*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Giai Tư ở lại chỗ của Thu Đồng một đêm, trái tim tan vỡ của cô không những không được chữa trị miếng nào mà ngược lại còn ăn đầy miệng cơm chó.
Có điều nhìn thấy Thu Đồng thay đổi nhiều như vậy, tâm tình cô cảm thấy rất phức tạp.
Thu Đồng xưa nay chưa bao giờ tin vào tình yêu, nhưng giờ đây cô ấy đang đắm chìm trong cái thứ tình yêu mà cô từng khinh bỉ, cam tâm tình nguyện thay đổi vì một người khác.
Vốn Thu Đồng lạnh lùng và kiêu ngạo, tính tình kỳ quặc và khó đoán, nhưng bây giờ cô ấy sẽ đối với An Ninh làm nũng, ra vẻ đáng yêu, cũng sẽ mỉm cười dịu dàng.
Khoảnh khắc Từ Giai Tư quyết định từ bỏ Sở Lâm An, cô đã từ bỏ tình yêu của mình.
Cô cho rằng mình sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, Sở Lâm An đã tiêu hao hết tất cả nhiệt tình của cô, bây giờ cô đã kiệt sức đến mức không nhấc lên được xíu tinh thần nào để có ấn tượng tốt với người khác, rồi sau đó là làm quen tìm hiểu, yêu đương gì đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thu Đồng với An Ninh ở bên nhau, cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Thu Đồng cùng An Ninh hết sức ăn ý, chỉ cần một người có hành động nhỏ, người kia có thể nhanh chóng hiểu ra.
Hai người bọn họ có thể dễ dàng hiểu được ánh mắt của đối phương, hai mắt nhìn nhau sẽ chứa đầy tình yêu, suýt chút nữa đem Từ Giai Tư chọc mù mắt chó.
Cô có thể thấy rằng hai người đó đang yêu nhau bằng cả trái tim mình, sự trả giá của họ không có khác biệt, đều đang cố hết sức, cố gắng để đối xử tốt với nhau.
Loại tình yêu này thực sự thật khiến cho người ta hâm mộ.
Ban đầu, Từ Giai Tư vốn là tâm như tro tàn, một trái tim lạnh lùng nặng nề lại không dao động, nhưng ở trong ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc như vậy, trái tim đang chết dần chết mòn của cô bắt đầu đập trở lại.
Tình yêu vẫn tồn tại như cũ, mà cô dường như đã quên đi nỗi đau, vẫn hướng tới hạnh phúc thuần túy tốt đẹp như vậy.
Từ Giai Tư rời đi, sau kỳ nghỉ bảy ngày cô còn phải đến lớp.
Trường của cô là trường nghệ thuật, cô học chuyên ngành sản xuất âm nhạc và hiện đang học năm ba.
Không giống như Thu Đồng, gia đình cô không cần cô đến công ty để hỗ trợ, vì vậy cô vẫn là một sinh viên đúng nghĩa.
An Ninh cũng chuyên tâm học cấp ba.
Sách giáo khoa năm nhất cao trung (lớp 10) độ khó khác biệt rất lớn với sách hồi cấp hai, nàng học rất nghiêm túc, mỗi ngày trên lớp đều chăm chú nghe giảng, buổi tối về nhà tự học.
Thu Đồng biết nỗ lực của nàng, chưa bao giờ đi quấy rối nàng, bình thường buổi tối cơm nước xong, hai người mạnh ai nấy chiếm một cái bàn trong phòng sách, lặng lẽ làm việc của mình.
Trong khoảng thời gian này, trường học cũng tổ chức vài kỳ thi tháng, An Ninh xếp hạng đầu trong lớp năm mươi người, mỗi khi có kết quả, Thu Đồng đều ăn mừng với nàng một phen, dẫn nàng ra ngoài chơi hai ngày.
Mà Thu Đồng thì lại trước sau như một, cô không đạt được thành tích nào trong công ty, mỗi ngày đều đến muộn về sớm, chưa bao giờ an phận ở lại làm việc trọn một ngày.
Thu Nguyên dường như đã có kinh nghiệm của mình, không bao giờ đến làm phiền cô nữa, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy vẻ tự mãn trên khuôn mặt hắn ta.
