Bởi vì mặc dù nàng là nóc của chuỗi thức ăn ở phòng ba, nhưng chủ nhân trên danh nghĩa vẫn là thất công tử. Nàng từng thử hỏi thất công tử rằng hắn có thấy hơi nhiều thông phòng rồi không…
Thất công tử chảy cả nước mắt nước mũi, quỳ xuống van nài.
Nàng thật sự rất đau đầu.
Vốn nàng còn không rõ lắm, vì sao một tên bắn sớm lại lãng phí tài nguyên của mình như thế… Chờ khi hắn nói năng lộn xộn, nơm nớp lo sợ nói xong, nàng cũng im luôn.
Con người mà, dù vô dụng phế vật thế nào, đều có một hai ưu điểm.
Ưu điểm của thất công tử có lẽ là lòng dạ rất mềm yếu đi…
Làm một nhà hoàn không có đường tắt để thăng chức, cách duy nhất chính là trở thành thông phòng, thế mới có khả năng trở thành thiếp… Cũng chỉ là có thể mà thôi. Dù sao Lý gia ở Uyển thành cũng được xem như là nhà giàu rồi, tổ tiên còn từng có người làm quan. Cho dù nạp thiếp cũng phải để ý sự trong sạch của gia đình, thậm chí còn không chọn những nha đầu ti tiện xấu xí.
Nhưng dễ dàng bò lên giường của các công tử hay sao? Đại công tử ư, đó là gia chủ tương lai. Nàng thông phòng duy nhất vẫn là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân, được chính đại thiếu phu nhân làm chủ. Nguồn gốc chính thức của Lý gia vẫn là “nông”, thường tự hào mình là gia tộc vừa làm ruộng vừa đi học, quản con cái rất chặt.
Đại công tử cũng không muốn sinh một đống con vợ lẽ rồi phân tán tài sản gia đình làm gì… Hắn là đích tôn cả, sao có thể vô trách nhiệm chứ.
Còn con vợ lẽ là tứ công tử, hắn sở dĩ có thể đứng thẳng ở Lý gia, tạo ra một vương quốc buôn bán, kiếm thật nhiều tiền, đó là nhờ sự hiền tuệ [1] của nương tử hắn cũng như nhờ bên nhà nương tử. Nương tử của hắn cái gì cũng tốt, chẳng qua là thích ăn dấm chua [2]. Đến thông phòng hắn cũng không có không phải vì hắn là thánh nhân trời sinh, mà là hắn cực kì biết thời biết thế.
Đàn bà mà, nếu vui vẻ thì gặp dịp rồi chơi ở bên ngoài, mang về nhà không phải mất tiền son phấn, lại khiến nương tử động chày gỗ hay sao? Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm, không tự làm mất mặt mình chính là biểu hiện của sự thông thái.
So với hai người anh cực kì có tự giác, thất công tử chính là tên bắn sớm vừa dễ lừa vừa dễ bị bắt nạt. Khóc lóc hai tiếng, ôm chân cầu khẩn một chút, mặc kệ có touchdowns [3] hay không, thất công tử đều nhận. Cho nên mới tạo thành hậu cung hùng hậu của hắn, sự thật thì như thể buộc hắn phải lãng phí tài nguyên vậy.
“… Nhưng có một số người chàng cũng không chăm sóc được, so với cứ giữ lấy, chi bằng cho đi đi.” Thất thiếu phu nhân uyển chuyển nói.
“Nhà chúng ta cũng chẳng thiếu cơm của bọn họ…” Thất công tử lải nhải, “Nếu đuổi đi thì họ sẽ rất khổ, chỉ có thể gả cho mấy người không đứng đắn… Nói không chừng còn lại bị cha mẹ, huynh đệ bán tiếp lần nữa, không phải là lòng tốt gây họa sao?”
… Hậu viện đã sắm bị tiền son phấn của họ làm cho sụp đổ rồi, còn giả vờ làm người tốt gì nữa?
“Ta không bao giờ ra ngoài chung chạ nữa, được không?” Thất công tử nóng nảy, “Nương tử, nàng tha cho họ đi…”
Mười hai thông phòng, mỗi tháng bốn hai tiền tiêu vặt… Mỗi người có một tiểu nha hoàn, một tháng năm trăm. Quần áo ba tiết bốn mùa và tiền trang sức nữa… Một năm cũng tốn hơn trăm lượng bạc đó.
Một trăm lượng! 25 mẫu ruộng tốt! Hơn trăm mẫu ruộng xấu!
“… Sau này không thể thêm nữa… Sân này cũng không chứa được.” Nàng chỉ có thể chọn thỏa hiệp.
