Hôm nay là sinh nhật Tần Minh Huyền, cô nói với hắn tối nay bận công việc, nhưng thực ra cô đã năn nỉ Tổng giám đốc ác quỷ đừng bắt nàng tăng ca hôm nay.
Trên tay cô đang cầm một hộp bánh, cô hí hửng rón rén bước vào muốn tạo sự bất ngờ nhưng không thể tin được cô lại nhìn thấy quần áo rơi vãi trên sàn nhà, cô xanh mặt khi thấy có váy phụ nữ.
Cô run rẩy suýt khuỵu chân nhưng vẫn hướng về phía phòng ngủ, qua khẽ cửa cô liền thấy bóng lưng hắn, hắn đang cuồng dã rong ruổi trên cơ thể cô gái, cô gái như bạch tuộc dính chặt lấy hắn, kiều mị rên rỉ,
“A Huyền..... Huyền.... nhẹ một chút...”
Cô thẫn thờ, đó không phải là đứa em cùng cha khác mẹ sao. Mẹ tiểu tam phá huỷ cuộc hôn nhân giữa cha mẹ nay đến hôn phu cô, con cô ta cũng đến cướp.
Cô tuy rằng phẫn nộ đến cùng cực nhưng vẫn cố giữ một tia lí trí, kiềm chế cơn giận, sau đó liền nhẹ nhàng gắn một con chip nghe lén. Mẹ cô là chủ tịch tập đoàn công nghệ cao, thân cô là phó tổng giám đốc, những thiết bị tinh vi này cô không thiếu.
Phượng Thiên Vũ bình tĩnh bước ra ngoài, đến khi ngồi lên xe mới che mặt bắt đầu khóc, kiềm nén cơn đau mà đeo tai nghe. Bọn chúng có vẻ đã tầm hoan xong
“Huyền khi nào anh mới cưới em đây” âm thanh õng ẹo đến nổi da gà
“Đợi anh cưới cô ta về chiếm được tài sản liền ly hôn cưới em”
“Cha bảo nếu giải quyết luôn mẹ cô ta tài sản sẽ chuyển cho cô ta. Sau đó anh xuất hiện an ủi như hoàng tử trong mộng xuất hiện cứu vớt cô ta”
Cô không thể nghe nổi được nữa, nàng lái xe về vứt luôn bánh sinh nhật, thứ này thật đầy mỉa mai.
Cô lên phòng uống rượu, không ngờ người yêu quen từ hồi đại học lại đầy toan tính đến thế, cả người cha thân yêu lúc nào cũng tỏ ra hối hận áy náy với hai mẹ con.
Từ xưa đến nay cô luôn là kẻ chiến thắng trên thương trường lẫn học thuật không ngờ lại thua thảm hại trên tình trường. Cô tự cười nhạo mình, hận bản thân đề bạc hắn.
Lúc cô tỉnh rượu liền thấy có người ngồi bên giường nhìn cô.
Đây không phải là Tổng giám đốc, ông cụ khó tính đây mà.
Lãnh Dạ Hàn nhìn thấy đôi mắt thẫn thờ của cô cũng không đành nặng lời, tay cầm chén cháo,
“Dậy ăn cháo”
Cô gượng người tựa lưng vào thành giường, không cự tuyệt, dù sao mấy năm khi bị bệnh mẹ bận không ở bên cô cũng là anh chăm sóc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thấy tên xuất hiện liền âm trầm không thèm nghe. Dạ Hàn lên tiếng,
“Em nghỉ ngơi đi. Buổi họp chiều nay đã dời lại”
“Mai bắt đầu họp. Em cũng không muốn mất thêm thời gian”
Cô định đứng lên bỗng có chút choáng váng, hơi mất thăng bằng, Dạ Hàn liền đỡ lấy cô, cả người như nép vào ngực anh, cô giật mình đẩy ra.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô rồi thở dài đi ra. Cô đành nằm nghỉ, Dạ Hàn bước ra ngoài liền thấy Minh Huyền, Minh Huyền nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc ngài tới đây làm gì?”
“Cô ấy để quên điện thoại tôi đến trả lại. Công việc nhiều quá chắc cô ấy kiệt sức, hiện tại cô ấy đang ngủ. Đừng làm phiền” - Anh lạnh nhạt lướt qua hắn
Minh Huyền siết chặt nấm đấm, Lãnh Dạ Hàn ngươi chờ đó, sẽ không xa nữa ta liền đạp người từ trên cao xuống.
