Hôm sau Rose mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy đen công sở đi đến cao ốc RoYal. Sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ thì đến làm việc tại RoYal mới chính là lựa chọn tốt nhất, Tuấn Khôi nói không sai, không nắm bắt cô hội thì chẳng khác nào cô chính là kẻ bại trận. Rose bước vào cao ốc RoYal với sự tự tin ngất trời của mình. Sau khi gặp vị giám đốc nhân sự kí kết hợp đồng làm việc, cô ra ngoài gặp một cô gái hướng dẫn.
- Chào mừng cô đến với RoYal. - Một cô gái đi tới phía Rose cười nói. - Tôi được giám đốc nhân sự cử đến để đưa cô đến nơi làm việc của mình.
- Vâng, cảm ơn chị. - Rose đáp.
Nói rồi cô gái kia đưa Rose lên một phòng làm việc riêng.
- Chị có thể nói cho em biết công việc hiện tại của em? - Rose phía sau khẽ hỏi.
- Vâng, cô Phạm Minh Hà, cô sẽ phụ trách việc dịch các tài liệu tiếng nước ngoài và cùng tổng giám đốc tiếp khách nước ngoài nếu có. - Cô gái kia nói.
- Không phải tổng giám đốc cũng rất giỏi ngoại ngữ sao? - Rose hơi ngạc nhiên với cái công việc này, chẳng phải Tuấn Khôi ngoại ngữ thuộc hàng siêu đỉnh sao, cả cô còn phải học hỏi.
- Chuyện này cô tự đi hỏi giám đốc nhân sự. Nhưng sao cô biết tổng giám rất giỏi ngoại ngữ. - Cô gái đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Rose.
- À, à tôi nghĩ một tổng giám đốc của một công ty lớn chắc chắn sẽ rất tài giỏi. - Rose vội nói, không muốn mọi người biết mối quan hệ giữa cô và Tuấn Khôi.
- Điều đó là tất nhiên, tôi nói cô biết tổng giám đốc rất là tài giỏi, lại đẹp trai phong độ và đào hoa nữa. Không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, có cả người mẫu diễn viên đều điêu đứng vì tổng giám. - Cô gái kia bắt đầu mơ mộng.
Rose lắc đầu, cái tên nhóc Tuấn Khôi đó, thật sự tài ba hơn người nhưng không đến mức phải làm cho nhiều người để mắt đến như vậy chứ.
- Cô thật may mắn, với công việc này cô sẽ được tiếp cận với tổng giám nhiều nhất. Tôi nói cô biết, cô mà câu dẫn tổng giám của chúng tôi chúng tôi sẽ không tha cho cô. - Cô gái kia lại đe doạ.
Rose im lặng không đáp, không phải cô vẫn gặp Tuấn Khôi hoài đấy sao, muốn câu dẫn thì đã câu dẫn từ lâu. Những cô gái này vì một người đàn ông mà phát điên cả rồi.
- Xin lỗi, tôi đã có thể bắt đầu công việc được chưa? - Rose đuổi khéo.
Cô gái kia nghe Rose nói vậy thì cũng bỏ ra ngoài, nhìn thấy Rose là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại được làm vị trí gần tổng giám thường xuyên thì có chút ghen tỵ.
Rose vừa ngồi xuống bàn làm việc thì điện thoại trên bàn đã reo lên.
- Vâng, Minh Hà nghe ạ.
- Cô Phạm, mang cho tôi cốc cafe. - Tuấn Khôi bên kia lên tiếng.
- Này, tôi đến RoYal là làm công việc phiên dịch viên chứ không phải thư ký của cậu, cậu đi mà bảo thư kí của anh mang cafe cho mình. - Rose không vui mà đáp.
- Em xác định là không mang cho tôi sao? - Tuấn Khôi khẽ nói trong điện thoại.
- Xác định. - Rose nhấn mạnh.
- Chuyện em nhờ có mối quan hệ vs tống giám nên mới có thể đến RoYal làm việc nếu đến tai mọi người thì sẽ thế nào nhỉ? - Tuấn Khôi nhếch miệng cười.
- Này, tôi đến đây vì năng lực của tôi? - Rose hét lên.
- Em làm vị trí nào nhỉ? - Tuấn Khôi hỏi.
- Phiên dịch viên? - Rose đáp đầy tự tin.
- Công việc của phiên dịch viên là gì?
- Đi theo tống giám đốc để phiên dịch với đối tác.
- Em nghĩ, tôi cần em phiên dịch sao? - Tuấn Khôi nhíu mày nói.
- Vậy cậu tuyển tôi vào nơi này làm gì hả, tôi sẽ nghĩ việc. - Rose tức giận nói.
- Mới ngày đầu tiên đi làm đã đòi nghĩ việc,xem ra Phạm tiểu thư không phải là người có trách nhiệm với công việc rồi. Phạm gia quản lý hàng vạn người, nếu để em một cô gái như em quản lý thật là mối đe doạ nha.
