhìn Mạnh Lộ, đang muốn tiếp tục cãi nhau thì đột nhiên nhìn thấy Đường Yên và Việt Kỳ đang đứng cách mình không xa nên cực kì kinh ngạc, quên mất cả cãi nhau, gào nói: "Chị Yên!"
Miêu Trạch và Mạnh Lộ là dị năng giả nhỏ tuổi nhất trong đội, hai người lại đi theo Đường Yên từ lâu nên đã sớm coi Đường Yên như là người thân của mình. Vài giờ trước, Đường Yên và Việt Kỳ đột nhiên rơi vào khe hở khiến mọi người trở tay không kịp. Nếu không là Diệp Quân ra tay áp chế không cho hai bọn họ mạnh động thì hai người đã sớm tách đội đi tìm Đường Yên rồi, làm gì chịu an phận đi theo đám người Diệp Quân giống như hiện tại.
"Chị không sao!" Đường Yên gật đầu, khi nhìn Miêu Trạch, Mạnh Lộ bình yên vô sự thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Tính tình cô rất nhạt nhẽo nhưng hai cậu nhóc này lại rất thích gây rối, mỗi lần đều là Miêu Trạch gây chuyện trước sau đó là cãi nhau với Mạnh Lộ. Tuy tính tình Mạnh Lộ trầm lắng nhưng khi ở chung một chỗ với Miêu Trạch thì lại giống như châm lửa đốt pháo, đụng nhẹ một cái cũng sẽ nổ mạnh.
"Chị Yên!" Động tác của Mạnh Lộ cũng không chậm hơn Miêu Trạch chút nào, cậu nhanh chóng đi đến chỗ Đường Yên sau đó an tĩnh lại.
"Ừ!" Đường Yên cẩn thận đánh giá hai người vài lần, sau khi chắc chắn trên người hai cậu đều chỉ bị chút vết thương ngoài da thì không nói thêm gì nữa. Ở tận tế nếu không bị thương là rất không thực tế, cái cần suy xét là mức độ nặng, nhẹ của vết thương mà thôi!
Đám người Diệp Quân, An Lộ im lặng đi đến phía sau Việt Kỳ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, không ai mở miệng nói chuyện vì bọn họ tin rằng dựa vào bản lĩnh của Việt Kỳ nhất định sẽ không thúc thủ vô sách, bị nhốt ở một chỗ như thế này.
"Liễu Như Nhị đâu rồi?" Đường Yên nhìn quét một vòng, không thấy Liễu Như Nhị thì không khỏi có chút kinh ngạc. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Bác có chút uể oải ở bên cạnh, sắc mặt Hạ Bác tái nhợt, chỗ cung mày vẫn còn vết móng vuốt, vết thương này mới bị cách đây không lâu, trên vết thương vẫn còn dính tơ máu.
"Đã chết rồi." Giọng của Hạ Bác rất thô ráp mang theo sát khí khó hiểu. Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh nhưng lạnh như băng, đến đây thì Đường Yên cũng hiểu nhất định sau khi cô rời khỏi đã xảy ra một ít chuyện mà cô không biết.
"Hừ! Chết đúng là lợi cho cô ta." Miêu Trạch hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo trào phúng. Loại phụ nữ tự tư tự lợi này chết càng sớm càng tốt. Ở thời điểm bản thân gặp nguy hiểm còn dám đẩy đồng đội ra ngoài làm lá chắn, nếu không phải Hạ Bác phản ứng mau lẹ thì công kích của con thú biến dị đó đã đủ để đào một cái lỗ lớn ở trên đầu anh ta rồi. Cô ta đến chết mà cũng không biết nhận sai, nếu để loại người như thế sống thì anh thật sự lo lắng về sau người bị đẩy ra ngoài làm lá chắn có phải là mình hay không.
Sau khi nghe Miêu Trạch kể lại thì đáy mắt Đường Yên không khỏi hiện lên vẻ phức tạp. Bản tính con người được thể hiện rõ nhất là trong thời khắc sống chết, cái chết của Liễu Như Nhị cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, cho dù cô ta không chết thì Hạ Bác cũng sẽ không để cô ta còn sống trở về căn cứ Thanh Long. Đường Yên nhìn thấy trong mắt Hạ Bác lóe lên sự thông suốt, cô tin rằng sau nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này thì tính cách Hạ Bác sẽ trở nên cứng cáp hơn cũng sẽ không tốt bụng như trước nưa.
Đường Yên lại suy nghĩ đến chuyện khi còn ở căn cứ Thanh Long, chẳng lẽ Hạ Chu Tuất thật sự không biết gì về tính tình hám lợi của Liễu Như Nhị sao? Về điểm này thì Đường Yên hoàn toàn không tin, Hạ Chu Tuất có thể từ một người bình thường ngồi vững trên vị trí thượng tướng thì sao có thể không có năng lực được. Lần này có lẽ ông ta đồng ý cho Hạ Bác tham gia vào nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là muốn tôi luyện Hạ Bác, nghĩ đến đây, Đường Yên không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Hạ Chu Tuất, nụ hoa trồng trong nhà ấm thì không cách nào khỏe mạnh trưởng thành được, lúc nào dã thú trên thảo nguyên cũng hung tàn, khát máu hơn động vật trong vườn thú nhưng cũng càng có thể thích ứng với sự thay đổi của thiên nhiên hơn.
"Lưu Thấm Nhã…" Hoàng Mô đứng ở phía sau bức tường, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đừng trên container, trong mắt toàn là tối tăm, lạnh lẽo. Có lẽ ở trong mắt người khác Hoàng Lão Tam là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, lưu manh vô lại nhưng ở trong mắt Hoàng Mô thì đó là người anh mà Hoàng Mô vô cùng kính yêu. Từ nhỏ cha mẹ hai người đã chết sớm, là Hoàng Lão Tam nuôi Hoàng Mô lớn lên, hồi còn nhỏ Hoàng Mô không hiểu chuyện nên thường đi gây chuyện thị phi khắp nơi, sau đó đều là Hoàng Lão Tam ra mặt xin lỗi thay anh ta. Có một lần Hoàng Mô gặp một đại ca trong giới hắc đạo, người nọ ngoan độc muốn chém đứt một bàn tay của Hoàng Mô, Hoàng Mô trốn đông trốn tây cuối cùng vẫn bị người nọ tìm được. Hoàng Lão Tam vì cứu Hoàng Mô mà không để ý đến tôn nghiêm, quỳ gối trước mặt đại ca kia câu xin, chui dưới đũng quần thậm chí còn bị đánh gãy một chân. Từ đó Hoàng Mô hoàn toàn tỉnh ngộ, thề sẽ không làm cho Hoàng Lão Tam lo lắng nữa, an phận thủ thường đi theo bên cạnh Hoàng Lão Tam bày mưu tính kế. Về sau chính Hoàng Mô đã giết chết đại ca nhưng một chân Hoàng Lão Tam đã bị tàn phế. Từ nhỏ đến lớn mặc kệ Hoàng Mô làm cái gì thì từ đầu đến cuối Hoàng Lão Tam cũng không có trách cứ anh ta nửa câu.
