Giám đốc Từ lạnh lùng cười rồi trở lại chỗ ngồi, mở ra quyển danh bạ, bắt đầu gọi điện thoại.
- Chủ tịch quận Phùng, tôi là Tiểu Từ. Đúng, đúng, Tiểu Từ của nhà máy in ấn Ba Sao. Chào anh, anh khỏe chứ?
Sau khi chào hỏi vài câu, Từ Hải Sinh chuyển đề tài:
- Đúng rồi, tôi có nghe người ta nói chính quyền thành phố đang có một hạng mục khai thác vùng ngoại thành rất lớn. Anh có nghe nói điều này không? Cái gì? Chưa từng nghe à? Ồ, chỉ là nghe người ta đề cập qua. Không có chuyện gì đâu. Cả ngày rảnh rỗi, gọi điện thoại hỏi thăm anh một chút. Được, hôm nào mời anh uống rượu.
Sau khi cúp điện thoại, Giám đốc Từ lại gọi tiếp:
- Bí thư Lã, tôi là lão Từ. Hahaha….
- Cục trưởng Quý, tôi là Từ Hải Sinh. Hahaha….
Điện thoại gọi mấy cuộc vẫn không có được tin tức gì. Từ Hải Sinh cúp điện thoại, cau mày đi lại vài vòng trong văn phòng. Ông ta không muốn gọi thẳng cho bạn làm ở Ủy ban kinh tế thành phố, bởi vì quan hệ bình thường, ông ta sợ bứt dây động rừng. Nhưng hiện tại ông ta không nhận được bất kỳ một tin tức nào từ nơi khác.
- Alo, xin hỏi, đây là Ủy ban Kinh tế phải không? Tôi muốn gặp Trưởng phòng Trâu. Tiểu Trâu, xin chào, tôi là anh Từ đây. Đúng đúng, có chuyện muốn hỏi thăm cậu một chút. Nghe nói chính quyền thành phố muốn làm một hạng mục lớn ngoài ngoại thành, cậu có nghe tin tức này hay không? Cái gì, cậu có nghe nói qua à? Nhanh lên, nói nhanh lên. Ồ…ồ…
Cúp điện thoại, Từ Hải Sinh tâm tình kích động, lập tức rút ra một điếu thuốc ngậm ở miệng. Trưởng phòng Trâu biết tình huống không nhiều, tuy nhiên cũng có nói qua Ủy ban Kinh tế cũng đã lập kế hoạch quy hoạch và gửi báo cáo lên rồi. Nhưng UBND thành phố có phê duyệt hay không, khi nào thì thi hành thì y không biết rõ. Nói như vậy, tin tức mà Trương Thắng biết là thật.
Nhưng lúc này, tính phiêu lưu là không thể tránh khỏi. Nếu đợi cho thành phố phê duyệt thì chỉ sợ tin tức này đã bị lộ ra rồi. Chính quyền một khi thiết lập dự án, phòng Đất đai có quyền thu hồi đất. Cục Đất đai sẽ tiến hành đo đạc khảo sát, khi đó cho dù có đại quy mô mua đất cũng không còn ai dám bán cho ông.
Muốn phát tài thì phải đoạt trước trước khi chính quyền thành phố ra quyết sách cuối cùng. Chính là phải tự mình phán đoán đại thế, căn cứ vào mục tiêu xa mà xác định đầu tư. Một khi phán đoán chuẩn xác, sau khi chính quyền công bố kế hoạch khai thác, phát triển thì có thể nâng giá bán cho chính quyền cao gấp mấy lần.
Chính phủ đem quyền khai thác bất động sản cho nhà đầu tư, sau đó lại trao tay lần nữa, cuối cùng đến các xí nghiệp hoặc cá nhân. Trong quy trình này, phòng Đất đai có quyền từ tập thể biến thành quốc gia.
Trong quá trình chuyển hóa, mua đất từ trong tay nông dân thời điểm này là rất rẻ. Nhưng sau khi trải qua khai thác bất động sản thì giá cả được đẩy lên gấp trăm lần. Lợi nhuận trong lúc này chênh lêch đến kinh người. Chẳng sợ chỉ hưởng lợi nhuận trung gian. Nếu có bạn bè làm trong giới bất động sản thì hoàn toàn có thể vận tác phía sau. Nói vậy, món lãi sẽ còn kếch sù hơn.
Nhưng thật ra bên trong lại có phiêu lưu. Chính quyền thành phố thật ra có phê chuẩn lập dự án hay không? Khi nào thì chấp hành? Nhưng trong thế đạo này, trong tay chỉ cần có vốn thì phương pháp kiếm tiền vẫn còn rất nhiều.