Không thỏa hiệp cũng không được, nếu đuổi tất cả thông phòng, không chừng thất công tử không chịu, lão phu nhân sẽ tức giận, thanh danh của bản thân ở bên ngoài chỉ sợ cũng kém đi.
Cuối cùng nàng miễn tiền son phấn của phòng ba (muốn mua son phấn thì tự lấy tiền tiêu vặt mỗi tháng ra mà mua), còn đuổi tám nha hoàn sai vặt vốn được gia đình phân cho ra ngoài. Dù sao những hai mươi ba bà cô ở đó, rảnh rỗi sinh nông nổi, để đám đàn bà con gái đó hoạt động gân cốt đi cho đỡ gây chuyện.
Một năm trôi qua, giảm được bốn mươi, năm mươi lượng bạc trắng, quả nhiên nét mặt đại tẩu cũng tốt hơn nhiều.
Ban đầu những nha đầu thông phòng kia còn dùng phương pháp nổi loạn, suốt ngày lười biếng, sau khi bị thất thiếu phu nhân tự tay cầm roi đánh cho mấy cái, lập tức ngoan ngoãn. Nhưng ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh. Đám thông phòng này cũng không dễ trêu chọc, nghiêm túc đi đến chỗ thất công tử khóc lóc tố cáo, chọn vị thất công tử dễ nghe lời người khác này tốt hơn thất thiếu phu nhân nhiều.
Mặc dù không dám ồn ào với thiếu phu nhân, vết thương của hắn vừa tốt lên, hắn liền không về nhà giữa nữa, ngày nào cũng sủng hạnh các nàng thiếp, còn hơn cả hoàng đế, suốt ngày lêu lổng với thiếp thất thông phòng, không thèm nhìn đến thiếu phu nhân.
Tình cảm đôi vợ chồng vốn hơi tốt lên, lại lập tức lạnh thành băng.
Đáng tiếc là thất thiếu phu nhân bận bịu với cửa hàng, cực kì bận rộn, hoàn toàn không để ý đến. Nàng chỉ cảm thấy gần đây ngủ rất là ngon, chăn mới rất mềm, ngủ rất thoải mái.
*
Hôm nay, thất công tử và thất thiếu phu nhân bị lão phu nhân lôi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ thành thân tám, chín tháng rồi mà bụng vẫn không có tin tức, bà cụ lo lắng, muốn bọ họ đi đến chùa Đại Từ Bi, nghe nói là rất linh thiêng, để dâng hương.
Thất thiếu phu nhân im lặng nhìn đoàn thiếp gần như có thể xếp thành hai hàng, cùng tên thụ cặn bãdịu dàng yếu đuối, hoàn toàn không yêu nghiệt là thất công tử.
Nghe nói thất công tử biết chuyện phong nguyệt từ năm 12 tuổi, 13 tuổi thì có thông phòng, đến nay đã hơn 3 năm… Đến con gián cũng không mang thai, tám chín tháng này của nàng thì đã là gì?
Cũng coi như lão phu nhân thông thái, biết rõ vấn đề này tuyệt đối không phải của Mộ Dung Xán, nên để cả hai cùng ra khỏi cửa… Nhỉ?
Thời gian này bồ tát thật bận rộn. Phúc lộc thọ đều do bọn họ cai quản, đến chuyện con nối dõi của tên thụ cặn bã này cũng được bọn họ quan tâm… Có thể thấy rằng thành Phật chẳng có gì tốt cả… Luôn phải biến những thứ mục nát thành thứ thần kỳ, thiệt thân hại mạng.
Nàng yên lặng lên xe ngựa, hơi lo lắng nhìn thất công tử đang cưỡi ngựa. Chùa Đại Từ Bi cách xa hơn 30 dặm, cưỡi ngựa ít nhất cũng mất cả tiếng, tiểu thụ ngu ngốc cặn bã đó chịu được ư?
Lỡ hắn ngã xuống, người gặp xui xẻo vẫn là nàng mà…
“… Phu quân.” Nàng xốc rèm lên, kín đáo hỏi, “Vết thương của chàng mới khỏi chưa được bao lâu, hay là ngồi cùng xe với ta đi, được không?”
Thất công tử thấy nàng hỏi chân thành dịu dàng như thế, sợ đến mức suýt ngã ngựa.
Thật ra hắn cũng không cố ý cãi nhau với nàng. Chỉ là nàng hà khắc với đám Ngân Thúy quá rồi… Để bọn họ đi quét sân, cả người đầy bụi, thức khuya dậy sớm, còn bắt bọn họ đi thêu thùa. Nhỡ nhất thời sơ sót, kim châm vào tay, chẳng phải tự hại mình sao…
Đó đều là người của hắn!
