Trương Đàm bên này đánh ngất Phùng Tuyệt, Trương Tuyết bên kia mặc kệ là máu người hay máu cún, chộp bàn tay máu me của Phùng Tuyệt, ấn cái ‘chành’ lên tờ khế ước chung thân kia, thở phào một hơi sau khi xong việc khiến cho hai bạn nha hoàn tròng mắt thiếu điều muốn rớt luôn ra ngoài.
Trương Tuyết nhìn nhìn vệt máu trên vạt áo của mình, lại nhìn đến người vừa bị đánh ngất kia, bĩu bĩu môi, “Ngươi tốt nhất thành thật ngoan ngoãn cho ta, nếu không, hừ hừ, bỏ đói chết ngươi! Hứ!”
Trương Đàm gật gù hùa theo Trương Tuyết, nói chuyện với người đã bất tỉnh, “Tam ca ta nói không sai. Ngươi có biết cứu ngươi, bọn ta phải chấp nhận biết bao nhiêu nguy hiểm không? Biết đâu truy binh vẫn còn đang lùng sục xung quanh đây…”
Còn chưa dứt câu, Cát Tường và Như Ý đều hai miệng một lời hướng cậu gầm lên, “Thiếu gia!”
“Ngậm cái miệng quạ đen của đệ lại cho ta nhờ!” Trương Tuyết nghiến răng nói.
Trương Đàm ngớ ra, mới phát hiện mình vừa lỡ lời, bèn giơ hai tay bịt miệng, vẻ mặt hoảng hốt. Giống như Trương Đàm, Như Ý và Cát Tường cũng hoảng sợ, mắt láo liên nhìn khắp chung quanh xe ngựa.
Phàm là người vật trong phủ Thừa Tướng, không ai là không biết, không vật nào không hiểu, đám chủ tử họ Trương này cái xấu cũng nhất mà cái tài cũng nhất. Trong đó, người có cái miệng bẩn bựa nhất trong nhà chính là cậu nhóc Trương Đàm này đây. Một lời hắn nói ra, tốt thì thôi, mà hễ xấu liền y như rằng ‘trời giáng sứ mạng’, đem bom đạn dội xuống ngay lập tức.
Như Ý vội bò vào trong xe, cấp tốc lau dọn chỗ máu bẩn, đem chăn cuộn lại, che kín người Phùng Tuyệt. Cỗ xe tăng tốc, xốc nảy dữ dội. Đột nhiên, bốn con khoái mã hí vang, xe thắng gấp dồn dập. Như Ý ngã ngửa trong xe, kêu lên một tiếng. Trương Tuyết mất đà, lăn lên người Phùng Tuyệt, vô tình làm cho vết thương trước ngực anh rách ra.
Bên ngoài xe vang lên giọng cười láu cá của Trương Đàm, “Quan gia, các ngài có việc gì sao?”
“Người nào? Từ đâu tới?” tên đầu lĩnh cao giọng hỏi.
Cát Tường trưng ra bộ mặt ngẩn ngơ vô tội vạ nhìn nhóm binh lính ước chừng mười người đang lập trạm kiểm tra trên lối vào thành. Đôi mắt cá chết lãng đãng dừng lại trên mặt tên đầu lĩnh, âm thầm ghi khắc bộ râu cá trê kia vào lòng để có dịp còn mách lại cho Nhị Thiếu Gia cạo vẩy chặt đuôi hắn. (Ặc, tố chất ghi thù của bạn CT cũng quá là dữ dội.)
Trương Đàm tươi cười đáp bằng giọng lên xuống dài dòng, “Huynh đệ chúng tôi là lữ thương, lần này xuống Thao Châu vì muốn lấy hàng chuyển lên phía Bắc. Ây chà, không ngờ Thao Châu vào mùa này lại xinh đẹp tuyệt vời như vậy. Mây xanh nước biếc, lá phong đỏ rực như lửa! Tôi đây lần đầu tiên rời nhà, lại được thấy cảnh đẹp như vậy, đúng là…”
“Được rồi!” tên cầm đầu cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe Trương Đàm nói nhảm, bèn giơ lên một bức họa, nói, “Có thấy qua kẻ này hay không?”
Trương Đàm cùng Cát Tường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người trong bức họa kia. Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, nhan sắc trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù chỉ là tranh vẽ nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ vân đạm phong khinh kia, còn ai khác ngoài hoa mỹ nam đang nằm trong xe?
Thấy vẻ mặt biến đổi của hai người, đầu lĩnh còn cho rằng lần này hẳn sẽ thu được manh mối, ngờ đâu lại nghe bạn Cát Tường oa lên một tiếng, nước miếng văng tứ tung, “Chu choa ơi! Người ở đâu mà đẹp như vậy? Ta lớn từng tuổi này rồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bức mỹ nhân đồ sống động xinh đẹp đến vậy!”
Trương Đàm cũng hai mắt sáng rỡ phụ họa, “Không phải nam nhân, không phải nữ nhân, là mỹ nhân! Là tiên giáng trần! Thật sự là tiên nhân giáng trần rồi!”
