- Thiếu gia, tôi đã điều tra giúp cậu về người tên là Anh Thư. - Người thân cận của Trần Hậu nói cho Thiên Bảo về những gì ông ta tìm hiều được.
- Cảm ơn chú. - Thiên Bảo đáp, gương mặt trở nên tức giận.
- Đây là hình chụp về những người xung quanh cô ta. - Người đàn ông khá già dặn đưa xấp hình cho Thiên Bảo rồi nói. - Đây là cha cô ấy. - Chỉ về người đàn ông mà lần trước anh gặp. - Đây là mẹ. - Một người phụ nữ có dáng vẻ khá giống Anh Thư, gương mặt hiền hậu. - Và đây là chống sắp cưới. - Một lão già xấu xí.
- Chồng sắp cưới sao? - Thiên Bảo nhíu mày.
- Là do gia đình Anh Thư nợ người này khá nhiều tiền, nên cha cô ấy éo gả cho ông ta để trừ nợ.
- Là bán con gái. - Thiên Bảo bỗng tức giận trong lòng, có cha mẹ nào lại bán đi con mình chứ.
- Có thể nói là như vậy. - Người đàn ông kia lắc đầu nói, cũng cảm thương số phận cô gái kém may mắn.
Thiên Bảo nhìn Anh Thư trong tấm ảnh, gương mặt không cười, đôi mắt u buồn. Chuyện này quả thật không liên quan đến anh, nhưng tại sao anh lại muốn nhúng vào chuyện này. Cô ta là một cô gái có tài, lại xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo nhưng lộ nét u sầu, Thiên Bảo không muốn cô gái này vò nát cuộc đời thanh xuân trong tay tên đàn ông già cả xấu xí kia.
- Người đàn ông kia, rất giàu có sao? - Thiên Bảo lại hỏi.
- Ông ta cũng khá là có tiếng trong giới nhà đất. Ông ta đã có vợ con nhưng đã ly hôn cùng vợ cũ, người con út cũng lớn hơn Anh Thư vài tuổi.
- Cô ấy là bạn của tôi, tôi không muốn những chuyện tồi tệ này xảy ra với cô ấy. Chú có cách nào giúp cô ấy hay không?
- Tôi e rằng tên háo sắc kia không thiếu tiền, nếu chúng ta mang tiền đến cũng không thể cứu được bạn thiếu gia. - Người đàn ông lắc đầu.
- Vậy chúng ta nên làm gì? -
- chuyện này, có lẽ đại ca giải quyết được.
- Không thể cho ông ấy biết. - Thiên Bảo gạt đi.
- Nhưng nếu đại ca không ra tay, tôi e tôi cũng khó lòng giúp thiếu gia.
Thiên Bảo không đáp, trong lòng phân vân một lúc. Chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứu người có lẽ cha anh cũng không từ chối.
Thiên Bảo trờ về nhà thì gặp Trần Hậu đang ngồi uống trả trong phòng khách. Anh đi đến ngồi đối diện cha mình, đây là lần đầu tiên khi anh cải lời cha theo nghề diễn viên mà thình cầu Trần Hậu giúp đỡ.
- Hôm nay ngôi sao nổi tiếng có chuyện gì sao? - Trần Hậu cảm thấy lạ kì, từ ngáy cha con xích mích rất hiếm khi con trai chủ động đến tìm.
- Cha, con có việc cần cha giúp đỡ. - Thiên Bảo nói.
- Không phải con chính là người nổi tiếng sao, cần gì nhờ đến lão già vô dụng như ta. - Trần Hậu đặt tách trà xuống bàn lạnh lùng nói.
- Lần này là cứu người, con thật sự hết cách nên nhờ đến cha. - Thiên Bảo lại nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Hậu.
- Trình bày đi.
Thiên Bảo kể lại sự việc cho Trần Hậu nghe, Trần Hậu im lặng lắng nghe rồi khẽ lắc đầu,
- Xem ra quan hệ của con và cô gái kia cũng không đến mức chúng ta cần giúp đỡ. Động chạm tới Hàn lão kia thật không dễ đối phó.
- Anh Thư cô ấy là một người tốt, xin cha giúp đỡ.
- Một con người tốt, có số phận không tốt có rất nhiều trong cái xã hội này. Cn nghĩ mình có thể giúp tất cả mọi người sao?
- Nghĩa là cha không đồng ý giúp con sao?
- Con quả thật là nóng vội, ta nói sẽ từ chối sao? - Trần Hậu không hài lòng nói, Thiên Bảo luôn nóng vội mà hư chuyện.
Trần Hậu cầm điện thoại, bấm một số điện thoại trong danh bạ rồi nhấp nút gọi.
- Alo? - Người đầu dây bên kia nói.
- Minh Trí thiếu gia, tôi cần anh ra mặt giúp. - Trần Hậu đáp.
- La việc gì? - Minh Trí nhíu mày.
- Có liên quan đến Hàn lão. - Trần Hậu đáp. - Tôi muốn anh ra mặt để gây sức ép với ông ta, để ông ta trả người.
