Ánh nắng hiu hắt lọt qua khe cửa lờ mờ chiếu vào mắt nàng cũng đủ khiến nàng chói mắt nghiêng tay che đi.
Đây là đâu?
Cố gượng người dậy, đầu óc nàng vẫn còn choáng váng.
Phượng Thiên Vũ nhìn căn phòng nhỏ nhưng không hề tầm thường. Cột ngọc, thảm nhung vàng, màn che tím mờ ảo cũng là chất vải tuyệt phẩm. Đồ vật trang trí trong phòng cũng đều là vật quý, nàng nhìn thấy vài khỏa trân châu ở đầu giường.
Chủ nhân nơi đây cũng thật xa xỉ….
Nàng nghe tiếng cửa mở
“Nha đầu đã tỉnh rồi? Ta còn tưởng nha đầu tiếp tục chiếm dụng căn phòng quý giá của ta đấy”
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy người đàn ông khuôn mặt rất yêu nghiệt, đôi mắt tà tứ đầy ý chọc ghẹo con gái nhà lành như nàng. Cách hắn ăn mặc sặc sỡ như vậy làm nàng rất nghi ngờ tính hướng của hắn. Người này nhìn thật quen...
“A! Nhớ ra rồi! Thì ra là thủ hạ bên cạnh tên Vô Diện” nàng vỗ đầu chợt nhớ
Mặt Thất Phong trở nên vặn vẹo
“Nha đầu chết tiệt! Nếu không phải lão tử tình cờ đi ngang qua. Nhà ngươi đã bị thú hoang ăn mất xác rồi! Đối đáp với ân nhân như vậy sao?”
Phượng Thiên Vũ nheo mắt nhìn cái tên kỳ lạ này, hình như hắn tên là Thất Phong, một người rất quan trọng của Vũ Hàn cung.
“À. Cảm tạ! Tiện thể tôi đói bụng! Ngược đãi tiểu nữ nhi là không tốt đâu nha~”
Thất Phong tức ói máu, không biết tại sao cái tên mặt lạnh kia lại cứu nha đầu đáng ghét này làm gì. Hắn cũng đã biết việc thích sát không thành của nha đầu này. Lá gan thật lớn! Thôi xem như vì lão tử luôn thích những kẻ gan dạ mà không chấp nhất vậy.
“Thất Phong ca ca! Có thể tiết lộ cho Vũ nhi khả ái tình hình của Ma giáo được không?”
Thất Phong co rút khóe miệng, khả ái? Tiểu ma nữ bưu hãn này mà khả ái?! Hắn cũng thử ngắm nhìn thứ gầy gò trước mắt. 13 tuổi tính ra quả thật chỉ là một tiểu nhi. Ngẫm nghĩ lại cũng đáng thương cho tiểu nhi này, lớn lên trong mưu mô quỷ kế, nơi ăn thịt người.
“Nghe đồn Ma giáo đang tìm kiếm nhóc”
“Ồ! Có tin tức của Mộ Dung Bạch không?”
Nàng ta có an toàn hay không? Nếu nàng ta cũng xảy ra chuyện nàng sẽ thành tội nhân mất. Đối với những người quan tâm, không có ác ý, đối xử tốt với nàng, nàng sẽ trả lại ơn nghĩa.
“Cũng biến mất”
Nghe được câu trả lời nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe cái bụng đánh trống biểu tình nàng liền nhào vào bàn ăn như sói đói.
Vỗ vỗ cái bụng của mình, cảm thấy no nê nàng lại tiếp tục lăn ra ngủ. Nàng cần dưỡng thương, giờ có quay trở lại Ma giáo cũng chẳng giải quyết được gì. Sinh vật như tên Thất Phong này không phải là mối nguy hiểm, có thể trực tiếp gạt bỏ.
Thất Phong tiếp tục co rút, tiểu ác ma tinh thần thật bưu hãn, giờ phút này vẫn có thể lăn ra ăn rồi ngủ không chút lo lắng. Nói nàng ta vô tâm vô phế cũng không sai.
“Này! Không sợ ta đem người đưa cho Ma giáo sao?”
Phượng Thiên Vũ hừ khinh bỉ, “Cứu người xong rồi lại vứt người về Ma giáo. Rảnh thật!”
