Trương Thắng đã suy nghĩ rất rõ ràng, cơ hội này hắn không muốn bỏ qua. Nếu không hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn các tòa nhà cao tầng mọc lên trên mảnh đất bằng phẳng ở Kiều Tây. Cho dù đã biết trước tin tức nhưng cũng chỉ có thể làm quần chúng.
Hơn nữa, để hắn đứng tên vay vốn cũng chưa chắc là phải chịu hết trách nhiệm. Đồng thời cũng có thể để hắn nắm giữ chủ động. Bởi vì vay mua đất nhất định là phải đứng tên hắn. Một khi tin tức là thật, Từ Hải Sinh sẽ không có biện pháp gạt hắn qua mà độc hưởng một mình. Nếu hiện tại mình mạo hiểm không dám gánh, mà toàn bộ đều do Từ Hải Sinh vận tác. Khi tin tức phát triển khu Kiều Tây vừa phát ra, thì Giám đốc Từ bất cứ lúc nào cũng có thể bán đất và hắn sẽ vẫn hoàn hai bàn tay trắng.
Giám đốc Từ nghe hắn đồng ý, mặt giãn ra, cười nói:
- Vậy là được rồi. Người trẻ tuổi thì nên mạnh dạn đi đầu, nhiệt tình, làm chuyện gì cũng nên chấp nhận mạo hiểm. Phiêu lưu càng lớn thì lợi ích sẽ càng lớn. Nếu muốn ngồi mát ăn bát vàng thì sẽ không có người mang bánh ngọt tới cho ăn đâu. Nếu cậu đồng ý thì sự việc cứ quyết định như vậy.
Trương Thắng nói:
- Được, tuy nhiên lợi ích thì chúng ta cũng nên nói rõ ràng trước. Nếu đầu tư thành công thì chia như thế nào?
Giám đốc Từ cười nói:
- Tôi tất nhiên sẽ không bạc đãi cậu. Chia theo tỷ lệ 4:6. Tôi 6 cậu 4. Tiểu Trương, ngoại trừ tin tức này thì cậu cũng không có đầu nhập nào khác.
Trương Thắng khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Giám đốc Từ, hiện tại tin tức mới là nhân tố quan trọng để phát tài. Hơn nữa, tôi không phải là không có đầu nhập nào khác. Toàn bộ phiêu lưu đều do tôi gánh chịu. Đây là một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.
Giám đốc Từ nhíu mày nói:
- Vậy thì cậu nói đi, chia như thế nào?
Trương Thắng nhìn thẳng, không hề nao núng:
- Chia thành 5:5. Thành công thì anh lấy một nửa. Còn thua thì tôi gánh nợ.
Giám đốc Từ đang yên lặng, đột nhiên cười to:
- Haha, nghe ra rất có sức thuyết phục.
Ông ta giở giọng giảo hoạt:
- Tiểu Trương, cậu có suy xét đến, nếu không có tôi thì cậu căn bản không có khả năng làm chuyện này. Một khi thành công thì bốn phần cũng là một con số thiên văn rồi. Làm người…không thể quá tham lam.
Trương Thắng hít sâu một hơi, nghiêm túc cò kè mặc cả:
- Giám đốc Từ, tôi hiểu được ý của anh. Cũng hiểu được tác dụng quan trọng của anh trong đó. Nhưng nếu là buôn bán, tôi cảm thấy nên dựa theo trả giá đến thù lao thu hoạch. Anh trả giá tôi cũng biết. Và tôi cũng biết nếu không có anh thì tôi cũng không làm được việc này. Nhưng tôi gánh phiêu lưu thì tôi cảm thấy được giá trị của cái giá này.
Giám đốc Từ cau mày, rồi nhanh chóng giãn ra, cười ha hả:
- Được, được. Tiểu Trương, cậu nói như vậy rất hay. Tôi rất thích cộng tác với người thông minh. Tôi không dài dòng nữa. Năm phần thì năm phần, không cần phải cò kè nữa, dễ làm tổn thương hòa khí.
Ông ta chỉ vào ghế sofa, ra hiệu Trương Thắng cùng nhau ngồi xuống. Ông ta đốt một điếu thuốc, rồi nhả ra một vòng khói:
- Tốt lắm, tối nay tôi bắt đầu liên hệ. Bước đầu tiên chính là chuẩn bị văn kiện cho cậu, cùng với hợp đồng mua bán đất, quy hoạch đất ở khu Kiều Tây. Phải có những thứ này mới đi vay vốn ở ngân hàng.
