Triệu Thâm không phải bị trọng thương, an dưỡng một chút sẽ khôi phục lại. Giản Tu Dương đưa hắn đến bệnh viện rồi về nhà báo cáo trưởng bối, xử lý một loạt công việc phía sau. Đến lúc cậu ta trở lại thì Triệu Thâm đã tỉnh táo nhìn cậu ta chào hỏi. Đôi mắt hắn sáng ngời, trầm tích nhiều ngày mù mịt bị quét sạch sành sanh.
“Tu Dương đến? Mấy ngày nay thực sự là đã làm phiền em, anh nợ em thật lớn nha.” Triệu Thâm cười rộ lên. Chu Duật Minh ngồi ở bên cạnh có chút ngại ngùng, trước đây cậu chưa bao giờ giao thiệp với những người thân thích của Triệu Thâm ngay cả vòng xã giao của hắn cậu cũng không có tiếp xúc. Triệu Thâm không có tận lực tránh né, cậu cũng không rời đi.
Chu Duật Minh ngồi gần tủ đầu giường gọt hoa quả. Tay cậu rất linh hoạt, từng vòng vỏ táo được gọt như chạm trổ hoa văn. Lúc trước Giản Tu Dương cho rằng Chu Chật Minh cũng giống như những cậu trai trẻ mà những người thân thích của mình từng bao dưỡng, sau lại nghĩ Chu Duật Minh là một người tràn đầy yêu khí. Sau khi gặp mặt lại cảm thấy Chu Duật Minh như một người điên tinh thần hoảng hốt, còn bây giờ nhìn Chu Chật Minh ôn thuần điềm đạm trái lại làm cậu ta ngạc nhiên, không nhịn được càng chăm chú nhìn hơn.
Triệu Thâm sợ Chu Duật Minh bị ánh mắt của Giản Tu Dương nhìn đến lúng túng, ngón tay gõ gõ đầu giường, hỏi: “Cậu có dặn dò chuyện gì không?”
“Không có, mọi người đều nói anh trở về là tốt rồi, ngày khác chúng ta tập hợp đãi mấy bàn tẩy trần cho anh. Chỉ có bên công ty rất nhiều người không hiểu rõ thay đổi lúc này, anh trở về giải thích rõ ràng là được. Mặt khác chính là…” Giản Tu Dương do dự một chút, trốn trốn tránh tránh không dám nhìn thẳng Triệu Thâm, không ai nói với Triệu Thâm chuyện phiền toái này vì vậy đều giao cho cậu ta: “Liên quan đến Triệu Khuyết, anh dự định xử trí như thế nào?”
“Xử trí?” Triệu Thâm từ lời nói của cậu ta bén nhạy bắt được một điều gì đó làm hắn rất là chán ghét. Hắn vẫn cười như trước nhưng ánh mắt lạnh hơn mấy phần: “Chuyện y phạm phải rất lớn, bắt cóc, dọa dẫm vơ vét, còn có tư tàng súng ống bom, những tội này đều không nhẹ, anh xử trí không được. Giao cho pháp luật phán xét đi.”
“Trong lòng em đương nhiên cũng hi vọng như thế!” Giản Tu Dương vội vã cao giọng nói, sợ anh họ sinh ra địch ý với mình, liền hạ thấp giọng: “Người cứu anh lúc đó thật ra là do chú Triệu sắp xếp vào làm thủ hạ của Triệu Khuyết, giúp anh cũng là chú Triệu quyết định… Ông ấy hi vọng anh có thể mở ra một con đường.”
Trong phòng lập tức trở nên im lặng. Cuối cùng Triệu Thâm mở miệng cười cười, tiếng cười đơn bạc mà cũng không thương tâm, phảng phất như tập mãi thành quen: “Nói như vậy, kỳ thực chuyện Triệu Khuyết làm ông ấy đã sớm biết, vẫn luôn biết.”
Tất cả lời nói của Giản Tu Dương đều chặn ở trong yết hầu không trên không dưới, giống như ngậm một quả hạnh, phun không ra mà nuốt không được. Chu Duật Minh từ đầu đến cuối trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lấy tay của mình để trên mu bàn tay của Triệu Thâm. Nhưng da thịt của hắn quá lạnh, tựa hồ không có ấm áp được.
“Xem ra ranh giới cuối cùng của ông ấy là giữ một cái mạng. Chỉ cần không đánh chết, cái gì khác cũng không đáng kể. Vậy tôi cũng để lại cho Triệu Khuyết một cái mạng.” Ngữ khí Triệu Thâm bình thản không gợn sóng, lại quyết đoán như chặt đinh chém sắt: “Để cho tôi an bài cuộc sống của y về sau, thế lực của y và những gì y tích trữ đều phải giao cho tôi. Em trở lại nói cho bọn họ biết, giả sử như y còn có cơ hội phản công tôi sẽ không yên tâm. Một khi tôi cảm thấy nguy hiểm, tôi sẽ hành động thực thi. Để cho ông ấy cân nhắc, ông ấy nghe sẽ hiểu được.”