- Cậu… mục đích của cậu là gì hả. - Rose tức giận nói như hét, xem ra chỉ có Tuấn Khôi có thể làm cô tức điên lên như vậy.
- Mang cafe lên phòng tôi, tôi sẽ nói em nghe mục đích của tôi. - Tuấn Khôi nói xong mỉm cười đắc ý.
Rose ra khỏi phòng làm việc, mang một ly cafe lên phòng Tuấn Khôi, cô luôn không thể nói lý lẽ thắng được anh ta. Rose nhìn ly cafe trên tay khẽ mỉm cười nham hiểm bước vào.
- Trần tổng, cafe của cậu đây. - Rose đặt cafe lên bàn nói.
Minh Trí nhìn ly cafe, dùng tay cầm ly đưa lên miệng uống vào một ngụm. Đôi chân mày khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng giản ra ngước mắt về phía Rose mỉm cười.
- Cảm ơn cô Phạm.
Rose ngạc nhiên, rõ ràng là cô cố tình không bỏ đường vào cafe, vậy mà Tuấn Khôi không hề tỏ ra tức giận.
- Vậy hiện tại Trần tổng có thể nói cho tôi biết mục đích ngài đưa tôi đến đây làm việc hay không?
- Em đã nói từ ” đến làm việc" thì chắc chắn không phải đến để vui chơi rồi. - Tuấn Khôi nói.
- Vậy ngài thông thạo các loại ngoại ngữ, cần đến tôi để làm gì? - Rose dùng gương mặt giận dữ mà hỏi.
- Vì em rất là hiểu ý tôi nha. - Tuấn Khôi cười khẽ.
- Hiểu ý? - Rose mở to đôi mắt của mình.
- Tôi bảo em mang cafe lên không hề căn dặn em không được bỏ đường, nhưng em lại hiểu mà không cho đường vào. Tôi rất hài lòng. - Tuấn Khôi nhìn gương mặt đáng yêu của Rose mà nói.
Rose như từ trên trời rơi thẳng xuống mặt đất, thì ra muốn hại cậu ta lại là giúp cậu ta châm chọc ngược lại mình.
- Ý cậu muốn tôi đến đây là để pha cafe cho cậu sao?
- Có rất nhiều người muốn pha cafe cho tôi nhưng không được. - Tuấn Khôi bá đạo nói.
- Trần Tuấn Khôi, cậu đang đùa với tôi đúng không. Tôi đường đường là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của một trường quốc tế danh tiếng. Cậu lại tuyển dụng tôi chỉ để mang cafe cho cậu. - Rose tức giận mà nói.
- Cũng không hẳn, đó chỉ là việc phụ mà thôi. Việc chính của em vẫn là phiên dịch viên. - Tuấn Khôi đáp.
- Tôi không làm nữa. - Rose giận chín người.
- Em đã quên mình đã kí hợp đồng làm việc tại nơi này sao? - Tuấn Khôi khẽ nói, không nhìn Rose mà tập trung vào máy tính.
- Chuyện này có phải do cậu bày trò. - Rose nói.
- Rose, em phải nhớ rằng những gì tôi làm đều muốn tốt cho em. - Tuấn Khôi đứng lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang bừng lữa tức giận mà nói.
- Vâng, tôi cảm ơn lòng tốt đó của cậu. Một người tốt nghiệp ngành thiết kế trang sức lại phải làm công việc phiên dịch và pha cafe cho cậu. Đó là tốt cho tôi sao? - Rose cười trong tức giận.
Tuấn Khôi lắc đầu, không nói gì tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính:” EM về vị trí của mình đi, 2 tiếng nữa tôi sẽ hợp cùng đối tác từ Úc. Em chuẩn bị tinh thần đi.”
Rose nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén, không biểu thị một chút thái độ của Tuấn Khôi thì khó hiểu, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc của Tuấn Khôi.
- Dù sao thì cậu ta cũng không mang mình làm bình phong, không phải một lát nữa mình sẽ làm phiên dịch viên sao? Được rồi, để xem cậu ta còn muốn bày trò gì, Rose đây sẽ tiếp tục giương mắt xem. - Cô vừa đi vừa khẽ nói, quay về phòng làm việc của mình.
Trải qua buổi hợp giữa Tuấn Khôi và đối tác người Úc kia thì Rose mới tận mắt thấy, tận tai nghe tin đồn về Tuấn Khôi thật quả không sai. Tuấn Khôi dùng những lời lẽ vừa tiến vừa lùi, nhả 1 nhưng muốn lại 10 để đưa ra kế hoạch hợp tác. Xem ra cô còn phải học hỏi từ Tuấn Khôi rất là nhiều về cách ứng xữ với các đối tác khi cô quay về quản lý Phạm gia.
