Quan Tú Tú nhìn Quách Chí Bân ở trước mặt, trong lòng cảm thấy đáng ghét, không hề khách khí mà vươn tay nắm lấy lỗ tai hắn rồi vặn, ôm đầu phun nước lên mặt Quách Chí Bân. Quách Chí Bân bị bộ dạng giống như người đàn bà chanh chua của nàng dọa cho ngây người, vừa vươn tay đỡ vừa lớn tiếng kêu cứu: “Mẹ, dì Quan, Tú Tú điên rồi.”
Ngô thị và Lý thị nghe thấy tiếng hét thì quay sang nhìn nhau, hai người cùng chạy từ nhà chính ra. Lý thị vừa chạy vừa nói xin lỗi: “Ôi chao, nhất định là tiểu tử nhà ta lại bắt nạt nha đầu nhà ngươi rồi.”
Vào tới phòng, hai người đều sợ ngây người, Quách Chí Bân cuộn mình té trên mặt đất, Quan Tú Qus đấm đá hắn, trong miệng còn đang mắng không ngừng: “Ai bảo ngươi không biết xấu hổ, cho ngươi nạp thiếp, cho ngươi bài bạc, cho ngươi uống rượu....”
Mỗi một việc không đầu không đuôi rắc rối đổ xuống đầu Quách Chí Bân sáu tuổi, hai nữ nhân nghe xong thì dở khóc dở cười. Ngô thị kéo con gái qua, vươn tay bắt đầu phát cái mông Quan Tú Tú và mắng: “Tuổi nhỏ không học cho giỏi đi, học những từ hạ lưu này ở nơi nào?”
Lý thị đỡ con trai dậy, vỗ nhẹ vụi trên người cho hắn, nhẹ nhàng dỗ một hai câu. Bà quay đầu lại trông thấy Ngô thị đánh Quan Tú Tú, Quan Tú Tú không nói tiếng nào nhưng đôi mắt mở to tròn. Trên mặt Lý thị hiện vẻ không đành lòng, bà khuyên nhủ: “Mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau, đánh đánh mắng mắng là chuyện bình thường, đại tẩu đừng làm khó cháu.”
Quan Tú Tú sợ ngây người, đây là mẹ sao? Là người mà nàng luôn nhớ tới sao?
Mẹ còn chưa chết, tốt quá, Quan Tú Tú bổ nhào vào ngực Ngô thị rồi ôm chặt lấy bà, nàng khóc lớn: “Mẹ, mẹ, Tú Tú rất nhớ người.”
Ngô thị ôm lấy thân thể nho nhỏ của Quan Tú Tú, trong lòng như nhũn ra, tay cũng không giơ nổi nữa. Bà vỗ vỗ lưng Quan Tú Tú, sẵng giọng: “Đứa nhỏ này, không phải mẹ vẫn luôn ở đây sao? Còn nói nhớ mẹ nữa.”
Lý thị nắm tay Quách Chí Bân, hâm mộ nhìn mẹ con hai người: “Đại tẩu làm cho người ta hâm mộ quá, vẫn là con gái mới tri kỷ, hai tiểu tử nhà ta, đứa này càng bướng bỉnh hơn đứa kia, cũng sẽ không làm nũng như vậy.”
Quách Chí Bân vừa rồi bị Quan Tú Tú phát tác đột nhiên làm cho sợ choáng váng, lúc này hắn phục hồi tinh thần lại, gương mặt tuấn tú tức giận tái nhợt. Hắn thấy Quan Tú Tú nhìn qua thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Lý thị gõ đầu con trai nhỏ, trêu ghẹo nói: “Ôi ôi, con trai nhà ta bị chọc tức kìa!”
Quan Tú Tú ngẩng đầu từ ngực Ngô thị, nàng vẫn không thể tin rằng mẹ vẫn còn sống. Nàng nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, trống thấy Quách Chí Bân thu nhỏ, đột nhiên nàng có chút hiểu ra, chẳng lẽ nàng đã trở về lúc nhỏ?
Quan Tú Tú không nhịn được mà vui vẻ, nói vậy thì bây giờ mình không phải là vợ của Quách Chí Bân, mình vẫn là con gái của Quan gia? Trời ạ, còn có tin tức nào tốt hơn sao?
