Trương Tuyết là bị lạnh mà tỉnh. Mở mắt ra là một trời sao lấp lánh trong đêm. Khách sạn ngàn sao? Trương Tuyết nhíu mày, vết thương trên trán âm ỉ nhức nhối. Không phải lần đầu tiên bị té, nhưng chính là lần đầu tiên té ngựa!
Nếu không phải vì Úc Hồng Phấn giở trò đanh đá chê lương khô khó nuốt, đòi ghé vào thôn mua đặc sản, mua đặc sản thì cũng thôi đi, lại giở giọng chê gầy chê béo, miệng lưỡi thì chanh chua, chọc cho người ta đuổi đánh. Hậu quả là bổn đại gia nằm không cũng trúng đạn.
Được lắm Úc Hồng Phấn, lần này không thiến ngươi ta thật nên đổi họ đi là vừa!
“Tuyên ca, ca tỉnh rồi?” Như Ý cúi đầu nhỏ giọng gọi.
Trương Tuyết nhắm mắt một lát, lấy làm lạ, thường ngày bạn nhỏ Như Ý dễ gì gọi gia một tiếng ‘ca’ ngọt ngào như này? Không ổn, nhất định có biến!
Mở mắt vẫn là một màn trời đêm đen kịt, sương ẩm lạnh lẽo kinh người. Trương Tuyết ôm đầu ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh bốn phía. Đây là lửa trại, hay nói cho chính xác, đây là một đám hành quân dã ngoại trong rừng. Còn bọn họ, thật không may mắn lại trở thành một trong những thành phần bị canh giữ của đám người kia. Mấy gương mặt gần đây có chút quen mắt, chính là đám choai choai trong thôn, bọn chúng đang tụm lại với nhau bên cạnh đống lửa nhỏ xíu, sợ run. Bùi Lãnh và Cát Tường đang giúp chúng đắp thuốc băng bó.
“Sơn tặc?” đây là khả năng đầu tiên mà Trương Tuyết nghĩ tới, trong ánh lửa lờ mờ có thể nhìn thấy vài vết thương trên người bọn trẻ. May mắn, Như Ý bọn họ cũng chưa bị thương. Chỉ là, hình tượng cả người như vừa mới trong hố sh*t chui ra quả thật quá đau ruột, đáng tiếc, đại tỷ nhìn bản thân mình cũng một dạng cho nên mới không cười nổi.
Như Ý run rẩy gật đầu. Có vẻ như trong lúc Trương Tuyết ngã bất tỉnh, đã có hẳn một hồi càn quét qua thôn làng. Trương Tuyết ôm mình dựa vào gốc cây, cảm thấy khó hiểu, sơn tặc thường cũng chỉ cướp lương thực, cướp của cải, chưa từng thấy sơn tặc bắt một đống lớn người già trẻ lớn bé theo như thế này. Chẳng lẽ không lo bọn họ nổi dậy bỏ trốn tập thể sao?
“Trốn không được, bọn họ đã bị đầu độc bằng nguồn nước.” Bùi Lãnh thì thầm, ném thêm một mớ cành vụn vào đống lửa, “May mà chúng ta còn chưa kịp ăn uống gì…”
“Nghiêm trọng không?” Trương Tuyết hỏi.
Bùi Lãnh lắc đầu, “Chỉ là hóa công tán mà thôi, khiến cho bọn họ không cứ như cọng bún thiu.”
“Mấy người còn lại đâu?” quái, Úc Phấn Hồng với Mạc Uẩn mà còn không diệt được đám sơn dã tặc này sao?
Bùi Lãnh khóe miệng co rút, “Mạc quán chủ nói vùng núi này có nấm lạ, muốn đi tìm, nên đã đi trước khi sơn tặc đánh tới. Úc Hồng Phấn bị Đàm… Đàm ca dày xéo nên cũng trốn theo Mạc quán chủ…” cho nên nói, đám sơn tặc này thật sự vô cùng, vô, vô cùng may mắn mới không đụng đầu với hai tên biến thái kia.
“Đàm ca tranh thủ trời tối, đi chung quanh xem một chút…” Cát Tường bĩu môi nhỏ giọng.
“Tuyên ca, huynh thấy chuyện này sao?” Bùi Lãnh nhỏ giọng thì thào, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm Trương Tuyết.
Trương Tuyết tựa hẳn vào gốc cây, chợp mắt, “Còn sao nữa, cứ chờ xem thôi…” một lần nữa lại tự nhủ với lòng rằng, Úc Hường, thù này không báo ta sẽ không gả bánh bao cho ngươi! Hừ!
Khi Trương Tuyết tỉnh lại lần nữa, trời đã tản sáng. Bản mặt trây trét đầy bùn đất của Trương Đàm phóng đại trước mắt, hàm răng trắng lóa với nụ cười đáng khinh.
