Có một số việc từ trước đến giờ Triệu Thâm luôn dấu cậu, nhưng sớm chiều ở chung sao lại không có manh mối. Cậu biết cái tên Triệu Khuyết này là vảy ngược của Triệu Thâm bình thường không thể chạm vào, nhắc đến là muốn đại khai sát giới. Chuyện anh em trong nhà cãi cọ nhau không cần thiết để người ngoài tham dự. Huống hồ hai người họ đều lòng dạ độc ác, bị cuốn vào chuyện long tranh hổ đấu của anh em nhà họ Triệu thì cũng chỉ có thể bị điều động, làm nô dịch, làm quân cờ trong tay bọn họ, sao lại có kết quả tốt.
Bạch Ngạn được Triệu Khuyết kêu đến khuyên nhủ dụ dỗ muốn cậu giúp đỡ trong ứng ngoài hợp làm gián điệp thương mại cho Triệu Khuyết, như một cây đinh dài đâm sâu vào tận trái tim Triệu Thâm. Chu Duật Minh nghe xong cảm thấy rất hoang đường, cậu nhàn nhạt cười rồi hỏi: “Các người có phải quá coi trọng tôi hay không?”
“Không” Bạch Ngạn nói. Hắn đưa mắt liếc nhìn Chu Duật Minh một cái, đôi mắt được trang điểm đậm như bao bọc con ngươi màu trà, làm cho ánh mắt của hắn trở nên mỏng manh, xanh biếc lạnh lùng. Bạch Ngạn nói: “Hắn đối với anh không giống những người khác. Chuyện anh có thể làm được người khác không ai làm được.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật rất bình thường, nhẹ nhàng như những giọt mưa mùa đông vỡ tung trên mái ngói, nhưng những lời ấy lại như một tiếng sét đập vào tim Chu Duật Minh. Có vài chi tiết lúc ẩn lúc hiện làm cậu hiểu được nhưng tuyệt đối không thể làm rõ. Không làm rõ, cậu còn có thể trắng đen rõ ràng mà hận, nhưng một khi mọi việc rõ ràng quan hệ của bọn họ vốn đã mập mờ lại càng thêm dây dưa không rõ. Cậu không thể tiến vào, rút lui lui cũng không được.
Bạch Ngạn thu hồi ánh mắt sắc bén, mỉm cười hỏi cậu: “Không muốn sao? Đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Bỏ lỡ, chỉ sợ sau này càng khó trốn thoát hơn. Hay là anh nguyện ý ở bên cạnh hắn, cứ không minh bạch như vậy mà sống hết đời?”
“Lẽ nào anh yêu hắn hay sao?”
Hắn còn chưa nói hết, liền bị tiếng nói sắc bén của cô gái miễn cưỡng cắt đứt: “Đừng nói anh của em như vậy anh. Anh của em đã chạy trốn rất nhiều lần, chỉ là…” Chu Ảnh Lộ lắc đầu, trong mắt mang theo một chút bi thương. Cô nhìn Chu Duật Minh, Chu Duật Minh lại không nhìn ai, nét mặt cô bởi vì cụt hứng mà trở nên chật vật, như mất hồn rơi phách, thần sắc không biết nên làm sao thu xếp.
Tiếng than của cô đột nhiên cũng rơi xuống. Chu Ảnh Lộ bỗng nhiên không còn sức lực, cô nhớ lúc trước Chu Duật Minh lừa cô nói mình và Triệu Thâm ở cùng một chỗ, cô không hiểu gì cả nên càng thêm phẫn nộ, không hiểu vì sao Chu Duật Minh lại bỏ Thư Vân Kỳ nhảy vào ngực của người khác. Cô không tiếp thu bọn họ, nhưng Chu Duật Minh lại thở phào nhẹ nhõm, từ đây quan hệ giữa hai anh em càng thêm ngăn cách.
Từ khi cô biết được chân tướng tới nay, cô cho là anh mình trước sau kiên quyết không đi là vì bảo vệ mình, không muốn để cho mình bị liên lụy, sợ mình chịu ảnh hưởng thị phi bên trong tình cảm của bọn họ. Nhưng ở giây phút này, cô nhìn khuôn mặt không có chút hồng hào và đôi mắt yếu đuối của anh mình bỗng nhiên không có cách nào tiếp tục kiên trì sự tín nhiệm mỏng như tuyết mùa xuân nữa.
“Anh, anh làm sao có khả năng yêu hắn? Anh một lòng muốn rời đi đúng không?” Cô nắm chặt cánh tay của Chu Duật Minh. Chu Duật Minh nhìn kỹ em gái không chỉ có trang phục thời thượng hào hoa phú quý hơn xưa rất nhiều, móng tay còn được chỉnh sửa rất đẹp, móng tay dài rất cứng bấm vào làm cho cậu đau đớn.
“Anh. Anh theo chúng em đi, mình cùng đứng chung một chỗ đi?”
“Chúng ta?” Chu Duật Minh nói nhỏ một tiếng. Trong lòng Chu Ảnh Lộ đang bị hoài nghi từng bước xâm chiếm, không lưu ý trong giọng nói của cậu có thêm vài phần trào phúng, chỉ theo bản năng lung lay cánh tay của cậu. Đây là động tác của một cô bé con nhưng cô không còn là trẻ con. Chu Duật Minh cảm thấy cánh tay của mình nặng trình trịch, như cánh chim bị chôn vào trong đầm lầy, muốn tránh thoát nhưng chỉ làm dính thêm nhiều bùn, càng lún càng sâu.