Quan Tú Tú vốn giống như một tên nhóc, nếu không cũng sẽ không chơi cùng với bạn nhỏ Quách Chí Bân. Hôm nay nàng lại vô cùng nhu thuận, đôi mắt sáng lóng lánh, lúc thì nhìn sang cha, lúc thì nhìn sang mẹ, sau đó đột nhiên cười ngốc.
Cha nàng trêu ghẹo nói: “Sao hôm nay con gái nhà chúng ta lại yên tĩnh như vậy, không phải là mặt trời muốn mọc từ hướng tây chứ?”
Quan Tú Tú che miệng cười vui vẻ, Ngô thị cau mày mắng nàng: “Đứa ngốc này, thật sự là càng ngày càng choáng váng.”
Đợi lúc ca ca của nàng đi học về, nàng càng vui hơn. Nàng vốn thích kề cận ca ca, quả thực là không kéo ra khỏi người Quan Đại Bảo được.
Từ trước tới nay Quan Đại Bảo vẫn luôn yêu thương cô em gái này. Hắn rửa tay xong ôm em gái vào lòng, kể câu chuyện mà hôm nay học được: “Trước kia có một cậu bé tên là Khổng Dung, cậu bé ấy, có vài huynh đệ, có một ngày...”
Ánh mắt Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dạng chuyên chú làm Quan Đại Bảo có cảm giác thành tựu, hắn ho khụ một tiếng, giả như bộ dạng của phu tử, lại còn rung đùi đắc ý. Quan Tú Tú nhìn thấy thật sự rất muốn bật cười, vì sao trước kia nàng lại không phát hiện ra ca ca thú vị như vậy.
Đến khi Ngô thị quát đi ăn cơm, Quan Tú Tú bò khỏi chân Quan Đại Bảo, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía nhà chính. Quan Đại Bảo mắng theo: “Đứa nhỏ không lương tâm này.”
Quan Tú Tú đột nhiên quay lại, nắm chặt tay Quan Đại Bảo, cố gắng kéo về trước, liên tục thúc giục hắn: “Đi thôi, đi thôi, cháo hầm của mẹ ăn rất ngon.”
Quan Đại Bảo hơi sững sờ, không phải muội muội bị choáng váng chứ, mỗi ngày mẹ đều hầm cháo, cũng chưa từng thấy con bé cao hứng như vậy, mấy ngày hôm trước nó còn ầm ĩ muốn ăn thịt mà.
Ngồi vào bàn cơm, Quan Tú Tú giống như đột nhiên trưởng thành, nàng cũng không bảo ca ca ôm nàng lên ghế mà tự mình lấy ghế vuông giẫm lên để trèo lên ghế bánh. Lúc ngồi xong thì hai cái chân nhỏ lắc la lắc lư, đôi mắt không thể chờ đợi được nhìn lên bàn cơm.
Nhìn trên bàn cơm đặt hai cái đĩa, thịt khô xào tỏi tươi, ớt xanh với đậu hũ. Quan Tú Tú hoan hô một tiếng, nàng lấy đũa gắp, Ngô thị trầm mặt xuống, bà đang định mắng nàng không có quy củ thì chiếc đũa của Quan Tú Tú lại chuyển hướng, một miếng thịt khô đỏ hồng đặt trong chén của Quan Lão Đa.
Quan Lão Đa cười ha ha không ngừng, bộ dạng ông cười lên giống Quan Tú Tú như đúc. Ông gắp miếng thịt khô cho vào miệng ăn hết, hết lời khích lệ: “Thịt con gái gắp ăn rất ngon.”
Ngô thị bật cười, liếc mắt nhìn Quan Tú Tú, mắng: “Nịnh hót.” Quan Tú Tú nhanh chóng gắp một miếng cho Ngô thị, sau đó lại một miếng cho ca ca.
Lúc này Quan Tú Tú mới gắp một miếng vào trong chén của mình, nhét vào đầy miệng nhỏ. Thịt khô nhà mình đúng là ngon, mùi ngấy ngấy lại mang theo một hương vị rất vừa, hơn nữa càng nhai lại càng ngon.
