Đó là Thư Vân Kỳ. Đã từng danh chính ngôn thuận là người yêu của cậu. Hiện giờ tóc anh dài hơn một chút, giống như đám mây phủ ở sau gáy, một thân trang phục sạch sẽ, nơi cửa tay áo lộ ra cổ tay hơi gầy, cả người anh rất gọn gàng và cô độc, thoạt nhìn như một nghệ thuật gia biệt lập. Anh thay đổi rất nhiều, chỉ có đôi mắt vẫn quen thuộc, ánh mắt của anh rất ôn nhu, con ngươi màu khói xám rất thu hút.
Cho dù có nhiều người xung quanh Chu Duật Minh vẫn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của anh, toàn bộ thần sắc đều nhìn thấy không sót gì. Tâm cậu như bị đè nén, hô hấp cũng đau, nhưng cậu lại không có tư cách để đau. Quần áo của cậu bao bọc thân thể dơ bẩn như thú hoang, trong bụng rót đầy tinh dịch của đàn ông, hậu huyệt sưng tấy căn bản không khép lại được, đang co thắt mà tiết ra chất lỏng vẩn đục.
Cậu muốn đi nhưng bước đi không nổi. Ánh mắt Thư Vân Kỳ như có ngàn vạn tia sáng khống chế cậu đứng một chỗ. Cậu đã từng vì một cái nhíu mày, một nụ cười của anh tác động mà như con rối, hiện tại dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng là chuyện không thể tránh được. Dù sao thì ngàn vạn tưởng niệm đó đã hòa trong máu huyết, lẫn vào trong da thịt.
Cuối cùng Thư Vân Kỳ chủ động đi lại thay cậu giải vây. Chu Duật Minh cúi đầu, tâm thần hoảng hốt. Người thực sự ngoan cường rất dễ quên những chuyện làm mình phiền não, vừa am hiểu cách chữa thương cho bản thân, vừa am hiểu cách không để bản thân mê muội. Không tới hai năm, bọn họ có thể đứng ở chỗ này, trấn định như thường.
“Không nghĩ tới em lại ở đây ” Thư Vân Kỳ cười nhạt, nụ cười có vẻ rất mệt mỏi: “Tôi nguyện ý đánh bạc tất cả để em không ở nơi này, nhưng em thật sự đến. Tôi không hi vọng mình có thể thắng.”
Chu Duật Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, lời này quá kinh tâm, cậu không dám nghĩ, lại không thể không nghĩ. Cậu ách thanh hỏi: “… Có ý gì?”
Thư Vân Kỳ vững vàng nhìn chằm chằm đai lưng của cậu, đồng tử co thành một mũi kim nhọn. Chu Duật Minh cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn xuống, thấy thắt lưng của mình có vết tinh dịch đã khô, lúc nãy chưa kịp lau chùi sạch sẽ. Mặt của cậu lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng muốn giải thích nhưng không thể nói ra lời.
Cuối cùng Thư Vân Kỳ cười cười, giơ tay lên muốn sờ gò má của cậu, cuối cùng chỉ vuốt sợi tóc của cậu rồi rút tay về. Anh nói: “Tôi chúc em và chồng em trăm năm hảo hợp.”
Ầm ầm một thanh âm vang lên, trong đầu Chu Duật Minh hết thảy đều sụp đổ, trong thế giới của cậu chỉ còn lại kim quang đang thiêu đốt, giống như trong ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó cậu nhìn thấy những tia lửa, ngọn lửa tráng lệ liệt diễm bốc cháy như muốn nuốt chửng thế giới này.
Lúc này có một cái tay dùng sức rất mạnh khoát lên trên vai cậu, trong sự ngột ngạt cậu nghe tiếng nói âm trầm của Triệu Thâm: “Cậu … ”
Trong một góc của buổi tiệc chỉ có ba người bọn họ, ánh sáng của ngọn đèn treo trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm dưới chân bọn họ bóng tối dày đặc. Tay Triệu Thâm đặt ở trên vai cậu như nặng hơn vạn cân, ép cậu không ngẩn đầu lên được. Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, trên thảm trải sàn mơ hồ có hình bóng bọn họ, cái bóng của cậu và Triệu Thâm dung hợp cùng nhau, mà hình bóng của Thư Vân Kỳ trước sau cách họ một đường ánh sáng nhạt, đó như là một đường “Sở Hà, Hán giới” ngăn cách giữa hai người.
Triệu Thâm trừng mắt nhìn Thư Vân Kỳ, trong lòng hắn phẫn nộ và kinh hoàng không nói được, không phải đau lòng, căng thẳng cũng mất đi. Nhưng đối đầu với Thư Vân Kỳ nhìn đôi mắt hờ hững kia, hắn không lời nào để nói, không có cách nào tưởng tượng.
Trong đầu của hắn chợt lóe hình ảnh Thư Vân Kỳ mới vừa vuốt ve má của Chu Duật Minh, bỗng dưng nổi trận lôi đình, lập tức nhớ lại lần gặp mặt trước Thư Vân Kỳ đổ ly rượu đỏ trên đầu hắn, chất rượu lạnh lẽo thấm qua da thịt, vì vậy lửa giận đột nhiên cũng nguội lạnh xuống; rồi lại chợt lóe những hình ảnh thời thiếu niên, hắn nhớ Thư Vân Kỳ đi học với mình, khi bước lên xe thì ôm lấy eo của mình, làm trong lòng hắn bách vị tạp trần, cuối cùng vẫn nhớ lại ly rượu đỏ đổ xuống đầu, màu đỏ như máu chảy qua mắt, chuyện cũ ở trong võng mạc đỏ như máu của hắn dần dần ẩn đi không dấu vết.
