Cố Tích Triều chưa bao giờ biết rằng, sau khi cha mẹ mất đi đã nhiều năm như vậy, tâm cậu còn có thể một lần nữa đau đến thế. Cảm giác dòng máu đỏ tươi ấm áp chảy trên mặt, cũng là giống năm ấy sao? Nín thở, kinh hoảng, tuyệt vọng, giãy dụa… lại tuyệt vọng. Đôi mắt, không dám mở, không thể mở, vì cậu sợ, sợ mở ra rồi, tất cả sẽ lại như bong bóng xà phòng tan biến giữa hư vô.
Máu trên mặt dần dần lạnh, cũng lạnh như tim cậu lúc này vậy. Cố Tích Triều có thể cảm nhận được, mình đang kịch liệt run rẩy.
Bên tai lại truyền đến thanh âm của Thích Thiếu Thương, “Tích Triều, Tích Triều! Đừng sợ, anh ở đây!” Sức nặng trên người dời đi, một bàn tay khẽ chạm vào, xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng của cậu. Lòng bàn tay ấm áp khiến cậu kìm lòng không được muốn mở mắt ra.
Trên mặt Thích Thiếu Thương vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là có chút khó khăn, rồi lập tức quay sang phía khác nhe răng trợn mắt, “Kháo! Tên chết tiệt nào đó, không biết súng đạn không có mắt sao?”
Nhìn Cố Tích Triều hé ra khuôn mặt trắng bệch, cứ như người bị thương không phải hắn mà là cậu vậy, tim Thích Thiếu Thương cũng không khỏi đập dồn dập, “Tích Triều, em bị thương sao?” Hẳn là sẽ không mới phải, phản ứng của hắn cũng xem như rất nhanh đi, Tích Triều được hắn bảo hộ trong người, tuyệt đối an toàn, chẳng lẽ… “Là anh đè lên em quá nặng sao?!”
Cố Tích Triều thật vất vả mới khôi phục tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, tầm mắt cuối cùng dừng trên cánh tay phải của hắn. Viên đạn sượt qua cánh tay chỗ gần bả vai, tuy rằng không lưu lại trên cơ thể nhưng cũng đủ khiến cả một bên tay áo nhiễm máu đỏ hồng. Anh có đau không?
“Nơi đó của anh không có dây thần kinh hay sao?”
Dát? Thích Thiếu Thương còn đang căm thù đến tận xương tủy cái cân nặng của mình, lại bị câu hỏi của Cố Tích Triều biến thành đần rồi!
“Anh điên rồi à! Anh bị thương có biết không hả? Còn ở chỗ này chít chít meo meo cái gì!” Nếu không phải Cố Tích Triều lúc này đang xem Thích Thiếu Thương như bệnh nhân, cậu thực sự rất muốn một quyền nện bể đầu tên này ra, chặn miệng cái kẻ không nói được thứ gì tốt đẹp này lại.
Ôi chao, anh là quan tâm em mà… Thích Thiếu Thương ủy khuất, bất quá nhìn thấy cậu còn có khí lực mắng chửi người, nhất định là không có viêc gì. Yên tâm rồi, Thích Thiếu Thương mới phát giác, bị đạn bắn phải, thật sự là… quá đau… t_t, “Tích Triều, anh có thể xác nhận, chỗ cánh tay này của anh vẫn có dây thần kinh đấy…”
Đồng sự cũng đã tụ lại đây, Mục Cưu Bình đứng một bên, chân tay vì kinh hoảng cũng trở nên thừa thãi không biết phải làm gì, sắc mặt so với Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều còn tái hơn. Một người từ trong đám người đi ra, khuôn mặt tròn tròn lộ ra nụ cười xấu xa, lưu manh vô lại. Cậu ta ngồi xổm xuống cạnh Thích Thiếu Thương, đưa tay đến miệng vết thương của Thích Thiếu Thương mà chọt chọt.
“Cậu… cậu làm gì đó?!” Thích Thiếu Thương bị đau, nhưng chưa kịp mắng ra miệng, Cố Tích Triều đã chụp được tay kẻ kia, tức giận gầm lên.
