Cô lái xe đến nhà anh, cha mẹ anh ở thành phố khác, họ lại thường hay đi du lịch. Hai người khá giống nhau, đều có cha mẹ mặc con tự sinh tự diệt.
Anh mở cửa, bóng người cao lớn sừng sững đứng trước mặt cô, khiến cô mang cảm giác nhỏ bé. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo phong phanh để lộ một mảng da ngực khoẻ khoắn, săn chắc hữu lực, phần áo ôm sát người khiến cô phải dời tầm mắt.
Sao cô không bao giờ phát hiện, tên này là một “hoóc môn di động” nhỉ?
Quen nhau đã lâu mà bao lần cô suýt nữa không kiềm chế được liền hoá sói lao vào.
Để không lộ bản tính sắc nữ của mình, cô liền bước vào nhanh, quan sát xung quanh liền thấy một bàn thịt nướng, lập tức chạy lại, vui vẻ ngồi vào.
Mỗi khi có chuyện buồn cô chỉ muốn ăn rồi ngủ để quên đi nỗi buồn, theo như dân gian thường gọi thì đó gọi là chuyển hoá nỗi sầu thành bạo ăn.
Dạ Hàn nướng thịt, còn cô rót bia uống, bất mãn nhìn đống bia ít ỏi, đập bàn,
“Lãnh Dạ Hàn, anh keo kiệt vừa thôi, vài chai bia làm sao đủ thoả mãn. Lãnh Dạ Hàn người như tên!”
Lãnh Dạ Hàn người như tên thản nhiên đáp: “Con gái nên uống ít, mai còn phải đi làm”
“Ông cụ lại tiếp tục lên mặt dạy đời à?”
Dạ Hàn liếc cô: “Ai là người uống tới mức nằm liệt giường luôn, nghỉ mất một ngày, chậm trễ chuyện công? Hửm?!”
Nghe giọng nói đầy châm chọc, chất vấn, cô giả vờ ôm đầu đau lòng nói, “Azz. Em đang đau khổ đấy! Anh không thể bớt độc mồm độc miệng an ủi vài câu được sao?!”
“Phượng Thiên Vũ. Anh nhớ không lầm tập đoàn này do ông em, mẹ em xây dựng nên nhỉ? Em phải có trách nhiệm, không phải sao?”
Cô bật cười nhớ lại những ký ức xa xôi, “Lãnh Dạ Hàn từ nhỏ tới lớn sao anh và em cứ như mèo với chó thế nhỉ? Gặp nhau là hận không thể cắn nhau một phát! Em ghét anh! Thi cử anh cũng hơn em, lại còn đoạt giải nhất, lúc nào em cũng là kẻ theo sau. Lúc nào cũng thua anh”
Nàng hầm hực, vừa ngốn một đống thịt nướng, ăn cho bỏ ghét, vừa nói ngắt quãng,
“Tên Tần Minh Huyền kia là người xấu! Hắn chỉ đang lợi dụng em... quan tâm thứ em đang sở hữu chứ không phải yêu thương con người em. Em thề không lấy chồng, thà ở giá còn vui hơn!”
“Không lấy thì không lấy. Anh nuôi em” - ai đó thản nhiên thốt ra một câu kinh thiên động địa
Cô nghe xong mém sặc, “Này. Em không phải thú nuôi. Ai cần anh nuôi chứ!”
“Thiên Vũ em đã uống hơn 4 chai rồi đấy, uống như nước lã. Anh còn chưa được một chai”
Thiên Vũ đứng lên hướng về phía tủ, không tin tên này không chứa rượu, Dạ Hàn kéo tay chặn lại: “Đừng uống nữa, anh sợ....”
Thiên Vũ ngẩn người, ngây ngô hỏi: “Sợ gì cơ?!”
“Say rượu loạn tính”
“....”
Ý của anh ta là mình không kiểm soát được liền khinh bạc sao?!!
”Tự dát vàng vào mặt!!!”
Nàng giận dữ đạp chân anh nhưng anh tránh được.
Dạ Hàn chặn đôi tay đang hung dữ muốn cào cấu anh, buồn cười nói,
“Kỳ thật nếu xảy ra.... anh đành uỷ khuất chịu đựng....”
“....”
