*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sên
Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
"Nam Vinh Kỳ, nhớ kĩ giọng nói của ta."
Đời này không quên.
-------------------
Từ từ mở mắt, trước mặt chính là bóng tối ngột ngạt.
Nam Vinh Kỳ không thể nào tưởng tượng được, trước lúc ngủ say y phải nổ lực như thế nào mới không ấn cái cơ quan có thể làm cho y rời khỏi nơi này.
Không gian chật hẹp như giam cầm đối với một người đang sống sờ sờ thật đáng sợ.
Tay mang theo hộp ngọc thử thăm dò lục lọi quan tài thủy tinh phía trên, liền tìm thấy một khối nhô ra.
Xích sắt phủ trên nắp quan tài thủy tinh đã tháo, quan tài nặng nghìn cân từ giữa nứt ra.
Rõ ràng là cái gì cũng không thể nhìn thấy, nhưng Nam Vinh Kỳ lại có cảm giác thông thoáng sáng sủa, y nghe được âm thanh quen thuộc văng vẳng trong không gian, một bài hát kì lạ, đứt quãng. Nam Vinh Kỳ dù nghe không rõ ràng nhưng y biết y đã được đánh thức bởi giọng hát này.
Người kia lại không có ở đây mỉm cười nghênh đón y, Nam Vinh Kỳ cảm thấy cực kì thất vọng.
Cởi đi kim ngọc lũ y* trên người một cách thô bạo, đủ để thấy rằng y đang khó chịu như thế nào.
*y phục sang quý thêu bằng chỉ vàng ngọc quý, hồi trước có đọc một bộ truyện, hình như ngôn tình =) có sử dụng từ Kim Lũ Y, cực kì thích nên mạn phép mượn từ một chút. | #MỡBụngUốnÉo
Đưa y vào quan tài, trong ngôi mộ vừa lạnh vừa tối, bản thân hắn lại vừa hát vừa nhảy thật vui vẻ.
Giờ phút này Nam Vinh Kỳ người không mảnh vải, lộ ra làn da non mịn bóng loáng như trẻ sơ sinh. Chung quanh đều là da khô từ trên người mình rớt xuống khiến người khác buồn nôn. Nam Vinh Kỳ cũng không chê, tiện tay sờ soạng một cái, không khỏi kinh ngạc thất sắc.
Y thế mà ở đây ngủ say ba ngàn năm. Ba ngàn năm, dù là Nam Vinh Kỳ cũng không khỏi cảm thấy bối rối.
Lấy một loại tư thế cực kì chật vật bò ra khỏi quan tài. Y cắn răng gập ghềnh đi về phía trước. Lòng bàn chân non mềm giẫm trên mặt đất. Mỗi đi một bước đều đau không chịu được.
Rốt cục cũng tìm được cơ quan châm nến.
Rắc rắc rắc
Âm thanh của đá đánh lửa vang lên xung quanh Nam Vinh Kỳ. Rất nhanh, mộ thất phát sáng lên.
Tia sáng mờ nhạt làm hai mắt y nhói nhói. Thích ứng hồi lâu, trước mắt mộ thất so với ba ngàn năm trước có vẻ hơi lụi bại. Tim Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên đập nhanh một trận.
Một giấc công phu, liền không còn như xưa nữa.
Y giơ tay lên, đem tỏa hồn bảo châu trong miệng phun ra. Tiện tay đem cái thứ khiến vô số người vì nó mà mất đi tính mạng vứt xuống một bên.
Già mà không chết tức là yêu.
Là yêu thì còn để ý những vật ngoài thân này để làm gì.
*
Căn mộ thất có tổng cộng bảy mươi hai cái quan tài. Mỗi một chiếc quan tài đều cất giấu cơ quan đưa người ta vào chỗ chết. Là bảy mươi hai chi mộ hiếm có còn lại trên thế gian.
Người kia sợ trộm mộ đến hủy thân thể của y, cố ý tại mộ thất bên trong bày ra cơ quan trùng điệp. Mà binh sĩ xây dựng mộ thất cũng bị giết chết toàn diện, làm tế phẩm nghịch thiên cải mệnh đặt ở hai bên đỉnh đồng thau.
Nam Vinh Kỳ phảng phất còn có thể nghe thấy mùi máu tươi buồn nôn.
Người kia làm việc hiện tại xem ra đều có chỗ không tốt.
Biết rõ mộ thất sẽ không có người đến nhưng Nam Vinh Kỳ lại bướng bỉnh chờ đợi Tôn Diệu Quang theo ước định mà mang mình rời đi khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua dài dằng dặc làm toàn thân y rét run, trái tim lại càng băng giá.
