"Mẫu thân, là hài nhi bất hiếu để mẫu thân phải chịu cảnh giam cầm bao nhiêu năm qua" Đại Vu Qua dập mạnh đầu xuống đất.
Mã Dung ngồi xuống ôm choàng lấy y nức nở nói.
"Do mẫu thân không thể bảo vệ được con, đều do ta, tất cả đều do ta...!Hài tử đáng thương của ta"
Tình mẫu tử quả thật rất thiêng liêng, chẳng có từ nào có thể miêu tả được nó.
Tự Giải Ngâu cảm thấy an lòng, thực tâm thực dạ chúc mừng cho y...
Cảnh tượng vừa đau lòng vừa vui vẻ khiến người ta không khỏi cảm động.
Trước khi ra về Tự Giải Ngâu để lại ít ngân lượng cho hai ông bà rồi mới rời đi, đám người bị trói cũng được A Cửu áp giải giao cho quan phủ.
Đến chạng vạng đoàn người của Tự Giải Ngâu đã xuất phát ra khỏi thôn Vĩnh Trị, đang trên đường trở về phủ Vạn Lạc.
Bên trong xe ngựa Mã Dung ở riêng một xe, tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng bà cũng gặp được con trai của mình, điều mà bà nghĩ rằng đến chết cũng không thể thực hiện.
Nhớ lại những gì Đại Vu Qua đã nói, Đại Lục Vương thân mang trọng tội giờ ngọ ba khắc ba ngày sau sẽ đem ra xử trảm, bà nhìn ra cửa sổ xe đôi mắt mông lung, vẻ mặt lúc Đại Vu Qua nói chuyện đó với bà như đang kể chuyện của người khác chứ không liên quan gì đến y, nhưng sâu trong đáy mắt y, nỗi buồn khó tả của y bà điều có thể nhìn thấy.
Xe ngựa chở Tự Giải Ngâu và Đại Vu Qua dẫn đầu đi trước.
Lúc nãy mẫu thân còn muốn nói gì đó, bà vừa hỏi đến Đại Lục Vương y chỉ cúi đầu kể qua loa một lượt...!là do y không muốn nhắc tới ông ta, không muốn mẫu thân biết đến mối quan hệ giữa y và phụ thân xấu đến mức nào, hiện tại y cũng chưa xác định được mức độ tình cảm của bà và ông ta ra sao.
Vì cảm xúc vui buồn lẫn lộn, y lấy cớ lảng tránh sang chuyện khác, bây giờ nghĩ lại có chút chột dạ.
Thấy Đại Vu Qua tâm trạng không tồi, trên người y toát ra sức sống tràn đầy, y mang một vẻ mặt hài hoà, đuôi mắt không ngừng cong lên, một sắc thái mà trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy.
Hắn vén màn.
"A Cửu, đến phía trước tìm quán trọ nghỉ qua đêm, sáng mai hãy tiếp tục lên đường"
_____
Bước vào quán trọ, ông chủ quán trọ niềm nở ra ngoài đón tiếp.
"Khách quan mời vào, mời vào"truyen dam my
Đại Vu Qua đưa tay đỡ lấy mẫu thân bước xuống, trên môi hai người chưa từng mất đi nụ cười.
"Khách quan...!Thực lòng chỗ ta chỉ còn lại ba phòng, mọi người đây là quá nhiều người rồi" nói rồi gã tiếc nuối hít hà.
Mọi người nhìn nhau.
Nghĩ rằng sẽ mất khách đến nơi thì Tự Giải Ngâu đã kịp thời lên tiếng.
"Không sao" Hắn ung dung bước vào.
"Ba phòng thì ba phòng"
"Nhưng mà..." Ông chủ ngơ ngác nhìn đoàn người tất cả không dưới hai mươi người, bỏ mấy người xem như là đi theo bảo vệ ra, thì cũng phải còn tận sáu người chứ...
Kênh Siêu bước nhanh đến phía ông chủ, kéo người qua một bên, Trác Vỹ Ân cũng tò tò chạy theo, chỉ thấy Kênh Siêu nhét vào tay tiểu nhị mấy quan tiền, ngay sau đó ông chủ liền cười cười, kêu người đưa bọn họ về phòng.
Đại Vu Qua vẫn vui vẻ bên cạnh mẫu thân, còn không hay biết Tự Giải Ngâu đã đi từ lúc nào.
A Cửu đi đến cúi người cung kính nói.
"Phu nhân, phòng đã an bài xong rồi ạ"
"Vất vả cho mọi người rồi" Bà quay đầu vuốt tóc Đại Vu Qua.
"Con cũng nghỉ ngơi đi."
Nói rồi Mã Dung được tiểu nhị dẫn lên phòng, Đại Vu Qua còn muốn đi theo đã bị A Cửu ngăn lại.
"Nhị công tử phòng của người ở bên này".