Truy Mệnh tách đám người bước đến, vẻ mặt hắc tuyến, “Lý Hoại, anh làm gì vậy hả, không thấy Thích đại ca đang bị thương sao?”
Lý Hoại tươi cười ngẩng đầu, “Yên tâm đi, loại đạn này dùng để luyện tập, không chết người được đâu. Không tổn thương gân cốt, đến bệnh viện xử lý đơn giản một chút là được rồi”.
Mấy người quây quanh nhẹ nhàng thở ra, nhân viên bãi bắn đem băng gạc đến, Cố Tích Triều luống cuống chân tay băng bó cho Thích Thiếu Thương. Lãnh đạo quyết định để Truy Mệnh lái xe, trước đưa Thích Thiếu Thương đến bệnh viện gần đây đã. Cố Tích Triều đương nhiên là muốn đi theo, Lý Hoại cũng mang vẻ mặt cười cười khó lường theo đuôi họ.
Nói đến bệnh viện gần đây, với tốc độ lái xe của Truy Mệnh, đại khái chỉ cần 5 phút là đến nơi rồi. Lý Hoại ngồi vào ghế phó lái, ghé sát tai Truy Mệnh dặn dò một câu.
“Đi chậm chút?” Truy Mệnh kêu một tiếng, lập tức bị Lý Hoại dùng tay chặn miệng lại, hoàn hảo Cố Tích Triều lúc này không có tâm tư trông nom hai người bọn họ, toàn tâm toàn ý chiếu cố Thích Thiếu Thương. Truy Mệnh nhỏ giọng, “Liên quan đến mạng người, mà anh lại bảo em lái chậm chút?”
Gật gật đầu, Lý Hoại liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái, “Liên quan đến mạng người nỗi gì chứ, chẳng qua chảy chút máu. Người này vừa nhìn đã biết tinh lực có chút quá thừa, chảy bớt máu đi cũng tốt”.
Cố Tích Triều không nghe thấy hai người phía trước đang nhỏ to cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ thực ồn ào quá. Thích Thiếu Thương đang dựa trên người cậu, tuy rằng vẫn nhìn cậu mỉm cười, nhưng tươi cười lúc này lại khiến cậu thấy tim như bị ai bót nghẹt. Tên Lý Hoại kia có nói qua vết thương không nghiêm trọng, nhưng mà khuôn mặt Thích Thiếu Thương rõ ràng đã biến sắc. Băng gạc cũng không thể ngăn máu từ miệng vết thương tiếp tục hung hăng chảy ra, trái lại, màu trắng nhiễm máu càng thêm tiên diễm chói mắt. Cố Tích Triều cảm thấy mắt mình có chút đau, tựa như một dòng chất lỏng đang muốn phá kén chui ra vậy.
Đột nhiên người đang tựa trên vai cậu cười một tiếng, “Tích Triều, em đau lòng bộ dáng của anh, anh thực thích… Nhưng là, đừng có khóc, anh không chết được đâu…” Không có thiếu tế bào thần kinh như lúc vừa mới bị thương, nhưng thanh âm Thích Thiếu Thương bắt đầu có chút hư nhược rồi.
Cố Tích Triều vừa định phát hỏa, muốn hét lên, “Quỷ mới thương anh”, lại nghe đến cái chữ rất không muốn nghe thấy kia, ngữ khí không khỏi mềm nhũn xuống, “Ai… muốn khóc chứ… Anh câm miệng cho tôi, chừa chút tinh thần đi!”
“Anh muốn nói… Nếu không nói, anh sợ sẽ không còn cơ hội”. Thích Thiếu Thương lên tiếng, yếu ớt nhưng rất kiên trì.
Đầu óc và tâm hồn Cố Tích Triều đại loạn rồi! Rõ ràng không phải đã nói vết thương không nặng, vì cái gì Thích Thiếu Thương lại giống như để lại di ngôn trước lúc lâm chung vậy? Chẳng lẽ vì không phải vết thương trên người Lý Hoại, nên cái tên đó căn bản không biết gì, mới đi an ủi lung tung sao? Kỳ thật Thích Thiếu Thương bị thương đã sắp bước vào quỷ môn quan rồi?
