Nước sông Vong Xuyên chảy tấu lên một làn điệu khoan khoái bên tai ta.
Ngực Sơ Không vẫn mang theo sự ấm áp như trong trí nhớ, khiến ta như trở lại căn phòng nhỏ ở Phong Tuyết sơn trang kia, cùng với sư phụ duy nhất của cuộc đời lẳng lặng nằm trên giường, toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm và thích hắn.
Sự cứng ngắc của cơ thể bất chợt mà biến mất, ta đang muốn ôm lấy thắt lưng Sơ Không thì chợt nghe thấy âm thanh phấn khởi quen thuộc, ở bên kia con đường hoàng tuyền truyền đến: “Ai nha, ta đây đang thấy cái gì vậy? Mắt có mù không nga! Có hai oan gia đang ôm nhau a!”
Tựa như đất bằng nổi sóng, ta cùng Sơ Không cả kinh mà đẩy nhau ra, tinh thần chưa ổn định nhìn người đang đi tới.
Diêm Vương mới từ thiên giới trở về vẫn mặc lễ phục phức tạp, hắn vuốt cằm, mở ta đôi mắt sáng quắc nhìn ta cùng Sơ Không rồi đi đến, xem ra là mới trở về địa phủ đã thấy ta cùng Sơ Không nên rất cao hứng đi.
“Các ngươi đừng khẩn trương, ta cũng không tới để làm tiểu tam chen chân, các ngươi tiếp tục a, mới nãy ta thấy hai ngươi rất tiêu hồn a.”
“Ai! Ai cùng nàng tiêu hồn!” Sơ Không ở bên cạnh ta phồng quai hàm mà rống lên: “Ta…Ta là bị chuột rút! Chỉ là bị chuột rút!”
Ta cũng cố phồng quai hàm mà rống: “Ai lại muốn đi ôm cái hàng thứ cấp này! Ta cũng là bị chuột rút mà thôi!”
“Ta hiểu rõ ta hiểu rõ, ta đều hiểu rõ.” Diêm Vương cười đê tiện gật đầu: “Người trẻ tuổi mà, vận động nhiều mới tốt.”
Trong lòng người này dường như có sự sảng khoái mờ ám với vận động của chúng ta đi. Ta nể tình mà không lật mặt hắn, dù sao nghĩ lại thì ta và Sơ Không cũng không sống quá hai mươi năm ở nhân thế, còn phải chịu trừng phạt đi…Suy nghĩ này của ta còn chưa xong, Sơ Không bỗng nhiên kéo vai ta, nghiêm túc nhìn ta chằm chằm: “Ngươi có hôn chưa?”
Ta chớp mắt, sợ run hồi lâu. Hắn… Lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này của ta sao? Nhìn tướng quân Không ở trong kính kiếp trước, sao ta có thể không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của hắn. Đối mặt tình cảm rõ ràng như vậy, ta khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Khi ta đang ngượng ngùng, Diêm Vương lại vuốt cằm thật thà mà nói: “Hôn a.” Hai tay ở đầu vai của ta bỗng nhiên nắm chặt, mặt Sơ Không nhất thời đen lại. Diêm Vương tiếp tục thật thà cười: “Hôn rất mạnh nha.”
Hai tay Sơ Không ở trên vai ta lại bắt đầu căng thẳng, hắn cắn răng nói: “Ngươi không thể chờ ta một chút sao…”
Ta… Luôn luôn đợi ngươi. Đương nhiên nói như vậy ta không thể nói nên lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diêm Vương, lạnh giọng nói: “Ta hôn khi nào?”
Diêm Vương tiếp tục thật thà cười nói: “Ngươi ở địa phủ ngày ngày đều nhớ đến người ta, không thấy người ta, vì người ta mà tiều tụy, dáng vẻ này của ngươi gầy yếu hơn nhiều so với trước kia, ta có nói sai sao?” Ta nhíu mày, tay Sơ Không đang nắm vai ta buông nhẹ, thần sắc giật mình một chút, một lát sau mới hiểu được hắn bị đùa giỡn.
Ta thấy rõ ràng gân xanh trên trán hắn giật giật: “Diêm Vương, ngươi dám…” Cái roi dài đỏ đậm gào thét bay qua hướng Diêm Vương, Diêm Vương nghiêng người trốn tránh vội nói: “Ai nha, ai nha, ta sai lầm rồi, Sơ Không thần quân thật sự là không đáng yêu, đùa thôi đùa thôi.” Diêm Vương bị cái roi của Sơ Không buộc lùi mấy bước liên tục, vừa ổn định thân mình đã hí mắt cười: “Nhưng mà có thể thấy được tình cảm của Sơ Không thần quân ngươi đối với Tiểu Tường Tử sâu vô cùng, mặt cũng tái đi rồi.”