Tên này không những độc mồm khó tính lại còn không có lòng tự trọng. Bao năm quen biết giờ cô mới nhận ra bộ mặt thật, lưu manh, vô sỉ.
Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, biết vậy thà răng ngồi nhậu một mình còn sướng hơn!
Cuối cùng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đôi mắt anh dõi theo từng nhịp thở của cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say.
Bàn tay anh vén tóc cô, dịu dàng vuốt gò má, “Tên đó không đáng để em đau lòng. Không đẹp bằng anh, không tài bằng anh, phẩm chất lại tồi tệ. Đáng giá sao? Bên em gần 20 năm không bằng kẻ quen vài năm.... Chỉ đổi lại được em xem như anh trai”. Anh cười chế giễu.
Sáng hôm sau, “Tỉnh dậy đi làm”
Thiên Vũ bị lay tỉnh, dụi mắt ngáp, “Nếu uống nhiều hơn thì liệt giường luôn rồi”
Thiên Vũ không thèm nghe lời châm chọc, “Anh ga lăng thật đấy! Để gái nằm sofa mình nằm giường, không thấy xấu hổ khi làm đàn ông à?!”
Dạ Hàn im lặng một lúc rồi thốt một câu thiếu đòn, “Xin lỗi. Anh lỡ quên mất em mang giới tính nữ”
Thiên Vũ đang vẫn còn buồn ngủ, nghe xong câu đó liền tỉnh hẳn, nghiến răng nghiến lợi. Hắn còn nhấn mạnh “mang giới tính nữ” ý của hắn là sao?!!
Khởi đầu một ngày mới mà mang toàn một bụng bực bội.
Không thèm so đo sửa soạn lại quần áo rồi đi làm.
Trước cổng công ty, Dạ Hàn mở cửa cho cô bước xuống, một bên Hạ Nhược Lan thấy liền nói thầm với Tần Minh Huyền, “Xem ra cô ta chán ghét anh rồi”
Tần Minh Huyền ánh mắt sắc như đao toát ra vẻ tức giận, nếu để cô ta chán ghét mình vậy kế hoạch sẽ bị huỷ mất. Thiên Vũ định đi lướt qua xem như không thèm thấy đám người đó nhưng Minh Huyền lại xuất hiện chắn ngang.
Trong lòng cô rất phiền nhưng cũng phải tươi cười, “Huyền, sớm”
“Thiên Vũ em chán ghét anh rồi sao?” – Minh Huyền giả vờ đau khổ nhăn mày
Cô nhìn lướt qua chợt biết hắn đang nghĩ gì, “Anh nghĩ bậy bạ gì đó. Xe em bị hư may mà Tổng giám đốc gần nhà, tiện thể chở đến công ty”
Cô liếc qua Nhược Lan đứng phía sau, “Nhược Lan sao không vào làm mà lại đứng cùng Minh Huyền thế?”
Nhược Lan thoáng bối rối nhưng cũng trấn tĩnh lại, “Nào có, em đang là chờ chị”
“Ân. Tốt vậy sao?” – Cô thoáng châm chọc rồi bước vào văn phòng của mình
Thư kí Hà là trợ thủ đắc lực của cô và cũng là bạn thân từ hồi cấp 3 của cô, cô cẩn thận khoá cửa lại, mệt mỏi nhắm mắt tựa vào ghế,
“An Lạc mình có chuyện quan trọng cần nói”
“Có chuyện gì mà sắc mặt trầm trọng vậy?”
“Nhược Lan giống như mẹ ả ta, cướp hôn phu của mình, 2 kẻ đó còn tính kế chiếm đoạt tài sản”
“Không thể tin được! Ả ta thật vô liêm sỉ!” – An Lạc thản thốt hét lên
“Tôi muốn bà giúp, phải hạ bệ hai kẻ đó, đá ra khỏi tổng công ty” – cô cay đắng nói
“Hừ. Đương nhiên rồi. Không thể để bọn chúng ở trong đây tình chàng ý thiếp làm càn”
An Lạc vỗ vai an ủi: “Không có kẻ này còn có kẻ khác”
“Không việc gì. Đau thì cũng đã đau hết rồi”
Thiên Vũ cùng bàn bạc kế hoạch đối phó với hai dâm phu gian phụ.