Ở bên ngoài căn cứ Thanh Long, khi Hoàng Mô nhìn thấy Hoàng Lão Tam lại vì cứu mình mà mất đi tính mạng thì Hoàng Mô oán hận Lưu Thấm Nhã đồng thời cũng thầm hận chính bản thân mình yếu đuối, nếu lúc đó anh ta mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa thôi nhưng... cho dù Hoàng Mô hối hận như thế nào thì Hoàng Lão Tam và những đồng đội đi theo hai người bọn họ từ căn cứ nhỏ đến đây đều chết hết, thậm chí tất cả đều chết không toàn thây còn Hoàng Mô ngay cả cơ hội nhặt xác bọn họ không có, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ bị đàn tang thi xé nát rồi nuốt vào bụng.
Cho dù là đến bây giờ chỉ cần Hoàng Mô vừa nhắm mắt thì bên tai sẽ lập tức vang lên tiếng gào thét thê thảm, giãy giụa trước khi Hoàng Lão Tam và đồng đội của anh ta chết. Nỗi hận đó sâu đến tận xương tủy, chỉ cần Lưu Thấm Nhã một ngày chưa chết thì ngày đó Hoàng Mô không cách nào sống yên ổn được.
Đường Yên nghe thấy Hoàng Mô gầm nhẹ, tuy vẻ mặt cô không thay đổi nhưng cô có thể cảm nhận được oán hận ngập trời sâu trong đáy lòng Hoàng Mô, không chết không ngừng! Đám người Diệp Quân cũng cảm nhận được oán hận mãnh liệt tản ra từ người Hoàng Mô nên không khỏi chấn động, bọn họ liếc nhìn Hoàng Mô sau đó ánh mắt dừng ở trên người Lưu Thấm Nhã. Ở trong đội Hoàng Mô không nói nhiều, ngay cả Lâm Tam luôn thích ở một mình cũng thể hiện hảo cảm với Hoàng Mô xem như là công nhận Hoàng Mô này rồi nên bọn họ không hề nghĩ tới một người như Hoàng Mô lại có thể tản ra sát khí kinh người như vậy. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã cũng không khỏi đề phòng hơn. Mối thù giữa Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã chỉ có ba người Đường Yên, Miêu Trạch, Mạnh Lộ biết nhưng bọn họ không có nói cho những người khác trong đội biết. Hoàng Mô đã nói đây chuyện của anh ta, anh ta muốn tự tay giết chết Lưu Thấm Nhã, không muốn dựa vào người khác.
"Hoàng Mô, mạng mày thật là cứng! Vậy mà vẫn còn sống, còn đám Hoàng Lão Tam thì sao?" Con ngươi đen của Lưu Thấm Nhã lóe lên ánh sáng đỏ quạch, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo nụ cười nhạt, cánh tay bị Đường Yên chặt đứt vẫn luôn giấu kín dưới lớp áo khoác dày nặng làm cho người ta không thể nhìn rõ dưới lớp áo khoác đấy là cánh tay bị cụt hay là có bí mật gì khác. Mặc dù Lưu Thấm Nhã mặc một cái áo khoác khá dày nhưng vẫn không thể che được đáng người mềm mại, đầy đà, tản ra hương vị phụ nữ của cô ta.
"Thấy tao còn sống mày rất thất vọng đúng không? Vì muốn báo đáp ân tình của mày nên cho dù xuống địa ngục tao cũng sẽ bò lên tìm mày “báo ân”." Hoàng Mô nghiến răng nói ra hai chữ “báo ân”, trong mắt lại tràn ra oán hận ghi tâm khắc cốt: “Thù đại ca không báo được thì cho dù tao xuống địa ngục cũng sống không được yên ổn!"
Trong giọng nói ấm ách lộ ra hơi thở thâm trầm làm cho sống lưng mọi người lạnh toát, khí lạnh từ lưng xâm nhập sâu vào tận xương tủy. Lưu Thấm Nhã đón nhận ánh mắt chứa đầy hận ý ngập trời của Hoàng Mô, thân thể bất giác run lên, khuôn mặt cũng thoáng cứng ngắc. Từ trước tới nay cô ta luôn có thói quen được những tên đàn ông bên cạnh nịnh hót và lấy lòng, chưa từng có người nào dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn cô ta nên trong mắt Lưu Thấm Nhã không khỏi lướt qua vẻ sợ hãi.
"Chuyện Hoàng Lão Tam chẳng có liên quan gì với tao, tao và bọn mày đều từ cùng một căn cứ, tại sao tao lại xuống tay với người bên mình được." Lưu Thấm Nhã hiên ngang lẫm liệt nói nhưng cả người lại tản ra tà khí, thỉnh thoảng bên trong mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn khí làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.
Đường Yên lặng im nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, hơi thở của Lưu Thấm Nhã có bảy tám phần tương tự Mã Lương. Đường Yên nhìn Lưu Thấm Nhã mà không khỏi rơi vào trầm tư...
"Phủi sạch thật! Thật đáng tiếc tao đã nghe kế hoạch của mày và Hình Liệt Phong không sót một chữ nào, Hình Liệt Phong bảo mày lợi dụng thân phận để tiếp cận bác sĩ Đường của tâm nghiên cứu sinh hóa, ý đồ của hắn mượn bàn tay mày để khống chế toàn bộ trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Lúc ấy chuyện mày và Đường Yên trở mặt chỉ có người trong căn cứ biết (khi nói căn cứ là căn cứ nhỏ ở mấy chương đầu, còn căn cứ Thanh Long sẽ ghi rõ, chẳng hiểu sao tác giả không đặt cái tên cho dễ gọi) cho nên sự tồn tại của bọn tao trở thành trở ngại cho kế hoạch của mày, chỉ có người chết thì miệng mới ngậm chặt được..." Giọng nói của Hoàng Mô lạnh như băng, gằn từng chứ một, ánh mắt sắc bén như dao cạo nhìn thẳng vào Lưu Thấm Nhã.
Sau khi nghe xong thì thân thể Đường Yên không khỏi run lên. Khi đọc tác phẩm thì cô rất tò mò vì sao bác sĩ Đường lại biết được tin tức Đường Yên chết, rõ ràng đám người Hoàng Lão Tam đã xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, vì sao bác sĩ Đường lại không biết gì cả, thì ra là lúc đám Hoàng Lão Tam đến căn cứ Thanh Long đã bị Lưu Thấm Nhã hạ thủ, tuy nhiên trong tác phẩm lại viết là Lưu Thấm Nhã không lấy mạng bọn họ, chỉ đuổi bọn họ rời khỏi căn cứ Thanh Long mà thôi, chắc do lúc trước Đường Yên quật khởi làm cho Lưu Thấm Nhã hoảng tay hoảng chân nên mới nổi sát tâm với đám người Hoàng Lão Tam, tính toán của Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã thật đúng là chặt chẽ kín kẽ.
