Một lát sau, Tây Đằng Lâm gõ cửa:“Có được không hả?”
Trong phòng không có người trả lời.
Tây Đằng Lâm nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã bị mình ôm hôn sờ qua hết rồi, chỉ nhìn một cái chắc không có vấn đề gì chứ? Vì thế mở cửa đi vào, hắn thiếu chút nữa cười đến tắt thở.
“Ngươi cười cái gì!” Lãnh Tịch Chiếu nổi giận.
“Ngươi…… Đang hát hí khúc sao.” Tây Đằng Lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo:“Mặc như vậy, người khác không tới bắt ngươi, ngươi cũng tự động té úp sấp.”
Lãnh Tịch Chiếu không để ý tới hắn, tự mình xắn tay áo:“Tóm lại là ta muốn đi!”
Tây Đằng Lâm nhịn cười, tiến lên thay y sửa sang lại quần áo.
“Có giống đại hiệp không?” Thật vất vả đem quần áo mặc vào ngay ngắn, Lãnh Tịch Chiếu lấy khăn che lại mặt:“Đẹp trai không?”
Quần áo đối với Lãnh Tịch Chiếu mà nói thật sự quá lớn, lộ ra cái cổ tinh tế trắng nộn,xương quai xanh cũng yêu kiều, vì thế Tây Đằng Lâm kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy thật muốn đi lên cắn một ngụm.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn chính mình trong gương, cảm thấy thực vừa lòng, vì thế xoay người nâng cằm Tây Đằng Lâm:“Lâm Lâm à, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này dám nhân cơ hội đùa giỡn mình.
Đêm khuya, trên đường thanh vắng không một bóng người, hai người trở lại nơi hôm qua phát ra mùi hương, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, gật đầu:“Là Hồng tô hiệp, hương vị của nó bay không xa, hẳn là đâu đó gần đây.”
Tây Đằng Lâm ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu xoay người nhảy vào trong viện, vừa định vào nhà liền nhìn thấy một thị nữ bưng trà bánh đi tới, hai người vội vàng trốn sau một cái cây to.
Đợi thị nữ đi xa, Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm mới đi ra, lặng lẽ đi theo thị nữ kia, nếu như không có khách nhân, ai lại nửa đêm không ngủ mà chạy đi uống trà.
Thị nữ đi vào một gian phòng không bao lâu liền lui ra, Tây Đằng Lâm vốn định đi xem trong phòng rốt cuộc là ai, lại sợ Lãnh Tịch Chiếu không có võ công bị người khác phát hiện, vì thế mang theo y trốn vào bụi cây, chờ xem là ai đến.
Lãnh Tịch Chiếu tháo xuống khăn che mặt, hít thở liên tục, thầm nghĩ đại hiệp cũng không dễ làm.
Tây Đằng Lâm nhìn y — đã nói ngươi là đừng đến!
Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì — thực kích thích!
Không lâu sau, Đỗ Văn mở cửa đi ra, hai người vội vàng ngưng thần thật cẩn thận quan sát, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đi theo Đỗ Văn ra cửa sau, lợi dụng bóng đêm vội vàng rời đi.
Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt, dùng khẩu hình nói cho Tây Đằng Lâm:“Sở Vô Thiên!”
Tây Đằng Lâm nhíu mày, hận không thể lập tức lao ra làm thịt tên đó.
Lãnh Tịch Chiếu đoán được hắn suy nghĩ cái gì, túm túm tay áo hắn, lắc đầu — ai cũng không biết võ công Sở Vô Thiên rốt cuộc là cao hay là thấp, ngươi không thể đi mạo hiểm.
Tây Đằng Lâm tuy nói tính tình có nóng nảy một chút, nhưng vẫn là một người có mưu lược, huống hồ bên người hắn còn có Lãnh Tịch Chiếu, tuyệt đối không thể sơ xuất, chỉ phải trơ mắt nhìn Sở Vô Thiên rời đi.