Rốt cục, tiếng ca ngừng lại, mộ thất lại quay về tĩnh mịch.
Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu một chút. Trước mặt là một cái tượng bùn không mặt, tượng bùn thân hình cao, trong tay cầm sách. Tượng kia là Nam Vinh Kỳ tự tay làm Tôn Diệu Quang, tưởng tượng lại đoạn thời gian ở trong lòng đất Nam Vinh Kỳ chợt hết giận, y tha thiết muốn gặp hắn.
Mộ hoạt tử nhân ước chừng một trăm năm mươi mẫu, chiếm diện tích cực lớn, gần vạn người xây dựng trọn vẹn trong hai tháng. Bên trong có treo hồn bậc thang, đá rơi, ám nỗ, lưu sa, ổ nỏ, thạch cọc, hủ ngọc, to nhỏ đủ kiểu gần ngàn chỗ đều có cơ quan.
Chính là người thiết kế mộ hoạt tử nhân này Tôn Diệu Quang cũng không thể nào đi vào phân biệt bảy mươi hai nghi mộ bên trong cái nào thuộc về Nam Vinh Kỳ, chỉ có một mình Nam Vinh Kỳ trong đó mới có khả năng mở ra quan tài.
Làm mộ hoạt tử nhân, đường đi ra ngoài cũng có gần trên trăm đầu. Tuy nói cơ quan trùng điệp, nhưng đối với Nam Vinh Kỳ biết rõ nơi này thì cũng không tính là việc khó.
Nguyên bản, không tính là việc gì khó.
Ba ngàn năm trước phía trên này hoàn toàn hoang vắng. Hiện nay mọi thứ đều thay đổi, tất cả mật đạo cơ quan đều bị phá hỏng. Mặt trên còn có những thanh âm kỳ quái, tiếng người, tiếng nước, tiếng còi... Nam Vinh Kỳ ý thức được, nơi có âm thanh đều là một con đường chết.
Y thuận theo hướng mộ đạo im ắng tiến lên. Ven đường có không biết nhiều bao nhiêu thi thể của mấy tên trộm mộ. Bộ dáng khi chết vạn phần thê thảm, có chết ngàn năm, có chết trăm năm, có khung xương còn hoàn chỉnh, có đã vụn vặt, hài cốt trải đầy đất.
Đột nhiên, Nam Vinh Kỳ ngừng lại, ánh mắt rơi vào trên vách đá. Nơi đó là một cỗ thi thể, tên trộm mộ không biết đã chết bao lâu, bị cơ quan nỏ một kích mất mạng. Tại mặt đất âm lãnh, thi thể còn chưa thối nát, trên thân quần áo cũng là hoàn hảo. Do dự một hồi, Nam Vinh Kỳ đem quần áo hắn cởi ra, vụng về mặc lại trên người mình.
Nam Vinh Kỳ nhếch môi mỏng, tâm tình không tốt. Hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, từng một kiếm cản hùng binh, là chiến thần của Lỗ quốc. Nhưng bây giờ thế mà lại cởi đồ từ trên thân người chết để che giấu thân thể, khó tránh khỏi trong lòng khó chịu.
Đây là một tên trộm ngu ngốc. Phát hiện mộ thất liền tùy tiện đào trộm động rồi vội vàng tiến đến nên trực tiếp đâm phải cơ quan nỏ bên trên. Y đi theo chỗ đó mà tìm cơ quan, ước chừng có thể ra ngoài.
Từ đi đến bò, không biết bao lâu, Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên ngửi thấy mùi cỏ xanh.
Lối ra đang ở trước mắt, Nam Vinh Kỳ mừng rỡ.
Gỡ ra cửa hang đầy bụi cỏ tươi tốt, đem ánh mắt dò xét bên ngoài.
Đây là sân sau nhà ai?
Bây giờ là hoàng hôn, trong nội viện cũng không ánh nến, dường như tòa nhà không có người ở... Hoặc là chủ nhân tòa nhà đã chết trong huyệt mộ.
Nam Vinh Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều liền leo ra bên ngoài. Hướng mắt ra ngoài sân, cho dù làm xong chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi vì thế giới kì lạ của ba ngàn năm sau làm sợ hãi than một chút.
Kia là kiến trúc cao lớn hùng vĩ, sáng như ban ngày. Hết thảy tất cả đều khiến Nam Vinh Kỳ cảm thấy mới lạ mà khủng hoảng.
