Lão Hoàng Đế ‘già mà thiếu nết’ lúc ấy đang ngồi trong đình đánh cờ thưởng trà cùng Thái Tử và Lục Hoàng Tử, bỗng dưng đánh cái hắt hơi, chòm ria nhọn rung rung.
Lục Hoàng Tử Trình Can vội vàng lo lắng hỏi, “Phụ Hoàng, người không sao chứ?”
Hoàng Đế sờ chóp mũi, cười khẽ lắc đầu ý bảo không việc gì. Tầm mắt ngài dịch chuyển từ bàn cờ trước mặt sang người đang ngồi cạnh. Thái Tử Trình Tuyệt mắt không hề dừng trên bàn cờ, mà đang phiêu lãng trong hồ sen. Dưới ánh nhìn săm soi của Hoàng Đế, Thái Tử vẫn trưng ra sắc mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ nhướn mày rồi thôi.
Hoàng Đế lúc này mới thu hồi tầm mắt, không nhìn nước cờ vừa xuống tay của Lục Hoàng Tử mà thong thả nhấp một hơi trà nóng, tay giơ lên đặt xuống một quân, nhếch râu cười nham hiểm, “Bây giờ ở chỗ lão Trương chắc đang đông vui lắm!”
Lục Hoàng Tử Trình Can một mặt vừa ngẫm cờ, một mặt tươi cười phụ họa, “Trương Thừa Tướng trước nay thái độ luôn đoan chính, lúc nào nhi thần cũng thấy Thừa Tướng nghiêm trang. Ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư Trương Duệ khi nào cũng cười mà dạo này sắc mặt lạnh tanh. Phụ Hoàng, nói thật nếu không phải chuyện hôn lễ kia, nhi thần còn không biết nhà họ Trương còn có một mụn con gái nữa đấy, thật tò mò không biết dung mạo ra sao mà khiến Sài Kinh xôn xao như vậy!”
Trình Can vừa dứt câu, Thái Tử đang ngồi ngắm hồ sen đột nhiên ngoái đầu lại nhìn thẳng vào y. Một đôi hắc ngọc sáng trong, trầm tĩnh vô ba vô động, vần trán, tóc mai, góc cằm đều toát ra hơi thở thanh sạch, lạnh lẽo. Đối diện với ánh nhìn không rõ nghĩa như thế, người nổi tiếng được lòng hoàng thất như Trình Can cũng không khỏi giật mình, quân cờ trên tay rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hoàng Đế lại bưng lên tách trà vừa được đổi, khẽ nheo mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt vô ba kia. Cái gọi là vân đạm phong khinh, không nhiễm khói lửa nhân gian tựa như trích tiên, có lẽ là nói đến đứa con trai này của ông. Dưới một người trên vạn người, vẫn có thể vô tâm trước quyền lực, mắt lạnh nhìn người người vì tiền quyền danh vọng mà kéo nhau vào dòng nước đục.
Là thật sự không cần, hay chỉ là giả vờ?
Cửu ngũ chí tôn, quyền khuynh thiên hạ nằm trọn trong tay, lẽ nào thật sự không có chút hấp dẫn nào trong đôi mắt kia?
Hoàng Đế Trình Tông là một vị minh quân, nhưng ông có một cái tật mà hầu như vị đế vương nào cũng mắc phải, là tật đa nghi. Ông thừa nhận đức hạnh của Trình Tuyệt là một chuyện, nhưng đứng ở lập trường quân và thần, thì ông cho rằng, thái độ của Trình Tuyệt luôn khiến ông có cảm giác không tin tưởng được. Bởi vì không tin được nên đa nghĩ, vì đa nghĩ, sẽ trở thành đa nghi. Một khi đế vương sinh lòng nghi kị, thì khó nói trước sẽ làm ra việc gì.
Hoàng Đế nhìn Lục Hoàng Tử Trình Can lúc này đã lấy lại phong độ, trưng ra vẻ mặt tươi cười hiền lành, lại nhìn xuống nước cờ Trình Can vừa đi. Hoàng Đế nhìn nước cờ ấy, đột nhiên bật cười một tiếng. Lại nghe Trình Tuyệt nhàn nhạt nói, “Lục đệ, có một số chuyện, mặc dù là thật nhưng nói ra lại không thật, mặc dù là giả nhưng nói ra lại không giả. Thật thật, giả giả, thật giả, giả thật. Nhìn nhìn, nghe nghe, nhìn nghe, nghe nhìn. Biết được sao?”
Nghe xong, Hoàng Đế lại bật cười thêm một tiếng.
Trình Can ngây ra, sau đó lập tức ôm quyền hướng Thái Tử cười, “Haha, hoàng huynh dạy rất phải. Vẫn biết hoàng huynh xưa nay nổi tiếng thông tuệ, hôm nay đệ cuối cùng cũng vinh hạnh được lĩnh giáo!”
Thái Tử chỉ im lặng nhìn Trình Can, lại tiếp tục xoay đầu, ung dung thưởng sen tựa như chưa hề có gì xảy ra. Lục Hoàng Tử Trình Can cúi đầu ngẫm cờ, tươi cười trên môi rạn nứt, ánh mắt nhìn mỗi quân cờ trắng đen trên bàn tựa như mũi đao nhọn sắc lạnh. Đôi bàn tay đặt trên đầu gối lẳng lặng siết chặt, thế cờ đã loạn.
Lại qua một lúc, Hoàng Đế nhạt giọng nói, “Thái Tử, con tạm gác lại việc ở Hộ Bộ, đi một chuyến khảo sát quân tình thay trẫm.”
Trình Can ngẩng phắt đầu, trong mắt là dao động mãnh liệt.
Hoàng Đế vẫn đặt tầm mắt trên bàn cờ, nói, “Quân doanh các lộ đã tới lúc cần kiểm tra.”
