Tuấn Khôi rời khỏi phòng họp nhanh chóng đi theo Tố Tố hiện đang đi đến phòng làm việc của anh. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu nhưng đó có phải là tình yêu anh dành cho cô hay không, anh cũng chưa thể xác định được điều đó. Cô gái này chính là ân nhân cứu mạng anh, anh có trách nhiệm phải bảo bọc cô ấy. Nếu như torng một giây sai lầm, chính bản thân anh ngộ nhận thì không phải sẽ hại cả đời Tố Tố hay sao.
- Anh, em mang cơm đến nè. - Tố Tố đứng lên khi nhìn thấy Tuấn Khôi mở cửa bước vào.
- Cảm ơn em, em ngồi xuống đi anh có việc cần nói. - Tuấn Khôi đi đến chiếc ghế đối diện nơi Tố Tố đang ngồi.
Tố Tố thoáng lo lắng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt vẫn mỉm cười ngồi xuống ngoan ngoãn.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, hiện tại cũng không thể bắt em hằng ngày mang cơm đến nơi này cho anh được. - Tuấn Khôi suy tư nói.
- Em tình nguyện mà, em rất thích công việc này. Mỗi ngày đều xuống bếp, chế biến và mang đến cho anh hằng ngày chính là việc em cảm thấy có ý nghĩa nhất mà. - Tố Tố phản đối lời nói của Tuấn Khôi.
- Em là một cô gái thật tốt, bởi vì điều đó nên anh đã quyết định sẽ tìm người về dạy em học. Em rất thông minh sẽ nhanh chóng biết viết và làm quen với máy tính. - Tuấn Khôi mỉm cười. - Đây là việc anh muốn em làm tốt, có được không?
- Nhưng… nhưng em muốn tự mình chăm sóc anh. - Tố Tố buồn bã cuối mặt nói.
- Nếu như em thật sự muốn anh khoẻ, hãy nhanh chóng học thật tốt mà đến đây phụ giúp công việc cùng anh nhé, cô bé. - Tuấn Khôi vỗ đầu Tố Tố hệt như một đứa trẻ.
Tố Tố biết không thể cải lời Tuấn Khôi được, dù sao cũng đang chính là sắm vai một cô gái ngây thơ không biết điều gì. “Nhưng mà, anh ấy không hề giống như những gì mẹ đã nói, anh ấy đối xữ với mình rất chu đáo. Thật không biết vì sao mẹ lại thù hận họ Trần nhu vậy, vì phận làm con nên Tố Tố quyết tâm giúp mẹ báo thù.” - Tố Tố thất thần nghĩ.
- Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa nào. - Tuấn Khôi mở hộp cơm mà Tố Tố mang đến.
- Em chỉ mang một phần cho anh thôi. - Tố Tố nghe tiếng Tuấn Khôi thì hồn đã trở về lại xác.
Giọng nói Tố Tố vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khôi vừa reo lên. Tuấn Khôi nhìn màn hình điện thoại liền hơi nhíu mày, chợt nhớ ra cuộc hẹn cùng với Rose, chỉ vì chuyện RoYal mà quên mất cuộc hẹn này. Tuấn Khôi nhìn đồng hồ đã qua 12h trưa, anh đứng lên nhìn Tố Tố nói.
- Phần cơm này để dành cho bữa tối, anh phải ra ngoài rồi. - Tuấn Khôi khoát chiếc áo vest mà vừa nói.
- Có bận cách mấy, anh cũng phải ăn chút rồi đi. - Tố Tố đáp.
- Anh có hẹn ra ngoài ăn cơm cùng đối tác nhưng lại quên mất, anh đưa em ra xe. - Tuấn Khôi mở cửa mời Tố Tố.
Cả hai người cùng nhau sánh bước trong đại sảnh RoYal dưới bao nhiêu con mắt của mọi người, đây xem ra chính la cô gái mà tổng giám chọn rồi, cô ta là người trụ lại bên cạnh anh ta lâu nhất từ trước đến nay mà.