Phương hướng, khoảng cách, trong lòng tính toán mình từ trong mộ đi được bao xa. Nam Vinh Kỳ nhìn về phía nơi xa có kiến trúc hình trứng kì lạ, tim trong lồng ngực đập liên hồi. Tính tình hắn vốn ổn trọng nhưng tại sao tất cả cảm xúc hỗn loạn đều bị người kia nắm ở trong tay.
Ngươi không đến, ta liền đến tìm ngươi, chờ ta.
Nam Vinh Kỳ thân thủ lưu loát leo tường nhảy ra khỏi sân, vững vàng rơi trên mặt đất, dẫn tới vô số người đi đường ghé mắt nhìn ngó.
"Mẹ ơi, anh trai kia thật kỳ quái, tóc của anh ý sao lại dài như vậy?"
Tóc, không được để dài.
"Nhìn hắn toàn thân bẩn thỉu, hẳn là tên ăn mày đi. Bảo Bảo có muốn cho hắn một khối tiền hay không?
Một khối tiền, chắc là tiền tệ được lưu hành ở đây đi.
"Không được, cô giáo nói, có tay có chân nên tay làm hàm nhai!"
Lão sư, là người dạy người.
Thông qua hai mẹ con bên cạnh đang đôi câu vài lời, Nam Vinh Kỳ điên cuồng thu lấy tri thức của ba ngàn năm sau. Học tập phương thức nói chuyện của họ, ngược lại không vội tiến đến chỗ kiến trúc hình trứng.
"Ai, mau nhìn, anh chàng kia rất đẹp trai."
"Thật nha, cậu không nói tớ cũng không có chú ý đến, thật trắng, nhìn như vậy cũng không giống tên ăn mày. Nếu không cậu đi bắt chuyện với người ta đi, nói không chừng là làm nghệ thuật nha."
"Đừng nói nhảm! Bất quá thật rất đẹp trai!!"
Nghe ra hai nữ tử kia trong lời nói đối với mình vẻ tán thưởng, Nam Vinh Kỳ mỉm cười đi đến trước mặt các nàng đứng lại.
Nữ tử ba ngàn năm sau quần áo hở hang, tính cách sáng sủa.
"Soái ca, anh có chuyện gì?"
Nam Vinh Kỳ nói khẽ "Có việc, ngươi... Có thể mang ta đi đến kia không?"
Nữ tử nhìn theo hướng y chỉ "Sân vận động? Anh đón xe đến liền tới, từ nơi này đến sân vận động cỡ mười đồng tiền."
Nam Vinh Kỳ càng thêm xác định khối tiền chính là tiền tệ lưu thông của ba ngàn năm sau.
"Ta một khối tiền cũng không có..." Dạng này trên đường giống người dưng đòi tiền, Nam Vinh Kỳ chưa hề làm qua, mặt của y liền đỏ lên.
Gặp hắn đỏ mặt, hai nữ tử liếc nhìn nhau, mềm lòng thành một vũng nước. "Được rồi."
Nam Vinh Kỳ đi theo hai nàng tiến vào một thứ so với quan tài còn muốn chật hẹp hơn. Thứ này khiến hắn toàn thân hít thở không thông, càng không muốn thứ này chạy nhanh, Nam Vinh Kỳ không nhịn được nhắm hai mắt lại, thân thể có chút run rẩy.
"Anh... anh run cái gì?"
Đối mặt nữ tử tra hỏi, nhận hảo tâm trợ giúp của nàng, Nam Vinh Kỳ ăn ngay nói thật "Nơi này quá nhỏ, ta khó chịu."
Nữ tử cười "Nguyên lai anh có chứng sợ giam cầm."
Giam cầm, sợ hãi, chứng.
Đem câu này phân tích ra, Nam Vinh Kỳ có thể lý giải ý tứ bên trên mặt chữ. "Phải."
"Có điều anh đến sân vận động làm gì?"
"Tìm người." Nam Vinh Kỳ nói xong chợp mắt lần nữa, lông mi run rẩy, cực lực đè nén sợ hãi.
Cái vật kỳ lạ này quả nhiên di chuyển cực nhanh, không bao lâu liền đến cái thứ tên là sân vận động kiến trúc hình trứng.
Nam Vinh Kỳ thử thăm dò mở cửa xuống xe "Đa tạ."
"Anh rốt cuộc muốn tìm ai?" Cô gái mặc hở hang đối Nam Vinh Kỳ cảm thấy thực hứng thú "Tới đón bạn gái?"
"Không phải." Nam Vinh Kỳ không dám nhiều lời. Làm yêu, dị loại, y sợ mình bị lửa thiêu chết luôn, mà chết, liền gặp không được hắn.
"Soái ca, nếu không lưu lại phương thức liên lạc đi, nói thế nào anh còn thiếu tôi mười đồng tiền đón xe nha."