Thu Văn Sinh bắt đầu giao quyền cho hắn, tuy rằng chỉ hé ra một chút nhưng hắn coi như đây là một tín hiệu, đắc ý như thể hắn ta sẽ sớm tiếp quản toàn bộ Thu gia.
Có lẽ là bởi vì hắn biết ôm đùi Thu Văn Sinh còn tốt hơn là đi tìm Thu Đồng để tự chuốc lấy bực bội nên Thu Nguyên đã ra sức làm việc chăm chỉ hơn và mỗi ngày quay về Thu Văn Sinh ra vẻ, hỏi han ân cần đồ đó, cố gắng làm ra dáng một đứa con trai hiếu thuận, cầu tiến, một người anh tốt quan tâm đến em gái mình.
Đúng vậy, Thu Văn Sinh đã nói, cuối năm sẽ để hắn nhận tổ quy tông.
Ngày cũng đã được ấn định, ngay ở tiệc sinh nhật của Thu Văn Sinh.
Thời gian trôi qua như một cơn gió, nháy mắt một cái đã qua một khoảng thời gian.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, có một đợt khí lạnh từ phương bắc tràn xuống phương nam, bao phủ toàn bộ Hải thị.
Thành phố này được xây dựng bên bờ biển nên đón ngay đợt khí lạnh.
Dưới cơn gió lạnh buốt, bầu trời xám xịt bao phủ đỉnh đầu, cả thành phố đã mất đi màu sắc.
Mãi đến tận một khắc kia, trên trời đột nhiên bay xuống những bông tuyết mỏng màu trắng, rất mỏng và nhỏ bay lác đác, rải rác tán loạn trong không khí lạnh giá, rồi biến mất không tung tích ngay khi rơi xuống đất.
Khi An Ninh làm xong bài kiểm tra cuối cùng và bước ra khỏi lớp, nàng liền chú ý đến những đốm trắng nhỏ này.
Một bạn học bên cạnh thốt lên: "Có tuyết rơi rồi!"
Hải thị hiếm khi có tuyết rơi, thỉnh thoảng cũng có tuyết nhưng chỉ là lớp mỏng, không quá nửa ngày liền tan.
Chắc là do đang trong thời kỳ phát triển, nửa năm qua An Ninh đã cao hơn một chút, hai gò má mủm mỉm trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến mất.
Nàng dậy thì muộn, chỉ cao lên chứ không mập ra, trông như một cây mạ non, càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng gầy đi.
Thu Đồng rất là đau lòng, mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn theo những cách khác nhau, thậm chí cô còn vì thế mà luyện được một thân kỹ năng nấu nướng.
Thiếu nữ mảnh khảnh đang mặc một chiếc áo len dày, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục, phía dưới là quần đồng phục.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa tay xòe ra năm ngón, cố gắng đón lấy những hạt tuyết mỏng, đáng tiếc hững chấm trắng đó vừa rơi vào lòng bàn tay thì biến thành những giọt nước nhỏ.
Dù không nhận được gì nhưng nàng vẫn tròn xoe mắt sung sướng, sau đó kéo mũ len sau lưng lên, trùm lấy đầu tóc rồi nhẹ nhàng bước đi trong sân trường.
Khi nàng bước ra khỏi cổng trường đã thấy Thu Đồng che dù chờ ở cách đó không xa, chị ấy mỗi ngày đều sẽ đưa đón nàng đến trường, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chưa bao giờ đến muộn.
Khí lạnh trong không khí rất nặng nhưng chị chỉ mặc một chiếc áo lông và khoác một chiếc áo bành-tô vải nỉ màu đỏ sẫm bên ngoài, vạt áo dài đến đùi, tay cầm một chiếc dù lớn màu đen, ở trong đám đông liền có thể gây chú ý.
"Em lạnh không?", chị một tay nắm lấy tay nàng, nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo, hướng về tay nàng phà một hơi ấm.
Ngón tay không có chút độ ấm nào chạm vào một luồng hơi ấm, nhiệt độ kéo dài không quá hai giây, sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
Nhưng bàn tay đang siết chặc tay nàng ấm áp như một chiếc bếp lò nhỏ, hơi nóng không ngừng truyền qua làn da.