Giản Tu Dương há miệng, còn chưa kịp mở miệng liền bị Triệu Thâm đánh gãy: “Bọn họ đều sẽ đồng ý, không có biện pháp nào tốt hơn được. Anh buồn ngủ, chờ có tin tức trở lại nói cho anh đi.”
Chờ tiếng bước chân của em họ trên hành lang dần dần nhỏ đi cho đến khi biến mất, Triệu Thâm mới chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn cầm lấy tay của Chu Duật Minh để lên trên trán, thì thào nói: “Ứng đối những việc này thật là mệt. Bọn họ tại sao không buông tha anh.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của hắn, như là an ủi.
“Đừng thương tâm” Chu Duật Minh nhẹ giọng nói: “Những người kia không đáng để anh khổ sở.”
“Anh đã sớm không khổ sở. Anh chỉ muốn thoát khỏi bọn họ. Cũng may qua chuyện này rốt cục anh có thể đem bọn họ vĩnh viễn quăng ở sau ót.” Triệu Thâm nói lời này một nửa là nói cho cậu biết, một nửa là tự nói với mình. Buổi chiều yên tĩnh như vậy hắn cảm thấy mình phải nói cái gì đó, nhưng đầu óc của hắn mệt mỏi lười biếng, chỉ nghe thấy tiếng gió.
“Vậy cũng đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt.” Chu Duật Minh đem trái cây gọt xong đưa cho hắn, lại lấy báo đọc cho hắn nghe: “Trước tiên dưỡng bệnh đi, những ngày dưỡng bệnh là gian nan nhất.”
Âm thanh đọc báo êm dịu nhẹ nhàng như con tằm sàn sạt bò qua mặt giấy cắn gặm tâm của hắn, phun tơ thành kén. Trên báo chí viết cái gì kỳ thực hắn cũng không lưu ý, tinh thần hắn đều tập trung trên người đang đọc báo. Đôi mắt cậu trong trẻo, hai má hơi ửng hồng, cùng ngón tay nhỏ dài đang cầm tờ báo.
Không khí hơi say, năm tháng an ổn. Triệu Thâm muốn nghe nhiều hơn nữa nhưng cơn buồn ngủ dần dần xông đến, hắn quay đầu bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Chu Duật Minh thấy hắn ngủ thì đọc thêm một lúc, âm thanh càng đọc càng nhỏ đến khi không nghe thấy được.
Cậu nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Thâm điềm tĩnh ngủ, lấy tay sửa lại tóc rối trên trán, giúp hắn nhét chăn, mờ mịt thở ra một hơi. Thời gian yên tĩnh như vậy cậu cũng không đành lòng đánh vỡ, nhưng mà một khi lắng xuống, dây cót trong lòng cậu lại lỏng ra, không biết làm thế nào.
Người trên giường ngủ say hô hấp đều đều, mỗi lần hít thở giống như làn sóng ôn nhu lan tỏa, Chu Duật Minh cảm thấy làn sóng cuộn trào trong lòng mình chậm rãi chìm xuống. Cậu chợt nhớ tới cừu hận của nhiều năm trước cảm thấy xa lạ như cách một thế hệ.
Kỳ thực xưa nay cậu đều là người nước chảy bèo trôi nhưng trong thế giới to lớn này lại không chừa cho cậu một nơi có thể dung thân.
Chuyện của Triệu Khuyết còn chưa xác định, thì tin tức của Bạch Ngạn truyền tới. Công ty cùng hắn giải ước đã là chuyện ván đã đóng thuyền, còn những chuyện đen tối hắn từng làm sẽ giao cho lực lượng cảnh sát điều tra.
“Hắn rất thông minh, thấy tình thế không tốt cái gì cũng khai báo, ấn theo thái độ của hắn khi nhận tội có thể được xử nhẹ. Đó cũng là báo ứng của hắn. Chuyện hỏa hoạn hôm đó hắn cũng có phần, hắn có tội thì phải chịu.” Triệu Thâm lạnh nhạt nói.