- Lão ta lại ép con gái nhà ai làm tình nhân nữa sao? - Minh Trí thở dài.
- Chuyện này thiếu gia cũng biết sao?
- Lão già ấy nổi tiếng là kẽ trăng hoa, trâu già lại thích cỏ non. Lần này lại động đến người của cậu sao?
- Là một người bạn của Thiên Bảo. Con trai nhờ giúp đỡ, tôi cũng không muốn từ chối. - Trần Hậu nói.
- Chuyện này là chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp mang con dâu về cho cậu. - Minh Trí cười lớn rồi cúp máy.
Trần Hậu nghe Minh Trí nói vậy lại ngộ ra, không phải bình thường mà Thiên Bảo lại giúp đỡ cô gái kia. Có lẽ con trai mình lại yêu thương cô gái ấy sao, chiếm được trái tim của Thiên Bảo không phải chỉ có mình con bé Rose thôi sao?
- Chuyện đã được giải quyết, nhưng ta có điều kiện. - Trần Hậu nói.
- Ngoại trừ việc ép con từ bỏ nghề mà con đã chọn. - Thiên Bảo đáp.
- Không, nếu con không muốn đến RoYal làm việc ta muốn con học cách tiếp quản thế giới ngầm phía sau ta. Con cũng biết vị trí này ngoài con ra ta không thể giao cho ai. - Trần Hậu trầm ngâm nói.
-Con sẽ suy nghĩ. - Thiên Bảo đáp.
Trần Hậu khá bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Bảo, không ngờ chỉ vì một cô gái xa lạ kia mà đồng ý với anh chuyện mà trước giờ con trai luôn luôn gạt đi. Trước tiên nên thực hiện lời hứa với con trai trước, chuyện tốt này không thể bỏ lỡ.
***************
Buổi tối, ánh trắng soi sáng mọi thứ trong mờ hồ, nó cứ ảo ảo thật thật khiến con người ta không thể nhìn ra những thứ trước mắt là thật hay ảo. Đôi khi sự thật trước mắt ta là như vậy nhưng bên trong là những toan tính thấp hèn đến kinh ngạc.
Tố Tố đứng trước phòng Tuấn Khôi, mặc một bộ đồ ngủ kín đáo gõ cửa phòng làm việc của anh.
- Vào đi. - Tuấn Khôi đang làm việc thì lên tiếng.
-Anh, em có làm phiền anh không? - Tố Tố hé mở cửa nhìn vào mà nói.
- Là em sao, vào đây đi. - Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố đứng phía trước cửa thì mỉm cười nói.
Tố Tố cũng mỉm cười đáp trả rồi bước chân vào bên trong phòng làm việc của Tuấn Khôi, đi đến gần anh ngồi đối diện ngắm nhìn gương mặt của người đàn ông đẹp trai này.
-Em chưa ngủ sao? - Tuấn Khôi dừng công việc lại mà nói.
- Em không ngủ được, em có chuyện để trong lòng rất lâu rồi… em muốn nói cùng anh. - Tố Tố ấp úng.
-Em nói đi. - Tuấn Khôi nhìn gương mặt ngây thơ của Tố Tố thì nhẹ nhàng đáp.
-Là chuyện em ở nơi này, có lẽ em nên dọn đi. - Tố Tố buồn bã nói.
-Ai ức hiếp em sao? - Tuấn Khôi nhíu mày.
-Không phải, là em cảm thấy mình đã làm phiền gia đình anh quá nhiều rồi. Em ở nơi này cũng chỉ biết đi ra đi vào, em muốn quay về nhà cũ tìm mẹ nếu không tìm được em sẽ sống một mình nơi đó. Nó quen thuộc với em hơn.
-Nơi đó quá nguy hiểm với một cô gái hiền lành như em. Nếu em ở nơi này cảm thấy chán, anh sẽ tìm một công việc cho em. - Tuấn Khôi nói, anh thật sự không an tâm để cô rời đi.
-Thật không, anh sẽ có việc cho em sao? - Tố Tố mừng rỡ.
-Đúng vậy, lần trước em mang cơm đến cho anh, là do chính tay em chế biến. - Tuấn Khôi hỏi.
-Dạ.
-Vậy từ ngày mai, hằng ngày em cứ làm bữa trưa và mang đến RoYal cho anh, công việc này nghe thì rất dễ nhưng thật ra rất khó khăn. Anh phát hiện mình rất là kén ăn, lại không muốn đồ ăn hôm này giống hôm sau nên em phải động não mà suy nghĩ. - Tuấn Khôi tỏ ra nghiêm túc nói.
-Em sẽ làm được, sẽ làm được mà. - Tố Tố vội nói.
-Tốt, bây giờ khuất mắt trong lòng đã được giải toả rồi, em mau đi ngủ cho anh. - Tuấn Khôi ra lệnh.
-Dạ, em biết rồi. - Tố Tố mỉm cười đứng lên không quên nói. - Anh ngủ ngon.
