Ngày hôm sau ta đi tham dự hôn lễ của Đại Hoa, Sơ Không lại một mình xuống núi.
Ta không nghĩ tới, lần này Sơ Không ra đi lại nửa năm chưa trở về.
Tháng chạp rét đậm, mắt thấy đã sắp tới lễ mừng năm mới, ta suy nghĩ xem có nên ra ngoài tìm Sơ Không, nhưng lại sợ lúc này đang là thời điểm tu hành quan trọng, ta tìm đến sẽ làm rối loạn tiến độ của hắn. Ta lo nghĩ vài ngày, chưa quyết định có nên đi tìm Sơ Không không thì đã giật mình nhận ra một vấn đề, mục đích của Lí Thiên Vương cuối cùng cũng đạt được nha, kiếp này của ta cùng với Sơ Không đã là kiếp thứ bảy, rốt cuộc cũng trình diễn một màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công!
Giao thừa, ta đào hủ rượu ngâm sừng Lộc Mã Thú chôn ở trong vườn lên, ủ nhiều năm như vậy ta vẫn chưa uống, nhưng giao thừa năm nay lại không có Sơ Không làm bạn, ít nhất cũng có thể lấy rượu an ủi nỗi cô đơn, ta nghĩ như thế, vừa mở bình ra chợt nghe tiếng bước chân vội vã ở ngoài viện.
Hương rượu nhuộm đầy khướu giác, ta giương mắt nhìn thấy Sơ Không đạp tuyết trở về.
Cuối cùng hắn vẫn không nỡ để ta đón năm mới một mình.
Ta cười vẫy tay với hắn: “Ngươi trở về thật đúng lúc, vừa mở vò rượu ngon, qua đây nếm thử đi.” Sơ Không ở ngoài viện sửng sốt một lát. Ta kỳ quái nói: “Đi vào a.”
Hắn gãi đầu: “Tiểu Tường như vậy khiến ta cảm thấy như mình rời đi mới hôm qua, những thứ chuẩn bị trong lòng cũng chưa dùng tới, ta bất ngờ không biết nên làm sao.”
“Ngươi vốn dĩ không có rời đi.” Ta trả lời, Sơ Không ngẩn ra, ngây người hồi lâu mới đi qua ngồi xuống. Ta rót hai chén rượu, đưa cho Sơ Không một chén sau đó đánh giá hắn một phen, thấy thân thể hắn vẫn là phàm nhân như cũ, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng mà hiện giờ hắn vẫn còn trẻ, còn thời gian nhiều năm. Ta an ủi bản thân xong thì nói: “Lần này ra ngoài tu hành có thấy điều gì xấu không? Nói ra cho Tiểu Tường nghe.”
Hắn lắc đầu, ngần ngại sau một lúc lâu, nói: “Việc xấu thì không có, nhưng mà ta lại gặp một người, hắn nói ba hồn bảy vía của ta bị thiếu mất một phách.”
Ta nhấp ngụm rượu, giương mắt nhìn hắn: “Ân, đúng là thiếu một phách.”
Sơ Không cúi đầu lặng im, nhìn trời sắc dần dần hạ xuống, thành trấn dưới núi đã giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn so với bình thường, càng khiến Hoa Sơn trở nên quạnh quẽ. Sơ Không ngửa đầu đem rượu trong chén uống một ngụm, hắn cắn chặt răng nói: “Tiểu Tường không có gì muốn nói với ta sao?”
Ta cân nhắc một lát, nghĩ rằng hiện tại Sơ Không cũng không còn nhỏ, trí nhớ của hắn cũng chậm rãi khôi phục, nếu cứ để hắn suy đoán không bằng ta nói ra tất cả với hắn. Ta vừa uống rượu nhớ lại những chuyện trước kia, vừa đem những ký ức này biến thành ngôn ngữ êm tai nói với hắn.
