Ri: À :)) Mình nói một chút nhé :)) Mình mới viết nên độ dài mỗi chương không được dài lắm :) Mong các bạn thông cảm :))
========
Ăn sáng xong là gần 8 giờ. Duy Khánh bảo Kì Hân đi thay quần áo, sau đó tự mình lái xe đưa cô đi..
Địa điểm dừng là khu vui chơi Violet.
Khu vui chơi này có qui mô lớn nhất thành phố, nổi tiếng với nhiều trò giải trí vô cùng thú vị.
Kì Hân hồi bé đều được bao bọc kĩ lưỡng, cũng không được ra ngoài nhiều. Một phần là vì bệnh của cô, phần còn lại là vì cô không có hứng thú với mấy trò này. Mà có hứng thú thì cũng không có thời gian đi. Nếu đi đâu thì chỉ có một mình cô, ba mẹ cô bận đến tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian mà đi với cô chứ. Như vậy thì buồn chết mất...
Cô nhìn xung quanh, cũng không biết anh đưa mình đến đây để làm gì. Đang thắc ắc thì Duy Khánh kéo tay cô cùng nhau bước qua cổng.
Cô không nhịn được, mở mồm hỏi anh:
- Chúng ta đến đây làm gì vậy?
Duy Khánh nhún vai:
- Tất nhiên là để chơi rồi...
Kì Hân mím môi, đôi mắt lại đảo một vòng:
- Tôi rất mệt, không muốn chơi một chút nào.
Duy Khánh nhếch môi, cười cười:
- Mệt sao? Vậy lát nữa tôi đành tìm người khác thi bắn Zobie rồi...
Cô nghe thấy hai chữ Zombie thì sáng mắt lên:
- À... Thực ra thì cũng không mệt lắm đâu. Còn có một chút sức - Cô còn khoa trương giơ tay lên.
Duy Khánh nhìn diệu bộ của cô thì bật cười.
- Tóm lại em có chơi không?
- Tôi rất mệt ~... - Kì Hân uể oải đáp.
Anh huýt sáo, tặc lưỡi:
- Nghe nói đằng kia có máy điện tử, còn là máy bắn Zombie, em có muốn đi không? Hay là em ngồi đây nghỉ, tôi đi chơi?
Kì Hân tiếp tục bị Zombie thôi miên. Cô cười hì hì lấy lòng, sau đó chủ động ôm cánh tay anh đi về phía trước.
====
Thực ra khu giải trí Violet này không có chỗ nào gọi là "máy điện tử bắn Zombie cả".... (Ri: -.-)
Chỉ là anh muốn dụ cô đi theo mình nên mới dùng đến kế sách này. Đầu tiên anh còn tưởng là không được. Sau đó lại thành công dụ thỏ vào hang sói. Còn dẫn cô đi khắp khu giải trí, chơi bao nhiêu trò chơi liền. Anh cười trộm trong lòng, đắc ý vuốt cằm.
Trái ngược lại với anh, cô thất thểu nhìn xung quanh. Hai chân cô đã mềm nhũn rồi...
Máy bắn Zombie ở đâu? Ở đâu?
Zombie yêu quý của chị ở đâu? Huhuu ~ Cô muốn Zombie .. Zombie đáng yêu của chị... ~
Kì Hân đi không nổi nữa. Cô chầm chậm đi về phía băng ghế đá, chân ta rã rời đặt mông xuống.
Duy Khánh thấy thế thì buồn cười, chạy đi mua kem.
Lúc sau, anh trở về mới thấy cô đang ngồi vào một góc, bên cạnh là 3 tên con trai.
Mặt mũi cô trắng bệch, cố gắng giữ khoảng cách với ba người kia. Nhưng anh thấy lạ là khoảng cách giữa cô và họ là gần hơn 1 mét. Đáng lẽ cô phải chảy máu mũi rồi chứ?
Duy Khánh cầm 2 cây kem đi về phía họ.
- Xin chào, bạn học họ Hướng!
Duy Khánh chào Hướng Hiên đang đứng đối mặt cô. Trí nhớ của anh vô cùng tốt, vừa gặp một lần đã có thể gọi chuẩn xác tên Hướng Hiên.
Hướng Hiên mỉm cười chào lại, nhìn nhìn cô từ trên xuống dưới rôi rời đi...