Phương thức liên lạc...
Nam Vinh Kỳ chợt nhớ tới hắn mặc quần áo từ trong túi có rơi ra một sợi chuỗi. Có lẽ cái kia giá trị mười đồng tiền "Cho ngươi."
Nhìn soái ca tóc dài đưa tới một chuỗi hạt gỗ tử đàn đỏ lá nhỏ*, nữ hài mở to hai mắt nhìn "Thật hay giả..."
Xem ra cho dù là ba ngàn năm sau, loại này vật liệu này giá cả cũng không rẻ "Thật, cám ơn ngươi đưa ta đến."
Cô gái nuốt nước miếng một cái, vẫn là quên đi...
Nam Vinh Kỳ xem chừng sợi chuỗi đó có giá trị vượt xa mười đồng tiền, cho nên nàng không cầm cái này.
Là một nữ tử lương thiện.
Đem sợi chuỗi từ trong cửa sổ xe ném vào, cụp mắt thản nhiên nói "Ngươi nhận lấy."
Tạm biệt nữ tử, Nam Vinh Kỳ chậm rãi hướng đến sân vận động. Hắn cúi thấp đầu, không dám vội vàng xao động, không dám làm người khác chú ý. Đi một vòng quanh cái trứng. Chỗ nào cũng vây quanh toàn nữ tử, lộ chân lộ vai, lại không mang khí chất không nhiễm bụi trần.
Ba ngàn năm sau quần áo của nữ tử thật tùy tính.
Không biết nam tử sẽ như thế nào.
Hắn cũng như thế?
Nam Vinh Kỳ liên tiếp nhíu mày, không nói ra được tâm phiền ý loạn.
Nhìn thấy hắn mới là việc cấp bách.
Trước quảng trường sân vận động có đài phun nước. Giờ phút này dòng nước rơi xuống, lộng lẫy. Nam Vinh Kỳ tự biết một thân mình đầy bụi đất hết sức khó coi, tìm một chỗ người ít người, đem ngón tay thon dài nhúng vào trong nước xanh nhạt, nâng lên bàn tay ướt nhẹ nhàng xóa đi trên trán bụi đất. Giọt nước lạnh buốt thuận theo mặt mà trượt xuống, rủ xuống tại phía trên lông mi dài, điểm điểm óng ánh, như giọt sương sáng sớm.
Vừa thấy được ở cổng sân vận động đều có những thân hình cao lớn, mặc đồ giống nhau. Có thể nói thủ vệ nghiêm ngặt, hắn vẫn là thân phận cao quý như trước, lúc này mới cảm thấy như ý nguyện của mình.
Tôn Diệu Quang người này, từ trước đến nay thích ca, nhưng ca đều là con hát, hắn thường nói rằng chờ ngày mình có được thiên hạ, liền muốn quang minh chính đại trước mặt người khác phô triển giọng hát.
Nghĩ đến lúc người kia nói lời này với vẻ mặt hớn hở, Nam Vinh Kỳ nhếch miệng lên, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt cảm thấy trước mắt mông lung sương mù.
Toại nguyện thì tốt.
*Cây gỗ tử đàn hay còn gọi là gỗ đàn hương đỏ có tên khoa học là Pterocarpus santalinus, thuộc họ đậu. Cây gỗ tử đàn được phân bố chủ yếu tại Ấn Độ, Indonesia và Nam Phi nhưng gỗ tử đàn Nam Ấn Độ có giá trị kinh tế cao nhất. Đây chính là Tử Đàn lá nhỏ, hay còn gọi với cái tên là "Tiểu Diệp Tử Đàn", nhìn gỗ cảm giác như được phủ kính bên ngoài, nhiều kim tuyến sao vàng (Tử Đàn Sao). Tử Đàn lá nhỏ 300 năm mới cho một cây có lõi đỏ và mất tới 800 năm mới hình thành một cây trưởng thành thực sự. Lõi nặng như đá, đỏ tự nhiên không đánh bóng, khi soi đèn pin có lên sao, ánh vàng giống như từng dòng vàng ròng chảy trong thớ gỗ vậy. Ngày nay, thương nhân Trung quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc... ráo riết săn lùng gỗ Tử đàn để phục vụ nhu cầu tâm linh của các đại gia, thương nhân... giá gỗ được tính bằng hàng chục ngàn USD...
Hình bên dưới chính là nó
Thuyền Trưởng Thuyền Lá: Không thấy hình nên mị kiếm hình chèn vô:v Chú thích trên không phải của mị:v
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai khả năng đại khái vẫn là song càng
Edit: Sên
Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
"Nam Vinh Kỳ, nhớ kĩ giọng nói của ta."