“Nhị thiếu là người có năng lực có quyết đoán, còn có cha chống đỡ, y nhất định có thể thắng được Triệu Thâm. Anh vẫn tiếp tục hao tổn như thế cùng Triệu Thâm đến lúc đó chỉ có thể bị hắn liên lụy…”
Chiêu thức Triệu Khuyết sử dụng với cậu có thể nói là vừa đấm vừa xoa, một nửa cho đường một nửa là dao. Vừa có cưỡng bức, lại có khuyến dụ. Bạch Ngạn không nhanh không chậm đe dọa cậu, em gái của cậu thì lại liều mạng miêu tả tương lai tốt đẹp khi nhận lời của Triệu Khuyết. Nhưng trong lòng Chu Duật Minh cực kỳ rõ ràng, người bình thường tranh ăn với hổ thì chỉ có nộp mạng.
Chu Duật Minh gạt tay Chu Ảnh Lộ ra, xoay người lạnh lùng hạ lệnh cho cô: “Anh vẫn muốn suy nghĩ thêm một chút nữa. Trước tiên em nên cùng anh đi về thôi.”
“Trở về? Trở về nơi đó?” Chu Ảnh Lộ vừa nghe, vành mắt liền đỏ hơn một nửa: “Anh muốn em về chỗ anh và tên kia. Tên biến thái kia đang ở nơi đó? Nếu anh muốn em cũng bị nhốt như anh tại sao còn phải đưa em đi?”
Chu Duật Minh cứng đờ, sau một hồi mới từ cắn chặt hàm răng cố phun ra mấy chữ: “Anh thật tâm muốn đưa em rời xa chỗ này, rời xa những việc này, không phải đưa em đến nơi của Triệu Khuyết.”
Chu Ảnh Lộ sửng sốt, cô oan ức, nhưng càng tức giận hơn. Trong lúc cô không biết chuyện, anh của cô qua loa mà quyết định cả đời của bọn họ. Cô muốn bù đắp, muốn giúp anh mình trả thù người đàn ông cần phải bị trả thù kia, nhưng anh của cô cũng không cảm kích. Cô vừa muốn mở miệng, âm thanh ôn hòa của Bạch Ngạn lại chen vào: “Chúng ta hà tất bảo trì thành kiến với Triệu thiếu như vậy?”
Khuôn mặt hắn tựa hồ có hai tầng trang sức, một tầng trang điểm, một tầng mặt nạ. Chu Duật Minh nhìn nụ cười hoàn mỹ của Bạch Ngạn phảng phất giống như đang quảng cáo một chương trình ở trên TV, cuối cùng cậu đã rõ ràng: Cậu bé thích cười cả ngày đuổi theo phía sau mình đã biến mất.
“Không phải tôi đối với y có thành kiến. Chỉ là anh em họ có tranh chấp gì đó thì có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại. Nếu như có tâm tư đối phó với Triệu Thâm tại sao không dùng những thủ đoạn trên thương trường? Lẽ nào Triệu tiên sinh không có tự tin, cảm thấy trên chính sự không thắng được anh trai của mình?”
Triệu Khuyết là con riêng, từ nhỏ sinh hoạt trong tam giáo cửu lưu, còn Triệu Thâm từ nhỏ tiếp thu giáo dục tinh anh tuyệt nhiên bất đồng. Cho dù sau đó cuộc đời Triệu Khuyết thay đổi giữa chừng, sau khi nhận tổ quy tông có một quãng thời gian rất dài cũng chỉ là một cây đao ẩn trong bóng tối của Triệu gia, xử lý những việc không thể lộ ra ngoài. Vòng xã giao của Triệu Thâm y không vào được, tất cả mọi người châm biếm y “Không ra gì”, đây chính là nỗi đau khổ riêng của Triệu Khuyết.
Quả nhiên Bạch Ngạn vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi, nửa ngày mới trúc trắc nói: “Đó là bởi vì nhị thiếu không dự định buông tha hắn, bất kể là một điểm nhỏ nào cũng không dự định buông tha… Hắn không phải yêu anh sao? Nhị thiếu nói nhất định muốn nhìn thấy cảnh hắn bị chúng bạn xa lánh.”
Ở một góc không người nhìn thấy, tay Bạch Ngạn nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt mềm nơi lòng bàn tay, da thịt trở nên đỏ như máu. Nhưng cái đau này làm cho hắn tỉnh táo, làm cho hắn có thể duy trì biểu tình lạnh lùng tàn nhẫn.
Trên đường trở về, Chu Duật Minh tận lực biểu hiện thần sắc như bình thường, không cho người bên cạnh nhìn ra đầu mối. Đột nhiên cậu nhận ra Triệu Thâm đối với cậu rất khẩn trương, đại để cũng liên quan đến hành động của Triệu Khuyết đã càng ngày càng hung hăng ngang ngược. Hắn phí hết tâm tư phòng nhiều người như vậy nhưng không có phòng Bạch Ngạn. Chu Duật Minh cúi đầu, cậu nghĩ giữa hai người này e rằng sẽ tự có hiểu ngầm. Dễ tin nhất là những lời nói bên gối, nếu như Triệu Thâm biết tân hoan của hắn khuyên nhủ cậu nhằm gây xích mích ly gián, thì lập trường của hắn sẽ ra sao?
