Liễu Triêu Dương đưa Liễu Triêu Hoa ra khỏi đường hầm, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cảm thấy tinh thần phấn chấn mới nói: “Cuối cùng cũng giải thoát rồi, muội có muốn trở về Thiên Nguyên tông không?”.
Liễu Triêu Hoa hơi hơi trầm mặc, quay đầu, làm như không nhìn thấy vẻ thê lương trong ánh mắt của Liễu Triêu Dương mà nói: “Không muốn trở về, tùy ý đến nơi nào đó dạo chơi đi.”.
Liễu Triêu Dương bằng lòng, rút ra bội kiếm tùy thân, sau đó niệm một câu chú ngữ, thanh gươm mảnh lóe ánh sáng bạc trong phút chốc liền phóng đại lên gấp nhiều lần. Liễu Triêu Dương đẩy xe lăn của Liễu Triêu Hoa lên, bản thân che chở ở phía sau lưng muội muội, kiếm bạc dưới chân đột nhiên bay lên, trong nháy mắt liền giống như sao băng vụt biến mất ở phía chân trời.
Bên ngoài kết giới của Thất Phong, bụi cỏ chợt khẽ lay động, một con hồ ly lông vàng cả người lấp lòe ánh sáng từ bên trong chui ra, Kiềm Mãn ngậm chiếc hộp nhỏ trong miệng, thoáng nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc cũng đi rồi.”.
Run run hai cái tai hồ ly, Kiềm Mãn hóa thành hình người, một tay cầm cái hộp nhỏ, một tay đấm đấm vào thắt lưng oán trách: “Mỏi chết đi được, nếu mà còn chưa đi, thắt lưng của ta chắc không chịu nổi nữa…”. Dứt lời nó trở về Thất Phong, chảo hỏi Hắc Miêu một tiếng rồi đi thẳng đến ngọn núi cao nhất.
Kiềm Mãn gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng nói lạnh lùng trầm thấp của Sa La “Vào đi”, hắn mới nín thở, nhẹ nhàng đi vào. Khép cửa phòng lại, Kiềm Mãn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sa La đang đứng gần cửa sổ, thấy toàn thân Sa La tản ra hơi thở lãnh khốc. Kiềm Mãn ổn định tinh thần, từ trong ngực lấy ra cái hộp nhỏ kia, cung kính cúi đầu dùng hai tay dâng lên: “Điện hạ, đây là một nửa còn lại của Kính Duyên Thủy mà Thiên Nguyên Tông mới tìm được.”.
Người đứng ở phía trước cửa sổ hơi nghiêng mặt qua, một tia bén nhọn lướt qua đáy mắt của hắn, tràn ra một ánh sắc lạnh.
Không khí trong phòng trong chốc lát tựa như trở nên lạnh lẽo, trong khoảng không dường như có một dây đàn vô hình thật mảnh đang căng ra, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, phát ra một âm thanh khó nghe.
Kiềm Mãn không nén được mà cụp tai xuống, vài giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, hắn cũng chẳng dám lau, chỉ có thể im lặng chờ Sa La lên tiếng.
Sa La chậm rãi xoay người, hào quang vạn trượng vấn vít quanh thân thể, rồi ngưng tụ sau lưng hắn, thoạt nhìn càng giống như một vị thần cao cao tại thượng nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Hắn từ từ vươn tay cầm lấy cái hộp, đặt ở trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Kiềm Mãn đang cúi đầu: “Ngươi ở nhân gian nhiều năm, hẳn là am hiểu những hình phạt nặng nhất của loài người phải không?”.
Kiềm Mãn trong lòng cả kinh, quả thực không dám tin, chẳng lẽ hạnh phúc ngọt ngào những ngày qua cũng không thể làm cho hắn nguôi giận, ngược lại còn muốn dùng hình phạt để giày vò Liễu Triêu Hoa hay sao?
Sắc mặt Kiềm Mãn vô cùng khó coi, hắn há miệng mấy lần, ấp a ấp úng nói: “Điện hạ thứ lỗi, thần ở Thiên Nguyên Tông mấy trăm năm, trước giờ cũng không chú ý mấy thứ này.”.