Đời này không quên.
-------------------
Từ từ mở mắt, trước mặt chính là bóng tối ngột ngạt.
Nam Vinh Kỳ không thể nào tưởng tượng được, trước lúc ngủ say y phải nổ lực như thế nào mới không ấn cái cơ quan có thể làm cho y rời khỏi nơi này.
Không gian chật hẹp như giam cầm đối với một người đang sống sờ sờ thật đáng sợ.
Tay mang theo hộp ngọc thử thăm dò lục lọi quan tài thủy tinh phía trên, liền tìm thấy một khối nhô ra.
Xích sắt phủ trên nắp quan tài thủy tinh đã tháo, quan tài nặng nghìn cân từ giữa nứt ra.
Rõ ràng là cái gì cũng không thể nhìn thấy, nhưng Nam Vinh Kỳ lại có cảm giác thông thoáng sáng sủa, y nghe được âm thanh quen thuộc văng vẳng trong không gian, một bài hát kì lạ, đứt quãng. Nam Vinh Kỳ dù nghe không rõ ràng nhưng y biết y đã được đánh thức bởi giọng hát này.
Người kia lại không có ở đây mỉm cười nghênh đón y, Nam Vinh Kỳ cảm thấy cực kì thất vọng.
Cởi đi kim ngọc lũ y* trên người một cách thô bạo, đủ để thấy rằng y đang khó chịu như thế nào.
*y phục sang quý thêu bằng chỉ vàng ngọc quý, hồi trước có đọc một bộ truyện, hình như ngôn tình =) có sử dụng từ Kim Lũ Y, cực kì thích nên mạn phép mượn từ một chút. | #MỡBụngUốnÉo
Đưa y vào quan tài, trong ngôi mộ vừa lạnh vừa tối, bản thân hắn lại vừa hát vừa nhảy thật vui vẻ.
Giờ phút này Nam Vinh Kỳ người không mảnh vải, lộ ra làn da non mịn bóng loáng như trẻ sơ sinh. Chung quanh đều là da khô từ trên người mình rớt xuống khiến người khác buồn nôn. Nam Vinh Kỳ cũng không chê, tiện tay sờ soạng một cái, không khỏi kinh ngạc thất sắc.
Y thế mà ở đây ngủ say ba ngàn năm. Ba ngàn năm, dù là Nam Vinh Kỳ cũng không khỏi cảm thấy bối rối.
Lấy một loại tư thế cực kì chật vật bò ra khỏi quan tài. Y cắn răng gập ghềnh đi về phía trước. Lòng bàn chân non mềm giẫm trên mặt đất. Mỗi đi một bước đều đau không chịu được.
Rốt cục cũng tìm được cơ quan châm nến.
Rắc rắc rắc
Âm thanh của đá đánh lửa vang lên xung quanh Nam Vinh Kỳ. Rất nhanh, mộ thất phát sáng lên.
Tia sáng mờ nhạt làm hai mắt y nhói nhói. Thích ứng hồi lâu, trước mắt mộ thất so với ba ngàn năm trước có vẻ hơi lụi bại. Tim Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên đập nhanh một trận.
Một giấc công phu, liền không còn như xưa nữa.
Y giơ tay lên, đem tỏa hồn bảo châu trong miệng phun ra. Tiện tay đem cái thứ khiến vô số người vì nó mà mất đi tính mạng vứt xuống một bên.
Già mà không chết tức là yêu.
Là yêu thì còn để ý những vật ngoài thân này để làm gì.
*
Căn mộ thất có tổng cộng bảy mươi hai cái quan tài. Mỗi một chiếc quan tài đều cất giấu cơ quan đưa người ta vào chỗ chết. Là bảy mươi hai chi mộ hiếm có còn lại trên thế gian.
Người kia sợ trộm mộ đến hủy thân thể của y, cố ý tại mộ thất bên trong bày ra cơ quan trùng điệp. Mà binh sĩ xây dựng mộ thất cũng bị giết chết toàn diện, làm tế phẩm nghịch thiên cải mệnh đặt ở hai bên đỉnh đồng thau.
Nam Vinh Kỳ phảng phất còn có thể nghe thấy mùi máu tươi buồn nôn.
Người kia làm việc hiện tại xem ra đều có chỗ không tốt.
Biết rõ mộ thất sẽ không có người đến nhưng Nam Vinh Kỳ lại bướng bỉnh chờ đợi Tôn Diệu Quang theo ước định mà mang mình rời đi khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua dài dằng dặc làm toàn thân y rét run, trái tim lại càng băng giá.