Chờ đến khi Triệu Thâm biết Bạch Ngạn là người do em trai mà hắn nghiến răng thống hận sắp xếp ở bên cạnh hắn nằm vùng, những lời nói thái độ ôn nhu cũng chỉ là làm bộ làm tịch, hắn sẽ làm ra vẻ mặt gì?
Trong đầu Chu Duật Minh một mảnh hỗn độn. Cậu cảm thấy mình chôn thân trong dòng nước xoáy hắc ám, không tìm được không khí, nắm bắt không được ánh sáng. Bạch Ngạn bức cậu đến vách đá cheo leo, tiếp tục giả vờ từ bi nở nụ cười, dặn dò cậu: “Sau này anh Chu có việc phiền phức, em sẽ tìm đến anh.”
Trước khi đi, Chu Ảnh Lộ mạnh mẽ ấn mũ xuống, cuối cùng quay đầu nhìn anh mình một cái. Đôi lông mày thon nhỏ tú lệ chặt chẽ nhíu lại, cơ hồ không nhìn ra diện mạo thật sự. Cô giận hờn lên tiếng, âm thanh kéo dài run rẩy: “Anh nên suy nghĩ cho ba mẹ đi. Nếu như ba mẹ vẫn còn nhất định không muốn nhìn thấy anh sống khuất nhục như vậy.”
Câu nói này như một bạt tai giáng vào mặt, Chu Duật Minh nghĩ, đây là tự tôn còn sót lại và lương tâm mượn cánh tay em gái cậu tát một cái làm cậu đau đớn. Người thế gian không thể lay động thước đo đạo đức, vạn thủy thiên sơn cũng luôn như thế.
Vừa về tới căn nhà hiện nay cậu tạm cư Chu Duật Minh liền rút vào trong phòng đóng cửa lại. Cánh cửa gỗ rất kín và dày màu cà phê đậm điềm nhiên yên tỉnh ấm áp, phảng phất có thể ngăn trở hết tất cả tầm mắt lạnh lùng của ngoại giới. Chu Duật Minh cuộn tròn ở trên giường, đệm chăn như nhung vũ nhẹ phẩy trên mặt của cậu. Đệm chăn hàng đêm cậu đều thay đổi, đây là quy củ. Cậu sợ sệt khi ngửi thấy khí vị của người đàn ông khác. Nhưng hôm nay ôm lấy đệm chăn mới sạch sẽ lần đầu tiên cậu hoài niệm mùi hương thoang thoảng và nhiệt độ của người ban đêm còn quấn lấy mình. Lúc này khí tức đó chậm rãi kéo tới, bất động thanh sắc xâm lấn, làm cho lỗ chân lông của cậu cũng hoàn toàn thư giãn.
Chu Duật Minh lảo đảo chạy đi lấy rượu mà Triệu Thâm dự trữ. Cậu uống một cách gấp gáp, một ly rồi đến một ly, một chai rồi đến một chai, khí thế hùng hổ, từng chai rượu vỡ nát ở dưới chân. Rượu càng uống càng lạnh, nhưng có thể làm say lòng người. Cậu uống đến mờ hai mắt, phong cảnh thế gian không thấy rõ. Không nhìn được ngũ sắc, không phân biệt ngũ vị, hỗn độn nhưng yên tâm thoải mái.
Lúc Triệu Thâm đi vào phòng ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn cậu thì Chu Duật Minh không còn nhận ra hắn là ai. Khuôn mặt này quá quen thuộc, tính kích thích và sức ảnh hưởng còn mạnh hơn cả men rượu, làm cho cậu vừa nhìn thì đầu óc và trái tim cùng phát trướng. Chu Duật Minh giật giật giơ tay lên làm thành hình cây súng, ở trên huyệt thái dương của hắn “Ầm” một tiếng, nã một phát súng. Triệu Thâm cau mày chửi nhỏ một câu “Không được hồ đồ”, liền bẻ tay cậu ra ôm lấy cậu, còn quát lớn những người trong nhà, chỉ trích bọn họ bỏ mặc Chu Duật Minh say rượu.
Chu Duật Minh nằm ở trong lồng ngực của hắn hai mắt nhìn vào không trung, mãi đến tận khi Triệu Thâm nói: “Dạ dày của em ấy không tốt, sau này đừng cho em ấy dính vào những thứ này.” Cậu mới tỉnh táo thêm một chút. Mỗi một lần Triệu Thâm đối với cậu thực hành việc quản chế nghiêm ngặt là lúc cậu càng đau dạ dày kịch liệt. Nhưng cậu cảm giác đau rất ít, so với đau dạ dày thì sinh hoạt bị trói buộc càng làm cậu thống khổ. Triệu Thâm dùng bạo lực hại cậu ở vào tình cảnh như thế, lại muốn lấy bạo lực đem tất cả những thứ này xoay chuyển, đối với điều này cậu chỉ cười lạnh mà chờ sự thay đổi. Nhưng tối nay cậu nhìn vào đôi mắt của Triệu Thâm bỗng nhiên cảm thấy giận hờn cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Đôi mắt của Triệu Thâm như làn gió lạnh như bầu trời tối om om trong ngày đông rất lương bạc thâm trầm một mảnh. Lúc hắn cúi đầu nhìn cậu lại như mây bị ánh trăng phá tan hiện ra ánh sao đầy trời. Những tản băng di động đều tan vỡ, vụn băng trong đêm đen đầy sao lập lòe phát ra những ánh sáng trong trẻo.