Lần này hắn không tận lực tránh né Chu Duật Minh, cùng thủ hạ trò chuyện đều ở trước mặt cậu tiến hành. Lúc chính tai nghe thấy sóng to gió lớn trên mặt Chu Duật Minh không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng đồng tử co lại như một cây đinh bị gỉ sét. Đến ngày hôm nay, những hồi ức trong cô nhi viện từ lâu đã đạm bạc, Bạch Ngạn đền tội nhận tội, trong lòng cậu cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Chẳng qua là khi hình ảnh thiếu niên thích cười năm xưa cùng với hình ảnh một đại minh tinh dưới ánh đèn lộng lẫy loá mắt, hai cái bóng ở trong lòng cậu qua lại thoáng hiện cuối cùng cũng tan biến, chỉ có thổn thức không thể gọi tên quanh quẩn không tiêu tan.
“Không cần thương hại hắn, nếu hắn lựa chọn con đường như vậy thì sớm nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.” Triệu Thâm đang an ủi cậu nhưng tiếng nói của hắn rất nhỏ nhẹ như bay phất phơ.
Lúc Bạch Ngạn chịu thẩm tra sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, mãi đến khi bị áp giải vào tù mới ngẩng đầu lên hỏi: “Triệu Thâm thật không tới gặp mặt tôi một lần sao?”
Sau khi gặp phải từ chối hắn mất hồn lạc phách, nhưng vẫn nhiều lần chấp nhất hỏi: “Anh ấy thật không muốn gặp tôi sao?” Hắn ồn ào làm nhân viên áp giải phản cảm, đè lại tay chân giãy dụa không ngớt của hắn mắng: “Mày là một phần tử phạm tội mà lại yêu cầu vô lý? Mày là thân phận gì, Triệu tiên sinh là thân phận gì, sau này đừng có si tâm vọng tưởng, trong ngục giam an tâm chuộc tội đi thôi!”
Bạch Ngạn khó khăn ngẩng đầu lên, lệ quang làm con mắt của hắn giống như bảo thạch óng ánh, nước mắt trong suốt giội rửa dơ bẩn trên mặt: “Tôi biết anh ấy không muốn gặp tôi nhưng mà tôi rất muốn gặp anh ấy....” Tiếng khóc như rên rỉ tràn ra yết hầu của hắn: “Tôi không có quá nhiều yêu cầu, thật, tôi chỉ là muốn gặp anh ấy một lần cuối…”
Triệu Thâm nằm ở trên giường bệnh xem tin tức thủ hạ truyền đến trong lòng một trận lạnh lẽo. Hắn có thể tưởng tượng hình ảnh dù cho Bạch Ngạn chịu khổ nhất định cũng sẽ khiến người yêu thương, trăm phầm trăm được người ta yêu thích. Nhưng Bạch Ngạn ôn nhu uyển chuyển, có bao nhiêu chân tâm bao nhiêu giả ý, cho đến ngày nay Triệu Thâm cũng không hiểu hết.
“Tôi sẽ không đi gặp hắn, như vậy đối với chúng ta hai người đều tốt.” Hắn trầm mặc đánh chữ: “Thay tôi chuyển cáo hắn, bảo hắn xưng tội đi thôi, hắn còn rất trẻ, một ngày nào đó hồi tỉnh sẽ hiểu ra.”
“Tôi cứu không được hắn, cũng sẽ không cứu hắn.” Câu nói này xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động của Triệu Thâm lại bị hắn cấp tốc xóa đi, một tia vết tích cũng không để lại.
Bạch Ngạn cứ như vậy biến mất trong sinh mệnh của hắn, như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ gây nên gợn sóng cuối cùng cũng tiêu tan. Đối với Triệu Thâm mà nói, người khác trong sinh mệnh của hắn quá nửa đều là khách qua đường, nhạc đệm lưu lại dư âm, dù sao cũng chỉ là dư âm thôi.
Mấy ngày sau đó Triệu Thâm đều có chút sa sút, mặc dù ở trước mặt Chu Duật Minh hắn cực lực ẩn giấu, Chu Duật Minh vẫn có thể nhận ra trong thâm tâm của hắn uể oải suy sụp. Nụ cười kia hơi giả tạo, thu liễm mờ mịt, mỏi mệt.
Bạch Ngạn đối với hắn ảnh hưởng lớn như vậy sao? Trong đầu Chu Duật Minh không khỏi hiện lên những lời đồn đãi vô căn cứ lúc trước. Kỳ quái chính là, lúc trước cho dù Triệu Thâm cùng Bạch Ngạn tay trong tay ở trước mặt cậu chuyện trò vui vẻ, cậu chỉ lạnh lùng nhìn trong lòng cũng không gợn sóng, nhưng hôm nay hồi tưởng lại khi đó có những phiền muộn không nói ra được, trong lòng nặng nề như bị tảng đá đè lên.
