Quan Tú Tú cũng nhanh nhẹn, bò xuống khỏi giường đất, chui ra khỏi bàn tay Ngô thị, Ngô thị tức giận dậm chân: “Có bản lĩnh thì con đừng về nữa!”
Rồi bà cúi đầu nhìn thấy đôi giày của Quan Tú Tú còn đang ở dưới gầm giường, lại hô lớn: “Mang giày rồi đi!”
Quách Chí Bân khóc là vì tủi thân, cũng không muốn Ngô thị đi vào đánh Quan Tú Tú. Hắn thấy Quan Tú Tú chạy mất thì không khóc nữa, mặt mũi tràn đầy nước mũi, lấy giày nhỏ của Quan Tú Tú đuổi theo, không quên hô với Ngô thị: “Con đưa hài cho Tú Tú.”
Lúc chạy tới cửa, Quách Chí Bân lại vòng lại, Ngô thị kỳ quái nhìn hắn, Quách Chí Bân cười cười, một tay cầm giày nhỏ của Quan Tú Tú, một tay còn lại cầm bánh bao mà Ngô thị vừa mang tới, cười lui ra ngoài: “Tú Tú còn chưa ăn sáng nữa.”
Nhất thời khiến cho Ngô thị dở khóc dở cười, hai đứa nhỏ này, một đứa khăng khăng một mực, một đứa lại càng muốn bắt nạt hắn.
Quách Chí Bân đuổi theo ra sân nhỏ, thấy Quan Tú Tú đang đứng hai chân trần ngẩn người trên bờ ruộng, bây giờ là lúc lúa đang trổ bông, nhìn màu xanh biếc của lúa không thấy bổ, từng đợt sóng lúa khẽ động dập dờn.
Cảnh sắc này từ lúc vào kinh thành nàng đã không còn được nhìn thấy.
Quách Chí Bân đi tới gần, cố ý ho hai tiếng rồi hỏi: “Tú Tú, muội đang nhìn cái gì thế?”
Quan Tú Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, xa cách nghiêng đầu: “Không nhìn gì cả.”
Quách Chí Bân không khỏi có chút ngượng ngùng lùi ra một bước, một lát sau, đứa nhỏ cũng là tính hay quên không mang thù, hắn hứng trí bừng bừng đề nghị: “Thời tiết nóng như vậy, hay chúng ta đi nghịch nước đi?”
Nghịch nước? Quan Tú Tú quay đầu lại nhìn đứa nhỏ, Quách Chí Bân lại lịch sự cười cười, đặt giày xuống dưới chân Quan Tú Tú, lấy bánh bao đưa cho nàng: “Đi giầy, ăn bánh bao rồi chúng ta đi.”
Trong lòng Quan Tú Tú ngũ vị tạp trần, đồ khốn nạn này cũng từng đối tốt với nàng như vậy sao? Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào?
Nàng yên lặng đi giày, xé bánh bao ăn, Quách Chí Bân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng. Quan Tú Tú dừng lại, nghi ngờ nhìn hai bên, người này đang nhìn cái gì vậy?
Có lẽ là đói bụng chăng, Quan Tú Tú cầm một cái bánh bao đưa cho Quách Chí Bân. Quách Chí Bân thuận tay cầm lấy, khuôn mặt cậu bé quay đi phía khác, xé một miếng bánh bao nhét vào miệng, giọng nói càng mơ hồ không rõ: “Ta, ta không đói bụng, chỉ là, chỉ là, nhìn muội ăn rất đẹp.”
Da mặt Quan Tú Tú ửng hồng, người này lại cứ miệng ngọt như vậy. Sau đó nàng lại nghe thấy Quách Chí Bân nuốt bánh bao, nói chắc như đinh đóng cột: “Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ cưới muội làm vợ.”
Yết hầu Quan Tú Tú nghẹn lại, ho khan một lúc do tức nên thở gấp, suýt nữa bị một ngụm bánh bao làm cho nghẹn chết. Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Quách Chí Bân, tức giận nói: “Ngươi, từ này về sau đừng có nhắc lại chuyện ta làm vợ ngươi nữa, cho dù nam nhân trong thiên hạ chết sạch, lão nương cũng không gả cho ngươi!!!”
Hàng mi Quách Chí Bân hơi nhướn lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang vài phần ranh mãnh, hắn nghiêm túc trả lời: “Nếu như nam nhân trong thiên hạ chết hết thì ta cũng sẽ chết, ta chết thì đương nhiên không thể nào cưới muội rồi.”
Nói xong miệng hắn cũng toét ra, rốt cuộc trên bộ mặt ông cụ non cũng hiện vài phần trẻ con. Quan Tú Tú trợn mắt, quyết định không so đo với đứa nhỏ này.
