-Đúng rồi, Mạc Ngôn, việc này thực ra cũng có chút liên quan đến cậu, sếp mới nhận chức muốn ra oai, có khi cái lửa phát ra là để đốt đến cậu đấy.
Đại Lý bỗng nhiên nói:
-Tên họ Từ sau khi đến đệ thất môn, không chỉ hủy kì nghỉ của chúng tôi, hơn nữa còn định khai trừ chức cố vấn của cậu, nhưng vì Tiểu Âm kịch liệt phản đối nên vẫn chưa thực hiện được.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy liền giật mình nói:
-Hắn muốn khai trừ chức cố vấn của em á?
Đại Lý trả lời:
-Đúng vậy đấy, cũng không biết tên này có bị thần kinh không nữa.
Hai người đang nói chuyện thì tiếng Tiểu Âm bỗng vang lên truyền đến điện thoại.
-Đại Lý, anh đang nói chuyện với ai đấy, là Mạc Ngôn à?
-Đúng vậy, đang nói chuyện với cậu ta về cái tên hách dịch ở Thất Xử của chúng ta đây…
-Để em nói chuyện với anh ấy đi, em đang có chuyện cần tìm anh ấy.
Vài giây sau, tiếng của Đỗ Tiểu Âm rõ ràng vang lên trong điện thoại.
-Mạc Ngôn, việc của lão Trịnh vừa nãy Đại Lý đều nói hết với anh rồi chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
-Nghe anh ấy nói rồi, vừa nãy còn bàn xem hôm nào có thời gian cùng đi thăm lão Trịnh.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Viện điều dưỡng của anh Trịnh cách thành phố Uyển Lăng không xa, đi xe khoảng 40phut là tới nơi, hôm nào chúng ta cùng đi thăm đi.
Ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Ngoài ra, trưởng phỏng mới của Thất Xử muốn gặp anh, nói là muốn gặp để bàn về hợp đồng mà anh kí với Thất Xử .
Muốn mình đi gặp hắn ta?
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Ý của cô là gì?
Đỗ Tiểu Âm cười khổ nói:
-Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ biết sau khi tôi nói chuyện này cho cậu thì có thể từ giờ trở đi Thất Xử sẽ không bao giờ nhìn thấy ông ấy nữa rồi.
Mạc Ngôn quen biết cô chưa lâu, nhưng như Mạc Ngôn biết thì cô giỏi hơn người khác rất nhiều.
Chỉ với từ " hiểu biết" mà nói dù là Mạch Tuệ cũng kém cô một bậc. Mạch Tuệ đối với Mạc Ngôn là loại tình cảm nam nữ không muốn rời xa, nhưng người đang yêu thì thường luôn mù quáng, nên không hiểu nhiều về Mạc Ngôn, còn Đỗ Tiểu Âm mặc dù có nhiều điểm không hiểu về kinh nghiệm của Mạc Ngôn, nhưng vì cùng làm trong một ngành, thêm vào đó là mối quan hệ giữa hai người không cần dùng từ ngữ để miêu tả, cô càng có thể nhìn nhận người con trai này trên khía cạnh tính cách và thế giới nội tâm con người. Vì vậy, khi mà cô biết được trưởng phòng muốn gặp Mạc Ngôn, Thất Xử e rằng không thể giữ được đàn ông này nữa rồi.
Mạc Ngôn cười nói:
-Tôi hiểu rồi, Tiểu Âm, nói với ông chủ mới của cô , bảo hắn đi gặp quỷ đi.
Đỗ TIểu Âm cười khổ:
-Tôi biết là thế nào cậu cũng nói như vậy mà, câu này của cậu tôi sẽ chuyển lời không sót một từ.
Dừng lại một lát rồi nói tiếp:
-Mạc Ngôn, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ, đúng không?
Mạc Ngôn ngạc nhiên:
-Tất nhiên rồi, làm gì mà hỏi câu hỏi như thế chứ?
Đỗ TIểu Âm nói:
-Ý của tôi là, nếu như sau này gặp vấn đề gì khó khăn, anh có thể vẫn giúp đỡ tôi như trước không?
Mạc Ngôn nói:
-Đợi một chút, tôi cảm thấy hình như cô đang hiểu lầm gì ở đây thì phải?
Đỗ Tiểu Âm ngạc nhiên hỏi:
-Tôi hiểu lầm gì chứ? Không phải anh khiến cho ông chủ mới của tôi đi chết sao?