Vì không muốn cho Sơ Không làm loạn, ta tiến lên ngăn cản hắn nói: “Ngươi đã quên, chúng ta còn phải bị hắn xử phạt sao…” Sơ Không ngẩn ra, cắn răng có chút không cam lòng mà thu roi. Diêm Vương gãi gãi đầu, có chút không vui nói: “Nói đến chuyện này thì các ngươi không cần lo lắng…”
Hắn còn chưa dứt lời thì phía bên kia con đường hoàng tuyền bỗng có một bóng áo trắng đầy tiên khí đang đi đến, làn khí lành này khiến thế giới của ta như có một làn gió xuân thổi qua, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Bên chân của đoàn tiên khí kia là ba tiểu quỷ khi nãy đụng vào ta, bọn họ cười tủm tỉm di chuyển xung quanh người của tiên nhân kia: “Đại tiên, mời đi bên này.”, “Đại tiên đi từ từ.”. Lúc này chúng nó tươi cười hòa ái dễ gần, hoàn toàn khác với dáng vẻ chạy như điên mà đụng vào ta khi nãy.
Chờ tới gần ta mới nhìn thấy vị tiên kia chính là Thái Bạch Kim Tinh. Hắn không ở thiên giới hưởng phúc cho tốt đi, đến địa phủ làm cái gì?
“Diêm Vương đi thật là nhanh, ta theo không kịp ngài.” Thái Bạch Kim Tinh đi đến bên người Diêm Vương, lắc đầu hít một lát: “Lão phu đi không nhanh, chướng khí ở địa phủ quả là nặng a, lão phu không thể hấp thu quá nhiều, Sơ Không thần quân cùng Tường Vân tiên tử kia ở đâu? Truyền ý chỉ của bệ hạ rồi lão phu còn trở về.”
Diêm Vương chỉ chỉ ta: “Không phải ở đây sao.”
Thái Bạch Kim Tinh ở thiên giới có tiếng là mắt mù, hắn nhìn ta cùng với Sơ Không rồi tiến tới vài bước mới nhìn thấy chúng ta rõ ràng, hắn liên tục gật đầu: “Không sai không sai, đúng rồi đúng rồi, ân, đến đây, ý chỉ của bệ hạ ở trong này.”
Lão già đó cong lưng sờ soạng trong ngực hồi lâu, sau đó vò đầu nói: “A…Di, thánh chỉ bệ hạ đưa đâu rồi? Ai nha, không phải là khi nãy chạy nên làm rớt rồi a.”
Khóe miệng ta co rút, Sơ Không cũng co rút như ta: “Cái đó không phải ở trong tay áo của ngươi sao?”
Thái Bạch bừng tỉnh đại ngộ: “A, nơi này nơi này, trí nhớ lão phu không tốt, các ngươi đợi chút ta sẽ đọc.”
Sơ Không vội hỏi: “Đừng, ngài nghỉ ngơi đi, tự chúng ta xem là được rồi.” Nói xong hắn nhận lấy ý chỉ của Ngọc đế từ trong thay Thái Bạch Kim Tinh. Vừa mở ra đã khẽ nhíu mày, sau đó lại hí mắt, hắn đóng thánh chỉ lại, nhìn Diêm Vương: “Tốt nhất ngươi nên giải thích đây là chuyện gì?”
Ta tò mò thò đầu qua muốn xem ý chỉ trong tay Sơ Không, lại bị Sơ Không trừng mắt, ánh mắt kia thật giống như đang nói “Người lớn làm việc con nít nên ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ”, ta cảm thấy bị khinh bỉ cùng bị ghét bỏ thật sâu nha.
Diêm Vương sờ cái mũi: “Ngô, nói tóm lại chính là, mười tám tầng địa ngục có một cái lỗ, cái lỗ kia lại liên thông với một nơi nào đó ở nhân giới. Vì phòng ngừa tà khí trong địa ngục đến nhân gian cho nên có lệnh để ngươi cùng Tiểu Tường Tử đi khai thác đá để lấp cái lỗ này. Lo lắng việc này có chút khó khăn nên Ngọc đế cân nhắc muốn khen thưởng hai người một chút.”
Nghe được hai chữ “Khen thưởng”, nhất thời trong đầu ta có ánh sáng rực rỡ của hoàng kim nhồi vào, phấn khởi hỏi: “Khen thưởng cái gì?”
Diêm Vương sờ cằm, có sự thú vị không rõ ràng mà cười nói: “Vốn là các ngươi còn bị phạt ba kiếp, nhưng nếu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ này thì ba kiếp phạt kia không cần chịu nữa. Đúng lúc Lí Thiên Vương cũng đang buồn rầu vì các ngươi không có kiếp nào mà ngoan ngoãn theo ý tứ của hắn, hắn cũng không muốn an bày tình kiếp cho các ngươi nữa.”