Rốt cục, tiếng ca ngừng lại, mộ thất lại quay về tĩnh mịch.
Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu một chút. Trước mặt là một cái tượng bùn không mặt, tượng bùn thân hình cao, trong tay cầm sách. Tượng kia là Nam Vinh Kỳ tự tay làm Tôn Diệu Quang, tưởng tượng lại đoạn thời gian ở trong lòng đất Nam Vinh Kỳ chợt hết giận, y tha thiết muốn gặp hắn.
Mộ hoạt tử nhân ước chừng một trăm năm mươi mẫu, chiếm diện tích cực lớn, gần vạn người xây dựng trọn vẹn trong hai tháng. Bên trong có treo hồn bậc thang, đá rơi, ám nỗ, lưu sa, ổ nỏ, thạch cọc, hủ ngọc, to nhỏ đủ kiểu gần ngàn chỗ đều có cơ quan.
Chính là người thiết kế mộ hoạt tử nhân này Tôn Diệu Quang cũng không thể nào đi vào phân biệt bảy mươi hai nghi mộ bên trong cái nào thuộc về Nam Vinh Kỳ, chỉ có một mình Nam Vinh Kỳ trong đó mới có khả năng mở ra quan tài.
Làm mộ hoạt tử nhân, đường đi ra ngoài cũng có gần trên trăm đầu. Tuy nói cơ quan trùng điệp, nhưng đối với Nam Vinh Kỳ biết rõ nơi này thì cũng không tính là việc khó.
Nguyên bản, không tính là việc gì khó.
Ba ngàn năm trước phía trên này hoàn toàn hoang vắng. Hiện nay mọi thứ đều thay đổi, tất cả mật đạo cơ quan đều bị phá hỏng. Mặt trên còn có những thanh âm kỳ quái, tiếng người, tiếng nước, tiếng còi... Nam Vinh Kỳ ý thức được, nơi có âm thanh đều là một con đường chết.
Y thuận theo hướng mộ đạo im ắng tiến lên. Ven đường có không biết nhiều bao nhiêu thi thể của mấy tên trộm mộ. Bộ dáng khi chết vạn phần thê thảm, có chết ngàn năm, có chết trăm năm, có khung xương còn hoàn chỉnh, có đã vụn vặt, hài cốt trải đầy đất.
Đột nhiên, Nam Vinh Kỳ ngừng lại, ánh mắt rơi vào trên vách đá. Nơi đó là một cỗ thi thể, tên trộm mộ không biết đã chết bao lâu, bị cơ quan nỏ một kích mất mạng. Tại mặt đất âm lãnh, thi thể còn chưa thối nát, trên thân quần áo cũng là hoàn hảo. Do dự một hồi, Nam Vinh Kỳ đem quần áo hắn cởi ra, vụng về mặc lại trên người mình.
Nam Vinh Kỳ nhếch môi mỏng, tâm tình không tốt. Hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, từng một kiếm cản hùng binh, là chiến thần của Lỗ quốc. Nhưng bây giờ thế mà lại cởi đồ từ trên thân người chết để che giấu thân thể, khó tránh khỏi trong lòng khó chịu.
Đây là một tên trộm ngu ngốc. Phát hiện mộ thất liền tùy tiện đào trộm động rồi vội vàng tiến đến nên trực tiếp đâm phải cơ quan nỏ bên trên. Y đi theo chỗ đó mà tìm cơ quan, ước chừng có thể ra ngoài.
Từ đi đến bò, không biết bao lâu, Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên ngửi thấy mùi cỏ xanh.
Lối ra đang ở trước mắt, Nam Vinh Kỳ mừng rỡ.
Gỡ ra cửa hang đầy bụi cỏ tươi tốt, đem ánh mắt dò xét bên ngoài.
Đây là sân sau nhà ai?
Bây giờ là hoàng hôn, trong nội viện cũng không ánh nến, dường như tòa nhà không có người ở... Hoặc là chủ nhân tòa nhà đã chết trong huyệt mộ.
Nam Vinh Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều liền leo ra bên ngoài. Hướng mắt ra ngoài sân, cho dù làm xong chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi vì thế giới kì lạ của ba ngàn năm sau làm sợ hãi than một chút.
Kia là kiến trúc cao lớn hùng vĩ, sáng như ban ngày. Hết thảy tất cả đều khiến Nam Vinh Kỳ cảm thấy mới lạ mà khủng hoảng.