Tuấn Khôi nhìn bóng dáng Tố Tố bước ra khỏi cửa thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh nghĩ rằng mình đã yêu cô gái ngây thơ kia mất rồi sao, vì sao bên cạnh cô ấy anh luôn có cảm giác phải bảo vệ, trách nhiệm to lớn với Tố Tố. Nhưng cảm giác này không khiến tim Tuấn Khôi đập mạnh, không khiến anh lưu tâm quá lâu. Không giống như khi vô tình nhìn thấy cô gái tên Rose kia. Nhưng khi anh điều tra về các mối quan hệ trước kia của mình, thì Rose không xuất hiện trong danh sách các cô gái mà anh từng hẹn hò. Anh và cô chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, vả lại nhìn ánh mắt của Thiên Bảo cũng nhận thấy Rose chính là mục tiêu của anh ta.
Tuấn Khôi đẩy mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, tiếp tục công việc đang dang dở. Lần này quay trở về vị trí cũ, đây chính là mục tiêu lớn mà RoYal cần phải đạt được. Hiện tại đối thủ cạnh tranh cùng RoYal lớn nhất là Phạm gia của Rose và công ty UL. Trong ba công ty này, ai đưa ra giá cao nhất sẽ có cơ hộ sở hữu mỏ khai thác vàng kia, nơi có giá trị kinh tế rất cao. Nếu như RoYal chiếm phần thắng có thể thời gian sắp tới sẽ là tập đoàn lớn nhất Châu Á.
Rose quay về lại Phạm gia phụ giúp cha mình đấu thầu khu vực mỏ vàng kia, mặc dù biết đối thủ lớn chính là RoYal sẽ khó lòng thắng được tài trí của Tuấn Khôi nhưng cô vẫn muốn thử thách bản thân. Nếu như lần này cô đứng ra thắng cuộc, chiếc ghế chủ tịch Phạm gia kia cô có thể ngồi đó không một ai dị nghị nữa rồi. Rose cũng cố sức làm việc cực lực để chiến thắng.
Tố Uyên ngồi trong văn phòng tổng giám của UL đọc tin tức về cuộc đấu không cân sức kia liền mỉm cười.
-Em cười điều gì, mau nghĩ cách để chúng ta đấu lại bọn chúng mà thắng thầu lần này. - Trương Luật bù đầu vào công việc để quyết lấy được vị trí mỏ vàng này.
-Không, chúng ta không đủ sức đấu lại bọn họ, cả RoYal và Phạm gia đều có tình cảm thân thiết với nhau. Dù một trong hai chiến thắng bọn họ đều không thù ghét lẫn nhau, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng thì chúng ta phải ly gián nó. - Tố Uyên thâm độc nói.
- Ly gián bằng cách nào. - Trương Luật nói.
-Bằng cách của em, anh sẽ bất ngờ. - Tố Uyên cười lớn.
Trương Luật nhìn người phụ nữ này mà lắc đầu, xem ra cô ấy vẫn chính là đúng như câu nói càng đẹp thì càng độc.
************
Minh Trí cùng Trần Hậu ngồi trên chiếc xe hơi màu đen tiến đến biệt thự của Hàn lão. Người đàn ông này nổi tiếng nham hiểm, ông ta là người sở hữu nhiều bất động sản và rất có tiếng noi trong thương trường. Người này có lẽ chỉ có Minh Trí mới có thể ra tay giúp Anh Thư thoát khỏi.
-Hôm nay rồng đến nhà tôm sao, thật là khách quý đến nhà không kịp nghênh đón rồi. - Hàn lão mặc dù nghi hoặc vì sao Minh Trí tới tìm nhưng luôn tạo ra vẻ nồng hậu đón tiếp.
-Hàn lão gia thật quá lời rồi, tôi đến nơi này là có việc muốn nhờ Hàn lão gia giúp đỡ. - Minh Trí đáp.
-Tôi lại có thể giúp được Trần tổng sao? - Hàn lão đáp.
-Tôi có một người quen nợ tiền của Hàn lão gia, hôm nay tôi đến để thanh toán giúp người ấy. - Minh Trí nói.
-Là người nào, người nợ tôi không phải số nhỏ.
-Vâng, chính là gia đình của cô ca sĩ Anh Thư kia.
- Chuyện đó không phải đã được giải quyết rồi sao, cô ấy cũng đã đồng ý lấy tôi và tôi sẽ xoá nợ cho gia đình cô ta. - Hàn lão khó chịu đáp.
- Có thật là con bé đồng ý sao? Chúng ta trực tiếp hỏi. - Minh Trí vẫn giữ thái độ hoà hoãn, lời nói không một chút ấp úng.
- Là Trần tổng ép tôi rồi, sính lễ tôi cũng đã tặng cho cha cô ta. Đâu thể nói vì một lời nói của cô ta mà tôi phải nhượng bộ.
- Hàn tổng, vì vậy tôi mới phải đích thân đến nơi này nhờ ông, hãy buông tha cho con bé nó chỉ đáng tuổi con gái ông thôi mà. - Minh Trí thuyết phục.