Phần thưởng này khiến ta cùng Sơ Không đều sửng sốt, trong lòng ta không hiểu sao lại có chút mất mát…
Theo lý thuyết, ta luôn muốn thoát khỏi bảy kiếp tình duyên này, nhưng lúc này đột ngột nghe có một cách có thể thể để ta quang minh chính đại thoát khỏi Sơ Không trở lại tiên giới, tiếp tục làm tiên tử nhàn nhã của ta, ta lại bất ngờ mà không thể nào vui vẻ nổi.
Sơ Không bên cạnh ta cũng im lặng không nói một lời.
Diêm Vương tiếp tục nói: “Lo lắng đến trật tự của nhân gian, hai người các ngươi vẫn lấy hình thức luân hồi để đầu thai đến nhân giới, chỉ là kiếp này các ngươi dùng thân thể của mình, bản thân vẫn còn pháp thuật, nếu ở nhân thế mà bất hạnh chết đi, vẫn trở về địa phủ tiếp tục đầu thai. Tóm lại, khi nào hai ngươi lấp xong cái lỗ đó thì có thể khôi phục thành tiên trở về thiên giới.”
Ta nhìn Sơ Không một chút, thấy hắn đang nhíu mày suy nghĩ cái gì đó, liền mở miệng hỏi Diêm Vương: “Muốn sửa cái lỗ kia thì phải dùng đá gì, đá đó ở nơi nào?”
“Trong núi Côn Ngô ở phía Tây có huỳnh thạch màu trắng, tích tụ linh khí trời đất mà hình thành, có thể tiêu hủy đi tà khí của lửa địa ngục, dùng đá này lấp vào lỗ hổng là thích hợp nhất.”
Ta gật đầu, Sơ Không lại bỗng dưng đem ý chỉ của Ngọc đế ném trên đất nói: “Mặc kệ, đừng cho là ta không biết cái gì, ở nơi đó có con thú Xích Diễm cổ canh giữ, ai đến gần nó đều bị nướng chín, ta cũng không ngốc mà đi làm chuyện này.”
Thái Bạch Kim Tinh nhặt thánh chỉ lên nói: “Sơ Không thần quân không thể như thế a, bệ hạ đã chỉ ngài cùng Tường Vân tiên tử đi.”
“Người trên thiên giới chết hết rồi sao? Người giỏi hơn ta còn rất nhiều, cớ sao phải muốn ta cùng cái hàng thứ cấp này đi mạo hiểm.”
Diêm Vương lạnh lùng nói: “Cái lỗ này gần nhất không phải là hai người chạm vào sao, là do các ngươi tự gánh lấy. Hơn nữa cũng coi như không có gì mạo hiểm, cho dù là chết thì cùng lắm xem như là xuống địa phủ một vòng nữa thôi.”
Sơ Không giận dữ: “Ngươi cho là khi chết sẽ không đau sao?”
Khi hắn đang ra sức phản kháng ở bên kia thì ta ở bên cạnh suy nghĩ một phen. Theo như lời Diêm Vương nói thì đi khai thác đá cùng trải qua tình kiếp về bản chất cũng không có gì khác nhau, chỉ là mục đích không giống mà thôi, tình kiếp mục đích là trừng phạt ta cùng Sơ Không, còn khai thác đá là vì muốn lấp tà khí thuận tiện trừng phạt ta và Sơ Không.
Cái nào cũng là trừng phạt, nhưng khai thác đá thì chúng ta có thể quang minh chính đại không uống canh Mạnh Bà, bản thân lại giữ được pháp thuật cùng thân thể của mình, đây là chuyện tốt a! Có pháp lực ở nhân gian kia thì quá lời nha! Ta lập tức túm lấy Sơ Không, lấy ý chỉ Ngọc đế trong tay Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ta là tiên tử hiểu lí lẽ, Ngọc đế nếu đã tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của người!”
Sơ Không ở phía sau túm tóc của ta âm trầm nói: “Ngươi thật đáng đánh đòn.”
Thái Bạch Kim Tinh liên tục gật đầu: “Cô nương tốt cô nương tốt, có trách nhiệm có trách nhiệm.”
Diêm Vương tiếp tục ở một bên nói: “Ngô, một khi đã như vậy, vậy để Tiểu Tường Tử đi khai thác đá một mình đi, Sơ Không thần quân ngươi tiếp tục uống canh Mạnh Bà, tiếp tục chịu phạt tình kiếp đi, ân, đây là sự sắp xếp phù hợp a.”