Tại nhà hàng L.a, Rose ngồi một mình vu vơ suy nghĩ mà đợi Tuấn Khôi, khi nãy vừa nhắn tin địa chỉ cho anh ta đến. Tối hôm qua cũng là do cô háo thắng mà một hơi uống cạn ly rượu kia, tưởu lượng của cô khá kém lại không lượng sức mình. Nhưng dù cho như vậy thì anh ta cũng không nên mang cô vào khách sạn như vậy, lại một đêm ngủ chung trên 1 chiếc giường. Mặc dù không có chuyện gỉ xảy ra, nhưng nếu người ngoài biết được thì cô còn mặt mũi nào.
- Xin lỗi, tôi có chút việc ở RoYal. - Tuấn Khôi bước đến trước mặt Rose mà nói.
- Mời anh ngồi. - Rose đáp.
- Cô nói đi. - Tuấn Khôi vừa ngồi xuống ghế, liền nói không đợi Rose mở lời.
- Đầu tiên, tôi muốn một lần nữa nói cho anh biết rằng chuyện Phạm gia chúng tôi thắng gói thầu vừa rồi là do chính bản thân chúng tôi đã cố gắng hết sức, không hề có một sự gian lận nào cả.
- Phạm tiều thư, tôi có nói cô gian lận sao? - Tuấn Khôi giương ra nét mặt kinh ngạc.
- Vậy những lời anh nói trong bữa tiệc hôm đó là ý gì? - Rose tức giận.
- Tôi đã nói gì nhỉ? - Tuấn Khôi nhíu mày nói.
- Là trượng phu, anh phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Anh chính là có ý rằng Phạm Minh Hà tôi đây gian lận.
- Vậy cô tìm tôi để nói với tôi rằng cô không gian lận. - Tuấn Khôi nhìn thẳng vào mắt Rose mà nói. - Chuyện đó tôi sẽ tìm hiểu sau, cô còn vấn đề gì không. Đã sắp đến giờ làm việc rồi.
- Và… còn chuyện ở khách sạn Ciz. - Rose đỏ mặt.
- Chuyện đó thế nào? - Tuấn Khôi tỏ ra mình vô tội.
- Anh còn làm ra vẻ như anh không có lỗi. Anh nói tôi say không còn tỉnh táo, vậy sao anh không đưa tôi về nhà mà lại mang tôi vào trong phòng khách sạn. Đã vậy lại còn nằm cùng giường với tôi.
- Thưa Phạm tiểu thư, thứ nhất là tôi không biết nhà cô, thứ hai là tôi không lái xe khi có hơi men, thứ ba là tôi và cô trước kia cũng là mối quan hệ bạn bè thân thiết, tôi mang cô vào phòng khách sạn không tốt hơn bỏ mặc cô bên trong Ciz Bar sao. Cô ở đây còn muốn trách cứ điêu gì?
- Anh… vậy cò nghĩa là tôi phải cảm ơn anh vì anh đã mang tôi vào khách sạn. - Rose đỏ mặt tức giận.
- Tôi làm điều ơn gì cho người khác cũng không phải hy vọng họ cảm ơn mình, vậy nên cô không cần…..
Tuấn Khôi chưa nói hết câu, ly nước trên bàn đã tạt thẳng vào mặt mình.
- Vâng, đây chính là quà cảm ơn từ tôi. Trần Tuấn Khôi, chúng ta từ hôm nay chính là kẻ thù của nhau. Dù sao, anh cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi. - Rose tức giận tột độ, nói xong liền bỏ đi.
Tuấn Khôi không nói gì, dùng khăn lau đi nước trên mặt. Ánh mắt cũng không nhìn về hướng của Rose bước đi. Miệng khẽ nói:” Kẻ thù ư, em có làm được hay không mới là quan trọng."
****************
Anh Thư buổi sáng tỉnh lại, cơ thể cũng đã hạ đi cơn sốt đêm qua. Cô nhìn căn phòng kì lạ này, xung quanh được bài trí đơn giản nhưng sang trọng. Cô ngồi dậy bước ra khỏi căn phòng thì nghe thấy tiếng động phía bếp liền đi tới. Trước mắt Anh Thư là một diễn viên nổi tiếng sáng giá đang mang tạp dề hì hục nấu ăn, Anh Thư khẽ cười nghĩ:” Nếu các fan của anh ấy mà nhìn thấy hình ảnh này, có lẽ sẽ chết ngất vì thần tượng quá đáng yêu.”
