Cùng lúc Lạc Thiên đồ sát những này đệ tử lúc có mấy người cầm đầu tứ mạch của Dương Ngô Cung lập tức mở mắt ra nhìn về không gian nơi thí luyện, hiển nhiên là cảm nhận được cái gì, theo đó mấy người đồng thời biến mất tại chỗ.
Bốn người lần nữa xuất hiện đã là tại một tọa cung điện, cái này cung điện bề ngoài nhìn đến mười phần hạo nhiên, tại trung tâm cung điện có lấy một cái Vương Tọa, trên vương tọa này từng đầu pháp tắc đan dệt vài nhau tựa như thương thiên chi pháp.
Tại trên vương tọa thì ngồi đấy một cái nam tử, hắn đang nhắm mắt cũng bỗng nhiên mở ra rồi nhìn lấy bốn người vừa tới, ánh mắt kia thâm thúy như nhìn xuyên tâm tử của họ, cuối cùng nam tử nói: "Là Thiếu Chủ Thiên Tinh Cung." Hắn lời ít mà ý nhiều.
Nghe cái thân phận này lúc mấy người nghiêm nghị hẳn lên, một người trong đó nói: "Lần này bọn họ rất có thể sẽ thật sự động thủ, nếu chúng ta lại ngăn cản nữa vậy thì rất có thể cũng bị kéo vào càng sâu với chuyện này."
"Hừ, hắn đây là muốn trả đũa chuyện năm đó đây mà." Trong đó cũng có một vị Chân Quân khẽ nổi giân rồi hừ một tiếng, ở không gian thí luyện nơi có một người là đệ tử của hắn, bây giờ đệ tử bị giết làm sao không giận.
Hơn nữa Lạc Thiên vậy mà tự ý đi vào không gian thí luyện của Dương Ngô Cung bọn họ, đây quả thật là không thèm để ý bọn họ vào mắt mà.
“Năm đó chúng ta có thể can thiệp một lần, nhưng bây giờ nếu lại can thiệp vào nữa thì xem như kết tử thù với họ.” Một vị Chân Quân trong đó cũng có chút bất đắc dĩ nói, Thiên Tinh Cung thế nhưng là con quái vật cực kỳ khổng lò, bề ngoài nhìn tới đã có ít nhất là mười vị Chân Quân, hơn nữa trong đó còn có bốn vị có mười cái Thần Ngân, còn trong tối có thêm nữa hay không thì không ai biết, chính vì vậy bọn họ không hề muốn xen vào việc này chút nào, năm đó tình huống chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Được rồi, chuyện lần này chấm dứt ở đây, hắn bây giờ đã mạnh tới nỗi không phải ai cũng có thể chọc, hơn nữa phía sau còn có mấy người Thiên Tinh Cung làm chỗ dựa, làm không tốt là bọn người kia sẽ kéo tới đấy.” Ngồi trên vương tọa Lộ Dương Chân Quân chậm rãi nói, xa xôi trong đôi mắt có lóe lên một tia kiêng kỵ, hiển nhiên hắn biết mình phải lựa chọn làm như thế nào.
Mấy người nghe hắn nói vậy cũng đành bất đắc dĩ rời đi, chuyện Lạc Thiên làm ở Vô Cực vũ trụ bên kia mấy người cũng nghe nói, bây giờ dù Lạc Thiên không vận dụng bảo vật mà chỉ vận dụng đạo tâm siêu thoát tầng thứ thôi cũng đủ trấn áp bọn họ, chính vì vậy nếu Lộ Dương không muốn can thiệp chuyện này vậy thì bọn họ cũng không cách nào.
“Không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.” Nhìn mấy người rời đi đang ở trong phòng một mình Lộ Dương Chân Quân hai mắt nheo lại rồi khẽ nỉ non, nắm đó khi Thiên Tinh Cung vây công Ngọc Diện Cung lúc hắn đã biết sau này chắc chắn sẽ có một trận chiến, chỉ là không ngờ nó diễn ra sẽ nhanh tới vậy, trong này càng làm hắn ngoài ý muốn là chỉ mới hơn một vạn năm thôi Lạc Thiên đã mạnh như vậy.