Chờ ta nói xong sáu kiếp, trời đã tối hoàn toàn, trấn nhỏ dưới núi đã có pháo hoa nổi lên, sáng cả một góc bầu trời. Ta uống chút rượu còn sót lại trong chén, ngẩng đầu nhìn Sơ Không, hắn cúi đầu, mái tóc tinh tế trước trán che đi thần sắc của hắn, khiến ta nhìn không rõ.
“Thì ra…” Im lặng hồi lâu, Sơ Không cười khổ nói: “Những lời người kia nói đều là sự thật.”
Ta mờ mịt: “Cái gì?”
“Người mà ngươi nhìn, cho đến bây giờ cũng không phải là ta, chỉ là Sơ Không thần quân kia.”
Ta nhíu mày: “Ngươi chính là Sơ Không.”
Lúc này Sơ Không đã không thể nào đem lời nói của ta nghe vào tai, giống như bị ma nhập mà nói: “Ta luôn biết Tiểu Tường có nhiều quá khứ, nhưng ta luôn tin tưởng Tiểu Tường đang sống ở hiện tại, nhưng mà bây giờ…Ngươi lại làm ta không thể tin…Vì sao, ngươi luôn cố chấp với quá khứ như vậy?”
“Ta cố chấp chính là ngươi.”
“Không phải ta!” Sơ Không đánh gãy lời của ta: “Cái ngươi để ý chỉ là ký ức, ngươi chỉ muốn biến ta thành Sơ Không thần quân kia. Tu tiên cũng thế, tìm hồn phách trở về cũng thế, người mà Tiểu Tường thích cho tới bây giờ cũng không phải ta.” Hắn trừng mắt nhìn ta, hốc mắt đã đỏ lên.
Ta xoa cái trán, kiềm chế tính tình, nhẫn nại nói: “Trước tiên ngươi hãy bình tĩnh nghe ta nói một chút. Ở kiếp thứ nhất sau khi Lục Hải Không chết, ta cũng sa vào sự lòng vòng đáng chết này, nhưng mà, để ý những cái này có ý nghĩa gì đâu? Chỉ cần cùng là một linh hồn, thân thể đối với thần tiên không là gì, ngươi chính là ngươi, chỉ là tạm thời quên đi đoạn trí nhớ kia mà thôi. Đợi đến khi trí nhớ trở về lần nữa, ngươi là Sơ Không, Sơ Không cũng là ngươi…”
Hắn giống như không thể nhịn được nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không phải Sơ Không!” Hắn ném chén rượu đứng dậy quay đầu đi. Thanh âm đồ sứ vỡ nát đâm vào màng tai của ta thật đau.
Ta nhìn rượu rơi trên đất, sự nhẫn nại, lo lắng, sợ hãi cùng với ủy khuất nhiều năm hóa thành lửa giận bùng phát.
Ta niệm tiên pháp lắc mình tiến lên ngăn trước mặt Sơ Không: “Tiểu hài tử đáng chết…” Tay ta bắt lấy hắn muốn đem hắn tử hình tại chỗ, muốn lột cái quần mà hung hăng đánh vào mông kia, nhưng tay còn chưa chạm vào hắn, thân ảnh Sơ Không vừa động đã không thấy đâu. Ta quay đầu, chỉ thấy hắn đang đi thẳng trên con đường nhỏ mà xuống núi.
Người này hôm nay muốn thật sự động tay chân với ta a! Ta nổi nóng, trong miệng niệm tiêm chú, tiên khí ở đầu ngón tay biến ra một sợi dây thừng, vung tay lên, dây thừng màu vàng đã hướng vào Sơ Không đang đi. Khi dây thừng sắp buộc chặt hắn thì quanh thân hắn lại tỏa ra một luồng tà khí, mang dây thừng đánh dập nát.
Ta sững sờ, thân ảnh chợt lóe, đứng ở trước mặt Sơ Không, sắc mặt trầm xuống: “Nếu ngươi lại cử động, hôm nay hãy đạp lên thi thể của ta mà ra khỏi Hoa Sơn.”