“Anh có biết hắn đối với anh và những người khác không giống nhau?” Chu Duật Minh nhớ tới câu nói của Bạch Ngạn. Hắn đối với cậu đặc biệt kém, có lúc cũng đặc biệt tốt, dù sao cũng chỉ muốn giữ chặt cậu. Trước khi quen biết Triệu Thâm, Chu Duật Minh chưa bao giờ biết lòng người có thể vi diệu và phức tạp như vậy.
Trong bồn tắm dần dần tràn lên sóng nước. Hơi nước bao phủ những hoa văn màu vàng như ẩn như hiện rất là xinh đẹp, như là hoa nở như là tảo biển ở dưới đáy nước. Chu Duật Minh nằm ở trong nước ấm, dòng nước ấm áp như hòa vào thân thể của cậu làm cậu sắp mất đi ý thức. Một cánh tay của Triệu Thâm đỡ sau lưng cậu, hắn bước vào nước tư thế tùy tính mà an nhàn, như là thai nhi ở trong tử cung của mẹ. Những giọt nước như những hạt thủy châu chảy dọc trên da thịt trắng noãn, lan tỏa khắp thân thể vẫn ưu mỹ căng mịn như trước. Chu Duật Minh chậm rãi lung lay, Triệu Thâm không chớp mắt theo dõi cậu, hai tay không tự chủ càng dán chặt vào da thịt ôn nhuyễn trắng mịn, như là cầm một cục xà phòng thơm, lưu hương không tiêu tan.
Chu Duật Minh nhắm mắt lại, lông mi ôn thuần dán vào hai má, như là đang ngủ. Triệu Thâm từ từ xoa mặt của cậu, sâu sắc hôn xuống. Nụ hôn của hắn nhanh chóng hung mãnh, như là sư tử nuốt sống con mồi. Bỗng nhiên Chu Duật Minh dùng sức giằng co, đôi môi tươi đẹp cắn vào bả vai Triệu Thâm. Cậu cắn gặm không phải muốn phát tiết bất kỳ tâm tình gì, cũng chỉ đơn thuần cố chấp mà cắn xuống, như muốn xé rách người đàn ông mà cậu vĩnh viễn vô pháp khống chế.
“Làm gì? Tại sao lại phát điên?” Triệu Thâm bị đau, đến nửa ngày mới chế phục được cậu, vừa muốn răn dạy thì nhìn thấy cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên khóe miệng của cậu chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, khóe mắt cũng chảy ra một dòng nước mắt, đỏ trắng giao hòa chảy xuống làm gương mặt xinh đẹp phảng phất như một pho tượng sáp, không hề tức giận, bởi không có linh hồn, cho nên biểu tình thủy chung không biết là khóc hay là chế nhạo. Trong lòng Triệu Thâm tự dưng chợt động, cũng quên mất hưng binh vấn tội, cũng quên thương tổn trên vai mình, hắn chỉ hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Chu Duật Minh lăng lăng nhìn hắn. Mái tóc của hắn ướt đẫm dán sát ở trên trán làm khuôn mặt như nhỏ đi mấy phần, giống như bộ dáng năm đó trong lần đầu gặp gỡ, đã thu hồi một thân gai. Thoạt nhìn hắn như rất cần một lồng ngực để dựa vào, cần nói ra hết tất cả, nhưng cuối cùng hắn không hề nói gì, chỉ ở trong nước ôm đầu vùi vào giữa hai đầu gối.
Uống rượu rồi quậy một trận xong Chu Duật Minh đi ngủ. Kỳ thực một buổi tối cậu ngủ không được yên ổn, cứ nửa tỉnh nửa mê giãy dụa. Nhưng nếu cậu đã quyết định chủ ý đem tất cả những thứ này quy tội cho việc say rượu thất thố thì sẽ không biểu hiện ra nữa điểm dị thường. Cậu biết Triệu Thâm cũng đồng dạng một đêm chưa chợp mắt, có lúc ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu ngủ, có lúc đi ra ngoài một lúc, khi trở về mang theo cảm giác mát mẻ cùng mùi hương cafe nhàn nhạt.
Không như mọi người bên ngoài dự đoán Triệu Thâm rất ít dính đến rượu và thuốc lá. Những thứ đồ này đối với hắn không khác gì với ma tuý, làm liên lụy đến mình cũng không có ý hồi tưởng ký ức. Cho nên bây giờ hắn tình nguyện lựa chọn cà phê, ít nhất lúc hắn thanh tỉnh còn có thể tao nhã. Có lẽ chính vì loại cố chấp này nên cho dù thân hắn ở trong trường hợp náo động mê say thanh sắc cỡ nào cũng hiện ra vẻ tự nhiên khó hoà hợp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Triệu Thâm tạm biệt Chu Duật Minh thần sắc hai người đều như lúc bình thường. Trước khi ra ngoài Triệu Thâm ôm vai Chu Duật Minh vai, do dự, cuối cùng vẫn ấn một nụ hôn mềm mại ngây ngô trên trán cậu. Trước khi đôi môi chạm được vào da thịt Triệu Thâm nhắm hai mắt lại, lông mi đen rậm rạp của hắn rung động buông xuống, như trong con chim bị nhốt trong lồng phí công đập cánh, cuối cùng giống như chấp nhận số mệnh mà hạ xuống.
