Sau vụ đó, ai ai trong giáo cũng đều phát hiện Giáo chủ rất sủng ái Vũ hộ pháp. Vũ hộ pháp và phu nhân tương lai của Giáo chủ hai người rất thân với nhau.
Một kẻ trong giáo nói “Giáo chủ thật có phúc, mai sau có thê thiếp tỷ muội tình thâm phục vụ”
“Giáo chủ có rất nhiều thiếp đấy!”
“Ngươi thì biết gì! Đám nữ nhân đó chỉ là đồ vật để Giáo chủ luyện công mà thôi! Có kẻ nào sống được!”
Phượng Thiên Vũ đang trong thời gian tịnh dưỡng, nghe thấy những lời nói đó trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra buồn bã.
Ở thời hiện đại, đã có một đám nam nhân cặn bã như cha nàng, như vị hôn phu hờ của nàng. Ở thời cổ đại này thì đám cặn bã ấy càng nhiều hơn.
Nghe thật buồn cười. Nàng rất ghét loại nam nhân miệng thì nói yêu nhưng lại không muốn cho người ấy một danh phận đàng hoàng. Bắt người khác ủy thân làm thiếp? Muốn nàng làm thiếp? Thà đi tu còn sướng hơn!
Tên Mộ Ngạo Thiên ấy định hai tay ôm hai mỹ nhân sao? Tiếc là hắn ta không có diễm phúc ấy rồi.
Nàng bước ra, nhìn đám người đó. Đám người đó đang bàn luận hăng say cho tới khi thấy nàng bước ra thì sắc mặt liền đổi
Thiên Vũ đầy hàn khí, “Rảnh rỗi thế sao? Hạ nhân mà đòi quản chuyện chủ?”
Nàng không quan tâm những lời nói sau đó của họ. Từng kẻ từng kẻ đều phun máu mà chết. Nàng âm lãnh nói, “Dọn dẹp. Đây là hậu quả dám to gan nói chuyện không nên nói!”
Chuyện này sau đó đến tai Mộ Ngạo Thiên. Chỉ có lần đó nàng mới lộ vẻ mặt trẻ con si mê nhìn hắn rồi lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu. Hắn giờ mới suy nghĩ tại sao nàng lại hành động khó hiểu như vậy. Không phải nàng yêu hắn sao? Tại sao phải tỏ thái độ xa cách lạnh nhạt với hắn?
Hắn bước tới gần nàng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng, làn áo đỏ huyền bí càng tôn lên nước da trắng ngần của nàng, trái tim hắn rung động. Hắn bị nàng ám mất rồi, khiến hắn không nghĩ ngợi đến nữ nhân khác.
Hắn tiến tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng khẽ giựt mình, muốn rút tay lại, đáng tiếc hắn không cho phép nàng kháng cự. Hắn mải mê vuốt lấy bàn tay nhỏ bé có vài vết chai sần trong lòng bàn tay do tập kiếm, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, không tiếc lời khen ngợi, “Đôi tay Vũ nhi thật đẹp. Tại sao lúc trước ta lại không nhận ra”
Nàng ngượng ngùng rút tay ra, “Bàn tay thô ráp thì có gì đẹp chứ!”
Hắn vẫn nắm chặt đôi tay nàng, hắn nghe nói trên người nàng có rất nhiều vết sẹo, lúc trước hắn không rõ lòng mình nên chẳng cảm thấy đau lòng, còn nay thì hắn cảm thấy tội cho nàng. Nàng đã vì hắn mà chịu nhiều vất vả.
Nhìn đôi môi hồng của nàng, hắn cảm thấy một trận khô nóng, chỉ muốn nhào lên cắn nuốt. Phượng Thiên Vũ thấy đôi mắt chim ưng của hắn trở nên thâm sâu, cứ mải mê nhìn đôi môi nàng liền âm thầm cảm thấy không tốt.
Nàng thật tình không muốn hôn hay lăn giường với tên này đâu!!!! Nàng sẽ nôn mửa tới chết mất!!!!
Thấy khuôn mặt hắn ta tiến gần tới, nàng liền cúi nghiêng đầu, thỏ thẻ sợ hãi nói, “Đừng…Sư phụ!”.