Hiện tại cô chỉ tò mò một điều duy nhất là trong tác phẩm thì sau này Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ đi lên vị trí cao nhất nhưng vì sao đám người Việt Kỳ lại chưa từng xuất hiện ở quân khu trung tâm? Rốt cuộc Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã còn làm cái gì nữa? Đường Yên hít sâu một hơi, cô vẫn luôn cảm thấy Lưu Thấm Nhã một ngày chưa chết thì ngày sâu nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện xấu.
"Tao cũng là người họ Đường, tuyệt đối không tồn tại cái gọi là lợi dụng thân phận để tiếp cận ông. Trung tâm nghiên cứu sinh hóa thuộc là về căn cứ Thanh Long, càng không tồn tại cái gọi là nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở trong tay." Lưu Thấm Nhã chỉ cần nói hai ba câu là đã tẩy sạch bản thân mình, ánh mắt hiện lên vẻ không hiểu nhìn về phía Đường Yên nhưng sâu bên trong lại là điên cuồng, chấp niệm.
"Mày cũng xứng là người nhà họ Đường sao?" Đường Yên lạnh lùng trào phúng, trong tác phẩm có nói nhà họ Đường nuôi dưỡng Lưu Thấm Nhã mười mấy năm cuối cùng lại bị lợi dụng một cách triệt để Lưu Thấm Nhã, đầu tiên là đoạt vòng tay bạch ngọc rồi hại chết Đường Yên, sau đó đến căn cứ Thanh Long lừa gạt bác sĩ Đường, lợi dụng sự tin cậy của bác sĩ Đường để nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa trong tay, cuối cùng chiếm lấy tư liệu tinh tu luyện thần lực trong tay bác sĩ Đường rồi sát hại ông. Sau đó cô ta tuyên bố bác sĩ Đường vì lấy thân thử bệnh độc tang thi nên bị lây nhiễm cuối cùng tự sát... Như vậy cô ta không chỉ có được lợi mà còn có tiếng thơm, quả nhiên là lợi cả đôi đường.
Đường Yên không thèm để ý đến khuôn mặt âm trầm của Lưu Thấm Nhã, giọng điệu vẫn lạnh lùng trào phúng như trước. Cô không phải là Đường Yên kiếp trước, sẽ không vì mấy câu của Lưu Thấm Nhã mà bị thuyết phục, hai người bọn họ đã nhiều phen chiến đấu đến tôi chết cô sống nên cho dù cô muốn ngừng thì nhất định Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không dừng tay. Bất kể là vì vòng tay bạch ngọc hay là những thứ khác. Lưu Thấm Nhã tuyết đối không để cho cô sống sót và cô cũng vậy.
"Hú…hú..." Đường Yên vừa nói xong thì đột nhiên toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất vang lên tiếng còi báo động chói tai. Chỉ khi căn cứ quân sự ở mức cảnh báo màu đỏ thì còi báo động mới được khởi động.
"Không thể nào, ở căn cứ quân sự dưới đất cũng có mây đạn đạo." Hai tay Từ Mục cứng ngắc, nắm chặt máy tính trong tay, anh nhìn đèn tín hiệu của căn cứ quân sự dưới đất sáng lên màu đỏ trên máy vi tính, khuôn mặt xanh mét.
"Tiếp tục nào, mười phút sau cả căn cứ quân sự này sẽ hóa thành cái biển lửa, oành... Sau đó biến mất!" Phùng Khải Dương híp mắt, hưng phấn dùng hai tay miêu tả những chuyện sắp xảy ra, trong mắt ẩn chứa điên cuồng.
"Đồ điên!" An Du khinh bỉ liếc Phùng Khải Dương một cái sau đó lo lắng nhìn Việt Kỳ.
"Em thu thập quân nhu đi, để anh ra tay." Việt Kỳ trầm giọng nói. Phùng Khải Dương không có khả năng để lại tàn cuộc như vậy, kia nhất định phía sau cánh cửa kia có đường cho tàu chiến ra bên ngoài, chỉ cần giành lại quyền khống chế tàu chiến thì việc rời khỏi căn cứ quân sự dưới đất không là vấn đề nữa.
Vẻ ngoài của thân thể này không kém hơn nữa còn cực kì xinh đẹp, trong con như có dòng nước đang chuyển động mang theo phong tình vô hạn. Sau khi xuyên qua nhìn vào gương thì ngay cả Đường Yên cũng không khỏi gật đầu thầm cảm thán ngay cả phụ nữ như cô cũng không kìm được mà yêu thích. Mặt như hoa đào, da thịt như ngọc, nếu không là cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa kia Việt Kỳ thì Đường Yên sẽ thật sự hoài nghi Việt Kỳ không phải là đàn ông.
"Tìm thử xem, chắc hẳn trong phòng có thuốc giải độc." Mị Sắc không thể dùng quá nhiều, dễ dàng khiến cơ thể bị tổn thương nên bình thường khi mua Mị Sắc thì sẽ tặng thêm thuốc giải độc, tránh cho phát sinh tình huống dị thường. Vừa rồi nếu không phải Đường Yên đẩy anh thì anh thật sự sẽ phát cuồng nhào lên nuốt Đường Yên vào bụng. Môi Việt Kỳ hơi nhếch lên, liếm liếm cánh môi, khép chân lại che dấu giữa khác thường giữa hai chân.
Đường Yên cắn môi dưới khiến trong miệng tràn ra vị rỉ sắt. Hai tay hoạt động hết công suất tìm thuốc giải độc theo lời Việt Kỳ, ánh mắt thì cố gắng bỏ qua Việt Kỳ đang đứng ở góc phòng, tránh cho chính cô không nhịn được mà bổ nhào về phía Việt Kỳ. Cô không có biện pháp nào cả, thân thể này rất mẫn cảm mà ánh mắt nhiệt tình như lửa của Việt Kỳ cứ liên tục đảo qua người cô khiến cả người cô bất giác phát run. Đường Yên cắn chặt môi tránh cho phát ra bất kì thanh âm kỳ quái nào, hiện tại không phải là thời gian thích hớp. Trước có sói sau có hổ, hoàn toàn không thích hợp làm loại chuyện tình hài hòa nào đó.
Cô tin rằng Việt Kỳ cũng hiểu được điểm ấy nên hai người vẫn cô gắng duy trì bình tĩnh và khoảng cách.
"Thuốc giải độc có đặc điểm gì?" Đường Yên nhìn kệ thuốc ngã trên mặt đất, các loại thuốc khác nhau văng ra khắp nơi, cô không dám tùy tiện thử thuốc, ai biết trong những loại thuốc này có lẫn những thứ thuốc kích dục khác hay không? Dựa vào tính cách kì quái của chủ nhân khi trang trí căn phòng này thì khả năng đó cũng rất có thể xảy ra.
