Kỳ thật, Vương Học Hữu đúng là không buôn hàng lậu, nếu không hắn rất khó trở thành bằng hữu với những chi sĩ nho nhã, hắn quan hệ rộng, những việc như vậy không thể làm được.
Đương nhiên, vô luận là ai, đối với Mạc Ngôn mà nói đều như nhau, nếu người này có thể bảo tồn nguyên bản ngọc phù đến nay, Mạc Ngôn tất nhiên vui mừng mấy phàn. Chỉ vì câu nói của Mạch Tuệ:
- Bên anh cả đời.
Khiến hắn đau đầu không thôi. Nếu quả có loại ngọc phù này, ít nhất có thể khiến dung nhan Mạch Tuệ sẽ như tuổi 30, như thế, hắn còn có đầy đủ thời gian đi nghiên cứu như thế nào mới có thể thanh xuân vĩnh cửu!
- Nếu anh có vật phẩm như thế này, mang tới đây.
Mạc Ngôn nói:
- Chắc anh cũng biết, loại vật phẩm này không thể giám định bằng mắt thường, còn cần phương pháp đặc biệt kích thích nó hiện ra hình dạng chân chính?
Vương Học Hữu gật gật đầu…
Hắn quả nhiên biết điểm này, nếu không, hắn hoàn toàn không cần phải lần thứ hai bước vào cửa lớn tiểu viện.
Lúc trước, Mạc Ngôn ở tứ phương trai " Chướng Nhãn Pháp" giấu được Trương Tiểu Manh, nhưng không dấu được Lận Thu.
Không chỉ có Lận Thu hiểu được điểm này, Mạc Ngôn kỳ thật trong lòng cũng biết, nhưng hắn lại không thèm để ý.
Biết thì đã sao?
Ngươi cũng biết, chỉ là ta cho ngươi biết, nhưng ngươi không biết đằng sau Chướng Nhãn Pháp này, che dấu cuối cùng là cái gì? Như vậy biết cũng như không biết, có cái gì khác nhau chứ?
- Tốt, Mạc tiên sinh, nếu tôi thu được vật như vậy, nhất định trước tiên tới nhà anh bái phỏng.
- Trước khi đến alo cho tôi, tôi sẽ an bài thời gian.
Mạc Ngôn nói ba xạo đuổi Vương Học Hữu đi, về việc này, hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Nhưng coi như có còn hơn không, vạn nhất có thu hoạch, như vậy chẳng phải là ta may mắn hay sao!
Sau khi đuổi Vương Học Hữu đi, Mạc Ngôn vừa mới quay về phòng khách, lại thấy ngoài cửa vang lên tiếng còi xe…
Hắn xoay người nhìn lên, đã thấy Đỗ Tiểu Âm cùng Đại Lý từ trong xe đi ra.
- Ha. Cơn gió nào mang hai người tới đây?
Mạc Ngôn cười nghênh đón, đây là lần đầu tiên ở tiểu viện 36 hắn tiếp đãi hai vị khách là bạn tốt.
Họ Lý xuống xe, miệng lập tức tấm tắc:
- Ôi, tiểu tử cậu là địa chủ à, sao ở một nơi lớn như thế này!
Mạc Ngôn dẫn hai người vào phòng khách, miệng nói:
- Không cần phải hâm mộ tôi, tôi chỉ là khách thuê phòng thôi. Chủ phòng khi cần, tôi sẽ phải cuốn gói cút đi…
Khi nói chuyện, Cam Lam nghe thấy thanh âm chạy ra, nhìn thấy Đỗ Tiểu Âm, ngạc nhiên nói :
- Đỗ sĩ quan, sao cô lại tới đây?
Đỗ Tiểu Âm cười hỏi:
- Vậy thì sao, không chào đón tôi sao?
Cam Lam vội vàng nói:
- Đương nhiên hoan nghênh… Lần trước ngươi làm phụ đạo tâm lý cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn.
Mạc Ngôn cười nói:
- Chớ đứng chỗ này giả bộ khách khí, nhanh đi lấy đồ uống và hoa quả… Mặt khác, ngươi lần sau nhất định phải nhớ kỹ, những lời hoan nghênh này tôi làm chủ nhân sẽ nói, không cần cô làm thay.
Cam Lam bị Mạc Ngôn "ngược đãi" quen rồi, hướng Mạc Ngôn làm mặt quỷ. Lôi tay kéo Đỗ Tiểu âm vào phòng khách.
Mấy người vào phòng khách ngồi xuống salon, Mạc Ngôn đưa điếu thuốc cho đại Lý nói :
- Hôm nay trời đất thế nào lại rảnh tới chỗ của tôi?
Đại Lý cười nói :
- Nửa công nửa tư.
Hắn cầm bật lửa châm thuốc, giải thích:
- Nhờ hồng phúc của anh, gần đây cuối cùng có một thời gian thoải mái. Mọi người thương lượng lên đi cửu Phật sơn chơi, hôm nay tới đây chính là để hỏi một chút ý tứ của cậu, sau đó sẽ an bài kế hoạch.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi không có ý kiến… Có những ai đi?
