“Ngươi không có cơ hội cũng không có thực lực.” Chốc lát Lạc Thiên không để ý mọi người hai mắt nhìn thật sau Hạ Sương rồi ánh mắt hắn bỗng nhiên thâm thúy lên hắn khẽ nói: “Nhưng ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay ta sẽ ban cho ngươi một cơ duyên, một cơ duyên mang tới hi vọng để giết ta.”
Mà nói xong lúc “Oành” một tiếng, hắn cả người tiên quang phun trào, mỗi một sợi tiên quang như đại diện cho một tiên giới, hắn giờ khắc này như Tiên Tôn, đứng trên chín tầng trời Tiên Nhân nhìn xuống chúng sinh, là như vậy cao cao tại thượng.
“Vù.” Một đại thủ phát ra nhàn nhạt tiên quang trực tiếp nắm lấy cự bia rồi Lạc Thiên quát một tiếng:“Mở.“. Theo hắn quát lúc cái này cự bị vô số phù văn bị đại thủ hút vào trong.
“Đi.” Tiếp theo Lạc Thiên nhất ngôn là chỉ, vạn pháp nghe theo quát một tiếng.
Đại thủ trong vô số phù văn lập tức tiến tới bị trấn áp hạ Sương, những này phù văn xung quanh mang theo nhàn nhạt tiên quang cùng ma khí, tựa như đang tương dung Tiên Ma một dạng, chúng tiến tới Hạ Sương lúc lập tức dũng mãnh tràn vào mi tâm của nàng.
Mà theo đó Hạ Sương trong đầu bỗng nhiên nhiều hơn một môn pháp quyết, cái này pháp quyến tên Thần Ma Chi Vũ.
Thần Ma Chi Vũ là một môn pháp quyết vô thượng, nó có thể tăng lên căn cơ cùng giúp tu sĩ đồng tu Tiên Ma lực lượng, có thể nói là một trong những pháp quyết mạnh nhất trong Thập Thiên, nếu Lạc Thiên không có Vạn Niệm Quy Nguyên Quyết làm chủ tu vậy hắn nói không chừng sẽ dùng cái này pháp quyết làm chủ tu cũng nói không chừng, còn bây giờ tại sao hắn lại truyền môn pháp quyết này cho Hạ Sương vậy thì không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
“Có thứ này vậy ngươi sẽ có cơ hội giết ta, chỉ là hi vọng tới lúc đó ngươi không để ta thất vọng.” Hắn truyền cho nàng bộ này pháp quyết cũng không đơn giản như vậy, mà là còn có nhiều thứ mà người đời không biết, nhưng những thứ này phải do nàng khai phá mới được, còn nàng có tu luyện hay không, có duy trì Chính nghĩa không tu Ma Đạo pháp quyết hay không thì không phải là điều hắn quan tâm.
Hắn nói xong lúc trấn áp lực lượng trên hai người cũng lập tức biến mất không thấy.
“Đi thôi.” Lạnh nhạt đảo qua tất cả mọi người Lạc Thiên nói, lần này hắn tới đây là vì gặp một người cùng lấy một vật mà không phải cũng những người này dây dưa.
“Khoan đã.” Chỉ là lúc hắn sắp đi lúc thì một giọng nói lạnh lùng cùng cao cao tại thượng vang lên, khi nghe cái này âm thanh lúc không hiểu sao người khác đều thân bất do kỷ đứng lại, tựa như bọn họ vốn nên nghe theo thanh âm này vậy.
Nói chuyện người là Thương Nguyệt, nàng ánh mắt thời khắc này vẫn luôn nhìn chằm chằm không dời Lạc Thiên.
“Có việc?.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn qua nàng rồi chậm rãi hỏi.
“Ta muốn khiêu chiến ngươi.” Thương Nguyệt thần thái chiến ý mười phần nói, mấy ngày qua nàng đã biết Lạc Thiên rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng dù vậy nàng vẫn không sợ hãi khiêu chiến, như vậy cho dù thất bại nàng cũng sẽ biết khoảng cách giữa nàng và hắn, để sau này nàng còn cố gắng hơn.
Mà nghe Thương Nguyệt nói mọi người không khỏi giật mình, dù sao bọn họ không biết Lạc Thiên mạnh tới mức nào nhưng có thể dễ dàng trấn áp hai vị Chí Tôn, như vậy hắn hẳn đã vượt qua cùng thế hệ rất nhiều mới đúng, vậy mà giờ khắc này Thương Nguyệt lại muốn khiêu chiến Lạc Thiên, cái này không phải là tự tìm ngược sao, dù sao bọn họ cũng đã thấy Lạc Thiên hành hạ qua Hạ Sương, đây quả thật là một kẻ không biết thương hương tiếc ngọc.