Phương hướng, khoảng cách, trong lòng tính toán mình từ trong mộ đi được bao xa. Nam Vinh Kỳ nhìn về phía nơi xa có kiến trúc hình trứng kì lạ, tim trong lồng ngực đập liên hồi. Tính tình hắn vốn ổn trọng nhưng tại sao tất cả cảm xúc hỗn loạn đều bị người kia nắm ở trong tay.
Ngươi không đến, ta liền đến tìm ngươi, chờ ta.
Nam Vinh Kỳ thân thủ lưu loát leo tường nhảy ra khỏi sân, vững vàng rơi trên mặt đất, dẫn tới vô số người đi đường ghé mắt nhìn ngó.
"Mẹ ơi, anh trai kia thật kỳ quái, tóc của anh ý sao lại dài như vậy?"
Tóc, không được để dài.
"Nhìn hắn toàn thân bẩn thỉu, hẳn là tên ăn mày đi. Bảo Bảo có muốn cho hắn một khối tiền hay không?
Một khối tiền, chắc là tiền tệ được lưu hành ở đây đi.
"Không được, cô giáo nói, có tay có chân nên tay làm hàm nhai!"
Lão sư, là người dạy người.
Thông qua hai mẹ con bên cạnh đang đôi câu vài lời, Nam Vinh Kỳ điên cuồng thu lấy tri thức của ba ngàn năm sau. Học tập phương thức nói chuyện của họ, ngược lại không vội tiến đến chỗ kiến trúc hình trứng.
"Ai, mau nhìn, anh chàng kia rất đẹp trai."
"Thật nha, cậu không nói tớ cũng không có chú ý đến, thật trắng, nhìn như vậy cũng không giống tên ăn mày. Nếu không cậu đi bắt chuyện với người ta đi, nói không chừng là làm nghệ thuật nha."
"Đừng nói nhảm! Bất quá thật rất đẹp trai!!"
Nghe ra hai nữ tử kia trong lời nói đối với mình vẻ tán thưởng, Nam Vinh Kỳ mỉm cười đi đến trước mặt các nàng đứng lại.
Nữ tử ba ngàn năm sau quần áo hở hang, tính cách sáng sủa.
"Soái ca, anh có chuyện gì?"
Nam Vinh Kỳ nói khẽ "Có việc, ngươi... Có thể mang ta đi đến kia không?"
Nữ tử nhìn theo hướng y chỉ "Sân vận động? Anh đón xe đến liền tới, từ nơi này đến sân vận động cỡ mười đồng tiền."
Nam Vinh Kỳ càng thêm xác định khối tiền chính là tiền tệ lưu thông của ba ngàn năm sau.
"Ta một khối tiền cũng không có..." Dạng này trên đường giống người dưng đòi tiền, Nam Vinh Kỳ chưa hề làm qua, mặt của y liền đỏ lên.
Gặp hắn đỏ mặt, hai nữ tử liếc nhìn nhau, mềm lòng thành một vũng nước. "Được rồi."
Nam Vinh Kỳ đi theo hai nàng tiến vào một thứ so với quan tài còn muốn chật hẹp hơn. Thứ này khiến hắn toàn thân hít thở không thông, càng không muốn thứ này chạy nhanh, Nam Vinh Kỳ không nhịn được nhắm hai mắt lại, thân thể có chút run rẩy.
"Anh... anh run cái gì?"
Đối mặt nữ tử tra hỏi, nhận hảo tâm trợ giúp của nàng, Nam Vinh Kỳ ăn ngay nói thật "Nơi này quá nhỏ, ta khó chịu."
Nữ tử cười "Nguyên lai anh có chứng sợ giam cầm."
Giam cầm, sợ hãi, chứng.
Đem câu này phân tích ra, Nam Vinh Kỳ có thể lý giải ý tứ bên trên mặt chữ. "Phải."
"Có điều anh đến sân vận động làm gì?"
"Tìm người." Nam Vinh Kỳ nói xong chợp mắt lần nữa, lông mi run rẩy, cực lực đè nén sợ hãi.
Cái vật kỳ lạ này quả nhiên di chuyển cực nhanh, không bao lâu liền đến cái thứ tên là sân vận động kiến trúc hình trứng.
Nam Vinh Kỳ thử thăm dò mở cửa xuống xe "Đa tạ."
"Anh rốt cuộc muốn tìm ai?" Cô gái mặc hở hang đối Nam Vinh Kỳ cảm thấy thực hứng thú "Tới đón bạn gái?"
"Không phải." Nam Vinh Kỳ không dám nhiều lời. Làm yêu, dị loại, y sợ mình bị lửa thiêu chết luôn, mà chết, liền gặp không được hắn.
"Soái ca, nếu không lưu lại phương thức liên lạc đi, nói thế nào anh còn thiếu tôi mười đồng tiền đón xe nha."