Ánh mắt của hai tên nhóc kia đều như hổ đói chỉ thiếu điều nhào tới cắn nuốt luôn bức họa, viên đầu lĩnh không thể không vội vàng thu lại cất vào ngực áo. Da mặt dưới hàm râu cá trê kia nháy đỏ nháy tím, thật sự không còn lời gì để nói trước vẻ háo sắc của hai người này. Mặc dù bản thân hắn khi nhận được bức họa này từ cấp trên truyền xuống, cũng thao thức không thôi, thế nhưng ít ra hắn còn biết kiềm chế, đâu có lồ lộ ra như vậy?
“Ồn ào quá! Rốt cuộc có nhìn thấy hay không?”
Trương Đàm ngơ ngác, “Quan gia, ta còn định hỏi ngài đó là danh kĩ ở nơi nào, thì ra là tội phạm bị truy nã à?”
Cơ mặt bọn binh lính co giật, tên đầu lĩnh hai mắt ánh lửa quát, “Hỏi nhiều làm gì? Không thấy thì cút nhanh!”
Trương Đàm bày ra dáng vẻ giật mình, vội vàng đánh ngựa đi qua. Đám lính bực bội nhìn theo bóng chiếc xe ngựa lọc cà lọc cọc khuất sau lối đi, bên tai còn nghe văng vẳng âm thanh bàn tán huyên náo của hai người nọ.
Nữ hỏi, “Xinh đẹp như vậy, không biết phạm tội gì nhỉ?”
Nam đáp, “Ầy, chắc chắn là phạm vào tội phá hoại gia can người khác, còn không thì là cắm sừng đại quan nào đó rồi!”
Nữ lại hỏi, “Cũng đúng, đem cả binh lính truy tìm, chắc hẳn là người có trọng quyền ở Thao Châu. Ấy, có khi nào là Kim Cương Đại Tướng Quân uy chấn thiên hạ, Trương Tĩnh kia không?”
Nam đáp, giọng có chút chần chừ, lại có chút háo hức, “Hề hề! Chờ chúng ta đem chuyện này về đến kinh thành, bảo đảm sẽ khiến cho biết bao giống cái phải khóc ròng, đem nước mắt nhấn chìm Sài Kinh!”
“…”
Theo tiếng nói cùng âm thanh bánh xe lọc cọc xa hẳn, tâm trạng của đám binh sĩ kia cũng tựa như đá đè, càng lúc càng nặng nề. Trương Tĩnh, cái vị Kim Cương Đại Tướng Quân Trương Tĩnh kia mà bọn chúng dám đem ra thêu dệt như thế, có phải là chán sống rồi không? Chợt, nhóm binh sĩ không ai bảo ai, vội vàng khẩn trương chặn người chặn xe, ra sức dò hỏi tin tức. Ây, bọn họ cũng là bất đắc dĩ phải theo lệnh hành sự thôi, chỉ mong gấp rút xong việc chuồn về kinh thành, nếu không ở Thao Châu này, có ngày tin vịt bị đồn thổi, tất sẽ bị Kim Cương Đại Tướng Quân giơ chân giẫm một phát, chết oan mạng, oan mạng đó!
Lại nói, xe ngựa vừa rời xa phạm vi nguy hiểm, giọng Trương Tuyết từ trong xe liền truyền ra, “Cát Tường, dốc hết mã lực vào thành!”
Trương Đàm đem dây cương giao vào tay bạn nhỏ bánh bao, vừa tìm chỗ chắc chắn vịn chặt vừa nói, “Đến Hồng Hi Quán, ta chỉ đường!” tình hình xem ra khá khẩn cấp, ngày nào chưa biết người mình cứu lai lịch thế nào, muốn chơi muốn chém thì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, dù Trương Đàm bản tính cà lơ phất phơ thì cũng gấp đến độ lửa xém lông mày.
Ngày hôm đó trời trong nắng tốt, dân chúng trên đường lớn thành Thao Châu được một phen mở mắt khi một cỗ xe ngựa do một tiểu cô nương mặt bánh bao điều khiển phóng như bay qua khỏi cổng thành. Khắp đường lớn người người nháo nhào tránh cỗ xe được bốn con khoái mã kéo chạy như điên kia. Cả con đường vang vang tiếng dá ngựa của bạn Cát Tường, rất uy lực, rất hăng hái, rất… khụ, nói chung là đã khiến người Thao Châu quanh năm quen với binh doanh tướng sĩ cũng phải choáng váng.
Trương Đàm ngồi một bên bán sống bán chết ôm chặt ván xe để tránh khỏi bị hất xuống khi Cát Tường vừa khiển mã đánh một vòng lạng lách ngoạn mục len qua hai cỗ kiệu mà chẳng thèm giảm tốc độ. Ánh mắt đau khổ, vẻ mặt cá chết trơ ra nhìn xe ngựa được bốn vị ‘mã đại ca’ dưới sự điều khiển có một không hai của Cát Tường đang dần dần vượt mặt bà con cô bác.
Nhận ra cha và anh trai nhà mình vốn có thói dậy trễ, thế mà chưa từng một ngày trễ giờ chầu sáng sớm, thực sự phải kể đến công lao to lớn khủng khiếp của bạn nhỏ Cát Tường. Sau đó, Trương Đàm lại miên man nghĩ, tốc độ xe như vầy, làm thế nào mà hai người kia lúc xuống xe đều là dáng vẻ đường hoàng chỉnh tề, hay thế nhở?