Nghĩ đến đó, Rose mới chợt tỉnh ra. Không phải cậu ta không có lí do gì mà đưa cô công việc kì lạ này nha. Có thể cậu ấy muốn cô học hỏi những kinh nghiệm khi Tuấn Khôi cùng đối tác làm việc sao? Cô học ngành thiết kế nhưng tương lai sẽ là người đứng đầu Phạm gia. Rose khẽ cú đầu mình một cái mà thầm nói:” Tuấn Khôi đúng là biết nghĩ trước sau, xem ra lần này trách nhầm cậu ấy rồi.” - Rose nói xong mỉm cười, đi ra phía cửa phòng tiến về phòng tổng giám đốc.
Bây giờ đã là giờ tan ca, cô thư kí cũng đã ra về. Rose không biết Tuấn Khôi đã về chưa nhỉ, hiện tại cũng không còn ai ở đây nên cũng không cần e dè sợ mọi người biết mình có quen biết với tổng giám đốc nữa. Rose không thèm gỏ cửa, tự mình mở cửa nhìn vào bên trong xem Tuấn Khôi còn ở lại văn phòng hay không.
Cô vừa mở cánh cửa ra, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc khá là khiêu gợi đang ngồi trong lòng Tuấn Khôi mân mê bờ ngực đầy của anh. Chiếc áo vest đã cởi ra, chiếc áo sơ mi bên trong cũng buông nút. Tuấn Không vẫn nhìn vào màn hình mặc cho cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Nghe tiếng mở của thì cả hai cùng nhìn ra phía cửa, Tuấn Khôi khẽ nhíu mày lại đẩy cô gái kia ra đi về phía Rose.
- Vì sao vào mà không gõ cửa trước. - Tuấn Khôi tiến tới phía Rose đang trơ mắt nhìn.
- À… à… tôi… à … tôi xin lỗi, tôi về trước. - Rose lấp bấp lùi về sau toan ra về.
- Đến tìm tôi có việc gì sao? - Tuấn Khôi kéo tay Rose lại.
- À… không… chỉ là đến để xem Trần tổng ra về chưa mà thôi.
- Em là đang quan tâm tôi sao? - Tuấn Khôi dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô.
- Đã làm phiền Trần tổng rồi, tôi về trước đây. - Rose kéo tay mình ra khỏi tay Tuấn Khôi mà bước đi.
Tuấn Khôi lại một lần nữa kéo Rose lại nói:” Để tôi đưa em về.”
- Không cần đâu, không phải bạn gái anh đang đợi sao? - Rose nhìn về cô gái kia mà nói.
- Không quan trọng, vẫn là một câu nói, đối với tôi em chính là thứ quan trọng nhất. - Tuấn Khôi khoác chiếc áo vest nhìn qua cô gái kia nói. - Em về trước đi, anh sẽ liên lạc sau.
Cô gái kia như một chú cún ngoan ngoãn, nghe Tuấn Khôi nói như vậy thì bỏ về không quên nhìn Rose bằng một ánh mắt khó chịu.
Tuấn Khôi nắm tay Rose ra khỏi phòng làm việc. Rose nhanh chóng rút tay khỏi lòng bàn tay Tuấn Khôi.
- Được rồi, tôi sẽ về cùng cậu không cần kéo tay tôi, mọi người nhìn thấy sẽ hiểu nhầm.
Tuấn Khôi nhìn Rose củng không nói gì, Rose lặng lặng theo phía sau Tuấn Khôi ra xe.
Trên xe, không khí khá là ngột ngạt. Hình ảnh cô gái kia trong lòng Tuấn Khôi cứ hiện ra trước mắt Rose.
- Cô gái khi nãy là bạn gái cậu à? - Rose hỏi.
- Em quan tâm tôi đã có bạn gái hay chưa sao? - Tuấn Khôi nói.
- Không, nhìn cô ta có vẻ không đứng đắn lắm. Tôi chỉ co mẹ Rin và bác Trần không đồng ý. - Rose đáp.
- Cảm ơn đã lo nghĩ cho tôi như vậy, nếu như em làm con dâu mẹ tôi thì chắc chắn bà ấy sẽ rất là vui mừng. - Tuấn Khôi lại nói.
- Tuấn Khôi, cậu cũng biết rằng tôi lớn hơn cậu mà, vì sao lại thích trêu chọc tôi như vậy. - Rose khó chịu.
- Phạm tiểu thư, số tuổi là do ông trời định, nhưng tình cảm là do tôi định. - Tuấn Không bá đạo tuyên bố.
Chiếc xe dừng trước biệt thự họ Phạm, Rose rời khỏi xe nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về câu nói của Tuấn Khôi, ý cậu ta là đang nghiêm túc với tình cảm của mình sao? Nhưng vửa nãy, cô gái kia với Tuấn Khôi như vậy, xem ra chàng trai trẻ này vẫn còn ham chơi lắm.