Trương Thắng nghe xong thì cảm thấy cả kinh. Hiện tại mới biết được cái gọi là đi vay, hóa ra cũng có thể dùng danh nghĩa khác để vay. Hắn mặc dù không hiểu cái gì là lừa cho vay, nhưng cũng biết những văn kiện này là giả. Một khi đầu tư thất bại, cũng không chỉ là gánh vác nợ nần không, mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự nữa. Khó trách Giám đốc Từ chỉ cười, mà không có quá nhiều giằng co trong vấn đề lợi ích.
Giám đốc Từ còn nói:
- Đương nhiên, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo khu Kiều Tây. Nếu muốn làm giả thì nhất định phải là quy hoạch xây dựng nhà ở. Bởi vì hiện tại thành phố còn chưa đưa ra chỉ thị khai thác, phát triển khu Kiều Tây, phòng Đất đai còn chưa có quyền thu hồi đất. Hiệ tại vẫn do UBND quận quản lý, thuộc về địa phương.
- Tuy nói Kiều Tây hiện nay chẳng khác gì khu đất hoang, nhưng trong hồ sơ của chính phủ thì vẫn là dùng cho nông nghiệp. Nếu không dùng cho nông nghiệp hoặc vượt kế hoạch chỉ tiêu dùng cho nông nghiệp thì bọn họ không có quyền phê chuẩn việc mua bán trao tay, còn phải báo cáo lên quận và thành phố.
- Tôi tính toán một chút, nhiều nhất là mua khoảng ba trăm mẫu đất. Nhiều hơn nữa thì chúng ta không mua được nhiều, nhưng ba trăm mẫu thì quy mô cũng không coi là nhỏ. Nói là xây dựng nhà ở, nhưng nó vẫn được xem là đất nông nghiệp. Chỉ là quyền sử dụng được chuyển đi, chứ không cần báo cáo, như vậy lực cản sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Đối với những thứ chính sách dùng đất này, Trương Thắng dốt đặc cán mai, nghe vậy liền nghi hoặc nói:
- Nếu như nói là xây dựng nhà ở, trương lai một khi bán cho nhà đầu tư bất động sản khai thác phát triển thì không vi phạm hợp đồng sao?
Đối với việc không theo hợp đồng làm việc, Trương Thắng trong lòng rất sợ hãi. Cô Chánh văn phòng Thôi kia quả thực đã cho hắn một đả kích không nhỏ.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Chúng ta đánh cuộc cái gì nào? Đánh cuộc nếu chính phủ khai thác, phát triển khu Kiều Tây thành một khu nghiên cứu kỹ thuật cao cấp – hiện đại, bọn họ sẽ nguyện ý thấy trong phần đất của mình xuất hiện một mảnh đất trồng rau sao? Toàn bộ đất đai trong khu chuyển biến tính chất, là người được quyền sử dụng nó, chúng tat hay đổi quyền sử dụng hoặc quyền sở hữu chỉ là thuận lý thành chương thôi.
Trương Thắng cười gật đầu:
- Phương diện tri thức này, tôi thật hiểu biết quá ít, khiến anh chê cười rồi.
Giám đốc Từ nói:
- Cứ như vậy, chỉ cần khơi thông cán bộ chính quyền thôn xã thì chúng ta có thể lấy được đất rồi. Song phương ký kết hợp đồng, ở quận bất quá chỉ làm công tác chuyển nhượng quyền sử dụng đất, thẩm duyệt chứng nhận quyền sử dụng đất mà thôi. Những thứ khác không thành vấn đề.
Trương Thắng nghe xong cảm thấy vui mừng. Nếu thua, vốn vay không trả được, lại bại lộ chuyện làm giả hợp đồng lừa gạt, hắn sẽ phạm vào tội kinh tế. Ngồi tù là chuyện không hề nghi ngờ. Nhưng trong lòng của hắn cố tình lại có một loại cảm giác hưng phấn, cả người nhiệt huyết đều sôi trào.
Phen này hắn đánh cuộc thật lớn, nhưng từ xưa đến nay ai mà không đánh cuộc? Nhưng vương hầu tướng quân không phải là lấy tính mạng của toàn gia ra mà đánh cuộc sao? Hắn chẳng qua chỉ là muốn đánh cuộc để có được những ngày lành thôi.