Bạch Ngạn được Triệu Khuyết kêu đến khuyên nhủ dụ dỗ muốn cậu giúp đỡ trong ứng ngoài hợp làm gián điệp thương mại cho Triệu Khuyết, như một cây đinh dài đâm sâu vào tận trái tim Triệu Thâm. Chu Duật Minh nghe xong cảm thấy rất hoang đường, cậu nhàn nhạt cười rồi hỏi: “Các người có phải quá coi trọng tôi hay không?”
“Không” Bạch Ngạn nói. Hắn đưa mắt liếc nhìn Chu Duật Minh một cái, đôi mắt được trang điểm đậm như bao bọc con ngươi màu trà, làm cho ánh mắt của hắn trở nên mỏng manh, xanh biếc lạnh lùng. Bạch Ngạn nói: “Hắn đối với anh không giống những người khác. Chuyện anh có thể làm được người khác không ai làm được.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật rất bình thường, nhẹ nhàng như những giọt mưa mùa đông vỡ tung trên mái ngói, nhưng những lời ấy lại như một tiếng sét đập vào tim Chu Duật Minh. Có vài chi tiết lúc ẩn lúc hiện làm cậu hiểu được nhưng tuyệt đối không thể làm rõ. Không làm rõ, cậu còn có thể trắng đen rõ ràng mà hận, nhưng một khi mọi việc rõ ràng quan hệ của bọn họ vốn đã mập mờ lại càng thêm dây dưa không rõ. Cậu không thể tiến vào, rút lui lui cũng không được.
Bạch Ngạn thu hồi ánh mắt sắc bén, mỉm cười hỏi cậu: “Không muốn sao? Đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Bỏ lỡ, chỉ sợ sau này càng khó trốn thoát hơn. Hay là anh nguyện ý ở bên cạnh hắn, cứ không minh bạch như vậy mà sống hết đời?”
“Lẽ nào anh yêu hắn hay sao?”
Hắn còn chưa nói hết, liền bị tiếng nói sắc bén của cô gái miễn cưỡng cắt đứt: “Đừng nói anh của em như vậy anh. Anh của em đã chạy trốn rất nhiều lần, chỉ là…” Chu Ảnh Lộ lắc đầu, trong mắt mang theo một chút bi thương. Cô nhìn Chu Duật Minh, Chu Duật Minh lại không nhìn ai, nét mặt cô bởi vì cụt hứng mà trở nên chật vật, như mất hồn rơi phách, thần sắc không biết nên làm sao thu xếp.
Tiếng than của cô đột nhiên cũng rơi xuống. Chu Ảnh Lộ bỗng nhiên không còn sức lực, cô nhớ lúc trước Chu Duật Minh lừa cô nói mình và Triệu Thâm ở cùng một chỗ, cô không hiểu gì cả nên càng thêm phẫn nộ, không hiểu vì sao Chu Duật Minh lại bỏ Thư Vân Kỳ nhảy vào ngực của người khác. Cô không tiếp thu bọn họ, nhưng Chu Duật Minh lại thở phào nhẹ nhõm, từ đây quan hệ giữa hai anh em càng thêm ngăn cách.
Từ khi cô biết được chân tướng tới nay, cô cho là anh mình trước sau kiên quyết không đi là vì bảo vệ mình, không muốn để cho mình bị liên lụy, sợ mình chịu ảnh hưởng thị phi bên trong tình cảm của bọn họ. Nhưng ở giây phút này, cô nhìn khuôn mặt không có chút hồng hào và đôi mắt yếu đuối của anh mình bỗng nhiên không có cách nào tiếp tục kiên trì sự tín nhiệm mỏng như tuyết mùa xuân nữa.
“Anh, anh làm sao có khả năng yêu hắn? Anh một lòng muốn rời đi đúng không?” Cô nắm chặt cánh tay của Chu Duật Minh. Chu Duật Minh nhìn kỹ em gái không chỉ có trang phục thời thượng hào hoa phú quý hơn xưa rất nhiều, móng tay còn được chỉnh sửa rất đẹp, móng tay dài rất cứng bấm vào làm cho cậu đau đớn.
“Anh. Anh theo chúng em đi, mình cùng đứng chung một chỗ đi?”
“Chúng ta?” Chu Duật Minh nói nhỏ một tiếng. Trong lòng Chu Ảnh Lộ đang bị hoài nghi từng bước xâm chiếm, không lưu ý trong giọng nói của cậu có thêm vài phần trào phúng, chỉ theo bản năng lung lay cánh tay của cậu. Đây là động tác của một cô bé con nhưng cô không còn là trẻ con. Chu Duật Minh cảm thấy cánh tay của mình nặng trình trịch, như cánh chim bị chôn vào trong đầm lầy, muốn tránh thoát nhưng chỉ làm dính thêm nhiều bùn, càng lún càng sâu.