Hai mắt Kiềm Mãn lộ ra vẻ thành thật, hắn cũng không nói dối, khi gặp phải đối thủ, nếu không phải là một chưởng chụp hết, chính là một ngụm ăn sạch, tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không dây dưa, càng không có khả năng có tâm tư hành hạ đối phương một phen.
“Điện hạ… Ngày chẳng lẽ, muốn…?”, Kiềm Mãn chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khó chịu, lần đầu tiên hắn thấy việc muốn nói ra một câu trôi chảy lại khó khăn như vậy.
Vẻ sắc lạnh yếu ớt đan xen trong đáy mắt của Sa La, chiếc hộp nhỏ màu đen trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên bị bóp nát, vụn gỗ ào ào rơi xuống, tung tóe đầy đất, chỉ có cái bình sứ trắng đựng Kính Duyên Thủy kia là còn nguyên vẹn nằm ở trong tay hắn.
“Chưởng môn của Thiên Nguyên Tông gần đây thật nhàn rỗi…”, lời nói gần như là nghiến răng nghiến lợi, từ trong khẽ răng của Sa La chậm rãi phát ra. Nếu như không phải nhàn rỗi, vậy vì sao lại chia một lọ nước thành hai lần đưa tới.
Kiềm Mãn thở phào nhẹ nhõm, vươn tay quệt mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, dường như đã quên là ai xui khiến người ta làm như vậy, tỏ vẻ vô trách nhiệm nói: “Thuộc hạ mặc dù không biết, nhưng mà sách vở của loài người cũng có không ít ghi chép về phương diện này. Tầng dưới cùng của Hàn Băng huyệt của Thiên Nguyên Tông hẳn là thích hợp cho Liễu chưởng môn.”.
Một câu nói liền phủi sạch quan hệ của bản thân, một chút cũng không dính líu đến.
Con ngươi của Sa La thoáng trở nên sâu thẳm hơn một chút, hắn nhẹ phất ống tay áo, Kiềm Mãn liền cúi đầu, từ từ thối lui rồi rời khỏi.
Cửa phòng lần nữa bị đóng kín, bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này Sa La mới chầm chậm lấy ra Côn Lôn kính từ trong ống tay áo, ánh mắt hắn dừng lọ Kính Duyên Thủy hơi trầm xuống xen lẫn một chút ánh sáng vụn vỡ sau đó lại hơi lóe lên. Sa La quyết đoán gạt nút lọ ra, từ từ đổ Kính Duyến Thủy màu bạc giống như mộng ảo vào trong Côn Lôn kính phẳng lặng.
Biển mây cuồn cuộn ở trên mặt kính hơi méo mó một chút sau đó đột nhiên phiêu tán đi, trong mặt kính hiện lên cảnh phượng hoàng cái dùng cánh quạt một cái làm phượng hoàng đực rơi thẳng xuống đất.
Mặt của Sa La hơi đen một chút, dưới đáy lòng thầm nghiến răng gọi tên của Liễu Triêu Hoa.
Phượng hoàng cái ngồi xổm ở trên tổ, nhìn gốc cây ngô đồng chợt phát ra kim quang xán lạn bức người mang theo tiếng thét bừng bừng lửa giận, đáy lòng nó không những không có cảm giác sợ hãi như trước đây mà còn dâng lên sự cam đảm do giận dữ mà ra.
Khi phượng hoàng đực dang cánh, nộ khí không thể chống đỡ hỗn loạn bay về phía này. Phượng hoàng cái cũng dang cánh bay lên, đột nhiên phẫn nộ gáy một tiếng, nghênh đón phượng hoàng đực, hai bên song song quấn lấy nhau trên bầu trời mà đánh, lông vũ mỹ lệ theo động tác của cả hai mà ào ào rơi xuống.
Nhưng phần lớn đều là lông của phượng hoàng cái.
