Mẹ của Trương Thắng chạy đến phòng ngủ, thấy mặt mũi của con trai đỏ bừng, lại nhảy múa ca hát thì không khỏi kinh sợ, vừa cười vừa mắng:
- Thằng nhỏ này, rốt cuộc là bị động kinh à?
Trương Thắng hưng phấn muốn điên lên, tiếp tục hát “Hoa mai là hoa mai nở. Nhiều đóa nở ra nhiều màu. Hát vang chúc mừng mùa xuân đến”.
Mẹ của hắn trừng mắt, chẳng hiểu ra sao. Trương Thắng hát ca, hát bài chào xuân cho đến hết mời chịu dừng lại. Hắn chạy đến nắm tay của mẹ, hưng phấn mà kêu lên:
- Mẹ, con phát tài rồi. Con phát tài rồi. Hahaah….
Trương Thắng đang muốn đem tin tức mình phát tài nói cho mẹ nghe thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Trương Thắng vội đi ra mở cửa, mẹ của hắn thì ở đằng sau lầm bầm:
- Đứa nhỏ này, tật xấu gì vậy? Giống như bị ma nhập.
Trương Thắng bước ra mở cửa, lập tức ngẩn người. Người gõ cửa là một cô gái xinh đẹp, Trịnh Tiểu Lộ.
Cô vẫn mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám của mình. Trên đầu đội chiếc mũ len nhung, chóp mũi vẫn đỏ bừng vì lạnh. Bộ dạng rất khả ái. Cô đeo găng tay, trong tay cầm một đồ vật, bên ngoài bọc một túi vải, mơ hồ lộ ra một cái bình thủy nhựa màu vàng nhạt.
Thấy người mở cửa là Trương Thắng, Trịnh Tiểu Lộ hít mũi một cái, ngại ngùng cười:
- Anh Trương, nhà anh thật khó tìm. Tôi hỏi thăm anh Bạch mới tìm được. Nhưng tôi là dân mù đường. Vừa nãy lại đi nhầm nhà bên cạnh.
Cô một hơi bò lên đến tầng năm, hô hấp còn chưa kịp điều chỉnh.
Trương Thắng ngạc nhiên một lát rồi mới giật mình tỉnh lại:
- Mau vào nhà đi. Sao cô lại đến đây?
Trương Thắng từ trong tay cô tiếp nhận bình nước, rồi dẫn Tiểu Lộ vào nhà. Trịnh Tiểu Lộ đóng cửa phòng lại, thấy ba mẹ của hắn đang nhìn cô thì cười ngọt ngào chào hỏi:
- Cháu chào hai bác. Chúc hai bác năm mới vui vẻ. Cháu tên là Tiểu Lộ, là đồng nghiệp trước đây của anh Trương.
A! Hai ông bà lập tức bừng tỉnh. Khó trách đứa con lại cao hứng như vậy. Chậc chậc, sự thật là vì cô gái này. Cô ấy thật là xinh đẹp.
- Ồ, mau vào nhà đi. Không cần đổi giày đâu.
Mẹ của Trương Thắng mừng rỡ, liền đưa tay ra. Nhưng tay bà toàn là nhân bánh nên không tiện tiến lên ngăn trở. Trịnh Tiểu Lộ vẫn thay đôi giày bằng đôi dép lê.
Cha mẹ Trương Thắng nhìn thấy cô thanh tú như vậy, giọng nói lại nhu thuận thì hài lòng vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô tới nhà, lại liên tưởng biểu hiện vừa rồi của Trương Thắng, xem như xác nhận thân phận của hai người, trong lòng nhất thời vui như hoa.
Cha của Trương Thắng cười nói:
- Tiểu Lộ, mau vào trong ngồi đi. Chúng ta đang nấu cơm. Bên ngoài trời lạnh, vào nhà cho ấm áp. Bác đây từ nhỏ miệng lưỡi kém, cũng không trách nhé.