Trương Thắng vốn tưởng rằng Từ Hải Sinh sẽ ký hiệp nghị phân chia lợi ích với hắn, không ngờ Từ Hải Sinh lại trực tiếp tính toán việc vay vốn và mua đất, căn bản không nói gì về vấn đề này. Trương Thắng thầm nghĩ một chút rồi chủ động đề xuất. Từ Hải Sinh liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Không cần, tôi tin cậu. Chúng ta cứ làm hợp đồng miệng, ghi nhớ trong lòng là được rồi.
Trương Thắng không biết Từ Hải Sinh có thật tin tưởng hắn hay không, hay là không muốn lưu lại chứng cứ gì trong vấn đề này. Hắn là người thẳng thắn, thành thật, đã quyết định khi thua thì một mình chịu trách nhiệp, tuyệt không lung tung vu cáo. Một khi thành công cũng không thấy lợi quên nghĩa, bội ước. Trong lòng hắn thanh thản, thấy Từ Hải Sinh không muốn ký kết hiệp định thì cũng không kiên trì nữa.
Hai người lại bàn thêm một số chi tiết. Giám đốc Từ nhìn bên ngoài rồi nói:
- Hiện tại đã đến giờ cơm trưa. Hôm nay Tiểu Mạch đính hôn, tổ chức tại căn tin nhà máy, nên không giữ cậu được nữa. Chúng ta hẹn hôm khác nhé. Tối nay tôi sẽ bắt đầu thu xếp, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc. Cậu chờ tin tức của tôi nhé.
Trương Thắng đứng lên, nghe xong thì kinh ngạc nói:
- Tiểu Mạch, đính hôn?
Giám đốc Từ vừa đi vừa nói:
- Ừ, Tiểu Mạch và Tiểu Trịnh hôm nay đính hôn rồi. Cậu cũng biết, Tiểu Trịnh mồ côi, không nơi nương tựa, nhà máy không phải xem như cha mẹ của cô ấy sao? Lãnh đạo nhà máy, công đoàn nhà máy, còn có Viện trưởng viện Cô nhi mà lúc trước cô ấy ở cũng tới.
Giám đốc Từ nói cái gì đó, Trương Thắng đã không còn nghe được nữa. Hắn trong lòng chao đảo, chẳng khác gì con diều đứt dây, theo gió phiêu diêu, chẳng biết bay đi phương nào. Tuy nói rằng từ đầu đến cuối hắn chỉ yêu đơn phương, nhưng sau khi nghe xong tin tức này, trong lòng không khỏi vẫn có chút đau đớn.
Bước ra khỏi văn phòng Giám đốc Từ, ra khỏi trụ sở làm việc, thì vừa lúc nhìn thấy Trưởng phòng Mạch và Trịnh Tiểu Lộ đang đứng ở cửa căn tin nói chuyện gì đó. Trưởng phòng Mạch vóc dáng rất cao, dáng vẻ đường đường. Còn Tiểu Lộ thì đứng thấp hơn một cái đầu. Cô ngẩng đầu, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong veo như nước hồ thu nhìn Trưởng phòng Mạch. Hai người nói cái gì đó mà Trưởng phòng Mạch ôn hòa cười.
Trương Thắng nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng liền giống như bị xát muối. Chua ngọt đắng cay liền xông lên trên đầu. Tình cảm đơn phương, đại khái đều chịu qua loại tư vị mất mắt này. Thật trống vắng!
Trưởng phòng Mạch một tay bỏ vào trong túi quần, đứng yên, tư thế lộ ra một sự tự nhiên không nói nên lời. Giờ phút này, Trưởng phòng Mạch đang nói câu gì mà Trịnh Tiểu Lộ liền bật cười, lườm y một cái. Trương Thắng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười dịu dàng cùng vẻ mặt như vậy của Trịnh Tiểu Lộ.
Trương Thắng tâm chìm xuống. Một cỗ tâm tình khó chịu tả hữu xung đột, quấy đến tinh thần của hắn không yên. Giám đốc Từ nói với hắn một tiếng rồi bước tới, còn Trương Thắng thì lập tức quẹo sang một lối khác. Hắn không có dũng khí nhìn tiếp cảnh tượng hạnh phúc của đôi tình nhân kia.
- Thắng Tử, cậu có chuyện gì mà đến nhà máy vậy?
Đồng nghiệp trước kia ở khoa Điện, lão Bạch cười hì hì bước tới chỗ hắn.
Trương Thắng vừa thấy liền mỉm cười:
- Anh Bạch, anh đây là…Đang mang gì vậy?
Lão Bạch giơ lên một cái túi nhựa bóng nhẫy, nói:
- Không có gì, chỉ là vài cái móng heo, dùng nồi ở đơn vị nấu cho nhừ, rồi về nhà cho con gái yêu của tôi gặm.