Phượng hoàng cái nhìn lông vũ của mình tới tấp rụng xuống, lại càng bừng bừng tức giận, quả thực đã bị ép đến đỏ mắt. Nó khẽ vỗ cánh, một đạo kim quang vô cùng sắc bén đủ để phá trời diệt đất đánh về phía phượng hoàng đực. Phượng hoàng đực lúc này muốn thu tay lại để đỡ mà không thể, nó không ngờ rằng phượng hoàng cái lại sử dụng sát chiêu bén nhọn như vậy đến đối phó với mình, trong lòng cảm thấy tức giận đến cực hạn đồng thời càng thương tâm không dứt, bọn chúng từ khoảnh khắc ra đời kia đã làm bạn bên nhau, quan hệ so với phu thê còn sâu sắc hơn.
Phượng hoàng cái làm sao có thể, làm sao nỡ lòng sử dụng chiêu thức như vậy để đối phó với nó?
Chẳng lẽ thực sự muốn nó biến mất ngay trước mắt hay sao?
Phượng hoàng đực tức giận đến mức lông vũ đều dựng thẳng lên, chật vật tránh khỏi sát chiêu của phượng hoàng cái, sau đó xuất ra bản lĩnh thật sự, từng đạo kim quang đánh về phía phượng hoàng cái, trực tiếp đánh phượng hoàng cái thành trọng thương.
Phượng hoàng cái võ lực địch không lại, bị bạo lực trấn áp xuống.
Chỉ là phượng hoàng đực trong lòng ngầm cho rằng chỉ cần trấn áp đối phương xuống liền ổn cả.
Không ngờ, phượng hoàng cái sau khi bị trọng thương hơi thở mong manh nằm ở bên rìa tổ, cũng không cho phép phượng hoàng đực tới gần.
Ngay cả đứng ở bên cạnh rìa tổ cũng không được.
Chiến tranh lạnh bắt đầu…
Phượng hoàng đực thương tâm không dứt ở bên cạnh tổ lại xây một cái tổ nho nhỏ. Tuy rằng nó muốn đến gần, cùng phượng hoàng cái khôi phục quan hệ thân mật như trước, nhưng mà hiện thực tàn khốc lại cản trở móng vuốt nhỏ của nó.
Mỗi khi nó nhích tới gần một chút, phượng hoàng cái liền tức giận vô cùng tỏ vẻ muốn xông lên.
Không phải là đánh không lại nó, chỉ là mỗi lần nhìn thấy từng miệng vết thương của phượng hoàng cái, trong lòng phượng hoàng đực đều sẽ cảm thấy buồn bực đau xót.
Cho nên, chiến tranh lạnh và việc ở riêng bắt đầu.
Phượng hoàng đực thừa dịp ban đêm, lặng lẽ nhặt từng cái lông vũ lần đó đánh nhau làm rụng của phượng hoàng cái lên, rất cẩn thận và bí mật giấu ở dưới đáy tổ. Mỗi lúc ban đêm khi đi ngủ, mới lén lút tha ra ngoài, cẩn thận bày từng cái ở dưới thân, dường như làm vậy nó có thể cảm thấy một chút an ủi, khiến cho nó từ sau trận chiến kia chưa từng thực sự yên giấc, có thể có được giấc ngủ ngắn ngủi.
Một ngày lại một ngày qua đi, mặt trời mọc lên, phượng hoàng đực theo thói quen nhìn thoáng qua phượng hoàng cái một cái, đối phương dùng móng vuốt mảnh cắp lấy một cái gương nhỏ, cuộn ở trong chiếc tổ mềm mại mà ngủ say.
Phượng hoàng đực ủ rũ bay đi tuần, sau khi mặt trời xuống núi, nó lại ủ rũ bay trở về.
Bây giờ nó cũng chẳng còn tâm trạng đâu để mà mỗi lần trở về, khi ở cách tổ rất xa, liền cất tiếng gáy: “Ta đã trở về!”.
Cũng không có tâm tư mà khoe khoang bộ lông vũ của mình với phượng hoàng cái, nhằm khiến cho đối phương chú ý nữa.
Bởi vì, đối phương chưa bao giờ từng nhìn về phía nó cho dù chỉ là một cái thoáng liếc mắt đi nữa.
Lúc phượng hoàng đực đi tuần, đối phương đang ngủ say, khi phượng hoàng đực khi trở về, đối phương lại dán mắt vào cái gương nhỏ kia mà cười khúc khích.