- Hàn gia tôi một khi đã đầu tư thì không thể để thua lỗ, xin phép không nể mặt Trần tổng lần này tôi giúp không được. - Hàn lão từ chối, con mồi quá xinh đẹp khiến ông mê mẩn.
- Nếu Hàn tổng không nể mặt, thì tôi cũng không nể mặt nữa. - Minh Trí nói xong, liền cho người vào trong lục soát. Trước khi đến nơi này anh đã cho điều tra về chổ ở của Anh Thư, được biết vì sợ cô dâu bỏ trốn nên Hàn lão đã mang về biệt thự này mà nhốt không cho ra ngoài.
- Các người không được phép tự tiện vào nơi này, tôi sẽ gọi cảnh sát. - Hàn lão hét toáng lên.
- Vâng, mời ngài gọi đi. - Minh Tri nhếch miệng cười. - Cảnh sát đến nơi này sẽ phát hiện Hàn tổng của công ty bất động sản Hàn gia bắt nhốt người trái phép, cho vay nặng lãi và những chuyện làm ăn phi pháp sẽ được cảnh sát tra ra cả.
- Mày… làm sao mày biết… - Hàn lão xanh mặt.
- Nếu sợ người khác biết thì đừng làm. - Minh Trí nhìn thẳng vào mắt Hàn lão mà nói. - Nếu như Hàn tổng không nhượng bộ một chút, tôi không chắc công ty của ngài có thể duy trì đến quá ngày mai.
Minh Trí vừa nói xong, bọn đàn em của Trần Hậu từ trên lầu đưa Anh Thư đi xuống. Trên gương mặt cô có vết bầm, Trần Hậu thấy vậy liền vô cùng tức giận. Cả đời làm giang hồ hiểm ác, nhưng anh còn chưa từng động tay đánh người phụ nữ nào. Nay bọn họ lại hành hạ một đứa trẻ trong thật yếu đuối như vậy. Trần Hậu đi tới phía Hàn lão nhìn ông bằng đôi mắt giận dữ.
- Ông đánh con bé. - Trần Hậu nói.
- Không, không phải tôi. - Hàn lão nhìn ánh mắt giận dữ của Trần Hậu thì sợ hãi.
Trần Hậu ghét nhất loại đàn ông đánh phụ nữ, và loại dám làm không dám nhận. Không suy nghĩ liền tung một cước, lão già vang vào chiếc ghế gần đó mà nằm ôm đầu.
- Quả thật tôi không làm gì cô ta cả mà, tôi chỉ vừa đón cô ta về thì các người đến. - Hàn lão sợ hãi hét lên.
- Đúng vậy, ông ta không hề đánh con. - Anh Thư lên tiếng.
- Vậy những dấu vết trên người cháu là gì. - Trần Hậu hỏi.
- Là do con cải lời cha không muốn gả cho ông ta nên bị cha đánh. Không liên quan đến ông ta. - Anh Thư nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hàn lão mà buồn cười, dù sao ông ta cũng chưa làm gì cô.
Minh Trí đi tới một bước lại gần Hàn lão đang nằm, sau đó quăng một valy tiền xuống đất trước mắt ông ta mà nói.
- Đây chính xác là số tiền nhà con bé nợ ông, từ nay không được làm phiền con bé nữa. Tôi không phải là kẻ không biết điều, nợ thì phải trả. Chuyện làm ăn của ông tôi sẽ không xen vào, nhưng mà... ở ác át sẽ gặp quả báo.
Minh Trí nói xong liền bỏ ra ngoài, Trần Hậu nhìn Anh Thư rồi nói:" Chúng ta đi thôi."
- Vì sao hai người lại đến cứu cháu. - Anh Thư vẫn luôn thắc măc.
- Là Thiên Bảo nhờ ta giúp. - Trần Hậu đáp
- Cháu cảm ơn bác. - Anh Thư cúi đầu nói.
- Không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn Thiên Bảo. Vì ta làm điều này là vì điều kiện dành cho nó, không phải làm vì con. - Trần Hậu thẳng thắng nói.
- Nhưng dù sao, bác đã đến cứu con. Con không có gì ngoài hai tiếng cảm ơn, chỉ mong bác nhận.
- Được rồi, ta sẽ đưa con về nhà. - Trần Hậu đáp.
- Không, bác và bác Trần đừng lo cho cháu. Cháu sẽ tự về. - Anh Thư từ chôi.
- Vậy coi như ta đã làm xong việc thằng bé nhờ, tạm biệt cháu tại đây. -Trần Hậu nói xong cũng dời ra xe.
Anh Thư đi thẳng con đường phía trước, cũng không biết rằng mình sẽ đi đâu... Về nhà sao, liệu một lần nữa rồi cô cũng sẽ bị chính cha ruột của mỉnh bán đi thôi. Anh Thư cứng rắn nhưng bên trong vô cùng yếu đuối, nước mắt ít khi nhìn thấy cũng đã hiện trên đôi mắt tuy vô cùng sắc nhưng luôn u buồn.