“Vũ nhi cho ta! Ta hứa sẽ không bạc đãi nàng” Mộ Ngạo Thiên có vẻ như lên cơn động dục không kiểm soát, hôn khắp mặt nàng trừ miệng do nàng cực lực né tránh. Hắn ta cúi xuống cần cổ của nàng. Chóp mũi cọ cọ vào làn da, hơi thở nóng rực phả vào khiến nàng trở nên mẫn cảm ửng đỏ.
Nàng cắn răng, trong lòng đầy tức giận. Nếu không phải vì không đánh lại tên này. Nàng cũng không cần phải chịu khuất nhục thế này.
Mộ Ngạo Thiên ngửi lấy mùi hương tươi mát tỏa ra từ làn da của nàng. Trong đầu hắn dường như trở nên điên cuồng. Hắn cắn một ngụm, để lại dấu vết đo đỏ trên cổ nàng. Bàn tay hắn không chịu để yên. Lân la như muốn xuyên qua lớp vải để chạm vào thân thể non mịn của nàng.
Một tiếng “Bốp” chói tai vang lên. Phượng Thiên Vũ giữ lấy quần áo co người lại run rẩy. Ánh mắt Mộ Ngạo Thiên trở nên âm trầm. Đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn, hắn tức giận định dùng vũ lực.
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu lên đầy nước mắt, “Ngài đi đi! Thiên Vũ ta không phải kỹ nữ trong thanh lâu tùy ý để ngài khinh nhục! Nếu ngài dám, ta liền cắn lưỡi tử sát!”
Hắn bất ngờ trước dáng vẻ cương quyết liều chết của nàng. Là do vụ hạ nhân đồn đãi về hắn tới tai nàng sao?
Thiên Vũ nức nở khóc, thét lên, “Trong mắt của ngài ta là gì? Là một thứ đồ chơi tùy ý để ngài giẫm đạp sao? Thích thì ban ân, không thích thì vứt? Ta không cần sự bố thí của ngài! Ngài đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài nữa!”
Mộ Ngạo Thiên thấy nàng bắt đầu rối loạn, cũng không dám trêu chọc nàng. Đành phải đợi nàng bớt giận.
Thấy tên đó đã đi. Đôi mắt nàng đỏ bừng không chỉ đơn thuần vì khuất nhục mà còn là nỗi phẫn hận. Bàn trà dưới tay nàng hóa thành bột phấn.
Nàng nghiến răng, “Mộ.Ngạo.Thiên!”
Giả vờ làm tình thánh cho ai xem.
Miệng nói là yêu… nhưng thân thể lại không ngừng đòi tình dục….
Là yêu hay đơn thuần chỉ là dục vọng nhân danh tình yêu?
------
Đêm tối Thiên Vũ quyết định thừa cơ hội đi thăm dò nơi giam giữ cao thủ của Ma giáo. Nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Trong giáo có một cấm địa không ai được phép bước vào. Nàng nghĩ hẳn trong đó có chứa điều gì đó bí mật.
Nàng tiến vào cấm địa, đi được một quãng thì đụng trúng một ngục trung dưới lòng đất. Nàng phi người xuống dưới. Ngục thất ẩm thấp tràn đầy mùi hôi. Không có ai canh gác. Nàng liền thấy ở một gian ngục thất kia, có một người đàn ông trung niên chọc mù đôi mắt. “Ai!”
Nàng tiến tới gần, “Tiền bối có phải là cha của Mộ Dung Bạch không?”
“Dung Bạch? Bạch nhi… Nữ nhi của ta sao rồi!”
“Nàng vẫn sống tốt. Nàng tin tưởng cha mình vẫn chưa chết nên nhờ tôi thăm dò. Quả thật cố Giáo chủ vẫn chưa chết. Tại sao tiền bối lại bị nhốt ở đây? Là do Mộ Ngạo Thiên giở trò sao?”
“Năm đó ta thấy tố chất của hắn là kỳ tài luyện võ, lại bị bỏ rơi nên thu nhận về. Không ngờ lại nuôi nhầm lang sói. Nhân lúc ta bế quan mà tấn công khiến ta tẩu hỏa nhập ma sau đó liền tống ta vào đây”
Nàng tò mò khó hiểu buông ra một câu, “Vì sao hắn lại không diệt trừ tận gốc?”
Ông Mộ buồn bã, “Ta nửa điên nửa tỉnh, không biết cuối cùng đã trôi qua bao nhiêu năm. Ngày xưa ta vốn cho rằng hắn không xứng lên ngôi vị Giáo chủ. Giam giữ ta chắc chắn vì muốn ta sống không bằng chết!”