Feww, thật may mắn, đại tỷ nhà chúng ta trước nay đã quá quen với bản mặt kia, nên mới có thể mặt không đổi sắc lật cho bạn nhỏ Trương Đàm một bàn tay.
“Áuuu, ca, sao oánh đệ?!” Trương Tiểu Đàm ai oán ôm má rưng rưng nước mắt nhìn đại tỷ nhà mình.
“À, phản xạ tự nhiên.” Đại tỷ thật không phúc hậu nở nụ cười, nhận lấy bánh mì từ Cát Tường, thản nhiên cắn nhai.
Trương Tiểu Đàm ủy khuất gặm bánh mì, bộ dáng ‘tỷ ăn hiếp ta, không chơi với tỷ’ thực thực sự là đủ khiến đám người Trương Tuyết ngứa răng. Đại tỷ cắn bánh mì khô cùm cụp, giơ gót sen ngà ngọc đạp méo mặt em trai ‘đáng yêu’, “Bớt ghê tởm đi, nghe ngóng được gì, nói!”
Trương Tiểu Đàm lúc này mới chịu thành thật, trang mô tác dạng nói, “Ca, đệ có hai tin, một tốt, một xấu, ca muốn nghe cái nào trước?”
Trương Tuyết đào lỗ tai, “Tin tốt trước đi, sáng sớm nên nghe tin tốt trước.”
Như Ý không nói gì nhìn trời, vậy ra buổi tối thì sẽ nghe tin xấu trước? Này có gì khác biệt?
Trương Đàm tròng mắt quẹo trái rẽ phải một chút, xác định không có ai nghe lén, mới nghiêm túc nói, “Tin tốt là, chúng ta thật sự đã bị sơn tặc bắt.”
Bạn nhỏ Bùi Lãnh đương trường bẻ gẫy một nhành cây. Này không là cái gì tốt đẹp cả, có biết hay không? Bị sơn tặc hốt được sẽ có rất nhiều khả năng, bị bán cho thanh lâu, bị bán đi làm tiểu thiếp, bị bán làm nô tài, tệ hơn nữa có thể bị bán ra chợ nô lệ ở biên giới Khâu Mộc, cho nên, đây tuyệt đối không là cái gì tin tức tốt đẹp!
Trương Tuyết thổi móng tay, “Tin xấu đâu?”
Trương Đàm bật cười, sảng khoái nói, “Tin xấu là, đứng sau lưng đám sơn tặc này là Trác Đa đó mà!”
Trương Tuyết khựng một chút, sau đó nở nụ cười khiến người ta nhìn mà thốn cả rốn, “Nghe có mùi chó chết đâu đây.”
Bùi Lãnh lúc này đã không còn gì để nói, mồm há hốc, mắt trợn tròn nhìn đại tỷ và Trương Đàm như nhìn yêu quái.
Trác Đa? Bọn người Trác Đa lại dám lộng hành trên đất Đại Triều? Hơn nữa còn là ngay dưới mũi đại tướng?
Không lý nào!
Tất nhiên là không thể nào âm thầm hoạt động mà Trương Đại Tướng lại không hay biết chút gì, cho nên, rầm rộ như vậy, chỉ có thể xảy ra khi khai chiến. Một mặt đánh trận, một mặt đánh lén, còn về phần bắt một đám lớn thôn dân Đại Triều như vậy để làm gì, cũng chỉ có kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc mới biết được.
Cho nên, nhận được tin tức, có thể nói quân doanh một mảnh sát khí ngùn ngụt rồi.
Thái Tử ngay trong đêm lên đường rời khỏi doanh trại, cùng với Trương Duệ, Trần Dật và binh sĩ hộ tống cải trang một đường thẳng tới rừng Sương, ngoại ô Ca Châu, nơi cuối cùng thu được tin tức của đám nhóc Trương Tuyết.
Rừng Sương không phải là khu rừng lớn gì ở vùng này, nhưng lại đặc biệt nổi tiếng bởi địa hình và khí hậu vô cùng đặc biệt lạ lùng. Trong rừng cây cối sinh trưởng rậm rạp, kèm với sương mù dày đặc, cho dù là giữa trưa khi mặt trời đứng bóng, khu rừng vẫn chìm trong sương trắng mờ nhạt. Đường thông lộ từ Thao Châu đến Ca Châu có lối đi ngang qua khu rừng này, cũng có đường đèo bọc núi, hoặc có thể ngồi thuyền dọc theo sông Thao.
Lúc đầu đi là đường đèo bọc núi, nhưng lúc về lại chọn lối đi ngang rừng Sương, có thể thấy nhóm người Trương Tuyết đang muốn rút ngắn thời gian hồi Kinh.
“Thái Tử, phía trước có một thôn nhỏ, chúng ta trước có thể dừng chân ở đó cho ngựa nghỉ một chút!” Trần Dật hằng năm ngược xuôi vùng này, hiển nhiên trở thành người dẫn đường.