Thấy cô ăn xong bánh bao rồi, Quách Chí Bân không để ý mà kéo tay Quan Tú Tú chạy đi.
Hai người họ nhanh chóng tới bên cạnh sông nhỏ gần thôn, bây giờ khí trời ngày càng nóng hơn, nước sông lại vẫn còn mát, một vài đứa nhỏ ham chơi không nhịn được mà cởi hết đồ ngụp dưới nước chơi, trên bờ sông còn có nhóm các cô gái và nàng dâu ôm chậu gỗ ra sông giặt quần áo.
Quan Tú Tú kinh ngạc nhìn bờ sông trước mắt, một vài hình ảnh sâu trong trí nhớ lại được lật ra, Quách Chí Bân kéo tay nàng, tràn đầy chờ mong nói: “Tú Tú, chúng ta cũng xuống nước đi.”
Không đợi Quan Tú Tú nói chuyện, trong sông lộ ra mộ cái đầu trụi lủi, hắn hắt nước lên chỗ Quan Tú Tú và Quách Chí Bân, hô lớn: “Mau đến xem này, Quách lão nhị lại dẫn con dâu nhỏ tới.”
Trong sông nhanh chóng có mấy đứa nhỏ cởi truồng, đứng cùng nhau giễu cợt làm ồn, trên mặt Quan Tú Tú thoắt xanh thoắt trắng, quay đầu trông thấy Quách Chí Bân lại còn đỏ mặt, môi toét ra đến mang tai thì nhất thời nàng tức giân, ngẩng đầu nhìn bống phía, tránh khỏi tay Quách Chí Bân, đi tới chỗ cây hòe không xa.
Cây hòe này rất nổi tiếng, nghe nói tuổi còn lớn hơn hôn này. Năm đó tổ tiên Quan gia chạy nạn tới nơi này, vừa mệt vừa đói, cuối cùng không thể đi nổi nữa.
Tổ tiên Quan gia nhìn cái cây lệch này, cảm thấy ông trời muốn giải quyết khổ của hắn. Sau đó cởi đai lưng xuống, buộc trên cây lệch cái cổ này duỗi ra nhưng cái đai lưng lại rơi xuống.
Ba lần liên tục như vậy đai lưng đều rơi xuống, tổ tiên Quan gia biết rằng đây là ông trời cho mình sống sót. Hắn cung kính dập đầu ba cái với cây hòe cổ, từ đó về sau an cư lạc nghiệp, lấy vợ sinh con, Quan gia thôn nhiều đời sinh sôi nảy nở ở đây.
Bình thường đến giờ cơm chiều, già trẻ trong thông thường ôm bát ngồi dưới cây nói chuyện phiếm, thuân tiện so đo tình huống.
Bây giờ đang là buổi sáng, dưới gốc cây hòe già có một đống quần áo, tất cả đều là của đám nhỏ cởi ra xuống sông chơi. Quan Tú Tú vươn hay tay, cuối cùng do cánh tay ngắn cho nên chỉ ôm được mấy bộ quần áo.
Nàng ôm mấy bộ quần áo chạy ra tới bờ sông, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc của đám tiểu tử, không hề do dự mà ném chồng quần áo này xuống sông.
Mấy thằng nhóc kêu lên một tiếng, luống cuông tay chân đi giữ lại quần áo, Quan Tú Tú bĩu môi, hết giân nhìn.
Quách Chí Bân nhìn Quan Tú Tú có chút lạ lẫm, không biết vì sao nhưng hắn cảm thấy nàng rất thú vị, hai mắt hắn sáng ngời, chạy tới, ôm toàn bộ đám quần áo còn sót lại, chạy một hơi ném xuống, đám tiểu tử vừa mới mò quần áo xong lại luống cuống tay chân.
Quách Chí Bân mặt mày hớn hở bắt lấy tay Quan Tú Tú, Quan Tú Tú giãy thì Quách Chí Bân nói: “Mau chạy, bọn họ sắp đuổi theo rồi.”
Quan Tú Tú quay đầu lại, có đứa nhỏ vớt quần áo xong đang hùng hổ bơi về phía bờ, nhất thời nàng cũng có chút hối hận xúc động vừa rồi, mặc cho Quách Chí Bân kéo tay nàng chạy vào trong nhà, đồng thời trong đầu cũng nổi lên một ý niệm, tiểu tử này xấu từ nhỏ! Nàng nghiễm nhiên quên mất là mình đã động thử trước, Quách Chí Bân chỉ học theo nàng mà thôi.