Đỗ Văn trở về phòng, nằm ở trên giường căm tức, tên Chu Nho kì dị này nửa tháng trước tìm mình, nói là có thể giúp mình trở thành thiên hạ đệ nhất thần y, chỉ cần mình giúp hắn nói với cha dựa vào quen biết với Thái y viện tìm giúp hắn một đóa Vong ưu hoa là được. Nhìn thấy giải dược được luyện tốt lắm, độc dược cũng phát tác rất nhanh, phụ thân cũng đã nhờ người đi Thịnh Kinh, lại nửa đường gặp phải một tên Trình Giảo Kim, ngày đó tuy nói cũng nhìn ra được tên tiểu đại phu kia cũng không phải thường nhân, nhưng là vạn vạn không nghĩ tới hắn cư nhiên chính là Lãnh Tịch Chiếu trong truyền thuyết, kể từ đó, chính mình còn có thể diễn xướng cái gì nữa, tuy nói người kia đã thay mình bán đi số lượng Kị mã cần đó, và Lãnh Tịch Chiếu phát ra loại dược kia bất quá chỉ là tạm thời thôi, nhưng mà tình hình hiện tại, chính mình làm sao dám đi ra ngoài bán giải dược chân chính!
Đỗ trạch không lớn, Lãnh Tịch Chiếu đi chưa được hai vòng đã ngửi thấy mùi vị của Kị mã cần, đi vào một căn phòng liền thấy bên trong có mấy cái thùng to, mở ra là một loạt bình sứ nhỏ màu trắng, Lãnh Tịch Chiếu tùy tay cầm một lọ giấu vào áo, chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Lâm — nhiệm vụ hoàn thành, về thôi!!
Tây Đằng Lâm mang theo Lãnh Tịch Chiếu trở lại nhà trọ, vừa vào cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu liền lấy cái bình ra săm soi dưới ánh nến.
“Tên cũng được đặt rất tốt nha.” Tây Đằng Lâm tiến đến phía trước nhìn nhìn, lắc đầu:“Đỗ thị hoàn hồn đan? Rất phù hợp với tính cách của tên Đỗ Văn kia.”
Lãnh Tịch Chiếu bày ra vẻ mặt chán ghét.
Đổ đan dược trong bình sứ ra ngửi ngửi, Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Là Kị mã cần cùng Đại hoàng, nhưng mà còn có hương vị khác, không đúng!.”
“Hử?” Tây Đằng Lâm suy nghĩ, nói:“Có thể là Sở Vô Thiên giở trò quỷ?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, đem đan dược nghiền nát để dưới ánh nến tinh tế xem xét.
“Đừng xem.” Tây Đằng Lâm tiến lên sờ đầu y:“Ban ngày xem bệnh, vừa rồi đi ra ngoài làm đại hiệp, bây giờ còn xem cái này, có mệt hay không, để sáng mai lại làm tiếp.”
“Không cần!” Lãnh Tịch Chiếu thực kiên quyết.
Tây Đằng Lâm thở dài, tiến đến trước mặt y:“Nếu không ngủ sẽ không có tinh thần, không có tinh thần sẽ sinh bệnh, sinh bệnh thì sư phụ sẽ cảm thấy ta không chiếu cố ngươi, đến lúc đó không cho chúng ta thành thân thì làm sao bây giờ?”
Động tác trên tay Lãnh Tịch Chiếu dừng lại, sau đó tiếp tục xem xét phần bột phấn vừa được nghiền ra.
“Ngươi không muốn thành thân với ta sao?” Tây Đằng Lâm điên cuồng muốn đem Lãnh Tịch Chiếu đi nghỉ ngơi, trời sắp sáng rồi.
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Muốn, nhưng mà phải chờ tới khi chuyện này được giải quyết.” Nói xong rướn người lên ở trên quai hàm Tây Đằng Lâm hôn một cái:“Ngươi đi ngủ trước đi.”
Tây Đằng Lâm hoàn toàn không thể nói gì, cảm giác như chính mình chính là một kẻ quấy rối, đang quấy nhiễu phẩm cách cao thượng một đại phu đang hành y tế thế, lại nhìn trở về tiểu gia hỏa này, khi y cứng đầu thì chính mình thật đúng là không có biện pháp.
Hai ba canh giờ sau, Lãnh Tịch Chiếu ngửa về phía sau nằm ở trên ghế, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt:“Bên trong có cổ độc, dân chúng sau khi ăn, qua một đoạn thời gian sau thì tinh thần không ổn, nghiêm trọng thì sẽ xuất hiện ảo giác, thậm chí còn cốt nhục tương tàn lục thân không nhận, loại cổ trùng này rất dễ chết, cần phải xen lẫn trong Kị mã cần mới có thể sống.”