Sơ Không tức giận cắn răng, cọ xát một lát thì hung hăng nắm lấy ý chỉ trong tay ta qua: “Khai thác đá thì khai thác đá!” Hắn trừng mắt liếc ta một cái: “Đến lúc đó ngươi cách xa ta một chút không được làm vướng chân ta.”
Ngụ ý đó là “Ta đi mạo hiểm, ngươi trốn sau lưng ta là được.”…Hiện tại ta đã có thể hiểu được ẩn ý sau mỗi lời nói của hắn, ta thở dài một tiếng, một câu này rõ ràng là ấm áp sao lại có thể dùng ngữ khí ác liệt như vậy mà nói ra nha…Thật sự là không thành thật.
Diêm Vương cười nói: “Ai nha, không nhìn ra, Sơ Không thần quân vẫn là một hảo nam nhân biết đau lòng a.”
“Ai đau lòng!” Sơ Không oán hận trừng mắt nhìn Diêm Vương một cái.
Diêm Vương lắc đầu thở dài: “Thực không thẳng thắn thành khẩn a, tuyệt đối không đáng yêu.” Ta cũng thở dài theo: “Đúng vậy, một chút cũng không thẳng thắn thành khẩn.” Thái Bạch Kim Tinh cũng liên tục gật đầu: “Không thẳng thắn thành khẩn không thẳng thắn thành khẩn.”
Trên trán Sơ Không nổi lên gân xanh: “Muốn khai thác đá thì đi mau một chút, ta cũng không có thời gian rãnh rỗi mà đôi co với các ngươi.”
“Sơ Không thần quân đợi chút! Lão phu còn có chuyện muốn báo.” Đôi mắt Thái Bạch Kim Tinh sáng lên, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Sơ Không nhẹ giọng nói: “Sơ Không thần quân cũng biết, trên thiên giới hiện giờ đã có một trận đánh cuộc, cược ngài cùng Tường Vân tiên tử có thể ở bên nhau không.”
Ta lé mắt Thái Bạch Kim Tinh ghét bỏ, Sơ Không co rút khóe miệng: “Các ngươi ở thiên giới không phải quá nhàn nhã sao, có rảnh thì không bằng theo ta đi thu phục Xích Diễm thú, để ta có thể thuận lợi mà khai thác đá!”
“Sơ Không thần quân đừng tức giận, thiên giới thật vất vả mới cho ra một đôi là các ngươi, đương nhiên là sẽ chú ý đến các ngươi nhiều một chút.” Hắn tiến đến bên tai Sơ Không nói nhỏ: “Theo sự quan sát cùng nghiên cứu của ta, ta đã đặt ba lượng vàng cược các ngươi cuối cùng sẽ không ở cùng nhau. Sơ Không thần quân, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a.
Sơ Không đẩy đầu Thái Bạch ra: “Trở về tiên giới của ngươi đi.” Hắn quay đầu gọi ta: “Tiểu Tường Tử, đi.”
Ta sờ sờ trên người một hồi, cuối cùng đào ra được mười đồng tiền, nhét vào tay Thái Bạch Kim Tinh, trịnh trọng dặn hắn: “Khi trở về nhớ giúp ta đặt cược một chút, ta cược là cuối cùng chúng ta không ở cùng nhau, vụ này có thể thắng bao nhiêu, có bao nhiêu người đặt cược a? Trận đánh cược này khi nào có thể lấy được tiền…”
Tay căng thẳng, là Sơ Không tóm lấy ta, ta ngẩng đầu đã thấy cái mặt như ác quỷ của hắn: “Ngươi có vẻ cũng rất nhàn nhã thoải mái nha.” Ta há miệng thở dốc, còn chưa nói xong hắn đã uốn éo cái đầu, dường như là rất tức giận, sau đó im lặng kéo ta đi đến cầu Nại Hà.
Đi ngang qua người Diêm Vương, hắn cười tủm tỉm nhìn ta nói nhỏ: “Ta cược mười hai lượng vàng, cuối cùng các ngươi sẽ ở với nhau.”
Ta ngạc nhiên nhìn Diêm Vương, hắn phất tay tạm biệt với chúng ta.
Đợi chút, ta dừng lại một lát, Sơ Không kéo ta càng nhanh. Lời nói này của Diêm Vương vẫn có chút giá trị tham khảo a! Đợi chút! Ta muốn sửa đặt cược! Mười đồng tiền, Thái Bạch Kim Tinh, đừng đi! Lời ở trong lòng không cách nào nói ra miệng, Sơ Không túm ta đi thẳng đến giếng luân hồi, chưa nói lời nói đã một cước đá ta vào trong giếng.
Đợi chút! Đó là mười đồng tiền a! Mười đồng tiền a! ——
Nước sông Vong Xuyên chảy tấu lên một làn điệu khoan khoái bên tai ta.