Mẹ của Trương Thắng giả vờ giận hắn nói:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì. Mau vào trong pha nước trà đi. Mang thêm cả hạt dưa, đậu phộng nữa.
Thanh âm của Trịnh Tiểu Lộ vô cùng trong trẻo, dễ nghe, làm cho người khác vô cùng thích:
- Bác trai bác gái, hai bác đừng khách khí quá. Cháu có nấu món canh gà, mang đến cho anh Trương. Cháu chỉ ngồi một lát thôi thì đi ngay, hai bác không cần phiền toái ạ.
Mẹ của Trương Thắng vẫn kiên trì nói:
- Đã tới chơi rồi thì vội làm gì. Mau vào nhà đi. Cái gì thì cũng phải ăn bữa cơm trưa đã.
Trương Thắng đi theo Trương Thắng vào trong nhà. Cha mẹ Trương Thắng tươi cười theo sát đằng sau, hỏi không ngoài mấy câu năm nay cô bao nhiêu tuổi…Trịnh Tiểu Lộ cũng mơ hồ hiểu được hai ông bà xem cô là người nào. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nhưng không cách nào giải thích.
Trương Thắng thấy Trịnh Tiểu Lộ lúng túng thì vội vàng nói với cha mẹ:
- Cha mẹ, mọi người mau nhanh đi làm sủi cảo đi.
Nhìn bộ dạng của cô, lại thêm giọng nói rất ngọt ngào, hai ông bà càng nhìn càng hài lòng. Tình huống căn bản đã hiểu rõ, hai ông bà liền khẩn trương đi ra ngoài. Mẹ của Trương Thắng khi đi ra còn cố ý đóng cửa lại giúp. Điều này khiến Trương Thắng không được tự nhiên.
Trương Thắng đưa cho Trịnh Tiểu Lộ một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Phòng ở không lớn lắm, chỉ có hai chiếc giường, một kệ để giày, một chiếc TV, một cái tủ gỗ cũ, ngoài ra thì chẳng còn gì.
Hai người ngồi trên mép giường. Trương Thắng vừa ngồi xuống, Trịnh Tiểu Lộ liền ngại ngùng ngồi dịch sang một bên. Kỳ thật thì biên độ hoạt động của cô không lớn, chỉ là thoáng dịch mông qua, nhưng hành động này lại có chút trẻ con.
- Ngày mai là tết rồi, nhà máy đã nghỉ chưa? Như thế nào lại….
Trương Thắng mắt nhìn cái bình thủy đặt trên đầu tủ, quay đầu lại nói với Trịnh Tiểu Lộ.
Cô đã cởi chiếc mũ xuống, nhưng trên người vẫn còn khoác chiếc áo khoác. Mái tóc chải rất đơn sơ. Phần tóc mái đằng trước bị chiếc mũ ép xuống bằng phẳng, dính chặt vào trán, chẳng khác gì một nữ sinh.
Cô nhẹ nhàng cười. Cái mũi hơi nhăn lại, má lại hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.
- Ngày hôm qua hại anh bị người ta đánh, trong lòng tôi cảm thấy áy náy. Anh lại chẳng chịu đến bệnh viện, nên tôi muốn nấu một ít canh cho anh bồi bổ.
Trương Thắng mỉm cười. Một gậy này thật không uổng phí. Cái này chẳng khác gì dê vào miệng cọp.
- Nếu cô không đề cập đến chắc tôi quên rồi quá. Cây gậy kia cũ rồi, căn bản chẳng thể gây thương tihc1. Cô để ý như vậy, cũng làm cho tôi không được tự nhiên.
- Không có gì đâu. Anh là vì tôi, chút tâm ý này là nên có.
Trịnh Tiểu Lộ cười, vô cùng thanh tú.
Trương Thắng gật đầu, chợt hỏi:
- Người nhà Mạch gia không tìm cô gây phiền toái chứ?