“Quả nhiên là Sở Vô Thiên.” Tây Đằng Lâm nắm chặt thành quyền:“Trước kia trên giang hồ từng truyền lời đồn đãi, tám chín phần cũng là do hắn truyền, nói là đế tinh nghịch thiên, tử vi rung chuyển, cốt nhục tương tàn, long mạch đứt đoạn.”
“May mắn là dân chúng chưa ăn dược này.” Lãnh Tịch Chiếu có chút hoảng sợ nhìn bình dược:“Ta sáng mai sẽ đi tìm Lý Duy, kêu hắn đem Đỗ gia niêm phong, sau đó lại đi điều tra, bắt Sở Vô Thiên.”
“Nghỉ ngơi đi, việc này ta đi làm.” Tây Đằng Lâm có chút đau lòng nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi đi ngủ đi.”
“Cũng được.” Tinh thần căng thằng suốt một đêm, lúc này đột nhiên trầm tĩnh lại, Lãnh Tịch Chiếu ngáp một cái, vừa muốn leo lên giường nằm, lại nghe thấy có nha dịch gõ cửa:“Tiểu vương gia, dân chúng đã đến đầy đủ, Tri phủ đại nhân đang cho bọn họ xếp hàng, ngài khi nào thì có thể đến?”
“Bây giờ.” Lãnh Tịch Chiếu củng cố tinh thần hướng ra ngoài cửa nói:“Ta lập tức đến ngay.”
“Dạ, ta đi bẩm báo đại nhân.” Nha dịch ngoài cửa lĩnh mệnh đi xuống, Tây Đằng Lâm đem Lãnh Tịch Chiếu ôm vào trong lòng:“Ngủ trước rồi hẵng đi, ngủ một canh giờ thôi, được không?”
“Còn có rất nhiều người chờ ta.” Lãnh Tịch Chiếu hướng Tây Đằng Lâm an ủi cười cười:“Ta có thể kiên trì được, ngươi đi kêu Lý Duy phong tỏa toàn thành bắt đầu xét nhà đi.”
Tây Đằng Lâm thở dài, nhìn y dùng nước lạnh lau mặt, sau đó ra cửa.
Đỗ Văn bực bội một đêm không ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đã bị một đống nha dịch hung thần ác sát lôi từ trên giường đứng lên, đối mặt với Lục mâu phấn cùng đan dược, không thể lấy cớ thoát tội, chỉ phải ngoan ngoãn nhận tội, toàn thành dân chúng vừa nghe kẻ hạ độc cư nhiên là Đỗ Văn, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi, ùng ùng đi đến Đỗ gia môn ném trứng chim.
Đỗ Văn đánh mất tất cả, trên mặt hiện lên nụ cười thảm, quay đầu lớn tiếng nói:“Nói cho các ngươi biết! Đan dược Lãnh Tịch Chiếu cho các ngươi căn bản là vô dụng! Chỉ có ta mới có giải dược chân chính.”
“Truyền lệnh xuống, lập tức đem thoàn bộ dược bên trong tiêu hủy!” Tây Đằng Lâm lạnh lùng nhìn Đỗ Văn:“Tiểu Tịch nói đúng, ngươi học nghệ không tinh còn muốn đi ra ngoài hại người, xác thực tội đáng chết vạn lần.”
Trong đám người, Trương Cẩm Vinh mang theo Trương Yến Vinh đến xem náo nhiệt.
“Thế nào?” Trương Cẩm Vinh cười nói:“Hắn thế nhưng là Tây Xuyên vương.”
“Ngươi không phải nói ngươi có biện pháp sao?” Trương Yến Vinh bất mãn.
“Hắn phong lưu, chuyện đó cả nước đều biết.” Trương Cẩm Vinh nhọn mi:“Chỉ cần không có tiểu thần y kia, muội muội xinh đẹp như vậy, hắn không có khả năng không thích ngươi.”
“Tiểu thần y thế nhưng là Vương gia.” Trương Yến Vinh trừng mắt liếc hắn một cái:“Chuyện này không thể nói lung tung, về nhà!”
Buổi tối, Lý Duy hướng Lãnh Tịch Chiếu bẩm báo, nói là đã phái người mọi nơi điều tra, bất quá không thấy tung tích Sở Vô Thiên.
“Quên đi.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay, thanh âm mệt mỏi:“Dù sao cửa thành đã bị phong tỏa, hắn không chạy thoát được đâu, ngày mai tiếp tục tìm.”