Thứ đồ chơi Mị Sắc này, Việt Kỳ đã từng nhìn thấy người khác dùng nó khi đang thi hành nhiệm vụ, anh nhíu mày lặng trong chốc lát, một lát sau nói: "Chắc là một loại thuốc có màu xanh." Hoa hồng lá xanh, thuốc Mị Sắc có màu màu đỏ, mùi ngọt ngào như vậy thuốc giải độc sẽ là màu xanh, mùi nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ở bên chân anh đó, đá đến đây." Tầm mắt Đường Yên dừng ở bình thuốc màu anh bên chân Việt Kỳ, hô hấp dồn dập, trong đầu liên tục hiện ra những suy nghĩ khác thường. Cô sắp áp chế không được nữa rồi, ánh mắt Đường Yên nhìn chằm chằm bình thuốc trên đất, không dám liếc nhìn Việt Kỳ: “Ừ… a..." Đường Yên cúi đầu, nhỏ giọng rên rỉ, cảm giác khác thường đã lan tràn khắp cơ thể cô
Việt Kỳ ngồi xuống, nhặt bình thuốc màu xanh ở bên chân lên đổ ra một nửa, sau khi nhấp thử một chút, cảm thấy ngọn lửa trong thân thể dần dần biến mất thì bất giác thở dài một hơi. Anh ngẩng đầu nhìn Đường Yên, ngọn lửa vừa mới biến mất lập tức bùng lên trở lại. Việt Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới lực hấp dẫn của Đường Yên đối với anh lại mạnh như vậy, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh mà trước nay anh luôn kiêu ngạo nhưng tình huống này làm cho Việt Kỳ bất giác cảm thấy tâm tình rất tốt.
"Chết tiệt!" Việt Kỳ không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, cất bước đi đến chỗ Đường Yên.
"A! Anh… anh... Nhanh lên một chút..." Đường Yên bất mãn nói, dùng ánh mắt ngập nước tức giận trừng Việt Kỳ khiến cả người Việt Kỳ không khỏi cứng đờ. Anh vươn tay ra ôm lấy eo Đường Yên, ngậm viên thuốc màu xanh sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hai người quấn quýt, dán chặt vào nhau... Rất ngọt! Rất mềm! Rất thoải mái!
Việt Kỳ há mồm ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngọt mà anh mơ ước đã lâu, đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào thăm dò khoang miệng Đường Yên sau đó dùng sức cạy mở khớp hàm của cô, cường thế chiếm đoạt khoang miệng cô. Đầu lưỡi anh tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Đường Yên nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ, cánh tay Việt Kỳ siết chặt lấy eo Đường Yên, dụ dỗ cô chơi đùa với anh.
"Ừ a..." Cả người Đường Yên không khỏi mềm nhũn, tùy ý để Việt Kỳ ôm lấy mình. Theo hô hấp lên xuống của Việt Kỳ, cô có thể cảm nhận được chỗ cực nóng kia, rõ ràng cô rất muốn khéo léo từ chối, lời đã đến đầu môi nhưng không thể nào phát ra tiếng được. (Gần hết rồi cũng ráng cho được @.@)
Giây lát sau, Việt Kỳ gác đầu lên vai Đường Yên, cố gắng đè nén dục vọng đang xao động ở trong lòng. Việt Kỳ nắm thật chặt quả đấm sau đó đấm mạnh vào vách tường phía sau Đường Yên: “Răng rắc..." Vách tường nứt ra sau đó sụp xuống, gió lạnh từ chỗ tường bị đổ thổi vào phòng.
Đường Yên hít thở sâu mấy hơi, lát sau hô hấp dần dần khôi phục lại bình thường. Cô đẩy Việt Kỳ vài cái để anh buông mình ra sau đó xoay người đánh giá động tĩnh bên kia vách tường. Lúc này mắt Đường Yên không khỏi mở to, kinh ngạc nhìn kho hàng rộng mênh mông trước mắt, mèo mù lại gặp chuột chết, đúng là không uổng công sức bọn họ bỏ ra khi đến đây.
"Chắc hẳn đây mới là kho quân nhu của căn cứ quân sự dưới đất!" Đường Yên nhíu mày, vẻ mặt có chút kích động nhìn kho hàng cực lớn trước mặt. Căn cứ quân sự dưới đất của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh chính là căn cứ quân sự dự bị của hải quân, chủ yếu dùng để theo dõi vùng biển xung quanh đây.
Lúc trước Phùng Khải Dương đã dùng mây đạn đạo cho nổ tung đê kè khiến toàn bộ núi Mậu Danh chìm trong biển nước. Bây giờ nếu muốn rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, ngoại trừ liên lạc với căn cứ Thanh Long bảo bên kia phái người lại đây đón thì cũng chỉ có tìm kho quân nhu ở căn cứ quân sự dưới đất, nơi đây là căn cứ quân sự dự bị của hải quân nên không có khả năng căn cứ quân sự dưới đất này không có tàu chiến hay thuyền được.
Nhưng mà lúc trước bọn họ đi vòng vo ở căn cứ quân sự dưới đất nhiều vòng như vậy lại mãi không tìm thấy tàu chiến hay con thuyền nào cả, chuyện này rất không thích hợp. Lúc này Đường Yên cố gắng kiễng chân liếc nhìn kho quân nhu cực lớn này, thì ra bọn họ tìm không thấy là do nó đã bị che giấu. Khó trách trong tác phẩm có nói đến sau khi Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã đoạt được quyền khống chế căn cứ Thanh Long thì không lâu sau đó đã làm cho căn cứ Thanh Long đứng đầu bốn căn cứ lớn một lần nữa, chắc hẳn chuyện đó hơn phân nửa là có liên quan đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này.
Trong không khí đột nhiên tản ra mùi máu tanh khác thường làm cho lông mày Đường Yên nhíu lại. Cô lập tức tinh thần lực cẩn thận tra xét xung quanh kho quân nhu. Đột nhiên tinh thần lực bị cản lại khiến ý thức Đường Yên chấn động, vùng ngực như bị đè ép, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Sao vậy?" Việt Kỳ cúi đầu hỏi.
Đường Yên lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, chỗ sâu trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cơ thể thon dài của Việt Kỳ dựa vào tường, nhìn chằm chằm Đường Yên, hoàn toàn không có để những người đối diện vào mắt. Ngoại trừ Đường Yên thì anh không muốn lãng phí thời gian và tinh thần với người khác, so với việc lãng phí đó thì không bằng nhìn Đường Yên thêm vài lần.
"Không có gì." Đường Yên lắc đầu nhưng đáy lòng lại không yên. Lúc trước cô đã nhận thấy Lưu Thấm Nhã có cái gì đó không đúng, hy vọng là cô suy nghĩ nhiều! Tuy nhiên từ trước tới nay trực giác của dị năng giả rất mẫn cảm nên Đường Yên không dám khinh thường. Khi vừa bước vào kho quân nhu này thì cô đã cảm giác được áp lực lẫn trong mùi máu tươi khiến cô lập tức nhớ lại gương mặt quỷ dị của Lưu Thấm Nhã. Lúc này động tác của Đường Yên lại càng cẩn thận hơn.