- Cô dậy rồi sao, trong người thế nào rồi. - Thiên Bảo nhìn thấy Anh Thư đi tới liền nói.
- Cảm ơn, tôi khoẻ.
- Ăn đi. - Thiên Bảo mang một tô cháo nóng đặt về phía Anh Thư rồi nói.
- Anh nấu cho tôi sao? - Anh Thư ngạc nhiên.
- Đêm qua chắc cô cũng chưa ăn gì lại vừa sốt cao như vậy, tôi là chủ nhân tất nhiên không muốn người của mình vì bệnh tật mà tổn hao đi, sẽ mất giá. - Thiên Bảo đáp.
- À, thì ra là vậy. Vậy xin cảm ơn chủ nhân vậy. - Anh Thư nghe xong câu nói của Thiên Bảo, trong lòng sụp đổ thần tượng idol nấu ăn mà chính là tên buôn người nấu ăn.
- Cô ăn rồi uống thuốc tôi đã đặt sẵn trên bàn, tạm thời cô cứ ở lại nơi này. Tôi có quen biết với những người quản lý nổi tiếng, tôi sẽ tìm một người giúp cô.
- Người quản lý? - Anh Thư hì hục húp cháo mà hỏi.
- Cô là ca sĩ, phải có người quản lý mới có thể trở thành chuyên nghiệp. Trước tiên, cô phải trở thành gương mặt ca sĩ trẻ tài năng nhất, như vậy tôi mới có thể lấy lại khoản tiền mình đã trả nợ cho cô chứ. - Thiên Bảo đi về hướng phòng mình rồi nói tiếp. - Khi nào cô trả xong nợ, cô mới được tự do.
- Haha, anh không sợ tôi phiền anh thì tôi sợ gì khi có một ông chủ tốt bụng đẹp trai như diễn viên Thiên Bảo chứ. - Anh Thư cười lớn.
Thiên Bảo không nói gì, đi thẳng vào phòng. Thật sự rằng anh chính là muốn giúp cô gái này thực hiện ước mơ của mình, nhưng nếu mình tự nhiên giúp đỡ thì chắc chắn cô ta sẽ từ chối mà lại xảy ra tiếp diễn những bi kịch kia. “Người ta nói, cứu một mạng người hơn xây 9 ngôi chùa. Cứ xem như là đang làm một việc tốt, chỉ là một việc tốt từ lòng thương hại người khác.” - Thiên Bảo nghĩ thầm.
- Anh đi đâu vậy. - Anh Thư nhìn thấy Thiên Bảo từ bên trong căn phòng quần áo chỉnh tề đi ra ngoài liền hỏi.
- Tôi đi đâu phải nói cho cô biết sao? - Thiên Bảo đáp rồi đi thẳng ra cửa.
- Anh cho tôi đi với, ở nơi này một mình tôi cảm thấy có chút… - Anh Thư nhìn xung quanh mà nói.
- Cô đang đóng phim với diễn viên sao? Một mình dám ngôi trên cây cầu vắng người bao nhiêu lần, lại nói trong nhà tôi mà cô lại sợ ma hả. - Thiên Bảo buồn cười nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị.
- Này, lúc đó tâm trạng của tôi không còn để để ý đến xung quanh nên tôi không sợ. Hiện tại thì, thật ra tôi không dám ở một mình trong một nơi xa lạ như vậy. - Anh Thư tỏ ra thật sự sợ sệt.
Thiên Bảo nghĩ một lúc, sau đó liền nói:” Được rồi, theo tôi.”
Anh Thư mừng quá chạy nhanh đến phía Thiên Bảo thì phát hiện trên người cô chỉ có môt chiếc áo sơmi của Thiên Bảo dài qua đùi. Anh Thư và Thiên Bảo đều nhận ra điều đó, với bộ dạng thế này mà ra ngoài thì thật mất mặt.