Cô chợp mắt được một lúc thì chuông điện thoại vang lên, người cha kính yêu của cô đây mà
“Thứ 7 này con rảnh không? Lâu rồi hai cha con không có bữa ăn gia đình. Nghe nói con có trai dẫn nó theo đi”
Cô không độ ấm đáp: “Vâng”
Cô cảm thấy bất an liền gọi điện thoại cho mẹ nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang, cô cảm thấy mùi vị âm mưu. Mẹ cô đi xa đã 3 tháng, trước đây cũng đi lâu tương tự nhưng lần này không giống trước, chẳng lẽ chúng đã ra tay với mẹ?
Cô gọi điện thoại hẹn gặp luật sư, cô phải dự trù nếu lỡ không may gặp chuyện xui, không thể để kế hoạch bọn họ như ý định.
Một nơi khác, chàng trai khoác áo đen như hoà mình vào đêm tối một tay cầm ly rượu, một tay nhịp nhàng gõ bàn
“Cậu chủ! Đã điều tra ra được Tần Minh Huyền có mối quan hệ với Hạ Nhược Lan, chủ tịch mất tích. Hai cha con họ Hạ cùng với Tần giám đốc đang mưu tính chiếm đoạt cổ phần tài sản nhà họ Phượng”
Đôi mắt như chim ưng, lạnh lẽo nói: “Tiếp tục theo dõi”
Anh ra hiệu, tất cả đều lui xuống. Ly rượu thuỷ tinh trên tay anh bỗng vỡ nát, âm trầm nói, “Tần Minh Huyền ngươi dám tổn thương cô ấy sẽ phải trả giá đắt”
Sáng hôm sau nàng vẫn điềm nhiên như không bước vào họp bỗng có bóng đen xuất hiện chắn đường, Tần Minh Huyền thâm tình nhìn cô, “Ngày hôm qua không thấy em. Xử lí công việc nhiều nên bị bệnh. Tên Tổng giám đốc đó không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”
Cô cười lạnh trong lòng, đúng rồi, phải biết thương hương tiếc ngọc như anh và cô em nhu nhược đáng thương, lúc nào cũng giả vờ như mình là người bị hại khiến mọi người thương tiếc, vô liêm sỉ.
Dạ Hàn bước tới nhìn cô lạnh nhạt bảo: “Cùng đi vào”
“Ân”
Cuộc họp bắt đầu, một người lên tiếng, “Dự án thiết kế lắp ráp công nghệ bảo an ở các khu lãnh sự quán đã được thông qua. Đây là dự án lớn, chủ tịch không có mặt ở đây. Mọi người thấy ai nên nhận làm chủ dự án này”
Hạ cổ đông lên tiếng: “Ta đề nghị Tần giám đốc làm chủ dự án này”
Một vài người lên tiếng tranh luận, cô hờ hững đáp: “Theo tôi nên để dự án lớn này cho Tổng giám đốc quản lí. Dù sao Đại sứ quán cũng là nơi rất quan trọng, Tổng giám đốc phù hợp làm chủ dự án lớn này”
Dạ Hàn có phần ngạc nhiên nhìn cô, Minh Huyền cũng ngạc nhiên lại có phần giận dữ nhìn cô.
Hạ cổ đông vẫn lên tiếng, “Minh Huyền tài năng không kém, Tổng giám đốc còn có nhiều dự án khác phải làm tránh không khỏi chu toàn”
“Ngài không cần phải lo. Những dự án đó sẽ do tôi chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ngài không tin tưởng năng lực của tôi và Tổng giám đốc?”
Không đợi các cổ đông khác lên tiếng, Dạ Hàn nói, “Tôi sẽ làm chủ dự án này và phó tổng sẽ trợ giúp cho tôi. Mọi người còn có ý kiến?”
Mọi người đều im lặng, cô mỉa mai trong lòng. Bước ra khỏi phòng họp, Minh Huyền kéo tay cô đi,
“Thiên Vũ sao em có thể giao dự án quan trọng vậy cho tên đó. Anh nhìn thấy tên đó có tham vọng, em không nên giúp kẻ có ý định xấu xa như anh ta!”