Bước chân Sơ Không quả nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhưng không nhìn ta, xem ra vẫn đang tức giận. Nhưng mà lúc này ta đâu còn tâm tư mà quan tâm tới tính khí nữ nhân của hắn, ta nhìn hắn chằm chằm mà hỏi: “Việc này là ai nói cho ngươi? Pháp thuật trên người ngươi là do ai dạy?”
Hắn im lặng.
Ta lấy cái quạt tròn bằng trúc ở trong lòng ra, nắm chặt trong tay: “Ngươi nói hay không?”
Hắn biết ta tức giận nên sau một lúc chần chừ cũng phun hai chữ ra miệng: “Cẩm Liên…”
Nghe nói cái tên này, trước mặt ta bỗng nhiên tối sầm, suýt nữa không đứng vững. Cảnh tượng Cẩm Liên cùng Sơ Không đồng quy vu tẫn lại hiện ra ở trong đầu ta, ta xoa thái dương để bản thân tỉnh táo lại. Một kiếp kia đáng lẽ hắn phải mất hồn mất vía rồi mới đúng, chẳng lẽ hắn cùng Sơ Không giống nhau, mượn sức mạnh nghịch chuyển mà phân tán hồn lại trên thế gian, chỉ là không có ai giúp hắn ngưng hồn tụ phách, cho nên hắn chỉ là môt tàn hồn phiêu đãng. Lần này tìm được Sơ Không…Là muốn dụ hắn nhập ma sao?
Ta mắt lạnh nhìn chằm chằm Sơ Không trước mắt: “Ngươi gặp hắn khi nào?”
“Ba năm trước.”
Lâu như vậy sao…Ta thật sự là thất bại, cư nhiên lại không phát hiện ra.
“Những lời khi nãy ta nói ngươi không nghe vào tai sao? Cẩm Liên là người thế nào, bây giờ ngươi còn dám đi tìm hắn sao? Ngươi cho là vì sao bản thân ngươi phải chịu nỗi khổ mất hồn phách? Nếu không phải hắn…”
“Nếu không phải hắn, căn bản ta không có cơ hội gặp Tiểu Tường.” Ánh mắt Sơ Không dừng trên người ta có vài phần đau khổ: “Ta không biết Sơ Không thần quân là người thế nào, mặc dù Tiểu Tường nói chuyện xưa của các ngươi với ta, nhưng mà căn bản hắn với ta vẫn xa lạ. Trong sinh mệnh của ta, chỉ có một Tiểu Tường, ta làm mọi việc chỉ vì ngươi, nhưng Tiểu Tường lại vì Sơ Không thần quân, mặc dù ngươi nói chúng ta là một người, nhưng ta không biết hắn, hắn cũng không biết ta. Ngươi nói làm sao ta có thể chấp nhận được việc ngươi quan tâm tới ta chỉ bởi vì một người xa lạ khác.”
Sơ Không vừa nói vừa lui về sau: “Làm tiên làm thần là Sơ Không thần quân, mất hồn mất vía là Sơ Không thần quân, cùng Cẩm Liên đối địch là Sơ Không thần quân, người ngươi thích cũng là Sơ Không thần quân. Mà ta lại không phải, ta chỉ là người được giao cho cái tên Sơ Không, dần dần, ngay cả tên của bản thân ta cũng đã đánh mất. Ta không muốn làm Sơ Không, ta muốn là bản thân ta.”
Ta ngây người. Giật mình nhớ lại cho tới bây giờ ta chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của Sơ Không mà suy nghĩ cho tâm tình của hắn. Ở trong lòng hắn không có Sơ Không thần quân ngạo mạn kia, hắn xem như chính hắn đang tồn tại, luôn cho rằng người khác quan tâm hắn là vì chính bản thân hắn, đột nhiên có một ngày phát hiện người ta chú ý quan tâm hắn hoàn toàn là vì một người không liên quan tới hắn — mặc dù người kia là kiếp trước của hắn.