Trương Duệ cũng đồng ý, “Thái Tử, đã đi nguyên đêm rồi, trước cho ngựa uống nước, sau đó có thể tranh thủ hỏi thăm thôn dân.”
Trình Tuyệt kéo cương ngựa, gật đầu. Đoàn người theo Trần Dật hướng về phía trước với hy vọng có thể tìm được người hỏi thăm một chút tin tức. Nhưng khi phía trước vang tiếng ồn ào của quan binh, cùng với khói lửa tàn lụi đôi bên đường đã khiến cho mọi người tâm trầm trọng thêm.
Thôn làng, rất rõ ràng, đã trải qua một hồi càn quét. Khắp nơi đều là vết tích đánh nhau, nhà cửa đổ sập cháy sém, mùi tro khói gay mũi. Viên binh sĩ dẫn đầu thu thập vừa nhìn thấy cờ hiệu của đoàn người, liền biết đây là đại quan từ trong kinh, lập tức bước đến chào hỏi.
Trương Duệ nhìn Thái Tử một mình tiếp tục thúc ngựa chậm rãi đi xuyên qua thôn làng đổ nát, bèn hất cằm ra hiệu cho Trần Dật đi theo lên trước. Sau mới đối với viên binh sĩ nọ hỏi, “Bổn quan phụng mệnh hồi kinh, vốn muốn dừng ngựa nghỉ ngơi ở đây một chút, không biết đây là chuyện gì xảy ra?”
Viên binh sĩ đáp, “Hồi đại quan, đây là sơn tặc tập kích đêm qua, chúng hạ quan nhận được tin tức lập tức đến cứu người, nhưng bọn chúng hành động quá nhanh, khi bọn hạ quan đến được đây thì đã không còn gì.”
“Có thương vong gì nhiều không? Người còn sống đã được di tản rồi sao?”
Viên binh sĩ cắn răng tức giận đáp, “Hồi đại quan, khi bọn hạ quan đến đây, toàn bộ hoàn toàn không có bóng người nào, có chăng chỉ là xác người, đều đã được đặt ở bên kia, đang chờ sau khi thu dọn sẽ lập mộ an táng cho họ!”
Trương Duệ sửng sốt, ngay cả Trình Tuyệt phía trước cũng ngoái đầu nhìn lại. Hai người không nói gì, liền giục ngựa theo viên binh sĩ nọ đi tới một khoảng đất trống, nơi đó có hơn hai mươi xác chết được xắp thành hàng ngay ngắn. Trình Tuyệt không nói hai lời nhảy xuống ngựa, bước chân cứng ngắc từng chút một đi xuyên qua hai hàng xác người, từng khuôn mặt từng vóc dáng đều nhìn kĩ không sót.
“Đại quan đây là…” viên binh sĩ nọ có vẻ giật mình khi nhìn vị thiếu gia cẩm y ngọc thực kia không chút sợ hãi khom người lau đi vết máu trên mặt một cái xác
Trương Duệ như có điều suy trước hành động của Trình Tuyệt, chỉ nói, “Không cần hỏi nhiều.”
“Vâng…”
Trình Tuyệt lạnh lùng hỏi, “Có manh mối gì không?”
Bị hỏi bất ngờ, viên binh sĩ nọ ngơ ngác. Trương Duệ vội giải thích, “Trong lúc thu thập có tìm thấy manh mối gì không? Một nhóm người ngựa lớn như vậy, không lý nào không để lại dấu vết gì?”
Viên binh sĩ ngẫm nghĩ rồi khẩn trương đáp, “Hồi đại quan, có thì có, nhưng hạ quan suy nghĩ cả buổi vẫn không dám chắc này có tính là manh mối không.”
“Cứ nói thử xem.” Trương Duệ khích lệ.
“Vâng, mời đi bên này.”
Trương Duệ dẫn đầu đi qua, bên đống đổ nát của một gian nhà dưới con dốc, là một chiếc xe ngựa đã gãy đổ, thân xe ngả sang một phía, bánh xe bung mất. Vết bánh xe cày xuống nền đất cho thấy xe ngựa đã có ý định bỏ chạy, nhưng vì nguyên do nào đó mà ở cuối con dốc phải làm một khúc cua rẽ ngoặt thật gắt, dẫn đến xe lật.
“Thôn làng quanh đây chủ yếu là nông gia, hộ khá lắm thì cũng chỉ có xe bò, loại xe ngựa đắt tiền như thế này chắc chỉ có thể là người đi ngang qua dừng chân nghỉ lại trong làng…” viên binh sĩ cẩn thận nói, càng nói càng thấy sắc mặt của các vị quan lớn tối tăm, giọng càng nhỏ dần, mồ hôi cứ thế tuôn rơi như tắm.