“Minh Huyền dự án này rất lớn, bên kia sẽ nghĩ sao nếu chịu trách nhiệm bên ta không phải là Tổng giám đốc, anh cũng nên suy nghĩ một chút, anh đang là một giám đốc chi nhánh không đủ danh tiếng bên kia sẽ khó tiếp nhận. Chuyện đâu còn có đó, sẽ còn cơ hội cho anh thể hiện”
Cô giả vờ dịu dàng an ủi nhưng trong lòng chỉ muốn ói. Minh Huyền dù rất tức giận nhưng cũng phải hoà hoãn, thâm tình nhìn cô: “Rồi một ngày nào đó. Anh sẽ khiến em tự hào”
Cô cười lạnh ngoảnh mặt đi, hôm nay cô có hẹn với luật sư không rảnh đùa vui với hắn.
Văn phòng luật sư, “Phượng tiểu thư đến đây có chuyện cần tố tụng sao?”
“Không tôi muốn viết di chúc”
Luật sư ngạc nhiên: “Cô còn trẻ như vậy đã muốn viết di chúc”
“Đời người ai biết khi nào sẽ ra đi” - giọng cô đầy chua xót
Luật sư cũng không nói nhiều liền bắt đầu quay video.
Phượng Thiên Vũ đối diện với máy quay lên tiếng
“Sau khi tôi chết cổ phần sẽ chuyển nhượng cho Tổng giám đốc Lãnh Dạ Hàn, còn số tài sản còn lại thì sẽ khuyên góp vào các quỹ từ thiện của Liên Hiệp quốc”
Luật sư ngạc nhiên nhưng vẫn làm thủ tục di chúc. Tới tối nàng mới xong việc, di chúc này sẽ được bảo vệ bí mật khi nào cô chết liền rơi vào tay Dạ Hàn.
Nàng mở điện thoại: “Anh hôm nay chúng ta nhậu một bữa đi. Em bị phụ tình rồi”
“Có ai bị phụ tình mà vẫn thản nhiên như em không?” – Dạ Hàn đầu bên kia lạnh nhạt đáp.
“Quái thai khác người mà! Hừ chỉ là một kẻ không xứng, không đáng để đau khổ. Anh đi mua đồ nướng với bia đi, lát em chạy qua nhà anh”
Cô cúp máy nhìn bầu trời, đau có đau nhưng cô là loại người lý trí, lý trí đến mức lạnh lùng, cô không thể để tình cảm lấn át lý trí, bởi nó sẽ hại cô và những thứ cô phải gánh trên vai.
Hôm nay là sinh nhật Tần Minh Huyền, cô nói với hắn tối nay bận công việc, nhưng thực ra cô đã năn nỉ Tổng giám đốc ác quỷ đừng bắt nàng tăng ca hôm nay.
Trên tay cô đang cầm một hộp bánh, cô hí hửng rón rén bước vào muốn tạo sự bất ngờ nhưng không thể tin được cô lại nhìn thấy quần áo rơi vãi trên sàn nhà, cô xanh mặt khi thấy có váy phụ nữ.
Cô run rẩy suýt khuỵu chân nhưng vẫn hướng về phía phòng ngủ, qua khẽ cửa cô liền thấy bóng lưng hắn, hắn đang cuồng dã rong ruổi trên cơ thể cô gái, cô gái như bạch tuộc dính chặt lấy hắn, kiều mị rên rỉ,
“A Huyền..... Huyền.... nhẹ một chút...”
Cô thẫn thờ, đó không phải là đứa em cùng cha khác mẹ sao. Mẹ tiểu tam phá huỷ cuộc hôn nhân giữa cha mẹ nay đến hôn phu cô, con cô ta cũng đến cướp.
Cô tuy rằng phẫn nộ đến cùng cực nhưng vẫn cố giữ một tia lí trí, kiềm chế cơn giận, sau đó liền nhẹ nhàng gắn một con chip nghe lén. Mẹ cô là chủ tịch tập đoàn công nghệ cao, thân cô là phó tổng giám đốc, những thiết bị tinh vi này cô không thiếu.
Phượng Thiên Vũ bình tĩnh bước ra ngoài, đến khi ngồi lên xe mới che mặt bắt đầu khóc, kiềm nén cơn đau mà đeo tai nghe. Bọn chúng có vẻ đã tầm hoan xong
“Huyền khi nào anh mới cưới em đây” âm thanh õng ẹo đến nổi da gà
“Đợi anh cưới cô ta về chiếm được tài sản liền ly hôn cưới em”
“Cha bảo nếu giải quyết luôn mẹ cô ta tài sản sẽ chuyển cho cô ta. Sau đó anh xuất hiện an ủi như hoàng tử trong mộng xuất hiện cứu vớt cô ta”
Cô không thể nghe nổi được nữa, nàng lái xe về vứt luôn bánh sinh nhật, thứ này thật đầy mỉa mai.
