Trương Thắng vừa vào cửa đã vội vàng chào hỏi.
Từ Hải Sinh vội vàng rút chân về, mỉm cười giới thiệu:
- Ồ, để tôi giới thiệu với cậu một chút. Vị này là ông chủ của nhà máy cơ điện lạnh Đông Thắng, Khâu Minh Nghĩa tiên sinh. Bọn họ muốn mua lại mảnh đất trồng rau của cậu đấy. Lão Khâu, đây chính là chú em Trương Thắng mà tôi đã nói với anh. Mọi người nói chuyện với nhau đi.
Người đàn ông tên Khâu Minh Nghĩa vội vàng đứng lên, đưa cho Trương Thắng một điếu thuốc, khách khí cười nói:
- Chú em Trương, đã nghe danh từ lâu. Nhà máy của chúng tôi muốn xây dựng một phân xưởng ở khu kinh tế mới, nghe nói trong tay cậu có hơn ba trăm mẫu đất, tôi tính toán mua lại toàn bộ. Hôm nay hẹn cậu tới đây, chính là muốn nghe một chút điều kiện của cậu.
Lúc này, Trương Thắng đã có chút tự tin và chủ kiến. Người cũng đã hơi lão luyện trầm ổn, không giống như người thiếu kiên nhẫn lúc trước, dễ dàng bị người ta dắt mũi đi. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Anh Khâu, anh muốn mua lại toàn bộ ba trăm mẫu đất của tôi sao? Giá cả như thế nào?
Khâu Minh Nghĩa cười ha hả, nói:
- Nhà máy điện lạnh của chúng tôi ở tỉnh Z là nhà máy số một số hai đấy. Xây dựng nhà máy ở đây, lấy tỉnh làm cứ điểm, từ đó bao trùm ra toàn bộ thị trường đông bắc. Đây chính là suy nghĩ của chúng tôi. Cho nên quy mô của nhà máy đương nhiên là không nhỏ rồi. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là thanh toán tiền. Hiện tại, một mẫu ở chỗ trung tâm khu kinh tế là ba chục ngàn. Ở những chỗ khác kém hơn là khoảng hai chục ngàn. Chú em Trương, đất của cậu cũng không phải là nơi tốt nhất. Như vậy đi, tôi ra giá hai mươi mốt ngàn năm trăm đồng một mẫu. Toàn bộ mua lại, như thế nào?
Trương Thắng cũng không trả lời, hút một hơi thuốc, lặng yên tự hỏi. Giao tiếp với lão Cổ kia lâu như vậy, cái tật nôn nóng của hắn cũng đã sửa được không ít. Cũng không còn là tên tiểu tử mới ra đời nữa.
Khâu Minh Nghĩa mỉm cười nói:
- Chú em không cần phải ngại. Đây cũng là hơn tám triệu rồi. Nếu đổi là người khác cũng chưa chắc bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Từ Hải Sinh vẫn cười híp mắt, ngồi một bên hút thuốc, dường như hoàn toàn không đếm xỉa đến. Lúc này, thấy Trương Thắng không nói lời nào mới cười ha hả:
- Tiểu Trương à, lão Khâu là một người rộng rãi đấy. Cái giá này cũng là công bằng rồi. Cá nhân tôi cho rằng cậu có thể suy xét một chút.
Lời này của ông ta rất hợp tình hợp lý, làm cho người ta cảm giác được là hoàn toàn đứng về phía Trương Thắng. Trương Thắng sau khi suy nghĩ, vẫn lắc đầu một cái.
Trương Thắng hút một hơi thuốc, nhẹ nhàng cười rộ lên:
- Hai mươi mốt ngàn năm trăm đồng một mẫu, ấn theo giá thị trường bây giờ là không cao cũng không thấp. Anh là bạn do anh Từ giới thiệu, tôi cũng không muốn kỳ kèo với anh quá nhiều.
Hắn nói tới đây, Từ Hải Sinh và Khâu Minh Nghĩa trên mặt đều lộ ra nụ cười vui sướng. Không ngờ Trương Thắng lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, mấy ngày qua tôi có quan sát trong khu kinh tế mới, trong lòng đã có tính toán khác. Anh muốn mua đất, tôi cũng đồng ý bán. Nhưng nhiều nhất tôi chỉ bán cho anh một trăm hai mươi mẫu thôi. Số còn lại, tôi không bán.
Khâu Minh Nghĩa ngẩn ra, nụ cười lập tức cứng lại. Hơn nửa ngày mới nói:
- Chú em Trương, cậu đây không phải là đùa giỡn tôi sao? Tôi nói, chúng tôi muốn xây dựng một nhà máy thiết bị điện lạnh lớn. Một trăm hai mươi mẫu, làm sao có thể được? Cậu nếu cảm thấy giá không thích hợp thì chúng ta có thể thương lượng lại. Chỉ bán có một trăm hai mươi mẫu, đây là đạo lý gì chứ?