Tầm mắt Thái Tử dừng lại trên một đóa bạch liên đang nở rộ, cánh trắng khẽ đong đưa theo gió. Đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, không rõ là vì nắng chiếu mặt nước, hay vì cái gì khác.
Thái Tử đứng dậy, cúi đầu ôm quyền đáp, “Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng Đế chợt trầm giọng hỏi, “Con không hỏi ta vì sao?”
Thái Tử đứng thẳng tắp, nét mặt vẫn một mực điềm tĩnh, sóng mắt vô ba nhìn Hoàng Đế, thậm chí có chút không rõ mà hỏi, “Nhi thần phụng chỉ hành sự, chẳng lẽ có gì không đúng?”
Hoàng Đế khựng lại, hồi sau mới khoát tay, “Trẫm hiểu rồi. Thái Tử hãy về chuẩn bị, sớm ngày khởi hành.”
“Vậy nhi thần xin phép cáo lui trước.”
Trình Can cũng đứng lên cúi đầu, “Hoàng huynh đi thong thả.”
Hoàng Đế có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Thái Tử rời khỏi đình, lại nhìn vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Trình Can thoáng chốc trở nên sáng láng hơn, không khỏi nhíu mày. Lại nhìn xuống bàn cờ, hứng thú cũng hết sạch, nên cũng đứng dậy, khoát tay sau lưng nói, “Con cũng chuẩn bị một chút, ngày mai hãy đến Lễ Bộ học việc.”
Trình Can vừa nghe, trong mắt thoáng chút sửng sốt nhưng lại lập tức che giấu, vội vàng cúi người đáp, “Vâng, thưa Phụ Hoàng.”
Hoàng Đế lơ đễnh nhìn về phía hồ sen, nhàn nhạt nói, “Nếu có việc gì không hiểu, có thể thỉnh giáo Diệp Thanh, ông ta tuy là Tả Thừa, nhưng xuất thân cũng từ Lễ Bộ mà ra, lại là người biết tiến thoái, con có thể học hỏi thêm từ ông ta.”
Trình Can ngước mắt nhìn Hoàng Đế thật nhanh lại cúi xuống, tròng mắt ánh lệ quang, giọng có phần run run, “Vâng, nhi thần đã biết.”
Trình Tông nhìn Trình Can, nét mặt lạnh lùng chợt có chút nhu hòa thoáng qua, nhưng rất nhanh, ông lại cất giọng trầm thấp, rét lạnh, “Diệp Thanh mặc dù tài giỏi thông minh, nhưng bản chất lại là một con cáo già. Trẫm cho con theo hắn học hỏi, nhưng không có nghĩa là bảo con nhận hắn làm thầy, chỉ đâu đánh đó. Trẫm có thể nhân nhượng con một lần hai lần, nhưng thời cục đã định, một miếng gạch mẻ sẽ làm hư sàn, trẫm không hi vọng con trở thành miếng gạch mẻ ấy, càng không mong tự tay trẫm sẽ phải dở miếng gạch ấy lên. Can nhi, con đã hiểu chưa?”
Trình Can run rẩy, trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, từng trận ác hàn nổi dọc khắp da thịt, trán vịn ra cả một tầng mồ hôi. Mười đầu ngón tay bấm vào lòng thịt trắng tái, lại không còn thấy đau đớn, chỉ thấy tâm thật lãnh, thật lạnh.
Đây là cha ruột của hắn, là phụ hoàng của hắn, là vua của hắn. Một người vẫn luôn hết mực yêu chìu hắn, từng ngày nhìn hắn lớn lên, nhìn rõ vô vàn cố gắng của hắn. Nhưng nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng, chỉ đổi lại một câu ‘thời cục đã định’ kia.
Trình Can rất muốn hỏi vì sao? Là vì Trình Tuyệt? Là bởi vì Trình Tuyệt là con trai của nhất quốc chi mẫu, còn hắn chỉ là con trai của một Hiền Phi nương nương? Thế nhưng rõ ràng cả Hoàng Hậu lẫn Hiền Phi đều là con gái Tô Gia, Phụ Hoàng nếu đã có lòng kiêng kị Tô Gia, vậy thì vì sao lại có một Hoàng Hậu và một Hiền Phi đều xuất thân Tô Gia? Lẽ nào chỉ vì mẫu thân hắn, Hiền Phi chỉ là thứ nữ, vĩnh viễn không thể sánh bằng đích nữ Hoàng Hậu kia sao?
Hắn thua Trình Tuyệt ở chỗ nào? Một ngày còn chưa rõ điểm này, Trình Can hắn, không phục!
Nhưng không phục thì sao? Ngay tại đây, ngay bây giờ, trước người cha cửu ngũ chí tôn, dưới ánh mắt sắc lạnh như đao kia, Trình Can chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu phục lệnh.
“Trở về đi.”
Trình Can đứng dậy, trước khi rời đi còn nói, “Phụ Hoàng, ngoài này gió lớn, xin đừng nán lại lâu.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, ngồi lại trong đình nhìn theo hướng cả hai người con vừa rời đi mà rơi vào trầm mặc. Trong hồ sen, một đóa bạch liên nương theo gió nghiêng mình, thả xuống mặt hồ vài cánh sen trắng muốt như mây, đong đưa, dao động trôi đi.
Triều đình bá quan văn võ sục sôi bàn luận chuyện đương kim Thái Tử bất ngờ được phong làm Khâm Niên Sứ lĩnh mệnh thị sát quân tình. Thái Tử trước nay nhận việc trong lục bộ, làm việc trực tiếp dưới lệnh Hoàng Thượng, nhưng thực tế là làm những gì, có nên cơm cháo gì hay không thì cũng chỉ có Hoàng Thượng mới rõ. Nhưng nay đùng một cái lại trở thành Khâm Niên Sứ, một cước nhảy vào Binh Bộ, còn lãnh chức quan có thể trở mặt hô mưa, trở tay có thể gọi gió, khiến bá quan văn võ đều không hiểu ra làm sao. Cũng đành thở dài một câu, “Thánh ý khó dò, thiên cơ bất khả lộ.”