--- --------
“Thiên Vũ, mẹ em đang hôn mê bất tỉnh em tới bệnh viện XXX”
Cô nghe Dạ Hàn báo tin xong liền hốt hoảng, lái xe tới nơi, cô nhìn thấy mẹ nằm trên giường, cô liền trợn mắt run rẩy, Dạ Hàn tìm cách cho cô trấn tĩnh lại “Cô chỉ bị hôn mê bất tỉnh thôi. May thuộc hạ của anh phát hiện sớm”
“Minh Huyền và cha em có biết tin?”
“Sớm sẽ biết thôi”
“Dạ Hàn anh nhất định phải bảo mật nơi mẹ đang dưỡng, không thể để bọn họ làm hại mẹ em thêm lần nữa”
“Anh biết”
Đôi mắt cô đỏ hoe không thể nào kiềm nén nỗi oán hận của chính mình, cô ôm chầm lấy anh khóc,
“Tại sao ai cũng lừa gạt em, người em yêu thì em gái cướp đoạt, ba không ngại dồn hai mẹ con vào chỗ chết. Tình người lạnh bạc không bằng tiền tài đến vậy sao?!”
“Thiên Vũ... Anh sẽ không bao giờ tổn thương em” – Anh nhẹ vỗ lưng cô
“Em tin anh”, bởi vì anh dư sức đạt được những thứ đó nếu muốn
--- -----
Thứ 7, cô đành phải đi đến nhà người cha kính yêu cùng với kẻ bắt cá hai tay bỉ ổi Tần Minh Huyền
“Anh chị đã đến” – Nhược Lan giả vờ nhu thuận, thẹn thùng mừng rỡ chào đón hai người
“Con gái vào đây ngồi với cha nào” – Hạ Gia Tần từ phụ vui vẻ đón cô
Cô liếc mắt liền thấy bà vợ thứ hai của cha – kẻ từng làm hồ ly chia rẽ, đẹp mê hoặc tới đâu già rồi cũng sẽ mất dần đi. Bà ta tưởng cha nhiều tiền, cứ nghĩ tán được liền một bước lên mây, thật đáng tiếc cuối cùng cha tay trắng mà ra đi, nhưng không hiểu sao ông chú lại may mắn được vô đại hội cổ đông.
Xem ra nhà họ Hạ cùng họ Tần muốn nuốt nhà họ Phượng?
“Hai đứa tính khi nào kết hôn?” – Cha Hạ lên tiếng
“Con cũng mong ngóng kết hôn cũng Thiên Vũ nhưng cô ấy vẫn không đồng ý” – Hắn lại dùng ánh mắt si tình nhìn cô
“Thiên Vũ con đã lớn rồi cũng nên cưới chồng đi chứ! Còn trẻ còn sinh con cho cha có cháu bồng”
Buồn cười nếu muốn có cháu sao không nói cô em trơ trẽn cùng vị hôn phu đáng khinh sinh đi, “Hiện tại con không có ý muốn kết hôn”
Cha Hạ biến sắc: “Thiên Vũ con cũng lớn rồi nên kết hôn đi thôi”
“Còn lâu mà, con gái bây giờ 28 gần 29 mới kết hôn, con còn trẻ”
Cô nhìn thấy ánh mắt sững sờ âm trầm lạnh như cắt của Minh Huyền, cô thở dài, mắt mình hồi xưa đui mù nên nghĩ anh ta tốt. Bởi vì anh ta đón cô nên đành phải để hắn chở về nhà,
“Thiên Vũ không mời anh uống chén nước sao?” – anh ta ép cô vào tường, hơi thở phả qua má cô
Ai dám mời anh ta vào, hiện tại thật nguy hiểm. Lúc trước anh ta cũng đòi hỏi nhưng cô nhất quyết đợi đến tân hôn, hắn ta nói hắn trân trọng cô nên sẽ chờ, nghĩ lại thật đủ buồn nôn.
Thấy hắn ta định hôn môi, cô liền xoay đầu sang một bên né tránh, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, càng ép chặt khiến cô nghẹt thở,
“Thiên Vũ dạo này em rất lạ chẳng lẽ chán ghét anh sao? Muốn chia tay tìm người mới?”