Hôm nay Chu Duật Minh xem lướt qua tin tức, nhìn thấy tin tức nhân khí thần tượng Bạch Ngạn bị bắt ở trên mạng lưu truyền đến mức sôi sùng sục, vô số giấc mộng của fan hâm mộ bị tiêu tan, thương tâm gần chết, nhưng công ty môi giới của hắn sáng suốt ban bố tin tức giải ước, sau đó đối với chuyện này giữ kín như bưng.
“Chuyện này đối với công ty giải trí của anh ảnh hưởng lớn không?” Cậu cố ý hỏi Triệu Thâm. Nhưng Triệu Thâm chỉ cười cười, xua tay nói cho cậu biết: “Em đừng nghĩ tiếng tăm của Bạch Ngạn lớn, chỉ là con cờ thôi, đi thì đi, sao có thể dao động đến đại cục. Huống hồ dân chúng đều rất dễ quên.”
“… Vậy còn anh? Anh có thể dễ dàng quên hắn như vậy sao?” Chu Duật Minh ngẩng đầu đối diện với Triệu Thâm, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của hắn lấp loé. Tâm tư của cậu đang rối loạn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt hắn thì như được soi sáng không sót một chút gì. Vì vậy cậu mạnh mẽ xoay mặt đi: “Anh không hề có lỗi với Bạch Ngạn, anh biết hắn là hạng người gì, đừng trước sau ở trong lòng lưu một cái mụn nhọt.”
Gian phòng bỗng trở nên im lặng chỉ nghe âm thanh của ngọn gió thổi qua. Triệu Thâm nhắm mắt lại, thở dài nói: “Anh không hề có lỗi với hắn, vốn anh có thể cứu vớt hắn. Nếu như anh sớm phát hiện hắn có nổi khổ, thay hắn hủy diệt nhược điểm, giúp hắn tránh khỏi ma trảo của Triệu Khuyết có lẽ hắn sẽ không đi tới cục diện của ngày hôm nay, cũng sẽ không đi thương tổn em.. Nhưng sai lầm lớn cũng đã đúc thành, anh không thể bỏ qua cho hắn, chỉ có trơ mắt nhìn hắn đi tới tuyệt lộ.”
“Hắn cố tình hại em” Triệu Thâm bỗng nhiên giơ tay vuốt những sợi tóc ngổn ngang của Chu Duật Minh, âm thanh run rẩy, trong lồng ngực tình cảm như gió núi, sóng biển kịch liệt dâng trào: “Anh sau đó điều tra rõ ràng, lúc hắn làm việc cho Triệu Khuyết cũng ngăn cản được nhiều sự kiện không tốt phát sinh, chỉ có đối với em là lòng dạ độc ác. Nhưng đối với anh mà nói, thương tổn em so với bất cứ chuyện gì thì càng không thể tha thứ.”
Trái tim Chu Duật Minh bỗng nhiên nhảy một cái, Triệu Thâm ôm sát cậu gần như thoát lực. Chu Duật Minh không có mâu thuẫn, ngược lại nghiêng người làm cho hắn đến càng gần hơn. Thân nhiệt của Triệu Thâm vẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng cậu đã không lạnh giá như lúc trước. Cũng tốt, cậu nhắm mắt lại, một câu một câu ở trong lòng nói thầm, thuyết phục mình mọi việc đều sẽ tới, cậu đã đợi được ngày hôm nay mọi việc đều tốt đẹp.
“Em muốn thương lượng với anh một việc.”
Hơi thở của Chu Duật Minh tung bay ở trên trán Triệu Thâm mang theo khí tức thanh tân của mùa xuân sau cơn mưa, mà ngữ khí lại hết sức nghiêm nghị vướng víu. Cậu nói ra lời này vô cùng gian nan, nhưng mà nếu đã thổ lộ tiếng lòng thì một đi không trở lại.
“Di thư của anh Vân Kỳ em đã xem rồi, đây là vật quý giá mà anh ấy để lại, vẫn là đem thư này trả về đi… Mặt khác, quá lâu em không đi cúng tế anh ấy, lần này xin anh cùng đi với em….”
“Chờ đã!” Triệu Thâm đột nhiên mở mắt ra, trong lòng đau thương mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống, vào giờ phút này hắn mới ý thức mấy ngày nay ấm áp bình an một cách dị thường: “Em thấy được di thư? Ở nơi nào? Cùng di thư đặt chung một chỗ…”
Cậu nhìn thấy chiếc chìa khóa đó sao? Cậu mở căn phòng kia sao? Cậu… Đoán được nhiều ít? Triệu Thâm tâm tư biến ảo nhưng mỗi một lần nghĩ đến nguyện vọng chân thật kia sẽ giống như điện giật tránh né.