“Dạ, tiểu vương gia cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.” Lý Duy cũng biết mấy ngày nay Lãnh Tịch Chiếu làm việc liên tục mệt mỏi vô cùng, liền vội vàng cáo lui.
Tây Đằng Lâm thay Lãnh Tịch Chiếu chuẩn bị nước tắm, hướng y ngoắc ngoắc:“Lại đây tắm rửa.”
Lãnh Tịch Chiếu đứng ở bên bồn tắm nhìn Tây Đằng Lâm, mặt đỏ hồng:“Ta tự mình tắm, ngươi cũng sớm một chút đi nghỉ ngơi đi.”
“Thẹn thùng?” Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu cắn cắn môi, y vẫn luôn cảm thấy ở trước mặt Lâm Lâm cởi quần áo thật không tốt.
“Vậy ngươi tự mình tắ đi, ta tắm rửa xong thì giúp ngươi đi kêu đồ ăn.“Tây Đằng Lâm không chọc y nữa, xoa xoa đầu y sau đó ra cửa.
Kêu đầu bếp làm tốt đồ ăn, Tây Đằng Lâm trở lại phòng gõ cửa:“Tiểu Tịch, có muốn ăn cơm hay không?”
Trong phòng không có người trả lời, trong lòng Tây Đằng Lâm liền hoảng hốt, sẽ không là bị Sở Vô Thiên đem y bắt đi rồi chứ? Lập tức đẩy cửa đi vào, sau đò liền nhẹ nhàng thở ra, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào thành của thùng nước, ngủ ngon lành.
Vươn tay đem y ôm ra lau khô rồi mặc quần áo vào, Lãnh Tịch Chiếu vẫn tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ, thật sự không đành lòng đánh thức y, Tây Đằng Lâm đơn giản chui vào trong chăn đem y ôm vào trong lòng.
“Ư?” Lãnh Tịch Chiếu mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ngủ đi.” Tây Đằng Lâm hôn nhẹ lên trán y:“Ta ôm ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu cười cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn tiếp tục ngủ.
Hai ngày sau, Lãnh Tịch Chiếu cuối cùng cũng phát xong dược liệu, chạy về phòng ngủ một ngày một đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, đang trong mộng, đột nhiên y liền ngửi thấy một cỗ mùi hương tiến vào trong mũi, vì thế động động lông mi, bụng bắt đầu thầm thì kêu réo.
“A……” Tây Đằng Lâm vào phòng buông khay đồ ăn sáng trong tay xuống, vươn tay sờ sờ bụng y:“Rời giường, ăn cái gì đi.”
“Ừ……” Lãnh Tịch Chiếu lười biếng nghiêng thân nằm trên giường, tay chống đầu nhìn Tây Đằng Lâm:“Lâm Lâm chúng ta đi ra ngoài chơ đi!”
“Được.” Tây Đằng Lâm gật đầu đáp ứng:“Vậy thì đừng ăn điểm tâm trong phủ nữa, đi ra ngoài ăn đi, ta mang ngươi đến tửu lâu!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường kỳ 3
Người chủ trì: Nếu muốn tặng quà cho đối phương, ngươi sẽ tặng cái gì?
Dạ Lan San: Cà rốt.
Thần Tử Việt khóc: Ta cũng không thể không nhận……
Người chủ trì: Xin hỏi ngươi muốn được tặng quà gì nhất?
Dạ Lan San: Muốn y im lặng một chút, bình thường đừng đến quấy rối ta là đã tốt lắm.
Thần Tử Việt lâm vào trong ảo tưởng của mình: Hắc hắc, ta nghĩ muốn thiệt nhiều đồ vật……
Dạ Lan San chụp lấy đầu y: Tỉnh lại!
Người chủ trì: Ngươi có khuyết điểm gì không?
Dạ Lan San: Không có.
Thần Tử Việt khinh bỉ: Tiểu Hắc thật thích tự kỷ.
Dạ Lan San liếc mắt: Hử?
Thần Tử Việt nịnh nọt: Tiểu Hắc là hoàn mỹ nhất!
Người chủ trì: Chuyện gì ngươi làm sẽ khiến đối phương không vui?
Dạ Lan San: Đút y ăn cơm.
Người chủ trì nghi hoặc: Nghe ra thì rất ngọt ngào mà.