Ngực Sơ Không vẫn mang theo sự ấm áp như trong trí nhớ, khiến ta như trở lại căn phòng nhỏ ở Phong Tuyết sơn trang kia, cùng với sư phụ duy nhất của cuộc đời lẳng lặng nằm trên giường, toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm và thích hắn.
Sự cứng ngắc của cơ thể bất chợt mà biến mất, ta đang muốn ôm lấy thắt lưng Sơ Không thì chợt nghe thấy âm thanh phấn khởi quen thuộc, ở bên kia con đường hoàng tuyền truyền đến: “Ai nha, ta đây đang thấy cái gì vậy? Mắt có mù không nga! Có hai oan gia đang ôm nhau a!”
Tựa như đất bằng nổi sóng, ta cùng Sơ Không cả kinh mà đẩy nhau ra, tinh thần chưa ổn định nhìn người đang đi tới.
Diêm Vương mới từ thiên giới trở về vẫn mặc lễ phục phức tạp, hắn vuốt cằm, mở ta đôi mắt sáng quắc nhìn ta cùng Sơ Không rồi đi đến, xem ra là mới trở về địa phủ đã thấy ta cùng Sơ Không nên rất cao hứng đi.
“Các ngươi đừng khẩn trương, ta cũng không tới để làm tiểu tam chen chân, các ngươi tiếp tục a, mới nãy ta thấy hai ngươi rất tiêu hồn a.”
“Ai! Ai cùng nàng tiêu hồn!” Sơ Không ở bên cạnh ta phồng quai hàm mà rống lên: “Ta…Ta là bị chuột rút! Chỉ là bị chuột rút!”
Ta cũng cố phồng quai hàm mà rống: “Ai lại muốn đi ôm cái hàng thứ cấp này! Ta cũng là bị chuột rút mà thôi!”
“Ta hiểu rõ ta hiểu rõ, ta đều hiểu rõ.” Diêm Vương cười đê tiện gật đầu: “Người trẻ tuổi mà, vận động nhiều mới tốt.”
Trong lòng người này dường như có sự sảng khoái mờ ám với vận động của chúng ta đi. Ta nể tình mà không lật mặt hắn, dù sao nghĩ lại thì ta và Sơ Không cũng không sống quá hai mươi năm ở nhân thế, còn phải chịu trừng phạt đi…Suy nghĩ này của ta còn chưa xong, Sơ Không bỗng nhiên kéo vai ta, nghiêm túc nhìn ta chằm chằm: “Ngươi có hôn chưa?”
Ta chớp mắt, sợ run hồi lâu. Hắn… Lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này của ta sao? Nhìn tướng quân Không ở trong kính kiếp trước, sao ta có thể không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của hắn. Đối mặt tình cảm rõ ràng như vậy, ta khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Khi ta đang ngượng ngùng, Diêm Vương lại vuốt cằm thật thà mà nói: “Hôn a.” Hai tay ở đầu vai của ta bỗng nhiên nắm chặt, mặt Sơ Không nhất thời đen lại. Diêm Vương tiếp tục thật thà cười: “Hôn rất mạnh nha.”
Hai tay Sơ Không ở trên vai ta lại bắt đầu căng thẳng, hắn cắn răng nói: “Ngươi không thể chờ ta một chút sao…”
Ta… Luôn luôn đợi ngươi. Đương nhiên nói như vậy ta không thể nói nên lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diêm Vương, lạnh giọng nói: “Ta hôn khi nào?”
Diêm Vương tiếp tục thật thà cười nói: “Ngươi ở địa phủ ngày ngày đều nhớ đến người ta, không thấy người ta, vì người ta mà tiều tụy, dáng vẻ này của ngươi gầy yếu hơn nhiều so với trước kia, ta có nói sai sao?” Ta nhíu mày, tay Sơ Không đang nắm vai ta buông nhẹ, thần sắc giật mình một chút, một lát sau mới hiểu được hắn bị đùa giỡn.
Ta thấy rõ ràng gân xanh trên trán hắn giật giật: “Diêm Vương, ngươi dám…” Cái roi dài đỏ đậm gào thét bay qua hướng Diêm Vương, Diêm Vương nghiêng người trốn tránh vội nói: “Ai nha, ai nha, ta sai lầm rồi, Sơ Không thần quân thật sự là không đáng yêu, đùa thôi đùa thôi.” Diêm Vương bị cái roi của Sơ Không buộc lùi mấy bước liên tục, vừa ổn định thân mình đã hí mắt cười: “Nhưng mà có thể thấy được tình cảm của Sơ Không thần quân ngươi đối với Tiểu Tường Tử sâu vô cùng, mặt cũng tái đi rồi.”