Vận rủi vô luận sai thế nào cũng không thể che giấu, đến thời điểm bị lột trần cũng là tất nhiên. May mắn lại luôn làm người hoài nghi, bởi vì kỳ tích rất là xa xỉ.
“Tu Dương đến? Mấy ngày nay thực sự là đã làm phiền em, anh nợ em thật lớn nha.” Triệu Thâm cười rộ lên. Chu Duật Minh ngồi ở bên cạnh có chút ngại ngùng, trước đây cậu chưa bao giờ giao thiệp với những người thân thích của Triệu Thâm ngay cả vòng xã giao của hắn cậu cũng không có tiếp xúc. Triệu Thâm không có tận lực tránh né, cậu cũng không rời đi.
Chu Duật Minh ngồi gần tủ đầu giường gọt hoa quả. Tay cậu rất linh hoạt, từng vòng vỏ táo được gọt như chạm trổ hoa văn. Lúc trước Giản Tu Dương cho rằng Chu Chật Minh cũng giống như những cậu trai trẻ mà những người thân thích của mình từng bao dưỡng, sau lại nghĩ Chu Duật Minh là một người tràn đầy yêu khí. Sau khi gặp mặt lại cảm thấy Chu Duật Minh như một người điên tinh thần hoảng hốt, còn bây giờ nhìn Chu Chật Minh ôn thuần điềm đạm trái lại làm cậu ta ngạc nhiên, không nhịn được càng chăm chú nhìn hơn.
Triệu Thâm sợ Chu Duật Minh bị ánh mắt của Giản Tu Dương nhìn đến lúng túng, ngón tay gõ gõ đầu giường, hỏi: “Cậu có dặn dò chuyện gì không?”
“Không có, mọi người đều nói anh trở về là tốt rồi, ngày khác chúng ta tập hợp đãi mấy bàn tẩy trần cho anh. Chỉ có bên công ty rất nhiều người không hiểu rõ thay đổi lúc này, anh trở về giải thích rõ ràng là được. Mặt khác chính là…” Giản Tu Dương do dự một chút, trốn trốn tránh tránh không dám nhìn thẳng Triệu Thâm, không ai nói với Triệu Thâm chuyện phiền toái này vì vậy đều giao cho cậu ta: “Liên quan đến Triệu Khuyết, anh dự định xử trí như thế nào?”
“Xử trí?” Triệu Thâm từ lời nói của cậu ta bén nhạy bắt được một điều gì đó làm hắn rất là chán ghét. Hắn vẫn cười như trước nhưng ánh mắt lạnh hơn mấy phần: “Chuyện y phạm phải rất lớn, bắt cóc, dọa dẫm vơ vét, còn có tư tàng súng ống bom, những tội này đều không nhẹ, anh xử trí không được. Giao cho pháp luật phán xét đi.”
“Trong lòng em đương nhiên cũng hi vọng như thế!” Giản Tu Dương vội vã cao giọng nói, sợ anh họ sinh ra địch ý với mình, liền hạ thấp giọng: “Người cứu anh lúc đó thật ra là do chú Triệu sắp xếp vào làm thủ hạ của Triệu Khuyết, giúp anh cũng là chú Triệu quyết định… Ông ấy hi vọng anh có thể mở ra một con đường.”
Trong phòng lập tức trở nên im lặng. Cuối cùng Triệu Thâm mở miệng cười cười, tiếng cười đơn bạc mà cũng không thương tâm, phảng phất như tập mãi thành quen: “Nói như vậy, kỳ thực chuyện Triệu Khuyết làm ông ấy đã sớm biết, vẫn luôn biết.”
Tất cả lời nói của Giản Tu Dương đều chặn ở trong yết hầu không trên không dưới, giống như ngậm một quả hạnh, phun không ra mà nuốt không được. Chu Duật Minh từ đầu đến cuối trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lấy tay của mình để trên mu bàn tay của Triệu Thâm. Nhưng da thịt của hắn quá lạnh, tựa hồ không có ấm áp được.
“Xem ra ranh giới cuối cùng của ông ấy là giữ một cái mạng. Chỉ cần không đánh chết, cái gì khác cũng không đáng kể. Vậy tôi cũng để lại cho Triệu Khuyết một cái mạng.” Ngữ khí Triệu Thâm bình thản không gợn sóng, lại quyết đoán như chặt đinh chém sắt: “Để cho tôi an bài cuộc sống của y về sau, thế lực của y và những gì y tích trữ đều phải giao cho tôi. Em trở lại nói cho bọn họ biết, giả sử như y còn có cơ hội phản công tôi sẽ không yên tâm. Một khi tôi cảm thấy nguy hiểm, tôi sẽ hành động thực thi. Để cho ông ấy cân nhắc, ông ấy nghe sẽ hiểu được.”