- Thiếu gia, tôi đã điều tra giúp cậu về người tên là Anh Thư. - Người thân cận của Trần Hậu nói cho Thiên Bảo về những gì ông ta tìm hiều được.
- Cảm ơn chú. - Thiên Bảo đáp, gương mặt trở nên tức giận.
- Đây là hình chụp về những người xung quanh cô ta. - Người đàn ông khá già dặn đưa xấp hình cho Thiên Bảo rồi nói. - Đây là cha cô ấy. - Chỉ về người đàn ông mà lần trước anh gặp. - Đây là mẹ. - Một người phụ nữ có dáng vẻ khá giống Anh Thư, gương mặt hiền hậu. - Và đây là chống sắp cưới. - Một lão già xấu xí.
- Chồng sắp cưới sao? - Thiên Bảo nhíu mày.
- Là do gia đình Anh Thư nợ người này khá nhiều tiền, nên cha cô ấy éo gả cho ông ta để trừ nợ.
- Là bán con gái. - Thiên Bảo bỗng tức giận trong lòng, có cha mẹ nào lại bán đi con mình chứ.
- Có thể nói là như vậy. - Người đàn ông kia lắc đầu nói, cũng cảm thương số phận cô gái kém may mắn.
Thiên Bảo nhìn Anh Thư trong tấm ảnh, gương mặt không cười, đôi mắt u buồn. Chuyện này quả thật không liên quan đến anh, nhưng tại sao anh lại muốn nhúng vào chuyện này. Cô ta là một cô gái có tài, lại xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo nhưng lộ nét u sầu, Thiên Bảo không muốn cô gái này vò nát cuộc đời thanh xuân trong tay tên đàn ông già cả xấu xí kia.
- Người đàn ông kia, rất giàu có sao? - Thiên Bảo lại hỏi.
- Ông ta cũng khá là có tiếng trong giới nhà đất. Ông ta đã có vợ con nhưng đã ly hôn cùng vợ cũ, người con út cũng lớn hơn Anh Thư vài tuổi.
- Cô ấy là bạn của tôi, tôi không muốn những chuyện tồi tệ này xảy ra với cô ấy. Chú có cách nào giúp cô ấy hay không?
- Tôi e rằng tên háo sắc kia không thiếu tiền, nếu chúng ta mang tiền đến cũng không thể cứu được bạn thiếu gia. - Người đàn ông lắc đầu.
- Vậy chúng ta nên làm gì? -
- chuyện này, có lẽ đại ca giải quyết được.
- Không thể cho ông ấy biết. - Thiên Bảo gạt đi.
- Nhưng nếu đại ca không ra tay, tôi e tôi cũng khó lòng giúp thiếu gia.
Thiên Bảo không đáp, trong lòng phân vân một lúc. Chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứu người có lẽ cha anh cũng không từ chối.
Thiên Bảo trờ về nhà thì gặp Trần Hậu đang ngồi uống trả trong phòng khách. Anh đi đến ngồi đối diện cha mình, đây là lần đầu tiên khi anh cải lời cha theo nghề diễn viên mà thình cầu Trần Hậu giúp đỡ.
- Hôm nay ngôi sao nổi tiếng có chuyện gì sao? - Trần Hậu cảm thấy lạ kì, từ ngáy cha con xích mích rất hiếm khi con trai chủ động đến tìm.
- Cha, con có việc cần cha giúp đỡ. - Thiên Bảo nói.
- Không phải con chính là người nổi tiếng sao, cần gì nhờ đến lão già vô dụng như ta. - Trần Hậu đặt tách trà xuống bàn lạnh lùng nói.
- Lần này là cứu người, con thật sự hết cách nên nhờ đến cha. - Thiên Bảo lại nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Hậu.
- Trình bày đi.
Thiên Bảo kể lại sự việc cho Trần Hậu nghe, Trần Hậu im lặng lắng nghe rồi khẽ lắc đầu,
- Xem ra quan hệ của con và cô gái kia cũng không đến mức chúng ta cần giúp đỡ. Động chạm tới Hàn lão kia thật không dễ đối phó.
- Anh Thư cô ấy là một người tốt, xin cha giúp đỡ.
- Một con người tốt, có số phận không tốt có rất nhiều trong cái xã hội này. Cn nghĩ mình có thể giúp tất cả mọi người sao?
- Nghĩa là cha không đồng ý giúp con sao?
- Con quả thật là nóng vội, ta nói sẽ từ chối sao? - Trần Hậu không hài lòng nói, Thiên Bảo luôn nóng vội mà hư chuyện.
Trần Hậu cầm điện thoại, bấm một số điện thoại trong danh bạ rồi nhấp nút gọi.
- Alo? - Người đầu dây bên kia nói.
- Minh Trí thiếu gia, tôi cần anh ra mặt giúp. - Trần Hậu đáp.
- La việc gì? - Minh Trí nhíu mày.
- Có liên quan đến Hàn lão. - Trần Hậu đáp. - Tôi muốn anh ra mặt để gây sức ép với ông ta, để ông ta trả người.