Hai người bước ra cổng. Lão Bạch vui vẻ nói con gái của y ngoan như thế nào, đi học cố gắng như thế nào. Dường như đó là toàn bộ hy vọng và hạnh phúc của y.
Trương Thắng trong lòng có chút cảm thán. Đúng vậy, người nghèo có cuộc sống của người nghèo. Oán giận thì có tác dụng sao? Nếu cố gắng thì chưa chắc không thể chuyển bại thành thắng. Nếu hiện tại chấp nhận thua thì thật sự là thua rồi.
Lão Bạch cùng với Trương Thắng bước ra cổng. Lão Bạch nói:
- Vừa mới gặp Quách mập. Nghe nói quán cơm của hai người dẹp rồi à? Anh ta bây giờ đang giúp vợ bán hàng. Đang hỏi thăm dây điện, đèn để buổi tối bày ra vỉa hè bán hàng. Khó có được cơ hội gặp mặt như vầy, đi ăn cơm không?
Y vừa mới nói được câu này, chợt nghe một chuỗi âm thanh cảnh báo vang lên. Một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đang vội vàng lao tới, đậu lại trước cổng nhà máy. Một cảnh sát bước xuống xe, hô to:
- Mở cửa ra, chúng tôi phải chấp hành công vụ.
Lúc này tiếng chuông tan tầm vừa mới vang lên. Ngoại trừ những nhân viên của khoa Điện thì công nhân bên trong phân xưởng vẫn chưa ra. Lão Lưu phòng thường trực đang muốn đi ra mở cửa chính, vừa thấy cảnh tượng này thì nhất thời ngẩn ra. Gã cảnh sát kia lại rống lên một tiếng thì ông ta mới cuống quýt mở then cài cửa chính.
Chiếc xe cảnh sát tiến vào, đầu chiếc xe nhẹ nhàng đậu bên cạnh Trương Thắng. Gã cảnh sát kia vẫn chưa lên xe, mà trực tiếp hỏi Trương Thắng:
- Trưởng phòng Mạch của phòng Tài vụ các người hôm nay có đi làm không? Anh ta đang ở đâu?
Trương Thắng không hiểu ra sao cả, ngẩng đầu chỉ tay ra chỗ cửa căn tin. Gã cảnh sát vừa thấy, thì gần như không cần dẫn đường, gật đầu rồi cúi người nói với người trong xe mấy câu. Gã cảnh sát trong xe giơ bộ đàm, cao giọng nói với đồng nghiệp tình huống cơ bản rồi hướng căn tin đi tới.
Lão Bạch ngạc nhiên nhìn, nói với Trương Thắng:
- Tiểu Trương, xảy ra chuyện gì vậy? Cảnh sát bày ra bộ dạng này tìm Trưởng phòng Mạch, dường như không có chuyện tốt.
Lúc này, Quách mập giống như đất rung núi chuyển từ trong khoa điện chạy ra, trong tay cầm theo một cuộn dây điện, hưng phấn hỏi:
- Cảnh sát đến làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì à? Có phải là cậu ức hiếp phụ nữ hay không mà để cho người ta tìm tới cửa?
Trương Thắng trừng mắt nhìn gã, cười mắng:
- Có muốn ức hiếp thì cũng ức hiếp Tiểu Kim Đậu của anh.
Quách mập nhìn lão Bạch nói:
- Thấy chưa? Chẳng tốt lành gì mà? Tôi đã sớm biết cậu ta thương thầm vợ tôi mà.
Lão Bạch đã bốn mươi tuổi, nhưng không ngờ già rồi mà không nên nết, cười nói:
- Quả thật là em dâu rất mê người. Không nói gạt cậu em, anh đây cũng đã sớm thương thầm nhớ trộm rồi.
Bọn họ mặc dù đang nói giỡn, nhưng ánh mắt đều ngó chừng cửa căn tin. Một ý niệm không rõ ràng hiện ra trong đầu của hắn, khiến hắn không tự chủ được, tâm tình không khỏi nhảy dựng lên.
Đám cảnh sát xuống xe, vọt vào trong căn tin, chỉ trong chốc lát, cả hai gã cảnh sát một trái một phải kèm hai bên Trưởng phòng Mạch đi ra.
Trương Thắng mở to mắt:
- Bọn họ…là tới bắt Trưởng phòng Mạch đấy.