“Không tồi, ta cũng muốn biết những vũ trụ khác có ai có thể cùng ta đánh một trận hay không.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói.
“Oành.” Một tiếng, quanh thân Thương Nguyệt nổi lên từng đợt u quang, cái này u quang mang theo Âm Nguyệt chi lực, kèm theo u quang Thương Nguyệt giờ này cao cao tại thượng lại càng cao lạnh.
Nàng đứng trên thiên không như Nguyệt Chi Nữ Thần từ khung trăng nhìn xuống chúng sinh, như tia sáng trong đêm tối khiến thế gian mang theo một phần hi vọng vậy, là như vậy cao cao tại thượng, là như vậy lạnh lùng.
“Nghe nói Thần Nguyệt Cung mỗi đời cung chủ kế tiếp đều rất kinh diễm, hôm nay ta cũng muốn kiến thức một phen.” Lạc Thiên nhìn Thương Nguyệt thần sắc lạnh nhạt nói.
Thần Nguyệt Cung là một trong Tứ Cung của Thanh Tiên vũ trụ, nơi đó luật lệ cũng giống Thiên Tinh Cung mấy phần, đều chỉ thu một truyền nhân, hơn nữa còn là nữ tử mới được.
Nhìn Thương Nguyệt giờ khắc này như Nguyệt Thần mọi người phía dưới không hiểu sao sinh một cảm giác ti tiện, tựa như mình trong mắt nàng là như vậy thấp hèn, là như vậy hèn mọn, tựa hồ nàng sinh ra đã là bề trên vậy.
“Vù vù.” Nàng ra tay, theo nàng động lúc nguyệt chi lực hóa thành vô số nguyệt nhân như vầng trăng khuyết đánh tới.
Mà mỗi một nguyệt nhận đều mang theo trấn áp chư thiên, đè diệt hết thảy, cộng thêm một cỗ sắc bén lao tới, tại cái này nguyệt nhận dưới dù là Tiên Thần cũng bị trảm phần.
Nhìn vô số nguyệt nhận đánh tới lúc Lạc Thiên hai mắt cuồn cuộn không dứt quang mang, theo đó trước mặt hắn xuât hiện mười cái bức tường vô hình, cái này mỗi một cái bức tường đều được Lạc Thiên nhận định khoảng cách, mà cái này khoảng cách xa như là ức ức vạn dặm vậy, mười phần xa xôi.
Mà phía sau hắn Hoặc Thiên ba người vẫn đứng đấy, từ đầu tới cuối khuôn mặt bất biến.
“Rắc rắc.” Vô số băng nhận trùng kích vào không gian khoảng cách kia, dù có phá vỡ nhưng cũng phải thông qua một cái khoảng cách bị yếu đi, nhưng dù vậy chúng vẫn trùng kích vào tầng tiếp theo, cho tới tầng thứ năm lúc lập tức tan biến bở khoảng cách.
Hiển nhiên nàng không thể tán công khoảng cách xa hơn cùng lực mạnh hơn vậy thì không thể chạm tới Lạc Thiên.
“Không gian khoảng cách.” Nhìn vô số băng nhận như trảm Tiên Diệt Thần cũng không thể phá vỡ được được khoảng cách kia rất nhiều người biết lai lịch chiêu này giật mình nói. Hiển nhiên chiêu này theo họ biết phải là Tôn Chủ người mang Không Gian đại đạo mới có thể sử dụng, còn Thánh Tôn tuy rằng có thể dùng nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một chút mà thôi.
Mà Lạc Thiên từ bên ngoài chỉ là Nhân Tôn tiểu tu sĩ, theo bọn họ không thể sử dụng được mới đúng. Theo bọn họ Lạc Thiên hẳn là dùng ngoại lực nên mới có thể làm được, nhưng mà từ đầu tới cuối bọn họ đều không thể tìm ra được dấu vết của ngoại lực, cái này càng khiến bọn họ cảm thấy Lạc Thiên quỷ dị.