Vì không muốn cho Sơ Không làm loạn, ta tiến lên ngăn cản hắn nói: “Ngươi đã quên, chúng ta còn phải bị hắn xử phạt sao…” Sơ Không ngẩn ra, cắn răng có chút không cam lòng mà thu roi. Diêm Vương gãi gãi đầu, có chút không vui nói: “Nói đến chuyện này thì các ngươi không cần lo lắng…”
Hắn còn chưa dứt lời thì phía bên kia con đường hoàng tuyền bỗng có một bóng áo trắng đầy tiên khí đang đi đến, làn khí lành này khiến thế giới của ta như có một làn gió xuân thổi qua, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Bên chân của đoàn tiên khí kia là ba tiểu quỷ khi nãy đụng vào ta, bọn họ cười tủm tỉm di chuyển xung quanh người của tiên nhân kia: “Đại tiên, mời đi bên này.”, “Đại tiên đi từ từ.”. Lúc này chúng nó tươi cười hòa ái dễ gần, hoàn toàn khác với dáng vẻ chạy như điên mà đụng vào ta khi nãy.
Chờ tới gần ta mới nhìn thấy vị tiên kia chính là Thái Bạch Kim Tinh. Hắn không ở thiên giới hưởng phúc cho tốt đi, đến địa phủ làm cái gì?
“Diêm Vương đi thật là nhanh, ta theo không kịp ngài.” Thái Bạch Kim Tinh đi đến bên người Diêm Vương, lắc đầu hít một lát: “Lão phu đi không nhanh, chướng khí ở địa phủ quả là nặng a, lão phu không thể hấp thu quá nhiều, Sơ Không thần quân cùng Tường Vân tiên tử kia ở đâu? Truyền ý chỉ của bệ hạ rồi lão phu còn trở về.”
Diêm Vương chỉ chỉ ta: “Không phải ở đây sao.”
Thái Bạch Kim Tinh ở thiên giới có tiếng là mắt mù, hắn nhìn ta cùng với Sơ Không rồi tiến tới vài bước mới nhìn thấy chúng ta rõ ràng, hắn liên tục gật đầu: “Không sai không sai, đúng rồi đúng rồi, ân, đến đây, ý chỉ của bệ hạ ở trong này.”
Lão già đó cong lưng sờ soạng trong ngực hồi lâu, sau đó vò đầu nói: “A…Di, thánh chỉ bệ hạ đưa đâu rồi? Ai nha, không phải là khi nãy chạy nên làm rớt rồi a.”
Khóe miệng ta co rút, Sơ Không cũng co rút như ta: “Cái đó không phải ở trong tay áo của ngươi sao?”
Thái Bạch bừng tỉnh đại ngộ: “A, nơi này nơi này, trí nhớ lão phu không tốt, các ngươi đợi chút ta sẽ đọc.”
Sơ Không vội hỏi: “Đừng, ngài nghỉ ngơi đi, tự chúng ta xem là được rồi.” Nói xong hắn nhận lấy ý chỉ của Ngọc đế từ trong thay Thái Bạch Kim Tinh. Vừa mở ra đã khẽ nhíu mày, sau đó lại hí mắt, hắn đóng thánh chỉ lại, nhìn Diêm Vương: “Tốt nhất ngươi nên giải thích đây là chuyện gì?”
Ta tò mò thò đầu qua muốn xem ý chỉ trong tay Sơ Không, lại bị Sơ Không trừng mắt, ánh mắt kia thật giống như đang nói “Người lớn làm việc con nít nên ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ”, ta cảm thấy bị khinh bỉ cùng bị ghét bỏ thật sâu nha.
Diêm Vương sờ cái mũi: “Ngô, nói tóm lại chính là, mười tám tầng địa ngục có một cái lỗ, cái lỗ kia lại liên thông với một nơi nào đó ở nhân giới. Vì phòng ngừa tà khí trong địa ngục đến nhân gian cho nên có lệnh để ngươi cùng Tiểu Tường Tử đi khai thác đá để lấp cái lỗ này. Lo lắng việc này có chút khó khăn nên Ngọc đế cân nhắc muốn khen thưởng hai người một chút.”
Nghe được hai chữ “Khen thưởng”, nhất thời trong đầu ta có ánh sáng rực rỡ của hoàng kim nhồi vào, phấn khởi hỏi: “Khen thưởng cái gì?”
Diêm Vương sờ cằm, có sự thú vị không rõ ràng mà cười nói: “Vốn là các ngươi còn bị phạt ba kiếp, nhưng nếu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ này thì ba kiếp phạt kia không cần chịu nữa. Đúng lúc Lí Thiên Vương cũng đang buồn rầu vì các ngươi không có kiếp nào mà ngoan ngoãn theo ý tứ của hắn, hắn cũng không muốn an bày tình kiếp cho các ngươi nữa.”