Thiên Bảo gọi điện thoại cho Linda, bảo cô ấy mang đến một vài bộ quần áo cỡ như người Linda vừa mang đến nơi này. Ngắm dáng của Linda và Anh Thư cũng khá bằng nhau nên Thiên Bảo cũng không màn hỏi đến cô gái mang đến sự rắc rối phiền phức trước mắt.
- Tôi đã hơi hối hận khi giúp cô rồi đấy. - Thiên Bảo khẽ nói.
- Vậy bây giờ anh mang tôi đi bán lại cho lão Hàn, chắc chắn có lời rồi. - Anh Thư nhúng vai nói.
- Sao tôi nói cái gì cô trả treo như vậy hả. - Thiên Bảo tức giận.
Anh Thư không nói nữa, chỉ mỉm cười. Thiên Bảo nhìn thấy nụ cười trên môi cô cũng thì trong lòng có chút vui vẻ nào đó, đôi môi anh cũng hé cười.
Điện thoại của Thiên Bảo bỗng reo lên, là Rose đang gọi anh. Thiên Bảo vội thu lại ánh mắt nhìn Anh Thư rồi đi ra nơi khác nghe máy.
- Alo? - Thiên Bảo nghe máy.
- Hức hức, Thiên Bảo hức hức. - Rose khóc trong điện thoại.
Thiên Bảo khẽ im lặng, cô ấy khóc sao. Ai có thể lấy được nước mắt cô gái này, chắc hẳn chỉ có một người.
- Em đang ở đâu.
- Phạm thị. - Rose vẫn khóc nhiều hơn.
- Đợi anh. - Thiên Bảo cúp máy, vội lấy áo khoác bước đi.
Anh Thư nhìn thấy Thiên Bảo nhận được cú điện thoại sau đó liền bỏ đi thì vội chạy theo.
- Này, anh hứa cho tôi theo mà.
- Tôi có việc gấp, cô vào nhà đợi Linda mang quần áo đến rồi tự mình ra ngoài mua sắm những quần áo cô thích. - Thiên Bảo rút tấm thẻ đưa cho Anh Thư.
- Đừng đi mà, tôi thật sự rất sợ, không thể ở một mình được. - Anh Thư kéo áo Thiên Bảo.
Thiên Bảo nhìn thấy cô gái trước mặt van nài, nhưng trong đầu luôn nhớ đến giọng nói đầy nước mắt của Rose, Thiên Bảo giật tay Anh Thư ra khỏi áo không nói gì bước vào thang máy, nhanh đóng cửa thang máy lại. Bốn cặp mắt nhìn nhau qua cánh cổng thang máy kia, Thiên Bảo cảm thấy hơi có lỗi nhưng không thể ở lại, Anh Thư khẽ cười xót xa chỉ là chính mình tự quá đề cao bản thân.
Anh Thu bước vào căn nhà trống không người, cô ngồi xuống giữa sàn nhà ôm đầu mình gục xuống. Kí ức đen tối lại hiện về, tâm thức không còn bỉnh tĩnh. Trong đầu cô, tái hiện lại hình ảnh khi còn bé thơ.
Ngày cha cô theo những người phụ nữ khác, chủ nợ đến vay quanh căn nhà của mẹ con cô đang sống bắt m5 cô phải trả nợ. Lúc ấy, bọn họ bắt cô làm con tin buộc mẹ phải mang tiền đến thì họ mới trẻ cô về. Đêm đó họ nhốt cô vào trong một căn phòng tối đen như mực, mặc cho cô khóc lóc la hét cũng không ai mở cửa. Căn phòng hôi thối bóc mùi đầy chuột và gián khiến cô chết khiếp vì sợ khiến Anh Thư ngất xĩu không còn biết điều gì. Khi cô được trả về với mẹ, từ đó cô rấ sợ ở một mình trong một căn phòng mặc dù nơi đó sáng hay tối. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại nhớ đến chuyện này bé mà hoảng loạn.
Khi Linda tới, cánh cửa nhà không khoá nên cô bước thẳng vào bên trong, chỉ nhin thấy một cô gái đang nằm gục dưới sàn nhà bất tỉnh.