Trịnh Tiểu Lộ nụ cười biến mất. Cô lắc đầu, ngón tay vô thức vân vê tấm dra trải giường.
Trương Thắng thở dài, trầm mặc một lát nói:
- Mạch Hiểu Tề bị bắt hơn nửa năm rồi, tôi nghĩ cô bây giờ cảm xúc cũng nên bình tĩnh lại. Mạch Hiểu Tề tự sát rồi thì không còn chuyện gì nữa. Anh ta cả đời này chỉ sợ không còn cơ hội đi ra. Hai người không còn duyên phận thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Trịnh Tiểu Lộ chuyển ly nước, ánh mắt mê man, sâu kín nói:
- Ừ, sau khi anh ấy vừa bị bắt, tôi khổ sở như muốn chết, giống như trời sập xuống. Trong lòng dường như cũng không có ánh sáng. Những người trong ký túc xá không ai dám nói chuyện với tôi. Mỗi sáng tỉnh dậy, áo gối của tôi đều ướt đẫm, ước chừng hơn một tháng mới có thể bình thường trở lại.
- Tôi từ nhỏ vốn không có người quan tâm. Cái gì cũng phải tự lo cho mình. Tâm trạng của tôi không có chút nào có cảm giác an toàn cả. Không biết bản thân mình rốt cuộc là sống vì cái gì. Từ lúc anh ấy theo đuổi tôi, tôi mới cảm nhận được người khác coi trọng mình. Tôi cũng có người quan tâm. Anh ấy quan tâm tôi buổi tối tôi nghỉ ngơi như thế nào, tôi tiếp xúc với ai, bình thường làm cái gì. Nếu Chủ nhật rảnh rỗi anh ấy lại dẫn tôi đi chơi. Cảm thấy tôi làm cái gì không đúng thì sẽ dạy bảo lại cho tôi. Cảm giác thật sự rất ấm áp.
Trương Thắng nghe xong, cảm thấy chẳng biết nên nói thế nào. Mạch Hiểu Tề đây không phải là quan tâm cô, lo lắng cho cô mà chính là hạn chế cô, nhưng cô không ngờ lại cho rằng đó chính là yêu thương cô. Các cô gái bây giờ ai mà không thích tự do, có được không gian riêng của mình. Còn Trịnh Tiểu Lộ thì lại bị quản như cá chậu chim lồng. Cô bé này tâm tình thật đúng là có vấn đề.
- Anh ấy đối với tôi không tệ. Tôi muốn được gả cho anh ấy, được hầu hạ anh ấy cả đời, xây dựng một gia đình cho mình. Đáng tiếc…
Nói tới đây, ánh mắt cô lại đầy nước.
Trương Thắng khuyên nhủ nói:
- Cô tổng không thể cứ nhìn chằm chằm vào quá khứ. Qua đêm nay chính là tết Nguyên Đán rồi. Hãy vứt bỏ tâm trạng cũ, bắt đầu một năm mới. Cô còn trẻ, đường còn dài. Ai quy định lần yêu đầu tiên nhất định là phải thành chứ?
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ gật đầu, cười ngượng ngùng:
- Anh xem, sang năm mới rồi, nhưng tôi vẫn chưa gượng dậy được.
Đúng lúc này, tiếng cha Trương Thắng ở ngoài vang lên:
- Thắng, dưới lầu có điện thoại tìm con.
Trương Thắng vừa nghe, vội nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Cô chờ một chút nhé, tôi đi nghe điện thoại.
Trương Thắng chạy xuống lầu nghe điện thoại. Từ trong điện thoại truyền ra tiếng cười vang dội:
- Chú em, chúng ta thành công rồi. Haha, cậu có xem TV không? Kế hoạch trong năm mới của UBND thành phố chính là khai thác, phát triển khu Kiều Tây.