Thích Thiếu Thương tiếp tục nói, “Tích Triều, chờ anh khỏe lại, không bằng chúng ta dọn đến ở cùng nhau đi”.
Cố Tích Triều khẩn trương nhìn hai người phía trước một cái, rất muốn chặn miệng Thích Thiếu Thương lại. Nhưng mà…
“Tích Triều…”
Thanh âm của Thích Thiếu Thương càng lúc càng có xu hướng suy yếu đi.
“Hảo hảo hảo, chờ anh khỏe lại, anh nói cái gì cũng đều được, anh đi dép tiểu hầu tử, để em tiểu trư đều được hết”.
Ảo giác sao? Cậu nghe được từ chỗ nào đó phía trước phát ra tiếng cười cố nén không rõ lắm thì phải.
“Em dọn đến nhà anh, hay anh dọn đến nhà em đây?” Thích Thiếu Thương tiếp tục.
Nhà Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đã xem qua, nói trắng ra thì đó chính là một cái chuồng heo không hơn. Không cần nghĩ đến 3 giây, Cố Tích Triều lập tức quyết định, “Anh dọn đến nhà em đi, đem phòng anh cho thuê là được”.
Yên lặng. Thích Thiếu Thương trong lòng nghĩ nghĩ, Tích Triều, em quả nhiên là một thương nhân ưu tú!
“Kia, Tích Triều, chúng ta đi mua một chiếc xe đi, em nói mua xe gì hảo?”
“Dùng xe đạp không phải rất tốt sao? Mua xe làm gì!”
“Trời mưa em cũng không chịu mặc áo mưa, mua xe, em sẽ không bị mưa ướt nữa”.
Đối với lời giải thích này, Cố Tích Triều không phải không cảm thấy ấm áp.
“Tích Triều, em nói chúng ta mua xe gì hảo?”
Bất quá, sao Thích Thiếu Thương còn khí lực thảo luận mấy vấn đề này vậy? Cố Tích Triều trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn qua, lại thấy Thích Thiếu Thương cau mày nhắm nghiền hai mắt lại.
“Thiếu Thương, Thiếu Thương!” Lòng nghi ngờ nhất thời bay đến chín tầng mây. Tim Cố Tích Triều đều muốn ngừng đập đến nơi rồi. Nhìn Thích Thiếu Thương lại sâu kín mở mắt ra, cậu mới cảm thấy mình vẫn còn hô hấp, “Mua xe gì đều hảo. Anh ngàn vạn lần không được có việc gì đấy!”
“Tích Triều, tới bệnh viện rồi, mặc kệ anh có như thế nào, em cũng nhất định phải nhớ rõ những lời mình vừa nói, biết không?”
“Biết, em biết, anh không cần nói gì nữa”, nhìn đôi mắt Thích Thiếu Thương dần dần khép chặt lại, Cố Tích Triều kinh hoảng rống to, “Tên phía trước kia, đi nhanh một chút cho tôi!”
Xe đột ngột dừng lại. Truy Mệnh quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn sở trường, “Tới rồi!”
***
Tường trắng xóa, trong không khí ngập tràn mùi nước tiêu độc gay gay mũi, đèn sáng rồi lại tắt, tiếng xôn xao của người tới tới lui lui… Ngồi trên chiếc ghế nơi hành lang bệnh viện, hết thảy đều khiến Cố Tích Triều cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Mỏi mệt không phải vì Thích Thiếu Thương sắp chết, mà là vì trước khi vị bác sĩ khả kính kia túm Thích Thiếu Thương vào, có nói một câu, “Bị thương ngoài da, cậu ở ngoài chờ mười phút”.
Thích Thiếu Thương cười đến vô cùng vui vẻ, theo khe cửa cố hét lên một câu, “Tích Triều, tới bệnh viện rồi, mặc kệ anh có thế nào, em cũng không được quên những lời vừa mới nói a ~” Tinh thần mười phần, khiến cho người ta không khỏi ngứa răng muốn cắn.