Ri: À :)) Mình nói một chút nhé :)) Mình mới viết nên độ dài mỗi chương không được dài lắm :) Mong các bạn thông cảm :))
========
Ăn sáng xong là gần giờ. Duy Khánh bảo Kì Hân đi thay quần áo, sau đó tự mình lái xe đưa cô đi..
Địa điểm dừng là khu vui chơi Violet.
Khu vui chơi này có qui mô lớn nhất thành phố, nổi tiếng với nhiều trò giải trí vô cùng thú vị.
Kì Hân hồi bé đều được bao bọc kĩ lưỡng, cũng không được ra ngoài nhiều. Một phần là vì bệnh của cô, phần còn lại là vì cô không có hứng thú với mấy trò này. Mà có hứng thú thì cũng không có thời gian đi. Nếu đi đâu thì chỉ có một mình cô, ba mẹ cô bận đến tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian mà đi với cô chứ. Như vậy thì buồn chết mất...
Cô nhìn xung quanh, cũng không biết anh đưa mình đến đây để làm gì. Đang thắc ắc thì Duy Khánh kéo tay cô cùng nhau bước qua cổng.
Cô không nhịn được, mở mồm hỏi anh:
- Chúng ta đến đây làm gì vậy?
Duy Khánh nhún vai:
- Tất nhiên là để chơi rồi...
Kì Hân mím môi, đôi mắt lại đảo một vòng:
- Tôi rất mệt, không muốn chơi một chút nào.
Duy Khánh nhếch môi, cười cười:
- Mệt sao? Vậy lát nữa tôi đành tìm người khác thi bắn Zobie rồi...
Cô nghe thấy hai chữ Zombie thì sáng mắt lên:
- À... Thực ra thì cũng không mệt lắm đâu. Còn có một chút sức - Cô còn khoa trương giơ tay lên.
Duy Khánh nhìn diệu bộ của cô thì bật cười.
- Tóm lại em có chơi không?
- Tôi rất mệt ~... - Kì Hân uể oải đáp.
Anh huýt sáo, tặc lưỡi:
- Nghe nói đằng kia có máy điện tử, còn là máy bắn Zombie, em có muốn đi không? Hay là em ngồi đây nghỉ, tôi đi chơi?
Kì Hân tiếp tục bị Zombie thôi miên. Cô cười hì hì lấy lòng, sau đó chủ động ôm cánh tay anh đi về phía trước.
====
Thực ra khu giải trí Violet này không có chỗ nào gọi là "máy điện tử bắn Zombie cả".... (Ri: -.-)
Chỉ là anh muốn dụ cô đi theo mình nên mới dùng đến kế sách này. Đầu tiên anh còn tưởng là không được. Sau đó lại thành công dụ thỏ vào hang sói. Còn dẫn cô đi khắp khu giải trí, chơi bao nhiêu trò chơi liền. Anh cười trộm trong lòng, đắc ý vuốt cằm.
Trái ngược lại với anh, cô thất thểu nhìn xung quanh. Hai chân cô đã mềm nhũn rồi...
Máy bắn Zombie ở đâu? Ở đâu?
Zombie yêu quý của chị ở đâu? Huhuu ~ Cô muốn Zombie .. Zombie đáng yêu của chị... ~
Kì Hân đi không nổi nữa. Cô chầm chậm đi về phía băng ghế đá, chân ta rã rời đặt mông xuống.
Duy Khánh thấy thế thì buồn cười, chạy đi mua kem.
Lúc sau, anh trở về mới thấy cô đang ngồi vào một góc, bên cạnh là tên con trai.
Mặt mũi cô trắng bệch, cố gắng giữ khoảng cách với ba người kia. Nhưng anh thấy lạ là khoảng cách giữa cô và họ là gần hơn mét. Đáng lẽ cô phải chảy máu mũi rồi chứ?
Duy Khánh cầm cây kem đi về phía họ.
- Xin chào, bạn học họ Hướng!
Duy Khánh chào Hướng Hiên đang đứng đối mặt cô. Trí nhớ của anh vô cùng tốt, vừa gặp một lần đã có thể gọi chuẩn xác tên Hướng Hiên.
Hướng Hiên mỉm cười chào lại, nhìn nhìn cô từ trên xuống dưới rôi rời đi...