Rose vào nhà thì Ken cũng đã về nhà, cô chạy lại ôm cha mình như còn lúc bé. Chuyện về đời trước, cả Ken, Rin, Minh Trí đều thống nhất không muốn nhắc lại với bọn trẻ, để chúng lớn lên với sự trong sáng của mình.
- Ngày đầu tiên đi làm ra sao, con gái. - Ken mỉm cười hỏi đứa con bảo bối của mình.
- Dạ, công việc rất tốt. Con chính là Rose của ba Ken mà. - Rose nằm trong lòng Ken tự tin nói.
- Có ai ức hiếp người mới không?
- Ai mà dám ức hiếp con chứ, chỉ trừ tên Tuấn Khôi đáng ghét kia thôi. - Rose cười nói.
- Haha, thằng nhóc đó ức hiếp con chuyện gì, con mách mẹ Rin thì nó sẽ ăn bị ăn đòn. - Ken cười lớn.
- Haha, Tuấn Khôi lớn rồi, con cũng đã lớn rồi. Không còn như xưa nữa, lúc trước mỗi lần Tuấn Khôi chạy theo trêu chọc con tức giận thì đều bị mẹ Rin đánh đòn nhưng cậu ấy lại không hề biết sợ. Cứ gặp con là trêu chọc con đến khi con phát khóc thì lại dỗ dành.
- Con gái của ta, đã lớn và xinh đẹp thế này rồi. Cũng phải tính đến chuyện gả chồng rồi nhỉ. - Ken mỉm cười nói.
- Con sẽ ở bên cạnh baba mãi mãi luôn, không cần lấy chồng. - Rose lắc đầu.
- Con gái ngốc, vì hiện tại con chưa yêu ai thôi. Một khi đã yêu thì sẽ không còn nghĩ đến người cha ngày nữa đâu.
- Ba, làm thế nào để biết mình đã yêu người đó ạ? - Rose khẽ hỏi.
- LÀ gặp người đó cảm thấy quyến luyến không muốn rời, là càm thấy ở bên cạnh người ta rất hạnh phúc, là không muốn người đó quan tâm đến một ai khác ngoài con ra. - Kendừng một chút rồi nói tiếp/ - Vì sao hôm nay hỏi chuyện này, có phải đã để ý ai rồi sao?
- Không có ạ, con chỉ hỏi cho vui thôi mà. - Rose xấu hổ nhanh chóng bỏ chạy vào bên trong.
Ken nhìn con gái của mình đã lớn như vậy nhưng tâm hồn vẫn còn rất là trẻ con, trong lòng lại nhớ đến Pi, người đã sinh ra bảo bối cho anh. Những năm qua một mình Ken cùng Rose sống với nhau, Ken không muốn tìm một cô gái khác vì thương Rose và không thể quên được cái chết của Pi.
Tuấn Khôi quay về biệt thự Trần gia, chiêc xe vừa chạy vào công đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Anh nhanh chóng bước xuống xe đi về phía căn nhà.
- Tuấn Khôi của mẹ đã về rồi sao? - Rin ôm lấy con trai mà nói.
- Hai người về sao không nói cho con trước để con đi đón chứ? - Tuấn Khôi trách.
- Ta và baba con biết con vì công ty mà rất bận nên lặng lẽ đi về. Con có khoẻ không?
- Con rất khoẻ, chỉ là một người bỏ việc đi hưởng thụ để lại quá nhiều công việc cho con thôi. - Tuấn Khôi hướng mắt về phía Minh Trí mà nói.
- Tiểu tử, không cần nói xỏ baba của con.
Rin nhìn hai cha con như vậy thì buồn cười, ngày bé luôn đeo bám cha là vậy càng lớn thì tính cách càng giống Minh Trí. Thành ra hai cha con gặp nhau đều có cuộc khẩu chiến mà đôi khi cô còn không hiểu họ đang nói gì.
- Anh là Tuấn Khôi ạ. - Một cô gái từ bên trong đi ra vui vẻ bước tới.
Tuấn Khôi nhìn cô gái lạ mặt này sau đó hướng mắt về mẹ mình tỏ ý muốn hỏi là ai?
- Đây là con gái của người quen baba con, lần này cùng chúng ta về nước để thăm thú quê hương. - Rin nói.
- Con trai, ngày mai con đưa Jenny đi tham quan một chút. Con bé lần đầu về đây nên không biết đường đâu/ - Minh Trí nói/
- Xin chào, em tên là Jenny, rấ vui được gặp anh. - Jenny cười nói.
- Chào em. - Tuấn Khôi cũng mỉm cười đáp lời.
Nhận thấy cái nhìn không hề chán ghét của Tuấn Khôi, Jenny cười thầm. Ngày trước mẹ cô không thể bước vào nhà họ Trần, hôm nay cô phải thay mẹ thực hiện điều đó.