Phượng hoàng đực vốn là vô cùng khoa trương, càng ngày càng trở nên ủ rũ.
Thậm chí có một ngày, trong lúc đang tuần tra trên bầu trời, nó bị một con Kim Hải Giao Long ở vùng đó, mưu toan muốn ăn thịt nó cắn cho làm cánh bị thương.
Thật đau…Thật thương tâm…
Cho dù là thân thể đau đớn, hay là nội tâm đau đớn.
Nó lần đầu tiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Phượng hoàng đực mang theo vết thương bay về tổ.
Tình cờ ngẩng đầu, lại nhìn thấy phượng hoàng cái hôm nay từ xa đã nhìn về phía mình.
Trong lòng gần như nhịn không được mà kích động.
Đôi cánh thiếu chút nữa bị cắn đứt của phượng hoàng đực liền tăng nhanh tốc độ, bay đến trên cây ngô đồng lượn một vòng, sau đó rốt cục vẫn là thấp thỏm đáp xuống bên cạnh rìa tổ của phượng hoàng cái.
Phượng hoàng đực tỏ vẻ mất tự nhiên giấu vết thương trên cánh ở sau lưng.
Sau đó mới do dự nâng mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ lý trí và kiên định của phượng hoàng cái.
Trong lòng nó sửng sốt, cảm thấy ngực mình giống như là bị người ta vạch rất nhiều vết thương.
Hoảng sợ mà đau đớn.
Phượng hoàng cái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó, từ từ mở miệng: “Chắc hẳn ngươi cũng không hài lòng đối với quan hệ gần đây của chúng ta phải không?”.
Phượng hoàng đực trong lòng mừng rỡ, cũng chẳng màng đến sự khó xử ban nãy, nhấc móng vuốt mảnh lên, liền muốn tới gần phượng hoàng cái.
Chỉ là, lại bị câu nói tiếp theo của phượng hoàng cái đả thương ngay tại chỗ.
“Ta cũng rất không hài lòng, cho nên chúng ta tách ra đi.”.
Liễu Triêu Dương đưa Liễu Triêu Hoa ra khỏi đường hầm, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cảm thấy tinh thần phấn chấn mới nói: “Cuối cùng cũng giải thoát rồi, muội có muốn trở về Thiên Nguyên tông không?”.
Liễu Triêu Hoa hơi hơi trầm mặc, quay đầu, làm như không nhìn thấy vẻ thê lương trong ánh mắt của Liễu Triêu Dương mà nói: “Không muốn trở về, tùy ý đến nơi nào đó dạo chơi đi.”.
Liễu Triêu Dương bằng lòng, rút ra bội kiếm tùy thân, sau đó niệm một câu chú ngữ, thanh gươm mảnh lóe ánh sáng bạc trong phút chốc liền phóng đại lên gấp nhiều lần. Liễu Triêu Dương đẩy xe lăn của Liễu Triêu Hoa lên, bản thân che chở ở phía sau lưng muội muội, kiếm bạc dưới chân đột nhiên bay lên, trong nháy mắt liền giống như sao băng vụt biến mất ở phía chân trời.
Bên ngoài kết giới của Thất Phong, bụi cỏ chợt khẽ lay động, một con hồ ly lông vàng cả người lấp lòe ánh sáng từ bên trong chui ra, Kiềm Mãn ngậm chiếc hộp nhỏ trong miệng, thoáng nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc cũng đi rồi.”.
Run run hai cái tai hồ ly, Kiềm Mãn hóa thành hình người, một tay cầm cái hộp nhỏ, một tay đấm đấm vào thắt lưng oán trách: “Mỏi chết đi được, nếu mà còn chưa đi, thắt lưng của ta chắc không chịu nổi nữa…”. Dứt lời nó trở về Thất Phong, chảo hỏi Hắc Miêu một tiếng rồi đi thẳng đến ngọn núi cao nhất.
