Triệu Thâm mất công tốn sức một chút gỡ cách tay chống đỡ lan can của cậu ra, nắm chặt lấy tay của cậu. Bước chân của Chu Duật Minh phù phiếm vô lực, Triệu Thâm đỡ cậu chậm rãi từng bước đi về phía trước. Hằng ngày Triệu Thâm ở trong phòng tập thể hình rèn luyện vào giờ khắc này rốt cục mới có đất dụng võ, trong làn khói dày đặc hắn vẫn đứng sừng sững không ngã. Chu Duật Minh cứu cô gái nhỏ đi cùng bọn họ, cô bé cũng không khóc không lộn xộn, giống như chiếc đuôi nhỏ theo thật sát phía sau bọn họ, dựa hết vào vị cứu tinh cuối cùng của mình.
Hỏa hoạn đã không thể áp chế. Xa xa nhìn thấy toàn là màu đỏ của lửa, ngọn lửa âm thầm từng chút nuốt chửng hết thảy, mãi đến tận khi tòa kiến trúc hoa lệ chỉ còn sót lại những khung thép trọc lốc san sát. Triệu Thâm dẫn theo cậu nằm rạp xuống đất mà đi, nhiều lần chân Chu Duật Minh như nhũn ra muốn té xuống đất đều là Triệu Thâm mạnh mẽ cầm lấy cánh tay cậu kéo lên. Chu Duật Minh cảm thấy cánh tay của Triệu Thâm hình như làm bằng sắt thép hoặc là xi măng đổ bêtông, so với tòa kiến trúc này còn ngoan cường hơn.
Hắn dẫn cậu đi tìm lối thoát hiểm lại phát hiện cửa không biết đã bị ai khóa. Triệu Thâm tức giận đến cả người phát run, rống lên một tiếng: “Đệt!” Hắn giơ tay một quyền đánh vào cửa kính, sắc mặt lạnh như băng. Cửa kính bị hắn đánh cho lắc lư, Triệu Thâm sững sờ một giây, rồi mới nhảy dựng lên tìm mảnh vỡ vật liệu xây dựng chạy đến đập cửa kính. Chu Duật Minh cũng học theo động tác của hắn. Trong đám cháy vô cùng vắng lặng chỉ có âm thanh phá cửa của bọn họ vang vọng, họ như giành giật từng giây mà thi chạy với ngọn lửa đang lan tràn.
Sau khi từ cửa thủy tinh vỡ bò ra ngoài trên tay và thân thể hai người đầy vết máu. Nhưng dù sao đã nhìn thấy ánh rạng đông. Chu Duật Minh cảm thấy khí lực từng giọt nhỏ trở lại thân thể mình, tay cậu cùng tay Triệu Thâm nắm lấy nhau, lần này là nâng đỡ lẫn nhau, đem khí lực của hai người hợp thành một.
Bò đến tầng thấp nhất thì những đội viên cứu hỏa cũng vội vã chạy tới. Chu Duật Minh đem cô bé gái kia giao cho bọn họ, còn mình vẫn như cũ nắm chặt tay Triệu Thâm không buông. Trái tim trì độn của cậu cảm nhận sự sợ hãi, sợ mình nhúc nhích sẽ làm cho hắn phiền lòng, hoảng hốt, hồi hộp. Có lẽ ở sau lưng cậu lửa vẫn cháy đỏ trong bóng tối, màu đỏ như trái tim cậu rỉ máu, vào giờ khắc này cậu vẫn có nhu cầu cần người bên cạnh.
Bọn họ chậm thật chậm đi ra khỏi đám cháy. Đâu đâu cũng có những người sống sót sau tai nạn đang ôm nhau khóc, nhưng thần sắc của hai người lại nhạt nhẽo, chỉ tay cầm tay. Hai cánh cửa mở ra ngoài, gió bỗng nhiên thổi lại đây, mát mẻ như mùa hè ở trong đình viện có dòng nước chảy qua những phiến đá. Ngọn gió ung dung thổi qua hai má, Chu Duật Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại, thoát lực mà ngã vào lòng Triệu Thâm. Triệu Thâm cũng ngã ngồi trên đá hoa cương dưới đất, hai cánh tay cẩn thận ôm thân thể đang run rẩy trong ngực mình.