Bạn Cát Tường một tay cầm cương, một tay cầm roi, một chân đạp trên bậc gỗ, tà váy xốc qua một bên, tay áo xắn cao lộ gần hết cả cánh tay, miệng không ngừng hô, “Đại Phân, dô! Đại Tiểu, dô ta! Đại Hỗn, dô hây! Đại Đản, dô dô! Cả nhà cùng dô dô dô dô nào!!” hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt có kinh ngạc, có kinh hãi, có hứng thú, có buồn cười, nói chung là rất nhiều loại cảm xúc của người người trên phố.
Trong trà lâu, một người ngồi ở bàn bên lan can nhìn xuống đường lớn, kinh ngạc dõi theo cỗ xe sấm chớp kia làm một pha rẽ ngoặt ngoạn mục, cả cỗ xe nghiêng lệch, bánh xe liết lên bờ tường xẹt khói, sau đó, mất hút.
Tài đánh ngựa như thế còn hơn cả mã xa trong quân đội, lại chỉ là một cô nhóc mặt bánh bao, đầu năm nay chuyện lạ thế gian đâu đâu cũng có. Bên tai vang lên âm thanh chuyện trò bàn tán xôn xao của những người chung quanh. Vừa rồi vì cỗ xe trên đường lạng lách quá ngoạn mục, không ít người trong trà lâu đều dồn cả ra lan can trông xuống, giờ mới trở về bàn tiếp tục sự nghiệp buôn dưa.
Không ít người thắc mắc, “Tên của bốn con khoái mã kia là ai đặt?” lại nói, “Tiểu cô nương kia cũng thật là tài, khiển ngựa kiểu ấy mà cũng không sợ tông chết người ta!”
“Không phú thì quý, Mã Gia ta buôn ngựa bao nhiêu lâu, còn nhìn không ra bốn con ngựa kia đều là thượng mã sao? Người bình thường không mấy ai có được đâu! Người như thế, bá tánh bình dân chúng ta không chọc nổi!”
Một tiều phu mặt mày rậm rạp, áo thô chân ủng ngồi ở bàn giữa cũng ồm ồm lên tiếng nói, “Trên có trời dưới có Hoàng Đế! Làm gì có chuyện hiếp người quá đáng như thế?”
Có người nghe khẩu khí nóng nảy như thế, bèn hỏi, “Tiều Phu, không phải vừa gặp chuyện gì rắc rối đi?”
Tiều phu gọi là Tiều Phu kia nóng nảy vỗ bàn làm chén đũa trên bàn run lên, lớn giọng mắng, “Mẹ nó! Lão tử sáng nay đem củi thịt vào thành bán đổi gạo, lại gặp một đám quan binh ăn không ngồi rồi chận lại làm khó làm dễ! Muốn tìm người thì cứ việc dán cáo thị treo thưởng, làm gì chận đường lão tử dông dài?”
Một ít người lại châm chọc, “Còn không phải bộ dáng của Tiều Phu ngươi quá đầu gấu sao?”
“Hừ! Tiều Phu ta vốn dĩ là thất phu, tướng tá thô kệch, mặt mũi xấu xí, chữ nghĩa không có, nhưng ít ra không giống một số người, cái gì mà anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, mẹ nó! Rặt một đám thú đội lốt người!” nói xong còn không quên chèn thêm một câu, “Dĩ nhiên, Kim Cương Đại Tướng Quân là ngoại lệ.”
Đám người vừa nghe xong liền cười phá lên. Tiểu nhị còn vui vẻ châm thêm trà cho Tiều Phu, hỏi, “Thế còn Nghiêm Thành Thủ, Nghiêm quân sư của chúng ta thì thế nào?”
Tiều Phu hơi chần chừ một chút, mày sâu róm cau chặt lại, bộ râu rậm rung rung, rồi ồm giọng đáp, “Ta mặc dù kính nể Nghiêm Thành Thủ, nhưng nói thật, đàn ông đàn ang mà quần là áo lụa, suốt ngày phe phẩy cây quạt, nhìn cứ gai gai mắt thế nào…”
Mọi người liền cười ầm lên. Cả trà quán như muốn nổ ra. Ngay cả nô bọc đang đứng hầu sau lưng chủ tử cũng run rẩy nhịn cười đưa mắt liếc nhìn đám người ồn ào phía sau màn trúc kia, lại liếc chừng bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc của chủ tử, con sâu cười trong bụng cắn xé đến đau cả ruột.
Nghiêm Gia Niên cực kì nhẫn xuống xúc động muốn bay ra cho gã tiều phu kia một đạp xuống lầu, thế nhưng hắn tự nhận mình là quân tử nho nhã, phong lưu tiêu sái, quyết sẽ không hành động thô tục như thế. Vì vậy, Nghiêm Thành Thủ, Nghiêm đại quân sư nức tiếng xa gần, rất bình tĩnh đứng dậy, vuốt lại nếp áo, bình thản đạp một chân lên lan can, vào tư thế ăn xong bỏ chạy.