Trong thời gian này Đường Yên vẫn luôn liên lạc với đám người Hạ Bác nhưng đáng tiếc là không liên lạc được. Bên căn cứ Thanh Long cũng không tin tức, từ sau khi cô và Việt Kỳ rơi vào căn phòng kì lạ kia thì không nhìn thấy đám người Diệp Quân nữa, chuyện này không biết là họa hay phúc đây? Đường Yên nhíu mày trầm tư, khi bọn họ tiến vào địa phận Mậu Danh thì bên căn cứ Thanh Long đã phá hủy lối vào. Bây giờ bọn họ lại không liên lạc được với căn cứ Thanh Long, đê kè thì bị nổ tung, núi Mậu Danh bị nước bao phủ, hoàn toàn không biết được tình huống cụ thể bên ngoài. Dựa theo tính cách cẩn thận của Hạ Chu Tuất thì chỉ sợ đến lúc đó ông ta tình nguyện hy sinh Hạ Bác chứ không muốn phái người tới đây.
"Nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tao đấy." Phùng Khải Dương đứng ở trên nóc xe container, ánh mắt hiện lên kinh ngạc. Lưu Thấm Nhã im lặng đi theo bên cạnh Phùng Khải Dương, bên cạnh hắn còn có một con sư tử trắng cao lớn dũng mãnh đang nằm dài lười biếng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Buster trên vai Đường Yên. Đôi mắt xanh lam chợt lóe lên màu đỏ rồi biến mất, nó đứng dậy lắc lắc bộ lông rậm rạp trên người sau đó mở miệng phát ra tiếng gầm chấn động.
"Phùng Khải Dương?" Ánh mắt Đường Yên lóe lên, cô ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói. Quả nhiên nhìn thấy Phùng Khải Dương đang đứng ở phía trên container, phía bên phải hắn là Lưu Thấm Nhã, phía sau còn có bóng người, bên trái là một con sư tử màu trắng.
"Ồ!" Ánh mắt Phùng Khải Dương cực kì kinh ngạc nhìn Buster trên vai Đường Yên, Luân Ân là một con thú biến dị vô cùng hoàn mỹ, bất luận thực lực hay trí tuệ đều rất cao. Phùng Khải Dương vuốt cằm, nhìn chằm chằm Buster, nghi hoặc nói: "Thuần phục thú biến dị? Trên người Đường Yên còn che giấu bao nhiêu bí mật không muốn cho người ta biết đây?"
Hắn chậm rãi vuốt ve bộ lông của con sư tử trắng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đường Yên dưới tàu chiến, khi ánh mắt chậm rãi đảo qua Việt Kỳ kì thì con ngươi đen lập tức thay đổi. Bây giờ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã sớm mất đi khống chế, ngay cả hắn đều không thể ra lệnh được cho chúng nó. Trong lòng bàn tay Phùng Khải Dương đang nắm chặt một tinh thể màu xám tro lớn cỡ bằng móng tay, ngón tay hắn hơi dùng sức một chút bóp nát tinh thể đó sau đó tùy ý để bột vụn bay theo gió.
"Mày đã làm cái gì? Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Đường Yên lạnh lẽo nhìn Phùng Khải Dương, ngón cái hơi dùng sức đẩy vỏ kiếm ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Đường Yên không dám khinh thường, tuy kho quân nhu gần ngay trước mắt nhưng trái lại cô càng thêm bình tĩnh. Tuy rằng trong tay Từ Mục có bản vẽ mặt phẳng và bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự nhưng mấy thứ này là vật chết vả lại cho dù có thì cũng không giúp ích gì nhiều vì căn cứ quân sự dưới đất không có khả năng không có phòng hoặc lối đi bí mật.
"Không có gì, chẳng qua có chút nhàm chán khi chơi trò chơi với bọn đó. Chắc bây giờ bọn đó... đã chết rồi!" Phùng Khải Dương ác ý nói. Lúc hắn nói đến chữ chết thì cả người tản mát ra ác ý mãnh liệt. Sự sống chết của những người này hoàn toàn không đáng để hắn để trong lòng lại càng không có bất kỳ suy nghĩ hối hận hay mắc nợ nào.
"Hừ!" Đường Yên giận dữ, vung tay tạo thành vô số tia sét bổ thẳng xuống đầu Phùng Khải Dương, dị năng lôi điện hóa thành một con rồng sét khổng lồ dữ dằn lao thẳng tới Phùng Khải Dương, chỗ nó đi qua vẫn còn lại những tia lửa điện rất nhỏ.
Phùng Khải Dương giống như hoàn toàn không chú ý đến lôi điện đang bổ thẳng xuống đầu mình, bàn tay để bên người hắn nhẹ nhàng vung lên ngăn cản lôi điện ở bốn phía. Lôi điện phát ra tiếng “roẹt….xoẹt…” sau đó là tiếng ma sát trong không khí.
"Dị năng giả không khí!" Việt Kỳ liếc Phùng Khải Dương một cái, trong mắt lóe lên vẻ khác thường. Phùng Khải Dương vẫn luôn giấu kín dị năng của mình nên không ai biết hắn đã thức tỉnh dị năng gì. Không nghĩ tới hắn lại thức tỉnh dị năng không khí hơn nữa cấp bậc còn cao hơn Đường Yên một chút, chẳng trách hắn lại không biết sợ hãi đùa bỡn mọi người như vậy! Bây giờ dị năng giả cấp mười ở quân khu trung tâm cũng không nhiều, không ngờ Phùng Khải Dương lại là dị năng giả không khí cấp mười, quả thực không thể coi thường được.
Việt Kỳ tiến lên nửa bước, nghiêng người che ở phía trước Đường Yên, giọng nói lạnh lùng: "Em không phải là đối thủ của hắn, cho đến tận bây giờ thì vẫn chưa có dị năng giả không khí nào xuất hiện."
"Cấp bậc dị năng của hắn là bao nhiêu?" Đường Yên quay đầu lại nhìn Việt Kỳ, rất tò mò cấp bậc của hắn là bao nhiêu mà có thể dễ dàng ngăn cản chiêu tấn công bằng dị năng của cô, rốt cuộc Phùng Khải Dương còn che giấu bao nhiêu con át chủ bài nữa đây?
"Cấp mười." Việt Kỳ nói.
"Cấp mười!" Đồng tử Đường Yên co lại, bất giác liếm cánh môi dưới khô ráp. Cấp tám trung cấp còn cách cấp mười một đoạn rất xa, không nghĩ tới Phùng Khải Dương lại là dị năng giả cấp mười, khó trách hắn dám tùy ý làm bậy ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này. Không đúng, cho dù là dị năng giả cấp mười thì lượng lớn tang thi, thú biến dị ở căn cứ quân sự dưới đất này cũng không thể nào để cho hắn tự nhiên qua lại được, chắc chắn phương diện này còn có chuyện gì đó mà bọn họ không biết.