Trương Thắng nói:
- Anh Khâu, anh nếu cảm thấy đoạn đường kia rất tốt thì tôi có thể nhượng lại một trăm hai mươi mẫu cho anh. Nếu anh ngại nó nhỏ thì anh có thể hướng xung quanh mà khuếch trương. Tôi không phải là cố ý làm khó dễ cho anh. Trên danh nghĩa tôi có ba trăm năm mươi mẫu, nhưng tôi chỉ có thể bán một trăm hai mươi mẫu. Những chỗ khác tôi căn bản không muốn bán, cho dù giá cả là bao nhiêu.
Khâu Minh Nghĩa vẻ mặt không thể tin nổi, thoáng nhìn Từ Hải Sinh.
Từ Hải Sinh cũng là vẻ mặt hồ nghi. Trong mắt của ông ta, Trương Thắng chẳng khác nào là một đứa trẻ con. Hắn khi nào lại đi có loại chủ kiến này. Hơn nữa, lại còn không thương lượng với mình. Hay là, có người khác tìm hắn ra giá cao hơn mua hơn hai trăm mẫu đất và hắn đã đồng ý?
Từ Hải Sinh vội vàng hướng Khâu Minh Nghĩa nháy mắt. Khâu Minh Nghĩa liền hiểu ý, cười ha hả nói:
- Chú em Trương, cậu vẫn còn trẻ, việc buôn bán, nào mới có câu đầu tiên đã đem sự việc định rồi? Một khách thì không phiền hai chủ. Nếu đất bên cạnh đều đã có chủ hết rồi thì tôi làm sao mà xây dựng nhà máy?
- Cậu chắc không phải là đã đồng ý với người khác rồi chứ? Được, cứ xem như là tôi xem trúng mảnh đất này, cậu cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền thì cậu mới bằng lòng bán nó cho tôi? Nếu cậu đã nhận tiền đặt cọc rồi thì cứ tính vào luôn. Tôi đây rất thoáng đấy.
Trương Thắng cười nói:
- Anh thật sự là rất rộng rãi. Tôi thích nói chuyện làm ăn với những người như anh. Nhưng, tôi thật sự chỉ có thể bán một trăm hai mươi mẫu, nhiều hơn một phần tôi cũng không bán. Anh có ra giá bao nhiêu cũng không bán.
Trương Thắng giọng điệu rất kiên quyết. Khâu Minh Nghĩa cho dù già như hồ ly cũng không thể nào tiếp lời. Từ Hải Sinh thì không biết vì sao Trương Thắng lại kiên trì chỉ bán một trăm hai mươi mẫu. Ông ta vội vàng cười hòa giải:
- Lão Khâu, anh không phải muốn mời khách ăn cơm sao? Có tiệc thì cứ đi trước, hôm nào chúng ta lại tiếp tục thương lượng.
- Chú em Trương là người thành thật, nhất ngôn cửu đỉnh. Đoán chừng là đã đáp ứng người nào rồi, nếu đổi ý sẽ rất mất mặt. Tiểu Trương, tôi đây muốn nói cậu đấy, nếu bán thì phải bán cho người quen. Nếu có người ra giá cao, đương nhiên là phải lấy lợi ích lớn nhất làm gốc. Lão Khâu có thành ý như vậy, cậu cũng không thể nói quyết liệt như thế. Hãy về mà suy nghĩ lại nhé.
- Haha, thật sao? Vậy thì tôi còn có bữa tiệc, tôi xin phép đi trước. Chú em Trương, tin rằng cậu sẽ không tìm được khách hàng nào rộng rãi hơn tôi đâu. Hy vọng cậu có thể thận trọng suy xét lại. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.
Khâu Minh Nghĩa đứng dậy, cười chân thành đưa qua một tấm danh thiếp, bắt tay Trương Thắng, rồi hướng Từ Hải Sinh chào tạm biệt.
Đợi Khâu Minh Nghĩa đi khỏi, Từ Hải Sinh liền hỏi:
- Chú em, cậu đang suy tính gì vậy? Giá này không thấp đâu. Ba trăm năm mươi mẫu, số tiền không nhỏ. Chúng ta tại sao lại không bán?
Trương Thắng cười nói:
- Anh Từ, kỳ thật tôi hôm nay đến đây là muốn nói cho anh nghe. Hai ngày qua tôi không có việc gì, liền đến khu Kiều Tây. Hiện tại trong lòng tôi có một ý tưởng mới, vốn định thương lượng trước với anh. Thật không nghĩ đến người mua cũng ở đây.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Anh Từ, tôi ở Kiều Tây tìm hiểu được một số tình huống, thông qua khoảng thời gian quan sát và phân tích, hơn nữa cẩn thận nghiên cứu lại báo cáo xây dựng, khai thác và phát triển khu Kiều Tây. Tôi cho rằng, trong tương lai, Kiều Tây nhất định sẽ là một đầu tàu phát triển của thành phố. Bây giờ còn chưa có một nhà máy nào, nhưng giá đất đã đội lên gấp ba. Qua vài năm nữa sẽ như thế nào?