“Xem ra phải đứng xem vậy.” Lộ Dương Chân Quân có chút bất đắc dĩ khẽ nỉ non, lần này Lạc Thiên giết đám người đệ tử của Dương Ngô Cung là vì trả đũa chuyện năm đó bọn họ xen vào, hơn nữa trong đó còn bao hàm một tia ý tứ đó là hắn muốn bọn họ xác định lập trường có giúp hay không Ngọc Diện Cung, mà Lộ Dương cũng nhận ra được ý tứ trong đó nên không chần chờ lựa chọn quan chiến.
….
Lạc Thiên một ngồi là ngồi lấy ba trăm năm, trong khoảng thời gian này cảnh giới của hắn cũng không có tăng lên, vẫn là như vậy Địa Tôn nhất trọng, nếu là cảnh giới khác thì hắn thật sự sẽ không cố kỵ mà tăng lên, nhưng vì ở giai đoạn này căn cơ cần phải đánh chắc để trùng kích Thần Hỏa nên hắn cũng không muốn tăng lên quá nhanh, dù sao bây giờ hắn Hư Vô Thiên Kinh đã tu luyện tới tám phần, như vậy ý nghĩa hắn cảnh giới đã so sánh với các tu sĩ khác ở tầm hạ vị Tôn Chủ, sinh mệnh của hắn bây giờ cũng đã xem như là vô hạn, đã trở thành một tồn tại Vĩnh Sinh, cho nên hắn cũng không quá lo lắng về thời gian.
Ngồi xếp bằng lúc Lạc Thiên thân hình bỗng nhiên rung rung rồi tỉnh lại, theo đó hắn thả ra cảm nhận xung quanh một vòng, cảm thấy không có ai lúc thì khóe miệng khẽ cong, hiển nhiên hắn đã có được đáp án hắn muốn.
Cuối cùng hắn không khỏi nhìn về một tọa độ, nơi đó cũng chính là nơi tiểu bạch đi nhận lấy truyền thừa, thời gian đã ba trăm năm nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ cũng sắp ra rồi đi, Lạc Thiên khẽ nỉ non.
Liền hắn vừa suy tư lúc không gian chỗ kia lập tức băng diệt, theo đó một cái thông đạo hiện ra.
“Vù.” Theo đó chỉ thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết lập tức từ thông đạo đi ra, hiển nhiên là tiểu bạch. Chỉ thấy nó giờ này quanh thân trên tản mát ra từng sợi bạch quanh như có thể chiếu rọi vạn vực, đôi mắt thuần trắng ở giữa có một một cái chấm đỏ, từ ngoài nhìn vào khiến người cảm giác cái này chấm đỏ tựa hồ có thể thôn phệ mọi thứ, quản chi thiên địa đều bị hút vào rồi thôn phệ vậy.
“Gâu.” Tiểu bạch thấy Lạc Thiên vẫn còn đang chờ mình lúc khẽ sủa một cái rồi thu nhỏ chừng một cái trứng gà bay vào trong tay hắn.
“Không tồi, huyết mạch thuần khiết không có tạp chất, con đường sau này sẽ dễ dàng hơn.” Lạc Thiên tay cầm lấy rồi vuốt ve từ trên xuống tiểu bạch rồi chậm rãi nói, hiển nhiên hắn nhìn ra được tiểu bạch huyết mạch đã thay đổi rất nhiều.
Phải biết Bất Tử Thôn Thiên Cẩu không thể do trực hệ sinh ra mà là do thiên địa hoàn cảnh tạo ra rồi thai nghén vào một loại cẩu khác mới có thể sinh ra, chính vì vậy lúc nó sinh ra lúc huyết mạch bên trong có mang theo một ít tạp chất, cũng chính vì điều này nên chiến lực của nó không thể phát huy toàn lực được.
Mà bây giờ nếu tiểu bạch đã loại bỏ những này tạp chất, như vậy sau này tiền đồ của nó có thể nói là vô lượng, khi nó trưởng thành lúc thì dù là Thần Thú cũng chỉ có thể làm thức ăn của nó phần.
“Gâu.” Nghe Lạc Thiên tán thường mình tiểu bạch ngẩng đầu nhỏ kiêu ngạo sủa một tiếng, hiển nhiên sau khi nhận được truyền thừa lúc nó biết mình kinh khủng cỡ nào.