Tuấn Khôi rời khỏi phòng họp nhanh chóng đi theo Tố Tố hiện đang đi đến phòng làm việc của anh. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu nhưng đó có phải là tình yêu anh dành cho cô hay không, anh cũng chưa thể xác định được điều đó. Cô gái này chính là ân nhân cứu mạng anh, anh có trách nhiệm phải bảo bọc cô ấy. Nếu như torng một giây sai lầm, chính bản thân anh ngộ nhận thì không phải sẽ hại cả đời Tố Tố hay sao.
- Anh, em mang cơm đến nè. - Tố Tố đứng lên khi nhìn thấy Tuấn Khôi mở cửa bước vào.
- Cảm ơn em, em ngồi xuống đi anh có việc cần nói. - Tuấn Khôi đi đến chiếc ghế đối diện nơi Tố Tố đang ngồi.
Tố Tố thoáng lo lắng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt vẫn mỉm cười ngồi xuống ngoan ngoãn.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, hiện tại cũng không thể bắt em hằng ngày mang cơm đến nơi này cho anh được. - Tuấn Khôi suy tư nói.
- Em tình nguyện mà, em rất thích công việc này. Mỗi ngày đều xuống bếp, chế biến và mang đến cho anh hằng ngày chính là việc em cảm thấy có ý nghĩa nhất mà. - Tố Tố phản đối lời nói của Tuấn Khôi.
- Em là một cô gái thật tốt, bởi vì điều đó nên anh đã quyết định sẽ tìm người về dạy em học. Em rất thông minh sẽ nhanh chóng biết viết và làm quen với máy tính. - Tuấn Khôi mỉm cười. - Đây là việc anh muốn em làm tốt, có được không?
- Nhưng… nhưng em muốn tự mình chăm sóc anh. - Tố Tố buồn bã cuối mặt nói.
- Nếu như em thật sự muốn anh khoẻ, hãy nhanh chóng học thật tốt mà đến đây phụ giúp công việc cùng anh nhé, cô bé. - Tuấn Khôi vỗ đầu Tố Tố hệt như một đứa trẻ.
Tố Tố biết không thể cải lời Tuấn Khôi được, dù sao cũng đang chính là sắm vai một cô gái ngây thơ không biết điều gì. “Nhưng mà, anh ấy không hề giống như những gì mẹ đã nói, anh ấy đối xữ với mình rất chu đáo. Thật không biết vì sao mẹ lại thù hận họ Trần nhu vậy, vì phận làm con nên Tố Tố quyết tâm giúp mẹ báo thù.” - Tố Tố thất thần nghĩ.
- Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa nào. - Tuấn Khôi mở hộp cơm mà Tố Tố mang đến.
- Em chỉ mang một phần cho anh thôi. - Tố Tố nghe tiếng Tuấn Khôi thì hồn đã trở về lại xác.
Giọng nói Tố Tố vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khôi vừa reo lên. Tuấn Khôi nhìn màn hình điện thoại liền hơi nhíu mày, chợt nhớ ra cuộc hẹn cùng với Rose, chỉ vì chuyện RoYal mà quên mất cuộc hẹn này. Tuấn Khôi nhìn đồng hồ đã qua h trưa, anh đứng lên nhìn Tố Tố nói.
- Phần cơm này để dành cho bữa tối, anh phải ra ngoài rồi. - Tuấn Khôi khoát chiếc áo vest mà vừa nói.
- Có bận cách mấy, anh cũng phải ăn chút rồi đi. - Tố Tố đáp.
- Anh có hẹn ra ngoài ăn cơm cùng đối tác nhưng lại quên mất, anh đưa em ra xe. - Tuấn Khôi mở cửa mời Tố Tố.
Cả hai người cùng nhau sánh bước trong đại sảnh RoYal dưới bao nhiêu con mắt của mọi người, đây xem ra chính la cô gái mà tổng giám chọn rồi, cô ta là người trụ lại bên cạnh anh ta lâu nhất từ trước đến nay mà.