Thấy một kich không làm được gì Thương Nguyệt lập tức tay mang lên một cái sáo trang, bở vì thiên kiêu chi chiến thường không dùng đồ vượt qua cảnh giới nên bọn họ sẽ không dùng, dù sao mỗi người đều có kiêu ngạo của mình, mà theo đó Thần Hỏa phát huy, lĩnh vực hiển hiện, phía sau nàng xuất hiện một cái trăng tròn, cái này trăng tròn ánh sáng không lơn nhưng nó tựa hồ có chiếu sáng Thập Thiên, khiến vạn linh vì đó mà ngưỡng vọng.
Nàng biết nếu không ra tay toàn lực từ đầu vậy thì không thể đánh tới Lạc Thiên, cho nên nàng không chần chờ gọi ra lĩnh vực cùng Thần Hỏa phát huy (Thần Hỏa có thể từ trong Chân Ngã phát huy mà không cần xuất ra)
“Vụt.” Một tiếng, ánh trăng quang mang ảm đạm lập tức sáng chói, nó hóa thành một tia sáng lao thẳng tới Lạc Thiên, nó tốc độ không gian không thể bắt, thời gian đều phải chậm lại, nó tốc độ tựa như nhanh hơn cùng vượt qua thời gian một dạng.
“Lấy lĩnh vực làm môi giới tiếp nhận sức mạnh để công kích không bị giới hạn tới khoảng cách sao.” Nhìn tia sáng từ Thương Nguyệt lao tới Lạc Thiên lạnh nhạt không để ý nói.
“Phắc.” Một tiếng, thanh âm như một tờ giấy bị đâm thủng, tia sáng lấy bén nhọn như đâm thủng Thập Thiên, đánh xuyên thương thiên đâm qua không gian khoảng cách. “Phắc phắc.” Theo đó một tầng, cuối cùng tới tầng thứ tám thì đột nhiên tia sáng dừng lại.
Nhưng cái này dừng lại lại khiến nhiều người có ảo giác như nó đang di chuyển, nhưng mà bị một loại lực lượng vô hình ngăn cản, tựa hồ nó đang di chuyện nhưng bị thời gian khoảng các cho dừng lại vậy.
Bây giờ khoảng cách đã không thể dùng ức ức vạn dặm để nhận định nữa, mà là dùng thời gian để nhận định, tại cái này thời gian như vạn năm lâu dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua, gần như gang tấc lại như thiên nhai của vạn năm sau vậy.
Mặc dù nàng có thể dùng lực phá vỡ thời gian nhưng mà đó là thời gian bình thường, mà thời gian khoảng cách này nhưng là do Lạc Thiên điều khiển, làm sao để nàng dễ dàng như vậy phá vỡ.
“Dừng ở đây đi, ngươi không làm gì được ta.” Lạc Thiên lạnh nhạt khẽ nói, nói xong cũng không để ý nàng, tay khẽ vẫy tia sáng cùng ánh trăng lĩnh vực kia bị Lạc Thiên dùng thời gian trở lại ép về như chưa từng xuất hiện vậy.
Cảm nhận được lĩnh vực bị một sức mạnh vô hình thu hồi Thương Nguyệt biết mình thua, thua triệt để, vì ngay cả chạm tới hắn cũng không thể vậy nàng lấy cái gì để đánh đây.
Chỉ là trong nội tâm nàng có nhàn nhạt không cam lòng, phải biết nàng thế nhưng là một trong những đệ nhất thiên kiêu ở Thanh Tiên vũ trụ, vậy mà bây giờ lại thua một người khác, hơn nữa còn thuộc về mặt nàng khinh thường là nam nhân.
“Còn ai muốn chiến không?.” Làm xong hết thảy Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn mấy người vũ trụ khác rồi nhìn Đông Thắng khẽ nói.
Nghe Lạc Thiên hỏi mấy người không khỏi trầm mặc, dù là Đông Thắng trước đó muốn đánh với Lạc Thiên cũng vậy, hắn trầm mặc không phải là sợ chiến, mà là đã biết kết quả vậy không cần phải đánh nữa, dù sao nơi đây rất nguy hiểm, nếu đánh lúc Lạc Thiên không nương tay vậy rất có thể có đi mà không có về, cho nên trầm mặc vẫn hơn.
“Một ngày nào đó các ngươi có thể trảm giết Tôn Chủ cực hạn vậy hãy tới tìm ta.” Lạc Thiên nhìn mấy người chậm rãi nói rồi dẫn theo Hoặc Thiên ba người biến mất tại chỗ, chỉ đê lại một thanh âm khinh thường vạn cổ quanh quẩn không gian.