Lần trước Thư Vân Kỳ hận hắn, hận đến không hề che giấu. Lần này ánh mắt lại nhạt nhòa xa lạ, đúng như chân trời không một vệt mây, cả người cũng thành một tảng băng không chút tỳ vết, không một yếu điểm, không chê vào đâu được. Anh liếc nhìn Triệu Thâm, bên môi lộ ra một nụ cười trào phúng, phảng phất như thấy rõ tâm tư dây dưa của hắn: “Đã lâu không gặp, Triệu Thâm.”
Triệu Thâm cảm thấy Thư Vân Kỳ thoạt nhìn như siêu thoát, thăng hoa, không dính khói lửa trần gian, không muốn cùng hắn dây dưa tình ái của thế tục. Nhưng thần phật cũng khó tránh khỏi hận oán, Thư Vân Kỳ vẫn nhìn hắn với sắc mặt không tốt. Có người thấy sang bắt quàng làm họ, đến hỏi Thư Vân Kỳ, Triệu Thâm loạn nhịp tim hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói, đây là bạn học của tôi.
Nghe hai từ bạn học Thư Vân Kỳ hơi nhướng mày. Anh không quen lá mặt lá trái khách sáo, trực tiếp phá vỡ cục diện bế tắc. Anh nói: “Dù sao cũng chỉ là bạn học cũ, những quan hệ lúc trước có thể quên thì cũng đã quên mất, về sau không cần tiếp tục lui tới.”
Triệu Thâm cảm thấy trong lòng trống rỗng sợi dây trong lòng hắn từ trước tới nay luôn kéo thật căng bỗng nhiên đứt đoạn. Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn truy đuổi bóng lưng người này, đợi đến ngày hôm nay lại không kinh ngạc, không đau khổ, cũng không vui, chỉ có lúc tỉnh mộng nhìn lại thì thất vọng.
Chu Duật Minh lại đang run rẩy.
Cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc là bị ảo thính. Sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng. Triệu Thâm không có lưu tâm đến sự khác thường của cậu, Thư Vân Kỳ lại nhận ra được. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Duật Minh, lúc mở miệng dùng ngữ khí không một chút ôn nhu: “Lúc còn trẻ khó tránh khỏi làm sai, nhìn nhầm, chuyện trôi qua hãy để cho nó qua đi.”
Chu Duật Minh không tự chủ dao động chảy nước mắt, Thư Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Tôi chúc phúc hai người, hai người không chúc phúc tôi sao?”
Cậu có chúc phúc cho anh hay không, có nói thì cũng là những lời nói không thật lòng, sau đó cũng đã quên mất. Khi đó trong đầu của cậu ngơ ngơ ngác ngác, thế giới trời đất quay cuồng. Cậu vốn cho là mình với Thư Vân Kỳ luôn hiểu rõ nhau, nhưng tại sao giữa hai người tâm ý tương thông lại có nhiều bất đồng mâu thuẫn như thế.
Bóng lưng của Thư Vân Kỳ trong nước mắt của cậu từ từ nhạt nhòa, cuộc tạm biệt yên tĩnh này là sai lầm như một bộ phim được ghi vào ống kính, trong lòng cậu ở nơi sâu xa nhất hàng năm hàng tháng đều chiếu lại bộ phim này. Đợi đến nhiều năm sau cậu biết tin Thư Vân Kỳ qua đời, thất hồn lạc phách trở về mới nhớ đó là lần cuối cùng nhìn thấy anh, cũng có thể là cơ hội cứu vãn cuối cùng, thế nhưng cậu không có làm gì. Lúc đó cái gì cậu cũng không hiểu. Người còn trẻ hay làm sai cậu lại mắc thêm lỗi lầm nữa.
Mãi đến tận khi cậu đẩy ra cánh cửa đã từng quen thuộc, nhìn thấy căn phòng Thư Vân Kỳ sống một mình đến chết, tất cả vẫn trang hoàng như trước, cậu mới biết mình bỏ lỡ cái gì. Lúc cậu đi chìa khóa bỏ lại cũng còn ở chỗ cũ, chỉ có bất đồng là trên bàn có thêm một tấm hình…Hai người cười tựa vào nhau mà chụp ảnh chung, là chứng cứ duy nhất cho năm tháng đã từng yêu thương.
Cậu dơ bẩn và mềm yếu, trầm luân cùng tội ác, đã bị người yêu cao thượng trong lòng mình nhìn không sót thứ gì. Cậu là một kẻ hại người, cho nên cậu không hề nghĩ rằng, mặc dù mình là một người như thế vẫn có thể được yêu. Anh coi rẻ cậu, anh căm hận cậu, nhưng anh không hẳn không yêu cậu. Yêu một người thì sai chỗ nào? Có thể cho phép mình nhìn nhầm, nhưng làm sao nhẫn tâm không yêu một người từng làm sai?
Ngày đó cậu bị Triệu Thâm kéo đi, lúc đi ít nhất có một người khoái hoạt, lúc trở về hai người đều tâm thần không yên, một chữ quý như vàng. Xe chạy đến gần nhà, Triệu Thâm rốt cục mở miệng, do do dự dự mà nói với cậu: “Lời anh ta nói có ý gì? Sau này chúng ta không gặp lại anh ta là sao?”