Giản Tu Dương há miệng, còn chưa kịp mở miệng liền bị Triệu Thâm đánh gãy: “Bọn họ đều sẽ đồng ý, không có biện pháp nào tốt hơn được. Anh buồn ngủ, chờ có tin tức trở lại nói cho anh đi.”
Chờ tiếng bước chân của em họ trên hành lang dần dần nhỏ đi cho đến khi biến mất, Triệu Thâm mới chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn cầm lấy tay của Chu Duật Minh để lên trên trán, thì thào nói: “Ứng đối những việc này thật là mệt. Bọn họ tại sao không buông tha anh.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của hắn, như là an ủi.
“Đừng thương tâm” Chu Duật Minh nhẹ giọng nói: “Những người kia không đáng để anh khổ sở.”
“Anh đã sớm không khổ sở. Anh chỉ muốn thoát khỏi bọn họ. Cũng may qua chuyện này rốt cục anh có thể đem bọn họ vĩnh viễn quăng ở sau ót.” Triệu Thâm nói lời này một nửa là nói cho cậu biết, một nửa là tự nói với mình. Buổi chiều yên tĩnh như vậy hắn cảm thấy mình phải nói cái gì đó, nhưng đầu óc của hắn mệt mỏi lười biếng, chỉ nghe thấy tiếng gió.
“Vậy cũng đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt.” Chu Duật Minh đem trái cây gọt xong đưa cho hắn, lại lấy báo đọc cho hắn nghe: “Trước tiên dưỡng bệnh đi, những ngày dưỡng bệnh là gian nan nhất.”
Âm thanh đọc báo êm dịu nhẹ nhàng như con tằm sàn sạt bò qua mặt giấy cắn gặm tâm của hắn, phun tơ thành kén. Trên báo chí viết cái gì kỳ thực hắn cũng không lưu ý, tinh thần hắn đều tập trung trên người đang đọc báo. Đôi mắt cậu trong trẻo, hai má hơi ửng hồng, cùng ngón tay nhỏ dài đang cầm tờ báo.
Không khí hơi say, năm tháng an ổn. Triệu Thâm muốn nghe nhiều hơn nữa nhưng cơn buồn ngủ dần dần xông đến, hắn quay đầu bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Chu Duật Minh thấy hắn ngủ thì đọc thêm một lúc, âm thanh càng đọc càng nhỏ đến khi không nghe thấy được.
Cậu nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Thâm điềm tĩnh ngủ, lấy tay sửa lại tóc rối trên trán, giúp hắn nhét chăn, mờ mịt thở ra một hơi. Thời gian yên tĩnh như vậy cậu cũng không đành lòng đánh vỡ, nhưng mà một khi lắng xuống, dây cót trong lòng cậu lại lỏng ra, không biết làm thế nào.
Người trên giường ngủ say hô hấp đều đều, mỗi lần hít thở giống như làn sóng ôn nhu lan tỏa, Chu Duật Minh cảm thấy làn sóng cuộn trào trong lòng mình chậm rãi chìm xuống. Cậu chợt nhớ tới cừu hận của nhiều năm trước cảm thấy xa lạ như cách một thế hệ.
Kỳ thực xưa nay cậu đều là người nước chảy bèo trôi nhưng trong thế giới to lớn này lại không chừa cho cậu một nơi có thể dung thân.
Chuyện của Triệu Khuyết còn chưa xác định, thì tin tức của Bạch Ngạn truyền tới. Công ty cùng hắn giải ước đã là chuyện ván đã đóng thuyền, còn những chuyện đen tối hắn từng làm sẽ giao cho lực lượng cảnh sát điều tra.
“Hắn rất thông minh, thấy tình thế không tốt cái gì cũng khai báo, ấn theo thái độ của hắn khi nhận tội có thể được xử nhẹ. Đó cũng là báo ứng của hắn. Chuyện hỏa hoạn hôm đó hắn cũng có phần, hắn có tội thì phải chịu.” Triệu Thâm lạnh nhạt nói.
Lần này hắn không tận lực tránh né Chu Duật Minh, cùng thủ hạ trò chuyện đều ở trước mặt cậu tiến hành. Lúc chính tai nghe thấy sóng to gió lớn trên mặt Chu Duật Minh không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng đồng tử co lại như một cây đinh bị gỉ sét. Đến ngày hôm nay, những hồi ức trong cô nhi viện từ lâu đã đạm bạc, Bạch Ngạn đền tội nhận tội, trong lòng cậu cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Chẳng qua là khi hình ảnh thiếu niên thích cười năm xưa cùng với hình ảnh một đại minh tinh dưới ánh đèn lộng lẫy loá mắt, hai cái bóng ở trong lòng cậu qua lại thoáng hiện cuối cùng cũng tan biến, chỉ có thổn thức không thể gọi tên quanh quẩn không tiêu tan.