Phùng Khải Dương búng tay một cái, chỉ trong nháy mắt không khí xung quanh đã bị đè nén lại nhưng gương mặt lạnh lẽo của Đường Yên cũng không hiện lên vẻ kích động, khóe miệng Việt Kỳ thì hơi cong lên, hoàn toàn không kinh hoảng với những chuyện đang xảy ra. Người càng tài giỏi thì càng có thể sống sót lâu ở tận thế, ngay khi gặp gỡ Đường Yên ở Miêu Trại thì Việt Kỳ đã thấy Đường Yên rất quen mắt sau đó lập tức nhớ ra hai người đã từng chơi đùa với nhau hồi còn bé nên mới ra tay cứu một phen. Không ngờ sau khi quan sát và tiếp xúc thì bất giác bị cô hấp dẫn. Từ trước tới nay Việt Kỳ không phải là người bị ảnh hưởng bởi tình cảm nhưng mà khi gặp lại cô thì lại muốn cô luôn sánh vai cùng anh, ở tận thế cho dù thực lực của anh có mạnh như thế nào thì vẫn luôn có những nơi mà anh không thể nhìn thấy hay đến ngay được.
"Cẩn thận, dị năng không khí có thể tùy ý điều khiển không khí!" Việt Kỳ nhanh chóng nhắc nhở, cứng đối cứng dùng dị năng bức lui Phùng Khải Dương đang bày ra không gian phong tỏa.
Bên này vừa mới bắt đầu giao chiến thì ở bên kia bức tường đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
"Rầm…rầm..." Sau vài tiếng nổ mạnh thì bức tường bằng bê tông đã bị sụp đổ, lộ ra đoàn người ở phía bên kia. Thì là do Miêu Trạch dị năng hóa cánh tay, trực tiếp dùng nắm đấm đập bể bức tường, cậu ta vừa đập vừa gào ầm lên: "Từ Mục, có phải nơi này hay không?"
"Không chắc, trên bản kết cấu kiến trúc thì chỗ này rất quái dị." Giọng nói bình tĩnh của Từ Mục truyền đến từ phía sau lưng Miêu Trạch, theo sau đó còn có một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, tuy nhiên chắc hẳn không có nhiều người hiểu được mấy thuật ngữ chuyên nghiệp này nên Từ Mục cũng không thèm để ý, lầm bầm lầu bầu nói một mình.
Mạnh Lộ trào phúng lườm Miêu Trạch một cái, giọng nói lạnh lùng: "Ngu ngốc, chỉ biết lãng phí dị năng." Cậu ta vừa dứt lời thì đưa tay chạm vào vách tường, lợi dụng dị năng hệ thổ mở bức tường bê tông để lộ một lối đi có thể cho ba người cùng đi qua.
"Mạnh Lộ, cậu..." Miêu Trạch trợn mắt nhìn Mạnh Lộ, đang muốn tiếp tục cãi nhau thì đột nhiên nhìn thấy Đường Yên và Việt Kỳ đang đứng cách mình không xa nên cực kì kinh ngạc, quên mất cả cãi nhau, gào nói: "Chị Yên!"
Miêu Trạch và Mạnh Lộ là dị năng giả nhỏ tuổi nhất trong đội, hai người lại đi theo Đường Yên từ lâu nên đã sớm coi Đường Yên như là người thân của mình. Vài giờ trước, Đường Yên và Việt Kỳ đột nhiên rơi vào khe hở khiến mọi người trở tay không kịp. Nếu không là Diệp Quân ra tay áp chế không cho hai bọn họ mạnh động thì hai người đã sớm tách đội đi tìm Đường Yên rồi, làm gì chịu an phận đi theo đám người Diệp Quân giống như hiện tại.
"Chị không sao!" Đường Yên gật đầu, khi nhìn Miêu Trạch, Mạnh Lộ bình yên vô sự thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Tính tình cô rất nhạt nhẽo nhưng hai cậu nhóc này lại rất thích gây rối, mỗi lần đều là Miêu Trạch gây chuyện trước sau đó là cãi nhau với Mạnh Lộ. Tuy tính tình Mạnh Lộ trầm lắng nhưng khi ở chung một chỗ với Miêu Trạch thì lại giống như châm lửa đốt pháo, đụng nhẹ một cái cũng sẽ nổ mạnh.
"Chị Yên!" Động tác của Mạnh Lộ cũng không chậm hơn Miêu Trạch chút nào, cậu nhanh chóng đi đến chỗ Đường Yên sau đó an tĩnh lại.
"Ừ!" Đường Yên cẩn thận đánh giá hai người vài lần, sau khi chắc chắn trên người hai cậu đều chỉ bị chút vết thương ngoài da thì không nói thêm gì nữa. Ở tận tế nếu không bị thương là rất không thực tế, cái cần suy xét là mức độ nặng, nhẹ của vết thương mà thôi!
Đám người Diệp Quân, An Lộ im lặng đi đến phía sau Việt Kỳ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, không ai mở miệng nói chuyện vì bọn họ tin rằng dựa vào bản lĩnh của Việt Kỳ nhất định sẽ không thúc thủ vô sách, bị nhốt ở một chỗ như thế này.
"Liễu Như Nhị đâu rồi?" Đường Yên nhìn quét một vòng, không thấy Liễu Như Nhị thì không khỏi có chút kinh ngạc. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Bác có chút uể oải ở bên cạnh, sắc mặt Hạ Bác tái nhợt, chỗ cung mày vẫn còn vết móng vuốt, vết thương này mới bị cách đây không lâu, trên vết thương vẫn còn dính tơ máu.
"Đã chết rồi." Giọng của Hạ Bác rất thô ráp mang theo sát khí khó hiểu. Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh nhưng lạnh như băng, đến đây thì Đường Yên cũng hiểu nhất định sau khi cô rời khỏi đã xảy ra một ít chuyện mà cô không biết.
"Hừ! Chết đúng là lợi cho cô ta." Miêu Trạch hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo trào phúng. Loại phụ nữ tự tư tự lợi này chết càng sớm càng tốt. Ở thời điểm bản thân gặp nguy hiểm còn dám đẩy đồng đội ra ngoài làm lá chắn, nếu không phải Hạ Bác phản ứng mau lẹ thì công kích của con thú biến dị đó đã đủ để đào một cái lỗ lớn ở trên đầu anh ta rồi. Cô ta đến chết mà cũng không biết nhận sai, nếu để loại người như thế sống thì anh thật sự lo lắng về sau người bị đẩy ra ngoài làm lá chắn có phải là mình hay không.
Sau khi nghe Miêu Trạch kể lại thì đáy mắt Đường Yên không khỏi hiện lên vẻ phức tạp. Bản tính con người được thể hiện rõ nhất là trong thời khắc sống chết, cái chết của Liễu Như Nhị cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, cho dù cô ta không chết thì Hạ Bác cũng sẽ không để cô ta còn sống trở về căn cứ Thanh Long. Đường Yên nhìn thấy trong mắt Hạ Bác lóe lên sự thông suốt, cô tin rằng sau nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này thì tính cách Hạ Bác sẽ trở nên cứng cáp hơn cũng sẽ không tốt bụng như trước nưa.