Tiểu Tam nhìn một bàn đầy tô chén dĩa đã bị càn quét sạch bách, lại nhìn dáng vẻ ăn chực ăn chạy của chủ nhân mình, da đầu run lên. Ông nội của tôi ơi, đừng nói ngài định phủi mông chuồn êm để lại tên nô tài nghèo mạt là tôi đấy nhé!
May mắn, đang lúc Nghiêm đại quân sư chuẩn bị nhún người bay đi, thì lại nghe ai đó hỏi Tiều Phu, “Vậy người đang bị bọn họ truy tìm hình dáng ra sao?”
Nghiêm Gia Niên tức thời vọt lại sau bức màn tre. Tiểu Tam nhân cơ hội này, lập tức lăn qua lan can, nhanh như con sóc đu mình vào trụ nhà, tuột xuống đất rồi chạy biến vào đám người. Nghiêm Gia Niên lúc này nào còn tâm tình chú ý tên nô tài của mình đang làm gì, toàn bộ tinh thần đều đặt vào mấy câu miêu tả của Tiều Phu.
“Đẹp lắm! Rất là đẹp!”
“Đẹp như thế nào?”
Tiều Phu bần thần trong chốc lát, nhớ tới dung mạo của người trong tranh, da mặt đen xì dưới bộ râu rậm cũng phải ửng đỏ. Lúng ta lúng túng nói, “Ta không biết diễn tả, chỉ biết là rất rất rất đẹp!”
Lòng hiếu kì của mọi người cũng theo đó tăng lên, có người bèn hỏi, “Vậy so với Mạc thần y của Vong Nhân Y Quán thì thế nào?”
Tiều Phu trả lời dứt khoát, “Ăn đứt!”
Nghiêm Gia Niên khẽ run lên.
Phàm là người Thao Châu, không ai là không biết, Thao Châu là vùng đất long lân quy phụng, ngọa hổ tàng long. Tại đây, có một vị thần y họ Mạc tên Uẩn nổi danh ngông cuồng không xem ai ra cái đinh gì, đem miếu Thổ Địa dở bỏ, mở ra một cái y quán đặt tên Vong Nhân. Vừa nghe tên quán đã biết là loại người không phúc hậu gì rồi. Thế nhưng người người đều phải công nhận, Mạc Uẩn mặc dù hỉ nộ thất thường, tính tình độc đoán, nhưng lại là một người trẻ tuổi trước có tài sau lại có sắc.
Mạc Uẩn, tại Thao Châu được xếp hàng thứ ba.
“Vậy so với Nghiêm Thành Thủ?”
Tiều Phu lần này bình tĩnh đáp, “Hơn hẳn.”
“Vậy… so với Đại Tướng Quân?”
Lần này không đợi Tiều Phu đáp lời, Nghiêm Gia Niên đã bay ra, chộp lấy cổ áo hắn, hai mắt hực lửa hỏi, “Có phải người trong tranh dung mạo kinh diễm, thế gian hiếm có khó tìm. Mày như kiếm, mũi như sơn, môi thắm huyết mai, mắt băng đông lãnh, hắc tơ ba ngàn tựa như lụa bào trải dài? Họa trong tranh tựa như tiên giáng trần bước ra?”
Tiều Phu lắp bắp kinh hãi, “Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm Thành Thủ?”
“Ta hỏi ngươi phải hay không? Nói!” Nghiêm Gia Niên quát lên.
“Qủa là, là, là tiên giáng trần!” Tiều Phu khó khăn lượm lại lời Nghiêm Gia Niên.
Nghiêm Gia Niên buông Tiều Phu, thần sắc ngưng trọng đứng giữa gian lầu, bốn phía chung quanh đều nín thở im bặt. Dân chúng nhìn khí thế của Nghiêm đại quân sư, trong lòng run sợ. Thành Thủ quân sư của bọn họ mọi khi luôn treo tươi cười đểu giả trên mặt, giờ lại giả bộ làm mặt than, hẳn là có chuyện lớn rồi.
Tiểu nhị cùng chủ quán nhấp nhỏm không yên, chợt thấy Nghiêm Gia Niên quay người phóng ra lan can, cả hai bèn bất chấp tất cả, thất thanh hô, “THÀNH THỦ! NGÀI CÒN CHƯA TRẢ TIỀN!!”
Bóng áo xanh đang nhảy trên nóc nhà xa xa chợt dao động suýt ngã. Trong gió truyền đến giọng nói uy nghiêm của Nghiêm quân sư đỉnh đỉnh thiên hạ.
Nghiêm đại quân sư nói, “GHI SỔ!”
Để lại tiểu nhị cùng chủ quán đứng bên lan can, lệ nóng quanh tròng, ‘nhung nhớ’ vô hạn, “Lại ghi sổ nữa…”
Nghiêm Gia Niên, từng đỗ Thám Hoa trong kinh kì vừa qua, xuất thân từ họ Nghiêm ở Thao Châu, ba đời Thành Thủ. Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, cũng coi như là một thế hệ anh tài.
Sở thích: nghe lén.
Tật xấu: chúa ăn chực ăn chạy.
Nghiêm Gia Niên, tại Thao Châu được xếp hạng thứ hai.