Cô lái xe đến nhà anh, cha mẹ anh ở thành phố khác, họ lại thường hay đi du lịch. Hai người khá giống nhau, đều có cha mẹ mặc con tự sinh tự diệt.
Anh mở cửa, bóng người cao lớn sừng sững đứng trước mặt cô, khiến cô mang cảm giác nhỏ bé. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo phong phanh để lộ một mảng da ngực khoẻ khoắn, săn chắc hữu lực, phần áo ôm sát người khiến cô phải dời tầm mắt.
Sao cô không bao giờ phát hiện, tên này là một “hoóc môn di động” nhỉ?
Quen nhau đã lâu mà bao lần cô suýt nữa không kiềm chế được liền hoá sói lao vào.
Để không lộ bản tính sắc nữ của mình, cô liền bước vào nhanh, quan sát xung quanh liền thấy một bàn thịt nướng, lập tức chạy lại, vui vẻ ngồi vào.
Mỗi khi có chuyện buồn cô chỉ muốn ăn rồi ngủ để quên đi nỗi buồn, theo như dân gian thường gọi thì đó gọi là chuyển hoá nỗi sầu thành bạo ăn.
Dạ Hàn nướng thịt, còn cô rót bia uống, bất mãn nhìn đống bia ít ỏi, đập bàn,
“Lãnh Dạ Hàn, anh keo kiệt vừa thôi, vài chai bia làm sao đủ thoả mãn. Lãnh Dạ Hàn người như tên!”
Lãnh Dạ Hàn người như tên thản nhiên đáp: “Con gái nên uống ít, mai còn phải đi làm”
“Ông cụ lại tiếp tục lên mặt dạy đời à?”
Dạ Hàn liếc cô: “Ai là người uống tới mức nằm liệt giường luôn, nghỉ mất một ngày, chậm trễ chuyện công? Hửm?!”
Nghe giọng nói đầy châm chọc, chất vấn, cô giả vờ ôm đầu đau lòng nói, “Azz. Em đang đau khổ đấy! Anh không thể bớt độc mồm độc miệng an ủi vài câu được sao?!”
“Phượng Thiên Vũ. Anh nhớ không lầm tập đoàn này do ông em, mẹ em xây dựng nên nhỉ? Em phải có trách nhiệm, không phải sao?”
Cô bật cười nhớ lại những ký ức xa xôi, “Lãnh Dạ Hàn từ nhỏ tới lớn sao anh và em cứ như mèo với chó thế nhỉ? Gặp nhau là hận không thể cắn nhau một phát! Em ghét anh! Thi cử anh cũng hơn em, lại còn đoạt giải nhất, lúc nào em cũng là kẻ theo sau. Lúc nào cũng thua anh”
Nàng hầm hực, vừa ngốn một đống thịt nướng, ăn cho bỏ ghét, vừa nói ngắt quãng,
“Tên Tần Minh Huyền kia là người xấu! Hắn chỉ đang lợi dụng em... quan tâm thứ em đang sở hữu chứ không phải yêu thương con người em. Em thề không lấy chồng, thà ở giá còn vui hơn!”
“Không lấy thì không lấy. Anh nuôi em” - ai đó thản nhiên thốt ra một câu kinh thiên động địa
Cô nghe xong mém sặc, “Này. Em không phải thú nuôi. Ai cần anh nuôi chứ!”
“Thiên Vũ em đã uống hơn chai rồi đấy, uống như nước lã. Anh còn chưa được một chai”
Thiên Vũ đứng lên hướng về phía tủ, không tin tên này không chứa rượu, Dạ Hàn kéo tay chặn lại: “Đừng uống nữa, anh sợ....”
Thiên Vũ ngẩn người, ngây ngô hỏi: “Sợ gì cơ?!”
“Say rượu loạn tính”
“....”
Ý của anh ta là mình không kiểm soát được liền khinh bạc sao?!!
”Tự dát vàng vào mặt!!!”
Nàng giận dữ đạp chân anh nhưng anh tránh được.
Dạ Hàn chặn đôi tay đang hung dữ muốn cào cấu anh, buồn cười nói,
“Kỳ thật nếu xảy ra.... anh đành uỷ khuất chịu đựng....”