Trương Thắng đã suy nghĩ rất rõ ràng, cơ hội này hắn không muốn bỏ qua. Nếu không hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn các tòa nhà cao tầng mọc lên trên mảnh đất bằng phẳng ở Kiều Tây. Cho dù đã biết trước tin tức nhưng cũng chỉ có thể làm quần chúng.
Hơn nữa, để hắn đứng tên vay vốn cũng chưa chắc là phải chịu hết trách nhiệm. Đồng thời cũng có thể để hắn nắm giữ chủ động. Bởi vì vay mua đất nhất định là phải đứng tên hắn. Một khi tin tức là thật, Từ Hải Sinh sẽ không có biện pháp gạt hắn qua mà độc hưởng một mình. Nếu hiện tại mình mạo hiểm không dám gánh, mà toàn bộ đều do Từ Hải Sinh vận tác. Khi tin tức phát triển khu Kiều Tây vừa phát ra, thì Giám đốc Từ bất cứ lúc nào cũng có thể bán đất và hắn sẽ vẫn hoàn hai bàn tay trắng.
Giám đốc Từ nghe hắn đồng ý, mặt giãn ra, cười nói:
- Vậy là được rồi. Người trẻ tuổi thì nên mạnh dạn đi đầu, nhiệt tình, làm chuyện gì cũng nên chấp nhận mạo hiểm. Phiêu lưu càng lớn thì lợi ích sẽ càng lớn. Nếu muốn ngồi mát ăn bát vàng thì sẽ không có người mang bánh ngọt tới cho ăn đâu. Nếu cậu đồng ý thì sự việc cứ quyết định như vậy.
Trương Thắng nói:
- Được, tuy nhiên lợi ích thì chúng ta cũng nên nói rõ ràng trước. Nếu đầu tư thành công thì chia như thế nào?
Giám đốc Từ cười nói:
- Tôi tất nhiên sẽ không bạc đãi cậu. Chia theo tỷ lệ :. Tôi cậu . Tiểu Trương, ngoại trừ tin tức này thì cậu cũng không có đầu nhập nào khác.
Trương Thắng khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Giám đốc Từ, hiện tại tin tức mới là nhân tố quan trọng để phát tài. Hơn nữa, tôi không phải là không có đầu nhập nào khác. Toàn bộ phiêu lưu đều do tôi gánh chịu. Đây là một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.
Giám đốc Từ nhíu mày nói:
- Vậy thì cậu nói đi, chia như thế nào?
Trương Thắng nhìn thẳng, không hề nao núng:
- Chia thành :. Thành công thì anh lấy một nửa. Còn thua thì tôi gánh nợ.
Giám đốc Từ đang yên lặng, đột nhiên cười to:
- Haha, nghe ra rất có sức thuyết phục.
Ông ta giở giọng giảo hoạt:
- Tiểu Trương, cậu có suy xét đến, nếu không có tôi thì cậu căn bản không có khả năng làm chuyện này. Một khi thành công thì bốn phần cũng là một con số thiên văn rồi. Làm người…không thể quá tham lam.
Trương Thắng hít sâu một hơi, nghiêm túc cò kè mặc cả:
- Giám đốc Từ, tôi hiểu được ý của anh. Cũng hiểu được tác dụng quan trọng của anh trong đó. Nhưng nếu là buôn bán, tôi cảm thấy nên dựa theo trả giá đến thù lao thu hoạch. Anh trả giá tôi cũng biết. Và tôi cũng biết nếu không có anh thì tôi cũng không làm được việc này. Nhưng tôi gánh phiêu lưu thì tôi cảm thấy được giá trị của cái giá này.
Giám đốc Từ cau mày, rồi nhanh chóng giãn ra, cười ha hả:
- Được, được. Tiểu Trương, cậu nói như vậy rất hay. Tôi rất thích cộng tác với người thông minh. Tôi không dài dòng nữa. Năm phần thì năm phần, không cần phải cò kè nữa, dễ làm tổn thương hòa khí.
Ông ta chỉ vào ghế sofa, ra hiệu Trương Thắng cùng nhau ngồi xuống. Ông ta đốt một điếu thuốc, rồi nhả ra một vòng khói:
- Tốt lắm, tối nay tôi bắt đầu liên hệ. Bước đầu tiên chính là chuẩn bị văn kiện cho cậu, cùng với hợp đồng mua bán đất, quy hoạch đất ở khu Kiều Tây. Phải có những thứ này mới đi vay vốn ở ngân hàng.