Thần Tử Việt thương tâm: Một đống đồ ăn, nhưng lại không có thịt …
Trong phòng không có người trả lời.
Tây Đằng Lâm nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã bị mình ôm hôn sờ qua hết rồi, chỉ nhìn một cái chắc không có vấn đề gì chứ? Vì thế mở cửa đi vào, hắn thiếu chút nữa cười đến tắt thở.
“Ngươi cười cái gì!” Lãnh Tịch Chiếu nổi giận.
“Ngươi…… Đang hát hí khúc sao.” Tây Đằng Lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo:“Mặc như vậy, người khác không tới bắt ngươi, ngươi cũng tự động té úp sấp.”
Lãnh Tịch Chiếu không để ý tới hắn, tự mình xắn tay áo:“Tóm lại là ta muốn đi!”
Tây Đằng Lâm nhịn cười, tiến lên thay y sửa sang lại quần áo.
“Có giống đại hiệp không?” Thật vất vả đem quần áo mặc vào ngay ngắn, Lãnh Tịch Chiếu lấy khăn che lại mặt:“Đẹp trai không?”
Quần áo đối với Lãnh Tịch Chiếu mà nói thật sự quá lớn, lộ ra cái cổ tinh tế trắng nộn,xương quai xanh cũng yêu kiều, vì thế Tây Đằng Lâm kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy thật muốn đi lên cắn một ngụm.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn chính mình trong gương, cảm thấy thực vừa lòng, vì thế xoay người nâng cằm Tây Đằng Lâm:“Lâm Lâm à, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này dám nhân cơ hội đùa giỡn mình.
Đêm khuya, trên đường thanh vắng không một bóng người, hai người trở lại nơi hôm qua phát ra mùi hương, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, gật đầu:“Là Hồng tô hiệp, hương vị của nó bay không xa, hẳn là đâu đó gần đây.”
Tây Đằng Lâm ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu xoay người nhảy vào trong viện, vừa định vào nhà liền nhìn thấy một thị nữ bưng trà bánh đi tới, hai người vội vàng trốn sau một cái cây to.
Đợi thị nữ đi xa, Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm mới đi ra, lặng lẽ đi theo thị nữ kia, nếu như không có khách nhân, ai lại nửa đêm không ngủ mà chạy đi uống trà.
Thị nữ đi vào một gian phòng không bao lâu liền lui ra, Tây Đằng Lâm vốn định đi xem trong phòng rốt cuộc là ai, lại sợ Lãnh Tịch Chiếu không có võ công bị người khác phát hiện, vì thế mang theo y trốn vào bụi cây, chờ xem là ai đến.
Lãnh Tịch Chiếu tháo xuống khăn che mặt, hít thở liên tục, thầm nghĩ đại hiệp cũng không dễ làm.
Tây Đằng Lâm nhìn y — đã nói ngươi là đừng đến!
Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì — thực kích thích!
Không lâu sau, Đỗ Văn mở cửa đi ra, hai người vội vàng ngưng thần thật cẩn thận quan sát, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đi theo Đỗ Văn ra cửa sau, lợi dụng bóng đêm vội vàng rời đi.
Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt, dùng khẩu hình nói cho Tây Đằng Lâm:“Sở Vô Thiên!”
Tây Đằng Lâm nhíu mày, hận không thể lập tức lao ra làm thịt tên đó.
Lãnh Tịch Chiếu đoán được hắn suy nghĩ cái gì, túm túm tay áo hắn, lắc đầu — ai cũng không biết võ công Sở Vô Thiên rốt cuộc là cao hay là thấp, ngươi không thể đi mạo hiểm.
Tây Đằng Lâm tuy nói tính tình có nóng nảy một chút, nhưng vẫn là một người có mưu lược, huống hồ bên người hắn còn có Lãnh Tịch Chiếu, tuyệt đối không thể sơ xuất, chỉ phải trơ mắt nhìn Sở Vô Thiên rời đi.