Phiêu lưu – món lãi kếch sù; món lãi kếch sù – phiêu lưu.
Khả năng khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau. Giám đốc Từ bỗng nhiên dừng bước, trong mắt lộ ra một cỗ sát khí “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Cơ hội này không thể bỏ qua được. Nhưng phiêu lưu thật sự quá lớn. Mình không thể không cẩn thận. Cái tên tiểu tử Trương Thắng kia, vốn định một cước đá văng nó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó chính là một tên lính hầu của mình”.
Trương Thắng một đêm ngủ không ngon giấc, phỏng chừng sợ là kế hoạch to lớn của mình sẽ phải bị ngâm nước quá. Nhưng ngoại trừ Giám đốc Từ, thật sự không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh bỏ ra một số tiền lớn cả. Ngày hôm sau, lúc hắn đang ngồi ở nhà buồn thảm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Đúng là Giám đốc Từ. Ông ta muốn hắn đến nhà máy một chuyến, nghiên cứu nên đầu tư như thế nào. Trương Thắng vô cùng mừng rỡ, bất chấp thời tiết nóng bức, đạp xe chạy thẳng đến đơn vị.
- Giám đốc Từ….
Trương Thắng vừa vào cửa liền kêu lên một tiếng.
Giám đốc Từ vẻ mặt tươi cười chào đón:
- Tiểu Trương, cậu là tôi hiểu rất rõ. Người khác mà nói với tôi như vậy, tôi thật là không tin được. Tuy nhiên lại từ trong miệng cậu nói ra, vậy thì tuyệt đối không sai rồi.
Trương Thắng trong lòng vui vẻ. Giám đốc Từ lại nói:
- Thật sự là kỳ ngộ! Cậu đúng là nhân tài. Nếu nắm bắt được cơ hội mà không làm thì là đồ ngu. Bỏ con cá to bắt con cá nhỏ thì đúng là đồ vô dụng. Nếu muốn làm thì chúng ta sẽ làm thật lớn.
Trương Thắng vui vẻ:
- Tôi chính là có ý này.
Giám đốc Từ nói:
- Tình trạng kinh tế của tôi nếu dùng mua đất thì cũng không nhiều. Tuy nhiên, tôi có người bạn làm ngân hàng, tôi có thể giúp cậu liên hệ, vay một khoản tiền. UBND quận Kiều Tây tôi cũng chịu trách nhiệm bàn bạc cho cậu. Tóm lại, chạy quan hệ, chạy tài chính, toàn bộ để tôi làm. Nhưng tôi bây giờ vẫn còn là lãnh đạo nhà máy, không thể ra mặt được, sự tình còn phải nhờ đến cậu.
Trương Thắng ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của ông ta. Trương Thắng mặc dù không lịch lãm cho lắm, nhưng không có nghĩa là người không có ánh mắt. Đây là giải thích tất cả phiêu lưu đều do hắn gánh vác. Được thì Giám đốc Từ có thịt ăn, nhưng thua thì do mình gánh chịu.
Hắn vốn muốn mượn quan hệ của Giám đốc Từ, còn mình thì cung cấp tin tức, đi theo làm chân chạy việc. Cho dù chỉ là một tên tiểu lâu la, nhưng cũng kiếm được một số tiền khổng lồ. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Giám đốc Từ lại đề xuất phương pháp như vậy, bảo hắn đứng tên đi vay? Nếu tin tức không chính xác, số nợ khổng lồ như vậy thì mình làm sao mà sống?
Nhưng nói trở lại, hắn ngoại trừ biết được tin tức này thì những chuyện khác đều làm không được. Giám đốc Từ làm vậy chẳng khác nào xuất lực vận tác toàn bộ quá trình. Là người hợp tác, Trương Thắng phải chấp nhận toàn bộ phiêu lưu. Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng trừ việc đó ra, hắn còn cái gì có thể trả giá?
Bản thân từ trước đến nay đều theo khuôn phép, kết quả đạt được cái gì? Cái tin tức này giả hay thật? Có đáng giá mạo hiểm hay không? Suy nghĩ một lần, ánh mắt nghi ngại của hắn dần dần kiên định xuống, trong mắt tỏa ra hào quang nóng bỏng.
Từ Hải Sinh thấy vậy liền cười rộ lên. Ông ta rất hiểu ánh mắt này. Ông ta không chỉ nhìn thấy ở đám bạn trong thương giới của mình, mà ngay khi ông còn trẻ, bao nhiêu lần do dự, giãy dụa, cuối cùng làm ra được quyết định. Trong ánh mắt nhất định là toát ra được loại ánh mắt này. Đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.
Đôi khi cũng chỉ có dân cờ bạc mới lộ ra loại ánh mắt này.