“…..” đứa trẻ này thật không khả ái. Thất Phong đành ngậm ngùi lau nước mắt đi ra.
Thất Phong đi tới thư phòng thấy tên mặt than đang ngồi xem án thư. Hắn dùng giọng õng ẹo của nữ nhân
“Hàn Hàn!~ Tiểu oa nhi kia thật đáng ghét! Nó ức hiếp ta!~”
Mỗ mặt lạnh nào đó đáp trả, “Đường đường là phó cung chủ mà không đối phó nỗi một oa nhi. Thật mất mặt Vũ Hàn cung!”
Thất Phong nổi đóa, hết bị oắt nha đầu bắt nạt giờ lại thêm tên này, cố gắng tiếp tục chống chế
“Nó cũng đâu phải là oa nhi bình thường. Rõ ràng là hỗn tiểu ma nữ, ngay cả Mộ Ngạo Thiên võ lâm sợ mất mật nó còn dám tạo phản. Thất bại cũng bình thản như không, thật không giống với hành động của tiểu oa nhi chút nào!”
“Từ sau khi gã Ngạo Thiên kia chấp chưởng, Ma giáo trở thành nơi âm tàn, môn phái tà giáo đáng sợ nhất và cũng là môn phải khiến chính phái muốn hợp lực tiêu diệt nhất. Huấn luyện trẻ con trở thành tử sĩ cũng không phải chuyện lạ. Có thể sống sót mà không trở thành “thanh đao tàn sát”, còn có tâm tư đùa giỡn ngươi. Người như thế quả thật rất hiếm hoi và kỳ lạ. Dù sao cũng chỉ là một tiểu nhi. Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta không có ác ý, nha đầu đó căn bản không quan tâm. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi”
“Ha ha. Hay cho câu: Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Không biết Cung chủ có muốn làm một giao dịch hay không? Mộ Ngạo Thiên là một tên điên sớm nên diệt trừ. Nếu không diệt trừ sẽ là hậu quả cho tất cả mọi người. Nếu Cung chủ giúp ta lấy lại Ma giáo, đổi lại danh môn chính phái ta sẽ giúp Cung chủ chiếm lấy!”
Thất Phong ngạc nhiên, “Nơi đây có người bảo vệ, sao ngươi có thể đi vào?”
“Ta cảm thấy bọn họ chắc đang rất mệt, một đám người đều đang ngủ ngoài sân. Ta cứ thế mà đi vào thôi” nàng nhún vai bình thản trả lời.
“……” Thất Phong dám cá là do tiểu ma nữ trước mắt này
Bởi vì đeo mặt nạ nên không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì, khẽ miết ngọc phẩm thượng hạng
“Sao Vũ hộ pháp lại cho rằng ta muốn chiếm lấy danh môn chính phái?”
Phượng Thiên Vũ tầm mắt lướt xung quanh thư phòng, khẽ mỉm cười
“Thư phòng ngăn nắp sạch sẽ, binh thư, thư pháp, tranh họa không thiếu. Rõ ràng là thú vui tao nhã của bậc thư sinh đọc sách. Kẻ trong giang hồ lỗ mãn rất hiếm hoi có thú vui tao nhã như Cung chủ. Cung chủ thân phận hẳn không tầm thường, cũng có thể là công tử gia tộc nào đó, chính vì vậy ngài luôn đeo mặt nạ để che giấu thân phận, không muốn ai nhận ra. Kẻ trong giang hồ ai mà không muốn vang danh thiên hạ. Ngài đều làm trái ngược tất cả, nghi ngờ là điều không tránh khỏi. Điều gì khiến một công tử gia tộc tham gia vào chốn võ lâm giang hồ? Ngoài việc muốn có thêm lực lượng ngoài triều đình để thao túng thì còn lý do nào khác?”
Phượng Thiên Vũ thấy Thất Phong thay đổi sắc mặt liền cười nói tiếp
“Hy vọng Cung chủ từ bi đừng giết bản cô nương chỉ vì bí mật bí lộ nha. Dù sao ta cũng không biết Cung chủ là ai đâu”
Phượng Thiên Vũ thầm nghĩ, thật thú vị. Không biết là ai ở Huyền quốc cần lực lượng của võ lâm? Người này rốt cuộc là ai? Không biết mai sau khi quay trở về có bị tên này cản đường không nhỉ?