Trương Đàm bên này đánh ngất Phùng Tuyệt, Trương Tuyết bên kia mặc kệ là máu người hay máu cún, chộp bàn tay máu me của Phùng Tuyệt, ấn cái ‘chành’ lên tờ khế ước chung thân kia, thở phào một hơi sau khi xong việc khiến cho hai bạn nha hoàn tròng mắt thiếu điều muốn rớt luôn ra ngoài.
Trương Tuyết nhìn nhìn vệt máu trên vạt áo của mình, lại nhìn đến người vừa bị đánh ngất kia, bĩu bĩu môi, “Ngươi tốt nhất thành thật ngoan ngoãn cho ta, nếu không, hừ hừ, bỏ đói chết ngươi! Hứ!”
Trương Đàm gật gù hùa theo Trương Tuyết, nói chuyện với người đã bất tỉnh, “Tam ca ta nói không sai. Ngươi có biết cứu ngươi, bọn ta phải chấp nhận biết bao nhiêu nguy hiểm không? Biết đâu truy binh vẫn còn đang lùng sục xung quanh đây…”
Còn chưa dứt câu, Cát Tường và Như Ý đều hai miệng một lời hướng cậu gầm lên, “Thiếu gia!”
“Ngậm cái miệng quạ đen của đệ lại cho ta nhờ!” Trương Tuyết nghiến răng nói.
Trương Đàm ngớ ra, mới phát hiện mình vừa lỡ lời, bèn giơ hai tay bịt miệng, vẻ mặt hoảng hốt. Giống như Trương Đàm, Như Ý và Cát Tường cũng hoảng sợ, mắt láo liên nhìn khắp chung quanh xe ngựa.
Phàm là người vật trong phủ Thừa Tướng, không ai là không biết, không vật nào không hiểu, đám chủ tử họ Trương này cái xấu cũng nhất mà cái tài cũng nhất. Trong đó, người có cái miệng bẩn bựa nhất trong nhà chính là cậu nhóc Trương Đàm này đây. Một lời hắn nói ra, tốt thì thôi, mà hễ xấu liền y như rằng ‘trời giáng sứ mạng’, đem bom đạn dội xuống ngay lập tức.
Như Ý vội bò vào trong xe, cấp tốc lau dọn chỗ máu bẩn, đem chăn cuộn lại, che kín người Phùng Tuyệt. Cỗ xe tăng tốc, xốc nảy dữ dội. Đột nhiên, bốn con khoái mã hí vang, xe thắng gấp dồn dập. Như Ý ngã ngửa trong xe, kêu lên một tiếng. Trương Tuyết mất đà, lăn lên người Phùng Tuyệt, vô tình làm cho vết thương trước ngực anh rách ra.
Bên ngoài xe vang lên giọng cười láu cá của Trương Đàm, “Quan gia, các ngài có việc gì sao?”
“Người nào? Từ đâu tới?” tên đầu lĩnh cao giọng hỏi.
Cát Tường trưng ra bộ mặt ngẩn ngơ vô tội vạ nhìn nhóm binh lính ước chừng mười người đang lập trạm kiểm tra trên lối vào thành. Đôi mắt cá chết lãng đãng dừng lại trên mặt tên đầu lĩnh, âm thầm ghi khắc bộ râu cá trê kia vào lòng để có dịp còn mách lại cho Nhị Thiếu Gia cạo vẩy chặt đuôi hắn. (Ặc, tố chất ghi thù của bạn CT cũng quá là dữ dội.)
Trương Đàm tươi cười đáp bằng giọng lên xuống dài dòng, “Huynh đệ chúng tôi là lữ thương, lần này xuống Thao Châu vì muốn lấy hàng chuyển lên phía Bắc. Ây chà, không ngờ Thao Châu vào mùa này lại xinh đẹp tuyệt vời như vậy. Mây xanh nước biếc, lá phong đỏ rực như lửa! Tôi đây lần đầu tiên rời nhà, lại được thấy cảnh đẹp như vậy, đúng là…”
“Được rồi!” tên cầm đầu cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe Trương Đàm nói nhảm, bèn giơ lên một bức họa, nói, “Có thấy qua kẻ này hay không?”
Trương Đàm cùng Cát Tường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người trong bức họa kia. Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, nhan sắc trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù chỉ là tranh vẽ nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ vân đạm phong khinh kia, còn ai khác ngoài hoa mỹ nam đang nằm trong xe?
Thấy vẻ mặt biến đổi của hai người, đầu lĩnh còn cho rằng lần này hẳn sẽ thu được manh mối, ngờ đâu lại nghe bạn Cát Tường oa lên một tiếng, nước miếng văng tứ tung, “Chu choa ơi! Người ở đâu mà đẹp như vậy? Ta lớn từng tuổi này rồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bức mỹ nhân đồ sống động xinh đẹp đến vậy!”
Trương Đàm cũng hai mắt sáng rỡ phụ họa, “Không phải nam nhân, không phải nữ nhân, là mỹ nhân! Là tiên giáng trần! Thật sự là tiên nhân giáng trần rồi!”