Nhưng mà bà vú lại khuyên hắn, nói thất thiếu phu nhân còn khó khăn hơn nhiều, trên phải phụng dưỡng trưởng bối, dưới phải hòa thuận với chị em dâu, còn phải quản một viện đàn bà. Giờ lại phải tiếp quản các cửa tiệm của phòng ba, ngày nào cũng bận rộn… Công tử còn lạnh lùng với ngài ấy như thế, có thể không làm tâm thiếu phu nhân băng giá sao?
Hắn quan sát cẩn thận mấy ngày, quả thật là như vậy. Trong lòng hối hận nhưng lại không thể xuống nước. Chiến tranh lạnh là chuyện quan trọng, nhưng mà càng căng càng không xong. Càng căng lại càng không có mặt mũi nói với nàng…
Tính tình nàng ương ngạnh như vậy, sẽ không chủ động làm hòa. Bây giờ tự nhiên lại thế này…
Tuy nói là hắn đã buồn bực mấy tháng, chỉ mong được cưỡi ngựa để hít thở khí lành, nhưng mà hiếm khi có dịp như này! Hắn lập tức sướng như điên xuống ngựa, ngồi vào xe.
Thất thiếu phu nhân nhìn hắn, nét mặt bình thản, lúc nhìn đến má hắn, “Phu quân, trên mặt chàng là gì vậy…”
Thất công tử sờ thử, ngón tay thành màu đỏ. Tim hắn rơi đánh bộp, ai hôn vậy, sao không lau được thế này…?
Mộ Dung Xán lại chỉ cười cười, lấy khăn lụa ra lau cho hắn, “Để lão gia nhìn thấy sẽ phiền đó… Đừng động đậy, ôi, dây ra rồi…”
Nàng bình thản lau hết, còn giúp hắn sửa sang cổ áo, vỗ lớp son phấn trên quần áo. “Muốn đùa thì đùa, nhưng đừng ở bên ngoài. Lão gia nhìn thấy thì không hay. Người đầu tiên gặp xui là nha hoàn đầy tớ bên cạnh chàng, vì lẽ gì chứ? Mọi người đều khó khăn.”
“… Nương tử, nàng không giận ư?” Thất công tử trầm giọng hỏi.
“Sao ta phải tức?” Nàng hỏi đầy kỳ quái. Đám thiếp thất thông phòng kia không biết suy nghĩ, nàng đã quen từ lâu rồi. Chẳng qua là nếu muốn lăn lộn trên giường hay trao đổi thân nhiệt thì cũng nên đợi đến buổi tối… Phóng túng ở chốn thanh thiên bạch nhật là hành vi không đức hạnh, tuổi bố chồng cũng lớn rồi, nàng lo không biết mạch máu ông ấy có vấn đề hay không, tên tiểu thụ cặn bã này lại suốt ngày gặp họa vô đơn chí. “Là cha tức giận.”
Thất công tử dễ nghe lời người khác, lòng dạ mềm yếu đột nhiên cầm tay nàng, nghẹn ngào. “Nàng… nếu tức giận thì đừng giấu trong lòng…”
“Ta không có mà.” Mộ Dung Xán bị hắn làm cho sợ hãi hô lên một tiếng, còn không rút được tay về. Sao tiểu quỷ này nói khóc là khóc vậy? Thừa tuyến lệ à?
Thất công tử lao đến chỗ nàng, hại lưng nàng thân mật với vách xe một cái, vang lên một tiếng. “Ta, ta… Là ta không tốt, lạnh lùng với nàng…”
Thất thiếu phu nhân đang cứng nhắc không hiểu gì cả. Có à?
Nhưng nàng là một sĩ quan huấn luyện kiêm giáo viên mầm non yêu nghề, còn rất có trách nhiệm, vỗ vỗ vào lừng tiểu thụ cặn bã ngu ngốc.
Dù da đầu nàng đang không ngừng tê dại.
- Chú thích:
[1] Hiền tuệ: dành cho phụ nữ thời xưa, chỉ đức tính biết lo cho chồng con.
[2] Dấm chua: ghen tuông.
[3] Touchdowns: tớ cũng không hiểu sao nó lại ở đây và có nghĩa là gì nữa, nhưng đây là khái niệm trong bóng bầu dục, đại ý là ghi điểm. Nữ chính xuyên không, không biết có phải fan bóng bầu dục không nữa. Truyện này có hơi hướng của kinh tế và hiện đại nên nhiều chỗ tớ cố tình để từ hiện đại vào đó nhé.