Sợ An Ninh khó xử, Thu Đồng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, không đề cập gì đến việc ngày đó cô nàng nhìn thấy bạn nhỏ "không có ở nhà" nhưng mười phút sau đã từ trong nhà chạy ra ngoài.
Thu Đồng nghĩ, nếu An An còn chưa thể vượt qua rào cản đó, cô thực sự phải rút con át chủ bài của mình ra, bắt em ấy chịu trách nhiệm về nụ hôn đó!
An Ninh đã bắt đầu một tuần học mới, nghe nói Nhất Trung không cho phép sử dụng điện thoại di động, em ấy lại ở nội trú trong trường, Thu Đồng chỉ đành cuối tuần sau lại đi tìm em ấy vậy.
Đại học Hải cũng đã vào học, có điều khai giảng đối với cô mà nói không có ý nghĩa gì to tát, bởi vì sau khi bắt đầu đi học, cô liền tiến vào tập đoàn của Thu gia để "kế thừa sự nghiệp".
Thu gia những năm đầu chỉ là một gia tộc hạng hai, từ đời ông nội Thu họ đã làm nghề đóng tàu, bởi vì Hải thị gần biển, ngư nghiệp phát đạt nên ban đầu Thu gia phải dựa vào ngành này làm giàu.
Sau đó, khi có nhiều công ty đóng tàu hơn, cạnh tranh kịch liệt hơn, Thu gia liền bắt đầu sa sút, khi đó cũng chính là lúc Thu Văn Sinh cùng Hạ Thục Vân kết hôn.
Với sự hỗ trợ của Hạ gia, họ chuyển sang kinh doanh mảng Internet.
Vào thời điểm đó, không ai dám chạm vào lĩnh vực Internet, không ai biết đó có phải là ngành công nghiệp sớm nở chóng tàn hay không, cũng không biết trong tương lai Internet sẽ xâm nhập vào mọi ngóc ngách cuộc sống của mọi người như vậy.
Về điểm này, Thu Đồng cũng rất khâm phục ông nội của cô, cho dù đó là sự dũng cảm lựa chọn đầu tư tất cả tài sản của mình vào Internet để phát triển, hay sự cứng rắn đã ép Thu Văn Sinh cùng Hạ Thục Vân kết hôn đổi lấy sự ủng hộ của Hạ gia, lại còn có khi Hạ Thục Vân vào cửa, khi cô được sinh ra đã quyết tuyệt phân chia cổ phần cùng tài sản, tất cả những quyết định này đều cho thấy ông ấy là người vô cùng thông minh và có tầm nhìn xa.
Ông ấy là một thương nhân trời sinh mà Thu Văn Sinh lại là một nhà độc tài.
Sau khi gia nhập công ty, Thu Đồng biết rằng Thu Văn Sinh chưa bao giờ có ý định phân quyền cho cô.
Dù cho ông ta bệnh nặng như vậy nhưng vẫn như cũ kiên trì mang theo bệnh tật đi làm, tất cả những văn bản quan trọng đều phải do ông ta một tay ký tên xác nhận, mà tác dụng của cô bất quá chỉ là sắp xếp một số tài liệu, giúp ông ta chia sẻ một số công việc.
Tuy rằng không chiếm được trọng dụng nhưng Thu Đồng không để ý chút nào.
Ngày nào cô cũng vui vẻ đi muộn về sớm, ngồi ở văn phòng chơi game, ai cũng không quản được cô.
Tuy nhiên, luôn có một số người không tự mình biết mình, nhất định phải chạy tới quấy nhiễu thanh tịnh của cô.
Ví dụ như người đang đứng trước bàn làm việc của cô bây giờ, "ngài" Thu Nguyên.
"Thu Đồng! Cô có thể tiến lên một chút được không? Cô mỗi ngày đều cà lơ phất phơ như vậy, làm ba mất hết mặt mũi!", vừa đến là đã mắng cô.
Thu Đồng rời mắt khỏi nhân vật trò chơi trên máy tính, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn giống như bố thí ánh mắt.
Hôm nay cô mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trang điểm lộng lẫy, đánh phấn mắt màu hồng phấn, còn có tí kim tuyến vàng kim ở đuôi mắt, môi được thoa màu lưu hành nhất hiện nay, khi cô ngước mắt lên nhìn, trông vô cùng cường ngạnh.
Cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, Thu Nguyên liền đen sắc mặt, lồng ngực phập phồng tức giận.
"Không có nhận tổ quy tông mà đã gọi ba?".