Vừa ăn vừa giải thích cho người bên cạnh: “Vừa rồi ca ca nói, Khổng Long nhường lê, Tú Tú là nhường thịt khô, hì hì.”
Quan Đại Bảo lầm bầm một câu: “Là Khổng Dung nhường lê.”
(Long đọc là lóng, Dung đọc là róng)
Quan Tú Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười lại đọc một lần: “Khủng long nhường lê.”
(Khủng long đọc là kǒnglóng, Khủng cùng âm kǒng với Khổng)
Quan Đại Bảo há hốc mồm, bất đắc dĩ lắc đầu, buông tha việc chỉnh lại phát âm cho em gái. Trong lòng oán thầm, không trách tiên sinh nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Hóa ra là do nữ tử quá ngu ngốc.
Quan Tú Tú đã nhiều năm không nếm qua tài nghệ của mẹ, nàng uống liền ba chén cháo lớn, bụng nhỏ cũng tròn vo. Nàng ngã xuống ghế, chân nhỏ hướng về phía trước cố sức đạp, phối hợp với hai cánh tay nhỏ đang lắc lư, rõ ràng là một con rùa không lật được mình.
Ngô thị mất hứng mắng nàng: “Ai bảo con tham, giống như ai khắt khe với con vậy, người ta không biết còn tưởng rằng ta là mẹ kế.”
Quan Tú Tú cười hì hì với Ngô thị, ai ngờ động tác quá lớn, suýt nữa rơi khỏi ghế, bắp chân lại đạp đạp một lần nữa mới ngồi dậy được. Lúc này nàng mới cẩn thận bò xuống ghế đi tới trước mặt Ngô thị, nàng kéo cánh tay Ngô thị lắc lắc, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười nịnh nọt: “Là do mẹ làm ăn ngon quá đó chứ.”
Ngô thị cười xì, vui vẻ hơn, bà duỗi ngón tay chọc vào trán Quan Tú Tú: “Con đó, đúng là biết nịnh hót.”
Quan Tú Tú nhìn Quách Chí Bân ở trước mặt, trong lòng cảm thấy đáng ghét, không hề khách khí mà vươn tay nắm lấy lỗ tai hắn rồi vặn, ôm đầu phun nước lên mặt Quách Chí Bân. Quách Chí Bân bị bộ dạng giống như người đàn bà chanh chua của nàng dọa cho ngây người, vừa vươn tay đỡ vừa lớn tiếng kêu cứu: “Mẹ, dì Quan, Tú Tú điên rồi.”
Ngô thị và Lý thị nghe thấy tiếng hét thì quay sang nhìn nhau, hai người cùng chạy từ nhà chính ra. Lý thị vừa chạy vừa nói xin lỗi: “Ôi chao, nhất định là tiểu tử nhà ta lại bắt nạt nha đầu nhà ngươi rồi.”
Vào tới phòng, hai người đều sợ ngây người, Quách Chí Bân cuộn mình té trên mặt đất, Quan Tú Qus đấm đá hắn, trong miệng còn đang mắng không ngừng: “Ai bảo ngươi không biết xấu hổ, cho ngươi nạp thiếp, cho ngươi bài bạc, cho ngươi uống rượu....”
Mỗi một việc không đầu không đuôi rắc rối đổ xuống đầu Quách Chí Bân sáu tuổi, hai nữ nhân nghe xong thì dở khóc dở cười. Ngô thị kéo con gái qua, vươn tay bắt đầu phát cái mông Quan Tú Tú và mắng: “Tuổi nhỏ không học cho giỏi đi, học những từ hạ lưu này ở nơi nào?”
Lý thị đỡ con trai dậy, vỗ nhẹ vụi trên người cho hắn, nhẹ nhàng dỗ một hai câu. Bà quay đầu lại trông thấy Ngô thị đánh Quan Tú Tú, Quan Tú Tú không nói tiếng nào nhưng đôi mắt mở to tròn. Trên mặt Lý thị hiện vẻ không đành lòng, bà khuyên nhủ: “Mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau, đánh đánh mắng mắng là chuyện bình thường, đại tẩu đừng làm khó cháu.”