Mạc Ngôn nói:
-Đúng vậy, tôi nói là cho hắn đi gặp quỷ, nhưng không có nghĩa là sau này tôi sẽ phải rời khỏi Thất Xử.
Đỗ Tiểu Âm không hiểu nghĩa là như thế nào, giật mình mới nhắc nhở:
-Mạc Ngôn, hợp đồng cố vấn mà anh kí, Thất Xử có quyền đơn phương hủy hợp đồng, từ khía cạnh này thì hắn có quyền buộc anh phải rời khỏi Thất Xử .
Mạc Ngôn cười nói:
-Tôi biết Thất Xử có quyền đơn phương hủy hợp đồng, nhưng thật sự mà nói, nếu hôm nay hắn có thể hủy hợp đồng, ngày mai tôi lại có thể kí một bản hợp đồng mới, tôi nói như thế cô hiểu chứ?
Kì thật, có những lời mà Mạc Ngôn không nói ra.
Hay nói cách khác là bản hợp đồng này từ trước đến nay cậu đều không coi trọng đến nó, đối với Thất Xử này, ngoài một số ít bạn bè như Đỗ TIểu Âm, Đại Lý, Lâm Tú và Nhạc Duyệt ra, thì đây căn bản không phải là nơi có thể níu giữ Mạc Ngôn.
Thế nhưng nhân hoạt nhất khẩu khí, phật tranh nhất chú hương ( người sống cần một hơi thể, phật tranh nhau lấy một nén nhang), tự mình đi hay bị người khác đuổi đi là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Nói đơn giản hơn không phải là Mạc Ngôn không nỡ rời khỏi Thất Xử mà không thể chịu được bị người khác đuổi đi.
Nhưng dĩ nhiên là Đỗ Tiểu Âm có chút hiểu lầm những câu nói vừa rồi của Mạc Ngôn:
-Mạc Ngôn, anh định đi tìm cục trưởng Mã sao? Nếu là như thế thì tôi đồng ý cả hai tay.
Mạc Ngôn cười cười, đang định giải thích là không hề định đi tìm cục trưởng Mã thì lại thấy từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh ồn ào và hỗn loạn.
-Xong rồi…
Trong điện thoại Đỗ Tiểu Âm khẽ than lên một tiếng.
Mạc Ngôn hỏi:
-Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?
Đỗ Tiểu Âm nói:
-Sau khi rời khỏi đây vừa nãy, không biết vì lý do gì mà Đại Lý đánh trưởng phòng Từ.
Ngập ngừng một lát, cô vội vàng nói tiếp:
Đại Lý đánh trưởng phòng mới.
Mạc Ngôn cầm điện thoại, sững người mãi mới thốt lên lời.
Theo như cậu hiểu về Đại Lý thì ông ta là một nam tử tính tình thẳng thắn, nóng nảy, nhưng không bao giờ cáu kỉnh bộp chộp, hơn nữa khi nói chuyện vừa nãy thì cậu có thể nhận ra rằng Đại Lý mặc dù không thích vị trưởng phòng kia thì cùng lắm cũng chỉ oán hận vài câu thôi, chứ tuyệt đối không đến mức ra tay đánh người như vậy.
Nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Từ lúc Đại Lý đưa điện thoại cho Đỗ Tiểu Âm đến lúc mà ra tay đánh người chỉ có tầm hai phút, đơn giản là oán hận ra miệng mấy câu, hai phút sau lại trực tiếp ra tay đánh người, thời gian để chuyển biến hành động có vẻ diễn ra quá nhanh.
Điểm mấu chốt ở đây chính là Đại Lý là nhân viên công chức, hơn nữa còn là nhân vân công chức của cơ quan quyền lực, nên hiểu rõ hơn người bình thường về tính nghiêm trọng của việc phạm tội với cấp trên.
Trong cơ quan bình thường, cấp dưới đánh cấp trên, mặc dù là cùng một hành động như nhau, nhưng chỉ cần điều chỉnh thích đáng, hậu quả của nó sẽ không nghiêm trọng lắm, nếu là gặp được một cấp trên rộng lượng, hai bên còn có khả năng hòa giải.
Nhưng ở một cơ quan tỉnh như thế này, cấp dưới đánh cấp trên, thì kết quả của nó…
- Mặc dù tính cách của Đại Lý rất thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải là người không lý trí, việc này nhất định là có nguyên nhân, nhưng việc đánh người này khiến cho anh ta e rằng không giử nổi bộ quân phục trên người nữa rồi.