“Vũ hộ pháp nghĩ rằng ta không thể tự tay đoạt lấy chính phái sao?”.
“Ma giáo mang ác danh, khí bẩn đầy trời. Ma giáo ra tay thuận tiện hơn không? Nhanh chóng hơn việc sử dụng mưu kế”
“Được. Không biết Vũ hộ pháp có mưu kế nào để đoạt lại Ma giáo?”
“Dẫn dụ các môn phái tới tiêu diệt Đại ma đầu Mộ Ngạo Thiên. Khi đôi bên đều bị thiệt hại thì Vũ Hàn cung ra tay tóm gọn một lưới”.
Thất Phong cười cợt, “Nha đầu nghĩ chuyện này rất dễ thành công sao?”.
“Đường môn thì không chắc sẽ tóm được nhưng những môn phái tham gia khác đều có thể. Rắn mất đầu nội bộ sẽ loạn”
Phượng Thiên Vũ giữ nguyên khuôn mặt nở nụ cười tinh ranh, hàn quang lóe trong mắt đầy mưu mô tính kế. Đến lúc đó nàng tự có cách để tăng thêm công lực.
“Nước đục thả câu. Thời cơ đã đến còn chờ đến khi nào? Phải không Hàn cung chủ?”
Nói rồi nàng cũng phất tay rời đi.
Thất Phong nghiêm túc nhìn bóng người vừa khuất
“Còn nhỏ đã mưu mô, mai sau ắt trở thành kẻ rất đáng sợ, nguy hiểm không kém Mộ Ngạo Thiên. Chúng ta có nên…”
“Kết thêm một đồng minh còn hơn thêm một kẻ thù. Chiếm lấy danh môn chính phái chúng ta đã trở thành kẻ thù của võ lâm. Ta không nghĩ rằng kẻ kia là loại dễ dàng tiêu diệt. Một con sói hoang nguy hiểm không nên chọc nó nổi điên. Chúng ta sẽ chẳng mang lợi còn nhận lấy tổn thất nặng nề”
Ánh nắng hiu hắt lọt qua khe cửa lờ mờ chiếu vào mắt nàng cũng đủ khiến nàng chói mắt nghiêng tay che đi.
Đây là đâu?
Cố gượng người dậy, đầu óc nàng vẫn còn choáng váng.
Phượng Thiên Vũ nhìn căn phòng nhỏ nhưng không hề tầm thường. Cột ngọc, thảm nhung vàng, màn che tím mờ ảo cũng là chất vải tuyệt phẩm. Đồ vật trang trí trong phòng cũng đều là vật quý, nàng nhìn thấy vài khỏa trân châu ở đầu giường.
Chủ nhân nơi đây cũng thật xa xỉ….
Nàng nghe tiếng cửa mở
“Nha đầu đã tỉnh rồi? Ta còn tưởng nha đầu tiếp tục chiếm dụng căn phòng quý giá của ta đấy”
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy người đàn ông khuôn mặt rất yêu nghiệt, đôi mắt tà tứ đầy ý chọc ghẹo con gái nhà lành như nàng. Cách hắn ăn mặc sặc sỡ như vậy làm nàng rất nghi ngờ tính hướng của hắn. Người này nhìn thật quen...
“A! Nhớ ra rồi! Thì ra là thủ hạ bên cạnh tên Vô Diện” nàng vỗ đầu chợt nhớ
Mặt Thất Phong trở nên vặn vẹo
“Nha đầu chết tiệt! Nếu không phải lão tử tình cờ đi ngang qua. Nhà ngươi đã bị thú hoang ăn mất xác rồi! Đối đáp với ân nhân như vậy sao?”
Phượng Thiên Vũ nheo mắt nhìn cái tên kỳ lạ này, hình như hắn tên là Thất Phong, một người rất quan trọng của Vũ Hàn cung.
“À. Cảm tạ! Tiện thể tôi đói bụng! Ngược đãi tiểu nữ nhi là không tốt đâu nha~”
Thất Phong tức ói máu, không biết tại sao cái tên mặt lạnh kia lại cứu nha đầu đáng ghét này làm gì. Hắn cũng đã biết việc thích sát không thành của nha đầu này. Lá gan thật lớn! Thôi xem như vì lão tử luôn thích những kẻ gan dạ mà không chấp nhất vậy.