“Được rồi, sau này hãy chăm chỉ tu luyện, bây giờ tuy rằng ngươi nhận được truyền thừa nhưng vẫn còn rất yếu.” Lạc Thiên nhìn tiểu bạch kiêu ngạo thì không khỏi khẽ cười rồi chậm rãi căn dặn, mà nói xong lúc cũng ném tiểu bạch vào trong áo, hiển nhiên cũng là lúc nên rời đi.
Đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, cảm nhận không có ai theo dõi lúc Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, đám người này quả nhiên lựa chọ trầm mặc, như vậy chuyện sau này sẽ dễ bàn hơn.
……..
Một lần nữa trở về Tà Vân Cung, Lạc Thiên chậm rãi đi hướng về Tàng Bảo Phong của Tà Vân Cung.
Tàng Bảo Phong, cũng chính là nơi chuyển phân phát tài nguyên và cũng là nơi trao đổi tài nguyên, nơi này có thể nói cất dữ đi rất nhiều loại tài nguyên có trợ giúp cực lớn tới tu sĩ, chính vì thế ở nơi này dù là ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngày đều sẽ có một đám đệ tử tụ tập tại đây.
Hiện giờ trong Thần Cung các đệ tử Hạch Tâm cùng đệ tử Chân Truyền đều đang cố gắng tu luyện để chuẩn bị cho lựa lần tới lựa chọn thánh tử nên ở trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được mấy vị thiên tài của Thần Cung đi qua đi lại, mà những người này hiển nhiên là đang đi đổi tài nguyên để nâng lên cảnh giới hoặc chiến lực.
Lần này Lạc Thiên đi tới là vì muốn biết thông tin lựa chọn Thánh Tử cùng với thông tin bên trong Thần Ma không gian, năm đó tuy rằng hắn có biết tới cái này thông tin của Thần Ma Không gian, nhưng lúc đó vì nó vẫn còn rất lâu mới mở nên hắn cũng không vội xem xét, mà lần này Thần Ma không gian sắp mở nên hắn cũng muốn biết thông tin về trong đó cho nên mới tới đây.
“Minh Ly Thánh Tử tới.” Liền mấy người đang chờ phân phát tài nguyên cùng đổi tài nguyên lúc một tên đệ tử quát to một tiếng.
Theo hắn vừa quát lúc một nam tử khí vũ hiên ngang bay tới, người tới là mạch một bộ đạo bào màu đen, quanh thân ma khí vờn quanh, hắn mỗi nơi đi qua vạn pháp đồng hành, đại thế vì hắn mà khuấy động, hắn từ nơi xa đi tới chỉ mất có ba bước, nhưng mỗi một bước trong đều có thể đi xa trăm vạn dặm như vậy.
Chỉ thấy người tới đứng đó, theo đó hắn đứng đấy lúc nhìn vào sẽ khiến người cảm giác hắn như là thiên địa chi tử, thiên địa nhật nguyệt đều phải ảm đạm khi hắn đứng đấy, tại giờ khắc này trong đám người dù là đệ tử chân truyền hay đệ tử hạch tâm đều không thể kiềm chế được toát ra một vệt kính sợ, hiển nhiên người tới địa vị cùng thực lực ở Tàn Vân Cung đều là đứng đầu.
Phải biết Minh Ly Thánh Tử ở Tà Vân Cung địa vị có thể sánh bằng các trưởng lão, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó hắn địa vị còn cao hơn, mà cái này cũng là bởi vì Minh Ly Thánh Tử là đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão của Tà Vân Cung, nghe nói vị này thái thượng trưởng lão nhưng là một vị có chín cái Thần Ngân Chân Quân, chính vì thế ở trong Thần Cung lúc Minh Ly Thánh Tử làm mọi việc đều như cá gặp nước, dù là ai gặp mặt cũng phải kiêng kỵ ba phần.
“Minh Ly huynh, không biết ngươi tới đây là vì cái gì đây.” Liền Minh Ly Thánh Tử vừa đi tới lúc thì một thanh âm tràn đầy từ tính vang lên, theo đó một nam tử bề ngoài không kém gì Minh Ly Thánh Tử, đều là khuôn mặt tuấn lãng, phong độ như ngọc đang nhìn tới.