Tại nhà hàng L.a, Rose ngồi một mình vu vơ suy nghĩ mà đợi Tuấn Khôi, khi nãy vừa nhắn tin địa chỉ cho anh ta đến. Tối hôm qua cũng là do cô háo thắng mà một hơi uống cạn ly rượu kia, tưởu lượng của cô khá kém lại không lượng sức mình. Nhưng dù cho như vậy thì anh ta cũng không nên mang cô vào khách sạn như vậy, lại một đêm ngủ chung trên chiếc giường. Mặc dù không có chuyện gỉ xảy ra, nhưng nếu người ngoài biết được thì cô còn mặt mũi nào.
- Xin lỗi, tôi có chút việc ở RoYal. - Tuấn Khôi bước đến trước mặt Rose mà nói.
- Mời anh ngồi. - Rose đáp.
- Cô nói đi. - Tuấn Khôi vừa ngồi xuống ghế, liền nói không đợi Rose mở lời.
- Đầu tiên, tôi muốn một lần nữa nói cho anh biết rằng chuyện Phạm gia chúng tôi thắng gói thầu vừa rồi là do chính bản thân chúng tôi đã cố gắng hết sức, không hề có một sự gian lận nào cả.
- Phạm tiều thư, tôi có nói cô gian lận sao? - Tuấn Khôi giương ra nét mặt kinh ngạc.
- Vậy những lời anh nói trong bữa tiệc hôm đó là ý gì? - Rose tức giận.
- Tôi đã nói gì nhỉ? - Tuấn Khôi nhíu mày nói.
- Là trượng phu, anh phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Anh chính là có ý rằng Phạm Minh Hà tôi đây gian lận.
- Vậy cô tìm tôi để nói với tôi rằng cô không gian lận. - Tuấn Khôi nhìn thẳng vào mắt Rose mà nói. - Chuyện đó tôi sẽ tìm hiểu sau, cô còn vấn đề gì không. Đã sắp đến giờ làm việc rồi.
- Và… còn chuyện ở khách sạn Ciz. - Rose đỏ mặt.
- Chuyện đó thế nào? - Tuấn Khôi tỏ ra mình vô tội.
- Anh còn làm ra vẻ như anh không có lỗi. Anh nói tôi say không còn tỉnh táo, vậy sao anh không đưa tôi về nhà mà lại mang tôi vào trong phòng khách sạn. Đã vậy lại còn nằm cùng giường với tôi.
- Thưa Phạm tiểu thư, thứ nhất là tôi không biết nhà cô, thứ hai là tôi không lái xe khi có hơi men, thứ ba là tôi và cô trước kia cũng là mối quan hệ bạn bè thân thiết, tôi mang cô vào phòng khách sạn không tốt hơn bỏ mặc cô bên trong Ciz Bar sao. Cô ở đây còn muốn trách cứ điêu gì?
- Anh… vậy cò nghĩa là tôi phải cảm ơn anh vì anh đã mang tôi vào khách sạn. - Rose đỏ mặt tức giận.
- Tôi làm điều ơn gì cho người khác cũng không phải hy vọng họ cảm ơn mình, vậy nên cô không cần…..
Tuấn Khôi chưa nói hết câu, ly nước trên bàn đã tạt thẳng vào mặt mình.
- Vâng, đây chính là quà cảm ơn từ tôi. Trần Tuấn Khôi, chúng ta từ hôm nay chính là kẻ thù của nhau. Dù sao, anh cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi. - Rose tức giận tột độ, nói xong liền bỏ đi.
Tuấn Khôi không nói gì, dùng khăn lau đi nước trên mặt. Ánh mắt cũng không nhìn về hướng của Rose bước đi. Miệng khẽ nói:” Kẻ thù ư, em có làm được hay không mới là quan trọng."
Anh Thư buổi sáng tỉnh lại, cơ thể cũng đã hạ đi cơn sốt đêm qua. Cô nhìn căn phòng kì lạ này, xung quanh được bài trí đơn giản nhưng sang trọng. Cô ngồi dậy bước ra khỏi căn phòng thì nghe thấy tiếng động phía bếp liền đi tới. Trước mắt Anh Thư là một diễn viên nổi tiếng sáng giá đang mang tạp dề hì hục nấu ăn, Anh Thư khẽ cười nghĩ:” Nếu các fan của anh ấy mà nhìn thấy hình ảnh này, có lẽ sẽ chết ngất vì thần tượng quá đáng yêu.”