Đại lý nói:
- Thất môn mọi người đều đi, dù sao đi lại cũng chỉ có 2 ngày thời gian, không sợ chậm trễ công việc.
Mạc Ngôn gật đầu. Nói:
- Đi, khi nào thì xuất phát, điện thoại cho tôi là được.
Cam Lam ngồi một bên giơ tay lên nói:
- Tôi cũng muốn đi!
Mạc Ngôn nói:
- Em là người ngoài, đi theo xem cái gì chứ?
Cam Lam không phục nói:
- Em tham gia giúp vui không được sao? Em cùng là cảnh dân lao động với nhau…
Một bên Đỗ Tiểu Âm nghe xong lời này, hai mắt sang lên, cho đó là một ý tưởng không sai.
Vì thế, Cam Lam không chỉ thành công chui vào đoàn du lịch của Thất Xử, mà còn được đi thăm tỉnh sảnh cùng với Tứ Hào lâu nổi tiếng nhất…
Lại nói tiếp, việc này cùng việc nàng được cảnh sát giải cứu có quan hệ, đây là một quan điểm không sai.
- Chị Tiểu Âm, thời gian đi tham quan, có thể cho em mượn một bộ đồ cảnh sát chụp ảnh được không?
Cam Lam mãn nguyện, lập tức chuyển cách gọi từ Đỗ sĩ quan thành chị Tiểu Âm .
Đỗ TIểu Âm cười nói:
- Việc này khó mà được, phương diện này chúng tôi có quy định.
Cam Lam có chút thất vọng, nhưng cũng không để trong lòng…
- Đại Lý, ngươi vừa nói nửa công nửa tư, việc tư đã xong, việc công là gì vậy?
Đại Lý nói:
- Tôi mới cùng Tiểu Âm từ hiện trường về, tiện đường đến đây thăm cậu một cái, nếu mà có thể được dùng bữa chiều là tốt nhất, cái này có phải là nửa công nửa tư không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi còn tưởng việc gì liên quan đến tôi, hóa ra là mọi người đến kiếm cơm a!
Kỳ thật, hắn bây giờ không muốn dây dưa tới cái gì " Việc công".
Mấy hôm trước hắn vội vàng cải tạo hậu viện, hơn nữa cần chiếu cố Cam Lam, trong lúc nhất thời không để ý hóa ra Cam Lam chỉ thích ăn đồ ngọt.
Hắn định sau khi cải tạo xong hậu viện, chờ Cam Lam rời khỏi, hắn sẽ tới siêu thị….
Hắn đã lên một kế hoạch chu toàn, sau khi mua rất nhiều đồ ngọt, đêm nay hắn sẽ ở bên ngoài một đêm, ngày mai trở về, nếu đồ ngọt trong tủ lạnh quả thật bị mất, hắn sẽ tiếp tục bổ sung đầy đồ ngọt vào tủ, như thế ba bốn lần, không những biểu đạt thiện ý của mình, mà còn khiến con quỷ kia nơi lỏng cảnh giác với mình.
- Này, cậu có rượu ngon chứ?
Đại Lý đã muốn ăn cơm, bắt đầu nhắc nhở Mạc Ngôn như thế nào là một chủ nhà tốt.
Mạc Ngôn cười nói:
- Với tửu lượng của anh, bao nhiêu rượu ngon cũng sẽ bị anh uống hết…
Hắn đứng lên nói:
- Hai vị, đã đến giờ cơm, chỗ này của tôi toàn là đồ ăn nhanh, không có gì ăn được. Kề bên có tòa Đức Phúc Lâu, canh cá cùng toàn bộ vịt làm rất được, chúng ta qua đó dùng bữa.
Mấy người ra cửa, cũng không lái xe, đi bộ về hướng Đức Phúc lâu.
Cam Lam luôn luôn lôi kéo Đỗ Tiểu Âm hỏi lung tung này nọ, dần dần, hai người đã tụt lại phía sau.
Mạc Ngôn nói:
- Các người hôm nay tới hiện trường nào? Có án mạng?
Đại Lý nói:
- Nói đến việc này, tôi cũng không biết nói thế nào với cậu, chỉ có thể nói đây là một kỳ án...Việc này vốn do thị cục lo liệu, sáng hôm nay tôi mới biết. Cậu cũng biết, Thất Xử không phải là nơi mà các vụ án đều phải xử lý, nhất định là đại án, hoặc là một nghi án khó xử lý, mới có tư cách lọt vào tầm mặt của thất Xử. Nói về vụ án ngày hôm nay, tôi tuyệt đối là lần đầu tiên gặp được!
Hắn đem vụ án nói qua, Mạc Ngôn nghe xong, cũng sợ run nửa ngày.
Nguyên là vụ án này theo lời Đại Lý thuật lại, kỳ thật là vụ Hoàng Lưu Hạ đã nói với hắn, sự kiện ác mộng ở Hồ Mạc Sầu. Chẳng qua sự việc đã nhanh chóng chuyển biến theo chiều hướng xấu, ngắn ngủi hai ngày thời gian, đã có ba người chết. Hôm trước đã chết 2 lão nhân, đêm qua lại chết một người con gái trung niên...