“Nhị thiếu là người có năng lực có quyết đoán, còn có cha chống đỡ, y nhất định có thể thắng được Triệu Thâm. Anh vẫn tiếp tục hao tổn như thế cùng Triệu Thâm đến lúc đó chỉ có thể bị hắn liên lụy…”
Chiêu thức Triệu Khuyết sử dụng với cậu có thể nói là vừa đấm vừa xoa, một nửa cho đường một nửa là dao. Vừa có cưỡng bức, lại có khuyến dụ. Bạch Ngạn không nhanh không chậm đe dọa cậu, em gái của cậu thì lại liều mạng miêu tả tương lai tốt đẹp khi nhận lời của Triệu Khuyết. Nhưng trong lòng Chu Duật Minh cực kỳ rõ ràng, người bình thường tranh ăn với hổ thì chỉ có nộp mạng.
Chu Duật Minh gạt tay Chu Ảnh Lộ ra, xoay người lạnh lùng hạ lệnh cho cô: “Anh vẫn muốn suy nghĩ thêm một chút nữa. Trước tiên em nên cùng anh đi về thôi.”
“Trở về? Trở về nơi đó?” Chu Ảnh Lộ vừa nghe, vành mắt liền đỏ hơn một nửa: “Anh muốn em về chỗ anh và tên kia. Tên biến thái kia đang ở nơi đó? Nếu anh muốn em cũng bị nhốt như anh tại sao còn phải đưa em đi?”
Chu Duật Minh cứng đờ, sau một hồi mới từ cắn chặt hàm răng cố phun ra mấy chữ: “Anh thật tâm muốn đưa em rời xa chỗ này, rời xa những việc này, không phải đưa em đến nơi của Triệu Khuyết.”
Chu Ảnh Lộ sửng sốt, cô oan ức, nhưng càng tức giận hơn. Trong lúc cô không biết chuyện, anh của cô qua loa mà quyết định cả đời của bọn họ. Cô muốn bù đắp, muốn giúp anh mình trả thù người đàn ông cần phải bị trả thù kia, nhưng anh của cô cũng không cảm kích. Cô vừa muốn mở miệng, âm thanh ôn hòa của Bạch Ngạn lại chen vào: “Chúng ta hà tất bảo trì thành kiến với Triệu thiếu như vậy?”
Khuôn mặt hắn tựa hồ có hai tầng trang sức, một tầng trang điểm, một tầng mặt nạ. Chu Duật Minh nhìn nụ cười hoàn mỹ của Bạch Ngạn phảng phất giống như đang quảng cáo một chương trình ở trên TV, cuối cùng cậu đã rõ ràng: Cậu bé thích cười cả ngày đuổi theo phía sau mình đã biến mất.
“Không phải tôi đối với y có thành kiến. Chỉ là anh em họ có tranh chấp gì đó thì có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại. Nếu như có tâm tư đối phó với Triệu Thâm tại sao không dùng những thủ đoạn trên thương trường? Lẽ nào Triệu tiên sinh không có tự tin, cảm thấy trên chính sự không thắng được anh trai của mình?”
Triệu Khuyết là con riêng, từ nhỏ sinh hoạt trong tam giáo cửu lưu, còn Triệu Thâm từ nhỏ tiếp thu giáo dục tinh anh tuyệt nhiên bất đồng. Cho dù sau đó cuộc đời Triệu Khuyết thay đổi giữa chừng, sau khi nhận tổ quy tông có một quãng thời gian rất dài cũng chỉ là một cây đao ẩn trong bóng tối của Triệu gia, xử lý những việc không thể lộ ra ngoài. Vòng xã giao của Triệu Thâm y không vào được, tất cả mọi người châm biếm y “Không ra gì”, đây chính là nỗi đau khổ riêng của Triệu Khuyết.
Quả nhiên Bạch Ngạn vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi, nửa ngày mới trúc trắc nói: “Đó là bởi vì nhị thiếu không dự định buông tha hắn, bất kể là một điểm nhỏ nào cũng không dự định buông tha… Hắn không phải yêu anh sao? Nhị thiếu nói nhất định muốn nhìn thấy cảnh hắn bị chúng bạn xa lánh.”
Ở một góc không người nhìn thấy, tay Bạch Ngạn nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt mềm nơi lòng bàn tay, da thịt trở nên đỏ như máu. Nhưng cái đau này làm cho hắn tỉnh táo, làm cho hắn có thể duy trì biểu tình lạnh lùng tàn nhẫn.
Trên đường trở về, Chu Duật Minh tận lực biểu hiện thần sắc như bình thường, không cho người bên cạnh nhìn ra đầu mối. Đột nhiên cậu nhận ra Triệu Thâm đối với cậu rất khẩn trương, đại để cũng liên quan đến hành động của Triệu Khuyết đã càng ngày càng hung hăng ngang ngược. Hắn phí hết tâm tư phòng nhiều người như vậy nhưng không có phòng Bạch Ngạn. Chu Duật Minh cúi đầu, cậu nghĩ giữa hai người này e rằng sẽ tự có hiểu ngầm. Dễ tin nhất là những lời nói bên gối, nếu như Triệu Thâm biết tân hoan của hắn khuyên nhủ cậu nhằm gây xích mích ly gián, thì lập trường của hắn sẽ ra sao?