“....”
Tên này không những độc mồm khó tính lại còn không có lòng tự trọng. Bao năm quen biết giờ cô mới nhận ra bộ mặt thật, lưu manh, vô sỉ.
Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, biết vậy thà răng ngồi nhậu một mình còn sướng hơn!
Cuối cùng cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đôi mắt anh dõi theo từng nhịp thở của cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say.
Bàn tay anh vén tóc cô, dịu dàng vuốt gò má, “Tên đó không đáng để em đau lòng. Không đẹp bằng anh, không tài bằng anh, phẩm chất lại tồi tệ. Đáng giá sao? Bên em gần năm không bằng kẻ quen vài năm.... Chỉ đổi lại được em xem như anh trai”. Anh cười chế giễu.
Sáng hôm sau, “Tỉnh dậy đi làm”
Thiên Vũ bị lay tỉnh, dụi mắt ngáp, “Nếu uống nhiều hơn thì liệt giường luôn rồi”
Thiên Vũ không thèm nghe lời châm chọc, “Anh ga lăng thật đấy! Để gái nằm sofa mình nằm giường, không thấy xấu hổ khi làm đàn ông à?!”
Dạ Hàn im lặng một lúc rồi thốt một câu thiếu đòn, “Xin lỗi. Anh lỡ quên mất em mang giới tính nữ”
Thiên Vũ đang vẫn còn buồn ngủ, nghe xong câu đó liền tỉnh hẳn, nghiến răng nghiến lợi. Hắn còn nhấn mạnh “mang giới tính nữ” ý của hắn là sao?!!
Khởi đầu một ngày mới mà mang toàn một bụng bực bội.
Không thèm so đo sửa soạn lại quần áo rồi đi làm.
Trước cổng công ty, Dạ Hàn mở cửa cho cô bước xuống, một bên Hạ Nhược Lan thấy liền nói thầm với Tần Minh Huyền, “Xem ra cô ta chán ghét anh rồi”
Tần Minh Huyền ánh mắt sắc như đao toát ra vẻ tức giận, nếu để cô ta chán ghét mình vậy kế hoạch sẽ bị huỷ mất. Thiên Vũ định đi lướt qua xem như không thèm thấy đám người đó nhưng Minh Huyền lại xuất hiện chắn ngang.
Trong lòng cô rất phiền nhưng cũng phải tươi cười, “Huyền, sớm”
“Thiên Vũ em chán ghét anh rồi sao?” – Minh Huyền giả vờ đau khổ nhăn mày
Cô nhìn lướt qua chợt biết hắn đang nghĩ gì, “Anh nghĩ bậy bạ gì đó. Xe em bị hư may mà Tổng giám đốc gần nhà, tiện thể chở đến công ty”
Cô liếc qua Nhược Lan đứng phía sau, “Nhược Lan sao không vào làm mà lại đứng cùng Minh Huyền thế?”
Nhược Lan thoáng bối rối nhưng cũng trấn tĩnh lại, “Nào có, em đang là chờ chị”
“Ân. Tốt vậy sao?” – Cô thoáng châm chọc rồi bước vào văn phòng của mình
Thư kí Hà là trợ thủ đắc lực của cô và cũng là bạn thân từ hồi cấp của cô, cô cẩn thận khoá cửa lại, mệt mỏi nhắm mắt tựa vào ghế,
“An Lạc mình có chuyện quan trọng cần nói”
“Có chuyện gì mà sắc mặt trầm trọng vậy?”
“Nhược Lan giống như mẹ ả ta, cướp hôn phu của mình, kẻ đó còn tính kế chiếm đoạt tài sản”
“Không thể tin được! Ả ta thật vô liêm sỉ!” – An Lạc thản thốt hét lên
“Tôi muốn bà giúp, phải hạ bệ hai kẻ đó, đá ra khỏi tổng công ty” – cô cay đắng nói
“Hừ. Đương nhiên rồi. Không thể để bọn chúng ở trong đây tình chàng ý thiếp làm càn”
An Lạc vỗ vai an ủi: “Không có kẻ này còn có kẻ khác”
“Không việc gì. Đau thì cũng đã đau hết rồi”
Thiên Vũ cùng bàn bạc kế hoạch đối phó với hai dâm phu gian phụ.