Đỗ Văn trở về phòng, nằm ở trên giường căm tức, tên Chu Nho kì dị này nửa tháng trước tìm mình, nói là có thể giúp mình trở thành thiên hạ đệ nhất thần y, chỉ cần mình giúp hắn nói với cha dựa vào quen biết với Thái y viện tìm giúp hắn một đóa Vong ưu hoa là được. Nhìn thấy giải dược được luyện tốt lắm, độc dược cũng phát tác rất nhanh, phụ thân cũng đã nhờ người đi Thịnh Kinh, lại nửa đường gặp phải một tên Trình Giảo Kim, ngày đó tuy nói cũng nhìn ra được tên tiểu đại phu kia cũng không phải thường nhân, nhưng là vạn vạn không nghĩ tới hắn cư nhiên chính là Lãnh Tịch Chiếu trong truyền thuyết, kể từ đó, chính mình còn có thể diễn xướng cái gì nữa, tuy nói người kia đã thay mình bán đi số lượng Kị mã cần đó, và Lãnh Tịch Chiếu phát ra loại dược kia bất quá chỉ là tạm thời thôi, nhưng mà tình hình hiện tại, chính mình làm sao dám đi ra ngoài bán giải dược chân chính!
Đỗ trạch không lớn, Lãnh Tịch Chiếu đi chưa được hai vòng đã ngửi thấy mùi vị của Kị mã cần, đi vào một căn phòng liền thấy bên trong có mấy cái thùng to, mở ra là một loạt bình sứ nhỏ màu trắng, Lãnh Tịch Chiếu tùy tay cầm một lọ giấu vào áo, chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Lâm — nhiệm vụ hoàn thành, về thôi!!
Tây Đằng Lâm mang theo Lãnh Tịch Chiếu trở lại nhà trọ, vừa vào cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu liền lấy cái bình ra săm soi dưới ánh nến.
“Tên cũng được đặt rất tốt nha.” Tây Đằng Lâm tiến đến phía trước nhìn nhìn, lắc đầu:“Đỗ thị hoàn hồn đan? Rất phù hợp với tính cách của tên Đỗ Văn kia.”
Lãnh Tịch Chiếu bày ra vẻ mặt chán ghét.
Đổ đan dược trong bình sứ ra ngửi ngửi, Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Là Kị mã cần cùng Đại hoàng, nhưng mà còn có hương vị khác, không đúng!.”
“Hử?” Tây Đằng Lâm suy nghĩ, nói:“Có thể là Sở Vô Thiên giở trò quỷ?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, đem đan dược nghiền nát để dưới ánh nến tinh tế xem xét.
“Đừng xem.” Tây Đằng Lâm tiến lên sờ đầu y:“Ban ngày xem bệnh, vừa rồi đi ra ngoài làm đại hiệp, bây giờ còn xem cái này, có mệt hay không, để sáng mai lại làm tiếp.”
“Không cần!” Lãnh Tịch Chiếu thực kiên quyết.
Tây Đằng Lâm thở dài, tiến đến trước mặt y:“Nếu không ngủ sẽ không có tinh thần, không có tinh thần sẽ sinh bệnh, sinh bệnh thì sư phụ sẽ cảm thấy ta không chiếu cố ngươi, đến lúc đó không cho chúng ta thành thân thì làm sao bây giờ?”
Động tác trên tay Lãnh Tịch Chiếu dừng lại, sau đó tiếp tục xem xét phần bột phấn vừa được nghiền ra.
“Ngươi không muốn thành thân với ta sao?” Tây Đằng Lâm điên cuồng muốn đem Lãnh Tịch Chiếu đi nghỉ ngơi, trời sắp sáng rồi.
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Muốn, nhưng mà phải chờ tới khi chuyện này được giải quyết.” Nói xong rướn người lên ở trên quai hàm Tây Đằng Lâm hôn một cái:“Ngươi đi ngủ trước đi.”
Tây Đằng Lâm hoàn toàn không thể nói gì, cảm giác như chính mình chính là một kẻ quấy rối, đang quấy nhiễu phẩm cách cao thượng một đại phu đang hành y tế thế, lại nhìn trở về tiểu gia hỏa này, khi y cứng đầu thì chính mình thật đúng là không có biện pháp.
Hai ba canh giờ sau, Lãnh Tịch Chiếu ngửa về phía sau nằm ở trên ghế, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt:“Bên trong có cổ độc, dân chúng sau khi ăn, qua một đoạn thời gian sau thì tinh thần không ổn, nghiêm trọng thì sẽ xuất hiện ảo giác, thậm chí còn cốt nhục tương tàn lục thân không nhận, loại cổ trùng này rất dễ chết, cần phải xen lẫn trong Kị mã cần mới có thể sống.”