“Xin lỗi, để em nằm một chút đi.” Chu Duật Minh thì thào nói, ý thức của cậu dần dần mơ hồ, linh hồn lại từng chút trở về thể xác ấm áp, cậu nói: “Thật rất có lỗi.”
T thành, một tòa kiến trúc lớn đột nhiên phát hỏa, thương vong nghiêm trọng. Sự kiện này cùng ngày liền gây nên sóng lớn trên truyền thông. Nguyên nhân hỏa hoạn là do một tiệm cơm thao tác trái quy tắc, nhưng chân chính đưa đến trận thảm kịch này là do quản lý của trung tâm thương mại không chuyên nghiệp. Còi báo động trục trặc, lối thoát hiểm không thông, chỉ huy sơ tán bất lực, cùng với bộ phận chuyên gia thiết kế đường ống có vấn đề, trong báo cáo những nguyên nhân này đều đổ cho người quản lý thất trách.
Đây là một hạng mục trọng điểm của thành phố lần đầu tiên giao công ty tư nhân gánh vác. Triệu Thâm cũng dựa vào quan hệ bên nhà ngoại mới bắt được cơ hội này. Tầng quan hệ này một khi bị người đâm thủng sẽ gặp phải vô cùng vô tận công kích. Triệu Thâm biết Triệu Khuyết nhất định sẽ dựa vào đó thực hiện mưu đồ lớn, đành phải tạm hoãn một loạt kế hoạch hợp tác với chính phủ.
Dư luận tấn công như lôi điện, hung ác như mãnh thú, Triệu Thâm vừa thở được đã bắt đầu ứng đối quan hệ xã hội, bận rộn không rãnh nhắm mắt. Chu Duật Minh bị thương nặng hơn hắn được hắn đưa đến bệnh viện an dưỡng. Lúc cáo biệt Triệu Thâm nắm thật chặt tay cậu, rũ mi mắt nói: “Anh giải quyết xong chuyện lại tới thăm em. Trước tiên em cứ an tâm nghỉ ngơi, có lời gì muốn nói với anh tới khi đó tiếp tục nói.”
Cậu muốn nói lại thôi, đôi môi vừa hé mở rồi lại đem than thở nuốt trở vào. Gió nhè nhẹ thổi vào gương mặt Chu Duật Minh như là lúc cậu ở trong lòng Triệu Thâm nghe thoảng mùi hương của mái tóc. Triệu Thâm trước khi đi còn nói thêm một câu: “Có chuyện gì, anh đều có thể giúp em chia sẻ.”
Chu Duật Minh ở trên giường bệnh lặng lẽ xoay mặt, im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng của hắn. Trên mặt trên người của hắn đều có vết thương ngoài da, vô số những vết thương nhỏ chi chít, hắn chỉ xử lý qua loa liền muốn mặc giáp che thương tổn tiếp tục đi đến chiến trường với những bụi gai khắp nơi, tiếp tục cứu một trận hỏa hoạn hung hiểm vô tình khác.
Hắn có thể thay Chu Duật Minh chia sẻ, mà trọng trách trên vai hắn Chu Duật Minh lại không giúp gì được. Chu Duật Minh nhắm mắt lại, thở dài một hơi, nghĩ thầm, lần này rốt cục cậu cũng thua thiệt Triệu Thâm một lần, món nợ này cậu không trả nổi.
Chuyện lo sợ từ trước tới nay chung quy cũng đã xảy ra. Lại như sự chuyển mùa không thể cứu vãn thay đổi, băng tuyết bên ngoài cửa sổ rồi cũng có một ngày tan chảy… Từ khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào cửa sổ đóng chặt thì cậu bắt đầu có cảm giác như vậy. Chỉ là nước bị đông lạnh tạo thành băng tuyết khi mùa xuân về thì đi nơi đâu?
——
Triệu Thâm ôm theo lửa giận trở lại, lôi lệ phong hành mà chỉnh đốn công ty, đem những hiềm nghi liên quan đến các nhân viên quan trọng đều nhất nhất loại bỏ. Chuyện này nghi điểm tầng tầng, nhưng thực tại thì thiên y vô phùng, dù lực lượng cảnh sát có hoài nghi là cố ý phóng hỏa nhưng cũng tìm không ra chứng cứ. Trong lòng Triệu Thâm kìm nén một cơn tức giận không thoát ra được, chỉ có phát tiết bằng cách hết sức tranh đấu với Triệu Khuyết. Con sói bị thương càng trở nên hung mãnh, hai người bọn họ một người thương tích khắp người, một người thân hãm trong tuyệt cảnh, khi tranh đấu tất nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, một chút đường lui cũng không để lại.