Kiềm Mãn gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng nói lạnh lùng trầm thấp của Sa La “Vào đi”, hắn mới nín thở, nhẹ nhàng đi vào. Khép cửa phòng lại, Kiềm Mãn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sa La đang đứng gần cửa sổ, thấy toàn thân Sa La tản ra hơi thở lãnh khốc. Kiềm Mãn ổn định tinh thần, từ trong ngực lấy ra cái hộp nhỏ kia, cung kính cúi đầu dùng hai tay dâng lên: “Điện hạ, đây là một nửa còn lại của Kính Duyên Thủy mà Thiên Nguyên Tông mới tìm được.”.
Người đứng ở phía trước cửa sổ hơi nghiêng mặt qua, một tia bén nhọn lướt qua đáy mắt của hắn, tràn ra một ánh sắc lạnh.
Không khí trong phòng trong chốc lát tựa như trở nên lạnh lẽo, trong khoảng không dường như có một dây đàn vô hình thật mảnh đang căng ra, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, phát ra một âm thanh khó nghe.
Kiềm Mãn không nén được mà cụp tai xuống, vài giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, hắn cũng chẳng dám lau, chỉ có thể im lặng chờ Sa La lên tiếng.
Sa La chậm rãi xoay người, hào quang vạn trượng vấn vít quanh thân thể, rồi ngưng tụ sau lưng hắn, thoạt nhìn càng giống như một vị thần cao cao tại thượng nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Hắn từ từ vươn tay cầm lấy cái hộp, đặt ở trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Kiềm Mãn đang cúi đầu: “Ngươi ở nhân gian nhiều năm, hẳn là am hiểu những hình phạt nặng nhất của loài người phải không?”.
Kiềm Mãn trong lòng cả kinh, quả thực không dám tin, chẳng lẽ hạnh phúc ngọt ngào những ngày qua cũng không thể làm cho hắn nguôi giận, ngược lại còn muốn dùng hình phạt để giày vò Liễu Triêu Hoa hay sao?
Sắc mặt Kiềm Mãn vô cùng khó coi, hắn há miệng mấy lần, ấp a ấp úng nói: “Điện hạ thứ lỗi, thần ở Thiên Nguyên Tông mấy trăm năm, trước giờ cũng không chú ý mấy thứ này.”.
Hai mắt Kiềm Mãn lộ ra vẻ thành thật, hắn cũng không nói dối, khi gặp phải đối thủ, nếu không phải là một chưởng chụp hết, chính là một ngụm ăn sạch, tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không dây dưa, càng không có khả năng có tâm tư hành hạ đối phương một phen.
“Điện hạ… Ngày chẳng lẽ, muốn…?”, Kiềm Mãn chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khó chịu, lần đầu tiên hắn thấy việc muốn nói ra một câu trôi chảy lại khó khăn như vậy.
Vẻ sắc lạnh yếu ớt đan xen trong đáy mắt của Sa La, chiếc hộp nhỏ màu đen trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên bị bóp nát, vụn gỗ ào ào rơi xuống, tung tóe đầy đất, chỉ có cái bình sứ trắng đựng Kính Duyên Thủy kia là còn nguyên vẹn nằm ở trong tay hắn.
“Chưởng môn của Thiên Nguyên Tông gần đây thật nhàn rỗi…”, lời nói gần như là nghiến răng nghiến lợi, từ trong khẽ răng của Sa La chậm rãi phát ra. Nếu như không phải nhàn rỗi, vậy vì sao lại chia một lọ nước thành hai lần đưa tới.
Kiềm Mãn thở phào nhẹ nhõm, vươn tay quệt mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, dường như đã quên là ai xui khiến người ta làm như vậy, tỏ vẻ vô trách nhiệm nói: “Thuộc hạ mặc dù không biết, nhưng mà sách vở của loài người cũng có không ít ghi chép về phương diện này. Tầng dưới cùng của Hàn Băng huyệt của Thiên Nguyên Tông hẳn là thích hợp cho Liễu chưởng môn.”.
Một câu nói liền phủi sạch quan hệ của bản thân, một chút cũng không dính líu đến.
Con ngươi của Sa La thoáng trở nên sâu thẳm hơn một chút, hắn nhẹ phất ống tay áo, Kiềm Mãn liền cúi đầu, từ từ thối lui rồi rời khỏi.