“Ngươi không có cơ hội cũng không có thực lực.” Chốc lát Lạc Thiên không để ý mọi người hai mắt nhìn thật sau Hạ Sương rồi ánh mắt hắn bỗng nhiên thâm thúy lên hắn khẽ nói: “Nhưng ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay ta sẽ ban cho ngươi một cơ duyên, một cơ duyên mang tới hi vọng để giết ta.”
Mà nói xong lúc “Oành” một tiếng, hắn cả người tiên quang phun trào, mỗi một sợi tiên quang như đại diện cho một tiên giới, hắn giờ khắc này như Tiên Tôn, đứng trên chín tầng trời Tiên Nhân nhìn xuống chúng sinh, là như vậy cao cao tại thượng.
“Vù.” Một đại thủ phát ra nhàn nhạt tiên quang trực tiếp nắm lấy cự bia rồi Lạc Thiên quát một tiếng:“Mở.“. Theo hắn quát lúc cái này cự bị vô số phù văn bị đại thủ hút vào trong.
“Đi.” Tiếp theo Lạc Thiên nhất ngôn là chỉ, vạn pháp nghe theo quát một tiếng.
Đại thủ trong vô số phù văn lập tức tiến tới bị trấn áp hạ Sương, những này phù văn xung quanh mang theo nhàn nhạt tiên quang cùng ma khí, tựa như đang tương dung Tiên Ma một dạng, chúng tiến tới Hạ Sương lúc lập tức dũng mãnh tràn vào mi tâm của nàng.
Mà theo đó Hạ Sương trong đầu bỗng nhiên nhiều hơn một môn pháp quyết, cái này pháp quyến tên Thần Ma Chi Vũ.
Thần Ma Chi Vũ là một môn pháp quyết vô thượng, nó có thể tăng lên căn cơ cùng giúp tu sĩ đồng tu Tiên Ma lực lượng, có thể nói là một trong những pháp quyết mạnh nhất trong Thập Thiên, nếu Lạc Thiên không có Vạn Niệm Quy Nguyên Quyết làm chủ tu vậy hắn nói không chừng sẽ dùng cái này pháp quyết làm chủ tu cũng nói không chừng, còn bây giờ tại sao hắn lại truyền môn pháp quyết này cho Hạ Sương vậy thì không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
“Có thứ này vậy ngươi sẽ có cơ hội giết ta, chỉ là hi vọng tới lúc đó ngươi không để ta thất vọng.” Hắn truyền cho nàng bộ này pháp quyết cũng không đơn giản như vậy, mà là còn có nhiều thứ mà người đời không biết, nhưng những thứ này phải do nàng khai phá mới được, còn nàng có tu luyện hay không, có duy trì Chính nghĩa không tu Ma Đạo pháp quyết hay không thì không phải là điều hắn quan tâm.
Hắn nói xong lúc trấn áp lực lượng trên hai người cũng lập tức biến mất không thấy.
“Đi thôi.” Lạnh nhạt đảo qua tất cả mọi người Lạc Thiên nói, lần này hắn tới đây là vì gặp một người cùng lấy một vật mà không phải cũng những người này dây dưa.
“Khoan đã.” Chỉ là lúc hắn sắp đi lúc thì một giọng nói lạnh lùng cùng cao cao tại thượng vang lên, khi nghe cái này âm thanh lúc không hiểu sao người khác đều thân bất do kỷ đứng lại, tựa như bọn họ vốn nên nghe theo thanh âm này vậy.
Nói chuyện người là Thương Nguyệt, nàng ánh mắt thời khắc này vẫn luôn nhìn chằm chằm không dời Lạc Thiên.
“Có việc?.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn qua nàng rồi chậm rãi hỏi.
“Ta muốn khiêu chiến ngươi.” Thương Nguyệt thần thái chiến ý mười phần nói, mấy ngày qua nàng đã biết Lạc Thiên rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng dù vậy nàng vẫn không sợ hãi khiêu chiến, như vậy cho dù thất bại nàng cũng sẽ biết khoảng cách giữa nàng và hắn, để sau này nàng còn cố gắng hơn.
Mà nghe Thương Nguyệt nói mọi người không khỏi giật mình, dù sao bọn họ không biết Lạc Thiên mạnh tới mức nào nhưng có thể dễ dàng trấn áp hai vị Chí Tôn, như vậy hắn hẳn đã vượt qua cùng thế hệ rất nhiều mới đúng, vậy mà giờ khắc này Thương Nguyệt lại muốn khiêu chiến Lạc Thiên, cái này không phải là tự tìm ngược sao, dù sao bọn họ cũng đã thấy Lạc Thiên hành hạ qua Hạ Sương, đây quả thật là một kẻ không biết thương hương tiếc ngọc.