Ba người này đều chết trong cơn ác mộng, Nghe nói trước khi chết đều từng phát ra những tiếng thét hoảng sợ chói tai, giống như đang bị người đuổi giết vậy.
- Ba người chết đều là vì kinh hãi quá độ... Nói thực ra, tôi cảm giác đây căn bản không phải là hình án, mà nó có nhiều huyền cơ, có lẽ nên tìm vài chuyên gia để giải quyết. Chúng ta là cảnh sát, tuy rằng kỹ thuật tương đối cao, nhưng cuối cũng cũng chỉ là cảnh sát, không phải là nhà khoa học hay thần quái học giả, càng không phải là đạo sĩ bắt quỷ. Loại sự tình này văn kiện gửi tới chỗ chúng ta, cũng là vô nghĩa thôi!
Đại Lý đối với vụ án này, luôn luôn không có hứng thú, nhưng là Đỗ Tiểu Âm đối với việc này 10 phần hứng thú.
Nhưng hứng thú thì hứng thú, nhưng cho tới giờ nàng đối với vụ án này không có chút nào rõ ràng....
- Hai người các anh nói cái gì đó?
Đỗ Tiểu Âm cùng Cam Lam từ phía sau đuổi lên, vỗ vai Mạc Ngôn hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đại Lý đang nói với tôi về vụ án hôm nay của các cô.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Thế nào, có hứng thú không?
Thân là tu sĩ, Mạc Ngôn đối với loại sự kiện linh dị này đương nhiên có hứng thú, lúc Hoàng Lưu Hạ nhắc tới việc này,hắn đã động tâm. Nếu không phải lo lắng xắp tới có nhiều việc phải giải quyết, không chừng lúc ấy đã chủ động "xin đi giết giặc".
Lúc này, nghe qua sự tình. Sự tò mò lại trỗi dậy, trong tim hắn liền không thể kìm nén được.
- Hứng thú thật ra là có, nhưng sắp tới ta có một số việc phải giải quyết...
Mạc Ngôn nói:
- Thế này, vụ án này trước mắt các cô cứ điều tra, nếu có đầu mối gì lập tức cho tôi biêt. Ba lão thợ da, chẳng khác một Gia Cát Lượng, nói không chừng tôi có thể cung cấp ý kiến tham khảo đó.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Có những lời này của anh, đối với vụ án này tôi xem như có tin tưởng... anh không biết, vụ này khiến tôi đau cả đầu như thế nào đâu…
Dùng cơm chiều xong, Mạc Ngôn tiễn Đại Lý cùng Đỗ Tiểu Âm ra về, lại đưa Cam Lam tới nhà trọ Tô Vũ.
Sau đó, hắn đi thẳng tới siêu thị, mua một túi đồ ngọt.
Trở lại tiểu viện 36, hắn dọn sạch tủ lạnh, sau đó đem đồ ngọt nhét vào.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, hắn cũng không vội rời đi, mà trước tiên tắm rửa một cái, đến khoảng 11 giờ, mới rời nhà.
Nơi hắn đang ở cách không xa công viên Sâm Lâm, tùy ý tìm khách sạn nghỉ lại, sau khi đóng chặt của phòng, hắn ngồi trên giường, việc tế luyện phôi kiếm đã hoàn thành được 1/3...
Một đêm thời gian, dài nhưng cũng qua nhanh chóng.
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng, hắn thu hồi những viên đã tròn, tinh thần sảng khoái đứng lên.
Đem phiếu trả phòng, hắn nhanh chóng trở lại nhà.
Mới vừa tới cửa, hắn liền không nhịn được cười...
Trong phòng khách tràn ngập âm khí, nhất là trên ghế salon, vả lại cùng là của một người, âm khí rất nồng đậm.
Hắn đi thẳng đến phòng bếp, mở tủ lạnh...
Như hắn sở liệu, trong tủ lạnh đồ ngọt nhìn như mảy may chưa xê dịch, nhưng tuyệt đại bộ phận đều đã mất đi hương vị vốn có.
Điều này đủ để chứng minh, tiểu quỷ kia chỉ thích ăn đồ ngọt, chắc chắn, đêm qua khi hắn rời đi tiểu quỷ kia quả nhiên quay lại!
Nhưng , sự tình phát triển hiển nhiên không giống toàn bộ dự liệu của Mạc ngôn...
Mạc Ngôn kinh ngạc phát hiện, lúc này đây, bên ngoài tủ lạnh không có gì lạ, nhưng bên trong lại có thêm một quả lạ nhìn rất bình thường.
- Đây chẳng phải là ăn một trả một sao?
Mạc Ngôn cầm quả, không khỏi sợ run.
Quả này không biết là cái giống gì, nhìn rất bình thường nhưng bên trong lại tản mát ra chút ít cay đắng, hít vào mũi, cũng có thể khiến con người thanh tỉnh...