- Lão ta lại ép con gái nhà ai làm tình nhân nữa sao? - Minh Trí thở dài.
- Chuyện này thiếu gia cũng biết sao?
- Lão già ấy nổi tiếng là kẽ trăng hoa, trâu già lại thích cỏ non. Lần này lại động đến người của cậu sao?
- Là một người bạn của Thiên Bảo. Con trai nhờ giúp đỡ, tôi cũng không muốn từ chối. - Trần Hậu nói.
- Chuyện này là chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp mang con dâu về cho cậu. - Minh Trí cười lớn rồi cúp máy.
Trần Hậu nghe Minh Trí nói vậy lại ngộ ra, không phải bình thường mà Thiên Bảo lại giúp đỡ cô gái kia. Có lẽ con trai mình lại yêu thương cô gái ấy sao, chiếm được trái tim của Thiên Bảo không phải chỉ có mình con bé Rose thôi sao?
- Chuyện đã được giải quyết, nhưng ta có điều kiện. - Trần Hậu nói.
- Ngoại trừ việc ép con từ bỏ nghề mà con đã chọn. - Thiên Bảo đáp.
- Không, nếu con không muốn đến RoYal làm việc ta muốn con học cách tiếp quản thế giới ngầm phía sau ta. Con cũng biết vị trí này ngoài con ra ta không thể giao cho ai. - Trần Hậu trầm ngâm nói.
-Con sẽ suy nghĩ. - Thiên Bảo đáp.
Trần Hậu khá bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Bảo, không ngờ chỉ vì một cô gái xa lạ kia mà đồng ý với anh chuyện mà trước giờ con trai luôn luôn gạt đi. Trước tiên nên thực hiện lời hứa với con trai trước, chuyện tốt này không thể bỏ lỡ.
Buổi tối, ánh trắng soi sáng mọi thứ trong mờ hồ, nó cứ ảo ảo thật thật khiến con người ta không thể nhìn ra những thứ trước mắt là thật hay ảo. Đôi khi sự thật trước mắt ta là như vậy nhưng bên trong là những toan tính thấp hèn đến kinh ngạc.
Tố Tố đứng trước phòng Tuấn Khôi, mặc một bộ đồ ngủ kín đáo gõ cửa phòng làm việc của anh.
- Vào đi. - Tuấn Khôi đang làm việc thì lên tiếng.
-Anh, em có làm phiền anh không? - Tố Tố hé mở cửa nhìn vào mà nói.
- Là em sao, vào đây đi. - Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố đứng phía trước cửa thì mỉm cười nói.
Tố Tố cũng mỉm cười đáp trả rồi bước chân vào bên trong phòng làm việc của Tuấn Khôi, đi đến gần anh ngồi đối diện ngắm nhìn gương mặt của người đàn ông đẹp trai này.
-Em chưa ngủ sao? - Tuấn Khôi dừng công việc lại mà nói.
- Em không ngủ được, em có chuyện để trong lòng rất lâu rồi… em muốn nói cùng anh. - Tố Tố ấp úng.
-Em nói đi. - Tuấn Khôi nhìn gương mặt ngây thơ của Tố Tố thì nhẹ nhàng đáp.
-Là chuyện em ở nơi này, có lẽ em nên dọn đi. - Tố Tố buồn bã nói.
-Ai ức hiếp em sao? - Tuấn Khôi nhíu mày.
-Không phải, là em cảm thấy mình đã làm phiền gia đình anh quá nhiều rồi. Em ở nơi này cũng chỉ biết đi ra đi vào, em muốn quay về nhà cũ tìm mẹ nếu không tìm được em sẽ sống một mình nơi đó. Nó quen thuộc với em hơn.
-Nơi đó quá nguy hiểm với một cô gái hiền lành như em. Nếu em ở nơi này cảm thấy chán, anh sẽ tìm một công việc cho em. - Tuấn Khôi nói, anh thật sự không an tâm để cô rời đi.
-Thật không, anh sẽ có việc cho em sao? - Tố Tố mừng rỡ.
-Đúng vậy, lần trước em mang cơm đến cho anh, là do chính tay em chế biến. - Tuấn Khôi hỏi.
-Dạ.
-Vậy từ ngày mai, hằng ngày em cứ làm bữa trưa và mang đến RoYal cho anh, công việc này nghe thì rất dễ nhưng thật ra rất khó khăn. Anh phát hiện mình rất là kén ăn, lại không muốn đồ ăn hôm này giống hôm sau nên em phải động não mà suy nghĩ. - Tuấn Khôi tỏ ra nghiêm túc nói.
-Em sẽ làm được, sẽ làm được mà. - Tố Tố vội nói.
-Tốt, bây giờ khuất mắt trong lòng đã được giải toả rồi, em mau đi ngủ cho anh. - Tuấn Khôi ra lệnh.
-Dạ, em biết rồi. - Tố Tố mỉm cười đứng lên không quên nói. - Anh ngủ ngon.