Giọng điệu cũng nhẹ nhàng khách khí, tựa hồ hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt, khuôn mặt Thu Nguyên vốn đã hung ác, giờ trong đôi mắt đều là lửa giận, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô.
"Thu Đồng, mày nhận tao hay không cũng không quan trọng, nhưng mày đừng có làm ba mất hết thể diện! Mày cũng là người nhà họ Thu đó!".
Thu Đồng cong đôi môi đỏ mọng của cô: "Đúng vậy, tao là người của Thu gia, nhưng mày thì không phải, mày lấy tư cách gì quản chuyện này?"
Tại sao lại đi quản việc không đâu? Không phải là sợ cô uy hiếp được hắn sao? Thu Đồng ở bên ngoài là người thừa kế Thu gia mà Thu Nguyên căn bản là kẻ hoàn toàn không thấy được ánh sáng, rất ít người bên ngoài biết được thân phận của hắn.
Lần này Thu Đồng tiến vào công ty, mặc dù bộ dạng như một đại tiểu thư dạo chơi nhưng không ngờ lại nhận được một số chống đỡ.
Quãng thời gian trước, sau khi Thu Văn Sinh ngã bệnh, mọi người trong công ty đều hoảng sợ, Thu Đồng vừa đến mọi người thấy công ty nay có người thừa kế rồi, lòng người cũng trở nên bình ổn.
Mà Thu Nguyên tiến vào công ty gần nửa năm nay, đến bây giờ bất quá cũng chỉ là quản lí chi nhánh, cũng không ai biết hắn là con riêng của Thu Văn Sinh, lúc trước Thu Văn Sinh nói để cho hắn từ tầng dưới chót đi lên.
Thu Đồng thì khác, cô vừa vào công ty đã trở thành phó tổng, trực tiếp đè trên đầu hắn, Thu Nguyên suýt nữa tức chết!
Nhưng mà hắn có khổ không thể nói, chỉ có thể chịu khuất nhục dưới bàn chân cô, còn phải báo cáo công việc mỗi ngày với cô! Đơn giản là Thu Văn Sinh đã nói với hắn, Tết này sẽ nhận hắn về Thu gia, lúc đó hắn sẽ có quyền thừa kế Thu gia, tạm thời chịu đựng cô thêm vài tháng nữa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nuốt giận nói: "Được, được, tao quản việc không đâu, nhưng mày làm phó tổng công ty mà chơi game trong giờ làm việc như vậy có phải là đang lơ là công việc không?"
Thu Đồng dùng đầu ngón tay bấm chuột, ánh mắt đã sớm dời đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn, nghe vậy khẽ nhướng mày, cười nhạt: "Vậy mày đi báo cáo với người khác đi".
Thu Nguyên tức giận đến mức thực sự quay người bỏ đi lên tầng trên, đến văn phòng tổng giám đốc.
Cánh cửa kính nặng nề vừa được đẩy ra, có mấy trợ lý tổng giám đốc ngồi ở sau bàn làm việc đang sắp xếp công việc, một nữ thư ký đứng dậy nói: "Xin chào, quản lý Thu đến đây có chuyện gì không?"
Khi đến nơi, Thu Nguyên đã lấy lại được chút lý trí, nhất thời do dự.
Hắn vẫn không đoán ra được thái độ của Thu Văn Sinh, trong lòng hắn biết, kỳ thực hắn cùng với Thu Đồng đãi ngộ là giống nhau, đều không có bất kỳ thực quyền gì, nếu như lúc này hắn đi nói xấu Thu Đồng cho Thu Văn Sinh nghe thì có bị trách cứ không? Nếu như nó ảnh hưởng đến hình tượng hòa nhã và khiêm tốn mà hắn khổ cực xây dựng nên thì mất nhiều hơn được.
Hắn lắc lắc đầu, muốn lui ra ngoài: "Không có chuyện gì, tôi đi nhầm thôi".
"Ngài đi thong thả", thư ký khẽ gật đầu, cũng không đá động gì tới lời giải thích đi nhầm của hắn, mặc dù tầng này chỉ có duy nhất một phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nhưng mà không đợi hắn đi ra cửa, cánh cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, trợ lý riêng của Thu Văn Sinh mỉm cười gọi hắn lại: "Quản lý Thu, khoan hẳn đi, vừa vặn tổng giám đốc đang tìm ngài".
Thu Nguyên nghe thấy âm thanh quay lại, lập tức mỉm cười nói: "Được, cảm ơn trợ lý Vệ".