Cùng lúc Lạc Thiên đồ sát những này đệ tử lúc có mấy người cầm đầu tứ mạch của Dương Ngô Cung lập tức mở mắt ra nhìn về không gian nơi thí luyện, hiển nhiên là cảm nhận được cái gì, theo đó mấy người đồng thời biến mất tại chỗ.
Bốn người lần nữa xuất hiện đã là tại một tọa cung điện, cái này cung điện bề ngoài nhìn đến mười phần hạo nhiên, tại trung tâm cung điện có lấy một cái Vương Tọa, trên vương tọa này từng đầu pháp tắc đan dệt vài nhau tựa như thương thiên chi pháp.
Tại trên vương tọa thì ngồi đấy một cái nam tử, hắn đang nhắm mắt cũng bỗng nhiên mở ra rồi nhìn lấy bốn người vừa tới, ánh mắt kia thâm thúy như nhìn xuyên tâm tử của họ, cuối cùng nam tử nói: "Là Thiếu Chủ Thiên Tinh Cung." Hắn lời ít mà ý nhiều.
Nghe cái thân phận này lúc mấy người nghiêm nghị hẳn lên, một người trong đó nói: "Lần này bọn họ rất có thể sẽ thật sự động thủ, nếu chúng ta lại ngăn cản nữa vậy thì rất có thể cũng bị kéo vào càng sâu với chuyện này."
"Hừ, hắn đây là muốn trả đũa chuyện năm đó đây mà." Trong đó cũng có một vị Chân Quân khẽ nổi giân rồi hừ một tiếng, ở không gian thí luyện nơi có một người là đệ tử của hắn, bây giờ đệ tử bị giết làm sao không giận.
Hơn nữa Lạc Thiên vậy mà tự ý đi vào không gian thí luyện của Dương Ngô Cung bọn họ, đây quả thật là không thèm để ý bọn họ vào mắt mà.
“Năm đó chúng ta có thể can thiệp một lần, nhưng bây giờ nếu lại can thiệp vào nữa thì xem như kết tử thù với họ.” Một vị Chân Quân trong đó cũng có chút bất đắc dĩ nói, Thiên Tinh Cung thế nhưng là con quái vật cực kỳ khổng lò, bề ngoài nhìn tới đã có ít nhất là mười vị Chân Quân, hơn nữa trong đó còn có bốn vị có mười cái Thần Ngân, còn trong tối có thêm nữa hay không thì không ai biết, chính vì vậy bọn họ không hề muốn xen vào việc này chút nào, năm đó tình huống chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Được rồi, chuyện lần này chấm dứt ở đây, hắn bây giờ đã mạnh tới nỗi không phải ai cũng có thể chọc, hơn nữa phía sau còn có mấy người Thiên Tinh Cung làm chỗ dựa, làm không tốt là bọn người kia sẽ kéo tới đấy.” Ngồi trên vương tọa Lộ Dương Chân Quân chậm rãi nói, xa xôi trong đôi mắt có lóe lên một tia kiêng kỵ, hiển nhiên hắn biết mình phải lựa chọn làm như thế nào.
Mấy người nghe hắn nói vậy cũng đành bất đắc dĩ rời đi, chuyện Lạc Thiên làm ở Vô Cực vũ trụ bên kia mấy người cũng nghe nói, bây giờ dù Lạc Thiên không vận dụng bảo vật mà chỉ vận dụng đạo tâm siêu thoát tầng thứ thôi cũng đủ trấn áp bọn họ, chính vì vậy nếu Lộ Dương không muốn can thiệp chuyện này vậy thì bọn họ cũng không cách nào.
“Không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.” Nhìn mấy người rời đi đang ở trong phòng một mình Lộ Dương Chân Quân hai mắt nheo lại rồi khẽ nỉ non, nắm đó khi Thiên Tinh Cung vây công Ngọc Diện Cung lúc hắn đã biết sau này chắc chắn sẽ có một trận chiến, chỉ là không ngờ nó diễn ra sẽ nhanh tới vậy, trong này càng làm hắn ngoài ý muốn là chỉ mới hơn một vạn năm thôi Lạc Thiên đã mạnh như vậy.