Cậu vừa rồi đều đã đáp ứng những gì… Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu. Nơi chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, có một người làm ra động tác chán chường như hết muốn sống đến nơi!
Máu trên mặt dần dần lạnh, cũng lạnh như tim cậu lúc này vậy. Cố Tích Triều có thể cảm nhận được, mình đang kịch liệt run rẩy.
Bên tai lại truyền đến thanh âm của Thích Thiếu Thương, “Tích Triều, Tích Triều! Đừng sợ, anh ở đây!” Sức nặng trên người dời đi, một bàn tay khẽ chạm vào, xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng của cậu. Lòng bàn tay ấm áp khiến cậu kìm lòng không được muốn mở mắt ra.
Trên mặt Thích Thiếu Thương vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là có chút khó khăn, rồi lập tức quay sang phía khác nhe răng trợn mắt, “Kháo! Tên chết tiệt nào đó, không biết súng đạn không có mắt sao?”
Nhìn Cố Tích Triều hé ra khuôn mặt trắng bệch, cứ như người bị thương không phải hắn mà là cậu vậy, tim Thích Thiếu Thương cũng không khỏi đập dồn dập, “Tích Triều, em bị thương sao?” Hẳn là sẽ không mới phải, phản ứng của hắn cũng xem như rất nhanh đi, Tích Triều được hắn bảo hộ trong người, tuyệt đối an toàn, chẳng lẽ… “Là anh đè lên em quá nặng sao?!”
Cố Tích Triều thật vất vả mới khôi phục tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, tầm mắt cuối cùng dừng trên cánh tay phải của hắn. Viên đạn sượt qua cánh tay chỗ gần bả vai, tuy rằng không lưu lại trên cơ thể nhưng cũng đủ khiến cả một bên tay áo nhiễm máu đỏ hồng. Anh có đau không?
“Nơi đó của anh không có dây thần kinh hay sao?”
Dát? Thích Thiếu Thương còn đang căm thù đến tận xương tủy cái cân nặng của mình, lại bị câu hỏi của Cố Tích Triều biến thành đần rồi!
“Anh điên rồi à! Anh bị thương có biết không hả? Còn ở chỗ này chít chít meo meo cái gì!” Nếu không phải Cố Tích Triều lúc này đang xem Thích Thiếu Thương như bệnh nhân, cậu thực sự rất muốn một quyền nện bể đầu tên này ra, chặn miệng cái kẻ không nói được thứ gì tốt đẹp này lại.
Ôi chao, anh là quan tâm em mà… Thích Thiếu Thương ủy khuất, bất quá nhìn thấy cậu còn có khí lực mắng chửi người, nhất định là không có viêc gì. Yên tâm rồi, Thích Thiếu Thương mới phát giác, bị đạn bắn phải, thật sự là… quá đau… t_t, “Tích Triều, anh có thể xác nhận, chỗ cánh tay này của anh vẫn có dây thần kinh đấy…”
Đồng sự cũng đã tụ lại đây, Mục Cưu Bình đứng một bên, chân tay vì kinh hoảng cũng trở nên thừa thãi không biết phải làm gì, sắc mặt so với Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều còn tái hơn. Một người từ trong đám người đi ra, khuôn mặt tròn tròn lộ ra nụ cười xấu xa, lưu manh vô lại. Cậu ta ngồi xổm xuống cạnh Thích Thiếu Thương, đưa tay đến miệng vết thương của Thích Thiếu Thương mà chọt chọt.
“Cậu… cậu làm gì đó?!” Thích Thiếu Thương bị đau, nhưng chưa kịp mắng ra miệng, Cố Tích Triều đã chụp được tay kẻ kia, tức giận gầm lên.
Truy Mệnh tách đám người bước đến, vẻ mặt hắc tuyến, “Lý Hoại, anh làm gì vậy hả, không thấy Thích đại ca đang bị thương sao?”