Tuấn Khôi nhìn bóng dáng Tố Tố bước ra khỏi cửa thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh nghĩ rằng mình đã yêu cô gái ngây thơ kia mất rồi sao, vì sao bên cạnh cô ấy anh luôn có cảm giác phải bảo vệ, trách nhiệm to lớn với Tố Tố. Nhưng cảm giác này không khiến tim Tuấn Khôi đập mạnh, không khiến anh lưu tâm quá lâu. Không giống như khi vô tình nhìn thấy cô gái tên Rose kia. Nhưng khi anh điều tra về các mối quan hệ trước kia của mình, thì Rose không xuất hiện trong danh sách các cô gái mà anh từng hẹn hò. Anh và cô chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, vả lại nhìn ánh mắt của Thiên Bảo cũng nhận thấy Rose chính là mục tiêu của anh ta.
Tuấn Khôi đẩy mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, tiếp tục công việc đang dang dở. Lần này quay trở về vị trí cũ, đây chính là mục tiêu lớn mà RoYal cần phải đạt được. Hiện tại đối thủ cạnh tranh cùng RoYal lớn nhất là Phạm gia của Rose và công ty UL. Trong ba công ty này, ai đưa ra giá cao nhất sẽ có cơ hộ sở hữu mỏ khai thác vàng kia, nơi có giá trị kinh tế rất cao. Nếu như RoYal chiếm phần thắng có thể thời gian sắp tới sẽ là tập đoàn lớn nhất Châu Á.
Rose quay về lại Phạm gia phụ giúp cha mình đấu thầu khu vực mỏ vàng kia, mặc dù biết đối thủ lớn chính là RoYal sẽ khó lòng thắng được tài trí của Tuấn Khôi nhưng cô vẫn muốn thử thách bản thân. Nếu như lần này cô đứng ra thắng cuộc, chiếc ghế chủ tịch Phạm gia kia cô có thể ngồi đó không một ai dị nghị nữa rồi. Rose cũng cố sức làm việc cực lực để chiến thắng.
Tố Uyên ngồi trong văn phòng tổng giám của UL đọc tin tức về cuộc đấu không cân sức kia liền mỉm cười.
-Em cười điều gì, mau nghĩ cách để chúng ta đấu lại bọn chúng mà thắng thầu lần này. - Trương Luật bù đầu vào công việc để quyết lấy được vị trí mỏ vàng này.
-Không, chúng ta không đủ sức đấu lại bọn họ, cả RoYal và Phạm gia đều có tình cảm thân thiết với nhau. Dù một trong hai chiến thắng bọn họ đều không thù ghét lẫn nhau, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng thì chúng ta phải ly gián nó. - Tố Uyên thâm độc nói.
- Ly gián bằng cách nào. - Trương Luật nói.
-Bằng cách của em, anh sẽ bất ngờ. - Tố Uyên cười lớn.
Trương Luật nhìn người phụ nữ này mà lắc đầu, xem ra cô ấy vẫn chính là đúng như câu nói càng đẹp thì càng độc.
Minh Trí cùng Trần Hậu ngồi trên chiếc xe hơi màu đen tiến đến biệt thự của Hàn lão. Người đàn ông này nổi tiếng nham hiểm, ông ta là người sở hữu nhiều bất động sản và rất có tiếng noi trong thương trường. Người này có lẽ chỉ có Minh Trí mới có thể ra tay giúp Anh Thư thoát khỏi.
-Hôm nay rồng đến nhà tôm sao, thật là khách quý đến nhà không kịp nghênh đón rồi. - Hàn lão mặc dù nghi hoặc vì sao Minh Trí tới tìm nhưng luôn tạo ra vẻ nồng hậu đón tiếp.
-Hàn lão gia thật quá lời rồi, tôi đến nơi này là có việc muốn nhờ Hàn lão gia giúp đỡ. - Minh Trí đáp.
-Tôi lại có thể giúp được Trần tổng sao? - Hàn lão đáp.
-Tôi có một người quen nợ tiền của Hàn lão gia, hôm nay tôi đến để thanh toán giúp người ấy. - Minh Trí nói.
-Là người nào, người nợ tôi không phải số nhỏ.
-Vâng, chính là gia đình của cô ca sĩ Anh Thư kia.
- Chuyện đó không phải đã được giải quyết rồi sao, cô ấy cũng đã đồng ý lấy tôi và tôi sẽ xoá nợ cho gia đình cô ta. - Hàn lão khó chịu đáp.
- Có thật là con bé đồng ý sao? Chúng ta trực tiếp hỏi. - Minh Trí vẫn giữ thái độ hoà hoãn, lời nói không một chút ấp úng.
- Là Trần tổng ép tôi rồi, sính lễ tôi cũng đã tặng cho cha cô ta. Đâu thể nói vì một lời nói của cô ta mà tôi phải nhượng bộ.
- Hàn tổng, vì vậy tôi mới phải đích thân đến nơi này nhờ ông, hãy buông tha cho con bé nó chỉ đáng tuổi con gái ông thôi mà. - Minh Trí thuyết phục.