Chu Duật Minh lạnh nhạt nói: “Vậy phải xem anh, anh muốn như thế nào thì thế đó, người khác có biện pháp gì?”
Ngữ khí của cậu không sắc bén, lại mang một chút yếu đuối, như mảnh vỡ thủy tinh cũng làm người đau đớn. Triệu Thâm nhíu mày, ngơ ngác nhìn cậu mới phát hiện mặt cậu đầy nước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo ở phía xa. Trong lòng Triệu Thâm đột nhiên xông lên hỏa khí, cười hắc hắc hai tiếng: “Làm sao? Tình cũ lại cháy? Mới vừa còn trong lồng ngực của ai gọi ông xã ơi, bây giờ lại vì chồng trước của em mà khóc?”
Hắn cười tàn nhẫn, Chu Duật Minh nhìn gương mặt hắn vặn vẹo như ác quỷ. Cậu hét lên hỏi: “Chuyện này không phải là an bài của anh sao? Anh nên thoả mãn mới phải.”
“Anh an bài cái gì?”
“Anh ấy nghe thấy được, có lẽ cũng nhìn thấy hết, anh ấy biết tất cả mọi chuyện. Là anh đánh cuộc với anh ấy, anh muốn tôi đến, tôi cũng chỉ có thể đến, không phải sao? Đối đầu với anh, ai cũng chỉ có thua.”
Chu Duật Minh điên cuồng mà nở nụ cười, cười sặc sụa đến chảy nước mắt dồn dập. Triệu Thâm buồn bực mất tập trung trừng mắt nhìn cậu, không hiểu gì cả, tức giận và hận thù khuấy động tâm hắn.
Cùng lúc đó, Thư Vân Kỳ lặng yên không một tiếng động đứng ở trên ban công nơi bọn họ từng ác chiến. Tiệc đã tan, đêm chưa hết, ánh đèn mờ ảo, anh dựa vào ánh trăng yếu ớt đi dọc từng cái cột trên lan can. Trước đây không lâu, nơi này từng có hai người dính chặt vào nhau lưu lại nhiệt độ.
“Sao cậu lại chạy đến nơi đây? Muốn thu tập chứng cứ của gian phu dâm phu kia sao?” Người chủ của tiệc rượu Tạ Đình Phương ung dung xuất hiện ở phía sau, vẫn là dáng dấp phong thái lỗi lạc, nhưng cười lại không có ý tốt: “Tôi sớm từng nói với cậu, bạn trai cậu là tân sủng của Triệu thiếu, hai người còn ở chung, thiệt thòi cậu còn không tin. Mắt thấy là sự thật, lần này thì hiểu rõ chưa?”
Thư Vân Kỳ mím chặt đôi môi, không nói một lời. Tạ Đình Phương vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Nể cậu còn kêu tôi một tiếng anh, tôi nhắc nhở cậu vài câu, nói chuyện yêu đương chớ đem tim mình trao hết, thời đại này nào có cái gì gọi là chân tâm, bất quá là thấy người sang bắt quàng làm họ, cưỡi lừa tìm ngựa…”
“Tôi biết rồi.” Thư Vân Kỳ nghiêng đầu qua chỗ khác đánh gãy hắn. Tạ Đình Phương nhìn thấy thân ảnh của anh dưới ánh trăng, áo sơ mi đón gió, thân thể gầy trơ xương rất rõ ràng có thể đếm được, cũng khó cảm thấy mấy phần không đành lòng, cười nói: “Như vậy cậu đã đồng ý giúp tôi nói tốt vài câu với ông ngoại, xin ông bớt giận, chuyện cũng không lớn để lão nhân gia tức giận thì thân thể sẽ không tốt.”
Ông ngoại của Tạ Đình Phương chính là thầy của Thư Vân Kỳ, hai người quen biết từ nhỏ, Tạ Đình Phương là công tử bột ăn chơi, Thư Vân Kỳ là quân tử đoan chính, tuy rằng không chơi chung nhưng Tạ Đình Phương sớm có thói quen chọc giận trưởng bối trong nhà là đến xin Thư Vân Kỳ thay mình lừa dối qua ải. Ngày hôm nay hắn làm ra ván cờ này, trong lòng thầm muốn làm mất mặt cái người ngày thường làm ra bộ mặt thanh cao. Nhưng khi nhìn thấy người này thương tổn, còn phải miễn cưỡng đồng tình.
Hắn cũng không nghĩ hai người kia lại buông thả như thế, trong nhà người khác mà vẫn khí thế ngất trời làm tình? Tạ Đình Phương nhìn lướt qua ban công, rất muốn cho ông ngoại biết chuyện ngày hôm nay, nhưng cũng sợ mình gặp phải tai ương, vội vã làm ra vẻ mặt tươi cười rồi cùng mấy người khác rời đi.
Mãi cho đến khi hắn đi, Thư Vân Kỳ mới đột nhiên ngã vào trên lan can, cột sống giống như bị gãy, cả người không còn chút sức lực nào. Anh mở đôi mắt mơ mơ màng màng mông lung mà nhìn mặt trăng, biết mình từ nay về sau, chỉ còn một mình trải vô số đêm đông gió lạnh như vậy.
Sau hôm đó quan hệ của Triệu Thâm và Chu Duật Minh trở về như lúc đầu. Bọn họ đang chiến tranh lạnh. Qua mấy ngày Triệu Thâm mới hậu tri hậu giác phát hiện: từ trước đến giờ Chu Duật Minh đối với hắn lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ có lúc tình cờ mới thưởng hắn một chút ôn nhu. Nhưng mấy ngày nay hắn trải qua quá xa xỉ, còn tưởng rằng khối băng này cũng vì hắn mà hóa thành nước. Trong giây lát như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhưng lại không muốn tỉnh.