Hắn nhất định cảm thấy rất mất mát…
Ta thở dài một tiếng, vươn tay ra với hắn: “Chúng ta trở về từ từ nói chuyện được không? Cẩm Liên kia muốn dụ ngươi nhập ma, hắn không phải là thứ gì tốt, ngươi đừng đi tìm hắn.”
Sơ Không lắc đầu: “Lời của Tiểu Tường đã quá muộn. Hắn đã đem tàn hồn của hắn hoàn chỉnh với hồn phách của ta, một kiếp này, ta không muốn tu tiên, ta chỉ muốn làm bản thân của ta.”
Ta kinh ngạc ngây người, tầng tầng lửa giận thiêu đốt trong lòng, Sơ Không liều mạng để diệt trừ hậu hoạn cho nhân thế, giờ lại để Cẩm Liên dựa vào thân thể của Sơ Không mà xuất hiện lại trên nhân thế sao, thật là châm chọc! Hắn đáp mây nhanh chóng rời đi.
“Làm bản thân đại gia ngươi!” Ta cắn răng một cái xoay cái quạt tròn trong tay làm cho đám mây dưới chân hắn tan ra, ta bay người lên nắm lấy tay hắn: “Hôm nay cho dù có vặn gãy tay chân của ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi rời khỏi Hoa Sơn một bước!”
Sơ Không quay đầu nhìn ta, trong mắt cất chứa ánh sáng thật thâm thúy: “Tiểu Tường.” Thanh âm của hắn lại từ phía sau ta truyền đến, ta hoảng sợ thì đã thấy Sơ Không mà ta đang tóm đã biến thành làn khói trắng tan biến trong không trung, một bóng ma ở sau bao phủ lấy ta, ta nghiêng đầu đã thấy Sơ Không ở phía sau, khóe môi khẽ nhếch: “Xin lỗi.”
Thật tốt, tiểu hài tử đã biết dùng ảo thuật gạt người rồi!
Sau gáy ta đau xót, trước mặt trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đứa trẻ Sơ Không này…lầm đường lạc lối rồi…
Ngày hôm sau ta đi tham dự hôn lễ của Đại Hoa, Sơ Không lại một mình xuống núi.
Ta không nghĩ tới, lần này Sơ Không ra đi lại nửa năm chưa trở về.
Tháng chạp rét đậm, mắt thấy đã sắp tới lễ mừng năm mới, ta suy nghĩ xem có nên ra ngoài tìm Sơ Không, nhưng lại sợ lúc này đang là thời điểm tu hành quan trọng, ta tìm đến sẽ làm rối loạn tiến độ của hắn. Ta lo nghĩ vài ngày, chưa quyết định có nên đi tìm Sơ Không không thì đã giật mình nhận ra một vấn đề, mục đích của Lí Thiên Vương cuối cùng cũng đạt được nha, kiếp này của ta cùng với Sơ Không đã là kiếp thứ bảy, rốt cuộc cũng trình diễn một màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công!
Giao thừa, ta đào hủ rượu ngâm sừng Lộc Mã Thú chôn ở trong vườn lên, ủ nhiều năm như vậy ta vẫn chưa uống, nhưng giao thừa năm nay lại không có Sơ Không làm bạn, ít nhất cũng có thể lấy rượu an ủi nỗi cô đơn, ta nghĩ như thế, vừa mở bình ra chợt nghe tiếng bước chân vội vã ở ngoài viện.
Hương rượu nhuộm đầy khướu giác, ta giương mắt nhìn thấy Sơ Không đạp tuyết trở về.
Cuối cùng hắn vẫn không nỡ để ta đón năm mới một mình.
Ta cười vẫy tay với hắn: “Ngươi trở về thật đúng lúc, vừa mở vò rượu ngon, qua đây nếm thử đi.” Sơ Không ở ngoài viện sửng sốt một lát. Ta kỳ quái nói: “Đi vào a.”
Hắn gãi đầu: “Tiểu Tường như vậy khiến ta cảm thấy như mình rời đi mới hôm qua, những thứ chuẩn bị trong lòng cũng chưa dùng tới, ta bất ngờ không biết nên làm sao.”