Lý Hoại tươi cười ngẩng đầu, “Yên tâm đi, loại đạn này dùng để luyện tập, không chết người được đâu. Không tổn thương gân cốt, đến bệnh viện xử lý đơn giản một chút là được rồi”.
Mấy người quây quanh nhẹ nhàng thở ra, nhân viên bãi bắn đem băng gạc đến, Cố Tích Triều luống cuống chân tay băng bó cho Thích Thiếu Thương. Lãnh đạo quyết định để Truy Mệnh lái xe, trước đưa Thích Thiếu Thương đến bệnh viện gần đây đã. Cố Tích Triều đương nhiên là muốn đi theo, Lý Hoại cũng mang vẻ mặt cười cười khó lường theo đuôi họ.
Nói đến bệnh viện gần đây, với tốc độ lái xe của Truy Mệnh, đại khái chỉ cần 5 phút là đến nơi rồi. Lý Hoại ngồi vào ghế phó lái, ghé sát tai Truy Mệnh dặn dò một câu.
“Đi chậm chút?” Truy Mệnh kêu một tiếng, lập tức bị Lý Hoại dùng tay chặn miệng lại, hoàn hảo Cố Tích Triều lúc này không có tâm tư trông nom hai người bọn họ, toàn tâm toàn ý chiếu cố Thích Thiếu Thương. Truy Mệnh nhỏ giọng, “Liên quan đến mạng người, mà anh lại bảo em lái chậm chút?”
Gật gật đầu, Lý Hoại liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái, “Liên quan đến mạng người nỗi gì chứ, chẳng qua chảy chút máu. Người này vừa nhìn đã biết tinh lực có chút quá thừa, chảy bớt máu đi cũng tốt”.
Cố Tích Triều không nghe thấy hai người phía trước đang nhỏ to cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ thực ồn ào quá. Thích Thiếu Thương đang dựa trên người cậu, tuy rằng vẫn nhìn cậu mỉm cười, nhưng tươi cười lúc này lại khiến cậu thấy tim như bị ai bót nghẹt. Tên Lý Hoại kia có nói qua vết thương không nghiêm trọng, nhưng mà khuôn mặt Thích Thiếu Thương rõ ràng đã biến sắc. Băng gạc cũng không thể ngăn máu từ miệng vết thương tiếp tục hung hăng chảy ra, trái lại, màu trắng nhiễm máu càng thêm tiên diễm chói mắt. Cố Tích Triều cảm thấy mắt mình có chút đau, tựa như một dòng chất lỏng đang muốn phá kén chui ra vậy.
Đột nhiên người đang tựa trên vai cậu cười một tiếng, “Tích Triều, em đau lòng bộ dáng của anh, anh thực thích… Nhưng là, đừng có khóc, anh không chết được đâu…” Không có thiếu tế bào thần kinh như lúc vừa mới bị thương, nhưng thanh âm Thích Thiếu Thương bắt đầu có chút hư nhược rồi.
Cố Tích Triều vừa định phát hỏa, muốn hét lên, “Quỷ mới thương anh”, lại nghe đến cái chữ rất không muốn nghe thấy kia, ngữ khí không khỏi mềm nhũn xuống, “Ai… muốn khóc chứ… Anh câm miệng cho tôi, chừa chút tinh thần đi!”
“Anh muốn nói… Nếu không nói, anh sợ sẽ không còn cơ hội”. Thích Thiếu Thương lên tiếng, yếu ớt nhưng rất kiên trì.
Đầu óc và tâm hồn Cố Tích Triều đại loạn rồi! Rõ ràng không phải đã nói vết thương không nặng, vì cái gì Thích Thiếu Thương lại giống như để lại di ngôn trước lúc lâm chung vậy? Chẳng lẽ vì không phải vết thương trên người Lý Hoại, nên cái tên đó căn bản không biết gì, mới đi an ủi lung tung sao? Kỳ thật Thích Thiếu Thương bị thương đã sắp bước vào quỷ môn quan rồi?
Thích Thiếu Thương tiếp tục nói, “Tích Triều, chờ anh khỏe lại, không bằng chúng ta dọn đến ở cùng nhau đi”.