An Ninh còn chưa kịp trả lời, cô đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, nhét vào trong túi áo khoác, giữ chặt.
Cô gái nhỏ híp mắt cười, dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cô, Thu Đồng cười liếc mắt nhìn nàng một cái, không có bất kỳ lực uy hiếp gì mà nói: "Đừng nghịch".
Trên đường đi, những hạt tuyết mịn rơi trên quần áo nhanh chóng tan ra.
Tuyết mịn vẫn còn quá nhỏ, những người đi đường xung quanh không có mấy ai che dù.
Thu Đồng cầm dù là vì lo lắng An Ninh sẽ sinh bệnh.
"Về nhà thôi", một tay cầm dù, một tay nắm tay An Ninh, hai người chậm rãi bước đi về nhà.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ cuối kỳ, cổng trường Nhất Trung người đến người đi, ồn ào náo nhiệt.
Hai người dưới chiếc dù màu đen dường như đang cùng nhau đi dạo trong thế giới nhỏ bé của riêng họ.
"Em cảm thấy kỳ thi thế nào? Có khó không?".
"Hừm ~", cô gái mặc áo hoodie len có hai cái tai tròn nhỏ lắc đầu một cái, đôi tai nhỏ cũng lắc theo.
(*)
(*) Áo giống vầy
"An An của chúng ta thật giỏi, nhất định là thi thật tốt!"
Thiếu nữ được khen đỏ mặt.
"Sau khi có kết quả học tập thì cùng chị ra ngoài chơi nhé? Đây là lần cuối cùng trước Tết Nguyên Đán".
"...ừm~"
"Tối nay ăn cá quế chiên xù được không? Chị coi clip rồi, làm ra hẳn là không tệ".
"Ừm!"
"Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, An An khoan hả về nhà, theo ở cùng chị vài ngày được không?", giọng điệu thận trọng từng li từng tí.
"..."
"Một mình chị ở đó thật cô đơn...", làm nũng giả bộ đáng thương.
Cô gái nhỏ do do dự dự, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng đáp: "Ừm..."
Thu Đồng là người được tiện nghi liền sẽ ngoan ngoãn, quấn quít lấy cô gái nhỏ nhẹ dạ đòi rất nhiều chuyện tốt, nỗi buồn sắp chia tay cũng tan biến.
Trận tuyết nhỏ này đến buổi tối cuối cùng cũng rơi dày đặc, An Ninh đứng trong phòng tắm nắng, nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi xuống từ bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Nàng lớn như vậy rồi, dường như chưa từng thấy trận tuyết nào lớn thế này, rơi dày giống như lông ngỗng hay được nhắc đến trong sách.
Tiếng tuyết xào xạc không dứt bên tai, nàng nhìn xuống cây cỏ bên cạnh, hoa hồng dù có trải qua mùa đông lạnh giá cũng không héo úa, chỉ có điều không có nở hoa.
Những cây xanh như hoa tử đằng đã rụng hết lá, chỉ còn lại những cành hoa từ từ héo úa.
"An An, em mang dép chưa?", Thu Đồng đang bận rộn trong bếp, quay đầu nhìn bạn nhỏ đang đứng ngoài ban công hỏi.
"Ừm!", bạn nhỏ cao giọng đáp lại, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ.
Gần như ngay lập tức, một luồng khí lạnh ập vào mặt, An Ninh ở trong phòng điều hòa ấm áp nãy giờ liền lập tức toàn thân nổi da gà.
Nàng vươn tay ra ngoài cửa sổ, muốn bắt vài bông tuyết, nhưng những bông tuyết đó đều bị gió thổi bay, hoàn toàn không có đường bay cố định.
Sau khi đưa tay gần năm phút, mới có một bông tuyết lớn lảo đảo rơi xuống giữa các ngón tay nàng.
Tay nàng đặt ở bên ngoài đã lâu, trở nên lạnh cóng, bông tuyết rơi trên đó nhưng không có dấu hiệu tan.
Nàng vui mừng rút tay về, cô gái nhỏ với khuôn mặt tái nhợt chạy lẹp bẹp vào bếp, đem bàn tay đưa ra trước mặt Thu Đồng.