“Xem ra phải đứng xem vậy.” Lộ Dương Chân Quân có chút bất đắc dĩ khẽ nỉ non, lần này Lạc Thiên giết đám người đệ tử của Dương Ngô Cung là vì trả đũa chuyện năm đó bọn họ xen vào, hơn nữa trong đó còn bao hàm một tia ý tứ đó là hắn muốn bọn họ xác định lập trường có giúp hay không Ngọc Diện Cung, mà Lộ Dương cũng nhận ra được ý tứ trong đó nên không chần chờ lựa chọn quan chiến.
….
Lạc Thiên một ngồi là ngồi lấy ba trăm năm, trong khoảng thời gian này cảnh giới của hắn cũng không có tăng lên, vẫn là như vậy Địa Tôn nhất trọng, nếu là cảnh giới khác thì hắn thật sự sẽ không cố kỵ mà tăng lên, nhưng vì ở giai đoạn này căn cơ cần phải đánh chắc để trùng kích Thần Hỏa nên hắn cũng không muốn tăng lên quá nhanh, dù sao bây giờ hắn Hư Vô Thiên Kinh đã tu luyện tới tám phần, như vậy ý nghĩa hắn cảnh giới đã so sánh với các tu sĩ khác ở tầm hạ vị Tôn Chủ, sinh mệnh của hắn bây giờ cũng đã xem như là vô hạn, đã trở thành một tồn tại Vĩnh Sinh, cho nên hắn cũng không quá lo lắng về thời gian.
Ngồi xếp bằng lúc Lạc Thiên thân hình bỗng nhiên rung rung rồi tỉnh lại, theo đó hắn thả ra cảm nhận xung quanh một vòng, cảm thấy không có ai lúc thì khóe miệng khẽ cong, hiển nhiên hắn đã có được đáp án hắn muốn.
Cuối cùng hắn không khỏi nhìn về một tọa độ, nơi đó cũng chính là nơi tiểu bạch đi nhận lấy truyền thừa, thời gian đã ba trăm năm nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ cũng sắp ra rồi đi, Lạc Thiên khẽ nỉ non.
Liền hắn vừa suy tư lúc không gian chỗ kia lập tức băng diệt, theo đó một cái thông đạo hiện ra.
“Vù.” Theo đó chỉ thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết lập tức từ thông đạo đi ra, hiển nhiên là tiểu bạch. Chỉ thấy nó giờ này quanh thân trên tản mát ra từng sợi bạch quanh như có thể chiếu rọi vạn vực, đôi mắt thuần trắng ở giữa có một một cái chấm đỏ, từ ngoài nhìn vào khiến người cảm giác cái này chấm đỏ tựa hồ có thể thôn phệ mọi thứ, quản chi thiên địa đều bị hút vào rồi thôn phệ vậy.
“Gâu.” Tiểu bạch thấy Lạc Thiên vẫn còn đang chờ mình lúc khẽ sủa một cái rồi thu nhỏ chừng một cái trứng gà bay vào trong tay hắn.
“Không tồi, huyết mạch thuần khiết không có tạp chất, con đường sau này sẽ dễ dàng hơn.” Lạc Thiên tay cầm lấy rồi vuốt ve từ trên xuống tiểu bạch rồi chậm rãi nói, hiển nhiên hắn nhìn ra được tiểu bạch huyết mạch đã thay đổi rất nhiều.
Phải biết Bất Tử Thôn Thiên Cẩu không thể do trực hệ sinh ra mà là do thiên địa hoàn cảnh tạo ra rồi thai nghén vào một loại cẩu khác mới có thể sinh ra, chính vì vậy lúc nó sinh ra lúc huyết mạch bên trong có mang theo một ít tạp chất, cũng chính vì điều này nên chiến lực của nó không thể phát huy toàn lực được.
Mà bây giờ nếu tiểu bạch đã loại bỏ những này tạp chất, như vậy sau này tiền đồ của nó có thể nói là vô lượng, khi nó trưởng thành lúc thì dù là Thần Thú cũng chỉ có thể làm thức ăn của nó phần.
“Gâu.” Nghe Lạc Thiên tán thường mình tiểu bạch ngẩng đầu nhỏ kiêu ngạo sủa một tiếng, hiển nhiên sau khi nhận được truyền thừa lúc nó biết mình kinh khủng cỡ nào.