Trong triều năm múi bẩy miếng thì tình hình Thừa Tướng Phủ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này cũng đã trở nên tấp nập nhộn nhịp không sao kể siết.
Ngày này, trời trong gió mát, bạn Tuyết của chúng ta đang nhàn nhã nằm dài trên ghế lót đệm lông vịt đặt dưới giàn hoa thiên lý, vừa hóng mát vừa ăn bánh, bên tai nghe Cát Tường luôn miệng tường thuật lại cảnh tấp nập trong đại sảnh gần tháng qua.
Còn vài ngày nữa là Trung Thu, cũng là lễ giỗ ông bà, vì thế nhị ca Trương Tĩnh đã từ biên cương trở về được hai hôm. Có Kim Cương Đại Tướng Quân trấn giữ thật tốt, bầu trời phủ Thừa Tướng mấy ngày nay đến cả con ruồi cũng không thấy bóng dáng chứ đừng nói là đám ‘spider man’ chao lượn như điên kia.
Lúc Trương Tĩnh vừa về tới, đã xộc thẳng đến nhìn Trương Tuyết. Trương Tuyết lúc đó đang bị một tên giang hồ danh sĩ leo tường đòi tặng thơ, xui xẻo vị danh sĩ nào đó gặp phải Trương Tĩnh một thân lửa giận bắt được, bị dần cho mềm xương, mặt mũi đầy máu, đá ra trước cổng thị uy.
Trương Tuyết thực ra không bị gã giang hồ kia dọa sợ, mà là bị Trương Tĩnh mặt đầy sát khí, lưng đeo trường đao, chiến giáp uy vũ dọa cho sợ điếng người.
“Ca đi giết nó.” Trương Tĩnh lời ít ý nhiều phun một câu làm Trương Tuyết, Trương Duệ, Trương Đàm, và vợ chồng Trương Thừa Tướng tá hỏa. Phải đến khi Trương Tuyết hết lời giải thích, nói rõ ràng bản thân không hề yêu thích gì Diệp Trầm, Trương Tĩnh mới bán tín bán nghi chịu thỏa hiệp.
Trương Tuyết bốc một quả nho thả vào miệng, nghĩ tới cảnh tượng bát nháo hôm đó mà rùng mình. So với tứ đệ Trương Đàm là một cái kíp nổ bình thường, thì nhị ca Trương Tĩnh rõ ràng chính là một trái lựu đạn cực bự nha, may mắn Diệp đại gia kia đã không đến dây dưa nữa.
Nhưng mà, Trương Tuyết quên mất một điều, trong Sài Kinh này con cháu thế gia đến tuổi cưới gả còn nhiều hơn chim bay trên trời. Theo lời Trương Đàm thì là, ‘chỉ cần ra cửa đụng một cái cũng đẩy ngã một tiểu thế tử hay là thiên kim nhà A hay nhà B nào đó, nói chung là con dễ hơn đạp phải phân chó giữa đường.’ Mà ngay tại thời điểm cái tên Trương Tuyết nổi lên như cồn bán tháo thì khỏi cần nói cũng biết, có không ít kẻ ăn no rững mở theo chân bà mai tới đạp cửa giúp vui.
Khi Trương Tuyết nghe Cát Tường kể lại, không khỏi co rút da mặt. Mấy cái tên thế tử thế gia gì đó mò đến cửa, nếu không phải là hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Tuyên trước kia, thì cũng là đối thủ đã từng ‘giành địa bàn’ với Đỗ Tuyên nàng.
Lão Hoàng Đế ‘già mà thiếu nết’ lúc ấy đang ngồi trong đình đánh cờ thưởng trà cùng Thái Tử và Lục Hoàng Tử, bỗng dưng đánh cái hắt hơi, chòm ria nhọn rung rung.
Lục Hoàng Tử Trình Can vội vàng lo lắng hỏi, “Phụ Hoàng, người không sao chứ?”
Hoàng Đế sờ chóp mũi, cười khẽ lắc đầu ý bảo không việc gì. Tầm mắt ngài dịch chuyển từ bàn cờ trước mặt sang người đang ngồi cạnh. Thái Tử Trình Tuyệt mắt không hề dừng trên bàn cờ, mà đang phiêu lãng trong hồ sen. Dưới ánh nhìn săm soi của Hoàng Đế, Thái Tử vẫn trưng ra sắc mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ nhướn mày rồi thôi.
Hoàng Đế lúc này mới thu hồi tầm mắt, không nhìn nước cờ vừa xuống tay của Lục Hoàng Tử mà thong thả nhấp một hơi trà nóng, tay giơ lên đặt xuống một quân, nhếch râu cười nham hiểm, “Bây giờ ở chỗ lão Trương chắc đang đông vui lắm!”
Lục Hoàng Tử Trình Can một mặt vừa ngẫm cờ, một mặt tươi cười phụ họa, “Trương Thừa Tướng trước nay thái độ luôn đoan chính, lúc nào nhi thần cũng thấy Thừa Tướng nghiêm trang. Ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư Trương Duệ khi nào cũng cười mà dạo này sắc mặt lạnh tanh. Phụ Hoàng, nói thật nếu không phải chuyện hôn lễ kia, nhi thần còn không biết nhà họ Trương còn có một mụn con gái nữa đấy, thật tò mò không biết dung mạo ra sao mà khiến Sài Kinh xôn xao như vậy!”