“Ngươi vốn dĩ không có rời đi.” Ta trả lời, Sơ Không ngẩn ra, ngây người hồi lâu mới đi qua ngồi xuống. Ta rót hai chén rượu, đưa cho Sơ Không một chén sau đó đánh giá hắn một phen, thấy thân thể hắn vẫn là phàm nhân như cũ, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng mà hiện giờ hắn vẫn còn trẻ, còn thời gian nhiều năm. Ta an ủi bản thân xong thì nói: “Lần này ra ngoài tu hành có thấy điều gì xấu không? Nói ra cho Tiểu Tường nghe.”
Hắn lắc đầu, ngần ngại sau một lúc lâu, nói: “Việc xấu thì không có, nhưng mà ta lại gặp một người, hắn nói ba hồn bảy vía của ta bị thiếu mất một phách.”
Ta nhấp ngụm rượu, giương mắt nhìn hắn: “Ân, đúng là thiếu một phách.”
Sơ Không cúi đầu lặng im, nhìn trời sắc dần dần hạ xuống, thành trấn dưới núi đã giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn so với bình thường, càng khiến Hoa Sơn trở nên quạnh quẽ. Sơ Không ngửa đầu đem rượu trong chén uống một ngụm, hắn cắn chặt răng nói: “Tiểu Tường không có gì muốn nói với ta sao?”
Ta cân nhắc một lát, nghĩ rằng hiện tại Sơ Không cũng không còn nhỏ, trí nhớ của hắn cũng chậm rãi khôi phục, nếu cứ để hắn suy đoán không bằng ta nói ra tất cả với hắn. Ta vừa uống rượu nhớ lại những chuyện trước kia, vừa đem những ký ức này biến thành ngôn ngữ êm tai nói với hắn.
Chờ ta nói xong sáu kiếp, trời đã tối hoàn toàn, trấn nhỏ dưới núi đã có pháo hoa nổi lên, sáng cả một góc bầu trời. Ta uống chút rượu còn sót lại trong chén, ngẩng đầu nhìn Sơ Không, hắn cúi đầu, mái tóc tinh tế trước trán che đi thần sắc của hắn, khiến ta nhìn không rõ.
“Thì ra…” Im lặng hồi lâu, Sơ Không cười khổ nói: “Những lời người kia nói đều là sự thật.”
Ta mờ mịt: “Cái gì?”
“Người mà ngươi nhìn, cho đến bây giờ cũng không phải là ta, chỉ là Sơ Không thần quân kia.”
Ta nhíu mày: “Ngươi chính là Sơ Không.”
Lúc này Sơ Không đã không thể nào đem lời nói của ta nghe vào tai, giống như bị ma nhập mà nói: “Ta luôn biết Tiểu Tường có nhiều quá khứ, nhưng ta luôn tin tưởng Tiểu Tường đang sống ở hiện tại, nhưng mà bây giờ…Ngươi lại làm ta không thể tin…Vì sao, ngươi luôn cố chấp với quá khứ như vậy?”
“Ta cố chấp chính là ngươi.”
“Không phải ta!” Sơ Không đánh gãy lời của ta: “Cái ngươi để ý chỉ là ký ức, ngươi chỉ muốn biến ta thành Sơ Không thần quân kia. Tu tiên cũng thế, tìm hồn phách trở về cũng thế, người mà Tiểu Tường thích cho tới bây giờ cũng không phải ta.” Hắn trừng mắt nhìn ta, hốc mắt đã đỏ lên.