Hắn vốn cho cứ như vậy thì tốt rồi, hắn yêu thích cậu trừng mắt nhìn mình, đôi mắt lạnh lùng nhưng long lanh muốn khóc, ngũ quan đường nét sắc bén rõ ràng, sắc mặt trầm xuống quả thật là đủ lạnh, đủ tươi đẹp, đủ câu người, có thể làm hắn lên tinh thần mà đùa giỡn. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy không đủ. Ôn nhu cũng tốt, ưu thương cũng được, nhưng tất cả đều không đủ.
Thực sự là lòng tham không đáy. Triệu Thâm cũng không nghĩ ra rốt cuộc là tình yêu hay là dục vọng, có ác ý hay không. Hắn chỉ biết là ngày đó nhìn Chu Duật Minh và Thư Vân Kỳ đã lâu không gặp đứng cùng một chỗ, lập tức hắn hoảng hốt tay run, hô hấp co giật. Bọn họ nhìn nhau ánh mắt đó làm cho hắn đố kị đến phát điên, mặc dù hắn cũng không biết đến tột cùng là vì ai.
Dù sao Thư Vân Kỳ đã là quá khứ. Ngày đó hắn lấy album thời trung học ra xem, nhìn ảnh chụp khi đó cảm thấy tất cả sớm đã có dấu hiệu. Bắt đầu từ lúc đi học cũng chỉ có Thư Vân Kỳ được hắn kính trọng vài phần, ở trong một đám thiếu niên mặt mày xám xịt anh quả thực xuất trần, không tầm thường, làm lòng nguời run sợ.
Quay đầu nhìn lại mấy năm đó anh ta như hạc đứng trong bầy gà, Triệu Thâm cũng cảm thấy không uổng công …Không uổng công nhiều năm yêu đơn phương không có kết quả, không uổng công chờ đợi rồi thất tình.
Không uổng công một thời thanh xuân của hắn.
Hắn lớn lên bước qua được cuộc tình đó nhưng Chu Duật Minh thì không được?.
Một ngày kia cậu nhìn thấy Triệu Thâm cầm ảnh chụp Thư Vân Kỳ, trong mắt lóe ra phẫn nộ phảng phất như dung nham tung toé, nóng đến lưng của Triệu Thâm như tê rần. Đến khi Triệu Thâm nhìn thẳng cậu, chỉ thấy trong mắt cậu những đốm lửa nhỏ từng chút từng chút tan biến, giống như dung nham núi lửa phun ra đã trở thành nham thạch.
“Anh chỉ lấy ra đảo lộn một cái, em trừng anh làm gì? Chúng ta đã tuyệt giao, chẳng lẽ còn có thể thấy vật nhớ người.” Triệu Thâm híp mắt đánh giá vẻ mặt cậu, lương bạc mà cười cười: “Đừng quên bây giờ em còn là người của anh, đừng bày sắc mặt đó với anh.”
Chu Duật Minh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Triệu Thâm nhìn bóng lưng cậu đôi môi khẽ nhếch lại nói không ra lời. Mấy ngày nay hắn nhìn Chu Duật Minh, khó chịu thì khó chịu, vẫn tránh không được hụt hơi chột dạ. Chu Duật Minh nhận định để Thư Vân Kỳ nhìn thấy là do hắn an bài, thù ghét hắn càng ngày càng tăng. Hắn liều chết không tiếp thu, tra được xác xác thực thực là trùng hợp, chỉ có thể trách mình trước tiên không điều tra rõ ràng, người chủ buổi tiệc đó có quan hệ với Thư Vân Kỳ. Hắn không có chứng cứ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, nên thẳng thắn một chữ cũng không nói.
Hắn ra ngoài giải sầu, đám hồ bằng cẩu hữu mời hắn đi tìm chỗ vui vẻ hắn cũng mất hứng thú, một mực khước từ. Người khác cười nói, từ lúc Triệu thiếu nuôi tiểu tình nhân kia thì càng ngày càng thanh tâm quả dục. Hắn nghe nói đến một nửa thì đen mặt, cố tình có người không biết thú vị, thừa dịp say rượu hỏi hắn: Còn không đúng như vậy sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, làm người kia đang say tỉnh lại hơn bảy phần.
Lúc Triệu Thâm trở lại biệt thự đã là nửa đêm. Đèn đuốc sáng choang, trang hoàng hoa mỹ dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng, mà cô đơn không có một chút nhân khí. Hắn đi vòng vo nửa ngày mới ở trong hầm rượu phát hiện ra Chu Duật Minh. Hiếm thấy,cậu say như chết, ngã vào giá rượu, chất rượu đắt giá chảy ở dưới chân cậu lưu lại phẩm màu đỏ tươi. Triệu Thâm biết đến cậu cũng thích rượu, tửu lượng cũng không kém, thình lình nhìn thấy cậu say ngất ngây hắn vô cùng kinh ngạc, còn có ngay cả mình lo lắng cũng không phát hiện ra.
Hắn vội vội vàng vàng ngồi chồm hỗm xuống, sờ tới da thịt của cậu mới nhìn thấy trong lòng bàn tay Chu Duật Minh đang siết chặt tấm ảnh ban ngày hắn tìm ra sau liền trả về, thiếu niên trong ảnh khoác túi vải mặc đồng phục học sinh đứng ở trong đám người, lại xuất trần như là người mặc vũ y.