Hắn đi vào văn phòng Thu Văn Sinh, Vệ Thanh bước ra và đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc của Thu Văn Sinh không mở máy điều hòa không khí, Thu Nguyên đi vào liền cảm thấy khô nóng khắp người.
Mồ hôi túa ra trên trán trong tích tắc nhưng hắn vẫn như cũ ôn hòa cười với người ngồi sau bàn và nói: "Ba, ba tìm con à?".
Hắn ngầm được cho phép gọi như vậy..
Thu Văn Sinh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và đeo kính lão, con ngươi nặng nề, "Vừa nãy con tìm ta có chuyện gì?"
Thu Nguyên ngẩn người, không nghĩ tới Thu Văn Sinh ở bên trong cũng nghe được tiếng nói của hắn.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về lời nói của mình và trả lời: "Cũng không có gì...".
Thu Văn Sinh liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì liền nói".
Ông ấy rõ ràng trông giống như một ông già tuổi xế chiều bình thường, nhưng mà khi ông nhàn nhạt nhìn sang, Thu Nguyên chỉ cảm thấy tâm trạng căng thẳng, ngay lập tức nói mọi thứ từ đầu tới đuôi: "Thì là, Thu Đồng mỗi ngày ở trong phòng làm việc lười biếng chơi game, căn bản không nghiêm túc làm việc gì cả, người như nó làm sao có thể xứng đáng với vị trí phó tổng!", nói xong hắn liền lo sợ bất an lén quan sát phản ứng của Thu Văn Sinh.
"Hừ!", nhưng mà mèo già hóa cáo, sau khi bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt ông ta tuy trắng bệch nhưng nếp nhăn trên mặt đều không có động tĩnh gì, không có một chút biến hóa, tất cả tâm tư đều giấu ở dưới khuôn mặt bình lặng không thay đổi của ông ấy.
"Anh không cần lo lắng cho nó, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được", Thu Văn Sinh dừng một chút, nói tiếp: "Nó trước nay vẫn luôn như vậy, cũng không học được phải đi làm như thế nào, ban đầu không làm tốt là chuyện bình thường".
Vừa nói như thế, trong lòng Thu Nguyên liền thầm nghĩ, đúng vậy, Thu Đồng chả học hành gì, nhất định là cái gì cũng không biết làm nên mới không cố gắng đi làm mà chỉ có thể chơi game.
Nếu không, ai lại không muốn biểu hiện bản thật thật tốt để tăng thêm danh tiếng chứ? Nghĩ như vậy, hắn đã lấy lại thăng bằng, oán hận đối với sự sắp xếp của Thu Văn Sinh dành cho Thu Đồng đã tan thành mây khói.
"Là con không đúng, con làm anh nên giúp em ấy nhanh chóng thích ứng", lúc này, chính là lúc hắn thể hiện bản thân.
Thu Văn Sinh đẩy kính lão một cái, khẽ ho hai tiếng, nhắm lại đôi mi đang buông hờ: "Uhm, sau này ta còn cần con giúp đỡ nó một chút".
Tâm trạng Thu nguyên mừng như điên! Ý tứ trong lời nói Thu Văn Sinh rất rõ ràng, kêu hắn giúp đỡ Thu Đồng, không phải là ám chỉ sau này hắn sẽ là anh trai của cô ta sao, anh trai giúp đỡ em gái đúng không?
Hắn không khỏi cười tít mắt, liên tục nói: "Dạ, sau này con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, chăm sóc Thu Đồng thật tốt!"
Một trận mệt mỏi ập tới, Thu Văn Sinh nhắm mắt phất phất tay: "Đi ra ngoài đi".
"Dạ, ba nghỉ ngơi thật tốt, không quấy rầy ba nữa, chú ý thân thể", khi Thu Nguyên ra khỏi phòng, trong cái liếc mắt cuối cùng hắn nhìn thấy Thu Văn Sinh đã tháo kính lão, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt đầy mệt mỏi không xua tan được.
Nếu ông ta chết sớm một chút...!mí mắt cụp xuống che đi sự tăm tối lóe lên một cái rồi biến mất, khi hắn lại ngẩng lên, Thu Nguyên đã sửa sang lại âu phục chỉnh tề, khẽ cau mày nói với Vệ Thanh ở cửa: "Trợ lý Vệ, tôi thấy sắc mặt của tổng giám đốc không được tốt lắm, mong anh chú ý thêm một chút".
Vệ Thanh nói: "Cảm ơn quản lý Thu đã quan tâm.
Tôi có trách nhiệm chăm sóc tổng giám đốc, đây là việc tôi nên làm".