Cửa phòng lần nữa bị đóng kín, bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này Sa La mới chầm chậm lấy ra Côn Lôn kính từ trong ống tay áo, ánh mắt hắn dừng lọ Kính Duyên Thủy hơi trầm xuống xen lẫn một chút ánh sáng vụn vỡ sau đó lại hơi lóe lên. Sa La quyết đoán gạt nút lọ ra, từ từ đổ Kính Duyến Thủy màu bạc giống như mộng ảo vào trong Côn Lôn kính phẳng lặng.
Biển mây cuồn cuộn ở trên mặt kính hơi méo mó một chút sau đó đột nhiên phiêu tán đi, trong mặt kính hiện lên cảnh phượng hoàng cái dùng cánh quạt một cái làm phượng hoàng đực rơi thẳng xuống đất.
Mặt của Sa La hơi đen một chút, dưới đáy lòng thầm nghiến răng gọi tên của Liễu Triêu Hoa.
Phượng hoàng cái ngồi xổm ở trên tổ, nhìn gốc cây ngô đồng chợt phát ra kim quang xán lạn bức người mang theo tiếng thét bừng bừng lửa giận, đáy lòng nó không những không có cảm giác sợ hãi như trước đây mà còn dâng lên sự cam đảm do giận dữ mà ra.
Khi phượng hoàng đực dang cánh, nộ khí không thể chống đỡ hỗn loạn bay về phía này. Phượng hoàng cái cũng dang cánh bay lên, đột nhiên phẫn nộ gáy một tiếng, nghênh đón phượng hoàng đực, hai bên song song quấn lấy nhau trên bầu trời mà đánh, lông vũ mỹ lệ theo động tác của cả hai mà ào ào rơi xuống.
Nhưng phần lớn đều là lông của phượng hoàng cái.
Phượng hoàng cái nhìn lông vũ của mình tới tấp rụng xuống, lại càng bừng bừng tức giận, quả thực đã bị ép đến đỏ mắt. Nó khẽ vỗ cánh, một đạo kim quang vô cùng sắc bén đủ để phá trời diệt đất đánh về phía phượng hoàng đực. Phượng hoàng đực lúc này muốn thu tay lại để đỡ mà không thể, nó không ngờ rằng phượng hoàng cái lại sử dụng sát chiêu bén nhọn như vậy đến đối phó với mình, trong lòng cảm thấy tức giận đến cực hạn đồng thời càng thương tâm không dứt, bọn chúng từ khoảnh khắc ra đời kia đã làm bạn bên nhau, quan hệ so với phu thê còn sâu sắc hơn.
Phượng hoàng cái làm sao có thể, làm sao nỡ lòng sử dụng chiêu thức như vậy để đối phó với nó?
Chẳng lẽ thực sự muốn nó biến mất ngay trước mắt hay sao?
Phượng hoàng đực tức giận đến mức lông vũ đều dựng thẳng lên, chật vật tránh khỏi sát chiêu của phượng hoàng cái, sau đó xuất ra bản lĩnh thật sự, từng đạo kim quang đánh về phía phượng hoàng cái, trực tiếp đánh phượng hoàng cái thành trọng thương.
Phượng hoàng cái võ lực địch không lại, bị bạo lực trấn áp xuống.
Chỉ là phượng hoàng đực trong lòng ngầm cho rằng chỉ cần trấn áp đối phương xuống liền ổn cả.
Không ngờ, phượng hoàng cái sau khi bị trọng thương hơi thở mong manh nằm ở bên rìa tổ, cũng không cho phép phượng hoàng đực tới gần.
Ngay cả đứng ở bên cạnh rìa tổ cũng không được.
Chiến tranh lạnh bắt đầu…
Phượng hoàng đực thương tâm không dứt ở bên cạnh tổ lại xây một cái tổ nho nhỏ. Tuy rằng nó muốn đến gần, cùng phượng hoàng cái khôi phục quan hệ thân mật như trước, nhưng mà hiện thực tàn khốc lại cản trở móng vuốt nhỏ của nó.
Mỗi khi nó nhích tới gần một chút, phượng hoàng cái liền tức giận vô cùng tỏ vẻ muốn xông lên.