Trình Tuyệt cảm thấy chiếc xe ngựa này có gì đấy quen mắt, nhưng Trương Duệ thì ngay lập tức đã ngồi xuống kiểm tra. Trần Dật thấy vậy cũng khom người kéo lên màn xe bị cuốn bên dưới trao cho Trình Tuyệt. Nhìn phù hiệu trên tấm màn rách bươm, trái tim của anh lập tức tụt dốc không phanh.
Đây là gia huy nhà Trương Thừa Tướng.
Trình Tuyệt mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói, “Lập tức truy tìm bốn phía chung quanh ngôi làng, không được bỏ sót bất cứ thứ gì.” Vừa dứt lời, chung quanh liền có tiếng gió vút thổi qua khắp các cành cây.
Lúc này đây, vẻ ngoài lạnh nhạt thì chỉ có anh mới biết trong nội tâm có bao nhiêu gấp gáp khó thở. Cảm giác được nội lực bên trong thân thể lại sắp sửa bị cảm tính thôi thúc sống dậy, Trình Tuyệt nhắm mắt, từng chút một hít sâu điều hòa khí tức. Lúc này không phải lúc nổi điên, anh tự nhủ, muốn điên thì cũng phải đợi khi tìm được người hẵng nói.
Vô tri vô giác, Trình Tuyệt lại rơi vào trạng thái điều khí mà không biết. Những lúc này, đối với người luyện công bình thường mà nói, thì ngũ giác trở nên linh mẫn gấp bội, còn đối với ‘quái vật’ Vô Công những tầng thứ chín như lão Tuyệt nhà chúng ta mà nói, thì chính là level của ‘thiên lý nhãn’, ‘thuận phong nhĩ’ ấy chứ!
Vì thế, Tuyệt đại gia đang lúc nhắm mắt điều tức lại nghe được tiếng khóc thút thít, ngửi được mùi máu từ ruộng lúa tít mãi ở rìa ngôi làng. Tuyệt đại gia nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía những thửa ruộng vẫn còn âm ỉ cháy kia, gọi, “Trần Dật.”
Trần tiểu Thế Tử giật mình, “Có hạ quan.”
“Bên kia, có người.”
Trần Dật ngờ ngợ nhìn về phía cánh đồng, lại ngoái đầu nhìn Trương Duệ. Trương Đại Gia bắn cho tiểu Thế Tử một ánh mắt ‘yên tâm chớ lo’, tiểu Thế Tử mới dám an tâm rời khỏi phạm vi cận vệ chung quanh Thái Tử Điện Hạ.
Tới gần cánh đồng, Trần Dật liền ra lệnh cho binh lính nhẹ bước im lặng, quả nhiên có tiếng âm ỉ phát ra từ cụm rơm đổ. Chung quanh là vết máu, còn có xác một tên cướp bị đầu sắt của cây cào lúa cắm vào cổ họng, tướng chết ngã vật vã lăn lộn tứ chi trông xấu đến kinh người. Trần Dật nheo mắt nhìn cái xác, đại khái có thể đoán được, gã này là bị vật nhọn đâm mù mắt, ngã ngựa lại vướng chân vào dây cương, lôi đi một quãng dẫn tới xương khớp gãy đứt, sau đó lại bị một cây cào lúa KO, quả nhiên là số chết thảm.
Trong hốc mắt xác chết còn có một khúc trâm gỗ, chậc, có thể thấy được, đây là chết vì gái rồi. Cô nàng kia một phát này đâm đủ chuẩn, đủ độc, đủ ngoan!
Trần Dật nghĩ vậy, hướng bên kia hàng rào chuồng ngựa bò qua, vị trí này rất dễ bị bỏ sót trong lúc hỗn loạn. Ra dấu cho mọi người dừng lại, nín thở lắng nghe. Kia là âm thanh của một đứa trẻ đang nghẹn khóc, còn một tiếng hít thở cố nén của một người khác. Dựa theo kinh nghiệm của Trần Dật, đây hẳn là thôn dân may mắn sót lại, nhưng hiển nhiên bọn họ quá sợ hãi, chỗ nấp này lại khó phát hiện, nên vẫn chưa biết người của quan phủ đã tới.
Trần Dật từng chút một khom người bò qua, tiếng khóc lẫn tiếng hít thở ngưng bặt. Biết đã bị phát hiện, Trần Dật cũng khẳng khái ló đầu ra giữa kẽ hở của đống rơm và chuồng ngựa.
“Vụt!” một đầu tiễn theo sát bên sườn mặt Trần Dật mà qua.
Hú hồn ông địa! Trần tiểu Thế Tử rợn sống lưng, quả nhiên đủ ngoan độc!
Ngay lập tức một bóng người chồm tới đẩy ngã Trần Dật, kèm theo tiếng quát, “Chạy mau!!”