Lúc có mặt trước giới truyền thông Triệu Thâm cố ý phô bày những vết thương không hề che giấu. Hắn biết rõ mánh lới mà giới truyền thông theo đuổi, tổng tài tự mình cứu hoả có sức hấp dẫn như thế nào. Đúng như dự đoán, gương mặt tuấn mỹ với đầy rẫy vết thương của hắn chính là thời cơ tốt nhất giải quyết nguy cơ quan hệ xã hội.
Sau đó đã xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn. Cô bé được Chu Duật Minh cứu ở vào thời điểm hắn tạ lỗi nhận ra hắn, khóc lóc cảm ơn hắn đã cứu mạng. Người nhà của cô bé đã vây quanh hắn thiên ân vạn tạ, những ánh đèn flash của phóng viên hiện trường đùng đùng đùng đùng không ngớt mà chớp tắt. Những lời Triệu Thâm chuẩn bị tỉ mỉ ứng phó đều chặn ở trong cổ họng không nói ra được, nước mắt của cô bé làm hắn kinh tâm hơn những ánh đèn flash của camera, máy ảnh. Chưa bao giờ hắn được một người nhìn chăm chú như vậy, con người như hắn nguyên lai cũng có một ngày được người khác cảm tạ.
Hắn biết những lời ca tụng này nguyên bản đều thuộc về Chu Duật Minh. Chu Duật Minh tốt như vậy lấy lời nói này hình dung đều không quá phận, mà hắn chỉ không cẩn thận dính một chút hào quang khi ở bên cạnh cậu. Chu Duật Minh mới thật là người muốn cứu cô bé kia, Triệu Thâm chỉ muốn nỗ lực làm cho cậu cao hứng.
Lúc trở về đem những chuyện này nói cho cậu biết, nhất định cậu sẽ vui vẻ. Triệu Thâm âm thầm nghĩ, lộ ra nụ cười duy nhất trong ngày hôm nay.
Trong phòng bệnh ánh đèn được hạn chế ở mức tối đa, Chu Duật Minh mạnh mẽ nhắm đôi mắt lại, một lần nữa mở mắt ra lại mang theo một nụ cười bi thảm. Cậu hỏi Triệu Thâm: “Anh tin tưởng tôi không?”
“Chỉ cần em nói, anh sẽ tin.” Triệu Thâm đứng ở đầu giường nhìn thân hình mỏng manh của cậu không nhịn được thay cậu đắp chăn. Thanh âm của hắn trầm thấp ở bên trong phòng bệnh từng vòng vang vọng:” Kỳ thực khi em nói dối, liếc mắt liền nhìn thấy rất rõ ràng.”
Thì ra Triệu Thâm cũng không phải hoàn toàn không hiểu cậu. Hai vai Chu Duật Minh hơi chấn động, một cảm giác an lòng vững vàng rơi xuống, như rơi vào cục bông mềm mại, giống như trong thân thể bỗng nhiên có trọng tâm.
“Là Bạch Ngạn” cậu nhẹ giọng nói: “Là hắn lừa tôi, anh tin không?”
Sắc mặt Triệu Thâm đột nhiên biến đổi, đáy mắt của hắn dâng lên mây đen cuồn cuộn như ngày hè chuẩn bị đổ mưa, sau đó sắc mặt lại bỗng nhiên chuyển trắng. Hắn không thể tin lập lại một lần: “Là Bạch Ngạn?” Lúc này trong lòng lại nhớ đến ngày đầu tiên gặp lại Bạch Ngạn, đó là hoa hạ thiếu niên mi thanh mục tú, kéo lên quần áo không vừa vặn lộ ra tay chân thon dài trắng trẻo, như một chồi non mới nhú.
Chu Duật Minh lẩm bẩm nói: “Tin tôi.”
Cậu bắt đầu tự thuật những hành động Bạch Ngạn đối với mình, cưỡng bức dụ dỗ, hai mặt, hãm cậu vào chỗ chết. Ngữ khí của cậu gần như tê dại, chỉ có cậu mới phát giác mình sợ hãi, nguyên lai cậu đối với con người phản bội này đã hận thấu xương.