- Mảnh đất này giữ lại, thì chính là con gà đẻ trứng vàng đấy. Đợi cho nhà xưởng mọc lên xung quanh, để cho khu kinh tế trở thành một khu công nghiệp trung tâm của thành phố, thì mảnh đất này giá trị sẽ tăng gấp bao nhiêu lần?
Trương Thắng đầy cõi lòng khát khao nói:
- Anh Từ, anh hãy suy nghĩ một chút. Khi đó sẽ là tấc đất tấc vàng. Chỉ sợ không chỉ tăng gấp tám lần đâu. Tôi gần đây cân nhắc mãi mới hiểu được điều này. Nếu ham lợi ích trước mắt, u mê mà bán đi, chờ khi mình suy nghĩ minh bạch rồi thì hối hận cũng đã muộn.
Từ Hải Sinh sắc mặt biến đổi, cười khan nói:
- Cậu nói rằng chúng ta đem mảnh đất này treo giá?
Trương Thắng chân thành đáp:
- Vâng, chính là chủ ý này. Kỳ thật tôi hôm nay đến đây, chính là muốn thương lượng với anh việc này. Chúng ta chia làm 55-45; gánh nặng đi vay cũng là tỷ lệ 55-45.
- Chúng ta bán đi một số, còn lại một số. Số còn lại, nếu anh cần dùng tiền gấp, thì phần của anh anh cứ tự mình xử trí. Tôi sẽ tiếp tục giữ lại phần đất của mình. Nếu anh cũng đồng ý giữ lại để làm tăng giá trị tài sản, mà tôi đứng tên lâu quá cũng không thích hợp. Chúng ta cứ trước ký một văn bản rõ ràng, ghi chú phần của ai như thế nào.
Hắn nói đến đây, dừng một chút rồi hớn hở nói tiếp:
- Thật đáng tiếc, ngoại trừ khoản tiền chúng ta đi vay ra thì cũng chỉ còn tiền bán đất. Đây chính là một tổn thất lớn. Tôi mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy ruột đau như cắt.
Từ Hải Sinh nghe xong, ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng thì đau như cắt. Suy nghĩ một chút thì thật là đau lòng.
Nhưng Trương Thắng đề nghị này rất hợp tình hợp lý. Dù là ông ta gian như quỷ, nhưng giờ phút này cũng không thể phản bác, chỉ là cố giả cười, đồng ý với đề nghị của Trương Thắng.
Từ Hải Sinh cất bản hiệp nghị, vỗ vai Trương Thắng như cười như không nói:
- Chú em, ánh mắt của chú thật biết nhìn xa trông rộng. Hậu sinh khả úy. Hậu sinh khả úy.
Trương Thắng vừa rời khỏi thì Từ Hải Sinh ánh mắt liền âm độc.
Giữ lại để tăng giá trị? Ông ta làm sao mà không biết đạo lý này. Nhưng Từ Hải Sinh không phải là người kiếm tiền theo quy củ. Ông ta nghĩ muốn kiếm tiền thì làm gì cần dùng phương pháp như vậy chứ? Trong mắt của ông ta, thật sự là ngại chậm.
Vào lúc này, mấu chốt của việc kinh doanh, thời gian chính là cơ hội. Ông ta và một số bạn bè của mình đã dùng vòng tròn doanh nghiệp nhà nước, âm thầm vận tác, khiến cho đám tư bản như ông ta giống như quả cầu tuyết, không ngừng tăng trưởng. Nhưng do chiến tuyến rải quá dài, tài chính sẽ có nguy cơ bị gãy. Ông ta vốn tính toán lợi dụng mảnh đất này để làm vốn, mau chóng đem nó chuyển hóa thành tài chính để tiếp tục đầu tư vào những thứ khác. Nhưng Trương Thắng đã hoàn toàn phá hủy ý tưởng của ông.
"Làm sao bây giờ? Tên tiểu tử này rất có nghĩa khí, biến báo nhanh, chẳng khác nào viên ngọc thô chưa được mài giũa. Nếu dạy dỗ tốt thì có thể thành tài. Nhưng trong khoảng thời gian kết giao này, có thể thấy được hắn là một người tính nguyên tắc quá mạnh mẽ. Chung quy không phải là người có thể nói được. Dạy dỗ thì được nhưng làm cộng sự thì...khó!"
Từ Hải Sinh nhả ra một ngụm khó, mày cau lại, ánh mắt lóe lên sự không hiểu.