Cố Tích Triều khẩn trương nhìn hai người phía trước một cái, rất muốn chặn miệng Thích Thiếu Thương lại. Nhưng mà…
“Tích Triều…”
Thanh âm của Thích Thiếu Thương càng lúc càng có xu hướng suy yếu đi.
“Hảo hảo hảo, chờ anh khỏe lại, anh nói cái gì cũng đều được, anh đi dép tiểu hầu tử, để em tiểu trư đều được hết”.
Ảo giác sao? Cậu nghe được từ chỗ nào đó phía trước phát ra tiếng cười cố nén không rõ lắm thì phải.
“Em dọn đến nhà anh, hay anh dọn đến nhà em đây?” Thích Thiếu Thương tiếp tục.
Nhà Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đã xem qua, nói trắng ra thì đó chính là một cái chuồng heo không hơn. Không cần nghĩ đến 3 giây, Cố Tích Triều lập tức quyết định, “Anh dọn đến nhà em đi, đem phòng anh cho thuê là được”.
Yên lặng. Thích Thiếu Thương trong lòng nghĩ nghĩ, Tích Triều, em quả nhiên là một thương nhân ưu tú!
“Kia, Tích Triều, chúng ta đi mua một chiếc xe đi, em nói mua xe gì hảo?”
“Dùng xe đạp không phải rất tốt sao? Mua xe làm gì!”
“Trời mưa em cũng không chịu mặc áo mưa, mua xe, em sẽ không bị mưa ướt nữa”.
Đối với lời giải thích này, Cố Tích Triều không phải không cảm thấy ấm áp.
“Tích Triều, em nói chúng ta mua xe gì hảo?”
Bất quá, sao Thích Thiếu Thương còn khí lực thảo luận mấy vấn đề này vậy? Cố Tích Triều trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn qua, lại thấy Thích Thiếu Thương cau mày nhắm nghiền hai mắt lại.
“Thiếu Thương, Thiếu Thương!” Lòng nghi ngờ nhất thời bay đến chín tầng mây. Tim Cố Tích Triều đều muốn ngừng đập đến nơi rồi. Nhìn Thích Thiếu Thương lại sâu kín mở mắt ra, cậu mới cảm thấy mình vẫn còn hô hấp, “Mua xe gì đều hảo. Anh ngàn vạn lần không được có việc gì đấy!”
“Tích Triều, tới bệnh viện rồi, mặc kệ anh có như thế nào, em cũng nhất định phải nhớ rõ những lời mình vừa nói, biết không?”
“Biết, em biết, anh không cần nói gì nữa”, nhìn đôi mắt Thích Thiếu Thương dần dần khép chặt lại, Cố Tích Triều kinh hoảng rống to, “Tên phía trước kia, đi nhanh một chút cho tôi!”
Xe đột ngột dừng lại. Truy Mệnh quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn sở trường, “Tới rồi!”
***
Tường trắng xóa, trong không khí ngập tràn mùi nước tiêu độc gay gay mũi, đèn sáng rồi lại tắt, tiếng xôn xao của người tới tới lui lui… Ngồi trên chiếc ghế nơi hành lang bệnh viện, hết thảy đều khiến Cố Tích Triều cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Mỏi mệt không phải vì Thích Thiếu Thương sắp chết, mà là vì trước khi vị bác sĩ khả kính kia túm Thích Thiếu Thương vào, có nói một câu, “Bị thương ngoài da, cậu ở ngoài chờ mười phút”.
Thích Thiếu Thương cười đến vô cùng vui vẻ, theo khe cửa cố hét lên một câu, “Tích Triều, tới bệnh viện rồi, mặc kệ anh có thế nào, em cũng không được quên những lời vừa mới nói a ~” Tinh thần mười phần, khiến cho người ta không khỏi ngứa răng muốn cắn.
Cậu vừa rồi đều đã đáp ứng những gì… Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu. Nơi chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, có một người làm ra động tác chán chường như hết muốn sống đến nơi!