Quan Tú Tú cũng nhanh nhẹn, bò xuống khỏi giường đất, chui ra khỏi bàn tay Ngô thị, Ngô thị tức giận dậm chân: “Có bản lĩnh thì con đừng về nữa!”
Rồi bà cúi đầu nhìn thấy đôi giày của Quan Tú Tú còn đang ở dưới gầm giường, lại hô lớn: “Mang giày rồi đi!”
Quách Chí Bân khóc là vì tủi thân, cũng không muốn Ngô thị đi vào đánh Quan Tú Tú. Hắn thấy Quan Tú Tú chạy mất thì không khóc nữa, mặt mũi tràn đầy nước mũi, lấy giày nhỏ của Quan Tú Tú đuổi theo, không quên hô với Ngô thị: “Con đưa hài cho Tú Tú.”
Lúc chạy tới cửa, Quách Chí Bân lại vòng lại, Ngô thị kỳ quái nhìn hắn, Quách Chí Bân cười cười, một tay cầm giày nhỏ của Quan Tú Tú, một tay còn lại cầm bánh bao mà Ngô thị vừa mang tới, cười lui ra ngoài: “Tú Tú còn chưa ăn sáng nữa.”
Nhất thời khiến cho Ngô thị dở khóc dở cười, hai đứa nhỏ này, một đứa khăng khăng một mực, một đứa lại càng muốn bắt nạt hắn.
Quách Chí Bân đuổi theo ra sân nhỏ, thấy Quan Tú Tú đang đứng hai chân trần ngẩn người trên bờ ruộng, bây giờ là lúc lúa đang trổ bông, nhìn màu xanh biếc của lúa không thấy bổ, từng đợt sóng lúa khẽ động dập dờn.
Cảnh sắc này từ lúc vào kinh thành nàng đã không còn được nhìn thấy.
Quách Chí Bân đi tới gần, cố ý ho hai tiếng rồi hỏi: “Tú Tú, muội đang nhìn cái gì thế?”
Quan Tú Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, xa cách nghiêng đầu: “Không nhìn gì cả.”
Quách Chí Bân không khỏi có chút ngượng ngùng lùi ra một bước, một lát sau, đứa nhỏ cũng là tính hay quên không mang thù, hắn hứng trí bừng bừng đề nghị: “Thời tiết nóng như vậy, hay chúng ta đi nghịch nước đi?”
Nghịch nước? Quan Tú Tú quay đầu lại nhìn đứa nhỏ, Quách Chí Bân lại lịch sự cười cười, đặt giày xuống dưới chân Quan Tú Tú, lấy bánh bao đưa cho nàng: “Đi giầy, ăn bánh bao rồi chúng ta đi.”
Trong lòng Quan Tú Tú ngũ vị tạp trần, đồ khốn nạn này cũng từng đối tốt với nàng như vậy sao? Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào?
Nàng yên lặng đi giày, xé bánh bao ăn, Quách Chí Bân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng. Quan Tú Tú dừng lại, nghi ngờ nhìn hai bên, người này đang nhìn cái gì vậy?
Có lẽ là đói bụng chăng, Quan Tú Tú cầm một cái bánh bao đưa cho Quách Chí Bân. Quách Chí Bân thuận tay cầm lấy, khuôn mặt cậu bé quay đi phía khác, xé một miếng bánh bao nhét vào miệng, giọng nói càng mơ hồ không rõ: “Ta, ta không đói bụng, chỉ là, chỉ là, nhìn muội ăn rất đẹp.”
Da mặt Quan Tú Tú ửng hồng, người này lại cứ miệng ngọt như vậy. Sau đó nàng lại nghe thấy Quách Chí Bân nuốt bánh bao, nói chắc như đinh đóng cột: “Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ cưới muội làm vợ.”
Yết hầu Quan Tú Tú nghẹn lại, ho khan một lúc do tức nên thở gấp, suýt nữa bị một ngụm bánh bao làm cho nghẹn chết. Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Quách Chí Bân, tức giận nói: “Ngươi, từ này về sau đừng có nhắc lại chuyện ta làm vợ ngươi nữa, cho dù nam nhân trong thiên hạ chết sạch, lão nương cũng không gả cho ngươi!!!”
Hàng mi Quách Chí Bân hơi nhướn lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang vài phần ranh mãnh, hắn nghiêm túc trả lời: “Nếu như nam nhân trong thiên hạ chết hết thì ta cũng sẽ chết, ta chết thì đương nhiên không thể nào cưới muội rồi.”
Nói xong miệng hắn cũng toét ra, rốt cuộc trên bộ mặt ông cụ non cũng hiện vài phần trẻ con. Quan Tú Tú trợn mắt, quyết định không so đo với đứa nhỏ này.