- Hàn gia tôi một khi đã đầu tư thì không thể để thua lỗ, xin phép không nể mặt Trần tổng lần này tôi giúp không được. - Hàn lão từ chối, con mồi quá xinh đẹp khiến ông mê mẩn.
- Nếu Hàn tổng không nể mặt, thì tôi cũng không nể mặt nữa. - Minh Trí nói xong, liền cho người vào trong lục soát. Trước khi đến nơi này anh đã cho điều tra về chổ ở của Anh Thư, được biết vì sợ cô dâu bỏ trốn nên Hàn lão đã mang về biệt thự này mà nhốt không cho ra ngoài.
- Các người không được phép tự tiện vào nơi này, tôi sẽ gọi cảnh sát. - Hàn lão hét toáng lên.
- Vâng, mời ngài gọi đi. - Minh Tri nhếch miệng cười. - Cảnh sát đến nơi này sẽ phát hiện Hàn tổng của công ty bất động sản Hàn gia bắt nhốt người trái phép, cho vay nặng lãi và những chuyện làm ăn phi pháp sẽ được cảnh sát tra ra cả.
- Mày… làm sao mày biết… - Hàn lão xanh mặt.
- Nếu sợ người khác biết thì đừng làm. - Minh Trí nhìn thẳng vào mắt Hàn lão mà nói. - Nếu như Hàn tổng không nhượng bộ một chút, tôi không chắc công ty của ngài có thể duy trì đến quá ngày mai.
Minh Trí vừa nói xong, bọn đàn em của Trần Hậu từ trên lầu đưa Anh Thư đi xuống. Trên gương mặt cô có vết bầm, Trần Hậu thấy vậy liền vô cùng tức giận. Cả đời làm giang hồ hiểm ác, nhưng anh còn chưa từng động tay đánh người phụ nữ nào. Nay bọn họ lại hành hạ một đứa trẻ trong thật yếu đuối như vậy. Trần Hậu đi tới phía Hàn lão nhìn ông bằng đôi mắt giận dữ.
- Ông đánh con bé. - Trần Hậu nói.
- Không, không phải tôi. - Hàn lão nhìn ánh mắt giận dữ của Trần Hậu thì sợ hãi.
Trần Hậu ghét nhất loại đàn ông đánh phụ nữ, và loại dám làm không dám nhận. Không suy nghĩ liền tung một cước, lão già vang vào chiếc ghế gần đó mà nằm ôm đầu.
- Quả thật tôi không làm gì cô ta cả mà, tôi chỉ vừa đón cô ta về thì các người đến. - Hàn lão sợ hãi hét lên.
- Đúng vậy, ông ta không hề đánh con. - Anh Thư lên tiếng.
- Vậy những dấu vết trên người cháu là gì. - Trần Hậu hỏi.
- Là do con cải lời cha không muốn gả cho ông ta nên bị cha đánh. Không liên quan đến ông ta. - Anh Thư nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hàn lão mà buồn cười, dù sao ông ta cũng chưa làm gì cô.
Minh Trí đi tới một bước lại gần Hàn lão đang nằm, sau đó quăng một valy tiền xuống đất trước mắt ông ta mà nói.
- Đây chính xác là số tiền nhà con bé nợ ông, từ nay không được làm phiền con bé nữa. Tôi không phải là kẻ không biết điều, nợ thì phải trả. Chuyện làm ăn của ông tôi sẽ không xen vào, nhưng mà... ở ác át sẽ gặp quả báo.
Minh Trí nói xong liền bỏ ra ngoài, Trần Hậu nhìn Anh Thư rồi nói:" Chúng ta đi thôi."
- Vì sao hai người lại đến cứu cháu. - Anh Thư vẫn luôn thắc măc.
- Là Thiên Bảo nhờ ta giúp. - Trần Hậu đáp
- Cháu cảm ơn bác. - Anh Thư cúi đầu nói.
- Không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn Thiên Bảo. Vì ta làm điều này là vì điều kiện dành cho nó, không phải làm vì con. - Trần Hậu thẳng thắng nói.
- Nhưng dù sao, bác đã đến cứu con. Con không có gì ngoài hai tiếng cảm ơn, chỉ mong bác nhận.
- Được rồi, ta sẽ đưa con về nhà. - Trần Hậu đáp.
- Không, bác và bác Trần đừng lo cho cháu. Cháu sẽ tự về. - Anh Thư từ chôi.
- Vậy coi như ta đã làm xong việc thằng bé nhờ, tạm biệt cháu tại đây. -Trần Hậu nói xong cũng dời ra xe.
Anh Thư đi thẳng con đường phía trước, cũng không biết rằng mình sẽ đi đâu... Về nhà sao, liệu một lần nữa rồi cô cũng sẽ bị chính cha ruột của mỉnh bán đi thôi. Anh Thư cứng rắn nhưng bên trong vô cùng yếu đuối, nước mắt ít khi nhìn thấy cũng đã hiện trên đôi mắt tuy vô cùng sắc nhưng luôn u buồn.