“Quả nhiên là Sở Vô Thiên.” Tây Đằng Lâm nắm chặt thành quyền:“Trước kia trên giang hồ từng truyền lời đồn đãi, tám chín phần cũng là do hắn truyền, nói là đế tinh nghịch thiên, tử vi rung chuyển, cốt nhục tương tàn, long mạch đứt đoạn.”
“May mắn là dân chúng chưa ăn dược này.” Lãnh Tịch Chiếu có chút hoảng sợ nhìn bình dược:“Ta sáng mai sẽ đi tìm Lý Duy, kêu hắn đem Đỗ gia niêm phong, sau đó lại đi điều tra, bắt Sở Vô Thiên.”
“Nghỉ ngơi đi, việc này ta đi làm.” Tây Đằng Lâm có chút đau lòng nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi đi ngủ đi.”
“Cũng được.” Tinh thần căng thằng suốt một đêm, lúc này đột nhiên trầm tĩnh lại, Lãnh Tịch Chiếu ngáp một cái, vừa muốn leo lên giường nằm, lại nghe thấy có nha dịch gõ cửa:“Tiểu vương gia, dân chúng đã đến đầy đủ, Tri phủ đại nhân đang cho bọn họ xếp hàng, ngài khi nào thì có thể đến?”
“Bây giờ.” Lãnh Tịch Chiếu củng cố tinh thần hướng ra ngoài cửa nói:“Ta lập tức đến ngay.”
“Dạ, ta đi bẩm báo đại nhân.” Nha dịch ngoài cửa lĩnh mệnh đi xuống, Tây Đằng Lâm đem Lãnh Tịch Chiếu ôm vào trong lòng:“Ngủ trước rồi hẵng đi, ngủ một canh giờ thôi, được không?”
“Còn có rất nhiều người chờ ta.” Lãnh Tịch Chiếu hướng Tây Đằng Lâm an ủi cười cười:“Ta có thể kiên trì được, ngươi đi kêu Lý Duy phong tỏa toàn thành bắt đầu xét nhà đi.”
Tây Đằng Lâm thở dài, nhìn y dùng nước lạnh lau mặt, sau đó ra cửa.
Đỗ Văn bực bội một đêm không ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đã bị một đống nha dịch hung thần ác sát lôi từ trên giường đứng lên, đối mặt với Lục mâu phấn cùng đan dược, không thể lấy cớ thoát tội, chỉ phải ngoan ngoãn nhận tội, toàn thành dân chúng vừa nghe kẻ hạ độc cư nhiên là Đỗ Văn, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi, ùng ùng đi đến Đỗ gia môn ném trứng chim.
Đỗ Văn đánh mất tất cả, trên mặt hiện lên nụ cười thảm, quay đầu lớn tiếng nói:“Nói cho các ngươi biết! Đan dược Lãnh Tịch Chiếu cho các ngươi căn bản là vô dụng! Chỉ có ta mới có giải dược chân chính.”
“Truyền lệnh xuống, lập tức đem thoàn bộ dược bên trong tiêu hủy!” Tây Đằng Lâm lạnh lùng nhìn Đỗ Văn:“Tiểu Tịch nói đúng, ngươi học nghệ không tinh còn muốn đi ra ngoài hại người, xác thực tội đáng chết vạn lần.”
Trong đám người, Trương Cẩm Vinh mang theo Trương Yến Vinh đến xem náo nhiệt.
“Thế nào?” Trương Cẩm Vinh cười nói:“Hắn thế nhưng là Tây Xuyên vương.”
“Ngươi không phải nói ngươi có biện pháp sao?” Trương Yến Vinh bất mãn.
“Hắn phong lưu, chuyện đó cả nước đều biết.” Trương Cẩm Vinh nhọn mi:“Chỉ cần không có tiểu thần y kia, muội muội xinh đẹp như vậy, hắn không có khả năng không thích ngươi.”
“Tiểu thần y thế nhưng là Vương gia.” Trương Yến Vinh trừng mắt liếc hắn một cái:“Chuyện này không thể nói lung tung, về nhà!”
Buổi tối, Lý Duy hướng Lãnh Tịch Chiếu bẩm báo, nói là đã phái người mọi nơi điều tra, bất quá không thấy tung tích Sở Vô Thiên.
“Quên đi.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay, thanh âm mệt mỏi:“Dù sao cửa thành đã bị phong tỏa, hắn không chạy thoát được đâu, ngày mai tiếp tục tìm.”