Giám đốc Từ lạnh lùng cười rồi trở lại chỗ ngồi, mở ra quyển danh bạ, bắt đầu gọi điện thoại.
- Chủ tịch quận Phùng, tôi là Tiểu Từ. Đúng, đúng, Tiểu Từ của nhà máy in ấn Ba Sao. Chào anh, anh khỏe chứ?
Sau khi chào hỏi vài câu, Từ Hải Sinh chuyển đề tài:
- Đúng rồi, tôi có nghe người ta nói chính quyền thành phố đang có một hạng mục khai thác vùng ngoại thành rất lớn. Anh có nghe nói điều này không? Cái gì? Chưa từng nghe à? Ồ, chỉ là nghe người ta đề cập qua. Không có chuyện gì đâu. Cả ngày rảnh rỗi, gọi điện thoại hỏi thăm anh một chút. Được, hôm nào mời anh uống rượu.
Sau khi cúp điện thoại, Giám đốc Từ lại gọi tiếp:
- Bí thư Lã, tôi là lão Từ. Hahaha….
- Cục trưởng Quý, tôi là Từ Hải Sinh. Hahaha….
Điện thoại gọi mấy cuộc vẫn không có được tin tức gì. Từ Hải Sinh cúp điện thoại, cau mày đi lại vài vòng trong văn phòng. Ông ta không muốn gọi thẳng cho bạn làm ở Ủy ban kinh tế thành phố, bởi vì quan hệ bình thường, ông ta sợ bứt dây động rừng. Nhưng hiện tại ông ta không nhận được bất kỳ một tin tức nào từ nơi khác.
- Alo, xin hỏi, đây là Ủy ban Kinh tế phải không? Tôi muốn gặp Trưởng phòng Trâu. Tiểu Trâu, xin chào, tôi là anh Từ đây. Đúng đúng, có chuyện muốn hỏi thăm cậu một chút. Nghe nói chính quyền thành phố muốn làm một hạng mục lớn ngoài ngoại thành, cậu có nghe tin tức này hay không? Cái gì, cậu có nghe nói qua à? Nhanh lên, nói nhanh lên. Ồ…ồ…
Cúp điện thoại, Từ Hải Sinh tâm tình kích động, lập tức rút ra một điếu thuốc ngậm ở miệng. Trưởng phòng Trâu biết tình huống không nhiều, tuy nhiên cũng có nói qua Ủy ban Kinh tế cũng đã lập kế hoạch quy hoạch và gửi báo cáo lên rồi. Nhưng UBND thành phố có phê duyệt hay không, khi nào thì thi hành thì y không biết rõ. Nói như vậy, tin tức mà Trương Thắng biết là thật.
Nhưng lúc này, tính phiêu lưu là không thể tránh khỏi. Nếu đợi cho thành phố phê duyệt thì chỉ sợ tin tức này đã bị lộ ra rồi. Chính quyền một khi thiết lập dự án, phòng Đất đai có quyền thu hồi đất. Cục Đất đai sẽ tiến hành đo đạc khảo sát, khi đó cho dù có đại quy mô mua đất cũng không còn ai dám bán cho ông.
Muốn phát tài thì phải đoạt trước trước khi chính quyền thành phố ra quyết sách cuối cùng. Chính là phải tự mình phán đoán đại thế, căn cứ vào mục tiêu xa mà xác định đầu tư. Một khi phán đoán chuẩn xác, sau khi chính quyền công bố kế hoạch khai thác, phát triển thì có thể nâng giá bán cho chính quyền cao gấp mấy lần.
Chính phủ đem quyền khai thác bất động sản cho nhà đầu tư, sau đó lại trao tay lần nữa, cuối cùng đến các xí nghiệp hoặc cá nhân. Trong quy trình này, phòng Đất đai có quyền từ tập thể biến thành quốc gia.
Trong quá trình chuyển hóa, mua đất từ trong tay nông dân thời điểm này là rất rẻ. Nhưng sau khi trải qua khai thác bất động sản thì giá cả được đẩy lên gấp trăm lần. Lợi nhuận trong lúc này chênh lêch đến kinh người. Chẳng sợ chỉ hưởng lợi nhuận trung gian. Nếu có bạn bè làm trong giới bất động sản thì hoàn toàn có thể vận tác phía sau. Nói vậy, món lãi sẽ còn kếch sù hơn.
Nhưng thật ra bên trong lại có phiêu lưu. Chính quyền thành phố thật ra có phê chuẩn lập dự án hay không? Khi nào thì chấp hành? Nhưng trong thế đạo này, trong tay chỉ cần có vốn thì phương pháp kiếm tiền vẫn còn rất nhiều.
Phiêu lưu – món lãi kếch sù; món lãi kếch sù – phiêu lưu.