Đường Yên lại suy nghĩ đến chuyện khi còn ở căn cứ Thanh Long, chẳng lẽ Hạ Chu Tuất thật sự không biết gì về tính tình hám lợi của Liễu Như Nhị sao? Về điểm này thì Đường Yên hoàn toàn không tin, Hạ Chu Tuất có thể từ một người bình thường ngồi vững trên vị trí thượng tướng thì sao có thể không có năng lực được. Lần này có lẽ ông ta đồng ý cho Hạ Bác tham gia vào nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là muốn tôi luyện Hạ Bác, nghĩ đến đây, Đường Yên không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Hạ Chu Tuất, nụ hoa trồng trong nhà ấm thì không cách nào khỏe mạnh trưởng thành được, lúc nào dã thú trên thảo nguyên cũng hung tàn, khát máu hơn động vật trong vườn thú nhưng cũng càng có thể thích ứng với sự thay đổi của thiên nhiên hơn.
"Lưu Thấm Nhã…" Hoàng Mô đứng ở phía sau bức tường, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đừng trên container, trong mắt toàn là tối tăm, lạnh lẽo. Có lẽ ở trong mắt người khác Hoàng Lão Tam là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, lưu manh vô lại nhưng ở trong mắt Hoàng Mô thì đó là người anh mà Hoàng Mô vô cùng kính yêu. Từ nhỏ cha mẹ hai người đã chết sớm, là Hoàng Lão Tam nuôi Hoàng Mô lớn lên, hồi còn nhỏ Hoàng Mô không hiểu chuyện nên thường đi gây chuyện thị phi khắp nơi, sau đó đều là Hoàng Lão Tam ra mặt xin lỗi thay anh ta. Có một lần Hoàng Mô gặp một đại ca trong giới hắc đạo, người nọ ngoan độc muốn chém đứt một bàn tay của Hoàng Mô, Hoàng Mô trốn đông trốn tây cuối cùng vẫn bị người nọ tìm được. Hoàng Lão Tam vì cứu Hoàng Mô mà không để ý đến tôn nghiêm, quỳ gối trước mặt đại ca kia câu xin, chui dưới đũng quần thậm chí còn bị đánh gãy một chân. Từ đó Hoàng Mô hoàn toàn tỉnh ngộ, thề sẽ không làm cho Hoàng Lão Tam lo lắng nữa, an phận thủ thường đi theo bên cạnh Hoàng Lão Tam bày mưu tính kế. Về sau chính Hoàng Mô đã giết chết đại ca nhưng một chân Hoàng Lão Tam đã bị tàn phế. Từ nhỏ đến lớn mặc kệ Hoàng Mô làm cái gì thì từ đầu đến cuối Hoàng Lão Tam cũng không có trách cứ anh ta nửa câu.
Ở bên ngoài căn cứ Thanh Long, khi Hoàng Mô nhìn thấy Hoàng Lão Tam lại vì cứu mình mà mất đi tính mạng thì Hoàng Mô oán hận Lưu Thấm Nhã đồng thời cũng thầm hận chính bản thân mình yếu đuối, nếu lúc đó anh ta mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa thôi nhưng... cho dù Hoàng Mô hối hận như thế nào thì Hoàng Lão Tam và những đồng đội đi theo hai người bọn họ từ căn cứ nhỏ đến đây đều chết hết, thậm chí tất cả đều chết không toàn thây còn Hoàng Mô ngay cả cơ hội nhặt xác bọn họ không có, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ bị đàn tang thi xé nát rồi nuốt vào bụng.
Cho dù là đến bây giờ chỉ cần Hoàng Mô vừa nhắm mắt thì bên tai sẽ lập tức vang lên tiếng gào thét thê thảm, giãy giụa trước khi Hoàng Lão Tam và đồng đội của anh ta chết. Nỗi hận đó sâu đến tận xương tủy, chỉ cần Lưu Thấm Nhã một ngày chưa chết thì ngày đó Hoàng Mô không cách nào sống yên ổn được.
Đường Yên nghe thấy Hoàng Mô gầm nhẹ, tuy vẻ mặt cô không thay đổi nhưng cô có thể cảm nhận được oán hận ngập trời sâu trong đáy lòng Hoàng Mô, không chết không ngừng! Đám người Diệp Quân cũng cảm nhận được oán hận mãnh liệt tản ra từ người Hoàng Mô nên không khỏi chấn động, bọn họ liếc nhìn Hoàng Mô sau đó ánh mắt dừng ở trên người Lưu Thấm Nhã. Ở trong đội Hoàng Mô không nói nhiều, ngay cả Lâm Tam luôn thích ở một mình cũng thể hiện hảo cảm với Hoàng Mô xem như là công nhận Hoàng Mô này rồi nên bọn họ không hề nghĩ tới một người như Hoàng Mô lại có thể tản ra sát khí kinh người như vậy. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã cũng không khỏi đề phòng hơn. Mối thù giữa Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã chỉ có ba người Đường Yên, Miêu Trạch, Mạnh Lộ biết nhưng bọn họ không có nói cho những người khác trong đội biết. Hoàng Mô đã nói đây chuyện của anh ta, anh ta muốn tự tay giết chết Lưu Thấm Nhã, không muốn dựa vào người khác.
"Hoàng Mô, mạng mày thật là cứng! Vậy mà vẫn còn sống, còn đám Hoàng Lão Tam thì sao?" Con ngươi đen của Lưu Thấm Nhã lóe lên ánh sáng đỏ quạch, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo nụ cười nhạt, cánh tay bị Đường Yên chặt đứt vẫn luôn giấu kín dưới lớp áo khoác dày nặng làm cho người ta không thể nhìn rõ dưới lớp áo khoác đấy là cánh tay bị cụt hay là có bí mật gì khác. Mặc dù Lưu Thấm Nhã mặc một cái áo khoác khá dày nhưng vẫn không thể che được đáng người mềm mại, đầy đà, tản ra hương vị phụ nữ của cô ta.
"Thấy tao còn sống mày rất thất vọng đúng không? Vì muốn báo đáp ân tình của mày nên cho dù xuống địa ngục tao cũng sẽ bò lên tìm mày “báo ân”." Hoàng Mô nghiến răng nói ra hai chữ “báo ân”, trong mắt lại tràn ra oán hận ghi tâm khắc cốt: “Thù đại ca không báo được thì cho dù tao xuống địa ngục cũng sống không được yên ổn!"
Trong giọng nói ấm ách lộ ra hơi thở thâm trầm làm cho sống lưng mọi người lạnh toát, khí lạnh từ lưng xâm nhập sâu vào tận xương tủy. Lưu Thấm Nhã đón nhận ánh mắt chứa đầy hận ý ngập trời của Hoàng Mô, thân thể bất giác run lên, khuôn mặt cũng thoáng cứng ngắc. Từ trước tới nay cô ta luôn có thói quen được những tên đàn ông bên cạnh nịnh hót và lấy lòng, chưa từng có người nào dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn cô ta nên trong mắt Lưu Thấm Nhã không khỏi lướt qua vẻ sợ hãi.