Mạc Ngôn không khỏi thở dài.
Bây giờ cậu muốn đến xem xét tình hình bên Thất Xử một chút, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy, bây giờ không phải lúc thích hợp để đến đấy.
Sự việc thì đã xảy ra rồi, bây giờ phải là giai đoạn tạm xử lí, ngoài ra, Mạc Ngôn hiện tại lại là đối tượng nhắm đến của vị trưởng phòng mới, nếu như bây giờ mà vội vã đến đó, đừng nói là giúp đỡ, có khi còn gây thêm phiền phức.
-Vẫn phải chờ sự việc lắng xuống đã, sau khi sự việc đại khái được giải quyết rồi tìm cách hóa giúp Đại Lý hóa giải sau.
Mạc Ngôn thở dài, cất điện thoại đi.
Mối quan hệ giữa cậu và Đại Lý khá tốt, không thể thấy chết không cứu nhưng muốn giúp thì phải tìm thời cơ và biện pháp thích hợp.
Nói ngắn gọn là trước khi giúp anh ta, cậu bắt buộc phải tìm hiểu rõ mọi chuyện và ý kiến của Đại Lý đã.
Tạm không nói đến đúng sai, nếu như vì chuyện này mà Đại Lý không giữ được quân phục, đối với Mạc Ngôn mà nói thì Mạc Ngôn có thể giúp Đại Lý nhiều lắm, ví dụ như có thể giới thiệu công ty Phương Chính cho ông ta, cũng có thể tìm Chu Hiến Dữu để nhờ sắp xếp công việc. Thậm chí còn có thể giúp Đại Lý dùng bạo lực cho bõ tức. nhưng nếu Đại Lý không muốn rời khỏi Thất Xử thì những điều mà cậu có thể giúp lại không nhiều. Mặc dù cuối cùng có thể đi tìm cục trưởng Mã giúp đỡ thì với thân phận là cục trưởng, ông ta cũng chỉ có thể đứng ra duy trì công bằng, chứ không thể bất chấp tất cả để thiên vị cho Đại Lý được.
Thế giới này chưa bao giờ có thể phân rõ trắng đen cả, nhưng ngoài mặt thì nó luôn phân rõ trắng đen.
Cho nên đối với Mạc Ngôn mà nói, muốn giúp Đại Lý, thì trước hết phải hiểu rõ sự tình, sau đó mới có thể bốc đúng thuốc được.
Cả buổi chiều cậu đều ngồi đợi điện thoại của Đỗ Tiểu Âm.
Cậu biết, nhất định Đỗ Tiểu Âm sẽ gọi điện đến, nói với mình chuyện của Đại Lý. Dù sao thì cô cũng biết mối quan hệ giữa cậu và cục trưởng Mã, mà nếu muốn giúp Đại Lý thì cục trưởng Mã là người có khả năng nhất.
Nhưng thực ra khi nhắc đến vị trưởng phòng mới lúc trước, Đỗ Tiểu Âm đã hiểu lầm ý nói của Mạc Ngôn.
Lúc ấy, Mạc Ngôn cũng không có ý định múa võ dương oai gì cả, dùng cục trưởng Mã để đối phó với tên trưởng phòng kia. Đối với loại tiểu nhân này, chỉ cần trong một giây là cậu có thể nghĩ ra cả trăm cách.
Cái gọi là không có ai hoàn hảo trên thế giới này, sống trong thế giới này, ai còn có thể không nhận ra được điều đấy chứ?
Là một người hoàn hảo, chỉ cần đặt hắn dưới ống kính hiển vi, nhất định sẽ tìm ra được nhược điểm.
Mà sự tồn tại này của Mạc Ngôn, chính là một chiếc kính hiển vi, chỉ cần cầu đồng ý là có thể tìm ra được nhược điểm của bất kì ai.
Đối với Mạc Ngôn, đối phó với tên quan nhỏ như trưởng phòng Từ căn bản không cần phải nhờ cục trưởng Mã giúp đỡ.
Nhưng mà đối với việc của Đại Lý, bởi vì thân phận cảnh sát của anh ta, Mạc Ngôn muốn giúp nhất định phải tìm cục trưởng Mã.
Về điểm này, Mạc Ngôn hiểu, và Đỗ Tiểu Âm cũng hiểu rõ.