Triệu Thâm nghe xong cũng im lặng một hồi, sau đó khi mở miệng trong cổ họng phảng phất như bị hòn đá nặng ngàn cân đè lên: “Không nghĩ tới thì ra hắn là người như vậy… tại sao hắn phải dồn em vào đường chết?”
“Tôi cũng không hiểu, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn.” Chu Duật Minh mỏi mệt nói: “Anh muốn tôi giải thích động cơ của hắn tôi cũng không có cách nào. Nhưng những việc này đích đích xác xác đều là do hắn ban tặng.”
Triệu Thâm bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cậu, đem đầu cậu ấn tới trước ngực mình, gấp gáp như muốn đánh gãy suy nghĩ của cậu, không muốn tiếp tục thấy vẻ mặt như thế của cậu: “Đương nhiên là anh tin em, không quản hắn suy nghĩ gì, vì cái gì, chỉ cần hắn hại em thì tội không thể đặc xá.”
Chu Duật Minh ở trong lồng ngực của hắn nhắm mắt lại, buồn ngủ mông lung ở trong đầu lởn vởn. Từ lâu cậu đã quen ngủ giường đôi, bởi vì khi Triệu Thâm trở về thường đánh thức cậu, sau đó nếu không phải hai người nằm cùng nhau thì cậu ngủ không yên. Ngày hôm qua trong căn phòng bệnh rộng rãi trống trải này chỉ có một mình cậu nằm trằn trọc trở mình, bây giờ mới ở trong lồng ngực quen thuộc này tìm về nhiệt độ ngọt ngào quen thuộc.
“Xin anh nhất định phải cứu giúp em gái tôi, tôi sẽ không cho phép nó tiếp tục đối nghịch với anh. Xin anh tha thứ cho nó…”
Chu Duật Minh biết hắn sẽ làm gì, lại tin tưởng người này nhất định sẽ đứng về phía mình. Có lẽ Bạch Ngạn đã đi nhầm một nước cờ, nhưng ngay cả cậu cũng vừa mới vững tin mình đối với Triệu Thâm quan trọng như thế nào. Đó là một người có thể nhảy vào đám cháy vì cậu.
Triệu Thâm nhẹ nhàng xoa tóc của cậu, ôn nhu nhận lời: “Anh đồng ý với em, anh sẽ vì em làm được.”
—-
Trong căn phòng tối đen Bạch Ngạn cụt hứng nằm trên mặt đất. Drap trải giường, chăn, gối như đổ sụp đè ở trên người hắn, tản ra mùi ẩm mốc. Hắn không dám bật đèn, nằm ở trong phòng đóng kín, bật đèn hắn sẽ sợ, thống khổ, nhưng mà khi tắt đèn, hắn sẽ từ từ mà mốc meo.
Hắn không có dũng khí suy nghĩ, cái gì cũng không muốn làm. Từ khi biết được Chu Duật Minh bình yên vô sự bắt đầu từ giờ khắc đó hắn đã lâm vào tuyệt vọng. Hắn muốn đánh cược một phen nhưng trời cao không cho hắn thắng. Khi bước vào cuộc chơi hắn luôn tính toán cẩn thận như đi trên băng mỏng, tuy nhiên tất cả chỉ là dã tràng xe cát. Nguyên bản Bạch Ngạn cắn răng không chịu thua, nhưng khi nhìn Triệu Thâm trong trận hỏa hoạn cùng Chu Duật Minh giúp đỡ lẫn nhau đi ra, hắn liền biết mình thua thất bại thảm hại.
Triệu Khuyết gọi điện thoại cho hắn, chửi bới hắn, nói móc hắn. Nhưng hắn thậm chí không có khí lực nhẫn nhục ưỡn mặt lấy lòng.
Bạch Ngạn làm một chuyện cuối cùng, chính là để cho A Phong lừa Chu Ảnh Lộ đi cùng hắn vào địa bàn thế lực của Triệu Khuyết để hắn có thể dễ dàng khống chế cô. Sau đó hắn liền trở về căn phòng mốc meo này, tùy ý làm cho mình trở thành một vật thể không có sự sống, vùi lấp dần dần sức sống.