Hôm sau Rose mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy đen công sở đi đến cao ốc RoYal. Sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ thì đến làm việc tại RoYal mới chính là lựa chọn tốt nhất, Tuấn Khôi nói không sai, không nắm bắt cô hội thì chẳng khác nào cô chính là kẻ bại trận. Rose bước vào cao ốc RoYal với sự tự tin ngất trời của mình. Sau khi gặp vị giám đốc nhân sự kí kết hợp đồng làm việc, cô ra ngoài gặp một cô gái hướng dẫn.
- Chào mừng cô đến với RoYal. - Một cô gái đi tới phía Rose cười nói. - Tôi được giám đốc nhân sự cử đến để đưa cô đến nơi làm việc của mình.
- Vâng, cảm ơn chị. - Rose đáp.
Nói rồi cô gái kia đưa Rose lên một phòng làm việc riêng.
- Chị có thể nói cho em biết công việc hiện tại của em? - Rose phía sau khẽ hỏi.
- Vâng, cô Phạm Minh Hà, cô sẽ phụ trách việc dịch các tài liệu tiếng nước ngoài và cùng tổng giám đốc tiếp khách nước ngoài nếu có. - Cô gái kia nói.
- Không phải tổng giám đốc cũng rất giỏi ngoại ngữ sao? - Rose hơi ngạc nhiên với cái công việc này, chẳng phải Tuấn Khôi ngoại ngữ thuộc hàng siêu đỉnh sao, cả cô còn phải học hỏi.
- Chuyện này cô tự đi hỏi giám đốc nhân sự. Nhưng sao cô biết tổng giám rất giỏi ngoại ngữ. - Cô gái đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Rose.
- À, à tôi nghĩ một tổng giám đốc của một công ty lớn chắc chắn sẽ rất tài giỏi. - Rose vội nói, không muốn mọi người biết mối quan hệ giữa cô và Tuấn Khôi.
- Điều đó là tất nhiên, tôi nói cô biết tổng giám đốc rất là tài giỏi, lại đẹp trai phong độ và đào hoa nữa. Không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, có cả người mẫu diễn viên đều điêu đứng vì tổng giám. - Cô gái kia bắt đầu mơ mộng.
Rose lắc đầu, cái tên nhóc Tuấn Khôi đó, thật sự tài ba hơn người nhưng không đến mức phải làm cho nhiều người để mắt đến như vậy chứ.
- Cô thật may mắn, với công việc này cô sẽ được tiếp cận với tổng giám nhiều nhất. Tôi nói cô biết, cô mà câu dẫn tổng giám của chúng tôi chúng tôi sẽ không tha cho cô. - Cô gái kia lại đe doạ.
Rose im lặng không đáp, không phải cô vẫn gặp Tuấn Khôi hoài đấy sao, muốn câu dẫn thì đã câu dẫn từ lâu. Những cô gái này vì một người đàn ông mà phát điên cả rồi.
- Xin lỗi, tôi đã có thể bắt đầu công việc được chưa? - Rose đuổi khéo.
Cô gái kia nghe Rose nói vậy thì cũng bỏ ra ngoài, nhìn thấy Rose là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại được làm vị trí gần tổng giám thường xuyên thì có chút ghen tỵ.
Rose vừa ngồi xuống bàn làm việc thì điện thoại trên bàn đã reo lên.
- Vâng, Minh Hà nghe ạ.
- Cô Phạm, mang cho tôi cốc cafe. - Tuấn Khôi bên kia lên tiếng.
- Này, tôi đến RoYal là làm công việc phiên dịch viên chứ không phải thư ký của cậu, cậu đi mà bảo thư kí của anh mang cafe cho mình. - Rose không vui mà đáp.
- Em xác định là không mang cho tôi sao? - Tuấn Khôi khẽ nói trong điện thoại.
- Xác định. - Rose nhấn mạnh.
- Chuyện em nhờ có mối quan hệ vs tống giám nên mới có thể đến RoYal làm việc nếu đến tai mọi người thì sẽ thế nào nhỉ? - Tuấn Khôi nhếch miệng cười.
- Này, tôi đến đây vì năng lực của tôi? - Rose hét lên.
- Em làm vị trí nào nhỉ? - Tuấn Khôi hỏi.
- Phiên dịch viên? - Rose đáp đầy tự tin.
- Công việc của phiên dịch viên là gì?
- Đi theo tống giám đốc để phiên dịch với đối tác.
- Em nghĩ, tôi cần em phiên dịch sao? - Tuấn Khôi nhíu mày nói.
- Vậy cậu tuyển tôi vào nơi này làm gì hả, tôi sẽ nghĩ việc. - Rose tức giận nói.
- Mới ngày đầu tiên đi làm đã đòi nghĩ việc,xem ra Phạm tiểu thư không phải là người có trách nhiệm với công việc rồi. Phạm gia quản lý hàng vạn người, nếu để em một cô gái như em quản lý thật là mối đe doạ nha.