“Tên đó một tay khống chế Ma giáo khiến võ lâm khiếp sợ. Thực lực tiểu bối không thể sánh bằng. Tiền bối! Nhân cơ hội này mau mau chạy đi! Tôi phải cứu tiền bối ra, nữ nhi của tiền bối đang rất mong mỏi được gặp tiền bối!”
“Khoan đã! Thủ hạ của ta cũng bị giam cầm trong tù ngục này! Phải giải cứu cho họ”
“Được! Cần phải mau lên! Tiền bối nuốt viên đan này vào vài khắc sau hẳn khôi phục công lực vài phần” Phượng Thiên Vũ thúc giục, không hiểu trong lòng nàng ẩn ẩn lo lắng, nỗi bất an đó càng ngày càng lan tỏa.
Nơi giam giữ tựa như một mê cung khiến nàng phải mất thêm một thời gian để tìm được những người còn lại. Bọn họ gầy gò nếu đứng từ xa nàng cứ ngỡ họ là xác chết.
“Keng! Keng!” thanh kiếm trong tay nàng phá vỡ khóa ngục
Bọn họ tựa như xác không hồn, gầy gò không còn hơi sức. Nàng sợ rằng khó có thể mang hết người đi.
“Các vị tiền bối còn có thể cử động không? Chúng ta phải thoát ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu để lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội khác!”
Chắc chắn hắn ta sẽ kiểm soát nơi này rất chặt chẽ khắc khe, nàng e rằng cũng khó có thêm một cơ hội.
Hai nam nhân một đen một đỏ, tuy quần áo rách rưới người rất chật vật, họ vẫn cố gắng đứng lên. Nam nhân áo đen dáng người lực lưỡng, râu ria xồm xoàng cười to
“Lão tử đã chờ ngày này lâu rồi. Cho dù không có sức cũng phải thoát để mai sau còn trả thù tên rác rưởi ấy!”
Ở phòng giam kế bên cũng giam giữ một nữ nhân người ngợm bẩn thỉu nhưng ngũ quan lộ ra tuyệt đối là một mỹ nữ.
“Cái tên họ Mộ chết tiệt! Dám đối xử với lão nương như thế! Xinh đẹp như hoa như ngọc thếnày mà lại bị chà đạp không thương tiếc!”
Phượng Thiên Vũ co giựt khóe mắt. Làm ơn đi! Đây không là thời gian để các người kể tội. Có than vãn thì cũng đợi trốn thoát xong đã chứ!
“Nhanh đi theo tôi!”
Mọi người trèo thoát khỏi ngục giam thì nghe tiếng quát từ xa vọng lại
“Chết tiệt có kẻ ngất xỉu ở đây! Mau mau bao vây lại! Không để bất kỳ kẻ xâm nhập nào chạy thoát!”
Phượng Thiên Vũ lập tức lên kế hoạch
“Chia ra 2 đường, tiểu bối cùng với Mộ Giáo chủ sẽ đánh lạc hướng, những người còn lại đi phía tây ở đó có người đón mọi người”
Mọi người nghe theo lời nàng mà chia ra. Bọn thủ hạ thấy hai bóng người vụt tắt trong đêm tối liền đuổi theo. Dẫn dụ một đám người vào rừng sâu đã bố trí sẵn pháp trận. Phượng Thiên Vũ nghĩ mình đã cắt chân được đám người theo đuôi liền dừng lại.
“Đám người đó đã bị lạc vào pháp trận! Tiểu bối bây giờ sẽ dẫn tiền bối đi gặp nữ nhi”
Hai bóng dáng định cất bước đi thì một luồng sát khí hướng tới
“Cẩn thận!” Nàng nghiêng người né tránh, một phiến lá cắm vào thân cây, giọng cười âm u âm trầm vang lên
“Muốn chạy? Không dễ vậy đâu Vũ nhi”
Cảm giác nguy hiểm không sai, nam nhân mặc huyền bào như hòa lẫn vào bóng đêm, khuôn mặt u tối dần dần hiện ra.