Hắn vốn nên đào tẩu, nhưng hắn không đi. Hắn vẫn luôn nằm ở đây, đợi chờ giờ phút thẩm phán vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài căn phòng chiếu vào, bên trong vầng sáng có một khuôn mặt quen thuộc, sáng sủa rực rỡ chói lọi. Bạch Ngạn che mặt trầm thấp mà cười rộ lên, tiếng chuông tận thế của thẩm phán ở bên tai hắn đã gõ vang.
Hỏa hoạn đã không thể áp chế. Xa xa nhìn thấy toàn là màu đỏ của lửa, ngọn lửa âm thầm từng chút nuốt chửng hết thảy, mãi đến tận khi tòa kiến trúc hoa lệ chỉ còn sót lại những khung thép trọc lốc san sát. Triệu Thâm dẫn theo cậu nằm rạp xuống đất mà đi, nhiều lần chân Chu Duật Minh như nhũn ra muốn té xuống đất đều là Triệu Thâm mạnh mẽ cầm lấy cánh tay cậu kéo lên. Chu Duật Minh cảm thấy cánh tay của Triệu Thâm hình như làm bằng sắt thép hoặc là xi măng đổ bêtông, so với tòa kiến trúc này còn ngoan cường hơn.
Hắn dẫn cậu đi tìm lối thoát hiểm lại phát hiện cửa không biết đã bị ai khóa. Triệu Thâm tức giận đến cả người phát run, rống lên một tiếng: “Đệt!” Hắn giơ tay một quyền đánh vào cửa kính, sắc mặt lạnh như băng. Cửa kính bị hắn đánh cho lắc lư, Triệu Thâm sững sờ một giây, rồi mới nhảy dựng lên tìm mảnh vỡ vật liệu xây dựng chạy đến đập cửa kính. Chu Duật Minh cũng học theo động tác của hắn. Trong đám cháy vô cùng vắng lặng chỉ có âm thanh phá cửa của bọn họ vang vọng, họ như giành giật từng giây mà thi chạy với ngọn lửa đang lan tràn.
Sau khi từ cửa thủy tinh vỡ bò ra ngoài trên tay và thân thể hai người đầy vết máu. Nhưng dù sao đã nhìn thấy ánh rạng đông. Chu Duật Minh cảm thấy khí lực từng giọt nhỏ trở lại thân thể mình, tay cậu cùng tay Triệu Thâm nắm lấy nhau, lần này là nâng đỡ lẫn nhau, đem khí lực của hai người hợp thành một.
Bò đến tầng thấp nhất thì những đội viên cứu hỏa cũng vội vã chạy tới. Chu Duật Minh đem cô bé gái kia giao cho bọn họ, còn mình vẫn như cũ nắm chặt tay Triệu Thâm không buông. Trái tim trì độn của cậu cảm nhận sự sợ hãi, sợ mình nhúc nhích sẽ làm cho hắn phiền lòng, hoảng hốt, hồi hộp. Có lẽ ở sau lưng cậu lửa vẫn cháy đỏ trong bóng tối, màu đỏ như trái tim cậu rỉ máu, vào giờ khắc này cậu vẫn có nhu cầu cần người bên cạnh.
Bọn họ chậm thật chậm đi ra khỏi đám cháy. Đâu đâu cũng có những người sống sót sau tai nạn đang ôm nhau khóc, nhưng thần sắc của hai người lại nhạt nhẽo, chỉ tay cầm tay. Hai cánh cửa mở ra ngoài, gió bỗng nhiên thổi lại đây, mát mẻ như mùa hè ở trong đình viện có dòng nước chảy qua những phiến đá. Ngọn gió ung dung thổi qua hai má, Chu Duật Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại, thoát lực mà ngã vào lòng Triệu Thâm. Triệu Thâm cũng ngã ngồi trên đá hoa cương dưới đất, hai cánh tay cẩn thận ôm thân thể đang run rẩy trong ngực mình.
“Xin lỗi, để em nằm một chút đi.” Chu Duật Minh thì thào nói, ý thức của cậu dần dần mơ hồ, linh hồn lại từng chút trở về thể xác ấm áp, cậu nói: “Thật rất có lỗi.”