Trình Can vừa dứt câu, Thái Tử đang ngồi ngắm hồ sen đột nhiên ngoái đầu lại nhìn thẳng vào y. Một đôi hắc ngọc sáng trong, trầm tĩnh vô ba vô động, vần trán, tóc mai, góc cằm đều toát ra hơi thở thanh sạch, lạnh lẽo. Đối diện với ánh nhìn không rõ nghĩa như thế, người nổi tiếng được lòng hoàng thất như Trình Can cũng không khỏi giật mình, quân cờ trên tay rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hoàng Đế lại bưng lên tách trà vừa được đổi, khẽ nheo mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt vô ba kia. Cái gọi là vân đạm phong khinh, không nhiễm khói lửa nhân gian tựa như trích tiên, có lẽ là nói đến đứa con trai này của ông. Dưới một người trên vạn người, vẫn có thể vô tâm trước quyền lực, mắt lạnh nhìn người người vì tiền quyền danh vọng mà kéo nhau vào dòng nước đục.
Là thật sự không cần, hay chỉ là giả vờ?
Cửu ngũ chí tôn, quyền khuynh thiên hạ nằm trọn trong tay, lẽ nào thật sự không có chút hấp dẫn nào trong đôi mắt kia?
Hoàng Đế Trình Tông là một vị minh quân, nhưng ông có một cái tật mà hầu như vị đế vương nào cũng mắc phải, là tật đa nghi. Ông thừa nhận đức hạnh của Trình Tuyệt là một chuyện, nhưng đứng ở lập trường quân và thần, thì ông cho rằng, thái độ của Trình Tuyệt luôn khiến ông có cảm giác không tin tưởng được. Bởi vì không tin được nên đa nghĩ, vì đa nghĩ, sẽ trở thành đa nghi. Một khi đế vương sinh lòng nghi kị, thì khó nói trước sẽ làm ra việc gì.
Hoàng Đế nhìn Lục Hoàng Tử Trình Can lúc này đã lấy lại phong độ, trưng ra vẻ mặt tươi cười hiền lành, lại nhìn xuống nước cờ Trình Can vừa đi. Hoàng Đế nhìn nước cờ ấy, đột nhiên bật cười một tiếng. Lại nghe Trình Tuyệt nhàn nhạt nói, “Lục đệ, có một số chuyện, mặc dù là thật nhưng nói ra lại không thật, mặc dù là giả nhưng nói ra lại không giả. Thật thật, giả giả, thật giả, giả thật. Nhìn nhìn, nghe nghe, nhìn nghe, nghe nhìn. Biết được sao?”
Nghe xong, Hoàng Đế lại bật cười thêm một tiếng.
Trình Can ngây ra, sau đó lập tức ôm quyền hướng Thái Tử cười, “Haha, hoàng huynh dạy rất phải. Vẫn biết hoàng huynh xưa nay nổi tiếng thông tuệ, hôm nay đệ cuối cùng cũng vinh hạnh được lĩnh giáo!”
Thái Tử chỉ im lặng nhìn Trình Can, lại tiếp tục xoay đầu, ung dung thưởng sen tựa như chưa hề có gì xảy ra. Lục Hoàng Tử Trình Can cúi đầu ngẫm cờ, tươi cười trên môi rạn nứt, ánh mắt nhìn mỗi quân cờ trắng đen trên bàn tựa như mũi đao nhọn sắc lạnh. Đôi bàn tay đặt trên đầu gối lẳng lặng siết chặt, thế cờ đã loạn.
Lại qua một lúc, Hoàng Đế nhạt giọng nói, “Thái Tử, con tạm gác lại việc ở Hộ Bộ, đi một chuyến khảo sát quân tình thay trẫm.”
Trình Can ngẩng phắt đầu, trong mắt là dao động mãnh liệt.
Hoàng Đế vẫn đặt tầm mắt trên bàn cờ, nói, “Quân doanh các lộ đã tới lúc cần kiểm tra.”
Tầm mắt Thái Tử dừng lại trên một đóa bạch liên đang nở rộ, cánh trắng khẽ đong đưa theo gió. Đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, không rõ là vì nắng chiếu mặt nước, hay vì cái gì khác.
Thái Tử đứng dậy, cúi đầu ôm quyền đáp, “Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng Đế chợt trầm giọng hỏi, “Con không hỏi ta vì sao?”
Thái Tử đứng thẳng tắp, nét mặt vẫn một mực điềm tĩnh, sóng mắt vô ba nhìn Hoàng Đế, thậm chí có chút không rõ mà hỏi, “Nhi thần phụng chỉ hành sự, chẳng lẽ có gì không đúng?”
Hoàng Đế khựng lại, hồi sau mới khoát tay, “Trẫm hiểu rồi. Thái Tử hãy về chuẩn bị, sớm ngày khởi hành.”
“Vậy nhi thần xin phép cáo lui trước.”
Trình Can cũng đứng lên cúi đầu, “Hoàng huynh đi thong thả.”
Hoàng Đế có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Thái Tử rời khỏi đình, lại nhìn vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Trình Can thoáng chốc trở nên sáng láng hơn, không khỏi nhíu mày. Lại nhìn xuống bàn cờ, hứng thú cũng hết sạch, nên cũng đứng dậy, khoát tay sau lưng nói, “Con cũng chuẩn bị một chút, ngày mai hãy đến Lễ Bộ học việc.”
Trình Can vừa nghe, trong mắt thoáng chút sửng sốt nhưng lại lập tức che giấu, vội vàng cúi người đáp, “Vâng, thưa Phụ Hoàng.”
Hoàng Đế lơ đễnh nhìn về phía hồ sen, nhàn nhạt nói, “Nếu có việc gì không hiểu, có thể thỉnh giáo Diệp Thanh, ông ta tuy là Tả Thừa, nhưng xuất thân cũng từ Lễ Bộ mà ra, lại là người biết tiến thoái, con có thể học hỏi thêm từ ông ta.”