- Cậu… mục đích của cậu là gì hả. - Rose tức giận nói như hét, xem ra chỉ có Tuấn Khôi có thể làm cô tức điên lên như vậy.
- Mang cafe lên phòng tôi, tôi sẽ nói em nghe mục đích của tôi. - Tuấn Khôi nói xong mỉm cười đắc ý.
Rose ra khỏi phòng làm việc, mang một ly cafe lên phòng Tuấn Khôi, cô luôn không thể nói lý lẽ thắng được anh ta. Rose nhìn ly cafe trên tay khẽ mỉm cười nham hiểm bước vào.
- Trần tổng, cafe của cậu đây. - Rose đặt cafe lên bàn nói.
Minh Trí nhìn ly cafe, dùng tay cầm ly đưa lên miệng uống vào một ngụm. Đôi chân mày khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng giản ra ngước mắt về phía Rose mỉm cười.
- Cảm ơn cô Phạm.
Rose ngạc nhiên, rõ ràng là cô cố tình không bỏ đường vào cafe, vậy mà Tuấn Khôi không hề tỏ ra tức giận.
- Vậy hiện tại Trần tổng có thể nói cho tôi biết mục đích ngài đưa tôi đến đây làm việc hay không?
- Em đã nói từ ” đến làm việc" thì chắc chắn không phải đến để vui chơi rồi. - Tuấn Khôi nói.
- Vậy ngài thông thạo các loại ngoại ngữ, cần đến tôi để làm gì? - Rose dùng gương mặt giận dữ mà hỏi.
- Vì em rất là hiểu ý tôi nha. - Tuấn Khôi cười khẽ.
- Hiểu ý? - Rose mở to đôi mắt của mình.
- Tôi bảo em mang cafe lên không hề căn dặn em không được bỏ đường, nhưng em lại hiểu mà không cho đường vào. Tôi rất hài lòng. - Tuấn Khôi nhìn gương mặt đáng yêu của Rose mà nói.
Rose như từ trên trời rơi thẳng xuống mặt đất, thì ra muốn hại cậu ta lại là giúp cậu ta châm chọc ngược lại mình.
- Ý cậu muốn tôi đến đây là để pha cafe cho cậu sao?
- Có rất nhiều người muốn pha cafe cho tôi nhưng không được. - Tuấn Khôi bá đạo nói.
- Trần Tuấn Khôi, cậu đang đùa với tôi đúng không. Tôi đường đường là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của một trường quốc tế danh tiếng. Cậu lại tuyển dụng tôi chỉ để mang cafe cho cậu. - Rose tức giận mà nói.
- Cũng không hẳn, đó chỉ là việc phụ mà thôi. Việc chính của em vẫn là phiên dịch viên. - Tuấn Khôi đáp.
- Tôi không làm nữa. - Rose giận chín người.
- Em đã quên mình đã kí hợp đồng làm việc tại nơi này sao? - Tuấn Khôi khẽ nói, không nhìn Rose mà tập trung vào máy tính.
- Chuyện này có phải do cậu bày trò. - Rose nói.
- Rose, em phải nhớ rằng những gì tôi làm đều muốn tốt cho em. - Tuấn Khôi đứng lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang bừng lữa tức giận mà nói.
- Vâng, tôi cảm ơn lòng tốt đó của cậu. Một người tốt nghiệp ngành thiết kế trang sức lại phải làm công việc phiên dịch và pha cafe cho cậu. Đó là tốt cho tôi sao? - Rose cười trong tức giận.
Tuấn Khôi lắc đầu, không nói gì tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính:” EM về vị trí của mình đi, tiếng nữa tôi sẽ hợp cùng đối tác từ Úc. Em chuẩn bị tinh thần đi.”
Rose nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén, không biểu thị một chút thái độ của Tuấn Khôi thì khó hiểu, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc của Tuấn Khôi.
- Dù sao thì cậu ta cũng không mang mình làm bình phong, không phải một lát nữa mình sẽ làm phiên dịch viên sao? Được rồi, để xem cậu ta còn muốn bày trò gì, Rose đây sẽ tiếp tục giương mắt xem. - Cô vừa đi vừa khẽ nói, quay về phòng làm việc của mình.
Trải qua buổi hợp giữa Tuấn Khôi và đối tác người Úc kia thì Rose mới tận mắt thấy, tận tai nghe tin đồn về Tuấn Khôi thật quả không sai. Tuấn Khôi dùng những lời lẽ vừa tiến vừa lùi, nhả nhưng muốn lại để đưa ra kế hoạch hợp tác. Xem ra cô còn phải học hỏi từ Tuấn Khôi rất là nhiều về cách ứng xữ với các đối tác khi cô quay về quản lý Phạm gia.