T thành, một tòa kiến trúc lớn đột nhiên phát hỏa, thương vong nghiêm trọng. Sự kiện này cùng ngày liền gây nên sóng lớn trên truyền thông. Nguyên nhân hỏa hoạn là do một tiệm cơm thao tác trái quy tắc, nhưng chân chính đưa đến trận thảm kịch này là do quản lý của trung tâm thương mại không chuyên nghiệp. Còi báo động trục trặc, lối thoát hiểm không thông, chỉ huy sơ tán bất lực, cùng với bộ phận chuyên gia thiết kế đường ống có vấn đề, trong báo cáo những nguyên nhân này đều đổ cho người quản lý thất trách.
Đây là một hạng mục trọng điểm của thành phố lần đầu tiên giao công ty tư nhân gánh vác. Triệu Thâm cũng dựa vào quan hệ bên nhà ngoại mới bắt được cơ hội này. Tầng quan hệ này một khi bị người đâm thủng sẽ gặp phải vô cùng vô tận công kích. Triệu Thâm biết Triệu Khuyết nhất định sẽ dựa vào đó thực hiện mưu đồ lớn, đành phải tạm hoãn một loạt kế hoạch hợp tác với chính phủ.
Dư luận tấn công như lôi điện, hung ác như mãnh thú, Triệu Thâm vừa thở được đã bắt đầu ứng đối quan hệ xã hội, bận rộn không rãnh nhắm mắt. Chu Duật Minh bị thương nặng hơn hắn được hắn đưa đến bệnh viện an dưỡng. Lúc cáo biệt Triệu Thâm nắm thật chặt tay cậu, rũ mi mắt nói: “Anh giải quyết xong chuyện lại tới thăm em. Trước tiên em cứ an tâm nghỉ ngơi, có lời gì muốn nói với anh tới khi đó tiếp tục nói.”
Cậu muốn nói lại thôi, đôi môi vừa hé mở rồi lại đem than thở nuốt trở vào. Gió nhè nhẹ thổi vào gương mặt Chu Duật Minh như là lúc cậu ở trong lòng Triệu Thâm nghe thoảng mùi hương của mái tóc. Triệu Thâm trước khi đi còn nói thêm một câu: “Có chuyện gì, anh đều có thể giúp em chia sẻ.”
Chu Duật Minh ở trên giường bệnh lặng lẽ xoay mặt, im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng của hắn. Trên mặt trên người của hắn đều có vết thương ngoài da, vô số những vết thương nhỏ chi chít, hắn chỉ xử lý qua loa liền muốn mặc giáp che thương tổn tiếp tục đi đến chiến trường với những bụi gai khắp nơi, tiếp tục cứu một trận hỏa hoạn hung hiểm vô tình khác.
Hắn có thể thay Chu Duật Minh chia sẻ, mà trọng trách trên vai hắn Chu Duật Minh lại không giúp gì được. Chu Duật Minh nhắm mắt lại, thở dài một hơi, nghĩ thầm, lần này rốt cục cậu cũng thua thiệt Triệu Thâm một lần, món nợ này cậu không trả nổi.
Chuyện lo sợ từ trước tới nay chung quy cũng đã xảy ra. Lại như sự chuyển mùa không thể cứu vãn thay đổi, băng tuyết bên ngoài cửa sổ rồi cũng có một ngày tan chảy… Từ khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào cửa sổ đóng chặt thì cậu bắt đầu có cảm giác như vậy. Chỉ là nước bị đông lạnh tạo thành băng tuyết khi mùa xuân về thì đi nơi đâu?
——
Triệu Thâm ôm theo lửa giận trở lại, lôi lệ phong hành mà chỉnh đốn công ty, đem những hiềm nghi liên quan đến các nhân viên quan trọng đều nhất nhất loại bỏ. Chuyện này nghi điểm tầng tầng, nhưng thực tại thì thiên y vô phùng, dù lực lượng cảnh sát có hoài nghi là cố ý phóng hỏa nhưng cũng tìm không ra chứng cứ. Trong lòng Triệu Thâm kìm nén một cơn tức giận không thoát ra được, chỉ có phát tiết bằng cách hết sức tranh đấu với Triệu Khuyết. Con sói bị thương càng trở nên hung mãnh, hai người bọn họ một người thương tích khắp người, một người thân hãm trong tuyệt cảnh, khi tranh đấu tất nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, một chút đường lui cũng không để lại.