Trình Can ngước mắt nhìn Hoàng Đế thật nhanh lại cúi xuống, tròng mắt ánh lệ quang, giọng có phần run run, “Vâng, nhi thần đã biết.”
Trình Tông nhìn Trình Can, nét mặt lạnh lùng chợt có chút nhu hòa thoáng qua, nhưng rất nhanh, ông lại cất giọng trầm thấp, rét lạnh, “Diệp Thanh mặc dù tài giỏi thông minh, nhưng bản chất lại là một con cáo già. Trẫm cho con theo hắn học hỏi, nhưng không có nghĩa là bảo con nhận hắn làm thầy, chỉ đâu đánh đó. Trẫm có thể nhân nhượng con một lần hai lần, nhưng thời cục đã định, một miếng gạch mẻ sẽ làm hư sàn, trẫm không hi vọng con trở thành miếng gạch mẻ ấy, càng không mong tự tay trẫm sẽ phải dở miếng gạch ấy lên. Can nhi, con đã hiểu chưa?”
Trình Can run rẩy, trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, từng trận ác hàn nổi dọc khắp da thịt, trán vịn ra cả một tầng mồ hôi. Mười đầu ngón tay bấm vào lòng thịt trắng tái, lại không còn thấy đau đớn, chỉ thấy tâm thật lãnh, thật lạnh.
Đây là cha ruột của hắn, là phụ hoàng của hắn, là vua của hắn. Một người vẫn luôn hết mực yêu chìu hắn, từng ngày nhìn hắn lớn lên, nhìn rõ vô vàn cố gắng của hắn. Nhưng nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng, chỉ đổi lại một câu ‘thời cục đã định’ kia.
Trình Can rất muốn hỏi vì sao? Là vì Trình Tuyệt? Là bởi vì Trình Tuyệt là con trai của nhất quốc chi mẫu, còn hắn chỉ là con trai của một Hiền Phi nương nương? Thế nhưng rõ ràng cả Hoàng Hậu lẫn Hiền Phi đều là con gái Tô Gia, Phụ Hoàng nếu đã có lòng kiêng kị Tô Gia, vậy thì vì sao lại có một Hoàng Hậu và một Hiền Phi đều xuất thân Tô Gia? Lẽ nào chỉ vì mẫu thân hắn, Hiền Phi chỉ là thứ nữ, vĩnh viễn không thể sánh bằng đích nữ Hoàng Hậu kia sao?
Hắn thua Trình Tuyệt ở chỗ nào? Một ngày còn chưa rõ điểm này, Trình Can hắn, không phục!
Nhưng không phục thì sao? Ngay tại đây, ngay bây giờ, trước người cha cửu ngũ chí tôn, dưới ánh mắt sắc lạnh như đao kia, Trình Can chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu phục lệnh.
“Trở về đi.”
Trình Can đứng dậy, trước khi rời đi còn nói, “Phụ Hoàng, ngoài này gió lớn, xin đừng nán lại lâu.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, ngồi lại trong đình nhìn theo hướng cả hai người con vừa rời đi mà rơi vào trầm mặc. Trong hồ sen, một đóa bạch liên nương theo gió nghiêng mình, thả xuống mặt hồ vài cánh sen trắng muốt như mây, đong đưa, dao động trôi đi.
Triều đình bá quan văn võ sục sôi bàn luận chuyện đương kim Thái Tử bất ngờ được phong làm Khâm Niên Sứ lĩnh mệnh thị sát quân tình. Thái Tử trước nay nhận việc trong lục bộ, làm việc trực tiếp dưới lệnh Hoàng Thượng, nhưng thực tế là làm những gì, có nên cơm cháo gì hay không thì cũng chỉ có Hoàng Thượng mới rõ. Nhưng nay đùng một cái lại trở thành Khâm Niên Sứ, một cước nhảy vào Binh Bộ, còn lãnh chức quan có thể trở mặt hô mưa, trở tay có thể gọi gió, khiến bá quan văn võ đều không hiểu ra làm sao. Cũng đành thở dài một câu, “Thánh ý khó dò, thiên cơ bất khả lộ.”
Trong triều năm múi bẩy miếng thì tình hình Thừa Tướng Phủ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này cũng đã trở nên tấp nập nhộn nhịp không sao kể siết.
Ngày này, trời trong gió mát, bạn Tuyết của chúng ta đang nhàn nhã nằm dài trên ghế lót đệm lông vịt đặt dưới giàn hoa thiên lý, vừa hóng mát vừa ăn bánh, bên tai nghe Cát Tường luôn miệng tường thuật lại cảnh tấp nập trong đại sảnh gần tháng qua.
Còn vài ngày nữa là Trung Thu, cũng là lễ giỗ ông bà, vì thế nhị ca Trương Tĩnh đã từ biên cương trở về được hai hôm. Có Kim Cương Đại Tướng Quân trấn giữ thật tốt, bầu trời phủ Thừa Tướng mấy ngày nay đến cả con ruồi cũng không thấy bóng dáng chứ đừng nói là đám ‘spider man’ chao lượn như điên kia.
Lúc Trương Tĩnh vừa về tới, đã xộc thẳng đến nhìn Trương Tuyết. Trương Tuyết lúc đó đang bị một tên giang hồ danh sĩ leo tường đòi tặng thơ, xui xẻo vị danh sĩ nào đó gặp phải Trương Tĩnh một thân lửa giận bắt được, bị dần cho mềm xương, mặt mũi đầy máu, đá ra trước cổng thị uy.
Trương Tuyết thực ra không bị gã giang hồ kia dọa sợ, mà là bị Trương Tĩnh mặt đầy sát khí, lưng đeo trường đao, chiến giáp uy vũ dọa cho sợ điếng người.