“Không cần thương hại hắn, nếu hắn lựa chọn con đường như vậy thì sớm nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.” Triệu Thâm đang an ủi cậu nhưng tiếng nói của hắn rất nhỏ nhẹ như bay phất phơ.
Lúc Bạch Ngạn chịu thẩm tra sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, mãi đến khi bị áp giải vào tù mới ngẩng đầu lên hỏi: “Triệu Thâm thật không tới gặp mặt tôi một lần sao?”
Sau khi gặp phải từ chối hắn mất hồn lạc phách, nhưng vẫn nhiều lần chấp nhất hỏi: “Anh ấy thật không muốn gặp tôi sao?” Hắn ồn ào làm nhân viên áp giải phản cảm, đè lại tay chân giãy dụa không ngớt của hắn mắng: “Mày là một phần tử phạm tội mà lại yêu cầu vô lý? Mày là thân phận gì, Triệu tiên sinh là thân phận gì, sau này đừng có si tâm vọng tưởng, trong ngục giam an tâm chuộc tội đi thôi!”
Bạch Ngạn khó khăn ngẩng đầu lên, lệ quang làm con mắt của hắn giống như bảo thạch óng ánh, nước mắt trong suốt giội rửa dơ bẩn trên mặt: “Tôi biết anh ấy không muốn gặp tôi nhưng mà tôi rất muốn gặp anh ấy....” Tiếng khóc như rên rỉ tràn ra yết hầu của hắn: “Tôi không có quá nhiều yêu cầu, thật, tôi chỉ là muốn gặp anh ấy một lần cuối…”
Triệu Thâm nằm ở trên giường bệnh xem tin tức thủ hạ truyền đến trong lòng một trận lạnh lẽo. Hắn có thể tưởng tượng hình ảnh dù cho Bạch Ngạn chịu khổ nhất định cũng sẽ khiến người yêu thương, trăm phầm trăm được người ta yêu thích. Nhưng Bạch Ngạn ôn nhu uyển chuyển, có bao nhiêu chân tâm bao nhiêu giả ý, cho đến ngày nay Triệu Thâm cũng không hiểu hết.
“Tôi sẽ không đi gặp hắn, như vậy đối với chúng ta hai người đều tốt.” Hắn trầm mặc đánh chữ: “Thay tôi chuyển cáo hắn, bảo hắn xưng tội đi thôi, hắn còn rất trẻ, một ngày nào đó hồi tỉnh sẽ hiểu ra.”
“Tôi cứu không được hắn, cũng sẽ không cứu hắn.” Câu nói này xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động của Triệu Thâm lại bị hắn cấp tốc xóa đi, một tia vết tích cũng không để lại.
Bạch Ngạn cứ như vậy biến mất trong sinh mệnh của hắn, như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ gây nên gợn sóng cuối cùng cũng tiêu tan. Đối với Triệu Thâm mà nói, người khác trong sinh mệnh của hắn quá nửa đều là khách qua đường, nhạc đệm lưu lại dư âm, dù sao cũng chỉ là dư âm thôi.
Mấy ngày sau đó Triệu Thâm đều có chút sa sút, mặc dù ở trước mặt Chu Duật Minh hắn cực lực ẩn giấu, Chu Duật Minh vẫn có thể nhận ra trong thâm tâm của hắn uể oải suy sụp. Nụ cười kia hơi giả tạo, thu liễm mờ mịt, mỏi mệt.
Bạch Ngạn đối với hắn ảnh hưởng lớn như vậy sao? Trong đầu Chu Duật Minh không khỏi hiện lên những lời đồn đãi vô căn cứ lúc trước. Kỳ quái chính là, lúc trước cho dù Triệu Thâm cùng Bạch Ngạn tay trong tay ở trước mặt cậu chuyện trò vui vẻ, cậu chỉ lạnh lùng nhìn trong lòng cũng không gợn sóng, nhưng hôm nay hồi tưởng lại khi đó có những phiền muộn không nói ra được, trong lòng nặng nề như bị tảng đá đè lên.
Hôm nay Chu Duật Minh xem lướt qua tin tức, nhìn thấy tin tức nhân khí thần tượng Bạch Ngạn bị bắt ở trên mạng lưu truyền đến mức sôi sùng sục, vô số giấc mộng của fan hâm mộ bị tiêu tan, thương tâm gần chết, nhưng công ty môi giới của hắn sáng suốt ban bố tin tức giải ước, sau đó đối với chuyện này giữ kín như bưng.