.
Тrải ????ghiệ???? đọc ????ruyệ???? số ????ại ~ Т????Ù????Т????UYỆ ~
"An Ninh, cậu nhìn người kia kìa, đang nhìn cậu đó, dồi ôi", Dư Vi dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cô gái bên cạnh.
An Ninh ngồi khoanh chân trên cỏ, ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng vì bị ánh nắng mặt trời hun.
Trên người nàng đang mặc một chiếc áo rằn ri màu xanh ngọc lục bảo sơ vin trong quần cũng là loại rằn ri, chân đi một đôi giày vải màu xanh quân đội có đế cao su.
Theo ánh mắt của Dư Vi nhìn sang, người cách đó không xa đang nhìn nàng thấy nàng chú ý đến ánh mắt của mình thì không quay đầu đi như những nam sinh khác mà gật đầu mỉm cười ra hiệu, con ngươi rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Dư Vi giật mình, nghiêm túc nhìn thiếu niên đẹp trai kia, thầm nói: "Người này thật thú vị".
Lại quay đầu, cô gái bên cạnh đã không có hứng thú cụp mắt xuống, hơi mím môi.
Dư Vi biết, cậu ấy mím môi biểu hiện lúc đó cậu ấy không mấy vui vẻ.
Đột nhiên một tiếng còi vang lên, các học sinh đang ngồi ở dưới bóng cây nghỉ ngơi nhao nhao đứng lên, bên ngoài nhóm người là một huấn luyện viên trẻ tuổi hô to: "Tập hợp!"
An Ninh nhặt chiếc mũ dưới đất lên, đội lên đầu, đi vào trong ánh nắng chói chang.
Vành mũ hẹp tạo thành một bóng đen nhỏ, che nửa khuôn mặt, làn da từ mũi trở xuống bị ánh sáng gay gắt chiếu vào, trắng bệch gần như trong suốt.
Sau buổi huấn luyện buổi sáng, Dư Vi đã hỏi thăm được tên thiếu niên kia.
"Nghe nói là Trác Dục Tuyên lớp A, là người lấy vị trí thủ khoa đầu vào Nhất Trung", Dư Vi từ cửa hàng tiện lợi đi ra, đưa cho An Ninh một chai nước suối nhiệt độ bình thường, "Trời nóng vậy mà cậu thật sự không muốn uống nước lạnh hả?"
Hai người đi về phía ký túc xá, An Ninh khẽ lắc đầu, giơ tay vặn nắp chai, nhưng nắp chai vẫn không nhúc nhích gì.
Dư Vi tiếp tục nói về tin tức mà cậu ấy hỏi thăm được: "Mình vừa mới hỏi mấy người kia, có người nói Trác Dục Tuyên đã nói với mấy anh em chí cốt của cậu ấy rằng cậu ấy muốn theo đuổi cậu đó".
An Ninh âm thầm chiến đấu với nắp chai, lời nói lọt vào tai nhưng nàng lại không để trong lòng chút nào.
Dư Vi xuất thân rất tốt nhưng không có tính khí đại tiểu thư mà trái lại vô cùng bình dị, chẳng hạn như cậu ấy rất hay buôn chuyện.
Mấy ngày nay ở chung, An Ninh gần như đã hiểu cậu ấy là người như thế nào, Dư Vi ở trước mặt người khác xem ra có chút lạnh lùng, nhưng trước mặt nàng lại nói nhiều hơn, thích quan sát mọi người rồi lại len lén thảo luận cùng với nàng.
Dư Vi vẫn đang nói về Trác Dục Tuyên, trong khi An Ninh thì thầm sầu khổ vì cái chai nước này.
"Bạn học này, có cần giúp không?", thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai hai người.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, Dư Vi sửng sốt, đây không phải là Trác Dục Tuyên mà cô nói tới nãy giờ hay sao? Thiếu niên tuấn tú cao ráo, ánh mắt sáng quắc, chăm chú nhìn thiếu nữ xinh đẹp, trên tay cô gái đang cầm một chai nước vẫn chưa mở ra được, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Dư Vi luôn nói với mình rằng có rất nhiều bạn nam thích mình vì mình lớn lên xinh đẹp.
Vậy nếu như mình thật sự xinh đẹp như vậy thì liệu có khả năng chị ấy cũng sẽ thích mình không?
Thu Đồng: Thu Nguyên? Cái đồ ngu xuẩn đó! An An không có ở đây đã n+ ngày rồi, nhớ em ấy quá đi mất..