Phần thưởng này khiến ta cùng Sơ Không đều sửng sốt, trong lòng ta không hiểu sao lại có chút mất mát…bg-ssp-{height:px}
Theo lý thuyết, ta luôn muốn thoát khỏi bảy kiếp tình duyên này, nhưng lúc này đột ngột nghe có một cách có thể thể để ta quang minh chính đại thoát khỏi Sơ Không trở lại tiên giới, tiếp tục làm tiên tử nhàn nhã của ta, ta lại bất ngờ mà không thể nào vui vẻ nổi.
Sơ Không bên cạnh ta cũng im lặng không nói một lời.
Diêm Vương tiếp tục nói: “Lo lắng đến trật tự của nhân gian, hai người các ngươi vẫn lấy hình thức luân hồi để đầu thai đến nhân giới, chỉ là kiếp này các ngươi dùng thân thể của mình, bản thân vẫn còn pháp thuật, nếu ở nhân thế mà bất hạnh chết đi, vẫn trở về địa phủ tiếp tục đầu thai. Tóm lại, khi nào hai ngươi lấp xong cái lỗ đó thì có thể khôi phục thành tiên trở về thiên giới.”
Ta nhìn Sơ Không một chút, thấy hắn đang nhíu mày suy nghĩ cái gì đó, liền mở miệng hỏi Diêm Vương: “Muốn sửa cái lỗ kia thì phải dùng đá gì, đá đó ở nơi nào?”
“Trong núi Côn Ngô ở phía Tây có huỳnh thạch màu trắng, tích tụ linh khí trời đất mà hình thành, có thể tiêu hủy đi tà khí của lửa địa ngục, dùng đá này lấp vào lỗ hổng là thích hợp nhất.”
Ta gật đầu, Sơ Không lại bỗng dưng đem ý chỉ của Ngọc đế ném trên đất nói: “Mặc kệ, đừng cho là ta không biết cái gì, ở nơi đó có con thú Xích Diễm cổ canh giữ, ai đến gần nó đều bị nướng chín, ta cũng không ngốc mà đi làm chuyện này.”
Thái Bạch Kim Tinh nhặt thánh chỉ lên nói: “Sơ Không thần quân không thể như thế a, bệ hạ đã chỉ ngài cùng Tường Vân tiên tử đi.”
“Người trên thiên giới chết hết rồi sao? Người giỏi hơn ta còn rất nhiều, cớ sao phải muốn ta cùng cái hàng thứ cấp này đi mạo hiểm.”
Diêm Vương lạnh lùng nói: “Cái lỗ này gần nhất không phải là hai người chạm vào sao, là do các ngươi tự gánh lấy. Hơn nữa cũng coi như không có gì mạo hiểm, cho dù là chết thì cùng lắm xem như là xuống địa phủ một vòng nữa thôi.”
Sơ Không giận dữ: “Ngươi cho là khi chết sẽ không đau sao?”
Khi hắn đang ra sức phản kháng ở bên kia thì ta ở bên cạnh suy nghĩ một phen. Theo như lời Diêm Vương nói thì đi khai thác đá cùng trải qua tình kiếp về bản chất cũng không có gì khác nhau, chỉ là mục đích không giống mà thôi, tình kiếp mục đích là trừng phạt ta cùng Sơ Không, còn khai thác đá là vì muốn lấp tà khí thuận tiện trừng phạt ta và Sơ Không.
Cái nào cũng là trừng phạt, nhưng khai thác đá thì chúng ta có thể quang minh chính đại không uống canh Mạnh Bà, bản thân lại giữ được pháp thuật cùng thân thể của mình, đây là chuyện tốt a! Có pháp lực ở nhân gian kia thì quá lời nha! Ta lập tức túm lấy Sơ Không, lấy ý chỉ Ngọc đế trong tay Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ta là tiên tử hiểu lí lẽ, Ngọc đế nếu đã tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của người!”
Sơ Không ở phía sau túm tóc của ta âm trầm nói: “Ngươi thật đáng đánh đòn.”
Thái Bạch Kim Tinh liên tục gật đầu: “Cô nương tốt cô nương tốt, có trách nhiệm có trách nhiệm.”
Diêm Vương tiếp tục ở một bên nói: “Ngô, một khi đã như vậy, vậy để Tiểu Tường Tử đi khai thác đá một mình đi, Sơ Không thần quân ngươi tiếp tục uống canh Mạnh Bà, tiếp tục chịu phạt tình kiếp đi, ân, đây là sự sắp xếp phù hợp a.”
