Sắc trời dần ngả sang màu vàng cam, mọi người cũng nhanh chóng giải tán.
Trên bàn cơm Tự Giải Ngâu mỉm cười từng chút, từng chút gỡ thịt cua cho Đại Vu Qua, mặc dù y đã cật lực từ chối.
Ăn xong Tự Giải Ngâu giải quyết công việc, Đại Vu Qua chán chường gác đầu bên cửa sổ, đôi lúc lại nhìn về phía hắn, có vẻ rất tò mò về những quyển tình báo kia.
"Lại đây"
Nghe hắn gọi y bước nhanh đến, nhưng lại không biết phải đứng ở vị trí nào, Tự Giải Ngâu nhàn nhạt nói.
"Biết mài mực không? Giúp ta đi"
Y đứng một bên nghiêm túc mài mực, đôi khi lại lướt mắt đến quyển tình báo mà hắn đang xem.
Ngay khi hắn nhìn sang y thì y lại thu hồi tầm mắt, vờ như không có chuyện gì.
Tự Giải Ngâu kéo y ngồi vào lòng mình.
"Đừng động loạn, ta không giỏi nhẫn nhịn đâu"
"Ngươi có thôi ăn nói kiểu đó đi không hả"
Lúc ngủ cũng vậy, toàn dùng câu đó với y, mà y thì lại không dám thử thách khả năng chịu đựng của hắn, lần nào cũng bị hắn ép cho cả thân bất động.
Nói gì đi nữa y cũng là nam nhân mà, ai lại không hiểu được sự ham muốn của nam nhân kia chứ.
"Xem ở góc độ này, không phải dễ dàng hơn sao?" Mùi tóc y thoang thoảng trên cánh mũi, Đại Vu Qua đúng là rất tò mò, không nhịn được mà lẩm bẩm đọc chữ.
"Đây là báo cáo của quán trọ Dương Dương ở kinh thành" Hắn nói thêm.
"Hả?" Đại Vu Qua dành lấy quyển tình báo, y đọc lên từng dòng chữ...
tháng trước quán trọ bị người dân kéo đến làm loạn
mười ngày trước không chịu nổi áp lực đã đóng cửa tiệm...
"Đây, đây, ngươi...!Vậy ngươi có biết tình hình của tiệm vải Vân Vân không?"
Tự Giải Ngâu choàng tay qua người y lật qua lật lại mấy quyển tình báo trên bàn vài giây đã tìm được.
"Ở đây"
Đọc đến dòng cuối cùng, y thoáng chốc chau mày.
Chủ nhân cửa tiệm không chịu nỗi lời lẽ của các phu nhân đến mắng chửi liền đóng cửa ba ngày...
Đại Vu Qua kinh ngạc.
"Còn tửu lâu Kiều Kiều thì sao, ngươi..."
"Ở đây"
Vẫn là...!đóng cửa...
Các cửa hiệu này ngoài mặt mang danh nghĩa của Đại Lục Vương, nhưng y mới chính là chủ nhân thật sự đứng sau của chúng, toàn bộ đều là tài sản y dành dụm tích góp mà có được.truyen dam my
Tự Giải Ngâu đúng là thần thông quản đại, ở yên một chỗ mà biết được nhiều tin tức ghê.
Càng nghĩ Đại Vu Qua càng nuốt không trôi, tức giận nói.
"Sao lại thế này, đây là cố ý cản trở việc làm ăn của người khác mà, chẳng nhẽ quan viên không đến điều tra hay sao?"
Tự Giải Ngâu im lặng suy nghĩ, sau đó quyết định để cho Đại Vu Qua tự mình tìm hiểu.
"Ngươi xem cái này đi, rồi sẽ hiểu"
Lần này hắn đưa cho y quyển tình báo, báo cáo chi tiết của đường gia trang, Đại Vu Qua chăm chú xem hết rồi nhẹ nhàng khép lại.
Ông ta bị bắt rồi, vì tội tàng trữ đồ vật cấm quý giá, đường gia trang bị tịch thu toàn bộ gia sản, Đại Lục Di cũng bỏ nhà vào chùa tu thân.
Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước đường này.
Nếu không sai thì lần này thật sự y đã được tự do, thân thể không biết vì sao lại khẽ run lên.
"Ta xin lỗi" Tự Giải Ngâu vuốt tóc y.
"Là ta đã không nói cho ngươi biết sớm hơn, là do ta..."
"Không sao, giữa ta với ông ấy đã không còn quan hệ gì nữa, ông ta phải trả giá cho hành vi tham lam của mình"
Như nhớ ra gì đó, đột nhiên y xoay người nắm chặt vạc áo trước ngực Tự Giải Ngâu.
"Mẫu thân, mẫu thân ta...!Tự Giải Ngâu ngươi mau cho người đi đến..."
Đầu óc y rối tung cả lên, y muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
"Đúng rồi...!Trác Vỹ Ân, ta phải đi tìm Trác Vỹ Ân"
"Vu Qua, ngươi bình tĩnh lại đã" Tự Giải Ngâu kinh ngạc ôm chặt y lại, hắn không khỏi lo lắng.
Hắn gằn giọng.
"A Cửu..."
A Cửu đương nhiên vẫn canh giữ bên ngoài, sớm đã nghe thấy những gì xảy ra bên trong.
Không đợi Tự Giải Ngâu nói hết câu A Cửu đã nhanh chóng lên tiếng.
"Thuộc hạ lập tức đi gọi Trác Vỹ Ân"