- Cô dậy rồi sao, trong người thế nào rồi. - Thiên Bảo nhìn thấy Anh Thư đi tới liền nói.
- Cảm ơn, tôi khoẻ.
- Ăn đi. - Thiên Bảo mang một tô cháo nóng đặt về phía Anh Thư rồi nói.
- Anh nấu cho tôi sao? - Anh Thư ngạc nhiên.
- Đêm qua chắc cô cũng chưa ăn gì lại vừa sốt cao như vậy, tôi là chủ nhân tất nhiên không muốn người của mình vì bệnh tật mà tổn hao đi, sẽ mất giá. - Thiên Bảo đáp.
- À, thì ra là vậy. Vậy xin cảm ơn chủ nhân vậy. - Anh Thư nghe xong câu nói của Thiên Bảo, trong lòng sụp đổ thần tượng idol nấu ăn mà chính là tên buôn người nấu ăn.
- Cô ăn rồi uống thuốc tôi đã đặt sẵn trên bàn, tạm thời cô cứ ở lại nơi này. Tôi có quen biết với những người quản lý nổi tiếng, tôi sẽ tìm một người giúp cô.
- Người quản lý? - Anh Thư hì hục húp cháo mà hỏi.
- Cô là ca sĩ, phải có người quản lý mới có thể trở thành chuyên nghiệp. Trước tiên, cô phải trở thành gương mặt ca sĩ trẻ tài năng nhất, như vậy tôi mới có thể lấy lại khoản tiền mình đã trả nợ cho cô chứ. - Thiên Bảo đi về hướng phòng mình rồi nói tiếp. - Khi nào cô trả xong nợ, cô mới được tự do.
- Haha, anh không sợ tôi phiền anh thì tôi sợ gì khi có một ông chủ tốt bụng đẹp trai như diễn viên Thiên Bảo chứ. - Anh Thư cười lớn.
Thiên Bảo không nói gì, đi thẳng vào phòng. Thật sự rằng anh chính là muốn giúp cô gái này thực hiện ước mơ của mình, nhưng nếu mình tự nhiên giúp đỡ thì chắc chắn cô ta sẽ từ chối mà lại xảy ra tiếp diễn những bi kịch kia. “Người ta nói, cứu một mạng người hơn xây ngôi chùa. Cứ xem như là đang làm một việc tốt, chỉ là một việc tốt từ lòng thương hại người khác.” - Thiên Bảo nghĩ thầm.
- Anh đi đâu vậy. - Anh Thư nhìn thấy Thiên Bảo từ bên trong căn phòng quần áo chỉnh tề đi ra ngoài liền hỏi.
- Tôi đi đâu phải nói cho cô biết sao? - Thiên Bảo đáp rồi đi thẳng ra cửa.
- Anh cho tôi đi với, ở nơi này một mình tôi cảm thấy có chút… - Anh Thư nhìn xung quanh mà nói.
- Cô đang đóng phim với diễn viên sao? Một mình dám ngôi trên cây cầu vắng người bao nhiêu lần, lại nói trong nhà tôi mà cô lại sợ ma hả. - Thiên Bảo buồn cười nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị.
- Này, lúc đó tâm trạng của tôi không còn để để ý đến xung quanh nên tôi không sợ. Hiện tại thì, thật ra tôi không dám ở một mình trong một nơi xa lạ như vậy. - Anh Thư tỏ ra thật sự sợ sệt.
Thiên Bảo nghĩ một lúc, sau đó liền nói:” Được rồi, theo tôi.”
Anh Thư mừng quá chạy nhanh đến phía Thiên Bảo thì phát hiện trên người cô chỉ có môt chiếc áo sơmi của Thiên Bảo dài qua đùi. Anh Thư và Thiên Bảo đều nhận ra điều đó, với bộ dạng thế này mà ra ngoài thì thật mất mặt.