"Chuyện Hoàng Lão Tam chẳng có liên quan gì với tao, tao và bọn mày đều từ cùng một căn cứ, tại sao tao lại xuống tay với người bên mình được." Lưu Thấm Nhã hiên ngang lẫm liệt nói nhưng cả người lại tản ra tà khí, thỉnh thoảng bên trong mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn khí làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.
Đường Yên lặng im nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, hơi thở của Lưu Thấm Nhã có bảy tám phần tương tự Mã Lương. Đường Yên nhìn Lưu Thấm Nhã mà không khỏi rơi vào trầm tư...
"Phủi sạch thật! Thật đáng tiếc tao đã nghe kế hoạch của mày và Hình Liệt Phong không sót một chữ nào, Hình Liệt Phong bảo mày lợi dụng thân phận để tiếp cận bác sĩ Đường của tâm nghiên cứu sinh hóa, ý đồ của hắn mượn bàn tay mày để khống chế toàn bộ trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Lúc ấy chuyện mày và Đường Yên trở mặt chỉ có người trong căn cứ biết (khi nói căn cứ là căn cứ nhỏ ở mấy chương đầu, còn căn cứ Thanh Long sẽ ghi rõ, chẳng hiểu sao tác giả không đặt cái tên cho dễ gọi) cho nên sự tồn tại của bọn tao trở thành trở ngại cho kế hoạch của mày, chỉ có người chết thì miệng mới ngậm chặt được..." Giọng nói của Hoàng Mô lạnh như băng, gằn từng chứ một, ánh mắt sắc bén như dao cạo nhìn thẳng vào Lưu Thấm Nhã.
Sau khi nghe xong thì thân thể Đường Yên không khỏi run lên. Khi đọc tác phẩm thì cô rất tò mò vì sao bác sĩ Đường lại biết được tin tức Đường Yên chết, rõ ràng đám người Hoàng Lão Tam đã xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, vì sao bác sĩ Đường lại không biết gì cả, thì ra là lúc đám Hoàng Lão Tam đến căn cứ Thanh Long đã bị Lưu Thấm Nhã hạ thủ, tuy nhiên trong tác phẩm lại viết là Lưu Thấm Nhã không lấy mạng bọn họ, chỉ đuổi bọn họ rời khỏi căn cứ Thanh Long mà thôi, chắc do lúc trước Đường Yên quật khởi làm cho Lưu Thấm Nhã hoảng tay hoảng chân nên mới nổi sát tâm với đám người Hoàng Lão Tam, tính toán của Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã thật đúng là chặt chẽ kín kẽ.
Hiện tại cô chỉ tò mò một điều duy nhất là trong tác phẩm thì sau này Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ đi lên vị trí cao nhất nhưng vì sao đám người Việt Kỳ lại chưa từng xuất hiện ở quân khu trung tâm? Rốt cuộc Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã còn làm cái gì nữa? Đường Yên hít sâu một hơi, cô vẫn luôn cảm thấy Lưu Thấm Nhã một ngày chưa chết thì ngày sâu nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện xấu.
"Tao cũng là người họ Đường, tuyệt đối không tồn tại cái gọi là lợi dụng thân phận để tiếp cận ông. Trung tâm nghiên cứu sinh hóa thuộc là về căn cứ Thanh Long, càng không tồn tại cái gọi là nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở trong tay." Lưu Thấm Nhã chỉ cần nói hai ba câu là đã tẩy sạch bản thân mình, ánh mắt hiện lên vẻ không hiểu nhìn về phía Đường Yên nhưng sâu bên trong lại là điên cuồng, chấp niệm.
"Mày cũng xứng là người nhà họ Đường sao?" Đường Yên lạnh lùng trào phúng, trong tác phẩm có nói nhà họ Đường nuôi dưỡng Lưu Thấm Nhã mười mấy năm cuối cùng lại bị lợi dụng một cách triệt để Lưu Thấm Nhã, đầu tiên là đoạt vòng tay bạch ngọc rồi hại chết Đường Yên, sau đó đến căn cứ Thanh Long lừa gạt bác sĩ Đường, lợi dụng sự tin cậy của bác sĩ Đường để nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa trong tay, cuối cùng chiếm lấy tư liệu tinh tu luyện thần lực trong tay bác sĩ Đường rồi sát hại ông. Sau đó cô ta tuyên bố bác sĩ Đường vì lấy thân thử bệnh độc tang thi nên bị lây nhiễm cuối cùng tự sát... Như vậy cô ta không chỉ có được lợi mà còn có tiếng thơm, quả nhiên là lợi cả đôi đường.
Đường Yên không thèm để ý đến khuôn mặt âm trầm của Lưu Thấm Nhã, giọng điệu vẫn lạnh lùng trào phúng như trước. Cô không phải là Đường Yên kiếp trước, sẽ không vì mấy câu của Lưu Thấm Nhã mà bị thuyết phục, hai người bọn họ đã nhiều phen chiến đấu đến tôi chết cô sống nên cho dù cô muốn ngừng thì nhất định Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không dừng tay. Bất kể là vì vòng tay bạch ngọc hay là những thứ khác. Lưu Thấm Nhã tuyết đối không để cho cô sống sót và cô cũng vậy.
"Hú…hú..." Đường Yên vừa nói xong thì đột nhiên toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất vang lên tiếng còi báo động chói tai. Chỉ khi căn cứ quân sự ở mức cảnh báo màu đỏ thì còi báo động mới được khởi động.
"Không thể nào, ở căn cứ quân sự dưới đất cũng có mây đạn đạo." Hai tay Từ Mục cứng ngắc, nắm chặt máy tính trong tay, anh nhìn đèn tín hiệu của căn cứ quân sự dưới đất sáng lên màu đỏ trên máy vi tính, khuôn mặt xanh mét.
"Tiếp tục nào, mười phút sau cả căn cứ quân sự này sẽ hóa thành cái biển lửa, oành... Sau đó biến mất!" Phùng Khải Dương híp mắt, hưng phấn dùng hai tay miêu tả những chuyện sắp xảy ra, trong mắt ẩn chứa điên cuồng.
"Đồ điên!" An Du khinh bỉ liếc Phùng Khải Dương một cái sau đó lo lắng nhìn Việt Kỳ.
"Em thu thập quân nhu đi, để anh ra tay." Việt Kỳ trầm giọng nói. Phùng Khải Dương không có khả năng để lại tàn cuộc như vậy, kia nhất định phía sau cánh cửa kia có đường cho tàu chiến ra bên ngoài, chỉ cần giành lại quyền khống chế tàu chiến thì việc rời khỏi căn cứ quân sự dưới đất không là vấn đề nữa.