Ánh mắt của hai tên nhóc kia đều như hổ đói chỉ thiếu điều nhào tới cắn nuốt luôn bức họa, viên đầu lĩnh không thể không vội vàng thu lại cất vào ngực áo. Da mặt dưới hàm râu cá trê kia nháy đỏ nháy tím, thật sự không còn lời gì để nói trước vẻ háo sắc của hai người này. Mặc dù bản thân hắn khi nhận được bức họa này từ cấp trên truyền xuống, cũng thao thức không thôi, thế nhưng ít ra hắn còn biết kiềm chế, đâu có lồ lộ ra như vậy?
“Ồn ào quá! Rốt cuộc có nhìn thấy hay không?”
Trương Đàm ngơ ngác, “Quan gia, ta còn định hỏi ngài đó là danh kĩ ở nơi nào, thì ra là tội phạm bị truy nã à?”
Cơ mặt bọn binh lính co giật, tên đầu lĩnh hai mắt ánh lửa quát, “Hỏi nhiều làm gì? Không thấy thì cút nhanh!”
Trương Đàm bày ra dáng vẻ giật mình, vội vàng đánh ngựa đi qua. Đám lính bực bội nhìn theo bóng chiếc xe ngựa lọc cà lọc cọc khuất sau lối đi, bên tai còn nghe văng vẳng âm thanh bàn tán huyên náo của hai người nọ.
Nữ hỏi, “Xinh đẹp như vậy, không biết phạm tội gì nhỉ?”
Nam đáp, “Ầy, chắc chắn là phạm vào tội phá hoại gia can người khác, còn không thì là cắm sừng đại quan nào đó rồi!”
Nữ lại hỏi, “Cũng đúng, đem cả binh lính truy tìm, chắc hẳn là người có trọng quyền ở Thao Châu. Ấy, có khi nào là Kim Cương Đại Tướng Quân uy chấn thiên hạ, Trương Tĩnh kia không?”
Nam đáp, giọng có chút chần chừ, lại có chút háo hức, “Hề hề! Chờ chúng ta đem chuyện này về đến kinh thành, bảo đảm sẽ khiến cho biết bao giống cái phải khóc ròng, đem nước mắt nhấn chìm Sài Kinh!”
“…”
Theo tiếng nói cùng âm thanh bánh xe lọc cọc xa hẳn, tâm trạng của đám binh sĩ kia cũng tựa như đá đè, càng lúc càng nặng nề. Trương Tĩnh, cái vị Kim Cương Đại Tướng Quân Trương Tĩnh kia mà bọn chúng dám đem ra thêu dệt như thế, có phải là chán sống rồi không? Chợt, nhóm binh sĩ không ai bảo ai, vội vàng khẩn trương chặn người chặn xe, ra sức dò hỏi tin tức. Ây, bọn họ cũng là bất đắc dĩ phải theo lệnh hành sự thôi, chỉ mong gấp rút xong việc chuồn về kinh thành, nếu không ở Thao Châu này, có ngày tin vịt bị đồn thổi, tất sẽ bị Kim Cương Đại Tướng Quân giơ chân giẫm một phát, chết oan mạng, oan mạng đó!
Lại nói, xe ngựa vừa rời xa phạm vi nguy hiểm, giọng Trương Tuyết từ trong xe liền truyền ra, “Cát Tường, dốc hết mã lực vào thành!”
Trương Đàm đem dây cương giao vào tay bạn nhỏ bánh bao, vừa tìm chỗ chắc chắn vịn chặt vừa nói, “Đến Hồng Hi Quán, ta chỉ đường!” tình hình xem ra khá khẩn cấp, ngày nào chưa biết người mình cứu lai lịch thế nào, muốn chơi muốn chém thì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, dù Trương Đàm bản tính cà lơ phất phơ thì cũng gấp đến độ lửa xém lông mày.
Ngày hôm đó trời trong nắng tốt, dân chúng trên đường lớn thành Thao Châu được một phen mở mắt khi một cỗ xe ngựa do một tiểu cô nương mặt bánh bao điều khiển phóng như bay qua khỏi cổng thành. Khắp đường lớn người người nháo nhào tránh cỗ xe được bốn con khoái mã kéo chạy như điên kia. Cả con đường vang vang tiếng dá ngựa của bạn Cát Tường, rất uy lực, rất hăng hái, rất… khụ, nói chung là đã khiến người Thao Châu quanh năm quen với binh doanh tướng sĩ cũng phải choáng váng.
Trương Đàm ngồi một bên bán sống bán chết ôm chặt ván xe để tránh khỏi bị hất xuống khi Cát Tường vừa khiển mã đánh một vòng lạng lách ngoạn mục len qua hai cỗ kiệu mà chẳng thèm giảm tốc độ. Ánh mắt đau khổ, vẻ mặt cá chết trơ ra nhìn xe ngựa được bốn vị ‘mã đại ca’ dưới sự điều khiển có một không hai của Cát Tường đang dần dần vượt mặt bà con cô bác.
Nhận ra cha và anh trai nhà mình vốn có thói dậy trễ, thế mà chưa từng một ngày trễ giờ chầu sáng sớm, thực sự phải kể đến công lao to lớn khủng khiếp của bạn nhỏ Cát Tường. Sau đó, Trương Đàm lại miên man nghĩ, tốc độ xe như vầy, làm thế nào mà hai người kia lúc xuống xe đều là dáng vẻ đường hoàng chỉnh tề, hay thế nhở?