Chờ đến khi Triệu Thâm biết Bạch Ngạn là người do em trai mà hắn nghiến răng thống hận sắp xếp ở bên cạnh hắn nằm vùng, những lời nói thái độ ôn nhu cũng chỉ là làm bộ làm tịch, hắn sẽ làm ra vẻ mặt gì?
Trong đầu Chu Duật Minh một mảnh hỗn độn. Cậu cảm thấy mình chôn thân trong dòng nước xoáy hắc ám, không tìm được không khí, nắm bắt không được ánh sáng. Bạch Ngạn bức cậu đến vách đá cheo leo, tiếp tục giả vờ từ bi nở nụ cười, dặn dò cậu: “Sau này anh Chu có việc phiền phức, em sẽ tìm đến anh.”
Trước khi đi, Chu Ảnh Lộ mạnh mẽ ấn mũ xuống, cuối cùng quay đầu nhìn anh mình một cái. Đôi lông mày thon nhỏ tú lệ chặt chẽ nhíu lại, cơ hồ không nhìn ra diện mạo thật sự. Cô giận hờn lên tiếng, âm thanh kéo dài run rẩy: “Anh nên suy nghĩ cho ba mẹ đi. Nếu như ba mẹ vẫn còn nhất định không muốn nhìn thấy anh sống khuất nhục như vậy.”
Câu nói này như một bạt tai giáng vào mặt, Chu Duật Minh nghĩ, đây là tự tôn còn sót lại và lương tâm mượn cánh tay em gái cậu tát một cái làm cậu đau đớn. Người thế gian không thể lay động thước đo đạo đức, vạn thủy thiên sơn cũng luôn như thế.
Vừa về tới căn nhà hiện nay cậu tạm cư Chu Duật Minh liền rút vào trong phòng đóng cửa lại. Cánh cửa gỗ rất kín và dày màu cà phê đậm điềm nhiên yên tỉnh ấm áp, phảng phất có thể ngăn trở hết tất cả tầm mắt lạnh lùng của ngoại giới. Chu Duật Minh cuộn tròn ở trên giường, đệm chăn như nhung vũ nhẹ phẩy trên mặt của cậu. Đệm chăn hàng đêm cậu đều thay đổi, đây là quy củ. Cậu sợ sệt khi ngửi thấy khí vị của người đàn ông khác. Nhưng hôm nay ôm lấy đệm chăn mới sạch sẽ lần đầu tiên cậu hoài niệm mùi hương thoang thoảng và nhiệt độ của người ban đêm còn quấn lấy mình. Lúc này khí tức đó chậm rãi kéo tới, bất động thanh sắc xâm lấn, làm cho lỗ chân lông của cậu cũng hoàn toàn thư giãn.
Chu Duật Minh lảo đảo chạy đi lấy rượu mà Triệu Thâm dự trữ. Cậu uống một cách gấp gáp, một ly rồi đến một ly, một chai rồi đến một chai, khí thế hùng hổ, từng chai rượu vỡ nát ở dưới chân. Rượu càng uống càng lạnh, nhưng có thể làm say lòng người. Cậu uống đến mờ hai mắt, phong cảnh thế gian không thấy rõ. Không nhìn được ngũ sắc, không phân biệt ngũ vị, hỗn độn nhưng yên tâm thoải mái.
Lúc Triệu Thâm đi vào phòng ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn cậu thì Chu Duật Minh không còn nhận ra hắn là ai. Khuôn mặt này quá quen thuộc, tính kích thích và sức ảnh hưởng còn mạnh hơn cả men rượu, làm cho cậu vừa nhìn thì đầu óc và trái tim cùng phát trướng. Chu Duật Minh giật giật giơ tay lên làm thành hình cây súng, ở trên huyệt thái dương của hắn “Ầm” một tiếng, nã một phát súng. Triệu Thâm cau mày chửi nhỏ một câu “Không được hồ đồ”, liền bẻ tay cậu ra ôm lấy cậu, còn quát lớn những người trong nhà, chỉ trích bọn họ bỏ mặc Chu Duật Minh say rượu.
Chu Duật Minh nằm ở trong lồng ngực của hắn hai mắt nhìn vào không trung, mãi đến tận khi Triệu Thâm nói: “Dạ dày của em ấy không tốt, sau này đừng cho em ấy dính vào những thứ này.” Cậu mới tỉnh táo thêm một chút. Mỗi một lần Triệu Thâm đối với cậu thực hành việc quản chế nghiêm ngặt là lúc cậu càng đau dạ dày kịch liệt. Nhưng cậu cảm giác đau rất ít, so với đau dạ dày thì sinh hoạt bị trói buộc càng làm cậu thống khổ. Triệu Thâm dùng bạo lực hại cậu ở vào tình cảnh như thế, lại muốn lấy bạo lực đem tất cả những thứ này xoay chuyển, đối với điều này cậu chỉ cười lạnh mà chờ sự thay đổi. Nhưng tối nay cậu nhìn vào đôi mắt của Triệu Thâm bỗng nhiên cảm thấy giận hờn cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Đôi mắt của Triệu Thâm như làn gió lạnh như bầu trời tối om om trong ngày đông rất lương bạc thâm trầm một mảnh. Lúc hắn cúi đầu nhìn cậu lại như mây bị ánh trăng phá tan hiện ra ánh sao đầy trời. Những tản băng di động đều tan vỡ, vụn băng trong đêm đen đầy sao lập lòe phát ra những ánh sáng trong trẻo.