Không phải là đánh không lại nó, chỉ là mỗi lần nhìn thấy từng miệng vết thương của phượng hoàng cái, trong lòng phượng hoàng đực đều sẽ cảm thấy buồn bực đau xót.
Cho nên, chiến tranh lạnh và việc ở riêng bắt đầu.
Phượng hoàng đực thừa dịp ban đêm, lặng lẽ nhặt từng cái lông vũ lần đó đánh nhau làm rụng của phượng hoàng cái lên, rất cẩn thận và bí mật giấu ở dưới đáy tổ. Mỗi lúc ban đêm khi đi ngủ, mới lén lút tha ra ngoài, cẩn thận bày từng cái ở dưới thân, dường như làm vậy nó có thể cảm thấy một chút an ủi, khiến cho nó từ sau trận chiến kia chưa từng thực sự yên giấc, có thể có được giấc ngủ ngắn ngủi.
Một ngày lại một ngày qua đi, mặt trời mọc lên, phượng hoàng đực theo thói quen nhìn thoáng qua phượng hoàng cái một cái, đối phương dùng móng vuốt mảnh cắp lấy một cái gương nhỏ, cuộn ở trong chiếc tổ mềm mại mà ngủ say.
Phượng hoàng đực ủ rũ bay đi tuần, sau khi mặt trời xuống núi, nó lại ủ rũ bay trở về.
Bây giờ nó cũng chẳng còn tâm trạng đâu để mà mỗi lần trở về, khi ở cách tổ rất xa, liền cất tiếng gáy: “Ta đã trở về!”.
Cũng không có tâm tư mà khoe khoang bộ lông vũ của mình với phượng hoàng cái, nhằm khiến cho đối phương chú ý nữa.
Bởi vì, đối phương chưa bao giờ từng nhìn về phía nó cho dù chỉ là một cái thoáng liếc mắt đi nữa.
Lúc phượng hoàng đực đi tuần, đối phương đang ngủ say, khi phượng hoàng đực khi trở về, đối phương lại dán mắt vào cái gương nhỏ kia mà cười khúc khích.
Phượng hoàng đực vốn là vô cùng khoa trương, càng ngày càng trở nên ủ rũ.
Thậm chí có một ngày, trong lúc đang tuần tra trên bầu trời, nó bị một con Kim Hải Giao Long ở vùng đó, mưu toan muốn ăn thịt nó cắn cho làm cánh bị thương.
Thật đau…Thật thương tâm…
Cho dù là thân thể đau đớn, hay là nội tâm đau đớn.
Nó lần đầu tiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Phượng hoàng đực mang theo vết thương bay về tổ.
Tình cờ ngẩng đầu, lại nhìn thấy phượng hoàng cái hôm nay từ xa đã nhìn về phía mình.
Trong lòng gần như nhịn không được mà kích động.
Đôi cánh thiếu chút nữa bị cắn đứt của phượng hoàng đực liền tăng nhanh tốc độ, bay đến trên cây ngô đồng lượn một vòng, sau đó rốt cục vẫn là thấp thỏm đáp xuống bên cạnh rìa tổ của phượng hoàng cái.
Phượng hoàng đực tỏ vẻ mất tự nhiên giấu vết thương trên cánh ở sau lưng.
Sau đó mới do dự nâng mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ lý trí và kiên định của phượng hoàng cái.
Trong lòng nó sửng sốt, cảm thấy ngực mình giống như là bị người ta vạch rất nhiều vết thương.
Hoảng sợ mà đau đớn.
Phượng hoàng cái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó, từ từ mở miệng: “Chắc hẳn ngươi cũng không hài lòng đối với quan hệ gần đây của chúng ta phải không?”.
Phượng hoàng đực trong lòng mừng rỡ, cũng chẳng màng đến sự khó xử ban nãy, nhấc móng vuốt mảnh lên, liền muốn tới gần phượng hoàng cái.
Chỉ là, lại bị câu nói tiếp theo của phượng hoàng cái đả thương ngay tại chỗ.
“Ta cũng rất không hài lòng, cho nên chúng ta tách ra đi.”.