Nghĩ đến đó, Rose mới chợt tỉnh ra. Không phải cậu ta không có lí do gì mà đưa cô công việc kì lạ này nha. Có thể cậu ấy muốn cô học hỏi những kinh nghiệm khi Tuấn Khôi cùng đối tác làm việc sao? Cô học ngành thiết kế nhưng tương lai sẽ là người đứng đầu Phạm gia. Rose khẽ cú đầu mình một cái mà thầm nói:” Tuấn Khôi đúng là biết nghĩ trước sau, xem ra lần này trách nhầm cậu ấy rồi.” - Rose nói xong mỉm cười, đi ra phía cửa phòng tiến về phòng tổng giám đốc.
Bây giờ đã là giờ tan ca, cô thư kí cũng đã ra về. Rose không biết Tuấn Khôi đã về chưa nhỉ, hiện tại cũng không còn ai ở đây nên cũng không cần e dè sợ mọi người biết mình có quen biết với tổng giám đốc nữa. Rose không thèm gỏ cửa, tự mình mở cửa nhìn vào bên trong xem Tuấn Khôi còn ở lại văn phòng hay không.
Cô vừa mở cánh cửa ra, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc khá là khiêu gợi đang ngồi trong lòng Tuấn Khôi mân mê bờ ngực đầy của anh. Chiếc áo vest đã cởi ra, chiếc áo sơ mi bên trong cũng buông nút. Tuấn Không vẫn nhìn vào màn hình mặc cho cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Nghe tiếng mở của thì cả hai cùng nhìn ra phía cửa, Tuấn Khôi khẽ nhíu mày lại đẩy cô gái kia ra đi về phía Rose.
- Vì sao vào mà không gõ cửa trước. - Tuấn Khôi tiến tới phía Rose đang trơ mắt nhìn.
- À… à… tôi… à … tôi xin lỗi, tôi về trước. - Rose lấp bấp lùi về sau toan ra về.
- Đến tìm tôi có việc gì sao? - Tuấn Khôi kéo tay Rose lại.
- À… không… chỉ là đến để xem Trần tổng ra về chưa mà thôi.
- Em là đang quan tâm tôi sao? - Tuấn Khôi dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô.
- Đã làm phiền Trần tổng rồi, tôi về trước đây. - Rose kéo tay mình ra khỏi tay Tuấn Khôi mà bước đi.
Tuấn Khôi lại một lần nữa kéo Rose lại nói:” Để tôi đưa em về.”
- Không cần đâu, không phải bạn gái anh đang đợi sao? - Rose nhìn về cô gái kia mà nói.
- Không quan trọng, vẫn là một câu nói, đối với tôi em chính là thứ quan trọng nhất. - Tuấn Khôi khoác chiếc áo vest nhìn qua cô gái kia nói. - Em về trước đi, anh sẽ liên lạc sau.
Cô gái kia như một chú cún ngoan ngoãn, nghe Tuấn Khôi nói như vậy thì bỏ về không quên nhìn Rose bằng một ánh mắt khó chịu.
Tuấn Khôi nắm tay Rose ra khỏi phòng làm việc. Rose nhanh chóng rút tay khỏi lòng bàn tay Tuấn Khôi.
- Được rồi, tôi sẽ về cùng cậu không cần kéo tay tôi, mọi người nhìn thấy sẽ hiểu nhầm.
Tuấn Khôi nhìn Rose củng không nói gì, Rose lặng lặng theo phía sau Tuấn Khôi ra xe.
Trên xe, không khí khá là ngột ngạt. Hình ảnh cô gái kia trong lòng Tuấn Khôi cứ hiện ra trước mắt Rose.
- Cô gái khi nãy là bạn gái cậu à? - Rose hỏi.
- Em quan tâm tôi đã có bạn gái hay chưa sao? - Tuấn Khôi nói.
- Không, nhìn cô ta có vẻ không đứng đắn lắm. Tôi chỉ co mẹ Rin và bác Trần không đồng ý. - Rose đáp.
- Cảm ơn đã lo nghĩ cho tôi như vậy, nếu như em làm con dâu mẹ tôi thì chắc chắn bà ấy sẽ rất là vui mừng. - Tuấn Khôi lại nói.
- Tuấn Khôi, cậu cũng biết rằng tôi lớn hơn cậu mà, vì sao lại thích trêu chọc tôi như vậy. - Rose khó chịu.
- Phạm tiểu thư, số tuổi là do ông trời định, nhưng tình cảm là do tôi định. - Tuấn Không bá đạo tuyên bố.
Chiếc xe dừng trước biệt thự họ Phạm, Rose rời khỏi xe nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về câu nói của Tuấn Khôi, ý cậu ta là đang nghiêm túc với tình cảm của mình sao? Nhưng vửa nãy, cô gái kia với Tuấn Khôi như vậy, xem ra chàng trai trẻ này vẫn còn ham chơi lắm.