“Dạ, tiểu vương gia cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.” Lý Duy cũng biết mấy ngày nay Lãnh Tịch Chiếu làm việc liên tục mệt mỏi vô cùng, liền vội vàng cáo lui.
Tây Đằng Lâm thay Lãnh Tịch Chiếu chuẩn bị nước tắm, hướng y ngoắc ngoắc:“Lại đây tắm rửa.”
Lãnh Tịch Chiếu đứng ở bên bồn tắm nhìn Tây Đằng Lâm, mặt đỏ hồng:“Ta tự mình tắm, ngươi cũng sớm một chút đi nghỉ ngơi đi.”
“Thẹn thùng?” Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu cắn cắn môi, y vẫn luôn cảm thấy ở trước mặt Lâm Lâm cởi quần áo thật không tốt.
“Vậy ngươi tự mình tắ đi, ta tắm rửa xong thì giúp ngươi đi kêu đồ ăn.“Tây Đằng Lâm không chọc y nữa, xoa xoa đầu y sau đó ra cửa.
Kêu đầu bếp làm tốt đồ ăn, Tây Đằng Lâm trở lại phòng gõ cửa:“Tiểu Tịch, có muốn ăn cơm hay không?”
Trong phòng không có người trả lời, trong lòng Tây Đằng Lâm liền hoảng hốt, sẽ không là bị Sở Vô Thiên đem y bắt đi rồi chứ? Lập tức đẩy cửa đi vào, sau đò liền nhẹ nhàng thở ra, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào thành của thùng nước, ngủ ngon lành.
Vươn tay đem y ôm ra lau khô rồi mặc quần áo vào, Lãnh Tịch Chiếu vẫn tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ, thật sự không đành lòng đánh thức y, Tây Đằng Lâm đơn giản chui vào trong chăn đem y ôm vào trong lòng.
“Ư?” Lãnh Tịch Chiếu mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ngủ đi.” Tây Đằng Lâm hôn nhẹ lên trán y:“Ta ôm ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu cười cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn tiếp tục ngủ.
Hai ngày sau, Lãnh Tịch Chiếu cuối cùng cũng phát xong dược liệu, chạy về phòng ngủ một ngày một đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, đang trong mộng, đột nhiên y liền ngửi thấy một cỗ mùi hương tiến vào trong mũi, vì thế động động lông mi, bụng bắt đầu thầm thì kêu réo.
“A……” Tây Đằng Lâm vào phòng buông khay đồ ăn sáng trong tay xuống, vươn tay sờ sờ bụng y:“Rời giường, ăn cái gì đi.”
“Ừ……” Lãnh Tịch Chiếu lười biếng nghiêng thân nằm trên giường, tay chống đầu nhìn Tây Đằng Lâm:“Lâm Lâm chúng ta đi ra ngoài chơ đi!”
“Được.” Tây Đằng Lâm gật đầu đáp ứng:“Vậy thì đừng ăn điểm tâm trong phủ nữa, đi ra ngoài ăn đi, ta mang ngươi đến tửu lâu!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường kỳ 3
Người chủ trì: Nếu muốn tặng quà cho đối phương, ngươi sẽ tặng cái gì?
Dạ Lan San: Cà rốt.
Thần Tử Việt khóc: Ta cũng không thể không nhận……
Người chủ trì: Xin hỏi ngươi muốn được tặng quà gì nhất?
Dạ Lan San: Muốn y im lặng một chút, bình thường đừng đến quấy rối ta là đã tốt lắm.
Thần Tử Việt lâm vào trong ảo tưởng của mình: Hắc hắc, ta nghĩ muốn thiệt nhiều đồ vật……
Dạ Lan San chụp lấy đầu y: Tỉnh lại!
Người chủ trì: Ngươi có khuyết điểm gì không?
Dạ Lan San: Không có.
Thần Tử Việt khinh bỉ: Tiểu Hắc thật thích tự kỷ.
Dạ Lan San liếc mắt: Hử?
Thần Tử Việt nịnh nọt: Tiểu Hắc là hoàn mỹ nhất!
Người chủ trì: Chuyện gì ngươi làm sẽ khiến đối phương không vui?
Dạ Lan San: Đút y ăn cơm.
Người chủ trì nghi hoặc: Nghe ra thì rất ngọt ngào mà.
Thần Tử Việt thương tâm: Một đống đồ ăn, nhưng lại không có thịt …