Quan Tú Tú sợ ngây người, đây là mẹ sao? Là người mà nàng luôn nhớ tới sao?
Mẹ còn chưa chết, tốt quá, Quan Tú Tú bổ nhào vào ngực Ngô thị rồi ôm chặt lấy bà, nàng khóc lớn: “Mẹ, mẹ, Tú Tú rất nhớ người.”
Ngô thị ôm lấy thân thể nho nhỏ của Quan Tú Tú, trong lòng như nhũn ra, tay cũng không giơ nổi nữa. Bà vỗ vỗ lưng Quan Tú Tú, sẵng giọng: “Đứa nhỏ này, không phải mẹ vẫn luôn ở đây sao? Còn nói nhớ mẹ nữa.”
Lý thị nắm tay Quách Chí Bân, hâm mộ nhìn mẹ con hai người: “Đại tẩu làm cho người ta hâm mộ quá, vẫn là con gái mới tri kỷ, hai tiểu tử nhà ta, đứa này càng bướng bỉnh hơn đứa kia, cũng sẽ không làm nũng như vậy.”
Quách Chí Bân vừa rồi bị Quan Tú Tú phát tác đột nhiên làm cho sợ choáng váng, lúc này hắn phục hồi tinh thần lại, gương mặt tuấn tú tức giận tái nhợt. Hắn thấy Quan Tú Tú nhìn qua thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Lý thị gõ đầu con trai nhỏ, trêu ghẹo nói: “Ôi ôi, con trai nhà ta bị chọc tức kìa!”
Quan Tú Tú ngẩng đầu từ ngực Ngô thị, nàng vẫn không thể tin rằng mẹ vẫn còn sống. Nàng nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, trống thấy Quách Chí Bân thu nhỏ, đột nhiên nàng có chút hiểu ra, chẳng lẽ nàng đã trở về lúc nhỏ?
Quan Tú Tú không nhịn được mà vui vẻ, nói vậy thì bây giờ mình không phải là vợ của Quách Chí Bân, mình vẫn là con gái của Quan gia? Trời ạ, còn có tin tức nào tốt hơn sao?
Quan Tú Tú vốn giống như một tên nhóc, nếu không cũng sẽ không chơi cùng với bạn nhỏ Quách Chí Bân. Hôm nay nàng lại vô cùng nhu thuận, đôi mắt sáng lóng lánh, lúc thì nhìn sang cha, lúc thì nhìn sang mẹ, sau đó đột nhiên cười ngốc.
Cha nàng trêu ghẹo nói: “Sao hôm nay con gái nhà chúng ta lại yên tĩnh như vậy, không phải là mặt trời muốn mọc từ hướng tây chứ?”
Quan Tú Tú che miệng cười vui vẻ, Ngô thị cau mày mắng nàng: “Đứa ngốc này, thật sự là càng ngày càng choáng váng.”
Đợi lúc ca ca của nàng đi học về, nàng càng vui hơn. Nàng vốn thích kề cận ca ca, quả thực là không kéo ra khỏi người Quan Đại Bảo được.
Từ trước tới nay Quan Đại Bảo vẫn luôn yêu thương cô em gái này. Hắn rửa tay xong ôm em gái vào lòng, kể câu chuyện mà hôm nay học được: “Trước kia có một cậu bé tên là Khổng Dung, cậu bé ấy, có vài huynh đệ, có một ngày...”
Ánh mắt Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dạng chuyên chú làm Quan Đại Bảo có cảm giác thành tựu, hắn ho khụ một tiếng, giả như bộ dạng của phu tử, lại còn rung đùi đắc ý. Quan Tú Tú nhìn thấy thật sự rất muốn bật cười, vì sao trước kia nàng lại không phát hiện ra ca ca thú vị như vậy.
Đến khi Ngô thị quát đi ăn cơm, Quan Tú Tú bò khỏi chân Quan Đại Bảo, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía nhà chính. Quan Đại Bảo mắng theo: “Đứa nhỏ không lương tâm này.”