Trương Tuyết là bị lạnh mà tỉnh. Mở mắt ra là một trời sao lấp lánh trong đêm. Khách sạn ngàn sao? Trương Tuyết nhíu mày, vết thương trên trán âm ỉ nhức nhối. Không phải lần đầu tiên bị té, nhưng chính là lần đầu tiên té ngựa!
Nếu không phải vì Úc Hồng Phấn giở trò đanh đá chê lương khô khó nuốt, đòi ghé vào thôn mua đặc sản, mua đặc sản thì cũng thôi đi, lại giở giọng chê gầy chê béo, miệng lưỡi thì chanh chua, chọc cho người ta đuổi đánh. Hậu quả là bổn đại gia nằm không cũng trúng đạn.
Được lắm Úc Hồng Phấn, lần này không thiến ngươi ta thật nên đổi họ đi là vừa!
“Tuyên ca, ca tỉnh rồi?” Như Ý cúi đầu nhỏ giọng gọi.
Trương Tuyết nhắm mắt một lát, lấy làm lạ, thường ngày bạn nhỏ Như Ý dễ gì gọi gia một tiếng ‘ca’ ngọt ngào như này? Không ổn, nhất định có biến!
Mở mắt vẫn là một màn trời đêm đen kịt, sương ẩm lạnh lẽo kinh người. Trương Tuyết ôm đầu ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh bốn phía. Đây là lửa trại, hay nói cho chính xác, đây là một đám hành quân dã ngoại trong rừng. Còn bọn họ, thật không may mắn lại trở thành một trong những thành phần bị canh giữ của đám người kia. Mấy gương mặt gần đây có chút quen mắt, chính là đám choai choai trong thôn, bọn chúng đang tụm lại với nhau bên cạnh đống lửa nhỏ xíu, sợ run. Bùi Lãnh và Cát Tường đang giúp chúng đắp thuốc băng bó.
“Sơn tặc?” đây là khả năng đầu tiên mà Trương Tuyết nghĩ tới, trong ánh lửa lờ mờ có thể nhìn thấy vài vết thương trên người bọn trẻ. May mắn, Như Ý bọn họ cũng chưa bị thương. Chỉ là, hình tượng cả người như vừa mới trong hố sht chui ra quả thật quá đau ruột, đáng tiếc, đại tỷ nhìn bản thân mình cũng một dạng cho nên mới không cười nổi.
Như Ý run rẩy gật đầu. Có vẻ như trong lúc Trương Tuyết ngã bất tỉnh, đã có hẳn một hồi càn quét qua thôn làng. Trương Tuyết ôm mình dựa vào gốc cây, cảm thấy khó hiểu, sơn tặc thường cũng chỉ cướp lương thực, cướp của cải, chưa từng thấy sơn tặc bắt một đống lớn người già trẻ lớn bé theo như thế này. Chẳng lẽ không lo bọn họ nổi dậy bỏ trốn tập thể sao?
“Trốn không được, bọn họ đã bị đầu độc bằng nguồn nước.” Bùi Lãnh thì thầm, ném thêm một mớ cành vụn vào đống lửa, “May mà chúng ta còn chưa kịp ăn uống gì…”
“Nghiêm trọng không?” Trương Tuyết hỏi.
Bùi Lãnh lắc đầu, “Chỉ là hóa công tán mà thôi, khiến cho bọn họ không cứ như cọng bún thiu.”
“Mấy người còn lại đâu?” quái, Úc Phấn Hồng với Mạc Uẩn mà còn không diệt được đám sơn dã tặc này sao?
Bùi Lãnh khóe miệng co rút, “Mạc quán chủ nói vùng núi này có nấm lạ, muốn đi tìm, nên đã đi trước khi sơn tặc đánh tới. Úc Hồng Phấn bị Đàm… Đàm ca dày xéo nên cũng trốn theo Mạc quán chủ…” cho nên nói, đám sơn tặc này thật sự vô cùng, vô, vô cùng may mắn mới không đụng đầu với hai tên biến thái kia.
“Đàm ca tranh thủ trời tối, đi chung quanh xem một chút…” Cát Tường bĩu môi nhỏ giọng.
“Tuyên ca, huynh thấy chuyện này sao?” Bùi Lãnh nhỏ giọng thì thào, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm Trương Tuyết.
Trương Tuyết tựa hẳn vào gốc cây, chợp mắt, “Còn sao nữa, cứ chờ xem thôi…” một lần nữa lại tự nhủ với lòng rằng, Úc Hường, thù này không báo ta sẽ không gả bánh bao cho ngươi! Hừ!
Khi Trương Tuyết tỉnh lại lần nữa, trời đã tản sáng. Bản mặt trây trét đầy bùn đất của Trương Đàm phóng đại trước mắt, hàm răng trắng lóa với nụ cười đáng khinh.