Phượng Thiên Vũ bỗng bật cười “Ha ha! Hóa ra Giáo chủ đã đề phòng đồ đệ từ trước. Uổng phí một màn khổ nhục kế của đồ đệ”
Sau vụ đó, ai ai trong giáo cũng đều phát hiện Giáo chủ rất sủng ái Vũ hộ pháp. Vũ hộ pháp và phu nhân tương lai của Giáo chủ hai người rất thân với nhau.
Một kẻ trong giáo nói “Giáo chủ thật có phúc, mai sau có thê thiếp tỷ muội tình thâm phục vụ”
“Giáo chủ có rất nhiều thiếp đấy!”
“Ngươi thì biết gì! Đám nữ nhân đó chỉ là đồ vật để Giáo chủ luyện công mà thôi! Có kẻ nào sống được!”
Phượng Thiên Vũ đang trong thời gian tịnh dưỡng, nghe thấy những lời nói đó trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra buồn bã.
Ở thời hiện đại, đã có một đám nam nhân cặn bã như cha nàng, như vị hôn phu hờ của nàng. Ở thời cổ đại này thì đám cặn bã ấy càng nhiều hơn.
Nghe thật buồn cười. Nàng rất ghét loại nam nhân miệng thì nói yêu nhưng lại không muốn cho người ấy một danh phận đàng hoàng. Bắt người khác ủy thân làm thiếp? Muốn nàng làm thiếp? Thà đi tu còn sướng hơn!
Tên Mộ Ngạo Thiên ấy định hai tay ôm hai mỹ nhân sao? Tiếc là hắn ta không có diễm phúc ấy rồi.
Nàng bước ra, nhìn đám người đó. Đám người đó đang bàn luận hăng say cho tới khi thấy nàng bước ra thì sắc mặt liền đổi
Thiên Vũ đầy hàn khí, “Rảnh rỗi thế sao? Hạ nhân mà đòi quản chuyện chủ?”
Nàng không quan tâm những lời nói sau đó của họ. Từng kẻ từng kẻ đều phun máu mà chết. Nàng âm lãnh nói, “Dọn dẹp. Đây là hậu quả dám to gan nói chuyện không nên nói!”
Chuyện này sau đó đến tai Mộ Ngạo Thiên. Chỉ có lần đó nàng mới lộ vẻ mặt trẻ con si mê nhìn hắn rồi lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu. Hắn giờ mới suy nghĩ tại sao nàng lại hành động khó hiểu như vậy. Không phải nàng yêu hắn sao? Tại sao phải tỏ thái độ xa cách lạnh nhạt với hắn?
Hắn bước tới gần nàng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng, làn áo đỏ huyền bí càng tôn lên nước da trắng ngần của nàng, trái tim hắn rung động. Hắn bị nàng ám mất rồi, khiến hắn không nghĩ ngợi đến nữ nhân khác.
Hắn tiến tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng khẽ giựt mình, muốn rút tay lại, đáng tiếc hắn không cho phép nàng kháng cự. Hắn mải mê vuốt lấy bàn tay nhỏ bé có vài vết chai sần trong lòng bàn tay do tập kiếm, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, không tiếc lời khen ngợi, “Đôi tay Vũ nhi thật đẹp. Tại sao lúc trước ta lại không nhận ra”
Nàng ngượng ngùng rút tay ra, “Bàn tay thô ráp thì có gì đẹp chứ!”
Hắn vẫn nắm chặt đôi tay nàng, hắn nghe nói trên người nàng có rất nhiều vết sẹo, lúc trước hắn không rõ lòng mình nên chẳng cảm thấy đau lòng, còn nay thì hắn cảm thấy tội cho nàng. Nàng đã vì hắn mà chịu nhiều vất vả.
Nhìn đôi môi hồng của nàng, hắn cảm thấy một trận khô nóng, chỉ muốn nhào lên cắn nuốt. Phượng Thiên Vũ thấy đôi mắt chim ưng của hắn trở nên thâm sâu, cứ mải mê nhìn đôi môi nàng liền âm thầm cảm thấy không tốt.
Nàng thật tình không muốn hôn hay lăn giường với tên này đâu!!!! Nàng sẽ nôn mửa tới chết mất!!!!
Thấy khuôn mặt hắn ta tiến gần tới, nàng liền cúi nghiêng đầu, thỏ thẻ sợ hãi nói, “Đừng…Sư phụ!”.