“Ca đi giết nó.” Trương Tĩnh lời ít ý nhiều phun một câu làm Trương Tuyết, Trương Duệ, Trương Đàm, và vợ chồng Trương Thừa Tướng tá hỏa. Phải đến khi Trương Tuyết hết lời giải thích, nói rõ ràng bản thân không hề yêu thích gì Diệp Trầm, Trương Tĩnh mới bán tín bán nghi chịu thỏa hiệp.
Trương Tuyết bốc một quả nho thả vào miệng, nghĩ tới cảnh tượng bát nháo hôm đó mà rùng mình. So với tứ đệ Trương Đàm là một cái kíp nổ bình thường, thì nhị ca Trương Tĩnh rõ ràng chính là một trái lựu đạn cực bự nha, may mắn Diệp đại gia kia đã không đến dây dưa nữa.
Nhưng mà, Trương Tuyết quên mất một điều, trong Sài Kinh này con cháu thế gia đến tuổi cưới gả còn nhiều hơn chim bay trên trời. Theo lời Trương Đàm thì là, ‘chỉ cần ra cửa đụng một cái cũng đẩy ngã một tiểu thế tử hay là thiên kim nhà A hay nhà B nào đó, nói chung là con dễ hơn đạp phải phân chó giữa đường.’ Mà ngay tại thời điểm cái tên Trương Tuyết nổi lên như cồn bán tháo thì khỏi cần nói cũng biết, có không ít kẻ ăn no rững mở theo chân bà mai tới đạp cửa giúp vui.
Khi Trương Tuyết nghe Cát Tường kể lại, không khỏi co rút da mặt. Mấy cái tên thế tử thế gia gì đó mò đến cửa, nếu không phải là hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Tuyên trước kia, thì cũng là đối thủ đã từng ‘giành địa bàn’ với Đỗ Tuyên nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lão Hoàng Đế ‘già mà thiếu nết’ lúc ấy đang ngồi trong đình đánh cờ thưởng trà cùng Thái Tử và Lục Hoàng Tử, bỗng dưng đánh cái hắt hơi, chòm ria nhọn rung rung.
Lục Hoàng Tử Trình Can vội vàng lo lắng hỏi, “Phụ Hoàng, người không sao chứ?”
Hoàng Đế sờ chóp mũi, cười khẽ lắc đầu ý bảo không việc gì. Tầm mắt ngài dịch chuyển từ bàn cờ trước mặt sang người đang ngồi cạnh. Thái Tử Trình Tuyệt mắt không hề dừng trên bàn cờ, mà đang phiêu lãng trong hồ sen. Dưới ánh nhìn săm soi của Hoàng Đế, Thái Tử vẫn trưng ra sắc mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ nhướn mày rồi thôi.
Hoàng Đế lúc này mới thu hồi tầm mắt, không nhìn nước cờ vừa xuống tay của Lục Hoàng Tử mà thong thả nhấp một hơi trà nóng, tay giơ lên đặt xuống một quân, nhếch râu cười nham hiểm, “Bây giờ ở chỗ lão Trương chắc đang đông vui lắm!”
Lục Hoàng Tử Trình Can một mặt vừa ngẫm cờ, một mặt tươi cười phụ họa, “Trương Thừa Tướng trước nay thái độ luôn đoan chính, lúc nào nhi thần cũng thấy Thừa Tướng nghiêm trang. Ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư Trương Duệ khi nào cũng cười mà dạo này sắc mặt lạnh tanh. Phụ Hoàng, nói thật nếu không phải chuyện hôn lễ kia, nhi thần còn không biết nhà họ Trương còn có một mụn con gái nữa đấy, thật tò mò không biết dung mạo ra sao mà khiến Sài Kinh xôn xao như vậy!”
Trình Can vừa dứt câu, Thái Tử đang ngồi ngắm hồ sen đột nhiên ngoái đầu lại nhìn thẳng vào y. Một đôi hắc ngọc sáng trong, trầm tĩnh vô ba vô động, vần trán, tóc mai, góc cằm đều toát ra hơi thở thanh sạch, lạnh lẽo. Đối diện với ánh nhìn không rõ nghĩa như thế, người nổi tiếng được lòng hoàng thất như Trình Can cũng không khỏi giật mình, quân cờ trên tay rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hoàng Đế lại bưng lên tách trà vừa được đổi, khẽ nheo mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt vô ba kia. Cái gọi là vân đạm phong khinh, không nhiễm khói lửa nhân gian tựa như trích tiên, có lẽ là nói đến đứa con trai này của ông. Dưới một người trên vạn người, vẫn có thể vô tâm trước quyền lực, mắt lạnh nhìn người người vì tiền quyền danh vọng mà kéo nhau vào dòng nước đục.
Là thật sự không cần, hay chỉ là giả vờ?
Cửu ngũ chí tôn, quyền khuynh thiên hạ nằm trọn trong tay, lẽ nào thật sự không có chút hấp dẫn nào trong đôi mắt kia?
Hoàng Đế Trình Tông là một vị minh quân, nhưng ông có một cái tật mà hầu như vị đế vương nào cũng mắc phải, là tật đa nghi. Ông thừa nhận đức hạnh của Trình Tuyệt là một chuyện, nhưng đứng ở lập trường quân và thần, thì ông cho rằng, thái độ của Trình Tuyệt luôn khiến ông có cảm giác không tin tưởng được. Bởi vì không tin được nên đa nghĩ, vì đa nghĩ, sẽ trở thành đa nghi. Một khi đế vương sinh lòng nghi kị, thì khó nói trước sẽ làm ra việc gì.