Một khắc kia trong lòng hắn đột nhiên dâng lên muôn vàn tư vị không nói ra được cũng không phân rõ được.
Cho dù có nhiều người xung quanh Chu Duật Minh vẫn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của anh, toàn bộ thần sắc đều nhìn thấy không sót gì. Tâm cậu như bị đè nén, hô hấp cũng đau, nhưng cậu lại không có tư cách để đau. Quần áo của cậu bao bọc thân thể dơ bẩn như thú hoang, trong bụng rót đầy tinh dịch của đàn ông, hậu huyệt sưng tấy căn bản không khép lại được, đang co thắt mà tiết ra chất lỏng vẩn đục.
Cậu muốn đi nhưng bước đi không nổi. Ánh mắt Thư Vân Kỳ như có ngàn vạn tia sáng khống chế cậu đứng một chỗ. Cậu đã từng vì một cái nhíu mày, một nụ cười của anh tác động mà như con rối, hiện tại dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng là chuyện không thể tránh được. Dù sao thì ngàn vạn tưởng niệm đó đã hòa trong máu huyết, lẫn vào trong da thịt.
Cuối cùng Thư Vân Kỳ chủ động đi lại thay cậu giải vây. Chu Duật Minh cúi đầu, tâm thần hoảng hốt. Người thực sự ngoan cường rất dễ quên những chuyện làm mình phiền não, vừa am hiểu cách chữa thương cho bản thân, vừa am hiểu cách không để bản thân mê muội. Không tới hai năm, bọn họ có thể đứng ở chỗ này, trấn định như thường.
“Không nghĩ tới em lại ở đây ” Thư Vân Kỳ cười nhạt, nụ cười có vẻ rất mệt mỏi: “Tôi nguyện ý đánh bạc tất cả để em không ở nơi này, nhưng em thật sự đến. Tôi không hi vọng mình có thể thắng.”
Chu Duật Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, lời này quá kinh tâm, cậu không dám nghĩ, lại không thể không nghĩ. Cậu ách thanh hỏi: “… Có ý gì?”
Thư Vân Kỳ vững vàng nhìn chằm chằm đai lưng của cậu, đồng tử co thành một mũi kim nhọn. Chu Duật Minh cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn xuống, thấy thắt lưng của mình có vết tinh dịch đã khô, lúc nãy chưa kịp lau chùi sạch sẽ. Mặt của cậu lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng muốn giải thích nhưng không thể nói ra lời.
Cuối cùng Thư Vân Kỳ cười cười, giơ tay lên muốn sờ gò má của cậu, cuối cùng chỉ vuốt sợi tóc của cậu rồi rút tay về. Anh nói: “Tôi chúc em và chồng em trăm năm hảo hợp.”
Ầm ầm một thanh âm vang lên, trong đầu Chu Duật Minh hết thảy đều sụp đổ, trong thế giới của cậu chỉ còn lại kim quang đang thiêu đốt, giống như trong ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó cậu nhìn thấy những tia lửa, ngọn lửa tráng lệ liệt diễm bốc cháy như muốn nuốt chửng thế giới này.
Lúc này có một cái tay dùng sức rất mạnh khoát lên trên vai cậu, trong sự ngột ngạt cậu nghe tiếng nói âm trầm của Triệu Thâm: “Cậu … ”
Trong một góc của buổi tiệc chỉ có ba người bọn họ, ánh sáng của ngọn đèn treo trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm dưới chân bọn họ bóng tối dày đặc. Tay Triệu Thâm đặt ở trên vai cậu như nặng hơn vạn cân, ép cậu không ngẩn đầu lên được. Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, trên thảm trải sàn mơ hồ có hình bóng bọn họ, cái bóng của cậu và Triệu Thâm dung hợp cùng nhau, mà hình bóng của Thư Vân Kỳ trước sau cách họ một đường ánh sáng nhạt, đó như là một đường “Sở Hà, Hán giới” ngăn cách giữa hai người.
Triệu Thâm trừng mắt nhìn Thư Vân Kỳ, trong lòng hắn phẫn nộ và kinh hoàng không nói được, không phải đau lòng, căng thẳng cũng mất đi. Nhưng đối đầu với Thư Vân Kỳ nhìn đôi mắt hờ hững kia, hắn không lời nào để nói, không có cách nào tưởng tượng.
Trong đầu của hắn chợt lóe hình ảnh Thư Vân Kỳ mới vừa vuốt ve má của Chu Duật Minh, bỗng dưng nổi trận lôi đình, lập tức nhớ lại lần gặp mặt trước Thư Vân Kỳ đổ ly rượu đỏ trên đầu hắn, chất rượu lạnh lẽo thấm qua da thịt, vì vậy lửa giận đột nhiên cũng nguội lạnh xuống; rồi lại chợt lóe những hình ảnh thời thiếu niên, hắn nhớ Thư Vân Kỳ đi học với mình, khi bước lên xe thì ôm lấy eo của mình, làm trong lòng hắn bách vị tạp trần, cuối cùng vẫn nhớ lại ly rượu đỏ đổ xuống đầu, màu đỏ như máu chảy qua mắt, chuyện cũ ở trong võng mạc đỏ như máu của hắn dần dần ẩn đi không dấu vết.