Quan Tú Tú đột nhiên quay lại, nắm chặt tay Quan Đại Bảo, cố gắng kéo về trước, liên tục thúc giục hắn: “Đi thôi, đi thôi, cháo hầm của mẹ ăn rất ngon.”
Quan Đại Bảo hơi sững sờ, không phải muội muội bị choáng váng chứ, mỗi ngày mẹ đều hầm cháo, cũng chưa từng thấy con bé cao hứng như vậy, mấy ngày hôm trước nó còn ầm ĩ muốn ăn thịt mà.
Ngồi vào bàn cơm, Quan Tú Tú giống như đột nhiên trưởng thành, nàng cũng không bảo ca ca ôm nàng lên ghế mà tự mình lấy ghế vuông giẫm lên để trèo lên ghế bánh. Lúc ngồi xong thì hai cái chân nhỏ lắc la lắc lư, đôi mắt không thể chờ đợi được nhìn lên bàn cơm.
Nhìn trên bàn cơm đặt hai cái đĩa, thịt khô xào tỏi tươi, ớt xanh với đậu hũ. Quan Tú Tú hoan hô một tiếng, nàng lấy đũa gắp, Ngô thị trầm mặt xuống, bà đang định mắng nàng không có quy củ thì chiếc đũa của Quan Tú Tú lại chuyển hướng, một miếng thịt khô đỏ hồng đặt trong chén của Quan Lão Đa.
Quan Lão Đa cười ha ha không ngừng, bộ dạng ông cười lên giống Quan Tú Tú như đúc. Ông gắp miếng thịt khô cho vào miệng ăn hết, hết lời khích lệ: “Thịt con gái gắp ăn rất ngon.”
Ngô thị bật cười, liếc mắt nhìn Quan Tú Tú, mắng: “Nịnh hót.” Quan Tú Tú nhanh chóng gắp một miếng cho Ngô thị, sau đó lại một miếng cho ca ca.
Lúc này Quan Tú Tú mới gắp một miếng vào trong chén của mình, nhét vào đầy miệng nhỏ. Thịt khô nhà mình đúng là ngon, mùi ngấy ngấy lại mang theo một hương vị rất vừa, hơn nữa càng nhai lại càng ngon.
Vừa ăn vừa giải thích cho người bên cạnh: “Vừa rồi ca ca nói, Khổng Long nhường lê, Tú Tú là nhường thịt khô, hì hì.”
Quan Đại Bảo lầm bầm một câu: “Là Khổng Dung nhường lê.”
(Long đọc là lóng, Dung đọc là róng)
Quan Tú Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười lại đọc một lần: “Khủng long nhường lê.”
(Khủng long đọc là kǒnglóng, Khủng cùng âm kǒng với Khổng)
Quan Đại Bảo há hốc mồm, bất đắc dĩ lắc đầu, buông tha việc chỉnh lại phát âm cho em gái. Trong lòng oán thầm, không trách tiên sinh nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Hóa ra là do nữ tử quá ngu ngốc.
Quan Tú Tú đã nhiều năm không nếm qua tài nghệ của mẹ, nàng uống liền ba chén cháo lớn, bụng nhỏ cũng tròn vo. Nàng ngã xuống ghế, chân nhỏ hướng về phía trước cố sức đạp, phối hợp với hai cánh tay nhỏ đang lắc lư, rõ ràng là một con rùa không lật được mình.
Ngô thị mất hứng mắng nàng: “Ai bảo con tham, giống như ai khắt khe với con vậy, người ta không biết còn tưởng rằng ta là mẹ kế.”
Quan Tú Tú cười hì hì với Ngô thị, ai ngờ động tác quá lớn, suýt nữa rơi khỏi ghế, bắp chân lại đạp đạp một lần nữa mới ngồi dậy được. Lúc này nàng mới cẩn thận bò xuống ghế đi tới trước mặt Ngô thị, nàng kéo cánh tay Ngô thị lắc lắc, trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười nịnh nọt: “Là do mẹ làm ăn ngon quá đó chứ.”
Ngô thị cười xì, vui vẻ hơn, bà duỗi ngón tay chọc vào trán Quan Tú Tú: “Con đó, đúng là biết nịnh hót.”