Phương thức liên lạc...
Nam Vinh Kỳ chợt nhớ tới hắn mặc quần áo từ trong túi có rơi ra một sợi chuỗi. Có lẽ cái kia giá trị mười đồng tiền "Cho ngươi."
Nhìn soái ca tóc dài đưa tới một chuỗi hạt gỗ tử đàn đỏ lá nhỏ*, nữ hài mở to hai mắt nhìn "Thật hay giả..."
Xem ra cho dù là ba ngàn năm sau, loại này vật liệu này giá cả cũng không rẻ "Thật, cám ơn ngươi đưa ta đến."
Cô gái nuốt nước miếng một cái, vẫn là quên đi...
Nam Vinh Kỳ xem chừng sợi chuỗi đó có giá trị vượt xa mười đồng tiền, cho nên nàng không cầm cái này.
Là một nữ tử lương thiện.
Đem sợi chuỗi từ trong cửa sổ xe ném vào, cụp mắt thản nhiên nói "Ngươi nhận lấy."
Tạm biệt nữ tử, Nam Vinh Kỳ chậm rãi hướng đến sân vận động. Hắn cúi thấp đầu, không dám vội vàng xao động, không dám làm người khác chú ý. Đi một vòng quanh cái trứng. Chỗ nào cũng vây quanh toàn nữ tử, lộ chân lộ vai, lại không mang khí chất không nhiễm bụi trần.
Ba ngàn năm sau quần áo của nữ tử thật tùy tính.
Không biết nam tử sẽ như thế nào.
Hắn cũng như thế?
Nam Vinh Kỳ liên tiếp nhíu mày, không nói ra được tâm phiền ý loạn.
Nhìn thấy hắn mới là việc cấp bách.
Trước quảng trường sân vận động có đài phun nước. Giờ phút này dòng nước rơi xuống, lộng lẫy. Nam Vinh Kỳ tự biết một thân mình đầy bụi đất hết sức khó coi, tìm một chỗ người ít người, đem ngón tay thon dài nhúng vào trong nước xanh nhạt, nâng lên bàn tay ướt nhẹ nhàng xóa đi trên trán bụi đất. Giọt nước lạnh buốt thuận theo mặt mà trượt xuống, rủ xuống tại phía trên lông mi dài, điểm điểm óng ánh, như giọt sương sáng sớm.
Vừa thấy được ở cổng sân vận động đều có những thân hình cao lớn, mặc đồ giống nhau. Có thể nói thủ vệ nghiêm ngặt, hắn vẫn là thân phận cao quý như trước, lúc này mới cảm thấy như ý nguyện của mình.
Tôn Diệu Quang người này, từ trước đến nay thích ca, nhưng ca đều là con hát, hắn thường nói rằng chờ ngày mình có được thiên hạ, liền muốn quang minh chính đại trước mặt người khác phô triển giọng hát.
Nghĩ đến lúc người kia nói lời này với vẻ mặt hớn hở, Nam Vinh Kỳ nhếch miệng lên, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt cảm thấy trước mắt mông lung sương mù.
Toại nguyện thì tốt.
*Cây gỗ tử đàn hay còn gọi là gỗ đàn hương đỏ có tên khoa học là Pterocarpus santalinus, thuộc họ đậu. Cây gỗ tử đàn được phân bố chủ yếu tại Ấn Độ, Indonesia và Nam Phi nhưng gỗ tử đàn Nam Ấn Độ có giá trị kinh tế cao nhất. Đây chính là Tử Đàn lá nhỏ, hay còn gọi với cái tên là "Tiểu Diệp Tử Đàn", nhìn gỗ cảm giác như được phủ kính bên ngoài, nhiều kim tuyến sao vàng (Tử Đàn Sao). Tử Đàn lá nhỏ 300 năm mới cho một cây có lõi đỏ và mất tới 800 năm mới hình thành một cây trưởng thành thực sự. Lõi nặng như đá, đỏ tự nhiên không đánh bóng, khi soi đèn pin có lên sao, ánh vàng giống như từng dòng vàng ròng chảy trong thớ gỗ vậy. Ngày nay, thương nhân Trung quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc... ráo riết săn lùng gỗ Tử đàn để phục vụ nhu cầu tâm linh của các đại gia, thương nhân... giá gỗ được tính bằng hàng chục ngàn USD...
Hình bên dưới chính là nó
Thuyền Trưởng Thuyền Lá: Không thấy hình nên mị kiếm hình chèn vô:v Chú thích trên không phải của mị:v
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai khả năng đại khái vẫn là song càng