Trương Thắng nghe xong thì cảm thấy cả kinh. Hiện tại mới biết được cái gọi là đi vay, hóa ra cũng có thể dùng danh nghĩa khác để vay. Hắn mặc dù không hiểu cái gì là lừa cho vay, nhưng cũng biết những văn kiện này là giả. Một khi đầu tư thất bại, cũng không chỉ là gánh vác nợ nần không, mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự nữa. Khó trách Giám đốc Từ chỉ cười, mà không có quá nhiều giằng co trong vấn đề lợi ích.
Giám đốc Từ còn nói:
- Đương nhiên, chúng ta sẽ đàm phán với lãnh đạo khu Kiều Tây. Nếu muốn làm giả thì nhất định phải là quy hoạch xây dựng nhà ở. Bởi vì hiện tại thành phố còn chưa đưa ra chỉ thị khai thác, phát triển khu Kiều Tây, phòng Đất đai còn chưa có quyền thu hồi đất. Hiệ tại vẫn do UBND quận quản lý, thuộc về địa phương.
- Tuy nói Kiều Tây hiện nay chẳng khác gì khu đất hoang, nhưng trong hồ sơ của chính phủ thì vẫn là dùng cho nông nghiệp. Nếu không dùng cho nông nghiệp hoặc vượt kế hoạch chỉ tiêu dùng cho nông nghiệp thì bọn họ không có quyền phê chuẩn việc mua bán trao tay, còn phải báo cáo lên quận và thành phố.
- Tôi tính toán một chút, nhiều nhất là mua khoảng ba trăm mẫu đất. Nhiều hơn nữa thì chúng ta không mua được nhiều, nhưng ba trăm mẫu thì quy mô cũng không coi là nhỏ. Nói là xây dựng nhà ở, nhưng nó vẫn được xem là đất nông nghiệp. Chỉ là quyền sử dụng được chuyển đi, chứ không cần báo cáo, như vậy lực cản sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Đối với những thứ chính sách dùng đất này, Trương Thắng dốt đặc cán mai, nghe vậy liền nghi hoặc nói:
- Nếu như nói là xây dựng nhà ở, trương lai một khi bán cho nhà đầu tư bất động sản khai thác phát triển thì không vi phạm hợp đồng sao?
Đối với việc không theo hợp đồng làm việc, Trương Thắng trong lòng rất sợ hãi. Cô Chánh văn phòng Thôi kia quả thực đã cho hắn một đả kích không nhỏ.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Chúng ta đánh cuộc cái gì nào? Đánh cuộc nếu chính phủ khai thác, phát triển khu Kiều Tây thành một khu nghiên cứu kỹ thuật cao cấp – hiện đại, bọn họ sẽ nguyện ý thấy trong phần đất của mình xuất hiện một mảnh đất trồng rau sao? Toàn bộ đất đai trong khu chuyển biến tính chất, là người được quyền sử dụng nó, chúng tat hay đổi quyền sử dụng hoặc quyền sở hữu chỉ là thuận lý thành chương thôi.
Trương Thắng cười gật đầu:
- Phương diện tri thức này, tôi thật hiểu biết quá ít, khiến anh chê cười rồi.
Giám đốc Từ nói:
- Cứ như vậy, chỉ cần khơi thông cán bộ chính quyền thôn xã thì chúng ta có thể lấy được đất rồi. Song phương ký kết hợp đồng, ở quận bất quá chỉ làm công tác chuyển nhượng quyền sử dụng đất, thẩm duyệt chứng nhận quyền sử dụng đất mà thôi. Những thứ khác không thành vấn đề.
Trương Thắng nghe xong cảm thấy vui mừng. Nếu thua, vốn vay không trả được, lại bại lộ chuyện làm giả hợp đồng lừa gạt, hắn sẽ phạm vào tội kinh tế. Ngồi tù là chuyện không hề nghi ngờ. Nhưng trong lòng của hắn cố tình lại có một loại cảm giác hưng phấn, cả người nhiệt huyết đều sôi trào.
Phen này hắn đánh cuộc thật lớn, nhưng từ xưa đến nay ai mà không đánh cuộc? Nhưng vương hầu tướng quân không phải là lấy tính mạng của toàn gia ra mà đánh cuộc sao? Hắn chẳng qua chỉ là muốn đánh cuộc để có được những ngày lành thôi.