“Anh có biết hắn đối với anh và những người khác không giống nhau?” Chu Duật Minh nhớ tới câu nói của Bạch Ngạn. Hắn đối với cậu đặc biệt kém, có lúc cũng đặc biệt tốt, dù sao cũng chỉ muốn giữ chặt cậu. Trước khi quen biết Triệu Thâm, Chu Duật Minh chưa bao giờ biết lòng người có thể vi diệu và phức tạp như vậy.
Trong bồn tắm dần dần tràn lên sóng nước. Hơi nước bao phủ những hoa văn màu vàng như ẩn như hiện rất là xinh đẹp, như là hoa nở như là tảo biển ở dưới đáy nước. Chu Duật Minh nằm ở trong nước ấm, dòng nước ấm áp như hòa vào thân thể của cậu làm cậu sắp mất đi ý thức. Một cánh tay của Triệu Thâm đỡ sau lưng cậu, hắn bước vào nước tư thế tùy tính mà an nhàn, như là thai nhi ở trong tử cung của mẹ. Những giọt nước như những hạt thủy châu chảy dọc trên da thịt trắng noãn, lan tỏa khắp thân thể vẫn ưu mỹ căng mịn như trước. Chu Duật Minh chậm rãi lung lay, Triệu Thâm không chớp mắt theo dõi cậu, hai tay không tự chủ càng dán chặt vào da thịt ôn nhuyễn trắng mịn, như là cầm một cục xà phòng thơm, lưu hương không tiêu tan.
Chu Duật Minh nhắm mắt lại, lông mi ôn thuần dán vào hai má, như là đang ngủ. Triệu Thâm từ từ xoa mặt của cậu, sâu sắc hôn xuống. Nụ hôn của hắn nhanh chóng hung mãnh, như là sư tử nuốt sống con mồi. Bỗng nhiên Chu Duật Minh dùng sức giằng co, đôi môi tươi đẹp cắn vào bả vai Triệu Thâm. Cậu cắn gặm không phải muốn phát tiết bất kỳ tâm tình gì, cũng chỉ đơn thuần cố chấp mà cắn xuống, như muốn xé rách người đàn ông mà cậu vĩnh viễn vô pháp khống chế.
“Làm gì? Tại sao lại phát điên?” Triệu Thâm bị đau, đến nửa ngày mới chế phục được cậu, vừa muốn răn dạy thì nhìn thấy cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên khóe miệng của cậu chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, khóe mắt cũng chảy ra một dòng nước mắt, đỏ trắng giao hòa chảy xuống làm gương mặt xinh đẹp phảng phất như một pho tượng sáp, không hề tức giận, bởi không có linh hồn, cho nên biểu tình thủy chung không biết là khóc hay là chế nhạo. Trong lòng Triệu Thâm tự dưng chợt động, cũng quên mất hưng binh vấn tội, cũng quên thương tổn trên vai mình, hắn chỉ hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Chu Duật Minh lăng lăng nhìn hắn. Mái tóc của hắn ướt đẫm dán sát ở trên trán làm khuôn mặt như nhỏ đi mấy phần, giống như bộ dáng năm đó trong lần đầu gặp gỡ, đã thu hồi một thân gai. Thoạt nhìn hắn như rất cần một lồng ngực để dựa vào, cần nói ra hết tất cả, nhưng cuối cùng hắn không hề nói gì, chỉ ở trong nước ôm đầu vùi vào giữa hai đầu gối.
Uống rượu rồi quậy một trận xong Chu Duật Minh đi ngủ. Kỳ thực một buổi tối cậu ngủ không được yên ổn, cứ nửa tỉnh nửa mê giãy dụa. Nhưng nếu cậu đã quyết định chủ ý đem tất cả những thứ này quy tội cho việc say rượu thất thố thì sẽ không biểu hiện ra nữa điểm dị thường. Cậu biết Triệu Thâm cũng đồng dạng một đêm chưa chợp mắt, có lúc ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu ngủ, có lúc đi ra ngoài một lúc, khi trở về mang theo cảm giác mát mẻ cùng mùi hương cafe nhàn nhạt.
Không như mọi người bên ngoài dự đoán Triệu Thâm rất ít dính đến rượu và thuốc lá. Những thứ đồ này đối với hắn không khác gì với ma tuý, làm liên lụy đến mình cũng không có ý hồi tưởng ký ức. Cho nên bây giờ hắn tình nguyện lựa chọn cà phê, ít nhất lúc hắn thanh tỉnh còn có thể tao nhã. Có lẽ chính vì loại cố chấp này nên cho dù thân hắn ở trong trường hợp náo động mê say thanh sắc cỡ nào cũng hiện ra vẻ tự nhiên khó hoà hợp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Triệu Thâm tạm biệt Chu Duật Minh thần sắc hai người đều như lúc bình thường. Trước khi ra ngoài Triệu Thâm ôm vai Chu Duật Minh vai, do dự, cuối cùng vẫn ấn một nụ hôn mềm mại ngây ngô trên trán cậu. Trước khi đôi môi chạm được vào da thịt Triệu Thâm nhắm hai mắt lại, lông mi đen rậm rạp của hắn rung động buông xuống, như trong con chim bị nhốt trong lồng phí công đập cánh, cuối cùng giống như chấp nhận số mệnh mà hạ xuống.