Mẹ của Trương Thắng chạy đến phòng ngủ, thấy mặt mũi của con trai đỏ bừng, lại nhảy múa ca hát thì không khỏi kinh sợ, vừa cười vừa mắng:
- Thằng nhỏ này, rốt cuộc là bị động kinh à?
Trương Thắng hưng phấn muốn điên lên, tiếp tục hát “Hoa mai là hoa mai nở. Nhiều đóa nở ra nhiều màu. Hát vang chúc mừng mùa xuân đến”.
Mẹ của hắn trừng mắt, chẳng hiểu ra sao. Trương Thắng hát ca, hát bài chào xuân cho đến hết mời chịu dừng lại. Hắn chạy đến nắm tay của mẹ, hưng phấn mà kêu lên:
- Mẹ, con phát tài rồi. Con phát tài rồi. Hahaah….
Trương Thắng đang muốn đem tin tức mình phát tài nói cho mẹ nghe thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Trương Thắng vội đi ra mở cửa, mẹ của hắn thì ở đằng sau lầm bầm:
- Đứa nhỏ này, tật xấu gì vậy? Giống như bị ma nhập.
Trương Thắng bước ra mở cửa, lập tức ngẩn người. Người gõ cửa là một cô gái xinh đẹp, Trịnh Tiểu Lộ.
Cô vẫn mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám của mình. Trên đầu đội chiếc mũ len nhung, chóp mũi vẫn đỏ bừng vì lạnh. Bộ dạng rất khả ái. Cô đeo găng tay, trong tay cầm một đồ vật, bên ngoài bọc một túi vải, mơ hồ lộ ra một cái bình thủy nhựa màu vàng nhạt.
Thấy người mở cửa là Trương Thắng, Trịnh Tiểu Lộ hít mũi một cái, ngại ngùng cười:
- Anh Trương, nhà anh thật khó tìm. Tôi hỏi thăm anh Bạch mới tìm được. Nhưng tôi là dân mù đường. Vừa nãy lại đi nhầm nhà bên cạnh.
Cô một hơi bò lên đến tầng năm, hô hấp còn chưa kịp điều chỉnh.
Trương Thắng ngạc nhiên một lát rồi mới giật mình tỉnh lại:
- Mau vào nhà đi. Sao cô lại đến đây?
Trương Thắng từ trong tay cô tiếp nhận bình nước, rồi dẫn Tiểu Lộ vào nhà. Trịnh Tiểu Lộ đóng cửa phòng lại, thấy ba mẹ của hắn đang nhìn cô thì cười ngọt ngào chào hỏi:
- Cháu chào hai bác. Chúc hai bác năm mới vui vẻ. Cháu tên là Tiểu Lộ, là đồng nghiệp trước đây của anh Trương.
A! Hai ông bà lập tức bừng tỉnh. Khó trách đứa con lại cao hứng như vậy. Chậc chậc, sự thật là vì cô gái này. Cô ấy thật là xinh đẹp.
- Ồ, mau vào nhà đi. Không cần đổi giày đâu.
Mẹ của Trương Thắng mừng rỡ, liền đưa tay ra. Nhưng tay bà toàn là nhân bánh nên không tiện tiến lên ngăn trở. Trịnh Tiểu Lộ vẫn thay đôi giày bằng đôi dép lê.
Cha mẹ Trương Thắng nhìn thấy cô thanh tú như vậy, giọng nói lại nhu thuận thì hài lòng vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô tới nhà, lại liên tưởng biểu hiện vừa rồi của Trương Thắng, xem như xác nhận thân phận của hai người, trong lòng nhất thời vui như hoa.
Cha của Trương Thắng cười nói:
- Tiểu Lộ, mau vào trong ngồi đi. Chúng ta đang nấu cơm. Bên ngoài trời lạnh, vào nhà cho ấm áp. Bác đây từ nhỏ miệng lưỡi kém, cũng không trách nhé.