“Thất Phong ca ca! Có thể tiết lộ cho Vũ nhi khả ái tình hình của Ma giáo được không?”
Thất Phong co rút khóe miệng, khả ái? Tiểu ma nữ bưu hãn này mà khả ái?! Hắn cũng thử ngắm nhìn thứ gầy gò trước mắt. tuổi tính ra quả thật chỉ là một tiểu nhi. Ngẫm nghĩ lại cũng đáng thương cho tiểu nhi này, lớn lên trong mưu mô quỷ kế, nơi ăn thịt người.
“Nghe đồn Ma giáo đang tìm kiếm nhóc”
“Ồ! Có tin tức của Mộ Dung Bạch không?”
Nàng ta có an toàn hay không? Nếu nàng ta cũng xảy ra chuyện nàng sẽ thành tội nhân mất. Đối với những người quan tâm, không có ác ý, đối xử tốt với nàng, nàng sẽ trả lại ơn nghĩa.
“Cũng biến mất”
Nghe được câu trả lời nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe cái bụng đánh trống biểu tình nàng liền nhào vào bàn ăn như sói đói.
Vỗ vỗ cái bụng của mình, cảm thấy no nê nàng lại tiếp tục lăn ra ngủ. Nàng cần dưỡng thương, giờ có quay trở lại Ma giáo cũng chẳng giải quyết được gì. Sinh vật như tên Thất Phong này không phải là mối nguy hiểm, có thể trực tiếp gạt bỏ.
Thất Phong tiếp tục co rút, tiểu ác ma tinh thần thật bưu hãn, giờ phút này vẫn có thể lăn ra ăn rồi ngủ không chút lo lắng. Nói nàng ta vô tâm vô phế cũng không sai.
“Này! Không sợ ta đem người đưa cho Ma giáo sao?”
Phượng Thiên Vũ hừ khinh bỉ, “Cứu người xong rồi lại vứt người về Ma giáo. Rảnh thật!”
“…..” đứa trẻ này thật không khả ái. Thất Phong đành ngậm ngùi lau nước mắt đi ra.
Thất Phong đi tới thư phòng thấy tên mặt than đang ngồi xem án thư. Hắn dùng giọng õng ẹo của nữ nhân
“Hàn Hàn!~ Tiểu oa nhi kia thật đáng ghét! Nó ức hiếp ta!~”
Mỗ mặt lạnh nào đó đáp trả, “Đường đường là phó cung chủ mà không đối phó nỗi một oa nhi. Thật mất mặt Vũ Hàn cung!”
Thất Phong nổi đóa, hết bị oắt nha đầu bắt nạt giờ lại thêm tên này, cố gắng tiếp tục chống chế
“Nó cũng đâu phải là oa nhi bình thường. Rõ ràng là hỗn tiểu ma nữ, ngay cả Mộ Ngạo Thiên võ lâm sợ mất mật nó còn dám tạo phản. Thất bại cũng bình thản như không, thật không giống với hành động của tiểu oa nhi chút nào!”
“Từ sau khi gã Ngạo Thiên kia chấp chưởng, Ma giáo trở thành nơi âm tàn, môn phái tà giáo đáng sợ nhất và cũng là môn phải khiến chính phái muốn hợp lực tiêu diệt nhất. Huấn luyện trẻ con trở thành tử sĩ cũng không phải chuyện lạ. Có thể sống sót mà không trở thành “thanh đao tàn sát”, còn có tâm tư đùa giỡn ngươi. Người như thế quả thật rất hiếm hoi và kỳ lạ. Dù sao cũng chỉ là một tiểu nhi. Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta không có ác ý, nha đầu đó căn bản không quan tâm. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi”
“Ha ha. Hay cho câu: Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Không biết Cung chủ có muốn làm một giao dịch hay không? Mộ Ngạo Thiên là một tên điên sớm nên diệt trừ. Nếu không diệt trừ sẽ là hậu quả cho tất cả mọi người. Nếu Cung chủ giúp ta lấy lại Ma giáo, đổi lại danh môn chính phái ta sẽ giúp Cung chủ chiếm lấy!”