Ta xoa cái trán, kiềm chế tính tình, nhẫn nại nói: “Trước tiên ngươi hãy bình tĩnh nghe ta nói một chút. Ở kiếp thứ nhất sau khi Lục Hải Không chết, ta cũng sa vào sự lòng vòng đáng chết này, nhưng mà, để ý những cái này có ý nghĩa gì đâu? Chỉ cần cùng là một linh hồn, thân thể đối với thần tiên không là gì, ngươi chính là ngươi, chỉ là tạm thời quên đi đoạn trí nhớ kia mà thôi. Đợi đến khi trí nhớ trở về lần nữa, ngươi là Sơ Không, Sơ Không cũng là ngươi…”
Hắn giống như không thể nhịn được nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không phải Sơ Không!” Hắn ném chén rượu đứng dậy quay đầu đi. Thanh âm đồ sứ vỡ nát đâm vào màng tai của ta thật đau.
Ta nhìn rượu rơi trên đất, sự nhẫn nại, lo lắng, sợ hãi cùng với ủy khuất nhiều năm hóa thành lửa giận bùng phát.bg-ssp-{height:px}
Ta niệm tiên pháp lắc mình tiến lên ngăn trước mặt Sơ Không: “Tiểu hài tử đáng chết…” Tay ta bắt lấy hắn muốn đem hắn tử hình tại chỗ, muốn lột cái quần mà hung hăng đánh vào mông kia, nhưng tay còn chưa chạm vào hắn, thân ảnh Sơ Không vừa động đã không thấy đâu. Ta quay đầu, chỉ thấy hắn đang đi thẳng trên con đường nhỏ mà xuống núi.
Người này hôm nay muốn thật sự động tay chân với ta a! Ta nổi nóng, trong miệng niệm tiêm chú, tiên khí ở đầu ngón tay biến ra một sợi dây thừng, vung tay lên, dây thừng màu vàng đã hướng vào Sơ Không đang đi. Khi dây thừng sắp buộc chặt hắn thì quanh thân hắn lại tỏa ra một luồng tà khí, mang dây thừng đánh dập nát.
Ta sững sờ, thân ảnh chợt lóe, đứng ở trước mặt Sơ Không, sắc mặt trầm xuống: “Nếu ngươi lại cử động, hôm nay hãy đạp lên thi thể của ta mà ra khỏi Hoa Sơn.”
Bước chân Sơ Không quả nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhưng không nhìn ta, xem ra vẫn đang tức giận. Nhưng mà lúc này ta đâu còn tâm tư mà quan tâm tới tính khí nữ nhân của hắn, ta nhìn hắn chằm chằm mà hỏi: “Việc này là ai nói cho ngươi? Pháp thuật trên người ngươi là do ai dạy?”
Hắn im lặng.
Ta lấy cái quạt tròn bằng trúc ở trong lòng ra, nắm chặt trong tay: “Ngươi nói hay không?”
Hắn biết ta tức giận nên sau một lúc chần chừ cũng phun hai chữ ra miệng: “Cẩm Liên…”
Nghe nói cái tên này, trước mặt ta bỗng nhiên tối sầm, suýt nữa không đứng vững. Cảnh tượng Cẩm Liên cùng Sơ Không đồng quy vu tẫn lại hiện ra ở trong đầu ta, ta xoa thái dương để bản thân tỉnh táo lại. Một kiếp kia đáng lẽ hắn phải mất hồn mất vía rồi mới đúng, chẳng lẽ hắn cùng Sơ Không giống nhau, mượn sức mạnh nghịch chuyển mà phân tán hồn lại trên thế gian, chỉ là không có ai giúp hắn ngưng hồn tụ phách, cho nên hắn chỉ là môt tàn hồn phiêu đãng. Lần này tìm được Sơ Không…Là muốn dụ hắn nhập ma sao?
Ta mắt lạnh nhìn chằm chằm Sơ Không trước mắt: “Ngươi gặp hắn khi nào?”
“Ba năm trước.”
Lâu như vậy sao…Ta thật sự là thất bại, cư nhiên lại không phát hiện ra.