“Không tồi, ta cũng muốn biết những vũ trụ khác có ai có thể cùng ta đánh một trận hay không.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói.
“Oành.” Một tiếng, quanh thân Thương Nguyệt nổi lên từng đợt u quang, cái này u quang mang theo Âm Nguyệt chi lực, kèm theo u quang Thương Nguyệt giờ này cao cao tại thượng lại càng cao lạnh.
Nàng đứng trên thiên không như Nguyệt Chi Nữ Thần từ khung trăng nhìn xuống chúng sinh, như tia sáng trong đêm tối khiến thế gian mang theo một phần hi vọng vậy, là như vậy cao cao tại thượng, là như vậy lạnh lùng.
“Nghe nói Thần Nguyệt Cung mỗi đời cung chủ kế tiếp đều rất kinh diễm, hôm nay ta cũng muốn kiến thức một phen.” Lạc Thiên nhìn Thương Nguyệt thần sắc lạnh nhạt nói.
Thần Nguyệt Cung là một trong Tứ Cung của Thanh Tiên vũ trụ, nơi đó luật lệ cũng giống Thiên Tinh Cung mấy phần, đều chỉ thu một truyền nhân, hơn nữa còn là nữ tử mới được.
Nhìn Thương Nguyệt giờ khắc này như Nguyệt Thần mọi người phía dưới không hiểu sao sinh một cảm giác ti tiện, tựa như mình trong mắt nàng là như vậy thấp hèn, là như vậy hèn mọn, tựa hồ nàng sinh ra đã là bề trên vậy.
“Vù vù.” Nàng ra tay, theo nàng động lúc nguyệt chi lực hóa thành vô số nguyệt nhân như vầng trăng khuyết đánh tới.
Mà mỗi một nguyệt nhận đều mang theo trấn áp chư thiên, đè diệt hết thảy, cộng thêm một cỗ sắc bén lao tới, tại cái này nguyệt nhận dưới dù là Tiên Thần cũng bị trảm phần.
Nhìn vô số nguyệt nhận đánh tới lúc Lạc Thiên hai mắt cuồn cuộn không dứt quang mang, theo đó trước mặt hắn xuât hiện mười cái bức tường vô hình, cái này mỗi một cái bức tường đều được Lạc Thiên nhận định khoảng cách, mà cái này khoảng cách xa như là ức ức vạn dặm vậy, mười phần xa xôi.
Mà phía sau hắn Hoặc Thiên ba người vẫn đứng đấy, từ đầu tới cuối khuôn mặt bất biến.
“Rắc rắc.” Vô số băng nhận trùng kích vào không gian khoảng cách kia, dù có phá vỡ nhưng cũng phải thông qua một cái khoảng cách bị yếu đi, nhưng dù vậy chúng vẫn trùng kích vào tầng tiếp theo, cho tới tầng thứ năm lúc lập tức tan biến bở khoảng cách.
Hiển nhiên nàng không thể tán công khoảng cách xa hơn cùng lực mạnh hơn vậy thì không thể chạm tới Lạc Thiên.
“Không gian khoảng cách.” Nhìn vô số băng nhận như trảm Tiên Diệt Thần cũng không thể phá vỡ được được khoảng cách kia rất nhiều người biết lai lịch chiêu này giật mình nói. Hiển nhiên chiêu này theo họ biết phải là Tôn Chủ người mang Không Gian đại đạo mới có thể sử dụng, còn Thánh Tôn tuy rằng có thể dùng nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một chút mà thôi.
Mà Lạc Thiên từ bên ngoài chỉ là Nhân Tôn tiểu tu sĩ, theo bọn họ không thể sử dụng được mới đúng. Theo bọn họ Lạc Thiên hẳn là dùng ngoại lực nên mới có thể làm được, nhưng mà từ đầu tới cuối bọn họ đều không thể tìm ra được dấu vết của ngoại lực, cái này càng khiến bọn họ cảm thấy Lạc Thiên quỷ dị.