Sơ Không tức giận cắn răng, cọ xát một lát thì hung hăng nắm lấy ý chỉ trong tay ta qua: “Khai thác đá thì khai thác đá!” Hắn trừng mắt liếc ta một cái: “Đến lúc đó ngươi cách xa ta một chút không được làm vướng chân ta.”
Ngụ ý đó là “Ta đi mạo hiểm, ngươi trốn sau lưng ta là được.”…Hiện tại ta đã có thể hiểu được ẩn ý sau mỗi lời nói của hắn, ta thở dài một tiếng, một câu này rõ ràng là ấm áp sao lại có thể dùng ngữ khí ác liệt như vậy mà nói ra nha…Thật sự là không thành thật.
Diêm Vương cười nói: “Ai nha, không nhìn ra, Sơ Không thần quân vẫn là một hảo nam nhân biết đau lòng a.”
“Ai đau lòng!” Sơ Không oán hận trừng mắt nhìn Diêm Vương một cái.
Diêm Vương lắc đầu thở dài: “Thực không thẳng thắn thành khẩn a, tuyệt đối không đáng yêu.” Ta cũng thở dài theo: “Đúng vậy, một chút cũng không thẳng thắn thành khẩn.” Thái Bạch Kim Tinh cũng liên tục gật đầu: “Không thẳng thắn thành khẩn không thẳng thắn thành khẩn.”
Trên trán Sơ Không nổi lên gân xanh: “Muốn khai thác đá thì đi mau một chút, ta cũng không có thời gian rãnh rỗi mà đôi co với các ngươi.”
“Sơ Không thần quân đợi chút! Lão phu còn có chuyện muốn báo.” Đôi mắt Thái Bạch Kim Tinh sáng lên, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Sơ Không nhẹ giọng nói: “Sơ Không thần quân cũng biết, trên thiên giới hiện giờ đã có một trận đánh cuộc, cược ngài cùng Tường Vân tiên tử có thể ở bên nhau không.”
Ta lé mắt Thái Bạch Kim Tinh ghét bỏ, Sơ Không co rút khóe miệng: “Các ngươi ở thiên giới không phải quá nhàn nhã sao, có rảnh thì không bằng theo ta đi thu phục Xích Diễm thú, để ta có thể thuận lợi mà khai thác đá!”
“Sơ Không thần quân đừng tức giận, thiên giới thật vất vả mới cho ra một đôi là các ngươi, đương nhiên là sẽ chú ý đến các ngươi nhiều một chút.” Hắn tiến đến bên tai Sơ Không nói nhỏ: “Theo sự quan sát cùng nghiên cứu của ta, ta đã đặt ba lượng vàng cược các ngươi cuối cùng sẽ không ở cùng nhau. Sơ Không thần quân, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a.
Sơ Không đẩy đầu Thái Bạch ra: “Trở về tiên giới của ngươi đi.” Hắn quay đầu gọi ta: “Tiểu Tường Tử, đi.”
Ta sờ sờ trên người một hồi, cuối cùng đào ra được mười đồng tiền, nhét vào tay Thái Bạch Kim Tinh, trịnh trọng dặn hắn: “Khi trở về nhớ giúp ta đặt cược một chút, ta cược là cuối cùng chúng ta không ở cùng nhau, vụ này có thể thắng bao nhiêu, có bao nhiêu người đặt cược a? Trận đánh cược này khi nào có thể lấy được tiền…”
Tay căng thẳng, là Sơ Không tóm lấy ta, ta ngẩng đầu đã thấy cái mặt như ác quỷ của hắn: “Ngươi có vẻ cũng rất nhàn nhã thoải mái nha.” Ta há miệng thở dốc, còn chưa nói xong hắn đã uốn éo cái đầu, dường như là rất tức giận, sau đó im lặng kéo ta đi đến cầu Nại Hà.
Đi ngang qua người Diêm Vương, hắn cười tủm tỉm nhìn ta nói nhỏ: “Ta cược mười hai lượng vàng, cuối cùng các ngươi sẽ ở với nhau.”
Ta ngạc nhiên nhìn Diêm Vương, hắn phất tay tạm biệt với chúng ta.
Đợi chút, ta dừng lại một lát, Sơ Không kéo ta càng nhanh. Lời nói này của Diêm Vương vẫn có chút giá trị tham khảo a! Đợi chút! Ta muốn sửa đặt cược! Mười đồng tiền, Thái Bạch Kim Tinh, đừng đi! Lời ở trong lòng không cách nào nói ra miệng, Sơ Không túm ta đi thẳng đến giếng luân hồi, chưa nói lời nói đã một cước đá ta vào trong giếng.
Đợi chút! Đó là mười đồng tiền a! Mười đồng tiền a! ——