Hoàng Đế nhìn Lục Hoàng Tử Trình Can lúc này đã lấy lại phong độ, trưng ra vẻ mặt tươi cười hiền lành, lại nhìn xuống nước cờ Trình Can vừa đi. Hoàng Đế nhìn nước cờ ấy, đột nhiên bật cười một tiếng. Lại nghe Trình Tuyệt nhàn nhạt nói, “Lục đệ, có một số chuyện, mặc dù là thật nhưng nói ra lại không thật, mặc dù là giả nhưng nói ra lại không giả. Thật thật, giả giả, thật giả, giả thật. Nhìn nhìn, nghe nghe, nhìn nghe, nghe nhìn. Biết được sao?”
Nghe xong, Hoàng Đế lại bật cười thêm một tiếng.
Trình Can ngây ra, sau đó lập tức ôm quyền hướng Thái Tử cười, “Haha, hoàng huynh dạy rất phải. Vẫn biết hoàng huynh xưa nay nổi tiếng thông tuệ, hôm nay đệ cuối cùng cũng vinh hạnh được lĩnh giáo!”
Thái Tử chỉ im lặng nhìn Trình Can, lại tiếp tục xoay đầu, ung dung thưởng sen tựa như chưa hề có gì xảy ra. Lục Hoàng Tử Trình Can cúi đầu ngẫm cờ, tươi cười trên môi rạn nứt, ánh mắt nhìn mỗi quân cờ trắng đen trên bàn tựa như mũi đao nhọn sắc lạnh. Đôi bàn tay đặt trên đầu gối lẳng lặng siết chặt, thế cờ đã loạn.
Lại qua một lúc, Hoàng Đế nhạt giọng nói, “Thái Tử, con tạm gác lại việc ở Hộ Bộ, đi một chuyến khảo sát quân tình thay trẫm.”
Trình Can ngẩng phắt đầu, trong mắt là dao động mãnh liệt.
Hoàng Đế vẫn đặt tầm mắt trên bàn cờ, nói, “Quân doanh các lộ đã tới lúc cần kiểm tra.”
Tầm mắt Thái Tử dừng lại trên một đóa bạch liên đang nở rộ, cánh trắng khẽ đong đưa theo gió. Đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, không rõ là vì nắng chiếu mặt nước, hay vì cái gì khác.
Thái Tử đứng dậy, cúi đầu ôm quyền đáp, “Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng Đế chợt trầm giọng hỏi, “Con không hỏi ta vì sao?”
Thái Tử đứng thẳng tắp, nét mặt vẫn một mực điềm tĩnh, sóng mắt vô ba nhìn Hoàng Đế, thậm chí có chút không rõ mà hỏi, “Nhi thần phụng chỉ hành sự, chẳng lẽ có gì không đúng?”
Hoàng Đế khựng lại, hồi sau mới khoát tay, “Trẫm hiểu rồi. Thái Tử hãy về chuẩn bị, sớm ngày khởi hành.”
“Vậy nhi thần xin phép cáo lui trước.”
Trình Can cũng đứng lên cúi đầu, “Hoàng huynh đi thong thả.”
Hoàng Đế có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Thái Tử rời khỏi đình, lại nhìn vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Trình Can thoáng chốc trở nên sáng láng hơn, không khỏi nhíu mày. Lại nhìn xuống bàn cờ, hứng thú cũng hết sạch, nên cũng đứng dậy, khoát tay sau lưng nói, “Con cũng chuẩn bị một chút, ngày mai hãy đến Lễ Bộ học việc.”
Trình Can vừa nghe, trong mắt thoáng chút sửng sốt nhưng lại lập tức che giấu, vội vàng cúi người đáp, “Vâng, thưa Phụ Hoàng.”
Hoàng Đế lơ đễnh nhìn về phía hồ sen, nhàn nhạt nói, “Nếu có việc gì không hiểu, có thể thỉnh giáo Diệp Thanh, ông ta tuy là Tả Thừa, nhưng xuất thân cũng từ Lễ Bộ mà ra, lại là người biết tiến thoái, con có thể học hỏi thêm từ ông ta.”
Trình Can ngước mắt nhìn Hoàng Đế thật nhanh lại cúi xuống, tròng mắt ánh lệ quang, giọng có phần run run, “Vâng, nhi thần đã biết.”
Trình Tông nhìn Trình Can, nét mặt lạnh lùng chợt có chút nhu hòa thoáng qua, nhưng rất nhanh, ông lại cất giọng trầm thấp, rét lạnh, “Diệp Thanh mặc dù tài giỏi thông minh, nhưng bản chất lại là một con cáo già. Trẫm cho con theo hắn học hỏi, nhưng không có nghĩa là bảo con nhận hắn làm thầy, chỉ đâu đánh đó. Trẫm có thể nhân nhượng con một lần hai lần, nhưng thời cục đã định, một miếng gạch mẻ sẽ làm hư sàn, trẫm không hi vọng con trở thành miếng gạch mẻ ấy, càng không mong tự tay trẫm sẽ phải dở miếng gạch ấy lên. Can nhi, con đã hiểu chưa?”
Trình Can run rẩy, trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, từng trận ác hàn nổi dọc khắp da thịt, trán vịn ra cả một tầng mồ hôi. Mười đầu ngón tay bấm vào lòng thịt trắng tái, lại không còn thấy đau đớn, chỉ thấy tâm thật lãnh, thật lạnh.
Đây là cha ruột của hắn, là phụ hoàng của hắn, là vua của hắn. Một người vẫn luôn hết mực yêu chìu hắn, từng ngày nhìn hắn lớn lên, nhìn rõ vô vàn cố gắng của hắn. Nhưng nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng, chỉ đổi lại một câu ‘thời cục đã định’ kia.