“Vũ nhi cho ta! Ta hứa sẽ không bạc đãi nàng” Mộ Ngạo Thiên có vẻ như lên cơn động dục không kiểm soát, hôn khắp mặt nàng trừ miệng do nàng cực lực né tránh. Hắn ta cúi xuống cần cổ của nàng. Chóp mũi cọ cọ vào làn da, hơi thở nóng rực phả vào khiến nàng trở nên mẫn cảm ửng đỏ.
Nàng cắn răng, trong lòng đầy tức giận. Nếu không phải vì không đánh lại tên này. Nàng cũng không cần phải chịu khuất nhục thế này.
Mộ Ngạo Thiên ngửi lấy mùi hương tươi mát tỏa ra từ làn da của nàng. Trong đầu hắn dường như trở nên điên cuồng. Hắn cắn một ngụm, để lại dấu vết đo đỏ trên cổ nàng. Bàn tay hắn không chịu để yên. Lân la như muốn xuyên qua lớp vải để chạm vào thân thể non mịn của nàng.
Một tiếng “Bốp” chói tai vang lên. Phượng Thiên Vũ giữ lấy quần áo co người lại run rẩy. Ánh mắt Mộ Ngạo Thiên trở nên âm trầm. Đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn, hắn tức giận định dùng vũ lực.
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu lên đầy nước mắt, “Ngài đi đi! Thiên Vũ ta không phải kỹ nữ trong thanh lâu tùy ý để ngài khinh nhục! Nếu ngài dám, ta liền cắn lưỡi tử sát!”
Hắn bất ngờ trước dáng vẻ cương quyết liều chết của nàng. Là do vụ hạ nhân đồn đãi về hắn tới tai nàng sao?
Thiên Vũ nức nở khóc, thét lên, “Trong mắt của ngài ta là gì? Là một thứ đồ chơi tùy ý để ngài giẫm đạp sao? Thích thì ban ân, không thích thì vứt? Ta không cần sự bố thí của ngài! Ngài đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài nữa!”
Mộ Ngạo Thiên thấy nàng bắt đầu rối loạn, cũng không dám trêu chọc nàng. Đành phải đợi nàng bớt giận.
Thấy tên đó đã đi. Đôi mắt nàng đỏ bừng không chỉ đơn thuần vì khuất nhục mà còn là nỗi phẫn hận. Bàn trà dưới tay nàng hóa thành bột phấn.
Nàng nghiến răng, “Mộ.Ngạo.Thiên!”
Giả vờ làm tình thánh cho ai xem.
Miệng nói là yêu… nhưng thân thể lại không ngừng đòi tình dục….
Là yêu hay đơn thuần chỉ là dục vọng nhân danh tình yêu?
------
Đêm tối Thiên Vũ quyết định thừa cơ hội đi thăm dò nơi giam giữ cao thủ của Ma giáo. Nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Trong giáo có một cấm địa không ai được phép bước vào. Nàng nghĩ hẳn trong đó có chứa điều gì đó bí mật.
Nàng tiến vào cấm địa, đi được một quãng thì đụng trúng một ngục trung dưới lòng đất. Nàng phi người xuống dưới. Ngục thất ẩm thấp tràn đầy mùi hôi. Không có ai canh gác. Nàng liền thấy ở một gian ngục thất kia, có một người đàn ông trung niên chọc mù đôi mắt. “Ai!”
Nàng tiến tới gần, “Tiền bối có phải là cha của Mộ Dung Bạch không?”
“Dung Bạch? Bạch nhi… Nữ nhi của ta sao rồi!”
“Nàng vẫn sống tốt. Nàng tin tưởng cha mình vẫn chưa chết nên nhờ tôi thăm dò. Quả thật cố Giáo chủ vẫn chưa chết. Tại sao tiền bối lại bị nhốt ở đây? Là do Mộ Ngạo Thiên giở trò sao?”
“Năm đó ta thấy tố chất của hắn là kỳ tài luyện võ, lại bị bỏ rơi nên thu nhận về. Không ngờ lại nuôi nhầm lang sói. Nhân lúc ta bế quan mà tấn công khiến ta tẩu hỏa nhập ma sau đó liền tống ta vào đây”
Nàng tò mò khó hiểu buông ra một câu, “Vì sao hắn lại không diệt trừ tận gốc?”
Ông Mộ buồn bã, “Ta nửa điên nửa tỉnh, không biết cuối cùng đã trôi qua bao nhiêu năm. Ngày xưa ta vốn cho rằng hắn không xứng lên ngôi vị Giáo chủ. Giam giữ ta chắc chắn vì muốn ta sống không bằng chết!”