Thiên Bảo gọi điện thoại cho Linda, bảo cô ấy mang đến một vài bộ quần áo cỡ như người Linda vừa mang đến nơi này. Ngắm dáng của Linda và Anh Thư cũng khá bằng nhau nên Thiên Bảo cũng không màn hỏi đến cô gái mang đến sự rắc rối phiền phức trước mắt.
- Tôi đã hơi hối hận khi giúp cô rồi đấy. - Thiên Bảo khẽ nói.
- Vậy bây giờ anh mang tôi đi bán lại cho lão Hàn, chắc chắn có lời rồi. - Anh Thư nhúng vai nói.
- Sao tôi nói cái gì cô trả treo như vậy hả. - Thiên Bảo tức giận.
Anh Thư không nói nữa, chỉ mỉm cười. Thiên Bảo nhìn thấy nụ cười trên môi cô cũng thì trong lòng có chút vui vẻ nào đó, đôi môi anh cũng hé cười.
Điện thoại của Thiên Bảo bỗng reo lên, là Rose đang gọi anh. Thiên Bảo vội thu lại ánh mắt nhìn Anh Thư rồi đi ra nơi khác nghe máy.
- Alo? - Thiên Bảo nghe máy.
- Hức hức, Thiên Bảo hức hức. - Rose khóc trong điện thoại.
Thiên Bảo khẽ im lặng, cô ấy khóc sao. Ai có thể lấy được nước mắt cô gái này, chắc hẳn chỉ có một người.
- Em đang ở đâu.
- Phạm thị. - Rose vẫn khóc nhiều hơn.
- Đợi anh. - Thiên Bảo cúp máy, vội lấy áo khoác bước đi.
Anh Thư nhìn thấy Thiên Bảo nhận được cú điện thoại sau đó liền bỏ đi thì vội chạy theo.
- Này, anh hứa cho tôi theo mà.
- Tôi có việc gấp, cô vào nhà đợi Linda mang quần áo đến rồi tự mình ra ngoài mua sắm những quần áo cô thích. - Thiên Bảo rút tấm thẻ đưa cho Anh Thư.
- Đừng đi mà, tôi thật sự rất sợ, không thể ở một mình được. - Anh Thư kéo áo Thiên Bảo.
Thiên Bảo nhìn thấy cô gái trước mặt van nài, nhưng trong đầu luôn nhớ đến giọng nói đầy nước mắt của Rose, Thiên Bảo giật tay Anh Thư ra khỏi áo không nói gì bước vào thang máy, nhanh đóng cửa thang máy lại. Bốn cặp mắt nhìn nhau qua cánh cổng thang máy kia, Thiên Bảo cảm thấy hơi có lỗi nhưng không thể ở lại, Anh Thư khẽ cười xót xa chỉ là chính mình tự quá đề cao bản thân.
Anh Thu bước vào căn nhà trống không người, cô ngồi xuống giữa sàn nhà ôm đầu mình gục xuống. Kí ức đen tối lại hiện về, tâm thức không còn bỉnh tĩnh. Trong đầu cô, tái hiện lại hình ảnh khi còn bé thơ.
Ngày cha cô theo những người phụ nữ khác, chủ nợ đến vay quanh căn nhà của mẹ con cô đang sống bắt m cô phải trả nợ. Lúc ấy, bọn họ bắt cô làm con tin buộc mẹ phải mang tiền đến thì họ mới trẻ cô về. Đêm đó họ nhốt cô vào trong một căn phòng tối đen như mực, mặc cho cô khóc lóc la hét cũng không ai mở cửa. Căn phòng hôi thối bóc mùi đầy chuột và gián khiến cô chết khiếp vì sợ khiến Anh Thư ngất xĩu không còn biết điều gì. Khi cô được trả về với mẹ, từ đó cô rấ sợ ở một mình trong một căn phòng mặc dù nơi đó sáng hay tối. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại nhớ đến chuyện này bé mà hoảng loạn.
Khi Linda tới, cánh cửa nhà không khoá nên cô bước thẳng vào bên trong, chỉ nhin thấy một cô gái đang nằm gục dưới sàn nhà bất tỉnh.