Mẹ của Trương Thắng giả vờ giận hắn nói:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì. Mau vào trong pha nước trà đi. Mang thêm cả hạt dưa, đậu phộng nữa.
Thanh âm của Trịnh Tiểu Lộ vô cùng trong trẻo, dễ nghe, làm cho người khác vô cùng thích:
- Bác trai bác gái, hai bác đừng khách khí quá. Cháu có nấu món canh gà, mang đến cho anh Trương. Cháu chỉ ngồi một lát thôi thì đi ngay, hai bác không cần phiền toái ạ.
Mẹ của Trương Thắng vẫn kiên trì nói:
- Đã tới chơi rồi thì vội làm gì. Mau vào nhà đi. Cái gì thì cũng phải ăn bữa cơm trưa đã.
Trương Thắng đi theo Trương Thắng vào trong nhà. Cha mẹ Trương Thắng tươi cười theo sát đằng sau, hỏi không ngoài mấy câu năm nay cô bao nhiêu tuổi…Trịnh Tiểu Lộ cũng mơ hồ hiểu được hai ông bà xem cô là người nào. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nhưng không cách nào giải thích.
Trương Thắng thấy Trịnh Tiểu Lộ lúng túng thì vội vàng nói với cha mẹ:
- Cha mẹ, mọi người mau nhanh đi làm sủi cảo đi.
Nhìn bộ dạng của cô, lại thêm giọng nói rất ngọt ngào, hai ông bà càng nhìn càng hài lòng. Tình huống căn bản đã hiểu rõ, hai ông bà liền khẩn trương đi ra ngoài. Mẹ của Trương Thắng khi đi ra còn cố ý đóng cửa lại giúp. Điều này khiến Trương Thắng không được tự nhiên.
Trương Thắng đưa cho Trịnh Tiểu Lộ một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Phòng ở không lớn lắm, chỉ có hai chiếc giường, một kệ để giày, một chiếc TV, một cái tủ gỗ cũ, ngoài ra thì chẳng còn gì.bg-ssp-{height:px}
Hai người ngồi trên mép giường. Trương Thắng vừa ngồi xuống, Trịnh Tiểu Lộ liền ngại ngùng ngồi dịch sang một bên. Kỳ thật thì biên độ hoạt động của cô không lớn, chỉ là thoáng dịch mông qua, nhưng hành động này lại có chút trẻ con.
- Ngày mai là tết rồi, nhà máy đã nghỉ chưa? Như thế nào lại….
Trương Thắng mắt nhìn cái bình thủy đặt trên đầu tủ, quay đầu lại nói với Trịnh Tiểu Lộ.
Cô đã cởi chiếc mũ xuống, nhưng trên người vẫn còn khoác chiếc áo khoác. Mái tóc chải rất đơn sơ. Phần tóc mái đằng trước bị chiếc mũ ép xuống bằng phẳng, dính chặt vào trán, chẳng khác gì một nữ sinh.
Cô nhẹ nhàng cười. Cái mũi hơi nhăn lại, má lại hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.
- Ngày hôm qua hại anh bị người ta đánh, trong lòng tôi cảm thấy áy náy. Anh lại chẳng chịu đến bệnh viện, nên tôi muốn nấu một ít canh cho anh bồi bổ.
Trương Thắng mỉm cười. Một gậy này thật không uổng phí. Cái này chẳng khác gì dê vào miệng cọp.
- Nếu cô không đề cập đến chắc tôi quên rồi quá. Cây gậy kia cũ rồi, căn bản chẳng thể gây thương tihc. Cô để ý như vậy, cũng làm cho tôi không được tự nhiên.
- Không có gì đâu. Anh là vì tôi, chút tâm ý này là nên có.
Trịnh Tiểu Lộ cười, vô cùng thanh tú.
Trương Thắng gật đầu, chợt hỏi:
- Người nhà Mạch gia không tìm cô gây phiền toái chứ?