Lần trước Thư Vân Kỳ hận hắn, hận đến không hề che giấu. Lần này ánh mắt lại nhạt nhòa xa lạ, đúng như chân trời không một vệt mây, cả người cũng thành một tảng băng không chút tỳ vết, không một yếu điểm, không chê vào đâu được. Anh liếc nhìn Triệu Thâm, bên môi lộ ra một nụ cười trào phúng, phảng phất như thấy rõ tâm tư dây dưa của hắn: “Đã lâu không gặp, Triệu Thâm.”
Triệu Thâm cảm thấy Thư Vân Kỳ thoạt nhìn như siêu thoát, thăng hoa, không dính khói lửa trần gian, không muốn cùng hắn dây dưa tình ái của thế tục. Nhưng thần phật cũng khó tránh khỏi hận oán, Thư Vân Kỳ vẫn nhìn hắn với sắc mặt không tốt. Có người thấy sang bắt quàng làm họ, đến hỏi Thư Vân Kỳ, Triệu Thâm loạn nhịp tim hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói, đây là bạn học của tôi.
Nghe hai từ bạn học Thư Vân Kỳ hơi nhướng mày. Anh không quen lá mặt lá trái khách sáo, trực tiếp phá vỡ cục diện bế tắc. Anh nói: “Dù sao cũng chỉ là bạn học cũ, những quan hệ lúc trước có thể quên thì cũng đã quên mất, về sau không cần tiếp tục lui tới.”
Triệu Thâm cảm thấy trong lòng trống rỗng sợi dây trong lòng hắn từ trước tới nay luôn kéo thật căng bỗng nhiên đứt đoạn. Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn truy đuổi bóng lưng người này, đợi đến ngày hôm nay lại không kinh ngạc, không đau khổ, cũng không vui, chỉ có lúc tỉnh mộng nhìn lại thì thất vọng.
Chu Duật Minh lại đang run rẩy.
Cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc là bị ảo thính. Sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng. Triệu Thâm không có lưu tâm đến sự khác thường của cậu, Thư Vân Kỳ lại nhận ra được. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Duật Minh, lúc mở miệng dùng ngữ khí không một chút ôn nhu: “Lúc còn trẻ khó tránh khỏi làm sai, nhìn nhầm, chuyện trôi qua hãy để cho nó qua đi.”
Chu Duật Minh không tự chủ dao động chảy nước mắt, Thư Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Tôi chúc phúc hai người, hai người không chúc phúc tôi sao?”
Cậu có chúc phúc cho anh hay không, có nói thì cũng là những lời nói không thật lòng, sau đó cũng đã quên mất. Khi đó trong đầu của cậu ngơ ngơ ngác ngác, thế giới trời đất quay cuồng. Cậu vốn cho là mình với Thư Vân Kỳ luôn hiểu rõ nhau, nhưng tại sao giữa hai người tâm ý tương thông lại có nhiều bất đồng mâu thuẫn như thế.
Bóng lưng của Thư Vân Kỳ trong nước mắt của cậu từ từ nhạt nhòa, cuộc tạm biệt yên tĩnh này là sai lầm như một bộ phim được ghi vào ống kính, trong lòng cậu ở nơi sâu xa nhất hàng năm hàng tháng đều chiếu lại bộ phim này. Đợi đến nhiều năm sau cậu biết tin Thư Vân Kỳ qua đời, thất hồn lạc phách trở về mới nhớ đó là lần cuối cùng nhìn thấy anh, cũng có thể là cơ hội cứu vãn cuối cùng, thế nhưng cậu không có làm gì. Lúc đó cái gì cậu cũng không hiểu. Người còn trẻ hay làm sai cậu lại mắc thêm lỗi lầm nữa.
Mãi đến tận khi cậu đẩy ra cánh cửa đã từng quen thuộc, nhìn thấy căn phòng Thư Vân Kỳ sống một mình đến chết, tất cả vẫn trang hoàng như trước, cậu mới biết mình bỏ lỡ cái gì. Lúc cậu đi chìa khóa bỏ lại cũng còn ở chỗ cũ, chỉ có bất đồng là trên bàn có thêm một tấm hình…Hai người cười tựa vào nhau mà chụp ảnh chung, là chứng cứ duy nhất cho năm tháng đã từng yêu thương.
Cậu dơ bẩn và mềm yếu, trầm luân cùng tội ác, đã bị người yêu cao thượng trong lòng mình nhìn không sót thứ gì. Cậu là một kẻ hại người, cho nên cậu không hề nghĩ rằng, mặc dù mình là một người như thế vẫn có thể được yêu. Anh coi rẻ cậu, anh căm hận cậu, nhưng anh không hẳn không yêu cậu. Yêu một người thì sai chỗ nào? Có thể cho phép mình nhìn nhầm, nhưng làm sao nhẫn tâm không yêu một người từng làm sai?
Ngày đó cậu bị Triệu Thâm kéo đi, lúc đi ít nhất có một người khoái hoạt, lúc trở về hai người đều tâm thần không yên, một chữ quý như vàng. Xe chạy đến gần nhà, Triệu Thâm rốt cục mở miệng, do do dự dự mà nói với cậu: “Lời anh ta nói có ý gì? Sau này chúng ta không gặp lại anh ta là sao?”
Chu Duật Minh lạnh nhạt nói: “Vậy phải xem anh, anh muốn như thế nào thì thế đó, người khác có biện pháp gì?”