Trương Thắng vốn tưởng rằng Từ Hải Sinh sẽ ký hiệp nghị phân chia lợi ích với hắn, không ngờ Từ Hải Sinh lại trực tiếp tính toán việc vay vốn và mua đất, căn bản không nói gì về vấn đề này. Trương Thắng thầm nghĩ một chút rồi chủ động đề xuất. Từ Hải Sinh liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Không cần, tôi tin cậu. Chúng ta cứ làm hợp đồng miệng, ghi nhớ trong lòng là được rồi.
Trương Thắng không biết Từ Hải Sinh có thật tin tưởng hắn hay không, hay là không muốn lưu lại chứng cứ gì trong vấn đề này. Hắn là người thẳng thắn, thành thật, đã quyết định khi thua thì một mình chịu trách nhiệp, tuyệt không lung tung vu cáo. Một khi thành công cũng không thấy lợi quên nghĩa, bội ước. Trong lòng hắn thanh thản, thấy Từ Hải Sinh không muốn ký kết hiệp định thì cũng không kiên trì nữa.bg-ssp-{height:px}
Hai người lại bàn thêm một số chi tiết. Giám đốc Từ nhìn bên ngoài rồi nói:
- Hiện tại đã đến giờ cơm trưa. Hôm nay Tiểu Mạch đính hôn, tổ chức tại căn tin nhà máy, nên không giữ cậu được nữa. Chúng ta hẹn hôm khác nhé. Tối nay tôi sẽ bắt đầu thu xếp, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc. Cậu chờ tin tức của tôi nhé.
Trương Thắng đứng lên, nghe xong thì kinh ngạc nói:
- Tiểu Mạch, đính hôn?
Giám đốc Từ vừa đi vừa nói:
- Ừ, Tiểu Mạch và Tiểu Trịnh hôm nay đính hôn rồi. Cậu cũng biết, Tiểu Trịnh mồ côi, không nơi nương tựa, nhà máy không phải xem như cha mẹ của cô ấy sao? Lãnh đạo nhà máy, công đoàn nhà máy, còn có Viện trưởng viện Cô nhi mà lúc trước cô ấy ở cũng tới.
Giám đốc Từ nói cái gì đó, Trương Thắng đã không còn nghe được nữa. Hắn trong lòng chao đảo, chẳng khác gì con diều đứt dây, theo gió phiêu diêu, chẳng biết bay đi phương nào. Tuy nói rằng từ đầu đến cuối hắn chỉ yêu đơn phương, nhưng sau khi nghe xong tin tức này, trong lòng không khỏi vẫn có chút đau đớn.
Bước ra khỏi văn phòng Giám đốc Từ, ra khỏi trụ sở làm việc, thì vừa lúc nhìn thấy Trưởng phòng Mạch và Trịnh Tiểu Lộ đang đứng ở cửa căn tin nói chuyện gì đó. Trưởng phòng Mạch vóc dáng rất cao, dáng vẻ đường đường. Còn Tiểu Lộ thì đứng thấp hơn một cái đầu. Cô ngẩng đầu, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong veo như nước hồ thu nhìn Trưởng phòng Mạch. Hai người nói cái gì đó mà Trưởng phòng Mạch ôn hòa cười.
Trương Thắng nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng liền giống như bị xát muối. Chua ngọt đắng cay liền xông lên trên đầu. Tình cảm đơn phương, đại khái đều chịu qua loại tư vị mất mắt này. Thật trống vắng!
Trưởng phòng Mạch một tay bỏ vào trong túi quần, đứng yên, tư thế lộ ra một sự tự nhiên không nói nên lời. Giờ phút này, Trưởng phòng Mạch đang nói câu gì mà Trịnh Tiểu Lộ liền bật cười, lườm y một cái. Trương Thắng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười dịu dàng cùng vẻ mặt như vậy của Trịnh Tiểu Lộ.
Trương Thắng tâm chìm xuống. Một cỗ tâm tình khó chịu tả hữu xung đột, quấy đến tinh thần của hắn không yên. Giám đốc Từ nói với hắn một tiếng rồi bước tới, còn Trương Thắng thì lập tức quẹo sang một lối khác. Hắn không có dũng khí nhìn tiếp cảnh tượng hạnh phúc của đôi tình nhân kia.
- Thắng Tử, cậu có chuyện gì mà đến nhà máy vậy?
Đồng nghiệp trước kia ở khoa Điện, lão Bạch cười hì hì bước tới chỗ hắn.
Trương Thắng vừa thấy liền mỉm cười:
- Anh Bạch, anh đây là…Đang mang gì vậy?
Lão Bạch giơ lên một cái túi nhựa bóng nhẫy, nói:
- Không có gì, chỉ là vài cái móng heo, dùng nồi ở đơn vị nấu cho nhừ, rồi về nhà cho con gái yêu của tôi gặm.