Rose vào nhà thì Ken cũng đã về nhà, cô chạy lại ôm cha mình như còn lúc bé. Chuyện về đời trước, cả Ken, Rin, Minh Trí đều thống nhất không muốn nhắc lại với bọn trẻ, để chúng lớn lên với sự trong sáng của mình.
- Ngày đầu tiên đi làm ra sao, con gái. - Ken mỉm cười hỏi đứa con bảo bối của mình.
- Dạ, công việc rất tốt. Con chính là Rose của ba Ken mà. - Rose nằm trong lòng Ken tự tin nói.
- Có ai ức hiếp người mới không?
- Ai mà dám ức hiếp con chứ, chỉ trừ tên Tuấn Khôi đáng ghét kia thôi. - Rose cười nói.
- Haha, thằng nhóc đó ức hiếp con chuyện gì, con mách mẹ Rin thì nó sẽ ăn bị ăn đòn. - Ken cười lớn.
- Haha, Tuấn Khôi lớn rồi, con cũng đã lớn rồi. Không còn như xưa nữa, lúc trước mỗi lần Tuấn Khôi chạy theo trêu chọc con tức giận thì đều bị mẹ Rin đánh đòn nhưng cậu ấy lại không hề biết sợ. Cứ gặp con là trêu chọc con đến khi con phát khóc thì lại dỗ dành.
- Con gái của ta, đã lớn và xinh đẹp thế này rồi. Cũng phải tính đến chuyện gả chồng rồi nhỉ. - Ken mỉm cười nói.
- Con sẽ ở bên cạnh baba mãi mãi luôn, không cần lấy chồng. - Rose lắc đầu.
- Con gái ngốc, vì hiện tại con chưa yêu ai thôi. Một khi đã yêu thì sẽ không còn nghĩ đến người cha ngày nữa đâu.
- Ba, làm thế nào để biết mình đã yêu người đó ạ? - Rose khẽ hỏi.
- LÀ gặp người đó cảm thấy quyến luyến không muốn rời, là càm thấy ở bên cạnh người ta rất hạnh phúc, là không muốn người đó quan tâm đến một ai khác ngoài con ra. - Kendừng một chút rồi nói tiếp/ - Vì sao hôm nay hỏi chuyện này, có phải đã để ý ai rồi sao?
- Không có ạ, con chỉ hỏi cho vui thôi mà. - Rose xấu hổ nhanh chóng bỏ chạy vào bên trong.
Ken nhìn con gái của mình đã lớn như vậy nhưng tâm hồn vẫn còn rất là trẻ con, trong lòng lại nhớ đến Pi, người đã sinh ra bảo bối cho anh. Những năm qua một mình Ken cùng Rose sống với nhau, Ken không muốn tìm một cô gái khác vì thương Rose và không thể quên được cái chết của Pi.
Tuấn Khôi quay về biệt thự Trần gia, chiêc xe vừa chạy vào công đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Anh nhanh chóng bước xuống xe đi về phía căn nhà.
- Tuấn Khôi của mẹ đã về rồi sao? - Rin ôm lấy con trai mà nói.
- Hai người về sao không nói cho con trước để con đi đón chứ? - Tuấn Khôi trách.
- Ta và baba con biết con vì công ty mà rất bận nên lặng lẽ đi về. Con có khoẻ không?
- Con rất khoẻ, chỉ là một người bỏ việc đi hưởng thụ để lại quá nhiều công việc cho con thôi. - Tuấn Khôi hướng mắt về phía Minh Trí mà nói.
- Tiểu tử, không cần nói xỏ baba của con.
Rin nhìn hai cha con như vậy thì buồn cười, ngày bé luôn đeo bám cha là vậy càng lớn thì tính cách càng giống Minh Trí. Thành ra hai cha con gặp nhau đều có cuộc khẩu chiến mà đôi khi cô còn không hiểu họ đang nói gì.
- Anh là Tuấn Khôi ạ. - Một cô gái từ bên trong đi ra vui vẻ bước tới.
Tuấn Khôi nhìn cô gái lạ mặt này sau đó hướng mắt về mẹ mình tỏ ý muốn hỏi là ai?
- Đây là con gái của người quen baba con, lần này cùng chúng ta về nước để thăm thú quê hương. - Rin nói.
- Con trai, ngày mai con đưa Jenny đi tham quan một chút. Con bé lần đầu về đây nên không biết đường đâu/ - Minh Trí nói/
- Xin chào, em tên là Jenny, rấ vui được gặp anh. - Jenny cười nói.
- Chào em. - Tuấn Khôi cũng mỉm cười đáp lời.
Nhận thấy cái nhìn không hề chán ghét của Tuấn Khôi, Jenny cười thầm. Ngày trước mẹ cô không thể bước vào nhà họ Trần, hôm nay cô phải thay mẹ thực hiện điều đó.