Bạn Cát Tường một tay cầm cương, một tay cầm roi, một chân đạp trên bậc gỗ, tà váy xốc qua một bên, tay áo xắn cao lộ gần hết cả cánh tay, miệng không ngừng hô, “Đại Phân, dô! Đại Tiểu, dô ta! Đại Hỗn, dô hây! Đại Đản, dô dô! Cả nhà cùng dô dô dô dô nào!!” hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt có kinh ngạc, có kinh hãi, có hứng thú, có buồn cười, nói chung là rất nhiều loại cảm xúc của người người trên phố.
Trong trà lâu, một người ngồi ở bàn bên lan can nhìn xuống đường lớn, kinh ngạc dõi theo cỗ xe sấm chớp kia làm một pha rẽ ngoặt ngoạn mục, cả cỗ xe nghiêng lệch, bánh xe liết lên bờ tường xẹt khói, sau đó, mất hút.
Tài đánh ngựa như thế còn hơn cả mã xa trong quân đội, lại chỉ là một cô nhóc mặt bánh bao, đầu năm nay chuyện lạ thế gian đâu đâu cũng có. Bên tai vang lên âm thanh chuyện trò bàn tán xôn xao của những người chung quanh. Vừa rồi vì cỗ xe trên đường lạng lách quá ngoạn mục, không ít người trong trà lâu đều dồn cả ra lan can trông xuống, giờ mới trở về bàn tiếp tục sự nghiệp buôn dưa.
Không ít người thắc mắc, “Tên của bốn con khoái mã kia là ai đặt?” lại nói, “Tiểu cô nương kia cũng thật là tài, khiển ngựa kiểu ấy mà cũng không sợ tông chết người ta!”
“Không phú thì quý, Mã Gia ta buôn ngựa bao nhiêu lâu, còn nhìn không ra bốn con ngựa kia đều là thượng mã sao? Người bình thường không mấy ai có được đâu! Người như thế, bá tánh bình dân chúng ta không chọc nổi!”
Một tiều phu mặt mày rậm rạp, áo thô chân ủng ngồi ở bàn giữa cũng ồm ồm lên tiếng nói, “Trên có trời dưới có Hoàng Đế! Làm gì có chuyện hiếp người quá đáng như thế?”
Có người nghe khẩu khí nóng nảy như thế, bèn hỏi, “Tiều Phu, không phải vừa gặp chuyện gì rắc rối đi?”
Tiều phu gọi là Tiều Phu kia nóng nảy vỗ bàn làm chén đũa trên bàn run lên, lớn giọng mắng, “Mẹ nó! Lão tử sáng nay đem củi thịt vào thành bán đổi gạo, lại gặp một đám quan binh ăn không ngồi rồi chận lại làm khó làm dễ! Muốn tìm người thì cứ việc dán cáo thị treo thưởng, làm gì chận đường lão tử dông dài?”
Một ít người lại châm chọc, “Còn không phải bộ dáng của Tiều Phu ngươi quá đầu gấu sao?”
“Hừ! Tiều Phu ta vốn dĩ là thất phu, tướng tá thô kệch, mặt mũi xấu xí, chữ nghĩa không có, nhưng ít ra không giống một số người, cái gì mà anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, mẹ nó! Rặt một đám thú đội lốt người!” nói xong còn không quên chèn thêm một câu, “Dĩ nhiên, Kim Cương Đại Tướng Quân là ngoại lệ.”
Đám người vừa nghe xong liền cười phá lên. Tiểu nhị còn vui vẻ châm thêm trà cho Tiều Phu, hỏi, “Thế còn Nghiêm Thành Thủ, Nghiêm quân sư của chúng ta thì thế nào?”
Tiều Phu hơi chần chừ một chút, mày sâu róm cau chặt lại, bộ râu rậm rung rung, rồi ồm giọng đáp, “Ta mặc dù kính nể Nghiêm Thành Thủ, nhưng nói thật, đàn ông đàn ang mà quần là áo lụa, suốt ngày phe phẩy cây quạt, nhìn cứ gai gai mắt thế nào…”
Mọi người liền cười ầm lên. Cả trà quán như muốn nổ ra. Ngay cả nô bọc đang đứng hầu sau lưng chủ tử cũng run rẩy nhịn cười đưa mắt liếc nhìn đám người ồn ào phía sau màn trúc kia, lại liếc chừng bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc của chủ tử, con sâu cười trong bụng cắn xé đến đau cả ruột.
Nghiêm Gia Niên cực kì nhẫn xuống xúc động muốn bay ra cho gã tiều phu kia một đạp xuống lầu, thế nhưng hắn tự nhận mình là quân tử nho nhã, phong lưu tiêu sái, quyết sẽ không hành động thô tục như thế. Vì vậy, Nghiêm Thành Thủ, Nghiêm đại quân sư nức tiếng xa gần, rất bình tĩnh đứng dậy, vuốt lại nếp áo, bình thản đạp một chân lên lan can, vào tư thế ăn xong bỏ chạy.