Thấy một kich không làm được gì Thương Nguyệt lập tức tay mang lên một cái sáo trang, bở vì thiên kiêu chi chiến thường không dùng đồ vượt qua cảnh giới nên bọn họ sẽ không dùng, dù sao mỗi người đều có kiêu ngạo của mình, mà theo đó Thần Hỏa phát huy, lĩnh vực hiển hiện, phía sau nàng xuất hiện một cái trăng tròn, cái này trăng tròn ánh sáng không lơn nhưng nó tựa hồ có chiếu sáng Thập Thiên, khiến vạn linh vì đó mà ngưỡng vọng.
Nàng biết nếu không ra tay toàn lực từ đầu vậy thì không thể đánh tới Lạc Thiên, cho nên nàng không chần chờ gọi ra lĩnh vực cùng Thần Hỏa phát huy (Thần Hỏa có thể từ trong Chân Ngã phát huy mà không cần xuất ra)
“Vụt.” Một tiếng, ánh trăng quang mang ảm đạm lập tức sáng chói, nó hóa thành một tia sáng lao thẳng tới Lạc Thiên, nó tốc độ không gian không thể bắt, thời gian đều phải chậm lại, nó tốc độ tựa như nhanh hơn cùng vượt qua thời gian một dạng.
“Lấy lĩnh vực làm môi giới tiếp nhận sức mạnh để công kích không bị giới hạn tới khoảng cách sao.” Nhìn tia sáng từ Thương Nguyệt lao tới Lạc Thiên lạnh nhạt không để ý nói.
“Phắc.” Một tiếng, thanh âm như một tờ giấy bị đâm thủng, tia sáng lấy bén nhọn như đâm thủng Thập Thiên, đánh xuyên thương thiên đâm qua không gian khoảng cách. “Phắc phắc.” Theo đó một tầng, cuối cùng tới tầng thứ tám thì đột nhiên tia sáng dừng lại.
Nhưng cái này dừng lại lại khiến nhiều người có ảo giác như nó đang di chuyển, nhưng mà bị một loại lực lượng vô hình ngăn cản, tựa hồ nó đang di chuyện nhưng bị thời gian khoảng các cho dừng lại vậy.
Bây giờ khoảng cách đã không thể dùng ức ức vạn dặm để nhận định nữa, mà là dùng thời gian để nhận định, tại cái này thời gian như vạn năm lâu dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua, gần như gang tấc lại như thiên nhai của vạn năm sau vậy.
Mặc dù nàng có thể dùng lực phá vỡ thời gian nhưng mà đó là thời gian bình thường, mà thời gian khoảng cách này nhưng là do Lạc Thiên điều khiển, làm sao để nàng dễ dàng như vậy phá vỡ.
“Dừng ở đây đi, ngươi không làm gì được ta.” Lạc Thiên lạnh nhạt khẽ nói, nói xong cũng không để ý nàng, tay khẽ vẫy tia sáng cùng ánh trăng lĩnh vực kia bị Lạc Thiên dùng thời gian trở lại ép về như chưa từng xuất hiện vậy.
Cảm nhận được lĩnh vực bị một sức mạnh vô hình thu hồi Thương Nguyệt biết mình thua, thua triệt để, vì ngay cả chạm tới hắn cũng không thể vậy nàng lấy cái gì để đánh đây.
Chỉ là trong nội tâm nàng có nhàn nhạt không cam lòng, phải biết nàng thế nhưng là một trong những đệ nhất thiên kiêu ở Thanh Tiên vũ trụ, vậy mà bây giờ lại thua một người khác, hơn nữa còn thuộc về mặt nàng khinh thường là nam nhân.
“Còn ai muốn chiến không?.” Làm xong hết thảy Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn mấy người vũ trụ khác rồi nhìn Đông Thắng khẽ nói.
Nghe Lạc Thiên hỏi mấy người không khỏi trầm mặc, dù là Đông Thắng trước đó muốn đánh với Lạc Thiên cũng vậy, hắn trầm mặc không phải là sợ chiến, mà là đã biết kết quả vậy không cần phải đánh nữa, dù sao nơi đây rất nguy hiểm, nếu đánh lúc Lạc Thiên không nương tay vậy rất có thể có đi mà không có về, cho nên trầm mặc vẫn hơn.
“Một ngày nào đó các ngươi có thể trảm giết Tôn Chủ cực hạn vậy hãy tới tìm ta.” Lạc Thiên nhìn mấy người chậm rãi nói rồi dẫn theo Hoặc Thiên ba người biến mất tại chỗ, chỉ đê lại một thanh âm khinh thường vạn cổ quanh quẩn không gian.