“Được rồi, sau này hãy chăm chỉ tu luyện, bây giờ tuy rằng ngươi nhận được truyền thừa nhưng vẫn còn rất yếu.” Lạc Thiên nhìn tiểu bạch kiêu ngạo thì không khỏi khẽ cười rồi chậm rãi căn dặn, mà nói xong lúc cũng ném tiểu bạch vào trong áo, hiển nhiên cũng là lúc nên rời đi.
Đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, cảm nhận không có ai theo dõi lúc Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, đám người này quả nhiên lựa chọ trầm mặc, như vậy chuyện sau này sẽ dễ bàn hơn.
……..
Một lần nữa trở về Tà Vân Cung, Lạc Thiên chậm rãi đi hướng về Tàng Bảo Phong của Tà Vân Cung.
Tàng Bảo Phong, cũng chính là nơi chuyển phân phát tài nguyên và cũng là nơi trao đổi tài nguyên, nơi này có thể nói cất dữ đi rất nhiều loại tài nguyên có trợ giúp cực lớn tới tu sĩ, chính vì thế ở nơi này dù là ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngày đều sẽ có một đám đệ tử tụ tập tại đây.
Hiện giờ trong Thần Cung các đệ tử Hạch Tâm cùng đệ tử Chân Truyền đều đang cố gắng tu luyện để chuẩn bị cho lựa lần tới lựa chọn thánh tử nên ở trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được mấy vị thiên tài của Thần Cung đi qua đi lại, mà những người này hiển nhiên là đang đi đổi tài nguyên để nâng lên cảnh giới hoặc chiến lực.
Lần này Lạc Thiên đi tới là vì muốn biết thông tin lựa chọn Thánh Tử cùng với thông tin bên trong Thần Ma không gian, năm đó tuy rằng hắn có biết tới cái này thông tin của Thần Ma Không gian, nhưng lúc đó vì nó vẫn còn rất lâu mới mở nên hắn cũng không vội xem xét, mà lần này Thần Ma không gian sắp mở nên hắn cũng muốn biết thông tin về trong đó cho nên mới tới đây.
“Minh Ly Thánh Tử tới.” Liền mấy người đang chờ phân phát tài nguyên cùng đổi tài nguyên lúc một tên đệ tử quát to một tiếng.
Theo hắn vừa quát lúc một nam tử khí vũ hiên ngang bay tới, người tới là mạch một bộ đạo bào màu đen, quanh thân ma khí vờn quanh, hắn mỗi nơi đi qua vạn pháp đồng hành, đại thế vì hắn mà khuấy động, hắn từ nơi xa đi tới chỉ mất có ba bước, nhưng mỗi một bước trong đều có thể đi xa trăm vạn dặm như vậy.
Chỉ thấy người tới đứng đó, theo đó hắn đứng đấy lúc nhìn vào sẽ khiến người cảm giác hắn như là thiên địa chi tử, thiên địa nhật nguyệt đều phải ảm đạm khi hắn đứng đấy, tại giờ khắc này trong đám người dù là đệ tử chân truyền hay đệ tử hạch tâm đều không thể kiềm chế được toát ra một vệt kính sợ, hiển nhiên người tới địa vị cùng thực lực ở Tàn Vân Cung đều là đứng đầu.
Phải biết Minh Ly Thánh Tử ở Tà Vân Cung địa vị có thể sánh bằng các trưởng lão, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó hắn địa vị còn cao hơn, mà cái này cũng là bởi vì Minh Ly Thánh Tử là đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão của Tà Vân Cung, nghe nói vị này thái thượng trưởng lão nhưng là một vị có chín cái Thần Ngân Chân Quân, chính vì thế ở trong Thần Cung lúc Minh Ly Thánh Tử làm mọi việc đều như cá gặp nước, dù là ai gặp mặt cũng phải kiêng kỵ ba phần.
“Minh Ly huynh, không biết ngươi tới đây là vì cái gì đây.” Liền Minh Ly Thánh Tử vừa đi tới lúc thì một thanh âm tràn đầy từ tính vang lên, theo đó một nam tử bề ngoài không kém gì Minh Ly Thánh Tử, đều là khuôn mặt tuấn lãng, phong độ như ngọc đang nhìn tới.