Tiểu Tam nhìn một bàn đầy tô chén dĩa đã bị càn quét sạch bách, lại nhìn dáng vẻ ăn chực ăn chạy của chủ nhân mình, da đầu run lên. Ông nội của tôi ơi, đừng nói ngài định phủi mông chuồn êm để lại tên nô tài nghèo mạt là tôi đấy nhé!
May mắn, đang lúc Nghiêm đại quân sư chuẩn bị nhún người bay đi, thì lại nghe ai đó hỏi Tiều Phu, “Vậy người đang bị bọn họ truy tìm hình dáng ra sao?”
Nghiêm Gia Niên tức thời vọt lại sau bức màn tre. Tiểu Tam nhân cơ hội này, lập tức lăn qua lan can, nhanh như con sóc đu mình vào trụ nhà, tuột xuống đất rồi chạy biến vào đám người. Nghiêm Gia Niên lúc này nào còn tâm tình chú ý tên nô tài của mình đang làm gì, toàn bộ tinh thần đều đặt vào mấy câu miêu tả của Tiều Phu.
“Đẹp lắm! Rất là đẹp!”
“Đẹp như thế nào?”
Tiều Phu bần thần trong chốc lát, nhớ tới dung mạo của người trong tranh, da mặt đen xì dưới bộ râu rậm cũng phải ửng đỏ. Lúng ta lúng túng nói, “Ta không biết diễn tả, chỉ biết là rất rất rất đẹp!”
Lòng hiếu kì của mọi người cũng theo đó tăng lên, có người bèn hỏi, “Vậy so với Mạc thần y của Vong Nhân Y Quán thì thế nào?”
Tiều Phu trả lời dứt khoát, “Ăn đứt!”
Nghiêm Gia Niên khẽ run lên.
Phàm là người Thao Châu, không ai là không biết, Thao Châu là vùng đất long lân quy phụng, ngọa hổ tàng long. Tại đây, có một vị thần y họ Mạc tên Uẩn nổi danh ngông cuồng không xem ai ra cái đinh gì, đem miếu Thổ Địa dở bỏ, mở ra một cái y quán đặt tên Vong Nhân. Vừa nghe tên quán đã biết là loại người không phúc hậu gì rồi. Thế nhưng người người đều phải công nhận, Mạc Uẩn mặc dù hỉ nộ thất thường, tính tình độc đoán, nhưng lại là một người trẻ tuổi trước có tài sau lại có sắc.
Mạc Uẩn, tại Thao Châu được xếp hàng thứ ba.
“Vậy so với Nghiêm Thành Thủ?”
Tiều Phu lần này bình tĩnh đáp, “Hơn hẳn.”
“Vậy… so với Đại Tướng Quân?”
Lần này không đợi Tiều Phu đáp lời, Nghiêm Gia Niên đã bay ra, chộp lấy cổ áo hắn, hai mắt hực lửa hỏi, “Có phải người trong tranh dung mạo kinh diễm, thế gian hiếm có khó tìm. Mày như kiếm, mũi như sơn, môi thắm huyết mai, mắt băng đông lãnh, hắc tơ ba ngàn tựa như lụa bào trải dài? Họa trong tranh tựa như tiên giáng trần bước ra?”
Tiều Phu lắp bắp kinh hãi, “Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm Thành Thủ?”
“Ta hỏi ngươi phải hay không? Nói!” Nghiêm Gia Niên quát lên.
“Qủa là, là, là tiên giáng trần!” Tiều Phu khó khăn lượm lại lời Nghiêm Gia Niên.
Nghiêm Gia Niên buông Tiều Phu, thần sắc ngưng trọng đứng giữa gian lầu, bốn phía chung quanh đều nín thở im bặt. Dân chúng nhìn khí thế của Nghiêm đại quân sư, trong lòng run sợ. Thành Thủ quân sư của bọn họ mọi khi luôn treo tươi cười đểu giả trên mặt, giờ lại giả bộ làm mặt than, hẳn là có chuyện lớn rồi.
Tiểu nhị cùng chủ quán nhấp nhỏm không yên, chợt thấy Nghiêm Gia Niên quay người phóng ra lan can, cả hai bèn bất chấp tất cả, thất thanh hô, “THÀNH THỦ! NGÀI CÒN CHƯA TRẢ TIỀN!!”
Bóng áo xanh đang nhảy trên nóc nhà xa xa chợt dao động suýt ngã. Trong gió truyền đến giọng nói uy nghiêm của Nghiêm quân sư đỉnh đỉnh thiên hạ.
Nghiêm đại quân sư nói, “GHI SỔ!”
Để lại tiểu nhị cùng chủ quán đứng bên lan can, lệ nóng quanh tròng, ‘nhung nhớ’ vô hạn, “Lại ghi sổ nữa…”
Nghiêm Gia Niên, từng đỗ Thám Hoa trong kinh kì vừa qua, xuất thân từ họ Nghiêm ở Thao Châu, ba đời Thành Thủ. Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, cũng coi như là một thế hệ anh tài.
Sở thích: nghe lén.
Tật xấu: chúa ăn chực ăn chạy.
Nghiêm Gia Niên, tại Thao Châu được xếp hạng thứ hai.