“Tên đó một tay khống chế Ma giáo khiến võ lâm khiếp sợ. Thực lực tiểu bối không thể sánh bằng. Tiền bối! Nhân cơ hội này mau mau chạy đi! Tôi phải cứu tiền bối ra, nữ nhi của tiền bối đang rất mong mỏi được gặp tiền bối!”
“Khoan đã! Thủ hạ của ta cũng bị giam cầm trong tù ngục này! Phải giải cứu cho họ”
“Được! Cần phải mau lên! Tiền bối nuốt viên đan này vào vài khắc sau hẳn khôi phục công lực vài phần” Phượng Thiên Vũ thúc giục, không hiểu trong lòng nàng ẩn ẩn lo lắng, nỗi bất an đó càng ngày càng lan tỏa.
Nơi giam giữ tựa như một mê cung khiến nàng phải mất thêm một thời gian để tìm được những người còn lại. Bọn họ gầy gò nếu đứng từ xa nàng cứ ngỡ họ là xác chết.
“Keng! Keng!” thanh kiếm trong tay nàng phá vỡ khóa ngục
Bọn họ tựa như xác không hồn, gầy gò không còn hơi sức. Nàng sợ rằng khó có thể mang hết người đi.
“Các vị tiền bối còn có thể cử động không? Chúng ta phải thoát ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu để lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội khác!”
Chắc chắn hắn ta sẽ kiểm soát nơi này rất chặt chẽ khắc khe, nàng e rằng cũng khó có thêm một cơ hội.
Hai nam nhân một đen một đỏ, tuy quần áo rách rưới người rất chật vật, họ vẫn cố gắng đứng lên. Nam nhân áo đen dáng người lực lưỡng, râu ria xồm xoàng cười to
“Lão tử đã chờ ngày này lâu rồi. Cho dù không có sức cũng phải thoát để mai sau còn trả thù tên rác rưởi ấy!”
Ở phòng giam kế bên cũng giam giữ một nữ nhân người ngợm bẩn thỉu nhưng ngũ quan lộ ra tuyệt đối là một mỹ nữ.
“Cái tên họ Mộ chết tiệt! Dám đối xử với lão nương như thế! Xinh đẹp như hoa như ngọc thếnày mà lại bị chà đạp không thương tiếc!”
Phượng Thiên Vũ co giựt khóe mắt. Làm ơn đi! Đây không là thời gian để các người kể tội. Có than vãn thì cũng đợi trốn thoát xong đã chứ!
“Nhanh đi theo tôi!”
Mọi người trèo thoát khỏi ngục giam thì nghe tiếng quát từ xa vọng lại
“Chết tiệt có kẻ ngất xỉu ở đây! Mau mau bao vây lại! Không để bất kỳ kẻ xâm nhập nào chạy thoát!”
Phượng Thiên Vũ lập tức lên kế hoạch
“Chia ra đường, tiểu bối cùng với Mộ Giáo chủ sẽ đánh lạc hướng, những người còn lại đi phía tây ở đó có người đón mọi người”
Mọi người nghe theo lời nàng mà chia ra. Bọn thủ hạ thấy hai bóng người vụt tắt trong đêm tối liền đuổi theo. Dẫn dụ một đám người vào rừng sâu đã bố trí sẵn pháp trận. Phượng Thiên Vũ nghĩ mình đã cắt chân được đám người theo đuôi liền dừng lại.
“Đám người đó đã bị lạc vào pháp trận! Tiểu bối bây giờ sẽ dẫn tiền bối đi gặp nữ nhi”
Hai bóng dáng định cất bước đi thì một luồng sát khí hướng tới
“Cẩn thận!” Nàng nghiêng người né tránh, một phiến lá cắm vào thân cây, giọng cười âm u âm trầm vang lên
“Muốn chạy? Không dễ vậy đâu Vũ nhi”
Cảm giác nguy hiểm không sai, nam nhân mặc huyền bào như hòa lẫn vào bóng đêm, khuôn mặt u tối dần dần hiện ra.
Phượng Thiên Vũ bỗng bật cười “Ha ha! Hóa ra Giáo chủ đã đề phòng đồ đệ từ trước. Uổng phí một màn khổ nhục kế của đồ đệ”