Ngữ khí của cậu không sắc bén, lại mang một chút yếu đuối, như mảnh vỡ thủy tinh cũng làm người đau đớn. Triệu Thâm nhíu mày, ngơ ngác nhìn cậu mới phát hiện mặt cậu đầy nước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo ở phía xa. Trong lòng Triệu Thâm đột nhiên xông lên hỏa khí, cười hắc hắc hai tiếng: “Làm sao? Tình cũ lại cháy? Mới vừa còn trong lồng ngực của ai gọi ông xã ơi, bây giờ lại vì chồng trước của em mà khóc?”
Hắn cười tàn nhẫn, Chu Duật Minh nhìn gương mặt hắn vặn vẹo như ác quỷ. Cậu hét lên hỏi: “Chuyện này không phải là an bài của anh sao? Anh nên thoả mãn mới phải.”
“Anh an bài cái gì?”
“Anh ấy nghe thấy được, có lẽ cũng nhìn thấy hết, anh ấy biết tất cả mọi chuyện. Là anh đánh cuộc với anh ấy, anh muốn tôi đến, tôi cũng chỉ có thể đến, không phải sao? Đối đầu với anh, ai cũng chỉ có thua.”
Chu Duật Minh điên cuồng mà nở nụ cười, cười sặc sụa đến chảy nước mắt dồn dập. Triệu Thâm buồn bực mất tập trung trừng mắt nhìn cậu, không hiểu gì cả, tức giận và hận thù khuấy động tâm hắn.
Cùng lúc đó, Thư Vân Kỳ lặng yên không một tiếng động đứng ở trên ban công nơi bọn họ từng ác chiến. Tiệc đã tan, đêm chưa hết, ánh đèn mờ ảo, anh dựa vào ánh trăng yếu ớt đi dọc từng cái cột trên lan can. Trước đây không lâu, nơi này từng có hai người dính chặt vào nhau lưu lại nhiệt độ.
“Sao cậu lại chạy đến nơi đây? Muốn thu tập chứng cứ của gian phu dâm phu kia sao?” Người chủ của tiệc rượu Tạ Đình Phương ung dung xuất hiện ở phía sau, vẫn là dáng dấp phong thái lỗi lạc, nhưng cười lại không có ý tốt: “Tôi sớm từng nói với cậu, bạn trai cậu là tân sủng của Triệu thiếu, hai người còn ở chung, thiệt thòi cậu còn không tin. Mắt thấy là sự thật, lần này thì hiểu rõ chưa?”
Thư Vân Kỳ mím chặt đôi môi, không nói một lời. Tạ Đình Phương vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Nể cậu còn kêu tôi một tiếng anh, tôi nhắc nhở cậu vài câu, nói chuyện yêu đương chớ đem tim mình trao hết, thời đại này nào có cái gì gọi là chân tâm, bất quá là thấy người sang bắt quàng làm họ, cưỡi lừa tìm ngựa…”
“Tôi biết rồi.” Thư Vân Kỳ nghiêng đầu qua chỗ khác đánh gãy hắn. Tạ Đình Phương nhìn thấy thân ảnh của anh dưới ánh trăng, áo sơ mi đón gió, thân thể gầy trơ xương rất rõ ràng có thể đếm được, cũng khó cảm thấy mấy phần không đành lòng, cười nói: “Như vậy cậu đã đồng ý giúp tôi nói tốt vài câu với ông ngoại, xin ông bớt giận, chuyện cũng không lớn để lão nhân gia tức giận thì thân thể sẽ không tốt.”
Ông ngoại của Tạ Đình Phương chính là thầy của Thư Vân Kỳ, hai người quen biết từ nhỏ, Tạ Đình Phương là công tử bột ăn chơi, Thư Vân Kỳ là quân tử đoan chính, tuy rằng không chơi chung nhưng Tạ Đình Phương sớm có thói quen chọc giận trưởng bối trong nhà là đến xin Thư Vân Kỳ thay mình lừa dối qua ải. Ngày hôm nay hắn làm ra ván cờ này, trong lòng thầm muốn làm mất mặt cái người ngày thường làm ra bộ mặt thanh cao. Nhưng khi nhìn thấy người này thương tổn, còn phải miễn cưỡng đồng tình.
Hắn cũng không nghĩ hai người kia lại buông thả như thế, trong nhà người khác mà vẫn khí thế ngất trời làm tình? Tạ Đình Phương nhìn lướt qua ban công, rất muốn cho ông ngoại biết chuyện ngày hôm nay, nhưng cũng sợ mình gặp phải tai ương, vội vã làm ra vẻ mặt tươi cười rồi cùng mấy người khác rời đi.
Mãi cho đến khi hắn đi, Thư Vân Kỳ mới đột nhiên ngã vào trên lan can, cột sống giống như bị gãy, cả người không còn chút sức lực nào. Anh mở đôi mắt mơ mơ màng màng mông lung mà nhìn mặt trăng, biết mình từ nay về sau, chỉ còn một mình trải vô số đêm đông gió lạnh như vậy.
Sau hôm đó quan hệ của Triệu Thâm và Chu Duật Minh trở về như lúc đầu. Bọn họ đang chiến tranh lạnh. Qua mấy ngày Triệu Thâm mới hậu tri hậu giác phát hiện: từ trước đến giờ Chu Duật Minh đối với hắn lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ có lúc tình cờ mới thưởng hắn một chút ôn nhu. Nhưng mấy ngày nay hắn trải qua quá xa xỉ, còn tưởng rằng khối băng này cũng vì hắn mà hóa thành nước. Trong giây lát như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhưng lại không muốn tỉnh.