Feww, thật may mắn, đại tỷ nhà chúng ta trước nay đã quá quen với bản mặt kia, nên mới có thể mặt không đổi sắc lật cho bạn nhỏ Trương Đàm một bàn tay.
“Áuuu, ca, sao oánh đệ?!” Trương Tiểu Đàm ai oán ôm má rưng rưng nước mắt nhìn đại tỷ nhà mình.
“À, phản xạ tự nhiên.” Đại tỷ thật không phúc hậu nở nụ cười, nhận lấy bánh mì từ Cát Tường, thản nhiên cắn nhai.
Trương Tiểu Đàm ủy khuất gặm bánh mì, bộ dáng ‘tỷ ăn hiếp ta, không chơi với tỷ’ thực thực sự là đủ khiến đám người Trương Tuyết ngứa răng. Đại tỷ cắn bánh mì khô cùm cụp, giơ gót sen ngà ngọc đạp méo mặt em trai ‘đáng yêu’, “Bớt ghê tởm đi, nghe ngóng được gì, nói!”
Trương Tiểu Đàm lúc này mới chịu thành thật, trang mô tác dạng nói, “Ca, đệ có hai tin, một tốt, một xấu, ca muốn nghe cái nào trước?”
Trương Tuyết đào lỗ tai, “Tin tốt trước đi, sáng sớm nên nghe tin tốt trước.”
Như Ý không nói gì nhìn trời, vậy ra buổi tối thì sẽ nghe tin xấu trước? Này có gì khác biệt?
Trương Đàm tròng mắt quẹo trái rẽ phải một chút, xác định không có ai nghe lén, mới nghiêm túc nói, “Tin tốt là, chúng ta thật sự đã bị sơn tặc bắt.”
Bạn nhỏ Bùi Lãnh đương trường bẻ gẫy một nhành cây. Này không là cái gì tốt đẹp cả, có biết hay không? Bị sơn tặc hốt được sẽ có rất nhiều khả năng, bị bán cho thanh lâu, bị bán đi làm tiểu thiếp, bị bán làm nô tài, tệ hơn nữa có thể bị bán ra chợ nô lệ ở biên giới Khâu Mộc, cho nên, đây tuyệt đối không là cái gì tin tức tốt đẹp!
Trương Tuyết thổi móng tay, “Tin xấu đâu?”
Trương Đàm bật cười, sảng khoái nói, “Tin xấu là, đứng sau lưng đám sơn tặc này là Trác Đa đó mà!”
Trương Tuyết khựng một chút, sau đó nở nụ cười khiến người ta nhìn mà thốn cả rốn, “Nghe có mùi chó chết đâu đây.”
Bùi Lãnh lúc này đã không còn gì để nói, mồm há hốc, mắt trợn tròn nhìn đại tỷ và Trương Đàm như nhìn yêu quái.
Trác Đa? Bọn người Trác Đa lại dám lộng hành trên đất Đại Triều? Hơn nữa còn là ngay dưới mũi đại tướng?
Không lý nào!
Tất nhiên là không thể nào âm thầm hoạt động mà Trương Đại Tướng lại không hay biết chút gì, cho nên, rầm rộ như vậy, chỉ có thể xảy ra khi khai chiến. Một mặt đánh trận, một mặt đánh lén, còn về phần bắt một đám lớn thôn dân Đại Triều như vậy để làm gì, cũng chỉ có kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc mới biết được.
Cho nên, nhận được tin tức, có thể nói quân doanh một mảnh sát khí ngùn ngụt rồi.
Thái Tử ngay trong đêm lên đường rời khỏi doanh trại, cùng với Trương Duệ, Trần Dật và binh sĩ hộ tống cải trang một đường thẳng tới rừng Sương, ngoại ô Ca Châu, nơi cuối cùng thu được tin tức của đám nhóc Trương Tuyết.
Rừng Sương không phải là khu rừng lớn gì ở vùng này, nhưng lại đặc biệt nổi tiếng bởi địa hình và khí hậu vô cùng đặc biệt lạ lùng. Trong rừng cây cối sinh trưởng rậm rạp, kèm với sương mù dày đặc, cho dù là giữa trưa khi mặt trời đứng bóng, khu rừng vẫn chìm trong sương trắng mờ nhạt. Đường thông lộ từ Thao Châu đến Ca Châu có lối đi ngang qua khu rừng này, cũng có đường đèo bọc núi, hoặc có thể ngồi thuyền dọc theo sông Thao.
Lúc đầu đi là đường đèo bọc núi, nhưng lúc về lại chọn lối đi ngang rừng Sương, có thể thấy nhóm người Trương Tuyết đang muốn rút ngắn thời gian hồi Kinh.
“Thái Tử, phía trước có một thôn nhỏ, chúng ta trước có thể dừng chân ở đó cho ngựa nghỉ một chút!” Trần Dật hằng năm ngược xuôi vùng này, hiển nhiên trở thành người dẫn đường.