Thất Phong ngạc nhiên, “Nơi đây có người bảo vệ, sao ngươi có thể đi vào?”
“Ta cảm thấy bọn họ chắc đang rất mệt, một đám người đều đang ngủ ngoài sân. Ta cứ thế mà đi vào thôi” nàng nhún vai bình thản trả lời.
“……” Thất Phong dám cá là do tiểu ma nữ trước mắt này
Bởi vì đeo mặt nạ nên không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì, khẽ miết ngọc phẩm thượng hạng
“Sao Vũ hộ pháp lại cho rằng ta muốn chiếm lấy danh môn chính phái?”
Phượng Thiên Vũ tầm mắt lướt xung quanh thư phòng, khẽ mỉm cười
“Thư phòng ngăn nắp sạch sẽ, binh thư, thư pháp, tranh họa không thiếu. Rõ ràng là thú vui tao nhã của bậc thư sinh đọc sách. Kẻ trong giang hồ lỗ mãn rất hiếm hoi có thú vui tao nhã như Cung chủ. Cung chủ thân phận hẳn không tầm thường, cũng có thể là công tử gia tộc nào đó, chính vì vậy ngài luôn đeo mặt nạ để che giấu thân phận, không muốn ai nhận ra. Kẻ trong giang hồ ai mà không muốn vang danh thiên hạ. Ngài đều làm trái ngược tất cả, nghi ngờ là điều không tránh khỏi. Điều gì khiến một công tử gia tộc tham gia vào chốn võ lâm giang hồ? Ngoài việc muốn có thêm lực lượng ngoài triều đình để thao túng thì còn lý do nào khác?”
Phượng Thiên Vũ thấy Thất Phong thay đổi sắc mặt liền cười nói tiếp
“Hy vọng Cung chủ từ bi đừng giết bản cô nương chỉ vì bí mật bí lộ nha. Dù sao ta cũng không biết Cung chủ là ai đâu”
Phượng Thiên Vũ thầm nghĩ, thật thú vị. Không biết là ai ở Huyền quốc cần lực lượng của võ lâm? Người này rốt cuộc là ai? Không biết mai sau khi quay trở về có bị tên này cản đường không nhỉ?
“Vũ hộ pháp nghĩ rằng ta không thể tự tay đoạt lấy chính phái sao?”.
“Ma giáo mang ác danh, khí bẩn đầy trời. Ma giáo ra tay thuận tiện hơn không? Nhanh chóng hơn việc sử dụng mưu kế”
“Được. Không biết Vũ hộ pháp có mưu kế nào để đoạt lại Ma giáo?”
“Dẫn dụ các môn phái tới tiêu diệt Đại ma đầu Mộ Ngạo Thiên. Khi đôi bên đều bị thiệt hại thì Vũ Hàn cung ra tay tóm gọn một lưới”.
Thất Phong cười cợt, “Nha đầu nghĩ chuyện này rất dễ thành công sao?”.
“Đường môn thì không chắc sẽ tóm được nhưng những môn phái tham gia khác đều có thể. Rắn mất đầu nội bộ sẽ loạn”
Phượng Thiên Vũ giữ nguyên khuôn mặt nở nụ cười tinh ranh, hàn quang lóe trong mắt đầy mưu mô tính kế. Đến lúc đó nàng tự có cách để tăng thêm công lực.
“Nước đục thả câu. Thời cơ đã đến còn chờ đến khi nào? Phải không Hàn cung chủ?”
Nói rồi nàng cũng phất tay rời đi.
Thất Phong nghiêm túc nhìn bóng người vừa khuất
“Còn nhỏ đã mưu mô, mai sau ắt trở thành kẻ rất đáng sợ, nguy hiểm không kém Mộ Ngạo Thiên. Chúng ta có nên…”
“Kết thêm một đồng minh còn hơn thêm một kẻ thù. Chiếm lấy danh môn chính phái chúng ta đã trở thành kẻ thù của võ lâm. Ta không nghĩ rằng kẻ kia là loại dễ dàng tiêu diệt. Một con sói hoang nguy hiểm không nên chọc nó nổi điên. Chúng ta sẽ chẳng mang lợi còn nhận lấy tổn thất nặng nề”