Hai người bước ra cổng. Lão Bạch vui vẻ nói con gái của y ngoan như thế nào, đi học cố gắng như thế nào. Dường như đó là toàn bộ hy vọng và hạnh phúc của y.
Trương Thắng trong lòng có chút cảm thán. Đúng vậy, người nghèo có cuộc sống của người nghèo. Oán giận thì có tác dụng sao? Nếu cố gắng thì chưa chắc không thể chuyển bại thành thắng. Nếu hiện tại chấp nhận thua thì thật sự là thua rồi.
Lão Bạch cùng với Trương Thắng bước ra cổng. Lão Bạch nói:
- Vừa mới gặp Quách mập. Nghe nói quán cơm của hai người dẹp rồi à? Anh ta bây giờ đang giúp vợ bán hàng. Đang hỏi thăm dây điện, đèn để buổi tối bày ra vỉa hè bán hàng. Khó có được cơ hội gặp mặt như vầy, đi ăn cơm không?
Y vừa mới nói được câu này, chợt nghe một chuỗi âm thanh cảnh báo vang lên. Một chiếc xe cảnh sát lóe đèn đang vội vàng lao tới, đậu lại trước cổng nhà máy. Một cảnh sát bước xuống xe, hô to:
- Mở cửa ra, chúng tôi phải chấp hành công vụ.
Lúc này tiếng chuông tan tầm vừa mới vang lên. Ngoại trừ những nhân viên của khoa Điện thì công nhân bên trong phân xưởng vẫn chưa ra. Lão Lưu phòng thường trực đang muốn đi ra mở cửa chính, vừa thấy cảnh tượng này thì nhất thời ngẩn ra. Gã cảnh sát kia lại rống lên một tiếng thì ông ta mới cuống quýt mở then cài cửa chính.
Chiếc xe cảnh sát tiến vào, đầu chiếc xe nhẹ nhàng đậu bên cạnh Trương Thắng. Gã cảnh sát kia vẫn chưa lên xe, mà trực tiếp hỏi Trương Thắng:
- Trưởng phòng Mạch của phòng Tài vụ các người hôm nay có đi làm không? Anh ta đang ở đâu?
Trương Thắng không hiểu ra sao cả, ngẩng đầu chỉ tay ra chỗ cửa căn tin. Gã cảnh sát vừa thấy, thì gần như không cần dẫn đường, gật đầu rồi cúi người nói với người trong xe mấy câu. Gã cảnh sát trong xe giơ bộ đàm, cao giọng nói với đồng nghiệp tình huống cơ bản rồi hướng căn tin đi tới.
Lão Bạch ngạc nhiên nhìn, nói với Trương Thắng:
- Tiểu Trương, xảy ra chuyện gì vậy? Cảnh sát bày ra bộ dạng này tìm Trưởng phòng Mạch, dường như không có chuyện tốt.
Lúc này, Quách mập giống như đất rung núi chuyển từ trong khoa điện chạy ra, trong tay cầm theo một cuộn dây điện, hưng phấn hỏi:
- Cảnh sát đến làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì à? Có phải là cậu ức hiếp phụ nữ hay không mà để cho người ta tìm tới cửa?
Trương Thắng trừng mắt nhìn gã, cười mắng:
- Có muốn ức hiếp thì cũng ức hiếp Tiểu Kim Đậu của anh.
Quách mập nhìn lão Bạch nói:
- Thấy chưa? Chẳng tốt lành gì mà? Tôi đã sớm biết cậu ta thương thầm vợ tôi mà.
Lão Bạch đã bốn mươi tuổi, nhưng không ngờ già rồi mà không nên nết, cười nói:
- Quả thật là em dâu rất mê người. Không nói gạt cậu em, anh đây cũng đã sớm thương thầm nhớ trộm rồi.
Bọn họ mặc dù đang nói giỡn, nhưng ánh mắt đều ngó chừng cửa căn tin. Một ý niệm không rõ ràng hiện ra trong đầu của hắn, khiến hắn không tự chủ được, tâm tình không khỏi nhảy dựng lên.
Đám cảnh sát xuống xe, vọt vào trong căn tin, chỉ trong chốc lát, cả hai gã cảnh sát một trái một phải kèm hai bên Trưởng phòng Mạch đi ra.
Trương Thắng mở to mắt:
- Bọn họ…là tới bắt Trưởng phòng Mạch đấy.