Khả năng khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau. Giám đốc Từ bỗng nhiên dừng bước, trong mắt lộ ra một cỗ sát khí “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Cơ hội này không thể bỏ qua được. Nhưng phiêu lưu thật sự quá lớn. Mình không thể không cẩn thận. Cái tên tiểu tử Trương Thắng kia, vốn định một cước đá văng nó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó chính là một tên lính hầu của mình”.
bg-ssp-{height:px}
Trương Thắng một đêm ngủ không ngon giấc, phỏng chừng sợ là kế hoạch to lớn của mình sẽ phải bị ngâm nước quá. Nhưng ngoại trừ Giám đốc Từ, thật sự không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh bỏ ra một số tiền lớn cả. Ngày hôm sau, lúc hắn đang ngồi ở nhà buồn thảm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Đúng là Giám đốc Từ. Ông ta muốn hắn đến nhà máy một chuyến, nghiên cứu nên đầu tư như thế nào. Trương Thắng vô cùng mừng rỡ, bất chấp thời tiết nóng bức, đạp xe chạy thẳng đến đơn vị.
- Giám đốc Từ….
Trương Thắng vừa vào cửa liền kêu lên một tiếng.
Giám đốc Từ vẻ mặt tươi cười chào đón:
- Tiểu Trương, cậu là tôi hiểu rất rõ. Người khác mà nói với tôi như vậy, tôi thật là không tin được. Tuy nhiên lại từ trong miệng cậu nói ra, vậy thì tuyệt đối không sai rồi.
Trương Thắng trong lòng vui vẻ. Giám đốc Từ lại nói:
- Thật sự là kỳ ngộ! Cậu đúng là nhân tài. Nếu nắm bắt được cơ hội mà không làm thì là đồ ngu. Bỏ con cá to bắt con cá nhỏ thì đúng là đồ vô dụng. Nếu muốn làm thì chúng ta sẽ làm thật lớn.
Trương Thắng vui vẻ:
- Tôi chính là có ý này.
Giám đốc Từ nói:
- Tình trạng kinh tế của tôi nếu dùng mua đất thì cũng không nhiều. Tuy nhiên, tôi có người bạn làm ngân hàng, tôi có thể giúp cậu liên hệ, vay một khoản tiền. UBND quận Kiều Tây tôi cũng chịu trách nhiệm bàn bạc cho cậu. Tóm lại, chạy quan hệ, chạy tài chính, toàn bộ để tôi làm. Nhưng tôi bây giờ vẫn còn là lãnh đạo nhà máy, không thể ra mặt được, sự tình còn phải nhờ đến cậu.
Trương Thắng ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của ông ta. Trương Thắng mặc dù không lịch lãm cho lắm, nhưng không có nghĩa là người không có ánh mắt. Đây là giải thích tất cả phiêu lưu đều do hắn gánh vác. Được thì Giám đốc Từ có thịt ăn, nhưng thua thì do mình gánh chịu.
Hắn vốn muốn mượn quan hệ của Giám đốc Từ, còn mình thì cung cấp tin tức, đi theo làm chân chạy việc. Cho dù chỉ là một tên tiểu lâu la, nhưng cũng kiếm được một số tiền khổng lồ. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Giám đốc Từ lại đề xuất phương pháp như vậy, bảo hắn đứng tên đi vay? Nếu tin tức không chính xác, số nợ khổng lồ như vậy thì mình làm sao mà sống?
Nhưng nói trở lại, hắn ngoại trừ biết được tin tức này thì những chuyện khác đều làm không được. Giám đốc Từ làm vậy chẳng khác nào xuất lực vận tác toàn bộ quá trình. Là người hợp tác, Trương Thắng phải chấp nhận toàn bộ phiêu lưu. Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng trừ việc đó ra, hắn còn cái gì có thể trả giá?
Bản thân từ trước đến nay đều theo khuôn phép, kết quả đạt được cái gì? Cái tin tức này giả hay thật? Có đáng giá mạo hiểm hay không? Suy nghĩ một lần, ánh mắt nghi ngại của hắn dần dần kiên định xuống, trong mắt tỏa ra hào quang nóng bỏng.
Từ Hải Sinh thấy vậy liền cười rộ lên. Ông ta rất hiểu ánh mắt này. Ông ta không chỉ nhìn thấy ở đám bạn trong thương giới của mình, mà ngay khi ông còn trẻ, bao nhiêu lần do dự, giãy dụa, cuối cùng làm ra được quyết định. Trong ánh mắt nhất định là toát ra được loại ánh mắt này. Đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.
Đôi khi cũng chỉ có dân cờ bạc mới lộ ra loại ánh mắt này.