Trong phòng nhiệt độ cao, bông tuyết mỏng manh đã dần tan.
Thu Đồng liếc nhìn, cau mày nói: "Đây là cái gì? Tuyết?"
Bàn tay nhỏ bé tái nhợt không còn chút máu, ngón tay khép lại cùng nhau, tiếp theo là những bông tuyết trắng tinh đang hơi tan chảy.
Thu Đồng theo bản năng muốn quở trách, sợ cô gái nhỏ lại bị bệnh, nhưng khi ngước mắt lên, lại phát hiện trong mắt An Ninh tràn đầy vui sướng, trong lòng hơi động, lời vừa tới miệng liền thay đổi.
"Khi chúng ta thức dậy vào sáng mai, bên ngoài chắc chắn sẽ có một lớp tuyết dày.
Đến thời điểm đó chúng ta đi đắp người tuyết nhé?".
An Ninh hai mắt tỏa sáng, vui vẻ gật đầu.
Thu Đồng dùng cả hai tay ôm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa, bông tuyết kia đã tan thành nước.
Làm ấm tay xong, cô lại đi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của ẻm.
"Ra phòng khách đi, cơm sắp xong rồi".
"Nếu thấy chán có thể tìm chị Giai Tư của em tán gẫu, giờ cậu ta rảnh lắm".
Một thời gian trước, Từ Giai Tư đột nhiên nói với Thu Đồng rằng cô ấy đang mang thai, Thu Đồng vẫn còn đang bàng hoàng, sau đó nhận được thiệp mời từ Hạ gia, là thiệp cưới của anh họ Hạ Thanh Lan.
Gần như ngay khi tin tức Từ Giai Tư mang thai lộ ra, Hạ Thanh Lan đã mạnh mẽ vang dội cùng Từ gia thương lượng, còn chưa tới nửa tháng đã cử hành hôn lễ.
Không nói Thu Đồng còn bối rối trước diễn biến này, Từ Giai Tư càng bối rối hơn, đột nhiên từ một cô gái thất tình trở thành một người phụ nữ đã có gia đình với đứa con trong bụng, cuộc đời của cô quả thực so với tiểu thuyết còn đặc sắc hơn.
Trong khoảng thời gian này, bụng cô đã hơn ba tháng, hồi hai tháng đến tường còn có thể giấu, không ai biết cô có con, có điều Hạ Thanh Lan đã làm thủ tục cho cô bảo lưu nửa học kỳ sau, đem cô để yên trong nhà để trông chừng, sợ cô đi ra ngoài cùng bạn bè xấu tụ tập chơi bời.
Bạn thân biến thành chị dâu họ, Thu Đồng nói rằng cô hơi khó chấp nhận.
Sau khi nghe nói về chuyện Từ Giai Tư cùng Hạ Thanh Lan, cô tự đáy lòng cảm thấy Từ Giai Tư chính là người ngốc có phúc của người ngốc.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào đi nữa, cô bình thường không để tâm đến chuyện của người khác, cũng không tùy ý bình luận.
Chỉ là trong đám cưới của Từ Giai Tư, cô được mời với tư cách là phù dâu đã thấy được Sở Lâm An cũng được mời đến tham dự, dáng vẻ anh ta hồn bay phách lạc.
Từ Giai Tư nói với cô, sau khi phát hiện cô ấy thật sự không thích anh ta nữa, Sở Lâm An lại bắt đầu theo đuổi cô ấy, đêm trước lễ cưới còn hẹn cô ra ngoài nói chuyện một lần, Từ Giai Tư chỉ nói với anh ta một câu, cô mang thai hai tháng rồi, cha đứa bé là Hạ Thanh Lan.
Sở Lâm An rút lui.
Sở gia ở Hải thị cũng không tính là hào môn hàng đầu gì, càng khỏi nói thế lực trong nhà vô cùng hỗn loạn.
Sở Lâm An không phải người thừa kế duy nhất, anh ta có vô số anh chị em.
Mặc kệ anh ta có thừa nhận hay không, anh ta không sánh bằng Hạ Thanh Lan.
Sau đám cưới của Từ Giai Tư, Sở Lâm An xin đi du học, đi thẳng một mạch rời khỏi Hải thị..