Trương Duệ cũng đồng ý, “Thái Tử, đã đi nguyên đêm rồi, trước cho ngựa uống nước, sau đó có thể tranh thủ hỏi thăm thôn dân.”
Trình Tuyệt kéo cương ngựa, gật đầu. Đoàn người theo Trần Dật hướng về phía trước với hy vọng có thể tìm được người hỏi thăm một chút tin tức. Nhưng khi phía trước vang tiếng ồn ào của quan binh, cùng với khói lửa tàn lụi đôi bên đường đã khiến cho mọi người tâm trầm trọng thêm.
Thôn làng, rất rõ ràng, đã trải qua một hồi càn quét. Khắp nơi đều là vết tích đánh nhau, nhà cửa đổ sập cháy sém, mùi tro khói gay mũi. Viên binh sĩ dẫn đầu thu thập vừa nhìn thấy cờ hiệu của đoàn người, liền biết đây là đại quan từ trong kinh, lập tức bước đến chào hỏi.
Trương Duệ nhìn Thái Tử một mình tiếp tục thúc ngựa chậm rãi đi xuyên qua thôn làng đổ nát, bèn hất cằm ra hiệu cho Trần Dật đi theo lên trước. Sau mới đối với viên binh sĩ nọ hỏi, “Bổn quan phụng mệnh hồi kinh, vốn muốn dừng ngựa nghỉ ngơi ở đây một chút, không biết đây là chuyện gì xảy ra?”
Viên binh sĩ đáp, “Hồi đại quan, đây là sơn tặc tập kích đêm qua, chúng hạ quan nhận được tin tức lập tức đến cứu người, nhưng bọn chúng hành động quá nhanh, khi bọn hạ quan đến được đây thì đã không còn gì.”
“Có thương vong gì nhiều không? Người còn sống đã được di tản rồi sao?”
Viên binh sĩ cắn răng tức giận đáp, “Hồi đại quan, khi bọn hạ quan đến đây, toàn bộ hoàn toàn không có bóng người nào, có chăng chỉ là xác người, đều đã được đặt ở bên kia, đang chờ sau khi thu dọn sẽ lập mộ an táng cho họ!”
Trương Duệ sửng sốt, ngay cả Trình Tuyệt phía trước cũng ngoái đầu nhìn lại. Hai người không nói gì, liền giục ngựa theo viên binh sĩ nọ đi tới một khoảng đất trống, nơi đó có hơn hai mươi xác chết được xắp thành hàng ngay ngắn. Trình Tuyệt không nói hai lời nhảy xuống ngựa, bước chân cứng ngắc từng chút một đi xuyên qua hai hàng xác người, từng khuôn mặt từng vóc dáng đều nhìn kĩ không sót.
“Đại quan đây là…” viên binh sĩ nọ có vẻ giật mình khi nhìn vị thiếu gia cẩm y ngọc thực kia không chút sợ hãi khom người lau đi vết máu trên mặt một cái xác
Trương Duệ như có điều suy trước hành động của Trình Tuyệt, chỉ nói, “Không cần hỏi nhiều.”
“Vâng…”
Trình Tuyệt lạnh lùng hỏi, “Có manh mối gì không?”
Bị hỏi bất ngờ, viên binh sĩ nọ ngơ ngác. Trương Duệ vội giải thích, “Trong lúc thu thập có tìm thấy manh mối gì không? Một nhóm người ngựa lớn như vậy, không lý nào không để lại dấu vết gì?”
Viên binh sĩ ngẫm nghĩ rồi khẩn trương đáp, “Hồi đại quan, có thì có, nhưng hạ quan suy nghĩ cả buổi vẫn không dám chắc này có tính là manh mối không.”
“Cứ nói thử xem.” Trương Duệ khích lệ.
“Vâng, mời đi bên này.”
Trương Duệ dẫn đầu đi qua, bên đống đổ nát của một gian nhà dưới con dốc, là một chiếc xe ngựa đã gãy đổ, thân xe ngả sang một phía, bánh xe bung mất. Vết bánh xe cày xuống nền đất cho thấy xe ngựa đã có ý định bỏ chạy, nhưng vì nguyên do nào đó mà ở cuối con dốc phải làm một khúc cua rẽ ngoặt thật gắt, dẫn đến xe lật.
“Thôn làng quanh đây chủ yếu là nông gia, hộ khá lắm thì cũng chỉ có xe bò, loại xe ngựa đắt tiền như thế này chắc chỉ có thể là người đi ngang qua dừng chân nghỉ lại trong làng…” viên binh sĩ cẩn thận nói, càng nói càng thấy sắc mặt của các vị quan lớn tối tăm, giọng càng nhỏ dần, mồ hôi cứ thế tuôn rơi như tắm.