Lúc có mặt trước giới truyền thông Triệu Thâm cố ý phô bày những vết thương không hề che giấu. Hắn biết rõ mánh lới mà giới truyền thông theo đuổi, tổng tài tự mình cứu hoả có sức hấp dẫn như thế nào. Đúng như dự đoán, gương mặt tuấn mỹ với đầy rẫy vết thương của hắn chính là thời cơ tốt nhất giải quyết nguy cơ quan hệ xã hội.
Sau đó đã xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn. Cô bé được Chu Duật Minh cứu ở vào thời điểm hắn tạ lỗi nhận ra hắn, khóc lóc cảm ơn hắn đã cứu mạng. Người nhà của cô bé đã vây quanh hắn thiên ân vạn tạ, những ánh đèn flash của phóng viên hiện trường đùng đùng đùng đùng không ngớt mà chớp tắt. Những lời Triệu Thâm chuẩn bị tỉ mỉ ứng phó đều chặn ở trong cổ họng không nói ra được, nước mắt của cô bé làm hắn kinh tâm hơn những ánh đèn flash của camera, máy ảnh. Chưa bao giờ hắn được một người nhìn chăm chú như vậy, con người như hắn nguyên lai cũng có một ngày được người khác cảm tạ.
Hắn biết những lời ca tụng này nguyên bản đều thuộc về Chu Duật Minh. Chu Duật Minh tốt như vậy lấy lời nói này hình dung đều không quá phận, mà hắn chỉ không cẩn thận dính một chút hào quang khi ở bên cạnh cậu. Chu Duật Minh mới thật là người muốn cứu cô bé kia, Triệu Thâm chỉ muốn nỗ lực làm cho cậu cao hứng.
Lúc trở về đem những chuyện này nói cho cậu biết, nhất định cậu sẽ vui vẻ. Triệu Thâm âm thầm nghĩ, lộ ra nụ cười duy nhất trong ngày hôm nay.
Trong phòng bệnh ánh đèn được hạn chế ở mức tối đa, Chu Duật Minh mạnh mẽ nhắm đôi mắt lại, một lần nữa mở mắt ra lại mang theo một nụ cười bi thảm. Cậu hỏi Triệu Thâm: “Anh tin tưởng tôi không?”
“Chỉ cần em nói, anh sẽ tin.” Triệu Thâm đứng ở đầu giường nhìn thân hình mỏng manh của cậu không nhịn được thay cậu đắp chăn. Thanh âm của hắn trầm thấp ở bên trong phòng bệnh từng vòng vang vọng:” Kỳ thực khi em nói dối, liếc mắt liền nhìn thấy rất rõ ràng.”
Thì ra Triệu Thâm cũng không phải hoàn toàn không hiểu cậu. Hai vai Chu Duật Minh hơi chấn động, một cảm giác an lòng vững vàng rơi xuống, như rơi vào cục bông mềm mại, giống như trong thân thể bỗng nhiên có trọng tâm.
“Là Bạch Ngạn” cậu nhẹ giọng nói: “Là hắn lừa tôi, anh tin không?”
Sắc mặt Triệu Thâm đột nhiên biến đổi, đáy mắt của hắn dâng lên mây đen cuồn cuộn như ngày hè chuẩn bị đổ mưa, sau đó sắc mặt lại bỗng nhiên chuyển trắng. Hắn không thể tin lập lại một lần: “Là Bạch Ngạn?” Lúc này trong lòng lại nhớ đến ngày đầu tiên gặp lại Bạch Ngạn, đó là hoa hạ thiếu niên mi thanh mục tú, kéo lên quần áo không vừa vặn lộ ra tay chân thon dài trắng trẻo, như một chồi non mới nhú.
Chu Duật Minh lẩm bẩm nói: “Tin tôi.”
Cậu bắt đầu tự thuật những hành động Bạch Ngạn đối với mình, cưỡng bức dụ dỗ, hai mặt, hãm cậu vào chỗ chết. Ngữ khí của cậu gần như tê dại, chỉ có cậu mới phát giác mình sợ hãi, nguyên lai cậu đối với con người phản bội này đã hận thấu xương.
Triệu Thâm nghe xong cũng im lặng một hồi, sau đó khi mở miệng trong cổ họng phảng phất như bị hòn đá nặng ngàn cân đè lên: “Không nghĩ tới thì ra hắn là người như vậy… tại sao hắn phải dồn em vào đường chết?”