Trình Can rất muốn hỏi vì sao? Là vì Trình Tuyệt? Là bởi vì Trình Tuyệt là con trai của nhất quốc chi mẫu, còn hắn chỉ là con trai của một Hiền Phi nương nương? Thế nhưng rõ ràng cả Hoàng Hậu lẫn Hiền Phi đều là con gái Tô Gia, Phụ Hoàng nếu đã có lòng kiêng kị Tô Gia, vậy thì vì sao lại có một Hoàng Hậu và một Hiền Phi đều xuất thân Tô Gia? Lẽ nào chỉ vì mẫu thân hắn, Hiền Phi chỉ là thứ nữ, vĩnh viễn không thể sánh bằng đích nữ Hoàng Hậu kia sao?
Hắn thua Trình Tuyệt ở chỗ nào? Một ngày còn chưa rõ điểm này, Trình Can hắn, không phục!
Nhưng không phục thì sao? Ngay tại đây, ngay bây giờ, trước người cha cửu ngũ chí tôn, dưới ánh mắt sắc lạnh như đao kia, Trình Can chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu phục lệnh.
“Trở về đi.”
Trình Can đứng dậy, trước khi rời đi còn nói, “Phụ Hoàng, ngoài này gió lớn, xin đừng nán lại lâu.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, ngồi lại trong đình nhìn theo hướng cả hai người con vừa rời đi mà rơi vào trầm mặc. Trong hồ sen, một đóa bạch liên nương theo gió nghiêng mình, thả xuống mặt hồ vài cánh sen trắng muốt như mây, đong đưa, dao động trôi đi.
Triều đình bá quan văn võ sục sôi bàn luận chuyện đương kim Thái Tử bất ngờ được phong làm Khâm Niên Sứ lĩnh mệnh thị sát quân tình. Thái Tử trước nay nhận việc trong lục bộ, làm việc trực tiếp dưới lệnh Hoàng Thượng, nhưng thực tế là làm những gì, có nên cơm cháo gì hay không thì cũng chỉ có Hoàng Thượng mới rõ. Nhưng nay đùng một cái lại trở thành Khâm Niên Sứ, một cước nhảy vào Binh Bộ, còn lãnh chức quan có thể trở mặt hô mưa, trở tay có thể gọi gió, khiến bá quan văn võ đều không hiểu ra làm sao. Cũng đành thở dài một câu, “Thánh ý khó dò, thiên cơ bất khả lộ.”
Trong triều năm múi bẩy miếng thì tình hình Thừa Tướng Phủ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này cũng đã trở nên tấp nập nhộn nhịp không sao kể siết.
Ngày này, trời trong gió mát, bạn Tuyết của chúng ta đang nhàn nhã nằm dài trên ghế lót đệm lông vịt đặt dưới giàn hoa thiên lý, vừa hóng mát vừa ăn bánh, bên tai nghe Cát Tường luôn miệng tường thuật lại cảnh tấp nập trong đại sảnh gần tháng qua.
Còn vài ngày nữa là Trung Thu, cũng là lễ giỗ ông bà, vì thế nhị ca Trương Tĩnh đã từ biên cương trở về được hai hôm. Có Kim Cương Đại Tướng Quân trấn giữ thật tốt, bầu trời phủ Thừa Tướng mấy ngày nay đến cả con ruồi cũng không thấy bóng dáng chứ đừng nói là đám ‘spider man’ chao lượn như điên kia.
Lúc Trương Tĩnh vừa về tới, đã xộc thẳng đến nhìn Trương Tuyết. Trương Tuyết lúc đó đang bị một tên giang hồ danh sĩ leo tường đòi tặng thơ, xui xẻo vị danh sĩ nào đó gặp phải Trương Tĩnh một thân lửa giận bắt được, bị dần cho mềm xương, mặt mũi đầy máu, đá ra trước cổng thị uy.
Trương Tuyết thực ra không bị gã giang hồ kia dọa sợ, mà là bị Trương Tĩnh mặt đầy sát khí, lưng đeo trường đao, chiến giáp uy vũ dọa cho sợ điếng người.
“Ca đi giết nó.” Trương Tĩnh lời ít ý nhiều phun một câu làm Trương Tuyết, Trương Duệ, Trương Đàm, và vợ chồng Trương Thừa Tướng tá hỏa. Phải đến khi Trương Tuyết hết lời giải thích, nói rõ ràng bản thân không hề yêu thích gì Diệp Trầm, Trương Tĩnh mới bán tín bán nghi chịu thỏa hiệp.
Trương Tuyết bốc một quả nho thả vào miệng, nghĩ tới cảnh tượng bát nháo hôm đó mà rùng mình. So với tứ đệ Trương Đàm là một cái kíp nổ bình thường, thì nhị ca Trương Tĩnh rõ ràng chính là một trái lựu đạn cực bự nha, may mắn Diệp đại gia kia đã không đến dây dưa nữa.
Nhưng mà, Trương Tuyết quên mất một điều, trong Sài Kinh này con cháu thế gia đến tuổi cưới gả còn nhiều hơn chim bay trên trời. Theo lời Trương Đàm thì là, ‘chỉ cần ra cửa đụng một cái cũng đẩy ngã một tiểu thế tử hay là thiên kim nhà A hay nhà B nào đó, nói chung là con dễ hơn đạp phải phân chó giữa đường.’ Mà ngay tại thời điểm cái tên Trương Tuyết nổi lên như cồn bán tháo thì khỏi cần nói cũng biết, có không ít kẻ ăn no rững mở theo chân bà mai tới đạp cửa giúp vui.
Khi Trương Tuyết nghe Cát Tường kể lại, không khỏi co rút da mặt. Mấy cái tên thế tử thế gia gì đó mò đến cửa, nếu không phải là hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Tuyên trước kia, thì cũng là đối thủ đã từng ‘giành địa bàn’ với Đỗ Tuyên nàng.