“Những lời khi nãy ta nói ngươi không nghe vào tai sao? Cẩm Liên là người thế nào, bây giờ ngươi còn dám đi tìm hắn sao? Ngươi cho là vì sao bản thân ngươi phải chịu nỗi khổ mất hồn phách? Nếu không phải hắn…”
“Nếu không phải hắn, căn bản ta không có cơ hội gặp Tiểu Tường.” Ánh mắt Sơ Không dừng trên người ta có vài phần đau khổ: “Ta không biết Sơ Không thần quân là người thế nào, mặc dù Tiểu Tường nói chuyện xưa của các ngươi với ta, nhưng mà căn bản hắn với ta vẫn xa lạ. Trong sinh mệnh của ta, chỉ có một Tiểu Tường, ta làm mọi việc chỉ vì ngươi, nhưng Tiểu Tường lại vì Sơ Không thần quân, mặc dù ngươi nói chúng ta là một người, nhưng ta không biết hắn, hắn cũng không biết ta. Ngươi nói làm sao ta có thể chấp nhận được việc ngươi quan tâm tới ta chỉ bởi vì một người xa lạ khác.”
Sơ Không vừa nói vừa lui về sau: “Làm tiên làm thần là Sơ Không thần quân, mất hồn mất vía là Sơ Không thần quân, cùng Cẩm Liên đối địch là Sơ Không thần quân, người ngươi thích cũng là Sơ Không thần quân. Mà ta lại không phải, ta chỉ là người được giao cho cái tên Sơ Không, dần dần, ngay cả tên của bản thân ta cũng đã đánh mất. Ta không muốn làm Sơ Không, ta muốn là bản thân ta.”
Ta ngây người. Giật mình nhớ lại cho tới bây giờ ta chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của Sơ Không mà suy nghĩ cho tâm tình của hắn. Ở trong lòng hắn không có Sơ Không thần quân ngạo mạn kia, hắn xem như chính hắn đang tồn tại, luôn cho rằng người khác quan tâm hắn là vì chính bản thân hắn, đột nhiên có một ngày phát hiện người ta chú ý quan tâm hắn hoàn toàn là vì một người không liên quan tới hắn — mặc dù người kia là kiếp trước của hắn.
Hắn nhất định cảm thấy rất mất mát…
Ta thở dài một tiếng, vươn tay ra với hắn: “Chúng ta trở về từ từ nói chuyện được không? Cẩm Liên kia muốn dụ ngươi nhập ma, hắn không phải là thứ gì tốt, ngươi đừng đi tìm hắn.”
Sơ Không lắc đầu: “Lời của Tiểu Tường đã quá muộn. Hắn đã đem tàn hồn của hắn hoàn chỉnh với hồn phách của ta, một kiếp này, ta không muốn tu tiên, ta chỉ muốn làm bản thân của ta.”
Ta kinh ngạc ngây người, tầng tầng lửa giận thiêu đốt trong lòng, Sơ Không liều mạng để diệt trừ hậu hoạn cho nhân thế, giờ lại để Cẩm Liên dựa vào thân thể của Sơ Không mà xuất hiện lại trên nhân thế sao, thật là châm chọc! Hắn đáp mây nhanh chóng rời đi.
“Làm bản thân đại gia ngươi!” Ta cắn răng một cái xoay cái quạt tròn trong tay làm cho đám mây dưới chân hắn tan ra, ta bay người lên nắm lấy tay hắn: “Hôm nay cho dù có vặn gãy tay chân của ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi rời khỏi Hoa Sơn một bước!”
Sơ Không quay đầu nhìn ta, trong mắt cất chứa ánh sáng thật thâm thúy: “Tiểu Tường.” Thanh âm của hắn lại từ phía sau ta truyền đến, ta hoảng sợ thì đã thấy Sơ Không mà ta đang tóm đã biến thành làn khói trắng tan biến trong không trung, một bóng ma ở sau bao phủ lấy ta, ta nghiêng đầu đã thấy Sơ Không ở phía sau, khóe môi khẽ nhếch: “Xin lỗi.”
Thật tốt, tiểu hài tử đã biết dùng ảo thuật gạt người rồi!
Sau gáy ta đau xót, trước mặt trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đứa trẻ Sơ Không này…lầm đường lạc lối rồi…