Cô lên phòng uống rượu, không ngờ người yêu quen từ hồi đại học lại đầy toan tính đến thế, cả người cha thân yêu lúc nào cũng tỏ ra hối hận áy náy với hai mẹ con.
Từ xưa đến nay cô luôn là kẻ chiến thắng trên thương trường lẫn học thuật không ngờ lại thua thảm hại trên tình trường. Cô tự cười nhạo mình, hận bản thân đề bạc hắn.
Lúc cô tỉnh rượu liền thấy có người ngồi bên giường nhìn cô.
Đây không phải là Tổng giám đốc, ông cụ khó tính đây mà.
Lãnh Dạ Hàn nhìn thấy đôi mắt thẫn thờ của cô cũng không đành nặng lời, tay cầm chén cháo,
“Dậy ăn cháo”
Cô gượng người tựa lưng vào thành giường, không cự tuyệt, dù sao mấy năm khi bị bệnh mẹ bận không ở bên cô cũng là anh chăm sóc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô thấy tên xuất hiện liền âm trầm không thèm nghe. Dạ Hàn lên tiếng,
“Em nghỉ ngơi đi. Buổi họp chiều nay đã dời lại”
“Mai bắt đầu họp. Em cũng không muốn mất thêm thời gian”
Cô định đứng lên bỗng có chút choáng váng, hơi mất thăng bằng, Dạ Hàn liền đỡ lấy cô, cả người như nép vào ngực anh, cô giật mình đẩy ra.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô rồi thở dài đi ra. Cô đành nằm nghỉ, Dạ Hàn bước ra ngoài liền thấy Minh Huyền, Minh Huyền nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc ngài tới đây làm gì?”
“Cô ấy để quên điện thoại tôi đến trả lại. Công việc nhiều quá chắc cô ấy kiệt sức, hiện tại cô ấy đang ngủ. Đừng làm phiền” - Anh lạnh nhạt lướt qua hắn
Minh Huyền siết chặt nấm đấm, Lãnh Dạ Hàn ngươi chờ đó, sẽ không xa nữa ta liền đạp người từ trên cao xuống.
Cô chợp mắt được một lúc thì chuông điện thoại vang lên, người cha kính yêu của cô đây mà
“Thứ này con rảnh không? Lâu rồi hai cha con không có bữa ăn gia đình. Nghe nói con có trai dẫn nó theo đi”
Cô không độ ấm đáp: “Vâng”
Cô cảm thấy bất an liền gọi điện thoại cho mẹ nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang, cô cảm thấy mùi vị âm mưu. Mẹ cô đi xa đã tháng, trước đây cũng đi lâu tương tự nhưng lần này không giống trước, chẳng lẽ chúng đã ra tay với mẹ?
Cô gọi điện thoại hẹn gặp luật sư, cô phải dự trù nếu lỡ không may gặp chuyện xui, không thể để kế hoạch bọn họ như ý định.
Một nơi khác, chàng trai khoác áo đen như hoà mình vào đêm tối một tay cầm ly rượu, một tay nhịp nhàng gõ bàn
“Cậu chủ! Đã điều tra ra được Tần Minh Huyền có mối quan hệ với Hạ Nhược Lan, chủ tịch mất tích. Hai cha con họ Hạ cùng với Tần giám đốc đang mưu tính chiếm đoạt cổ phần tài sản nhà họ Phượng”
Đôi mắt như chim ưng, lạnh lẽo nói: “Tiếp tục theo dõi”
Anh ra hiệu, tất cả đều lui xuống. Ly rượu thuỷ tinh trên tay anh bỗng vỡ nát, âm trầm nói, “Tần Minh Huyền ngươi dám tổn thương cô ấy sẽ phải trả giá đắt”
Sáng hôm sau nàng vẫn điềm nhiên như không bước vào họp bỗng có bóng đen xuất hiện chắn đường, Tần Minh Huyền thâm tình nhìn cô, “Ngày hôm qua không thấy em. Xử lí công việc nhiều nên bị bệnh. Tên Tổng giám đốc đó không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”
Cô cười lạnh trong lòng, đúng rồi, phải biết thương hương tiếc ngọc như anh và cô em nhu nhược đáng thương, lúc nào cũng giả vờ như mình là người bị hại khiến mọi người thương tiếc, vô liêm sỉ.