--- --------
“Thiên Vũ, mẹ em đang hôn mê bất tỉnh em tới bệnh viện XXX”
Cô nghe Dạ Hàn báo tin xong liền hốt hoảng, lái xe tới nơi, cô nhìn thấy mẹ nằm trên giường, cô liền trợn mắt run rẩy, Dạ Hàn tìm cách cho cô trấn tĩnh lại “Cô chỉ bị hôn mê bất tỉnh thôi. May thuộc hạ của anh phát hiện sớm”
“Minh Huyền và cha em có biết tin?”
“Sớm sẽ biết thôi”
“Dạ Hàn anh nhất định phải bảo mật nơi mẹ đang dưỡng, không thể để bọn họ làm hại mẹ em thêm lần nữa”
“Anh biết”
Đôi mắt cô đỏ hoe không thể nào kiềm nén nỗi oán hận của chính mình, cô ôm chầm lấy anh khóc,
“Tại sao ai cũng lừa gạt em, người em yêu thì em gái cướp đoạt, ba không ngại dồn hai mẹ con vào chỗ chết. Tình người lạnh bạc không bằng tiền tài đến vậy sao?!”
“Thiên Vũ... Anh sẽ không bao giờ tổn thương em” – Anh nhẹ vỗ lưng cô
“Em tin anh”, bởi vì anh dư sức đạt được những thứ đó nếu muốn
--- -----
Thứ , cô đành phải đi đến nhà người cha kính yêu cùng với kẻ bắt cá hai tay bỉ ổi Tần Minh Huyền
“Anh chị đã đến” – Nhược Lan giả vờ nhu thuận, thẹn thùng mừng rỡ chào đón hai người
“Con gái vào đây ngồi với cha nào” – Hạ Gia Tần từ phụ vui vẻ đón cô
Cô liếc mắt liền thấy bà vợ thứ hai của cha – kẻ từng làm hồ ly chia rẽ, đẹp mê hoặc tới đâu già rồi cũng sẽ mất dần đi. Bà ta tưởng cha nhiều tiền, cứ nghĩ tán được liền một bước lên mây, thật đáng tiếc cuối cùng cha tay trắng mà ra đi, nhưng không hiểu sao ông chú lại may mắn được vô đại hội cổ đông.
Xem ra nhà họ Hạ cùng họ Tần muốn nuốt nhà họ Phượng?
“Hai đứa tính khi nào kết hôn?” – Cha Hạ lên tiếng
“Con cũng mong ngóng kết hôn cũng Thiên Vũ nhưng cô ấy vẫn không đồng ý” – Hắn lại dùng ánh mắt si tình nhìn cô
“Thiên Vũ con đã lớn rồi cũng nên cưới chồng đi chứ! Còn trẻ còn sinh con cho cha có cháu bồng”
Buồn cười nếu muốn có cháu sao không nói cô em trơ trẽn cùng vị hôn phu đáng khinh sinh đi, “Hiện tại con không có ý muốn kết hôn”
Cha Hạ biến sắc: “Thiên Vũ con cũng lớn rồi nên kết hôn đi thôi”
“Còn lâu mà, con gái bây giờ gần mới kết hôn, con còn trẻ”
Cô nhìn thấy ánh mắt sững sờ âm trầm lạnh như cắt của Minh Huyền, cô thở dài, mắt mình hồi xưa đui mù nên nghĩ anh ta tốt. Bởi vì anh ta đón cô nên đành phải để hắn chở về nhà,
“Thiên Vũ không mời anh uống chén nước sao?” – anh ta ép cô vào tường, hơi thở phả qua má cô
Ai dám mời anh ta vào, hiện tại thật nguy hiểm. Lúc trước anh ta cũng đòi hỏi nhưng cô nhất quyết đợi đến tân hôn, hắn ta nói hắn trân trọng cô nên sẽ chờ, nghĩ lại thật đủ buồn nôn.
Thấy hắn ta định hôn môi, cô liền xoay đầu sang một bên né tránh, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, càng ép chặt khiến cô nghẹt thở,
“Thiên Vũ dạo này em rất lạ chẳng lẽ chán ghét anh sao? Muốn chia tay tìm người mới?”