Trịnh Tiểu Lộ nụ cười biến mất. Cô lắc đầu, ngón tay vô thức vân vê tấm dra trải giường.
Trương Thắng thở dài, trầm mặc một lát nói:
- Mạch Hiểu Tề bị bắt hơn nửa năm rồi, tôi nghĩ cô bây giờ cảm xúc cũng nên bình tĩnh lại. Mạch Hiểu Tề tự sát rồi thì không còn chuyện gì nữa. Anh ta cả đời này chỉ sợ không còn cơ hội đi ra. Hai người không còn duyên phận thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Trịnh Tiểu Lộ chuyển ly nước, ánh mắt mê man, sâu kín nói:
- Ừ, sau khi anh ấy vừa bị bắt, tôi khổ sở như muốn chết, giống như trời sập xuống. Trong lòng dường như cũng không có ánh sáng. Những người trong ký túc xá không ai dám nói chuyện với tôi. Mỗi sáng tỉnh dậy, áo gối của tôi đều ướt đẫm, ước chừng hơn một tháng mới có thể bình thường trở lại.
- Tôi từ nhỏ vốn không có người quan tâm. Cái gì cũng phải tự lo cho mình. Tâm trạng của tôi không có chút nào có cảm giác an toàn cả. Không biết bản thân mình rốt cuộc là sống vì cái gì. Từ lúc anh ấy theo đuổi tôi, tôi mới cảm nhận được người khác coi trọng mình. Tôi cũng có người quan tâm. Anh ấy quan tâm tôi buổi tối tôi nghỉ ngơi như thế nào, tôi tiếp xúc với ai, bình thường làm cái gì. Nếu Chủ nhật rảnh rỗi anh ấy lại dẫn tôi đi chơi. Cảm thấy tôi làm cái gì không đúng thì sẽ dạy bảo lại cho tôi. Cảm giác thật sự rất ấm áp.
Trương Thắng nghe xong, cảm thấy chẳng biết nên nói thế nào. Mạch Hiểu Tề đây không phải là quan tâm cô, lo lắng cho cô mà chính là hạn chế cô, nhưng cô không ngờ lại cho rằng đó chính là yêu thương cô. Các cô gái bây giờ ai mà không thích tự do, có được không gian riêng của mình. Còn Trịnh Tiểu Lộ thì lại bị quản như cá chậu chim lồng. Cô bé này tâm tình thật đúng là có vấn đề.
- Anh ấy đối với tôi không tệ. Tôi muốn được gả cho anh ấy, được hầu hạ anh ấy cả đời, xây dựng một gia đình cho mình. Đáng tiếc…
Nói tới đây, ánh mắt cô lại đầy nước.
Trương Thắng khuyên nhủ nói:
- Cô tổng không thể cứ nhìn chằm chằm vào quá khứ. Qua đêm nay chính là tết Nguyên Đán rồi. Hãy vứt bỏ tâm trạng cũ, bắt đầu một năm mới. Cô còn trẻ, đường còn dài. Ai quy định lần yêu đầu tiên nhất định là phải thành chứ?
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ gật đầu, cười ngượng ngùng:
- Anh xem, sang năm mới rồi, nhưng tôi vẫn chưa gượng dậy được.
Đúng lúc này, tiếng cha Trương Thắng ở ngoài vang lên:
- Thắng, dưới lầu có điện thoại tìm con.
Trương Thắng vừa nghe, vội nói với Trịnh Tiểu Lộ:
- Cô chờ một chút nhé, tôi đi nghe điện thoại.
Trương Thắng chạy xuống lầu nghe điện thoại. Từ trong điện thoại truyền ra tiếng cười vang dội:
- Chú em, chúng ta thành công rồi. Haha, cậu có xem TV không? Kế hoạch trong năm mới của UBND thành phố chính là khai thác, phát triển khu Kiều Tây.