Dạ Hàn bước tới nhìn cô lạnh nhạt bảo: “Cùng đi vào”
“Ân”
Cuộc họp bắt đầu, một người lên tiếng, “Dự án thiết kế lắp ráp công nghệ bảo an ở các khu lãnh sự quán đã được thông qua. Đây là dự án lớn, chủ tịch không có mặt ở đây. Mọi người thấy ai nên nhận làm chủ dự án này”
Hạ cổ đông lên tiếng: “Ta đề nghị Tần giám đốc làm chủ dự án này”
Một vài người lên tiếng tranh luận, cô hờ hững đáp: “Theo tôi nên để dự án lớn này cho Tổng giám đốc quản lí. Dù sao Đại sứ quán cũng là nơi rất quan trọng, Tổng giám đốc phù hợp làm chủ dự án lớn này”
Dạ Hàn có phần ngạc nhiên nhìn cô, Minh Huyền cũng ngạc nhiên lại có phần giận dữ nhìn cô.
Hạ cổ đông vẫn lên tiếng, “Minh Huyền tài năng không kém, Tổng giám đốc còn có nhiều dự án khác phải làm tránh không khỏi chu toàn”
“Ngài không cần phải lo. Những dự án đó sẽ do tôi chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ngài không tin tưởng năng lực của tôi và Tổng giám đốc?”
Không đợi các cổ đông khác lên tiếng, Dạ Hàn nói, “Tôi sẽ làm chủ dự án này và phó tổng sẽ trợ giúp cho tôi. Mọi người còn có ý kiến?”
Mọi người đều im lặng, cô mỉa mai trong lòng. Bước ra khỏi phòng họp, Minh Huyền kéo tay cô đi,
“Thiên Vũ sao em có thể giao dự án quan trọng vậy cho tên đó. Anh nhìn thấy tên đó có tham vọng, em không nên giúp kẻ có ý định xấu xa như anh ta!”
“Minh Huyền dự án này rất lớn, bên kia sẽ nghĩ sao nếu chịu trách nhiệm bên ta không phải là Tổng giám đốc, anh cũng nên suy nghĩ một chút, anh đang là một giám đốc chi nhánh không đủ danh tiếng bên kia sẽ khó tiếp nhận. Chuyện đâu còn có đó, sẽ còn cơ hội cho anh thể hiện”
Cô giả vờ dịu dàng an ủi nhưng trong lòng chỉ muốn ói. Minh Huyền dù rất tức giận nhưng cũng phải hoà hoãn, thâm tình nhìn cô: “Rồi một ngày nào đó. Anh sẽ khiến em tự hào”
Cô cười lạnh ngoảnh mặt đi, hôm nay cô có hẹn với luật sư không rảnh đùa vui với hắn.
Văn phòng luật sư, “Phượng tiểu thư đến đây có chuyện cần tố tụng sao?”
“Không tôi muốn viết di chúc”
Luật sư ngạc nhiên: “Cô còn trẻ như vậy đã muốn viết di chúc”
“Đời người ai biết khi nào sẽ ra đi” - giọng cô đầy chua xót
Luật sư cũng không nói nhiều liền bắt đầu quay video.
Phượng Thiên Vũ đối diện với máy quay lên tiếng
“Sau khi tôi chết cổ phần sẽ chuyển nhượng cho Tổng giám đốc Lãnh Dạ Hàn, còn số tài sản còn lại thì sẽ khuyên góp vào các quỹ từ thiện của Liên Hiệp quốc”
Luật sư ngạc nhiên nhưng vẫn làm thủ tục di chúc. Tới tối nàng mới xong việc, di chúc này sẽ được bảo vệ bí mật khi nào cô chết liền rơi vào tay Dạ Hàn.
Nàng mở điện thoại: “Anh hôm nay chúng ta nhậu một bữa đi. Em bị phụ tình rồi”
“Có ai bị phụ tình mà vẫn thản nhiên như em không?” – Dạ Hàn đầu bên kia lạnh nhạt đáp.
“Quái thai khác người mà! Hừ chỉ là một kẻ không xứng, không đáng để đau khổ. Anh đi mua đồ nướng với bia đi, lát em chạy qua nhà anh”
Cô cúp máy nhìn bầu trời, đau có đau nhưng cô là loại người lý trí, lý trí đến mức lạnh lùng, cô không thể để tình cảm lấn át lý trí, bởi nó sẽ hại cô và những thứ cô phải gánh trên vai.