“Tôi cũng không hiểu, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn.” Chu Duật Minh mỏi mệt nói: “Anh muốn tôi giải thích động cơ của hắn tôi cũng không có cách nào. Nhưng những việc này đích đích xác xác đều là do hắn ban tặng.”
Triệu Thâm bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cậu, đem đầu cậu ấn tới trước ngực mình, gấp gáp như muốn đánh gãy suy nghĩ của cậu, không muốn tiếp tục thấy vẻ mặt như thế của cậu: “Đương nhiên là anh tin em, không quản hắn suy nghĩ gì, vì cái gì, chỉ cần hắn hại em thì tội không thể đặc xá.”
Chu Duật Minh ở trong lồng ngực của hắn nhắm mắt lại, buồn ngủ mông lung ở trong đầu lởn vởn. Từ lâu cậu đã quen ngủ giường đôi, bởi vì khi Triệu Thâm trở về thường đánh thức cậu, sau đó nếu không phải hai người nằm cùng nhau thì cậu ngủ không yên. Ngày hôm qua trong căn phòng bệnh rộng rãi trống trải này chỉ có một mình cậu nằm trằn trọc trở mình, bây giờ mới ở trong lồng ngực quen thuộc này tìm về nhiệt độ ngọt ngào quen thuộc.
“Xin anh nhất định phải cứu giúp em gái tôi, tôi sẽ không cho phép nó tiếp tục đối nghịch với anh. Xin anh tha thứ cho nó…”
Chu Duật Minh biết hắn sẽ làm gì, lại tin tưởng người này nhất định sẽ đứng về phía mình. Có lẽ Bạch Ngạn đã đi nhầm một nước cờ, nhưng ngay cả cậu cũng vừa mới vững tin mình đối với Triệu Thâm quan trọng như thế nào. Đó là một người có thể nhảy vào đám cháy vì cậu.
Triệu Thâm nhẹ nhàng xoa tóc của cậu, ôn nhu nhận lời: “Anh đồng ý với em, anh sẽ vì em làm được.”
—-
Trong căn phòng tối đen Bạch Ngạn cụt hứng nằm trên mặt đất. Drap trải giường, chăn, gối như đổ sụp đè ở trên người hắn, tản ra mùi ẩm mốc. Hắn không dám bật đèn, nằm ở trong phòng đóng kín, bật đèn hắn sẽ sợ, thống khổ, nhưng mà khi tắt đèn, hắn sẽ từ từ mà mốc meo.
Hắn không có dũng khí suy nghĩ, cái gì cũng không muốn làm. Từ khi biết được Chu Duật Minh bình yên vô sự bắt đầu từ giờ khắc đó hắn đã lâm vào tuyệt vọng. Hắn muốn đánh cược một phen nhưng trời cao không cho hắn thắng. Khi bước vào cuộc chơi hắn luôn tính toán cẩn thận như đi trên băng mỏng, tuy nhiên tất cả chỉ là dã tràng xe cát. Nguyên bản Bạch Ngạn cắn răng không chịu thua, nhưng khi nhìn Triệu Thâm trong trận hỏa hoạn cùng Chu Duật Minh giúp đỡ lẫn nhau đi ra, hắn liền biết mình thua thất bại thảm hại.
Triệu Khuyết gọi điện thoại cho hắn, chửi bới hắn, nói móc hắn. Nhưng hắn thậm chí không có khí lực nhẫn nhục ưỡn mặt lấy lòng.
Bạch Ngạn làm một chuyện cuối cùng, chính là để cho A Phong lừa Chu Ảnh Lộ đi cùng hắn vào địa bàn thế lực của Triệu Khuyết để hắn có thể dễ dàng khống chế cô. Sau đó hắn liền trở về căn phòng mốc meo này, tùy ý làm cho mình trở thành một vật thể không có sự sống, vùi lấp dần dần sức sống.
Hắn vốn nên đào tẩu, nhưng hắn không đi. Hắn vẫn luôn nằm ở đây, đợi chờ giờ phút thẩm phán vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài căn phòng chiếu vào, bên trong vầng sáng có một khuôn mặt quen thuộc, sáng sủa rực rỡ chói lọi. Bạch Ngạn che mặt trầm thấp mà cười rộ lên, tiếng chuông tận thế của thẩm phán ở bên tai hắn đã gõ vang.