Hắn vốn cho cứ như vậy thì tốt rồi, hắn yêu thích cậu trừng mắt nhìn mình, đôi mắt lạnh lùng nhưng long lanh muốn khóc, ngũ quan đường nét sắc bén rõ ràng, sắc mặt trầm xuống quả thật là đủ lạnh, đủ tươi đẹp, đủ câu người, có thể làm hắn lên tinh thần mà đùa giỡn. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy không đủ. Ôn nhu cũng tốt, ưu thương cũng được, nhưng tất cả đều không đủ.
Thực sự là lòng tham không đáy. Triệu Thâm cũng không nghĩ ra rốt cuộc là tình yêu hay là dục vọng, có ác ý hay không. Hắn chỉ biết là ngày đó nhìn Chu Duật Minh và Thư Vân Kỳ đã lâu không gặp đứng cùng một chỗ, lập tức hắn hoảng hốt tay run, hô hấp co giật. Bọn họ nhìn nhau ánh mắt đó làm cho hắn đố kị đến phát điên, mặc dù hắn cũng không biết đến tột cùng là vì ai.
Dù sao Thư Vân Kỳ đã là quá khứ. Ngày đó hắn lấy album thời trung học ra xem, nhìn ảnh chụp khi đó cảm thấy tất cả sớm đã có dấu hiệu. Bắt đầu từ lúc đi học cũng chỉ có Thư Vân Kỳ được hắn kính trọng vài phần, ở trong một đám thiếu niên mặt mày xám xịt anh quả thực xuất trần, không tầm thường, làm lòng nguời run sợ.
Quay đầu nhìn lại mấy năm đó anh ta như hạc đứng trong bầy gà, Triệu Thâm cũng cảm thấy không uổng công …Không uổng công nhiều năm yêu đơn phương không có kết quả, không uổng công chờ đợi rồi thất tình.
Không uổng công một thời thanh xuân của hắn.
Hắn lớn lên bước qua được cuộc tình đó nhưng Chu Duật Minh thì không được?.
Một ngày kia cậu nhìn thấy Triệu Thâm cầm ảnh chụp Thư Vân Kỳ, trong mắt lóe ra phẫn nộ phảng phất như dung nham tung toé, nóng đến lưng của Triệu Thâm như tê rần. Đến khi Triệu Thâm nhìn thẳng cậu, chỉ thấy trong mắt cậu những đốm lửa nhỏ từng chút từng chút tan biến, giống như dung nham núi lửa phun ra đã trở thành nham thạch.
“Anh chỉ lấy ra đảo lộn một cái, em trừng anh làm gì? Chúng ta đã tuyệt giao, chẳng lẽ còn có thể thấy vật nhớ người.” Triệu Thâm híp mắt đánh giá vẻ mặt cậu, lương bạc mà cười cười: “Đừng quên bây giờ em còn là người của anh, đừng bày sắc mặt đó với anh.”
Chu Duật Minh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Triệu Thâm nhìn bóng lưng cậu đôi môi khẽ nhếch lại nói không ra lời. Mấy ngày nay hắn nhìn Chu Duật Minh, khó chịu thì khó chịu, vẫn tránh không được hụt hơi chột dạ. Chu Duật Minh nhận định để Thư Vân Kỳ nhìn thấy là do hắn an bài, thù ghét hắn càng ngày càng tăng. Hắn liều chết không tiếp thu, tra được xác xác thực thực là trùng hợp, chỉ có thể trách mình trước tiên không điều tra rõ ràng, người chủ buổi tiệc đó có quan hệ với Thư Vân Kỳ. Hắn không có chứng cứ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, nên thẳng thắn một chữ cũng không nói.
Hắn ra ngoài giải sầu, đám hồ bằng cẩu hữu mời hắn đi tìm chỗ vui vẻ hắn cũng mất hứng thú, một mực khước từ. Người khác cười nói, từ lúc Triệu thiếu nuôi tiểu tình nhân kia thì càng ngày càng thanh tâm quả dục. Hắn nghe nói đến một nửa thì đen mặt, cố tình có người không biết thú vị, thừa dịp say rượu hỏi hắn: Còn không đúng như vậy sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, làm người kia đang say tỉnh lại hơn bảy phần.
Lúc Triệu Thâm trở lại biệt thự đã là nửa đêm. Đèn đuốc sáng choang, trang hoàng hoa mỹ dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng, mà cô đơn không có một chút nhân khí. Hắn đi vòng vo nửa ngày mới ở trong hầm rượu phát hiện ra Chu Duật Minh. Hiếm thấy,cậu say như chết, ngã vào giá rượu, chất rượu đắt giá chảy ở dưới chân cậu lưu lại phẩm màu đỏ tươi. Triệu Thâm biết đến cậu cũng thích rượu, tửu lượng cũng không kém, thình lình nhìn thấy cậu say ngất ngây hắn vô cùng kinh ngạc, còn có ngay cả mình lo lắng cũng không phát hiện ra.
Hắn vội vội vàng vàng ngồi chồm hỗm xuống, sờ tới da thịt của cậu mới nhìn thấy trong lòng bàn tay Chu Duật Minh đang siết chặt tấm ảnh ban ngày hắn tìm ra sau liền trả về, thiếu niên trong ảnh khoác túi vải mặc đồng phục học sinh đứng ở trong đám người, lại xuất trần như là người mặc vũ y.
Một khắc kia trong lòng hắn đột nhiên dâng lên muôn vàn tư vị không nói ra được cũng không phân rõ được.