Trình Tuyệt cảm thấy chiếc xe ngựa này có gì đấy quen mắt, nhưng Trương Duệ thì ngay lập tức đã ngồi xuống kiểm tra. Trần Dật thấy vậy cũng khom người kéo lên màn xe bị cuốn bên dưới trao cho Trình Tuyệt. Nhìn phù hiệu trên tấm màn rách bươm, trái tim của anh lập tức tụt dốc không phanh.
Đây là gia huy nhà Trương Thừa Tướng.
Trình Tuyệt mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói, “Lập tức truy tìm bốn phía chung quanh ngôi làng, không được bỏ sót bất cứ thứ gì.” Vừa dứt lời, chung quanh liền có tiếng gió vút thổi qua khắp các cành cây.
Lúc này đây, vẻ ngoài lạnh nhạt thì chỉ có anh mới biết trong nội tâm có bao nhiêu gấp gáp khó thở. Cảm giác được nội lực bên trong thân thể lại sắp sửa bị cảm tính thôi thúc sống dậy, Trình Tuyệt nhắm mắt, từng chút một hít sâu điều hòa khí tức. Lúc này không phải lúc nổi điên, anh tự nhủ, muốn điên thì cũng phải đợi khi tìm được người hẵng nói.
Vô tri vô giác, Trình Tuyệt lại rơi vào trạng thái điều khí mà không biết. Những lúc này, đối với người luyện công bình thường mà nói, thì ngũ giác trở nên linh mẫn gấp bội, còn đối với ‘quái vật’ Vô Công những tầng thứ chín như lão Tuyệt nhà chúng ta mà nói, thì chính là level của ‘thiên lý nhãn’, ‘thuận phong nhĩ’ ấy chứ!
Vì thế, Tuyệt đại gia đang lúc nhắm mắt điều tức lại nghe được tiếng khóc thút thít, ngửi được mùi máu từ ruộng lúa tít mãi ở rìa ngôi làng. Tuyệt đại gia nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía những thửa ruộng vẫn còn âm ỉ cháy kia, gọi, “Trần Dật.”
Trần tiểu Thế Tử giật mình, “Có hạ quan.”
“Bên kia, có người.”
Trần Dật ngờ ngợ nhìn về phía cánh đồng, lại ngoái đầu nhìn Trương Duệ. Trương Đại Gia bắn cho tiểu Thế Tử một ánh mắt ‘yên tâm chớ lo’, tiểu Thế Tử mới dám an tâm rời khỏi phạm vi cận vệ chung quanh Thái Tử Điện Hạ.
Tới gần cánh đồng, Trần Dật liền ra lệnh cho binh lính nhẹ bước im lặng, quả nhiên có tiếng âm ỉ phát ra từ cụm rơm đổ. Chung quanh là vết máu, còn có xác một tên cướp bị đầu sắt của cây cào lúa cắm vào cổ họng, tướng chết ngã vật vã lăn lộn tứ chi trông xấu đến kinh người. Trần Dật nheo mắt nhìn cái xác, đại khái có thể đoán được, gã này là bị vật nhọn đâm mù mắt, ngã ngựa lại vướng chân vào dây cương, lôi đi một quãng dẫn tới xương khớp gãy đứt, sau đó lại bị một cây cào lúa KO, quả nhiên là số chết thảm.
Trong hốc mắt xác chết còn có một khúc trâm gỗ, chậc, có thể thấy được, đây là chết vì gái rồi. Cô nàng kia một phát này đâm đủ chuẩn, đủ độc, đủ ngoan!
Trần Dật nghĩ vậy, hướng bên kia hàng rào chuồng ngựa bò qua, vị trí này rất dễ bị bỏ sót trong lúc hỗn loạn. Ra dấu cho mọi người dừng lại, nín thở lắng nghe. Kia là âm thanh của một đứa trẻ đang nghẹn khóc, còn một tiếng hít thở cố nén của một người khác. Dựa theo kinh nghiệm của Trần Dật, đây hẳn là thôn dân may mắn sót lại, nhưng hiển nhiên bọn họ quá sợ hãi, chỗ nấp này lại khó phát hiện, nên vẫn chưa biết người của quan phủ đã tới.
Trần Dật từng chút một khom người bò qua, tiếng khóc lẫn tiếng hít thở ngưng bặt. Biết đã bị phát hiện, Trần Dật cũng khẳng khái ló đầu ra giữa kẽ hở của đống rơm và chuồng ngựa.
“Vụt!” một đầu tiễn theo sát bên sườn mặt Trần Dật mà qua.
Hú hồn ông địa! Trần tiểu Thế Tử rợn sống lưng, quả nhiên đủ ngoan độc!
Ngay lập tức một bóng người chồm tới đẩy ngã Trần Dật, kèm theo tiếng quát, “Chạy mau!!”