Thấy cô ăn xong bánh bao rồi, Quách Chí Bân không để ý mà kéo tay Quan Tú Tú chạy đi.
Hai người họ nhanh chóng tới bên cạnh sông nhỏ gần thôn, bây giờ khí trời ngày càng nóng hơn, nước sông lại vẫn còn mát, một vài đứa nhỏ ham chơi không nhịn được mà cởi hết đồ ngụp dưới nước chơi, trên bờ sông còn có nhóm các cô gái và nàng dâu ôm chậu gỗ ra sông giặt quần áo.
Quan Tú Tú kinh ngạc nhìn bờ sông trước mắt, một vài hình ảnh sâu trong trí nhớ lại được lật ra, Quách Chí Bân kéo tay nàng, tràn đầy chờ mong nói: “Tú Tú, chúng ta cũng xuống nước đi.”
Không đợi Quan Tú Tú nói chuyện, trong sông lộ ra mộ cái đầu trụi lủi, hắn hắt nước lên chỗ Quan Tú Tú và Quách Chí Bân, hô lớn: “Mau đến xem này, Quách lão nhị lại dẫn con dâu nhỏ tới.”
Trong sông nhanh chóng có mấy đứa nhỏ cởi truồng, đứng cùng nhau giễu cợt làm ồn, trên mặt Quan Tú Tú thoắt xanh thoắt trắng, quay đầu trông thấy Quách Chí Bân lại còn đỏ mặt, môi toét ra đến mang tai thì nhất thời nàng tức giân, ngẩng đầu nhìn bống phía, tránh khỏi tay Quách Chí Bân, đi tới chỗ cây hòe không xa.
Cây hòe này rất nổi tiếng, nghe nói tuổi còn lớn hơn hôn này. Năm đó tổ tiên Quan gia chạy nạn tới nơi này, vừa mệt vừa đói, cuối cùng không thể đi nổi nữa.
Tổ tiên Quan gia nhìn cái cây lệch này, cảm thấy ông trời muốn giải quyết khổ của hắn. Sau đó cởi đai lưng xuống, buộc trên cây lệch cái cổ này duỗi ra nhưng cái đai lưng lại rơi xuống.
Ba lần liên tục như vậy đai lưng đều rơi xuống, tổ tiên Quan gia biết rằng đây là ông trời cho mình sống sót. Hắn cung kính dập đầu ba cái với cây hòe cổ, từ đó về sau an cư lạc nghiệp, lấy vợ sinh con, Quan gia thôn nhiều đời sinh sôi nảy nở ở đây.
Bình thường đến giờ cơm chiều, già trẻ trong thông thường ôm bát ngồi dưới cây nói chuyện phiếm, thuân tiện so đo tình huống.
Bây giờ đang là buổi sáng, dưới gốc cây hòe già có một đống quần áo, tất cả đều là của đám nhỏ cởi ra xuống sông chơi. Quan Tú Tú vươn hay tay, cuối cùng do cánh tay ngắn cho nên chỉ ôm được mấy bộ quần áo.
Nàng ôm mấy bộ quần áo chạy ra tới bờ sông, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc của đám tiểu tử, không hề do dự mà ném chồng quần áo này xuống sông.
Mấy thằng nhóc kêu lên một tiếng, luống cuông tay chân đi giữ lại quần áo, Quan Tú Tú bĩu môi, hết giân nhìn.
Quách Chí Bân nhìn Quan Tú Tú có chút lạ lẫm, không biết vì sao nhưng hắn cảm thấy nàng rất thú vị, hai mắt hắn sáng ngời, chạy tới, ôm toàn bộ đám quần áo còn sót lại, chạy một hơi ném xuống, đám tiểu tử vừa mới mò quần áo xong lại luống cuống tay chân.
Quách Chí Bân mặt mày hớn hở bắt lấy tay Quan Tú Tú, Quan Tú Tú giãy thì Quách Chí Bân nói: “Mau chạy, bọn họ sắp đuổi theo rồi.”
Quan Tú Tú quay đầu lại, có đứa nhỏ vớt quần áo xong đang hùng hổ bơi về phía bờ, nhất thời nàng cũng có chút hối hận xúc động vừa rồi, mặc cho Quách Chí Bân kéo tay nàng chạy vào trong nhà, đồng thời trong đầu cũng nổi lên một ý niệm, tiểu tử này xấu từ nhỏ! Nàng nghiễm nhiên quên mất là mình đã động thử trước, Quách Chí Bân chỉ học theo nàng mà thôi.