“Chuyện này đối với công ty giải trí của anh ảnh hưởng lớn không?” Cậu cố ý hỏi Triệu Thâm. Nhưng Triệu Thâm chỉ cười cười, xua tay nói cho cậu biết: “Em đừng nghĩ tiếng tăm của Bạch Ngạn lớn, chỉ là con cờ thôi, đi thì đi, sao có thể dao động đến đại cục. Huống hồ dân chúng đều rất dễ quên.”
“… Vậy còn anh? Anh có thể dễ dàng quên hắn như vậy sao?” Chu Duật Minh ngẩng đầu đối diện với Triệu Thâm, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của hắn lấp loé. Tâm tư của cậu đang rối loạn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt hắn thì như được soi sáng không sót một chút gì. Vì vậy cậu mạnh mẽ xoay mặt đi: “Anh không hề có lỗi với Bạch Ngạn, anh biết hắn là hạng người gì, đừng trước sau ở trong lòng lưu một cái mụn nhọt.”
Gian phòng bỗng trở nên im lặng chỉ nghe âm thanh của ngọn gió thổi qua. Triệu Thâm nhắm mắt lại, thở dài nói: “Anh không hề có lỗi với hắn, vốn anh có thể cứu vớt hắn. Nếu như anh sớm phát hiện hắn có nổi khổ, thay hắn hủy diệt nhược điểm, giúp hắn tránh khỏi ma trảo của Triệu Khuyết có lẽ hắn sẽ không đi tới cục diện của ngày hôm nay, cũng sẽ không đi thương tổn em.. Nhưng sai lầm lớn cũng đã đúc thành, anh không thể bỏ qua cho hắn, chỉ có trơ mắt nhìn hắn đi tới tuyệt lộ.”
“Hắn cố tình hại em” Triệu Thâm bỗng nhiên giơ tay vuốt những sợi tóc ngổn ngang của Chu Duật Minh, âm thanh run rẩy, trong lồng ngực tình cảm như gió núi, sóng biển kịch liệt dâng trào: “Anh sau đó điều tra rõ ràng, lúc hắn làm việc cho Triệu Khuyết cũng ngăn cản được nhiều sự kiện không tốt phát sinh, chỉ có đối với em là lòng dạ độc ác. Nhưng đối với anh mà nói, thương tổn em so với bất cứ chuyện gì thì càng không thể tha thứ.”
Trái tim Chu Duật Minh bỗng nhiên nhảy một cái, Triệu Thâm ôm sát cậu gần như thoát lực. Chu Duật Minh không có mâu thuẫn, ngược lại nghiêng người làm cho hắn đến càng gần hơn. Thân nhiệt của Triệu Thâm vẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng cậu đã không lạnh giá như lúc trước. Cũng tốt, cậu nhắm mắt lại, một câu một câu ở trong lòng nói thầm, thuyết phục mình mọi việc đều sẽ tới, cậu đã đợi được ngày hôm nay mọi việc đều tốt đẹp.
“Em muốn thương lượng với anh một việc.”
Hơi thở của Chu Duật Minh tung bay ở trên trán Triệu Thâm mang theo khí tức thanh tân của mùa xuân sau cơn mưa, mà ngữ khí lại hết sức nghiêm nghị vướng víu. Cậu nói ra lời này vô cùng gian nan, nhưng mà nếu đã thổ lộ tiếng lòng thì một đi không trở lại.
“Di thư của anh Vân Kỳ em đã xem rồi, đây là vật quý giá mà anh ấy để lại, vẫn là đem thư này trả về đi… Mặt khác, quá lâu em không đi cúng tế anh ấy, lần này xin anh cùng đi với em….”
“Chờ đã!” Triệu Thâm đột nhiên mở mắt ra, trong lòng đau thương mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống, vào giờ phút này hắn mới ý thức mấy ngày nay ấm áp bình an một cách dị thường: “Em thấy được di thư? Ở nơi nào? Cùng di thư đặt chung một chỗ…”
Cậu nhìn thấy chiếc chìa khóa đó sao? Cậu mở căn phòng kia sao? Cậu… Đoán được nhiều ít? Triệu Thâm tâm tư biến ảo nhưng mỗi một lần nghĩ đến nguyện vọng chân thật kia sẽ giống như điện giật tránh né.
Vận rủi vô luận sai thế nào cũng không thể che giấu, đến thời điểm bị lột trần cũng là tất nhiên. May mắn lại luôn làm người hoài nghi, bởi vì kỳ tích rất là xa xỉ.